Cha Tới Rồi Mẹ Chạy Mau!
|
|
Chương 45: Người đàn ông đáng sợ xuất hiện...
Phòng thuê tầng 4 Phương Lam không ngừng đi đi lại lại trước cửa phòng Bách Hiên vừa bước vào, càng nghĩ lại càng thấy không thích hợp. Cho dù Thất Thất thật sự uống say, thân là bạn trai vì sao anh ta không đưa cô ấy về nhà? Vì sao lại vào phòng thuê làm gì chứ? Cô nam quả nữ, cùng ở một phòng, chẳng lẽ anh ta muốn... muốn... Chợt nghĩ đến điều nguy hiểm nhất, cô lập tức lo sợ xoay người vươn tay ấn chuông cửa. "Tránh ra!" Thanh âm lãnh liệt truyền đến từ phía sau, cắt ngang động tác của cô. Ai? Cô nghi hoặc quay lại, hai mắt trừng lớn, khiếp sợ nhìn Mặc Tử Hàn trước mặt mình. Anh ta... vì sao lại ở đây? Hai mắt Mặc Tử Hàn xuyên thấu Phương Lam, lạnh lùng nhìn cửa phòng sau cô, mở miệng lần nữa, từng chữ lạnh như băng như cũ, "Tránh ra" "Hả? A..." Phương Lam ngây ngốc, bất giác tránh đường. Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, mi tâm nhíu lại. "Kim Hâm, mở cửa!" Anh ra lệnh. "Vâng" Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh, tiến lên từng bước, bàn tay to lấy từ trong âu phục một cái súng lục màu đen, thuần thục lấy tiêu thanh ở nòng súng, sau đó hướng về phía cửa "Bang bang bang" liên khai lục thương. Nhìn bên dưới cửa phòng vẫn y nguyên, thế nhưng khi Kim Hâm dùng chân đạp, toàn bộ cửa phòng liền tách rời khuông cửa, ngã xuống thật mạnh trên mặt đất. Phương Lam kinh ngạc trợn mắt há mồm. Mặc Tử Hàn bình tĩnh hé ra khuôn mặt lạnh, ngạo nghễ bước vào bên trong phòng. Phòng ngủ. "Ầm" một tiếng, cửa phòng bị mở ra thô bạo. Bách Hiên kinh ngạc quay đầu nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng ngủ. Kim tổng? Mặc Tử Hàn? Hai người bọn họ tại sao lại ở đây? Quả nhiên người đàn ông khác ở phòng VIP 001 chính là anh ta. Bọn họ có quan hệ gì với nhau? Hơn nữa... vì sao lại tìm tới được chỗ này? Mặc Tử Hàn trầm mặc đứng ở cửa phòng, hai mắt sắc bén chụp được Tử Thất Thất hôn mê nằm trên giường. Vạt áo của cô đã bị kéo ra, để lộ nước da trắng nõn không thể nghi ngờ, hai khối tiểu anh đào sắc phấn hồng sa nhã sừng sững trước ngực, mà Bách Hiên ở trên thân thể cô, cà vạt đã tháo, quần áo không ngay ngắn, không khó để nghĩ anh ta đang làm những gì! Chợt... Đôi mắt Mặc Tử Hàn buộc chặt, chân dài bước tới, đi nhanh đến bên giường, kéo Bách Hiên ra, tự cởi áo khoác tây trên người che cơ thể Tử Thất Thất, sau đó vươn hai tay ôm lấy cô. "Anh muốn làm gì? Không được chạm vào cô ấy, buông cô ấy ra!" Bách Hiên rống to. "Tôi muôn làm gì?" Mặc Tử Hàn chậm chạp nhắc lại, hai mắt liếc xéo nhìn về phía anh ta, lạnh lùng nói, "Anh không nhìn thấy sao? Đương nhiên là cướp người!" "Cô ấy là bạn gái tôi, mời anh lập tức thả cô ấy ra!" Bách Hiên ra lệnh. "A..." Mặc Tử Hàn giễu cợt, khinh thường nói: "Bạn gái là cái gì? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi... Anh muốn cùng tôi tranh phụ nữ, đợi một trăm năm nữa!" Anh lạnh lùng nói, liền ôm Tử Thất Thất nhanh chóng ly khai. "Anh đứng lại cho tôi, buông cô ấy ra!" Bách Hiên kích động bước xuống giường, lập tức đuổi theo. Kim Hâm đi nhanh tới chắn trước mặt anh, thân hình cao hai thước hoàn toàn che phủ anh. "Tránh ra" Bách Hiên rống to. "Bách tổng!" Kim Hâm cứng nhắc lên tiếng, lạnh nhạt nói: "Nếu giờ anh muốn đuổi theo, tôi không dám cam đoan đaị ca sẽ làm gì với anh, cho nên tôi khuyên anh nên quý trọng tính mạng của mình!" Cái gì? Đại ca? Bách Hiên hết sức kinh hãi, hốt hoảng lùi về sau hai bước! Thì ra... anh ta cũng là thủ hạ của Mặc Tử Hàn, như vậy ông chủ thật sự của tập đoàn Kim King... là Mặc Tử Hàn? Người đàn ông kia rõ ràng ở trong ngục bảy năm, rốt cuộc anh ta đã làm gì ở trong đó?
|
Chương 46: Đàn ông, không nên làm Bá Vương ăn cơm
Mặc Tử Hàn ôm Tử Thất Thất đang hôn mê không trở lại phòng mà đi thẳng tới bãi đỗ xe, chuẩn bị đưa cô đi. Nhưng mà chợt "Linh linh linh... Linh linh linh..." Di động trong túi quần bò Tử Thất Thất vang lên, Mặc Tử Hàn không biểu cảm nhíu mày. Đem cô để vào trong xe, lấy điện thoại di động trong túi cô ra, nhìn thấy màn hình hiện lên bốn chữ - con trai bảo bối! Là Mặc Thiên Tân? Khuôn mặt bỗng chốc giãn ra, ngón tay cái ấn vào phím kết nối, đưa di động đặt ở bên tai. "Con nói này mẹ, từ lúc tan ca cho tới bây giờ đã năm tiếng đồng hồ, tốc độ của mẹ có thể kết nghĩa anh em với ốc sên rồi đó. Nói, mẹ đang ở đâu, địa điểm ở đâu, ở cùng với ai, đang làm những gì? Con nghiêm trọng cảnh cáo mẹ, thành thật khai, kháng cự trừng phạt nghiêm, giả vờ im lặng... mang ra ngoài - trảm!" Mặc Tử Hàn nghe cậu nói liên thanh, tựa như chất vấn, đôi lông mày không nhịn được túi khởi. "Mẹ ngươi hiện đang ở chỗ ta!" "..." Qua di động Mặc Thiên Tân kinh ngạc trầm mặc, năm giây sau, "Ba, là ba sao?" "Là ta" "Ba sao lại ở cùng với mẹ? Sao ba lại tiếp điện thoại của mẹ? Ba muốn làm gì mẹ?" "Ta chưa làm gì cả!" "Hả? Vì sao lại chưa làm? Thật là... Mỹ nhân trong ngực, ba chẳng lẽ không biết cái gì gọi là "Nên ra tay thì ra tay" sao?" Mặc Tử Hàn đổ mồ hôi! (→﹏→|||) Đây là lời một đưa con trai nên nói sao? "Ba..." Thanh âm Mặc Thiên Tân chợt trầm ổn, còn thật nghiêm túc nói: "Thực ra con kiên quyết, mãnh liệt, nghiêm trọng, ủng hộ ba làm cái loại chuyện tình này với mẹ, nhưng mà con chỉ có một yêu cầu." "Yêu cầu gì?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc. "Đó chính là không thể làm Bá Vương ăn cơm!" "Bá Vương ăn cơm?" "Đúng vậy, lấy tư cách là một người đàn ông đội trời đạp đất chân chính, nếu đã ăn xong, sẽ chịu trách nhiệm, nếu không muốn chịu trách nhiệm thì không nên ăn, không nên đụng, không nên nhìn, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không được, cho nên ba à... Con tin tưởng, cũng tin chắc, càng tin tưởng vững chắc, ba nhất định sẽ không là một Bá Vương ăn cơm tiểu nhân bỉ ổi, đúng không ạ?" Mặc Tử Hàn nghe lời cậu nói, khóe miệng hơi nhếch lên. Tiểu quỷ này thật đúng là lợi hại, dĩ nhiên dùng phép khích tướng để bảo vệ mẹ mình. Có chí! "Không sai, lời ngươi vừa nói rất có đạo lý, nhưng mà ngươi lại quên ta là người như thế nào sao, ta không phải chính nhân quân tử gì đó, đối với những người trong hắc đạo chúng ta mà nói, nhược nhục cường chế, không từ thủ đoạn, tiên hạ thủ vi cường, đây mới là đạo lý." "Vậy ý của ba là... thà làm tiểu nhân, cũng không làm trượng phu?" "A..." Mặc Tử Hàn không giận, ngược lại cười thần bí nói: "Ngươi không phải rất thông minh sao? Vậy thử cân nhắc ý nghĩa trong lời ta vừa nói đi..." "Hả? Cái gì? Con..." Mặc Thiên Tân lời còn chưa nói hết, Mặc Tử Hàn đã cắt đứt liên lạc, vừa vặn Kim Hâm cũng tới trước mặt anh. Kim Hâm nhìn thấy miệng anh vẫn còn cười vui vẻ, biểu hiện trở nên sững sờ. Đại ca đang vui vẻ sao? "Chúng ta đi thôi!" Mặc Tử Hàn nói xong, an vị ngồi phía sau xe. "Đại ca, đưa Tử tiểu thư về sao?" Kim Hâm ngồi ghế lái xe, khởi động động cơ. "Không, chúng ta tới chỗ khác!" "Chỗ khác?" Kim Hâm nghi hoặc. "Lái xe đi" Mặc Tử Hàn ra lệnh nhưng không có giải thích...
|
Chương 47: Thần tượng của ta, đối tượng nôn mửa...
Khu chung cư Hạnh Phúc Mặc Thiên Tân lo lắng bất an đi đi lại lại trong phòng khách, trong lòng nóng như lửa đốt. Câu cuối cùng mà ba nói là có ý gì? Ba muốn làm gì mẹ? Chẳng lẽ ba thật sự định làm Bá Vương ăn cơm? Không được, phải có cách để cứu mẹ, thế nhưng... cách nào? "Ai..." Cậu thở dài nặng nề, đầu cúi rụp xuống, chợt... "Leng keng - Leng keng" Chuông cửa thanh thúy vang lên, cắt đứt suy nghĩ lo phiền của cậu. Bên ngoài là ai a? Cậu gắt gao nhíu đôi lông mày, phiền muộn bước tới trước cửa phòng mở ra. Hai mắt đen kịt trợn tròn, kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hàn đứng ở cửa. "Ba?" Mặc Thiên Tân bật ra tiếng gọi ngạc nhiên, hai mắt chuyển tới Tử Thất Thất trong ngực anh, kinh hoảng nói: "Mẹ? Mẹ làm sao vậy?" "Không có việc gì, chỉ cần ngủ một giấc là được." Mặc Tử Hàn lãnh nói xong liền ôm Tử Thất Thất bước vào trong phòng, hai mắt nhìn quét qua căn phòng vừa nhỏ vừa chật hẹp, chuẩn xác tìm được phòng ngủ, đem Tử Thất Thất đặt lên giường. "Ha ha..." Mặc Thiên Tân ở phía sau anh mừng thầm. Mặc Tử Hàn xoay người nhìn cậu. "Ba, con biết ba nhất định là mạnh miệng nhưng mềm lòng, tuy là ba thân ở trong hắc đạo, nhưng lại không bị nước bùn nhuộm, thánh khiết đứng ngạo nghễ bên trong vũng bùn dơ bẩn, con hiểu được nỗi khổ của ba, cũng biết trong lòng ba cất dấu một viên ôn nhu lương thiện lại chính trực, con rất sùng bái ba, ba quả thực là thần tượng của con, đối tượng con nôn mửa..." "Cái gì?" "A Sorry, thật không ý tứ, miệng con có thói quen hay tổn hại người, kỳ thực con muốn nói chính là, ba quả thực là thần tượng của con, là đối tượng để sùng bái, trong lòng con ba thật sự là nhất nhất nhất... tồn tại đặc biệt nhất." Mặc Tử Hàn đối với việc cậu thao thao bất tuyệt, ngoại trừ việc đổ mồ hôi ra thì không còn đánh giác khác, nhưng mà nhìn khuôn mặt cậu, thật giống như thấy được bản thân mình khi còn nhỏ. Đây là con trai Mặc Tử Hàn anh? Trong lòng... không khỏi xúc động! "Tồn tại đặc biệt nhất?" Anh nghi ngờ lặp lại mấy chữ cuối cùng. "Đúng rồi! Ba, trong lòng con ba chính là cái này, à... Nên hình dung như thế nào nhỉ? À... Ba chờ chút, con đưa ví dụ giải thích cho ba!" Mặc Thiên Tân gợi lên chút tà ý, lập tức vui vẻ chạy ra khỏi phòng ngủ. Mặc Tử Hàn nhìn cậu ra ngoài, hai mắt chậm rãi chuyển đến Tử Thất Thất, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của cô, mà ngoài ý muốn để lộ ra vẻ mặt ôn nhu trên mặt mình. Một người phụ nữ đã sinh cho anh một đứa con, cũng dưỡng dục con thành xuất sắc như vậy là dạng phụ nữ như thế nào? Không hiểu sao trái tim mơ hồ rung động, nhưng chỉ trong một chốc, anh hiểu phải có khoảng cách rõ ràng với người phụ nữ này. "Uh..." Tử Thất Thất đang mê man mơ hồ phát ra âm thanh, đôi lông mày gắt gao túc khởi, cánh môi phấn hồng run nhè nhẹ, nỉ non: "Mặc... Mặc... Tử... Hàn..." Con ngươi Mặc Tử Hàn mở to. Vì sao lại gọi tên của anh? Lại ở trong mộng? Không nhịn được từng bước tiến lên... "Ba" Mặc Thiên Tân đột nhiên vui vẻ chạy về phòng ngủ. Mặc Tử Hàn lập tức thu lại chân đã bước được một nửa, sửa lại vẻ mặt kinh ngạc của mình. "Ba xem cái này!" Mặc Thiên Tân đem tờ giấy cho anh. Mặc Tử Hàn nghi hoặc tiếp nhận, cũng nghi ngờ nhìn một hàng dãy chữ phía trên: "Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân" "Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân" "Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân" "Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân" "Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân" "Đây là cái gì?" Anh nghi ngờ hỏi. Mặc Thiên Tân vui vẻ nói: "Ba xem... Ở đây là trong biển người mênh mông, con liếc mắt một cái là tìm được ba, trong lòng con bà cũng chính là như vậy, riêng biệt, đặc biệt, nổi bật, lại tồn tại với phong cách khác người!" Cái này... Lửa giận Mặc Tử Hàn đãi phát. Thì ra trong lòng cậu, anh chỉ là một... con lợn?
|
Chương 48: Ngoéo tay, thắt cổ, một trăm năm... Không được thay đổi
Mấy giây sau... Mặc Thiên Tân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trầm mặc của anh, nghi hoặc nói: "Ba, ba bị phù thũng sao?" Phù thũng? Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần nhưng vẫn trầm mặc như cũ. Mặc Thiên Tân trong lòng mừng thầm, rồi vẻ mặt lại giả bộ vô tội, nói: "Không phải là ba hiểu lầm con chứ? Con thanh minh trước, con không có nói ba là trư đâu, đây chẳng qua chỉ là một phương thức so sánh đơn giản dễ hiểu, bởi vì chữ nhân viết dễ nhất, nhưng ba có khả năng đem những chữ "nhân" ấy nhìn thành "trư", đem chữ "trư" nhìn thành "nhân", cho nên... cho dù là ba ở giữa đàn lợn mênh mông, con vẫn như thường có thể liếc mắt tìm thấy ba." Lửa giận Mặc Tử Hàn xông lên tận trời, gân xanh trên trán tuôn ra. Tiểu quỷ chết tiệt này... vừa trư vừa nhân, rốt cuộc là muốn châm chọc anh đến bao giờ? Mặc Thiên Tân tiếp tục vẻ mặt ngây thơ, còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa nói: "Ba lại suy nghĩ bậy bạ nữa rồi, ba sao có thể là heo chứ? Ba tuyệt đối không có khả năng là heo, ba so với heo thông minh hơn!" "Đủ rồi!" Mặc Tử Hàn gầm nhẹ. Mặc Thiên Tân thu nhỏ miệng lại, kinh ngạc nhìn anh. Tức giận rồi sao? Rốt cuộc cũng tức giận? Như vậy kế tiếp ba sẽ làm gì? Mặc Tử Hàn trừng mắt nhìn cậu, đôi lông ày gắt gao nhíu lại, rất rõ ràng lửa giận đã đạt cực hạn, thế nhưng đột nhiên... Anh nhắm hai mắt, nặng nề thở dài một hơi, nói: "Người ta đã mang về cho ngươi, ta cũng nên đi!" Anh nói xong lập tức xoay người ra khỏi phòng ngủ. "Hả? Ba phải đi? Không ngồi một chút sao? Không bằng uống chén trà?" Mặc Thiên Tân không ngừng đuổi theo sau, liên tục mời ở lại. "Không cần!" Mặc Tử Hàn lãnh cự tuyệt. "Nhưng mà..." "Chăm sóc mẹ ngươi, tạm biệt!" "Phịch" một tiếng vang lên, Mặc Tử Hàn biến mất khỏi căn nhà, phòng khách lại một mảnh yên lặng. Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm cánh cửa đóng, khóe miệng bỗng gợi lên, trên khuôn mặt trẻ con vương đầy bộ dáng vui vẻ tươi cười, hưng phấn xoay người, vừa đi vừa nhảy về phòng ngủ, ghé vào bên giường nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất đang ngủ. "Mẹ, mẹ thấy không? Con vừa cố tình chọc giận ba, ba cũng không có nổi giận với con... Mẹ nói đây không phải là chứng minh, ba cũng rất thích con chứ?" "Còn nữa, mẹ... Ba không những mang mẹ về, còn bảo con chăm sóc tốt cho mẹ, cho nên, ba cũng là một người đàn ông tốt chứ? Hay... mẹ chịu đựng, chịu đựng, miễn cưỡng, miễn cưỡng, coi như là thích ba, được không?" "..." Tử Thất Thất trầm mặc ngủ say/ Mặc Thiên Tân nhíu mày, cầm lấy tay của cô, dùng sức lay động, nói: "Mẹ, mẹ đừng ngủ, trả lời con... có được hay không? Có được hay không? Có được hay không? Có được hay không?" "Ừ..." Tử Thất Thất đang mê man nhíu mày, bật ra tiếng. "OK" Mặc Thiên Tân sấn hỏa đả kiếp ( là lợi dụng lúc loạn để thao túng, lúc tình hình rối ren mà sắp xếp theo ý muốn.), vui vẻ nói: "Con nghe được rồi, mẹ đã đồng ý rồi, con cũng không ép mẹ, quyết định như vậy, ngoéo tay..." Nói xong, mượn tay phải vô lực của cô, ôm lấy ngón út... "Ngoéo tay... Thắt cổ... Một trăm năm... Không được thay đổi..." Mặc Thiên Tân nhìn ngón út ôm lấy nhau, hạnh phúc mỉm cười. Mẹ... Mẹ biết không? Nguyện vọng của con... chính là mẹ có thể hạnh phúc... Đây mới là bí mật sâu nhất sâu nhất sâu nhất trong lòng con... ※※※ Dưới lầu. Khuôn mặt Mặc Tử Hàn hé ra, ngồi vào trong xe. "Lái xe" Anh lạnh lùng ra lệnh. Nhưng Kim Hâm chậm chạp không có khởi động xe, anh trầm mặc ngồi trên ghế lái, đôi mày xiết chặt. "Làm sao vậy? Có chuyện gì nói!" Mặc Tử Hàn lên tiếng/ "Đại ca..." Kim Hâm mở miệng. "Tôi không rõ, anh vì sao muốn đưa Tử tiểu thư về? Tại sao anh không lấy lại đồ vật kia? Tại sao anh cứ dây dưa với cô ấy? Chẳng lẽ..." Anh hơi ngừng lại, hai tay nắm chặt, cố lấy dũng khí chất vấn, "Anh thích cô ấy?"
|
Chương 49: Bảy ngày sau, sư tử mạnh mẽ tỉnh lại???
Thích? Khuôn mặt Mặc Tử Hàn tựa như băng tuyết ngàn năm bao phủ, trừ bên ngoài lạnh lùng hoàn toàn không nhìn ra bất cứ dao động nào. "Cậu cho rằng tôi thích cô ấy?" Anh nhẹ giọng, mãnh liệt hỏi. "Ngoại trừ điều này, tôi không nghĩ ra nguyên nhân khác!" Kim Hâm thành thật trả lời. "Tôi nhớ rõ tôi đã nói với cậu, chuyện của tôi, tôi đều có dự định!" "Thế nhưng đại ca, hiện tại trong tổ chức những lão gia kia ngày nào đều phái người đến hỏi chuyện của anh, nếu không có mặt anh ở đây, tôi sợ bọn họ sẽ càng không an phận, cho nên anh vẫn là nhanh lấy lại đồ vật kia, sau đó..." "Cậu đây là ra lệnh cho tôi sao?" Mặc Tử Hàn không biểu cảm nhìn anh ta, lạnh lùng cắt đứt lời anh ta. "Không, thuộc hạ không dám!" Kim Hâm lập tức cúi đầu. "Nếu đã không dám, sẽ không lắm miệng, thu hồi những lo lắng dư thừa của cậu mà làm tốt chuyện của mình, nghe theo mệnh lệnh tôi ra, đây mới là việc cậu nên làm... hiểu chưa?" Mỗi một chữ trong lời Mặc Tử Hàn đều mang theo bá đạo không thể cự tuyệt, cũng tràn ngập lửa giận sắp bùng nổ, giống như một lưỡi giao sắc bén đặt trên cổ anh, uy hiếp tính mạng anh. "..." Kim Hâm nhăn chặt đôi lông mày, âm thầm nắm chặt hai tay, trầm mặc vài giây sau, mới trả lời: "Vâng, tôi hiểu rồi!" "Vậy lái xe đi!" Mặc Tử Hàn lại ra lệnh. "Vâng" Kim Hâm nghe lệnh khởi động xe. Mặc Tử Hàn quay đầu, đôi mắt hẹp dài xuyên thấu qua cửa sổ xe, liếc về phía ngôi nhà. Thích? Thích cô? Đây là chuyện tuyệt không có khả năng, chẳng qua nhìn mỗi hành động của cô khiến anh đối với loại "phụ nữ" này có một chút hứng thú. Nhưng mà, lý do không lấy lại đồ vật kia... Anh chợt thu hồi tầm mắt, nhìn Kim Hâm phản chiếu lại trên kính, bỗng nói: "Bảy ngày sau, tôi sẽ cho cậu lý do, cho nên trong bảy ngày này, cậu yên phận cho tôi!" Kim Hâm sửng sốt. Không ngờ anh trầm mặc vài giây lại nhìn ra tâm tư muốn tự lấy lại đồ vật kia của mình. Anh từng lén lút nghi ngờ, không phải bởi bảy năm giam hãm mà đại ca trở nên nhát gan chứ, đối với chuyện Bách Hiên lựa chọn im lặng, đối với chuyện Mặc Thiên Tân cũng lựa chọn im lặng, thậm chí đối với chuyện Tử Thất Thất vẫn im lặng như trước, mà hiện giờ anh mới biết được, giờ khắc này anh giống như một con sư tử hung mãnh đang chờ thời cơ tỉnh lại, cũng đợi con mồi tới gần, mà bảy ngày sau... liệu có phải là thời điểm mà anh tỉnh lại? "Vâng, tôi đã biết!" Anh hùng hồn trả lời. Xe rất nhanh đi khỏi khu nhà, chợt, Phương Lam lén lút đi ra từ chỗ góc nhỏ, nhìn chằm chằm ánh đèn xa... Tại sao anh ta lại cứu Thất Thất? Hơn nữa lại không hề làm gì còn đưa cô ấy hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về, người đàn ông này... Anh ta đang làm cái gì? ※※※ Sáng sớm hôm sau. Tử Thất Thất nằm ở trên giường mình, dùng sức nhíu đôi lông mày, lông mi không ngừng lay động, dường như đang đấu tranh trong mộng bừng tỉnh lại. Nháy mắt, khuôn mặt đáng yêu của Mặc Thiên Tân hiện lên trong mắt cô. "Mẹ" Mặc Thiên Tân vẻ mặt lo lắng, nước mắt trào ra kích động nói: "Mẹ cuối cùng cũng tỉnh lại, mẹ làm con sợ muốn chết, mẹ biết không? Mẹ đã ngủ suốt chín chín tám mươi mốt ngày rồi đó!" "Cái gì?"
|