Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc * Tên Truyện: Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc - Tác giả: Cung Ninh - Thể loại:Truyện teen, tình cảm, ngôn tình - Tình trạng: Đã hoàn thành Truyện Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc Ôi! Người đàn ông này thật sự là đẹp trai đến không tin được, hơn nữa hắn lại tao nhã lễ độ, tác phong nhanh nhẹn. Hắn căn bản là bạch mã hoàng tử điển hình trong mắt phụ nữ! Hại tim cô đập thình thịch như cuồng phong, không làm việc được. Cái gì? Sao đột nhiên môi của hắn hướng về phía môi cô? Còn nói nguyện ý trở thành đối tượng cho cô luyện tập hôn môi. Hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì a! Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái đáng yêu như vậy! Nhìn cô không một chút nào làm bộ hồn nhiên trong sáng khiến cho lòng hắn không khỏi xông lên một cỗ dục vọng muốn có cô. Đương nhiên phải lập tức hành động, giống như con sói muốn nuốt trọn cô bé quàng khăn đỏ. Bước đầu tiên: Nhắm ngay làn môi đỏ mọng, tấn công! Tuyệt đối phải khiến cô không thể không chú ý hắn!
|
|
|
|
NGƯỜI YÊU NGỐC NGHẾCH CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC Tác giả: Cung Ninh Chương 1 Ads "Ừ, ăn ngon thật, đúng là mỹ vị nhân gian!" Một đôi cô dâu chú rể đang trên sân khấu phát biểu những lời hạnh phúc, Phương Tử Ninh lại chỉ lo trốn ở một góc ăn ngấu ăn nghiến. Toàn bộ cử động của cô đều rơi vào tầm mắt của Lâm Hạo Vũ, bộ dáng tham ăn như heo con kia, vô cùng hấp dẫn tầm mắt của hắn. Cô bao nhiêu tuổi? 16 hay 17? Nếu không, sao động tác này có thể hồn nhiên trong sáng thế? Nếu sống trong xã hội thượng lưu, tướng ăn như thế nhất định sẽ bị trích vì thô lỗ, nhưng hắn lại yêu thích bộ dáng này của cô vì cử chỉ không chút nào ra vẻ làm bộ. Tùy theo sở thích mà sống thật là tốt! Phương Tử Ninh cảm thấy có người đang nhìn chòng chọc vào mình, cô không khỏi từ trong đồ ăn ngẩng đầu lên, nhìn sang “WOW! Người đàn ông ở trước mắt có phải từ trong truyện tranh Nhật Bản đi ra hay không?” Thật là người đàn ông siêu đẹp trai! Phương Tử Ninh nhìn đến ngây dại. Cô nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt trong suốt của cô đối với hắn chỉ có "kinh ngạc", không có bất kỳ ý đồ gì, tinh khiết như dòng suối chảy ở khe núi, làm cho người ta bất giác thanh tỉnh lại. Phương Tử Ninh cảm giác trong mắt người đàn ông kia xuất hiện một chút bỡn cợt, mới phát hiện ra rốt cuộc chính mình càng nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt này, càng thấy ngẩn người. Cô cần phải đặc biệt thanh minh rằng, không phải Phương Tử Ninh cô háo sắc, mà là có một vị “đại soái ca” ở ngay trước mắt, nếu không nhìn mấy lần thì thật có tội với bản thân. "Xin chào" Phương tử Ninh ngượng ngùng chào hỏi đại soái ca. Lâm Hạo Vũ cười gật đầu một cái. Bộ dáng cô ấy không có chút làm bộ làm tịch nào, càng thêm hấp dẫn hắn. "Thật sự là đẹp trai a" Phương Tử Ninh thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói. Nụ cười quyến rũ làm nghiêng thành, trong thực tế cũng có thể được sử dụng ở nam giới sao? "Cô nói cái gì? " Lâm Hạo Vũ đã đi tới bên người cô, bởi vì hắn đang cố gắng muốn được gần gũi với cô. "Ah!" hắn đột nhiên đến gần, làm Phương Tử Ninh giật mình, tay ôm trước ngực hoảng hốt vỗ nhẹ. "Có phải là giọng nói của tôi quá khó nghe hay không, cho nên làm cô sợ đến như vậy?" Lâm Hạo Vũ bị vẻ mặt phong phú cùng động tác đáng yêu của cô chọc cười. "Không phải! Giọng nói của anh không hề kém Trương Học Hữu!" "Tôi tên là Lâm Hạo Vũ." Lâm Hạo Vũ giới thiệu bản thân với cô. "Ngay cả tên cũng đẹp như vậy!" Phương tử Ninh một mặt nhỏ giọng cảm thán, còn một mặt đưa bánh ngọt cầm trong tay vào miệng. "Cô ăn nhiều như vậy, tại sao cả người đều như không có thịt?" Lâm Hạo Vũ không hiểu hỏi. Bây giờ xu hướng giảm cân không phải rất phổ biến ở các cô gái sao? Cô gái nhỏ trước mắt này sao lại liều chết ăn, hơn nữa còn nhìn rất gầy ? "Ba tôi cũng nói như vậy với tôi." Phương Tử Ninh đáp. Lời của cô khiến Lâm Hạo Vũ ho khan một hồi. Hắn so với ba cô được sao? Nếu không, làm sao lại khiến cô nghĩ đến ba mình? Phương Tử Ninh tốt bụng cầm ly nước, đưa cho hắn. "Cám ơn!" Lâm Hạo Vũ đưa tay, muốn nhận lấy ly nước Phương Tử Ninh đưa tới "Trời! Anh có phải là nghệ sĩ hay không ? Có phải chơi đàn dương cầm hay không? Tay của anh thật đúng là đẹp!" Phương Tử Ninh bắt được tay Lâm Hạo Vũ, lật tới lật lui nhìn kỹ, thỉnh thoảng phát ra tiếng tán thưởng "Chậc chậc"Trời cao tạo ra con người thật sự rất không công bằng nha, có vài người dẫn ra cửa liền cảm thấy xin lỗi, sợ ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố; nhưng có vài người thậm chí ngay cả ngón tay cũng hoàn mỹ thế kia! "Thật đáng tiếc, tôi căn bản không biết đàn dương cầm." Cô gái nhỏ trước mắt này không hiểu cái gì gọi "Nam nữ thụ thụ bất thân" sao? Cư nhiên tùy tiện nắm tay hắn, bọn họ chỉ mới gặp mặt lần đầu thôi! Phương Tử Ninh ngắm nghía bàn tay của Lâm Hạo Vũ xong, mới giao ly nước trong tay cho hắn. Nhìn ngón tay thon dài nhẹ nắm lấy ly thủy tinh trong suốt óng ánh của hắn, bộ dáng kia thật là thanh nhã.
|