Người Tình Bá Đạo
|
|
Chương 87: Tin hay không tin Trấn định lại tâm trí, nhìn theo ánh mắt của cô, mấy cái khuy áo tây phục của Hoa Thần đang nằm trên bàn, mấy cái khuy đó là do tôi làm hỏng, lần đó giúp Hoa Thần cởi ra nhất thời không nắm vững “kĩ xảo”, cái khuy áo kia trở thành vật hy sinh, vốn dĩ tôi muốn giúp anh khâu lại, nhưng chưa bao giờ thấy anh mặc lại bộ y phục này, cái khuy vứt ở trên bàn cũng chẳng có ai để ý. Thu lại ánh mắt:”Chị không phải đã nói với Mộc Lạo rồi sao?” Tô Ngưng đi qua, nắm chặt cái khuy áo kia, cười nhạo ra tiếng:”Thiển Thiển, tôi vốn dĩ thích cô, cứ tưởng cô thuần khiết giống như vẻ bề ngoài của mình, ai ngờ sau lưng lại lén lút quan hệ với bạn trai của tôi.” Tô Ngưng, kỳ thực tôi cũng thích chị, nếu không có Hoa Thần, có lẽ chúng ta có thể chung sống hòa thuận:”Chị biết tôi ở đây, là do tên thợ điện kia nói phải không?” Tô Ngưng cười không đáp, chỉ là nụ cười ở khóe miệng là cười nhạo:”Tấm ảnh hôm qua là do tôi truyền ra, chắc Thần đã nói với cô rồi.” Cô có thể thản nhiên thừa nhận khiến tôi cảm thấy bất ngờ:”Ừm, chuyện này tôi biết rồi.” “Thiển Thiển, tôi làm thế này là muốn chứng thực một việc. Tôi muốn biết cô thực sự hẹn hò với Mộc Lạo, hay là ở một chỗ cùng Hoa Thần, Mộc Lạo chỉ là người che dấu cho các người.” Cô quả nhiên không thể cho qua dễ dàng như vậy, chỉ bằng ngữ khí bình thường vừa ngồi vừa nói chuyện với tôi, thì tôi không bì kịp được rồi:”Kết quả đó có khiến chị vừa lòng không?” “Kết quả không làm cho tôi thất vọng, Mộc Lạo không gạt tôi. Thiển Thiển, cô thực sự có lỗi với Mộc Lạo, vì tấm ảnh kia đã khiến mấy tòa soạn báo tạp chí phải đóng cửa, Mộc Lạo làm như vậy đơn giản là muốn bảo vệ cô, nhưng cô lại lén lút dan díu với Thần sau lưng cậu ấy. Tôi nghĩ rằng Mộc Lạo và cô ở cùng nhau sẽ có hạnh phúc, bây giờ xem ra Mộc Lạo cũng không tốt hơn tôi.” Ngẩn ra, không thể tin nhìn Tô Ngưng,”Không thể tin được anh ấy lại làm như vậy, tôi cứ nghĩ anh ấy chỉ nói suông thôi.” Thì ra những lời hắn nói ngày hôm qua đều là thật, hắn thực sự làm cho những người đó thất nghiệp. Cô chuyển lời mở đề:”Kỳ thật khi ở Mộ Phong tôi đã nhận ra cô và Hoa Thần có quan hệ gì đó, Thần từ trước tới nay đều trầm mặc, càng không quan tâm đến người khác. Ngày đó ở bờ biển, anh thế mà lại quan tâm cái tay bị thương của cô, lúc ấy tôi đã cảm thấy không đúng, nhưng tôi vẫn chọn lựa tin tưởng Thần, huống chi Mộc Lạo đối tốt với cô như vậy, cô không cần phải bỏ Mộc Lạo để theo đuổi một người không muốn giữ mình bên cạnh, tôi vẫn tự an ủi mình rằng Thần chỉ thuận miệng hỏi một chút, các người không có quan hệ gì. Cho đến ngày hôm đó, cô hỏi tôi có thực sự yêu Thần hay không, tôi lại càng cảm thấy không đúng, vậy nên mới nói với cô rất nhiều, tôi chỉ muốn cho cô biết Thần sẽ không giữ cô ở lại bên cạnh, hơn nữa cô cũng không yêu anh ấy bằng tôi, Thần cũng không thể mang lại hạnh phúc như cô mong muốn.” “Những chuyện cô nói tôi đều biết, nhưng tôi không hề hy vọng Hoa Thần sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi, càng không đem hạnh phúc của mình phó thác trên người Hạ Mộc Lạo, vì vậy không có chuyện tôi có lỗi với Hạ Mộc Lạo.” Tôi chưa bao giờ muốn làm tình nhân của Hoa Thần, nửa năm trước đã nghĩ như thế, nửa năm sau vẫn không hề thay đổi, mặc kệ cô tin hay không tin. Một khi hết hạn hợp đồng, lúc đó tôi và Hoa Thần sẽ chẳng còn liên quan gì nữa, khi ấy người Tô Ngưng phải đối phó sẽ là người tình tiếp theo của anh.
Chương 88: Anh chọn lùi bước
Tô Ngưng tiếp tục nói:”Tôi có thể tìm được nơi này quả thực là do tên thợ điện kia nói cho tôi biết, tôi do dự hai ngày, mới quyết định phải đến đây. Bây giờ đến không phải là vì muốn gây phiền phức cho cô, mà chỉ muốn hỏi cô rốt cục có yêu Thần hay không, nếu không yêu, xin cô hãy rời khỏi anh ấy.” Đây không phải là vấn đề tôi yêu hay không yêu anh, cũng không phải là tôi có đồng ý rời bỏ anh hay không, nếu có thể thì tôi cũng không muốn làm con vật cưng của anh:”Tôi không biết bản thân có yêu anh không, càng không biết thế nào mới tính là yêu, tôi vẫn hay bối rối, cũng muốn biết vấn đề này.” “Thiển Thiển, vẫn là câu nói đó, đừng bỏ lỡ Mộc Lạo, tránh nửa đời sau phải hối hận. Chỉ cần cô mau rời xa Thần, Mộc Lạo sẽ không so đo, cậu ấy hôm qua chịu ra mặt thay cô ứng phó phóng viên, đủ để thấy rõ cậu ấy vẫn còn tình cảm với cô. Một khi như vậy, cô hãy quý trọng thật tốt, đứng đợi đến khi cậu ấy đã hết kiên nhẫn mới quay đầu lại, đến lúc đó hết thảy đều không thể cứu vãn được nữa.” Nếu Tô Ngưng đã tìm đến đây, nói vậy Hoa Thần sẽ chấm dứt quan hệ với tôi, sớm hay muộn cũng phải đi khỏi nơi này, trước khi anh mở miệng tôi có thể thu dọn mọi thứ sạch sẽ, so với anh phải lên tiếng đuổi tôi ra ngoài vẫn tốt hơn:”Tôi sẽ chuyển ra ngoài, chuyện của tôi và Hạ Mộc Lạo chị không cần quan tâm, chiều hôm nay chúng tôi đã chia tay, mặc kệ nửa đời sau phải hối hận như thế nào, điều đó không có khả năng, tôi sẽ không treo cổ trên một cành cây đâu.” Nói xong, không quay đầu lại đi lên lầu, bước vào phòng ngủ. Tôi mở tủ quần áo ra, đem từng bộ từng bộ quần áo cất vào trong vali, sau khi cất quần áo xong, cái hộp trang sức màu xanh da trời ánh vào mi mắt, lấy chú gấu nhỏ từ trong hộp ra, cọ cọ lên mặt:”Gấu nhỏ, chúng ta phải chuyển nhà rồi, chuyển về nhà của chị, nơi này đã không còn quan hệ gì với chúng ta nữa.” Giọng nói cảu bảo mẫu truyền vào trong tai:”Tô tiểu thư, dì đã gọi điện thoại cho Hoa tiên sinh, cậu ấy bảo sẽ không về, cháu phải chú ý một chút.” Tim, nháy mắt rơi xuống đáy vực. Tôi mạnh mẽ ngẩng đầu, anh cũng sợ sao? Cũng sợ phải đối mặt với Tô Ngưng trong hoàn cảnh này sao? Vì vậy mới đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, tất cả để lại bắt tôi gánh chịu. Hoa Thần, tôi tuy chưa từng trông cậy cái gì vào anh, nhưng anh lựa chọn trốn tránh có phải rất vô trách nhiệm hay không? Chẳng lẽ đúng như Hạ Mộc Lạo nói, tất cả tội lỗi tôi đều phải gánh vác một mình. Nếu anh quyết định chấm dứt, ít nhất cũng phải có một hành động, cho dù là gọi điện thoại thông báo cho tôi biết kết thúc cũng được, anh lại không nói không rằng không chịu lộ diện, khiến lòng tôi đều lạnh. Sự dịu dàng lơ đãng của anh cũng là giả phải không? Tuy nói tôi chỉ là nhân tình, nhưng anh lại không thể trả lời một cách rõ ràng cho tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì. Tôi cứ tưởng rằng tính anh vốn trầm mặc, thích im lặng, hiện tại xem ra đó chỉ là lùi bước, là yếu đuối. “Vâng, cháu biết rồi. Phiền dì nói lại vài câu với anh ấy hộ cháu, cháu sẽ mau chóng rời đi, sẽ không gây phiền phức cho anh, tất cả trách nhiệm cháu sẽ một mình chịu.” Tôi thấy ánh mắt đồng tình của bảo mẫu, khóe miệng không khỏi phiếm ra một tia chua xót, mặc kệ ánh mắt của bà, tiếp tục thu dọn đồ đạc, cái vali kia hình như quá nhỏ, không đặt vừa:”Dì à, phiền dì giúp cháu tìm một cái vali to hơn.” Bảo mẫu vừa đi ra khỏi phòng ngủ, Tô Ngưng liền bước vào, trong tay cô vẫn còn cầm cái khuy áo của Hoa Thần, cô lập tức ngồi ở trên giường:”Thiển Thiển, tôi rất muốn biết cô ở cùng Thần là có ý đồ gì?”
|
Chương 89: Gương mặt thuần khiết Cả người cứng đờ, ngừng lại động tác trong tay, quay đầu nhìn thẳng vào cô:”Tôi đã nói là sẽ rời đi, chị đừng hỏi thêm nữa, dù sao dưới đáy lòng mỗi người đều có một bí mật.” Cô hứng thú nói:”Thiển Thiển, tôi biết không phải bởi vì cô yêu Thần nên mới ở cùng anh ấy, nhưng mà tôi lại không thể tìm ra được lý do hai người sống chung. Nếu là vì tiền, Hạ gia so với Hoa gia thế lực còn mạnh hơn, cô không cần phải phản bội Mộc Lạo để đến với Thần. Tình yêu của tôi đối với anh ấy là thời gian tích lũy, đó là điều cô không thể làm được, tôi đã quen với chuyện Thần không quan tâm đến người khác, nhưng có lẽ cô sẽ không thể chấp nhận được đâu.” Cô nói đúng, tôi không chấp nhận một người không biết quan tâm tới tôi, quan hệ hiện tại của chúng tôi là dựa trên cở sở tiền bạc, nếu không có mối quan hệ như vậy, căn bản là chúng tôi không thể đến được với nhau. “Đúng, không thể chấp nhận. kỳ thật tôi cũng không muốn ở chung với anh ấy, chúng tôi quả thực không hợp nhau. Nhưng không thể phủ nhận rằng các người rất phù hợp, sự kiên nhẫn của chị tôi không thể nào có được, chị nói nhiều với tôi như vậy đơn giản là muốn tôi chủ động rời xa anh ấy. tôi chỉ đi tìm kiếm tình yêu của một người con gái, khí độ của chị tôi không làm được, cho dù hôm nay chị không nói với tôi nhiều như vậy, tôi cũng sẽ rời đi.” Tô Ngưng vừa lòng cười cười:”Thiển Thiển, cô rất biết điều. Sở dĩ tôi không để cô sống với Thần là bởi vì tôi có cảm giác không an toàn, Thần không thích bị người khác chạm vào, không thích phụ nữ đã bị người khác chạm qua, mà cô là bạn gái của Mộc Lạo, Thần lại ở cùng cô, khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ, nếu để yên cho hai người tiếp tục, Thần có lẽ sẽ càng ngoài dự đoán của tôi hơn, để chấm dứt những chuyện ngoài ý muốn, tôi chỉ có thể xuống tay với cô ở đây thôi.” Không nhìn Tô Ngưng, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Những gì Hạ Mộc Lạo nói đều là sự thật, sự chiếm hữu của Hoa Thần quá mạnh mẽ, nếu anh biết Mộc Lạo đã động vào tôi, chắc chắn sẽ đuổi tôi đi, lòng kiêu ngạo của anh sao có thể chấp nhận một người phụ nữ đã bị kẻ khác chạm qua. Nhưng mà Tô Ngưng, cho dù tôi có rời đi, thì cảm giác bất an của cô vẫn sẽ tồn tại thôi, anh có thể có người tình tiếp theo, nếu là một người phụ nữ muốn gả vào nhà giàu có, sự bất an của cô sẽ càng thêm mãnh liệt. “Nếu tôi rời đi có thể dập tắt được cảm giác không an toàn của chị, thì bắt đầu từ đêm nay, chị sẽ không còn cảm giác đó nữa.” Không biết bảo mẫu tìm được ở đâu ra một cái ba lô rất to, tôi nhét quần áo vào ba lô, cất giày vào trong vali, mới kéo khóa vali được một nửa, Tô Ngưng đột nhiên mở miệng:”Thiển Thiển, các người, ban đêm, triền miên ở trên chiếc giường này đúng không?” Không nghe rõ giọng nói của cô, tôi quay đầu lại nhìn, đã thấy cô đứng phắt dậy, biểu tình quái dị nhìn chiếc giường kia. Đáy mắt Tô Ngưng hiện lên một tia bi thương, đối mặt với kết quả như thế này cho dù cô có mạnh mẽ đến mức nào cũng sẽ cảm thấy bị tổn thương. Tôi thực sự không biết nên trả lời cô như thế nào, có lẽ tôi trả lời thế nào đối với cô vẫn là một loại tra tấn, biết người mình yêu mây mưa thất thường với người khác trên giường trong lòng hẳn rất khổ sở, huống chi bây giờ cô đang ở nơi người mình yêu triền miên hằng đêm với người khác. Cảm giác tội lỗi ngập đầu:”Thực xin lỗi.” Mặt Tô Ngưng không chút thay đổi, đi từng bước từng bước tới trước mặt tôi, thấy cô đến gần, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, chỉ thấy cô ngồi xổm xuống, cánh tay giương về phía mặt tôi, tôi tiếp tục lùi về phía sau. Trên mặt tô Ngưng phiếm ra một nụ cười tàn nhẫn:”Tốt, một khuôn mặt rất thuần khiết, vừa mê hoặc Mộc Lạo lại vừa mê hoặc Thần, tôi rất muốn biết mục tiêu kế tiếp của cô sẽ là ai?”
|
Chương 90: Cáo biệt sa ngã Cái khuy áo trong tay cô xẹt qua mặt tôi, trong lòng không ngừng run rẩy, nếu trong tay cô không phải là khuy áo mà một con dao, mặt tôi chắc chắn sẽ bị hủy.”Thực xin lỗi…” Khuy áo trong tay cô lăn đi lăn lại trên mặt tôi:”Thiển Thiển, tôi không quan tâm tại sao cô lại sống chung với Thần, tóm lại về sau không được xuất hiện ở trước mặt anh ấy nữa, tôi sẽ không động vào cô.” “Tô Ngưng, em đang làm gì?”Tô Ngưng đột nhiên quay đầu lại, tôi cũng nhìn ra phía cửa, Hoa Thần mặt không chút thay đổi đi vào phòng ngủ. Kinh ngạc nhìn anh, không ngờ tới giờ phút này mà anh còn có thể đến đây. Anh nói với bảo mẫu sẽ không về, thế mà bây giờ lại ở đây, anh rốt cuộc là có ý gì? Chẳng phải không muốn chịu trách nhiệm sao? Bây giờ đến đây để làm gì? Cánh tay của Tô Ngưng cứng lại, sắc mặt ngưng trọng, trong nháy mắt liền khôi phục bình thường, cô thu tay về, gương mặt nở một nụ cười không chê vào đâu được:”Thần, anh đã đến rồi.” Nói xong, đứng dậy kéo cánh tay của Hoa Thần. Hoa Thần thản nhiên nhìn tôi liếc một cái, tầm mắt dừng trên đầu Tô Ngưng:”Những điều nên nói đã nói xong rồi? Nhưng việc cần làm cũng đã làm xong rồi chứ?” Tô Ngưng lập tức hỏi lại:”Thần,anh có ý gì?” Cúi đầu kéo chặt khóa vali lại, cười cười tự giễu, giờ khắc này Hoa Thần xuất hiện có lẽ là vì muốn giải thích với Tô Ngưng. Tuy rằng anh sẽ không mở miệng giải thích cái gì, nhưng dùng hành động đến giải thích hiệu quả cũng rất tốt, chỉ cần anh mở miệng đuổi tôi đi, cho dù giữa anh và Tô Ngưng có mẫu thuẫn thế nào đều có thể im lặng xóa bỏ. Đứng lên đeo ba lô vào lưng, cầm lấy chiếc vali, rút thanh kéo ra ngoài. Kìm lại hơi thở, ánh mắt nhìn về phía bọn họ:”Tôi đi đây, tạm biệt.” Nói xong, kéo vali hành lý đi ra phía ngoài cửa phòng ngủ, còn chưa đi ra đã nghe thấy tiếng Hoa Thần nói:”Giúp cô ấy cầm ít đồ.” Bảo mẫu lập tức hiểu ý, giang tay đón lấy hành lý trong tay tôi, tôi dừng bước, buông tay nhìn thấy bà kéo hành lý ra khỏi phòng ngủ. Quay đầu lại, nhìn thật sâu vào mắt Hoa Thần, mặt anh không chút thay đổi nhìn tôi, cố nén bi thương dưới đáy lòng, nở một nụ cười nhạt với anh, sau đó xoay người rời đi. Trong khoảnh khắc xoay người, nước mắt từ trong khóe mắt trào ra, rơi xuống mặt đất. Sau này chỉ cần tôi không đến Duy Đô, chúng tôi hẳn sẽ không có cơ hội gặp mặt, chi bằng thời điểm ra đi này để lại cho anh một khuôn mặt tươi cười, may mà đôi mắt mọng nước của tôi không bị anh nhìn thấy. Từ hôm nay trở đi cáo biệt sa ngã, tất cả đều chấm dứt. Hoa Thần, chúc anh hạnh phúc. Tô Ngưng, phụ nữ đừng quá ngốc, đừng chỉ để bản thân mình phải trả giá, chúc chị hạnh phúc. Nặng nề bước ra khỏi biệt thự, đã thấy bảo mẫu đem hành lý của tôi bỏ vào trong cốp xe, đứng bên cạnh bà là Già Minh. Đáy mắt Già Mình ẩn chứa một chút lo lắng:”Thiển Thiển, để anh đưa em về nhà.” Tôi đứng yên tại chỗ bình tĩnh nhìn anh ta, không biết phải làm gì. Sự xuất hiện của Hoa Thần có thể lý giải là vì muốn giải thích với Tô Ngưng, nhưng Già Minh lại đột nhiên xuất hiện khiến tôi cảm thấy bất ngờ. Chắc là anh ta đến tiễn tôi về nhà, anh ta biết tôi và Hoa Thần đã kết thúc rồi sao? Tôi không biết tại sao anh ta lại biết được, tóm lại, không để tôi lưu lạc đầu đường đã là vạn phúc trong bất hạnh rồi. Thấy tôi không có phản ứng, Già Minh lập tức đi về phía tôi, cầm lấy ba lô:”Thiển Thiển, nếu thấy khó chịu, thì mau rời khỏi cái nơi khiến em khó chịu này thôi.”
|
Chương 91: Tiếp tục làm tình nhân Nhưng mà bây giờ tôi không thể về nhà, đã hơn 10 rưỡi rồi, bây giờ mà về chắc chắn sẽ khiến mẹ nghĩ nhiều, tôi không thể để mẹ phải lo lắng, càng không thể làm mẹ nghi ngờ, nước mắt lại ứa ra, tầm mắt bỗng chốc trở nên mơ hồ. Tôi nghẹn ngào ra tiếng:”Em không muốn về nhà, mẹ sẽ biết mất.” “Thiển Thiển, muốn khóc thì cứ khóc đi, anh có thể cho em dựa vào.” Không chút do dự nhào vào trong lồng ngực của Già Minh, tựa vào lồng ngực thất thanh khóc rống, Già Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi:”Khóc xong thì sẽ không còn việc gì nữa.” Sau khi khóc xong, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên,mạnh mẽ cười:”Em khóc đã rồi, có thể đi thôi.” Già Minh vui mừng cười cười, sau khi lên xe, anh ta nói:”Thiển Thiển, đêm nay em đã không muốn về nhà, chi bằng tới nhà anh ở một đêm đi, em gái anh không có ở nhà, em cứ dùng phòng của nó.” Cảm kích nói không nên lời, khi tôi phải lưu lạc đầu đường, anh ta xuất hiện. Khi tôi muốn khóc, anh ta cho tôi chỗ dựa. Già Minh, anh rất giống Hiên nhi, là thiên sứ được thượng đế phái tới để cứu vớt tôi:”Già Minh, cám ơn anh.” Trên nhà đi về nhà anh ta, tôi hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh ùa vào, tôi ôm chặt hai tay, mái tóc dài tới thắt lưng bay lượn trong gió, dọc theo đường đi vô cùng yên tĩnh. “Áo khoác của anh ở ghế sau, nếu lạnh thì em cứ mặc vào.” “Không cần, em muốn hóng gió.” Ép nước mắt không được rơi xuống, gió thổi nhiều một chút, thổi tỉnh tôi đi, đến ngày mai, tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp. Còn chưa tới nhà Già Minh, điện thoại của anh ta vang lên, anh lái xe tấp vào lề đường:”Ông chủ, có chuyện gì vậy?” Không biết bên kia nói cái gì, vẻ mặt Già Minh rất phức tạp, ánh mắt sâu không thấy đáy. Sau khi cúp điện thoại, anh ta vén vén tóc tôi:”Thiển thiển, không phải em thích ông chủ rồi đấy chứ?” Tôi cũng không biết bản thân mình có thích anh không nữa, nếu tôi thực sự thích anh thì quá khổ sở, đối với anh mà nói tôi chỉ là thú cưng:”Em không dám thích anh ấy, anh ấy không phải là người mà em có thể thích.” “Thiển Thiển, ông chủ vừa mới gọi điện, anh ấy nói đưa em đến phía nam thành phố.” Bảo tôi đi phía nam, ý của anh là muốn tiếp tục sao? Bên Tô Ngưng thì biết làm thế nào bây giờ? “Ý anh ấy là muốn em tiếp tục làm tình nhân đúng không?” Giọng nói của tôi mang theo vài phần run rẩy, bởi vì tôi không tin, ở biệt thự anh vừa mới nói bảo mẫu giúp tôi thu dọn đồ đạc, ý anh hiển nhiên là muốn tôi mau chóng rời đi. Nhưng khi tôi vừa đi, anh lại thay đổi chủ ý, vẫn muốn tiếp tục. Nếu Tô Ngưng lại tìm được tôi, tôi nên đối mặt với cô như thế nào? Trong mắt Già Minh ẩn chưa một chút không đành lòng:”Thiển Thiển, nếu em không muốn đi, vậy không cần phải đi, anh sẽ nói với ông chủ giúp em.” Đây không phải là chuyện tôi muốn hay không muốn, tôi không thể vô trách nhiệm như vậy, trên hợp đồng giấy trắng mực đen viết rõ ràng năm năm, bây giờ anh còn chưa mở miệng nói kết thúc, sự ra đi của tôi nghiễm nhiên sẽ bị coi là bội ước. Nửa năm trước, tôi vì muốn có tiền nên mới làm tình nhân của anh, hiện tại tôi không thiếu tiền, càng không thể bội ước. Nửa năm trước nếu anh không xuất hiện, mẹ tôi có lẽ đã chết rồi, ở thời điểm tôi thiếu tiền anh đồng ý cho tôi một cơ hội, chỉ cần làm theo yêu cầu là có thể giữ lại sinh mệnh của mẹ, bất luận thế nào tôi cũng phải chịu trách nhiệm về những hành động và quyết định của mình:”Vậy đi phía nam đi, hợp đồng vẫn chưa hết hạn mà.” Chương 92: Đừng bỏ rơi em
Sự lo lắng trong đáy mắt Già Minh trở nên rõ ràng hơn:”Thiển Thiển, đừng chịu tất cả về phía mình, phải đối xử tốt với bản thân.” “Có lẽ là vì không muốn, dù sao đi theo anh ấy nửa năm, anh đối với em cũng không tệ lắm, nếu ý của anh ấy là tiếp tục, vậy thì cứ tiếp tục đi.” Tầm mắt chuyển ra phía ngoài xe, bên ngoài tối đen, không biết đây là nơi nào, hẳn là rất hẻo lánh, hơn mời giờ chắc không thể gặp được ai.” Tới phía nam thành phố, có vài căn biệt thự cô đơn giữa núi rừng đang đứng sừng sững ở đó. Sau khi Già Minh đi, tôi vứt đồ đạc lung tung, cả người cuộn tròn lại trong chăn, trên chiếc chăn này có mùi hương của ánh nắng mặt trời, không giống như là đã bỏ trống từ lâu, cách thiết kế và bài trí trong phòng ngủ vừa thấy đã biết đây không phải là phòng dành cho phụ nữ, bởi vì trong phòng không có gương, nơi ở của phụ nữ bình thường không thể không có gương. Tìm áo ngủ từ trong ba lô ra, tắm rửa xong, tôi đi chân trần ra khỏi phòng tắm, mới phát hiện ra căn biệt thự này so với căn hồi trước tôi ở còn lớn hơn. Bốn phía trống không, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của tôi, không có lấy một chút hơi người, không khí thực quỷ dị, khiến lông tơ trên cánh tay tôi đều dựng thẳng cả lên. Trước đây nghe mẹ nói, một căn phòng lớn trống rỗng, tối tăm, u ám là thiên đường để giết người của bọn tội phạm, thà ở ngủ trong một căn phòng nhỏ chật chội còn hơn là ở trong một căn phòng lớn. Lập tức trở về phòng ngủ, bật đèn lên, cuộn mình trên giường, dùng chăn che đầu, sự sợ hãi nháy mắt đã tràn ngập hết trong tâm trí. Hoa Thần, anh đang ở đâu, em rất sợ. Nếu chúng ta tiếp tục, em không muốn phải ở một mình tại nơi này. …………………. Hoa Thần, anh nhanh tới đây được không? …………………. Hoa Thần, đến đây giúp em một lúc thôi, có được không? …………………. Hoa Thần, đừng bỏ em lại trong căn biệt thự trống trải to lớn này được không? …………………. Hoa Thần, em có thể không ở đây được không, căn biệt thự này quá lớn, quá tĩnh lặng, em thực sự rất sợ rất sợ. …………………. Nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên mặt, đọng lại trên gối, đột nhiên cảm thấy rất lạnh, cho tới tận bây giờ trong chăn vẫn không có một chút ấm áp. Thời gian trôi đi trong sự sợ hãi, không biết qua bao lâu, nghe thấy tiếng mở cửa, tôi chợt bừng tỉnh, cảnh giác co rụt người về phía sau. Tiếng bước chân tới gần bên giường, tôi vội vàng nắm chặt tay lại, trong lòng mặc niệm nói: Đừng đến đây. Mặc kệ ngươi đến để giết người hay làm cái gì, xin đi nhanh cho, mạng của tôi không đáng tiền, giết người dễ dàng, nhưng tiêu hủy chứng cơ cũng không đơn giản, xin ngươi đừng tới gần tôi nữa. Tiếng bước chân dừng lại ở bên giường, qua một lâu cũng không có tiếng động nào, tôi kéo chăn xuống, ló đầu ra nhìn, trong phòng tối đen như mực, chẳng lẽ lại là ảo giác? Là tôi nghe lầm sao? Thính giác của tôi không kém như vậy đâu, tốt nhất vẫn là đi ra bật đèn lên, đỡ phải dọa mình, đã muộn thế này Hoa Thần còn chưa đến, vậy thì chắc chắn hôm nay anh sẽ không lại đây. Nhanh tay nhanh chân xốc chăn lên, còn chưa xuống giường đã bị bật trở về, bả vai trở nên đau nhói. Ai, ai đang ở đây? Chẳng lẽ đây là ảnh hưởng của tâm lý sao? Trong tình hình đặc biệt người đang sợ hãi sẽ sinh ra ảo giác, do dự vài giây, chăm sóc lại lá gan của mình , tự lẩm bẩm:Thiển Thiển, đừng sợ,ở đó không có ai đâu. Tay vừa giơ chân vừa đi, liền đụng phải một đống lạnh như băng, tôi phản xạ có điều kiện thụt tay về, hét toáng lên:”Ma aaaaaaa…….” Dùng chăn cuốn tròn toàn thân mình lại, thân mình không ngừng run rẩy, khóe mắt trào ra những giọt nước ấm áp. Không tới một phút sau chợt nghe thấy tiếng bật đèn, một sức mạnh kéo chăn từ trên người tôi xuống, tôi nắm chặt chăn, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở hét to ra tiếng:”Tránh ra, đừng động vào tôi.”
|
Chương 93: Anh đã đi rồi Vì sức tôi không đủ mạnh, chung quy cũng không đánh lại được nó, ngay lúc chăn bị giật xuống, trong mắt hiện lên gương mặt của Hoa Thần, bây giờ anh đang ngồi trên giường cau mày, đáy mắt không có chút cảm xúc nào nhìn tôi. Kinh ngạc nhìn anh vài giây, anh đến chỗ tôi sao? Tôi đã chờ anh rất lâu, cuối cùng anh cũng tới. Trong lòng nhất thời kích động, đứng dậy rồi quỳ mạnh xuống giường, vòng hai tay ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào trong đó:”Anh cuối cùng cũng đến rồi, em đã chờ anh rất lâu rất lâu. Em nghĩ anh sẽ không tới đây, em nghĩ anh đã bỏ em lại trong căn nhà trống rỗng này rồi.” Lời còn nói chưa dứt, nước mắt đã rơi đầy mặt, đọng lại trên bộ đồ tây phục đắt tiền của anh. Anh không nói gì, im lặng để cho tôi ôm. Tôi không dám lơi lỏng chút nào, lại càng không dám buông tay, tôi sợ nếu mình buông tay ra, anh sẽ đi mất, để lại tôi một mình đối mặt với sợ hãi. Anh vẫn trầm mặc không lên tiếng, không gian lâm vào trong yên lặng, chỉ có thể nghe thấy được tiếng thở của tôi. Không biết qua bao lâu, anh tách hai tay của tôi ra, đứng dậy rồi xoay người, động tác liền mạch dứt khoát. Trong lòng vô cùng căng thẳng, chân trần nhảy xuống giường, ôm lấy sau lưng anh:”Không đi được không? Không đi được không? Em thực sự rất sợ, đừng bỏ em ở lại nhé? Ở với em một lúc, chỉ một lúc thôi.” “Buông tay.” Trọng giọng nói của anh không ẩn chứa sự mất kiên nhẫn, cũng không có tức giận, rất nhẹ rất nhẹ, nghe không ra cảm xúc gì. “Em không buông, em mà buông thì anh sẽ đi mất.” Hoa Thần, đừng bỏ rơi em trong thời điểm này, địa điểm này. Tôi chưa từng sợ hãi như vậy, ngay cả hôm đó bị lạc đường suýt nữa thì bị Lạc Mạc cưỡng bức cũng không. Có lẽ anh cho rằng cho tôi một biệt thự lớn thế này là bố thí cho tôi, không phải là tôi không biết đúng sai, chỉ là tôi quá sợ hãi, căn biệt thự trước kia tuy rằng cũng không nhỏ, nhưng ở đó còn có bảo mẫu ở, ít ra vẫn có hơi người, đường Triều Dương bên cạnh cũng rất nhộn nhịp. Mà nơi này chỉ có mấy căn biệt thự lẻ loi ở dưới chân núi. Mặc dù có rất nhiều người mong muốn được ở trong một căn nhà ven núi, nhưng trước mắt tôi mà nói ngoài nỗi sợ ra vẫn là sợ.”Buông tay ra, tôi không đi, tôi vào tắm một chút.” Ngẩng đầu lên, không thể tin được hỏi lại:”Thật không đi?” “Ừ, buông tay ra.” Bỏ tay ra, sau khi Hoa Thần rời khỏi phòng ngủ, tôi lại dùng chăn cuộn tròn toàn thân của mình. Qua nửa giờ vẫn không thấy anh quay về phòng ngủ, trái tim dường như đã chết một nửa, anh nói không đi chẳng qua chỉ muốn tôi buông tay, chỉ làm cho có lệ mà thôi. Nỗi sợ trong lòng chỉ tăng chứ không giảm, cả người tôi quận tròn thành một khối, vội vàng ôm lấy chăn, tìm kiếm một chút ấm áp, tìm kiếm một chút an ủi. ………………………….. Hoa Thần, tuy rằng em chưa từng ôm hy vọng với anh, nhưng bây giờ vẫn cảm thấy thất vọng, đã nói sẽ không đi, vậy mà vẫn bỏ em lại một mình. ………………………….. Hoa Thần, anh biết những lời em vừa nói với anh, mỗi câu đều là thật, em đã nghĩ rằng lời anh nói sẽ không đi cũng là thật. ………………………….. Hoa Thần, anh có thể không có trách nhiệm với lời nói của mình, vậy em có thể không chịu trách nhiệm về những hành động của mình được không? ………………………….. Hoa Thần, nếu tất cả những gì anh cho em trong mắt anh đơn thuần chỉ là bố thí, vậy em không cần, em không muốn tiếp tục nhận sự bố thí của anh. ………………………….. Hoa Thần, nếu anh đã xoay người rời đi rồi, em cũng không cần phải lo lắng vì bản hợp đồng này nữa, qua đêm nay, không còn liên quan. ………………………….. Trong mơ hồ, bên cạnh có một luồng khí ấm áp cách một lớp áo ngủ chạm vào tôi, bất giác nhích tới gần chỗ ấm áp. Giấc ngủ đêm nay vô cùng bất an, trên người giường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, muốn tỉnh lại cũng không tài nào mở mắt ra được, rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
|