Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút
|
|
Nghĩ ông Đàm nghe người bên ngoài đồn đãi nên mới biết được chuyện của Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần, tránh cho ông Đàm hiểu lầm Hạ Tử Du liền vội vàng giải thích, "Bác trai, bác đừng hiểu lầm, hai chúng con ly hôn là do đôi bên tình nguyện, anh ấy và Đan Nhất Thuần đến với nhau, đó là chuyện sau khi tụi con đã ly hôn."
Ông Đàm tức giận nói, "Tóm lại, ngoài con ra, bác sẽ không thừa nhận một đứa con dâu nào khác . . . . . ."
Nghe lời ông Đàm nói, Hạ Tử Du giật mình sửng sốt.
Ông Đàm hòa hoãn nói, "Lúc bác còn đang hôn mê, tuy rằng không thể mở mắt ra, nhưng bác vẫn nghe được rất rõ ràng. . . . . . Con là một đứa nhỏ ngốc, tự mình gánh lấy nhiều khổ sở như vậy, sao lại có thể nuốt hết một mình bao nhiêu đau khổ như vậy chứ?"
Hạ Tử Du hoàn toàn không ngờ rằng vì ngày đó cô thổ lộ tâm sự của mình khi ông bị hôn mê mà hôm nay lại nhận được sự cảm thông từ ông Đàm. . . . . .
Không muốn ông Đàm thương cảm mình, Hạ Tử Du vội vàng giải thích, "Bác trai, bác đừng nên nghĩ đó là thật, con nói ra những lời đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời của con mà thôi, thật ra nó cũng không phải là lời nói lý trí, con rất xin lỗi về những lời nói đó, con chỉ là . . . . . Chỉ là nhất thời muốn trò chuyện với bác. . . . . ."
Ông Đàm nói, "Cứ coi như con chưa từng nói gì với bác, chỉ dựa vào chuyện hiện tại con đang mang thai, bác tuyệt đối sẽ không cho phép Dịch Khiêm chối bỏ trách nhiệm. . . . . . Cho nên, bác muốn con đợi một lát nữa rồi cùng theo bác trở về nhà họ Đàm, để bác sĩ và người giúp việc trong nhà chăm sóc cho con, con yên tâm, có bác ở đây, không có ai dám khi dễ con đâu, bác nhất định sẽ giúp con và Dịch Khiêm tái hợp lại."
---------
Tại nhà họ Đàm.
Hai mẹ con họ Đàm từ xa nhìn tới thấy cảnh ông Đàm và Hạ Tử Du vui vẻ ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện phiếm, Đàm Tâm không nhịn được nhỏ giọng nói, "Mẹ, mẹ thật đồng ý để ba cho Hạ Tử Du đến nhà chúng ta ở sao?"
Bà Đàm bất đắc dĩ nói, "Cũng không biết Hạ Tử Du này cho ba con uống thuốc mê gì, từ khi ba con tỉnh lại cho đến bây giờ vẫn luôn che chở cho nó, mẹ cũng không có cách nào khác. . . . . ."
Đàm Tâm nổi giận nói, "Hạ Tử Du này cũng thật là không biết xấu hổ, ba nói đón cô ta tới nhà ở, cô ta lại thật sự dám đến nhà chúng ta ở ngay, cũng không tự suy nghĩ mình và Dịch Khiêm đã ly hôn rồi, cô ta lấy tư cách gì mà ở lại nhà chúng ta?"
Bà Đàm ngắm nhìn ông Đàm, ưu thương thở dài nói, "Cô ta chính là con gái của An Ngưng, còn ba con thì yêu chim nên yêu luôn cả lồng. . . . . ."
"Sau khi ba tỉnh lại đến giờ cũng chưa từng nói chuyện với chúng ta thân mật như vậy. . . . . . Mẹ, con không muốn nhìn thấy Hạ Tử Du ở trong căn nhà này nữa, chúng ta nghĩ cách đuổi cổ nó đi đi, được không mẹ?" Đàm Tâm thất vọng tức giận nói.
Bà Đàm liếc xéo Đàm Tâm, "Ai nói muốn đuổi nó đi? Trong bụng nó hiện đang có con của Dịch Khiêm, nói thế nào đi nữa cũng là con cháu nhà họ Đàm chúng ta, mẹ đã mất đi một đứa cháu gái, mẹ không cho phép cô ta lại mang đi cháu trai của mẹ nữa. . . . . ."
Đàm Tâm nói, "Mẹ, mẹ thật là muốn cháu trai đến điên rồi. . . . . . Nếu mẹ muốn có cháu trai, thì chờ Nhất Thuần và Dịch Khiêm kết hôn rồi mẹ muốn Nhất Thuần sinh cho Dịch Khiêm bao nhiêu đứa cũng không thành vấn đề gì! !"
Bà Đàm đang định trả lời Đàm Tâm, thì đột nhiên nhìn thấy Hạ Tử Du đang đứng lên khỏi ghế sofa đi về hướng hai người.
Đàm Tâm liếc mắt nhìn Hạ Tử Du đang đi tới, nhỏ giọng nói, "Mẹ, người phụ nữ này tới đây làm gì?"
Nhưng lúc này Hạ Tử Du đã đi tới trước mặt bà Đàm, giọng cô vẫn giữ thái độ lễ phép như trước kia, từ tốn nói, "Viện trưởng, con muốn nói chuyện riêng với bác một chút, có được không?"
Đàm Tâm tức giận nói, "Có chuyện gì mà tôi không thể nghe chứ?"
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Đương nhiên là có thể, nếu như cô Đàm cũng muốn nghe."
Đàm Tâm liền kéo bà Đàm tay, "Mẹ, đi thôi, để nghe thử xem cô ta muốn nói gì với mẹ."
Bà Đàm gật đầu, "Đến phòng sách đi!"
. . . . . .
Vào tới phòng sách, không đợi Hạ Tử Du mở miệng, Đàm Tâm đã lên tiếng mắng nhiếc, "Tôi thấy Hạ Tử Du cô thật đúng là một âm hồn bất tán đó. . . . . . Dịch Khiêm đã không còn cần cô nữa, sao cô vẫn còn cái kiểu có chết cũng không buông như thế chứ?"
Bà Đàm ra tiếng, "Tâm à, đừng nói nữa... Để cô ta nói."
Hạ Tử Du không thèm để bụng những lời xỉa xói của Đàm Tâm, cô nhìn bà Đàm, ôn hòa nói, "Viện trưởng, con sẽ ở lại nhà mọi người vài hôm."
Bà Đàm lạnh giọng nói, "Lúc ở bệnh viện A Khâm đã nói với tôi rồi."
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Con mong rằng mọi người có thể thông cảm."
Bà Đàm khinh bỉ lên tiếng, "Hơ, cô dây dưa đeo bám ở lại nhà họ Đàm chúng tôi, cô còn muốn chúng tôi thông cảm cho cô ư?"
Hạ Tử Du từ tốn giải thích, "Con ở lại nhà mọi người là con có nguyên nhân."
Bà Đàm hỏi, "Nguyên nhân gì?"
Hạ Tử Du nói thẳng, "Con không thể nói cho mọi người biết."
Hai tay Đàm Tâm khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói, "Mẹ, cô ta có thể có nguyên nhân gì chứ, chắc là muốn dựa vào cái thai để trói buộc Dịch Khiêm thôi! Mẹ nhìn cô ta xem, đầu tiên là làm hỏng hôn lễ của Dịch Khiêm và Nhất Thuần, bây giờ còn thuyết phục được ba đón cô ta vào nhà chúng ta ở, không chừng mấy ngày nữa, cô ta rất có thể ép Dịch Khiêm kết hôn lại với cô ta nữa đấy. . . . . ."
Hạ Tử Du tự nhiên nói, "Măc kệ mọi người có tin hay không, con chưa có từng nghĩ tới lợi dụng việc mang thai để quay lại Los Angeles, cũng không hề có ý nghĩ muốn làm hỏng hôn lễ của Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần."
Đàm Tâm xì mũi khinh thường nói, "Hạ Tử Du, cô còn có thể giả bộ như mình vô tội nữa sao? Hôn lễ của Dịch Khiêm và Nhất Thuần đã vì chuyện cô có thai mà làm cho rối lên, cô còn muốn nguỵ biện?"
Hạ Tử Du vẫn bình tĩnh thản nhiên nói, "Nếu như mọi người là đang lo sợ tôi chia rẽ tình cảm của Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần, vậy thì mọi người hãy yên tâm. . . . . . Đan Nhất Thuần hiện đã mang thai, Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần nhất định sẽ đến bên nhau."
Bà Đàm và Đàm Tâm đồng thời thốt lên tiếng kinh ngạc lẫn vui sướng, "Nhất Thuần mang thai?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Đúng vậy, chính miệng Đàm Dịch Khiêm nói cho tôi biết."
Đàm Tâm vui mừng nói, "Mẹ, nếu Nhất Thuần có thai thật sự là quá tốt. . . . . ."
Trên khuôn mặt cao quý của bà Đàm cũng đầy tràn vui sướng.
Nhìn thấy hình ảnh người nhà họ Đàm vui mừng hớn hở, lòng Hạ Tử Du hơi hơi đau nhói, nhưng cô cũng không hề biểu hiện ra trên mặt, vẫn bình tĩnh nói, "Tôi đã cùng Đàm Dịch Khiêm ký một phần thỏa thuận. . . . . ."
Đối mặt với Hạ Tử Du, trên mặt bà Đàm lập tức tắt ngay nụ cười, "Thỏa thuận cái gì?"
Hạ Tử Du đọc lên nội dung bản thỏa thuận mà cô và Đàm Dịch Khiêm đã ký tên cho hai mẹ con họ Đàm nghe.
Hai mẹ con họ Đàm khi nghe xong cũng sững sờ một hồi lâu.
Đột nhiên Đàm Tâm hỏi lại, "Ý cô nói là, đợi đến khi cô mang thai được năm sáu tháng, cô sẽ làm phẫu thuận phá thai?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Vì thế nên mọi người không cần lo lắng tôi sẽ chia rẽ tình cảm Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần, đợi khi tôi làm xong giải phẫu phá thai, tôi sẽ rời khỏi nơi này. . . . . ."
Đàm Tâm cảnh giác hỏi, "Tại sao cô phải nói ra những chuyện này cho chúng tôi biết? Muốn chúng tôi thương hại cô sao?"
Hạ Tử Du trả lời, "Tôi nói ra chuyện này cho mọi người biết, là hy vọng mọi người có thể hiểu tôi ở lại nhà họ Đàm không phải là vì muốn níu kéo gì Đàm Dịch Khiêm, mà chỉ mong rằng thời gian tôi ở lại nhà họ Đàm sẽ có những ngày được vui vẻ và yên ổn."
|
Chương 206: Hại chết ‘con’ của anh và Đan Nhất Thuần
Tại nhà họ Đàm.
Người giúp việc dè dặt nói với Hạ Tử Du, "Cô Hạ, nếu cô thấy trong người có chỗ nào không khỏe thì hãy lập tức nói cho tôi biết, tôi sẽ đi mời bác sĩ đến kiểm tra cho cô ngay."
Hạ Tử Du ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa mỉm cười với người giúp việc, "Tôi không sao, chị bận việc gì thì đi làm đi!"
"Dạ được."
Người giúp việc đi rồi Hạ Tử Du mới nhẹ thở phào một hơi.
Cô đã ở hà họ Đàm được ba ngày rồi, trong thời gian này, người giúp việc trong nhà họ Đàm cung phụng cô như Thần Linh, thường hay ân cần hỏi han, nhiệt tình đến khiến cho cô muốn thở không ra hơi.
Sở dĩ có tình huống như vậy đương nhiên là mọi người trong nhà họ Đàm đều đã biết chuyện cô mang thai, cộng thêm ông Đàm còn đặc biệt quan tâm cô. Hai mẹ con họ Đàm cũng bởi vì lần trước cô đã nói chuyện với họ cho nên mới lặng im không nói gì, nhóm người làm cho rằng địa vị của cô đã phục hồi lại như xưa, cho nên đối với cô không hề dám có sơ xuất gì, cứ như vậy, cuộc sống của cô ở nhà họ Đàm cũng không đến nỗi quá khó khăn. . . . . .
Nhàm chán bật chuyển kênh xem những tiết mục trên ti vi, bỗng dưng tầm mắt Hạ Tử Du dừng lại ở một tiết mục có liên quan đến việc thai phụ sinh em bé.
Trong TV đang chiếu chính là quá trình thai nhi trưởng thành trong cơ thể người mẹ, trên hình ảnh là từng bước thai nhi dần lớn lên, máy quay phim cũng đặc biệt miêu tả nhịp tim của thai nhi mạnh mà có lực, ‘thình thịnh - thình thịch’ rất có tiết tấu, rất có sức sống.
Hạ Tử Du theo bản năng đưa tay vuốt bụng mình, xem hình ảnh thai nhi từ từ tượng hình trong ti vi, trên mặt cô dào dạt dâng tràn tình thương của người mẹ.
Đột nhiên như ý thức được cái gì, tay cô từ từ di chuyển khỏi bụng, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm theo.
Bỗng lúc này, "Cô Hạ. . . . . ."
Hạ Tử Du đang suy nghĩ giật mình tỉnh lại, "Hử?"
Người giúp việc nói, "Cô Đan đến thăm cô."
Lời người giúp việc vừa dứt, Hạ Tử Du cũng đã nhìn thấy Đan Nhất Thuần đang chậm rãi đi vào cửa chính nhà họ Đàm.
Đan Nhất Thuần cất bước đi tới chỗ Hạ Tử Du, cũng không có lên tiếng chào hỏi Hạ Tử Du như trước kia.
Đối với sự ác cảm của Đan Nhất Thuần, khiến cho Hạ Tử Du của ngày hôm nay cũng nói thẳng không kiêng nể, "Cô hẳn nên biết tôi không muốn nhìn thấy cô." Cô đã từng tin tưởng Đan Nhất Thuần như thế, nhưng kết quả đổi ngược lại Đan Nhất Thuần đã dùng thủ đoạn đê tiện hãm hại cô "Rù quyến" Đàm Dịch Khiêm, tuy chân tướng sự thật Đàm Dịch Khiêm cũng biết nhưng vẫn cố tình vu oan cho cô, nhưng việc này không có nghĩa là Đan Nhất Thuần không có bất kỳ trách nhiệm nào.
Cũng như cô, Đan Nhất Thuần không còn khiêm tốn lên tiếng chào hỏi như trước kia nữa, mà lạnh giọng hỏi, "Hạ Tử Du, đây chính là mục đích của cô sao?"
Hạ Tử Du không hiểu ngước mắt lên hỏi, "Cái gì?"
Đan Nhất Thuần như đang lên án nói, "Vào thời điểm mấu chốt phá rối hôn lễ của tôi và Dịch Khiêm! !"
Đối mặt với lời chỉ trích đó Hạ Tử Du chỉ cười lạnh hỏi ngược lại, "Cô nghĩ vậy sao?"
Ngay lập tức, thân thể tựa như trang giấy của Đan Nhất Thuần yếu ớt lảo đảo như sắp ngã, cô bi thương nhìn Hạ Tử Du, nghẹn giọng nói, "Trước khi tôi và Dịch Khiêm cử hành hôn lễ tôi đã có nói với cô, cô có thể trách tôi, hận tôi, thậm chí chỉ cần một câu nói của cô, tôi nhất định sẽ chủ động rút lui ngay. Nhưng mà, tại sao cô đã nói vĩnh viễn cũng sẽ không dây dưa không rõ ràng với Dịch Khiêm nữa, quay ngược lại cô lại dùng cách thức đó để trả thù tôi và Dịch Khiêm?"
Hạ Tử Du từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Đan Nhất Thuần nuốt nghẹn đau khổ xuống cổ họng, đau đớn nói, "Nếu không làm được như mình nói thì lúc đầu đừng có giả bộ rời khỏi Dịch Khiêm, kiểu người làm bộ làm tịch như cô mới thật sự đúng là khiến cho người ta đáng xấu hổ!"
Bốp ——
Trong tít tắt, một cái tát nặng nề đột nhiên giáng xuống khuôn mặt không tì vết của Đan Nhất Thuần, ngay lập tức trên làn dàn trắng đến nỗi có thể thể thấy được tia máu của Đan Nhất Thuần hiện rõ năm dấu tay đỏ hồng nhìn thấy mà giật mình.
Đan Nhất Thuần vuốt vuốt gò má mịn màng như bị lửa đốt của mình, không thể nào tin nổi nhìn Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du biết mình tát Đan Nhất Thuần cái đó không nhẹ, cũng nhìn thấy trên khuôn mặt Đan Nhất Thuần hiện rõ vết thương, nhưng cô không hề hối hận bởi cái tát này, cô bình tĩnh nhìn thẳng vào trong đôi mắt ẩn chứa sự hoảng sợ cùng không thể tin được của Đan Nhất Thuần, lạnh nhạt nói, "Cái tát này là tôi muốn đòi lại sự tin tưởng mà tôi đã từng thật lòng xem cô như một người bạn tri kỷ của mình."
Đáy mắt Đan Nhất Thuần trong nháy mắt thoáng hiện lên màn nước mắt, "Hạ Tử Du, cô. . . . . ."
Giờ khắc này Đan Nhất Thuần thật giống như rất bị ủy khuất, vừa vuốt mặt vừa khóc xoay người chạy vọt ra khỏi biệt thự.
---------
Không ai nghĩ đến, Đan Nhất Thuần vừa mới xoay người muốn chạy ra khỏi biệt thự thì đụng phải vợ chồng họ Đàm mới từ bệnh viện đi kiểm tra sức khỏe về.
Bà Đàm đang đẩy ông Đàm đi vào phòng khách, đột nhiên nhìn thấy Đan Nhất Thuần khóc xoay người vọt ra ngoài biệt thự, bà Đàm trước tiên đỡ lấy hai vai Đan Nhất Thuần bởi vì kiềm nén nức nở mà run rẩy, lo lắng hỏi, "Nhất Thuần, Con tới khi nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
Giống như được gặp phải người có thể cho mình bày tỏ hết mọi uất ức, Đan Nhất Thuần ngước lên đôi mắt mờ lệ, nghẹn ngào gọi, "Bác gái. . . . . ."
Ngoài chú ý tới bộ dáng uất ức khóc rống của Đan Nhất Thuần, bà Đàm còn nhìn thấy vết sưng đỏ bầm tím trên má Đan Nhất Thuần, bà Đàm liền nâng nhẹ mặt Đan Nhất Thuần lên, đau lòng nói, "Đứa nhỏ, con làm sao vậy?"
Đan Nhất Thuần cũng không nói gì, chỉ thút thít khóc.
Bà Đàm lập tức giận dữ trừng mắt nhìn người giúp việc đang đứng trong phòng khách, "Cô Đan đây là thế nào?"
Nhóm người giúp việc không hẹn mà cùng nhau nhìn tới Hạ Tử Du, cuối cùng nơm nớp lo sợ cúi đầu xuống, không ai dám lên tiếng.
Bà Đàm đưa ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc trừng sang Hạ Tử Du, "Là cô!"
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, không có giấu diếm trả lời, "Dạ."
"Cô lại dám đánh Nhất Thuần? Hạ Tử Du, cô thật cho rằng mình là chủ nhân của nhà họ Đàm này sao?" Bà Đàm tức giận, đi tới trước mặt Hạ Tử Du, vung tay lên định đòi lại cát tát tay khi nãy cho Đan Nhất Thuần.
Nào ngờ, ông Đàm đúng lúc bắt lấy bàn tay bà Đàm, cũng hung hăng hất tay bà ra, lạnh lùng nói, "Tôi đã nói trong căn nhà này không ai được phép ức hiếp Tiểu Du!"
Bà Đàm vô cùng căm phẫn giựt tay lại, không vui nói, "A Khâm, bây giờ là Hạ Tử Du ra tay đánh Nhất Thuần trước, chẳng lẽ ông còn muốn bao che cho nó sao?"
Ông Đàm đưa ánh mắt chuyển sang Đan Nhất Thuần, nhẹ giọng từ tốn hỏi, "Cô Đan, chuyện này là thật sao?"
Đan Nhất Thuần chậm rãi cụp mi mắt xuống, giống như mình bị ức hiếp mà không dám lên tiếng nói.
Bà Đàm tiếc thương nói, "Ông nhìn xem mặt của Nhất Thuần sưng đỏ hết lên rồi kìa, ngoài Hạ Tử Du ra, trong cái nhà này còn có ai dám đối với Nhất Thuần như vậy?"
Ông Đàm ôn hòa nhìn về phía Hạ Tử Du, "Có thật không?"
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Dạ, đúng là con có tát cô ấy một cái."
Bà Đàm xưa nay vẫn giữ cho mình phong cách như một người cao quý nhưng lúc này bởi vì tức giận mà mặt mày nhăn nhúm, "Ông thấy chưa, cô ta cũng chính miệng thừa nhận đó. . . . . . A Khâm, sao ông lại có thể dung túng cô ta như vậy chứ?"
Nhưng không ai ngờ tới giờ phút này ông Đàm lại nói, "Tiểu Du, con làm rất đúng. Đối với cái loại người làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác đó, con cũng là nữ chủ nhân của căn nhà này sớm nên phải có thái độ dứt khoát như thế mới được!"
Bà Đàm giật mình sững sờ thốt lên, "A Khâm. . . . . ."
Ông Đàm lạnh lùng nhìn về phía Đan Nhất Thuần, "Đây là nhà họ Đàm của chúng tôi, cô không phải là thành viên trong gia đình chúng tôi, mời cô sau này đừng bước đến nhà chúng tôi nữa, nếu không, lần sau tôi sẽ bảo người lôi cô đi ra ngoài chứ không có mời như thế này đâu."
Trông thấy sắc mặt Đan Nhất Thuần chuyển thành tái nhợt lảo đảo lùi về phía sau, bà Đàm vội vàng đỡ lấy Đan Nhất Thuần, nhẹ giọng trách, "A Khâm, Nhất Thuần đã có con của Dịch Khiêm rồi!"
Ông Đàm khinh thường liếc nhìn tới Đan Nhất Thuần, "Tôi không quan tâm cô ta có một đứa hay mấy đứa con của Dịch Khiêm, tôi chỉ quan tâm đến đứa con dâu duy nhất của tôi mà thôi. Còn người nào đó vọng tưởng muốn lấy danh nghĩa làm con dâu để bước vào cổng nhà họ Đàm chúng ta thì trừ phi chờ tôi chết đi!"
. . . . . .
Cuối cùng Đan Nhất Thuần khóc rống lên bỏ chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Đàm, dĩ nhiên bà Đàm không yên tâm vội chạy đuổi theo.
Sau khi đuổi Đan Nhất Thuần đi, khi khuôn mặt lạnh lùng của ông Đàm nhìn sang Hạ Tử Du thì lập tức chuyển thành nét từ ái và ôn hòa, "Tiểu Du à, con có mệt không? Mau lên lầu nghỉ ngơi đi, đừng làm cháu bác mệt, nghỉ ngơi một lát rồi bác bảo người giúp việc gọi con xuống dùng cơm."
Đối mặt với sự thương yêu của ông Đàm, trái tim vốn lạnh lẽo của Hạ Tử Du như được truyền vào một tia ấm, cô nhẹ giọng hỏi, "Bác trai, tại sao bác không hỏi con nguyên nhân?"
Ông Đàm cười hỏi ngược lại, "Tại sao bác phải hỏi? Bác muốn con chính là đứa con dâu đứng bên cạnh bác, ai dám có ý kiến!"
------
Buổi tối, Hạ Tử Du tắm rửa xong sau đó như có điều suy nghĩ tựa người vào đầu giường.
Đúng vậy, cô đang suy nghĩ về chuyện lúc ban ngày mình đối xử với Đan Nhất Thuần. . . . . .
Thời điểm cô đang đắm chìm trong suy nghĩ, ngoài cửa phòng cô đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Không hiểu sao, thật giống như biết người đến là ai, hoặc có lẽ đã nhận ra được người tới qua tiếng gõ cửa dồn dập đó, Hạ Tử Du bước xuống giường đi ra mở cửa phòng.
Không ngoài dự đoán, đứng ở ngoài cửa phòng cô lúc này chính là bóng dáng cao lớn sừng sững đúng như cái người mới vừa rồi cô suy nghĩ.
Bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đen đứng trong bóng tối của Đàm Dịch Khiêm càng thêm có vẻ quỷ quyệt khó dò, Hạ Tử Du lạnh nhạt hỏi, "Anh đến là để đòi lại công đạo cho Đan Nhất Thuần sao?"
Đàm Dịch Khiêm nheo mắt, ánh sáng lạnh lẽo như được tỏa ra từ giữa kẽ hở đôi mắt, "Ai cho phép cô đánh cô ấy?"
Anh quả nhiên là vì chuyện đó mà tới. . . . . .
Hạ Tử Du nhàm chán nhún nhún vai, thật giống như đang nói đến một chuyện nào đó không quan trọng, ung dung nói, "Đó là món nợ cô ta thiếu tôi!"
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên ép Hạ Tử Du sát tới vách tường trong phòng, tay phải anh bóp chặt cổ họng cô, cáu kỉnh nói, "Cô dựa vào gì mà nói cô ấy thiếu nợ cô?"
Cố gắng chịu đựng sự đau đớn khi bị Đàm Dịch Khiêm bóp chặt cổ mình, Hạ Tử Du kiêu ngạo ngước đầu nói, "Dựa vào cái gì ư? Chỉ dựa vào điểm cô ta chính là kẻ thứ ba nhưng bề ngoài thì giả nhân giả nghĩa cũng đã đủ rồi."
Đàm Dịch Khiêm tăng sức siết chặt cổ Hạ Tử Du nói, "Cô lặp lại lần nữa xem?"
Hô hấp đã trở nên có chút khốn đốn khó khăn, Hạ Tử Du vẫn cố dùng hết hơi sức của mình gằn từng chữ nói rõ ràng, "Chỉ dựa vào điểm cô ta chính là kẻ thứ ba nhưng bề ngoài thì giả nhân giả nghĩa cũng đã đủ rồi! !"
Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm xanh mét, hung hăng nói, "Hạ Tử Du, cô thật đáng chết! !"
Cảm giác hô hấp bởi vì anh tăng sức siết chặt mà càng lúc càng trở nên khó thở, Hạ Tử Du không hề giãy giụa nữa, chỉ từ từ nhắm lại hai mắt, đôi môi trắng bệch nói ra từng chữ, "Anh giết tôi đi. . . . . . Giết chết tôi thì tốt. . . . . . Giết người đền mạng. . . . . . Tôi chết rồi ít nhất cũng sẽ không xuống địa ngục, nhưng Đàm Dịch Khiêm anh nhất định sẽ mãi mãi ở cái nơi địa ngục đó mà Vạn Kiếp Bất Phục! !"
Đàm Dịch Khiêm vẫn siết chặt lấy cổ Hạ Tử Du không buông, nhưng cũng không có tăng thêm sức nữa, anh lạnh giọng nói, "Cô nói giết người thì đền mạng, đúng không? Được, vậy thì bây giờ tôi sẽ để cho cô thấy như thế nào gọi là giết người đền mạng! !"
Hạ Tử Du từ từ nhắm lại hai mắt, vẫn không hề giãy giụa, nhưng lúc này Đàm Dịch Khiêm đột nhiên nới lỏng bàn tay đang siết chặt cổ Hạ Tử Du ra, ngượi lại hung hăng lôi kéo tay Hạ Tử Du.
Bị anh cưỡng chế lôi kéo ra khỏi phòng, Hạ Tử Du giãy giụa kịch liệt, "Đàm Dịch Khiêm, cái người điên này, anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
Lôi kéo Hạ Tử Du đi ra khỏi nhà họ Đàm, không để ý đến sự phản kháng của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm trực tiếp xô đẩy Hạ Tử Du vào trong xe.
Sau đó Đàm Dịch Khiêm lái xe băng băng trên đường phố đêm ở Los Angeles.
Trước cửa một bệnh viện phụ khoa nổi tiếng, Đàm Dịch Khiêm lôi kéo Hạ Tử Du còn đang bị tốc độ xe dọa sợ tới mức cả người run rẩy bước xuống xe. (ặc, gì bạo lực thế anh trai)
Căn bản không cho phép Hạ Tử Du có cơ hội lùi bước, Đàm Dịch Khiêm tóm chặt tay Hạ Tử Du trực tiếp đi vào bệnh viện.
Không có sức để giãy giụa chỉ biết cất bước đi theo Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du không ngừng la hét, "Anh buông tôi ra, buông tôi ra mau. . . . . ."
Rốt cuộc khi cả hai dừng lại ở trước cửa một phòng bệnh, Đàm Dịch Khiêm mới hất tay Hạ Tử Du ra.
Hạ Tử Du chưa kịp đứng ổn định lại, đã thấy một y tá từ trong phòng bệnh vội vã chạy ra đến trước mặt bọn họ.
Y tá đi tới trước mặt Đàm Dịch Khiêm, lo lắng nói, "Đàm tổng, cô Đan bởi vì sinh non mà xuất huyết rất nhiều, bác sĩ bây giờ đang truyền máu cho cô Đan nhưng tình huống có thể sẽ không được lạc quan lắm. . . . . ."
Dáng người cao ngất nghiêm nghị của Đàm Dịch Khiêm rõ ràng giựt mình sững sờ.
Hạ Tử Du trừng lớn tròng mắt, kinh ngạc nói, "Cái gì sanh non? Cái gì xuất huyết rất nhiều?"
Đàm Dịch Khiêm quay mặt sang, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, hung tợn nói, "Cô đã nói giết người thì đền mạng, bây giờ cô đã giết chết con của tôi, cô nói xem mình nên dùng cái gì để bồi thường lại cho tôi?"
Hạ Tử Du không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác hỏi, "Anh. . . . . . Anh đang nói cái gì?"
|
Chương 207: Đúng là tôi muốn trả thù anh đấy
Trong khi Hạ Tử Du còn đang nghi ngờ nhìn Đàm Dịch Khiêm thì giọng bà Đàm đột nhiên truyền đến, "Hạ Tử Du, cô thật là độc ác, cô hại chết đứa con của Dịch Khiêm và Nhất Thuần, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Không ngờ cũng gặp được bà Đàm ở bệnh viện, Hạ Tử Du còn chưa kịp hiểu rõ nguyên do đã nhìn thấy bà Đàm nổi giận đùng đùng đi về phía mình.
Hạ Tử Du sững sờ đâm chân tại chỗ, ngơ ngác đứng nhìn bước chân bà Đàm càng lúc càng tiến tới gần mình.
Khi đi tới trước mặt Hạ Tử Du, bà Đàm vừa đưa tay muốn "Dạy dỗ" Hạ Tử Du, vừa không kiềm được lửa giận mà thì thào nói, "Cô là con đàn bà thối tha, cô mau trả lại cháu trai cho tôi. . . . . ."
Hạ Tử Du vì không hiểu được chuyện gì đang diễn ra nên cũng không thời kịp né tránh, thiếu chút nữa đã bị bàn tay bà Đàm giáng xuống cho một cái, may mắn là bà Đàm chưa kịp vung xuống thì Đàm Dịch Khiêm đã ra tay ngăn cản, lạnh lùng nói, "Chuyện ở đây không liên quan đến mẹ!"
Bà Đàm giận dữ giựt tay lại, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Tử Du, khó có thể tin nói, "Dịch Khiêm, ba con che chở cho cô mẹ còn chưa tính, chẳng lẽ đến tình cảnh này rồi mà con còn muốn bao che cho cô ta sao? Nếu như Nhất Thuần biết thái độ giờ phút này của con như vậy, con có từng suy nghĩ đến Nhất Thuần sẽ khổ sở như thế nào không?"
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm bỗng trở nên lạnh lẽo, lời nói cũng lạnh lùng không kém, "Con nói rồi, chuyện của con không cần mẹ bận tâm!"
Bà Đàm bực tức nói, "Nhưng mà mẹ. . . . . ."
Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm đã lạnh đến đáng sợ, "Con không muốn nói thêm lần thứ hai."
Không thể hơn thua với con trai mình, bà Đàm đành phải đem hết tất cả oán giận trút cả lên người Hạ Tử Du, bà hung hăng nói, "Hạ Tử Du, nếu như Nhất Thuần vì vậy mà xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Hạ Tử Du mờ mịt không hiểu gì đứng im tại chỗ, từ đầu đến cuối không hiểu gì về nguyên nhân giận chó đánh mèo của bà Đàm và Đàm Dịch Khiêm.
Bà Đàm mắng nhiếc Hạ Tử Du thêm một hồi nữa mới tức giận bỏ đi.
Sau khi định thần lại, Hạ Tử Du ngước mắt nhìn nghiêng tới khuôn mặt lạnh lùng cương nghị của Đàm Dịch Khiêm, nhíu mày hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt Đàm Dịch Khiêm như hai thanh kiếm sắc bén bắn thẳng về phía Hạ Tử Du, nghiêm giọng nói, "Cám ơn cô đã ban tặng! !"
Hạ Tử Du giật mình sững sờ, không hiểu anh đang nói gì.
Đáy mắt Đàm Dịch Khiêm tỏa ra ánh sáng nguy hiểm rồi chợt chuyển tối, lạnh giọng nói, "Sau khi cô đánh Nhất Thuần, lúc cô ấy khóc chạy ra khỏi biệt thự thì bị vấp ngã, nếu như không phải có mẹ tôi đuổi theo, có lẽ cô ấy chết ngất ở bên đường cũng không ai hay biết!"
Hai mắt Hạ Tử Du trợn lớn, hoàn toàn không ngờ rằng nguyên nhân gây ra chuyện thật sự là tại mình.
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du, không hề có chút tình cảm nào nói, "Cô nói giết người thì đền mạng, nếu vậy, tôi và Nhất Thuần đã mất đi đứa con này, cô nghĩ mình dùng cái gì để bồi thường đây?"
Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng nguy hiểm của Đàm Dịch Khiêm, lúc này Hạ Tử Du mới bừng tỉnh phản ứng được, kinh ngạc hỏi, "Nhất Thuần, cô ấy đã mất đi đứa nhỏ sao?"
Ánh sáng bắn ra từ tròng mắt đen của Đàm Dịch Khiêm càng thêm sắc bén, "Đến nước này rồi mà cô còn muốn giả vờ vô tội với tôi sao?"
Hạ Tử Du sững sờ nói, "Sao có thể như vậy được, tôi chỉ là . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm tức giận cắt ngang lời nói của Hạ Tử Du, "Cô căn bản là đang giở trò để đến báo thù chúng tôi có phải không?"
Hạ Tử Du chợt trừng lớn tròng mắt, "Sao anh có thể nói như vậy?" Cô không thể tin được lời lẽ anh chỉ trích cô lại giống như cô từng nói với Đan Nhất Thuần, những lời mà thật sự khiến cho người khác ghê tởm.
Đàm Dịch Khiêm tức giận nói, "Tôi đã từng nghĩ sẽ cố hết khả năng của mình để cho cô có được cuộc sống yên tĩnh an nhàn sau khi chúng ta ly hôn, nhưng không ngờ cô lại nghĩ một đằng nói một nẻo, ghi hận trong lòng."
Những lời Đàm Dịch Khiêm nói tựa như kim nhọm đâm thật sâu vào lòng Hạ Tử Du đau nhói, cổ họng Hạ Tử Du chợt dâng lên từng hồi chua xót, giọng vì uất nghẹn cũng trở nên chua chát khàn khàn, "Đàm Dịch Khiêm, chúng ta cũng đã đi tới con đường ly hôn rồi, anh nghĩ rằng tôi còn có thể vì một đoạn tình cảm đã chết mà ‘ghi hận trong lòng’ để đánh đổi với toàn bộ cuộc sống tương lai của mình sao?"
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm nhếch lên, giễu cợt nói, "Nếu như cô thật đúng là lòng lặng như nước như lời cô nói, vậy thì cô cần gì phải đánh Nhất Thuần cái bạt tai đó, có lẽ cô cũng cần nên giải thích cho rõ ràng về chuyện đó!"
Hạ Tử Du cũng không hề tỏ ra sợ hãi, thản nhiên nói, "Phải, đánh Đan Nhất Thuần đúng là chủ ý của tôi, tôi dám thừa nhận và cũng không thấy hối hận!"
Đàm Dịch Khiêm cười lạnh, "Rốt cuộc cô cũng chịu thừa nhận mình ‘ghi hận trong lòng’ với Nhất Thuần rồi sao?"
Hạ Tử Du vào thời khắc này thống khổ cười lên, "Đàm Dịch Khiêm, không phải tôi ‘ghi hận trong lòng’ với Đan Nhất Thuần, tôi chỉ đòi lại món nợ mà cô ta thiếu tôi, trên thực tế, tôi cũng đang đòi lại tất cả những gì anh nợ tôi . . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày, "Nợ cô?"
Hạ Tử Du thê lương nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm, như sợ hãi dẫn đến sự đau khổ cho mình, cô nhỏ nhẹ từ tốn nói rõ ràng từng câu từng chữ, "Lần trước, anh nói với tôi Đan Nhất Thuần mang thai ở ngay tại bờ biển mà chúng ta đã từng tuyên thệ cả đời mãi bên nhau. . . . . . Đàm Dịch Khiêm, tôi vẫn luôn nghĩ nguyên nhân dẫn đến tình cảm của chúng ta đi tới ngày hôm nay là do hai phía, thậm chí có nhiều lúc tôi thấy rằng phần lớn mọi lỗi lầm đều do tôi, cho nên dù anh thật đã quên lời thề ước giữa chúng ta, quên những lời hứa hẹn khi anh đưa tôi từ Male đến Los Angeles. Mặc dù tôi rất thất vọng, rất khó chịu, nhưng tôi không hề dám oán trách anh một lời. . . . . . Nhưng mà, Đàm Dịch Khiêm, anh và Đan Nhất Thuần lại có con, hai người thế nhưng lại có con . . . . ."
Nói tới đây, Hạ Tử Du quay đầu sang hướng khác, liên tục hít sâu vài cái để xác định mình đã có thể ức chế không cho nước mắt đang ngưng tụ trong hốc rơi xuống, sau đó Hạ Tử Du mới lại nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, nghèn nghẹn nói, "Đan Nhất Thuần đã có thai hơn hai tháng, điều này nói rõ là cô ta có thai trước khi chúng ta chưa ly hôn, thời điểm tôi không thể nào chịu nổi sự lạnh nhạt của anh mà về nhà mẹ tôi ở thành phố Y, thì cũng lúc đó anh và Đan Nhất Thuần đã có quan hệ với nhau. . . . . . Đàm Dịch Khiêm, anh hẳn còn nhớ, lúc tôi từ thành phố Y trở lại mới đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho anh, cho nên, anh và Đan Nhất Thuần phát sinh quan hệ là lúc chúng ta vẫn chưa có ly hôn, chính anh đã phản bội tôi. . . . . ."
Bây giờ suy nghĩ lại cô đột nhiên cảm thấy mình thật là ngu ngốc. . . . . .
Từ thành phố Y trở lại, cô vẫn khờ dại cho rằng họ còn có một tia hy vọng tái hợp, cô cố gắng tạo cho cả hai ba tháng thời gian để suy nghĩ, nhưng không ngờ anh và Đan Nhất Thuần đã sớm xảy ra quan hệ.
Không ai nhận ra, tròng mắt đen thâm sâu không lường được luôn u ám của Dịch giờ phút này lại có vẻ như mờ mịt sững sờ, anh trầm giọng hỏi, "Ai nói cho cô biết chuyện này?"
Hạ Tử Du uất nghẹn nuốt ực sự khổ sở xuống cổ họng, nghẹn giọng nói, "Mấy ngày trước tôi còn ở bệnh viện phụ khoa, chính là lúc anh đưa Đan Nhất Thuần tới bệnh viện làm kiểm tra thai. . . . . . Vị bác sĩ phụ trách chăm sóc sức khỏe cho tôi, cũng chính là vị bác sĩ kiểm tra thai cho Đan Nhất Thuần, trong lúc vô tình họ nói cho tôi biết chuyện Đan Nhất Thuần đã mang thai hơn hai tháng. . . . . . Đàm Dịch Khiêm, nếu như không phải tôi vô tình biết được chuyện này, rốt cuộc anh còn muốn giấu tôi tới khi nào?"
Giờ khắc này, Đàm Dịch Khiêm không nói gì.
Hạ Tử Du nhìn thật sâu vào tròng mắt đen sắc bén của Đàm Dịch Khiêm lúc này đã không còn khí thế hùng hổ dọa người nữa, nghẹn ngào nói, "Đàm Dịch Khiêm, nếu như anh đã quyết định đến với người khác thì tại sao còn phải đồng ý với đề nghị ba tháng thời gian tôi đưa ra? Mãi đến hôm nay tôi mới phát hiện, hóa ra mình lại có thể ngu xuẩn đến thế, ngây thơ như vậy. . . . . . Các người đều thật rất biết diễn kịch, xem tôi như trò xiếc khỉ. . . . . . Anh rõ ràng làm chuyện có lỗi với hôn nhân của chúng ta, nhưng vẫn làm bộ không thẹn với lương tâm mà đối diện với tôi. Còn Đan Nhất Thuần cũng rõ ràng đã trở thành kẻ thứ ba giữa chúng ta, lại dám lật lọng tráo trở nói không hề có quan hệ với anh, nhưng từ đầu tới cuối chỉ có mỗi mình tôi mới chính là người phụ nữ ngu ngốc nhất không hề hay biết gì cả, thậm chí sau khi tôi và anh đã chia tay rồi tôi còn thật lòng cầu mong cho anh và Đan Nhất Thuần sẽ được hạnh phúc bên nhau mãi mãi. . . . . . Vì thế, Đàm Dịch Khiêm, mời anh bây giờ hãy nói cho tôi biết, tôi cho Đan Nhất Thuần một cái tát đó, thật sự là quá đáng sao?"
Bầu không khí giữa bọn họ đã bắt đầu trở nên nặng nề.
Hạ Tử Du cắn chặt môi dưới, ánh mắt không hề dao động nhìn chằm chằm vào Đàm Dịch Khiêm, hy vọng lúc này Đàm Dịch Khiêm có thể cho cô một lý do thích hợp, ít nhất cô sẽ không hối tiếc khi mình đã từng yêu sâu đậm một người đàn ông nhưng người đó lại chính là một kẻ thối nát như thế. . . . . .
Nhưng Đàm Dịch Khiêm vẫn không hề lên tiếng, đáy mắt sắc bén cùng thái độ kiêu căng hiếp người đã sớm biến theo cùng với những lời nói của Hạ Tử Du, cũng giống như đã bị Hạ Tử Du chọt trúng điểm yếu.
Hạ Tử Du không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Đàm Dịch Khiêm, trong lòng cảm thấy từng trận lạnh lẽo. Cô hy vọng biết dường nào nếu như giờ phút này anh có thể lên tiếng phản bác lại cô, để lòng cô còn có thể dễ chịu hơn một chút. Thế nhưng, anh không nói gì cả, anh cũng không còn hung hăng vênh váo như mới vừa rồi nữa. . . . .
Như bị sự rét lạnh trong lòng đả kích, tay Hạ Tử Du liên tục vuốt ngực, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh nói, "Đàm Dịch Khiêm, anh biết tại sao tôi quyết định đi theo bác trai dọn đến nhà họ Đàm các người ở không?"
Đàm Dịch Khiêm vẫn nín thinh không lên tiếng.
Hạ Tử Du cười khổ tự đáp, "Bởi vì tôi muốn cho bác trai dốc hết khả năng yêu thương tôi, đồng cảm với tôi, đợi sau khi tôi làm giải phẫu phá thai xong, cho dù tôi có rời khỏi nhà họ Đàm, tôi cũng sẽ làm cho bác trai ngăn cản anh cưới Đan Nhất Thuần, coi như cuối cùng anh vẫn có thể cưới được, ít nhất trước khi các người trở thành người một nhà cũng phải chịu mọi khổ sổ như tôi từng chịu!"
Đàm Dịch Khiêm nghiêng đầu nheo mắt lạnh lùng nói, "Cô cho rằng ba tôi có thể ngăn cản được tôi?"
"Đương nhiên là được, bởi vì tôi hiểu rõ hơn bấy kỳ ai, địa vị của bác trai ở trong lòng anh không một ai có thể sánh nổi, mặc dù tình cảm của anh và bác trai cũng không thân cận gì nhiều."
Tròng mắt đen của Đàm Dịch Khiêm bỗng trở nên quỷ quyệt, u ám liến nhìn Hạ Tử Du.
Đối mặt với ánh mắt nguy hiểm đó, Hạ Tử Du cũng không hề tỏ ra sợ hãi nói, "Đàm Dịch Khiêm, chớ có trách tôi độc ác, cũng đừng nghĩ rằng tôi ghi hận trong lòng, đây chẳng qua là anh nợ tôi mà thôi!"
Không quan tâm đến biểu cảm trên mặt Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du dứt khoát xoay người cất bước bỏ đi.
Trước khi bước vào thang máy bệnh viện, Hạ Tử Du như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô dừng chân lại, kiêu ngạo nói, "Ồ, tôi quên nói điều này, sở dĩ giỏi về tâm kế để trả thù như vậy, là nhờ học được từ anh đấy."
Lúc Hạ Tử Du đi ra khỏi bệnh viện thì đã là 10 giờ đêm, buổi tối mùa Thu tại Los Angeles cực kỳ rét lạnh, cho nên lúc Hạ Tử Du đứng chờ taxi ở con phố bên cạnh cũng không kiềm được mà run lẩy bẩy.
Đợi rất lâu, Hạ Tử Du đợi mãi cũng không thấy có một chiếc taxi nào tới, bờ môi đã bị lạnh đến trở nên trắng bệch, cô vốn nên tìm một nơi để tránh cơn gió đêm lạnh lẽo này thế nhưng cô lại giống như tình nguyện cam chịu cái loại cảm giác bị rét lạnh đông cứng đến buốt tim này, cũng không muốn tìm một nơi để lòng đang trào dâng đau đớn được bình thường trở lại.
Đột nhiên, két ——
Một tiếng vang dội phá tan bầu trời đêm bỗng dừng ngay bên tai Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du ngước lên khuôn mặt bị đông cứng đến mức tái nhợt, chưa nhìn thấy rõ người tới là ai, hai tay của cô lại đột nhiên bị một đôi bàn tay ấm áp của ai đó xoa nhè nhẹ.
Robert hà hơi lên hai tay lạnh buốt của Hạ Tử Du, vừa trách móc nhưng lại có vẻ như rất đau lòng nói, "Em là đồ ngốc sao? Khí trời lạnh như thế, em lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh thế này mà đứng ở ven đường ư?"
Nhận ra người tới là Robert, Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, "Robert, sao anh ở đây?"
Robert vừa chà nóng đôi tay cho Hạ Tử Du, vừa không vui nói, "Em còn dám nói, rõ ràng em nói với anh sức khỏe em không tốt muốn ở lại bệnh viện nghỉ ngơi thêm một thời gian. Nhưng mấy ngày hôm trước anh đến bệnh viện thăm em, bác sĩ mới nói cho anh biết em đã được bác trai đón về nhà họ Đàm ở rồi. Anh gọi điện thoại di động thì em không nghe, anh cũng đã đến nhà họ Đàm tìm em mấy lần, nhưng những người giúp việc trong nhà họ Đàm kia lại nói với anh là em không muốn gặp anh, em biết anh lo lắng cho em như thế nào hay không? Thật may là lúc nãy anh buồn bực nên lái xe đi dạo lung tung thì nhìn thấy tài xế nhà họ Đàm chở bác gái chạy ra từ phương hướng bệnh viện, vì thế anh mới biết mà chạy về hướng bệnh viện bên này. . . . . ."
Nhưng lúc này Hạ Tử Du lại đưa tay đẩy Robert ra, thống khổ nói, "Anh đừng cứ mãi lo lắng cho em nữa, có được hay không?"
Robert bởi vì bất ngờ bị động tác đẩy ra của Hạ Tử Du mà lùi về phía sau một bước, nghi ngờ hỏi, "Tử Du, em làm sao vậy? Có phải em đang trách anh chưa được sự đồng ý của em mà đưa em tới Los Angeles hay không?"
Hạ Tử Du dùng sức lắc đầu, "Robert, em cầu xin anh đừng bận tâm đến em nữa, em thật van xin anh đấy. . . . . ."
Robert nghiêm nghị nói, "Sao anh có thể bỏ mặc em chứ, là anh đưa em tới Los Angeles này . . . . . . Em mau nói cho anh biết, có phải Dịch Khiêm lại khi dễ em đúng không? Nếu đúng như vậy, ngay bây giờ anh sẽ đi tìm cậu ta để tính sổ."
"Không phải, không phải, không phải! !" Hạ Tử Du liên tục nói ra ba tiếng, sau đó từ từ ngồi xổm người xuống đất, như không thể chịu nổi mà vòng tay ôm lấy cơ thể mỏng manh đang lạnh run rẩy của mình, nghẹn ngào chua chát thốt lên, "Người ngây thơ nhất thế giới này chính là em, em xứng đáng bị lừa chẳng hay biết gì, thật đáng đời như một kẻ ngốc bị người ta xoay quanh đùa giỡn! !"
|
Chương 208: Đứa bé và vợ trước của tôi có quan hệ gì tới cậu
Robert cũng ngồi xổm người xuống, vịn nhẹ thân thể mỏng manh đang run rẩy của Hạ Tử Du, khẩn trương hỏi, "Tử Du, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Tử Du vùi đầu vào giữa hai gối, như đang rất đau khổ nhưng lại không chịu mở miệng nói gì.
Robert nhíu chặt hai hàng lông mày, "Em không chịu nói cho anh biết đúng không, nhất định là có liên quan đến Dịch Khiêm rồi, ngay bây giờ anh sẽ lập tức đi tìm cậu ta!"
Robert nói xong liền đứng dậy, cũng ngay lúc đó, Hạ Tử Du ngước đầu lên giữa hai gối, cô dùng sức níu lại cánh tay Robert, như cầu xin anh thương xót nói, "Em van xin anh đừng xen vào chuyện của em nữa được không?"
Sắc mặt Robert xanh mét, "Quả thật là Dịch Khiêm đã ức hiếp em?"
Dường như chỉ cần nhắc tới tên của anh, tim cô lại dâng trào lên đau đớn, đây là nỗi đau đớn đến thấu xương mà ngay cả gió đêm lạnh lẽo cũng không thể tê dại bằng, cô rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ, nổi giận bật thốt lên, "Robert, anh có thể đừng nhắc đến cái tên khốn khiếp ấy nữa được không?"
Chưa bao giờ thấy Hạ Tử Du thể hiện ra trạng thái sa sút ở trước mặt người khác như vậy, Robert giật mình sững sờ đứng im tại chỗ.
Hạ Tử Du từ từ rũ xuống rèm mắt, chỉ cắn đôi môi thật chặt không còn lên tiếng nói chuyện nữa.
Mấy giây sau, Robert ấn nhẹ Hạ Tử Du vào trong ngực, "Anh xin lỗi, anh không nên tự cho mình đúng mà đưa em tới Los Angeles . . . . . ."
Giờ phút này Hạ Tử Du như đã không thể nào chèo chống cơ thể của mình được nữa, cứ mặc cho vòng tay ấm áp của Robert bao trọn lấy mình, cô như mất đi chỗ dựa mà tựa hẳn vào trong ngực Robert.
Robert an ủi vỗ nhẹ sống lưng Hạ Tử Du, dịu dàng nói, "Anh sẽ không nói thêm điều gì nữa, sau này cũng thế. . . . . ."
Hạ Tử Du nhắm hai mắt tựa vào lòng Robert, giọng cũng không còn sức sống mà nói, "Em muốn về nhà. . . . . ."
Robert lập tức gật đầu, "Nếu như em muốn, bây giờ anh sẽ lập tức đưa em về thành phố Y ngay."
Đột nhiên Hạ Tử Du như nhớ ra điều gì, lập tức lắc đầu, "Không, em vẫn chưa thể về nhà. . . . . . Em mệt quá, em muốn nằm nghỉ một chút."
Robert gật đầu, "Được, vậy bây giờ anh sẽ đưa em đến khách sạn. . . . . ."
Hạ Tử Du im lặng gật đầu.
Robert lập tức bấm chìa khóa xe, một tay mở cửa xe, một tay ôm lấy Hạ Tử Du ngồi vào trong xe. . . . . .
Có lẽ do cả người đã kiệt sức đến không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, Hạ Tử Du vừa ngồi vào trong xe thì cũng liền tựa vào lòng Robert mệt mỏi nặng nề nhắm hai mắt lại.
Robert vốn muốn sau khi đỡ Hạ Tử Du ngồi vào chỗ xong thì đi đến chỗ ngồi tài xế lái xe, nhưng phát hiện Hạ Tử Du đã ngủ say ở trong lòng mình, vì thế Robert quyết định im lặng ngồi ở sau xe cùng với Hạ Tử Du, rồi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du ngủ mà không hề được yên ổn, anh nhẹ nhàng ôm chặt Hạ Tử Du vào lòng, để cô dựa vào anh, tạo cho cô có được tư thế ngủ thoải mái nhất.
. . . . . .
Cách chỗ xe dừng không xa, bóng dáng cao to mạnh mẽ rắn rỏi của Đàm Dịch Khiêm đứng trong một góc tối ở bên ngoài cửa bệnh viện, trong tầm mắt của anh là chiếc xe của Robert đang dừng ở bên đường, đương nhiên còn có cả hình ảnh giờ phút này Robert đang ôm ấp Hạ Tử Du ngồi ở trong xe.
Bỗng dưng, một bóng dáng nữ tính thon dài xinh đẹp đi từ trong bệnh viện ra, cô bước tới sau lưng Đàm Dịch Khiêm, theo ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nhìn tới chiếc xe riêng đắt giá đang đỗ ở phía xa bên đường, cô nhỏ nhẹ nói, "Xem ra, Robert nhất định sẽ đối xử rất tốt với Tử Du. . . . . ."
Người đến là Đan Nhất Thuần!
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn chăm chú nhìn về phía trước, môi mỏng lãnh đạm mấp máy, "Ai cho phép cô chưa được sự đồng ý của tôi đã tự chủ trương?"
Đan Nhất Thuần nhìn bóng lưng cao ngất hiên ngang của Đàm Dịch Khiêm, bình tĩnh nói, "Vừa rồi ở trong phòng bệnh em cũng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Tử Du. . . . . . Không sai, là em đã thông đồng với bệnh viện, bảo bác sĩ cố ý đem chuyện thời gian em ‘mang thai’ kể lại cho Hạ Tử Du biết."
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên xoay người lại, đôi mắt đen giảo hoạt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Đan Nhất Thuần.
Đan Nhất Thuần nhìn khuôn mặt ở trong bóng tối nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ tuấn mỹ của Đàm Dịch Khiêm, chậm rãi nói, "Dịch Khiêm, anh không bỏ được, đúng không?"
Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt lông mày, ánh mắt tàn bạo quét về phía Đan Nhất Thuần, "Cô nên biết kết quả của việc không nghe lời tôi. . . . . . Nếu như ngay lập tức cô không tìm được lý do hợp lý để giải thích, tôi sẽ cho cô trả giá thật đắt cho sự tự chủ trương lần này!"
Nhưng Đan Nhất Thuần lại không hề có chút sợ hãi nào nói, "Lời thích của em chính là —— Em đã giúp anh làm được việc khiến cho Tử Du hoàn toàn chết tâm với anh! !"
Đàm Dịch Khiêm không vui nheo mắt nói, "Cô từng nói, cô sẽ chỉ làm những chuyện mà tôi bảo cô đi làm."
Đan Nhất Thuần tha thiết ngóng nhìn vào đáy mắt Đàm Dịch Khiêm, lấy tư cách là phụ nữ hiểu rõ về phụ nữ nói, "Dịch Khiêm, em nghĩ là anh vẫn chưa thể hiểu hết về phụ nữ. . . . . . Nếu như anh cho rằng chỉ dựa vào tin tức em mang thai giả cùng với những lời lẽ vô tình anh dành cho Tử Du, mà kết quả cuối cùng anh muốn chính là để Hạ Tử Du hoàn toàn chết tâm với anh. Vậy thì em có thể lấy lập trường của phụ nữ nói cho anh biết, anh làm như vậy đến cuối cùng sẽ chỉ làm vết thương chồng chất trong lòng của Tử Du càng tăng thêm nhiều vết thương khác mà thôi, chứ không thể khiến cho Hạ Tử Du hoàn toàn quên anh. . . . . . Bởi vì trong mắt Tử Du, nguyên nhân hôn nhân của hai người tan vỡ là từ hai phía, anh qua lại với người phụ nữ mình thích sau khi anh ly hôn, anh cũng không có làm gì sai, cho nên Tử Du không có lý do gì để oán trách anh . . . . . Hơn nữa, những sự tổn thương gần đây của anh đối với Tử Du, đổi lấy nhiều lắm cũng chỉ là sự thất vọng của Tử Du dành cho anh, cô ấy sẽ trốn tránh không muốn nhìn thấy anh, nhưng lòng cô ấy sẽ không bao giờ quên được anh. . . . . . Cho nên, nếu như anh muốn làm cho Tử Du hoàn toàn không còn hy vọng gì ở anh nữa, thì anh cần nên làm thế nào để cô ấy oán anh, hận anh, chỉ có khi cô ấy đã nản lòng thoái chí, mỗi một phút mỗi một giây khi nhắc tới anh cũng chỉ là cảm thấy chán ghét cùng thống khổ, có vậy cô ấy mới có thể hoàn toàn quên được anh . . . . . Rõ ràng, mới vừa rồi nghe anh và Tử Du nói chuyện với nhau, em nghĩ mình đã giúp anh làm được điều đó."
Đàm Dịch Khiêm cười lạnh, "Cô tự cho rằng mình hiểu rõ được tôi?"
Đan Nhất Thuần thản nhiên trả lời, "Không, em không thể nào hiểu được anh, thậm chí đến bây giờ em cũng không hiểu được tại sao anh lại muốn xa lánh Tử Du, nhưng mỗi khi nhìn thấy thái độ anh làm trái lòng mình đối với Hạ Tử Du tuyệt tình tàn nhẫn, tim của em cũng cảm thấy rất đau, bởi vì mỗi một lần Tử Du khó chịu, sự đau đớn ẩn giấu trong mắt anh nếu so với việc Tử Du xoay người bỏ đi thì nỗi đau đớn anh chịu nó còn nhiều hơn gấp ngàn lần vạn lần. Lòng em thương anh, cho nên, em không muốn anh chịu bất kỳ sự đau đớn nào. . . . . . Nếu anh đã quyết định dứt khoát muốn xa cách Tử Du mà lòng thì lại không nỡ bỏ, vậy em chỉ có thể dùng cách ‘làm trước nói sau’ để buộc anh phải quyết tâm hơn."
Nghe xong lời tự thuật của Đan Nhất Thuần, Đàm Dịch Khiêm vẫn không hề có chút biểu cảm, nhưng tròng mắt đen u ám lại quỷ dị nhíu lại mỏng như đường chỉ.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ người Đàm Dịch Khiêm, tròng mắt đen cũng u ám khiến cho người khác e sợ, Đan Nhất Thuần nuốt ực nước miếng xuống cổ họng, thân hình vì sợ hãi mà bước chân liên tục lùi về phí sau.
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm gợi lên ý cười lạnh, "Không phải cô không sợ tôi sao?"
Đan Nhất Thuần lấy hết dũng khí đứng im tại chỗ nói, "Không, em rất sợ, nhưng em biết anh sẽ không có giận lây sang em, bởi vì anh hiểu rõ hơn ai hết, em làm tất cả đều là vì anh."
Ý cười nơi khóe miệng Đàm Dịch Khiêm càng sâu hơn, còn mang theo sự nguy hiểm khó gần.
Thật sự Đan Nhất rất sợ khi nhìn thấy nụ cười hiếm hoi ít khi có này của Đàm Dịch Khiêm, cô sợ hãi nhưng vẫn cố gắng để mình đứng vững không dao động.
Vào lúc Đan Nhất Thuần tưởng rằng Đàm Dịch Khiêm sẽ dùng hình thức nào đó để trách phạt mình thì bên phía Robert lại đột nhiên vang lên tiếng mở cửa xe.
Ánh mắt hai người đồng thời chuyển sang bên đường.
Hóa ra Robert bảo một người tài xế khác tới, người tài xế đó hiện đang mở cửa xe ngồi vào vị trí lái xe đồng thời cũng nổ máy cho xe chạy.
Đan Nhất Thuần thật không ngờ Robert lại cẩn thận chu đáo với Hạ Tử Du như thế. . . . . .
Lý do Robert bảo tài xế khác tới lái xe thay mình rất dễ hiểu đó là vì Hạ Tử Du. . . . . .
Robert lo lắng nếu lúc này mình lái xe sẽ ảnh hưởng đến Hạ Tử Du đang ngủ trong lòng mình, cho nên anh thà rằng bảo người khác tới lái thay cũng không muốn mình di chuyển khiến Tử Du thức giấc. . . . . .
Nhìn bóng xe từ từ lăn bánh, Đan Nhất Thuần lơ đãng nói, "Anh cứ luôn mong muốn để Robert tới chăm sóc cho Tử Du, em nghĩ tối hôm nay anh đã được toại nguyện rồi. . . . . ."
Trên khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm cũng không hề biểu hiện ra cảm xúc gì, anh bình thản nói, "Xem ra tôi đã xem thường năng lực của một bác sĩ tâm lý như cô!"
Đan Nhất Thuần nghiêm mặt trả lời, "Đáng tiếc, em có thể đoán được tâm tư người khác, nhưng vĩnh viễn không đoán được tâm tư của anh."
Đàm Dịch Khiêm không trả lời Đan Nhất Thuần, đột nhiên cất bước đi.
Nhìn tới bóng lưng hiên ngang lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm bỏ đi, Đan Nhất Thuần lên tiếng hỏi, "Tối nay em vẫn phải tiếp tục ở lại bệnh viện diễn trò sao?"
Đàm Dịch Khiêm nhẹ giọng chậm chạp nói, "Nếu như tối nay Robert tới tìm tôi, tôi nghĩ phần diễn trò của cô cũng nên kết thúc từ đây."
. . . . . .
Hai mươi phút sau, đoán chừng có lẽ Robert đã về tới khách sạn, Đàm Dịch Khiêm một tay cắm túi quần đứng ở trước cửa sổ sát đất của phòng làm việc, lấy điện thoại di động ra gọi vào số điện thoại di động Hạ Tử Du, nhưng không đợi di động kết nối Đàm Dịch Khiêm liền cúp điện thoại.
-----
Từ khi Robert tới Los Angeles vẫn luôn ngủ lại ở khách sạn "LLD" của Đàm Dịch Khiêm, cho nên hiện tại Robert cũng chọn cho Hạ Tử Du một căn phòng sát vách phòng anh ở tại khách sạn "LLD".
Hạ Tử Du ngủ rất say, ngay cả khi Robert đặt nhẹ cô xuống giường cô cũng không hề hay biết.
Robert thấy Hạ Tử Du mặc nguyên quần áo nằm trên giường có vẻ như không được thoải mái lắm nên anh lập tức gọi điện thoại bảo phục vụ của khách sạn tới thay cho Hạ Tử Du bộ đồ ngủ. Trong khi phục vụ thay đổi quần áo cho Hạ Tử Du thì anh vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa phòng.
Đợi sau khi phục vụ rời đi, lúc này Robert mới đi lại vào phòng của Hạ Tử Du, sau đó ngồi xuống mép giường lẳng lặng nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của Hạ Tử Du.
Đột nhiên điện thoại di động Hạ Tử Du đổ chuông.
Không muốn đánh thức Hạ Tử Du, Robert lập tức đưa tay cầm lên túi xách Hạ Tử Du rồi mở khóa, Robert vừa mới tìm được di động, đang chuẩn bị xem giúp Hạ Tử Du là ai gọi, nhưng đột nhiên chuông điện thoại di động lại im bặt, mà dãy số hiện trên màn hình điện thoại di động của Hạ Tử Du là một dãy số rất lạ.
Robert nghĩ đối phương gọi nhầm vào số điện thoại Hạ Tử Du, nên anh liền bỏ điện thoại Hạ Tử Du lại vào túi xách, nhưng khi anh định bỏ điện thoại di động vào túi xách cho Hạ Tử Du thì vô tình anh lại nhìn thấy trong túi xách Hạ Tử Du có kèm theo một bản văn kiện in ba chữ "Thư thỏa thuận" còn mới tinh.
Có lẽ là ba chữ "Thư thỏa thuận" này quá dễ dàng kích thích dây thần kinh nhạy cảm người khác, Robert cũng không nghĩ gì mà mở ra xem.
Nhưng không ngờ khi Robert vừa đúng lúc lật lên xem nội dung một tờ trong đống thư thỏa thuận đó. . . . .
Đọc lướt qua tất cả nội dung bên trong thư thỏa thuận, Robert đột nhiên nắm chặt hai quả đấm đến độ nổi lên gân xanh, sau đó xé nát luôn phần thư thỏa thuận đó, rồi không hề chần chừ Robert nhặt lên chìa khóa xe bực tức đứng dậy bỏ đi.
. . . . . .
Sau khi Đàm Dịch Khiêm gọi xong cuộc điện thoại mà anh căn bản không muốn nó được kết nối, sau đó chỉ lẳng lăng mà ngồi trên ghế sofa duy nhất trong phòng làm việc, đang uống loại Laffey năm 83 vừa mới mua.
Không ngoài dự đoán của Đàm Dịch Khiêm, chưa tới nửa giờ, cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm đã bị Robert hung hăng đẩy vào.
Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh để ly rượu xuống, ra vẻ như rất kinh ngạc, "Đã trễ thế này, sao cậu còn đến đây?"
Robert đấm một phát thật manh vào cạnh tường, bởi vì tức giận mà mặt xanh mét, nghiến răng nói, "Đàm Dịch Khiêm, cậu còn là con người không? Sao cậu có thể buộc Tử Du bỏ đi đứa nhỏ, chẳng lẽ cậu không biết cơ thể Tử Du vốn không thể chịu nổi đau đớn đó sao?"
Đàm Dịch Khiêm cầm ly rượu đỏ trên bàn lên lắc nhẹ, giống như không thèm quan tâm nói, "Tôi đã đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói nếu bốn năm tháng sau cô ấy có làm giải phẫu phá thai cũng không có vấn đề gì."
Robert siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm nén tức giận nói, "Không nói đến chuyện nếu làm phẫu thuật phá thai rất có hại cho cơ thể của Tử Du, coi như 4,5 tháng sau Tử Du có thể làm giải phẫu phá thai, nhưng đứa nhỏ trong bụng Tử Du đã tượng hình, chẳng lẽ cậu có thể trơ mắt nhìn một sinh mệnh nhỏ bé đã có tay có chân bị cha mẹ nó nhẫn tâm giết hại hay sao?"
Đàm Dịch Khiêm dời ánh mắt khỏi ly rượu liếc sang Robert, thản nhiên nói, "Cậu nên chú ý, tôi và Hạ Tử Du là song phương cùng thỏa thuận, tôi không hề miễn cưỡng cô ấy."
Không kiềm được tức giận, Robert cúi người túm chặt cổ áo sơ mi Đàm Dịch Khiêm, "Đàm Dịch Khiêm, cậu hãy tỉnh táo lại đi, tôi biết việc này tuyệt đối sẽ không phải là điều cậu mong muốn, cậu mau theo tôi đi qua giải thích với Tử Du. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm giựt giựt cổ áo mình, "Cậu bỏ tay ra!"
Robert càng túm chặt hơn, "Cậu không nói rõ với tôi, tối nay tôi nhất quyết sẽ ở lại chỗ này."
Đàm Dịch Khiêm hừ lạnh, "Tôi thật sự rất tò mò, hơn nửa đêm cậu chạy đến công ty tôi, lại chỉ để nói về chuyện vợ trước của tôi? Robert, tôi hỏi cậu, cho dù tôi và vợ trước có bỏ đứa nhỏ hay không, chuyện đó rốt cuộc có quan hệ gì với cậu?"
|
Chương 209: Cần một người có thể bảo vệ cô ấy
Câu hỏi của Đàm Dịch Khiêm khiến Robert giật mình.
Bàn tay Robert đang nắm chặt cổ áo Đàm Dịch Khiêm dần dần buông lỏng.
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên lạnh nhạt mở miệng, "Hơn hết cậu còn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Hạ Tử Du cũng hiểu rõ điều này, tại sao cậu cứ ép tôi và cô ấy ‘làm chuyện phí công vô ích’.
Robert buông cổ áo Đàm Dịch Khiêm ra, hơi thở gấp gáp dồn dập vì đè nén cảm xúc tức giận, giọng nói dần dần bình tĩnh, "Tôi không muốn ép hai người ‘làm chuyện phí công vô ích’, mà là tôi biết cả hai người không ai có thể buông được đối phương, tôi không muốn hai người chỉ vì nhất thời giận dỗi mà quyết định sai lầm. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm trầm giọng hỏi ngược lại, "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi đã bao giờ vì tức giận mà làm sai chưa?"
Robert giật mình lần nữa.
Đúng vậy, ở trong ấn tượng của Robert, dù Đàm Dịch Khiêm làm bất cứ chuyện gì đều mưu tính sâu xa, bày mưu nghĩ kế, trên thế giới này không có chuyện gì có thể khiến Đàm Dich Khiêm tức giận mà gây ra việc vọng động cả. . . . . . Ít nhất, trong những năm quen biết Đàm Dịch Khiêm, Robert chưa từng nhìn thấy.
Tuy vậy, nhưng Robert vẫn cứ không tin, "Nhưng mà cậu không thể thích Đan Nhất Thuần nhanh như vậy được, tôi hiểu cậu, cậu không thể động lòng với Đan Nhất Thuần. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm dùng giọng nói nghiêm nghị giải thích, "Tôi cũng đã từng nghĩ tôi không thể động lòng với cô ấy, nhưng sự thật đã chứng minh, lòng người sẽ thay đổi, nhất là khi cậu biết người phụ nữ mà cậu để ý căn bản không thích hợp với cậu, cậu sẽ đi tìm người phụ nữ chân chính thích hợp với cậu, mà Đan Nhất Thuần chính là người thật sự thích hợp với tôi nhưng lại bị tôi xem nhẹ."
Robert hỏi một lần cuối cùng, "Dịch Khiêm, cậu đối với Tử Du đã không còn cảm giác gì nữa hay sao?"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi giữa tôi và cô ấy, cô ấy đã bào mòn toàn bộ sự kiên nhẫn cùng tình cảm của tôi. . . . . . Tôi đã từng để cô ấy lựa chọn, nếu cô ấy muốn tiếp tục bên cạnh tôi, dĩ nhiên tôi sẽ không phụ cô ấy, đó là cam kết của tôi với cô ấy, nhưng cô ấy đã lựa chọn ly hôn, tôi nghĩ nếu tôi tình nguyện quay đầu trở lại, cô ấy cũng không đồng ý."
Lúc này, cả Đàm Dịch Khiêm và Robert đều không biết, khi Đàm Dịch Khiêm đang nói những lời này, Hạ Tử Du đang đứng ngoài cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.
Tầng 98 vắng vẻ yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, huống chi tranh chấp giữa Robert và Đàm Dịch khiêm trong không gian đêm khuya ấy nghe rõ mồn một, cho nên, đoạn đối thoại của họ tất cả đều rơi vào tai của Hạ Tử Du.
Dựa vào tường bên ngoài cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm, trong đầu Hạ Tử Du không ngừng lặp lại câu nói vừa nãy của Đàm Dịch Khiêm —— Trong đoạn hôn nhân ngắn ngủi kia, cô ấy đã bào mòn toàn bộ kiên nhẫn cùng tình cảm của tôi . . . . . .
Lúc Hạ Tử Du còn đang hoảng hốt dựa vào vách tường lạnh lẽo kia thì giọng nói của Robert từ trong phòng làm việc lại một lần nữa truyền đến. . . . . .
"Coi như cậu đối với Tử Du đã không còn tình cảm gì, cậu cũng không thể tàn nhẫn ép cô ấy phá đi đứa con của hai người . . . . . Đó là một sinh mệnh, cho dù nó có sống thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai của cậu và Nhất Thuần, tại sao cậu lại muốn làm tổn thương Tử Du như thế chứ?" Cuối cùng Robert không thể làm gì được nữa ngoài việc lựa chọn tin tưởng, anh cố gắng giữ tỉnh táo hỏi.
Giọng Đàm Dịch Khiêm chầm chậm nói, "Tôi nhớ ra rằng cậu còn chưa biết một chuyện . . . . . . Nhất Thuần cô ấy có thai, nhưng lúc cậu tới tìm tôi, Hạ Tử Du đã hại cô ấy mất đi đứa bé của tôi và cô ấy. . . . . . Giờ phút này tôi còn có thể bình tĩnh thản nhiên cùng cậu nói về Hạ Tử Du, là bởi vì đúng như lời cô ấy nói, là tôi nợ cô ấy. . . . . . Tôi không thể nói rằng đối với cô ấy tôi không thẹn với lương tâm, nhưng chuyện cô ấy mang thai đã ảnh hưởng đến cuộc sống hiện giờ của tôi và Nhất Thuần, nếu như tôi để cho cô tôi tiếp tục giữ lại đứa bé này, tương lai giữa tôi và cô ấy nhất định giằng co không rõ, như vậy, đó có công bằng với Nhất Thuần?"
Cuối cùng Robert đã hiểu được nguyên nhân khiến Đàm Dịch Khiêm không thể để Hạ Tử Du sinh đứa bé ra . . . . .
Đan Nhất Thuần có thai, hơn nữa sắp cùng với Đàm Dịch Khiêm bước vào hôn nhân, nhưng sự thật Hạ Tử Du mang thai đã làm giấc mơ của Đan Nhất Thuần tan vỡ, cho dù người phụ nữ có rộng lượng đến mấy cũng không thể chấp nhận sự thật chồng mình và vợ trước lại có thêm một đứa con nữa. . . . . . Cho nên, Đàm Dịch Khiêm chỉ có thể bỏ Hạ Tử Du sang một bên suy tính thay cho Đan Nhất Thuần, dĩ nhiên, việc đó cũng không thể trách được Đàm Dịch Khiêm, dù sao mỗi người đều sẽ lựa chọn bảo vệ người mình yêu, người Đàm Dịch Khiêm thích hôm nay là Đan Nhất Thuần, chuyện coi nhẹ Hạ Tử Du cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ thế, Robert hỏi, "Cậu nói là Hạ Tử Du làm cho Đan Nhất Thuần sảy thai, chuyện gì đã xảy ra?"
Đàm Dịch Khiêm dường như vì chuyện này mà tâm trạng không vui lãnh đạm nói, "Tôi không muốn nhắc lại chuyện này, cậu có thể đi hỏi lại Hạ Tử Du."
Robert lại hỏi "Người hiện nay cậu quan tâm chỉ có Đan Nhất Thuần, cậu có từng nghĩ đến cảm giác của Tử Du không? Coi như cô ấy đối với cậu cũng đã nản lòng thoái chí, nhưng cô ấy cũng là mẹ của một đứa trẻ, bằng sự lương thiện của cô ấy, cô ấy làm sao có thể cho phép bản thân mình tàn nhẫn như thế mà phá đi cái thai trong bụng?"
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày không vui, "Đừng nói kiểu như tôi là người vô tình vô nghĩa như thế, tôi chưa bao giờ muốn cô ấy có đứa bé này, chuyện phát triển đến mức này cả tôi và cô ấy đều có trách nhiệm. . . . . . Còn nữa, tôi và cô ấy là đã cùng thương nghị với nhau, cô ấy mới đồng ý phá cái thai đi không phải thế hay sao?"
Robert gật đầu, "Cô ấy đồng ý, nhưng là vì cô ấy không có lựa chọn, tôi nghĩ bây giờ trong lòng của cô ấy nhất định là vô cùng khó chịu, mỗi một người phụ nữ đều có sự liều lĩnh để bảo vệ con mình, đây là thiên tính của một người mẹ . . . . . Còn nữa, năm tháng sau cậu để cô ấy làm giải phẫu phá thai, cậu có từng nghĩ tới tâm trạng trong năm tháng này của cô ấy? Thân thể của cô ấy có thể chịu đựng được không? Dịch Khiêm, tại sao nhất định phải làm tới nông nỗi phải phá thai chứ?"
Lúc này Đàm Dịch Khiêm đã quay lại với sự lạnh lùng, "Cậu đừng có nói nhiều nữa, tôi và cô ấy đã ký thỏa thuận rồi, cô ấy đã không còn cách nào để cứu vãn nữa."
Đối mặt với sự vô tình của Dịch Khiêm, Robert kiên định nói, "Tôi sẽ không để cậu lấy sức khỏe của Tử Du ra để mạo hiểm, bất kể giữa hai người có thỏa thuận gì, tôi nhất định sẽ không để Tử Du phá thai."
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn về phía Robert, "Cậu không có quyền để làm vậy!"
Robert bình tĩnh nói, "Tôi có."
Tròng mắt đen dài của Đàm Dịch Khiêm khẽ nheo lại, dường như đang hoài nghi cùng thắc mắc.
Giây phút đó, Robert nói mà không hề do dự, "Nếu như tôi là cha của đứa trẻ trong bụng Hạ Tử Du, nếu như tôi có thể đưa cô ấy trở về Trung Đông, như vậy, cậu và Tử Du sẽ vĩnh viễn không còn liên quan gì nữa, cậu cũng chẳng còn lý do nào để buộc cô ấy bỏ đứa trẻ trong bụng nữa!"
Đàm Dịch Khiêm híp mắt lại, con ngươi đen đặc lóe lên sự không hiểu, "Cậu đang nói cái gì?"
Robert hít một hơi thật sâu, dường như trong quá khứ anh không có dũng khí để nói ra nhưng giờ phút này tất cả mọi kiêng kị đều bị anh gạt bỏ sang một bên: "Tôi muốn nói, tôi yêu Tử Du, tôi muốn theo đuổi cô ấy, cũng muốn làm cha của đứa trẻ trong bụng cô ấy, đưa cô ấy rời khỏi thành phố Y, rời khỏi cậu, tôi sẽ cố gắng để cho cô ấy có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc ở Trung Đông."
Sau khi Đàm Dịch Khiêm nghe xong ánh mắt càng trở nên tối tăm, anh dường như không dám tin, rồi lại bị ánh mắt thành khẩn và nghiêm túc của Robert thuyết phục.
Robert tiếp tục nói, "Rất nhiều năm trong quá khứ, tôi vẫn coi phụ nữ như quần áo, cho đến lần đầu tiên cậu dẫn Tử Du đến gặp tôi. . . . . . Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó, Tử Du rất hạnh phúc nép vào trong lòng cậu, trong mắt tôi lúc đó, cảm thấy cậu và cô ấy rất xứng đôi, cũng rất hạnh phúc, đó là lần đầu tiên tôi mong đợi mình cũng sẽ có một người yêu mình đến bạc đầu không rời. . . . . . Sau đó cậu và Tử Du xảy ra rất nhiều chuyện, cậu và Tử Du đối mặt với nhau trên tòa, trở mặt thành thù, tất cả những thay đổi đó chỉ xảy ra trong nháy mắt, nói thật, hiểu biết của tôi về Tử Du cũng chẳng có mấy, tôi thậm chí còn cho rằng cô ấy là một người không hiểu thế nào là biết quý trọng hạnh phúc của mình, cho nên tôi cũng luôn đứng ở góc độ của người quan sát mà nhìn hai người bọn cậu, cũng đem tình yêu giữa hai người xem là một cuộc tình bình thường. . . . . . Nhưng tôi không thể ngờ rằng, lúc cậu và Tử Du rời xa nhau, tôi lại gặp lại Tử Du ở Male . . . . . Tôi nhớ hôm đó ở Male trời mưa rất to, Tử Du bị mắc mưa cả người nhếch nhác đến nộp đơn xin việc tại khách sạn mới mở của tôi. . . . . . Lúc cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy rất khiếp sợ, sau khi biết tôi là chủ của khách sạn đó, cô ấy không nói hai lời liền đội mưa bỏ đi. . . . . . Tôi theo bản năng mà đuổi theo cô ấy, kéo cô ấy từ trong mưa vào khách sạn, tôi hỏi cô ấy tại sao vừa nhìn thấy tôi lại bỏ đi, cô ấy nói tôi là bạn của cậu, cô ấy không muốn tiếp xúc với bất kì người nào hay chuyện gì liên quan đến cậu, huống chi có thể tôi cũng không muốn gặp cô ấy. . . . . . Tôi không biết có phải vì nhìn thấy cô ấy gầy yếu trơ trọi đi trong mưa khiến người khác cảm giác được sự cô đơn và vô lực hay không, thế nên tôi để cô ấy ở lại khách sạn, cũng cho cô ấy một công việc, vốn cô ấy từ chối, nhưng lúc tôi đồng ý giữ bí mật việc cô ấy ở Male với cậu, cuối cùng cô ấy cũng ở lại khách sạn của tôi. . . . . ."
Đây là lần đầu tiên Robert kể cho Đàm Dịch Khiêm chuyện anh và cô gặp nhau ở Male, nhưng mà Đàm Dịch Khiêm cũng không để lộ vẻ gì là quá múc kinh ngạc hay khiếp sợ, giống như rất cả mọi chuyện trong lòng cậu tôi đã sớm biết hết.
Robert đắm chìm trong hồi ức, dịu dàng nói, "Những ngày đầu khi cô ấy mới làm việc ở kháchsạn, ấn tượng của tôi với cô ấy vẫn luôn dừng lại ở hình ảnh lúc cô ấy đứng đối diện với cậu trên tòa án kiên định và quyết tuyệt, tôi đã thấy dáng vẻ cậu và cô ấy ân ái bên nhau, tôi vẫn cứ nghĩ rằng cô ấy là một kẻ rất biết diễn trò, tâm tư sâu xa, khi ở Male thời gian tôi tiếp xúc với cô ấy ngày càng dài. . . . . . Cho đến lúc chúng tôi cùng tiếp xúc được một năm, đột nhiên tôi mới phát hiện, thì ra trong khách sạn của tôi toàn bộ nhân viên đều yêu thích cô ấy, thì ra là tất cả khách hàng của tôi đều hài lòng với sự phục vụ của cô ấy, thì ra cô ấy là một người nhiệt tình, chân thành, rộng rãi tốt bụng, thì ra không biết bắt đầu từ lúc nào tôi đã thích tiếp xúc với cô ấy, tôi đã sớm không còn khoảng cách với cô ấy, thích đem toàn bộ khách sạn giao lại cho cô ấy nhìn dáng vẻ cô ấy chăm chú làm việc, thích lúc cô ấy cười nói chuyện với tôi. . . . . Cuối cùng tôi cũng biết, hóa ra không biết từ lúc nào tôi đã yêu thích cô ấy, hơn nữa cũng không biết là từ khi nào, toàn bộ hứng thú với phụ nữ tôi đã mất hết, tôi chỉ muốn sống cùng cô ấy ở Male. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm nghiêng đầu hỏi, "Tại sao những điều này từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ nói với tôi."
Robert bình tĩnh trả lời, "Bởi vì tôi vẫn chưa khẳng định được tình cảm của mình dành cho cô ấy, dù sao đã từng có rất nhiều người phụ nữ khiến tôi rung động, nhưng sau khi cậu và Nhất Thuần xuất hiện ở Male, tôi mới đột ngột cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi đó là vì tôi cảm thấy cậu có thể mang Tử Du đi. . . . . . Quả nhiên, sau khi cậu đến Male, tinh thần của Tử Du rất rối loạn, mặc dù cô ấy ở trước mặt tôi hay bất kỳ ai đều cố ra vẻ không có gì cả, nhưng tôi nhìn thấy được cô ấy đối với cậu vẫn còn tình cảm, huống chi quá khứ cô ấy và cậu đã từng chuẩn bị một căn phòng ba mặt nhìn biển ở hai năm, cũng từng gặp phải tin tức cậu và Nhất Thuần ân ái trên tivi lúc đó đôi mắt của cô ấy trong một khoảnh khắc đã hiện lên sự đau đớn. . . . . . Tôi hiểu rõ tình cảm của cô ấy dành cho cậu, sau này cộng thêm cậu quay lại Male tôi cũng hiểu cậu không thể buông tay cô ấy được, tôi biết rất rõ tôi và cô ấy là không có khả năng, mà điều đúng đắn duy nhất tôi có thể làm đó là để cô ấy quay về bên cậu, để cho cô ấy sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ bên cậu. . . . . ."
|