Hứa Nặc chẳng những không sợ hãi mà trên mặt còn hiện lên sự giải thoát.
Cuối cùng cũng có thể kết thúc một kiếp người sống không bằng chết này rồi!
Đáy mắt Allen lóe lên âm u.
Hắn lạnh giọng nói: "Mang cô ta đi!"
Allen vừa dứt lời, hai người đi tới kéo Hứa Nặc lên.
Ả cười khẽ, cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái hầm giam như ác mộng khiến ả kinh tởm rồi.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt, Hứa Nặc nheo mắt lại theo bản năng rồi lại mở mắt ra, tham lam hô hấp bầu không khí bên ngoài, mượn nó để xua đi cái mùi thối rữa tràn đầy trong phối.
Á hít thở thật sâu, quyến luyến giây phút tốt đẹp này.
Hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên ả phát hiện ra ánh sáng mặt trời lại là thứ khiến người ta cảm thấy ấm áp như vậy.
Những người khác lẳng lặng nhìn Hứa Nặc bằng ánh mắt thương hại.
Ả cảm nhận được nhưng chỉ cười xòa, bọn họ vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm giác giãy giụa trong vực thẳm, sống không bằng chết.
Lúc này, cái chết đối với ả quý giá biết bao.
Quản gia đi từ phía đối diện tới, hai người đàn ông dẫn Annie theo sau, "Thiếu gia, đã dẫn người tới rồi."
"Ông đã chuẩn bị thứ tôi dặn chưa?" Allen hỏi.
Quản gia gật đầu, "Chuẩn bị xong rồi. Thiếu gia, mang vào bây giờ sao?"
"Đưa hai người bọn họ vào đó hết đi."
"Vâng."
Quản gia phất tay một cái, Hứa Nặc chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên giãy giụa, "Không, Allen, tôi không đến đó đâu! Xin anh hãy giết tôi đi! Đừng mà, Allen, anh bắn chết tôi đi!"
Đáng tiếc, gân chân gân tay của ả đã bị đứt nên vùng vẫy rất yếu ớt.
Vẻ mặt Annie thẫn thờ, so với Hứa Nặc đang hoảng loạn thì cô ta chẳng hề biết chuyện gì sắp xảy ra.
Bởi vì không biết nên cô ta không sợ hãi, cũng không thể nào hiểu được sự sợ hãi của Hứa Nặc.
Dưới cái nhìn của cô ta, những gì từng trải trong khoảng thời gian qua đã đủ đáng sợ rồi, dù có kinh khủng hơn cũng thế thôi.
Dù Hứa Nặc có cầu xin thế nào thì vẫn bị mang đi.
Allen đi sau cùng, ngắm những bông hoa đang nở rộ trong vườn, khoé môi cong nhẹ.
Tiểu Thất, anh sẽ dẹp sạch mọi trở ngại làm tổn thương em.
***
Đây là một tòa tháp nhỏ riêng lẻ, đứng sừng sững trơ trọi phía sau pháo đài cổ kính, xung quanh là tường cao vây kín.
Từ chỗ của bọn họ nhìn đến chỉ có thể thấy đỉnh tháp.
Thay vì gọi là tháp, còn không bằng gọi nó là một tòa nhà hình tháp.
Trên đầu mấy bức tường vây quanh cắm đầy mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn.
Đối diện pháo đài cổ kính có một cánh cửa đang mở, bốn người giữ cửa đều có cầm vũ khí, nhìn thấy đám người đi vào thì cung kính cúi chào.
"Mở rộng cửa!" Quản gia nói.
"Đừng, tôi không vào. Quản gia, cầu xin ông!"
Hứa Nặc vừa nhìn thấy cánh cửa sắt kia thì mọi tế bào trong người đều ra sức kháng cự, ý nghĩ muốn chết lập tức biến mất.
Ả muốn chết nhưng không muốn chết bằng cách này.
Quản gia không đếm xỉa đến lời van xin của ả, dẫn đầu bước qua cánh cửa kia.
Vừa đi vào, Annie đã nghe thấy tiếng thú gầm.
Cô ta nhìn vào trong, dễ thấy nhất là một cái tháp đứng sừng sững ở giữa, thứ hai là những cái lồng sắt rất lớn, lớn hơn những lồng sắt bình thường, từng cái từng cái được sắp xếp ngay ngắn.
Trong lồng sắt nhốt đủ các loài thú dữ như: cọp, sư tử, trăn, sói...
Annie chỉ thấy những con vật này ở trong sở thú, trong mắt cô ta hiện lên vẻ hiếu kỳ, nhưng nó nhanh chóng biến mất.
So với hiếu kỳ, cô ta càng muốn biết người đàn ông tên Allen này dẫn bọn họ tới đây để làm gì.
Khi Hứa Nặc nhìn thấy mấy cái lồng sắt này thì con ngươi co rụt lại, gương mặt vốn tái nhợt lập tức không còn chút máu.
Ả không ngừng giãy giụa, dùng hết sức trong cả cuộc đời cũng không thể thoát khỏi trói buộc của hai người đàn ông.
"Buông ra! Tôi không muốn tới đó! Tôi không muốn!"
Á vừa la hét vừa giãy giụa, cứ như con thú bị nhốt đang đứng trước cái chết, cuối cùng chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng.
Có người không biết lấy từ đầu ra một cái ghế đặt ở chính giữa, Allen ngồi xuống ghế, dịu dàng nhìn Hứa Nặc, "Sao vậy? Chẳng phải cô cầu xin tôi được chết sao? Sao bây giờ lại có bộ dạng này? Thế nào, muốn đổi ý?"
"Allen, tôi cầu xin anh, xin anh trực tiếp giết tôi đi, van xin anh!"
Hứa Nặc ngọ nguậy, nằm rạp dưới chân Allen, ôm chân hắn, "Tôi van xin anh, cái gì cũng được, chỉ cần không phải là lông thú. Tôi cầu xin anh."
Allen nâng cằm Hứa Nặc lên, hiểm khi lấy một tờ khăn giấy dịu dàng lau nước mắt giúp ả.
Nếu là trước kia thì chắc ả sẽ cảm thấy mình "mây tan trắng sáng" nhưng trong tình cảnh này, ả không hề thấy hạnh phúc.
"Khóc cái gì? Bộ dạng này của cô sẽ làm mấy bé cưng của tôi hoảng sợ. Phải mỉm cười, biết chưa?"
Allen nói rất dịu dàng, nhưng kết hợp với chất giọng khàn khàn của hắn thì lại như một vũ khí sắc bén cứa lên sắt thép, nghe thể nào cũng thấy đáng sợ.
"Allen, xin anh nể tình nhiều năm qua tôi làm việc cho anh bất chấp nguy hiểm, anh hãy giết tôi đi. Cầu xin anh." Hứa Nặc cầu xin.
Allen giơ một ngón tay lên lắc lắc, "Hứa Nặc, lời mình đã nói ra thì dù có khó khăn đến mấy cũng phải giữ lời. Đây là điều tôi đã dạy cô, lẽ nào cô quên rồi sao?"
Sao Hứa Nặc có thể quên?
Từng câu từng chữ Allen nói ả đều nhớ rõ, cũng vì vậy, ả mới càng sợ thủ đoạn của hắn, "Allen, tôi van xin anh, đừng đối xử với tôi như vậy, tôi đã biết lỗi rồi. Tôi chỉ muốn được chết một cách thoải mái, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao? Đừng đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy mà, xin anh."
Annie vẫn luôn im lặng nhìn mọi chuyện, hoàn toàn không hiểu vì sao cô gái này lại sợ hãi đến vậy.
Cô ta cúi đầu không dám nói gì, những người ở đây đều không phải là người bình thường, muốn không bị ăn đòn thì nên coi mình là người mù người điếc.
"Gàooo!"
Trong lồng thú, một con sư tử nổi giận gầm lên, tiếng gầm vang dội.
Nó khó chịu đi tới đi lui trong lồng, thỉnh thoảng lại rống lên mấy tiếng về phía hai người.
"Cô xem đi, bé cưng của tôi đã không thể chờ được nữa rồi. Hứa Nặc, bây giờ đừng nói hối hận với tôi, cô muốn chết, tôi cho cô toại nguyện, đó đã là ân huệ tôi ban cho cô."
Allen vuốt ve mặt Hứa Nặc, dịu dàng hơn bao giờ hết.
"Allen, lẽ nào tôi bán mạng cho anh nhiều năm như vậy, cũng không đáng để anh thương hại chút nào sao? Anh thật tàn nhẫn với tôi, ngay cả một chút thể diện sau cùng cũng không để lại tôi."
Allen cười khẽ, "Hứa Nặc, tất cả đều do cô tự chuốc lấy thôi. Cô nói thử xem, cô đã làm trái ý tôi bao nhiêu lần rồi. Cô thật sự cho rằng có Tần Nghiên làm chỗ dựa thì tôi không dám làm gì cô sao? Cô có địa vị thế nào trong lòng bà ta, tin rằng không cần tôi nói thì cô cũng hiểu rõ. Vậy mà cô lại vì bà ta, nhiều lần làm trái lời tôi. Tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, cô đã nghĩ tới những điều này chưa?"
"Tôi biết lỗi rồi. Nhưng Allen, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh cả, lại càng chưa từng làm hại anh."
"Nhưng cô lại hại Thẩm Thanh Lan."
Hứa Nặc thầm chua xót, "Allen, đến lúc này rồi mà anh vẫn vì cô ta. Nhưng tôi chưa từng gây được tổn thương gì cho cô ta cả. Bây giờ cô ta vẫn sống rất tốt."
"Cho nên bây giờ cô mới có thể đứng ở đây mặc cả với tôi."
Allen lạnh lùng nói rồi nhìn sang quản gia, "Quản gia, mang đồ đã chuẩn bị cho cô ta xuống phía dưới đi. Tự nhiên lại lãng phí thời gian, bé cưng của tôi chờ đến sốt ruột rồi."
"Vâng, thiếu gia." Quản gia đáp.
Hai người đàn ông đi tới, Hứa Nặc ôm chặt chân Allen, hai người đàn ông phải tốn rất nhiều sức lực mới kéo được ả ra.
Rõ ràng đã bị cắt đứt gân tay gân chân vậy mà không biết ả lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy.
Quản gia cầm một ly chất lỏng, thấy Hứa Nặc đã bị ghì xuống thì rót chất lỏng kia vào miệng ả.
Hứa Nặc lắc đầu thật mạnh, một người đi lên bóp miệng ả ra để quản gia rót thuốc vào dễ hơn.
Giãy giụa cũng vô ích, chất lỏng rót vào miệng Hứa Nặc, không còn thừa một giọt.
Bọn họ buông Hứa Nặc ra, ả quỳ rạp trên mặt đất, dốc sức nhổ thứ kia ra nhưng không thành công.
Ả ngẩng đầu nhìn Allen, "Allen, tôi cầu xin anh."
Allen nhìn sang con sư tử đã bắt đầu nổi điên trong lồng thú, "Đưa cô ta vào đó đi."
"Đừng, tôi không vào!" Hứa Nặc thét chói tai.
Annie chợt trừng to mắt, bọn họ muốn cô gái kia làm mồi cho sư tử sao?
Có điều, cảnh tượng tiếp theo liền cho cô ta biết rằng trên đời này vẫn còn một chuyện khủng khiếp hơn cả làm mồi cho sư tử.
Hứa Nặc bị lột sạch quần áo, ném vào lồng thú.
Ả vội lùi ra sau, nhưng sao có thể bì nổi tốc độ của sư tử, nên nhanh chóng bị sư tử vô ngã.
"A a a!" Annie thét lên.
Allen lạnh lùng nhìn cô ta, "Ồn ào quá!"
Quản gia hiểu ý, lập tức cho người bịt miệng Annie lại.
Cô ta giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Sau đó, cô ta nhắm hai mắt lại, cả người run rẩy dữ dội.
Những kẻ này không phải là con người, cô ta muốn về nhà! Cô ta muốn về nhà!
"Để cô ta mở to mắt nhìn cho kỹ, một giây cũng không được bỏ lỡ, không thì người phải vào đó tiếp theo chính là các cậu." Allen âm trầm nói.
Mọi người, kể cả quản gia cũng rụt người lại.
Annie bị buộc mở mắt ra nhìn từ đầu tới cuối, nhìn cô gái kia gào thét rồi có kết cục thê thảm.
Cuối cùng, cô ta trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.
"Thiếu gia, cô ta đã ngất xỉu rồi."
"Ngất rồi thì kéo xuống dưới cho tôi, đừng để cô ta chết."
Allen đứng dậy đi, đã xem trò hay xong còn ở lại đây làm gì nữa.
Ánh mắt hắn bình tĩnh không gợn sóng, ban đầu thế nào thì bây giờ vẫn như thế.
Những người khác thì ngược lại, ngoài Annie đã hôn mê bất tỉnh ra, ngay cả một người đã quen nhìn thấy mấy cảnh thế này như quản gia mà sắc mặt cũng đã trắng bệch, chứ đừng nói là những người khác.
Con sư tử điên cuồng trong lồng đã yên tĩnh lại, nằm rạp trên đất thỏa mãn dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng mình.
Trong lồng thú, dưới đất là cảnh khiến người ta không dám nhìn, không khí nồng nặc mùi máu tươi.
Có người nhìn vào bên trong, không chịu đựng được mà khom lưng nôn mửa.
May mà lúc này Allen đã đi rồi.
Quản gia nhìn bọn họ, không nói gì, chỉ nghiêm mặt đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, quản gia đi vào phòng ngủ Allen, thấy hắn đang vui vẻ thưởng thức tranh thì nhỏ giọng kính cần nói: "Thiếu gia, cô gái kia đã tỉnh lại, nhưng hình như bị điên rồi."
Sáng nay, khi Annie tỉnh lại thì tinh thần không được bình thường, khi thì khóc khi thì cười, chỉ cần có người tới gần thì cô ta lại bắt đầu la hét.
"Điên thật hay điên giả?"
Allen hỏi, tầm mắt vẫn dừng trên bức tranh Thẩm Thanh Lan vẽ.
"Bác sĩ Peter đã đến kiểm tra, nói là điên thật."
"Ha ha, đúng là vô dụng. Cứ nhốt ở đó đi, tôi xem cô ta có thể kiên trì tới khi nào."
Allen lạnh giọng, nói trắng ra là vẫn không tin Annie điên thật.
"Vâng, thiếu gia."
"Đúng rồi, có quay lại cảnh tượng ngày hôm qua không?"
"Quay lại rồi."
"Gửi cho Tần Nghiên đi. Không thể tận mắt chứng kiến kết cục của con gái mình, bà ta làm mẹ thật thiếu sót. Cho bà ta thưởng thức một chút đi."
Ánh mắt quản gia hơi thay đổi, "Vâng, thiếu gia."
***
Thủ đô, viện dưỡng lão.
Khi Hàn Dịch lái xe đến đây, Hàn Chính Sơn đang đọc sách ở trong phòng, "Ha ha, không ngờ ông còn có thể an nhàn thoải mái như vậy."
Hàn Chính Sơn làm như không nghe thấy Hàn Dịch nói gì, vẫn tiếp tục đọc sách.
Hàn Dịch đi tới, tựa người lên tường, "Tôi nói này ông già, bản lĩnh của ông cũng không nhỏ đấy! Có thể tung tin thất thiệt như vậy ra ngoài, xem ra tôi đã coi thường ông rồi."
"Ông cho rằng không nói lời nào thì tôi không thể làm gì ông sao? Hàn Chính Sơn, tôi cho ông biết, muốn tôi kết hôn với cô thiên kim gì đó à, ông nằm mơ đi! Ai tung tin thì người đó cưới!"
Cuối cùng Hàn Chính Sơn cũng buông sách xuống, nhìn Hàn Dịch, nói: "Ba làm vậy là vì muốn tốt cho con. Tập đoàn Song Thành là đối tác lớn nhất của tập đoàn Hàn Thị. Ba đã gặp thiên kim Song Thành rồi, rất xinh đẹp, tính cách hướng ngoại hoạt bát. Tính tình tốt, trình độ cao, vừa du học ở nước ngoài về, lại là con gái một trong nhà. Người như vậy, chẳng lẽ còn không xứng với con sao?"
Hàn Dịch cười khẩy, "Người ta tốt như vậy thì ông cưới đi. Tôi bảo đảm sẽ không phản đối chuyện ông tìm cho tôi một người mẹ kế nhỏ tuổi hơn mình đâu. Nếu cần thiết, tôi còn có thể tổ chức một hôn lễ long trọng cho hai người nữa đấy."
Hàn Chính Sơn sầm mặt xuống, "Con nói bậy bạ gì đó? Người ta vừa ý con, không chế tình sử phong lưu của con. Con còn muốn thể nào nữa?"
"Tôi không quan tâm người ta có vừa ý tôi hay không. Tôi chỉ biết là tôi chướng mắt người ta. Lát nữa tôi sẽ cho người công bố tin đính hôn này là giả."
"Con không thể làm như vậy! Nếu con làm vậy thì quan hệ hợp tác giữa Song Thành và Hàn Thị sẽ kết thúc, lợi ích giảm mạnh, cổ đông sẽ chịu để yên chuyện này sao?"
"Đây chẳng phải là kết quả mà ông mong muốn sao? Chẳng phải ông vẫn muốn đánh tôi rớt đài sao? Bây giờ tôi có lý do để nghi ngờ, vì ông biết tôi sẽ không đồng ý nên mới cố tình làm vậy. Nếu thật sự là như vậy thì người cha tốt của tôi à, ông thật là nằm gai nếm mật, nhọc lòng quá rồi."
"Ba chỉ muốn tốt cho con thôi. Song Thành không chỉ là đối tác thân thiết, mà còn là cổ đông lớn thứ hai của Hàn Thị. Người ta nói chỉ cần con đồng ý kết hôn với thiên kim Song Thành thì họ sẽ dùng cổ phần của tập đoàn Hàn Thị trong tay họ làm đồ cưới cho con gái. Đợi sau khi hai đứa sinh con đầu lòng, cổ phần công ty sẽ tự động chuyển sang danh nghĩa của con. Đến lúc đó, con còn lo địa vị của mình ở Hàn Thị sẽ bị lung lay sao?"
Vì số cổ phần kia mà Hàn Chính Sơn và ông chủ của Song Thành đã bàn bạc rất lâu.
Nếu không phải con gái cưng của bọn họ để ý Hàn Dịch, nhất quyết muốn gả cho Hàn Dịch thì ông ta đã không thể giải quyết chuyện này dễ dàng như vậy.
"Dù tôi không có số cổ phần này thì cũng chẳng ai có thể làm lung lay địa vị của tôi. Nếu không tin thì ông có thể đi hỏi mấy lão già trong Hàn Thị, xem có ai dám buộc tôi rời khỏi Hàn Thị không."
Hàn Dịch sầm mặt xuống, giọng nói rất tự tin.
Hàn Thị do một tay anh nâng lên tầm cao mới.
Nói trắng ra, đám cổ đông chỉ quan tâm tới lợi ích của bản thân chứ không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của người ngồi phía trên.
Đương nhiên, cũng không thể nói là hoàn toàn không quan tâm.
Nếu cuộc sống riêng của tổng giám đốc có thế mang lại lợi ích lớn hơn nữa cho bọn họ thì tất nhiên bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện xen vào.
Việc liên hôn với Song Thành vừa hay thuộc tình huống này.
Đây cũng là lý do khiến Hàn Chính Sơn dám làm trước nói sau.
Nếu các cổ đông hợp nhau ép buộc thì người làm tổng giám đốc như Hàn Dịch cũng không thể từ chối.
Trừ khi anh không muốn ngồi trên cái ghế này nữa.
"Hàn Dịch, kết hôn với thiên kim Song Thành là một chuyện đôi bên cùng có lợi, lại còn mang tới lợi ích rất lớn cho Hàn Thị. Đám cổ đông biết được, cũng chỉ đồng ý chứ không phản đối. Một khi con không đồng ý, bọn họ có thể hợp nhau ép buộc con, tình cảnh lúc đó sẽ rất khó xử."
"Cùng lắm thì tôi không làm cái chức tổng giám đốc Hàn Thị này nữa. Tôi muốn xem mấy ông già đó sẽ ép buộc tôi thế nào." Hàn Dịch không chút lo lắng.
Trên đời này, không ai có thể ép buộc anh làm bất cứ chuyện gì, nhất là người đang ở trước mặt anh.
Hàn Chính Sơn nhìn bộ dạng hồ đồ ngu xuẩn của Hàn Dịch thì rất muốn bổ đầu anh ra xem bên trong chứa thứ gì.
"Hàn Dịch, con muốn ép ba chết sao?" Hàn Chính Sơn nổi giận.
"Ồ, phải nói thế nào nhỉ? Rõ ràng là ông đang ép tôi mà"
"Đã tung tin tức ra rồi, bây giờ con đổi ý thì mặt mũi ba biết để ở đâu? Con nói ba phải ăn nói thế nào với Song Thành?"
"Đó là chuyện của ông, liên quan gì đến tôi? Ba tốt của tôi à, khi ông tự ý quyết định thì nên nghĩ đến tình hình sẽ thế này. Tự mình gây ra tình hình rối rắm thì tự mình thu dọn đi, tôi không rảnh giúp ông giải quyết đâu."
Hàn Dịch đứng thẳng người lên, tốt bụng đề nghị: "Đúng rồi, bây giờ ông có thể lên mạng xem, chắc sự việc đã có tiến triển mới rồi."
Trong lòng Hàn Chính Sơn bỗng có dự cảm không lành, vội mở máy tính lên.
Hàn Dịch cười tít mắt nói: "Tôi còn có chuyện, tôi đi trước, ông cứ từ từ mà xem đi. Khi về tôi sẽ nói với nhân viên y tế để ý tới tình trạng của ông, có gì cũng kịp thời cấp cứu."
Dứt lời, Hàn Dịch bỏ đi.
Có điều, anh vừa xoay người, một cái ly từ phía sau bay tới, nên mạnh lên lưng anh, rồi rơi xuống đất vỡ tan tành.
Anh rên lên một tiếng, nhưng không quay lại mà đi thẳng.
Lưng anh bị nước trà làm ướt một mảng, may mà nước trong ly chỉ là nước ấm, nên chỉ bị ướt áo chứ không bị bỏng.
"Bất hiếu! Đồ bất hiếu! Hàn Dịch, mày là thằng bất hiếu!"
Đi được một đoạn xa mà còn có thể nghe tiếng mắng chửi của Hàn Chính Sơn, Hàn Dịch cười giễu.
Tại nghĩa trang ở ngoại ô thủ đô, Hàn Dịch đứng trước mộ của mẹ và ông nội mình, tháo bỏ lớp ngụy trang trên mặt.
Ánh mắt anh hiện lên vẻ khổ sở, "Ông nội, mẹ, con tới thăm hai người."
Sau đó, anh im lặng một lúc lâu.
Anh nhìn mộ bia của mẹ và ông nội, rõ ràng trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng giây phút này lại không thể nói nên lời, "Ông nội, mẹ, con được làm ba rồi. Hiểu Huyên mang thai, hai ngày nữa con sẽ đưa cô ấy đi đăng ký kết hôn, sau đó sẽ dẫn cô ấy đến cho hai người gặp mặt."
"Cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, lạc quan cởi mở, rất đơn thuần trong sáng, không có nhiều tâm cơ. Ở bên cạnh cô ấy, con có thể buông bỏ mọi phòng bị mà không cần lo lắng sẽ bị đâm một dao sau lưng. Cảm giác đó khiến con rất thoải mái hạnh phúc."
"Cô ấy là một người rất dễ thỏa mãn, chỉ cần được ăn ngon là cô ấy có thể tươi cười ấm áp. Khi cô ấy cười rộ lên, sẽ lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy, tâm tình của con sẽ tự động vui vẻ. Con tin rằng khi gặp mặt, hai người nhất định cũng sẽ rất thích cô ấy."
"Đôi khi cô ấy hơi tùy hứng, hơi cáu kỉnh, suy nghĩ lung tung, hay khóc, có ấm ức chỉ biết giấu trong lòng mà không chịu nói ra. Cô ấy có vài khuyết điểm nhỏ như vậy, nhưng con cũng yêu cả những khuyết điểm đó. Cô ấy là một người rất thật thà, không như con, sống giả dối đến mệt mỏi."
"Ông nội, mấy năm qua, để không phụ sự kỳ vọng của ông, để nhà họ Hàn không sụp đổ, con đã sống rất mệt mỏi. Hiểu Huyên là người duy nhất mang lại cho con cảm giác ấm áp trong những năm này, con không muốn buông tay cô ấy, tuyệt đối không buông tay cô ấy."
"Mẹ, mẹ đã từng nói, nếu có một ngày con gặp được cô gái khiến con rung động, trừ khi... cô ấy có thể khiến con rung động cả đời, không thì đừng tùy tiện đùa giỡn với người ta. Bây giờ con đã gặp được người đó. Sau này, con cũng sẽ tiếp tục làm được như bây giờ, không để cô ấy rơi một giọt nước mắt nào vì con, không để bi kịch của mẹ lặp lại trên người cô ấy."
Hàn Dịch nói rất nhiều điều, mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây, anh mới rời khỏi nghĩa trang.
Nước trên lưng áo đã khô từ lâu, chỉ để lại vết nước trà nhạt màu.
Anh ngồi vào ghế lái, ngã về sau theo bản năng, nhưng lại lập tức cau mày ngồi thẳng người lên vì chạm phải chỗ vừa này bị đập.