Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa
|
|
Hai người kia cũng bị bất ngờ vội buông nhau ra. Nhưng Vĩnh Phong lãnh đạm thờ ơ như không có gì. Anh Kỳ thì thẹn thùng đỏ mặt.
- Xin lỗi! Tôi làm phiền hai người rồi, tôi đi ra ngoài một lát.
Anh Kỳ nhìn thấy Hiểu Đồng tay xách đồ ăn thì nói:
- Không cần đâu. Bây giờ tôi phải về rồi, vừa rồi chỉ là hôn tạm biệt thôi. Nếu lúc nãy cô mà đến sớm thì đúng là ngượng chết được – Anh Kỳ giả vờ mắt cỡ nói, giọng điệu rõ là cố tình gây hiểu lầm. Cô ta cố ý làm cho Hiểu Đồng hiểu rằng cô ta và Vĩnh Phong vừa làm chuyện mờ ám xong.
Hiểu Đồng cắn môi cười ngượng rồi đứng nép qua một bên nhường lối cho Anh Kỳ. Nhưng Anh Kỳ không đi ra liền mà chạy đến hôn trộm một cái lên má Vĩnh Phong rồi cười nói:
- Em đi về đây, anh phải gọi điện thoại cho em đó nha.
Vĩnh Phong vẫn im lặng không nói gì. Còn Anh Kỳ đi ngang qua Hiểu Đồng cố ý cười nói:
- Nhờ cô chăm sóc anh Vĩnh Phong của tôi dùm.
Khi Anh Kỳ đi về, Vĩnh Phong khẽ lườm Hiểu Đồng một cái rồi đi thẳng lên lầu. Hiểu Đồng gương mặt tái nhợt nhìn theo bóng dáng Vĩnh Phong buồn bã. Rồi xách đồ đi xuống bếp.
Cả buổi nấu cơm, tâm hồn Hiểu Đồng đều để nới khác. Tay liên tục bị cứa đứt, lẫn lộn gia vị, cô thở dài thẩn thờ đừng yên một chỗ cho đến khi nồi canh sôi tràn ra ngoài cô vội vàng dùng tay bốc nắp nồi lên, quên mất cái nóng khiến bàn tay bị bỏng ửng đỏ lên ran rát. Chỉ đến khi tay cô bị ai đó nắm kéo đến bên vòi nước xã mát cô mới thấy dễ chịu lại.
- Cô là đồ ngốc à – Vĩnh Phong tức giận mắng – Nồi nước sôi như vậy mà dùng aty không bốc.
Hiểu Đồng ngước mắt nhìn Vĩnh Phong, gương mặt vẫn lạnh lùng như thế, chỉ có ánh mắt là có chút đau lòng. Cô để yên tay mình trong tay Vĩnh Phong, bàn tay cậu vuốt nhẹ chỗ bỏng rát dưới vòi nước làm tay cô dễ chịu vô cùng, dường như chưa từng bị bỏng.
Vĩnh Phong dùng khăn nhẹ nhàng lau sách tay cho cô rồi lại bôi thuốc cho cô, hành động rấr ân cần, rất dịu dàng, cậu nhẹ nhàng thổi vào tay cô cho thuốc mau thấm vào. Hiểu Đồng vội rút tay lại. Cô sợ mình không thể kìm nén cảm xúc trước sự ân cần của cậu.
|
- Tôi đi dọn cơm cho anh.
- Cô ngồi nghỉ đi, tôi sẽ tự dọn.
Vĩnh Phong ăn cơm xong, cậu cũng dành phần rửa chén. Hiểu Đồng ngồi đó lặn lẽ quan sát cậu. Khi Vĩnh Phong rửa xong, cô đứng dậy cáo từ ra về.
- Để tôi đưa cô về - Vĩnh Phong vội nói khi Hiểu Đồng định mở cửa.
- Không cần đâu. Nhưng mà hi vọng sau này, nếu anh và bạn gái ở cùng nhau thì hãy gọi điện thạoi báo cho tôi biết một tiếng – Hiểu Đồng nói xong thì mở cửa định đi ra ngoài.
- Rầm …
Cánh cửa vừa mở ra liền bị một bàn tay mạnh mẽ đóng sầm lại. Một hơi thở ám sát sau lưng Hiểu Đồng làm cho tóc gáy cô dựng lên. Cô cố gắng kéo của ra nhưng lực của người kia mạnh hơn khiến cô không tài nào mở ra được.
- Tôi phải về rồi – Hiểu Đồng xoay mặt lại đối diện với Vĩnh Phong nói.
Lúc này cô mới biết mặt cô và mặt Vĩnh Phong kề sát nhau, đến độ mũi hai người chạm vào nhau. Ánh mắt của Vĩnh Phong nhìn cô một cách cuồng dại, hơi thở dồn dập. Ngay sau giây phút đó, Vĩnh Phong cuối xuống hôn chặt lấy đôi môi Hiểu Đồng như muốn nuốt chuẩn môi cô vào cậu. Một nụ hôn thật sâu, thật mãnh liệt. Hiểu Đồng dùng tay đẩy mạnh Vĩnh Phong ra nhưng đã bị cậu bắt lấy rồi bẻ quặt ra sau lưng giữ chặt. Cuối cùng Hiểu Đồng cũng bị Vĩnh Phong hạ gục, cô đã không còn phản kháng nữa, bắt đầu đón nhận nụ hôn của Vĩnh Phong. Hai bàn tay bị Vĩnh Phong giữ chặt được dần thả lỏng ra, hai bàn tay bất giác đưa lên cổ Vĩnh Phong ôm chặt. Gờ phút này Hiểu Đồng đã để mặt cho trái tim lấn át lí trí. Cô để mặc cho tình cảm dồn nén bùng phát, không muốn suy nghĩ nhiều về những chuyện trước kia, muốn quên đi tất cả lại lại từ đầu bên cạnh Vĩnh Phong. Giờ phuát này cô chỉ muốn hòa làm một với Vĩnh Phong.
Cuối cùng khi mà sắc mặt cả hai đều đỏ bừng lên vì hô hấp nhanh, Vĩnh Phong mới rời khỏi môi Hiểu Đồng. Cả hai đứng sát vào nhau cùng thở hổn hển. Vĩnh Phong dùng ngón tay cái quệt lên môi Hiểu Đồng rồi cười nói:
- Cũng không tệ. Cô làm bạn gái tôi bỏ đi, tôi đành lấy cô bù vào. Vậy thì sau này, nếu bạn gái tôi không có ở đây trong lúc tôi có nu cầu thì tôi sẽ sử dụng cô.
|
Hiểu Đồng vừa nghe thì liền thấy choáng voáng vô cùng, đau đớn vô hạn. Gương mặt từ đỏ bừng chuyển sang tím xanh giận dữ, cô xô Vĩnh Phong ra tát mạnh vào mặt cậu. Rồi nhìn trừng trừng cậu với ánh mắt đầy giận dự và bi thương, cuối cùng cô đã khóc, khóc trong đau đớn, khóc vì bị xem thường, khóc vì bị làm kẻ thay thế, khóc vì tình yêu cô vẫn còn dành cho cậu, khóc vì sự đau khổ chờ đợi bấy lâu nay. Cuối cùng cô quay lưng mở cửa bỏ đi.
Vĩnh Phong muốn giữ Hiểu Đồng lại, muốn nói rằng tất cả đều không phải, không phải là sự thật. Cậu không xem cô là người thay thế. Nụ hôn lúc đó cũng không phải là nụ hôn đùa cợt mà xuất phát từ tình yêu của cậu dành cho cô, từ nỗi xót xa của cậu khi thấy cô bị thương, từ nỗi nhung nhớ mong chờ bấy lâu nay.
Nhưng Vĩnh Phong chỉ có thể cười đau khổ nhìn Hiểu Đồng bỏ đi.
|
Hiểu Đồng nằm ở lại nghe tim mình chảy máu. Cô cười, cười rất nhiều, cười đến dạ dày quặn thắt lại, đua đớn. Cô nghiêng người ôm lấy bụng, không ngờ những giọt nước mắt cô kiềm chế nãy giờ, lại bắt đầu thi nha chảy xuống gối, ướt đẫm. Cô muốn ngồi dậy nhưng lại không còn sức. Cám giác cơ thể ngày càng nóng bừng lên gần như bốc cháy, cái nóng xé nát ruột gan cô. Cô cố gắng thở nhưng dường như không còn sức. Cuối cùng khóe mắt nhắm ghiền lại cho chìm vào mê man.
Vĩnh Phong lái xe phóng thật nhanh ra đường quốc lộ, trời khuya nhưng vẫn nhiều xe, nhất là xe tải. cậu điên cuồng bóp còi khiến những nơi cậu đi qua đều đọng lại âm thanh đinh tai nhức óc. Cuối cùng cậu cũng chạy ra ngoại ô vắng vẻ. Dưới ánh trăng mờ ảo cậu không gừng la hét, muốn xé toạt buồng phổi ra, muốn hét cho đến khi tim vỡ nát. Cuối cùng cậu gục xuống đất, nước mắt rơi xuống đầy đau khổ và tuyệt vọng. Khi cậu trở về, trời đã qua ngày mới. Căn nhà lạnh ngắt không một hơi người, cô đơn tịch liêu. Nhưng Vĩnh Phong phát hiện một đôi giày nữ vẫn còn để ở cạnh cửa. Đôi giày của hiểu Đồng:” Cô vẫn chưa đi”
Vĩnh Phong liền chạy ù lên trên, cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, cảm thấy vô cùng hồi hộp. Cậu cũng chẳng biết bản thân đang chờ đợi gì sau cánh cửa. Nhưng cậu nhìn thấy Hiểu Đồng đang nằm gập người lại, hơi thở đứa quảng, phả ra hơi nóng đáng sợ. Vĩnh Phong đưa tay sờ trán cô, trán cô rất nóng. Vĩnh Phong lạnh cả người vội vàng bế Hiểu Đồng đến bệnh viện.
|
Khi Hiểu Đồng mở mắt ra, cô đã thấy mình nằm ở bệnh viện, tay đang truyền dịch. Đình Ân đang ngồi bên cạnh cô, gương mặt lắm lem nước mắt, trên ghế sofa, Thiên Minh và Minh Thùy đang ngồi im lặng. Đình Ân vừa thấy Hiểu Đồng thức dậy, Đình Ân mừng rỡ reo lên:
- Cậu tỉnh rồi. Cậu làm mình lo chết đi được.
- Sao mình lại ở đây – Hiểu Đồng cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh hỏi.
- Cậu bị sốt cao nên ngất đi, là….là Vĩnh Phong đưa cậu vào đây. Anh ấy đã ở với cậu cả đêm, tới sáng thì gọi điện cho Thiên Minh và mình đến – Đình Ân trả lời rồi nhìn Hiểu Đồng cảm kích đến muốn khóc - Cậu thật là ngốc, hà tất vì chuyện của mình mà đứng đợi dưới mưa để rồi phát bệnh thế này.
- Ngốc quá! Đâu hẳng là mình vì cậu đâu – Hiểu Đồng cười khuyên nhủ Đình Ân để cô không áy náy .
- Hiểu Đồng! – Thiên Minh đi đến bên họ lên tiếng – Anh đã hỏi Vĩnh Phong rồi. KHông phải lỗi của cậu ấy đâu. Là bà Mai Hoa gọi điện yêu cầu các cổ đông phải thay đổi người đại diện. Vĩnh Phong chỉ bị buộc phải đưa ra yêu cầu đó mà thôi. Em cũng đừng trách họ, họ là những người kinh doanh, chạy theo lợi nhuận là chính. So với Đình Ân, Anh kỳ có độ nổi tiếng hơn. Chuyện hợp đồng, em đừng lo nữa, anh và Vĩnh Phong sẽ giải quyết.
Mai Hoa – Cái tên này đã lâu rồi cô không nghe thấy. Bây giờ nghe nhắc đến trong lòng cô bỗng như dậy sóng. Ánh mắt lóe lên một ngọn lửa. Cô quay sang nhìn Đình Ân, rồi Thiên Minh và Minh Thùy, chậm rãi buông ra một câu:
- Mình nhất định giúp cậu lấy lại hợp đồng đó.
|