Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa
|
|
Lúc này Đình Ân mới mạnh dạn tiến lên, cô mĩm cười chào ban giám khảo và tất cả mọi người. Rồi mới bắt đầu cầm micro trả lời:
- Theo em nghĩ chủ đề hôm nay là:” Tùy cơ ứng biến”.
Tất cả các giám khảo bắt đầu ngồi nhổm dậy nhìn vào cô thí sinh số 17. Một người lên tiếng hỏi:
- Tại sao em nghỉ chủ đề là “Tùy cơ ứng biến”
- Lúc em thay đồ, phát hiện váy mình bị rách, em lo lắng lắm. Nhưng sau đó em phát hiện những bạn khác cũng bị giống em. Lúc đó em bỗng phát giác ra hình như tất cả những việc này là có chủ đích.
- Vậy em có thể giải thích ý nghĩ của bốn từ này không? – Một giám khảo hỏi.
Đình Ân liếc mắt nhìn Hiểu Đồng một cách kính đáo, cô thấy Hiểu Đồng nhìn mình cười rồi đưa hai tay lên làm động tác cổ vũ cô cố gắng lên. Đình Ân thu hết sức mình nắm chặt micro bắt đầu trả lời.
- Em nghĩ là sau này nếu em trở thành một diễn viên, có lúc vô tình sơ ý mà làm rách váy như thế này mà không thể về nhà thay đồ kịp thì phải thật bình tĩnh, tự nghĩ ngay ra cách giải quyết. Biến cái bị động thành chủ động, cho thấy mình là người làm chủ tình hình. Có thể thể hiện được nhiều mặt cũng như nhiều vai diễn trước mặt công chúng. Như vậy mới trở thành diễn viên thực thụ được.
- Tuy đây không phải là một câu trả lời xuất sắc nhất nhưng là câu trả lời hay mà tôi được nghe.
Ban giám khảo đã lên tiếng tất cả mọi người có mặt đều vỗ tay hoan hô không ngớt. Nhưng Đình Ân lại cầm micro lên tiếng:
- Thật ra, em không phải là người nghĩ ra chủ đề mà là bạn em. Cố ấy đang đứng ở đằng kia .
Đình Ân chợt chỉ tay về phía Hiểu Đồng đang đứng, ánh sáng lặp tức quay về phía Hiểu Đồng. Gương mặt xinh đẹp cùng mái tóc dài đen nhánh của cô được thu lại và hiện ngay trên màn hình. Tất cả mọi người đều ồ lên trước sự xinh đẹp của cô gái này. Trong đầu ai cũng đặt ra câu hỏi:” Tại sao cô ấy lại không dự thi, nếu không thì chẳng cần phải chọn nữa”
Đạo diễn Quang Lỗi vừa nhìn thấy Hiểu Đồng, lúc này cô hơi lung túng nhưng vẫn cố cười nhẹ. Đột nhiên ông thấy cô mới chính là diễn viên chính mà ông cần tìm.
Sau khi mọi người còn đang bàng hoàng trước sắc đẹp của Hiểu Đồng thì Đình Ân lại tiếp tục nói:
- Thật ra, bạn ấy vừa nhìn danh mục đề thi liền nhận ran gay vòng thi này không có chủ đề cho nên nhìn thấy chiếc váy bị rách thì bạn ấy đã nghĩ ra chủ đề, trong khi em học thuộc lòng danh mục mà không nhận ra, còn nữa, chiếc váy này cũng là do bạn ấy tạo nên. Em hoàn toàn không biết, cho nên em thấy mình không xứng đáng nhận lời khen của mọi người càng không xứng dự cuộc thi này.
|
Nói xong cô trả micro cho người dẫn chương trình và bước xuống nắm tay Hiểu Đồng đi vào trong hậu trường. Nghĩa là cô bỏ cuộc.
- Haha…vì thấy con thật thà rất giống vai diễn bạn của nhân vật chính nên chú quyết định mời con hợp tác. Nhưng chú lại bị khả năng diễn xuất của con chinh phục. Điều hối tiếc nhất là Hiểu Đồng không chịu diễn vai nhân vật chính nếu không rating chắc chắn còn cao nữa – Đạo diễn Quang Lỗi nhớ lại xong liền cười nói với Đình Ân.
- Quả thật rất đáng tiếc – Đình Ân cũng tỏ ý luyến tiếc.
- Được rồi chú đưa cháu về nhà, tối rồi.
- Khoan đã chú, chú cho cháu đến một nơi được không?
- Cậu thật sự từ bỏ cô ấy sao? – Thế Nam nhìn Vĩnh Phong ngờ vực.
- Tội gì phải ôm khư khư một bong hoa trong khi xung quanh cậu là một vườn hoa chứ - Vĩnh Phong cười nói. - Nhưng mà ….
- Còn cậu, cậu có thể từ bỏ cô ấy không? – Vĩnh Phong chợt hỏi.
- Mình không từ bỏ được. Vĩnh Phong mình yêu Hiểu Đồng, cho tới bây giờ trong lòng mình vẫn chỉ có cô ấy mà thôi. Vì Hiểu Đồng yêu cậu nên mình chấp nhận rút lui. Nhưng bây giờ là cậu từ bỏ cô ấy. Mình không muốn lại hối tiếc lần nữa – Thế Nam thở dài nói.
Cậu đã hối tiếc vì đã không bày tỏ tấm lòng của mình với Hiểu Đồng để rồi nhìn cô trong vòng tay Vĩnh Phong.
- Vì sao lại không thể từ bỏ. Vì hai người đã hôn nhau ư – Vĩnh Phong mĩa mai hỏi.
Thế Nam trợn mắt nhìn Vĩnh Phong. Cậu ấy biết ư, biết rằng cậu và Hiểu Đồng đã từng hôn nhau.
Bên ngoài cánh cửa khép hờ, một người con gái đau khổ rời tay khỏi cánh cửa bước ra ngoài. Nước mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Thì ra yêu thầm là một điều rất đau khổ. Yêu thầm một chàng trai mà trong lóng chỉ có hình bóng bạn thân của mình là điều đau khổ vô cùng.
Nhưng yêu đơn phương còn đau khổ hơn nhiều lần. Nhất là vẫn yêu đơn phương sau khi bộc bạch tấm long mình cho người con trai đó biết và bị người đó “nhẹ nhàng” từ chối. Là “nhẹ nhàng” từ chối. Nếu người đó thẳng thừng từ chối thì ít ra cô cũng có thể từ bỏ mà không đau lòng.
Đình Ân lôi điện thoại ra nhắn tin cho Hiểu Đồng:”Mình mệt mỏi rồi, mình sẽ từ bỏ anh ấy”
Sau đó cô gọi điện cho Thiên Minh:” Có thể cho em mượn vai không?”
|
Hiểu Đồng nhìn tin nhắn của Đình Ân cảm thấy tim như bị kim xuyên qua. Những người ở bên cạnh cô đều bị cô làm tổn thương. Vĩnh Phong, Vĩnh Thành, Thế Nam, Đình Ân, tất cả bọn họ, nếu như không quen biết cô, liệu họ có bước vào còn đường đầy đau khổ này không. Có lẽ họ sẽ bước trên con đường hạnh phúc ngập tràn ánh sáng. Tất cả đều là vì cô….
Vĩnh Phong nằm thao thức trở mình trên chiếc giường của mình. Cậu nhận ra khoảng cách giữa cậu và Hiểu Đồng càng ngày càng cách xa. Khi chưa trở về, hằng đêm cậu đều mơ thấy Hiểu Đồng, có thể chạm vào cô, ôm cô vào lòng hôn lên đôi mắt long lanh ấm áp mỗi khi cô nhìn cậu, dù rằng khi tỉnh giấc còn lại chỉ là cảm giác hụt hẫng. Còn bây giờ, cô đứng trước mặt cậu, cậu cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cô nhưng lại không thể chạm vào, trong lòng lại mang cảm giác đau khổ vô cùng. Vậy thì thà rằng không gặp lại để dù rằng nhung nhớ trong giấc mơ còn hơn gặp lại chỉ thêm đau lòng.
Cũng trong không gian này, Thế Nam đang ngồi trầm tư bên khói thuốc. Cậu nghĩ đến tình cảm của Vĩnh Phong của Hiểu Đồng, của cậu và Đình Ân. Tình cảm của bốn người bị trôi vào một lòng lẫn quẩn. Hiểu Đồng và Vĩnh Phong yêu nhau nhưng không đến được với nhau, cậu yêu Hiểu Đồng còn Đình Ân thì yêu cậu. Bốn người họ đều là những kẻ suy tình không lối thoát.
Nghĩ đến Hiểu Đồng, Thế Nam cảm thấy tiếc nuối vì tình cảm của mình không sớm nói rõ với cô. Khi Hiểu Đồng hơn cậu, Thế Nam biết trái tim cậu mãi mãi thuộc về Hiểu Đồng. Vì một nụ hôn đó có bắt cậu chết cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Nghĩ đến Đình Ân, cậu cảm thấy có lỗi với cô, là cậu phụ tấm chân tình của cô để đuổi theo một bóng hình mà mãi mãi không có được.
- Cậu thật sự từ bỏ anh ấy sao. Đã xảy ra chuyện gì vậy – Hiểu Đồng nhìn Đình Ân lo lắng hỏi.
Hôm nay cô đến đón bé Phong và bé Đường ở nhà Đình Ân. Vô tình Đình Ân có nhà vậy là hai người cùng vào phòng Đình Ân trò chuyện.
- Không có gì cả, chỉ là do mình mệt mỏi rồi – Đình Ân cười buồn trả lời.
Hiểu Đồng nhìn nét buồn trên gương mặt bạn, cô biết Đình Ân không muốn cô nghĩ nhiều nên mới không kể, cô rụt rè hỏi:
- Có phải vì mình không?
Đình Ân cúi đầu không trả lời, không gian bỗng chìm vào im lặng, chỉ nghe tiếng thở dài của cả hai. Lát sau Đình Ân ngẩng đầu lên nói.
- Thật ra trước đây mình rất ganh tỵ với cậu. Lúc nhỏ mình ghen tỵ vì cậu được sống trong căn nhà to và đẹp. Được mặc quần áo đẹp, được ở trong căn phòng như một nàng công chúa. Sau này gặp lại, dù chúng ta rất thân nhau nhưng mình vẫn thấy ganh tỵ, đi bên cậu lúc nào mình cũng thấy mặc cảm. Bởi vì cậu vừa xinh đẹp vừa thông minh, dù cậu không cần làm gì vẫn thu hút biết bao ánh mắt của người khác. Mình đi bên cạnh cậu, vô tình làm phong nền cho cậu, là đối tượng để người ta so sánh và khen ngợi cậu. Lúc trước mình cũng để ý đến một cậu bạn hồi trung học nhưng bạn ấy lại thích cậu, còn lợi dụng mình để tiếp cận cậu nữa chứ -Đình Ân cười khổ khi nhớ lại.
|
Hiểu Đồng ngớ người bang hoàng nghe những lời Đình Ân nói. Cô không biết, cô không hề biết là Đình Ân luôn ganh tỵ với cô. Càng không biết Đình Ân vì cô mà bị tổn thương đến như vậy. Vì cuộc sống Hiểu Đồng không để ý đến mọi thứ xung quanh, khkông quan hệ với bất cứ ai, bỏ ngoài ta tất cả mọi lời thì thầm của mọi người. Cô chỉ chăm chỉ làm việc kiếm tiền và cố gắng học hành.
Nhưng Đình Ân thì khác, cô có cha mẹ khỏe mạnh chăm lo, có anh trai đỡ đần yêu thương bảo vệ nên cô không cần phải vất vả như Hiểu Đồng, cho nên có có quan hệ với tất cả mọi người và càng để ý đến những lời người xung quanh nói.
Hiểu Đồng đau khổ ngước mắt nhìn Đình Ân với đôi mắt đầy nước, lắp bắp nói:
- Đình Ân, mình…..
- Đồ ngốc, mình không trách cậu. Cậu đâu có lỗi gì đâu. Ganh tỵ thì ganh tỵ nhưng đó là lúc còn nhỏ, bây giờ mình lớn rồi, mình hiểu rõ nỗi vất vả của cậu, nỗi cực nhọc của cậu. Mình thương cậu rất nhiều, chỉ hận bản thân không thể san sẻ được hết nỗi nhọc nhằn trên vai cậu làm gì có thời gian mà ganh tỵ với cậu nữa. - Vậy tại sao cậu lại từ bỏ - Hiểu Đồng vặn vẹo hỏi lại.
- Vì bản thân mình thôi. Hiểu Đồng mình nói thật, cậu vẫn còn rất yêu Vĩnh Phong. Lúc trước là vì còn bác gái, cho nên cậu chia tay Vĩnh Phong nhưng bây giờ bác gái đã mất, cậu không nghĩ hai người nên quay lại với nhau hay sao. Mình gnhe Đình Khiêm kể, Vĩnh Phong chắc chắn còn yêu cậu rất nhiều, anh ấy chưa từng quên cậu.
- Mình không thể quay lại với Vĩnh Phong được nữa – Hiểu Đồng vội ngắt lời Đình Ân.
- Vì Vĩnh Thành sao?
- Đúng vậy, trong tâm mình bây giờ người mà mình chọn là Vĩnh Thành.
- Vậy thì mình cũng nói với cậu, mình quyết định đến với Thiên Minh – Đình Ân đột ngột nói.
- Cái gì – Hiểu Đồng đứng bậy dậy ra khỏi giường trố mắt nhìn Đình Ân – Cậu vừa nói gì?
- Mình quyết định nhận lời làm bạn gái Thiên Minh – Đình Ân quả quyết lặp lại .
- Không được – Hiểu Đồng lớn tiếng phản đối.
Đình Ân mở to mắt nhìn Hiểu Đồng bỗng nhiên kích động như thế. Cảm nhận ánh mắt khác thường của Đình Ân, Hiểu Đồng vội vàng giải thích:
- Mình…mình không muốn cậu đi theo vết xe của mình ở bên cạnh người cậu không yêu.
- Mình khác cậu rất nhiều. Vĩnh Phong yêu cậu, còn Thế Nam không yêu mình. Cậu chọn ở bên Vĩnh Thành vì cậu cảm thấy mình nợ anh ấy. Còn mình ở bên Thiên Minh vì anh ấy yêu mình, anh ấy có thể che chở cho mình, đem lại niềm vui cho mình. Chẳng phải người ta thường nói, lấy người yêu mình, chứ đừng lấy người mình yêu hay sao. Đáng lí cậu nên mừng cho mình chứ sao lại phản đối. Cậu không muốn mình vui vẻ hạnh phúc sao.
|
Hiểu Đồng nghe Đình Ân nói, cô từ từ ngồi xuống giường, nhìn Đình Ân dịu dàng nói:
- Tất nhiên mình muốn cậu vui vẻ và hạnh phúc. Cậu đã quyết định như vậy rồi thì mình chỉ có thể ủng hộ cậu mà thôi.
- Cám ơn cậu, Hiểu Đồng – Đình Ân ôm lấy Hiểu Đồng cười nói.
Hiểu Đồng cũng ôm lại Đình Ân, cả hai cùng nhận ra tình bạn của họ còn hơn cả tình chị em. Không ai có thể thiếu ai. Nhưng Hiểu Đồng trong lòng lại cảm thấy khổ sở.
Khi đưa bé Đường và bé Phong về nhà ngủ, cô hôn nhẹ nhàng lên má hai đứa. Cô nhìn bé Phong đang ngủ say, nhớ lại những lời Đình Ân nói, cô không biết phải làm sao đành thở dài.
Cô nhớ trong lúc cô đau buồn trước cái chết của mẹ và sự ra đi của Vĩnh Phong, Trúc Diễm từ ngoài trở về ấp úng nói:
- Hiểu Đồng, chị phải làm sao đây – Nét mặt Trúc Diễm vừa vui vừa buồn – Chị có thai ba tháng rồi. Trả Lời Với Trích Dẫn
|