Ánh Tà Dương
|
|
Ánh tà dương Tác giả: Phạm Tỉnh Biên tập: Candy * Chương 25 Thật ra suốt một ngày lưu lại Cairo, Hàn Lương đều dành thời gian ở chợ Khalifah, chọn đồ này nọ hộ Hàn Hữu. Hàn Lương rất thích cách trang trí của chợ, chỗ nào cũng mang đậm nét Ả Rập, chỉ đi dạo quanh mà không mua cũng là một loại hưởng thụ, huống chi những đồ bày bán đều là hàng tinh chế, còn rẻ hơn so với Châu Âu. Bản năng mua sắm của phụ nữ hoàn toàn được giải phóng, cô đi lượn một ngày, mua nhiều lắm, đến khi không thể xách được nữa mới thôi. Vốn nghĩ khi nào về thì mang lên máy bay, nhưng bây giờ hết cách rồi, đành phải chi ít bưu phí chuyển hàng quốc tế, thật là đau lòng. Buổi tối trở về nhà nghỉ, tay nhũn chân run, tắm sạch sẽ xong liền leo lên giường đọc thư. Mở xem ảnh chụp của Chu Đông Dã, khung cảnh hơi tối, chỉ thấy cả người đen sì, bộ dáng nhìn qua có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cười. Nụ cười này… Hàn Lương ngây người trong chốc lát, cô đã từng nhìn thấy nụ cười này ở Đỗ Nhạc, đến giờ vẫn khắc sâu trong lòng, bây giờ đột nhiên lại bắt gặp nó trên gương mặt anh, không biết nên vui mừng hay đau buồn. Hàn Lương không trả lời, không biết nên nói gì, vốn có rất nhiều điều để kể, những điều mắt thấy tai nghe, tâm tình, đồ mua được, rất nhiều rất nhiều, nhưng sau khi thấy nét cười của Chu Đông Dã, tất cả đều ngưng tụ trong nháy mắt, rồi vỡ tan. Vui vẻ như vậy, nụ cười vui vẻ thoải mái như vậy, cô vẫn không thể trốn thoát được, chẳng lẽ đây thật sự là số mệnh ư? Hàn Lương nhớ tới Chu Đông Dã, không thể nói nên lời, đặt máy tính xuống, bắt đầu ngủ. Ngày hôm sau, Hàn Lương uể oải đến Luxor. Luxor là nơi Hàn Lương thích nhất, yên tĩnh thanh bình hiếm thấy. Thỉnh thoảng trên đường mới có xe đạp hoặc xe ngựa đi qua, bóng cây dọc theo bờ sông Nile rất rộng, ngồi ở ven đường uống một chén cà phê bạc hà tươi mát, nhìn du thuyền tản mạn trên sông, cảm giác nhàn hạ thoải mái. Ngược lại, cô hoàn toàn không hứng thú với thung lũng các vị vua. Đi xem nền văn minh của một quốc gia cổ, thế mà lại xem thảm trạng nó bị những quốc gia cổ đại khác cướp đoạt, chẵng lẽ có thể hào hứng sao? Các ngôi mộ bị trộm hết, chỉ còn lại mỗi cái quan tài, ngày ngày bị mọi người vây xem, đối với chuyện như thế này, Hàn Lương thà thuê con lừa dạo chơi xung quanh còn hơn. Du đãng, chụp ảnh, cười, tìm người nói chuyện phiếm, tất cả cũng giống như lúc ở Cairo, nhưng trong lòng Hàn Lương biết, từ tối qua sau khi nhận thư, cô đã mất đi tâm trạng tươi sáng như ánh mặt trời, bối rối đắm chìm trong sầu não. Người chết đã qua, người sống vẫn còn. Hàn Lương mua một miếng Kushari nướng lớn, cho thêm rất nhiều tương ớt và cà chua, cắn từng miếng từng miếng, mùi vị chua chua cay cay như muốn khiến Hàn Lương chảy nước mắt. Rất thơm, Hàn Lương vừa ăn vừa nhìn ngắm mặt trời ở Luxor, người đến người đi nhưng ít bắt gặp người Châu Á, dường như mọi người ở đây đều có chỗ để về, dường như mọi người ở đây đều mang vẻ mặt tươi cười, thật cô độc. Sự cô độc mà Hàn Lương vẫn không chịu thừa nhận từ sau khi Đỗ Nhạc ra đi bất chợt ập đến, đột nhiên cô rất nhớ Chu Đông Dã, nhớ gương mặt đàn ông vẫn mang tính trẻ con kia. Hàn Lương cố gắng nuốt xuống miếng Kushari cuối cùng, vội vàng chạy về nhà nghỉ, bắt đầu viết những dòng vui vẻ trả lời bức thư tha thiết kia. Không nên để người yêu mình đau lòng, không nên để người quan tâm mình lo lắng. Hàn Lương vừa viết vừa lộ ra nét tươi cười dịu dàng. Chu Đông Dã nho nhã đi ra khỏi nhà cha mẹ, ‘tay bắt mặt mừng’ tiễn chân các vị khách. “Mẹ, tình cảm của con con sẽ tự xử lý, về sau mẹ đừng quan tâm kiểu ấy nữa.” Chu Đông Dã xoay người, bất đắc dĩ nói với mẹ mình. Bà Chu nghe xong liền cười cười, không hề ngạc nhiên, đáp: “Sao rồi? Con không thích con gái của bác Lý à? Chẳng lẽ… nghe nói, con đã có đối tượng mới?” “Đúng vậy, lần này con rất nghiêm túc.” Chu Đông Dã nhìn bà Chu, nghĩ một lúc rồi thành thật nói: “Cho nên, lần này mẹ đừng tham gia, nếu không, con sẽ trách mẹ đấy.” Bà Chu nhìn đứa con vô cùng ưu tú của mình, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, nhưng đã bao lâu rồi bà chưa nhìn thấy biểu tình nghiêm túc như vậy rồi? Cảm giác đứa con do chính mình nuôi lớn bị người khác cướp đi thật đúng là không thoải mái, ôi, nhưng đây lại là quá trình tất yếu, không phải bà đã sớm ngóng trông ngày này sao? Giữ lại một chút tâm tình phức tạp hòa giữa vui mừng và phiền muộn, bà Chu gật đầu đồng ý. Chu Đông Dã tạm biệt cha mẹ, lái xe về nhà. Anh suy đoán Hàn Lương bên kia địa cầu nhất định vẫn còn đang trong mộng, không biết có mơ đến mình hay không. Chốc sau lại nghĩ đến các khâu thực hiện của dự án ngày mai. Trong lúc suy nghĩ miên man, chân vẫn bước không do dự vào phòng Hàn Lương. Mở hòm thư, lại mở hòm thư, sau năm phút lại mở hòm thư, nhưng không thấy gì cả, Hàn Lương không trả lời. Chuyện này quả thật khiến Chu Đông Dã bị sốc, anh cố gắng hồi tưởng bức thư mình gửi đi, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì ư? Cách dùng từ? Ảnh chụp? Hay là quan tâm quá mức khiến cho Hàn Lương khó chịu? Chu Đông Dã nghĩ mãi cũng không ra nguyên do. Sau khi phục hồi tinh thần, Chu Đông Dã mím môi, ngẫm lại bản thân từ hôm qua đến bây giờ, hoàn toàn là một chàng trai ngốc nghếch đang yêu. Anh thật không quen với con người mới này, coi một người khác là trọng tâm cho cuộc sống của chính mình, đây quả là thái độ sống không đáng đưa vào thực tiễn. Mở cặp tài liệu, nhìn thấy ảnh chụp của Hàn Lương được in ra, Chu Đông Dã không khỏi bật cười, trong lòng thầm nghĩ, yêu ở cái tuổi này rồi, chẳng lẽ còn muốn giống như mấy tên nhóc mười mấy tuổi, rầm rộ ồ ạt, trời sụp đất nứt ư? Nếu như vậy, đừng nói là chính mình, e rằng ngay cả Hàn Lương cũng sẽ không chịu nổi. Cá tính quá lạnh nhạt của Hàn Lương quả thật cũng chỉ thích hợp ở cùng với người như anh thôi, cô cần tình yêu, anh yêu cô, hơn nữa hai người không mang tình cảm nói đến nói đi trên miệng mỗi ngày, cách biểu đạt tình cảm cũng không nồng nhiệt như người thường. Nghĩ xong rồi kết luận, nếu nói anh và Hàn Lương là một đôi trời sinh cũng chẳng quá, Chu Đông Dã đắc ý mỉm cười, chờ xem, Hàn Lương, nếu anh hạ quyết tâm rồi, nhất định sẽ không lùi bước. Lấy ảnh chụp ra, chọn bức Hàn Lương cưỡi lạc đà đứng trước kim tự tháp để lồng khung đặt trên bàn trà, Chu Đông Dã cười tít mắt nhìn Hàn Lương trong hình, lẩm bẩm: “Em đã cho anh thời gian suy nghĩ, tất nhiên anh cũng sẽ cho em thời gian gỡ bỏ khúc mắc, việc này không ai giúp được em. Hàn Lương, em phải nhanh lên đó, bằng không, chưa chắc anh đã ở đây chờ em đâu.” Nói xong, bắt đầu vùi đầu công tác.
|
Ánh tà dương Tác giả: Phạm Tỉnh Biên tập: Candy * Chương 26 Buổi chiều ở Luxor, Hàn Lương quyết tâm sẽ rời khỏi thành phố an nhàn thoải mái này, mau chóng đi tới thảo nguyên lớn ở Đông Phi. Gọi điện thoại đặt vé máy bay và chỗ ở xong, cô sắp xếp đồ rồi lên trực thăng đến Kenya. Ở Nairobi, Hàn Lương ngồi cùng vài người trên một chiếc trực thăng mười tám chỗ, bay tới thảo nguyên. Hàn Lương chưa từng ngồi trực thăng nên cảm thấy hơi sợ hãi, tiếng vang rất lớn, đong đưa lắc lư, cô cố nắm chặt tay ghế, nhìn xuống cửa sổ, chỉ cao hơn mặt đất 1000m nên khung cảnh rất rõ ràng. Người bên cạnh lẩm bẩm độc thoại không ngừng, không biết có phải cũng bị hồi hộp hay không mà dùng cách này để tự xoa dịu bản thân. Đối với Hàn Lương mà nói, lời của anh ta cứ như hướng dẫn viên vậy, cố gắng nghe hiểu cách phát âm tiếng Anh kỳ quặc đó khiến dây thần kinh đang căng thẳng của cô thư giãn không ít. Nairobi ở ngay phía dưới, sau đó tới công viên quốc gia Nairobi, sau nữa là Thung lũng tách giãn lớn Đông Phi, bay hơn một giờ mới đến thảo nguyên lớn mênh mông. Hàn Lương xuống trực thăng cùng đoàn người, bên cạnh đã có một chiếc xe địa hình, nhìn cánh đàn ông bước đến bắt tay nói chuyện cùng lái xe, Hàn Lương mỉm cười quay ra đánh giá thảo nguyên Đông Phi mà cô yêu thích đã lâu, mênh mông bát ngát, chỉ có mấy tán cây hợp hoan chụm lại ở đằng xa, cao vút như một cái ô. Bầu không khí xung quanh rất trong lành, dường như mọi thứ giữa trời đất đều tỏa sáng rực rỡ, trời vô cùng xanh. Không biết vì sao, nhìn thấy cảnh sắc như vậy, trong đầu Hàn Lương liền vang lên giọng hát chậm rãi mà nhịp nhàng của Triệu Trung Tường,[1] nếu lúc này có động vật hoang dã đi qua để phối hợp, nhất định cô sẽ hoảng hốt mà ngỡ mình đang ngồi xem truyền hình. Ha ha, tự cười chế giễu bản thân hai tiếng, Hàn Lương đi theo mọi người vào xe, bụi đất tung bay, trên đường thoáng thấy dân bản xứ mặc áo choàng màu đỏ chào hỏi xe mình, cô âm thầm cảm thấy nhiệt tình của họ rất đáng yêu. Còn cả đàn voi lội nước hay phơi nắng nữa, nhìn thấy cảnh này, Hàn Lương mới chính thức có cảm giác mình đã đến Châu Phi. Hơn một giờ sau mới tới chỗ có người ở, đã sắp hoàng hôn. Người trên xe xuống hết để đổ xăng, Hàn Lương đi vòng sang bên cạnh căn nhà để quan sát, mây đang trôi tới từ xa, từng bông lớn treo trên đầu cành cây. Hàn Lương vội vàng lấy máy ảnh ra chụp, lát nữa gửi cho Chu Đông Dã xem, thật đẹp, bên kia còn có mấy con hươu cao cổ, cô cũng muốn chụp, cho Chu Đông Dã xem. Còn nữa, còn nữa… Một bức, một bức, lại một bức, tất cả đều là cảnh đẹp, tất cả đều chụp vội để đưa Chu Đông Dã xem. Hàn Lương nghĩ nghĩ, không kìm được vui vẻ. Có một người để chia sẻ tâm tình với mình thật là một chuyện rất đáng để hưởng thụ. Phía xa có tiếng gọi, đoàn người của Hàn Lương lại lên xe xuất phát. Dọc theo đường đi, chỗ nào cũng xuất hiện linh dương, ngựa vằn, voi, hươu, ai cũng cầm máy ảnh chụp lia lịa không ngừng. Chỉ có lái xe là điềm tĩnh, đi một mạch thông suốt, khi đụng phải động vật còn dừng xe nhường đường. Hơn một giờ sau, khi sắc trời tối hẳn, Hàn Lương đã chụp ảnh đến hết sạch pin, rốt cuộc cũng tới được nơi nghỉ lại đêm nay, một khách sạn nho nhỏ xây bằng gỗ. Tuy khách sạn hơi nhỏ, nhưng dịch vụ lại cực kỳ tốt, có thể sánh với khách sạn năm sao. Hàn Lương ở cùng phòng với một cô gái trẻ đến từ Mĩ, Jodie, rất nhiệt tình, chỉ chốc lát đã làm thân ngay với Hàn Lương. Hàn Lương tắm xong, vừa ra ngoài đã bị Jodie kéo tay, vui vẻ nói: “Lát nữa chúng ta lén chuồn ra đi, tôi nghe thấy người ta bảo bầy linh dương sắp di chuyển, không xa lắm, chúng ta đi xem, không chừng có thể thấy kỳ quan nhé.” Hàn Lương nghe xong liền xiêu lòng, nhưng lại hơi khó hiểu: “Vì sao phải trốn ra, gọi thêm vài người nữa chẳng phải an toàn hơn sao?” “Nhưng cảnh vệ bảo buổi tối không được ra ngoài, sợ ngoài nhà nghỉ có sư tử sẽ gặp nguy hiểm.” Jodie chu môi, bất đắc dĩ đáp. “Vậy tức là rất nguy hiểm? Không được, không được.” Hàn Lương vội vàng xua tay, tuy cô cực kỳ muốn xem cuộc trường chinh hùng vĩ của linh dương, nhưng lại rất sợ sư tử. “Không sao, sư tử không tùy tiện cắn người đâu, hơn nữa chưa chắc đêm nay chúng ta sẽ đụng phải nó mà. Đi thôi, mang theo súng săn là an toàn. Có gì tôi đi trước dò đường, rồi để lại tín hiệu cho cô.” Jodie dụ dỗ. “Súng săn?” Tuy Hàn Lương biết dân bản xứ săn bắn sư tử, nhưng không ngờ du khách cũng sẽ có súng săn. “Cô lấy từ đâu đấy?” “Hà hà, mượn của cảnh vệ đấy. Anh ta chỉ cảnh cáo thế chứ cũng không thật sự ngăn cản chúng ta đâu, cô thấy chưa, chứng tỏ không nguy hiểm gì.” Hàn Lương nghĩ một lúc, cảnh vệ đã cho mượn cả súng săn nghĩa là chưa chắc có nguy hiểm. Hàn Lương phân vân không ngớt với cuộc trường chinh đồ sộ của linh dương, suy nghĩ nửa ngày mới quyết định, chỉ cần cẩn thận một chút là được. Cô gật đầu với Jodie, thay quần áo, đội mũ, khoác súng săn, hai người đi ra bằng cửa sau. Thật may mắn, bên ngoài không có sư tử, cả hai yên tâm hơn rất nhiều, Hàn Lương rón ra rón rén theo sau Jodie. Dọc theo một lối nhỏ mờ mịt, tiến lên phía trước, Hàn Lương cảm nhận được tiếng hô hấp truyền ra từ bốn bề cỏ hoang, thế mà không nhìn thấy gì cả, nơi tối tăm này thật quá tối tăm! Trong lòng ngày càng sợ hãi, nhưng nghĩ tới Chu Đông Dã, nghĩ tới nụ cười sáng như ánh mặt trời của anh liền thoáng yên ổn, haiz, nếu anh ở bên cạnh thì tốt rồi. Đang nghĩ vậy, đột nhiên Jodie dừng lại, túm chặt cánh tay Hàn Lương: “Cô nghe xem.” Hàn Lương tập trung lắng nghe, quả nhiên, tiếng ầm ầm như sét đánh cùng với chấn động kinh người truyền đến từ cách đó không xa. Thật sự là cuộc trường chinh lớn ư? Hàn Lương hơi kích động, cũng quay sang giữ chặt Jodie, nhỏ giọng nói: “Hình như là thật, chúng ta đi.” Jodie nghe thấy Hàn Lương khẳng định, lập tức xoay người chạy về phía phát ra âm thanh. Hàn Lương vừa thấy Jodie chạy nhanh như vậy liền giật mình, rất nguy hiểm. Hô một tiếng: “Cẩn thận đấy!”, lời còn chưa dứt, đột nhiên một bóng đen lớn nhảy ra từ bên cạnh, vồ lấy Hàn Lương. Cô chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, sợ tới mức thét to một tiếng, theo bản năng giơ súng ra đập vào bóng đen, nhưng không chạm đến cái gì cả. Hàn Lương muốn chạy trở về, nhưng lúc này chân như nhũn ra, nửa bước cũng không tiến được, trong khoảng thời gian ngắn đã ngập tràn sợ hãi, trong đầu đột nhiên hiện lên nụ cười Chu Đông Dã dành cho cô, đáy lòng đau xót, cô sẽ không chết cô độc ở đây phải không? Hàn Lương luống cuống cầm súng, bắn một phát vào bóng đen. Hai tiếng súng nổ lên, một là do cô bắn, một là của Jodie. Sau đó nghe thấy tiếng dã thú gào rú, cũng không biết là ai bắn trúng nó, lúc này Jodie đã chạy đến bên người, túm lấy Hàn Lương đang tê cứng bất động kéo về khách sạn. Đường về không gặp nguy hiểm gì, sau khi vào khách sạn hai người vẫn đang run rẩy, nhìn gương mặt sợ tới mức trắng bệch của đối phương, gượng cười một cái rồi quăng súng, leo lên giường. [1] Triệu Trung Tường: Người thuyết minh chương trình thế giới động vật trên truyền hình Trung Quốc.
|
Ánh tà dương Tác giả: Phạm Tỉnh Biên tập: Candy * Chương 27 Lên giường rồi, tim Hàn Lương vẫn đập nhanh không thôi, trải qua sống chết trong nháy mắt, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến Hàn Lương hết sức sợ hãi, lần đầu tiên cảm nhận được tử vong gần sát như vậy. Trước đây sau khi cha và Đỗ Nhạc qua đời, có một dạo Hàn Lương cảm thấy cuộc đời thật vô vị, chết đi cũng có thể là một loại giải thoát. Nhưng hôm nay khi thật sự trải qua tình trạng cận kề cái chết, cô mới biết sinh mệnh tuyệt vời thế nào, đáng quý thế nào. Trước khi chết, Đỗ Nhạc vẫn vui vẻ cười, nhìn thấy cô đau lòng, anh vẫn cười. Cô từng hỏi anh vì sao còn cười được, thật sự vui vẻ đến thế sao. Đúng vậy, bây giờ cô mới hiểu được câu trả lời của Đỗ Nhạc: Có thể sống, tất nhiên phải vui vẻ. Hàn Lương lại nghĩ tới Chu Đông Dã có nét cười tương tự Đỗ Nhạc kia, người đã xuất hiện trong tâm trí cô khi ngỡ mình phải chết, người khiến cô cảm thấy ấm áp. Thật ra Hàn Lương hơi kinh ngạc, cô vẫn cho rằng đến thời điểm đó, người cô nhớ đến hẳn phải là Đỗ Nhạc, nào ngờ lại là Chu Đông Dã. Sao lại là anh chứ?! Đây là tình yêu? Hay chỉ là thói quen? Nhớ tới tươi cười sảng khoái của Chu Đông Dã, nhớ tới Chu Đông Dã điềm tĩnh nói thích cô, nhớ tới ôm ấp ấm áp của Chu Đông Dã, nhớ tới nụ hôn ngọt ngào của Chu Đông Dã, nhớ tới những bức thư dài lải nhải của Chu Đông Dã, Hàn Lương nhẹ nhàng mỉm cười. “Đỗ Nhạc, tạm biệt.” Hàn Lương khẽ nói với bản thân. “Hàn, cô đang nói gì thế? Vừa rồi cô sợ không?” Hiển nhiên là Jodie không ngủ được, xoay người hỏi. “Sợ, sợ muốn chết ấy, ha ha.” Hàn Lương cười hai tiếng trào phúng: “Nếu không phải cô tới kéo tôi, chắc chắn tôi không thể bước được một bước, sợ đến nhũn chân rồi mà.” Jodie nghe vậy cười khanh khách, lát sau mới nhẹ giọng nói: “Tôi cũng rất sợ, lúc nổ súng tay đang run rẩy, còn nghĩ tới cha mẹ và bạn trai, khi đó mới đột nhiên cảm thấy tôi rất yêu bọn họ.” “Cô thật dũng cảm, còn quyết đoán nữa, nếu không có cô kiểu gì tôi cũng chết ở đó.” Hàn Lương nhất thời không biết nên an ủi cô gái bất thình lình sầu não này thế nào, đành phải khen biểu hiện vừa rồi của cô, trên sự thật cũng đúng như thế. Quả nhiên, cô gái trẻ vừa nghe liền cười, “Cô cũng rất dũng cảm mà, tôi nghe thấy tiếng cô nổ súng. Hôm nay chúng ta thật may mắn phải không? Tôi muốn gọi điện thoại, nghe giọng nói của bọn họ, chà, yêu họ chết mất.” Nói xong, Jodie nghịch ngợm chớp mắt đưa tình với Hàn Lương, đi sang một bên gọi điện. Hàn Lương cười nhìn cô bước đi, nghĩ tới lời nói vừa rồi. Yêu ư? Bởi vì yêu, cho nên mới ở thời khắc như vậy nghĩ đến anh ấy sao? Hàn Lương lắc lắc đầu, đặt ý tưởng đột nhiên nảy ra này sang một bên. Mở máy, quyết định viết cho anh một bức thư. Miêu tả hết phong cảnh của các điểm đến trong ngày hôm nay, ngoại trừ che giấu vụ kinh hồn ban đêm, những thứ khác đều kể lại cực kỳ chi tiết. Sau khi viết xong một bức thư du ký cực kỳ hoàn hảo cực kỳ vui vẻ, cô mới mở hòm thư, thấy có một thư mới chưa đọc, vừa được gửi đến. Nhấn vào xem, bức thư hiện ra ngoài dự đoán, đánh mạnh vào tâm hồn vẫn chưa bình ổn sau trận kinh hồn kia của Hàn Lương. Ấm áp ấm áp, hạnh phúc hạnh phúc, xót xa xót xa, Hàn Lương cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người khẽ phát run, tuy vừa rồi cô bắt buộc đè nén nỗi sợ hãi của bản thân, nhưng kỳ thật đến bây giờ mới coi như hoàn toàn dứt bỏ được. Cầm nước mắt, mở điện thoại, cô nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một giọng nam ấm áp: “Anh là Chu Đông Dã đây.” Cùng đêm, bên này Chu Đông Dã vẫn là buổi chiều. Hôm nay Chu Đông Dã nhận được thư của Hàn Lương, vẫn mang giọng điệu vui sướng, hay nên nói là, có vẻ vui sướng hơn lúc trước. Phong cảnh Luxor, đồ ăn Luxor, hành trình ngày mai, kèm cả hình ảnh, cả nội dung, thật giống như du ký của một người vô cùng hạnh phúc. Nhưng mà chưa nói nhớ anh, Chu Đông Dã có phần không hài lòng, đọc lại bức thư một lần, aiz, nhưng anh rất nhớ Hàn Lương. Nhìn xem căn phòng lạnh lẽo cũ nát này, không có Hàn Lương, vì sao liền mất đi sự ấm áp như vậy? Chu Đông Dã cảm thấy trống rỗng, rất muốn ôm cô, hôn cô. Anh thở dài, bắt đầu hồi âm, nhưng nên viết gì đây? Hơn nửa giờ nhìn màn hình trắng xóa, một chữ cũng chưa viết được, Chu Đông Dã bất đắc dĩ, bất đắc dĩ, bất đắc dĩ, thở dài, đánh một trăm tám mươi chữ nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em,… Sau đó ấn nút gửi, nhìn ký hiệu thư gửi thành công ở trên giao diện, Chu Đông Dã đóng máy lại, cười khổ một tiếng, thì ra cái gọi là tình yêu thật sự tồn tại. Thôi, cứ như vậy đi. Chu Đông Dã đứng dậy, chuẩn bị học Hàn Lương, làm một bát mì trộn lạnh để ăn. Vừa đến cửa phòng bếp, chợt nghe thấy ‘Chết rồi ~ cũng phải yêu!! Không mất hồn mất vía không thoải mái…’, tiếng chuông di động réo rắt tê tâm liệt phế của chính mình. Cầm lấy di động, là điện thoại quốc tế đường dài. Chu Đông Dã, không, Chu Đông Dã đáng thương chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch, tay run lên, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, hít sâu thở mạnh vài hơi mới nhận điện: “Anh là Chu Đông Dã đây.” Ngừng trong chốc lát mới nghe thấy giọng nữ mang âm mũi dày đặc, là tiếng của Hàn Lương, mỏng mảnh run rẩy: “Chu Đông Dã, mình quen nhau đi.” “Được.” Chu Đông Dã hít sâu một hơi, nói: “Hàn Lương, em mau mau trở về, anh rất nhớ em.” “Em biết, em nhận được thư của anh rồi.” Giọng nói của Hàn Lương đứt quãng, không biết có phải do tín hiệu đường dài quốc tế không tốt hay không. Chu Đông Dã di chuyển đến gần cửa sổ, lại nghe thấy tiếng nói mềm mại của Hàn Lương truyền đến bên tai, tựa như cô đang ở ngay bên cạnh, cô nói: “Em cũng nhớ anh.” Chu Đông Dã nghe vậy, thong thả nở nụ cười, cười đến lệ ướt mắt, ngừng trong chốc lát mới đáp: “Hàn Lương, anh nghe thấy rồi đó, về sau em không được chối cãi đâu đấy.” “Ừm.” Dường như Hàn Lương không biết nên đối mặt như nào với trường hợp này, lúng ta lúng túng: “Vậy, cứ thế đã nhé.” Nói chưa xong liền nghe thấy Chu Đông Dã đột nhiên hét lớn: “Hàn Lương! Anh yêu em!”. Sau đó, điện thoại bị ngắt. Thật không lễ phép chút nào cả. Hàn Lương nhìn điện thoại trên tay, vừa buồn cười vừa ngọt ngào, rốt cuộc cũng có một người quan tâm cô, một người sưởi ấm cho cô, có lẽ, có một người yêu như vậy cũng không phải chuyện xấu, ít nhất, dù ở đâu cũng không bị cô độc. Hàn Lương lưu luyến đặt điện thoại, bắt đầu đọc thư một lần nữa, nhìn thấy cả bức thư toàn là chữ ‘nhớ em’, nước mắt lại muốn chảy xuống. Thì ra, tình cảm chỉ đơn giản như thế này, quen nhau mà thôi, lúc trước cô còn ra sức từ chối, hoài nghi ngờ vực vì điều gì đó, lúc này hoàn toàn nghĩ không ra, bỗng nhiên chỉ cảm thấy rất hạnh phúc. Chu Đông Dã ngắt điện thoại, nhìn di động hồi lâu, không thể tin được. Ai mà ngờ một chàng trai đã trưởng thành cũng sẽ có lúc nhất thời xúc động như vậy, thật đúng là buồn nôn, thật đúng là buồn nôn. Chu Đông Dã bực bội quăng điện thoại lên sô pha, sau đó lại nhịn không được cong cong khóe miệng, nghĩ tới giọng nói trầm thấp mềm mại của Hàn Lương nói nhớ anh, trong lòng chất chứa ngọt ngào, mang theo nụ cười đi nấu một bát mì lạnh.
|
Ánh tà dương Tác giả: Phạm Tỉnh Biên tập: Candy * Chương 28 Hàn Lương không hề làm theo lời nói như trong điện thoại, sớm trở về. Có người trong lòng, bỗng chốc tâm trạng đã an ổn. Dù một mình ở nơi dị quốc tha hương, Hàn Lương cũng có thể cảm thấy khoái hoạt. Ngoại trừ ngày ngày viết thư không ngừng, thời gian còn lại đều theo kế hoạch lữ trình của mình, từng chút một thực hiện giấc mộng ấp ủ từ xưa. Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là do hai người chưa chuẩn bị tốt, không biết làm sao để khi đối mặt trực tiếp vẫn có thể mở rộng lòng mình như bây giờ. Hai người đã ngụy trang bản thân lâu lắm rồi, cho nên đã quen với việc đè nén cảm xúc và giữ nguyên tác phong của chính mình, gần như đã thành bản năng. Khi không thấy mặt nhau còn có thể thành thật một chút, nhưng nếu gặp mặt thật, chính Hàn Lương cũng không dám cam đoan liệu cô có khả năng nói ra một câu buồn nôn như ’em nhớ anh’ hay không. Vì thế, Hàn Lương và Chu Đông Dã cứ yêu nhau qua mạng, mỗi ngày thư đến thư đi, nội dung cũng không chỉ xoay quanh việc lữ hành, thi thoảng nói tình nói yêu. Lúc đầu, cả hai chỉ kín đáo đề cập yêu đương, nhưng về sau dần dần cởi mở hơn. Đôi lúc còn tán chuyện phiếm. Hàn Lương nói, ‘Nhìn thấy sư tử nằm ngủ bên cạnh, tự nhiên em nhớ Tiểu Quang.’. Bởi vậy, hôm đó Chu Đông Dã mang Tiểu Quang về nhà, còn chụp ảnh gửi sang, coi như giúp cô yên lòng. Chu Đông Dã nói, nhìn thấy những gì Hàn Lương mua gửi cho Hàn Hữu, cảm thấy hơi ghen tị. Lập tức Hàn Lương vội vàng đi mua một con đại bàng chạm khắc bằng gỗ đen trông như con khỉ, chụp ảnh gửi, còn nhận xét rằng nó giống hệt Chu Đông Dã nên mới mua cho anh, khi trở về sẽ tặng. Chu Đông Dã ngồi bên này vừa tức vừa cười. Ở Kenya mười ngày, Hàn Lương đều đi sớm về muộn, không phải ngồi trên xe Jeep tìm kiếm tung tích của báo thì chính là ngồi trên khinh khí cầu nhìn xuống thảo nguyên lớn. Buổi tối lén lút quan sát sư tử biếng nhác nằm ngoài đồng cỏ trước nhà nghỉ , lúc ăn cơm chiều lại ngắm mưa xa trên Kilimanjaro. Hàn Lương tính đi tính lại, kỳ nghỉ còn có năm ngày, vì thế liền thu hành lý rời đi thảo nguyên yêu thích, tới Seychelles nghỉ dưỡng. Không phải Chu Đông Dã không nhớ Hàn Lương, nhưng Hàn Lương trong ảnh chụp ngày càng ngăm đen, ngày càng khỏe mạnh, mà anh thích gương mặt tươi cười của Hàn Lương dưới ánh mặt trời của Châu Phi, vì thế không đành lòng bắt cô đang vô cùng hưng phấn trở về với thành phố mùa đông lạnh lẽo này. Nghĩ đến chuyện Hàn Lương yêu mình, Chu Đông Dã không dám tưởng tượng, nếu thật sự Hàn Lương đang ở nhà, liệu anh và cô có thể tiến đến bước này hay không. Mỗi ngày bị Hàn Lương đả kích một lần, mỗi ngày mất đi một ít nhiệt tình, cho dù anh có yêu thật lòng đi chăng nữa, e rằng cũng phải đợi một thời gian dài mới có thể giúp cô tháo gỡ khúc mắc, đi vào lòng cô. Hơn nữa sau khi đã chậm rãi hình thành thói quen, anh cũng hiểu được cuộc sống ngọt ngào trên mạng như vậy là không tệ. Dù sao ban ngày bận muốn chết, buổi tối trở về phòng Hàn Lương, cùng Tiểu Quang nấu cơm, ăn cơm, nhận thư, gửi thư, cuộc sống về đêm rất vui vẻ dưới ánh đèn bàn. Ban ngày dành cho công tác, ban đêm dành cho Hàn Lương, Chu Đông Dã dần dần quen với cuộc sống phân biệt rõ ràng này. Đôi lúc thật sự quá nhớ Hàn Lương liền gọi điện thoại, nghe thấy giọng nói mềm mại trầm ấm của cô, cảm thấy ấm áp, sau đó ôm mộng đẹp đi ngủ. Hôm nay, ngày đông có nắng, văn phòng dường như được sưởi ấm. Chu Đông Dã bận cả buổi sáng, cuối cùng cũng được nhàn hạ. Ngồi trước bàn công tác lật lật lịch, còn năm ngày nữa, còn năm ngày nữa Hàn Lương sẽ trở lại. Chu Đông Dã vừa mong ngóng vừa sợ hãi. Tuy trong lòng anh biết rất rõ loại xúc động tóe lửa khắp nơi như này, loại tình cảm mãnh liệt dào dạt như này chính là tình yêu, nhưng anh cũng biết sự kiên cường của tình yêu không liên quan gì tới việc nó cuồng nhiệt hay không. Anh và Hàn Lương quen nhau đã hơn nửa năm, nhưng thực tế thời gian bên nhau lại ít ỏi đến đáng thương. Hơn nữa cách hai người gặp nhau rất bất thường, khiến cho hình thức ở chung cũng chẳng giống ai. Người ta yêu nhau là dần dần gỡ bỏ ngụy trang, dần dần gia tăng thiện cảm, dần dần yêu nhau. Nhưng anh với Hàn Lương, ngay từ đầu đã ở trong tình trạng trần trụi, tràn ngập các góc cạnh, sau đó mới dần dần ngụy trang, dần dần mài dũa các góc cạnh để cố gắng ở chung. Sự chung sống quá gần gũi như vậy khiến anh và cô giống hệt hai đứa nhỏ ồn ào tranh cãi, mặc dù không có ác ý, cũng không tỏ ra thiện ý. Tình cảm của anh và Hàn Lương có thể duy trì khi hai người gặp mặt sao? Trên mạng có rất nhiều giả tạo, cô dịu dàng ngọt ngào, anh cũng chân thành đáng tin. Tình cảm là thật, nhưng hai đứa trẻ trưởng thành biết tiếp cận nhau ra sao, làm thế nào để duy trì tình cảm? Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông di động, là số lạ, vì thế anh nhấn nút nhận, dùng giọng nói nghiêm túc mở lời: “Xin chào, tôi là Chu Đông Dã.” “Tôi là Đỗ Lộc, muốn nói chuyện với anh, anh rảnh không?” Chu Đông Dã không ngờ Đỗ Lộc sẽ gọi điện đến tìm, vừa nghe xưng tên liền nhíu mày, nhưng anh ta đã nói thế cũng không thể tỏ ra yếu thế, bình thản hỏi: “Thời gian, địa điểm.” “Bây giờ, quán cà phê dưới lầu.” “Được.” Chu Đông Dã ngắt điện thoại, mặc áo khoác ra khỏi phòng. Đỗ Lộc ngồi trong quán cà phê cảm thấy buồn cười, nghe giọng nói cứng nhắc của Chu Đông Dã, khả năng vẫn coi anh là tình địch rồi. Anh vuốt vuốt cằm, có nên dọa anh ta không đây? Nhìn thấy Chu Đông Dã đi tới từ xa, Đỗ Lộc cười cười, tỏ ra nghiêm túc, ngồi thẳng. Chu Đông Dã ngồi xuống, gọi latte mà Hàn Lương thích uống, vẻ mặt tươi cười xã giao nói: “Đỗ tiên sinh có chuyện gì cần nói cứ nói.” Đỗ Lộc nghe vậy, rốt cuộc không giữ nổi nét mặt nghiêm túc, bật cười đáp: “Đỗ tiên sinh?! Ha ha ha, anh chẳng khác gì Tiểu Hữu.” Cười hồi lâu mới dừng lại, “Thôi, anh cứ gọi tôi là Tiểu Lộc như chị Lương đi.” Chu Đông Dã nghe vậy liền nhướng mày, âm thầm nở nụ cười, sắc mặt trở lại bình thường, nói: “Được rồi, Tiểu Lộc, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Đỗ Lộc uống ngụm cà phê, suy nghĩ một lúc mới nói: “Tôi nghe Tiểu Hữu bảo, hôm trước anh tìm cô ấy nói chuyện.” Chu Đông Dã gật đầu, Đỗ Lộc tiếp tục: “Sau đó, tôi đi tìm hiểu một chút về anh, đúng như tôi đoán, quả thật là một gã đàn ông phổ thông, tình sử không nhiều không ít, lý lịch công tác tạm chấp nhận được.” Chu Đông Dã nghe vậy rất không thoải mái, thiện cảm vừa rồi lập tức bay biến, chớp mắt nghĩ đến trọng điểm, cau mày hỏi: “Cậu điều tra tôi?!” “Phải, tôi điều tra anh.” Đỗ Lộc thản nhiên trả lời.
|
Ánh tà dương Tác giả: Phạm Tỉnh Biên tập: Candy * Chương 29 “Đương nhiên tôi phải điều tra anh.” Đỗ Lộc nói tiếp, “Từ sau khi anh tôi qua đời, tuy ngoài mặt chị Lương kiên cường hơn nhiều, nhưng kỳ thật bên trong vẫn như trước. Anh không biết trước kia chị Lương thích khóc như thế nào đâu, vừa thích khóc lại thích cười, chính là một cô gái yếu đuối.” Nói tới đây, vẻ mặt hồi tưởng trở nên nghiêm túc: “Bây giờ chị ấy không có người thân bên cạnh, tôi phải bảo vệ chị ấy, anh lại tỏ vẻ muốn tiến lên như vậy, tất nhiên phải điều tra anh.” “Bây giờ cậu điều tra xong rồi, về sau định thế nào?” Tuy Chu Đông Dã cảm thấy lý do của Đỗ Lộc cũng có thể hiểu được, nhưng cứ nghĩ đến sự thật bị người dòm ngó liền cực kỳ khó chịu, không kiên nhẫn hỏi. “Về sau?” Đỗ Lộc nở nụ cười: “Về sau, nếu như anh thật lòng với chị Lương, tôi sẽ ủng hộ anh theo đuổi chị ấy.” Chu Đông Dã nghe vậy không khỏi kinh ngạc, sao người nào bên cạnh Hàn Lương cũng có lối tư duy khác lạ thế? Anh nhíu mày hỏi: “Cậu ủng hộ tôi, cho nên đặc biệt hẹn tôi tới đây để nói?!” “Đúng, tôi đặc biệt tới ủng hộ anh.” Đỗ Lộc mỉm cười gật đầu. Chu Đông Dã đụng phải tình cảnh này liền choáng váng, đây là loại người gì vậy, tưởng mình đang bầu cử chính trị bằng cách bỏ phiếu sao? Im lặng không nói gì. Đỗ Lộc buồn cười nhìn gương mặt đen sì của Chu Đông Dã, cố ý cao giọng: “Ồ? Anh không hoan nghênh sự cổ vũ của tôi à?” “Đương nhiên hoan nghênh.” Chu Đông Dã hơi bất đắc dĩ: “Chẳng qua, cũng không cần phải hẹn riêng tôi ra thế này đi.” Đỗ Lộc khoát tay chặn lại, cười nói: “Tất nhiên tôi hẹn anh ra không chỉ vì chuyện này. Tôi tới đây vì hai nguyên nhân, một là Hàn Hữu chưa nói hết chuyện của chị Lương cho anh, tôi muốn bổ sung. Thứ hai, với tính cách của anh và chị Lương như hiện nay, e rằng nếu quen nhau cũng chẳng được bao lâu, tôi đến để giúp anh.” Chu Đông Dã thấy cách dùng từ của Đỗ Lộc khiến người ta khó chịu, nhưng sau đó cảm thấy cũng có lý, rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp biểu tình ‘Anh mau mau cảm ơn tôi đi’ của Đỗ Lộc liền mất hứng, miễn cưỡng đáp lại: “Cậu nói đi.” “Thật ra chị Lương cũng không đau khổ như Tiểu Hữu hình dung đâu. Tuy cuộc đời chị ấy có những lúc rất u ám, nhưng nhiều chuyện đâu thể nhìn mặt ngoài, phải không.” Chu Đông Dã gật đầu, lòng hiếu kỳ nổi lên, nghiêm túc lắng nghe. “Thứ nhất, không phải tất cả mọi người đều không thương chị ấy. Tình huống thực tế lại trái ngược, tất cả mọi người đều quá yêu chị ấy nên mới có kết cục này. Thật ra bác gái vẫn bị phong thấp nghiêm trọng, thân thể rất yếu, thường xuyên nằm liệt giường cần người hầu hạ. Khi bác trai khỏe mạnh, tất cả đều do bác trai chăm lo. Lúc chị Lương còn theo anh trai tôi chơi đùa khắp nơi, Hàn gia đều do một mình bác trai cáng đáng.” “Sau đó bác trai bị liệt, bác gái biết mình không thể hầu hạ được, đã thế còn liên lụy chị Lương phải hầu hạ hai người, muốn một mình rời đi. Chị Lương kiên quyết không chịu, tình nguyện chăm sóc cho hai người. Về sau, bác gái thấy chị Lương bệnh ốm mới thương lượng với bác trai để ly hôn, rồi về nhà dưỡng bệnh. Cho đến trước khi chết, bác trai vẫn liên hệ với bác gái, mỗi lần tôi gặp bác trai, bác ấy đều nói bệnh tật của mình hại cả vợ cả con. Thật ra người nhà này, ai cũng tốt bụng nên mới như vậy.” “Nhưng… Hàn Hữu bảo bác gái lấy chồng ở xa.” Chu Đông Dã hơi kinh ngạc trước chuyện xưa ấm áp này. “Phải, bác gái lập gia đình sau khi bác trai chết hơn một năm, gả cho thầy thuốc chữa bệnh của mình. Bây giờ rất hạnh phúc, hồi hè chị Lương còn tham dự hôn lễ của bác ấy.” Mùa hè, mùa hè… Tới đây, Chu Đông Dã đột nhiên nghĩ đến một lần Hàn Lương bảo có chuyện gấp, đột ngột rời đi, quên cả Tiểu Quang đang ở nhà. Bây giờ mới thấy câu chuyện hoàn toàn ăn khớp. “Cậu nói tiếp đi.” “Bác trai mất khiến chị Lương đau lòng là sự thật, nhưng bác ra đi rất nhẹ nhàng, vì thế cũng không khiến người ta tuyệt vọng, ít nhất không phải ảm đạm như anh tưởng tượng đâu, à, đấy là ý kiến của tôi.” Chu Đông Dã gật đầu, “Vậy chuyện của anh trai cậu?” “Anh trai tôi, ừm, chị Lương không yêu anh tôi như Hàn Hữu nghĩ, chỉ là lớn lên bên nhau như một người thân, hơn nữa anh tôi rất hấp dẫn, vì thế chị Lương, nói sao đây, có sùng bái, có say đắm đi, nhưng đa phần là tình thân. Chuyện này tôi đã từng hỏi chị Lương, chị ấy cũng thừa nhận rồi.” “Kỳ thực rất khó nói giữa hai người có tình yêu hay không, nếu vẫn phát triển như thời điểm tốt đẹp ban đầu, có lẽ cuối cùng sẽ ở bên nhau, nhưng sự thật lại không hề như thế. Về sau chị ấy vẫn mãi đau lòng vì cái chết của anh trai tôi, tôi đoán là vì người nhà lần lượt ra đi, mà không phải vì người yêu ra đi.” Đỗ Lộc nói tới đây, thở dài tiếp tục: “Bác trai và anh tôi qua đời trong một năm, lúc ấy chị Lương suýt chút nữa là suy sụp, có khoảng thời gian dài nhốt mình trong phòng, chỉ mấy tháng liền gầy rộc đi. Tôi rất lo lắng cho chị ấy, thế nên mới đến đây làm việc.” “Vậy cậu với cô ấy…” Chu Đông Dã cẩn thận hỏi. Đỗ Lộc nở nụ cười, ha ha hai tiếng mới đáp: “Tôi cũng không biết, từ nhỏ chị ấy đã coi nhà tôi như nhà mình mà lớn lên, bác trai vừa đi làm vừa chăm bác gái nên hầu như không có thời gian dành cho chị ấy. Thời kỳ trưởng thành của chị ấy phần lớn là do anh trai tôi giám sát, cho chị ấy nghe nhạc, chị ấy nghe, bảo chị ấy học vật lý, chị ấy học. Lúc trước Hàn Lương học lập trình cũng là để giúp anh trai tôi làm một phần mềm. Bây giờ nghĩ lại, anh trai tựa như một người cha khác của chị Lương. Còn tôi là em trai của Hàn Lương, cũng cùng chị ấy lớn lên dưới sự chứng kiến của anh trai. Tôi với chị ấy ư, chắc cũng là say mê, sùng bái, thân tình, đủ cả, giống hệt tình cảm chị ấy dành cho anh trai tôi.” Nói tới đây, đột nhiên Đỗ Lộc dừng lại, đi đến bên cạnh Chu Đông Dã hỏi: “Có phải anh cảm thấy tính cách của chị Lương hơi ngang bướng không?” Chu Đông Dã do dự một lúc mới thành thực gật đầu, đáp: “Ừ, có một chút không phân rõ phải trái.” Đỗ Lộc nghe vậy bật cười: “Anh cần gì bắt một cô gái phân rõ phải trái đúng sai, chẳng phải tự tìm bực mình sao? Cưỡng từ đoạt lý luôn là thế mạnh của phụ nữ.” Nói xong, anh xoay xoay chén cà phê: “Tôi dạy cho anh một chiêu để đối phó với chị Lương nhé.” Chu Đông Dã nhướn mày, không lên tiếng. Đỗ Lộc lơ đễnh, vẫn mỉm cười như cũ: “Đối phó với chị Lương, chỉ cần một chiêu, chính là… làm nũng.” “Cái gì?! Bảo một người đàn ông như tôi làm nũng?!” Chu Đông Dã lập tức cảm thấy Đỗ Lộc đặc biệt đến để chơi xỏ anh. Đỗ Lộc nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Chu Đông Dã: “Anh kích động thế làm gì? Tôi nói như vậy là có nguyên nhân, anh muốn nghe không?” Chu Đông Dã ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Đỗ Lộc trong chốc lát, vẫn chưa dám xác định có phải mình đang bị đùa giỡn hay không. Nhưng nghĩ một hồi lại thôi, nghe xem anh ta giải thích thế nào, bèn trầm giọng: “Cậu nói đi.” * P.S: Ngày mai là chương cuối rồi, nhanh quá đi >.<~~~
|