Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút
|
|
Chương 50: Quan hệ của bọn họ có lẽ phải kết thúc
Giọng điệu anh vẫn bá đạo như trước, "Đợi lát nữa tôi tới đón cô, tới nhà hàng cô quen biết!"
"Tổng giám đốc Đàm và cô Hân là bạn từ thuở nhỏ, có quan hệ rất tốt. Sau đó, tổng giám đốc Đàm đi Mỹ cùng ba mẹ, hai người phải xa nhau. . . . . . Mấy năm nay, tổng giám đốc Đàm vẫn luôn điều tra cuộc sống tung tích của cô Hân. Mới đây, tổng giám đốc Đàm đã điều tra được tin tức cô Hân đang ở Mỹ. . . . . . Mấy lần đi công tác của tổng giám đốc Đàm cũng là vì cô Hân. Lần đi công tác này, tổng giám đốc Đàm đã bắt đầu có quan hệ chính thức với cô Hân. . . . . ."
. . . . . .
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại nhà mình, trong đầu Hạ Tử Du hỗn độn, tất cả đều là từng câu nói của chị Dư.
Cô không thể hiểu được vì sao anh lại thay đổi đột ngột như vậy. Vào lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu rõ. . . . . .
Thì ra, vài lần đi công tác trước đều là để tìm kiếm người bạn gái anh không thể quên được sau bao năm. Lúc này đây, cuối cùng anh và bạn gái đã trở về bên nhau. . . . . . Điều này dường như cũng giải thích rõ nguyên nhân tại sao đêm đó cô gọi điện thoại cho anh lại có một cô gái trẻ nghe máy.
Bây giờ cô mới phát hiện ra, thì ra còn rất nhiều điều cô không rõ về quá khứ của anh, về con người của anh.
Lúc này, chuyện may mắn duy nhất của cô chính là cô chưa bao giờ mong đợi mình ở bên anh để có thể có được thứ gì đó, hôm nay cô mới có thể thản nhiên đối mặt với hết thảy như vậy.
Mặc dù cô hiểu rõ cô thật sự không thể thản nhiên như vậy, nhưng cô phải ép buộc bản thân phải thản nhiên trăm phần trăm, bởi vì cô và anh vốn không có khả năng, đây cũng là chuyện mà vừa bắt đầu cô đã hiểu rõ.
Thật may là, cô không để lộ tình cảm trước mặt anh, cũng thật may là cô không mang thai. . . . . .
Thảo nào khi anh biết được cô "Mang thai" lại tức giận như vậy. Khi đàn ông có người trong lòng thì họ tuyệt đối không để bất kỳ người phụ nữ nào khác sinh con cho họ, ngoại trừ người phụ nữ mình yêu. . . . .
Trước đây, tất cả những chuyện đã xảy ra giữa anh và cô, có lẽ anh chỉ để giải trí trong khi anh tìm kiếm người phụ nữ mình yêu. . . . . .
Chẳng lẽ hai người sắp kết thúc rồi sao?
Đè nén sự rung động trong đáy lòng, cô tự giễu cợt bản thân.
Hạ Tử Du, cuộc đời này của mày đã rất may mắn rồi, sao mày còn có thể hy vọng xa vời có một người đàn ông ưu tú như vậy xuất hiện bên cạnh chứ?
Chẳng qua mày chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ, anh ấy là người của tầng lớp thượng lưu, dù không có bạn gái, anh ấy cũng không thể ở bên mày.
Những chuyện anh ấy làm cho mày, những lời nói khiến mày cảm động, có lẽ chỉ là chuyện dễ dàng, xem ra anh ấy không để ý, mày đã suy nghĩ quá nhiều. . . . . .
-----
Vài ngày sau, quả nhiên như lời chị Dư nói, Đàm Dịch Khiêm bị chụp ảnh ra vào khách sạn cùng với bạn gái. . . . . .
Nhưng mà, toàn thế giới đều cho rằng người phụ nữ cùng anh ra vào khách sạn là cô, dù là thiên kim tập đoàn Hạ thị nhưng cô hiếm khi lộ diện nơi công chúng. Mà bóng lưng của cô Hân nhà báo chụp được cũng gần giống cô, cho nên không có ai nghi ngờ.
Cô thừa nhận những tin tức này khiến cô khó chịu, nhưng cô tuyệt đối không cho phép mình để ý.
Ngồi sau bàn làm việc, Hạ Tử Du khẽ thở dài, lập tức thu dọn đống báo chí tạp san trên mặt bàn.
Một giây sau, tiếng chuông điện thoại di động của cô vang lên.
Liếc qua dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại di động, gần như sững sờ.
Cô nghĩ rằng, có lẽ anh sẽ không gọi điện thoại cho cô nữa. . . . . .
"A lô. . . . . ." Lời nói của cô hết sức dè dặt cẩn thận.
|
Chương 51: Mời cô tham dự tiệc đính hôn của anh
Chiếc Bentley quen thuộc dừng dưới lầu tập đoàn Đàm thị.
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu rồi ngồi vào ghế lái phụ đã mở cửa sẵn.
Khuôn mặt điển trai của anh rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng cô không dám liếc mắt nhìn, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước.
Trong xe tĩnh lặng, không khí tràn ngập hơi thở nam tính dễ chịu thoang thoảng thuộc về anh.
Cô có thể dùng ánh mắt liếc nhìn gò má cương nghị của anh, nhưng không thể nào đoán được tâm tư anh lúc này.
Cuối cùng xe dùng lại ở nhà hàng Cửu Thạch
Anh xuống xe trước, vẫn lịch thiệp mở cửa xe cho cô như trước.
"Cám ơn." Cô khẽ gật đầu, lập tức đi theo sau anh.
. . . . . .
Đây là một nhà hàng Nhật Bản, mặc dù người bình thường không thể tùy tiện đi vào, nhưng nhà hàng trang hoàng thiết kế không mang sắc thái cao cấp xa hoa mà chỉ bình thường giản dị. Nhưng lại tạo cảm giác dễ chịu, làm người ta không kiềm được muốn thư giãn ở đây.
Cô biết anh có thói quen không nói chuyện trong khi ăn, cho nên cũng cũng yên lặng. Nhưng thỉnh thoảng lại liếc trộm khuôn mặt của anh.
Khi cô không tự chủ được liếc trộm anh lần nữa, ánh mắt của anh lại không hề báo trước nhìn thẳng vào cô. Cô chưa kịp thu hồi ánh mắt anh đã cất giọng nói trầm thấp, hờ hững mà xa cách, "Chúng ta kết thúc đi!"
Cô giật mình, ngay sau đó ý thức được biểu hiện của mình quá rõ ràng, vội làm bộ thoải mái mà nhún vai, "Được."
Con ngươi đen nhánh trầm tĩnh của anh nhìn cô chăm chú, giọng nói hàm chứa vẻ lười biếng thường ngày, "Sao cô không hỏi tại sao?"
Cô hạ tay đặt đũa xuống, nói thản nhiên, "Chị Dư đã nói với tôi rồi. . . . . . Báo cũng đã đưa tin, không phải sao?"
Anh nhẹ nhàng gật đầu, "Lần trước. . . . . ." Tay anh xoa nhẹ cổ cô như yêu thương thường ngày, ngón tay mềm mại vén cổ áo cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của cô, "Xin lỗi. . . . . . Còn đau không?"
Làn da trên cổ cô căng mịn tinh tế, vẫn còn vết bầm nhạt chưa tan. . . . . . May mà từ khi cô biết anh cũng đã biết phải mặc áo cao cổ vào mùa hè, vậy mới không đến nỗi làm cho người khác chú ý.
Cô xua tay. Cô có thể hiểu anh. . . . . . Dù sao, cô và anh chẳng qua chỉ có quan hệ giường chiếu, làm sao cô có tư cách mang thai con của anh chứ?
Không nói lời dư thừa, anh lập tức đứng dậy, "Chúng ta đi thôi. . . . . ."
Cô đứng dậy đi theo, lặng lẽ theo sau anh, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Ra khỏi nhà hàng, anh mở cửa xe cho cô nhưng cô không lên xe.
Anh nhìn cô, dường như đang chờ đợi, đôi mắt đen hơi nhíu chặt.
Cô hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên trong ngày hôm nay, cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói, “Tôi sẽ tự gọi xe về. . . . . ."
Anh không nói gì, đôi mắt càng híp chặt thêm.
Cô thúc ép bản thân nhìn vào mắt anh rồi nói tiếp, "Trước khi chúng ta chia tay, tôi muốn nói rõ, tôi không nợ anh. . . . . ." Từ đầu đến cuối quan hệ giữa họ chỉ là giao dịch, cho dù sau đó anh giúp ba cô, cũng do anh tự nguyện. Cô biết chuyện này không đơn giản, cho nên cô đã từng muốn ở bên anh để trả lại anh những gì anh đã giúp ba cô, nhưng mà hôm nay là anh kêu chấm dứt. . . . . .
"Đương nhiên!" Anh trả lời nhẹ nhàng, lãnh đạm mà dứt khoát.
"Vậy. . . . . . Hẹn gặp lại. . . . . ." Lúc xoay người cô nghĩ, về sau chắc cô không còn phải đi làm ở Đàm thị nữa nhỉ?
Khi cô xoay người, giọng nói quen thuộc về anh vang lên bên tai cô, "Ngày mai là tiệc đính hôn của tôi và cô ấy, hy vọng cô có thể đến."
|
Chương 52: Sẽ trang điểm thật xinh đẹp đi dự tiệc đính hôn của anh
Nhưng sau này, cô phải suy nghĩ một lý do có thể làm cho ba mẹ tin tưởng cô và Đàm Dịch Khiêm đã "Chia tay". . . . . .
Lời nói của anh không ngừng vang lên trong đầu, Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, thở dài khẽ khàng.
Cuối cùng quan hệ giữa hai người cũng chấm dứt, nhưng cô không ngờ lại nhanh như vậy, hình như chưa đến ba tháng . . . . . .
Nhớ lại hình ảnh gặp nhau lần đầu ở khách sạn, khi đó cô cực kỳ căm ghét, kháng cự bằng mọi cách, nhưng không ngờ rằng hôm nay cô và anh đã trở lại là người xa lạ, lòng cô lại trào dâng vị chua xót. . . . . .
Chậm rãi nằm xuống giường, cô mở to hai mắt nhìn trần nhà.
Cô không thể nào hiểu được tại sao anh muốn mời cô tham gia tiệc đính hôn của anh? Nếu quan hệ giữa hai người đã kết thúc, tại sao còn bắt cô phải đối mặt với hạnh phúc của anh và bạn gái?
Anh không bao giờ biết khi cô xoay người nghe anh đưa ra yêu cầu này, cô đã khó chịu tới nhường nào. . . . . .
Cô đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại di động của cô đột ngột vang lên.
Cô liếc qua dãy số hiển thị trên di động, lập tức nhấn phím trả lời, "Chị Dư!"
Giọng nói chị Dư như thể bề trên, "Chắc bây giờ cô không ngủ được phải không?"
Hạ Tử Du nghi ngờ, "Dạ?"
Chị Dư nói chậm rãi, "Biết được tin tổng giám đốc đột nhiên đính hôn, tôi biết trong lòng cô cũng không dễ chịu gì!"
"Chị Dư, chị hiểu lầm rồi. . . . . . Bây giờ tôi cảm thấy rất ổn, ít nhất tôi đã có được tự do mà tôi vẫn mong muốn." Cô không thích tỏ vẻ yếu ớt trước mặt bất cứ người nào, cho nên lúc này cô cố gắng tỏ ra bình thản trước mặt chị Dư.
Chị Dư khẽ cười một tiếng, sau đó nói với cô lời nói thấm thía, "Nếu như cô thật sự có thể bình thản như thế này thì tốt rồi. . . . . ."
Hạ Tử Du im lặng, bởi vì rõ ràng chị Dư đã nhìn thấu cô.
Chị Dư thở dài trong điện thoại, hỏi sâu xa, "Ngày mai cô có tham gia tiệc đính hôn của tổng giám đốc không?"
Hạ Tử Du trả lời thành thật, "Tôi sẽ đi." Vào lúc này, quan hệ giữa cô và Đàm Dịch Khiêm cũng không có gì. Cũng chỉ là việc cấp trên mời cô tham gia tiệc đính hôn của anh, nếu cùng chung một công ty, với quan hệ cấp trên và cấp dưới, cô không có lý do gì để không đi cả.
. . . . . .
----
Sau khi nói chuyện với chị Dư xong, Hạ Tử Du liền đến tủ quần ao, lôi tất cả âu phục sang trọng ba mẹ tặng mà cô chưa bao giờ mặc ra, đặt bên cạnh chiếc gương lớn.
Cô thử từng bộ một, rất nghiêm túc lựa chọn một bộ âu phục đẹp nhất. . . . . .
Ngày mai, cô nhất định phải thật xinh đẹp tự nhiên trước mặt anh, tuyệt đối không thể để cho mọi người nhận thấy cô có bất kỳ khó chịu nào.
Ở công ty, không có ai biết thân phận thiên kim Hạ thị của cô, cho nên cô có thể mượn việc tham dự bữa tiệc lần này để "Giải thích" quan hệ giữa cô và Đàm Dịch Khiêm.
Về phần Đàm Dịch Khiêm từng tuyên bố chuyện anh đang hẹn hò với thiên kim Hạ thị, như vậy khi tin Đàm Dịch Khiêm đính hôn cùng người phụ nữ khác truyền ra, chuyện này ắt sẽ trở thành quá khứ của Đàm Dịch Khiêm. . . . . .
|
Chương 53: Bước vào buổi dạ tiệc
Hôm sau, tám giờ tối.
Hạ Tử Du đứng ở trước gương ngắm nhìn trang phục của mình lần cuối cùng.
Mái tóc đen nhánh uốn xoăn gợn sóng to rủ xuống, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, mặc bộ đồ Tây màu trắng ngó sen. . . . . . Giờ phút nhìn cô như thể công chúa bước ra từ truyện cổ tích, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Mỉm cười trong gương, cô cầm ví bước ra khỏi phòng.
Mặc dù cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ, nhưng đây là lần đầu tiên cô trưng diện cao quý ưu nhã thế này. Từ ánh mắt ngạc nhiên cùng lời khen ngợi của những người giúp việc, cô cảm thấy cô đã đạt được hiệu quả như mong muốn.
Cô cố ý không để tài xế trong nhà đưa cô đi dự dạ tiệc bởi vì cô sợ bị ba mẹ biết được. Dù sao, bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra một lý do hợp lý để thuyết phục ba mẹ. Mà tối nay, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải thức thâu đêm để suy nghĩ vấn đề này.
Buổi dạ tiệc này đặt ở khách sạn PoFei, tượng trưng cho thân phận đứng đầu thành phố. Hễ mọi người trong giới thượng lưu có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với bên ngoài đều tổ chức ở khách sạn đắt giá này.
Không để ý ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn cô qua kính chiều hậu của tài xế taxi, Hạ Tử Du lập tức bước xuống xe, tao nhã đi về phía khách sạn.
Đám nhà báo phóng viên biết được tin đính hôn của Đàm Dịch Khiêm đã chờ trước cổng khách sạn từ lâu. Cổng khách sạn bị chặn kín, đến con kiến cũng không chui lọt.
Khi Hạ Tử Du đang lo lắng làm sao để vượt qua đám nhà báo để vào khách sạn, chị Dư đã dẫn vài nhân viên bảo vệ đi tới phía cô.
Chị Dư mỉm cười long trọng chào cô, "Hạ tiểu thư."
Hạ Tử Du gật đầu tỏ vẻ lễ phép, "Chị Dư."
Chị Dư làm dấu xin mời, "Mời cô đi hướng này theo chúng tôi, ở đây có quá nhiều nhà báo, có thể đi thang máy dành cho khách quý đến buổi dạ tiệc."
Hạ Tử Du cảm thấy bất ngờ bởi vì nhìn thấy mấy bảo vệ phía sau chị Dư bắt đầu bảo vệ cô theo hình tam giác.
Hạ Tử Du dò hỏi, "A, đây là. . . . . ." Cô không cho rằng tham gia dạ tiệc cần phải bảo vệ như thế.
Chị Dư cười cười giải thích, "Tổng giám đốc dặn chúng tôi phải thận trọng bảo vệ các vị khách quan trọng tham gia dạ tiệc. Tôi nghĩ, cô cũng có thể là vị khách quan trọng mà tổng giám đốc mời đến. . . . . ."
Hạ Tử Du khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
-----
Dạ tiệc đặt ở tầng chín mươi chín của khách sạn, ngụ ý Thiên Trường Địa Cửu (lâu dài như trời đất) rõ ràng. Có thể thấy được Đàm Dịch Khiêm cực kỳ để ý tới buổi tiệc đính hôn này.
Hạ Tử Du đi thang máy dành cho khách quý lên đến tầng chín mươi chín. Sau khi hộ tống cô tới nơi an toàn, chị Dư lại đi tiếp đón những khách mời khác.
Hạ Tử Du sững sờ nhìn cách bố trí buổi dạ tiệc, bước chân dừng lại thật lâu trước cửa vòm hoa hồng.
Cô nghĩ là cô đã chuẩn bị tâm lý vô cùng tốt, hôm qua luyện tập mỉm cười cả đêm, nhưng vào thời khắc này lại cứng ngắc như vậy. . . . . .
Trong tầm mắt, anh đang đứng cách cô vài mét, mặc bồ đồ Tây màu đen cắt may vừa vặn, thoạt nhìn chững chạc mà điển trai, nâng ly chuyện trò vui vẻ với bạn bè trong giới thương lưu, làm cho anh càng thêm hăng hái.
Dĩ nhiên, cô cũng không thể bỏ qua người phụ nữ trẻ tuổi mặc bộ lễ phục màu hồng cánh sen đứng bên cạnh anh, phong cách thoát tục nhã nhặn lịch sự, có lẽ chính là vị hôn thê của anh!
Dù là cử chỉ hay vẻ bề ngoài, anh và vị hôn thê đều hoàn mỹ, tỏa ra vẻ tôn quý và kiêu ngạo, dường như đã nói lên sự xứng đôi giữa họ. . . . . .
Có lẽ là e sợ cơn chua xót lan tràn, một giây này, ý cười trên khuôn mặt cô càng sâu, cố gắng thẳng người ung dung bước vào buổi dạ tiệc.
|
Chương 54: Hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta
Anh dịu dàng hôn môi cô, sau đó bế cô lên, cười với cô, "Dĩ nhiên tôi không quên, hôm nay là ngày chúng ta đính hôn! !"
Buổi dạ tiệc không có nhiều khách mời, nhưng cũng không ảnh hưởng tới không khí long trọng của buổi tiệc. Hơn nữa cách bố trí của dạ tiệc thật sự lãng mạng khiến mỗi phụ nữ đều mong được trải qua một lần như vậy trong đời.
Đèn thủy tinh mờ ảo, mùi hoa hồng thoang thoảng, vũ đài trang nhã, đồ ăn thịnh soạn, hình ảnh khách khứa lung linh.
Hạ Tử Du không ngờ rằng lúc cô vừa bước vào buổi dạ tiệc, ánh mắt vị hôn thê của Đàm Dịch Khiêm lại dừng trên người cô đúng lúc.
Thật ra cô cảm thấy rất lúng túng, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự với cô ấy như một khách mời.
Có lẽ chú ý tới ánh mắt của vị hôn thê bên cạnh, Đàm Dịch Khiêm cũng nhìn về phía cô.
Bốn mặt chạm nhau bất ngờ, dưới ánh đèn mờ ảo, trong phút chốc cô bộc lộ vẻ hoảng hốt và trốn tránh, cũng may là không bị anh phát giác.
Đúng vậy, cô không dám nhìn vào mắt anh, bởi vì e rằng anh có thể nhìn thấu mọi thứ về cô.
Cô bước chậm rãi về phía anh, vốn muốn đến chúc mừng anh, nhưng ngay lúc này, anh lại ôm vị hôn thê xoay người đi tới vũ đài lãng mạn.
Cô đứng tại chỗ, mắt nhìn bóng lưng của anh.
Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng vẫn không che nổi sự kiêu căng và tôn quý của mình. Bóng lưng đó anh tuấn bất phàm, làm người ta khó có thể dời mắt.
Mấy ngày trước anh cũng thân mật ôm eo cô như vậy, mà nay, anh và cô đã biến thành người xa lạ, sự thân mật đó anh dành cho người phụ nữ mà anh quan tâm nhất.
Trong lòng không khỏi trào dâng cảm giác đau đớn. Cô chợt mất hồn, nghiễm nhiên quên mất phải rời ánh mắt khỏi anh.
Bỗng nhiên, ánh đèn toàn bộ sân khấu chợt bừng sáng.
Đến khi Hạ Tử Du ý thức được cô vẫn nhìn Đàm Dịch Khiêm chăm chú thì hình như cô đã trở thành tiêu điểm của tất cả. Bởi vì ánh mắt Đàm Dịch Khiêm cũng nhìn về phía Hạ Tử Du đúng lúc đó.
Xung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào, có vài người thậm chí không hề kiêng kị nhìn cô và Đàm Dịch Khiêm bàn tán. . . . . .
Mặc dù ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nhìn cô cũng không chuyên chú, nhưng cô vẫn hốt hoảng luống cuống xoay người lại.
Cô không thể ngờ rằng tối nay cô lại có thể biểu hiện bết bát như vậy. Cô cho rằng cô không quyến luyến sâu nặng đến vậy, nhưng khi nhìn thấy anh ôm eo người phụ nữ khác lên sân khấu, hốc mắt cô lại nóng rực, trái tim đau đớn như bị xé rách. . . . . .
Cho đến lúc này cô mới hiểu được, thì ra cô không làm được!
Cô muốn tỏ vẻ tự nhiên, xinh đẹp, kết quả lại là cô tự rước lấy nhục. Cô vốn không nên tham gia bữa tiệc này. . . . . .
"Cô đi đâu?"
Trong lúc cô xoay người, một cánh tay mạnh mẽ bỗng nhiên vòng lấy thắt lưng mảnh mai của cô.
Một giây sau, cô bị bao trong lồng ngực và hơi thở ấm áp thuộc về Đàm Dịch Khiêm, cô nhìn anh bằng đôi mắt hơi ửng hồng.
Nhìn anh gần trong gang tấc, cô trợn trừng, kinh ngạc thốt ra, "Anh. . . . . ."
Khóe miệng anh ẩn chứa ý cười nhạt, "Đàm phu nhân tương lai, em muốn đi đâu?"
"Tôi, anh, ặc. . . . . ." Cô hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì xảy ra, luống cuống nói, "Anh mau buông tôi ra. . . . . . Anh đã quên hôm nay. . ! !"
|