Cha Tới Rồi Mẹ Chạy Mau!
|
|
Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!! Tác giả:Ngũ Nguyệt Thất Nhật Thể loại:Ngôn Tình Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Trạng thái:Full Đánh giá: 8.2/10 từ 145 lượt Thể loại: Hiện đại Editor: tieu_hao + cuckicoi + gaumisau_0303 + diepdiep + Manơcanh + seobaby + Wonkyu Beta: tamnuong012 + Trần Minh Tâm
Giới thiệu: Trong một đêm buông thả. Cô nhất quyết đòi ra ngoài, không phải chỉ là một “màng mỏng” sao? Cô không cần. Tìm đại một người đàn ông khiến mình từ một cô gái trở thành một người phụ nữ chân chính. Nhưng lại không ngờ mình “tùy tiện” đụng phải một ông trùm hắc đạo, lại còn mang thai “long loại”. … Anh còn trẻ nhưng đã leo lên được vị trí vương giả, có rất nhiều người muốn lấy mạng anh, nhiều ánh mắt trong bóng tối ngầm theo dõi anh. Trong một lần chạy trốn anh đụng phải một cô gái . “Phụ nữ đưa tới miệng rồi mà còn không dám ăn, anh thật không đáng làm đàn ông…” Cũng bởi câu nói này, anh cướp lấy thân thể cô, lưu lại trên người cô dấu ấn của mình. Nhưng vì đêm đó mà sáng hôm sau anh bị cảnh sát bắt và chịu bảy năm tù. … Bảy năm sau Anh giống như vương giả ra khỏi nhà giam, biến đổi trong chớp mắt, anh đã trở thành một giám đốc nổi tiếng toàn cầu. Mệnh lệnh đầu tiên anh đưa ra chính là “tìm ra người phụ nữ kia, nhất định phải bắt sống đến đây .” ※※※ Trích 1: “Mẹ, mẹ, cha tới” “Cái gì? Anh ta ở đâu?” “Đang ở cửa” “Bảo bối, con nghe mẹ nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà… chạy trốn cũng rất quan trọng.” “Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?” “Ngốc quá, đương nhiên phải bình tĩnh và chạy trốn, mau!” Mỗ bảo, chảy mồ hôi… … Trích 2: “Mẹ, mẹ! Cha lại tới nữa!” “Cái gì? Còn không mau chạy thôi?” “Không kịp rồi, cha đang ngồi bên ngoài.” “Bảo bối, con nghe mẹ nói này… “Còn nói nữa à?” “Đúng vậy, đây là thời khắc quan trọng, con nhất định phải báo đáp công nuôi dưỡng bấy lâu nay của mẹ, cho nên…” “Cho nên...?” “Con ra ngoài ngăn cản, mẹ chạy trước.” Mỗ bảo chảy mồ hôi điên cuồng.
|
Editor: tieu_hao + cuckicoi + gaumisau_0303 + diepdiep + Manơcanh + seobaby + Wonkyu Beta: tamnuong012 + Trần Minh Tâm
Chương 1: Chia tay đi… tôi chính thức đá anh. Ngày lễ tình nhân tháng bảy. Đây là một ngày lãng mạn nhất trong năm nhưng cũng là ngày đen tối nhất… Vừa đến đêm, một đôi nam nữ vội vã chạy về nhà. Cửa còn chưa đóng kín, lửa nóng khiến hai thân hình dây dưa một chỗ, vừa hôn vừa gặm, quần áo nhanh chóng được cởi ra. “Phi Vũ, từ từ… vào giường đã.” “Bảo bối, anh chờ không được, anh muốn…” “Nhưng mà… a…” Người phụ nữ còn chưa nói xong, gã đàn ông đã đẩy cô tựa vào cửa phòng. Nâng một chân cô lên, thật sâu nhập vào trong cơ thể của cô khiến trạng thái rơi vào tình trạng chiến đấu tốt nhất. “Bảo bối… em thật tuyệt vời.” “Có bằng bạn gái của anh không?” “Cô ta?” Vừa nghe ba chữ “bạn gái anh”, vật dưới thân An Phi Vũ trong nháy mắt dường như dừng lại, hung hăng nói: “Cô ta sao có thể so với em? Ngoại trừ khuôn mặt bên ngoài đẹp ra còn lại chỉ là tảng đá. Một người phụ nữ điêu ngoa, thô bạo, ngang ngược, ngay cả chạm cũng không cho anh chạm một cái. Đụng tí là đánh người. Anh thật hoài nghi cơ thể dưới lớp quần áo kia rốt cuộc là đàn ông hay đàn bà?” “Kinh khủng vậy sao?” “Đúng vậy.” Chỉ cần tưởng tượng đến cô ta, anh lại liên tưởng đến cọp mẹ trong truyền thuyết. Không, cô ta chính là cọp mẹ. “Vậy sao anh vẫn ở cùng cô ta? Không phải chia tay là được sao?” “Không phải cô ta có người cha rất nhiều tiền sao? Bảo bối, chờ anh gạt được tiền của cô ta. Em coi như là nhân tình của anh, có gì anh nuôi em.” “Anh muốn vậy?” Người phụ nữ đẩy nhẹ hắn một cái. “Chờ anh ly hôn với cô ta, sau đó cưới em. Thế nào?” An Phi Vũ lần thứ hai dán lên thân thể cô gái, lại một lần nữa nhấc chân cô lên. “Đáng ghét..” Cô gái cự tuyệt hạ chân xuống. “Thôi mà… thêm một lần nữa…” Người phụ nữ nũng nịu nhỏ giọng nói: “Cho anh cũng được, nhưng đây lại làm trên giường người khác, hơn nữa anh nói lời phải giữ lời.” “Được được tất cả đều nghe theo lời của em.” An Phi Vũ nói xong, lập tức ôm lấy cô gái, nhanh chóng đi tới giường đè cô xuống, nghiêng về một bên. “Oa a” Trong chăn đột nhiên phát ra một tiếng kêu to, hai người nháy mắt nhảy bật dậy. Quỷ? Một cô gái từ trong chăn bước ra, đôi mắt lanh lợi trừng mắt nhìn bọn họ. “Tử.. Tử… Tử…Tử…” “Thất…Thất…Thất…Thất…” Hai người cùng lúc mở miệng, mặc dù nói lắp nhưng phối hợp không chê vào đâu được. Không sai, cô chính là bạn gái hợp cách của An Phi Vũ. Năm nay hai mươi tuổi, tính tình lương thiện hồn nhiên lại độ lượng. Bởi vì cô là tuyển thủ Tae Kwon Do nên có chút bạo lực. Thật ra đêm lễ tình nhân này cô muốn tặng lần đầu tiên của mình cho hắn, còn đặc biệt trốn trong giường để cho hắn một kinh hỉ lại không nghĩ rằng nghe được đoạn đối thoại khiến người khác giật mình kia. Thật đúng là để cho cô mở mang kiến thức thế nào gọi là “gian phu dâm phụ”. “Thất Thất, em nghe anh giải thích.” An Phi Vũ lúng túng mở miệng, sợ cô đánh mình. “Được rồi, anh không phải giải thích gì nữa, giải thích chính là che dấu sự thật. Chia tay đi… tôi chính thức đá anh.” Cô cực kỳ bình tĩnh nói, lập tức bước xuống giường. An Phi Vũ cùng người phụ nữ bên cạnh nhìn bóng của cô, trong lòng tuy có chút đáng tiếc nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác khó tả trong lòng. Tử Thất Thất đi ra đến cổng đột nhiên dừng lại, cô càng nghĩ càng thấy tức giận. Lúc đầu còn muối soái ca tức giận bỏ đi, không ngờ người bị cắm sừng lại là cô! Đột nhiên quay trở lại trước mặt hắn, nham hiểm nói: “Hôm nay là ngày lễ tình nhân, tôi muốn tặng anh một phần đại lễ. Nhưng mà xem ra lại phải tặng anh lễ chia tay rồi. Đến đây… nghe lời, ngoan, mở chân ra.” “Ôi chao” An Phi Vũ trì độn vẫn chưa hiểu ý tứ của cô. Tử Thất Thất thình lình dùng hai tay tách hai chân hắn, đối với vật gì đó đang dựng đứng của hắn hung hăng đá một phát. “Tuyệt tự đi, đồ vô lại.”
|
Editor: tieu_hao + cuckicoi + gaumisau_0303 + diepdiep + Manơcanh + seobaby + Wonkyu Beta: tamnuong012 + Trần Minh Tâm
Chương 2: Muốn miễn phí phục vụ không? Bên trong phòng KTV. Mỗ nữ như sói rú hát vang… “Tình… yêu… chẳng qua là chơi đùa với người, không hề ngạc nhiên. Đàn ông… chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để tiêu khiển, có gì đặc biệt hơn người? … Cái gì gọi là tình… cái gì gọi là ý… không phải tự mình lừa mình sao. Cái gì gọi là si, cái gì gọi là mê, chỉ là nam và nữ cùng diễn trò…” Bài hát “Ca Môn” giờ đây đã nói ra hết tiếng lòng của Tử Thất Thất. “Nghe tớ nói này Thất Thất, không phải chỉ là thất tình thôi sao? Tục ngữ nói không sai, cóc ba chân không cần tìm lại, bên ngoài đàn ông rất nhiều. Cái gì mà gọi là duyên phận, cái gì mà diễm ngộ? Hàng ngày đều xảy ra. Một ngày nào đó sẽ đến lượt cậu. Cho nên… cậu có thể đổi bài khác được không?” Ngồi trên sô pha là người bạn tốt Phương Lam mồm mép nói. Nhưng Tử Thất Thất vẫn không chịu đổi bài mà cứ hát một bài cũ, cực kỳ cố chấp. “Tiểu Lam, cậu nói cho tớ biết tại sao đàn ông trên thế giới này đều là lũ háo sắc? Chẳng lẽ không lên giường sẽ chết sao? Không “yêu” thì sẽ không sống được sao? Chẳng lẽ Nữ Oa sau khi tạo nên đàn ông rồi cho bọn họ cơ quan sinh sản nhưng không có nói cho bọn họ cái gì là giữ mình trong sạch?” Tử Thất Thất cầm microphone chỉ vào Phương Lam, lớn tiếng chất vấn. “Cậu không thể vơ đũa cả nắm như thế! Đàn ông tốt vẫn có chỉ là rất ít mà thôi!” Phương Lam bắt đầu bất bình thay cho những người đàn ông. “Thật không? Trên thế giới này vẫn còn có đàn ông tốt sao? Vậy vì sao tớ vẫn chưa gặp được? Chẳng lẽ bọn họ đều ngồi trên phi thuyền số bảy chạy tới sao Hỏa rồi sao?” Tử Thất Thất say khướt chửi bới, lúc này cả người có chút không ổn định. Phương Lam than thở cúi người, nhặt đồng tuyến trên mặt đất lên, sau đó kéo dần người đang cầm cái micro đứng trước mặt mình, an ủi nói: “Cậu hiểu như vậy cũng được. Những người đàn ông mà cậu gặp trước kia,lúc bọn họ được sinh ra thì cũng là lúc họ bỏ quên trinh tiết trong bụng mẹ rồi. Cho nên bọn họ cũng rất đáng thương, cậu nên bỏ qua cho bọn họ đi, cũng đừng dày vò bản thân mình như vậy!” “Hahaha…hahaha… Tiểu Lam, cậu nói rất đúng. Cậu nói rất đúng.” Sau một trận cười to, Tử Thất Thất lại đột nhiên nhào vào trong lòng cô khóc. Cả hai giống như hai đứa trẻ con dựa vào nhau. Hôm nay là ngày lễ tình nhân, trước vài hôm cô đã nghĩ xem phải làm gì vào ngày này?. Muốn đưa tất cả cho hắn? Muốn làm sao để khiến hắn vui? Cuối cùng cô đã đưa ra quyết tâm rất lớn: muốn đem cơ thể giữ gìn hai mươi năm lần đầu tiên dành cho hắn. Thế nhưng hắn lại cùng một người phụ nữ khác ở trên giường mây mưa. Cô đối với hắn một lòng một dạ, còn ảo tưởng cùng hắn trọn đời hạnh phúc bên nhau đến già. Nực cười, quá là nực cười. Cái gì mà đàn ông, cái gì mà tình yêu, đều biến mất hết đi. Cô muốn một lần phóng túng … để dứt khoát quên đi. Không có người yêu vào ngày lễ tình nhân thực sự là rất cô đơn. “Tớ quyết định rồi!” Cô đột nhiên mở miệng. “Quyết định gì?” Phương Lam nghi hoặc. Tử Thất Thất từ trong lòng cô đứng lên, bộ dạng say khướt nói: “Tớ cũng muốn tình một đêm, tớ phải tìm một người đàn ông để lên giường.” “Thất Thất, cậu điên rồi!” “Đúng vậy, tớ điên rồi. Hãy để tớ điên lúc này đi!” Cô nói xong liền lảo đảo ra khỏi phòng. “Thất Thất…” Phương Lam đứng dậy kêu to, muốn đem cô gái kia bắt trở về. Thế nhưng cũng thật trùng hợp, một nhóm đàn ông từ trên phòng VIP lầu hai đi xuống. Toàn bộ đều mặc âu phục màu đen, ca – vat màu đen, giầy cũng đen, hơn nữa mặt mỗi người đều rất lạnh lùng, bước chân dồn dập, giống như sóng thần cuồn cuộn hướng về phía cô. Tử Thất Thất vội vàng bắt được khuôn mặt đi tuốt đằng trước, hơn nữa còn là người đàn ông đẹp trai nhất, đôi mắt quyến rũ dán vào thân thể người đó, cả gan nói: “Anh đẹp trai, có muốn lên giường với tôi không? Không cần phải trả tiền, tôi miễn phí phục vụ cho anh!”
|
Editor: tieu_hao + cuckicoi + gaumisau_0303 + diepdiep + Manơcanh + seobaby + Wonkyu Beta: tamnuong012 + Trần Minh Tâm
Chương 3: Bố thí cho cô, đến đây… Người đàn ông có đôi mắt đẹp nhìn khuôn mặt của cô, con ngươi đen kịt như vực thẳm không đáy, khiến người ta vừa nhìn liền bị mê muội và thu hút. Mà trên khuôn mặt anh chỉ có một từ để hình dung – lạnh. “To gan.” Người bên cạnh đột nhiên quát lớn: “Người phụ nữ điên này từ đâu tới? Còn không mau cút?” “A…” Cô khẽ quyến rũ, hoàn toàn không để ý gì đến hắn ta. Hai tay ôm cứng cổ người đàn ông trước mặt, kiễng gót chân, mập mờ tới sát bên tai anh nhỏ giọng nói: “Kỹ thuật của chị đây rất tuyệt vời, em trai chỉ cần nằm ở trên giường không cần làm gì cả. Tôi cam đoan sẽ làm cậu cực khoái… thế nào? Hết hôm nay sẽ không còn thứ tiện nghi như vậy nữa đâu. Có muốn cùng chị chơi một hiệp không?” Cơ thể Tử Thất Thất đã hoàn toàn dán trên người anh, dường như tầu hỏa nhập ma thầm nghĩ muốn đem hắn nắm trong lòng bàn tay. Cô đã không còn đếm xỉa đến bất cứ cái gì. Không phải chỉ là một “tấm màng” sao? Cô từ bỏ… Người đàn ông vô cùng lạnh nhạt, trong mắt không có một tia rung động, bạc môi hơi hơi mở ra: “Không có hứng thú.” Ba chữ lạnh lùng khiến cho Tử Thất Thất trong nháy mắt trở nên u ám. “Thích…” Cô khinh thường buông cổ anh ra, tách ra khỏi thân thể anh, khôi phục lại bộ dạng say khướt lúc đầu, mất hứng nói: “Phụ nữ đưa tới tận miệng rồi mà cũng không dám ăn,anh …” Cô cố ý ngừng lại, ngón trỏ duỗi ra chỉ vào tim anh rồi viết lên đó từng chữ một: “Thực, không, phải, là, đàn ông.” Trong nháy mắt, ưng mi của người đàn ông hơi tức khởi. Trên khuôn mặt lạnh như băng tăng thêm một biểu cảm – giận. “Quên đi, tôi đi tìm người đàn ông thật sự. Bye bye em trai…” Cô vừa vẫy tay vừa lảo đảo băng qua đám người áo đen đằng sau anh để tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Phương Lam đứng trước cửa phòng không nhị được thở dài. Không tồi, hữu kinh vô thiểm. “Giám đốc.” Bảo vệ vừa nãy lo lắng nhìn anh, nói: “Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.” “…” Anh không nói gì, trầm mặc đứng tại chỗ suy nghĩ. Mặc Tử Hàn anh tự cao tự đại sống suốt hai mươi ba năm qua, không có ai dám làm càn trước mặt anh, càng không có người phụ nữ nào dám nói anh không phải đàn ông. Người phụ nữ kia rõ ràng ăn phải gan hùm mật gấu mới dám xúc phạm đến anh. Bỗng nhiên xoay người lại, anh đuổi theo cô. Ôm lấy cô từ phía sau trực tiếp tới phòng VIP lầu hai. “A” Đột nhiên hai chân Tử Thất Thất rời mặt đất, kinh hãi nhìn khuôn mặt anh rồi đột nhiên cười nói: “Em trai, có hứng thú muốn cùng chị đây chơi rồi sao?” “Hừ…” Mặc Tử Hàn hừ một tiếng cười nhạo cô, châm chọc nói: “Bổn thiếu gia thấy cô cố gắng khoe khoang bản thân như vậy cho nên mới từ bi bố thí cho cô một lần, cô phải cảm động đến rơi nước mắt mà nhận lấy… nhận lấy quà tặng tôi ban cho cô.”
|
Editor: tieu_hao + cuckicoi + gaumisau_0303 + diepdiep + Manơcanh + seobaby + Wonkyu Beta: tamnuong012 + Trần Minh Tâm Chương 4: Không chơi nữa, chán muốn chết. “Thất Thất” Phương Lam kích động kêu to muốn ngăn cản. Thế nhưng đám người kia lại chặn đường. “Cô gái, sợ là đêm nay cô phải ngủ lại bên phòng phía trên rồi. Chờ bạn của cô cùng với giám đốc xong chuyện, tôi tự nhiên sẽ thả cô ra.” Người kia nói xong liền cầm tay cô kéo vào gian phòng VIP. “Ầm” một tiếng, người trước mặt cô trong nháy mắt đóng chặt cửa lại. … Phòng VIP Mặc Tử Hàn đi tới chiếc giường rộng hai mét, hai tay chợt buông lỏng. Tử Thất Thất nhẹ nhàng rơi trên giường, anh thuận thế đè cô xuống. “Đợi một chút” Tử Thất Thất vươn tay chắn trước ngực anh. Khoảng cách của hai người lúc đó cực kỳ gần. “Thế nào? Hối hận à?” Anh lạnh lùng hỏi. “Đương nhiên không phải. Tôi chỉ là muốn nói…” Cô cười quyến rũ có chút sợ sệt. Rõ ràng khi nãy rất tự nhiên quyến rũ anh, thế nhưng tại sao khi vừa đi qua cánh cửa kia, nằm trên chiếc giường lớn này cô lại cảm thấy căng thẳng. “Cô muốn nói gì?” Anh truy hỏi. “Tôi muốn nói… Tôi muốn ở trên.” Cô tìm một cái cớ nhưng lại làm bản thân lâm vào khốn cảnh hơn nữa. Hai mắt sắc bén của Mặc Tử Hàn nhận thấy trong mắt cô có chút sợ sệt, khóe miệng chợt nhếch lên nụ cười có như không. “Được. Vậy để cho cô ở trên.” Hai tay anh chợt nắm vai cô bất thình lình xoay người. Hai người trong nháy mắt biến thành tư thế cưỡi ngựa, nữ ở trên nam ở dưới. “Bắt đầu đi” Anh lạnh lùng ra lệnh. Tử Thất Thất ngồi trên người anh, vốn tưởng rằng rượu có thể tăng thêm can đảm cũng không bởi vì tư thế xấu hổ này, ngược lại còn làm tỉnh ra nhiều hơn. Hai tay khẽ run duỗi ra trước ngực anh, chầm chậm cởi đi bộ âu phục. Dưới lớp áo sơ mi là nước da màu đồng, đường nét khêu gợi, còn có cơ bụng sáu múi… Vóc người hoàn mỹ giống như Apollo, không hiểu sao khiến tim cô đập nhanh gấp bội. “Nhìn đủ chưa?” Tử Thất Thất bỗng nhiên hoàn hồn trở lại, hai gò má bắt đầu nóng lên. “Kỹ thuật cao siêu mà cô nói chỉ thế này thôi sao?” Anh hỏi mang ý giễu cợt. “Đương nhiên không phải” Tử Thất Thất kiên quyết phủ nhận. “Nếu vậy thì tiếp tục đi…” Mặc Tử Hàn nằm dưới thân thể cô, ánh mắt sắc bén thu hết tất cả biểu tình của cô trong đáy mắt dường như muốn dò xét tâm tư của cô. Tử Thất Thất căng thẳng hít sâu một hơi. Trước ngày lễ tình nhân ba ngày, cô đã bắt đầu tiến hành chuẩn bị mọi thứ vì ngày hôm nay. Cái gì mà A|V, cái gì mà nhất cấp, nhị cấp, tam cấp, ngay cả tứ cấp cô cũng đã xem qua. Cho nên cô biết rõ kế tiếp phải làm gì. Cố gắng nhắm hai mắt lại nhanh chóng dò xét phần thân bên dưới. Giai đoạn đầu là phải hôn môi thế nhưng không khí phía trước trụ lại thân thể, giương đôi mắt chống lại đôi mắt của anh. Tim đập dồn dập lần thứ hai khiến cô phải đột nhiên dừng lại. “Không chơi nữa” Cô đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Nhàm chán muốn chết, tôi không muốn chơi cùng anh nữa.” Cô nói xong nhanh chóng rời khỏi. Mặc Tử Hàn tóm lấy tay cô tà mị nói: “Tự tiện châm lửa người khác mà lại muốn phủi mông chạy lấy người sao?” “Vậy anh muốn thế nào?” Cô hỏi. “Đương nhiên phải dập lửa rồi.” “Cái gì?” Tử Thất Thất càng sửng sốt. Mặc Tử Hàn một tay lôi kéo cô về phía trước, thuận thế xoay người đem cô đặt xuống dưới. Trên khuôn mặt lạnh như băng bỗng nhiên nở nụ cười tà ác, y hệt ma vương tự cao tự đại. “Nếu tôi đoán không nhầm thì cô là xử nữ phải không?” Rõ ràng là một nghi vấn nhưng trong miệng anh lại trở thành một câu khẳng định dị thường.
|