Bỗng Dưng Muốn Chết
|
|
Trút bỏ lớp vỏ phô trương thanh thế bên ngoài, cô bé ngây thơ, tươi tắn, trẻ con, bướng bỉnh, thông minh kia chẳng phải là Liễu Liễu của sáu năm về trước, Liễu Liễu hay bám theo chân anh đấy ư? Vậy tai sao anh không nhận ra cô? Tại sao người anh hằng yêu suốt bao nhiêu năm đứng ngay trước mặt mà anh lại nhất quyết không nhận ra cô? “Liễu Liễu, em và Kiêu Dương…” Sở Thịnh Hoan sượng sùng hỏi, nhưng không nói nổi trọn câu. “Em và đại thúc?” Tô Liễu ngạc nhiên lặp lại lời anh, rồi chợt hiểu ra: “Hôm nay anh ấy tới trả em tiền. Anh Thịnh Hoan có nhớ triển lãm CHINAJOY cách đây một tháng không? Anh ấy đến đó chơi và bị móc mất ví. Em đã mua vé tàu cho anh ấy về.” … Anh ấy đến đó chơi và bị móc mất ví. Em đã mua vé tàu cho anh ấy về… Giọng nói nhẹ như gió thoảng bên tai Sở Thịnh Hoan cùng cách nói thân mật. Mà sao như có muôn ngàn lưỡi kiếm đâm thẳng vào trái tim tưởng chừng sắt đá của anh. Thân hình vạm vỡ khẽ chao đảo, anh mím môi và cố gắng cười hỏi tiếp: “Liễu Liễu có thích anh Kiêu Dương không?” Nhưng sau cùng, anh chỉ đủ sức cười một nụ cười đau khổ. Không nói nên lời. Bởi vì câu hỏi đó thẳng thắn quá, một lời nói ra rứ mã nan truy. Và một khi đã nghe Liễu Liễu đích thân trả lời là có thì anh sẽ ra sao, liệu anh có phát điên không? Lao đến và cho Khâu Kiêu Dương một trận ư? Liệu có lại khiến cô một lần nữa khiếp sợ anh? Đóa hoa nhỏ anh canh giữ suốt bao năm nay, giờ bị người khác hái ngay trước mắt, thử hỏi còn gì nực cười hơn! “Anh Thịnh Hoan, em không cố ý giấu anh đâu. Chỉ sau khi xảy ra sự việc trên diễn đàn, nhóm bạn trong trò Ngụy Tấn cũng mới biết em chính là Tô Liễu. Tử Hỏa em cũng không hề nói, nhưng đáng buồn là anh ta lại biết, hơn nữa có vẻ như đã biết từ lâu và hôm này đột nhiên…” Tô Liễu nói tới đây mới sực nhớ ra một việc. Đó là vừa rồi Tử Hỏa đã tỏ tình với cô. Trong quán KFC Giữa thanh thiên bạch nhật, trước bàn dân thiên hạ. Có thể anh Thịnh Hoan cũng đã có mặt. Lúc đó anh Thịnh Hoan cũng có mặt? Nghĩ tới đây, Tô Liễu đột nhiên thấy sợ hãi vô cùng. Và tựa như một đứa trẻ bị cha mẹ bắt quả tang có hành động sai trái, tô Liễu cảm thấy hoang mang lo lắng. Từ phía trên cao, ánh mắt Thịnh Hoan lạnh như băng, sắc như kiếm, xẹt qua xẹt lại trên đầu cô. Khiến nhất thời Tô Liễu Tê cóng cả chân tay. Nửa phút trôi qua, anh Thịnh Hoan vẫn không nói gì. Anh không nói: “Ừ, anh biết rồi.” cũng chẳng nói “Thôi được rồi, không nhắc lại nữa” Tô Liễu lại đưa mắt nhìn xuống. Cô dừng mắt ở bàn tay anh đang nắm chặt tay nình. Cái nắm tay chặt đến nỗi những đường gân trên mu bàn tay nổi lên vằn gân, tựa như có một con mãnh hổ sắp lao ra. Tô Liễu vội giật lùi một bước, nhưng bất chợt thấy mình thật ngốc. Anh Thịnh Hoan…hình như không đánh con gái. Nghĩ vậy, cô tiến thêm chừng nửa bước và lấy hết dũng khí cất giọng: “Dù thế nào cũng là lỗi của em. Mọi thứ trong trò chơi đều chỉ là phù du. Anh Thịnh Hoan nói giúp với Tử Hỏa, rằng việc kết hôn gì đó đều chỉ là trò đùa, để anh ấy đừng cho là thật” Có điều cô vừa mới nhận lỗi thì di động đã đổ chuông, không kịp nói mấy câu tiếp theo. Ngô Yên nổi giận la hét trong máy, khiến Tô Liễu thấy đau rát cả tai: “Nha đầu thối, mau về đi về đi! Mua phở, mua phở! Tô Liễu Liễu, cho cậu mười phút, dù phải lắp mô tơ vào bàn tọa cũng phải quay về ngay. Người ta vất vả vác lên cho cậu cả đống đặc sản mẹ người ta gửi, mệt đến nỗi không còn sức mà bò nữa. Liễu Liễu đáng chết, nếu cậu mà không mang cơm về đây, thì mình hận cậu! Có biến thành ma cũng không tha cho cậu!” “Anh Thịnh Hoan, em phải về ngay đây, anh không phải tiễn em đâu, để hôm khác anh hết giận thì anh em mình nói chuyện tiếp, bye bye anh!” Cô vội nói và vẫy tay rối rít. Sở Thịnh Hoan chưa kịp phản ứng, Tô Liễu đã thoắt chạy về phía con đường nhỏ phía trước. Chiếc bóng nhỏ bé vụt đi như một làn gió nhẹ mà khiến anh tê tái lòng. Sau một lúc đứng chôn chân tại chỗ, Sở Thịnh Hoan lê bước trở về. Phía trên đôi bàn tay đang nắm chặt của anh, những mạch máu vẫn đang chảy rẩn rật Sở Thịnh Hoan không biết mình về tới nàh bằng cách nào, vẫn thái độ bình tĩnh, lái xe không vượt đèn đỏ, cũng không bị bắn tốc độ. Trong lúc đợi cầu thang máy, anh mới chợt nhớ ra một điều quan trọng. Không thể đợi thêm một giây phút nào nữa, Thịnh Hoan tiến thẳng về phía cầu thang bộ. Thoắt cái anh đã lên tới tầng tám, thực hiện một mạch các thao tác mở cửa, vào phòng đọc sách, bật máy tính, đăng nhập trò Anh Hùng. Bình thường, không bao giờ phải tốn thời gian nghĩ số tài khoản và mật mã. Nhưng đúng vào lúc này, cố gắng mãi mà vẫn không nhớ ra, Sở Thịnh Hoan nhập sai mật mã hai lần. Sở thịnh Hoan nắm chặt mười ngón tay gồ ghề và đấm mạnh xuống cạnh bàn Di động vang lên bản nhạc Thành Vương Bại Khấu của Trần Tiểu Xuân. Sở Thịnh Hoan cau mày nhìn màn hình và dứt khoát ấn phím từ chối. Sau đó, anh bắt đầu lần mò từng âm tiết để tìm cho ra mật mã của tài khoản đã lâu không dùng. Mãi cho tới khi, trên màn hình, một chiến binh mặc áo giáp đen xuất hiện tại đỉnh Phi Lai Phong thì nhạc chuông di động mới ngừng kêu. Sở Thịnh Hoan thở phào, rồi lại bần thần. Mở danh sách bạn bè ra xem, nick Tiểu Ngược xám xịt Anh rũ người trên chiếc ghế dựa, môi mím chặt, mắt nhìn chăm chăm vào cái tên đó. Bầu trời ngoài cửa sổ mỗi lúc một tối tăm, chuông di động kêu rồi tắt, tắt rồi lại kêu. Những đám mây đen ùn ùn kéo tới, , và một trận mưa đổ xuống ào ào như trút nước. Trong tiếng sấm ầm ầm rung, cái nick xám đã được bật sáng Sở Thịnh Hoan ngồi thẳng người dậy, mười đầu ngón tay gõ lách tách. Một luồng sáng vọt qua, Sát Sát xuất hiện tại cổng nhà lao của Tần Quốc. Mặc dù có rất đông người đang đứng ở đó, nhưng anh vẫn nhận ra ngay thiếu nữ tay cầm đại đao, dáng điệu oai phong. Có điều những việc cô làm… vẫn rất trẻ con. Tiểu Ngược đang nhảy lên nhảy xuống ở chỗ bậc tam cấp. Thịnh Hoan đững ngắm từ xa mà không đủ dũng cảm để lại gần. Giữa mộ loạt các kênh chat hỗn loạn, anh chẳng mấy khó khăn để nhận ra đoạn hội thoại quen thuộc [Hiện Thời] Doanh Vũ: Cô em múa một bài cho lão gia vui, lão gia sẽ kiếm cho ngươi một bộ giáp Thanh Long [Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Ngươi…lại định vung tay quá trán sao? Vài hôm nũa lại chẳng rơi vào cảnh bán thân nuôi miệng đấy [Hiện Thời] Doanh Vũ:Ai phải bán thân hả? Tô Tô ăn nói cẩn thận, lão gia XX bây giờ. [Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Haizzz, giờ thì uy phong rồi, nhớ khi còn chơi Ngụy Tấn ai đã vì mười Nguyên Bảo mà sống chết đòi gả cho mình? [Hiện Thời] Doanh Vũ: Là mình muốn lấy cậu, khi đó 100% là đàn ông [Hiện Thời] Quả Táo Bạch Tuyết: Vậy là chó chui gầm chạn rồi. [Hiện Thời] Sắc Như Xuân Hiểu: Bạch Tuyết thông minh lắm. Chị còn nhớ một thời, các nữ game thủ sở hữu trên mười Nguyên Bảo là đều lọt vào tầm ngắm của Tiểu Thích. [Hiện Thời] Doanh Vũ: …Chị Xuân Hiểu, sao lại “lật” em vậy? … Đoạn hội thoại giữa bốn người mọn họ tuy thỉnh thoảng lại bị ngắt quãng bởi đám đông xung quanh. Nhưng dù vậy, vẫn hết sức rôm rả Châm một điếu thuốc và đưa lên môi, Sở Thịnh Hoan nhìn chăm chăm lên phía màn hình. Anh phả từng cuộn khói thuốc vào trong không khí và đắm mình trong không gian hư ảo ấy Đó là bạn bè của cô, gia tộc của cô, taaph thể của cô Anh khẽ nhếch môi, tựa như thoáng mỉm cười. Thì ra, không biết tự lúc nào, Tô Liễu đã thực sự không còn cần tới anh nữa. Cô đã lớn thật rồi, không còn là cô bé con bám theo chân anh, cũng không còn điều bộ vừa cười hì hì vừa ỷ thế mách lẻo: “Tiểu Triệt bắt nạt em, anh Thịnh Hoan cho cậu ta một trận đi!” Nghĩ tới điều này, anh cảm giác nghẹn đắng trong lòng, nhưng cũng thấy vui lạ. Một niềm vui bé nhỏ xóa tan mọi buồn bã đau khổ. Sở Thịnh Hoan dụi điếu thuốc và tập trung suy nghĩ cách cứu vãn tình hình. Tận dụng cơ hội sau cùng – sự quý mến của Tiểu Ngược dành cho Vô Liêu Sát Sát Yêu Trước kia, chỉ cần Sát Sát online, là Tiểu Ngược lập tức add anh vào tổ đội. Anh chưa bao giờ phải mất công nghĩ cách tiếp cận cô. Nhưng giờ đây, trước thực tế anh đã đầu óc bã đậu, có mắt như mù cự tuyệt cô, thì việc được đến bên cô đã là rất quý Trong lòng Thịnh hoan lại trào dâng nỗi ân hận vô bờ cũng sự sợ hãi khôn tả. Nếu như Tiểu Ngược không còn thích Sát Sát nữa? Thịnh Hoan giật mình khi nghĩ tới điều này, nhưng lại vội trấn tĩnh và tự an ủi. Không đâu, không đâu. Mới một tháng thôi mà, không phải một năm, càng không phải sáu năm, Liễu Liễu không thể thích Kiêu Dương nhanh như vậy được. Không thể. Anh cố gắng dằn lòng mà không khỏi lo sợ về một khả năng “ có thể” Trong lúc Thịnh Hoan điên đầu suy nghĩ, chiến binh trên màn hình đã bị ba thiếu nữ bao vây Hệ thống: Sắc Như Xuân Hiểu mời bạn tham gia tổ đội. [Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: Anh Sát Sát, thật tình cờ! Đã một tháng không gặp anh. [Tổ Đội] Doanh Vũ: Sát Sát, huynh chết ở đâu thế? Tiểu Ngược đã lấy chồng rồi!!!!! [Tổ Đội] Sát Như Xuân Hiểu:Khỏe không, Sát Sát. “Chào cả nhà.” Anh đáp ngắn gọn và dõi mắt về phía người con gái đứng cách đó không xa. Cô chắp tay phía sau, chuyên tâm tiến vầ phía trước, rồi lại đi giật lùi, đi tới đi lui…nhưng không tiến về phía anh.
|
[Tổ Đội] Doanh Vũ:Hắc hắc, Tiểu Ngược giận rồi, huynh đã không biết rằng trước khi lấy người khác, cô ấy đã mong có một vị Thần Thú xuất hiện đoạt hôn đến thế nào đâu, còn nói, huynh ấy sẽ nhất định vì mình mà đến, nick phụ của huynh ấy là Sát Sát [Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: Đúng đó, Sát Sát huynh. Bọn em đều rất thất vọng. Bình thường mọi người đều không thăm dò về nick chính của huynh, cũng không nghĩ đến chuyện hỏi huynh làm gì, chỉ vì lần này… [Tổ Đội] Sát Như Xuân Hiểu: Chắc Sát Sát không tiện hành động. Mấy vị thần Thú đầu bảng của chúng ta, vị nào chẳng năm thê bảy thiếp. Mà hệ thống lại không cho phép những người có vợ tham gia đoạt hôn. “Ta chưa kết hôn trong game” Sở Thịnh Hoan gõ xong hàng chữ rồi chần chừ hồi lâu và lại ấn nút xóa. Anh đứng dậy đi ra phía cửa sổ châm một điếu thuốc rồi quay lại đấm một cú thật mạnh lên bức tường trắng. Trong lòng lại bắt đầu đau âm ỉ Nói thế nào đây? Nói thế nào đây? Vì đám cưới cô hôm ấy, anh có đến, đến để… canh cửa. Anh đã không đếm xỉa tới lời tỏ tình của cô, không hề. Thế nên với vai trò của Thịnh Thế Hoan Đằng, anh đã không mảy may xốn xang khi nghe tin cô làm đám cưới cùng Kiêu Dương Tự Hỏa Từ đầu đến cuối, anh chỉ đánh giá cô là một tay game cũng khá. Chỉ thế mà thôi, thậm chí còn không coi là em gái. Đúng thế anh không hề coi Tiểu Ngược trong game là em gái mình. Suốt cuộc đời này, anh chỉ có duy nhất một người em gái, một người vợ, đó chính là Tô Liễu. Anh không có dư tình yêu để chia sẻ cho những người vu vơ khác. Do đó, dù anh có những trang bị hàng cực phẩm đang để bụi trong thương khố, anh cũng không tặng cho cô bất kỳ thứ gì. Dù bao lần có việc chỉ cần quay sang dùng nick chính là có thể giải quyết, anh vẫn dúng nick phụ và thản nhiên đứng nhìn. Nỗi lo sợ mơ hồ mỗi lúc một cụ thể hơn, tựa như một tấm lưới dày úp chụp lên người anh. Khiến cho mỗi nhịp đập trong tim, mỗi ý nghĩ trong đầu anh cũng trở nên đau đớn khôn tả. “Ta…”anh ấp úng đáp: “Tiểu Ngược, ta chưa từng kết…” [Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: Sát Sát huynh nói vậy nghe cứ như lời thanh minh với một nửa còn lại ấy! [Tổ Đội] Doanh Vũ: Đúng, đúng, nha đầu này nghe chính xác đấy. [Tổ Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: …..Cho ta mượn Tiểu Ngược chút nhé? [Tổ Đội] Sắc Như Xuân Hiểu: Được. [Tổ Đội] Doanh Vũ:Không được. [Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: …. Tô Liễu sớm đã nhìn thấy Sát Sát online, đầu tiên cô ngạc nhiên và thầm vui mừng trong lòng, nhưng nhớ lại cách đó không lâu đã thề là sẽ đá người ta ra khỏi danh sách bạn bè, nên đành giả bộ không biết anh từ Phi Lai Phong tới cửa nhà lao, vờ như không biết anh đứng cách chỗ mình…không xa. Vừa không để tâm điều khiển nhân vật Tiểu Ngược chạy sang trái, đi sang phải, vừa thầm nghĩ: Sát Sát tìm mình có việc gì nhỉ? Lẽ nào sau một tháng đột nhiên nhận ra rằng cô rất tốt? Hay cô gái trong mộng của anh đã bỏ anh mà đi rồi? Nếu như anh quay đầu thì mình phải làm thế nào? Tô Liễu đắm chìm trong suy nghĩ, đến nỗi quên mất cả việc mình đã kết hôn. Do đó, khi nhìn thấy câu: “Tiểu Ngược, muội kết hôn rồi.” trên kênh chat riêng, Tô Liễu ngây người mất một lúc. Sực nhớ ra, cô thấy thật khó nói. Chuyện này… có vẻ như sau khi bị Sát Sát cự tuyệt không lâu, cô đã tìm cho mình một bóng tùng quân khác. Liệu anh có cho rằng mình quá hời hợt? Mình trở mặt như trở bàn tay? Mình quá trẻ con? Ồ, chắc không phải vậy, vì chị Xuân Hiểu đều đã nói là mình không muốn cưới rồi mà. Tô Liễu trầm ngâm suy nghĩ. Phải lí giải thế nào về câu nói của Sát Sát? Một câu kể… Một câu khẳng định… Hay… một lời chất vấn? Trước một câu nói không có dấu câu và hết sức khó hiểu, Tô Liễu đành trả lời qua quýt: “Đúng thế, với một người muội quen ngoài đời thật.” Tin nhắn trả lời tựa như một hòn đá ném xuống dưới hồ nước sâu. Và đúng lúc Tô Liễu đang băn khoăn sao mãi không có hồi âm thì Sát Sát viết: “Muội… có yêu người đó không?” Thế này… nghĩa là sao? Cô suy nghĩ rất lâu rồi đành lấp lửng trả lời: “Tử Hỏa rất hiền lành, an toàn, muội rất thích, ha ha” Add thêm một icon xấu hổ, Tô Liễu cười vui vẻ. Đương nhiên, cũng thấy hơi vô duyên. Sau một hồi tĩnh lặng, trên màn hình chợt hiện ra hàng chữ “Tiểu Ngược, nếu ta nói, ta yêu muội, thì còn có cơ hội không?” Tô Liễu trợn tròn mắt và trái tim kiêu hãnh dường như muốn vỡ tung. Sau đó, ma xui quỉ khiến thế nào mà cô lại thoáng nghĩ đến nét mặt u ám của anh Thịnh Hoan lúc chiều và liền khựng ngay lại. Haizzz, ở trong game thì lấy ai cũng có khác gì đâu. Nhưng Tử Hỏa là bạn của anh Thịnh Hoan, mình không nên làm điều gì quá đáng. Những rung động trong thế giới mạng, đến cũng nhanh mà tan biến cũng nhanh Đúng là cô đã từng thực sự cảm mến Sát Sát trong phút giây đó, nhưng chỉ là trong tíc tắc đó thôi. Cả cô và anh không ai tiến thêm bước nào cả Anh coi cô như một tay game chơi được. Cô có cảm tình với nhân vật ảo mang tên Sát Sát, tuyệt nhiên chỉ là có cảm tình mà thôi. “Hà hà, huynh cũng vừa nói, muội đã kết hôn rồi. Gái chính chuyên chỉ lấy một chồng!” Cô gửi đi một icon mặt cười thật lớn. Lại tiếp tục một chuỗi im lặng. Tô Liễu đắn đo và chậm rãi viết: “Tuy muội không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sát Sát, nếu huynh đã theo đuổi quá lâu mà không có kết quả gì thì cũng nên vứt bỏ.” “Muội tin rằng, trên thế giới này, người hợp với huynh, người đáng để huynh yêu không phải là duy nhất” Tô Liễu nghĩ đơn giản là Sát Sát hôm nay hơi không bình thường, nên mới khuyên nhủ đôi chút, nào ngờ… Lời nàng vừa nói xong, hình bóng người con trai trước mặt vụt tan biến luôn. Không một tiếng động. Chỉ còn lại hương trà thoang thoảng trong không gian và Tô Liễu lắc đầu khó hiểu. Cô không cho rằng Sát Sát thực sự đem lòng yêu Tiểu Ngược, vì hôm đó anh đã từ chối rất dứt khoát. Tuyệt đối không thể có lý do gì khiến anh phải suy nghĩ lại. Anh chàng Sát Sát này hẳn phải gặp cú sốc gì đây. Một cú sốc cực lớn! Tô Liễu lại nghĩ tới tình cảnh hỗn loạn hồi chiều của mình. Cô ngả người trên thành ghế, mắt nhìn lên trần nhà, tay với di động và bấm số máy của Sở Thịnh Hoan.
|
CHƯƠNG 19: Đột ngột quay đầu Phía chân trời, ánh chớp vạch những tia chớp chói lòa ngang trời, trong giây lát khiến không gian lòa sáng. Sở Thịnh Hoan ngồi dưới sàn nhà, người dựa vào thành giường. Một chân co, một chân duỗi, ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải kẹp một điếu thuốc, đặt trên đầu gối. Muộn rồi, Liễu Liễu đã không còn thích Sát Sát nữa. Cơ hội duy nhất của anh đã mất. Đây là cuộc đời ông trời đã xếp đặt cho anh sao? Một cơ hội mang manh, không phương hướng, không chỉ dẫn, anh phải nắm bắt nó như thế nào? Anh cười buồn. Nụ cười nghẹn đắng. Nhắm mắt lại những con chữ lại như nhảy múa trước mặt Tử Hỏa cho muội cảm giác an toàn, muội rất thích, ha ha. Cảm giác an toàn. Bao tình cảm của anh từ trước tới nay, đều đã đổ sông đổ bể và bốn chữ đó. Dù là Tiểu Triệt hay Kiêu Dương, hay nhiều người khác nữa, chỉ cần trông hiền lành là đều có khả năng thu phục được tình cảm của cô và không bị từ chối. Ha ha… Anh luôn cho rắng, chỉ cần anh vui vẻ nhẹ nhàng, sẽ có một ngày cô không sợ anh nữa. Anh luôn cho rằng, chỉ cần anh yêu, yêu và yêu, chỉ cần anh luôn đứng sau cô, sẽ có một ngày cô ngoảnh đầu nhìn lại Anh không tham vọng cô yêu anh tha thiết, chỉ cần thích anh chút xíu thôi là đủ. Nhưng, ngày tháng trôi qua, vị thần thời gian đã tàn nhẫn nói với anh rằng, điều này là vô vọng. Liễu Liễu bé nhỏ mà anh hằng yêu, không cần anh Không cần anh Không cần…anh Sở Thịnh Hoan khẽ cười, cười đến chảy nước mắt, cười đến khi con tim vỡ tan. Anh đứng dậy, tắt tiếng chuông di động đang réo inh ỏi. Với lấy chùm chìa khóa ô tô, anh nhẹ nhàng đi ra cửa Chín giờ, tối. Bố Anh Chiêu và Lí Bảo Kì đã ra về. Trong gian phòng mờ mờ ảo ảo, Khâu Kiêu Dương đang ngồi dựa người vào ghế sofa, mắt nheo lại, nhìn bóng người hắt lên bức tường đối diện. Cửa phòng bật mở. Trong cơn gió lạnh tê tái và hơi mưa ẩm ướt, một bóng đen lừng lững bước tới trước ghế. Với bước chân nhẹ tựa con báo săn Ánh đèn vàng nhạt rọi xuống từ phía các bức tường xung quanh, tạo nên vô số những chiếc bóng nhập nhoạng trên mặt bàn “Cùng uống nào!” Người mới tới kéo ống tay áo và khua khua nắm đấm trong không khí, khẽ cười: “Nể tình bạn bè, lão tử đợi cậu uống say rồi mới ra tay, sẽ không đau.” Khâu Kiêu Dương ngồi thẳng dậy, cũng cười: “Được, ra tay nhẹ thôi, mình cũng yếu lắm” Không cần phải nhiều lời, anh hiểu những gì cậu ta đang nghĩ, và cậu ta cũng vậy. Không có gì để trách móc, cũng không có gì cần giải thích. Tình trường như chiến trường, huynh đệ vô tình cùng yêu một người, vô tình đứng hai đầu chiến tuyến Hai chai bia đụng vào nhau, rồi cùng ngửa mặt uống cạn. Thứ dung dịch trong suốt trôi tuột xuống cổ họng, để tìm cảm giác nóng phừng phừng bốc lên đỉnh đầu. “Cậu thích em gái tôi ở điểm gì?” Sở Thịnh Hoan nắm chặt cổ chai và chậm rãi nói: “Tôi sẽ bảo nó thay đổi.” Lúm đồng tiền nho nhỏ và đôi mắt lạnh như băng, nửa tỉnh nửa say không rõ đùa hay thật. Câu nói của anh khiến người nghe vừa buồn cười, vừa khó hiểu, lại vừa sờ sợ Khâu Kiêu Dương cúi mặt suy nghĩ hồi lâu, cười giả lả hỏi lại: “Trả lời thế nào để bớt được mấy đấm đây?” “Cậu đoán xem?” Sở Thịnh Hoan cười ha hả, nhưng nét mặt vẫn phảng phất vẻ khổ đau. Anh gồng người đứng dậy, vòng ra phía trước mặt Khâu Kiêu Dương, tay trái túm cổ áo ấn xuống ghế, tay phải đấm tới tấp vào bụng anh ta.” Nhớ đối xử tử tế với Liễu Liễu nhà tôi nghe chưa?” Anh vừa đánh, vừa cằn nhằn: “Và bảo cô em gái điên rồ của cậu tránh xa em tôi ra.” “Há…” Trong mắt Khâu Kiêu Dương thoáng hiện lên vẻ hồ nghi. Mặc dù đau đến nỗi cúi gập cả người, anh ta vẫn cười rất tươi: “Cậu đối xử với mình tử tế một chút thì sẽ tốt hơn cho Liễu Liễu” Sở Thịnh Hoan ngừng tay, Khâu Kiêu Dương ngước mắt lên nhìn người con trai đứng đối diện. Rõ ràng miệng cậu ta đang nhếch lên cười, nhưng sao trong mắt lại long lanh nước. “Tiểu Thịnh”, Khâu Kiêu Dương không nén nổi tò mò, “Cậu định bỏ cuộc sao?” Lời vừa thốt ra, nắm đấm lại giáng xuống. Khâu Kiêu Dương ngồi bệt cả xuống dưới đất và lặng lẽ cười đau khổ Đối phương không chống đỡ, đánh đấm một mình cũng không thú vị. Sở Thịnh Hoan dừng tay, anh nhặt chai rượu trắng còn tới một nửa tưới thẳng xuống đầu mình. Thứ rượu cay nồng trôi thẳng từ tóc xuống mặt, len qua bờ mắt, chầm chậm chảy xuống người anh Sở Thịnh Hoan thả mình trên ghế sofa, tay ôm mặt, câm lặng hồi lâu. Bất chợt anh lên tiếng: “Liễu Liễu nhà tôi nhát lắm. Con bé sợ tất cả những người đàn ông to cao vạm vỡ. Sau này cậu nhớ đừng tập thể hình, cơ bắp cuồn cuộn sẽ làm Liễu Liễu sợ. Liễu Liễu rất hiếu thảo, rất kính trọng người lớn. Cậu phải bảo vệ con bé, nếu để tôi biết cô em điên rồ Khâu Kiều Nhan câu kết với mẹ cậu bắt nạt Liễu Liễu, thì đừng trách tôi tìm người nhà cậu…” Tiếng thổn thức nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt lịm. Trong phòng chỉ còn lại mùi rượu lan tỏa Khâu kiêu Dương ngồi thu lu dưới đất, tay ôm chặt lấy bụng. Muốn nói gì đó để không khí bớt căng thẳng. Nhưng lời nói chưa tới đầu môi, đã vụt biến thành nụ cười đau khổ. Không nén nổi tình cảm, cũng không định bỏ cuộc, chỉ là thấy trống rỗng Có điều… Sở thịnh Hoan hôm nay thật không bình thường! Bởi vì Khâu Kiêu Dương luôn nghĩ, mình không có cơ chiến thắng Sở Thịnh Hoan trong cuộc chiến giành Tô Liễu. Vì vậy anh mới lén tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ giữa hai người, vì vậy anh mới phải vội vội vàng vàng nói lời tỏ tình, chẳng qua cũng chỉ là vì… không muốn sau này phải hối tiếc Những lời Sở Thịnh Hoan vừa nói.. là muốn… buông tay sao? Lặng lẽ giữ gìn chờ đợi cho tới tận ngày hôm nay! Sao lại, sao lại đột ngột như thế? Lẽ nào người Liễu Liễu thích là anh – Khâu Kiêu Dương? Cùng với suy đoán của mình, trái tim Khâu kiêu Dương đã lập tức thổn thức. Mặc dù người đau ê ẩm, nhưng tinh thần rất phấn chấn: “Tiểu Thịnh, cậu yên tâm, mình sẽ đối xử rất rất rất tốt với Liễu Liễu.” Anh nói một cách hết sức nghiêm túc.” Những lời cậu nói tôi đều đã ghi nhớ. Tôi sẽ không để Liễu Liễu phải ấm ức.” Trong hương rượu cay nồng, Khâu Kiêu Dương trịnh trọng tuyên thế. Sở Thịnh Hoan bất giác cười nhẹ: “Thật ra nhớ hay không nhớ, biết hay không biết cũng không sao.” Anh đứng dậy và bở ra ngoài. “Cậu thấy đấy, tôi biết rất nhiều nhưng điều duy nhất tôi không biết là Liễu Liễu thích game online, còn cậu, không biết bất cứ điều gì, chỉ biết một điều đó chính là Liễu Liễu là Tiểu Ngược, vì vậy…” Nỗi đau khổ tột cùng và tiếng cười mỗi lúc một to dần chảy tràn trong căn phòng tĩnh mịch, nhuộm tím không gian trong cơn tuyệt vọng. Tô Liễu bần thần suốt hai ngày liền. Nguyên nhân chính là: anh Thịnh Hoan đột ngột biến mất Anh tắt di động không nghe máy, cũng không nhắn tin cho cô thường xuyên nữa, và cũng không xuất hiện trong Anh Hùng. Nếu như là cách đây bốn tháng, Tô Liễu sẽ rất vui sướng. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy rất trống trải, rất buồn Có vẻ như chơi game cũng không cải thiện được tình hình. Tô Liễu luôn day dứt trong lòng: Hỏng rồi, anh Thịnh Hoan giận thật rồi Tô Liễu thẫn thờ tới tận hôm thứ tư. Ngô Yên liếc nhìn cô, đắn đo hồi lâu rồi đành hỏi: “Tô Liễu Liễu, lại bị đá rồi phải không?” Tô Liễu giật mình, chuyển ngay từ đau khổ sang tức giận: “Ngô Yên, cậu nói lung tung gì thế? Cái gì mà lại? Cái gì mà lại bị đá?” “Lạy thánh Ala, Liễu Liễu cậu bỏ ngay bộ mặt đưa đám đấy đi cho mình nhờ” Ngô yên ôm choàng lấy Tô Liễu và nhẹ nhàng an ủi: “Chuyện cậu và anh chàng thanh mai trúc mã chia tay, mình đã biết từ học kỳ trước. Nhưng sợ cậu buồn, nên không dám hỏi thăm. Khó Khăn lắm, cậu mới chuyển được sang anh Thịnh Hoan. Ai ngờ vừa bắt đầu học kỳ mới, anh ta đã lại biến mất. Nào, nói cho chị biết, liệu có phải anh Thịnh Hoan không cần em nữa?” Tô Liễu tức giận. Lẽ nào nhìn mặt cô giống bị người khác đá lắm sao? Sao Ngô Yên lại không nghĩ cô là người chủ động chia tay chứ. Tô Liễu đau khổ càu nhàu: “Xin cậu đấy, người ta và anh Thịnh Hoan là tình cảm anh em trong sáng, cậu đừng có hủy hoại sự trong sáng của hai anh em mình.” “Còn làm bộ làm tịch với chị nữa!” Ngô Yên cuộn tròn một cuốn sách gõ lên đầu cô. “Tình cảm mà anh Thịnh Hoan dành cho cậu đến lợn nhìn còn biết, cậu đừng có nói với mình là cậu không biết đấy” “Mình đâu phải lợn!” Cô phản đối yếu ớt, “Ngô yên, cậu đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá rồi, thật ra ngoài đời không giống trong tiểu thuyết đâu.” “EQ của cậu thấp thật đấy”, Ngô Yên than thở,”Mình thật thấy tiếc cho anh chàng nào lại đi thích cậu” Cô lặng lẽ ngồi trên ghế, không nói thêm gì, và cũng không muốn nói thêm về đề tài này nữa. Anh Thịnh Hoan đối xử với cô đúng là rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải là tình yêu Còn nhớ khi cô mới vào cấp ba, mỗi lần anh Thịnh Hoan (khi đó đã tốt nghiệp) quay lại trường thăm cô, có biết bao nhiêu cô gái đã đi theo anh. Họ chiếm luôn chỗ của cô và Tiểu Triệt Nghĩ tới đây, Tô Liễu thấy hơi chua xót, anh Thịnh Hoan trưởng thành sớm, còn nhỏ mà đã yêu đương. Nên cứ đến kỳ nghỉ đông, bố mẹ phải gửi anh tới nàh thi đấu võ thuật gì đó để rèn luyện. Hai bác thật sáng suốt, nhất cử lưỡng tiện Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, Ngô Yên vẫn không chịu buông tha: “Tô Liễu Liễu, người khác thích hay không thích cậu, mà cậu không cảm nhận được sao?” Tô Liễu nguýt cô bạn một cái rồi từ tốn nói: “Đã từng cảm nhận được. Hồi cấp ba, có anh chàng nhát gan trong lớp rủ mình đi xem phim, bộ phim đó mình không thích nên từ chối. Kết quả là ngày hôm sau, anh ta cặp luôn với một cô bạn của mình. Còn nữa, hồi mình mới chơi game, sư phụ trong game đã cầu hôn mình. Nhưng tới hôm chat hình thì webcam nhà mình bị hỏng. Chưa kịp mua cái mới, sư phụ đã cất cánh bay xa cùng sư tỉ. Từ đó về sau, tớ thôi không tơ-vương-lưới-tình nữa” “Ôi cô bé đáng thương, chị không trách em nữa. Thì ra hồi nhỏ em đã gặp phải toàn bọn đàn ông không ra gì, nên bị tổn thương, chẳng trách…” Bị bất ngờ trước cụm từ “tơ vương lưới tình” của Tô Liễu, sự tò mò của Ngô Yên phút chốc tiêu tan
|
Tô Liễu xoa đầu Ngô yên và dài giọng nói: “Thế nên, Ngô Yên, tiểu thuyết viết rất hay, nhưng sự thực thê thảm lắm. Nếu chơi game thì em sẽ biết, chỗ nào cũng đầy rẫy những mối gian tình, sớm nắng chiều mưa, chuyện hợp tan còn nhanh hơn Thần Châu 7 ấy chứ!” Nói xong, cô khoan khoái bê chậu quần áo đi giặt. để lại Ngô yên ngồi ngây người một hồi mới nhận ra, hình như đã lạc đề … Toát mồ hôi! Lại một ngày trôi qua trong nỗi âu sầu của Tô Liễu Anh Thịnh Hoan vẫn tắt máy, Tử Hỏa trong game ngày càng cuồng nhiệt, Cố Phi thì suốt ngày khiêu khích. Haizzz, ngày càng khó sống, Tô Liễu muộn phiền vô cùng. Thật ra, cô vẫn chưa hiểu vì sao anh Thịnh Hoan lại giận. Sớm biết thế này, ngay từ khi mối quan hệ tốt đẹp trở lại, cô đã kể thật hết với anh Hay là, cuối tuần này tới chờ ở cửa nhà anh để… xin lỗi, rồi tha thiết nhờ anh bày cho cách xử lí mối “ác duyên” với Tử Hỏa trong game. Họ không biết cô là ai còn dễ, nhưng đã để chuyện phát triển ra tới hiện thực, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc. Nếu anh thịnh Hoan thấy việc li hôn nhanh chóng làm mất mặt Khâu Kiêu Dương, cô sẽ cố gắng thêm một thời gian nữa rồi đợi đến khi Tử Hỏa thích người khác thì tính tiếp. Tô Liễu sung sướng lên kế hoạch, quên hẳn màn tỏ tình ở quán KFC của Tử Hỏa hôm nào Chờ mãi mới tới được thứ sáu. Tan học, Tô Liễu đang ôm sách vở cùng Ngô yên về tới cổng kí túc xá thì di động đổ chuông. Cô bất lực lắc đầu, đành nghe máy sau một hồi do dự. “A lô, xin hỏi tìm ai ạ?” Cô lịch sự hỏi với ý đồ chỉ cần đối phương nói ra một cái tên mà cô không quen, cô sẽ lập tức nói: “Xin lỗi nhầm máy rồi” và cúp máy. Nhưng thực tế không như cô nghĩ, từ đầu máy bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc… khi xưa. “Tô Liễu, sáu giờ tối nay đến khách sạn Đế Hào số 689 đường Bích ba, mẹ tôi muốn gặp cô.” “Mẹ cô là ai? Tôi không quen.” Tô Liễu cương quyết dập máy Chuông tiếp tục đổ, cô đành tắt máy Tô Liễu về tới lí túc xá, tắm giặt xong xuôi. Thấy đã tới giờ ăn, cô liền cầm hộp cơm cùng Ngô Yên đi ra nhà ăn. Nhưng vừa xuống tầng một, cô bạn Quách Mẫn Mẫn trực phòng bảo vệ đã nhỏm dậy gọi: “Tô Liễu, mau lại đây, có người tìm cậu” Cô quay sang và ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người phụ nữ lộng lẫy đang đứng bên Mẫn Mẫn, một hơi luống tuổi và một trẻ trung. Người trẻ trông quen quen. Tô Liễu thoáng có dự cảm không lành, nhưng lão-mĩ-nữ đã cất tiếng:” Cô Tô phải không? Tôi là mẹ của Khâu Kiêu Dương.” Quả nhiên… Lẽ ra ngay từ khi nhận được điện thoại của Khâu Kiều Nhan, cô đã hiểu ra một điều: nếu ai đó kia vì cô không nghe máy mà chịu bỏ cuộc, thì lời dự đoán trái đất tận thế vào năm 2012 đã thành hiện thực. Tô Liễu đành bước lại gần và mỉm cười xã giao: “Cháu chào bạc ạ.” “Ừ, đi thôi, ta đã đặt phòng ở Đế Hào, chúng ta qua đó vừa ăn vừa nói chuyện.” Mạnh Phồn Anh nhìn cô từ đầu tới chân rồi lạnh lùng bảo. “Vâng ạ, bác đợi một chút, cháu lên phòng thay đồ” Tô Liễu nhanh nhẹn đáp Mẹ con nhà họ Khâu đâu có ý tử tế, nếu họ làm ầm lên ở đây thì cô còn mặt mũi nào nữa. Đi cùng họ vẫn hơn. Tô Liễu nghĩ vậy và sau khi người phụ nữ gật đầu một cách miễn cưỡng, cô vẫy tay chào Ngô Yên. Sau đó bình thản đi lên phòng trước ánh mắt tò mò của Quách Mẫn Mẫn Tô Liễu chọn một chiếc juyp màu xanh nhạt kèm với áo thun trắng, xăng đan cao gót cùng một chiếc túi khoác to bằng chất vải thô có in hoa. Hết sức sinh viên! Tóc dài mượt mà xõa ngang lưng, cô đóng cửa phòng lại rồi vừa đi vừa bấm điện thoại. Anh Thịnh Hoan vẫn đang tắt máy, Tô Liễu thở dài rồi bấm một số khác “Tiểu Triệt à? Có việc phiền cậu rồi” “Cậu gọi điện cho Khâu Kiêu Dương, bảo anh ta lập tức tới khách sạn Đế Hào đón mẹ và em gái về.” “Ừ, Tiểu Triệt, cậu hỏi làm gì, tạm thời thì mình cũng chưa thể nói gì.” “À này, nhân tiện cũng báo cho cậu biết, mình đang chơi Anh Hùng với nick Bỗng Dưng Muốn Chết.” Tô Liễu nhanh chóng tắt điện thoại, và chuyển sang chế độ im lặng. Cô đoán chắc hẳn Tiểu Triệt sẽ có vô vàn điều muốn hỏi, nhưng… người của mình có thể từ từ giải thích. Việc cấp bách trước mắt là tống khứ hai con người xa lạ kia đi! Từ kí túc xá ra cổng chính của trường mất chừng mười mấy phút đi bộ. Có điều, Tô Liễu mới đi được hai phút thì đã thấy một chiếc BMW màu trắng đỗ bên đường. Mẹ con nhà họ Khâu đã ngồi ở hai ghế phía trước. Khâu Kiều Nhan hạ kính cửa sổ và nói: “Lên xe đi!” Tô Liễu thầm nghĩ, trường có quy định không cho xe bên ngoài chạy vào trường mà, tại sao…? Cô chỉ đang băn khoăn một chút, vậy mà đã có tiếng cười lạnh lùng chế giễu: “Không lẽ còn không biết mở cửa xe nữa sao? Anh trai mình mắt nhìn người quá độc, vớ ngay một em nhà quê.” Tô Liễu tức muốn bùng nổ. Mẹ kiếp, ban đầu cô còn nghi ngờ mình đã nhận nhầm người, cho rằng cô gái có khuôn mặt khá quen ngồi bên cạnh bà Khâu kia không phải là bà cô già Yêu Tinh thích huênh hoang mà cô biết. Kết quả chưa đầy mười phút, cô ta đã hiện nguyên hình. Tô Liễu bực quá hóa vui, cười vui vẻ đáp: “Cô nói đúng, tôi thực sự không biết cách mở cửa xe, phiền cô mở giúp.” Nói xong, cô đứng im một chỗ, tở rõ ý… chờ người phục vụ. Khâu Kiều Nhan lập tức tối sầm mặt. “Tô Liễu đừng giả ngốc trước mặt tôi. Chính cô đã chạy vào trong game và dụ dỗ anh trai tôi. Đồ mặt dầy, nếu trong vòng một phút, cô không tự động lên xe, sau này đừng mong bước vào cửa nhà tôi.” Nếu nói vừa rồi là cô giận quá hóa vui, thì giờ vui thật sự. Cô được một điểm tốt là học gì cũng nhanh, nên khoanh tay trước ngực, kẹp chặt chiếc túi to của mình, cười nói: “Nửa phút nữa, nếu cô không xuống xe mở cửa, tôi sẽ lên thư viện để học bài.” Khâu Kiều Nhan tức đến nỗi run lên bần bật “Cô Tô, cửa xe không khóa, kéo tay cầm là mở được ngay. Cô không định để bậc trưởng bối đây phải xuống mở cửa cho cô đấy chứ!” Mạnh Phồn Anh tiện thể xen vào, mặt không biến sắc. Tô Liễu mím chặt môi, ngoan ngoãn tiến lại, mở cửa rồi lên xe. Giọng rất đau khổ:” Sao có thể thế được ạ? Bác quá lời rồi!” “Hừm, cũng còn có chút gia giáo, biết tôn trọng người lớn.” Mạnh Phồn Anh đầu không quay lại, vẻ như cất lời khen, mà giọng điệu khiến người ta không dễ chịu chút nào. Tô Liễu mím chặt môi, cô sợ nếu mình không may buông ra những lời bất kính, sẽ khiến cha mẹ phải hổ thẹn Gia giáo ư? Cô thật sự tò mò muốn hỏi bà Khâu, rằng cô con gái Khâu Kiều Nhan của bà ta là do ái giáo dục mà thành ra thế này? Im lặng suốt dọc đường, lặng lẽ nhìn Khâu Kiều Nhan phóng nhanh vượt ẩu, chạy thẳng một mạch tới Đế Hào. Rất oai phong! Bởi có xe cảnh sát chạy theo để… ghi biên lai nộp phạt. Tô Liễu kinh ngạc nhìn cô ta thản nhiên đón lấy tờ biên lai và ký tên. Bỏ ngoài tai những lời giáo huấn của chú cảnh sát (đang lã chã mồ hôi vì phải đuổi theo) , Khâu Kiều Nhan khoác tay mẹ, giậm gót giày đi thẳng. Cô lặng lẽ đáp trả ánh mắt của chú cảnh sát rồi thận trọng đi theo hai mẹ con nhà họ Khâu. Tới trước cửa phòng ăn, liếc vội tên trên cánh cửa, cô nhắn tin cho Tiểu Triệt: “Báo Khâu Kiêu Dương là ở phòng lan Thúy”. Không đợi Tiểu Triệt nhắn trả lời, cô bước thẳng vào bên trong. Phòng ăn riêng của khách sạn năm sao, được trang hoàng hết sức lộng lẫy Tô Liễu vừa tìm được cho mình một chiếc ghế bên cái bàn tròn thì đã thấy nhân viên phục vụ bưng lên các món khai vị. Bà Khâu khoát tay ra hiệu cho họ đi ra, và rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ. “Bác tìm cháu có việc gì ạ?” Tô Liễu đi thẳng vào vấn đề. “Cũng không có gì.” Mạnh Phồn Anh cười tử tế. “Chỉ là muốn hỏi xem bao nhiêu tiền thì cô đồng ý rời xa con trai ta?” Đùng đùng, đoàng đoàng!!! Tô Liễu nghe như sét đánh ban ngày. Cùng vô vàn sấm chớp dội lên đầu, khiến mắt cô nổ đom đóm và con tim ngừng đập. Thánh mẫu làm chứng! Tiểu Ngôn (Một tiểu thuyết gia nổi tiếng của Đài Loan) ơi! Mình đã may mắn trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, được người khác dùng tiền ép buộc rời xa nhân vật …nam …phụ. Tâm trạng Tô Liễu hết sức phức tạp, vui có, mừng có, cười hỉ hả cũng có. Duy chỉ có điều không xuất hiện nỗi bi phẫn thường thấy ở nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết. Ôi, mình không chuyên nghiệp chút nào! Tô Liễu thực sự muốn kìm nén cảm giác vui sướng để buông lời ai oán: “Xin đừng dùng tiền bạc là hoen ố tình bạn của chúng cháu.” Rồi ngẩng cao đầu bỏ đi một cách kiêu hãnh. Nhưng lời nói cưa ra khỏi miệng đã trở thành tiếng cười lạc lõng.
|
“Bác… có lẽ bác đã hiểu nhầm rồi ạ?” Cô nghe thấy mình vừa cười vừa nói Cả vẻ mặt rất rất khó chịu của hai người ngồi đối diện. Hai khuôn mặt đã được phấn son rất kỹ, nhưng vẫn để lộ một nét xám xịt “Cô Tô.” Mạnh Phồn Anh nghiêm mặt, “Chúng ta là những người ngay không nói lời mờ ám. Nhà họ Khâu tuy không xứng danh gia vọng tộc, song tuyệt đối không phải hạng thường dân. Vợ tương lai của Kiêu Dương nhất định phải môn đăng hộ đối, chứ không thể vơ bèo gạt tép.” Tô Liễu một lần nữa bị sét đánh…khét lẹt. Nhà họ Khâu khá giả, điều này cô biết. Thông qua cung cách hai anh em họ tiêu tiền trong game. Nhưng nhiều tiền đến mức… lấy tiền đè người, hôm nay cô mới thấy lần đầu. Cũng không biết Khâu Kiều Nhan nói gì với mẹ, mà quí phu nhân nhà họ lại một mực khăng khăng cô có ý đồ với Tử Hỏa. “Cháu với Khâu Kiêu Dương chỉ là bạn trên mạng thông thường thôi. Cháu không có ý gì với anh ấy đâu ạ” Tô Liễu yếu ớt trả lời, mắt liếc ra phía cửa. Cô mong chờ anh chàng Tử Hỏa kịp tới biết bao. “Nói dối.” Sau chặng đường im lặng, Khâu Kiều Nhan cuối cùng đã lên tiếng. “Không có ý gì tại sao cô lại dụ anh trai tôi cưới cô trông game?” “Con mắt nào của cô trông thấy tôi dụ dỗ?” Tô Liễu luôn rất thẳng thừng với Kiều Nhan. “Cô đi khám mắt đi, tiện thể khám não nữa!” “Đồ tiện nhân, đồ bệnh hoạn, vô cớ chửi người, đồ không có người dạy! Cô không dụ dỗ anh trai tôi thì tai sao ánh ấy lại ngỏ lời cầu hôn với cô trước mặt toàn bộ người chơi trong server, bóc mẽ em gái của chính mình?” Khâu Kiều Nhan đứng bật dậy, chiếu ánh mắt phẫn nộ vào người Tô Liễu. Nói cô không có ai dạy?! Tô Liễu cũng bắt đầu nổi giận. Liếc mắt nhìn người đối diện, thấy bà Khâu vẫn giữ bộ mặt cười bình thản, không hề có ý định dạy bảo con gái mình, nên cô cũng thẳng thừng đáp trả: “Thị võng mạc của bệnh mắt lé có liên quan tới trung khu thần kinh của đại não. Tôi chỉ khuyên cô đi khám chứ gửi bới gì cô? Cô mở miệng ra là gọi người ta là tiện nhân, vậy người giáo dục cô đi đâu mất rồi?” Cô biết, trước mặt người ta mà mắng con gái người ta không có giáo dục là… không nên, nhưng… Là do Khâu Kiều Nhan khơi mào trước, cô ta có tư cách gì để chửi mắng cô? “Còn nữa, cô đừng ngậm máu phun người. Anh trai cô cầu hôn với tôi với mong muốn được giải thoát bởi chủ nghĩa nhân đạo dó chứ! Để được gội sạch tâm hồn đau khổ tội lỗi sau một thời gian dài ở cùng với cô em gái yêu kiều!” Tô Liễu cố tình nhấn mạnh mấy từ cuối, thành công trong việc khiến Khâu Kiều Nhan tức muốn xông vào cô. Mạnh phồn Anh nghe lùng bùng một hồi, tuy không hiểu lắm, nhưng đã đoán biết phần nào dựa vào phản ứng của cô con gái. Bà ta đứng dậy, vòng qua phía bàn bên kia và chậm rãi nói: “Cô Tô, con gái tôi có giáo dục hay không, không đến lượt cô chỉ trích. Nói chung, với những kẻ khố rách áo ôm bám người nhằng nhẵng thì có giáo dục đến mấy cũng khó lòng kiềm chế. Vì thánh nhân chỉ có một mà thôi”. Bà ta nói hết sức từ tốn, giọng như trưởng bối đang dạy bảo con cháu Những lời rất nặng nề, chửi người nhưng không bậy. Tô Liễu nghẹn ngào suýt bật khóc. Không phải là cô không tìm được lời để phản kích. Nhưng đối diện với một người bằng tuổi mẹ mình, cô không dám mạnh mồm “vô lễ” Nhưng trong lòng rất khó chịu. Tô Liễu cắn chặt môi, hai tay ôm chặt chiếc túi vải, lặng thinh không nói Mạnh Phồn Anh cười đắc ý và dừng chân trước mặt cô “Trở lại chủ đề chính của câu chuyện. Cô Tô này, con trai tôi vốn ngoan hiền lễ phép từ nhỏ, lại ít giao du với các bạn gái. Vì thế nên rất dễ bị đám con gái hư hỏng lôi kéo dụ dỗ” Tô Liễu cắn môi đến chảy máu. Tay nắm chặt nắm đấm, cô đứng dậy. Không cãi trả cũng không có nghĩa là phải ngồi yên nghe người khác xỉ vả “Bác không cần phải nói điều này với cháu”. Tô Liễu mặt lạnh lùng.” Mà nên dạy con trai mình cách chọn bạn. Trường cháu có chút việc, cháu xin phép về trước”. Nói xong, cô quay người đi ra khỏi phòng “Đứng lại”. Khâu Kiều Nhan vòng qua bàn, đứng chặn ngay giữa đường. “Mẹ cô không dạy cô phải lễ phép với người lớn sao? Mẹ tôi đã cho cô đi chưa?” “Lạ thật, là tôi phạm pháp hay khách sạn này đã biến thành nhà tù? Muốn đi thì phải hỏi ý kiến của người khác sao?” Tô Liễu ngừng lấy hơi rồi mỉa mai: “Còn nữa, bố mẹ tôi đã dạy rất kĩ, rằng phải kính trên nhường dưới, không được cậy lớn bắt nạt bé, ỷ thế ăn hiếp người khác”. Tô Liễu dằn giọng ở mấy chữ “cậy lớn bắt nạt bé”, “ỷ thế ăn hiếp người”. Còn mẹ con Mạnh Phồn Anh thì đủ thông minh để hiểu cô đang giễu ai. Khâu Kiều Nhan lập tức trở mặt: “Đồ tiện nhân, cô dám nói mẹ tôi phải không?” “Tiện nhân, buông tay ra.” Tô Liễu đanh mặt vung tay, khiến Khâu Kiều Nhan vì đang mất cảnh giác nên loạng choạng suýt ngã Lúc này, Mạnh Phồn Anh không nhịn được nữa. Bà ta tiến nhanh lại gần, giọng trách móc: “Đang nói chuyện tử tế, sao cô lại đẩy ngã người ta?” Tô Liễu lạnh lùng nhìn bà ta rồi không nói không rằng, cô tiếp tục bước đi Mọi việc trên đời thật kì lạ, vàng thau lẫn lộn, người ở với ngợm Và cô không có lí do gì phải ở đây để chịu đựng những kẻ được gọi là “ngợm” này Thế nhưng, lần thứ hai liên tiếp Tô Liễu bị ngăn lại. Khâu Kiều Nhan đi đôi gày bảy phân. Với tốc độ phi thường, cô ta bất ngờ lao vút tới và túm chặt tay Tô Liễu “Bỏ tay tôi ra.” Tô Liễu hất mạnh tay “không bỏ”. Khâu Kiều Nhan xiết mạnh hơn, khuôn mặt ngạo mạn lộ rỗ vẻ tác oai tác quái. “Xin lỗi mẹ tôi mau, sau đó viết một bản cam kết từ nay về sau không được dụ dỗ anh trai tôi nữa!” Xin lỗi cái đầu cô! Tô Liễu dứt khoát bước đi. Cô từ bỏ ý định hất Khâu Kiều Nhan ra, đột nhiên hét lớn: :Cứu tôi với, cứu tôi với…” Giọng cô thất thanh, khiến mẹ con Mạnh Phồn Anh sững lại Khâu Kiều Nhan lúc này mới hiểu ra việc túc tay giữ người là vô lý, nhưng bỏ tay ra… thì lại không cam lòng. Cô ta đành đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời chưa biết phải làm sao. Giữa lúc đang hỗn loạn, Kiều Nhan chợt thấy mu bàn tay phải, cánh tay đang giữ chặt Tô Liễu, bị nhéo một cái đau điếng. “Á!!!” Cô ta hét lên, và rụt tay lại theo phản xạ. Sau đó nghe tiếng “Rầm” và Tô Liễu ngã ngửa ra sàn nhà Cùng lúc đó, cánh cửa bật mở Sở Thịnh Hoan nhanh nhẹn đi vào, theo sau là Khâu Kiều Dương, rồi tới Lâm Lập Triệt cùng hai nhân viên phục vụ Thật ra, việc Tô Liễu bị ngã lỗi tai chiếc túi vải ngoắc ở cổ tay to quá khổ. Nó sà xuống đất quá nửa và khi cô lùi lại đã giẫm phải. Tô Liễu tự làm mình ngã, chứ không phải do Khâu Kiều Nhan đẩy. Ngược lại, chính cô ta, do bị cô dùng hết sức nhéo cho một cái, nên đành đau đớn buông tay Vậy là Tô Liễu thắng thế, chỉ có điều… Hai bên giằng co thế nào mà vị trí hoán đổi, cô đang từ quay lưng lại thành quay mặt ra cửa. Và khi cô ngã ngửa, chiếc váy ngắn phản chủ đã bị tốc lên. Trời ơi! Tư thế ngã thật xấu, Tô Liễu chỉ kịp đau khổ nghĩ vậy. Nhưng khi đám người nhốn nháo ùa vào, cô ngước mắt nhìn thấy người con trai mặc chiếc sơ mi đen trong số đó, cảm giác bỗng chuyển sang nghẹn ngào. “Anh Thịnh Hoan…” Tô Liễu chống hai tay ngồi dậy, vừa cất tiếng gọi xong là òa khóc nức nở Không thể kìm chế thêm được nữa. Những tủi hổ, buồn bã, ấm ức không biết nói với ai! Nước mắt cô ào ạt tuôn rơi như đại hồng thủy. Tô Liễu ngồi co chân trên mặt đất, úp mặt xuống đầu gối và thổn thức. “Liễu Liễu…” “Liễu Liễu…” “Tiểu Ngược…” Ba giọng nói khác nhau đồng thời vang lên, sau đó có một người đỡ cô dậy, ôm cô vào lòng. Vừa nhìn thấy hình ảnh anh Thịnh Hoan mờ mờ qua hàng nước mắt, Tô Liễu lại càng khóc thảm thiết hơn Tình cảnh hết sức hỗn loạn. Trong lúc khóc lóc thê thảm, cô loáng thoáng nghe thấy mẹ con Mạnh Phồn Anh xua hai người phục vụ đi. Có cả tiếng Khâu Kiều Nhan thét lên: “Tô Liễu đừng giả bộ đáng thương, đã ai làm gì cô? Anh, nhìn tay em bị cô ta nhéo cho sưng phồng lên rồi đây này.” “Kiêu Dương con mau lại xem em con như thế nào. Kiều Nhan bị bà la sát đó cấu bầm cả tay rồi… Thô lỗ và vô giáo dục. Đừng có ý định đưa cô ta về nhà mà khiến mẹ tổn thọ.” Cả căn phòng yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng mẹ con Khâu Kiều Nhan là hét, có một bàn tay ấm nóng kéo đôi tay đang ôm mặt của Tô Liễu ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Một giọt, hai giọt. Anh tỉ mỉ lau, như chỉ có hai người với nhau. Những ngón tay áp cả lên khuôn mặt cô, miết qua, miết lại, tựa như muốn xóa sạch những dấu vết cuare sự ấm ức “Anh Thịnh Hoan”. Lâm Lập triệt lên tiếng, khẽ giọng nhưng đanh thép: “Chúng ta đưa Liễu Liễu về thôi, không nên ở với người điên” “Điên?” Khâu Kiều Nhan xông ngay tới. “Lâm Lập Triệt, anh giỏi thì nói lại lần nữa cho tôi?” Lâm lập Triệt không thèm quan tâm tới cô ta. Khâu kiều Dương nhẹ nhàng lên tiếng, câu nói đầu tiên kể từ khi bước chân vào phòng: “Kiều Kiều, em đừng gây chuyện nữa.” “Ai gây chuyện? Các người mù cả rồi ư, rõ ràng là cô ta tự ngã. Vừa thấy mọi người đến là khóc lu loa lên, định đổ hết lên đầu tôi. Đồ mặt dầy.” Khâu Kiều Nhan cao giọng, tức đến nỗi mất hết cả lí trí. “Lâm Lập Triệt, anh còn biết nói đỡ cho cô ta nữa à? Sao lúc yêu tôi, anh đá cô ta nhanh chóng thế cơ mà?” “Tôi chia tay với Liễu Liễu, vì cảm thấy mình không xứng đáng với cô ây!” Vẫn giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng, “Yêu Yêu à, tôi chưa bao giờ yêu cô, có chăng chỉ là hơi thích mà thôi. Có điều, chút tình cảm ít ỏi đó đã nhạt dần sau khi cô nhiều lần làm khó Liễu Liễu. Tôi với cô, chỉ vì lời nói dối bịa đặt của cô khiến tôi cảm thấy là thằng đàn ông thì phải chịu trách nhiệm.” Tiếng khóc của Tô Liễu nín bặt. Tại sao cô lại phải khóc? Vì cô, Tiểu Triệt đã nói những lời cay nghiệt hơn cả những lời mà mẹ con Khâu Kiều Nhan vừa nói. Một Tiểu Triệt hiền lành, một Tiểu Triệt lúc nào cũng nhỏ nhẹ, dường như đây là lần đầu cậu ta ăn nói tàn nhẫn đến vậy Tô Liễu đang ngơ ngác chợt thấy chân mình trở nên nhẹ bỗng. Thì ra là anh Thịnh Hoan đã bế bổng cô lên. Cô mở to đôi mắt sưng đỏ, nhìn khuôn mặt anh tuấn và lạnh lùng của anh Thấy cô ngạc nhiên, người con trai mím môi cười.” Liễu Liễu ngoan, đừng khóc nữa.” Anh cúi đầu khẽ nói, khuôn mặt tuấn tú phảng phất nét hiền từ. Nhưng khi anh quay mặt đi, vẻ hung tợn tập trung cả nơi đuôi mắt. Váy cô rất ngắn, cánh tay anh ấp cả vào phần chân trần, rất chặt, rất mạnh. Sự tiếp xúc về da thịt có khả năng làm ấm nóng tình cảm. Từng tí từng tí một, cảm giác tê tê ngấm vào cơ thể cô, rồi lại tan ra trong hơi thở gấp gáp. Cô thấy hừng hực vì bị kích thích, nhưng lại khoan khoái vì được ấp ủ. Cảm giác thật bình yên. Đột nhiên con tim như muốn ngừng đập. Đột nhiên đỏ bừng cả mặt. Ba bước chân, hai giây đồng hồ, trong dòng thời gian chỉ là một khoảnh khắc, nhưng với người mới được đánh thức là cô, lại như kéo dài hàng vạn năm
|