Về chuyện gặp lại Đồng Vận Thi, Lý Bác Minh cũng không mấy để tâm mà nhanh chóng quẳng nó ra sau đầu.
Đồng Vận Thi là bạn học lúc anh còn học ở Mỹ, bởi vì đều là đồng hương, nên mới hay nói chuyện hơn những người khác một chút, nhưng cũng không thân nhau lắm.
Về đến nhà, Phó Phương Hoa đã bắt đầu bưng thức ăn ra, Thẩm Thanh Lan muốn giúp liền bị Phó Phương Hoa đuổi ra khỏi nhà bếp, "Thanh Lan, cháu ra phòng khách trò chuyện với Đồng Đồng đi, ở đây có dì là đủ rồi."
"Dì, cháu giúp dì bưng đồ ăn lên đó."
"Không cần không cần, có vài món thôi, một mình dì là được rồi, cháu ra ngoài đi, trong phòng bếp khói dầu nhiều, đừng để cho quần áo cháu toàn là mùi khói dầu."
Phó Phương Hoa vừa nói, khóe mắt liếc thấy Lý Bác Minh trở về, hướng về phía anh gọi một tiếng, "Bác Minh, qua đây giúp mẹ mang đồ ăn mang lên."
Lý Bác Minh cầm theo hoa quả đi đến, "Để mẹ rửa trái cây, con bưng đồ ăn lên đi."
Phó Phương Hoa phụ trách chỉ huy.
"Được, mẹ."
"Nào các cô gái, ăn cơm thôi."
Phó Phương Hoa gọi ba người đang ngồi ở phòng khách.
Thẩm Thanh Lan bế con trai ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, nhìn những món ăn phong phú trên bàn, cười nói với Phó Phương Hoa, "Dì, dì vất vả rồi."
Phó Phương hoa khoát tay, "Vất vả gì chứ, đều là những món ăn thường ngày hay làm thôi mà, dì dựa vào lời Đồng Đồng nói để làm, cũng không biết các cháu có thích ăn không."
"Dì, đồ ăn dì làm nhìn thôi đã thấy ngon rồi."
Vu Hiểu Huyên cười tủm tỉm, nhìn thức ăn trên bàn thì hai mắt đều sáng lên.
Phó Phương Hoa còn chu đáo chuẩn bị một bát súp trứng, Thẩm Thanh Lan cho con trai ăn vài miếng súp trước.
"Thanh Lan, hay là cháu đưa con trai cho cô, các cháu ăn cơm trước." Phó Phương Hoa nói.
"Dì, dì cứ ăn đi, An An sẽ nhanh no thôi, trước khi ra khỏi nhà thì thằng bé đã uống sữa rồi."
Miệng An An chóp chép chóp chép, một ngụm súp trứng mà cứ chậm chạp không nuốt xuống, cứ nhìn những người khác đang ăn cơm trên bàn, nhất là nhìn đũa Thẩm Thanh Lan, hai mắt còn chớp chớp.
"Ha ha, Thanh Lan, An An cũng muốn ăn kìa."
Vụ Hiểu Huyên chú ý đến hình ảnh này liền vừa cười vừa nói.
Thẩm Thanh Lan cúi đầu nhìn con trai mà chỉ biết cười, ánh mắt bất đắc dĩ, "Bây giờ mỗi lần ăn cơm là thằng nhóc này lại như vậy đấy, không tập trung chút nào."
"Trẻ con đều như vậy, khi còn bé Đồng Đồng cũng y thể. Lúc này trẻ con đang tò mò thế giới bên ngoài. Dì nhớ khi Đồng Đồng lên bốn lên năm, có lần dì ra ngoài mua thức ăn, con bé ở nhà một mình, kết quả là con bé ham ăn, ăn trộm quả dương mai ngâm trong rượu của ba nó, sau đó thì uống say, ngủ một ngày một đêm, làm dì lo gần chết."
"Mẹ."
Phương Đồng kêu một tiếng, Lý Bác Minh cười khẽ.
"Đúng rồi, lúc ấy Bác Minh cũng có mặt, hai đứa uống say nằm trên ghế sô-pha ngáy o o."
Cả Lý Bác Minh và Phương Đồng đều nhớ rõ chuyện này, ai bảo người lớn trong nhà xem chuyện này như tai nạn xấu hổ khi còn bé của hai người, thỉnh thoảng lại lôi ra nói nữa chứ, dù có quên đi cũng bị nhắc đi nhắc lại mà nhớ kỹ.
Lý Bác Minh hơi cười khổ.
Vu Hiểu Huyên trực tiếp bật cười, "Ha ha, Phương Đồng, không thể tin là hồi bé cậu có lúc ham ăn như thế đấy."
Phương Đồng hừ một tiếng, gắp đồ ăn bỏ vào bát của Vu Hiểu Huyên, "Ăn cũng ngăn không nổi miệng của cậu."
Vu Hiểu Huyên cười híp mắt ăn một miếng, "Dì, khi còn bé Phương Đồng còn chuyện thú vị nào nữa không, dì kể cho bọn cháu nghe đi ạ."
"Nhiều lắm, các cháu đừng có nhìn bây giờ con bé này điềm đạm dịu dàng mà lầm, thật ra hồi bé giống như con khỉ nhỏ. Những chuyện này hẳn là Bác Minh đều biết nhỉ, hai đứa nó cùng nhau lớn lên từ nhỏ, luôn luôn chơi chung với nhau, ngay cả mấy vụ gây mấy vụ rắc rối cũng cùng nhau gây ra đấy. Dì còn nhớ rõ, trước đó ba Bác Minh có một bộ chén rất quý giá, ấy thế mà hai đứa nhỏ nghịch ngợm này nói là chơi nấu cơm dã ngoại gì đó, đặt cái chén lên lửa để nướng, kết quả một cái chén bị vỡ, cứ như vậy cả bộ chén đó đều thành đổ bỏ cả."
"Mẹ, hôm nay vị sườn ngon lắm, mẹ nếm thử đi ạ."
Lý Bác Minh gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát Phó Phương Hoa, dịu dàng nói.
Thật ra anh không ngại mẹ kể về những chuyện này, nhưng anh đã thấy đầu của Phương Đồng đang có xu hướng chôn ở trong bát cơm.
Phó Phương Hoa liếc nhìn con gái da mặt mỏng của mình và cũng không nói nữa, "Dùng bữa đi, mọi người dùng bữa đi."
"Mẹ"
An An giữ chặt ống tay áo của Thẩm Thanh Lan, kêu cô một tiếng, mắt lấp lánh nhìn tay Thẩm Thanh Lan đang cầm đũa, thấy Thẩm Thanh Lan nhìn về phía cậu nhóc, An An lại gọi "mẹ" một tiếng, Thẩm Thanh Lan khó xử nhìn con trai.
"Thanh Lan, hay là cháu cho thằng bé nếm thử cá này đi, dì cũng không bỏ thêm cái gì vào cả, cũng thanh đạm, chắc là thằng bé ăn được đấy."
Phó Phương Hoa nhìn cặp mắt to tròn của An An liền không nhịn được mà nói.
Thẩm Thanh Lan liếc nhìn con trai, sau đó gắp một miếng cá nhỏ, cẩn thận lựa hết xương rồi mới đút cho cậu nhóc.
An An vẫn luôn nhìn động tác của mẹ, đũa Thẩm Thanh Lan vừa đặt ở bên miệng là cậu nhóc đã không kịp chờ mà há miệng ra.
Thật ra, một tháng trước An An đã bắt đầu ăn cá, chỉ có điều là cơm canh của thằng bé vẫn luôn được làm riêng.
Răng An An chưa mọc hết, nhưng thịt của con cá này cũng mềm, không sợ cậu nhóc tiêu hóa không tốt.
An An ăn xong một miếng thì mắt lại lấp lánh nhìn Thẩm Thanh Lan, rõ ràng còn muốn ăn nữa, lúc này Vu Hiểu Huyên vươn đũa đến, "Cục cưng An An, nào, chỗ mẹ nuôi còn có nè."
An An liếc qua miếng cá trên đũa Vu Hiểu Huyên liền dời ánh mắt đi, Vu Hiểu Huyên quay đầu sững sờ nhìn Phương Đông, "Vừa rồi tớ bị An An chê à?"
Phương Đồng liếc cô một cái, cho cô một lời khẳng định, "Đúng."
Vu Hiểu Huyên tỏ vẻ bị thương tổn, "An An, mới vừa rồi con còn yêu mẹ nhất, bây giờ đã ruồng rẫy mẹ, nhóc con không có lương tâm này."
An An đang dõi theo đôi đũa của Thẩm Thanh Lan, làm sao có thời gian rỗi mà để ý đến cô.
Vu Hiểu Huyên cảm thấy không thú vị liền trề môi, "Hừ, cứ thế mà bơ luôn mẹ, được rồi, người lớn như mẹ đây không chấp nhặt với trẻ con như con."
Phương Đồng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt hiện ra chút hâm mộ, Lý Bác Minh cũng chú ý đến đến điều, trong lòng âm thầm ghi nhớ.
Thẩm Thanh Lan không cho An An ăn nhiều cá, cho con trai ăn vài miếng rồi thôi.
An An tiếp tục bấu víu tay Thẩm Thanh Lan, đòi ăn tiếp.
"Không thể ăn nữa, hôm nay con ăn đủ nhiều rồi, còn ăn nữa sẽ bị tiêu chảy đấy." Thẩm Thanh Lan nghiêm túc nói.
Hai ngày trước ông Phó cho con trai ăn không ít đồ, dạ dày An An lập tức chịu không nổi liền bị tiêu chảy cả một ngày, khiến cho ông nội bị dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
An An chớp mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, mặc dù không hiểu rõ lời mẹ nói, nhưng nhìn dáng vẻ của cô cũng hiểu sơ sơ, uất ức nhìn cô, dường như đang nói: "Mẹ là người xấu."
Nhưng Thẩm Thanh Lan không vì thế mà mềm lòng, cô cẩn thận đặt con trai trong lòng, tập trung ăn cơm của mình.
Sau bữa ăn, ba người ngồi ở trên ghế sô-pha tán gẫu, Lý Bác Minh giúp Phó Phương Hoa dọn dẹp bát đũa.
"Thanh Lan, ba tháng nữa là An An tròn một tuổi, tiệc thôi nôi có tổ chức lớn không?"
Vu Hiểu Huyên nhìn bạn nhỏ An An đang ngồi trên ghế sô-pha tập trung chơi một con vị nhỏ màu vàng liền hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
"Ông nội nói phải tổ chức lớn."
Ngẫm lại cũng phải, đây là đứa bé duy nhất của nhà họ Thẩm và là thế hệ thứ tư của nhà họ Phó, sinh nhật đầu tiên chắc chắn là phải thật long trọng, "Khi đó tớ cũng hết tháng ở cữ, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ."
Bây giờ đang là tháng hai, ngày sinh dự tính của Vu Hiểu Huyên là vào đầu tháng ba, tính ra cũng chỉ còn không đến một tháng nữa.
"Bên bệnh viện đã sắp xếp chưa?"
Thẩm Thanh Lan quan tâm hỏi.
"Rồi, Hàn Dịch đã chuẩn bị xong từ ba tháng trước, bảo mẫu chuyên nghiệp cũng mời luôn rồi. Bây giờ chỉ chờ quả bóng này rơi xuống đất là tớ có thể dễ thở hơn, mấy tháng nay thật đúng là khiển tớ béo tròn lên trông thấy, chờ sinh con xong, tớ phải ra sức giảm béo mới được."
Vu Hiểu Huyên vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình.
Động tác của cô làm Phương Đồng nhảy dựng lên, cô vội chộp lấy tay của cô nàng, "Tổ tông của tôi ơi, cậu kìm nén chút giùm tớ cái đi, nếu cậu mà xảy ra chuyện gì ở đây, Hàn Dịch nhà cậu sẽ rút gân lột da tớ ra mất."
Vu Hiểu Huyên trợn trắng mắt, "Tớ đâu có yếu ớt như vậy, bảo bối nhà tớ cũng kiên cường lắm."
Nói đến đây, Vu Hiểu Huyên nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, cười hí hửng.
"Thanh Lan, nếu tớ sinh con gái thì cho cậu làm con dâu đấy."
Cô nàng nhìn An An mà trong mắt đều lấp lánh, Thẩm Thanh Lan bật cười, "Cậu chắc chắn đứa bé này là con gái đến vậy à?"
"Là con trai cũng không sao, tớ chờ cậu sinh con thứ hai, với gen tổng hợp của cậu và ngài Phó, chắc chắn sẽ sinh ra con gái là người đẹp từ trong trứng, tất nhiên mình phải đặt trước chứ."
"Vu Hiểu Huyên, cậu coi tớ là không khí à? Con gái nhà Thanh Lan cho con trai tớ."
Phương Đông thản nhiên mở miệng.
Vu Hiểu Huyên trợn trắng mắt, "Chờ con trai nhà cậu ra đời thì phải chờ đến bao giờ, trong ba người chúng ta cậu là mịt mờ nhất."
"Hừ, có câu hậu sinh khả úy*, có khi con cậu bây giờ là con trai, nhưng mấy năm này Thẩm Thanh Lan không có ý định sinh con thứ hai, đến lúc đó chờ con trai tớ ra đời là vừa khéo hợp với tuổi của công chúa nhà Thanh Lan, tình yêu thanh mai trúc mã thì con trai nhà cậu so sánh được à?"
*Hậu sinh khả úy: cái sau vượt qua cái trước, thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước.Vu Hiểu Huyên tức tối, "Phương Đồng, nếu cậu dám cướp con dâu của tớ thì tớ sẽ liều mạng với cậu."
Mắt thấy hai người lại định cấu xé nhau, vẻ mặt Thẩm Thanh Lan cũng đã đen sì, "Được rồi, đừng ồn ào, tớ nói sẽ sinh con thứ hai lúc nào vậy?"
Hai người tạm thời không để ý đến việc cãi nhau nữa, cùng lúc nhìn về phía cô, "Tại sao cậu không sinh?"
"Đúng, Thanh Lan, ngoại hình của cậu và ngài Phó xuất sắc như vậy, lại thông minh, gen ưu tú như vậy mà không chịu sinh con, đây là lãng phí tài nguyên, là đáng xấu hổ biết không hả?"
Vu Hiểu Huyên sốt ruột, cô thật sự muốn kết thông gia với Thẩm Thanh Lan, cô thèm nhỏ dãi bề ngoài của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đã lâu, vì thế tất nhiên càng ao ước đứa con kết hợp từ gen ưu tú của hai người hơn.
Tất nhiên là Thẩm Thanh Lan vẫn muốn sinh, nhưng là do Phó Hoành Dật hoàn toàn không sẵn lòng sinh con.
Từ khi cô sinh con trai đến bây giờ, mỗi lần thân mật là anh đều làm công tác bảo vệ rất an toàn, ngăn chặn mọi khả năng.
Lần trước, nếu không phải Thẩm Thanh Lan kịp thời phát hiện thì Phó Hoành Dật còn dự định đi làm giải phẫu buộc ga-rô ấy chứ, sau đó Thẩm Thanh Lan lấy vụ ở riêng ra uy hiếp mới làm anh bỏ suy nghĩ ấy đi.
Thẩm Thanh Lan nghĩ nhân lúc còn trẻ, sinh một hơi hai đứa cho xong, nhưng không hiểu sao Phó Hoành Dật sống chết không sẵn lòng hợp tác, cô cũng chỉ có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên.
"Bây giờ An An còn nhỏ, hiện tại mình chỉ muốn tập trung chăm sóc thằng bé, chuyện sinh con thứ hai tạm thời không có dự định."
Thẩm Thanh Lan bình thản nói, đương nhiên cô sẽ không nói Phó Hoành Dật bị ám ảnh nghiêm trọng với lúc cô sinh con, cho nên mới từ chối sinh thêm một đứa nữa.
"Haizz, cũng phải. Ngài Phó quanh năm không ở nhà, con đều do một mình cậu trông, nếu có thêm đứa thứ hai, có khi cậu sẽ bị mệt chết."
Vu Hiểu Huyên đã hiểu nói, "Cậu nhìn tớ mà xem, chỉ riêng một đứa thôi đã làm tớ cảm thấy mệt mỏi rã rời rồi."
"Đúng rồi, Phương Đồng, nói nghiêm túc nào. Cậu tính lúc nào thì có con vậy, hai người kết hôn đã hơn một năm rồi mà"
Vu Hiểu Huyên nhìn về phía Phương Đông.
"Công việc của tớ ở công ty bên Mỹ còn một năm nữa, chờ đến lúc được gọi về nước tớ sẽ suy nghĩ thêm."
Phương Đồng hâm mộ thì hâm mộ, nhưng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm tốt để có con.
"Cũng đúng, bây giờ trong ba người chúng ta chỉ có cậu là bận rộn nhất. Bây giờ nghĩ lại mà thật sự không hiểu nổi, lúc trước trong ba người chúng ta, cậu là cô gái yếu đuối nhất, ấy thế mà cuối cùng cậu lại trở thành người phụ nữ mạnh mẽ như thế." Vu Hiểu Huyền cảm thán.
"Hôm nay cậu cảm thán hơi nhiều rồi đấy."
Phương Đồng liếc cô.
Vu Hiểu Huyên sờ sờ bụng, "Có lẽ là sắp làm mẹ, có chút triệu chứng lo âu trước khi sinh."
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan nhìn về phía cô, "Hiểu Huyên, sinh con không khó như cậu nghĩ đâu. Ngay cả bác sĩ cũng nói cái thai này của cậu khỏe mạnh, sinh thường không có vấn đề gì mà."
"Thanh Lan, tớ vẫn thấy sợ, lúc trước cậu làm kiểm tra định kỳ thì tất cả cả kết quả cũng bình thường."
Giọng nói của Vu Hiểu Huyên bỗng nhiên nhỏ dần.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, chuyện xảy ra lúc cô sinh là ngoài ý muốn, là do Tần Nghiên âm thầm động tay động chân.
Tất nhiên là Vu Hiểu Huyên không thể gặp phải chuyện như cô lúc đó, những lời này không thể nói rõ, chỉ đành nói: "Lúc đó, tớ như vậy là ngoài ý muốn, tỉ lệ xảy ra chuyện đó rất thấp, vận may của cậu không tốt đến mức đấy đâu."
"Thanh Lan, có phải sinh con đau lắm đúng không?"
"Không đâu, tớ cảm thấy mức độ đau đớn kia còn có thể chịu được, mà thể chất mỗi người mỗi khác, mà tùy vào từng người lại có chỉ số chịu đựng cơn đau khác nhau."
Nghe vậy, nhưng Vu Hiểu Huyên vẫn không hề yên lòng, "Thôi xong, bình thường tớ sợ đau như vậy, sẽ không bị đau đến chết luôn chứ?"
"Vu Hiểu Huyên, cậu xem cậu kia, bây giờ còn chưa sinh đã bắt đầu tự hù dọa mình. Vậy có phải đến lúc sinh thật, có phải cậu sẽ khóc luôn hay không?"
Phương Đồng không nhìn nổi nữa liền oán cô một câu.
Vu Hiểu Huyên trợn trắng mắt, "Phương Đồng, cậu như vậy gọi là đứng đấy nói chuyện không đau eo, người sinh con không phải là cậu, đương nhiên cậu không đau rồi."
"Lúc Thanh Lan sinh cũng không giống cậu đâu."
"Thanh Lan là người thường à, cô ấy là thần tiên ở trên trời, làm sao có thể so sánh với người thường như chúng ta."
Thấy hai người càng nói càng thái quá, Thẩm Thanh Lan vội vàng chen ngang.
Hai người nhìn nhau một lúc, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn đối phương, Hiển nhiên Thẩm Thanh Lan đã quen với những chuyện thể này, cô chỉ cười trừ.
Phó Phương Hoa đi ra từ phòng bếp, trong tay bế một mâm đựng trái cây, "Nào nào, ăn chút hoa quả đi, mùi vị ô mai hôm nay không tệ, các cháu nếm thử đi."
"Cảm ơn dì. Dì cũng ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi ạ, đừng bận rộn nữa."
Vu Hiểu Huyên cười híp mắt nói.
"Dì vào phòng bếp dọn dẹp một chút, các cháu cứ ăn trước đi."
Phó Phương Hoa nói xong liền rời đi.
Toàn bộ sự chú ý của An An đã bị cái mâm đựng hoa quả trên bàn thu hút, cậu nhóc leo đến bên người Thẩm Thanh Lan, chỉ vào cái mâm to, "Mẹ."
Thẩm Thanh Lan cầm một quả ô mai từ trong mâm đựng trái cây đưa cho cậu nhóc, An An cầm trong tay liền nhét vào miệng, bây giờ cậu nhóc đã mọc năm chiếc răng, ăn ô mai không có vấn đề gì.
Phương Đông nhìn An An ăn đến mức mắt đều híp lại, vừa cười vừa nói: "Sau này An An lớn lên chắc chắn là một đứa ăn hàng."
Thẩm Thanh Lan cưng chiều nhìn con trai, rút một tờ giấy giúp cậu nhóc lau miệng.
"Ăn hàng mới có phúc, người xưa có câu, ăn được là phúc, An An của chúng ta vừa nhìn đã biết là có phúc."
Vu Hiểu Huyền lại cảm thấy dáng vẻ của An An thể mới tốt.
Ba người trò chuyện trong phòng khách đến chiều, mãi cho đến khi chạng vạng tối, Thẩm Thanh Lan mới đưa An An về nhà.
Vu Hiểu Huyền từ chối lời mời ở lại của Phó Phương Hoa, sau đó thì bảo tài xế đưa mình về nhà.
"Mẹ, tối nay mẹ ngủ ở đây đi." Phương Đồng nhìn giờ, nói.
Phó Phương Hoa khoát tay, "Thôi, mẹ về trước, hôm nay ba con ở nhà một mình, không biết tối đã ăn gì chưa, không trở về xem ông ấy mẹ không yên lòng."
Lý Bác Minh thấy vậy bèn cầm lấy chìa khóa xe và nói: "Mẹ, con đưa mẹ về."
"Không cần không cần, mẹ tự lái xe là được rồi. Hiếm khi Đồng Đồng về được một chuyến, vợ chồng hai đứa lại chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mau nghỉ ngơi đi."
Cuối cùng Lý Bác Minh vẫn kiên trì đưa Phó Phương Hoa về nhà.
Lúc trở về, vừa đỗ xe xong lại chạm mặt Đồng Vận Thi.
"Bác Minh, không ngờ hai chúng ta lại gặp nhau rồi, ngày hôm nay gặp nhau hai lần, duyên phận của chúng ta thật sự đủ sâu đấy."
Đông Vận Thi thấy Lý Bác Minh thì cảm thấy thật sự rất vui sướng.
Lý Bác Minh cười lịch sự, "Muộn như này mới về sao?"
Đồng Vận Thi thở dài, "Đúng vậy, vừa về nước, cũng vừa thuê nhà ở đây, rất nhiều thứ cần phải mua thêm. Mà không, giữa trưa trở về nấu cơm xong lại phải đi ra ngoài, vừa đặt đồ dùng trong nhà xong xuôi, mới từ bên ngoài về, còn anh, anh làm gì mà muộn vậy?"
"Vừa đưa mẹ vợ về nhà." Lý Bác Minh nói.
Đồng Vận Thi chỉ sang tòa nhà bên cạnh, "Nhà anh cũng ở đây à?"
"Ừm, anh ở tầng mười sáu."
"Vậy thật sự là trùng hợp quá. Em ở dưới nhà anh một tầng, tầng mười bốn, nếu biết trước hai nhà chúng ta gần nhau như vậy thì giữa trưa em đã đến nhà anh ăn chực rồi."
"Sẽ có cơ hội thôi. Bây giờ em đi lên không?"
"Vâng, anh chờ em một chút, em lấy ít đồ ở trong cốp xe." Đồng Vận Thi nói.
Lý Bác Minh đang định rời đi bèn đứng chờ ở chỗ cũ.
Đông Vận Thi cầm một cái hộp rất lớn từ trong cốp xe ra, Lý Bác Minh thấy bộ dạng cố hết sức của cô, tiến đến cầm giúp cái hộp.
"Cảm ơn anh, Bác Minh."
"Không cần khách sáo, tiện đường thôi."
Thang máy đến tầng mười bốn, Lý Bác Minh dứt khoát giúp Đồng Vận Thi mang cái hộp vào trong.
"Ngại quá, vừa mới dọn nhà, trong nhà hơi lộn xộn, anh cứ ngồi tạm đi nhé, em đi rót cho anh ly nước."
Đồng Vận Thi dọn qua loa đồ đạc đang đặt trên ghế sô-pha.
Lý Bác Minh cười, "Không cần khách sáo, Vợ anh đang ở nhà chờ anh, anh về trước."
Động tác trong tay Đồng Vận Thi cứng đờ, khóe miệng giật giật, "Vậy được, hôm nào chờ nhà em sửa sang xong xuôi, em sẽ mời vợ chồng hai người đến nhà em làm khách sau."
"Được." Lý Bác Minh thuận miệng trả lời.
Về đến nhà, Phương Đồng đã pha nước tắm kỹ cho anh, "Vào tắm rửa trước đi, nước em chuẩn bị kỹ rồi, quần áo cũng ở trong đấy."
Lý Bác Minh hôn một cái lên mặt Phương Đông, "Được, chờ anh."
Phương Đồng đẩy đẩy anh, tiếp tục trải giường.
Lý Bác Minh từ trong phòng tắm đi ra, Phương Đồng đã nằm trên giường.
Lý Bác Minh lên giường ôm cô vào lòng, anh nói: "Đồng Đồng, chúng ta sinh một đứa bé đi."
Phương Đồng kinh ngạc nhìn anh, "Sao đột nhiên anh lại muốn có con?"
Khi kết hôn, bọn họ đã bàn bạc rằng ba năm đầu kết hôn sẽ không sinh con, đến lúc sự nghiệp hai người đều ổn định rồi sẽ sinh.
"Anh muốn làm ba rồi à?" Phương Đồng hỏi.
Lý Bác Minh lắc đầu, "Hôm nay thấy dáng vẻ em nhìn An An, anh tưởng rằng em rất muốn có một đứa con."
Phương Đồng khẽ cười, "Em thích An An, cũng ao ước hâm mộ vì Thanh Lan có con, nhưng em cảm thấy bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ."
"Nếu chưa sẵn sàng, vậy thì khoảng hai năm nữa đi."
"Bác Minh, anh sẽ không cảm thấy em quá ích kỷ chứ? Vì sự nghiệp của mình mà không quan tâm đến cảm xúc của anh."
Lý Bác Minh lấy tay xoa nắn mặt cô, "Nói linh tinh gì đấy, chúng ta đã bàn bạc chuyện con cái từ trước rồi mà. Vừa rồi anh hỏi em như vậy là vì anh cho rằng bây giờ em muốn làm mẹ, nhưng vẫn băn khoăn về anh, nên mới giấu ở trong lòng không nói."
"Vậy hai năm sau chúng ta sinh đi, dựa theo kế hoạch đã vạch ra từ trước. Có lẽ đầu năm nay em sẽ được điều về tổng công ty ở thủ đô, sau khi về em sẽ thăng chức lên Tổng thanh tra, chờ đến một năm sau, công việc của em ổn định mà mẹ em cũng về hưu, chúng ta sinh con, đến lúc đó mẹ em cũng có thể giúp chúng ta trông con, anh thấy thế nào?"
"Được, tất cả nghe theo em, nhưng đến lúc đó vẫn phải mời bảo mẫu, mẹ cũng đã có tuổi rồi, chúng ta không thể giao con lại cho mẹ, phải để mẹ có thời gian an hưởng tuổi già."