Người Tình Bá Đạo
|
|
Chương 100: Hãy thả tôi ra Khi khôi phục được ý thức, đầu óc choáng váng, mí mắt nặng trĩu, hai bên lỗ tai nóng rực. Mở to mắt, nhận ra mình đang ở bệnh viện, vẫn là gian phòng bệnh hôm qua, nhưng khác ở chỗ là trên mu bàn tay trái có 3 lỗ kim, chính xác mà nói là bốn, bởi vì kim còn chưa rút, rút lên lỗ thứ tư sẽ hiện ra ngay lập tức. Men theo dây truyền dịch nhìn lên phía trên, từng giọt từng giọt chảy xuống, tốc độ rất chậm. Không được, tôi phải giúp nó chảy nhanh hơn, tay phải bấm mạnh vào ống truyền khiến bọt khí nổi lên, buông tay ra, dùng sức nắm chặt lấy chai dịch lắc lắc, tay chậm rãi đặt xuống, thứ khiến tốc độ truyền dich nhanh hơn chắc chắn là cái này, còn chưa động vào van đã có một bàn tay lớn nắm chặt lấy tay tôi. Giọng nói của Hoa Thần vang lên từ phía sau:”Tô Thiển Thiển, bị ốm mà em cũng không yên được à?” Trong giọng nói của anh có chút tức giận, tôi quay đầu lại, thấy sắc mặt anh u ám nhìn tôi. Không chút khách khí trả lời:”Anh có biết anh rất ồn không? Hồi trước tôi cảm thấy anh trầm mặc rất có mị lực, nhưng bây giờ anh nói càng ngày càng nhiều, giống hệt như một ông chú già, rất phiền, rất ồn.” Gân xang trên trán Hoa Thần nổi rõ mồn một, tay cũng tăng thêm lực:”Em cho rằng chọc tôi nổi giận thì em có thể chạy đúng không? Hiện tại em cho tôi thấy một em khác, tôi cũng vậy, tôi cũng sẽ cho em có một cách nhìn mới về tôi. Không đợi anh nói xong, tôi lập tức ngắt lời:”Cho dù anh không nói tôi cũng biết anh muốn nói cái gì, kỳ thực chỉ có mỗi anh không phát hiện ra, Hạ Mộc Lạo từ lâu đã biết tôi là một con nhím chính hiệu rồi, tôi chỉ không biết anh ta có nói cho anh không thôi.” Hoa Thần, tôi không muốn phải giống như lúc trước ăn nói khép nép với anh, hiện tại tôi phải ngẩng cao đầu kiêu ngạo nhìn thẳng vào anh. Trước kia, tôi cần tiền của anh để trả viện phí cho mẹ, anh cần một người phụ nữ ngoan hiền để bù vào những lỗ hổng nội tâm của mình. Bây giờ tôi không cần tiền của anh, tôi cũng phải là người phụ nữ ngoan hiền mà anh muốn, chúng ta không cần phải tiếp tục dây dưa nữa. Trong mắt Hoa Thần hiện lên sự tức giận, lướt qua rất nhanh:”Ở trước mặt tôi gan càng lúc càng lớn, nhưng ở biệt thự lại sợ tới mức khóc lớn, Tô Thiển Thiển, rốt cục người nào mới thật là em?” Tay anh vẫn nắm chặt, đau quá, tôi gầm nhẹ ra tiếng:”Đúng, ở đây là bệnh viện, chặt đứt tay tôi rồi gọi bác sĩ tới là được.” Anh đột nhiên buông tay ra, tay tôi còn chưa kịp thích ứng, tay anh vừa buông ra, tay tôi rơi mạnh cái xuống, tay đập vào ngực, lại một trận đau đớn, tôi oán hận trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên chuyện này, nhưng anh lại không cho là đúng:”Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, là em muốn tôi buông tay ra đấy.” “Hoa Thần, có thể thả tôi ra không?” Anh ngồi ở bên giường, vẻ mặt bí hiểm:”Được, tôi thả em đi, tôi cho em mười phút, nếu trong vòng mười phút em có thể ra khỏi bệnh viện, có nghĩa là chúng ta sẽ chấm dứt.” Chỉ cần đơn giản đi ra khỏi bệnh viện như vậy à? Tôi không tin anh tốt bụng đến mức này, không phải là anh có âm mưu gì đấy chứ? Trực giác nói cho tôi biết chuyện này không thể đơn giản như vậy:”Nếu không đi ra được?” Ngón tay thon dài của anh lướt qua hai gò má tôi:”Nếu không đi ra được, thì ngoan ngoãn quay trở về.” “Nếu tôi ra được bệnh viện, anh thực sự sẽ thả tôi ra chứ?” Tôi có chút không tin, Hoa Thần không phải là người nói chuyện dễ dàng như vậy, không có khả năng đột nhiên thay đổi chủ ý, trừ phi anh có thể chắc chắn rằng tôi không thể đi ra khỏi bệnh viện.
|
Chương 101: Không đi ra được “Chỉ cần em có thể đi ra, anh nhất định sẽ thả em. Cũng như thế, nếu em không ra được, nhất định phải trở về.” Nhìn thấy sự chân thật trong mắt anh, tôi không hoài nghi nữa:”Được, chỉ cần anh nói lời giữ lời là ok.” Trong lúc vô ý để ý thấy mình chỉ mặc mỗi một bộ áo ngủ, tôi hít vào một luồng khí lạnh, tôi nhớ rõ tối hôm qua ngủ quên trong bồn tắm, lúc ấy tôi cái gì cũng không mặc, cái áo ngủ này chắc là anh mặc cho tôi? Thế chẳng phải anh đã thấy hết toàn thân tôi rồi sao? (__ __”)!! Lạy mẹ, làm như hai người chưa thấy nhau bao giờ ý) Mặt nóng bừng, nắm lấy tay anh:”Hoa Thần, tối hôm qua…tối hôm qua…” Anh hình như biết tôi đang muốn nói cái gì, trong mắt hiện lên chút đăm chiêu:”Cũng không phải là chưa từng thấy qua, chân vẫn giống hồi trước trông như hai cái sào tre, người thì vẫn gầy yếu như thế.” Hung dữ trừng anh một cái, giật mạnh tay lại, vì đề phòng anh đổi ý, tôi phải hành động nhanh một chút, trong mười phút nhất định không thành vấn đề. Một tiếng trống khiến tinh thần thêm hăng hái, rút cây kim trên mu bàn tay lên, máu tươi lập tức chảy ra. Hoa Thần túm chặt lấy tay tôi, trong mắt tất cả đều là lửa giận, hét lên tiếng:”Tô Thiển Thiển, em có biết em đang làm cái gì không?” Anh đặt một miếng bông lên trên mu bàn tay tôi, tôi không giãy dụa, chờ mu bàn tay hết chảy máu tôi lại đi, không đến hai phút. Tôi cúi đầu tránh ánh mắt của anh, anh cũng không nói nữa. Tay anh không có lấy một chút nhiệt, tôi thật muốn rút tay ra, nhưng không dám có hành động gì, tôi sợ anh tức giận sẽ đổi ý. Hai phút trôi qua, tôi rút tay về, xấu hổ nói:”Cám ơn, tôi đi đây. Tạm biệt.” Nói xong, lập tức đứng dậy, lần này anh thông minh hơn, cạnh giường để một đôi dép lê, dùng để chạy trốn cũng không thành vẫn đề. Còn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng Hoa Thần hỏi:”Tô Thiển Thiển, em muốn rời đi như vậy sao?” Dừng bước chân, cũng không quay đầu lại nói:”Đúng, tôi muốn rời đi, tôi không muốn bị anh giam cầm, nửa năm này tôi đã chịu đủ rồi.” Nói xong không quay đầu ra khỏi phòng bệnh. Tô Ngưng nói Hoa Thần không cần người phụ nữ đã bị người khác chạm vào, nếu anh mà biết Hạ Mộc Lạo đã chạm vào tôi, chắc chắn sẽ chấm dứt với tôi. Nhưng mà, tôi không muốn khiến Hạ Mộc Lạo bị liên lụy, càng không muốn chuyện hôm đó bị người khác biết. Bây giờ tôi phải vất vả khổ sở tránh mặt Hạ Mộc Lạo, nếu chuyện kia bị lộ, khi chúng tôi gặp lại biết phải đối mặt với nhau như thế nào đây? Có đôi khi cái thế giới này nhỏ bé như vậy đấy, cái vòng luẩn quẩn của cuộc sống cũng nhỏ như vậy, muốn tránh không nhìn thấy, lại không thể không thấy, ngay cả cơ hội tránh mặt cũng không có. Tới tầng 1, tôi đi ra khỏi thang máy, rất nhiều ánh mắt khác thường nhìn về phía tôi, tôi cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của bọn họ, khi tôi chỉ còn vài bước nữa là ra đến cửa bệnh viện, một y tá đuổi theo, trong tay cô ta cầm hóa đơn, nghiêm trang nói:”Tiểu thư, tiền viện phí vẫn chưa thanh toán.” Hơi sửng sốt, giờ phút này tôi một thân vô xu, di động cũng không mang, lấy cái gì trả tiền viện phí? Hoa Thần quả nhiên không tốt như vậy, anh biết chắc tôi không mang tiền nên mới cho tôi mười phút, anh ta cố ý hại tôi nát bét như bột đây mà. So với Hạ Mộc Lạo, Hoa Thần còn tệ hơn, hơn nữa còn hỏng hoàn toàn rồi, thế này mà là thả tôi đi á, rõ ràng là một cái bẫy. Nhịn tức giận xuống, cầm lấy hóa đơn trong tay y tá, không biết có phải là tôi nhìn nhầm hay không, tiền viện phí có đến năm chữ số:”Chào cô, xin hỏi hóa đơn này là của tôi sao?” Cô y tá kia khẳng định gật gật đầu:”Đúng vậy, tiểu thư. Tổng cộng là 17800 tệ.” Tôi nhìn kĩ hóa đơn một chút, cái phòng kia có phải để cho người ở không đây? Một ngày tận 16000 tệ. Hoa Thần, cái tên xấu xa này, tôi phải tìm anh thanh toán hết nợ nần.
|
Chương 102 + 103: Mua đồ lót Đem hóa đơn trả lại cho cô y tá, đi vào thang máy, nhấn mạnh xuống nút số 9. Hoa Thần, anh cố ý. Đẩy cửa ra, Hoa Thần đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, thấy tôi bước vào, anh hơi nhướn mày:”Mới có năm phút, em còn năm phút nữa.” “Hoa Thần, anh cố ý đúng không?” Hoa Thần làm bộ như không liên quan đến mình:”Tôi vẫn nghĩ cho dù em không đi được, cũng phải lê lết hết mười phút rồi mới trở về.” Nhất thời chán nản, bước đến trước mặt anh:”Tôi đói rồi.” Anh vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay tôi:”Em cho rằng nếu tôi mang em ra khỏi bệnh viện thì em sẽ có cơ hội chạy trốn phải không?” Nội tâm lại bị anh nhìn thấu, khinh thường không thèm quay đầu lại:”Bây giờ tôi đã về rồi, vậy nên chuyện ăn uống nghỉ ngơi anh phải có trách nhiệm.” Nếu không thể chịu nổi tôi nữa, thế thì quá tốt, chúng ta kết thúc thôi. Tôi nghĩ anh sẽ bỏ tay của tôi ra, nhưng đợi tới hai phút mà vẫn không có động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn anh, anh chỉ bình tĩnh nhìn tôi, khiêu khích ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh:”Chẳng nhẽ tôi nói sai à?” Anh tóm lấy tôi lôi ra ngoài:”Còn không đi nhanh, nhìn cái gì mà nhìn.” Rất không tình nguyện bị anh tóm ra ngoài. Hoa Thần, tôi xem anh kiên nhẫn được bao lâu. Anh lôi tôi ra đến cửa bệnh viện, thật không công bằng, anh đưa tôi đi thì không có y tá nào tới, còn tôi tự đi thì không được. Sau khi lên xe, tôi hỏi:”Hoa Thần, anh cứ như vậy muốn mang tôi đi ăn à?” Anh lập tức hỏi lại:”Còn chuyện gì nữa?” “Anh chắc chắn muốn tôi cứ mặc như thế này mà đi?” Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì. “Hoa Thần, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh phản ứng một chút cũng không được sao?” “Câm miệng, có biết em rất phiền không hả.” Tốt lắm, anh đã cảm thấy phiền phức rồi, phải tiếp tục cố gắng. Tôi đưa mặt lại gần:”Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, em sao có thể câm miệng được.” Anh đột nhiên giang tay ôm lấy eo tôi, đến khi tôi kịp phản ứng đã ngồi trên đùi của anh, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn về phía anh:”Cảnh sát giao thông ở Thẩm Phong hình như rất nhiều nha.” “Tô Thiển Thiển, em hôm nay quá phiền phức.” Không để ý tới anh, tiếp tục nói:”Em không muốn bị cảnh sát giao thông phạt đâu, nếu Hoa tiên sinh muốn bị phạt thì xin đừng làm liên lụy đến em.” Nói xong, vươn tay ra mở cửa xe. Một cái bóng đè xuống, giây tiếp theo đã bị anh hôn, tay đặt trong ngực anh muốn đẩy ra, anh càng ép chặt, muốn lắc đầu cự tuyệt, lại bị anh nắm chặt đằng sau gáy, cuối cùng cũng không thể động đậy. Rơi vào đường cùng, tôi cắn mạnh lên môi anh, anh lập tức buông ra, khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy lửa giận trong mắt anh bốc lên phừng phừng. Anh nâng cằm của tôi lên, lại một lần nữa xáp lại gần, tôi theo bản năng che miệng lại. Anh không tức giận nói:”Tô Thiển Thiển, em dám cắn tôi?” Gạt tay anh ra, hợp tình hợp lý nói:”Lúc nãy anh hôn em có được em đồng ý không? Vì thế nên em cắn anh cũng không cần anh đồng ý, chúng ta huề nhau.” Hoa Thần lãnh đạm phun ra một câu:”Tôi phát hiện giọng điệu nói chuyện của em với Hạ Mộc Lạo rất giống nhau, không phải tôi đã bảo em tránh xa cậu ta ra một chút sao?” Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh, giọng điệu của tôi giống Hạ Mộc Lạo?”Tôi không học anh ta, chỉ nghe anh ta nói vài câu, có ấn tượng sâu sắc, vậy nên thuận miệng nói thôi.” Đúng rồi, ngày đó ở bãi biển Hạ Mộc Lạo cũng nói với tôi những lời như thế này, không ngờ Hoa Thần cũng nhạy cảm với chuyện của Hạ Mộc Lạo như vậy. “Người phụ nữ của tôi, không cho phép dính hơi thở của người khác, sau này đừng nói những lời này nữa, tôi không muốn phải nghe mấy thứ này từ miệng em.” “Tôi không muốn ở bên cạnh anh, thế nên trên người tôi có dính hơi của người khác không liên quan đến anh.” “Em đừng quên em đã kí hợp đồng, thời hạn năm năm.” “Hoa Thần, nửa năm qua anh thực sự không có một chút cảm giác tội lỗi nào sao? Aiz, có lẽ anh đã thành thói quen rồi, dù sao anh vẫn chưa kết hôn với Tô Ngưng, chị ấy chắc vẫn chưa có tư cách quản nhỉ?” “Tô Thiển Thiển, em có biết mình đang nói cái gì không?” Thật hối hận đã kí năm năm, nhưng mà, cho dù có hợp đồng tôi vẫn phải chạy trốn. Tôi không thèm đáp lại, đôi tay hoành hành trên quần áo của anh. Hiển nhiên Hoa Thần bị tôi chọc giận, đi đường nhanh như bay, anh mang tôi đến nơi hồi trước Già Minh mua hộ quần áo cho tôi. Sau khi xuống xe, hai người mắt lớn trừng mắt bé. Tôi mở cửa xe, nhưng lưng lại đưa về phía cửa, thành thử ra không thể xuống phía bên này được:”Có thể ôm tôi xuống xe không? Cái này đối với anh mà nói chắc chỉ là nhấc tay thôi mà.” Hoa Thần âm hiểm liếc tôi một cái, ôm tôi xuống xe:’Mấy cửa hàng này em tự chọn đi, nhưng thẩm mĩ đừng kém quá, kẻo khiến tôi phải mất mặt.” Lời thật khó nghe, tôi không chút do dự nói:”Tôi sẽ không khách khí đâu, anh chỉ cần chuẩn bị tiền là được.” Hoa Thần nhướn mày, nhìn tôi như nhìn một con ngố:”Em cho rằng tôi mà phải chuẩn bị tiền sao?” Túm chặt chỗ áo trên ngực anh:”Ý của anh là không muốn chi tiền đúng không? Lại muốn khiến tôi nát bét như lúc ở bệnh viện chứ gì?” “Đồ ngốc, tất cả những cửa hàng này đều thuộc tập đoàn Hoa thị.” Bỏ tay ra, vỗ vỗ hai cái lên vai anh, cái áo này chất lượng không tồi nha, bị tôi hành hạ như thế mà vẫn không có lấy một nếp nhăn nào. Đột nhiên nhớ ra một chuyện:”Hoa Thần, đợi đã.” Anh dừng bước, không kiên nhẫn nói:”Có chuyện gì thì nói một lần cho xong đi.” Chớp chớp đôi mắt to tròn, ra vẻ vô tội nhìn anh:”Có thể mua hộ em một bộ đồ lót không? Tối hôm qua anh chưa mặc đồ lót cho em mà đã mặc áo ngủ vào rồi, kích cỡ chỉ có anh là biết thôi.” Quả nhiên gân xanh trên trán Hoa Thần nổi lên bần bật, tôi nắm chặt lấy áo anh, cho dù anh có bị anh ném, tôi cũng không sợ bị ngã. Bây giờ không ở bệnh viện, nếu anh ném tôi, tôi liền chạy trốn ngay lập tức. Hoa Thần không nói gì, vẫn bình tĩnh nhìn tôi, tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:”Những cửa hàng này hình như không bán đồ lót, phiền anh phải đi một chuyến rồi, Hoa tiên sinh.” Hàm răng anh rít ra hai chữ:”Câm miệng.” Thấy anh thực sự tức giận, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng, hai tay vẫn nắm chặt áo anh, ánh mắt vẫn lưỡng lự trên mặt Hoa Thần. Anh ôm tôi vào một gian phòng trong cửa hàng, thả mạnh tôi xuống ghế:”Bỏ tay ra.” Tôi buông tay ra, anh đứng thẳng người dậy, tôi vội vàng nắm lấy ống tay áo của anh. Hoa Thần nói với nhân viên bán hàng:”Bảo chủ nhiệm của các cô lại đây.” Tỏ vẻ ngây thơ hỏi:”Tiểu Thần Thần, chủ nhiệm của bọn họ là người yêu cũ của anh hả?” “Câm miệng.” Không tới hai phút , một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi đến, cô cắt một mái tóc ngắn,nhìn thấy người phụ nữ đó tôi liền nghĩ tới hai chữ: giỏi giang, khôn khéo. Cô mang một khuôn mặt tươi cười:”Xin chào, Hoa tổng.” Mặt Hoa Thần không chút thay đổi nhìn tôi liếc một cái:”Đưa cô ấy đi chọn quần áo.” Ánh mắt bà cô chủ nhiệm kia dừng lại trên tay tôi, tôi muốn nắm chặt lấy anh, chính anh hại tôi mất mặt ở bệnh viện, đã thế tôi sẽ khiến anh bị mất mặt ở chính địa bàn của mình, dù sao anh cũng tổn thất lớn hơn tôi nhiều, ở bệnh viện không ai biết tôi, nhưng tất cả nhân viên ở đây đều biết anh.
|
Chương 104+105: Chọc tức Hoa Thần “Hoa Thần, em có vài lời muốn nói với anh.” Gân xanh trên trán Hoa Thần lại nổi lên, mặt bà cô chủ quản kia muốn cười lại không dám cười, tôi thực sự lo cô ta sẽ bị nghẹn tới mức bị nội thương mất. Hoa Thần khom lưng xuống, buồn bực nói bên tai tôi:”Tô Thiển Thiển, em ầm ĩ đủ chưa?” Nhân cơ hội ôm lấy cổ anh, tỏ vẻ ám muội:”Ừ, chỉ cần anh mua một bộ đồ lót giúp em thì không làm ầm lên nữa.” “Tốt nhất là như thế.” Thừa dịp anh không để ý hôn chụt lên mặt anh một cái, cố ý nói to:”Tiểu Thần Thần, em biết anh tốt nhất mà, yêu anh chết đi được, hôn thêm cái nữa!” Hoa Thần không kiên nhẫn kéo tay tôi xuống, oán hận nói bên tai tôi:”Tô Thiển Thiển, bây giờ em cứ làm ồn đi, đêm nay xem tôi trừng phạt em thế nào.” Đêm nay tôi ở lại bệnh viện, xem anh trừng phạt tôi bằng cách gì, ra vẻ đáng thương chớp chớp đôi mắt to tròn:”Tiểu Thần Thần, em không làm ồn nữa, đừng tức giận mà.” Hoa Thần không thèm để ý tới tôi, rút ví tiền ra, đưa một tờ tiền màu hồng ( là tờ 100 tệ ) cho nhân viên bán hàng phía sau:”Giúp cô ấy mua một bộ đồ lót về đây.” Nhìn cái bộ dáng mặt không đỏ tim không rung của anh, tôi trong lòng thán phục không thôi, da mặt cũng dày quá đi chứ, hôm nào lấy thước ra đo thử mới được. Cô nhân viên kia nhận tiền xong, quay sang hỏi một vấn đề siêu đáng yêu:”Hoa tổng, ngài muốn mua đồ lót kích cỡ nào?” Ánh mắt Hoa Thần dừng ở trước ngực tôi:”Số nhỏ.” Cô nhân viên kia tiếp tục nói:”Hoa tổng, đồ lót không phân số lớn số nhỏ, mà phải dựa vào kích thước.” “Học sinh trung học bình thường hay mặc cỡ nào thì mua cho cô ấy cỡ đó.” Trên trán cô nhân viên nổi lên mấy đường đen sì , cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi. Giữ chặt lấy tay anh, quơ quơ:”Tiểu Thần Thần, học sinh trung học mà đầy đặn được như em sao? Bây giờ em đã là sinh viên năm nhất rồi, ít ra cũng nên cân nhắc tới kích cỡ của nữ sinh viên chứ!” Anh nghi ngờ nhìn tôi:”Tô Thiển Thiển, em như vậy mà dám xưng là đầy đặn ấy hả?” “Nhưng cũng không đến nỗi giống học sinh trung học a.” Anh khom lưng xuống, nhéo lên má tôi một cái:”Da mặt càng ngày càng dày.” Không phục, lại kéo cổ anh lại gần, nhẹ nhàng cắn lên mặt anh một cái:”Da mặt có dày cũng không bằng anh, đến cắn mà cũng không cắn được. Còn nữa, cái lúc anh bảo cô nhân viên bán hàng kia đi mua đồ lót ý, biểu cảm của anh giống như tinh thần đang bay trên trời vậy.” Hàm răng anh rít ra một câu:””Tô Thiển Thiển, em dám chơi tôi?” “Ừ, là tôi cố ý chơi anh đấy, thì sao?” “Bây giờ tốt nhất là em nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đêm nay em sẽ phải chịu đủ.” “Đêm nay tôi mỏi mắt trông chờ.” “Đêm nay em sẽ biết mình đã sai rồi.” Không thèm nhìn anh, cả hai vẫn tiếp tục duy trì tư thế kì quái này, nhưng không hề nói chuyện. Qua vài phút, cô nhân viên đi mua đồ lót đã quay trở lại, cô ta đưa một cái túi to cho Hoa Thần:”Hoa tổng, đồ lót đã mua về rồi đây ạ.” Hoa Thần tách hai tay tôi ra, đem cái túi nhét vào trong người tôi:”Tô Thiển Thiển, đồ em cần này.” Tôi mở túi nhìn lướt qua, tốt lắm, mắt cô nhân viên kia cũng không tồi, giống số tôi hay mặc, nhưng tôi nào có thể buông cơ hội chơi anh dễ dàng như thế được. Lấy đồ lót từ trong túi ra ngoài, đôi mắt to tròn nhìn anh nháy nháy, rồi nhét bộ đồ lót kia vào tay anh:”Tiểu Thần Thần, đồ lót phải giặt sạch rồi mới có thể mặc được.” Hoa Thần giữ chặt nắm đấm, tôi vội vàng nắm lấy bàn tay của anh:”Tiểu Thần Thần, đừng tức giận mà, cùng lắm thì em không cần nữa.” Hoa Thần đoạt lấy cái túi trong lòng tôi, nhét đồ lót vào trong túi, đưa cho nhân viên bán hàng:”Đi giặt.” Đói quá, vươn tay sờ sờ bụng. Tôi quay đầu lại, thấy tầm mắt bà cô chủ nhiệm kia đang dừng trên bụng tôi, không phải nghĩ tôi đang có em bé đấy chứ? Cười trộm trong lòng, thấy ánh mắt phẫn nộ kia của Hoa Thần có thể biết được anh đang tức giận tới mức nào, phải tiếp tục cố gắng, chọc anh tức chết tôi liền tự do. Nhân viên bán hàng quay trở lại, tôi đắc ý nhếch môi cười. Hoa Thần nói với bà cô chủ nhiệm:”Đưa cô ấy đi chọn quần áo, phải giám sát chặt chẽ.” Cô ta gật đầu đáp ứng:”Vâng, Hoa tổng.” Bà cô chủ nhiện đi đằng sau tôi, tôi nghĩ chưa có cơ hội trốn, vì thế tiện tay chỉ vào một bộ y phục với một cái quần:”Mang bộ y phục kia cho tôi mặc thử, lấy cả cái quần kia nữa.” Nhân viên bán hàng lập tức mang đến, tôi chần chừ trong phòng thử đồ hơn mười phút cũng không tìm ra cách chạy trốn, mãi tới khi nghe thấy tiếng gõ cửa:”Tiểu thư, có thay được quần áo không?” Mở cửa phòng thay đồ ra, bà cô chủ nhiệm đang mỉm cười đứng ở cửa, tôi đến trước tấm kính nhìn một chút:”Cứ như vậy đi.” “Cô và Hoa tổng có quan hệ gì?” Ánh mắt của cô ta như vô tình liếc qua bụng tôi, bây giờ tôi chỉ sợ thiên hạ không loạn, có cơ hội tạo thêm loạn thì ngu gì bỏ qua:”Tôi là người yêu cũ của Tiểu Thần Thần.” Cô ta che miệng cười khẽ:”Khó trách Hoa tổng đối với cô tốt như vậy.” “Anh ta đối với tôi lúc nào cũng hung hăng giận dữ, chị nhìn như thế nào mà bảo là anh ta đối xử tốt với tôi.” “Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi thấy Hoa tổng tức giận, trước kia cậu ấy chẳng có cảm xúc gì. Càng kinh ngạc hơn là cậu ấy lại có thể giúp cô mua đồ lót, mua đồ lót xong còn muốn giặt ngay lập tức, không phải là cô cố ý đấy chứ?” “Quả thực là tôi muốn chọc tức anh ấy, trước khi đến đây chúng tôi cãi nhau, tôi cũng không ngờ anh ấy sẽ đồng ý làm như vậy, cứ nghĩ anh sẽ xoay người rời đi.” “Thảo nào cậu ấy muốn tôi giám sát cô, hóa ra là cãi nhau.” “Đi thôi, chờ lâu anh ta sẽ tức giận mất.” Khi tôi xuất hiện ở trước mặt Hoa Thần, Hoa Thần lắc đầu:”Xấu hổ, chọn lại đi.” Không đi, tôi rất đói, muốn ăn cơm:”Tôi không đi, cứ như vậy được rồi.” Anh không thèm để ý tới ý kiến của tôi, kéo tôi đến mấy cửa hàng khác xem đồ, tôi đều lắc đầu, tay anh không ngừng chỉ, nhân viên bán hàng không ngừng lấy, mãi cho tới khi một đống váy áo xuất hiện chình ình ở trước mặt tôi, Hoa Thần cười thâm hiểm:”Đem tất cả chỗ này thử cho tôi xem.” Hung dữ trừng anh một cái, tiểu nhân, dám dùng cách này chơi tôi:”Tôi không thử, anh chọn thì tự anh đi mà thử.” Hoa Thần hơi nhướn mày, nói với cô nhân viên bán hàng:”Mang chỗ quần áo này đến phòng thay đồ.” Nói dễ nghe là muốn tôi thử quần áo, nhưng trên thực tế đã biến thành ngược đãi. Tôi lui dần về phía sau:”Hoa Thần, anh đúng là đồ cuồng ngược đãi.” Anh lôi tôi vào phòng thay đồ, tôi tức giận nói:”Tôi không thử.” “Tôi đếm đến ba em còn chưa thử, tôi sẽ tự mình giúp em thử.” Chán nản, tại sao trên đời lại có loại người như thế này chứ:”Anh, lưu-manh!” “Nếu em không đói bụng thì cứ việc mè nheo đi, dù sao tôi cũng có rất nhiều thời gian để cho em tiêu hao.” Rất đói, vậy thì thử vậy, đúng là không thể vượt qua bụng của mình được:”Được, tôi thử. Hoa tổng không đi ra ngoài là muốn xem tôi thay quần áo ở đây ạ?” Hoa Thần khoanh hai tay trước ngực, nhìn tôi từ đầu đến chân, thâm ý nói:”Nếu em muốn tôi ở đây xem em thay quần áo thì cứ việc nói thẳng, tôi đành chịu thiệt một chút vậy.”
|
Chương 106+107: Ngược đãi Hít vào một hơi thật sâu, cười nói:”Từ trước đến nay sao lại không phát hiện ra Hoa tổng có sở thích này nhỉ? Không biết Tô Ngưng đã biết chưa?” Hoa Thần giận dữ trừng mắt liếc tôi một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài:”Động tác nhanh lên.” Đóng cửa lại, cởi nhanh quần áo trên người, tùy ý cầm hai bộ mặc vào. Đi ra khỏi phòng thay đồ, Hoa Thần nhìn thấy lắc lắc đầu:”Không được, đổi lại.” Tôi lại đi vào phòng thử đồ, lại đi đến trước mặt Hoa Thần, cái tên chết tiệt ấy vẫn lắc đầu:”Không được, đổi lại.” Tới lần thứ năm tôi bước ra từ phòng thử đồ, Hoa Thần vẫn lắc đầu. Trong lòng giận dữ:”Hoa Thần, anh cố ý, tôi không thử nữa, tự anh đi mà thử.” Sao lại có thể như vậy được? Một hai lần còn coi được, nhưng sao tới lần thứ năm thằng cha này vẫn không vừa lòng. Trong mắt anh hiện lên ý cười:”Không muốn thử nữa thì thôi, cứ như vậy đi.” Xem ra tôi nên sớm tức giận với anh mới phải, càng chiều anh, anh lại càng quá đáng, đúng là bị Tô Ngưng làm hỏng hết rồi. Anh nắm lấy tay tôi, nói với bà cô chủ nhiệm:”Đem tất cả chỗ quần áo tôi vừa chọn gói lại để lên xe.” Nói xong, túm cổ tôi lôi ra ngoài. “Hoa Thần, đợi đã.” Hoa Thần quay đầu:”Tô Thiển Thiển, em vẫn chưa đủ phiền à? Còn muốn thế nào nữa?” Tôi chỉ xuống chân của mình:”Tôi đang đi dép lê, chạy loạn chỉ sợ làm mất mặt anh thôi.” Anh nhướn mày:”Thế sao ở bệnh viện chạy loạn mà không sợ làm mất mặt tôi.” Bĩu môi, hợp tình hợp lý nói:”Bệnh viện ít người, bên ngoài nhiều người. Hơn nữa ở trong bệnh viện chỉ mỗi mình tôi chạy loạn, sẽ không làm mất mặt anh.” Hoa Thần nhéo má tôi một cái:”Đúng là chịu thua em. Đi thôi, chúng ta đi chọn giày.” Đi vào cửa hàng, Hoa Thần chỉ vào một đôi giày rất cao rất nhỏ:”Lấy một đôi số 36.” Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh:”Quá cao, sẽ đau chân lắm.” Anh không thèm quay lại nhìn tôi:”Em đi chậm một chút là được.” Nhất thời không biết nói gì, đi đôi giầy kia vào tôi mới hiểu được thế nào gọi là bước được nửa bước cũng khó, Hoa Thần chết tiệt tự dưng kéo tôi đi nhanh như vậy, tôi phải dùng hết sức chạy mới đến được chỗ anh, anh ta cố ý, biết rõ tôi đi giày cao sẽ không đi nhanh được, lại còn kéo tôi đi nhanh như vậy, cái tên xấu xa này. “Ai ui, chân tôi đau.” Tôi ngồi xổm trên mặt đất giương cờ kháng nghị, Hoa Thần quay đầu, bày ra một bộ dáng không liên quan đến mình:”Tô Thiển Thiển, thực sự tôi không chịu nổi em nữa rồi, em không thấy phiền nhưng tôi thấy phiền.” Cái tôi cần chính là kết quả này, tôi muốn anh không chịu nổi tôi nữa, chủ động ném tôi đi:”Tôi cũng biết là mình đã làm phiền anh rất nhiều, chi bằng để tôi về nhà làm phiền mẹ tôi đi.” “Con gái bất hiếu, mẹ em đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao có thể chịu được cái tình phiền phức của em đây, tôi đành chịu thiệt một chút vậy.” Tức điên lên được, sao lại có loại người như anh chứ, một đằng chê tôi phiền, một đằng còn nói mình phải chịu thiệt thòi. Hoa Thần không tốn tí sức nào kéo tôi khỏi mặt đất:”Tô Thiển Thiển, chơi tôi xong rồi lại muốn bỏ đi? Đơn giản như vậy sao?” “Không phải anh cũng chơi lại tôi rồi à? Thế nào chỉ trách một mình tôi?” “Em đã chơi tôi tận mấy lần, đầu tiên là hôn lên mặt tôi, sau đó lại muốn tôi mua đồ lót giúp em, ghê tởm hơn là dám cắn lên má tôi, lúc cãi nhau lại còn gọi tôi là Tiểu Thần Thần, em nói tôi phải phạt em thế nào đây?” “Anh không cho, tôi nào dám chơi anh? Hơn nữa, tôi chơi anh thì anh chỉ cần tức giận bỏ tôi đi là được, sau này tôi không dám chơi anh, cũng không còn cơ hội chơi anh nữa.” “Ý em là em chơi tôi là lỗi của tôi?” “Đương nhiên là lỗi của anh a, dù sao tôi cũng đúng, đánh một lần trả một lần.” “Câm miệng, bây giờ em cứ mạnh mồm đi, tối nay em sẽ biết mình sai thế nào.” …………………………………
Tôi nhất định phải tìm được cơ hội chạy trốn, thứ cần chuẩn bị đầu tiên chính là tiền xe, về phần tiền xe ở đâu ra, đương nhiên là tìm Hoa Thần rồi. Trên xe, tôi sờ khắp người Hoa Thần, cuối cùng cũng moi được ví tiền ra, trong ví có rất nhiều thẻ, còn có một tập tiền màu hồng rõ là dày, móc chỗ tiền hồng đó ra ngoài. Do dự vài giây, thôi thì để lại cho anh ta hai tờ đi, bỏ hai tờ tiền lại:”Hoa Thần, hai trăm tệ này là tiền tiêu vặt của anh, còn lại là của tôi.” Chỗ tiền còn lại đặt trên tay tôi, vì không mang ví, tôi chỉ có thể để trong túi áo, khỗ nỗi túi lại không đựng hết được. Hoa Thần cười khẽ ra tiếng:”Túi nhỏ quá à? Có cần tôi giúp không?” Bỏ đi, không nên lấy nhiều như vậy:”Chúng ta đổi đi, hai trăm này là tiền tiêu vặt của tôi,còn lại cho anh.” Giữ lại hai tờ, nhét hết xấp tiền còn lại vào trong ví tiền của anh. Hai trăm tuyệt đối đủ tiền xe, tôi không muốn để quá nhiều thứ linh tinh trong túi áo. “Em chắc chắn hai trăm là đủ rồi?” “Không đủ thì tôi lại lấy tiền trong ví anh ra.” Anh nhéo lên mặt tôi một cái:”Chưa từng thấy người phụ nữ nào ngốc như em, túi áo của em tuy nhỏ, nhưng muốn đựng hơn mười tờ cũng không thành vấn đề đâu.” Kì dị nhìn anh:”Từ trước tới nay tôi chưa từng nói rằng mình thông minh nha.” Anh mang tôi đến một nhà hàng Trung Quốc truyền thống, sau khi ngồi xuống, người phục vụ đưa thực đơn tới, Hoa Thần tự ý quyết định:”Một phần cháo gan thịt lợn nạc.” “Anh phục vụ à, chờ một chút.” Người phục vụ đi rồi, để biểu thị kháng nghị, không thèm chú ý tới hình tượng vươn người ra khỏi bàn, tức giận nhìn Hoa Thần:”Tôi không muốn ăn cháo, tôi muốn ăn cơm.” Hoa Thần thản nhiên liếc tôi một cái:”Nhiệt độ cơ thể em vẫn chưa hạ, chỉ được ăn cháo.” Giơ tay lên sờ sờ trán, quả thật hơi nóng:”Ai nói bị ốm thì không thể ăn cơm? Anh rõ ràng là đang ngược đãi tôi, tôi phải ăn cơm.” Trên trán anh vạch rõ mấy đường đen sì:”Đồ phụ nữ không biết tốt xấu, muốn ăn cơm thì chờ hạ sốt rồi tính.” Tôi ngồi thẳng lưng:”Vậy ý của anh là nhất định phải ngược đãi tôi?” Ngày đó còn nói tôi rất gầy, phải ăn nhiều cơm một chút, bị anh ta ngược đãi như thế này không muốn gầy cũng khó. “Chờ nhiệt độ cơ thể em trở lại bình thường thì ăn cơm, bây giờ chỉ được ăn cháo.” “Vậy tôi một bên húp cháo một bên nhìn anh cơm đúng không?” “Tôi đã ăn rồi.” “Hoa Thần, đối xử với tôi như vậy, anh không có cảm giác tội lỗi à?” Anh không thèm để ý tới tôi, tôi cảm thấy mất mặt nên cũng không nói nữa, tầm mắt đảo xung quanh, phía này cũng có cửa, chỉ cần anh đi ra là tôi có thể chạy trốn, trước tiên cứ làm đầy bụng đã, tí nữa chạy sau. Vài phút sau, phục vụ mang cháo tới, nhìn bát cháo nóng hôi hổi khiến tôi đột nhiên cảm thấy thực tủi thân, biết rõ tôi đói anh lại không chịu cho tôi ăn cơm, bát cháo nóng thế này, cũng chỉ sau mười hai mươi phút là lạnh ngắt. Điện thoại anh vang lên, anh liếc nhìn tôi một cái:”Tôi đi tiếp điện thoại, chờ tôi ở đây.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu:”Được, anh đi đi.” Sau khi anh bỏ đi, tôi lặng lẽ đi ra ngoài bằng cửa bên này, vừa ra khỏi cửa tôi liền cởi giầy, con đường này đúng là không phải dành cho người đi mà, khiến chân của tôi vừa đau nhức vừa ê ẩm, nếu biết thế này tôi đã chọn một đôi giày thuận tiện để đi rồi. Đây là chỗ quái quỉ nào vậy nhỉ? Đến một chiếc taxi cũng không có, tôi tiếp tục đi về phía trước. “Tô Thiển Thiển, am còn muốn đi bao xa nữa?” Không hề suy nghĩ, thốt lên:”Đi khỏi cái nơi quỉ quái này là được, sau đó bắt taxi về nhà.”
|