Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa
|
|
- Có thể vì anh, vì tình yêu của hai chúng ta mà tha thứ cho mẹ anh không ? Hãy để anh bù đắp những mất mát tổn thương trong lòng em có được không ? – Vĩnh Phon nầng cằm Hiểu Đồng lền hỏi.
Hiểu Đồng nhìn vào đôi mắt đầy thiết tha của Vĩnh Phong, so với hận thù, mất Vĩnh Phong càng khiến cô đau khổ nhiều hơn. Vậy thì hận thù đối với cô còn ý nghĩa gì chứ. Giờ đây Vĩnh Phong mới là lẽ sống của cô. Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong mĩm cười rồi gật đầu. Vĩnh Phong cười rạng rỡ siết chặt lấy cô trong vòng tay vững chắc của mình, đôi mắt cậu nhìn cô như ngây dại, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào đôi môi đỏ mọng kiều diễm khiêu khích khát vọng trong trái tim cậu tăng vọt....
Bàn tay cậu nhẹ nhàng mân mê lên đôi môi của cô, sự mềm mại ấm áp làm trái tim cậu thổn thức. Vĩnh Phong đã khát khao điều này biết bao nhiêu trong mỗi giấc mơ... Điều này có thể là sự thật ? Vội vã cúi xuống tận hưởng lấy sự ngọt ngào bấy lâu mình mong nhớ, cảm xúc trong tim cậu nhảy vọt từ đỉnh đầu cho đến tận gót chân. Bàn tay càng thêm mạnh mẽ siết chặt lấy từng đường cong cong mềm mại không xương quyến rũ.
Không hề nhẹ nhàng, cũng không hề báo trước, cậu mạnh bạo tách hai hàm răng trắng bóng tiến thẳng vào bên trong ấm áp ngọt ngào. Sự mềm mại càng làm dục vọng trong cậu vượt ra khỏi vòng kiểm soát. Từ lúc nào gương mặt cô đã đỏ bừng trước nụ hôn cháy bỏng của cậu, cái lưỡi mềm tham lam càn quét trong miệng cô, trêu đùa lưỡi cô, dây dưa cùng bờ môi cô đến sưng đỏ. Toàn thân bị cậu giữ chặt làm cho từng luồng nhiệt lượng mạnh mẽ từ trái tim đang đập rộn rã của cậu truyền sang làm trái tim cô cũng muốn hưởng ứng.
Bàn tay mạnh mẽ của cậu luồn vào trong chăn, tiến đến từng miền da thịt êm ái, sự mát mẻ run rẩy đầy mong chờ trên làn da của cô lại càng giống như một chất kích thích làm bàn tay cậu trở nên xúc động, mạnh bạo tiến đến lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì như mân mê, lúc lại như cuồng dã chiếm đoạt từng tấc da thịt thuộc về cậu
Không đợi cô có phản ứng, cậu ngay lập tức cúi xuống, những nụ hôn rơi xuống như mưa làm làn da cô bừng đỏ, những dấu đỏ hồng dần dần hiện ra. Thân hình cậu nhẹ nhàng chuyển động, chẳng mấy chốc phủ phục trên người cô, làn da cậu nóng như có lửa thiêu đốt áp bức xuống làm cô phải hít một hơi thật sâu, sự xúc động làm cô run rẩy....Bàn tay cậu không hề nhàn rỗi tiến xuống phía dưới, động chạm đến miền cấm địa ẩm ướt.
|
Dù cố cắn môi thật chặt, nhưng từng đợt cảm xúc dần dần như thủy triều dâng khiến những tiếng rên rỉ không cách nào kiềm giữ thoát ra khỏi khóe môi xinh đẹp. Vĩnh Phong nhẹ nhàng cúi xuống hôn Hiểu Đồng, dịu dàng triền miên dẫn dắt cô đến tận cùng miền hoan lạc xa lạ... Cô ấy là thuộc về cậu , cô ấy là của cậu.
Cảm giác đau đớn giống như bị rách toạc làm cô phải tóm chặt lấy vai anh, toàn thân gồng lên căng thẳng vì đau đớn ập đến quá nhanh. Trên vai anh cũng đã bị cô cắn để lại một dấu răng nho nhỏ.
- Bình tĩnh..... – Vĩnh Phong cố gắng trấn áp cảm giác bị buộc chặt cộng với dục vọng càng lúc càng dâng lên, trấn an cô. – Đừng sợ.
Phải mất 1 phút cô mới có thể thở ra, cơ thể hơi thả lỏng. Bên trên người cô, cậu giống như đã bị khát vọng bấy lâu đè chặt làm cho không thể kiềm nén cảm xúc trên người cô. Từng đợt từng đợt tiến vào mạnh mẽ làm cô phải rên rỉ vì đau đớn
Nước mắt rịn ra, nhưng cô càng cố đẩy ra thì cơ thể mạnh mẽ của cậu càng cố áp sát xuống. Những tiếng phản đối của cô nhanh chóng bị nụ hôn của câu cúi xuống nuốt sạch. Dưới chân bị Vĩnh Phong giữ chặt đến không nhúc nhích được, Hiểu Đồng chỉ còn cách bất lực cấu chặt lấy lưng cậu chịu đựng từng đợt đau đớn.
Hiểu Đồng khẽ khẽ mở đôi mắt của mình nhìn người con trai mình yêu thương đang hòa vào làm một với mình. Thân hình Vĩnh Phong nhấp nhổm chuyển động bên trên cô lúc thì nhẹ nhàng như một điệu nhạc, lúc lại mạnh mẽ như những đợt sóng tràn. Mỗi lúc Vĩnh Phong đi vào trong cơ thể mỏng manh của cô, cảm giác vừa đau nhức vừa ngập tràn hạnh phúc khiến cô rên khẽ. Âm thanh này như mời gọi, như khiêu khích càng khiến Vĩnh Phong nóng bừng lên, càng muốn tiến sâu vào bên trong cô, chiếm lấy nó từng chút từng chút không chừa không gian nào.
Ánh trăng bên ngoài thật tròn thật đẹp, sáng bừng bên cửa sổ soi rọi niềm hạnh phúc của đôi trai gái yêu nhau, cuối cùng cũng đã có được nhau.
Khi Hiểu Đồng thức dậy, trời đã quá trưa, ánh nắng chiếu thẳng qua những tấm màn hoa màu vàng nhạt xuyên soi rọi khắp phòng. Hiểu Đồng mệt mõi mở mắt, khẽ cựa mình một lát cô mới thấy toàn thân đau nhức vô cùng. Khẽ rên nhẹ một tiếng rồi đưa tay sang bên cạnh, chỉ là một sự lạnh lẽo trống vắng. Cả người cô tuy đau nhức nhưng dường như đã được lau sạch sẽ, cả bộ ra trắng cũng đã được thay bằng một bộ ra màu vàng.
Hiểu Đồng muốn ngồi dậy nhưng cơn đau nhức đã gần như rút hết toàn bộ sức lực của cô, không tài nào nhúc nhích. Hiểu Đồng bặm môi oán hận Vĩnh Phong đáng ghét làm cô ra nông nỗi này. Đành nằm im trên giường chờ đợi.
|
Lát sau, Vĩnh Phong mở cửa bước vào, trê tay cậu là một tô súp bốc khói nghi ngút. Cậu nhìn Hiẻu Đồng cười rạng rỡ nói:
- Dậy rồi sao.
Nhưng Hiểu Đồng phụng phịu gương mặt xinh đẹp của mình không thèm nhìn cậu tỏ ý giận dỗi. Cô đâu biết bộ dạng cô lúc này càng khiến cho Vĩnh Phong nóng bừng lên, nhưng cậu cố kiềm nén khẽ cười bước đến bên cạnh dỗ dành:
- Sao vậy, còn mệt à. Mau ngồi dậy ăn chút súp lấy lại sức.
- Hứ …- Hiểu Đồng lườm cậu một cái rồi xoay người đi chỗ khác nhưng…
- Á ….- Cơn đau nhức ập đến theo chuyển động của cô.
Vĩnh Phong lo lắng vội đặt tô súp xuống tiến sát đến cô hỏi:
- Em sao vậy….
- Còn hỏi….không phải tại anh à – Hiểu Đồng tức giận trừng mắt nhìn cậu nói.
- Được rồi là lỗi của anh, mau ngồi dậy ăn chút súp đi – Vĩnh Phong khẽ cười chiều chuộng nói.
Vĩnh Phong giúp Hiểu Đồng ngồi dậy, thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng đặt cô ngồi dựa vào chiếc gối đặt sát thành giường. Cẩn thận thổi từng muỗng súp cho cô rồi đút cho cô ăn.
Nhìn thái độ ân cần đầy yêu thương của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng bỗng nhớ lại lúc cô bị bệnh bị Vĩnh phong vác ra khỏi quán Bar Phong Trần rồi ngất xỉu được cậu đưa về nhà. Cậu đã đút cho cô mộ tô cháo cũng ân cần như vậy. Hiểu Đồng khẽ cười hỏi.
- Súp này ** Năm nấu à ? – Vì tô cháo lần trước cũng do ** năm nấu.
- Là anh nấu – Vĩnh Phong khẽ cười lắc đầu.
- Rất ngon – Hiểu Đồng gật đầu khen thưởng. Từ lúc hai người yêu nhau, Vĩn Phong thỉnh thoảng cũng phụ nấu cơm giúp cô, nhưng hầu như cô đều phải nêm lại. Nhưng tô súp này được nêm ném rất cẩn thận, rất vừa miệng.
- Anh là người kén ăn mà, ăn quen món em làm rồi. Khi qua bên mỹ, không hạp khẩu vị cho nên đành tự mình vào bếp nấu. Bây giờ anh cũng lành nghề lắm đó , không chùng còn hơn cả em – Vĩnh phong vênh mặt tự sướng.
Hiểu Đồng để Vĩnh Phong đút thêm vài muỗng nữa thì nhăn mặt lắc đầu nói:
- Em không ăn nữa đâu.
Vĩnh Phong nhìn tô súp mới vơi đi một ít thì nhăn mặt dỗ dành:
- Em ngoan đi, ráng ăn cho hết, nếu không em không dậy nổi đâu.
- Em không muốn ăn súp – Hiểu Đồng lắc đầu nũng nịu nói, giọng nhõng nhẽo như trẻ con.
- Vậy em muốn ăn gì?
Hiểu Đồng nói ra tên vài món ăn rồi cười gian nhìn Vĩnh Phong nói:
- Anh mau đi mua đồ về nấu cho em ăn đi. Chẳng phải anh nấu ăn còn ngon hơn em sao.
Vĩnh Phong lúc này đã hiểu thế nào là lấy đá tự đập chân mình. Cậu nhìn cô, bắt gặp nụ cười tinh nghịch của cô thì khẽ cười, nựng má cô một cái rồi nói:
- Được rồi, hôm nay anh sẽ trổ tài cho em xem. Nhưng mà…
|
Ngay sau câu nói, cậu cúi xuống gặm lấy đôi môi cô, cuồng nhiệt chiếm lấy. Cho đến khi cô dường như muốn ngừng thở cậu mới chịu buông tha. Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Hiểu Đồng, vẻ hổn hểnh thở của cô càng khiến cậ say đắm. Vĩnh Phong cười nói:” Đây là phần thưởng của anh”. Hiểu Đồng lườm cậu một cái, nhưng Vĩnh Phong đã nhanh chóng quay lưng đi, sau đó mất hút sau cánh cửa, Hiểu Đồng nhìn theo bóng dáng Vĩnh Phong khẽ cười rồi nằm xuống nghĩ ngơi, lòng ngập tràn hạnh phúc như nắng mùa xuân ấm áp.
Sau khi Vĩnh Phong nấu ăn xong, Hiểu Đồng cũng ngủ thêm được một giấc, cơn đau nhức cũng được đẩy lùi bớt. Cô mặc lại bộ quần áo cũ rửa mặt rồi đi xuống lầu, chưa xuống hết đã ngửi được mùi thơm vang dậy từ bếp vọng ra.
- Thơm quá.
- Mau ngồi xuống ăn đi – Vĩnh phong quay lưng lại nhìn cô cười nói
Hiểu Đồng nhìn những món ăn trên bàn rất đẹp mắt, cô biết là Vĩnh Phong đã tỉ mĩ làm để cho cô thưởng thức. Hiểu Đồng rất xúc động, cô ngồi ăn rất ngon lành, Vĩnh Phong yêu thương nhìn cô ăn, liên tục gấp đồ ăn cho cô. Hạnh phúc của họ lúc này đều khiến người khác phải ghen tỵ.
Ăn xong, Hiểu Đồng tựa người vào lòng Vĩnh Phong ngồi trên ghế sofa trò chuyện. Lâu rồi họ chưa có dịp trò chuyện nhiều. Vĩnh Phong kể cho cô nghe thời gian bên mỹ của cậu. Hiểu Đồng cũng kể cho cậu nghe thời gian cô một mình ở lại. Lát sau Hiểu Đồng đưa tay ôm chặt lấy Vĩnh Phong nói, giọng gần như lạc đi:
- Thật may mắn là anh đã không tham gia thi đấu. Nếu anh có mệnh hệ gì, em cũng không thiết sống.
- Thật ra anh cũng từng nghĩ đến cái chết, anh đã từng nghĩ nếu chỉ có cái chết mới khiến anh quen được em, mới có thể là anh bớt đau khổ thì tốt biết mấy. Nhưng anh sợ mình chết rồi, em sẽ càng đau khổ hơn, day dứt hơn. Nhưng để làm sao quên em được. Trong những ngày đầu chúng ta gặp lại, đêm nào anh cũng đến trước nhà em nhìn cho đến khi đèn tắt, sau đó đau khổ phóng xe như điên trên đường để quên em. Cho nên anh muốn tham gia cuộc đua này để có thể quên em. Anh muốn đi qua tất cả những nơi từng ghi dấu hạnh phúc của hai chúng ta lần cuối cùng rồi sẽ vĩnh viễn quên em. Khi anh ra biển, anh đã đi đến từng nơi giống như em, thét gọi tên em ngoài bãi biển. Ngồi chờ nước phun lên dưới trời nắng, và ngắm nhìn tấm ảnh cưới của chúng ta. Rồi anh nhận ra, anh không tài nào quên được em. .. Khi bạn anh gọi anh đến giờ tham gia, anh chợt nghe tiếng em gọi, chợt nhìn thấy em khóc…Là em đã cứu mạng anh – Vĩnh phong vừa kể vừa ôm chặt lấy Hiểu Đồng
Hai người bên nhau quên mất thời gian trôi, chẳng mấy chốc đã khuya. Hiểu Đồng nhìn bộ dạng mình rồi nói:
- Em quên dặn anh mua quần áo cho em.
- Em không mặc gì sẽ đẹp hơn – Vĩnh Phong cười khùng khục nói.
- Đáng ghét, đồ nham nhở - Hiểu Đồng lườm cậu một cái rồi cắn vào bả vai cậu thật mạnh rồi đứng dậy – Em mặc áo của anh.
Cô di thẳng lên lầu, Vĩnh Phong cười nhìn theo cô, lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thật may mắn vì cậu chưa mất cô.
Khi Hiểu Đồng tắm ra thì Vĩnh Phong cũng đã chỉnh tề trong bộ đồ mới, mái tóc ướt rũ xuống trông càng quyến rũ. Hiểu Đồng mặc chiếc áo sơ mi trắng của Vĩnh Phong bước ra, chiếc áo phủ phục xuống dưới nhưng vẫn để lộ đôi chân trần tuyệt mỹ đầy gợi cảm. Mái tóc dài ướt rũ sang một bên theo cái nghiêng người của cô nhỏ từng giọt nước xuống sàn nhà đầy gợi cảm. Không người đàn ông nào nhìn thấy cô lúc này mà không khao khát có được cô.
|
- Anh giúp em sấy tóc – Vĩnh Phong đề nghị.
Hiểu Đồng khẽ gật đầu, ngồi xuống giường để Vĩnh Phong giúp mình sấy tóc. Vĩnh Phong cẩn thận giúp cô sấy tóc, sau đó lặng lẽ tiến đến vòng tay ôm lấy cô, cậu hôn nhẹ lên cái cổ trắng ngần mảnh khảnh.
- Anh làm gì vậy ? - Cô giật mình khẽ run lên mắng yêu anh một câu.
Nhưng Vĩnh Phong chỉ mỉm cười, hít nhẹ một hơi mùi hương thơm ngát trên da cô, giọng cậu rất nhẹ:
- Thơm quá!
Hai má Hiểu Đồng bỗng chốc lại đỏ bừng, lườm Vĩnh Phong một cái nhưng khóe môi cũng không tự chủ được mà cười nhẹ. Vĩnh Phong cọ má trên cổ cô, sự mát mẻ mềm mại làm hai bên má cậu giống như đang được cọ vào nhung lụa, rất thoải mái... Cùng vì sự thoải mái mà trong trái tim cậu bỗng xuất hiện cảm xúc quen thuộc.... Một nụ hôn âm ấm ướt át đặt nhẹ lên gáy làm cô bỗng rùng mình, rất nhanh cảm giác được người đằng sau đang có phản ứng.
- Anh …- Chưa dứt lời cô bỗng có cảm giác mình bị nhấc bổng lên, và rất nhanh đã được đặt xuống giường một cách nhẹ nhàng, Hiểu Đồng cảm nhận được hơi thở của Vĩnh Phong bao phủ lấy mình.
- Anh làm gì ? - Bàn tay cô yếu ớt chống lên trước ngực cậu nhưng cậu chỉ mỉm cười - Anh muốn ăn....Từng đợt xấu hổ làm hai má cô bừng đỏ, chiếc áo đã bị tháo vài khuy làm lộ ra làn da trắng ngần đã có chút bừng đỏ
Gương mặt cậu tiến lại thật gần, hơi thở lượn lờ quanh chóp mũi dồn dập nóng bừng làm trái tim cô bỗng đập thật nhanh. Toàn thân cô trở nên run rẩy, cậu nhận ra điều đó khẽ nắm lấy bàn tay cô hôn nhẹ như rất nâng niu.
- Lần này anh sẽ nhẹ nhàng....
Nụ hôn của cậu dịu dàng đến từng ngón tay bé nhỏ của cô, ai đã nói “ Ngón tay liền với tim”, làm cho trái tim run rẩy của cô cũng trở nên ướt át, lần nhẹ theo cánh tay đi lên, mỗi nơi nụ hôn của cậu đi qua đều dấy lên một ngọn lửa đầy mê hoặc... Đôi mắt cô xúc động nhìn vào đôi mắt chứa đầy tình cảm, sự trân trọng nâng niu cậu dành cho cô làm cô thật hạnh phúc, khẽ mỉm cười....
Gương mặt cậu tiến lên nhìn cô, trong đôi mắt cậu là một vầng lửa nóng nhưng cũng là một tình yêu đầy mãnh liệt... Nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ cậu trong sự hưởng ứng ngọt ngào, cô khẽ nói - em yêu anh
Cảm nhận được sự mong chờ của cô làm đôi mắt bỗng trở nên long lanh đầy vui mừng. Nụ hôn của cậu rơi xuống vội vã, bàn tay cũng không ngừng những động tác hấp tấp, lúc nhanh lúc chậm trên người cô, khiêu khích từng tiếng kêu khe khẽ qua bờ môi yêu kiều...
- Hiểu Đồng, anh cũng yêu em – Vĩnh Phong thì thầm bên tai cô.
Lửa nóng như được tràn ra trên đồng cỏ, từng đợt từng đợt bùng cháy làm cả hai thân thể nóng bừng, quấn quýt nhau không rời,.....
|