Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút
|
|
Chương 216: Trở lại Los Angeles gặp anh (p1)
Địa phương Đại Khê.
Trời trong nắng ấm, hương vị mằn mặn của nước biển mang đến thấm vào ruột gan con người.
Dưới tàn dù che nắng, Đàm Dịch Khiêm đeo kính đen nhàn hạ nằm trên ghế dựa ở bãi biển nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, chị Dư cùng Cảnh Nghiêu đi tới hướng Đàm Dịch Khiêm.
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đang nghỉ ngơi, chị Dư và Cảnh Nghiêu lựa chọn trầm mặc đứng ở một bên.
Dường như nghe được tiếng bước chân người tới, tuy Đàm Dịch Khiêm nhắm hai mắt nhưng cũng đã biết được là ai, anh nhẹ giọng hỏi, "Chuyện gì?"
Chị Dư cung kính lên tiếng, "Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, Kim Trạch Húc hắn nói muốn gặp cậu, bây giờ anh đang trên máy bay tới Đại Khê."
Đàm Dịch Khiêm vẫn nhắm hai mắt, không hề có phản ứng gì.
Chị Dư lại nhỏ giọng nói thêm một câu, "Đến với Kim Trạch Húc còn có Đường Hân."
Cảnh Nghiêu hừ mũi khinh thường nói, "Đường Hân cùng Kim Trạch Húc hôm nay đã là cá mè một lứa, cô ta đi theo Kim Trạch Húc cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Chị Dư gật đầu, "Thật không nghĩ tới một cô bé khi còn nhỏ hiền lành như vậy, sau khi lớn lên lại trở thành một người lòng dạ sâu hiểm như thế."
Cảnh Nghiêu nói, "Tổng giám đốc, thật ra thì muốn đối phó Đường Hân rất dễ dàng, cô ta chỉ dựa hơi Kim Trạch Húc, chỉ cần chúng ta châm ngòi ly gián. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm bình thản lên tiếng, "Không cần, cô ta ở lại bên cạnh Kim Trạch Húc còn có chỗ dùng tới."
Cảnh Nghiêu gật đầu, "Dạ."
Bầu không khí bỗng lặng xuống, Đàm Dịch Khiêm hời hợt hỏi, "Cô ấy mang thai có bị khó chịu gì hay không?"
Chị Dư cùng Cảnh Nghiêu liếc mắt nhìn nhau, hơi bất ngờ khi người Đàm Dịch Khiêm quan tâm nhất giờ phút này chính là "cô ấy", Cảnh Nghiêu lập tức trả lời, "Căn cứ theo lời người giúp việc chăm sóc cho bà tổng giám đốc ở nhà Kairos nói, thì tinh thần và sức khỏe bà tổng giám đốc rất tốt, xem ra cũng không có vì mang thai mà có chỗ nào khó chịu. Lần đi khám thai gần đây, bác sĩ cũng nói sức khỏe bà tổng giám đốc không có gì đáng ngại, chỉ là cơ thể hơi suy nhược, vẫn cần nên chú trọng điều dưỡng, nhưng mà gần hai ngày nay bà tổng giám đốc thường hay bị mất ngủ, buổi tối dường như rất khuya mới ngủ được."
Mặc dù cách tròng kính đen như mực, thế nhưng chị Dư vẫn có thể nhìn thấy mi tâm của Đàm Dịch Khiêm hơi nhíu lại, vì thế chị liền bổ sung vào, "Tổng giám đốc không cần lo lắng, bà tổng giám đốc ban ngày vẫn có nghỉ ngơi, thời gian ngủ đều được bổ sung đầy đủ."
Sau khi nói xong chị liếc mắt nhìn sang Cảnh Nghiêu.
Cảnh Nghiêu lập tức hiểu ý, vội phụ họa nói, "Đúng vậy, đúng vậy. . . . . . Tôi nhớ lúc chị tôi mang thai bởi vì chân bị sưng phù nên tối cũng thường đau đến không ngủ được, anh rể tôi cũng lo lắng kia mà, thật may là sau đó đã sinh ra được một em bé vô cùng khỏe mạnh . . . . . ."
Cảnh Nghiêu mới vừa nói xong chị Dư liền hung hăng trợn mắt nhìn sang, bởi vì lời của Cảnh Nghiêu hoàn toàn là khiến cho chuyện càng nói càng thêm nghiêm trọng.
Đàm Dịch Khiêm mở mắt ra, đáy mắt anh phát ra sự u ám, lạnh lùng nói, "Tôi muốn 24 giờ đều phải có người chăm sóc cho cô ấy, không cho phép có bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô ấy và hai đứa nhỏ."
Chị Dư cúi đầu thưa, "Dạ."
Cảnh Nghiêu nói, "Thật ra có ông Robert bên cạnh chăm sóc cho bà tổng giám đốc rồi, tổng giám đốc không cần lo lắng."
Nhắc tới Robert, Chị Dư đột nhiên nhớ tới một chuyện, chị vội nói với Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc, hai ngày nay Robert liên tục gọi điện thoại cho tôi đòi nói chuyện với cậu, cậu ta nói muốn gặp cậu, tôi đã từ chối cậu ấy rồi, nhưng với cá tính của cậu ấy tôi sợ cậu ấy sẽ tới Đại Khê này, lỡ như đụng mặt với Kim Trạch Húc vậy thì không hay rồi . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Nếu như cậu ta tới, hãy sắp xếp cho cậu ta ở lại khách sạn, tôi sẽ tìm thời gian để gặp cậu ấy."
"Dạ."
---------
Buổi chiều, tại khách sạn cao cấp ba mặt giáp biển đúng chuẩn năm sao thuộc vùng Đại Khê.
Bên trong một phòng cao cấp được bao với ba mặt toàn là biển, Đàm Dịch Khiêm hơi nới lỏng cà vạt, cởi ra một chiếc cút áo trên cổ áo sơ mi, lười biếng tựa vào trên ghế sofa bằng da màu xanh đen.
Đan Nhất Thuần ngồi bên cạnh thay Đàm Dịch Khiêm rót rượu, thỉnh thoảng còn đắm đuối đưa tình liếc mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Kim Trạch Húc không có vẻ gì giống như một người vừa ngồi tù ba tháng, tay cầm một ly rượu ngồi ở đối diện Đàm Dịch Khiêm, khuôn mặt ôn tồn nho nhã không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Đan Nhất Thuần, "Đàm tổng đúng là vẫn anh tuấn như xưa, phụ nữ yêu anh thật là ai ai cũng xinh đẹp à!"
Đường Hân ngồi ở bên cạnh Kim Trạch Húc hai mắt như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Đan Nhất Thuần, mỉa mai nói, "Xinh đẹp có ích lợi gì, phải giữ được lòng của người đàn ông mới coi là lợi hại!"
Đan Nhất Thuần cũng không tức giận, sau khi thay Đàm Dịch Khiêm rót xong rượu liền ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, hiển nhiên là dáng vẻ của một cô gái nhỏ đáng yêu.
Kim Trạch Húc quay mặt sang liếc nhìn Đường Hân, "Sao tôi có cảm giác lời của cô toàn đầy mùi dấm chua thế?"
Ngước mắt nhìn tới dáng vẻ hăng hái của Đàm Dịch Khiêm, dù Đường Hân vẫn chưa quên được anh, nhưng nghĩ tới Đàm Dịch Khiêm từng hung ác tuyệt tình với mình, Đường Hân liền lạnh nhạt nói, "Tôi không phải ghen, tôi chỉ muốn khuyến cáo cô em gái nhỏ trẻ tuổi này thôi, cho dù hiện tại có được yêu chiều thì đó có thể cũng chỉ là trong nhất thời mà thôi. Đàm tổng chúng ta trở mặt còn còn nhanh hơn lật sách, lỡ như chọc cho Đàm tổng một lần bị mất hứng, thì có lẽ ngay cả mạng cũng không thể giữ nổi."
Kim Trạch Húc phối hợp hỏi, "Cô còn canh cánh trong lòng à?"
Đường Hân căm hận nhìn chằm chằm Đàm Dịch Khiêm, giọng nói tưởng chừng như đang nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên Đàm tổng máu lạnh vô tình như thế nào trơ mắt nhìn tôi bị Lorik đuổi giết đâu!"
Kim Trạch Húc vỗ nhẹ sống lưng Đường Hân, "Tất cả đều đã qua rồi, thả lỏng chút đi."
Đường Hân thở nhẹ nhìn sang Kim Trạch Húc cảm kích nói, "Nếu như không có Kim tổng, có thể tôi đã là quỷ dưới họng súng của Lorik rồi."
Kim Trạch Húc hòa nhã cười, "Sự thật chứng minh tôi đã không uổng công cứu cô, hôm nay tôi có thể bình yên vô sự cùng Đàm tổng giám đốc ba đây mặt đối mặt nâng chén thoải mái tán gẫu, những thứ này đều phải cảm ơn cô."
Lúc này Đường Hân kiêu ngạo nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, lạnh lùng nói, "Có lẽ Đàm tổng cũng không ngờ rằng có một ngày mình sẽ thua dưới tay của một người phụ nữ?"
Kim Trạch Húc giả mù sa mưa lên tiếng giảng hòa, "Thôi được rồi, Đường Hân, cô đừng nói nữa, cô xem cô lôi thôi như vậy, khó trách không chiếm được lòng của Đàm tổng, cô nhìn xem cô Đan Nhất Thuần kìa, thật là ngoan hiền ngồi ở bên cạnh Đàm tổng đấy, đây mới là mẫu người mà Đàm tổng thích."
Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn không để đôi nam nữ kẻ xướng người họa trước mặt vào trong mắt, một tay anh ôm eo Đan Nhất Thuần, một tay nâng ly rượu đỏ thỉnh thoảng nhấp nhẹ, ánh mắt dường như đều chỉ nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ không tỳ vết của Đan Nhất Thuần, tâm tình xem ra rất tốt.
Kim Trạch Húc nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, cười nói, "Dáng vẻ Đàm tổng và cô Đan đắm đuối đưa tình thật đúng là khiến người ta hâm mộ, mà tôi nhớ không lầm người phụ nữ được Đàm tổng dành cho sự thương yêu đó, trước kia hình như chỉ có thể thấy mỗi khi ở bên cạnh Tử Du, chẳng lẽ Đàm tổng thật đã thay lòng đổi dạ rồi sao?"
Đường Hân tiếp lời nói, "Kim tổng, nguồn tin của anh thật đúng là chậm chạp. . . . . . Bên ngoài ai cũng đoán Đàm tổng và Tiểu Du đã ly hôn, tuy rằng Đàm tổng và Tiểu Du cả hai đều ăn ý không thừa nhận. Nhưng theo tôi thấy, bọn họ chỉ là tạm thời không công bố, đoán chừng là không muốn cuộc sống lẫn nhau bị đám ký giả truyền thông quấy nhiễu. . . . . . Tôi nghe người giúp việc nhà họ Đàm truyền ra tin tức, cô Đan và Đàm tổng đã bí mật đăng ký kết hôn, nói vậy lần này Đàm tổng và cô Đan tới Đại Khê nghỉ mát, cũng là tuần trăng mật tân hôn. . . . . . Cho nên à, Đàm tổng và Tiểu Du kia cũng đã là quá khứ rồi."
Kim Trạch Húc chậc chậc hai tiếng, "Việc này thật kỳ quái. . . . . . Đàm tổng đã vì Hạ Tử Du mà có thể làm những chuyện mình không muốn làm, tình cảm bền vững như thế làm sao có thể rạn nứt đây?"
Đường Hân cười lạnh, "Kim tổng quên rồi sao, khi đó Tử Du đã bị anh đùa giỡn đến xoay vòng vòng, nghe nói rất nhiều lần chọc Đàm tổng nổi giận, vì thế mới khiến cho Đàm tổng nản chí ngã lòng. . . . . ."
Trên mặt Kim Trạch Húc thể hiện sự kinh ngạc, "Điều này sao có thể đây? Đàm tổng vì cứu Tử Du có thể bất chấp vận mệnh nửa đời sau của mình, phần tình cảm này sao có thể nói cắt đứt liền cắt đứt?"
Đường Hân rất nghiêm túc trả lời Kim Trạch Húc, "Kim tổng, anh đừng quên khi đó là Tiểu Du đang mang thai . . . . . . Nếu Đàm tổng không có dốc hết khả năng để cứu Tiểu Du, vậy Đàm tổng còn xem là một người đàn ông sao? Chỉ là Đàm tổng tuyệt đối không ngờ rằng hao phí tâm sức cùng tài lực đi cứu vợ mình, nhưng kết quả lại bị cái cô vợ ngu xuẩn kia của Đàm tổng phá hỏng hết kế hoạch. . . . . . Đoán chừng là bởi vì mất đi đứa nhỏ nên khiến cho Đàm tổng đối với Tiểu Du thất vọng cực độ, từ đó hai người mới đi tới con đường ly hôn. . . . . ."
Kim Trạch Húc sau khi nghe xong liền ồ lên như bừng tỉnh hiểu ra, sau đó nghiêm túc hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Đàm tổng, chuyện là như vậy thật sao?"
Tay Đàm Dịch Khiêm tự nhiên ngao du trên vòng eo thon thả của Đan Nhất Thuần, mãi đến khi thấy Kim Trạch Húc hỏi tới mình, anh mới híp nửa mắt đánh giá Kim Trạch Húc, khóe miệng nhợt nhạt gợi lên ý cười, "Tôi cứ nghĩ hôm nay Kim tổng tới là có chuyện cần bàn với tôi chứ, nhưng không ngờ lại có hứng thú về chuyện riêng của tôi như thế."
Kim Trạch Húc nâng ly ra dấu cụng với Đàm Dịch Khiêm, "Ồ, chỉ là muốn ôn lại chuyện xưa với Đàm tổng thôi, anh cũng biết tôi rất quan tâm đến Tử Du, nhưng khi ra tù nghe nói Tử Du cùng với Robert gì đó đi Trung Đông rồi, muốn tìm Tử Du hàn huyên tâm sự cũng không được. . . . . . Được rồi, không cùng Đàm tổng nói đến những người không liên quan nữa, chúng ta bắt đầu bàn việc chính đi!"
Trên khuôn mặt tuấn tú của Đàm Dịch Khiêm vẫn nở rộ ý cười ung dung.
Kim Trạch Húc nhìn sang Đường Hân bên cạnh nói, "Hợp đồng chuẩn bị xong chưa?"
Đường Hân gật đầu, "Rồi."
Kim Trạch Húc nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, nhận thấy thần sắc của Đàm Dịch Khiêm không có chút biến hóa nào, Kim Trạch Húc khó nén nổi nhíu mày hỏi, "Tôi thật sự rất bội phục Đàm tổng, lúc này rồi mà anh vẫn còn có thể biểu hiện được bình tĩnh như thế. . . . . . Đem 70% cổ phần của Đàm thị giao cho tôi, anh thật không có chút nào không cam lòng sao?"
Ý cười nơi khóe miệng Đàm Dịch Khiêm vẫn nở rộ, "So với cuộc sống tự do sau này của tôi mà nói, 70% cổ phần đó hầu như đã không còn quan trọng."
Đường Hân cao giọng cười nói, "Cũng đúng, Đàm tổng còn có 30% cổ phần trong ‘Đàm thị’, dựa vào năng lực của Đàm tổng, thua keo này bày keo khác cũng không phải là không thể được. Có điều, ‘Đàm thị’ phát triển được như ngày hôm nay, có lẽ Đàm tổng đã mất hơn mười năm cố gắng, muốn đợi thời trở lại e cũng không dễ dàng, nhưng mà, Đàm tổng cũng có thể ngồi yên không cần làm gì cả, dù sao phía sau 30% cổ phần này cũng đại biểu cho số tiền không nhỏ, bấy nhiêu đó có rất nhiều người mấy đời cũng không kiếm được."
Kim Trạch Húc lên tiếng khiển trách, "Tiểu Hân, lúc này rồi mà cô còn nói móc Đàm tổng làm gì. . . . . . Nên làm chuyện quan trọng trước đi!"
Đường Hân trả lời, "Được, Kim tổng."
Lúc này Đàm Dịch Khiêm kề sát vào tai Đan Nhất Thuần nói gì đó, sau đó hôn nhẹ lên mặt Đan Nhất Thuần dịu dàng nói, "Đi đi. . . . . ."
Đan Nhất Thuần đứng dậy.
Ánh mắt nãy giờ nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần thân mật, đáy lòng Đường Hân vô cùng khó chịu, cô không nhịn được hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Đàm tổng, không biết anh bảo cô Đan đi làm gì vậy."
Đàm Dịch Khiêm dựa người về phía sau, rất hứng thú nhìn Đường Hân, "Hóa ra, cô Đường đây thật là quan tâm đến chuyện riêng của tôi đấy."
Đường Hân hừ mũi nói, "Tôi chỉ sợ Đàm tổng anh hiện đang giở trò thôi, mọi người ai cũng hiểu rõ Đàm tổng anh dù có lâm vào đường cùng nhưng vẫn có bãn lĩnh để phản kích." (bít vậy sao còn đâm đầu vào hở pé )
Đàm Dịch Khiêm chỉ cười không nói, Đường Hân nhìn vào đôi mắt đen kín như bưng của Đàm Dịch Khiêm, nhưng dù thế nào cũng không thể hiểu được tâm tư của Đàm Dịch Khiêm.
|
Lúc này bỗng vang lên hai tiếng gõ cửa, sau đó chị Dư đẩy cửa đi vào.
Chị Dư đi thẳng tới chỗ Đàm Dịch Khiêm, cung kính cúi đầu, "Tổng giám đốc, cô Đan bảo tôi đem mộc công ty tới. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm gật nhẹ, "Ừ, chị xem giúp hợp đồng của Kim tổng mang tới, nếu không có chỗ nào sai sót thì đóng dấu lên đi!"
Đường Hân lập tức đưa hợp đồng sang cho chị Dư.
Chị Dư nhìn hợp đồng Đường Hân đưa tới, chần chờ thật lâu cũng không nhận lấy.
Đường Hân đợi đến mất kiên nhẫn, không kiềm được nhíu lông mày nói, "Chị Dư, tôi biết chị đi theo Đàm tổng nhiều năm rồi, tiếc cho sự nghiệp mà Đàm tổng đánh mất. Nhưng đây đã là chuyện không thể cứu vãn được nữa, trừ phi chị cảm thấy Đàm tổng bị ngồi tù là lựa chọn tốt nhất?"
Chị Dư run rẩy nhận lấy bản hợp đồng Đường Hân đưa tới, lần nữa dùng ánh mất hỏi quyết định của Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhìn lại chị Dư gật nhẹ đầu, ý bảo chị Dư không cần thiết do dự.
Chị Dư đột nhiên cảm thấy bản hợp đồng trên tay nặng tựa như chì, nghĩ đến là do Hạ Tử Du làm hại Đàm Dịch Khiêm lâm vào bước đường cùng không thể không mạo hiểm như ngày hôm nay, chị Dư không nhịn được ở đáy lòng đem Hạ Tử Du ra mắng ngàn lần vạn lần. . . . . .
Nghiêm túc xem xét qua bản hợp đồng một lần, sau đó chị Dư đóng con dấu của "Đàm thị" lên góc phải phía dưới bản hợp đồng.
Kim Trạch Húc cùng Đường Hân nhìn những gì đang xảy ra trước mắt đều rất hài lòng.
Đường Hân nhận lại bản hợp đồng, sau đó đứng dậy, mỉm cười nhìn Kim Trạch Húc nói, "Kim tổng, phần hợp đồng này chỉ cần có thêm chữ kỹ của Đàm tổng nữa là sẽ chính thức có hiệu lực."
Kim Trạch Húc cũng đứng dậy theo, phủi phủi tây trang, anh nhếch môi cười nói, "Tôi và Đàm tổng đã bàn xong rồi. . . . . . Một tuần lễ sau chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức hội chiêu đãi ký giả, đến lúc đó, Đàm tổng nhớ tuyên bố cho cả thế giới này biết tôi mới chính là ông chủ của anh, người phụ trách mới của ‘Đàm thị’, đúng không?"
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm khẽ nhếch cười, "Kim tổng cảm thấy vui là được rồi."
Kim Trạch Húc giựt giựt tay áo tây trang nói, "Yên tâm đi, Đàm tổng, phần văn kiện trước đây anh đã cho tôi, ngày hôm đó tôi sẽ giao nó lại cho anh, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!"
Dứt lời, Kim Trạch Húc cùng Đường Hân kiêu căng tự mãn đi ra khỏi phòng khách sạn.
---------
Sau khi Kim Trạch Húc và Đường Hân bỏ đi, chị Dư bực tức cất con dấu vào trong hộp, sau đó mắng, "Hai con sói mắt trắng này, để xem bọn họ còn có thể phách lối tới khi nào!"
Đàm Dịch Khiêm khẽ nhấp một hớp rượu đỏ trong ly, tròng mắt đen nhìn tới cảnh biển xanh thẳm mênh mông ở phía trước, tâm tình bình hòa đến mức như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện mới vừa rồi.
Chị Dư quá tức giận lên tiếng, "Tổng giám đốc, lúc đầu cậu vốn không nên vì Hạ Tử Du mà đem phần văn kiện kia giao cho Kim Trạch Húc, thì hôm nay Kim Trạch Húc cũng không có cơ hôi mang phần văn kiện đó ra nắm thóp, mà mặc sức đòi hỏi cậu mọi thứ. . . . . ."
Giọng điệu Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nghiêm túc nói, "Tôi đã nói không được nhắc lại chuyện đó nữa! !"
Chị Dư ấm ức nói, "Cậu vì cô ta làm đủ thứ chuyện, nhưng cô ta hoàn toàn không hề hay biết cái gì, suốt ngày chỉ biết oán hận cậu. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Chị đi ra ngoài đi!"
Biết tính tình của Đàm Dịch Khiêm, chị Dư cũng không dám nói thêm gì nữa, ". . . . . . Dạ."
. . . . . .
Chị Dư mới vừa đi ra, Đan Nhất Thuần cùng Cảnh Nghiêu liền khẩn trương kéo chị Dư sang một bên.
Cảnh Nghiêu nhỏ giọng hỏi, "Tôi thấy Kim Trạch Húc cùng Đường Hân đi ra, chuyện như thế nào rồi?"
Chị Dư đi tới ban công cạnh hành lang, khẽ thở dài nói, "Còn có thể như thế nào, bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã đóng dấu xong, chỉ cần tổng giám đốc ký tên lên nữa là 70% cổ phần của ‘Đàm thị’ sẽ thuộc về Kim Trạch Húc. . . . . ."
Cảnh Nghiêu cũng thở dài theo, "Trước mắt cũng chỉ có như vậy mới có thể cầm chừng được Kim Trạch Húc. . . . . ."
Đan Nhất Thuần bình tĩnh hỏi, "Kim Trạch Húc dự định khi nào sẽ trả phần văn kiện đó lại cho Dịch Khiêm?"
Chị Dư nhìn Đan Nhất Thuần, theo thực tế trả lời, "Kim Trạch Húc cố tình muốn bêu xấu tổng giám đốc, cho nên dự tính cùng tổng giám đốc vào một tuần lễ sau mở hội chiêu đãi ký giả, bảo tổng giám đốc phải tuyên bố với toàn bộ thế giới mình rút lui khỏi ‘Đàm thị’. . . . . ."
Cảnh Nghiêu không nhịn được nghiến răng nói, "Kim Trạch Húc thật đúng là tên đê tiện!"
Đan Nhất Thuần lý trí hỏi, "Nói như vậy, Dịch Khiêm muốn thắng Kim Trạch Húc thời gian cũng chỉ có một tuần lễ?"
Chị Dư gật đầu."Tuy thời gian rất gấp, nhưng vẫn đủ như chúng ta đã dự tính."
Cảnh Nghiêu không hiểu nói, "Chị Dư, tôi có chỗ không hiểu, nếu tổng giám đốc có thể dùng cổ phần trao đổi với Kim Trạch Húc, tại sao còn phải quyết định mạo hiểm? Nếu như kế hoạch của tổng giám đốc không thành công, vậy thì tổng giám đốc mất đi có lẽ cũng không chỉ là 70% cổ phần của ‘Đàm thị’, có thể còn bị ngồi tù. . . . . ." Cảnh Nghiêu nói tới đây cũng không dám tiếp tục nói thêm nữa.
Chị Dư liếc xéo Cảnh Nghiêu, "Tôi nói cậu thật là uổng phí đi theo tổng giám đốc nhiều năm như vậy. . . . . . Trước hết không nói tới ‘Đàm thị’ là tâm huyết bao nhiêu năm qua của tổng giám đốc, tổng giám đốc không thể nào vứt bỏ ‘Đàm thị’, coi như tổng giám đốc ngược lại đúng thật là lựa chọn trao đổi với Kim Trạch Húc, cuối cùng tránh không được bị ngồi tù, cậu cảm thấy nửa đời sau của tổng giám đốc có thể tốt hơn sao?"
Cảnh Nghiêu yếu ớt nói, "Tôi cũng biết, tôi chỉ lo lắng cho tổng giám đốc cho nên mới không muốn tổng giám đốc mạo hiểm. . . . . ."
Chị Dư nói, "Cậu phải tin tưởng tổng giám đốc, đi theo tổng giám đốc nhiều năm nay, cậu có thấy tổng giám đốc đã thua bao giờ chưa?"
Cảnh Nghiêu dịu giọng nói, "Tôi tin tưởng tổng giám đốc nhất định sẽ thắng, nhưng mà. . . . . ."
Vẫn chưa biết kết quả, chuyện cho dù có nắm chắc 99%, cũng sẽ còn 1% khiến người khác lo lắng.
Chị Dư căn dặn, "Được rồi, tổng giám đốc không thích chúng ta hỏi nhiều suy nghĩ nhiều, chúng ta cứ làm theo lời tổng giám đốc nói là được rồi. . . . . ."
Cảnh Nghiêu gật đầu, "Dạ."
Đan Nhất Thuần lúc này xen vào nói, "Chị Dư, em đi trước."
"Ừ."
Sau khi Đan Nhất Thuần và Cảnh Nghiêu lần lượt bỏ đi, chị Dư đứng ở ban công suy nghĩ thật lâu, cuối cùng, chị tự quyết định một chuyện.
---------
Riyadh.
Hạ Tử Du nằm sấp trên bệ cửa sổ, sững sờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chìm vào suy nghĩ.
Liễu Nhiên từ ngoài cửa chạy vào, mừng rỡ gọi, "Mẹ, mẹ. . . . . . Mẹ nhìn xem dì tặng cho con cái khăn che mặt nè, mẹ thấy có đẹp hay không?"
Hạ Tử Du đang chìm trong suy nghĩ nên không có trả lời Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên đưa tay kéo vạt áo Hạ Tử Du, "Mẹ. . . . . ."
Lúc này Hạ Tử Du mới hoàn hồn giựt mình, nhỏ giọng hỏi Liễu Nhiên, "Sao nào?"
Liễu Nhiên dùng cái khăn che mặt phủ kín mặt mình, đáng yêu hỏi Hạ Tử Du, "Đây là khăn che mặt dì tặng cho con đó, có đẹp không?"
Hạ Tử Du cười nói, "Ừ."
Liễu Nhiên đưa tay ôm lấy Hạ Tử Du, "Mẹ à, sao hôm nay mẹ ít nói chuyện vậy, có phải mẹ thấy trong người khó chịu hay không?"
Hạ Tử Du kiên nhẫn giải thích với con gái, "Mẹ không có sao, mẹ chỉ đang suy nghĩ thôi."
Liễu Nhiên ngây thơ hỏi, "Mẹ nghĩ gì thế?"
Đúng vậy, mình đang suy nghĩ gì chứ. . . . . .
Từ hôm Robert đi cho đến bây giờ, tâm trạng cô cứ mãi lo lắng không yên. . . . . .
Cô hiểu rất rõ tại sao tâm trạng mình lo lắng không yên, chính bởi vì giấc mộng của đêm hôm đó. . . . . .
Không phải cô chưa từng nằm mơ thấy ác mộng, nhưng cho dù cảnh ở trong mộng có sợ hãi thế nào đi nữa, sau khi trời sáng cô cũng sẽ không còn để nó ở trong lòng, duy chỉ có lần này, vừa nghĩ tới nội dung cảnh trong mộng, cô liền thấy rất khó chịu, cộng thêm Robert kể với cô chuyện Kim Trạch Húc ra tù. . . . . .
Cô phải thừa nhận, khi biết được Kim Trạch Húc ra tù điều duy nhất cô nghĩ tới là Kim Trạch Húc sẽ đi tìm người kia, thêm giấc mộng đó, không hiểu vì sao lòng cô cứ phập phồng lo lắng, nhưng cô cũng rất hiểu rõ, bây giờ mình đã không cần thiết phải lo lắng cho người ta nữa, vì dù sao cô và người đó cũng đã trở thành người dưng nước lã. . . . . .
Liễu Nhiên lắc lắc mẹ, "Mẹ, sao mẹ không nói chuyện?"
Hạ Tử Du hồi hồn, "Hả. . . . . ."
Lúc này, một người giúp việc đi đến cắt đứt cuộc nói chuyện của Hạ Tử Du cùng con gái, "Cô Hạ, bên ngoài có một người phụ nữ trung niên nói mình tên là Dư Mẫn muốn gặp cô. . . . . ."
Hạ Tử Du chợt ngước mắt, "Dư Mẫn?"
Người giúp việc nói, "Dạ, cô ấy nói cô ấy là ‘Chị Dư’, cô ấy có chuyện cần gặp cô."
Chị Dư. . . . . .
Làm sao có thể. . . . . .
Người giúp việc thấy Hạ Tử Du đang do dự, bổ sung thêm, "Cô Hạ, nếu cô không muốn gặp cô ấy thì tôi sẽ ra bảo cô ấy đi, còn nếu cô muốn gặp cô ấy cũng không sao cả, sự an toàn ở nhà Kairos được bảo vệ rất tốt, ở chỗ này không ai có thể gây tổn thương cho cô. . . . . ."
. . . . . .
Cuối cùng, tại phòng khách xa hoa lộng lẫy, Hạ Tử Du đã gặp chị Dư.
Được ngăn cách bởi hộ vệ nhà Kairos bảo vệ cho Hạ Tử Du, chị Dư đứng từ xa nhìn tới Hạ Tử Du, trên mặt không còn nét lạnh lùng khi ở trước mặt Hạ Tử Du như trước kia, chị từ tốn nói, "Cô Hạ, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không chịu gặp tôi nữa. . . . . ."
"Tôi cũng không ngờ chị sẽ đến Trung Đông, là Đàm Dịch Khiêm bảo chị đến sao?" Giờ phút này Hạ Tử Du cứ đinh ninh cho rằng Đàm Dịch Khiêm đã biết chuyện cô và Robert giả kết hôn, cho nên mới bảo chị Dư đến tìm cô.
Chị Dư bình tĩnh nói, "Tổng giám đốc không có bảo tôi tới tìm cô, là tôi giấu tổng giám đốc tới đây tìm cô."
"Không phải sao?" Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Vậy chị tới tìm tôi có việc gì?"
Chị Dư ngóng nhìn Hạ Tử Du, sau đó nói, "Tôi muốn cô theo tôi về Los Angeles một chuyến."
|
Chương 217: Trở về Los Angeles gặp anh (p2)
Dáng người đơn bạc của Hạ Tử Du hơi chấn động.
Giờ phút này chị Dư nói tới ‘Los Angeles’ là nơi mà trước khi tới Trung Đông cô đã từng thề ở đáy lòng là sẽ không bao giờ bước chân tới đó nữa. . . . . .
Chị Dư nhận thấy phản ứng của Hạ Tu, chị dùng ánh mắt hết sức chân thành mong mỏi nhìn Hạ Tử Du, lời nói cũng có vẻ yếu thế hẳn đi, "Cô Hạ, tôi biết cô có chút bài xích với nơi mà tôi vừa nhắc tới, nhưng mong cô hãy cho tôi mấy phút thời gian để giải thích rõ với cô."
Hạ Tử Du rũ mi xuống, bình thản nói, "Tôi nghĩ việc này không cần thiết."
Dường như chị Dư cũng sớm đoán được phản ứng của Hạ Tử Du, chị nói thẳng, "Tôi nhớ cô Hạ từng nói với tôi, cô nói trong lòng cô xưa nay vẫn luôn kính trọng tôi như chị gái của mình, cô thật lòng xem tôi như một người bạn, chẳng lẽ đó chỉ là cô Hạ nói cho có thôi sao, ngay cả thời gian nói mấy câu với người bạn như tôi cũng không được?"
Hạ Tử Du chợt ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt chính là ánh mắt thâm tình thân thiện mà chị Dư đã từng dành cho cô.
Chị Dư đã từng giúp đỡ cô như thế nào cô vĩnh viễn đều ghi nhớ, nhưng mà. . . . . . Chị Dư là người của Đàm Dịch Khiêm, cô sợ chị Dư là tới thay Đàm Dịch Khiêm làm việc, cô đã không còn tinh lực để ứng phó.
Thấy Hạ Tử Du đang do dự, chị Dư vội bổ sung, "Cô yên tâm, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với cô mấy phút, nếu như cô lo lắng, có thể bảo những người hộ vệ này đứng cách chúng ta mười mét để bảo vệ cô."
Người giúp việc nhà Kairos vào lúc này đi tới cạnh Hạ Tử Du, cung kính nói, "Cô Hạ, nếu như cô không muốn gặp người này, tôi sẽ sai người đuổi cô ta đi ngay lập tức, cậu chủ đã căn dặn chúng tôi, không cho phép bất luận kẻ nào làm hại cô."
Hạ Tử Du quay đầu lại nói, "Tôi không sao. . . . . . Chị bảo hộ vệ đi xuống hết đi, tôi muốn nói chuyện riêng với chị Dư một chút."
Người giúp việc gật đầu, "Dạ, chúng tôi sẽ giữ khoảng cách ở đây để bảo vệ cô, cô yên tâm."
"Cám ơn."
. . . . . .
Sau khi hộ vệ đi hết, chị Dư mới chầm chậm đi về hướng Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du vẫn đứng tại chỗ, thật ra thì cô cũng không lo lắng chị Dư sẽ làm hại gì mình mà cô chỉ sợ những lời chị Dư sắp nói ra.
Người duy nhất có thể khiến cho chị Dư nói chuyện với cô chỉ có mỗi Đàm Dịch Khiêm mà thôi. Cô biết mình không nên nói chuyện riêng với chị Dư, nhưng mà vì giấc mộng kia cùng với Kim Trạch Húc ra tù. . . . . . Cô thừa nhận, những chuyện này thật sự rất phiền nhiễu lòng cô, cô cũng muốn từ chị Dư dò hỏi xem được tin tức gì đó.
Đứng ở trước mặt Hạ Tử Du, chị Dư đột nhiên khom người 90 độ, cúi đầu nói, "Cô Hạ, tôi thành thật xin lỗi cô vì thái độ không hay trước kia của mình, hy vọng cô rộng lượng có thể tha thứ cho tôi."
Hạ Tử Du xưa nay chưa bao giờ có ý nghĩ dám oán trách chị Dư, cô nghe thế liền vội đỡ chị lên nói, "Chị Dư, đừng làm vậy. . . . . ."
Chị Dư từ từ đứng dậy, ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn Hạ Tử Du, nhỏ giọng nói, "Cô Hạ, thật ra thì cho tới nay tôi đều biết cô là một người tốt, nhưng tôi cũng phải thừa nhận mình thật có nhiều bất mãn đối với cô. Bởi vì theo tôi thấy, cô luôn không biết quý trọng hạnh phúc của mình, cuộc hôn nhân ngắn ngủi của cô và tổng giám đốc ba năm trước cũng là tại cô, hôm nay cô và tổng giám đốc đi vào con đường ly hôn lần nữa cũng là do cô mà ra. . . . . . Không thể phủ nhận, cô vì muốn cùng tổng giám đốc đến với nhau mà chịu rất nhiều khổ sở, cô cũng vì tổng giám đốc mà trả giá rất nhiều, nhưng cô hoàn toàn không có dành cho tổng giám đốc thứ mà cậu ấy muốn nhất. . . . . ."
Đôi mắt đen trong suốt của Hạ Tử Du dần dần trở nên hoảng hốt, trong tít tắt, trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua một câu mà trước kia Đàm Dịch Khiêm đã nói với cô ——
‘Hạ Tử Du, em biết không? Thật ra anh chỉ cần một người, một người phụ nữ có thể hết lòng yêu anh.’
Không ngờ những lời nói của chị Dư lại dễ dàng gợi lên hồi ức mà cô mãi chôn giấu ở đáy lòng đến vậy, mấy giây sau, Hạ Tử Du hít sâu một hơi để hóa giải sự chua xót trong lòng, bình tĩnh nói, "Chuyện của tôi và Đàm Dịch Khiêm đã là quá khứ rồi, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết bàn tới những thứ này."
Chị Dư gật đầu, "Quả thật là tôi không nên nhắc tới những chuyện đó ở trước mặt cô, dù sao hôm nay tổng giám đốc cũng đã cùng cô Đan. . . . . ." Chị Dư dừng một chút, rồi tiếp tục nói, "Vừa rồi nói ra những chuyện đó với cô sự thật là tôi hy vọng mỗi khi nhắc tới tổng giám đốc thì cô có thể dễ chịu hơn. . . . . . Ít nhất khi còn ở bên cạnh cô tổng giám đốc đã hết lòng yêu thương cô."
Biết lời chị Dư nói là có ngụ ý, Hạ Tử Du thẳng thắn nói, "Chị Dư, chị đừng ngại cứ nói trực tiếp cho tôi biết, rốt cuộc chị muốn nói chuyện gì với tôi?"
Chị Dư gật đầu, "Đúng thật là tôi có chút dong dài. . . . . . Mục đích thật sự hôm nay tôi tới đây chính là hy vọng cô có thể đi với tôi về lại Los Angeles một chuyến."
Hạ Tử Du khẽ cau mày, chờ đợi chị Dư nói tiếp.
Chị Dư nói, "Cô Hạ hẳn đã biết chuyện Kim Trạch Húc ra tù chứ?"
"Vâng."
"Kim Trạch Húc là một người có lòng trả thù rất lớn, hắn ta oán hận tổng giám đốc đã từng giành mất cô, cũng oán hận chuyện tổng giám đốc phá hủy sự nghiệp của hắn, cho nên chuyện đầu tiên mà hắn sẽ làm sau khi ra từ chính là trả thù tổng giám đốc. . . . . ."
Hạ Tử Du nói lên nghi ngờ, "Tại sao Kim Trạch Húc có thể ra tù?"
"Có lẽ cô cũng đã đoán được khả năng duy nhất mà Kim Trạch Húc được ra tù."
Hạ Tử Du trầm mặc bày tỏ ngầm thừa nhận.
Chị Dư chợt gật đầu, "Không sai, là tổng giám đốc bỏ qua cho Kim Trạch Húc. . . . . ."
Hạ Tử Du lập tức ngẩn người.
Chị Dư sâu kín thở dài, sau đó lấy ra lý do đã sớm chuẩn bị sẵn ở trong lòng trình bày với Hạ Tử Du, "Sở dĩ tổng giám đốc bỏ qua cho Kim Trạch Húc là vì trong tay Kim Trạch Húc đang giữ một bản văn kiện. . . . . . Có thể cô không biết, nửa tháng trước, tổng giám đốc nhận được một bản văn kiện photocopy, người gửi văn kiện cho tổng giám đốc nói là làm việc cho Kim Trạch Húc. . . . . . Tôi không biết nội dung trong văn kiện đó là gì, nhưng tôi nhớ rất rõ hôm tổng giám đốc nhận được bản văn kiện đó đã ngồi trầm mặc suy tư trong phòng làm việc cả ngày, sau đó tổng giám đốc bảo tôi liên lạc với luật sư phải dùng tất cả mọi cách giúp Kim Trạch Húc ‘thoát’ tội. . . . . ."
Hạ Tử Du kinh ngạc trừng lớn tròng mắt, "Sao có thể như thế? Vậy rốt cuộc bản văn kiện đó là gì?"
Chị Dư trả lời, "Tôi không biết nội dung trong văn kiện, nhưng tôi biết bản văn kiện đó đã uy hiếp được tổng giám đốc. . . . . . Kim Trạch Húc đã ra tù vào mấy ngày trước, tổng giám đốc liền bắt đầu dùng vốn lưu động của ‘Đàm thị’ để tập đoàn ‘Y’ cùng hạng mục Vịnh của ‘Đàm thị’ ở phía Tây được tiếp tục hợp tác. Sau khi Kim Trạch Húc ra tù, tức là hơn 20 giờ trước, Kim Trạch Húc tìm đến tổng giám đốc bảo là muốn có 70% cổ phần của tập đoàn ‘Đàm thị’, tổng giám đốc không nói hai lời liền ký tặng hợp đồng cho Kim Trạch Húc, tuy rằng chữ ký chưa có hiệu lực, nhưng một tuần sau Kim Trạch Húc sẽ cùng tổng giám đốc đứng ra mở hội chiêu đãi ký giả, Kim Trạch Húc muốn tổng giám đốc tuyên cáo với toàn thế giới ‘Đàm thị’ đổi chủ, tổng giám đốc cũng đã đồng ý. . . . . ."
"Sao lại có chuyện như vậy?" Hạ Tử Du sau khi nghe xong cũng sửng sốt một hồi lâu, "Sao Đàm Dịch Khiêm lại làm vậy. . . . . ."
Chị Dư bất đắc dĩ nói, "Chuyện này quả thật khiến người ta khó có thể tin, tôi đã từng hỏi tổng giám đốc, nhưng tổng giám đốc không chịu nói gì với tôi cả. . . . . . Tôi thật sự vô cùng lo lắng, bởi vì tôi biết tổng giám đốc đồng ý với Kim Trạch Húc làm bao nhiêu chuyện chắc chắn là có liên quan đến bản văn kiện mà tổng giám đốc nhận được. . . . . ."
Hạ Tử Du không ngừng lắc đầu, "Tôi thật không thể tin nổi. . . . . . Kim Trạch Húc có bản văn kiện gì mà có thể uy hiếp được Đàm Dịch Khiêm? Hơn nữa. . . . . ." Hạ Tử Du bỗng ngập ngừng không muốn nói tiếp. Thật ra lời Hạ Tử Du muốn nói là, theo cô nhận thấy trên đời này hầu như không có chuyện là có thể uy hiếp được Đàm Dịch Khiêm.
Chị Dư vô cùng nghiêm túc nói, "Cô Hạ, tất cả những lời tôi nói đều là sự thật. . . . . ."
Hạ Tử Du nghi vấn hỏi, "Chị nói vào nửa tháng trước Đàm Dịch Khiêm nhận được văn kiện Kim Trạch Húc uy hiếp, nhưng theo tôi được biết, hơn nửa tháng trước cuộc sống của Đàm Dịch Khiêm vẫn an nhàn vui sướng dường như không giống như đang bị vây trong khó khăn lắm, anh ta vẫn rất ung dung thoải mái, nếu như tôi nhớ không lầm, mười ngày trước anh ta đi cùng với Đan Nhất Thuần đến Đại Khê nghỉ mát. . . . . ."
Chị Dư lập tức giải thích, "Phải, tổng giám đốc đi du lịch tuần trăng mật với cô Đan ở Đại Khê, nhưng đó là vào trước khi Kim Trạch Húc ra tù . . . . . Tôi nhớ khi Kim Trạch Húc vẫn chưa có ra tù, có một lần trong lúc vô tình tôi nghe được tổng giám đốc nói chuyện với người của Kim Trạch Húc, tôi loáng thoáng nghe trong câu chuyện của tổng giám đốc nói với người của Kim Trạch Húc có nhắc tới muốn dùng bản văn kiện gốc để trao đổi với việc cho Kim Trạch Húc ‘ra tù’. Tôi nghĩ khi đó tổng giám đốc cũng cho rằng sau khi Kim Trạch Húc ra tù sẽ thực hiện lời cam kết, nào ngờ sau khi Kim Trạch Húc ra tù lại tráo trở mà uy hiếp tổng giám đốc, hôm nay lại còn điên cuồng đến mức muốn đoạt lấy 70% cổ phần ‘Đàm thị’. . . . . . Cô và tôi đều biết rõ ‘Đàm thị’ quan trọng với tổng giám đốc như thến nào, tôi thật sự nghĩ mãi không ra rốt cuộc là bản văn kiện gì lại có thể khiến cho tổng giám đốc khoanh tay chịu bị uy hiếp như vậy, hơn nữa tổng giám đốc làm sao có thể để mặc cho Kim Trạch Húc uy hiếp? Trừ phi phần văn kiện này có thể khiến cho tổng giám đốc tay trắng không kế sách. . . . . ."
Dù tâm tư đã bị những lời nói của chị Dư khuấy đến rối một nùi, thế nhưng Hạ Tử Du vẫn lãnh đạm nói, "Cho dù Đàm Dịch Khiêm có xảy ra những chuyện như thế, chị cũng không nhất thiết phải đến nói cho tôi biết. . . . . ."
Chị Dư nhỏ nhẹ tiếp lời Hạ Tử Du, chị dùng giọng khẩn cầu nói, "Cô Hạ, đây chính là nguyên nhân mà tôi hy vọng cô theo tôi về lại Los Angeles . . . . . . Ai cũng biết người Kim Trạch Húc quan tâm nhất là cô Hạ đây, chỉ cần cô theo tôi về Los Angeles, chỉ cần cô bằng lòng tiếp cận Kim Trạch Húc, tôi tin rằng cô có thể giúp tổng giám đốc tìm được bản gốc của phần văn kiện mà Kim Trạch Húc đã uy hiếp tổng giám đốc. . . . . ."
Hạ Tử Du khó có thể tin ngước mắt lên hỏi, "Chị nói cái gì?"
"Cô Hạ, chỉ có cô mới có thể giúp tổng giám đốc. . . . . . Cô và tổng giám đốc đã từng là vợ chồng, tổng giám đốc cũng từng vì cứu cô thiếu chút nữa mất luôn tính mạng. . . . . . Không phải cô cũng mong nhìn thấy tổng giám đốc hai bàn tay trắng chứ?"
----------
Ngồi trên xe ra sân bay, chị Dư nhận được điện thoại của Cảnh Nghiêu.
Vang lên trong điện thoại di động là giọng nói nóng nảy của Cảnh Nghiêu, "Chị Dư, bây giờ chị đang ở đâu? Tổng giám đốc đã về Los Angeles rồi, không thấy chị tổng giám đốc vừa mới hỏi tôi đấy. . . . . ."
Chị Dư lập tức khẩn trương, "Cậu chưa nói với tổng giám đốc là tôi đã đến Riyadh đó chứ?"
Cảnh Nghiêu trả lời, "Tôi chưa có nói gì cả, nhưng nếu chị không mau trở về, tôi sợ sẽ không giấu được tổng giám đốc. . . . . ."
Chị Dư liền thở phào nhẹ nhõm, "Bây giờ tôi đang trên đường đến sân bay, khoảng hơn 10 tiếng nữa mới có thể về tới Los Angeles. . . . . ."
Cảnh Nghiêu hỏi, "Chuyện thế nào rồi? Bà tổng giám đốc có đồng ý đến Los Angeles không?"
Chị Dư không vui nói, "Đừng gọi cô ta là ‘Bà tổng giám đốc’, tổng giám đốc đã ly hôn với cô ta rồi." (mụ già ế này là người mà mình gét nhất trog truyện ý, đúng là....tự tạo nghiệt thì không thể sống mà ^^)
Cảnh Nghiêu nói, "Hì, thói quen thôi. . . . . . Chị vẫn chưa trả lời tôi đấy!"
Chị Dư lãnh đạm nói, "Cô ta từ chối!"
"Cái gì?" Cảnh Nghiêu giống như khó có thể tin nói, "Bà tổng giám đốc không chịu đến Los Angeles sao? Sao có thể như vậy? Không phải chị nói là bà tổng giám đốc nhất định sẽ vì tổng giám đốc mà tới Los Angeles à?"
Giọng chị Dư vẫn bình thản bổ sung thêm một câu, "Cô ta từ chối nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ không tới." Theo sự hiểu biết của chị về người phụ nữ này, cô ta tuyệt sẽ không bỏ mặc tổng giám đốc, bởi vì hơn ai hết chị hiểu được tình cảm của cô ta dành cho tổng giám đốc . . . . . . Chị không thích người phụ nữ này không phải là bởi vì cô ta không thương tổng giám đốc, mà vì người phụ nữ này quá mức không biết quý trọng những gì mình có được.
Cảnh Nghiêu vui vẻ hỏi, "Nói vậy là bà tổng giám đốc vẫn còn quan tâm tổng giám đốc đúng không?"
Chị Dư nhíu lông mày, "Cô ta còn quan tâm đến tổng giám đốc thì cậu vui mừng đến thế ư?"
Cảnh Nghiêu nhỏ giọng trả lời, "Ồ, đúng thật là có chút vui mừng đó, ít nhất không có uổng phí tổng giám đốc đã vì cô ấy mà làm rất nhiều chuyện. . . . . ."
Chị Dư cau mày càng chặt, "Cô ta và tổng giám đốc đã không còn bất kỳ quan hệ gì! !"
|
Chị Dư vẫn luôn oán hận Hạ Tử Du bởi vì sự tùy hứng ngu xuẩn của mình mà khiến cho Đàm Dịch Khiêm lại vì cô chịu đựng mối nguy hiểm của ngày hôm nay. (ậy, đúng là lãng à, chồng ng ta kg trách, mụ là người dưng mắc gì nói, bực bội thiệt)
Cảnh Nghiêu không dám nói thêm về đề tài này nữa, vội vàng nói sang chuyện khác, "Chị Dư, chị nói như thế nào với bà tổng giám đốc vậy?"
"Chuyên nên nói tôi đã nói."
"Trời ơi, chị Dư, chị đừng nói với tôi là chị kể hết sự việc cho bà tổng giám đốc biết chứ? Không thể làm như vậy à, chúng ta đã không vâng lời của tổng giám đốc rồi. . . . . ."
Chị Dư trợn trắng mắt, "Tôi chưa có nói rõ sự thật với cô ta, chỉ nói một số chuyện để có thể thuyết phục cô ta tới Los Angeles thôi. . . . . . Cậu yên tâm, dựa vào sự hiểu biết của tôi về cô ta, dù cô ta có tới Los Angeles đi nữa, sẽ chỉ lặng lẽ đi tìm Kim Trạch Húc chứ không có gặp mặt tổng giám đốc đâu. . . . . ."
Cảnh Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt, vậy thì quá tốt. . . . . ."
"Thôi được rồi, sắp đến sân bay rồi, tôi cúp điện thoại đây, phía tổng giám đốc cậu cứ tiếp tục giúp tôi đừng nói gì cả."
"Dạ."
. . . . . .
Cũng trong lúc đó.
Trong phòng ngủ, Liễu Nhiên đang ngồi ở trên giường chơi ghép hình, còn Hạ Tử Du nằm sấp trên bệ cửa sổ sững sờ suy tư.
Rốt cuộc cô đã hiểu về cơn ác mộng đó của mình. . . . . .
Có lẽ do đã từng là vợ chồng, hoặc có lẽ cũng là do còn vướng bận, cho nên trong tiềm thức mới có sự cảm ứng.
Cô không biết những lời chị Dư nói với mình có phải là sự thật hay không, nhưng cô có thể xác định sự lo lắng của chị Dư là thật. . . . . .
Xưa nay chị Dư không hề thích cô, huống chi còn ăn nói khép nép không màng đến thể diện đến cầu xin cô, trên đời này có lẽ cũng chỉ có Đàm Dịch Khiêm mới có thể khiến chị Dư làm như vậy.
Nói ra cũng rất kỳ quái, Đàm Dịch Khiêm đối xử với mọi người rất lạnh lùng, nhưng mỗi người thuộc hạ đi theo anh hầu như đều rất trung thành và tận tâm, có thể vì anh bất chấp gian nguy.
Nhưng, Đàm Dịch Khiêm thật đang bị uy hiếp sao?
Nói thật, cô không thể nào tin được. . . . . .
Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn kiêu ngạo hơn người, là người đàn ông cuồng vọng không ai bì nổi, anh làm việc đều luôn lo trước tính sau giọt nước không lọt, làm sao anh có thể để sơ hở nhược điểm ra cho Kim Trạch Húc nắm thóp?
Nhưng mà. . . . . .Cô lại không thể không tin, bởi vì giấc mộng kia, cũng bởi vì Kim Trạch Húc ra tù . . . . .
Cô luôn hiểu rõ Kim Trạch Húc hận Dịch Khiêm như thế nào, nếu như Đàm Dịch Khiêm thật sự bị Kim Trạch Húc nắm nhược điểm, nhất định Kim Trạch Húc sẽ không bỏ qua. . . . . .
Lắc lắc đầu, Hạ Tử Du cố gắng loại bỏ ra những suy nghĩ hỗn loạn ở trong đầu.
Đã từ chối chị Dư đi Los Angeles, cô không nên nghĩ tới những chuyện đó nữa . . . . . .
Đàm Dịch Khiêm đã không còn quan hệ gì với cô, dù có bị uy hiếp cũng không cần cô lo lắng, huống chi Đàm Dịch Khiêm làm việc luôn bày mưu nghĩ kế, dù có gặp phải nguy hiểm có lẽ cũng có thể đối phó được!
"Mẹ. . . . . ."
Tiếng gọi của Liễu Nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du đứng dậy, đi tới cạnh giường.
Liễu Nhiên cầm lên bức hình chưa ghép lại hết hoàn chỉnh, mong đợi hỏi, "Mẹ có thể giúp con ghép nó lại được không?"
Những món ghép hình này là lần trước Robert tặng cho Liễu Nhiên chơi. . . . . .
Hạ Tử Du cầm lên mảnh ghép hình, sau khi nghiên cứu một hồi nói, "Ừm, mẹ cần chút thời gian để cẩn thận suy nghĩ. . . . . ."
Liễu Nhiên gật đầu, hai tay chống cằm mất mác nói, "Nếu như có ba ở đây thì hay quá. . . . ."
Đàm Dịch Khiêm chơi môn ghép hình này hầu như là không hề có chút khó khăn nào. . . . . .
Nghe được lời Liễu Nhiên nói, tay đang cầm miếng ghép hình của Hạ Tử Du đột nhiên run run.
Tuy còn nhỏ nhưng Liễu Nhiên rất hiểu chuyện, khi nhìn thấy phản ứng đó của Hạ Tử Du, liền nhớ tới ba mẹ đã ly hôn, Liễu Nhiên vội vàng nhìn mẹ nhận lỗi nói, "Mẹ, Ngôn Ngôn không có cố ý. . . . . ."
Thấy dáng vẻ hối lỗi của Liễu Nhiên, Hạ Tử Du liền ôm Liễu Nhiên vào lòng mình, nhỏ nhẹ hỏi, "Ngôn Ngôn, có phải con rất nhớ ba hay không?"
Đầu tiên Liễu Nhiên liên tục gật gật đầu, nhưng sau đó lại lắc lắc đầu thật mạnh, cũng đưa tay ôm chặt lấy Hạ Tử Du, "Mẹ, Ngôn Ngôn chỉ muốn đi theo mẹ thôi. . . . . ."
Hạ Tử Du đau lòng ôm hôn Liễu Nhiên, nâng lên gương mặt ngây thơ của con gái, cô dịu dàng nói, "Ngôn Ngôn, có phải con rất nhớ ba hay không? Hãy nói thật với mẹ, mẹ cam đoan sẽ không nổi giận."
Liễu Nhiên nhút nhát ngước lên hàng lông mi dài, sau đó lại buồn bã rũ xuống, sau một hồi lâu mới bật khóc nức nở nói, "Ngôn Ngôn rất là nhớ ba. . . . . . Nhưng ba đã không cần mẹ và Ngôn Ngôn nữa. . . . . ."
Biết con gái đã biết hết tả cả mọi chuyện nhưng lại che giấu tâm tình, sống mũi Hạ Tử Du bỗng cay cay, Hạ Tử Du ôm chặt Liễu Nhiên vào trong ngực, nghẹn ngào đau lòng nói, "Đứa ngốc, ba con sao lại không cần chúng ta chứ . . . . . ."
Liễu Nhiên ngước mắt lên trước ngực Hạ Tử Du, nâng lên đôi mắt với hàng mi dài đều đong đầy nước mắt trong suốt, cô bé uất ức mím môi nói, "Nhưng ba không có đến thăm Ngôn Ngôn, cũng không có gọi điện thoại cho Ngôn Ngôn. . . . ."
Không ai biết Hạ Tử Du phải cố gắng như thế nào mới có thể kềm chế nước mắt giờ khắc này đang đảo quanh trong hốc mắt để nó không bị chảy xuống. . . . . .
Đôi mắt ngây thơ của Liễu Nhiên lấp lánh nước mắt nhưng cô bé ráng cố gắng không để cho mình khóc, mím môi hỏi, "Mẹ, vậy sau này con còn có thể gặp ba nữa không?"
Hạ Tử Du không trả lời.
Liễu Nhiên đáng thương tội nghiệp nói, "Ngôn Ngôn rất nhớ ba, Ngôn Ngôn sẽ không đến quấy rầy ba và dì Đan đâu, con chỉ muốn đứng thật xa để được nhìn thấy ba. . . . . ." (haizzz….thiệt là đau lòng )
----------
Ba ngày sau, tại Los Angeles.
Sáng sớm, ngoài cửa phòng làm việc Đàm Dịch Khiêm vang lên hai tiếng gõ cửa nho nhỏ.
Đàm Dịch Khiêm cất lên giọng trầm ổn nói, "Vào đi."
Chị Dư đi vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc."
Đàm Dịch Khiêm đang lật xem tờ báo tuần san trong tay, không ngẩng đầu lên chỉ nói ngắn gọn, "Nói."
Chị Dư liếc mắt nhìn tin tức đăng trên mặt báo, tức giận bất bình nói, "Những tin tức này nhất định là Kim Trạch Húc tung ra, thật là quá mức đê tiện! !"
Đúng vậy, tờ báo tuần san trong tay Đàm Dịch Khiêm đều đang đưa tin Kim Trạch Húc sắp tiếp nhận ‘Đàm thị’, hơn nữa trên báo còn đăng lên thời gian Đàm Dịch Khiêm và Kim Trạch Húc mở hội chiêu đãi ký giả. . . . . .
Trên khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm không hề biểu lộ cảm xúc gì, tâm tình cũng chẳng có chút dao động, anh nhẹ nhàng từ tốn nói, "Nói việc chính."
Chị Dư nói, "Cậu vẫn chưa gặp Robert sao? Cậu ta bay từ Đại Khê tới Los Angeles, cũng chỉ vì muốn gặp cậu."
Đàm Dịch Khiêm gấp lại tờ báo trong tay, bỗng trầm tư mấy giây, thời điểm anh đang muốn lên tiếng trả lời chị Dư thì điện thoại di động của anh cũng đột nhiên đổ chuông.
Chị Dư lập tức đứng im tại chỗ đợi Đàm Dịch Khiêm nghe điện thoại.
Từ đầu đến cuối khi Đàm Dịch Khiêm nhận cuộc điện thoại đó vẫn không hề mở miệng đáp lại đối phương một tiếng, nhưng gương mặt anh tuấn lạnh lùng từ từ chuyển thành xám xịt.
Sau đó anh kết thúc cuộc nói chuyện.
Nhìn dáng vẻ trầm tư u ám của Đàm Dịch Khiêm, chị Dư ngập ngừng hỏi, "Tổng giám đốc, có chuyện quan trọng sao?"
Nhưng Đàm Dịch Khiêm đã đứng dậy, trực tiếp cất bước bỏ đi.
. . . . . .
Đàm Dịch Khiêm lái xe bằng tốc độ nhanh nhất đi tới khách sạn ‘Sogndal’ mà Đan Nhất Thuần nhắc tới trong điện thoại.
Cửa thang máy tầng 28 ở khách sạn mở ra, Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng bước đi thẳng ra ngoài.
Đi tới số phòng 126 theo lời Đan Nhất Thuần nói, nhìn khe cửa đang để hở, Đàm Dịch Khiêm lập tức vươn tay vặn nắm cửa.
Khoảng không gian bên trong phòng tối đen như mực, tất cả rèm cửa sổ đều đang khép lại.
Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng mở đèn lên.
Trong tầm mắt của anh chỉ có sự hỗn độn trên chiếc giường lớn màu trắng, còn Đan Nhất Thuần toàn thân trên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, cả người đang run rẩy trốn ở góc giường.
Đàm Dịch Khiêm bước tới, giờ phút này Đan Nhất Thuần đang để lộ ra hai cánh tay trần trắng muốt vì sợ hãi mà gắt gao tự ôm chặt lấy mình, đầu tóc cô bù xù xối tung, nước vẫn còn đọng đang nhỏ giọt trên người.
Nghe được âm thanh có người mở cửa, Đan Nhất Thuần từ từ ngước lên khuôn mặt thống khổ vương đầy nước mắt.
Đôi mắt trong suốt bị nước mắt bao phủ nhìn tới bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi thon dài của Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần lập tức đứng dậy, bất chấp tất cả lao vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, uất ức bật khóc thành tiếng, "Em cứ tưởng anh sẽ không tới. . . . . . Em cứ tưởng. . . . . ."
. . . . . .
Nửa giờ trước, trong một khách sạn sạch sẽ thoáng mát đơn giản nào đó ở Los Angeles.
Hạ Tử Du ngồi ở mép giường đang gọi điện thoại.
"Đúng, tôi muốn hẹn gặp ông Kim Trạch Húc. . . . . ."
Nhân viên lễ tân của tập đoàn ‘Y’ nói, "Thật xin lỗi, cô không có hẹn trước, Kim tổng không thể gặp cô."
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Tôi là Hạ Tử Du, cô cứ nhắn lại với anh ta như thế, anh ta sẽ đến gặp tôi."
Cô lễ tân lập tức từ lạnh nhạt chuyển thành hoảng sợ sau đó dè dặt nói, "Cô là cô Hạ ư? Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Kim tổng đã đặc biệt căn dặn, nếu như cô muốn gặp ông ấy, thì hãy đến khách sạn ‘Sogndal’ ông ấy ở, ông ấy đang ở phòng số 126 chờ cô."
Hạ Tử Du nhíu lông mày hỏi, "Anh ta biết tôi tìm anh ấy?"
Nhân viên lễ tân đáp lại, "Không, Kim tổng chỉ biết là sớm muộn gì cô cũng sẽ đến tìm ông ấy, cho nên bảo thư ký căn dặn lại với chúng tôi. . . . . ."
Hạ Tử Du cúp điện thoại xong mười phút sau cô đã ngồi trên xe taxi.
Tài xế hỏi, "Thưa cô, đi đâu ạ?"
"Khách sạn ‘Sogndal’!"
|
Chương 218: Biểu hiện của cô khiến người khác kinh ngạc
Bước ra khỏi thang máy, Hạ Tử Du tìm kiếm số phòng 126.
Phòng 124, 125. . . . . . 126. . . . . .
Lúc còn ở cách xa phòng số 126 mấy bước, Hạ Tử Du dừng lại đứng tại chỗ hít vào một hơi thật sâu.
Hạ Tử Du vốn muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với Kim Trạch Húc, nhưng không ngờ, khi cô đi tới trước cửa phòng số 126 thì những tâm lý cô đã chuẩn bị lại được nhìn thấy một màn mà cô hoàn toàn không ngờ tới.
Đứng ở trước cửa, lòng cô run lên từng trận. . . . . .
Trong tầm mắt là bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng quay lưng về phía cô, mà Đan Nhất Thuần giờ phút này chỉ quấn một cái khăn tắm duy nhất đang gắt gao ôm chặt lấy anh. Anh cũng đã từng cưng chiều cô, khi đó anh cũng nhẹ nhàng ôm cô áp vào trong ngực như cách anh đang ôm ấp Đan Nhất Thuần. . . . . .
Cô thật không ngờ sẽ nhìn thấy hình ảnh trước mắt, vốn nên phải xoay người bỏ đi trước, nhưng cô lại chỉ biết sững sờ đứng im tại chỗ.
Cô không muốn quấy rầy họ, nhưng lúc cô hoàn hồn trở lại chuẩn bị xoay người rời đi, thì lúc đó Đan Nhất Thuần cũng vô tính ngước mắt lên khỏi ngực Đàm Dịch Khiêm và trông thấy cô. . . . . .
Ánh mắt Đan Nhất Thuần hốt hoảng trợn to, "Ơ, Tử Du?"
Toàn thân Hạ Tử Du đột nhiên chấn động, trong giây phút ánh mắt cô còn đang hốt hoảng đã không hề báo trước đối diện với tròng mắt đen u ám của Đàm Dịch Khiêm.
Tính ra cũng chỉ mới hơn mười ngày không gặp mặt, nhưng khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, cô và anh đều ăn ý cả hai chỉ có sự xa cách và lạnh nhạt như người xa lạ.
Không muốn có thêm điều gì xuất hiện nữa, ánh mắt tự nhiên ngước lên nhìn sang chỗ khác sau đó Hạ Tử Du quyết định xoay người bỏ đi.
Mục đích cô đến Los Angeles vốn là vì tìm Kim Trạch Húc, những người khác đều không liên quan tới cô.
Dáng đi trầm tĩnh ung dung, Hạ Tử Du đi thẳng về phía thang máy.
"Đinh ——"
Vào lúc này cửa thang máy được mở ra, Hạ Tử Du đang muốn bước vào thang máy, khi ngước mắt lên lại không ngờ đối diện với ánh mắt Kim Trạch Húc.
Đúng vậy, người bước ra từ trong thang máy chính là Kim Trạch Húc. . . . . .
Bước chân Kim Trạch Húc khựng lại, trên gương mặt hài hòa chợt xuất hiện sự ngạc nhiên mừng rỡ, "Tử Du?"
Kim Trạch Húc trước mắt so với ngày đầu tiên khi cô quen biết anh vẫn không có gì thay đổi, nụ cười ôn hòa, ngũ quan lập thể rất điển trai, nhưng dù thế nào cô cũng không còn thấy được sự tin tưởng quen thuộc ở Kim Trạch Húc như thưở xưa nữa. . . . . .
Hạ Tử Du lạnh nhạt nói, "Nếu anh đã biết tôi sẽ tới tìm anh, thì không cần phải bất ngờ khi nhìn thấy tôi."
Kim Trạch Húc có vẻ như rất kích động, vươn tay qua muốn vịn lên hai vai Hạ Tử Du, nhưng Hạ Tử Du đã lui về sau tránh né, lập tức đứng cách xa với anh, cô lạnh lùng nói, "Tìm một chỗ nào đi, tôi có lời muốn nói với anh."
Kim Trạch Húc thu tay lại, dường như biết Hạ Tử Du đề phòng mình, Kim Trạch Húc cũng không còn bước lên tạo áp lực cho cô, mà chỉ đứng im tại chỗ, dịu giọng nói, "Phía trước chính là phòng anh ở, chúng ta có thể vào trong phòng nói chuyện, nếu em ngại, vậy chúng ta hãy đến nơi tiếp khách ở lầu một khách sạn."
Hạ Tử Du nhạt nhẽo nói, "Tất nhiên tôi không ngại nếu nói chuyện với anh ở khách sạn, tôi đã tới tìm anh, ít nhất cũng đã có sự chuẩn bị, tin rằng anh cũng không dám giở trò gì với tôi. . . . . . Chỉ là, nếu như anh nói cái phòng số 126 gì đó, vậy thì tôi nghĩ chúng ta nên tìm một nơi có hoàn cảnh yên tĩnh hơn?"
Kim Trạch Húc nhíu lông mày, "Em đã đến đó?"
Hạ Tử Du thản nhiên nói, "Thấy anh không có ở trong phòng nên tôi đang chuẩn bị đi."
Khuôn mặt ôn hòa Kim Trạch Húc ngay lập tức tối sầm lại, anh lạnh giọng nói, "Đan Nhất Thuần đó vẫn còn chưa đi?"
Hạ Tử Du im lặng, đáy lòng giờ phút này đang nghi ngờ nguyên nhân Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm xuất hiện ở trong phòng Kim Trạch Húc.
Đúng lúc này, Đàm Dịch Khiêm cùng Đan Nhất Thuần trùng hợp đi ra khỏi phòng 126.
Đan Nhất Thuần đã thay xong quần áo, đang run bần bật dựa sát vào người Đàm Dịch Khiêm.
Thoáng thấy Kim Trạch Húc, dường như Đan Nhất Thuần rất hoảng sợ, cô lập tức trốn ở sau lưng Đàm Dịch Khiêm, ôm chặt cánh tay Đàm Dịch Khiêm, dáng người nhỏ yếu lúc này càng thêm run rẩy.
Kim Trạch Húc hừ mũi cười, "Hóa ra là bị uất ức tìm người đến cứu vớt mình à. . . . . . Đáng tiếc cứu tinh tìm đến hiện tại cũng khó mà tự bảo vệ được mình!"
Đan Nhất Thuần tuy sợ nhưng vẫn tức giận nói, "Anh là tên khốn nạn!"
Kim Trạch Húc ung dung thoải mái cười nói, "Đừng tức giận mà, nếu cô đã tìm tới Đàm tổng, vậy thì tôi sẽ cho Đàm tổng thời gian năm phút để Đàm tổng thay cô lấy lại công đạo."
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm âm u lạnh lẽo liếc nhìn Kim Trạch Húc, cả người tràn đầy sự nguy hiểm.
Kim Trạch Húc hoàn toàn không có tý gì sợ hãi, anh quay mặt sang nhìn lại Hạ Tử Du, ấm giọng nói, "Bây giờ em có thể đến phòng đợi anh rồi, mười phút nữa anh sẽ tới gặp em."
Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, sau đó đi tới phòng số 126, nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần ở trước cửa, cô như trông thấy người xa lạ tiếp tục lướt đi qua bọn họ.
-------
Không đợi Hạ Tử Du tìm được chiếc ghế sofa ở trong phòng 126 ngồi xuống, ngoài cửa phòng đã vang lên giọng nói vô cùng đắc ý của Kim Trạch Húc.
"Đàm tổng, người phụ nữ yêu thương bị xâm phạm, loại cảm giác này có phải rất tuyệt hay không?"
Hạ Tử Du vốn không có ý muốn nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ, nhưng chủ đề Kim Trạch Húc nhắc tới vào lúc này lại nhạy cảm đến vậy, buộc cô làm như mình không nghe gì cả.
Gióng nói của Đàm Dịch Khiêm rõ ràng đang đè nén tức giận, "Anh muốn 70% cổ phần ‘Đàm thị’ tôi đã giao cho anh, tôi nghĩ anh không nên làm tổn thương người của tôi! !"
Nghe hết rõ ràng lời Đàm Dịch Khiêm nói, Hạ Tử Du rất tinh tường mà cảm giác được, giọng Đàm Dịch Khiêm tuy có tức giận, nhưng tinh thần rõ ràng đang bị suy sụp.
Hạ Tử Du đột nhiên cảm thấy hơi khó chấp nhận được. . . . . .
Cô không tưởng tượng ra, một người xưa nay luôn kiêu nghạo như Đàm Dịch Khiêm mà cũng có lúc biểu hiện ra mình yếu thế.
Hạ Tử Du khẽ cau mày, bên tai tiếp tục vang lên giọng nói của Kim Trạch Húc, "Muốn trách thì trách người phụ nữ này của anh quá mức ngây thơ, hoặc là nói cô ta quá yêu anh. . . . . . Vì anh mà tối hôm qua cô ta ăn mặc khiêu gợi đến phòng tôi. Hết lời cầu xin tôi hãy buông tha đừng cướp đi 70% cổ phần của ‘Đàm thị’, cô ta nói với tôi, ‘Đàm thị’ là kết quả mà anh đã nỗ lực nhiều năm qua, anh tuyệt đối không thể không có ‘Đàm thị’, chỉ cần tôi có thể bỏ qua đừng cướp đi ‘Đàm thị’, cô ta sẵn lòng vì anh làm bất cứ mọi chuyện. . . . . . Tôi thấy người phụ nữ này rất ngây thơ, cũng muốn chơi đùa cô ta một chút. . . . . . Tôi phải thừa nhận, người phụ nữ này thật không đơn giản, vì anh, cô ta lại dám bán luôn cơ thể mình, thừa dịp trong lúc tôi ngủ say, cô ta tìm được chìa khóa của quỹ bảo hiểm ngân hàng mà tôi cất phần văn kiện kia. . . . . Ài, tôi thật sự có chút sợ đấy, người phụ nữ này lại có thể đoán được tôi đem bản văn kiện đó cất ở quỹ bảo hiểm, cô ta làm bộ ngây thơ thực ra là đã rắp tâm đến trộm chìa khóa của tôi. . . . . . Đàm tổng à, phụ nữ bên cạnh anh từ khi nào đã trở nên lợi hại như vậy?"
Nghe những lời Kim Trạch Húc nói, Hạ Tử Du bỗng sững sờ.
Sau đó ngoài tiếng khóc thút thít của Đan Nhất Thuần, Hạ Tử Du không còn nghe được âm thanh nào khác.
Kim Trạch Húc lại nói, "Đàm tổng, anh nói chuyện này có thể trách tôi sao? Người phụ nữ của anh tự động đưa tới cửa, thân là đàn ông nhìn thấy cảnh đó, bảo tôi làm sao có thể chống chọi nổi đây? Anh cũng đừng cho đó là sự sỉ nhục, nên biết rằng, người phụ nữ của anh thiếu chút nữa đã thành công rồi, có điều sự mưu mô đó của cô ta ở trong mắt tôi chỉ là trò trẻ con thôi. . . . . ."
Hạ Tử Du tựa vào trên mặt tường lạnh lẽo cạnh cửa phòng, tâm trạng vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ.
Giọng Đan Nhất Thuần kèm theo tiếng khóc nức nở nói, "Dịch Khiêm. . . . Em xin lỗi. . . . . . Em chỉ là muốn giúp anh. . . . . ."
Giây phút này, Hạ Tử Du cũng nín thở chờ bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của người nào đó.
Nhưng, không gian hoàn toàn im ắng. . . . . .
Không, không phải thanh âm gì cũng không có, mà là cô không có nghe được giọng của người kia. . . . . .
Cho đến khi bên tai cô truyền đến tiếng nức nở của Đan Nhất Thuần càng lúc càng nhỏ, lúc này Hạ Tử Du mới biết, giọng của người mà cô muốn nghe đã dẫn theo Đan Nhất Thuần rời đi. . . . . .
Hạ Tử Du không thể tin Đàm Dịch Khiêm sẽ có thái độ nhẫn nhịn như vậy. . . . .
Đây không phải là Đàm Dịch Khiêm, ít nhất không phải là Đàm Dịch Khiêm mà cô từng biết. . . . . .
Cô vốn không có hoàn toàn tin vào lời chị Dư nói, nhưng giờ phút này hiện ra ở trước mắt cô chính là một Đàm Dịch Khiêm đã mất đi sự tự phụ cùng kiêu ngạo, buộc cô không thể không tin. . . . . .
"Tử Du."
Tiếng của Kim Trạch Húc vang lên đánh thức lý trí của Hạ Tử Du.
Kim Trạch Húc đi tới trước mặt Hạ Tử Du, hỏi thẳng, "Em đã nghe được?"
Hạ Tử Du chợt ngước mắt lên.
Kim Trạch Húc nhìn nghiêng tới Hạ Tử Du, "Anh nghe nói Đàm Dịch Khiêm đã ly hôn với em vì muốn ở bên cạnh Đan Nhất Thuần, thậm chí hắn ta còn định phá bỏ đứa con của em và hắn. . . . . . Mà giờ phút này em lại còn lo lắng cho Đàm Dịch Khiêm?"
Lời Kim Trạch Húc đã nhắc nhở Hạ Tử Du. . . . . .
|