Bức Hôn Tổng Tài
|
|
Ngẫu ngộ tan nát cõi lòng
Sau khi Lâm Lập Phong vừa rời đi, Hạ Tử Tình liền nhận được điện thoại của Khắc Just. Khắc Just mời nàng cùng đi Châu Âu tuyên truyền cho bộ sưu tập mùa xuân của họ
Hạ Tử Tình nguyên bản muốn cự tuyệt hắn _,nhưng lại nghĩ đến việc đi Châu Âu thể nào cũng sẽ ghé Pháp. Theo thời gian , thuận tiện nàng có thể gặp Lâm Lập phong một chút
Trạm thứ nhất của buổi tuyên truyền là Anh quốc, ở Anh quốc chừng 2 ngày thì đặt chân đến pháp.Ở Pháp tuyên truyền hoàn thành xong,vẫn còn dư được nửa ngày.
Hạ Tử Tình phi thường vui vẻ theo sát khắc Just nói: "Khắc Just, em muốn đi thăm 1 người bạn”
“Thăm 1 người bạn sao?"
"Đúng vậy.Tôi có một người bạn cũng vừa đến Pháp."
"Anh cũng muốn đi ra ngoài một chút. Chúng ta cùng đi luôn." Khắc Just vẻ mặt tươi cười.
"Chuyện này sợ rằng ko hay." Hạ Tử Tình lập tức cự tuyệt hắn. Nàng không muốn Khắc Just biết nàng đi tìm Lập Phong. Nàng biết rõ bọn họ mỗi lần gặp mặt đều đối chọi gay gắt. Nàng không muốn bọn họ gặp mặt lại phát sinh xung đột.
Khắc Just nghe nàng nói như vậy, đôi mắt lập tức buồn bã thất sắc. Nhìn Hạ Tử Tình như hồ điệp mê hoa bỏ đi, hắn rất thất vọng.
Dù cho hiện tại Lâm Lập Phong đã quên nàng, nàng vẫn đối với hắn một mực khăng khăng. Ngay cả nửa điểm cơ hội cũng không chịu cho hắn.
Lòng của nàng kín không kẽ hở, hắn muốn xâm lấn thật đúng là khó
Hạ Tử Tình biết Lâm Lập Phong ngủ lại tại khách sạn Đế quốc. Nàng muốn cho Lâm Lập Phong một phen bất ngờ nên ko gọi điện thoại trước cho hắn.
Khi nàng vừa đi đến đường lớn của khách sạn Đế quốc liền gặp Tiếu Quân. Hạ Tử Tình phi thường vui vẻ mà đi lại chỗhắn.
"Tiếu quân, lập phong có ở đây chứ?" Hạ Tử Tình vẻ mặt tươi cười mà đi tới trước mặt Tiếu Quân. Không ngờ vừa mới đến nàng đã gặp được quý nhân rồi. Tiếu quân ở khách sạn này, Lập Phong hẳn cũng là ở khách sạn này
Tiếu quân thấy Hạ Tử Tình liền biến sắc, không nghĩ tới Hạ Tử Tình cũng tới Pháp.Mà lúc nãy tổng tài cũng vừa vặn cùng Dư Tuyết Lâm đến nhà hang ăn. . . . . . Sự việc phát sinh quá đột biến
Hắn trong não trống rỗng, thất thố vạn phần. Hắn suy nghĩ một chút, nhìn Hạ Tử Tình nói: "Tổng tài vừa vặn đi ra,ko bằng chị ở trong phòng chờ hắn."
"Cúng tốt, anh có chìa khóa chứ?"
"Tôi đến quầy tiếp tân lấy chìa khóa.Chị ở chỗ này chờ tôi một chút."
"Được."
Tiếu quân nhìn Hạ Tử Tình bằng ánh mắt “Xin lỗi”, lừa dối nàng thật sự là hắn bất đắc dĩ.
Hạ Tử Tình ngồi ở tiền sãnh khách sạn chờ Tiếu Quân, nàng nhìn chung quanh tiền sãnh đều được trang hoàng theo phong cách cổ điển nhưng phi thường tao nhã, Mỗi một vật ở đây đều rất cổ kính thoạt nhìn như bọn chúng đều có lịch sử riếng của mình
Đang nhìn thất thần, nàng nghe được âm thanh quen thuộc: "Những thứ kia ăn ngon thật a." ( hô hô…Phong ca chết rồi nhé!!)
"Có khỏe không."
"Đợi lát nữa chúng ta đi đâu mua sắm nha?"
"Em thích là được."
Hạ Tử Tình chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lập tức gặp Lâm Lập phong bốn mắt nhìn nhau. Nàng nhìn thấy tay hắn khoát lên người Dư Tuyết Lâm đến ngây ngẩn cả người.Lâm Lập Phong cũng ngây ngẩn cả người.
Thời gian hình như chợt dừng lại! Tại ko gian này hình như chỉ có Hạ Tử Tình , Lâm Lập Phong cùng Dư Tuyết Lâm.
Hạ Tử Tình nhìn Dư Tuyết Lâm vẻ mặt hạnh phúc, nàng biết lòng mình đang vỡ vụn
Hắn không chịu mang nàng đến Pháp, là bởi vì hắn muốn dẫn dư tuyết Lâmđi! Nàng lại đau khổ cầu xin hắn? Nàng đột nhiên nghĩ đến mình thật ngốc, thật ngốc!
Ở trong lòng hắn, nàng vĩnh viễn cũng không bằng nửa phần Dư Tuyết Lâm!
Nước mắt thương tâm tràn mi, nàng kiềm chế ko được để nước mắt chảy ra.
"Đây là nguyên nhân khiến anh ko dẫn tôi theo?" Hạ Tử Tình cúi đầu hỏi Lâm Lập phong
Lâm Lập Phong một tay buông Dư Tuyết Lâm, đi đến cạnh Hạ Tử Tình giải thích: "Ko phải , bọn anh chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt."
"Ngẫu nhiên gặp mặt?Tôi đây đến Pháp tìm anh cũng là là ngẫu nhiên gặp mặt, Lâm Lập Phong!" Hạ Tử Tình căn bản đã ko còn tin tưởng.
Nàng đứng lên bước ra ngoài.Nếu còn ở chỗ này, nành nhất định sẽ ko kiềm chế được chính mình. Nàng không muốn ở trước mặt Dư Tuyết Lâm rơi lệ!Lại càng ko muốn ở trước mặt Dư Tuyết Lâm tỏ ra yếu thế
Lâm Lập Phong lập tức đuổi theo , kéo tay nàng: "Tử tình,em hãy nghe anh nói, bọn anh chỉ là trùng hợp gặp nhau mà thôi. Cũng không phải như em nghĩ đâu!"
Hạ Tử Tình lực mạnh bỏ qua tay hắn: "Buông!"
"Tử tình. . . . . ." Lâm Lập Phong u buồn mà nhìn nàng.
"Anh ko phải muốn cùng nàng đi dạo phố sao? Nhanh đi a! Tôi ko quấy rối các người nữa!" Hạ Tử Tình nói như ném, ko lưu tình chút nào liền rời đi.
"Tử tình ——" Lâm Lập Phong muốn đuổi theo, nhưng đã bị Dư Tuyết Lâm ở phía sau giật tay kéo lại
Lâm Lập Phong xoay người lại nhìn về phía dư tuyết Lâm, chỉ thấy nàng con mắt hồng hồng nhìn hắn, thương cảm hề hề _.
"Lập phong, anh hiện tại nói gì cũng vô dụng_. Nàng hiện tại đang tức giận, chờ nàng hết tức giận rồi ,giải thích cũng ko trễ." Dư tuyết Lâm lôi kéotay Lâm Lập Phong
Lâm Lập Phong thở dài một hơi, bỏ qua tay nàng, băng lãnh nghiêm mặt rời đi. Dư tuyết Lâm nhìn bóng lưng Lâm Lập phong bỏ đi, ngực xuống dốc không phanh. Cuộc chiến của nàng với Hạ Tử tình hiện tại xem ra là nàng đã thắng một trận, nhưng nàng cũng khó giữ kết quả thắng cuộc này được lâu
Bởi vì nàng biết rõ trong lòng Lâm Lập Phong, Hạ Tử Tình vẫn tồn tại, hơn nữa địa vị lại ko nhỏ! Chỉ cần nàng hơi chút thả lỏng, Lâm Lập Phong sẽ trở lại bên người Hạ Tử Tình ngay!
Hạ Tử Tình chạy một mạch ra ngoài,nàng vẫn chạy, vẫn chạy. . . . . . Vẫn chạy tới khi bản thân cảm thấy mệt mỏi, thở hổn hển mới dừng lại.
Nàng ngồi xuống một bên đài phun nước,đem hai tay úp mặt khóc. Hắn không chịu mang nàng đến Pháp,nàng biết hắn kỳ thực mong chờ đem Dư Tuyết Lâm cùng đi.
Nàng là cái gì? Nàng là vợ hắn, hắn đến Pháp dự họp cao phong sẽ, dĩ nhiên không mang theo nàng,lại mang dư tuyết Lâm đến?
Lúc đó, nàng còn đau khổ cầu xin hắn. . . . . . Giờ nghĩ tới, nàng cảm thấy lòng tự trọng bị hao tổn
Hắn dĩ nhiên đối đãi nàng như vậy! Hắn dĩ nhiên đối đãi nàng như vậy!
Nàng đau lòng đến cực điểm! Lâm Lập Phong,tôi yêu anh như vậy, tôi đã làm cái gì?Ngày hôm nay rơi vào kết cục này là do nàng tự gánh lấy! Nàng không nên thương hắn! Nàng không nên yêu cái người đáng lẽ ra nàng nên hận!
Nàng sai rồi!Hôn nhân của bọn họ chẳng qua chỉ là một bản hôn ước lệch lạc!Mà tình yêu của nàng giành cho hắn càng làm cho cái bản hôn ước lệch lạc này kéo dài!
Nàng đáng đời _! Nàng đáng đời _! Nàng ko thể trách ai được!
Nàng thật ngây thơ, thái choáng váng! Nàng cho rằng nàng có thể cùng hắn sống cả đời! Nàng cho rằng tình yêu của nàng có thể làm hắn thay đổi!
Kỳ thực tất cả đều do nàng đơn phương tình nguyện!
Những ngày trước đây thì ra cũng chỉ là 1 giấc mộng, hiện tại mộng dứt, nàng cũng nên tỉnh lại rồi
"Tử tình,Sao em lại ở đây?" Một âm thanh kinh ngạc bỗng nhiên vang bên tai nàng
Hạ Tử Tình ngước con mắt sưng đỏ, thấy khắc Just đang ngồi xổm trước mặt nàng. Khắc Just thấy nàng hồng hồng con mắt, ngực một trận co rút đau đớn.
Bàn tay to của hắn thương tiếc xoa mặt nàng, ôn nhu hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
NÊN Bấm Thích (Like) và g+1 để ủng hộ chủ topic đăng tiếp truyện! và LƯU LẠI truyện dễ tìm kiếm khi cần đọc tiếp
|
Cam tâm tình nguyện hôn
Khắc Just. . . . . ." Nàng điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
"Làm sao vậy?" Khắc Just ngồi xuống cạnh nàng, lấy khăn tay ra giúp nàng lau nước mắt
Hạ Tử Tình nhìn khắc Just, sau đó phát hiện, nàng mỗi lần vì Lâm lập phong rơi lệ hắn lại là người giúp nàng lau nước mắt_.
Ánh sáng buổi chiều tà phòng lên đầu Khắc Just, khiến hắn thoạt nhìn như đội một vầng hào quang
Hắn tựa như một thiên sứ, một thiên sứ luôn bảo vệ nàng, mỗi khi nàng thương tâm rơi lệ lại là lúc hắn ở bên cạnh nàng thủ hộ
Lòng của nàng lại đột nhiên cảm thấy ấm áp. Lâm Lập Phong không yêu nàng, ... ít ra….nàng còn có Khắc Just bên cạnh cùng làm bạn. Nàng cũng ko cảm thấy cô đơn!
Yêu, ko cách nào có thể miễn cữơng!Lâm Lập phong yêu ai, nàng biết rõ!Hắn lựa chọn ai , nàng cũng hoàn toàn rõ ràng. Tại sao phải đau khổ truy đuổi hắnTại sao phải đau khổ dây dưa?
Nếu như người Lâm Lập Phong yêu thật sự là Du Tuyết Lâm, hắn muốn cùng dư tuyết Lâm bên nhau suốt đời, nàng cũng chúc phúc cho bọn họ! Mặc dù lòng nàng khinh thường Dư Tuyết Lâm! Thậm chí có thể nói là khinh bỉ!Nhưng nếu bất đắc dĩ , lâm lập phong yêu “nàng” sâu đậm!
Nàng cũng nguyện ý thành toàn cho bọn họ! Chỉ cần Lâm Lập Phong hạnh phúc là tốt rồi!
Hạ Tử Tình khụt khịt mũi, hướng khắc Just cười khổ
"Em ko sao, cùng bạn bè nói chuyện có điểm mâu thuẫn thôi mà."
Đôi mắt bích lục của Khắc Just mọc lên vài tia u thương, hắn ngưng mắt nhìn nàng một lúc lâu, yếu ớt mà nói: "Đem hắn quên đi, hắn ko xứng đáng để em thương tâm rơi lệ."
Hạ Tử Tình cả người cứng đờ. Nàng trừng mắt to nhìn chằm chằm khắc Just.
"Hắn có thể cho em danh lợi, ta hết thảy cũng có thể cho em, hắn ko thể cả đời trung thành, yêu em say đắm,anh lại có thể làm được. Chỉ cần em gật đầu, anh lập tức sẽ mang em rời đi." Đôi mắt thâm thúy của Khắc Just chứa đầy thâm tình.
Đôi mặt với đôi mắt chân thành như vậy,Nước mắt của Hạ tử Tình lại một lần nữa ngân ngấn nơi viền mắt. Chỉ khác lần này ko phải là nước mắt thương tâm mà là nước mắt cảm động
Vì sao Lâm Lập Phong không thể yêu nàng sâu đậm như vậy?Người nàng yêu, ko yêu nàng, người yêu nàng, nàng ko yêu !Đây là chuyện bất đắc dĩ! Cũng là chuyện bất đắc dĩ của nàng!!
Bi kịch đời này của nàng chính là ko tìm được người thích hợp để cho đi tình yêu cho nên mới rơi vào cái cục diện tan nát cõi lòng như hôm nay
"Cần gi phải làm vậy? Anh có thể kiếm được người tốt với mình mà_." Thanh âm Hạ tử Tình có chút bất đắc dĩ
Khắc Just một tay ôm nàng vào lòng, thâm tình chân thành mà nói nhỏ: "Anh chỉ yêu em , Tử Tình” "Em như vậy đâu xứng đôi với anh chứ? Khắc Just. Anh có thể tìm được người khác tốt hơn _." Nước mắt của nàng chảy xuống viền mắt dính vào vạt áo của hắn
"Em đối với anh là nữ nhân tốt nhất rồi!" Hắn chăm chú ôm nàng như thể sợ nàng trong chớp mắt sẽ biến mất
"Cảm ơn anh, anh khiến cho lòng em cảm thấy tự tin trở lại." Hạ Tử Tình nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Khắc Just nhìn như ngây dại. Sau một lúc , hắn kiềm lòng không được mà hôn lên đôi môi đỏ mộng của nàng. Hạ Tử Tình trố mắt nhìn một hồi lâu. Sau đó, nàng cũng nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn
Hắn ôn nhu nhẹ nhàng hôn môi nàng,nụ hôn ko chiếm đoạt chỉ là thương tiếc và nhu tình. Hắn yêu nàng bằng một tình yêu thật chân thành đáng tin!
Hạ Tử Tình ko còn nghi ngờ tình yêu của hắn đối với nàng nữa.Thế nhưng, hiện tại nàng đã ko còn có thể yêu được nữa rồi.Sở dĩ nàng nguyện ý cho hắn một nụ hôn “cam tâm tình nguyện” cũng là vì muốn cho hắn một kí ức khó quên.
Bỗng nhiên có một trận ngoại lực kiên quyết giật hai người lại, làm cho Khắc Just té ngửa trên mặt đất
Hạ Tử Tình ngẩng đầu lên,đón nhận đôi mắt thịnh nộ của Lâm Lập Phong. Lòng của nàng thoáng cái đã trầm xuống. Một màn hôn môi của bọn họ khi nãy dĩ nhiên đã rơi hết vào mắt của Lâm Lập Phong
Hắn tại sao lại ở chỗ này? Hạ Tử Tình mở to hai mắt nhìn, tim đập mạnh
"Hạ Tử Tình,cô dĩ nhiên cũng cùng hắn đến Pháp?" Lâm Lập Phong tức giận mà nhìn chăm chú Hạ Tử Tình,đôi mắt bùng cháy liệt hỏa khiến Hạ Tử Tình ko khỏi run lên.
Hắn bởi vì lo lắng nàng, cố ý đi ra tìm nàng! Đi qua mấy phố mới tìm được nàng, không ngờ lại nhìn thấy cái cảnh nàng cùng Khắc Just nhiệt tình hôn!
Khắc Just từ trên mặt đất ngồi dậy, nhìn Lâm Lập Phong nói: "Lâm Lập Phong! Ngươi đừng quá đáng!Ngươi có thể mang tình nhân đến Pháp!Tại sao ta lại ko được cùng Tử Tình đến đây?"
"Ngươi nói cái gì? !" Lâm Lập Phong tức giận gầm lên.
"Khắc Just nói ko sai!" Hạ Tử Tình đẩy Lâm Lập Phong ra, bén nhọn mà nói: "Anh có thể cùng Dư Tuyết Lâm đến,tại sao tôi ko được đi cùng Khắc Just?"
"Hạ Tử Tình!Cô là đồ nữ nhân ko biết liêm sĩ!" Lâm Lập Phong quả thực hướng Hạ Tử Tình nạt.Hắn lúc này như con sư tử điên, tùy thời đều có thể đem nàng cắn xé! "Tôi ko biết liêm sỉ? ! Vậy còn anh là cái gì? Lâm Lập Phong! Chúng ta chỉ bất quá kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi!" Hạ Tử Tình không tiếc cùng hắn ăn thua
Đúng là đồ nam nhân ko biết xấu hở! Chính mình đem tình nhân đến Pháp thì cho là “quang minh chính đại”,còn nàng cùng khắc Just đến Pháp lại là “chẳng biết liêm sĩ” sao?
"Tôi nói rồi, tôi cùng dư tuyết lâm chỉ là tình cờ gặp mặt! Nàng ko phải là do tôi mang đến_!Cô tại sao lại ko tin tôi?"
"Ai mà dám tin tưởng anh?" Hạ Tử Tình tỏ vẻ như ko tin tưởng hắn.
"Cô muốn tôi nói như thế nào thì mới tin tôi?" Lâm Lập Phong có điểm vô lực.
"Không cần!Tôi có tin anh hay ko, điều này quan trọng sao? Nàng hiện tại ko phải đã ở bên cạnh anh rồi sao? Tôi là cái gì? ! Lâm Lập Phong! Anh nói xem hiện tại trong lòng anh, tôi là cái gì!" Hạ Tử Tình bi thiết mà ép hỏi hắn.
Lâm Lập Phong không khỏi sửng sốt. Nàng là ai? Nàng là cái gì? !Đây là vấn đề hắn luôn tận lực lãng tránh! Đúng vậy!Nàng là vợ hắn! Một người vợ đã bị bỏ quên!
Hắn trong lòng, nàng là cái gì? Không rõ ràng lắm! Địa vị còn không xác định! Hoàn rất mơ hồ! Mà hắn muốn cùng nàng cùng nhau sống suốt đời sao? Vấn đề này, cũng khó!Hắn vẫn chưa nghĩ tới
Chỉ là, mỗi khi thấy nàng cùng nam nhân khác ở chung một chỗ thì hắn lại đố kị đến phát điên! Hắn ko hiểu mình nữa,ngực hắn rõ ràng chỉ yêu Dư Tuyết Lâm thế nhưng đối với nàng hắn lại ko cách nào yên lòng.
Hắn biết mình là một nam nhân ti tiện! Hắn phân không rõ được người mình yêu, người mình muốn nữa.Lại muốn bám chặt lấy 2 người trên tay! Ai cũng không muốn buông ra!
Lần này đến Pháp, nguyên bản hắn muốn cho mình nhìn thấy rõ cảm tình của mình đối với 2 người, nhưng không ngờ phiền phức xảy ra lại càng nhiều!
"Đi!Cô theo tôi trở về!" Lâm Lập Phong một tay lôi kéo Hạ Tử tình.
"Buông!" Hạ Tử Tình bỏ qua tay hắn, "Anh đừng quên, tôi cùng Khắc Just tới, thế nào lại đi theo anh?"
"Cô ——" Lâm Lập Phong tức giận đến cắn răng.
"Anh trở lại mà tìm Dư Tuyết Lâm của anh! Tôi sẽ ko đi cùng_!Tôi còn muốn cùng Khắc Just thưởng ngoạn Châu Âu phong tình nữa." Hạ Tử Tình vẻ mặt mỉm cười có vẻ muốn kích thích hắn
Lâm Lập Phong khuôn mặt căng thẳng, đôi mắt tức giận như lợi kiếm băng băng tiến thẳng vào Hạ Tử Tình. Mà Hạ Tử Tình cũng nghênh đầu lên nhìn hắn, ko hề tỏ ra chút nào là mềm yếu!
|
ranh giành tình nhân
"Hạ Tử Tình!Cô đừng quên thân phận của chính mình!Cô vẫn là vợ Lâm Lập Phong tôi!" Lâm Lập Phong lại một lần nữa nắm lấy tay Hạ Tử Tình
"Anh còn nhớ mình còn có người vợ này sao Lâm Lập Phong?." Hạ Tử Tình một trận cười nhạt.
"Tôi nói rồi. . . . ." Lâm Lập Phong cố gắng giải thích.
"Ko!Đừng giải thích nữa!Giải thích hiện tại cũng chẳng khác nào che giấu!" Hạ Tử Tình mỗi chữ mỗi câu gằn nói, con mắt đen láy bị bịt kín bằng một tầng trong sạch
"Hạ tử Tình! Cô rốt cuộc muốn như thế nào! Cô nói đi!" Đôi mắt lợi hại của Lâm Lập Phong nhìn nàng chăm chú
"Đường ai nấy đi!" Hạ Tử Tình lạnh lùng, vững vàng đến cực điểm. Nếu như ko muốn quay đầu lại, vậy thì dứt khoát một chút cũng tốt.
Lâm Lập Phong tim đập căng thẳng! Nhìn ánh mắt vững vàng , lạnh lùng của Hạ Tử Tình hắn chợt hoảng hốt
"Ý cô muốn là cùng hắn đi?" Lâm Lập Phong tức giận mà chỉ vào khắc Just.
"Đúng! Tôi sẽ đi cùng Khắc Just." Nàng bỏ qua tay hắn, vẻ mặt đầy ý cười mà kéo tay Khắc Just, nhìn hắn nói: "Gặp lại! Lâm tiên sinh."
"Cô thật xác định muốn cùng hắn đi? !" Lâm Lập Phong không thể tin được mà nhìn nàng chăm chú.Là nữ nhân luôn miệng nói yêu hắn?Là nữ nhân ôn nhu chăm sóc hắn, đưa hắn cơm trừa sao?
Hắn trong thoáng chốc ko thể gộp 2 hình ảnh này vào một chỗ được!
Trên mặt hắn lộ ra một trận cười nhạt.Thì ra nữ nhân thay đổi rất nhanh , rất kinh khủng _! Hắn rốt cục cũng thấy tận mắt rồi!
"Hạ Tử Tình! Tôi rốt cục cũng nhìn thấu cô!" Lâm Lập Phong cắn môi oán hận mà nói.
"Chúc mừng anh! Tôi cũng đồng dạng nhìn thấu anh! Lâm Lập Phong." Hạ Tử Tình không chút nào tỏ ra yếu kém mà quay về hắn trả miếng sau đó nàng cũng ko quay đầu lại, kéo Khắc Just rời đi
Lâm Lập Phong nhìn bóng lưng bọn họ xa dần, hai tay nắm chặt.Đau lòng như vậy, hắn rõ ràng nhận thức sâu! Ai nói hắn ko quan tâm nàng? Hắn quan tâm nàng đến tâm can đều đau nhức rồi!
"Em xác định sẽ rời bỏ hắn?" Khắc Just vỗ vỗ cánh tay Hạ tử Tình. Bỗng nhiên, một giọ nước mắt rơi xuống mu bàn tay Khắc Just, hắn kinh ngạc mà chuyển mắt nhìn nàng, đã thấy nàng lệ tràn đầy mắt
Hắn ngực cả kinh!Cảm giác đau lòng lan tràn toàn thân!
Hắn dùng tay gạt đi nước mắt nàng, đau lòng mà nói: "Vì sao phải lừa dối chính mình?Em yêu hắn, thì nói cho hắn biết a! Hà tất gì phải dằn vặt bản thân?"
Hạ Tử Tình thanh âm yếu ớt nói: "Tình yêu của em đối với hắn mà nói là ko có! Em ko nên tổn hại đến tôn nghiêm của mình chỉ vì cố chấp yêu hắn!"
"Em thực sự bỏ được hắn sao?" Tâm Khắc Just mơ hồ rất đâu.Đối với sự si tình của nàng, hắn vừa yêu, vừa hận lại vừa đau lòng.
"Ko muốn bỏ cũng phải bỏ!Tại thế giới của tình cảm , chỉ có yêu và ko yêu! Yêu thì yêu, ko yêu thì em cũng bỏ rồi" Hạ Tử Tình phi thường quyết đoán.
"EM nếu thật sự có thể buông, anh rất vui a. Chỉ hy vọng,em sau này ko hối hận." Khắc Just nhắc nhở nàng. Tuy rằng, hắn thật cao hứng vì nàng dự định buông tha Lâm Lập Phong, thế nhưng, hắn không hy vọng cuộc sống sau này của nàng chỉ là hối hận
Hạ Tử Tình lộ ra một nụ cười khổ, "Ko đâu, chuyện em đã định quyết sẽ ko hối hận."
Chuyện nàng bị buộc gả cho Lâm Lập Phong,chuyệnnàng yêu Lâm Lập Phong, đến bây giờ phải rời bỏ Lâm Lập Phong, tất cả tất cả, nàng chỉ có thể nói là ý trời trêu người!
Nếu như nàng cùng Lâm Lập Phong cả đời này ko thể làm bạn đến già, vậy thì nàng cũng chấp nhận làm theo thiên mệnh rời bỏ hắn
Trong tình yêu, miễn cưỡng sẽ ko cách nào hạnh phúc,sẽ ko cách nào duy trì được nó. Chỉ có tương thân tương ái, chỉ có cam tâm tình nguyện mới có thể tạo nên hạnh phúc, mới có thể duy trì được tình yêu
Nàng ngước đôi mắt mông lung nhìn vầng trăng rằm xa vời vợi, ngực lộ vẻ lạnh lẽo xa xăm
Nếu như không yêu, có đúng là sẽ ko bao giờ phải xa nhau?
Ngôn tình tiểu thuyết trạm: võng () vi nâm cung cấp tối chất lượng tốt _ ngôn tình tiểu thuyết tại tuyến xem.
Sáng sớm hôm sau, khắc Just cùng Hạ Tử Tình đã đáp máy bay đi Thụy Sĩ, rời Pháp. Tại Thụy Sĩ làm xongviệc tuyên truyền, khắc Just cố ý mang Hạ Tử Tình đi trượt băng, mong muốn có thể làm cho nàng thả lỏng tâm tình. Lại không nghĩ rằng, lại gặp Lâm Lập Phong và Dư Tuyết Lâm
Đúng là tình địch gặp mặt đặc biệt đỏ mắt!
Hạ Tử Tình nhìn dáng tươi cười kiều mị ngọt ngào của Dư Tuyết Lâm cảm thấy đặc biệt chói mắt. Mà khuôn mặt lành lạnh của Lâm Lập Phong gặp Khắc Just liền chuyển thành khuôn mặt “Băng lãnh ngàn năm”
Hắn nhìn Hạ Tử Tình kéo tay Khắc Just, cũng cảm thấy thật chói mắt. ( 2 người này cùng nhau ăn dấm chua rồi…haha)
Nàng cố ý kéo tay Khắc Just đi sang một bên, cùng bọn họ bảo trì vị trí . Ở nơi xa, khắc Just đang dùng tâm dạy Hạ Tử Tình trượt tuyết. Hạ Tử Tình cân đối lực ko tốt, thường xuyên ko đứng vững, rất hay té
Bọn họ một thời hỉ hả, một thời lại ngã sấp xuống, một thời sau lại cùng ôm nhau, một thời lại cùng một chỗ ném tuyết, thoạt nhìn giống như là hài đồng đang đùa. Phi thường hài lòng , lãng mạn!
Lâm Lập Phong lại đau khổ thống khiết nhìn lại. Hắn tức giận đến nổi muốn chém người
Lâm Lập Phong càng không ngừng từ trên sườn núi cao, trượt tuyết lao thẳng xuống, làm ra các loại động tác như ko muốn sống, hấp dẫn rất nhiều người xem khiến họ sợ hãi kêu lên.
Dư tuyết lâm đứng một bên nhìn Lâm Lập Phong trượt tuyết, chính mình cũng buồn chán muốn chết.Biểu tình phong cảnh vô hạn của nàng, tựa hồ đã bị Hạ Tử Tình chiếm hết
Nàng biết rõ, trong lòng Lâm Lập Phong , Hạ Tử Tình vẫn tồn tại_. Nếu không,khi thấy Hạ tử Tình cùng Khắc Just ở chung, hắn sẽ ko biểu hiện sắc mặt băng lãnh như vậy!
Hắn liều mạng trượt tuyết là vì sở thích hay để phát tiết đây?
Hắn đố kỵ! Hắn rất đố kỵ khắc Just!
Vừa nghĩ tới đây, dư tuyếtLâm cả người băng lãnh . Trong lòng oán hận lại nổi lên!
Hạ Tử Tình sao lại có phúc như thế?Vừa có được người chồng ưu tú như Lâm Lập phong, lại còn có cả tình nhân cực phẩm như Khắc Just, hơn nữa hai nam nhân nay đều chung tình với nàng!
Điều này làm cho “nàng” phi thường oán giận! “Nàng” - dư tuyết oánh có cái gì thua kém Hạ Tử Tình? Vì sao Hạ Tử hết lần này đến lần khác đều muốn so đo với nàng!!?
Thế giới này thực sự không công bằng!
Đôi mắt Dư Tuyết Lâm tràn ngập uất hận thẳng ngoắt nhìn Hạ Tử Tình.Nếu như ánh nhìn chăm chú có thể đem người bức chết, sợ rằng Hạ Tử Tình đã chết trăm nghìn lần Lâm Lập Phong đi đến bên người Hạ Tử Tình cùng Khắc Just, nhìn khắc Just đùa giỡn nói: "Ngươi ở chỗ này dạy người phụ nữ này trượt tuyết sao? Khắc Just. Không bằng chúng ta cùng so tài đi!"
Đôi mắt bích lục của Khắc Just chống lại con mắt khiêu chiến của Lâm Lập Phong, nói: "Được!Chúng ta so tài một phen!"
"Anh cẩn thận một chút Khắc Just." Hạ Tử Tình biết kỹ thuật trượt tuyết của Lâm Lập Phong rất cao siêu. Nàng không muốn Khắc Just ngoài ý muốn để thua Lâm Lập phong
"Không sao_." Khắc Just vỗ vỗ tay Hạ tử Tình thoải mái nói, "Anh chuẩn bị một chút, em đừng đi lung tung a."
"Được em sẽ lên kia nhìn anh." Hạ Tử Tình ôn nhu mà nói.
Khắc Just hướng Hạ Tử Tình lộ ra một cái mỉm cười xán lạn rời đi
Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tình đối với Khắc Just quan tâm đầy đủ, trong lòng hắn nộ khí ngày càng dâng trào
Nàng dĩ nhiên ở trước mặt hắn quan tâm một người nam nhân khác, nhưng đối với hắn lại tỏ ra bàng quang! Tâm hắn thoáng chốc kết thành đá!Khuôn mặt trở nên hàn lãnh bức người!
Khí suất băng lạnh khiến cho khuôn mặt của hắn càng thêm đẹp trai, càng thêm hấp dẫn người.Hắn lạnh lùng tựa như sứ giả đến từ địa ngục!
|
Nụ hôn chúc phúc
Hạ Tử Tình mắt lạnh nhìn Lâm Lập Phong, nàng biết lúc này hắn rất tức giận! Hắn mỗi một lần tỏ vẻ tức giận,nàng đều biết rất rõ. Chỉ là, nàng đã lựa chọn phương án cố tình ko để ý đến
Bởi vì, nàng biết, sự lạnh lùng của nàng sẽ càng khiến hắn tức đến phát điên!
Hắn tức chết! Ko phải là mong muốn của nàng sao_?
Hạ Tử Tình lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Lâm Lập Phong,nàng xoay người định đi đến khán đài bên kia xem hai người quyết đấu.Nhưng ngay tại thời điểm nàng rời đi, hắn đột nhiên đã kéo tay nàng lại.
"Anh muốn làm gì!" Nàng lập tức bỏ tay hắn ra, vẻ đề phòng hiện rõ trong mắt.
"Chồng của em xuất chiến, em ko chúc phúc cho tôi sao?"Khóe miệng Lâm Lập Phong hiện lên nụ cười nhạt, đôi mắt lợi hại của hắn một phút cũng ko rời bỏ khuôn mặt tinh xảo của nàng
"tôi đây chúc anh may mắn! Chồng yêu." Hạ Tử Tình giả tâm giả ý nhìn hắn cười
"Chỉ có thế thôi sao?" Đôi mắt Lâm Lập Phong nheo lại, toát ra ánh sáng nguy hiểm.
"Vậy anh còn muốn thế nào?"
"... ít ra….cũng là một nụ hôn chúc phúc chứ!" Lâm Lập Phong lộ ra nụ cười tà ác, một tay ôm lấy nàng.Khi nàng ý thức được ý đồ của hắn thìmôi bạc của hắn đã cường hãn bắt tù bình môi nàng, hung hăng mà chà đạp.
"Ngô. . . . . ." Hạ Tử Tình nhịn không được đau nhức kêu lên, thừa cơ hội, lưỡi hắn thâm nhập vào miệng nàng, giữ chặt lấy lời lẽ
Nụ hôn cường liệt của hắn mang theo ý thức nghiêm phạt, hắn thô lỗ hôn nàng ko có nửa điểm thương tiếc cùng ôn nhu, hắn chỉ muốn hung hăng, hấp duẫn lấy môi nàng, khiến nàng đau nhức
Hạ Tử Tình nắm chặt nắm tay đánh liên tục vào ngực hắn, hắn cảm thụ được sự giãy dụa của nàng, càng làm tình hình thêm trầm trọng bằng cách cắn vào môi nàng,đến khi hắn nghe thấy mùi máu tươi, mới chịu buông ra.
Hạ Tử Tình một tay đẩy hắn ra, liều mạng thở gấp, nàng cắn môi mình trong mắt lộ vẻ thịnh nộ
"Thế nào?Đây là dáng dấp ko cam tâm tình nguyện để cho chồng hôn sao?" Lâm Lập Phong trong lời nói tràn ngập châm chọc
"Đúng! Tôi rất ko muốn!" Hạ Tử Tình khàn giọng thanh âm khẽ nói.
"Cô đúng là đồ phụ nữ trăng hoa! Cùng tình nhân hôn môi lại say sưa muốn chết,còn cùng chồng hôn môi thì phi thường tức giận!Cô có còn biết đến quan niệm đạo đức hay ko? Hạ Tử Tình!" Lâm Lập Phong tận lực chế nhạo nàng.
Hạ Tử Tình trên mặt một trận cười nhạt: "Đạo đức quan niệm? ! Lâm Lập Phong, anh mang theo tình nhân đến dự họp thì còn quan niệm đạo đức hay sao? Quả thực đúng là làm trò cười cho người trong nghề!"
"Cô ——!" Lâm Lập Phong bị nàng làm cho tức giận đến nỗi lòng dạ đau nhức. Nàng vẫn ko chịu tin tưởng hắn!
Vì sao nữ nhân này lại cố chấp thế chứ?Nhưng sự cố chấp, quật cường này của nàng lại khiến hắn vừa giận lại vừa yêu thương!
"Anh đi nhanh đi. Khắc Just đang chờ anh! Tôi cũng muốn nhìn dáng dấp thắng cuộc của Khắc Just.Nhất định là rất tuấn tú nha!" Hạ Tử Tình cố ý làm Lâm Lập Phong tức giận
Lâm Lập Phong lạnh lùng nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Cô cứ chờ xem hình dáng thất bại quay về của hắn đi.Hắn nhất định sẽ làm cho cô cả đời khó quên!"
Đôi môi đỏ tươi của Hạ Tử Tình nhấc lên một nụ cười đẹp, "Nếu Khắc Just thua, tron lòng tôi hắn vẫn là một anh hùng!"
"Anh hùng?" Lâm Lập Phong hừ lạnh."Thật buồn cười!Thua vẫn có thể làm anh hùng cơ đấy, đây là lần đầu tiên tôi được biết đó."
"Sự dũng cảm của hắn khiến tôi bị thuyết phục,sự thành tâm của hắn khiến tôi cảm động. Tất cả mọi thứ hắn đối với tôi đến tận bây giờ đều là chân ý! Không có nửa điểm giả tạo! Không giống người nào đó, hai mặt,nói một chuyện, làm một chuyện khác."
"Sao cô ko tin tưởng tôi!" Lâm Lập Phong trong lời nói tràn ngập ý bất đắc dĩ
"Chuyện này quan trọng sao?Anh đã lựa chọn Dư Tuyết Lâm rồi, ko phải à?" Hạ Tử Tình ngước khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn hắn, nói: "Sau khi trở về Trung Hoa chúng ta ly hôn đi."
Lâm Lập Phong mím môi, chăm chú nhìn nàng,đôi mắt hắn thâm trầm ko biểu hiện nửa điểm cảm tình. Sau đó, hắn lưu loát xoay người bỏ đi
Tại một nơi cao trên khán đài, Hạ Tử Tình và dư tuyết Lâm ngồi một bên làm thành 2 bên của sông ngân (*đối đầu). Dư tuyết Lâm quay sang Hạ Tử Tình kiêu ngạo mỉm cười, Hạ Tử Tình đáp trả bằng vẻ cười cợt băng lãnh.
Giờ thi đấu khẩn trương đã đến, khắc Just một mực từ xa xa vượt lên đầu,bên Lâm Lập phong cũng bình tĩnh ứng chiến. Đi đến nữa chặng dường thì Lâm Lập phong đã vượt mặt Khắc Just
Nhìn bọn họ càng chạy càng xa, Hạ Tử Tình và dư tuyết Lâm đều khẩn trương chạy xuống khán đài, đuổi theo bọn họ.
Chạy một lúc lâu, khi ko nhìn thấy thân ảnh bọn họ nữa các nàng mới dừng lại thở gấp
"Xem ra, cô chạy cũng dai sức lắm_." Dư Tuyết Lâm nhìn Hạ Tử tình nói
"Cô cũng không kém a." Hạ Tử Tình đáp lễ nàng.
"Kìa——?Cô xem, là chồn bạc a!" Dư tuyết Lâm bỗng nhiên chỉ vào một chỗ sâu trong rừng cây nói
Hạ Tử Tình lập tức ngẩng đầu nhìn , quả nhiên là một con cáp trắng đang ngồi xổm dưới một tán cây bên phải các nàng.Con cáo toàn thân lông trắng được ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến nó lấp lánh, đôi mắt trắng xám chăm chú nhìn các nàng.( ở nhà tỉ có hồ ly chính hiệu lại còn thuộc hàng tu lâu thành tinh , Tình tỉ ko ham lại ham cái con hồ ly cấp thấp này!! Aizzz…)
"Thật xinh đẹp a!" Hạ Tử Tình thót lên, "Tôi chưa từng thấy con chồn bạc nào đẹp như thế."
"Hạ Tử Tình, chúng ta thi đấu đi, xem ai đến chỗ chồn bạc trước." Dư tuyết lâm đề nghị.
"Như vậy là sao?Chi bằng chúng ta len lén đến gần nó chụp ảnh lưu niệm đi."
"Được." Dư tuyết oánh lập tức đem chiếc máy chụp ảnh trên cổ xuống, nước lại gần chồn bạc
"Thế nhưng,tôi ko mang máy ảnh." Hạ Tử Tình rất ảo nảo nói.
Dư tuyết lâm đem máy chụp ảnh đưa cho nàng, tâm lý nói: "Không sao, tôi cho cô mượn, dùng xong trả lại tôi."
Hạ Tử Tình vui vẻ mà tiếp nhận máy ảnh, "Cảm ơn."
Nàng cầm máy ảnh, hưng phấn đến gần chồn bạc, chụp ảnh nó, ko lưu ý ánh mắt Tuyết Lấm chứa đầy ý hận
Hạ Tử Tình một bên đuổi theo chồn bạc, một bên vội vàng chụp ảnh nó, ko để ý đến xung quanh. Khi nàng cảm giác thấm mệt thì sắc trời đã chuyển chiều. Nàng lấy lại tinh thần thân nhìn lại thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Rừng cây mang theo từng mãng u ám_.
Nàng trong đầu một trận nổ vang! Con mắt cũng chỉ một thoáng nhìn ko rõ cảnh vật nữa
Nàng quay trái quay phải, cố gắng tìm lại đường trở về .Nàng hoảng mà ở trong rừng chạy tán loạn, sau đó lại phát hiện dù cho đi bất cứ phương hướng nào, nàng cũng đang quay trở lại vị trí cũ
Tim đập cuồng loạn, sắc mặt tái nhợt, sắc trời đã bắt đầu chìm xuống, nàng loáng thoáng nghe được tiếng sói tru. Nàng sợ đến nỗi trào nước mắt
Ai tới? Ai tới cứu nàng?
Cùng ngày sắc trời càng tối. Trong rừng cây một mảnh sâu thẳm hắc ám,nàng nghe được tiếng sói kêu dần dần tới gần nàng. Chưa từng có lúc nào hoãng sợ như lúc này! Hạ Tử Tình vừa mệt vừa đói, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng. Nhất quyết đi thẳng về phía trước,vẫn liều mạng hướng về phía trước mà đi...
nàng đi cho tới khi cả người vô lực, tứ chi cứng đờ, thể lực hết chống đỡ nổi mới té xỉu xuống tuyết trắng. Miệng nàng chỉ thì thào duy nhất một cái tên ko ngừng lưu chuyển trong đầu—— Lâm Lập Phong. . . . . .
|
Thất tung
Khi khắc Just và Lâm Lập Phong phát hiện không thấy mặt Hạ Tử Tình, cả hai người bọn họ đều hoảng loạn. Dư tuyết Lâm nhìn Lâm Lập Phong khẩn trương tìm kiếm Hạ Tử Tình như vậy, thì ngực rất tức giận!
Sau đó, khi nghe được Lâm Lập Phong muốn cùng Khắc Just đi vào rừng sâu tìm Hạ Tử Tình, dư tuyết Lâm lại càng liều lĩnh túm lấy quần áo của Lâm Lập Phong nhất quyết ko chịu buông tay
Rừng sâu nguy hiểm như vậy, là nơi ở của sài lang hổ báo, nàng làm sao có thể để hắn mạo hiểm sinh mệnh đi tìm Hạ Tử Tình chứ?
"Buông ra ! Tuyết Lâm." Lâm Lập Phong lực mạnh giật lại tay Dư Tuyết Lâm
"Em ko cho anh đi! Lập Phong!" Dư tuyết Lâm túm lấy quần áo của hắn ko chịu buông
"Anh muốn đi!Anh phải tìm thấy nàng"
"Anh ko phải muốn cùng nàng ly hôn sao?Chuyện sống chết của nàng đâu còn liên quan đến anh nữa!" Dư tuyết Lâm lãnh khốc nói
Lâm Lập Phong tức giận giật tay nàng ra, "Em rốt cuộc đang nói cái gì vậy!Chuyện này liên quan đến một mạng sống! Em sao lại lãnh huyết như vậy?!"
Lâm Lập Phong không thể tin được nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt!Làm sao nàng có thể nói như vậy?Làm sao nàng có thể nói ra những lời vô tình như thế?
"Nhưng mà, khu rừng kia rất nguy hiểm.Ko phải đã có cảnh sát tìm nàng rồi sao?Anh còn khẩn trương cái gì?"Dù cho Dư tuyết Lâm có nói cái gì cũng ko thể ngăn cản Lâm Lập Phong ra ngoài tìm Hạ Tử Tình
"Nàng là vợ anh!Dư Tuyết Lâm! Mặc kệ thế nào,anh cũng ko thể ko quan tâm nàng!" Lâm Lập Phong phẫn nộ đến cực điểm bỏ tay nàng
"Vậy thì anh có thể đơn giản bỏ qua tôi . ko cần để ý đến đúng ko?” Dư tuyết Lâm chất vấn hắn.
Lâm Lập Phong im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Sự lạnh lùng của cô khiến tôi cảm thấy xa lạ,sự lãnh khốc của cô khiến tôi muốn tránh! Tuyết Lâm, cô khiến tôi thật thất vọng!"
Hắn nói xong, cũng không quay đầu đi thẳng. Dư tuyết Lâm nhìn thân ảnh hắn vội vã rời đi, vô lực mà té xuống mặt đất. Hắn dĩ nhiên có thể vì Hạ Tử Tình mạo hiểm phi lưu! Thậm chí ngay cả sinh mệnh của mình cũng ko để ý đến!
Còn nói không thương nàng(*Tình tỉ) sao?Ai mà tin hắn?
Khắc Just và Lâm Lập Phong cùng lúc phát động một lượng lớn nhân lực và cảnh lực đi tìm Hạ Tử Tình, mặt khác, họ cũng bất chấp sinh mệnh của mình chạy vào rừng sâu tăm tối tìm Hạ Tử Tình
Trong rừng cây u tối, Đại thụ đã đem cả bầu trời che lấp, ánh trăng ko cách nào chiếu vào , bàn tay 5 ngón đưa ra trước mặt ko cách nào thấy.
Lâm Lập Phong nắm chặt đèn pin trong tay, vừa đi vừa gọi tên Hạ Tử Tình,hi vọng nàng có thể nghe được tiếng gọi của mình. Nhưng hắn biết rõ cách tìm này rất xa vời thực tế!
Khu rừng rậm này….ít nhất rộng cũng phải mười mấy hec ta, muốn tìm người trong khu rừng rộng lớn này chẳng khác gì mò kim đáy bể,hơn nữa lại vào lúc thời tiết giá rét, tuyết trắng bao trùm,xung quanh tối mịt ko thấy được bàn tay 5 ngón
Tâm hắn đã phi thường vô vọng! Hắn biết rõ chuyện xac suất để kì tích xảy ra là phi thường thấp _!Nhưng chính hắn cũng chờ đợi kì tích xuất hiện!
Hắn thở ra khói trắng, tay và mặt đều đã đông cứng. Trời càng lúc càng tối, nhịp độ cũng đã giảm xuống rất thấp
Lâm Lập Phong ở trong khu rừng tối đen kịt vô vọng tìm Hạ Tử Tình, từng cơn gió lạnh như băng thổi lúc vào người hắn , như những thanh đao chém vào người hắn đau đớn
Vào một đêm lạnh như thế này, rốt cuộc nàng đã đi đâu?Hiện tại nàng ra sao rồi?
Lâm Lập Phong sốt ruột, trong đầu óc hắn dần dần hiện ra một chữ “chết”! Hắn ngực cả kinh!Có khả năng sao?
Tim hắn như bị dao cắt!Ko!Ko thể! Nàng sao lại chết chứ?Trước đây mấy giờ, nàng còn phi thường hung ác mà đối với hắn gào thét!Người có sức sống mãnh liệt như nàng, làm sao lại có thể chết đi?
Hắn nhìn cảnh vật bốn phía xung quanh khu rừng, phương hướng nào cũng giống nhau. Nhìn như một mê cung, sợ rằng có thể tiến vào nhưng ko thể trở ra
Hắn cười khổ, hắn phát hiện hiện tại ngay cả hắn cũng đã đi lạc! Huống chi Hạ Tử Tình? !
Hắn cầm đèn pin chiếu xuống mặt tuyết, mong có thể tìm được một chút manh mối. Tìm không được Hạ Tử Tình, hắn thề ko quay về!
Bỗng nhiên, một thứ gì đó phát quang với đèn pin hắn cằm trong tay, hắn vội vã đào lớp tuyết ra, lộ ra một cái kẹp tóc bằng thủy tinh. Đây là cái kẹp tóc trên đầu Hạ Tử Tình
Hắn mạnh tay đào tuyết, chỉ chốc lát,khuôn mặt tinh xảo của Hạ Tử Tình đã xuất hiện trước mặt hắn.
"Tử tình ——" Lâm Lập Phong hạnh phúc vô cùng ôm lấy Hạ Tử Tình, nhưng thân thể băng lãnh của nàng đã khiến hắn phải lo lắng. Hắn vội vã đưa tay đến mũi nàng cảm thụ.
Hoàn hảo! Còn thở! Lâm Lập Phong lập tức thở dài một hơi.
Hắn vuốt mặt Hạ Tử Tình, gọi nàng dậy. Nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có. Nàng xem ra đã hôn mê bất tỉnh rồi! Hắn lập tức móc điện thoại ra, định gọi cho trung tâm cứu viện Nhưng hắn kinh hoảng phát hiện, điện thoại cũng ko có một chút tín hiệu nào!
Hắn thất vọng đem điện thoại bỏ lại vào túi, hiện tại quan trọng nhất là tìm một nơi ấm áp, giúp cho thân thể của Hạ Tử Tình ấm trở lại. Nếu không, hắn e rằng tứ chi của nàng sẽ gặp vấn đề nghiêm trọng. ( Rin: Khi bị lạnh chân tay sẽ là bộ phận bị ảnh hướng đầu tiên, nếu bị lạnh đâu ngày để giữ ấm cho bộ não và trái tim, máu sẽ ko lưu thông ở tứ chi nữa mà tập trung vào 2 bộ phận này cho nên nếu bị lạnh lâu ngày, chân tay rất dễ bị hoại tử - vì ko có máu lưu thông)
Hắn lập tức cõng Hạ Tử Tình, vô hướng tìm đại một hướng bước đi. Trong khu rừng u ám lại phủ đầy tuyết lạnh như thế này, bước đi là một điều rất khó khăn! Đặc biệt là đối với người còn phải cõng sau lưng một người khác!
Lâm Lập Phong chậm rãi phát giác chính mình có chút ko khỏe_, hắn trước mắt mơ mơ màng màng thấy cách đó ko xa hình như có một căn nhà gỗ.
Chẳng lẽ là ảo ảnh? ! Hắn lắc lắc đầu, ngôi nhà gỗ vẫn xuất hiện trước mặt
Hắn vui mừng vạn phần dùng hết sức lực trong người cõng Hạ Tử Tình trên lưng chạy đến ngôi nhà gỗ. Hắn đẩy cửa nhà gỗ ra, bên trong nhà gỗ là một mảng tối đen, nhìn tay cũng ko thấy ngón
Hắn nhẹ nhàng đem Hạ Tử Tình đặt trên sàn nhà, móc ra đèn pin, đứng giữa nhà gỗ chiếu sáng Gian nhà gỗ này đại khái là nơi ở cho những người săn thú phòng những lúc gió tuyết. Hắn ở trong nhà gỗ thấy được một ít nệm cùng chăn bông.
Lâm Lập Phong lập tức đem nệm và chăn sắp đặt thật tốt,để Hạ Tử Tình nằm ngay ngắn. Sau đó, hắn lại thấy ở góc của căn phòng có một bếp lò, xem ra là một lò sưởi
Bếp lò hai bên trái phải vẫn còn một cái đồ bậc lửa, cùng một ít gỗ. Hắn lập tức đốt lửa trên đầu gỗ, ném vào bếp lò, phòng gỗ lập tức trở nên sáng sủa, ấm áp.
Ở bên cạnh bếp lò có một cái ấm, một ít bao cà phê vào ít bao mỳ gói. Lâm Lập Phong thấy mấy thứ này xong liền lộ ra một nụ cười hân hoan
Lâm Lập Phong vừa nấu sôi nước, vừa xoa xoa tay của Hạ Tử Tình. Cảm thụ tình cảm nhè nhẹ ấm áp, Hạ Tử Tình cũng chậm rãi từ trong hôn mê mở con mắt phủ đầy sương mù
Nàng ngạc nhiên nhìn thấy khuôn mặt suất khí bức người của Lâm Lập Phong trước mặt. Lẽ nào thượng đế đã nghe được tiếng gọi của nàng, nên trước lúc nàng lên trời muốn cho nàng một giấc mộng đẹp?
"Lập phong. . . . . ." Nàng suy yếu mà gọi hắn, thanh âm yếu ớt có chút khàn khàn
"Tử tình!" Lâm Lập Phong nghe được Hạ Tử Tình gọi, vui vẻ mà giang tay ôm chặt lấy nàng, "Thật tốt quá! Em rốt cục đã tỉnh!"
Hạ Tử Tình cảm thụ sự ấm áp đến từ Lâm Lập Phong, còn có cái mùi quen thuộc của hắn khiến nàng mê thần. Nàng mới cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Lẽ nào, nàng còn chưa chết?
|