36 Chiêu Ly Hôn
|
|
Chương 5 - Ông xã không trở về nhà
Đinh Đang đi rồi, trời cũng đã tối, tôi chôn vùi trong bóng đêm.
Lời nói của Đinh Đang lặp lại vang vọng bên tai tôi, kỳ thật tôi không phải không hiểu đạo lý, bên cạnh cũng có bạn gái ly hôn , mấy ngày hôm trước còn có một vị bằng hữu gọi điện thoại nói: "Đinh Đinh, tớ đổi chồng mới."
Tôi lúc ấy liền sửng sốt, cừ thật,cậu nói như thế nào ly liền ly, quá trình ly hôn thật giống như cắt một gốc cây cải trắng sao?
"Đinh Đinh, kỳ thật có đôi khi cảm thấy ly hôn thực đáng sợ, tất cả bạn bè thân thích đều tới khuyên ngăn cản, nhưng thực ra đến thời điểm ly hôn, chỉ cần một quyết tâm, ký chữ,hết thảy liền xong rồi."
Tôi nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Tôi thật sự không thể tưởng tượng,ly hôn lại là chuyện ung dung nhẹ nhàng như vậy, một đôi vợ chồng không phải là trải qua từ thời kỳ yêu đương, mưa gió sao, chậm thì vài năm,lâu thì hơn mười năm, không có tình yêu cũng có tình thân đi, ly hôn,nói ly liền ly sao?
Đầu tôi phát đau.
Không đúng không đúng, tôi và Gia Tuấn sẽ không đi đến một ngày như vậy, câu ly hôn kia, chính là anh thuận miệng giả bộ nói đi?
Tôi thật muốn gọi điện thoại cho Gia Tuấn, tối nay anh ở bên ngoài ăn cơm, lát nữa anh trở lại chúng tôi đối mặt thế nào đây?
Tôi liền ngây ngốc như vậy ngồi ở trong bóng tối, quần áo mới bị tôi ngồi đến nhàu, suy nghĩ một chút, tôi rốt cục thay quần áo mới ra, kéo mở ngăn tủ ra, tôi đột nhiên đỏ mặt một trận, một cái tủ quần áo, hai bên ngăn tôi và Gia Tuấn mỗi người một bên, nhìn bên tôi, đầy ngăn tủ là tơ lụa vải vóc, chật đến không nhét được vào, liền giống như người đàn bè điên cuồng muốn giảm béo, rõ ràng biết cái bộ quần áo này không chứa được thân hình mập mạp của mình mà còn muốn liều mạng chen vào bộ đồ chật, còn bên Gia Tuấn đâu, trừ bỏ mấy bộ tây trang chỉnh tề, hai bộ quần áo ở nhà hưu, anh không còn gì khác nữa, so sánh mà nói, tủ quần áo của tôi giống như hầm ngầm của tham quan, bên Gia Tuấn kia lại chỉnh tề giống như phòng ốc sơ sài của quan thanh liêm, tôi nhất thời bị đỏ mặt.
Thích mua sắm, tôi trời sinh không có lực miễn dịch với các cửa hàng, lần nào tôi cũng đều kiệt lực khắc chế chính mình, tự nói với bản thân, không nên cứ hãm sâu mãi, bị ngôn từ ba hoa của người bán hàng che mắt, không cần mua không cần mua, nhưng mỗi lần đi qua quầy nữ trang, nhìn trang phục xinh đẹp, tôi rốt cục vẫn là bất động bước chân. Mà cuối cùng kết quả làm tôi nghiến răng nghiến lợi chính là, tôi lại bất đắc dĩ ôm một bộ hoặc là vài món quần áo trở về.
Gia Tuấn có phải vì nguyên nhân đó mà giận tôi hay không?
Nhưng mà tôi vắt hết óc ăn mặc đẹp, không phải là để làm cho anh thích tôi sao?
Gia Tuấn là luật sư, một vị luật sư cực sắc sảo cực thành công, lúc trước khi chúng tôi quen nhau, anh cũng đã có chút danh tiếng, chỉ là không có tự lập công ty. Hiện tại vài năm trôi qua, anh có phòng làm việc của chính mình, có trợ thủ, làm án kiện cũng dần dần lớn hơn. Một ít án kiện nhỏ, không cần anh tự mình đi làm,chỉ cần trợ thủ xuất mã, người trong ngành nghe thấy danh anh đều đã cho anh ba phần mặt mũi, Gia Tuấn mới ba mươi lăm tuổi, nhưng mà lại đánh thắng nhiều vụ kiện như vậy, anh thực sự đáng để làm cho tôi kiêu ngạo.
Rất nhiều thời điểm anh phải đi xã giao với khách hàng, lúc cần mang vợ theo, anh đương nhiên sẽ mang tôi theo, mỗi lần đến lúc đó, ta đều không chê vào đâu được, không kiêu ngạo không siểm nịnh lại dịu dàng động lòng người dựa sát vào anh, tôi cũng đã từng học đại học, biết khi nào nên cười khi nào nên trang trọng, cho nên tôi ngôn ngữ cẩn thận, cử chỉ cởi mở, khi xuất hiện ở cộng đồng, vợ chồng chúng tôi nói chung có thể nhất trí trong hành động.
Tôi chưa để Gia Tuấn mất mặt, thường xuyên lúc trở về, anh đều hài lòng khen ngợi tôi: "Đinh Đinh, ai cũng không đẹp bằng em."
Tôi không chút nghi ngờ, anh là nói thật lòng, ngay cả lúc rảnh rỗi trong bữa cơm, mọi người nói chuyện phiếm, anh cũng sẽ tự nhiên ở dưới bàn, nắm tay tôi, hoặc là duỗi tay qua khoác lên một bên đầu vai tôi, khẽ vỗ nhẹ, che chở nói không nên lời.
Tôi yêu Gia Tuấn, Gia Tuấn cũng yêu tôi. Nhưng là vì sao người yêu nhất này lại dám nói ra một câu kinh thiên động địa như vậy?
Nghĩ không rõ, tôi làm sai cái gì, tôi không hiểu.
Miên man suy nghĩ thật lâu, tôi bỗng nhiên phát bực, chỉ vì một câu nói phá hỏng, tôi căng thẳng như thanh sắt, có thể Gia Tuấn chỉ là tùy tiện nói ra, dọa tôi thôi.
Đúng, tôi nhìn giờ, trời ạ, sắp mười giờ rồi, Gia Tuấn ở bên ngoài uống rượu sao? Vì sao lâu như vậy còn chưa trở về?
Tôi lập tức lấy di động gọi điện cho anh, đột nhiên, tôi giống như cô gái nhỏ lần đầu hẹn hò, cầm di động,tay run run, tim khẽ bay bay.
Điện thoại thông, tôi nhanh nhảu nói: "Gia Tuấn?"
Anh bên kia im ắng, không có tạp âm, anh trả lời, giọng nói vẫn như trước, nhưng dường như lại không có độ ấm gì , "Chuyện gì?"
Tôi ngập ngừng: "Chừng nào anh về?"
Bên anh trầm mặc một chút, tiếp đó trả lời: "Đinh Đinh, đêm nay anh không về, có hai người bạn tới đây, anh tiếp bọn họ."
A?
Ông xã tôi đêm nay không trở về nhà ?
|
Chương 6 - Tôi muốn đi bắt kẻ gian dâm
Ông xã tôi đêm nay không trở về nhà ?
Đây chính là điều gần như không bao giờ có, bình thường anh sẽ chỉ ăn ở bên ngoài, nhưng anh tuyệt đối sẽ về ngủ nhà ngủ đêm a!
Suy nghĩ một chút, tôi nói với Gia Tuấn: "Ông xã, cho dù anh phải nói chuyện tới đêm khuya với bạn anh,nhưng anh rốt cuộc cũng là người có gia đình rồi, nói chung nên về nhà,cho dù bạn bè tốt cũng không bằng vợ chồng mà, trở về đi!"
Bên kia Gia Tuấn do dự một chút,cuối cùng anh vẫn trả lời tôi, "Đinh Đinh, hôm nay anh thực sự không về đâu, mấy ngày nay anh bề bộn nhiều việc, không về nhà được, em không cần chờ anh."
Tôi nghi ngờ tai mình nghe nhầm rồi, Gia Tuấn không ngờ lại nói như vậy? Tôi nhớ rất rõ, từ trước cho dù anh làm việc khuya tới đâu, anh cũng đều sẽ về nhà, dù cho có đôi khi anhsuy nghĩ đến tư liệu mệt đến nỗi xe cũng không nổ máy, là trợ lý đưa anh trở về, anh cũng sẽ trở về. Thế nhưng bây giờ?
Tôi khẩn trương, tay cầm chặt di động, lòng bàn tay nắm di động ướt đẫm mồ hôi, di động gần như muốn tuột ra khỏi lòng bàn tay rơi xuống dưới.
Anh lại hỏi tôi: "Em còn có việc gì sao?"
Tôi nghe thấy tiếng động rất nhỏ ởbên trong, Gia Tuấn đang quay bút, Gia Tuấn có một thói quen, tay trái cầm di động, tay phải sẽ lấy một cây bút chì, dùng ngón cái ngón trỏ ngón giữa, ba đầu ngón tay nhanh chóng xoay tròn, anh xoay rất nhanh, kỳ quái là, một động tác đơn giản như vậy, tôi vẫn không học được.
Tôi dè dặt hỏi anh: "Gia Tuấn, anh ở đâu thế?"
Anh dừng một chút trả lời tôi, "Anh ở khách sạn, tiếp hai người bạn."
Tôi à một tiếng, trực giác mẫn cảm nói cho tôi biết, không đúng, anh không ở khách sạn, anh bây giờ còn đang ở phòng làm việc.
Vì sao muốn gạt tôi? Quan hệ vợ chồng là một loại quan hệ thân mật nhất ngoài quan hệ huyết thống, nó có khả năng khiến hai người xa lạ chặt chẽ gắn bó với nhau, nhưng hiệngiờ, anh nói tuy nghe có vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng khiến tôi cảm thấy xa cách không chạm tới được, tôi không nắm được trạng thái tâm lý của anh, không cách nào truy theo thế giới tâm lý của anh, tôi cùng anh,thật là xa cách.
Anh hỏi tôi: "Đinh Đinh, em còn có việc gì sao?"
Tôi ngập ngừng, không thể làm gì khác hơn đành nói: "Không có chuyện gì nữa."
Anh ừ một tiếng, lần này, không đợi tôi nói gì nữa, anh tắt điện thoại.
Tôi nhất thời phát lạnh, ngây người ra.
Giữa chúng tôi thực sự đã xảy ra vấn đề.
Tôi ngồi trên sô pha, tư thế cứng ngắc, vai cùng đằng sau lưng đứng thẳng tắp, dần dần tôi bắt đầu có chút tê dại.
Đợi thật lâu, tôi đột nhiên nổi lên một ý nghĩ kỳ quái.
Gia Tuấn đang gạt tôi, tại sao? Anh rõ ràng đang ở phòng làm việc, vì sao muốn gạt tôi là đang ở khách sạn?Lẽ nào anh xem xong tư liệu một hồi, sẽ không ngủ ở phòng làm việc, mà sẽ đóng cửa lại, len lén đi đến chỗ ai đó?
Lời nói của Đinh Đang lại vang lên bên tai tôi.
Đàn ông muốn ly hôn, đơn giản chính là bởi bất mãn với hôn nhân, đã mất đi hứng thú với bạn đời, nguyên nhân lớn nhất chính là ngoại tình...
Gia Tuấn đã ngoại tình!
Nhất định là vậy.
Không được, tôi không thể ngồi khô ở đây, tôi phải mau chân đến xem anh đang làm cái gì. Nếu Gia Tuấn đề nghị ly hôn với tôi, chung quy sẽ có một nguyên nhân, dù sao đi nữa đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ, so với ngồi khô như thế này, không bằng tôi thử đi tìm một chút nguyên nhân?
Ý định không thể thu hồi lại, tôi gần như chỉ trong một phút đồng hồ đã liền quyết định, sau đó tôi cầm ví lên, mặc áo khoác liền ra khỏi nhà.
Đi ra ngoài tôi phát hiện sương mù đã bắt đầu giăng, đêm có chút sâu, màn sương bên người bao phủ lấy tôi,tôi thật giống như đi vào một không gian kỳ dị lại mờ mịt, lúc ra khỏi nhà tôi có một khắc do dự, hốt hoảng đi ra ngoài thế này, rốt cuộc là muốn lấy được đáp án gì đây? Nghĩ muốn xem Gia Tuấn đang làm gì sao? Mô phỏng theo oán phụ đi rình trộm trên TV ư?
Tôi ngoắc tay, xe taxi dừng lại bên cạnh tôi, lên xe tài xế hỏi tôi đi đâu, tôi vẫn còn đang do dự, cuối cùng vẫn là nói cho anh ta địa chỉ tòa công sở của Gia Tuấn.
Rất nhanh, tôi đã tới dưới tòa công sở của Gia Tuấn, xuống xe tôi liền nhìn lên tầng của Gia Tuấn, quả nhiên, tầng lầu sáng đèn, anh đang ở phòng làm việc.
Tôi lặng lẽ vào tòa công sở, đêm khuya, bóng dáng tôi dưới ánh sáng chiếu lên tường thon dài khác thường, dù không muốn phát ra âm thanh, nhưng giày cao gót 5 phân vẫnlộp cộp gõ vang vọng, tôi vào thang máy, ở trong thang máy, tôi chỉnhlại một chút cái áo khoác da cừu lộn màu tím này.
Thang máy ngừng lại ở tầng 15, timđập loạn lên, vào tầng thì tốt rồi, hành lang tầng này bởi vì không gian khá chật, nên tiếng vang tương đối nhỏ đi một chút.
Phòng thứ hai bên tay trái hành làng là phòng làm việc của Gia Tuấn, trên hành lang không bật đèn, tôi lặng lẽ đi tới.
Đứng ở bên ngoài phòng của anh, tôi dừng bước.
Cửa phòng làm việc của Gia Tuấn cũng không phải là gỗ kín hẳn, mặt trên có hai miếng kính chạm hoa, xuyên qua kính, tôi nhìn vào bên trong, bên ngoài hành lang hoàn toàn tối đen, bóng dáng tôi dễ dàng chôn vùi trong bóng tối.
Vừa nhìn, cả người tôi máu đông lại.
Phòng làm việc sáng đèn, Gia Tuấn quả nhiên ở bên trong, anh nửa nằm ở sô pha, trên người đắp áo khoác của chính mình, nhưng anh cũng không phải một mình ở trong phòng làm việc,có một người phụ nữ đứng trước mặt anh, người này vóc dáng cao ráo thon thả, còn Gia Tuấn thì, tay anh đang khoác lên trên vai cô ta, cô ta chèn tay vào dưới nách anh.
|
Chương 7 - Tôi và Gia Tuấn cãi nhau
Tôi nhất thời máu dồn lên não, trong đầu vỡ ra như dầu mỏ phá đường ống mà phun trào. Quả nhiên là như vậy,Gia Tuấn quả nhiên là ngoại tình, trách không được anh ta không về nha.
Tôi thực sự là vừa tức vừa hận, tay cũng đều run lên, gắt gao nhìn chằm chằm một đôi nam nữ chó má kia, tôi muốn xem bước tiếp theo bọn họ sẽ làm gì.
Gia Tuấn đã dậy, anh nhờ người đàn bà kia đỡ mà ngồi dậy, vừa ngồi lên, vừa xoa xoa thắt lưng mình, nở nụ cười cảm kích với người đàn bà đó.
Tôi nhất thời cắn rắng, lửa giận trong ngực hầu như có thể đốt cháy hết toàn bộ tầng lầu này, anh giỏi lắm Phó Gia Tuấn, đang lúc tôi nổi trận lôi đình muốn đẩy cửa thì, bỗng nhiên bên cạnh có người hỏi tôi: "Bà Phó?"
Tôi đang hết sức chăm chú, đột nhiên lại có một tiếng thăm hỏi ân cần khiến tôi bị dọa giật nảy, vừa quay đầu lại tôi suýt chút nữa bị hù chết, không ngờ là trợ lý của Gia Tuấn,Đường Nhất Phàm.
Đường Nhất Phàm vô cùng kỳ quái nhìn tôi, "Bà Phó, bà tới tìm luật sư Phó sao?"?
Âm thanh bên ngoài lập tức khiến cho Gia Tuấn chú ý, anh nhìn ra bên ngoài, cũng đã thấy được tôi, tôi cũng không giấu được nữa, chỉ đành xấu hổ tiến vào, đi vào đến nơi xong tôi luôn mồm giải thích, "Đúng vậy, tôi đến gặp Gia Tuấn."
Lúc này tôi cũng chú ý tới người đàn bà trong phòng làm việc của Gia Tuấn, không ngờ là cô ta? Đào Yến, một luật sư trong văn phòng luật của Gia Tuấn.
Đào Yến thấy tôi, lập tức lễ phép chào: "Bà Phó, bà khỏe không?"
Tôi nhìn chằm chằm cô ta, như thể muốn từ trên mặt cô ta tìm ra dấu ấn tiểu tam (*kẻ thứ ba) hoặc là hồ ly tinh, nhưng khiến tôi thất vọng rồi, cái cô Đào Yến này dung mạo xấu xí không nói, bộ dạng nhìn thấy tôi còn đứng đắn tự nhiên, như thể vừa rồi cô ta cùng Gia Tuấn cũng không có làm việc gì bất chính.
Đường Nhất Phàm đưa một tập tư liệu cho Gia Tuấn, "Sư phụ, tài liệu ngài cần đều đã chỉnh sửa xong rồi."
Gia Tuấn nhìn qua tài liệu một chút, đặt lên bàn lúc này mới nói với Đường Nhất Phàm và Đào Yến, "Khổ cực hai người, hôm nay đến đây thôi, đều về nhà cả đi!"
Đào Yến và Đường Nhất Phàm lập tức vâng dạ, đẩy cửa đi ra, phòng làm việc chỉ còn lại hai người tôi và Gia Tuấn.
Gia Tuấn nhìn tôi, sắc mặt tôi đỏ lên, hiện giờ tôi đã bắt đầu tan cơn giận, bởi vì tôi đã đoán được, Gia Tuấn nhận vụ kiện lớn, anh đang tăng ca làm thêm giờ để tìm tư liệu, lật lại bản án.
Gia Tuấn đứng trước mặt tôi, anh hỏi tôi: "Tới được bao lâu rồi?"
Tôi chỉ cực kỳ lúng túng trả lời: "Vừa mới, vừa mới thôi."
Không ngờ anh không nhăn mày nữa, giọng nói rất bình tĩnh, "Có phải em đã cho rằng anh và Đào Yến làm chuyện gì không?"
Tôi quả thực xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào.
Gia Tuấn đi tới bên bàn, anh vừa cúi đầu lật xem tư liệu trong tay, vừa trả lời như không có việc gì: "Vừa rồi anh có hơi mệt, cho nên ngủ trên sô pha, Đào Yến đi vào đưa tư liệu cho anh, anh vốn muốn ngồi dậy, nhưng đột nhiên vùng thắt lưng lại như bị làm sao nên không dậy được, Đào Yến quýnh lên mới đỡ anh dậy."
Tôi trầm mặc không lên tiếng.
Gia Tuấn bỗng nhiên nở nụ cười, anh ngẩng đầu nhìn tôi, "Cho dù anh ngoại tình thật, cũng sẽ không ngoại tình nơi công khai thế này, hơn nữa." Anh buông hồ sơ xuống, "Đào Yến có bạn trai rồi, em biết mà, cô ấy lập tức sắp kết hôn rồi."
Tôi trầm mặc, đứng ở trước mặt anh,anh cao 1m84, cho dù tôi có đi giày cao gót năm phân đỉnh đầu tối đacũng chỉ tới mắt anh, nhưng mà như vậy cũng không sao, tôi có thể ngẩng đầu lên một chút nhìn mặt anh.
Anh đang xem hồ sơ, tôi thì co rúm đứng ở trước mặt anh, không khí thật nghiêm túc, tôi thoáng cái trở thành một người xấu hổ.
Rốt cục, tôi không nhịn được, rụt rè hỏi anh: "Gia tuấn, chừng nào thì anh có thể hết bận? Hết bận rồi chúng ta về nha đi nhé?"
Anh không có biểu tình gì hết, ngồivào trước máy tính, tay trái chống cằm, ta phải di chuột, "Đinh Đinh, em về trước đi, đêm nay anh không về nhà đâu, anh phải tăng ca, muộn rồi anh ngủ luôn ở phòng làm việc."
Tôi ngây người nhìn Gia Tuấn, rõ ràng tôi đang ở trước mắt anh, thế nhưng anh căn bản không liếc mắt nhìn tôi, cặp mắt nhìn thẳng chằm chằm vào màn hình, dường như những số liệu khô khan kia cũng có sức cuốn hút hơn tôi, tôi bị lạnh nhạt ở nơi này,một lúc lâu sau, tôi chưa từ bỏ ý định mà truy hỏi anh: "Gia Tuấn, tại sao phải gạt em nói anh đang ở khách sạn?"
Anh suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu lên, nói vẫn lạnh nhạt, "Đinh Đinh, em trở về đi, em xem dáng vẻ nàycủa em xem, mất hồn mất vía, tâm thần không yên, em nên trở về nghỉ ngơi cho tốt một chút."
Đột nhiên, tôi phát cáu, thực sự phát cáu. Ban đầu tôi là bàng hoàng khẩn trương, hiện giờ tôi hoàn toàn là thẹn quá hóa giận.
"Phó Gia Tuấn, anh có ý gì đây? Anh đuổi em đi? Anh để em về nhà, nhưng cái nhà kia không phải là của hai người chúng ta sao? Anh để em một mình trở lại à?"
"Đinh Đinh, đừng ngốc nữa, anh thực sự rất bận."
Tôi giận dỗi nói: "Em đây cùng anh, khuya mấy em cũng ở cùng anh."
Gia Tuấn ngẩng đầu, trong ngực tôi đột nhiên có chút hoảng loạn, đầu mày anh tuấn của anh thoáng qua mộtchút tâm tình phức tạp, không rõ khiến tôi cảm thấy một tầng bất an mơ hồ. Tôi quan sát anh kỹ lưỡng, chồng tôi, Phó gia Tuấn, thái dương rộng của anh, đường nét tuấn lãng của anh, cặp mắt thâm sâu, lúc trầm tư tựa như một triết gia, hơi cười rộ lên lại có vẻ thân thiết cởi mở, tôi không nhịn được thầm nghĩ, anh là chồng tôi, tôi dĩ nhiên có một người chồng vừa xuất sắc vừa anh tuấn như vậy.
Gia Tuấn lên tiếng, "Đinh Đinh, em rốt cuộc muốn làm gì?"
Tôi đột nhiên có chút uất ức: "Gia Tuấn, em muốn làm gì? Là anh muốn làm gì đi? Tại sao buổi chiều anh không hiểu làm sao lại nói với em một câu, anh muốn ly hôn, em nghe xong mà ngực đến giờ còn đang bồn chồn."
Tôi lẩm bẩm: "Bây giờ lại gạt em nói anh đang ở khách sạn, thực ra anh rõ ràng là ở phòng làm việc, anh muốn làm gì?"
"Cho nên em liền khởi binh chạy tới đây để hỏi tới cùng?"
Tôi không cam lòng mà nói: "Gia Tuấn, em là vợ của anh nha, anh có chuyện gì không thể nói với em chứ? Không nên lấy ly hôn ra làm em sợ."
"Đinh Đinh." Anh thong thả mà kiên định nói với tôi: "Câu nói kia của anh không phải là tùy tiện nói ra, là thật đó."
Tôi nhất thời ngây người.
Ngừng một chút, anh nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, anh lựa chọn sai thời gian. Em về trước đi! Hôm khác chúng ta bàn lại chuyện này."
Tôi nhìn vào mắt anh, nỗ lực muốn từ trong ánh mắt anh tìm được một chút đáp án chính xác, hay là một chút cảm giác ôn nhu, thế nhưng tôi vẫn là thất vọng rồi, anh nhìn tôi, cực kỳ ôn hòa chuyên nghiệp, thế nhưng một chút độ ấm thân mật cũng không có, tựa như nhìn một người xa lạ vậy.
Lòng tôi trầm xuống, thật giống như đã ngã xuống một đầm nước sâu không thấy đáy, tôi muốn cố gắng giãy dụa, thế nhưng tôi càng cố gắng, lại càng hãm sâu hơn, dần dần, tôi chìm xuống dưới, không phải là chìm nhanh chóng, mà là chậm rãi vô lực mà chìm xuống.
|
Chương 8 - Quan hệ giữa dàn ông và đàn bà
Gia Tuấn quay đầu đi chỗ khác, anh không nhìn tôi.
Tôi nghe thấy giọng anh, "Đinh Đinh, vội vàng đề nghị ly hôn như thế này, quả thật em sẽ không tiếp nhận được, em về trước đi đã! Vấn đề này anh sẽ để lúc khác bàn lại cụ thể với em."
Lồng ngực tôi như đã bị rút rỗng hết, lần này tôi thực sự nghe được lời Gia Tuấn nói.
Tôi nhìn vào mắt anh, anh cũng quayđầu lại, lẳng lặng nhìn tôi, trong vài giây đồng hồ như vậy, vợ chồng chúng tôi mắt nhìn lẫn nhau.
Không khí rất nặng nề, mỗi một tia hơi thở đều phiêu tán mùi vị tịch liêu.
Trên vách tường đối diện anh, có một bức tự, mặt trên viết mười chữ, "Tĩnh trung chân khí vị, sở tại bất đađắc."* (*Cái này là mình giải thích theo ý hiểu của mình thôi: Trong yên tĩnh mới thực sự có ý vị, cho nên không cần nhiều.)
Tôi một phen buồn vô cớ, một phenlòng chua xót, cúi đầu lại, tôi không nhịn được hỏi: "Gia Tuấn, không có người nào toàn vẹn cả, em có khuyết điểm, nếu như em làm sai, anh nóicho em biết là được? Em có thể sửa."
"Đinh Đinh, có một số việc không phải một câu em muốn sửa là có thể sửa được."
Tôi ngẩng đầu, vô cùng phiền muộn,vô cùng khổ sở, "Cầu hôn thì anh nói liên miên lải nhải suốt một giờ,bây giờ anh muốn ly hôn với em, nguyên nhân đâu? Chỉ cần một câu nói sao? Đúng, em cần nguyên nhân."
"Đinh Đinh, khi cầu hôn anh nói một giờ, đó là bởi vì chúng ta yêu nhau, nói mười mấy giờ cũng không phiền chán, hiện tại, em không cảm thấy chúng ta đã thiếu cái loại tình yêu này sao?"
Tôi không tin, "Ai nói giữa chúng ta thiếu cái loại tình yêu này? Em yêu anh, vẫn đều yêu, anh không yêu emnữa sao? Ngay tháng trước, anh còn ôm em, hết lần này đến lần khác nóivới em, Đinh Đinh, anh yêu em, quay lại lựa chọn một lần nữa, anh vẫn sẽ chọn em, anh đã quên rồi sao?"
Anh nhìn tôi, ánh mắt tĩnh lặng, không thể gọi tên.
Lòng tôi chua xót, "Anh lúc nào cũng cưng em, đột nhiên một câu nói, em giống như bị tuyên án tội, anh trách em lỗ mãng đi tìm nguyên nhân, vì sao em như thế chứ? Bởi vì tronglòng em anh có vị trí quan trọng, em sợ mất anh."
Anh cắn chặt miệng, trầm mặc một lát xong, anh thở dài.
"Đinh Đinh, hiện giờ anh thực sự bề bộn nhiều việc, đến mai anh phải chỉnh sửa xong vụ kiện này, anh không thể thua, bởi vì thua không chỉ là chuyện liên quan đến tiền, chính làanh phải giữ mặt mũi.
Tôi đành chịu rồi, anh nói đến như vậy rồi, tôi còn biết làm sao bâ giờ? Tiếp tục tranh chấp, sẽ làm cục diện càng thêm khó khăn.
Tôi chỉ đành nói: "Được rồi, vậy emtrở về, nếu như anh hết bận rồi, thì về nhà đi, muộn đến đâu em cũng vẫn chờ anh, được không?"
Anh không nói gì.
Tôi chỉ đành không vui mà lui ra ngoài.
Đi ở trên hành lang, không có đèn,bước chân tôi nặng trịch, hai bên đầu hành lang đều bày một chậu cây không biết tên, mắt tôi dừng ở trên đó.
Trước đây người ta nói, đàn bà làcây, đàn ông là chim, cả đời người đàn bà, đều là đợi chim bay về. Hiện tại mọi người nói, trong đời người đàn ông sẽ có rất nhiều đàn bà, mà một người đàn bà, trong đời cũng sẽ có rất nhiều đàn ông. Quan hệ giữa đàn ông và đàn bà không còn giống cây và chim như lời mọi người nói trước đây nữa.
Nhưng mà ở trường hợp của tôi, hoàn toàn không đúng.
Tôi chỉ có Gia Tuấn.
Tôi yêu anh.
|
Chương 9 - Lúc mới quen Gia Tuấn
Từ lúc câu cuối cùng anh vẫn nói là chúng ta ly hôn đi cho đến bây giờ, mấy giờ rồi, tôi không ăn không uống, cả đầu óc đều ngập tràn suy nghĩ lung tung, tôi không rõ vì sao anh lại nói như vậy, bởi vì không rõ nên tôi đến chỗ đó tìm anh lý giải, kết quả tôi cũng không tìm ra lý do gì cả, ngược lại giống như con gà chọi thua cuộc, ủ rũ. Sau khi vào thang máy, tôi liền phát hiện ra tôi đã giống con chim bị cháy trụi lông.
Sau khi ra khỏi thang máy, hai chân tôi nhũn ra, gần như không đứng vững được, thì ra tôi đã phải mười mấy giờ rồi chưa có ăn cơm, tôi đói bụng.
Tôi tìm được một nhà hàng KFC mở 24h ở gần đó, ăn một phần chân gà cay xong, tôi nhìn chung quanh bốn phía,đại sảnh rộng mở, chỉ có 3 đôi tình nhân khách hàng, chàng nàng chụm đầu nói chuyện với nhau, vô cùng thân thiết. Không ai chú ý đến tôi, một oán phụ trẻ 27 tuổi.
Tôi mở hộp hăm bơ gơ ra, đưa cái bánh vào miệng như để hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết hết cái bánh kia xong, tôi nằm lên bàn, dùng ống hút hút đồ uống.
"A!" Tôi kêu thảm thiết một tiếng.
Rất trơn, tôi không ngờ là trượt chân .
Đó là 6 năm trước.
6 năm trước, tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, lúc ấy tôi ở công ty Liên thông Trung Quốc thực tập, giữa trưa khi tôi cùng đồng sự đến cửa hàng thức ăn nhanh Vị E Phái dưới lầu ăn cơm.
Giữa trưa người đến ăn cơm không ít, chung quanh tiếng người ồn ào, chật chội không chịu nổi, tôi xuyên qua ở trong đám người, bưng khay, muốn tìm một vị trí thích hợp. Bên trong khay tôi là bánh ham, sốt khoai lang, dưa chuột bao tử chua cay, tôi thật cẩn thận đi về phía trước, đúng lúc này, dưới chân tôi vừa trượt,trực giác biết tôi không có đứng vững, A một tiếng thét chói tai, thân mình tôi mất đi khống chế, trực tiếp xông đến phía trước.
Tôi chính là quen Gia Tuấn như vậy.
Tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống,nhưng là đột nhiên, bên cạnh một đôi tay vươn tới, vững vàng đỡ lấy tôi. Trả giá chính là, mọi thứ trong khay của tôi, sốt khoai lang, dưa chuột bao tử đều nghiêng đổ tới cái áo sơ mi xanh nhạt của Gia Tuấn, kết quảlà sốt khoai lang màu vàng, tương ớt trong dưa chuột bao tử chua cay,toàn bộ đều bổ nhào lên người Gia Tuấn.
Tôi phản ứng lại, liên tục giảithích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Sau đó tôi chú ý tới màu mè trên người anh, tôi hoảng sợ, chân tay luống cuống.
« Bỏng anh không? Bỏng anh không? » Tôi liên tục hỏi.
Nhưng là vừa ngẩng đầu, chúng tôi lại chấn động .
Thật sự, lần đầu tiên nhìn thấy Gia Tuấn, trong lòng tôi rất ngưỡng mộ, anh thật là đẹp trai.
Anh chờ tôi đứng vững xong, mới từ trên bàn bên cạnh lấy giấy ăn, tự mình lau sốt và nước tương ớt trên người. Vừa lau vừa nói: "Không có việc gì."
Tôi xem trên người anh đầy màu, thực băn khoăn: "Rất xin lỗi, tôi có thể phụ trách giặt sạch sẽ cho anh chứ?"
Anh quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm, khóe môi cong lên liền giống như mảnh trăng rằm giữa trời chiều, anh nhẹ giọng nói với tôi, "Không sao."
Giọng anh cũng là ôn hòa như vậy.
Những cuộc gặp gỡ tình cờ trên thếgiới kỳ thật đều rất bình thường, nếu hôm nay tôi đụng phải một người đàn ông mang bụng bia, tôi nhất định sẽ không tâm thần nhộn nhạo, nhưng cơ duyên thật khéo, tôi gặp Gia Tuấn, người phục vụ thu dọn mọi thứ xong, tôi đứng ở trước mặt anh, có chút co rúm.
Anh hỏi tôi: "Cơm của cô đều đổ rồi , xem ra cô phải mua một phần nữa rồi."
Tôi ủ rũ lẩm bẩm, "Tổng cộng chỉ mang theo mười đồng, bánh hăm thêm sốt là ba đồng, một đĩa dưa chuột bao tử là 5 đồng, còn lại 2 đồng, là để đi xe buýt."
Không còn cách nào, tôi chỉ có thể vay tiền đồng nghiệp, xem cô ấy còn có mang thừa tiền hay không.
Không nghĩ tới Gia Tuấn ôn hòa nói với tôi: "Cô ngồi xuống chỗ tôi."
Tôi không rõ, anh nói: "Hiện tại là giờ cao điểm, chờ chỗ ngồi cũng không dễ dàng." Anh lại nói với người bạn ngồi đối diện, "Cậu ăn trước đi."
Anh kéo tôi qua, làm cho tôi ngồi lên vị trí của anh, chờ tôi ngồi xuống xong, thế này mới hiểu được anh muốn làm gì.
Không ngờ anh là giúp tôi đi mua đồ ăn .
Lúc ấy tôi thật sự muốn khóc, cái mũi chua xót, hơn hai mươi năm , tôi chưa từng rơi lệ vì đàn ông, giờkhắc này, tôi muốn rớt nước mắt.
Gia Tuấn cùng người đàn ông kia tới ăn cơm, bạn anh vừa ăn vừa cười cười với tôi: "Ngã sấp xuống là chuyện rất bình thường."
Đúng vậy, ngã sấp xuống là chuyện rất bình thường, thế nhưng trong cuộc đời có thể có mấy lần tình cờ gặp gỡ mỹ lệ như thế chứ?
Đồng nghiệp của tôi cũng đã tới, côấy nghe được cảnh ngộ của tôi, vội vàng nói với tôi, "Không sao, mình mang theo tiền, lại mua một phần đi!"
Gia Tuấn đã trở lại, trong tay anh bê một phần cơm giống y như phần đã bị đổ của tôi, anh có vẻ áy náy:"Tôi đã quên hỏi khẩu vị của cô, đành phải mua một phần y hệt."
Tôi cảm kích không thôi, luôn miệng nói cảm ơn. Tôi mượn tiền đồng nghiệp muốn ép anh nhận, nhưng anh cố chấp từ chối, "Chuyện vài đồng tiền thôi mà, bỏ đi."
Tim đập như nai con đang làm loạn, lại nhìn ánh mắt anh, tim tôi đập loạn một trận, anh đang nhìn tôi.
A, ngay giờ khắc này, tôi tự buông bỏ vũ khí, giơ cờ đầu hàng.
Gia Tuấn cũng phát hiện chính mìnhcó chút thất thố, anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dời mắt đi, chờ bạn anh ăn xong rồi, bọn họ phải đi, tôi khẩn cấp đuổi theo anh hỏi: "Có thể để lại số điện thoại của anh hay không, tôi..." tôi đỏ mặt, "để tôi cảmtạ anh."
Bạn anh nhất thời bật cười một trận, Gia Tuấn cũng có chút ngại ngùng, anh luôn miệng nói: "Việc nhỏ, để sau nói đi!"
Tôi ồ một tiếng, anh đã đi rồi. Tôi ở tại chỗ phiền muộn không ngớt.
Trở lại chỗ ngồi, người đồng nghiệp kia của tôi còn cười hì hì: "Đinh Đinh, cậu lộ ra rồi."
Tôi nghiêng đầu, A, tôi liền kêu thảm thiết, thì ra, cú ngã này đã làm váy bên bắp đùi phải của tôi bị rách một đường, tôi mau chóng kéo xuống che, thực sự là dáng vẻ cùng quẫn chồng chất, tôi cư nhiên mất mặt trưng bộ dạng bại nữ tục nữ như vậy trước mặt một người đàn ông nho nho nhã nhã, ngay lập tức, mười vạn phần thất vọng đè lên tôi như tháp Lôi phong*.
Không tư không vị ăn cơm xong, tôitay phải nắm lấy váy, túm túm kéo kéo chạy ra khỏi nhà hàng, vừa ra khỏi cửa, tôi liền bị bất ngờ.
————-
* Tháp Lôi Phong (phồn thể: 雷峰塔; bính âm: Léi Fēng Tǎ), Tháp Hoàng Phi (黄妃塔) hay còn được gọi là Lôi Phong Tịch Chiếu[1] là một ngôi chùa năm tầng hình bát giác nằm ở bờ nam Tây Hồ, Hàng Châu, Trung Quốc. Được xây dựng năm 975, và bị sập năm 1924 nhưng được xây dựng lại vàonăm 2002, kể từ đó nó đã là một điểm thu hút đông khách du lịch đến tham quan.
|