Người Tình Bá Đạo
|
|
Chương 46: Hữu kinh vô hiểm ( Sợ hãi nhưng không có nguy hiểm) Đôi môi của hắn, nhẹ nhàng rời khỏi môi tôi, một đường hôn tới vành tai, tôi khóc thành tiếng, cho dù phải làm bất cứ việc gì cũng được, tôi vẫn không muốn bị hắn cường bạo:” Tôi lần đầu đến Mộ Phong, căn bản không biết anh, buông tha cho tôi có được không? Tha cho tôi được không?” Động tác trên tay hắn chợt ngừng lại, môi cũng rời khỏi vành tai của tôi. Thấy hắn không có hành động tiếp theo nào, to gan mở mắt ra, nước mắt theo khóe chảy ròng ròng, trong mơ hồ tôi vẫn nhận thấy được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn. Không khí nhất thời lâm vào tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng tim đập “thình..thịch..thình..thịch..”. Nâng tay lau đi nước mắt, hình dáng của hắn dần hiện ra rõ ràng trước mắt. Thấy hắn im lặng không lên tiếng, tôi tiếp tục nói:” Nhà tôi ở Thẩm Phong, ngày nghỉ quốc khánh cùng bạn trai đến Mộ Phong tham quan, tôi căn bản không biết anh là ai, càng không thể ngã sấp xuống đường để khiến anh chú ý, nếu anh không tin có thể đến quầy lễ tân kiểm tra, phòng 888 đăng kí tên bạn trai tôi Hạ Mộc Lạo, anh đã nói rằng khách sạn này là sản nghiệp của anh, tin rằng anh muốn tra cái gì cũng rất đơn giản.” Hắn ôn hòa phun ra một câu:” Sau đó thì sao?” Thấy hắn không có dấu hiệu tức giận, tôi hít vào một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí nhìn thẳng hắn:” Chúng tôi cùng tới cửa khẩu chơi, nhưng lại bị lạc mất anh ấy, tôi một thân vô xu không di động, cho nên…” Tôi nói còn chưa hết, đã bị hắn chen ngang vào:” Cho nên liền làm bộ như chân bị thương, biết tôi hiểu lầm, cô cũng hùa theo, lợi dụng tôi đưa cô về.” Thấy hắn toàn xuyên tạc ý tứ của tôi, cuống quít giải thích, tôi biết nếu không giải thích rõ ràng, hắn chắc chắn sẽ không buông tha tôi:” Không phải, tôi lúc ấy căn bản không biết anh đang nói cái gì, tôi nghĩ anh l;à người tốt, mãi đến khi anh vào phòng tắm rửa tôi mới hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chân của tôi thực sự bị thương, bằng không lúc anh đang tắm tôi đã sớm đi rồi.” Ánh mắt hắn hơi hơi nhíu lại:” Ý của cô là nếu chân của cô không bị thương cô đã sớm chạy đi? Còn nữa, lúc ấy cho tôi là người tốt, hiện tại mới phát hiện ra tôi là người xấu?’ Tôi nhanh nhanh gật đầu, lại lắc đầu, hắn căm tức nhìn tôi. Trong màn đêm căng thẳng kia, hắn sẽ không đem tôi… “ Cô tên là gì?” “ Tô Thiển Thiển.” “ Vẫn là sinh viên sao?” “ Ừ, là sinh viên.” “ Khi nào rời đi?” “ Kì nghỉ chấm dứt liền rời đi.” “ Tô Thiển Thiển, cô là người phụ nữ đầu tiên dám đào tẩu trên giường của tôi, bất kì người phụ nữ nào cũng mong được lên giường với tôi, cô lại muốn chạy trốn, cô có biết hành động này đã khiến lòng tự tôn của tôi bị tổn thương không?” ( haha chít với anh nì mất, trẻ con quá, kute ghê!!!) Hả? Hắn nói tôi là người đầu tiên đào tẩu trên giường của hắn, ý tứ kia là muốn buông tha tôi sao? Ngữ khí cũng dịu đi rất nhiều:” Tôi không phải muốn tổn thương lòng tự tôn của anh mà làm như vậy, tôi thực sự không biết anh, hơn nữa tôi rất yêu bạn trai của tôi.” “ Được, lần này tôi tha cho cô, lần sau còn xuất hiện trên giường của tôi, tôi mặc kệ cô có đồng ý hay không, nhất định sẽ không buông tha cô.” Yên tâm đi, sẽ không có lần sau đâu, có một số việc xảy ra một lần là đủ rồi, lần này xem như tôi bị xúi quẩy:” Sẽ không có lần sau.”
|
Chương 47: Cố tình gây sự Hắn mặc đồ xong, ôm lấy người tôi. Tới cửa phòng 888, nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa, nhưng khi tay còn chưa chạm vào cửa, trong lòng liền do dự, bọ họ đã về chưa nhỉ? “ Làm sao vậy? Hối hận?” Trừng mắt nhìn Lạc Mạc, thật vất vả mới có thể chạy thoát khỏi giường của hắn, như thế nào có thể hối hận:” Cho tôi mượn di động gọi điện thoại.” Trong ánh mắt hắn tràn đầy ý cười:” Ở trong túi quần tôi, cô tự lấy đi.” Người xấu, còn dám đùa tôi? Với tay xuống dưới, lấy diện thoại di động của hắn ra, ấn số điện thoại của tôi, máy vừa thông phía bên kia liền tiếp:” Hey, Thiển Thiển à?” “ Hạ Mộc Lạo, em ở trước cửa.” Không tới một phút cánh cửa phòng bật mở. Lúc vừa mở cửa, thái độ đầu tiên trên khuôn mặt Hạ Mộc Lạo là vội vàng, nhưng khi cửa hoàn toàn được mở ra, khuôn mặt Hạ Mộc Lạo dần dần trở nên đen kịt:” Tô Thiển Thiển, xuống ngay!” Nhìn thấy gân xanh trên trán hắn, trong lòng căng thẳng, tay không tự giác nắm chặt lấy áo của Lạc Mạc. Hạ Mộc Lọa thấy tôi không nói, càng tức giận:” Tô Thiển Thiển, tìm được chỗ dựa vững chắc nên quên tôi luôn rồi phải không?” ( chộ ôi! có người ăn dấm kìa ~)
Hạ Mộc Lạo chết tiệt! Không có việc gì lại cố tình gây sự. Oán hận cắn môi, không thèm nhìn hắn. Lạc Mạc mặt không chút thay đổi nói:” Chân của cô ấy bị thương.” Tiếng bước chân Hạ Mộc Lạo đi đến gần tôi:” Thiển Thiển, tại sao lại bị thương?” Mẹ nó, vừa nãy còn tức giận ngút trời, bây giờ còn dám đóng giả làm người tốt, không thèm quay đầu, tiếp tục ngó lơ hắn. Lạc Mạc khẽ cười nói:” Cô không phải thích ở trên người tôi đấy chứ, lúc nãy còn vội vã muốn tôi đưa cô đi, bây giờ lại luyến tiếc không muốn rời.” Tôi ngay lập tức giang hai tay về hướng Hạ Mộc Lạo, Hạ Mộc Lạo đỡ lấy tôi từ trong tay Lạc Mạc:” Cảm ơn anh đã đưa bạn gái tôi về.” Khóe miệng Lạc Mạc nhếch lên, ánh mắt dừng lại trên người tôi:” Lần này anh đánh mất cô ấy, tôi đến trả lại cho anh. Nhưng nếu anh lại đánh mất thêm lần nữa, tôi sẽ đem cô ấy giấu đi, không bao giờ cho anh nhìn thấy nữa…” Nói xong, mĩ nam tức giận xoay người, để lại cho tôi và Hạ Mộc Lạo một cái bóng dáng. “ Lạc Mạc, đợi đã.” Lạc Mạc không quay đầu, dừng cước bộ lại:” Không cần cảm ơn, chỉ cần nhớ kĩ những lời tôi đã nói với cô.” Khi bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt của tôi, tôi mới quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt đăm chiêu của Hạ Mộc Lạo nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi:” Chân em làm sao mà bị thương?” “ Gót giày bị gãy, chân đau.” Hắn cau mày ôm tôi vào phòng, đặt tôi lên giường:” Chân nào bị thương?” “ Chân trái.” Hắn ngồi ở bên giường, đem chân tôi đặt ngang lên đùi hắn, nhẹ nhàng xoa. Tuy rằng hắn dùng lực rất nhẹ, nhưng chân kia vẫn truyền đến từng trận đau đớn. “ Di động ở đầu giường, gọi cho Hoa Thần, nói em đã quay về.” Trong lòng cả kinh, Hoa Thần đã đi tìm tôi sao? “ Hạ Mộc Lạo, anh về lúc nào?” Hắn hung hăng trừng mắt nhìn tôi liếc một cái:” Đồ ngốc, lần sau còn dám đi đâu lung tung, anh liền cột em vào phòng.” Khi hắn nói những lời này, trên tay không tự giác tăng thêm lực đạo, đau đến mức nhe răng trợn mắt:” Hạ Mộc Lạo, không khiến tôi đau chết , anh sẽ không vui sao?” Hắn lại giảm nhẹ lực, dịu dàng nói:” Được, được, anh nhẹ tay.” Bị hắn bất thình lình đối xử dịu dàng, nhất thời không biết nên nói cái gì. Cầm lấy di động ở đầu giường, gọi một cú điện thoại báo bình an.
|
Chương 48: Không mang tôi đi Ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, những lời Lạc Mạc nói với tôi trong thang máy vẫn còn ở rõ ràng trước mắt. Hắn nói tôi là người phụ nữ đầu tiên sợ hãi và không muốn trở thành người của hắn, nếu có một ngày tôi không ở Thẩm Phong nữa, thì hãy đến Mộ Phong, ở lại bên cạnh hắn. Vì tôi đã nhìn thấy hết toàn thân hắn nên phải chịu trách nhiệm. Có lẽ trong mắt hắn tôi là một cô gái ngây thơ, hắn sở dĩ nói như vậy chắc cũng là vì nguyên nhân này. Tôi nghĩ không ra nếu một ngày hắn biết tôi chỉ là tình nhân, mà không phải là cô gái ngây thơ như hắn vẫn tưởng, đến lúc đó hắn sẽ dùng ánh mắt nào nhìn tôi, là châm chọc? Là chán ghét? Hay là khinh thường? Về phần hắn nói tôi vì nhìn thấy hết toàn thân hắn nên phải chịu trách nhiệm, cách nói này thực không chấp nhận được, tôi căn bản không hề muốn nhìn, là hắn không chú ý để lộ trước mặt tôi, tôi đầu tiên đã nhắm mắt lại, làm sao có thể trách được? Hạ Mộc Lạo ngừng động tác trong tay lại, dịu dàng nói:” Thiển Thiển, chúng ta đi khám bác sĩ đi.” Quay đầu, quái dị nhìn hắn. Không cần đi khám bác sĩ. Hắn nhẹ nhàng xoa cho tôi, cũng đau đến chết rồi, tới tay bác sĩ, tôi còn có mạng sao? Vội thu chân lại. Hạ Mộc Lạo tai mắt lanh lẹ, nắm lấy chân của tôi không cho lộn xộn, hờn giận nói:”Lại không muốn đi?” Có chút buồn bực vì Hạ Mộc Lạo biết rõ tôi đang nghĩ gì, chờ mong nhìn hắn gật gật đầu. Ngày hôm qua tay tôi bị thương, hắn muốn đưa tôi đi bệnh viện, tôi không thích, hắn cũng không bắt nữa. Tôi nghĩ Hạ Mộc Lạo hôm nay cũng sẽ đồng ý với tôi, nhưng sự thật lại không phải như thế, hắn không để ý tới mong muốn của tôi, chặn ngang đá đi, hỏi ngược lại:” Hôm qua em không muốn đi, anh đồng ý, kết quả hôm nay em lại bị thương. Nếu hôm nay anh lại đồng ý với em, ngày mai em sẽ bị thương ở chỗ nào đây?” Bị hắn nói như vậy, trong lòng xấu hổ cúi đầu, yếu ớt đáp trả;” Kỳ thật em cũng không muốn mình bị thương, hôm nay là bởi vì gót giày bị gãy, là ngoài ý muốn.” Hắn lạnh lùng liếc xéo tôi một cái:” Còn dám nói sao?” Thấy hắn đột nhiên trở nên lạnh như vậy, tôi ngoan ngoãn câm miệng, cũng không phản đối nữa. Đi ra từ bệnh viện, chân tôi vẫn còn đau, Hạ Mộc Lạo đem tôi ôm vào ôm ra. Đột nhiên phát hiện một vấn đề, con dường bây giờ đang đi không phải là con đường về khách sạn Thu Phong, năng lực cảm nhận phương hướng của tôi tuy rằng không mạnh, nhưng cũng không phải dạng mù đường. Hạ Mộc Lạo tựa hồ biết tôi đang suy ngĩ cái gì, thản nhiên nói:” Cái chân gãy của em khó nhìn quá, váy của em cũng bị bẩn hết rồi.” Kinh ngạc nhìn hắn, váy của tôi là màu lam nhạt, ngồi dưới đất có thể không bẩn sao? Tới nơi cần đến, sau khi hắn xuống xe đóng sầm cửa xe lại. Mẹ nó, giúp tôi mua quần áo mà không mang tôi đi, Hạ Mộc Lạo, anh đúng là người xấu. “Hạ Mộc Lạo, anh không mang em theo à?” “ Chờ ở đây đi.” “ Anh không mang em đi, mua quần áo chắc gì đã vừa người?” “ Với dáng người này của em, mặc vừa quần áo thì chỉ có một size thôi.” Nói xong, không quay đầu lại, điềm đạm bước đi. Rầu rĩ dựa vào cửa kính xe, nhìn thấy bóng dáng Hạ Mộc Lạo đã đi xa, cũng ngạc nhiên thật nha, hắn là một người cẩn thận, nhưng cái miệng thì quá độc, nếu có thể hòa thuận ở chung, kỳ thật cũng tốt lắm. Không biết qua bao lâu, Hạ Mộc Lạo mới trở về, phía sau có vài người đi theo, tay mang một đống đồ. Sau khi hắn lên xe, tâm tình tựa hồ cũng không tệ lắm, cười hỏi tôi:” Thiển Thiển, em thích màu gì?” “ Màu xanh da trời. Anh hỏi cái này để làm gì?” Khó hiểu nhìn hắn. Hắn cười thần bí:” Đợi lát nữa em sẽ biết.” Hứ! Giả bộ thần bí làm gì? Đợi lát nữa tôi sẽ không muốn biết. Không thèm quay đầu lại nhìn hắn.
|
Chương 49: Nghĩ tới người khác Buổi tối, hai người nằm ở trên giường, đều im lặng không lên tiếng. Không khí rất yên tĩnh. Hôm nay đã là ngày thứ tư, ngày mai sẽ quay về Thẩm Phong, trong lòng chợt phiếm lên một tia tiếc nuối. Hạ Mộc Lạo mấy ngày hôm nay thực khác thường, không nói những lời xúc phạm tới tôi. Ngày mai qua đi, chúng tôi ai về chỗ nấy, hắn hẳn cũng sẽ trở về với bản tính thật của mình chứ? Mấy ngày nay chỉ là một vở kịch, từ ngày gặp Tô Ngưng trong quán bar đó, liền diễn màn kịch này làm tấm màn che. Diễn quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ thành hiện thực. Cho dù mối quan hệ giữa tôi và hắn không thật, cũng sẽ có người khác tưởng thật, nếu như vậy thì xong đời rồi, để tự nhiên quá cũng không tốt, nhưng mà nếu tiếp tục diễn kịch, tôi sợ sẽ không giữ nổi con tim của mình mất. Cái vỏ sò hôm qua nhặt được ở biển hắn không cho tôi. Thực ra hôm qua là tôi cố tình gây sự, Hạ Mộc Lạo tức giận ném cái vỏ sò kia đi, cũng không thể trách hắn, nếu tay tôi không bị thương, hắn sẽ không ném vỏ sò kia vào biển rộng, người sai là tôi. Khi hắn tìm được vỏ sò được, không chịu cho tôi là lo lắng tôi lại bị thương, mà tôi cũng không chịu hiểu hắn, lại ném vỏ sò kia vào biển rộng. Lúc hắn nói ra câu hối hận, trong lòng tôi như thế nào lại nhói đau, tôi cũng không biết cơn đau này đến từ đâu mà đến, cũng không biết tại sao mình lại nhập vai đến vậy, biết rõ là diến, lại không thể từ chối sự dịu dàng hắn dành cho tôi. Hắn hỉ nộ vô thường khiến tôi không biết đường nào mà lần, tôi cũng không biết lời hắn nói:” Đợi lát nữa em sẽ biết” mang ý nghĩa gì, bởi vì sau khi trở về, chúng tôi một câu cũng không nói với nhau.
“ Thiển Thiển, em đang nghĩ gì?” Hạ Mộc Lạo phá vỡ trầm mặc. “ Không, không nghĩ cái gì.” Hắn tiếp tục truy vấn:” Vẫn còn nghĩ tới thằng đàn ông hôm nay đưa em về nhà đúng không?” Một cỗ vô danh lửa giận trong đầu hừng hừng bị thiêu đốt:” Anh nói đúng, tôi đang nghĩ về anh ấy.” Hắn lập tức nhích lại gần tôi, ở bên tai tôi thấp giọng quát:” Không được nằm ở trên giường của tôi nghĩ về thằng đàn ông khác.” Trong lòng tức giận càng sâu, tôi vốn đâu có nghĩ tới người khác, là anh cho rằng tôi như vậy, dựa vào cái gì mà dám tức giận với tôi:” Tôi cứ nghĩ tới anh ấy đấy, sau khi Lạc Mạc quay lưng rời đi tâm trí tôi vẫn luôn nhớ đến anh ấy, tôi chỉ cùng anh nằm trên một cái giường, anh không có tư cách hạn chế sự tự do và suy nghĩ của tôi.” Trong bóng đêm, tôi vẫn có thể nhìn rõ ánh mắt sắc bén của Hạ Mộc Lạo, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, hắn vẫn hay hỉ nộ vô thường, nếu hắn thực sự tức giận, hậu quả tôi thực không đỡ nổi. Quả nhiên, những lời này bùng phát cơn lửa giận của hắn, môi hắn dừng ở trên cổ tôi, mơ hồ không rõ nói:” Chỉ nằm chung trên một cái giường nên anh mới không có tư cách quản em, anh bây giờ muốn em, biến em trở thành người phụ nữ của anh rồi, anh liền đủ tư cách.” Trong lòng vừa sợ vừa tức, vội vàng giãy dụa đẩy hắn ra, hắn khóa trụ hai tay của tôi, đặt ở trên đỉnh đầu, chân hắn đè nặng chân tôi xuống, tôi ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có, hắn vẫn ở trên người tôi hôn loạn. Giờ phút này, tôi đột nhiên hiểu được bản thân mình nhỏ bé cỡ nào, bị hắn đè dưới thân mà không thể động đậy. Chợt một ý nghĩ lóe lên, ở dưới thân người đàn ông này, sự phản kháng của tôi tất cả đều là dư thừa, không bằng tự giữ sức lực cho chính mình. Khi hắn kéo dây lưng áo ngủ của tôi xuống, cởi bỏ quần lót của tôi, nước mắt khuất nhục cũng rơi xuống, , nói đứt quãng:” Hạ Mộc Lạo, anh muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có, hà tất phải dùng sức mạnh với tôi? Hơn nữa, cưỡng bức tôi, anh nhất định cũng không vui vẻ gì.” Thân mình hắn cứng đờ, rời khỏi ngực tôi ngẩng đầu lên. Cười lạnh nói:” Thế nào, bây giờ cũng biết sợ rồi à? Em không phải đã nói anh không có tư cách hạn chế quyền tự do và tư tưởng của em sao? Anh bây giờ sẽ đoạt được cái tư cách này. Đêm nay qua đi, em chính là người phụ nữ của anh, anh cấm em làm gì, cấm em nghĩ gì, thì em không được nghĩ, cũng không được làm.” “ Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?” Hắn sao có thể bá đạo như vậy? Vì muốn đoạt được tư cách hạn chế tôi mà cưỡng bức tôi, tôi là một con người, tôi cũng có những suy nghĩ riêng của mình, cho dù hắn có chiếm được thân thể tôi cũng không thể hạn chế được suy nghĩ của tôi.
|
Chương 50: Bị hắn cưỡng bức “ Dựa vào anh muốn đối xử với em như vậy.” Nói xong, hắn động thân, cơ thể hai người liền gắn chặt vào nhau. Không biết qua bao lâu, hắn mới kiệt sức dựa trên người tôi, vật cương của hắn vẫn còn ở trong người tôi không chịu tách ra. Tức giận cao giọng nói:” Hạ Mộc Lạo, đủ rồi chứ? Đủ rồi thì xin anh đừng để nó ở trong người tôi nữa.” Hắn buông tay ra, sờ má tôi nhẹ nhàng vỗ về:” Thiển Thiển, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?” Cánh tay phải giơ lên trong thời gian quá dài, có chút đau nhức, giật cánh tay lại, cũng không giãy dụa một cách vô ích nữa, cười nhạo nói:” Anh không cần thỏa thuận gì với tôi, tôi cũng sẽ không đi tố cáo anh. Cho dù có tố cáo thì chắc gì đã có thể thắng.” Tay hắn từ trên mặt rơi xuống cổ tôi, :” Em đã là người phụ nữ của anh, sau khi trở vè, chấm dứt quan hệ với Hoa Thần, anh sẽ nuôi dưỡng em.” Trong lòng cười lạnh một tiếng, sau khi cưỡng bức, lại muốn bao dưỡng tôi. Hạ Mộc Lạo, anh chỉ dùng phương pháp đơn giản này mà làm nhục tôi quả thật vô cùng tàn nhẫn, cười lạnh nói:” Hạ Mộc Lạo, tôi không phải là người phụ nữ của anh, anh chỉ chiếm được thân thể của tôi thôi. Sau khi chấm dứt quan hệ với Hoa Thần thì sẽ trở thành tình nhân của anh chứ gì? Đối với anh, tôi thà rằng cứ làm nhân tình của Hoa Thần chứ không muốn có một chút dây mơ rễ má gì với anh hết, ngày mai qua đi, xin anh đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, chuyện đêm nay coi như chưa từng xảy ra .” Hắn không vì lời nói của tôi mà tức giận:” Thiển Thiển, em cần phải biết Hoa Thần sẽ kết hôn với Tô Ngưng, mà anh tuy rằng sẽ không lấy em, nhưng ít nhất sẽ không kết hôn sớm như vậy, làm tình nhân của anh thì tuyệt đối không có người nào dám gây phiền toái cho em. Cha Tô Ngưng là bí thư tỉnh ủy, nếu cha cô ấy biết em có quan hệ với Hoa Thần, đến lúc ấy em chết thế nào cũng không biết được đâu.” Con gái của bí thư tỉnh ủy, khó trách Hoa Thần đối mặt với chất vấn của cô ấy vẫn là trầm mặc mà chống đỡ. Có thể lấy con gái của bí thư tỉnh ủy, đối với sự nghiệp của anh nhất định có trợ giúp to lớn, đàn ông đều coi trọng sự nghiệp, anh dĩ nhiên sẽ kết hôn với Tô Ngưng. Nhưng phải làm thế nào mới kết hôn được? Hết hạn hợp đồng chúng tôi tự nhiên sẽ chấm dứt, nếu anh muốn kết thúc trước cũng được, nhưng mà, những lời này không nên nói ra. Nói đi nói lại, bây giờ tôi vẫn cần tiền của anh. Làm tình nhân của Hạ Mộc Lạo là chuyện tuyệt đối không có khả năng, tôi hiện tại đối với hắn tràn ngập hận ý, tôi sợ một ngày nào đó không kìm chế được mà giết chết hắn, đến lúc đó khẳng định trên mọi tờ báo lớn nhỏ ở Thẩm Phong đều giật một cái tít to đùng:” Tổng giám đốc của Tập đoàn Hạ Thị lõa thể chết ở trên giường tình nhân.”, hơn nữa tôi vẫn luôn nghĩ làm tình nhân, bán da thịt đổi lấy tiền bạc không phải là việc gì trong sáng, sắp tới Hoa Thần hẳn sẽ không chấm dứt quan hệ với tôi, đợi đến khi kết thúc, tôi sẽ có lại tự do. Lúc đó, có thể giữ lại cho chính bản thân mình một chút tự trọng, cần gì phải sa đọa? “ Nếu một ngày nào đó anh tìm được một thiên kim con quan lớn làm bạn gái, tôi không phải chỉ còn một con đường chết sao?” Tay hắn chạy trên ngực tôi, khiến tôi từng trận run rẩy, bắt lấy tay hắn, không cho hắn sờ loạn. “Thiển Thiển, nếu em mang thai thì hãy sinh con ra, anh sẽ cho em một số tiền đủ để em và mẹ em tiêu suốt đời.” Trong lòng lại hận hắn nghiến răng nghiến lợi, cưỡng bức tôi, còn muốn biến tôi thành công cụ sinh con cho hắn, hắn cũng thật tuyệt. Lạnh giọng nói:” Hạ Mộc Lạo, anh đã bao giờ thấy người phụ nữ nào vì người đã cưỡng bức mình mà nguyện ý sinh con chưa? Hiện tại tôi có thể nói thẳng cho anh biết, không có khả năng đâu. Nếu muốn có con, anh đi tìm người khác đi.” “ Em không phải rất thiếu tiền sao? Em sinh con cho anh, anh cho em tiền, em còn không hài lòng cái gì?” Hắn nâng người lên, tôi nghĩ hắn rút ra, trong lòng khẩu khí cũng nhẹ nhàng hơn trước. Không ngờ hắn lại dũng mãnh dùng sức tiến về phía trước. “ A…” Tôi thở nhẹ ra tiếng, móng tay đâm thật sâu vào da thịt trên lưng hắn. Tuy rằng hắn đã buông tay tôi ra, nhưng tôi không hề phản kháng, vì tôi biết sự phản kháng của tôi cũng chỉ là dư thừa, đã như thế, tôi cần gì phải lãng phí sức lực. Bão táp qua đi, hắn nằm ở bên cạnh tôi,” Tô Thiển Thiển, có nguyện ý hay không không phải do em quyết, nếu em thực sự mang thai, đứa con kia nhất định là của anh, em cũng đừng vọng tưởng mà đi phá thai, tất cả bệnh viện phòng khám lớn nhỏ ở Thẩm Phong tuyệt đối sẽ không dám làm giải phẫu phá thai cho em.”
|