Sam Sam, Đến Đây Ăn Nào
|
|
Part 4
“Chủ….Chủ tịch,” Sam Sam vội vàng chào hỏi. Ngài chủ tịch đang tựa vào chiếc ghế sau sang trọng nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy chỉ ừ nhạt một tiếng, ngay con mắt cũng không buồn mở. Trợ lý Phương quay đầu lại cười nói: “ Tiết tiểu thư mau vào trong ngồi đi.” “A, vâng.”
Sam Sam cẩn thận bước vào trong xe. Choáng, còn trải cả thảm lót sàn bằng lông trắng nữa, nhỡ trời mưa thì làm thế nào, chẳng phải nếu giẫm vào sẽ bẩn sao. May mà hôm nay cô đi giầy mới, chứ như thường ngày cô đi giày thể thao, giẫm phải chắc sẽ là 2 dấu chân đen xì mất…….. Ạch…….. Trong lúc nghĩ lung tung, xe chầm chậm lăn bánh. Hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng, hai mắt nhìn về phía trước——-Sam Sam giống như một học sinh tiểu học gương mẫu ngồi ngoan ngoãn bên cạnh của sổ xe. Trợ lý Phương buồn cười, sợ cô không được tự nhiên, liền nhìn hộp quà trên tay cô tìm chuyện để nói: “Đây là quà mà Tiết tiểu thư chuẩn bị phải không?” “Đúng vậy.” “Rất thú vị.” “Thật không?” Sam Sam nhận được lời khen vừa mừng vừa lo, nhất thời có cảm giác tri kỷ với trợ lý Phương, cơ thể bất giác hướng về phía trước: “ Tôi cũng thấy mấy con vịt này rất dễ thương, nó còn biết hát, mỗi con hát một bài khác nhau”. Sam Sam bắt đầu khoe món quà, trợ lý Phương cũng hết lời khen ngợi, Sam Sam đang nói chuyện vui vẻ với Trợ lý Phương đột nhiên chủ tịch Phong lạnh nhạt nói thêm vào một câu: “Phong Đằng trả lương cho cô rất thấp hay sao?” Sam Sam quay đầu, thấy boss Phong đang lạnh nhạt nhìn cô bằng nửa con mắt. “Không thấp…….rất cao…….” Sam Sam có cảm giác ánh mắt của boss Phong dừng lại trên hộp quà tặng, chẳng lẽ anh ta chê quà của cô quá rẻ tiền sao? Bàn tay cầm hộp quà bất giác thu vào trong, cô lấy hết dũng khí tranh luận: “Chủ, chủ tịch cái này mặc dù chỉ là những con vịt bình thường nhưng trên thực tế……….” Trên thực tế những con vịt này… biết hát, biết bơi, quan trọng là …những con vịt này là hàng hiệu! Hàng hiệu đó biết không? Còn đắt hơn những con vịt ăn được ấy chứ! “Trên thực tế cái gì?” Phong boss nheo mắt lại, khẩu khí cũng không hề tốt lành, trên mặt rõ ràng ghi mấy chữ : “ Dám phản bác ta chỉ có chết thôi.” Vì vậy Sam Sam nuốt nuốt nước bọt : “Trên thực tế……..chỉ là những con vịt bình thường = = .” Chiếc xe tăng nhanh tốc độ hướng về phía trước trong sự ủ rũ của Sam Sam, lúc sắp đến nơi, Phong Đằng nhận một cú điện thoại, sau khi cúp máy liền dặn dò trợ lý Phương: “Một lát nữa đưa cô ấy lên lầu, Phong Nguyệt muốn gặp cô ấy.” Phong Nguyệt? Sam Sam nhớ ra rồi, đó không phải là em gái của chủ tịch sao, chằng lẽ Phong đại tiểu thư muốn gặp cô? Vậy thì tốt quá. Sam Sam lớn bằng từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô tham dự tiệc một mình, đang lo lắng không biết nên tặng quà lúc nào thì thích hợp, hơn nữa sau khi bị Phong Đằng xem thường Sam Sam cũng mất hết lòng tin về món quà của mình, nên nghĩ lúc gặp riêng người ta sẽ âm thầm đưa luôn quà, cho đỡ bị mất mặt trước mọi người. = = Xe dừng lại, Phong Đằng cùng người bảo vệ cao to kiêm lái xe đi trước,trợ lý Phương dẫn Sam Sam theo hướng khác, đi thang máy lên lầu vào một căn phòng. Phong Nguyệt là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, đang ngồi trong phòng tán gẫu với mấy người phụ nữ, nhìn thấy Sam Sam liền nhiệt tình đón tiếp, bắt tay Sam sam nói : “Cô Tiết, may mà có cô giúp đỡ, nếu không chắc tôi sẽ mất mạng. ” Sam Sam rất xấu hổ, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, lắc đầu nói : “Đâu có đâu có, tôi cũng không làm gì mà.” Phong Nguyệt cười cười, kéo cô ngồi xuống, nói chuyện thân mật vài câu, đột nhiên nhớ ra điều gì liền hỏi: “Tiết tiểu thư, cơm có hơp khẩu vị không?” Sam sam ngây người ra. Phong Nguyệt nói: “Tôi dặn nhà bếp làm cơm cùng đưa đến với cơm của anh trai, chẳng lẽ cô không ăn?” “Ăn rồi, ăn rồi.” Sam sam gật đầu, hóa ra là do Phong đại tiểu thư dặn dò. Đã nói rồi mà. Chủ tịch kiêu ngạo như vậy làm sao có thể nghĩ đến việc tặng cơm trưa cho một nhân viên bình thường được chứ. Hôm nào cần máu, trực tiếp gọi điện yêu cầu đến đó mới là phong cách làm việc của anh ta. “Cơm có hợp khẩu vị không?” Phong Nguyệt lại hỏi một lần nữa “Hợp, rất hợp.” Sam Sam vội vàng gật đầu, ngoài gan lợn ra những thứ còn lại đều rất ngon. “ Thật là phiền cô quá.” “Đâu có!” Phong Nguyệt cười : “ Anh trai tôi rất kén ăn, mọi ngày đều là đầu bếp của gia đình làm cơm rồi đưa đến, mang cả cho cô cũng thuận tiện mà. Hơn nữa nhân viên của Phong Đằng tôi biết rất rõ, đều hết mình vì anh trai tôi, bữa trưa có khi chỉ ăn bánh bao qua loa. Cô mới rút nhiều máu thế, làm sao mà ăn như vậy được.” Điều này thực sự làm cho Sam Sam hơi cảm động, vị đại tiểu thư này quả là rất biết quan tâm và chu đáo, tỉ mỉ. Phong Nguyệt nhìn thấy trên tay Sam Sam cầm hộp quà , ngạc nhiên vui vẻ hỏi : “ Đây là quà tặng cho em bé phải không?” “Đúng vậy.” Sam sam đem hộp quà đưa cho Phong Nguyệt “Là mấy con vịt biết hát biết bơi.” Phong Nguyệt dường như rất thích. “ Tôi thật sự sợ mọi người tặng tiền, như thế thật vô nghĩa, một chút tấm lòng cũng không chịu bỏ ra, cô biết không lúc đầu tôi hỏi anh trai phải trả ơn cô thế nào .Anh ấy bảo viêt 1 tấm chi phiếu, như thế không phải là sỉ nhục người khác sao……..” A? Sam Sam ngây người, trong đầu bất chợt có một ý nghĩ———– Đại tiểu thư, tại sao cô không để chủ tịch sỉ nhục tôi! Tôi tình nguyện bị sỉ nhục mà……… Có lẽ………hôm nay………….còn có…………..chỉ là có lẽ………= =
|
Part 5
Chi phiếu và gan lợn… hai thứ chênh lệch rõ ràng biết bao, lựa chọn dễ dàng biết bao, Sam Sam khóc không ra nước mắt. Đối với gan lợn, cô không bao giờ … muốn ăn thêm một chút nào nữa, nếu còn phải tiếp tục ăn cô có thể viết được một bài luận văn với đề tài là “ 18 ngày ăn gan lợn”. Sam Sam nói: “Cái đó, mỗi ngày đưa cơm thực sự làm phiền anh chị quá, sau này không cần nữa đâu, ha ha.” Phong Nguyệt gật đầu: “Cũng tốt, dù sao cô làm việc trong văn phòng, không nên đối xử quá đặc biệt.”
Điều này Sam Sam chưa nghĩ đến, nhưng thấy cô ấy đồng ý, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Nói chuyện được vài câu thì đứa bé nằm trong nôi bật khóc, tiệc rượu cũng bắt đầu, Sam Sam nhân thể cáo biệt rời đi, được nhân viên phục vụ dẫn ra phòng tiệc. Sam Sam vốn dĩ cho rằng có thể tiệc rượu giống như trong ti vi, mọi người cầm ly rượu đi đi lại lại, nhưng xem ra đây là tiệc rượu Trung Quốc. Trước khi đến đây Sam Sam nghĩ, xét bản thân đã phải nợ nần một khoản tài sản, vì vậy tiệc rượu lần này nhất định phải ăn cho bõ, còn dự trữ năng lượng cho N ngày tiếp theo. Căn cứ vào mục tiêu này, Sam Sam đã lập ra hai kế hoạch. Kế hoạch A: Nếu tiệc rượu theo kiểu phương tây, thì sẽ cầm đĩa lén lút đi khắp các góc. Kế hoạch B: Nếu tiệc rượu theo phong cách Trung Quốc, vậy nhất định phải chọn góc nào đó. Sam Sam nhìn quanh tứ bề, chọn ngồi xuống vị trí một góc khuất nhất, vừa cầu khấn cái bàn này không đông người, vừa khấp khởi chờ khai tiệc. Quả nhiên, bàn này vắng nhất, bao nhiêu người đi qua đều không ngồi xuống, Sam Sam mừng húm, người ít mới ăn được nhiều mà. Nhưng rất nhanh sau đó niềm vui đã hóa nỗi buồn. Bởi vì khai tiệc, các bàn khác đều chật chỗ, chỉ có mình cô một bàn == Sam Sam tiêu rồi…..
Da mặt Sam Sam có dày đến mấy cũng không dám ngồi một mình một bàn, đứng dậy định đổi chỗ khác, nhưng bây giờ tìm đâu ra chỗ trống, hơn nữa cô chẳng quen một người nào cả, tùy tiện ngồi vào cũng rất kỳ. Lúc này mọi người đều ngồi xuống cả, Sam Sam đứng lẻ loi, xấu hổ đến muốn đào cái lỗ mà chui xuống, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt đang chiếu thẳng vào cô, cô xoay người nhìn theo hướng đó, chỉ thấy ông chủ đang chau hàng lông mày đẹp đẽ trừng mắt nhìn cô. Chết rồi, thảm rồi, ông chủ chắc chắn cảm thấy cô làm mất mặt công ty. Sam Sam thê thảm nhìn lại — Ông chủ, không phải là tôi cố ý, ông phải minh xét nha. Nhìn chằm chằm nhau một lúc, Phong Đằng mới di chuyển đường nhìn, vẫy người phục vụ, thấp giọng thì thầm mấy câu. Sam Sam thấy người phục vụ đó nhìn cô một cái, trong lòng biết chắc có liên quan tới mình, tim bắt đầu đập mạnh, không phải là muốn mời cô đi ra ngoài chứ. Có điều như thế cũng không sao, vừa lúc có thể ra ngoài ăn mỳ bò. Sắp chết đói rồi! Nhân viên phục vụ quả nhiên mỉm cười đi về phía cô, dừng lại trước mặt cô rồi làm một động tác “mời”: “Cô Tiết, ông Phong mời cô qua chỗ ông ấy.” Á? Không phải mời cô về ư? Mà còn kêu cô qua chỗ anh ta? Nhưng chỗ anh ta… chính giữa phía trước … là chủ tịch trong truyền thuyết đó ư? Sam Sam lại một lần nữa rồi.
Đương nhiên Sam Sam không có gan ở trước mặt mọi người từ chối lời mời không phải nói là, mệnh lệnh của ông chủ, thấy chết không sờn lòng cô bước theo nhân viên phục vụ đi về phía Phong Đằng, bên cạnh anh đã được kê thêm một chiếc ghế. Phong Đằng đang nói chuyện cùng với một ông già quần áo chỉnh tề, liên quan tới chuyện đất đai xây dựng gì đó, cơ bản không hề để ý đến cô. Sam Sam ngoan ngoãn đứng đợi anh ta và ông ấy nói chuyện xong, mới dè dặt mở miệng: “Chủ tịch, tôi ngồi chỗ này hình như không ổn lắm. ” Phong tổng giọng điệu lười biếng: “Có gì không ổn?” “Chỗ này đều là các nhân vật lớn, tôi, ây… tạm thời, vẫn chưa phải là nhân vật lớn. = =” Phong Đằng nhẹ nhàng ngả người, con mắt nhìn cô chằm chằm. “Không muốn ngồi xuống, vừa nãy sao còn dùng ánh mắt đó nhìn tôi?” “Ánh mắt gì ạ?” Sam Sam kinh ngạc. “Ánh mắt của cô nói với tôi rằng…” Phong Đằng chậm rãi giải thích: “Tôi bị bỏ rơi rồi, nhanh đến cứu tôi với.” “……” — Ông chủ, ngài nhìn lầm rồi, ánh mắt tôi rõ ràng nói cầu xin ngài đừng trừ tiền lương mà. – - Thế nhưng nhìn vẻ chắc chắn trên mặt Phong Đằng, Sam Sam cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân vừa nãy phải chăng là đã phát sai tín hiệu?… Tuy trong lòng cô kỳ thực không hề nghĩ thế, nhưng cũng có thể ánh mắt lại nói lên điều đó, chẳng phải có bài hát gọi là “Ánh mắt tôi đã phản bội trái tim” sao? = = Có điều nói đi cũng phải nói lại, ông chủ, năng lực lý giải ánh mắt của ngài thật sự quá mạnh rồi. – - Ngồi cạnh Phong Đằng đương nhiên đừng hòng hy vọng được ăn nhiều, đũa không bị run đã là tốt lắm rồi. Ban đầu Sam Sam dự định hôm nay sẽ ăn với phong cách “vừa lịch sự vừa mạnh mẽ”, nhưng bây giờ “mạnh mẽ” chỉ có thể thu vào trong túi mang về nhà, Sam Sam cố gắng nhớ lại cách ăn nho nhã lúc bản thân còn giả vờ làm thục nữ. Nhưng trải qua luyện tập tranh giành cơm với các bạn trong 4 năm đại học, nho nhã thực sự đã trở thành việc của kiếp trước rồi. Được rồi, gắp một miếng rau — Mỉm cười. Đối với người cùng tầm nhìn —- Mỉm cười. Nhân viên phục vụ mang lên món móng lợn, được rồi, mỉm cười với móng lợn. Ơ, hóa ra không phải móng lợn, mặc kệ, đối với móng của động vật nào cũng mỉm cười. Khuôn mặt cứng đờ luôn….. = = Thật vất vả mới ngồi hết nửa bữa tiệc, lần lượt có người cáo từ, Sam Sam cũng tập tức cáo từ Phong Đằng. Phong Đằng nói: “Cô hãy về muộn một chút, cùng tôi tiễn khách.” “……..” Sam Sam run rẩy nhắc nhở anh ta: “ Chủ tịch, tôi cũng là khách mà.” Tôi cũng tặng quà … “Cô muốn về trước?” Phong Đằng nheo mắt, cảm giác áp bức quen thuộc lại ập đến với Sam Sam. “Ông chủ chưa về, nhân viên có thể về được không?” “Đương nhiên không thể!” Sam Sam lập tức nghiêm chỉnh nói : “Tôi ở lại tiễn khách… tiễn khách.”
|
Part 6
Sam Sam nửa no nửa đói đứng cạnh Phong Đằng tiễn khách. Phong Đằng xuất thân từ nhà quan, từ nhỏ đã quen với cảnh này, nên rất nho nhã tự nhiên thoải mái, lại thêm vẻ ngoài tuấn tú phóng khoáng, nhìn nhất cử nhất động của anh ta quả thật giống như đang thưởng thức nghệ thuật. Sam Sam kề vai đứng cạnh, cảm nhận được hơi thở nam tính rất gần của anh, tim cô không tránh khỏi đập trật mất một hai nhịp, đương nhiên rất nhanh đã bị Sam Sam dùng lực trấn tĩnh —— CEO đại nhân khủng bố như thế, ngươi còn dám đập loạn, thật không muốn sống nữa sao!
Sam Sam lần đầu tiên nhìn thấy cảnh hoành tráng này, ngoài việc lặp đi lặp lại những câu xã giao, hoàn toàn không biết nên nói gì, phần lớn thời gian đứng cạnh Phong Đằng mỉm cười, trong lòng kêu khóc: Oa, đây là ngài thị trưởng mà, quả nhiên là nghiệp quan* cấu kết. A, ông già này hay bán XXX, đồ rất đắt, gian thương! (* doanh nghiệp và quan chức nhà nước ) = = Sam Sam thật không hiểu, rốt cục chủ tịch kêu cô đứng cạnh làm gì không biết, một mình anh ta cũng có thể đối phó hết được mà. Nhân dịp Phong Đằng đang nói chuyện với một người có dáng dấp quý phu nhân, Sam Sam nhìn trộm di động. Đã hơn 10h rồi, Sam Sam có chút buồn bực, nghe thấy phía sau có người hỏi: “Cô đang làm gì đấy?” .“Xem giờ, sau 12h mà gọi xe thì khá đắt.” Sam Sam không chút nghĩ ngợi đã trả lời, sau đó đột nhiên nhớ ra giọng nói này là của ai, cứng ngắc quay đầu lại: “A, chủ tịch…” Sam Sam rất muốn kiếm cái khăn để che mặt, nước mắt, làm sao có thể nói ra được cơ chứ? Chủ tịch, ngài thật sự quá gian xảo, rõ ràng là tấn công bất ngờ. Phong Đằng nhíu mày nhìn cô trong hai giây: “Sau khi xong, tôi sẽ cho người đưa cô về.” Ơ, Sam Sam ngạc nhiên mừng rỡ, gật đầu liên tục: “ Cảm ơn chủ tịch!” Thật là trong họa gặp phúc, ít ra có thể tiết kiệm được 50 đồng tiền gọi taxi . Sam Sam gắng hết sức tiễn khách ing, đợi khách khứa về gần hết, Phong Đằng cũng từ biệt Phong Nguyệt, gọi Sam Sam: “Về thôi.” Cất bước ra ngoài. Sam Sam bước nhanh để theo kịp Phong Đằng, trong lòng nghĩ thầm có thể lái xe đợi bên ngoài, không ngờ ra đến ngoài, trước cửa chỉ đỗ một cái xe, nhân viên phục vụ nhìn thấy Phong Đằng, lập tức cung kính mở cửa xe: “Ông Phong.” Sau đó Sam Sam nhìn thấy Phong Đằng ngồi ở vị trí lái xe, sau đó…… Sam Sam ngơ ngẩn đứng trước chiếc xe thể thao. Tài xế của cô đâu? Lẽ nào, chủ tịch nói: “Kêu người đưa”… Lại có thể là anh ta tự đưa? Sam Sam đứng trước cửa xe, ngọ nguậy hỏi: “Chủ tịch, ngài nói kêu người đưa tôi về, tài xế đâu ạ?” Phong Đằng có chút mất kiên nhẫn : “Tôi không phải là người à?” Sam Sam thực sự muốn gật đầu. Boss lớn, ngài làm sao có thể là người chứ, cứ coi anh là người, thì cũng là người của bộ tộc ăn thịt người. = = Thấy cô đứng bất động, Phong Đằng càng thêm mất kiên nhẫn, nói: “Lên xe.” Sam Sam không dám tiếp tục vùng vẫy, ngoan ngoãn lên xe, xe này không phải chiếc BMW lần trước, mà là một cái xe thể thao màu trắng, Sam Sam không biết nhãn hiệu. Người giầu thật có nhiều xe, Sam Sam không kìm được xúc động. Sau khi liên tục cảm ơn và nói địa chỉ của mình, Sam Sam nhẹ nhàng dựa vào ghế nghỉ ngơi, có lẽ trong bữa tiệc đã uống chút rượu, tinh thần nhẹ nhõm hơn chút, sau đó ngáp một cái, rồi… Sam Sam ngủ luôn. Ngủ say thì không nói làm gì, nhưng gay go ở chỗ Tiết Sam Sam chưa ngủ sâu, trong khi xe thể thao chạy, cô mở mắt, đúng lúc loáng thoáng nhìn thấy một cái bảng hiệu quen thuộc lướt qua, sau đó ngủ lơ mơ, đầu óc lơ mơ, hoàn toàn quên mất ai ngồi cạnh, Sam Sam kêu lên: “Dừng xe ở đây, tôi phải đi ăn mỳ bò.” Đợi Sam Sam nhớ ra không phải mình đang ngồi trên taxi, tài xế ngồi bên là Phong tổng, thì trong xe chỉ còn dư âm vang vọng. Đứng trước mặt chủ nhân bữa tiệc lại có thể nói mình ăn chưa no, vị chủ nhân này còn là ông chủ của mình, Sam Sam khóc không ra nước mắt: “Chủ tịch…….Tôi bị bệnh dạ dày…… Mỗi ngày tôi đều phải ăn bữa ăn đêm……. Vừa nãy ở bữa tiệc tôi ăn rất no, thật đấy, chỉ là tiêu hóa hết rồi…” Phong Đằng nhìn cô không nói gì, sau đó quay xe, dừng trước cửa hàng nhỏ có tấm biển hiệu màu vàng: “Nhà này?” “Đúng rồi, đúng rồi”. Sam Sam liên tục gật đầu, chỉ nghĩ nhanh chóng rời xa tổng giám đốc. “Chủ tịch, vậy tôi xuống xe đây, tạm biệt, cảm ơn ngài đã đưa tôi quay lại, tôi ăn xong rồi tự về là được mà, Chủ tịch không cần đưa tôi nữa đâu?” Nói một mạch rồi ngừng lại, xuống xe, mở cửa, hoàn thành một cách lưu loát. Sau đó vừa ngẩng đầu lên, boss Phong đứng đối diện . Sam Sam tiêu rồi. “Chủ tịch?” Anh ta xuống xe làm gì? “Là mì bò à?” “Chủ tịch, không phải ngài cũng muốn ăn cái này chứ…” “Không thể à?” Phong Đằng đi tới bên cạnh Sam Sam đang hóa đá. “Tôi cũng tiêu hóa hết rồi.” “Hả?” “ Chẳng lẽ khả năng tiêu hóa của tôi không bằng cô?” Nhìn ánh mắt như muốn giết người của boss lớn, Sam Sam lập tức nói: “Không có, không có, khả năng tiêu hóa của chủ tịch đệ nhất thế giới.’’ = = Phong Đằng sặc một cái. Vào cửa hàng, Phong Đằng ngồi xuống, Sam Sam vội vàng ngăn anh. “Đợi một chút, tôi lau ghế.” Cầm khăn giấy lau sạch vết dầu mỡ trên ghế, chủ tịch đang mặc là bộ đồ tây cao cấp a. Phong Đằng ngồi xuống, vừa giơ tay lên, Sam Sam lại kêu lên: “Đợi một chút, tôi lau bàn.” Lại cầm cái khăn giấy lau lau. Phong Đằng “………” “Được rồi, chủ tịch ngồi đi.” Sam Sam lau mồ hôi, chỗ của mình thì chà qua loa rồi ngồi xuống. Ông bà chủ quán mỳ đến chào hỏi bọn họ, Sam Sam gọi một bát nhỏ mỳ sợi. Sam Sam thường tới đây ăn, ông bà chủ đều biết cô, trả lời ngay: “Hôm nay chỉ còn bát nhỏ thôi.” Sam Sam lúng túng gật đầu, ở dưới bầu không khí của Boss lớn, chắc chắn cô ăn không nổi, gọi bát to cũng là lãng phí. Mỳ làm rất đơn giản, hai bát mỳ bò nhanh chóng được mang lên, Sam Sam gỡ đũa rồi gắp, nhưng thấy Phong Đằng cau mày nhìn bát mỳ. Nhìn đi nhìn đi, không ăn được hả, đã kêu anh đừng có vào ăn. Sam Sam vừa oán thầm vừa ân cần hỏi: “ Chủ tịch, ngài sao vậy?” Phong Đằng ngẩng đầu thản nhiên nói: “Đổi bát khác đi, tôi không ăn rau thơm”. Sao vừa nãy anh không nói với ông chủ= = , Sam Sam theo phản xạ có điều kiện liền ngăn cản: “Vậy bỏ bát này đi ạ? Lãng phí quá, gắp ra là được mà.” Phong Đằng nhíu mày: “Cô gắp?” Sam Sam không nói lời nào, hạ quyết tâm gật đầu: “Tôi gắp.” Gắp thì gắp, trời đất bao la, ông chủ là lớn nhất, đến cả máu cô cũng hiến tặng rồi, gắp mấy cọng rau thơm có là gì. Lấy một đôi đũa mới, Sam Sam cúi đầu cẩn thận tỉ mỉ gắp hết rau thơm ra, không còn một cọng, sau đó đẩy bát mỳ đặt trước mặt Phong Đằng. “Chủ tịch, có thể ăn rồi,” Sam Sam ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sắc sảo của boss lớn, trong lòng bỗng nhiên run rẩy một chút, đây là ánh mắt gì…. Vì sao cô cảm thấy rất đáng sợ. = = Boss lớn Phong chăm chú nhìn bát mỳ, gật đầu: “Rất tốt.” Sam Sam lại run, rõ ràng là khen ngợi, sao cô lại cảm thấy càng đáng sợ? Có cảm giác xui xẻo… Sam Sam thấp thỏm ăn hết bát mỳ, ăn xong cũng không dám tranh thanh toán với Phong Đằng, nhìn boss lớn trả tiền, sau đó boss lớn còn đưa cô về tận nhà…. Ồ, không có chuyện kinh khủng nào xảy ra, xem ra vừa nãy chỉ là ảo giác…… Sam Sam thở phào nhẹ nhõm. Vẫy tay tạm biệt ông chủ, Sam Sam chạy lên lầu, từ cửa số cầu thang tầng hai nhìn xuống, chiếc xe thể thao màu trắng của Phong Đằng nổi bật trong màn đêm, rất nhanh xe rẽ, rồi không còn nhìn thấy nữa. Sam Sam đột nhiên có chút ủ rũ và mất mát. Hôm nay, và một tháng trước đây, giống như giấc mơ với một nhân viên nhỏ như cô, sau này chắc là không bao giờ…. cô xuất hiện cùng lúc với BOSS lớn nữa …… Có điều, Sam Sam nắm tay, phấn chấn lên rất nhanh! Cố lên! Tiết Sam Sam! Ngày mai, chính là một ngày mới không có cơm gan lợn rồi! = =
|
Part 7
Thứ 2, Tiết Sam Sam tinh thần phấn chấn bừng bừng đi đến Phong Đằng, khuôn mặt tươi cười cả buổi sáng, tâm trạng rất là happy. Đồng nghiệp trêu đùa nói : “Nhìn khí sắc của Sam Sam hôm nay rất tốt, có việc gì vui phải không?” Nếu mà nói vui vẻ đến thế chỉ vì không phải ăn cơm gan lợn nữa, liệu có vô vị quá không ? Sam Sam sờ cằm suy nghĩ một lúc, nói một câu rất thú vị : “Là chuyện tốt, thì tự nhiên nó sẽ đến.”
Là gan lợn, luôn luôn sẽ phải ăn hết. Happy đến tận buổi trưa, Sam Sam dọn dẹp bàn làm việc, định cùng với đồng nghiệp xuống nhà ăn nhân viên ăn cơm. Hà hà hà, cơm sườn, tao nhớ mày quá. Dọn dẹp xong vừa mới đứng dậy, điện thọai trên tay vang lên, Sam Sam tiện tay nghe luôn, hóa ra là A May ở tầng 22. Cô căng thẳng hỏi: “ A May, không phải cô lại đưa cơm đến nữa chứ?” A May nói : “Hôm nay không đưa đến nữa.” Sam Sam thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “ Vậy thì tốt, A May tôi đi ăn cơm đây. Khi nào cô rảnh, tôi mời cô đi ăn cơm.” A May là người đưa cơm đến nhiều nhất, Sam Sam cũng dần dần trở nên thân với cô ấy. “Được thôi, chủ nhật tuần này chúng ta đi dạo phố nha, tôi cũng cần mua mấy bộ quần áo.” Nói đến ăn cơm, dạo phố, A May tràn đầy hứng thú, sau đó tiện nói luôn một câu: “ Sam Sam, chủ tịch không bảo tôi đưa cơm cho cô nữa, nhưng bảo cô tự lên lấy.” Sét đánh ngang trời! Cô bị sét đánh trúng, đang trong quá trình đốt cháy, một lúc lâu sau cô như vớ được vận may hỏi : “… Lấy cái gì?” “Cơm trưa.” “A May ……..cô không nghe nhầm chứ?” “Không nhầm.” A May khẳng định chắc như đinh đóng cột. “……” Sam Sam hít một hơi thật sâu, không được, vẫn chưa đủ dũng khí, hít thêm một hơi thật sâu nữa, cô anh dũng nói : “ A May, có thể đưa điện thoại cho chủ tịch được không?” “Được, cô đợi một lát, tôi hỏi đã.” Một lúc sau A May nói : “Tôi đã chuyển rồi.” Trong điện thoại đổi thành âm thanh nhạc chờ chung của cả công ty, cô giữ chặt ống nghe. Mặc dù đã có 2 lần tiếp xúc với sếp lớn, nhưng ở công ty là lần đầu tiên, vẫn còn rất hồi hộp. Hơn một phút sau, đầu dây bên kia mới nhấc máy, Giọng nói trầm thấp của Phong Đằng vang lên: “Alô” “ Chủ tịch, tôi, tôi là Tiết Sam Sam.” “Uh, Có việc gì?” Sam Sam nghe thấy đầu bên kia có tiếng lật giấy, chắc là anh ta đang làm việc, vội vàng nói nhanh: “ Chủ tịch, là chuyện đưa cơm, hôm đó Phong tiểu thư nói………” “Về việc đưa cơm.” Phong Đằng ngắt lời cô “ Cô Tiết, tôi nghĩ thư ký của tôi sẽ không đưa cơm cho cô nữa.” Đúng rồi, đúng rồi. Sam Sam xúc động, chủ tịch cuối cùng ngài cũng nghĩ thông rồi, cho nên sau này không cần đưa cơm cho tôi nữa……… “Cho nên từ hôm nay trở đi, cô tự lên lấy.” Không chờ cô trả lời, chủ tịch đại nhân dập điện thoại một cách quyết đoán. Đầu dây bên này, phòng tài vụ ở tầng dưới, Tiết Sam Sam cầm ống nghe cos pho tượng. ( cos = cosplay * ) Đồng nghiệp giục cô: “ Tiết Sam Sam, cô không đi ăn cùng mọi người sao, có đi hay không?” “Mọi người đi trước đi.” Sam Sam đặt điện thoại xuống, quay lại cười đờ đẫn với đồng nghiệp. “Cô không đi? Vậy cô ăn cơm ở đâu?” “Tầng 22.” Sam Sam như tượng gỗ đi ra khỏi phòng tài vụ, để lại đồng nghiệp ngơ ngác nhìn nhau. Đồng nghiệp vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ nói: “Thảo nào sáng nay vui vẻ thế, hóa ra là từ thiếp lên chính rồi.” Đi vào thang máy, ấn tầng 22, cô tự an ủi bản thân, kệ thôi, kệ thôi, dù gì chỉ là đến chỗ A May lấy cơm thôi mà, đại tiểu thư chắc là quên không nói với đầu bếp rồi, nghĩ cách nhắc cô ấy vậy. Nhưng làm sao mà liên lạc với cô ấy bây giờ, chẳng lẽ phải thông qua chủ tịch. Đến tầng 22, đi ra khỏi thang máy, hai mắt Sam Sam sáng bừng —-không hổ danh là sào huyệt của sếp lớn, trang hoàng khác hoàn toàn so với những tầng dưới. Đang ngó nghiêng xung quanh tìm A May, trợ lý Phương vừa cười vừa bước tới: “Tiết tiểu thư, chủ tịch nói cô trực tiếp đi vào phòng ngài.” “Ách, không phải là tìm A May sao?” “A May chắc là đi xuống nhà ăn cơm rồi, Tiết tiểu thư mau vào đi, đừng để chủ tịch phải đợi lâu.” “Không thể nào.” Mặt cô như đưa đám. Chủ tịch đại nhân bận rộn thế, sao lại quản cả việc đưa cơm thế này. Trợ lý Phương không hiểu vì sao rất vui vẻ đi ăn cơm, Sam Sam tìm thấy văn phòng của CEO, chần chừ một lúc, đưa tay lên gõ cửa. “Vào đi.” Mở cánh cửa gỗ nặng nề, Sam sam theo thói quen thò đầu vào bên trong nhìn ngó. Sào huyệt của chủ tịch đại nhân to hơn so với cô tưởng tượng, rất thoáng và sáng sủa , đơn giản nhưng đầy đủ, sếp lớn ở góc xa của văn phòng, ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, đang cúi đầu xem tài liệu. Khi làm việc Phong Đằng có thái độ rất nghiêm túc, ánh nắng xuyên qua người anh ta rơi xuống đất, chiếu rọi làm nổi bật lên cơ thể trẻ trung, Sam Sam bất giác bị sự chấn động làm cho sợ hãi. Phong Đằng mắt vẫn nhìn tài liệu . “Đứng đó làm gì, lại đây.” “A.” Sam Sam giật mình, phát hiện ra là mình đã bị “sắc đẹp” của boss đại nhân làm cho mê muội, toát mồ hôi lạnh. Quả nhiên càng là những sinh vật nguy hiểm thì bề ngoài càng như thế, Chủ tịch đại nhân chính là một ví dụ điển hình. Xoay người đóng của, cô đi đến bên bàn làm việc của Phong Đằng, Phong Đằng vẫn lật xem tại liệu: “Đợi một lát.” Cô gật đầu, không dám làm phiền anh ta, thẩn trọng đứng bên cạnh đợi anh ta xem xong. Một lát sau, Phong Đằng ký tên lên trang cuối cùng rồi gấp tập tài liệu vào. Ngẩng đầu nhìn Sam Sam một cái, Phong Đằng hất cằm bảo cô nhìn về hướng bàn tiếp khách bên tay phải. “Hộp cơm ở đó.” Sam Sam nhìn về hướng đó, suýt rớt cằm. Trời ơi, Phong tiểu thư này thật là ngày càng khoa trương! Trước đây đưa cơm chỉ dùng hộp dùng một lần bình thường, hôm nay lại dùng hộp gỗ tròn 3 tầng. Lại còn hai hộp nữa chứ. Phong tiểu thư nghĩ cô là thùng cơm sao. = = Sam Sam kinh ngạc, lẩm bẩm nói : “ Hai hộp…….Chủ tịch, tôi không ăn nhiều đến vậy.” Phong Đằng khụ một cái nói: “Một cái là của tôi.” Cô càng kinh hãi hơn, sao lại có thể cùng bậc đãi ngộ với chủ tịch………chẳng lẽ…………..trong hộp cơm của chủ tịch cũng là gan lợn sao. - - Sam Sam ngượng ngập nói : “Chủ tịch, tôi, tôi không thể tiếp tục ăn được nữa. Lần trước tôi đã nói với Phong tiêu thư là không cần mang cơm đến nữa rồi, chắc là cô ấy quên không nói với đầu bếp. Hơn nữa số máu lần trước mất đi đã được bổ sung rồi, ngài xem mặt tôi hồng hào lắm rồi.” Sắp hồng đến mức giống màu gan lợn rồi. Phong Đằng nhìn cô một chút, trong mắt ánh lên một tia cười, nhưng khuôn mặt lại lập lức lạnh xuống, một bộ dáng lãnh đạm hờ hững nói: “Những việc nó làm tôi không quản lý, cô tự mình nói với nó.” “Ách, vậy chủ tịch, ngài có thể cho tôi biết cách liên hệ với cô ấy không?” “Hôm qua nó đi Châu Âu rồi.” Phong Đằng ung dung nói: “Khoảng 1 tháng nữa mới về.” Sam Sam mắt trợn tròn, chẳng lẽ phải ăn một tháng nữa. “Tiết tiểu thư không cần khách sáo.” Phong Đằng nhàn nhạt nói. “Tôi không khách sáo………” Sam Sam muốn rớt nước mắt. Phong Đằng dường như nhìn cô dò hỏi : “Có phải cô Tiết ngại ăn không uống không?” “Đúng rồi, đúng rồi, chủ tịch minh giám, thật là ngại quá.” Sam Sam vội vàng gật đầu. “Vậy sao.” Phong Đằng trầm ngâm, Sam Sam lo lắng nhìn anh ta, suýt nữa thì nói ra câu chủ tịch đại nhân khai ân. “Như vậy đi.” Phong Đằng do dự một chút, có quyết định rồi, đôi mày anh tuấn giãn ra. “Vây cô hãy làm chút việc coi như là tiền cơm đi.” “Làm cái gì ạ?” “Đem hộp cơm lại đây.” Phong Đằng ra lệnh. Sam Sam cầm hai hộp cơm lại. “Mở hộp này ra.” Sam Sam mở ra một trong hai hộp. Phong Đằng nhìn lướt qua các món ăn nói : “Uh, cô chọn bỏ hết cà rốt ở món này ra, chọn cả ớt xanh ở món này nữa.” Nhìn thấy bộ dạng đờ đẫn của Sam Sam, Phong Đằng trong lòng rất vui tiếp tục bổ sung: “ Tỉ mỉ một chút, giống như là hôm trước nhặt rau thơm ấy.” Cuộc sống đầy tớ của Sam Sam sắp bắt đầu rồi.
|
Part 8
Tiết Sam Sam vinh dự trở thành một nhân viên chọn thức ăn. Mặc dù nói giàu sang không phóng túng, nghèo hèn không thay đổi, quyền thế không khuất phục, nhưng, nhưng cô vẫn chưa qua thời gian thử việc. Có điều Sam Sam đã quyết định, chờ qua thời gian thử việc trở thành nhân viên chính thức, cô nhất định phải thể hiện một chút khí phách của mình. Còn như hiện tại, tốt nhất vẫn là nhặt hạt đậu ra. Vẫn là ở tầng 22, văn phòng CEO, Tiết Sam Sam ngồi trên ghế salon khu tiếp khách chuyên tâm nhặt đậu tương, Phong Đằng cùng mấy vị manager cấp cao đang họp trong phòng nhỏ của văn phòng vẫn chưa thấy đi ra. Tính từ lần đầu tiên đến đây cũng sắp một tháng rồi, Sam Sam lúc đầu vẫn hy vọng Phong tiểu thư trở về cứu cô, nhưng hai ngày trước chủ tịch nói Phong tiểu thư lại đi Canada rồi. Thật là, vừa mới sinh con xong đã chạy lung tung rồi, người nhà chủ tịch quả nhiên ai cũng thần kỳ. Ví dụ như chủ tịch đại nhân, bệnh kén ăn của anh ta cũng đã nặng đến mức không thể tưởng tượng nổi, kinh khủng hơn nữa là tùy thuộc vào cách nấu mà thay đổi, hôm nay ăn ngày mai chưa chắc đã ăn, luộc thì ăn mà xào chưa chắc đã ăn……….. Giữa lúc Sam Sam đang lẩm bẩm một mình, cửa phòng họp mở ra, Phòng Đằng đi ra trong tình trạng bị vây quanh bởi nhóm manager mặc dù Sam Sam không quen biết với mấy người đó, nhưng cũng biết rằng đó đều là những nhân vật lớn của công ty, một mình ngồi cũng cảm thấy không lịch sự liền đặt cái thìa trong tay xuống đứng dậy lịch sự hướng về phía họ mỉm cười một chút. Nhóm manager đó lập tức nói: “Tiết tiểu thư mời ngồi xuống, không dám không dám.” ! Bọn họ làm sao biết được cô họ Tiết. Chết rồi, chắc chắn là việc cô không có khí phách làm nhân viên chọn thức ăn cho chủ tịch đã bị tất cả mọi người trong công ty biết rồi! Sam Sam mới nghĩ đến đó đã lạnh hết cả người, sau này làm sao mà sống ở Phong Đằng được chứ? Phong Đằng vốn đang nghiêng người nói chuyện với mọi người, nghe thấy động tĩnh bên này, liền quay người lại hỏi: “Làm xong rồi?” “Vẫn chưa, vẫn chưa.” Sam Sam vội vàng ngồi xuống tiếp tục lựa đậu tương. Việc của sau này thì để sau này nghĩ vậy, bây giờ trước hết phải hầu hạ chủ tịch cho tốt mới đúng, làm việc lựa thức ăn thì làm việc lựa thức ăn, dù gì cũng là thức ăn cho vua dùng. Sam Sam dùng thìa múc đậu tương ra bỏ vào hộp cơm của mình, chủ tịch đại nhân đã nói không được lãng phí đồ ăn, cho nên những đồ mà chủ tịch đại nhân không ăn Sam Sam nhất định phải ăn hết, bây giờ chỗ đậu tương này đương nhiên sẽ phải vào bụng cô. Cô làm rất lưu loát, hoàn toàn không biết rằng những manager đang nhìn mình một cách kinh ngạc. Sớm đã biết vị Tiết tiểu thư này nhanh chóng trèo lên vị trí cao, nhưng không biết vì sao lại được chủ tịch coi trọng như thế. Chủ tịch ngay cả chút thời gian nghỉ ngơi buổi trưa cũng phải ở cùng một chỗ với cô, hoàn toàn không hề kiêng dè sự đàm tiếu. Bây giờ xem ra, quan hệ giữa Tiết tiểu thư và chủ tịch quả nhiên không phải bình thường. Cô ta còn có thể gắp hết những thức ăn mình thích từ bát của chủ tịch sang bên mình! Mấy vị manager đi ra ngoài với vẻ mặt suy tư, Phong Đằng đặt tập tài liệu trong tay lên bàn, đi đến ngồi trước mặt Sam Sam. Sam Sam đứng dậy, cung kính đưa hộp cơm đến trước mặt anh ta: “Chủ tịch, đã xong rồi.” “Ngồi xuống.” “A.” Sam Sam đã cùng ăn cơm với chủ tịch đại nhân một tháng rồi, đương nhiên đó cũng là do mệnh lệnh của Phong boss, Sam Sam lại hiểu rằng Phong boss ăn xong cần có người dọn dẹp bát đũa. Sam Sam cầm đũa lên chầm chậm ăn. Nói thật ra Sam Sam vốn ăn cơm rất nhanh, sụp sụp soạp soạp rất có hiệu suất, kết quả là chủ tịch đại nhân thấy vậy rất không vui, yêu cầu cô phải ăn xong cùng lúc với anh ta. = = Không thể không nói, tính hiếu thắng của chủ tịch đại nhân quả thực quá lớn, ăn nhanh hơn, anh ta cũng đố kỵ. Cho nên Sam Sam cũng hết cách, chỉ có thể ăn một miếng rồi lại phải ngẩng đầu lên nhìn xem tiến độ của chủ tịch đại nhân đến đâu rồi, bị nhìn nhiều quá, Phong Đằng đặt đũa xuống: “Cô thích ăn món nào, muốn ăn tự mình gắp.” Sam Sam: “………..” Trong miệng có đồ ăn không nói được, Sam Sam vội vàng xua tay. Phong Đằng gật đầu sáng tỏ: “ Ý của cô là cô không gắp……:” Gật gật đầu, chủ tịch anh minh. “Muốn tôi gắp cho cô?” Sam Sam cố gắng lắm mới nuốt được hết chỗ đồ ăn để nói, nghe thấy vậy lập tức sặc, vừa ho vừa dùng ánh mắt lên án Phong Đằng, chủ tịch đại nhân lúc ăn cơm đừng kể chuyện cười có được không! Hơn nữa lại còn lạnh lùng như thế. Phong Đằng nhìn cô ho đến nỗi chảy cả nước mắt, nho nhã nghiêng người, nhẹ nhàng đấm đấm lưng cho cô giúp cô thở dễ dàng hơn. Sam Sam bị mùi vị nam tính nồng đậm bao phủ, đột nhiên tim đập nhanh từng hồi, vội vàng tránh sang bên cạnh. Bầu không khí xung quanh chủ tịch đại nhân thật là đáng sợ, ở gần một chút mà trái tim đã kháng nghị mãnh liệt. Phong Đằng rút tay về, nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của cô, đột nhiên cười khẽ, dịu dàng nói: “Muốn ăn gì từ từ nói, không cần vội vàng như vậy.” Sam Sam lại càng ho ghê hơn, khó khăn lắm mới có thể hít thở bình thường được, vội vàng biện minh cho sự trong sạch của mình: “Chủ tịch, tôi tuyệt đối không dám mơ ước thức ăn trong bát của ngài, tôi có đậu tương là đủ rồi!” “Muốn cũng không sao.” Phong chủ tịch đại nhân phóng khoáng nói. “Gì?” “Hôm nay thịt bò rất ngon.” Phong Đằng vờ như không chú ý nói thêm một câu. Hiểu rồi! Xem ra thịt bò hôm nay không hợp khẩu vị anh ta. Sam Sam xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, nghiến răng : “ Nếu ngon như thế, chủ tịch ngài cũng cho tôi nếm thử mấy miếng nhé!” Cầm chiếc thìa sạch lên, Sam Sam không biết sợ là gì gắp từ hộp cơm của chủ tịch đại nhân sang bát của mình. Phong Đằng cười tủm tỉm nói: “Không cần khách sáo, cô thích ăn thì cứ lấy hết đi.” Chiếc thìa dừng ở giữa không trung, Sam Sam ngẩng đầu nhìn chủ tịch suýt nữa rớt nước mắt. “Chủ tịch.” “Hả?” “Nghẹn chết có được tính là tai nạn lao động không?” Cuối cùng lương tâm của chủ tịch cũng được phát hiện, không nhét toàn bộ thịt bò cho cô, Sam Sam chỉ ăn có mấy miếng. Nhưng không hiểu tại sao cứ có cảm giác kỳ lạ. Ăn cơm xong, Phong Đằng đi vào phòng vệ sinh rửa tay, Sam Sam dưới sự thúc giục của cảm giác kỳ lạ, nhanh chóng dọn dẹp, đang định chuồn nhanh, Phong Đằng đi ra nói: “Ngày mai không cần phải đến nữa.” Sam Sam ngạc nhiên, dừng lại, vậy là được giải phóng rồi sao? Hoàn toàn không phải trải qua đấu tranh gian khổ gì sao? Sam Sam bỏ lỡ mất việc kia rồi. Dù sao cũng phải để cô từ chối quyết liệt một hồi rồi hãy nói chứ, không thì làm sao mà thể hiện được khí phách của cô. Nhưng mà, như thế cũng tốt, sẽ không cần ngược đãi cái dạ dày tội nghiệp nữa. Nghĩ như thế Sam Sam liền vui lên một chút, tiếc rằng chưa kịp cười thì đã bị Phong Đằng nói thêm: “Nửa tháng sau tiếp tục đến.” Biết ngay mà………chủ tịch đại nhân ngài đừng có nói nửa câu rồi lại nói chuyển hướng được không. Sam Sam buồn thiu, ợ lên một cái, đi ra khỏi phòng làm việc của Phong Đằng. Cảm giác kỳ lạ lúc ăn cơm làm phiền Sam Sam cả một buổi chiều, làm việc gì cũng như người mất hồn, nhưng mà chỗ nào không ổn thì lại không nói ra được. Lúc đi đến phòng trà nước pha trà, Sam Sam đột nhiên mắt sáng lên, đờ người ra, lẩm bẩm một mình: “Mình nhớ ra rồi, thức ăn còn thừa……nước bọt……..” Á á á, Cô làm công việc chọn thức ăn quen tay quá rồi, vậy mà hoàn toàn không nhớ rằng chỗ thịt bò đó chủ tịch rất thích ăn, trên đó không để lại nước bọt chứ? “Nước bọt gì?” “……của chủ tịch đại nhân …a” Sam Sam quay đầu lại, nhìn thấy đồng nghiệp sắc mặt hưng phấn đứng sau lưng cô. Sam Sam ngậm miệng cảnh giác, hà hà cười một cái rồi chạy mất. Làm công việc chọn thức ăn đã đủ mất mặt rồi, cô mới không muốn mọi người biết cô suy đồi tới mức ăn thức ăn thừa. Sau đó những đồng nghiệp bình thường thông minh lanh lợi biết tiến biết lùi đã bị “Bí sử của chủ tịch” làm cho choáng váng đầu óc. .”Sam sam, nhìn bộ dáng của cô, không lẽ nào ngày hôm nay là lần đầu tiên… Nước bọt?’’ “Đúng……” trước đây tuyệt đối chưa ăn thức ăn thừa bao giờ. “A, không đúng, không phải không phải, chưa ăn bao giờ.” Sam Sam hoang mang cầm cốc chạy ra khỏi phòng trà nước. Giấu đầu hở đuôi rõ ràng như vậy làm sao mà có thể giấu được những đồng nghiệp thông minh lanh lợi chứ, đồng nghiệp A vẫn đứng đó khuôn mặt khó tin, xúc động: chủ tịch thật là trong sáng, hôm nay mới đến bước Kiss thôi sao. Sau đó đồng nghiệp cầm một cốc nước không đi ra khỏi phòng trà với khuôn mặt như mộng du. Ác mộng về việc ăn thức ăn thừa quấy nhiễu Sam Sam cả một ngày liền, ngay hôm sau, từ chỗ A May, Sam Sam biết được chủ tịch cùng với Linda và trợ lý đặc biệt Phương đi sang công ty trực thuộc ở Châu Âu, mới hoàn toàn phấn chấn trở lại. Đại ma vương đi nước ngoài rồi, ha ha ha ha! Thế là Sam Sam sống rất vui vẻ, không ngờ đến mấy hôm sau lại có việc tốt hơn nữa xảy ra. Tổng thanh tra tài vụ, chính là cấp trên của trưởng phòng, cấp trên của cấp trên Sam Sam, chính là một trong số những manager mà Sam Sam gặp ở phòng làm việc của Phong Đằng hôm đó, khi phòng tài vụ xếp hàng họp mặt buổi sáng đã công bố, Tiết Sam Sam thái độ làm việc rất xuất sắc, kết thúc thời gian thử việc trước thời hạn, chính thức nhận vào làm. Bên nhân sự cũng tương đối phối hợp, dưới sự chủ động của manager nhân sự với lại ngại từ chối, nhanh chóng làm hết mọi thủ tục. Sam Sam cái này thật là vui, nhân viên chính thức rồi! Sau này sẽ có thể từ chối tất cả các yêu cầu không hợp lý của chủ tịch đại nhân, hơn nữa anh ta cũng không thể vô duyên vô cớ mà đuổi việc cô được! Có việc vui làm tinh thần thoải mái! Sam Sam nhìn thấy ai cũng cười tươi. Duy nhất một điều không vui là Sam Sam phát hiện chất lượng thức ăn ở nhà ăn đi xuống, cơm sườn mà cô nhớ bấy lâu này sao lại không đúng vị. Ôi~ ~ ~đầu bếp nhà ăn chắc chắn là được khen ngợi quá nhiều nên kiêu ngạo rồi.
|