Vợ Ơi Chào Em!
|
|
Ngụy Sở lại quay đầu liếc nhìn Lâm Kỳ, nhìn thấy trong mắt đối phương không có vẻ gì đang nói dối, anh quay đầu nhìn về phía Tô Nhạc, chỉ nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm nào của cô.
Mọi người đã chơi chán đều tự chuẩn bị về nhà, Tô Nhạc ôm ba con thú bông, một to hai nhỏ, lên xe của Ngụy Sở, trong đầu vang lên câu nói kia của Lâm Kỳ, cô biết Lâm Kỳ không nói dối, chỉ là, đối với người cha chưa từng gặp mặt này, Tô Nhạc tuy không hận nhưng cũng không có một chút tình cảm.
Hiện giờ lại nghe thấy tin tức của ông ta, ngoại trừ phiền não và trống rỗng, hoàn toàn không có một chút tác dụng gì với cô.
Thấy Tô Nhạc không nói gì, Ngụy Sở cũng không tiện hỏi, chỉ bật một khúc dương cầm, để Tô Nhạc không hoàn toàn rơi vào thế giới của mình.
Tới bên dưới nhà trọ, Tô Nhạc ôm thú bông, khó khăn bước xuống xe, sau khi đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ngụy Sở: “Ngụy Sở, có phải anh thích em hay không?” ~ Hết chương 29 ~
|
hương 30: Tình cờ gặp mặt Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady Beta: tulalant
Hôn nhân chính là một con đường đầy trách nhiệm, nếu ngay từ đầu đã không muốn đảm nhiệm, hoặc không gánh vác nổi, thì không nên khắc tên hai người trên một tờ giấy hồng, cuối cùng bản thân thoải mái, nhưng lại gây tổn thương người còn lại.
Yên lặng.
Vô cùng yên lặng.
Thậm chí Ngụy Sở còn có thể cảm giác được trong nụ cười của Tô Nhạc có ý tứ gì đó khác, anh lập tức tính toán xác suất thành công rất nhanh trong đầu, kiên định mở miệng: “Nếu anh nói anh thích em, em sẽ cảm thấy thế nào?”
Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở từ trên xuống dưới, cô không nhìn ra vẻ mặt mỉm cười của Ngụy Sở rốt cuộc có ý gì, cô thành thật nói: “Số của em thật khổ, người đàn ông tốt như vậy, không biết có bao nhiêu cô gái thích.”
Ngụy Sở lập tức hiểu ra ý tứ trong câu nói của Tô Nhạc, anh vội nói: “Nếu anh không dây dưa với những cô gái khác, cũng không để bất cứ ai đến gần mình thì sao?”
Giọng điệu của Ngụy Sở dường như rất nghiêm túc, nhưng vẻ mặt anh lại có vẻ như đang nói đùa, bàn tay ôm thú bông của Tô Nhạc nắm thật chặt, ngón tay chọc vào tận trong bụng chúng: “Đàn anh, trêu đùa đàn em là không phúc hậu đâu.”
“Đàn em đừng nhỏ mọn như vậy chứ.” Ngụy Sở cong khóe miệng thở dài: “Nhưng nếu đàn em thật sự không để ý, anh cũng có thể làm bạn trai em.”
“Vậy thật sự xin lỗi.” Tô Nhạc thở dài: “Anh vượt quá tiêu chuẩn kén chồng của em, em rất áp lực, cảm ơn ý tốt của anh.”
“Vậy đúng là đáng tiếc.” Nét mặt Ngụy Sở không biểu hiện gì, trong lòng lại tràn đầy thất vọng, nhưng thấy Tô Nhạc như thế này, hiển nhiên là có thiện cảm với mình, coi như cách mạng cũng đã thành công một phần. “Thiên lý chi hành thủy vu túc hạ*”, thời gian tới anh vẫn còn hy vọng.
* Thiên lý chi hành thủy vu túc hạ: nghìn dặm đường bắt đầu từ bàn chân.
Sau khi nhìn thấy Tô Nhạc đã lên lầu, Ngụy Sở mới lái xe ra về. Về đến nhà, anh đột nhiên nhớ tới những gì người bạn học mà anh đã quên tên nói với Tô Nhạc. Xem ra Trang Vệ lại muốn quay đầu, anh không thể để cơ hội này xảy ra, anh đã bỏ lỡ một lần, không muốn lần thứ hai mở to mắt nhìn cơ hội ngàn vàng này tuột khỏi tầm tay.
Và cả bố Tô Nhạc… Anh nhíu mày, anh cũng không thật sự hiểu rõ về gia đình Tô Nhạc, chỉ biết bố mẹ cô ly dị từ rất sớm, Tô Nhạc được mẹ nuôi lớn. Một người đàn ông không có ý thức trách nhiệm về gia đình như vậy… Ngụy Sở vẫn luôn tôn trọng những giá trị truyền thống, cảm thấy một người đàn ông sau khi kết hôn nên gánh vác trách nhiệm, người đàn ông đã kết hôn còn không muốn chăm sóc vợ con, đó còn có thể coi là đàn ông hay sao?
Hôn nhân chính là một con đường đầy trách nhiệm, nếu ngay từ đầu đã không muốn đảm nhiệm, hoặc không gánh vác nổi, thì không nên khắc tên hai người trên một tờ giấy hồng, cuối cùng bản thân thoải mái, nhưng lại gây tổn thương người còn lại.
Mở máy tính, trên trang cá nhân của Tất Cửu không có thông tin gì mới, chỉ có một câu nói từ đêm qua, rằng hôm nay sẽ ra ngoài chơi, tiểu thuyết lại có một chương mới, anh thành thật mua chương mới, chăm chú đọc, tử tế để lại bình luận, sau đó mới đóng trang web tiểu thuyết lại.
Khi còn ở trong hội sinh viên, anh đã từng nhân cơ hội xem qua hồ sơ của Tô Nhạc, cô theo họ mẹ, vì vậy, dù có muốn điều tra xem người đàn ông không chịu trách nhiệm kia là ai cũng không được, nếu mời thám tử tư tìm hiểu thì có vẻ không tôn trọng Tô Nhạc, anh không muốn làm vậy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Ngụy Sở nghe máy: “Trần Húc, chuyện gì vậy?”
“Công ty đó muốn hợp tác với chúng ta?” Ngụy Sở nhíu mày: “Mấy năm gần đây công ty này càng ngày càng xuống dốc, sớm muộn gì cũng phá sản, không có hứng thú.”
Bên kia điện thoại, Trần Húc cười khổ, buộc lòng phải nói: “Đại ca, anh bớt chút thời gian gặp mặt bọn họ được không, bà chủ công ty này có chút qua lại với mẹ em, em cũng biết công ty này chẳng có gì đáng hợp tác, anh chỉ cần sắp xếp chút thời gian nói chuyện với bọn họ là em hoàn thành nhiệm vụ.”
|
Ngụy Sở cũng hiểu quan hệ giữa người với người có rất nhiều thứ bất đắc dĩ, Trần Húc đã quen biết với anh nhiều năm, anh cũng đành nói: “Vậy đi, cậu cứ sắp xếp thời gian đi.”
“Được, em sẽ không làm ảnh hưởng đến hành trình tìm vợ của anh.” Trần Húc hoàn thành nhiệm vụ, tâm trạng lập tức tốt hơn, lại nghĩ tới người bạn cũ của mẹ, Trần Húc liền không nhịn được đưa tay day trán, không biết ngày đó làm thế nào mà mẹ già nhà mình lại quen một người phụ nữ như thế.
Đầu tuần, Tô Nhạc vừa mới bước vào công ty chưa lâu đã bị giám đốc dùng danh nghĩa hợp tác, đẩy cô đến Kim Sở, cũng có nghĩa rằng mỗi ngày cô đến công ty quẹt thẻ xong lại trực tiếp đến Kim Sở.
Tô Nhạc có cảm giác mình như một sản phẩm thanh lý còn nguyên tem nguyên mác được gửi đến Kim Sở vậy, ôm tài liệu, Tô Nhạc đi tới trước cửa tòa nhà Kim Sở, cô gái tiếp tân nhìn thấy cô mỉm cười chào hỏi, thái độ không thể nhiệt tình hơn được nữa. Nhất thời, Tô Nhạc nghĩ, mình thật ra không phải nhân viên của Bách Sinh mà là của Kim Sở mới đúng.
Đi tới thang máy quen thuộc, Tô Nhạc nhìn thấy nhân viên tiếp tân hai lần trước đón mình đã ở bên trong cùng với hai người một nam một nữ trên năm mươi tuổi. Trên người người phụ nữ đều là hàng hiệu, nhưng không biết vì sao làm người ta cảm thấy xa cách, trên gương mặt có lẽ từng rất xinh đẹp có vài phần chua ngoa. Bên cạnh bà ta là một người đàn ông hơi mập mạp, nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ ông ta nhất định là một người đàn ông tuấn tú, nhìn nét mặt có vẻ cũng là người dễ gần. Không hiểu sao Tô Nhạc cảm thấy người đàn ông này hơi quen mắt, nhưng cô không nhớ ra đã từng gặp ông ta ở đâu. Cô đoán đây là khách của Kim Sở, nhìn cửa thang máy còn chưa đóng lại, cô suy nghĩ không biết mình có nên chờ thang máy sau hay không.
“Tô tiểu thư.” Cô gái tiếp tân nhiệt tình chào hỏi Tô Nhạc: “Vừa rồi tổng giám đốc có dặn nếu Tô tiểu thư tới thì trực tiếp đưa tới phòng tổng giám đốc, không ngờ Tô tiểu thư đã tới.”
Tô Nhạc nói thầm trong lòng, đây là chuyện của phòng kế hoạch, Ngụy Sở định tham gia vào làm gì? Nhưng cô vẫn mỉm cười nói cảm ơn với nhân viên tiếp tân, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh vài lần.
Thang máy dừng lại, Tô Nhạc còn chưa kịp bước ra ngoài, người phụ nữ bên cạnh đã nhanh chân bước ra trước, Tô Nhạc bị bà ta đụng phải. Cô nhất thời nghĩ đến những lúc phải chen chúc trên phương tiện công cộng, một số người có lực sát thương rất mạnh, nhưng người này không phải khách của Kim Sở sao, vậy mà lại có loại hành vi không văn hóa này, không phải có chút mất mặt sao?
Hay người này cho rằng như vậy mới là có phong độ? Tô Nhạc nhìn thấy nhân viên tiếp tân bên cạnh mỉm cười áy náy, cô nhún vai, không để ý phải ra ngoài chậm một bước, dù sao những người như vậy trong xã hội này không ít, chỉ cần cô không như thế là được, những loại hành vi này tốt nhất là không nhìn, sớm muộn gì người ta cũng sẽ phải trả giá vì những hành động như vậy, đây mới là trả thù chân chính.
Trần Húc vừa nhìn thấy Tô Nhạc lập tức cười nói: “Tô Nhạc, chị…”
“Tiểu Trần, thì ra cháu ở đây, sếp của cháu đâu?”Một giọng nữ sắc nhọn ngắt lời Trần Húc, khiến cho nụ cười trên mặt Trần Hức cứng ngắc lại.
“Dì Đỗ, tổng giám đốc còn đang họp, mời hai người tạm thời tới phòng khách nghỉ ngơi.” Trần Húc biết tính cách của người phụ nữ này, cười dẫn hai người tới phòng khách, Tô Nhạc suy nghĩ một chút, cũng đành theo tới phòng khách, dù sao đến giờ cô vẫn không rõ Ngụy Sở sẽ sắp xếp thế nào, nếu hiện giờ cô tự tiện tới phòng kế hoạch sẽ khiến cho đối phương phản cảm.
Trần Húc cùng ba người ngồi trong phòng khách, Tô Nhạc không biết đối phương là ai, chỉ cúi đầu uống trà không nói gì. Tất cả những gì cô nghe được đều là người phụ nữ kia kể với Trần Húc chuyến mua sắm ở Hồng Kông, cái gì mà áo khoác đắt tiền như thế nào, Tô Nhạc nhìn nụ cười trên mặt Trần Húc từng chút, từng chút cứng lại, khóe miệng cô nở nụ cười.
|
“Vị tiểu thư này là?” Người đàn ông vẫn im lặng không nói gì đột nhiên mở miệng nói với Tô Nhạc: “Cô cũng có việc hợp tác với tổng giám đốc Ngụy sao?”
Tô Nhạc đặt cốc trà xuống, lễ phép cười nói: “Chào tiên sinh, tôi là nhân viên của công ty đồ uống Bách Sinh.”
Người đàn ông gật đầu, không nói gì nữa.
“Cô gái, đôi giày của cô mua ở đâu vậy, trước đó mấy ngày tôi nhìn thấy nhãn hiệu này đang giảm giá.” Người phụ nữ đột nhiên hướng ánh mắt về phía Tô Nhạc: “Những thứ giảm giá không phải đều là kiểu dáng cũ sao.”
Tô Nhạc nghe xong câu này vội ho lên một tiếng, lực sát thương của người phụ nữ này quá lớn, nếu những người phụ nữ khác nghe thấy câu nói như vậy chỉ sợ đã nổi giận, còn cô chỉ hiếu kỳ người đàn ông có vẻ kiệm lời này làm thế nào để sống cả đời với bà ta. ~ Hết chương 30 ~
|
Chương 31: Quá máu chó Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady Beta: tulalant
người đàn ông nào có một bà vợ như thế này thật là tự hành xác...
Có những khi Tô Nhạc là một người vô cùng rộng lượng, có những khi cô lại là một người đặc biệt nhỏ nhen, ví dụ như hiện tại. Khi đồng hồ đeo tay, giày, thậm chí cả chiếc vòng trên cổ tay mình đều bị người ta soi mói, so sánh đắt rẻ, nụ cười trên mặt Tô Nhạc cuối cùng cũng biến mất.
“Tôi nói mấy cô gái trẻ như các cô ấy, rất thích mua bừa những thứ rẻ tiền, không để ý đến đẳng cấp, những thứ rẻ tiền đúng là không ra gì.” Người phụ nữ vẫn đang khoe khoang, có vẻ như không khoác lác thì bà ta không chịu được.
Tô Nhạc cầm cốc trà xanh lên, cúi thấp tầm mắt, trong lòng đang nghĩ mình có nên ra ngoài đi dạo một vòng hay không, nếu biết trước sẽ gặp người như thế này thì đánh chết cô cũng không ở đây. Ở cùng người thế này, ngoại trừ thử thách tính rộng lượng còn là thử thách hành động của bản thân nữa, môi cô càng lúc càng cười không nổi rồi.
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, Ngụy Sở ăn mặc chỉnh chu đẩy cửa bước vào, ánh mắt đảo qua người phụ nữ vừa nãy còn đang lải nhải hiện giờ đã im miệng, anh cười cười đi tới bên cạnh Tô Nhạc nói: “Tô Nhạc, sao em lại ngồi đây?” Nói xong, anh xoay người nói với Trần Húc: “Trần Húc, cậu đưa Tô Nhạc tới phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi, nói lâu như vậy chắc cô ấy cũng mệt rồi.” Sau đó anh dịu dàng vỗ vai Tô Nhạc, cử chỉ giống như quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.
Người phụ nữ nhiều chuyện biến sắc, trong lòng run lên, cô gái trước mặt sẽ không phải bạn gái của vị tổng giám đốc này đấy chứ?
Tô Nhạc nghe được câu này của Ngụy Sở liền thở phào một hơi, đứng dậy gật đầu với anh, sau đó nói: “Vậy em tới phòng làm việc của anh trước, à, anh có thể giúp em liên hệ với giám đốc phòng kế hoạch được không?”
“Được, không thành vấn đề.” Ngụy Sở gật đầu: “Em cứ nghỉ ngơi một lát trước đi, thật không ngờ em lại nói nhiều với người lạ như vậy, bình thường vì sao không thấy em nhiệt tình như thế với anh.”
Lời này của Ngụy Sở thật sắc bén, bởi vì từ đầu đến cuối Tô Nhạc chẳng nói được mấy câu, ý của Ngụy Sở rõ ràng đang châm chọc người phụ nữ liên tục khoe khoang kia. Tô Nhạc liếc nhìn về phía bà ta, sắc mặt đối phương quả nhiên hơi khó coi. Tô Nhạc cười, may là bà ta không biết Ngụy Sở đang cười nhạo bà ta, nếu không đúng là không còn cách cứu chữa nữa.
Biết rằng có lẽ Ngụy Sở có chuyện làm ăn cần bàn với đối phương, Tô Nhạc không chậm trễ nữa, xoay người lập tức đi ra, Trần Húc đi theo phía sau áy náy nói: “Tô Nhạc, thật xin lỗi, bà ấy…”
“Không có gì, bà ấy cũng chẳng phải người nhà anh.” Tô Nhạc cười cười, bước vào phòng tổng giám đốc, ngồi lên một chiếc sô pha. Trần Húc đưa một chiếc máy tính xách tay cho cô, pha một cốc trà rồi mới để lại một mình Tô Nhạc trong phòng tổng giám đốc.
Tô Nhạc mở máy tính lên, không thấy có mật mã, trên màn hình máy tính là bức ảnh chụp một cái hồ nhân tạo. Giữa hồ có một gò đất nhỏ, trên đó có một gốc cây Ngô đồng, bên cạnh là một chiếc cầu kiểu dáng cổ kính xây bằng đá, nối thẳng tới bờ hồ.
Phía bên trái bức ảnh còn có một câu nói viết bằng bút lông “Hà nhật phượng tê ngô*”, rất có cảm giác cổ trang. Tô Nhạc rất quen thuộc với hình ảnh này, bởi vì đây là cái hồ nhân tạo bên cạnh tòa nhà chín tầng mà cô từng học hồi đại học, bên cạnh còn có một rừng cây nhỏ, là thánh địa để những cặp tình nhân tản bộ ban đêm.
* Hà nhật phượng tê ngô: đến ngày nào phượng hoàng mới đậu trên cây ngô đồng.
|