Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc
|
|
Người đàn ông này quả thực là hoàn mỹ! Mái tóc đen tung bay, ôm trọn vầng trán đầy đặn, lông mày lưỡi mác đen đậm, cặp mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng khêu gợi cộng với dáng vẻ cao gầy , thật là ….. "Có ai đã từng nói cho anh biết, anh rất đẹp trai không?" Phương Tử Ninh thích thú nhìn Lâm Hạo Vũ hỏi. Lâm Hạo Vũ nhẹ lắc đầu. Hắn biết dáng dấp mình không tệ, nhưng hắn cũng không cho là việc này đáng để kiêu ngạo, dù sao thân thể dung mạo là cha mẹ ban cho, không có gì đáng để kiêu ngạo. "Làm sao có thể không có chứ? Anh thật giống như vai nam chính Yoshiteru trong “vợ chồng thích khám phá (1 bộ truyện tranh trinh thám Nhật)”, chỉ là, anh còn đẹp trai hơn Nghĩa Huy. Tôi dám cam đoan, nếu như anh đi làm minh tinh, nhất định sẽ tỏa sáng." Đàn ông anh tuấn như vậy nên đi làm minh tinh, để mọi người nhìn cho đã mắt. "Yoshiteru?" Người này là ai? Lâm Hạo Vũ cũng không biết rõ "Vợ chồng thích khám phá" là tiểu thuyết hay điện ảnh. "Đúng nha, Yoshiteru có lúc thật mê người, nhưng mà có lúc cũng rất buồn cười." Nhớ tới những động tác của Yoshiteru, Phương Tử Ninh không nhịn được muốn cười. "Yoshiteru là ai?" Cô nói một chuỗi dài, hắn vẫn không hiểu, cho nên không thể làm gì khác hơn là trực tiếp hỏi. "Truyện tranh Nhật Bản, vai nam chính trong “Vợ chồng thích khám phá” nha! Á, như anh chắc sẽ không xem loại sách này. "Anh ta thoạt nhìn trưởng thành, chững chạc, làm sao ngây thơ nhàm chán chuyên xem truyện tranh Nhật Bản giống như cô. Đây chính là lời bình về thể loại truyện tranh Nhật bản. Mỗi lần cô muốn giải oan cho nó thì luôn không tìm được một lý do nào có thể mang tính thuyết phục. "Tôi nhìn rất già sao?" Lâm Hạo Vũ không kềm nổi ý nghĩ ấy mà hỏi. Cô ấy cho rằng, mình và cô ấy có khoảng cách về tuổi tác sao? "Khụ. . . . . . Không phải vậy, ý của tôi là, anh là một người trưởng thành, chín chắn như vậy, sẽ không xem loại truyện không có nội dung lại ngây thơ ấu trĩ đó." Kỷ nguyên của sự thay đổi chăng? Sao đàn ông cũng bắt đầu để ý tới tuổi tác của họ. "Thứ không có nội dung lại ngây thơ, sao cô lại thích xem?" Cô gái này dùng từ thật rất có ý tứ. "Không có biện pháp nha! Thấy hợp ý thì nghiện thôi." Phương tử Ninh ngượng ngùng le lưỡi. Lâm Hạo Vũ bị dáng vẻ le lưỡi của cô mê hoặc. Đầu lưỡi nho nhỏ màu hồng kia thoạt nhìn thật ngon miệng, không biết khi nếm vào sẽ có mùi vị gì? Ý nghĩ này làm Lâm Hạo Vũ khiếp sợ. Không thể nào? Hắn lại có thể sẽ vì một con nhóc mà động tâm? Phải biết rằng, có không ít cô gái trưởng thành xinh đẹp hấp dẫn hắn, nhưng lại chưa bao giờ thành công, bạn bè cũng cười hắn, nghĩ hắn bị “bất lực”, thỉnh thoảng sẽ giới thiệu một số bác sĩ nổi tiếng cho hắn. Nhưng bây giờ, cô chỉ cần thực hiện một hành động nhỏ, cũng làm cho trái tim hắn 28 năm yên tĩnh có thể nổi lên gợn sóng! "Này! Này!" Phương tử Ninh giơ ra năm ngón tay, quơ quơ trước mắt Lâm Hạo Vũ. "Cô có thể cho tôi mượn truyện tranh xem hay không?" Lâm Hạo Vũ kéo cánh tay của cô đang lay động trước mắt hắn hỏi. "Cái gì? Anh cũng thích xem truyện tranh? Ha ha. . . . . ." Phương Tử Ninh cười lớn. "Cười đã chưa?" Lâm Hạo Vũ nhìn cô cười, cũng không nhịn được nhếch khóe miệng. Quả thật buồn cười, nếu để cho bạn bè biết, hắn mượn truyện tranh của một nữ sinh trẻ tuổi, nhất định sẽ khiến cho bọn họ cười ba ngày ba đêm cũng không dừng lại được. "Không phải ý này, anh đừng nghĩ sai. Tôi thật cao hứng khi có thêm một người bạn thích xem truyện tranh. "Thật sự là quá tốt! Mỗi lần cô say sưa xem truyện tranh, đều sẽ bị các bạn cùng học giễu cợt, sau khi xem xong cũng không biết thảo luận cùng người nào, giấu ở trong lòng thật là khó chịu.
|
NGƯỜI YÊU NGỐC NGHẾCH CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC Tác giả: Cung Ninh Chương 2 Ads Hiện tại có một người trưởng thành, chững chạc, đẹp trai, gia nhập vào hàng ngũ xem truyện tranh, đối với truyện tranh mà nói, cũng không phải là không có nội dung lại ngây thơ, mà là tất cả già trẻ đều hợp với quan điểm này, nên tương đối có sức thuyết phục đi? "Không cần hưng phấn như thế chứ?" Lâm Vũ nhìn cặp mắt cô sáng lên, không hiểu hỏi. "Anh sẽ không hiểu được cảm giác của tôi đâu. Bạn tốt có thể gặp mà không thể cầu." Phương tử Ninh đã xem Lâm Hạo Vũ thành bạn tốt rồi. "Tôi còn không biết tên của cô, làm sao tìm cô mượn sách?" Thật dễ dàng lấy lòng cô gái này! Hắn, Lâm Hạo Vũ lúc nào mà giảo hoạt như thế, lại có thể quẹo cua khúc quanh mà "Tán gái?" "Tôi tên là Phương Tử Ninh, Tử là màu tím, Ninh là yên tĩnh. Anh có bút hay không?" Lâm Hạo Vũ từ trong túi áo móc ra một cây bút, đưa cho cô. "Giấy đâu?" Phương Tử Ninh nhận lấy bút lại hỏi. Lâm Hạo Vũ mở tay ra, nhún nhún vai. "Dùng cái này được rồi." Phương tử Ninh rút một khăn ăn nhỏ màu trắng trên mặt bàn, thật nhanh viết xuống mấy con số, đưa cho Lâm Hạo Vũ. "Số điện thoại của nhà cô?" Lâm Hạo Vũ nhận lấy liếc mắt nhìn, bỏ vào túi áo. "Đúng vậy, chẳng qua thứ bảy, chủ nhật tôi mới rảnh." Phương Tử Ninh trả bút lại cho hắn. "Cô đi học ở đây?" Lâm Hạo Vũ nhận lại bút cất đi. "Đúng, năm nay sẽ phải thi đại học rồi." "Năm nay thi đại học?" Lâm Hạo Vũ không tin mà lặp lại. "Tôi đã mười tám tuổi rồi. Tại sao các người bao giờ cũng không tin tôi năm nay thi đại học?" Phương Tử Ninh nhìn trời trợn trắng mắt, mỗi lần cô nói cho người khác biết năm nay thi lên đại học, thì không có một người tin tưởng cô, chẳng lẽ dáng dấp cô rất giống tên lường gạt sao? "Vậy nếu thứ bảy rảnh rỗi, tôi liền gọi điện thoại cho cô." Thì ra cô cũng không nhỏ như trong tưởng tượng của hắn. "Vâng" Phương Tử Ninh nói xong, lại bắt đầu tấn công bánh ngọt chocolate trên mặt bàn. Xem ra bánh ngọt càng có lực hút hơn hắn, Lâm Hạo Vũ buồn cười nghĩ. Mỗi khi phụ nữ gặp qua hắn, đều sẽ bị bề ngoài xuất sắc của hắn mê hoặc đến đầu óc choáng váng, cũng không quản hắn là người tốt hay là người xấu, liền nhanh chóng bị hắn hấp dẫn. Đến khi biết được thân phận phía sau của hắn, càng thêm trăm phương ngàn kế mà muốn ngồi lên vị trí Lâm phu nhân. Mà cô gái nhỏ trước mắt này lại ban đầu rất là ca ngợi hắn, nhưng sau đó thì chỉ chú ý ăn điểm tâm, gạt hắn ở một bên. "Anh vẫn còn ở lại chỗ này sao?" Phương Tử Ninh vừa ăn xong bánh ngọt đang cầm trong tay, lại duỗi tay muốn cầm tiếp bánh ngọt trên bàn thì phát hiện Lâm Hạo Vũ vẫn còn ở đó, vừa vô tình hỏi, vừa đưa ra đầu lưỡi, liếm đi bơ dính trên môi. Lâm Hạo Vũ hình như không có nghe lời nói của cô, tâm trí của hắn bị cuốn đi ở động tác cô dùng đầu lưỡi màu hồng liếm đi bơ trên môi, đột nhiên cảm thấy môi lưỡi đều khô. Trời! Hắn cư nhiên lại có thể như một bé trai đang bị kích động! "Có muốn thử một chút hay không?" Phương Tử Ninh cầm thức ăn, hỏi Lâm Hạo Vũ đang ngẩn người. Lâm Hạo Vũ phục hồi lại tinh thần, liếm ướt đôi môi khô ráo, cố gắng điều chỉnh thanh âm của mình, nhưng giọng nói phát ra lại trầm thấp khàn khàn. " Thử cái gì?" Lúc này đến lượt Phương Tử Ninh ngẩn người. Đôi môi của hắn thật là đẹp mắt, thật là hấp dẫn nhé! Động tác liếm môi của hắn thật đúng là mê người, không biết khi hôn môi của hắn sẽ là cảm giác gì? Ắc? Cái ý nghĩ này dọa Phương Tử Ninh giật mình nhảy dựng lên. Lúc nào thì cô trở nên háo sắc như thế rồi hả? Cô vẫn luôn không có ảo tưởng đối với tình yêu, chớ nói chi là hôn môi, làm sao lại đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy?
|
Nhưng, môi của hắn thật là rất đẹp nha! Xem ra sắc đẹp có thể thay cơm Lâm Hạo Vũ thấy cô đang nhìn chòng chọc môi của hắn ngẩn người, vẻ mặt thay đổi không ngừng, phong phú cực kỳ. "Vậy tôi liền thử một chút!" Nói hết lời, ở thời điểm Phương Tử Ninh còn chưa phản ứng kịp, môi của hắn đã ép lên môi cô, khiến cô đến cơ hội hối hận cũng không có. Ông trời, vận số Phương Tử Ninh cô năm nay có gì tốt? Ông trời cư nhiên lại có thể ủng hộ cô, để cho mong muốn của cô trở thành sự thật! "Này, đây chính là hôn môi nha" khi Phương Tử Ninh lấy được không gian để hít thở thì lập tức phun ra câu nói này. "Thích không?" Thanh âm hắn khàn khàn hỏi. Lâm Hạo Vũ cho rằng cô ít nhất cũng sẽ cố làm ra vẻ căng thẳng, rụt rè một chút, dù sao bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa hắn chưa có được sự đồng ý của cô, đã xúc phạm cô, không nghĩ tới cô vừa mở miệng, lại là những lời này, thật là không giống những phụ nữ khác. "Tôi thật thích!" Phương Tử Ninh đẩy Lâm Hạo Vũ ra đứng ngay ngắn, không chút nào kiểu cách nghiêm túc nói. Mặc dù cha mẹ đã nói, con gái phải rụt rè, nhưng làm người càng thêm thành thực. Cho nên, cô muốn mình chân thật cảm nhận.Thật là một thiếu nữ thẳng thắn đáng yêu! Lâm Hạo Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, bất giác cười. "Tôi nói thật!" Hắn cười là có ý gì, không tin phải không? Chẳng lẽ những lời này của cô rất buồn cười? Cô chẳng qua chỉ là nói lên những ý nghĩ trong lòng thôi nha, không có gì không đúng, cũng không có cái gì buồn cười, cô chỉ là thành thực đối với mình mà thôi. "Tôi biết" Một giây kế tiếp, hắn lại hôn lên môi của cô. Nếu cô thật thích, như vậy hắn cũng rất "Quân tử”, hợp ý rồi. Lần này, Phương Tử Ninh học theo, cô lè lưỡi, men theo viền môi của hắn, tiếp theo đầu lưỡi trượt vào trong miệng của hắn, đang suy nghĩ xem bước kế tiếp nên làm như thế nào, thì đầu lưỡi của Lâm Hạo Vũ đã quấn lấy cô. . . . . . Một lát sau, Lâm Hạo Vũ không thể không đẩy cô ra. Cô gái nhỏ thanh thuần này, cơ hồ làm hắn mất khống chế! Không thể tưởng được cô lại dễ dàng làm dấy lên dục vọng của hắn. "Anh không thích tôi hôn anh sao?" Phương Tử Ninh bị tổn thương trong lòng, hỏi. "Không phải." Lâm Hạo Vũ vẫn đang cố gắng khắc chế dục vọng của mình. "Nhất định là biểu hiện của tôi quá kém đi! Anh chờ tôi đó! Chờ tôi học cho tốt lại hôn anh." Cảm giác nếm môi cô thật sự rất tốt! Chỉ là, bản thân hắn hiển nhiên không thích cô tiếp xúc với ai ngoài hắn. "Không thể." Lâm Hạo Vũ không khống chế được mà gầm nhẹ. "Tôi học tốt mà cũng chưa thể hôn anh sao?" Phương Tử Ninh uất ức hỏi. Hắn có thể hôn cô khi cô chưa đồng ý, như vậy tại sao cô không thể hôn hắn đây? Xã hội hiện tại đang thực hiện nam nữ bình đẳng nha. "Tôi không phải ý này. Tôi là nói, tôi có thể dạy cô, hơn nữa còn cung cấp cho cô cơ hội thực tập hôn môi miễn phí." Thực sự là có một chút giống như con sói lớn dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ. "Thật sự?" Phương Tử Ninh cao hứng đến muốn nhảy dựng lên. Cô lại có thể thường xuyên hôn hắn để luyện tập? Thật sự là quá tốt! "Tử Ninh, sao cô lại trốn ở đây?" Đột nhiên, có người tới lôi Phương Tử Ninh đi. "Nhớ kỹ lời của anh nói đó." Phương Tử Ninh vừa đi, vừa quay đầu lại nói với Lâm Hạo Vũ "Dĩ nhiên." Lâm Hạo Vũ cười cho cô một câu trả lời chắc chắn.
|
|
NGƯỜI YÊU NGỐC NGHẾCH CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC Tác giả: Cung Ninh Chương 3 Ads Ngày nghỉ không có gì tốt, ở nhà không có việc gì làm, nếu như có thể lựa chọn, Phương Tử Ninh thà rằng đi học. "Con gái, đánh ván cờ với cha, thế nào?" Ba Phương nhìn con gái đang ngồi ngẩn người kia, Phương Tử Ninh, nói. "Cha, chớ làm người khác khó chịu có được hay không?" cô không thích cùng cha đánh cờ, điều này làm cô không có tự tin, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô đều không thể thắng nổi một lần. "Không có lớn nhỏ gì hết" Mẹ Phương đi tới gắt giọng. "Con gái, con không phải có hẹn sao?" Ba Phương cẩn thận từng li từng tí hỏi. Ông không phải là một người cha nghiêm khắc. "Cha thiệt là, con còn nhỏ như vậy mà kêu con đi hẹn hò, cha! Cha già mà không đáng kính." Phương Tử Ninh tức giận trợn mắt nhìn ba Phương một cái. Thật không biết trong lòng cha đang suy nghĩ gì, không phải mọi người đều nói làm cha thường thương con gái hơn sao? Tại sao cha của cô lại hi vọng cô mau mau lập gia đình? Chẳng lẽ ông không phải cha ruột của cô? "Chỉ là cha suy nghĩ cho con." Làm cha bị con gái nói như vậy, thật không có mặt mũi nào mà. "Cha, chẳng lẽ con không phải con ruột của cha?" Phương Tử Ninh nghi ngờ hỏi. Chưa nói hết lời, Phương Tử Ninh liền bị một cái cốc rất mạnh trên đầu. "Đứa trẻ ngốc nghếch này." Mẹ Phương vừa bực mình vừa buồn cười nói "Trước đây khi cha con theo đuổi mẹ, đã chịu không ít cực khổ vì ông ngoại con, cho nên sau khi sinh con, cha con đã nói nhất định phải đòi con trai từ nhà người khác về, giống như cách của ông ngoại con vậy. Chỉ tiếc. . . . . ." "Chỉ tiếc cái gì?" Phương Tử Ninh ngây ngốc nói tiếp. "Chỉ tiếc con gái không có di truyền truyền thống tốt đẹp của chúng ta, chưa từng bị ai trêu hoa ghẹo nguyệt, thật là khiến cha con thất vọng." Mẹ Phương nghiêm trang nói, trong bụng lại đã buồn cười đến mức ruột muốn cuộn lại với nhau. "Bà xã, bà nói rất đúng a." Ba Phương kẻ xướng người họa phối hợp với Mẹ Phương. Thật là muốn chịu đựng, nhưng không thể, Phương Tử Ninh cô mặc dù không phải là sắc nước hương trời, nhưng cũng không giống như cha mẹ nói vậy chứ, thật không thể chịu nổi mà? Chí ít cũng có nhiều bé trai nói cô thật đáng yêu. Nếu như Phương Tử Ninh biết, "Đáng yêu" có thể giải thích là vì đáng thương không có người yêu, hoặc là đáng giận vì không dám nói lời yêu, cô sẽ không khẳng khái hùng hồn mà nói ra như vậy. "Cũng chỉ có thể trách cha mẹ năng lực chế tạo quá kém" Phương Tử Ninh tức giận cầm hộp điều khiển, mở ti vi. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Ba Phương bắt máy.0"Tử Ninh, điện thoại của con." Ba Phương cầm lấy điện thoại gọi. Là con trai đấy! Xem ra nguyện vọng của hắn sẽ rất nhanh được thực hiện! Phương Tử Ninh nhận điện thoại. "Alo, tôi là Tử Ninh." "Tôi là Lâm Hạo Vũ." Bên đầu điện thoại kia truyền đến câu trả lời đơn giản. "Là anh hả? Tôi nghĩ rằng anh đã quên ý định mượn truyện rồi." Cô và hắn gặp nhau cách nay đã một tháng, cô nghĩ rằng hắn đã quên, cũng cho rằng hắn chỉ tùy tiện nói vậy thôi, bởi vì chẳng có người đàn ông chín chắn, trưởng thành nào thích xem truyện tranh cả. "Ra ngoài được không? Tôi chờ cô ở cửa ra vào" Sao thanh âm của cô nghe giống như không quan tâm đến hắn một chút nào? Vậy trong lòng cô, hắn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào sao? Ý nghĩ này làm Lâm Hạo Vũ không vui . Không gặp mặt cô, hắn phát giác mình không có cách nào không nhớ cô được. Gần đây, tâm trí hắn lại học theo người ta biết vấn vương một người? Trời! Hắn thậm chí còn khao khát cuộc sống sau này có thể làm bạn với cô.
|