Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em
|
|
Chương 79 : Công Bố Thiên Hạ, Anh Yêu Em.
Lý Duệ Thần nhìn Lý Thánh Đức ngơ ngác, cười lạnh: “Tôi thấy ông vẫn nên nhận rõ bối cảnh đối thủ trước rồi hãy hùng hồn nói, tiết kiệm lần sau xuất hiện tình huống như thế. Rõ ràng người ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể bóp chết ông… ông còn lớn tiếng tuyên bố muốn đối phó anh ta! Thật nực cười.” Nói xong anh ưu nhã bước đi, cuối cùng nghe thấy điện thoại Lý Thánh Đức ở bên kia, giọng nói không thể che giấu nổi phẫn nộ.
“Các người làm việc như vậy sao, tôi nuôi các người có ích lợi gì?”
Lý Duệ Thần khẽ bật cười, Lý Thánh Đức thật sự là người muốn làm mưa làm gió giống mười bảy năm trước ở thành phố G sao?
Nhớ lại nhà họ Chu hiện giờ, cũng đúng, giống như nhà họ Chu cũng có thể xưng bá ở thành phố G, dĩ nhiên Lý Thánh Đức cao hơn một bậc cũng có thể.
Bên kia, Lý Lệ còn đang hờn dỗi vì thái độ ngạo mạn của Nghiêm Hi, tại sao, cô cho rằng cô ta là ai!
Điện thoại vang lên, vừa nhìn tới, là Lý Thánh Đức, trong lòng vui mừng, giọng mềm mại gọi, “Ba.”
Kết quả bên kia Lý Thánh Đức nói chuyện lúc nãy, bên này sắc mặt Lý Lệ chợt biến, giọng cao lên, vô cùng không dám tin hỏi: “Ba bảo sao?” Điều này sao có thể…
Chu Khải trong phòng khách nghe thấy giọng Lý Lệ bên ngoài, hơi không kiên nhẫn, người phụ nữ này rõ là… Hắn vỗ trán, nhất định phải ly hôn, chỉ cần mình làm tốt ở thành phố A, sau khi mình có được tất cả, người nhà sẽ không nói thêm gì nữa. Bây giờ hắn hết sức khát vọng thành công, trong lòng còn ôm một chút hi vọng, cảm thấy Nghiêm Hi không phải là người yêu thích người giàu, sau khi mình và Lý Lệ ly hôn có lẽ còn có hi vọng.
Bên ngoài Lý Lệ bắt đầu sụp đổ, tại sao tại sao…
Chu Khải không chịu nổi, mở cửa rống to, “Em điên vì cái gì?” Chân mày càng nhíu chặt hơn.
Lý Lệ nhìn vẻ ghét bỏ trên mặt Chu Khải, chợt cảm thấy tại sao xảy ra chuyện gì để chỉ có mình cô ta chịu đựng? Cô ta không thoải mái, người khác cũng đừng mong tốt hơn.
Nghĩ vậy, Lý Lệ cười lạnh, chế giễu nhìn Chu Khải. Chu Khải bị ánh mắt cô ta làm cho sợ hãi, chân mày càng nhíu sâu hơn: “Thần kinh!” nói xong cũng tự nhốt mình về phòng sách.
Lý Lệ điên cuồng ngửa đầu cười ha ha, động tác Chu Khải dừng lại, hoàn toàn bị hứng thú của Lý Lệ làm ngu. Sau khi Lý Lệ cười lớn xong, ánh mắt vô cùng thương hại nhìn Chu Khải: “Chu Khải, em cảm thấy anh thật đáng thương, bị người ta đùa giỡn còn tưởng rằng người ta là ngọc nữ thanh xuân. Cô ta có gì tốt, cô ta là đùa giỡn tình cảm của anh, cô ta tốt hơn em sao? Nếu cô ta thật lòng thích anh cũng sẽ không giấu diếm thân phận cô ta.”
Chu Khải bất đắc dĩ, lại là chuyện này, chuyện của mình còn chưa xử lý xong lại tới chuyện của Nghiêm Hi. Bây giờ hắn mặc kệ cô ta, cho như là kẻ điên.
Lý Lệ thấy hắn muốn đi, nhanh hơn hai bước kéo cửa phòng không cho Chu Khải đóng cửa, lạnh lùng nói tiếp: “Anh có biết tập đoàn R&D không? Trong suy nghĩ của Nghiêm Hi luôn là bà chủ tương lai của tập đoàn này. Có biết Lãnh Diễm là ai không? Lãnh Diễm chính là người đứng đầu trong vòng thái tử loan truyền của thành phố A, anh ta nuôi Nghiêm Hi từ nhỏ. Anh nói xem Nghiêm Hi có gì tốt, cô ta không phải bị người ta nuôi chơi sao! Anh cho rằng cô ta giả nghèo học đại học bốn năm là tấm lòng thiện lương sao? Cái rắm, cái gì cũng không, cô ta chơi với người có tiền chán rồi mới chạy tới trêu đùa anh, theo ý cô ta, anh chính là con chó trong tay cô ta, chỉ xứng để cô ta vui đùa!”
Bốp…
Tiếng bạt tay vang lên, đầu Lý Lệ bị đánh mạnh, khóe miệng còn vương máu.
**
Hiện trường bữa tiệc, Lãnh Diễm đứng trên sân khấu nhìn xuống Nghiêm Hi bên dưới, dịu dàng cười, tâm trạng không tệ.
“Cảm ơn mọi người đã tới đây tối nay, hạng mục tối nay rất đơn giản, mọi người đến đây góp vui cùng nhau, đã lâu không gặp, cũng khá là nhớ. Một thời gian trước tôi phải chạy tới thành phố G tìm con mèo nhỏ của mình, mọi người không gặp tôi có thấy nhớ tôi không?”
“Ha ha…” Bất luận là nam hay nữ đều bị lây bởi tâm trạng tốt của Lãnh Diễm, cũng cảm thấy buồn cười vì lời nói của Lãnh Diễm.
Nghiêm Hi khẽ nghiêng đầu, nhìn Lãnh Diễm đang cong mắt trên sân khấu, trong lòng nghĩ ngợi: Tối nay tâm trạng anh không tệ, hiếm khi còn có ý định nói đùa!
Lãnh Diễm thu hồi nét mặt tươi cười, chợt trở nên nghiêm túc. Mọi người bên dưới nhìn nhân vật phong vân của thành phố A, phong thái tự nhiên khiến cho những người thế hệ trước cũng cảm thấy không bằng, đều cảm thán: Nhà họ Lãnh thật có tài, ông Lãnh rất có phương pháp nuôi dạy.
Ánh mắt Lãnh Diễm tập trung trên người Nghiêm Hi, ánh mắt dịu dàng, dưới ánh sáng rực rỡ của hội trường tản ra ánh sáng của tình cảm chân thành. Nghiêm Hi căng thẳng trong lòng, sao lúc này lại nhìn cô như vậy?
Nghiêm Hi quét mắt qua xung quanh, phát hiện đã có mấy thiên kim tiểu thư nhà giàu nhạy cảm nhận ra Lãnh Diễm đang nhìn – cô, ánh mắt của bọn họ rất phức tạp, còn hiếu kỳ, có cả than thở.
Nghiêm Hi khẽ cúi đầu, đưa tay xoa trán.
Lãnh Diễm khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn cô rất đặc biệt, hết sức yêu chiều, “Hôm nay cũng coi như là tôi cố ý tổ chức bữa tiệc này, tôi muốn nói ọi người biết, tôi đã tìm được người phụ nữ tôi yêu, tôi sẽ dốc cả đời vì cô ấy, không xa không rời, vĩnh viễn.”
Dưới sân khấu có tiếng kêu lớn, phụ nữ cũng đều nhìn Nghiêm Hi vỗ tay chúc phúc. Không biết từ lúc nào Tiếu Thâm đã chạy qua, lại gần bên tai Nghiêm Hi nói: “Chu choa, Lãnh Diễm này, bây giờ là bị tẩu hỏa nhập ma, trái tim như quả cân, coi như là cậu ta đã nhận định em rồi.” Giọng nói có vẻ không ủng hộ.
Nghiêm Hi ngẩng đầu lên, cong môi trợn mắt nhìn Tiếu Thâm, nhưng vẫn ngại vì phần lớn ánh mắt mọi người tập trung trên người mình, cô không thể nào phát tác, chỉ có thể trừng mắt khéo léo, thật đáng yêu, thật đẹp.
Cố Tiêu đi tới, dùng tay cố ý nhéo hông bạn, Tiếu Thâm đau đớn hít khí lớn, mắt mở to: “Ai ôi, tôi nói cậu nhẹ tay một chút.” Ngại vì bọn họ đang đứng bên cạnh nữ chính, dĩ nhiên bọn họ cũng không thể nói quá lớn, rất tổn hại đến hình tượng.
Cố Tiêu không để ý đến anh, ra vẻ cái gì cũng không biết người qua đường A, Nghiêm Hi nhìn Tiếu Thâm chịu đựng, ánh mắt hơi nheo lại.
Lý Duệ Thần cũng là bất đắc dĩ, nhìn Lãnh Diễm ánh mắt thâm tình trên sân khấu, khẽ than thở, nói với Nghiêm Hi: “Lên đi, cậu ta đang chờ em đấy!”
Nghiêm Hi ngẩng đầu nhìn Lý Duệ Thần khẽ mỉm cười, hơi cảm kích, người đàn ông như Lý Duệ Thần, mình không xứng.
Quay đầu lại, cùng nhìn thẳng vào mắt Lãnh Diễm, bên dưới đã có mấy người trẻ tuổi ồn ào: “Đi lên đi.”
Nghiêm Hi khẽ mỉm cười, hít một hơi thật sâu, tiếp nhận lễ nghi tốt nhất của nhà họ Lãnh, ưu nhã lên sân khấu. Lúc Lãnh Diễm nắm tay cô, trong lòng còn chưa bình tĩnh trở lại, giống như anh có được toàn thế giới vậy.
Như muốn nói, tất cả có anh, không cần phải lo lắng điều gì.
Lý Thánh Đức đứng xa nhìn hai người trẻ tuổi phía trên, trong lòng khiếp sợ, hơi kinh hoảng. Ông ta không thể ngờ người trẻ tuổi sẽ là ông chủ tập đoàn R&D. Ông ta cũng không thể ngờ người đàn ông trẻ tuổi này công khai mình yêu cô gái này trước mặt tất cả những nhân vật nổi tiếng ở thành phố A. Một giây đó ông ta nhớ tới vợ mình.
Ông ta và Nghiêm Tử Hoa biết nhau thế nào? Hình như cũng tại một bữa tiệc gồm những nhân vật nổi tiếng như vậy. Lúc đó Nghiêm Tử Hoa như một cô công chúa cao cao tại thượng, xinh đẹp không giống người thật. Lúc ấy ông ta mặc định, ông ta muốn lấy người phụ nữ đó, không vì cái gì khác, chỉ vì sau gia tộc sau lưng cô cũng đủ rồi, huống chi cô còn xinh đẹp khiến người khác hâm mộ!
|
Trên sân khấu Lãnh Diễm nắm tay Nghiêm Hi thật chặt, giơ lên về phía dưới sân khấu. Người bên dưới chúc mừng ồn ào, phần lớn người trẻ tuổi đều hâm mộ, trong vòng này không dễ gì gặp được tình yêu chân thành, phần lớn đều vì tiền bạc mà dần biến mình trở thành gái bao, không riêng gì người khác không nhìn thấy, ngay cả mình cũng không thấy rõ.
Cho nên lập tức xuất hiện một đôi như vậy, nam anh tuấn nhiều tiền làm cho người ta hâm mộ, nữ vóc người đẹp, gương mặt được, hai người cùng nhau chính là gặp gỡ truyền thuyết, ông trời tác hợp. Hai người này lập tức nổi bật như vậy, người trẻ tuổi hưng phấn, không phải trong vòng này cũng có tình yêu sao? Sao trước kia chúng tôi chưa biết tới điều này?
Tối nay không phải cầu hôn nhưng còn hơn cả cầu hôn, xa xa không chỉ có Lý Thánh Đức đứng một bên, còn có cả Nghiêm Đình và Phong Trác Hạo. Hốc mắt Nghiêm Đình hơi nóng, tay hơi run, ông vừa vui mừng vừa lo lắng, vui mừng vì cháu gái mình rốt cuộc cũng có một người đàn ông tốt, sẽ phải gả ra ngoài.
Lo lắng là, có giống con gái ông trước kia không? Ông biết cậu thanh niên này, cũng coi như là chứng kiến quá trình trưởng thành, cảm giác đứa nhỏ này suy nghĩ kín đáo đến mức đáng sợ. Lúc đó chỉ mới mấy tuổi, là một đứa bé còn đang bú sữa, nhưng thật ngạc nhiên là không thể nhìn ra trong lòng nó đang muốn gì. Ông cảm thấy đứa bé như vậy là tốt hay xấu đây?
Phong Trác Hạo đang ôm con trai cũng nhìn thấu ý định ông cụ, đưa tay vỗ vỗ bả vai an ủi: “Con cảm thấy Lãnh Diễm này đáng được tin tưởng. Hi Hi từ nhỏ lớn lên cùng cậu ta, ông nội cũng đã nói, Lãnh Diễm tâm tư hết sức kín đáo, nếu cậu ta lựa chọn công bố chuyện này hôm nay đã nói lên quyết định của cậu ta. Đã nhận định, không cần lo lắng.”
Nghiêm Đình nghe, khẽ gật đầu. Thôi, hiện tại vẫn chưa đến lúc, chờ sau khi con bé nhận ông là ông ngoại mới thử thách Lãnh Diễm này một chút. Về chuyện cháu gái ông, ông hơi sợ, cục cưng được con gái mình nuôi dưỡng thật tốt, nhưng cuối cùng lại để cho Lý Thánh Đức chết tiệt kia làm hại. Bây giờ chớp mắt cháu gái đã lớn như vậy rồi, chính ông vẫn còn lo lắng con bé đi theo vết xe đổ của mẹ nó.
Bữa tiệc còn chưa kết thúc, Lãnh Diễm trực tiếp ôm lấy eo Nghiêm Hi, ôm cô xuống sân khấu, cũng không quan tâm những người phía sau có xử lý tốt tình hình không, giao cho ba người kia hết. Dù sao hiện tại cũng không còn việc chính sự nào, chỉ cần tới giao thiệp với người của chính phủ một lúc thôi.
Mà anh, trực tiếp không để tất cả mọi người vào mắt, bắt cóc nữ chính tối nay lên xe, sau đó đạp ga, chỉ nghe thấy tiếng chói tai vang lên, phóng đi, chỉ còn nhìn thấy một vệt sáng dài.
Mọi người đều cảm thán, không ngờ người thần bí R&D vẫn luôn khiêm tốn ít xuất hiện dĩ nhiên là khiến toàn hội trường trở nên hỗn loạn. Chẳng lẽ đây mới là chân nhân bất lộ tướng*, thực sự cũng không phải là lộ?
*chân nhân bất lộ tướng: 真人不露相, có nghĩa gốc là người đắc đạo không để hình tướng của mình xuất hiện trước mọi người, sau này dùng với nghĩa không lộ mặt hay để lộ thân phận của mình trước người khác.
Lý Duệ Thần liếc mắt nhìn phóng viên đang đuổi theo Lãnh Diễm bên ngoài, ba người nhìn thẳng vào trong hội trường, bất đắc dĩ. Vị Lãnh đại gia này đúng là quá mạnh, có thể tạo nên sự kiện chấn động như vậy, còn cố ý tuyên bố trước mặt truyền thông. Không biết ngày mai mọi người sẽ nói gì? Hạng mục này dọn dẹp thế nào đây?
|
Chương 80 : Gặp Lại Người Quen
Trên xe Lãnh Diễm rất khác lạ, Nghiêm Hi cũng chỉ nhìn thấy ánh mắt anh chằm chằm nhìn vào kính chắn gió, cũng không biết anh mở mui xe mui trần từ lúc nào. Gió đêm thổi vào, thổi loạn đám tóc lộn xộn trên tóc Nghiêm Hi.
Đưa tay vuốt lại mái tóc bị thổi loạn, Nghiêm Hi khẽ nghiêng người nhìn Lãnh Diễm, há mồm hỏi: “Anh cứ đi như vậy sao? Bây giờ ở hội trường có rất nhiều phóng viên, sao không xử lý cho tốt rồi đi?” Như vậy không giống tác phong khiêm tốn trước đây của anh. Trước đây đừng nói là để mặc cho truyền thông chụp hình, anh vẫn luôn là một ông chủ hoạt động thần bí. Nhưng hôm nay thì sao?
Lãnh Diễm chỉ nghiêng mắt nhìn cô, không lên tiếng, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên. Anh đã nhịn nhiều ngày như vậy rồi, sao hôm nay thấy cô mặc váy dài màu đỏ hấp dẫn lập tức không thể khắc chế nổi? Cũng đã chịu đựng nhiều ngày như vậy, vội vã đi vậy sao?
Sự thật chứng minh, anh thật sự không thể nhịn thêm một giây phút nào nữa, gấp gáp không thể chờ ôm Nghiêm Hi ra khỏi hội trường. Mục tiêu rất đơn giản, chạy thẳng tới khách sạn của anh.
Đến địa điểm, Nghiêm Hi cảm thấy xa lạ, ngồi trong xe quan sát bốn phía, Lãnh Diễm đã chống tay lên thành ghế từ lâu,tay dùng quá sức, đùi nảy lên. Chờ đến lúc Nghiêm Hi quay đầu lại nhìn Lãnh Diễm bước nhanh vòng qua đầu xem, vẻ mặt ngầm chịu đựng đến mở cửa xe cho cô…
Nghiêm Hi lo lắng, không biết phản ứng thế nào. Anh muốn làm gì nhỉ?
Lãnh Diễm thấy cô ngồi yên, quýnh lên, khom lưng ôm ngang eo cô đi vào trong, cũng không quan tâm đến cửa xe. Nghiêm Hi gọi: “Khóa xe!” Cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của anh, trong đầu Nghiêm Hi lập tức xuất hiện cảnh tượng ở bệnh viện thành phố G. Kể từ đêm đó hai người bọn họ chưa từng làm lại, nhìn tình hình anh bây giờ…
Lãnh Diễm cũng không trông nom đến chuyện đó, vấn đề trị an ở đây rất tốt, bảo vệ đều được huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù không khóa xe cũng không có vấn đề gì. Bây giờ vấn đề mấu chốt là, anh muốn cô gái nhỏ trong ngực này. Tối nay nụ cười cô nhẹ tựa lông vũ, nhẹ nhàng trêu chọc trái tim nhộn nhạo của anh.
Còn chưa vào thang máy, Nghiêm Hi đã bị Lãnh Diễm dừng lại trước lúc thang máy mở cửa hôn mãnh liệt. Lãnh Diễm một tay ôm Nghiêm Hi, một tay nhanh chóng ấn nút bấm thang máy, bấm xong lập tức ôm hôn thắm thiết.
Nghiêm Hi cũng không nghĩ người này da mặt dày như vậy, vốn nghĩ rằng dù gì cũng phải vào phòng trước, ai ngờ Lãnh đại gia cũng không thèm vào thang máy, trong lúc bấm thang máy liền ôm hôn cô.
Thật may bây giờ là buổi tối, hơn nữa trong này cũng không nhiều hộ gia đình, cho nên cũng không có nhiều người xuất hiện. Nhưng Nghiêm Hi vẫn cảm thấy kì lạ, trong lòng rất hồi hộp, cả người căng thẳng không dám cử động, chỉ có thể bị động mặc cho Lãnh Diễm đốt lửa trên người cô.
“Đinh…”
Nghiêm Hi chưa bao giờ cảm thấy tiếng thang máy giòn vang cảm động như vậy, động động tay, đẩy Lãnh Diễm đi vào. Không đợi động tác của mình, Lãnh Diễm giống như có con mắt thứ ba, dùng sức kéo Nghiêm Hi vào trong ngực, cả người chuyển động ôm Nghiêm Hi đi vào trong thang máy. Tất cả động tác đều gọn gàng dứt khoát, không hề dài dòng, dây dưa.
Sau khi người vào trong thang máy càng phóng túng hơn, dùng miệng gặm gặm cắn cắn cổ cô, để lại dấu răng trên làn da mềm mại của Nghiêm Hi, tay không an phần không ngừng tới lui vuốt ve người cô.
Thật tuyệt vời, sao cô lớn lên có thể như vậy, rất hợp khẩu vị anh. Cho dù cô khẽ xấu hổ đến mức cứng đờ người, vô ý không hề trêu chọc trái tim nhỏ đang ngứa ngáy của anh.
Nghiêm Hi bị anh đẩy mạnh vào trong góc thang máy, dính sát vào mặt thang máy lạnh băng. Bởi vì Lãnh Diễm luôn chúi đầu vào trong cổ cô, liên tục gặm cắn khiến cô nhớ đến một sinh vật nào đó – ma cà rồng. Dáng vẻ như vậy không phải là ma cà rồng thì là gì? Ma cà rồng thích nhất vị trí ở cổ, mạch máu ở đó chảy mạnh nhất, giống như con người ăn một cái bánh màn thầu vậy.
Nhưng vì sao Lãnh Diễm thích nơi này của cô, cô không hiểu.
Trong mơ màng tay Lãnh Diễm dính chặt lên ngực cô, Nghiêm Hi vốn đang nhíu mắt thất thần, đau quá!
Miệng Lãnh Diễm không rời cổ, ánh mắt đắm đuối đưa tình quay cô, thấy cô hơi đau cau mày thì nháy mắt, sau đó không bỏ được cái miệng của mình, mơ hồ nói: “Tập trung!” Trong lúc anh cố gắng, cô còn có thời gian mất hồn? Khiêu khích uy nghiêm đàn ông nơi anh như vậy sao?
Nghiêm Hi nhíu mày, không hài lòng oán trách: “Rõ ràng chính anh không nhịn được nên không chọn được nơi chốn, động tác thô lỗ như vậy làm đau em. Bây giờ quay đầu lại còn nói em không tập trung. Ừ…” Hô hấp cô hơi dồn dập, giọng yêu kiều thở dốc, Lãnh Diễm nghe thấy càng giống như bị trúng độc không kịp chờ chen vào giữa hai chân cô.
Nghiêm Hi lập tức như bị kinh sợ, ánh mắt vốn mê ly bỗng mở to, thất kinh. Tại sao anh có thể, tại sao có thể ở trong thang máy…
Trong lúc đó, thang máy ‘đinh’ một tiếng, mở ra, Nghiêm Hi càng thêm sợ hãi, vội vàng đẩy Lãnh Diễm ra, hai mắt hoang mang rối loạn quét ra ngoài thang máy. Không có ai. Nghiêm Hi không yên lòng, tiếp tục nhìn xung quanh.
“A…” Trong lúc Nghiêm Hi sợ đến mức không đi được, Lãnh Diễm cười nhẹ, anh thích dáng vẻ hoang mang sợ hãi của cô vợ nhỏ. Hai mắt thật to không ngừng nháy mắt, hàng mi thật dài không ngừng vụt sáng, rất đẹp, khiến anh nhớ lại thủy tinh xinh đẹp trong kia.
Đi đến ôm cô vợ nhỏ đang giận tái mặt, Nghiêm Hi còn tưởng rằng còn có người bên ngoài, tại sao người này có thể phóng túng trước mặt người ngoài như vậy?
Giờ phút này tóc cô cũng bị Lãnh Diễm làm rối loạn lên, tóc xõa nhiều trên trán, xem ra càng rối càng trở nên hấp dẫn. Càng thêm quyến rũ động lòng người là cái miệng nhỏ nhắn bị anh hôn hơi sưng hồng lên đang mím chặt, thỉnh thoảng cắn cắn môi dưới, vô cùng dễ thương.
Lãnh Diễm không nói lời nào ôm cô ra khỏi thang máy: “Đi, hay là…” Lãnh Diễm chợt nháy mắt mập mờ mấy cái, sau đó cố ý nhỏ giọng, vừa nổi lên dục vọng khiến cho giọng anh trở nên mê hoặc lòng người, khiêu gợi quyến rũ: “Hay là nói, em thích ở trong thang máy…”
Nghiêm Hi thoáng làm mặt giận, người này hoàn toàn giống như trước đây, liều lĩnh cong môi bừa bãi. Bình thường Lãnh Diễm chắc chắn sẽ cười nói cô không tế nhị, nhưng bây giờ không giống trước, là anh có ý định với cô, cô chọc anh, thiêu đốt lửa dục vọng trong anh. Lúc này nếu anh chọc giận cô, quay đầu lại người phải chịu khổ chính là anh rồi.
Thu lại vẻ cợt nhã trên mặt, bước lên bắt lấy tay cô, dịu dàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ: “Tiểu hồ ly, lại muốn phạm phải tật xấu này rồi, còn không biết nơi nào thì bừa bãi sao?” Giọng nói thật sự rất dịu dàng, hai mắt nhỏ dài cũng dịu dàng giống như có thể nặn ra nước.
Nghiêm Hi bị vẻ mặt này của Lãnh Diễm đầu độc, nhẹ cong môi không hài lòng, nhưng tay vẫn mặc cho Lãnh Diễm dịu dàng dắt đi. Thật ra đây là những căn hộ ở nơi này của Lãnh Diễm đều hết sức hào hoa tráng lệ, diện tích chung tối thiếu phải là ba trăm mét vuông, còn một tầng này…
Nghiêm Hi ý thức được mình bị Lãnh Diễm đùa giỡn, trừng mắt, lúc này người này vẫn không quên trêu chọc cô!
Lãnh Diễm cũng mặc kệ nhiều như vậy, không đợi Nghiêm Hi nói hết câu, anh đi lại ôm hôn cô đi vào đẩy lên chiếc ghế sofa khổng lồ phòng khách.
Nghiêm Hi bị đè ép, hô hấp chợt dừng lại, giống như bị máy móc đè ép lên người. Người đàn ông này quá nặng, hô hấp cực kỳ khó khăn, Nghiêm Hi khổ sở nói: “Tránh ra, đè chết em!”
Dĩ nhiên Lãnh Diễm biết, nhưng vẫn bất động, từ từ cúi đầu, sau đó hôn cô thêm lần nữa, rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng. Lần đầu tiên của anh cũng rất dịu dàng, dịu dàng đến mức có thể nhéo ra nước.
Nghiêm Hi mong muốn, mỗi người đàn ông lúc ở trên giường cũng sẽ như vậy. Chẳng lẽ bình thường Lãnh Diễm đều rất ngang ngược trên thương trường, đến lúc lên giường đột nhiên thay đổi, trở nên dịu dàng?
Lãnh Diễm cong cong mắt, tinh tế hôn miệng Nghiêm Hi, sau đó quy củ theo từng bước. Đầu tiên là dịu dàng hôn cô, từ từ dịu dàng hôn cổ cô, từ từ chuyển đến xương quai xanh, sau đó theo trình tự cởi váy dài của cô. Trình độ cởi quần áo tương đối mạnh, lập tức nhẹ nhàng xé ra, bộ váy dài vốn đang bó sát lấy người cô lập tức bị kéo xuống.
Sau đó Lãnh Diễm thay đổi chiêu thức dịu dàng như nước, đột ngột kéo eo nhỏ của cô, tay dùng sức. Nghiêm Hi còn chưa hiểu hết động tác ngang ngược của anh, cả người đã bị anh khống chế không ngừng động.
Nghiêm Hi hối hận, ai nói đàn ông trên giường với thực tế hoàn toàn khác nhau. Sao Lãnh Diễm có thể giống kẻ cực kỳ thô bạo trên người cô như vậy, duỗi chân, dùng sức đạp anh thật mạnh, đạp chết anh!
Trong lúc người đàn ông không ngừng nỗ lực, người phụ nữ này rõ ràng vô cùng hưởng thụ, sao còn phóng mắt nhìn anh chằm chằm. Trong lòng anh cười, bắt đầu sử dụng kỹ xảo của mình, lúc chín cạn một sâu, lúc sáu cạn một sâu, nhưng thích nhất là ba cạn một sâu. Không hiểu tại sao, trong lúc dùng sức cố gắng nỗ lực, dường như trên người vẫn chưa dùng tận dụng hết sức.
Cả phòng tràn ngập hương vị ái tình, thở gấp.
Một đêm này là đêm tuyệt vời, với những người vừa biết thân phận Lãnh Diễm mà nói, đây là một đêm khó ngủ, quả thật có thể sánh ngang trời sập.
Lý Lệ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nở nụ cười khổ trên mặt. Lúc nãy Chu Khải không nể tình tát một cái khiến cô ta hoàn toàn bừng tỉnh. Chuyện ập lên đầu, không thể nhờ vả một ai, không phải là phải dựa vào hai tay mình để bắt được tất cả sao!
Nếu Nghiêm Hi là bà chủ tương lai của R&D trong truyền thuyết của thành phố A, vậy mình khẳng định càng không phải là đối thủ. Nghĩ tới hôm nay vừa tới nhà họ Nghiêm, Lý Lệ nhếch mép cười, rất tự tin, chỉ cô ta mới biết, gia nghiệp nhà họ Nghiêm mạnh hơn nhà họ Lãnh rất nhiều. Dù những năm gần đây Lãnh Diễm đứng lên với tập đoàn R&D, chiếm ưu thế về tiền tài, nhưng nhà họ Nghiêm không thiếu khoản tiền đó, chỉ cần vững vàng khóa nhà họ Nghiêm lại, còn sợ ngày nào đó cô ta thua sao!
Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Nghiêm Hi mở mắt lập tức nhìn thấy một đôi mắt phát sáng, cười tủm tỉm, giống như con sói trong bụi rậm. Nghiêm Hi giật mình, chợt đứng dậy, lúc này mới nhìn rõ là Lãnh Diễm. Cô vỗ vỗ trái tim bé nhỏ của mình, “Lãnh Diễm, anh làm gì đấy!” Giọng nói hơi cáu giận, nhưng cũng rất dịu dàng, êm tai.
Lãnh Diễm nằm nghiêng cả người, hai tay vén tóc, trên người còn chưa mặc quần áo, trước ngực sau lưng đều xuất hiện những vết đỏ cong cong hết sức vui mắt. Nghiêm Hi nhìn, nhanh chóng dời mắt, thầm nghĩ, sao tối hôm qua cô để lại trên người anh nhiều dấu vết như vậy? Có phải rất đau hay không!
Lãnh Diễm thấy mặt cô ửng hồng, không nhịn được nhếch môi cười, cúi đầu liếc nhìn những nhân chứng kiêu ngạo tối qua, rất hài lòng: “Đã tỉnh rồi sao?” Bởi vì cũng vừa thức dậy, trong giọng nói còn hơi khàn khàn, Nghiêm Hi nghe cảm thấy khá ngứa ngáy.
Nghiêm Hi càng đỏ mặt, khẽ gật đầu, cảm giác mặt mình nóng bừng, không muốn để Lãnh Diễm đoán được, nghiêng đầu giả vờ như đang nhìn trần nhà.
Lãnh Diễm nhướn lông mày, cũng không vạch trần, trực tiếp vén chăn, cả người trần truồng đi ra. Nghiêm Hi nhìn thấy anh trực tiếp để truồng đi lại trong phòng, ánh mắt trở nên luống cuống. Cả căn phòng lớn như vậy, vì sao không tha cho cô một đôi mắt?
Lãnh Diễm cả người trần truồng nhặt quần áo trên đất muốn vào phòng tắm, lúc anh bước một bước đầu tiên, Nghiêm Hi thoáng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đi. Nào biết, Lãnh Diễm chợt quay người lại, sau đó Nghiêm Hi chưa kịp tránh né mắt dõi theo từng bước chân anh.
Nghiêm Hi bỗng trợn mắt thật to, không thể thở được nữa, cố gắng đè nén không dám thở gấp, chỉ sợ vật kia sẽ nổi loạn giống như tối hôm qua.
Lãnh Diễm cười ha ha, tâm trạng vô cùng tốt, nhìn dáng vẻ sợ hãi của Nghiêm Hi, không có ý định đùa giỡn nữa, xoay người đi vào phòng tắm.
|
Biết cửa phòng tắm thật sự đã đóng chặt, bên trong có tiếng nước chảy róc rách, Nghiêm Hi mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, sau đó hơi cảm thấy buồn bực, người này bị sao vậy!
Nhưng tại sao cái đó lại xấu như vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua là cái xấu xí đó khiến cho cô vui vẻ thét lên sao? Nghiêm Hi thực sự không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, ngoài cái đó ra không còn cái nào khác.
Đến lúc nấu ăn, sau khi hai người tắm xong bắt đầu đau đầu về vấn đề bữa sáng. Hai người này thế nào, đều là người giỏi giang, có thể nói là cao thủ tài năng vẹn toàn, nhưng trên người lại thiếu một tài, tài nấu nướng.
Năm đó trong nhà họ Lãnh không thiếu người giúp việc, đâu cần bọn họ phải học nấu nướng, trong nhà chỉ cần tìm một người nào đó cũng có thể làm được một bữa tiệc Mãn Hán. Cho nên Lãnh Diễm phát triển toàn diện cũng không ý thức được, thật ra học nấu cơm vẫn là chuyện quan trọng nhất, lúc ở thành phố G với Lưu Thế Hiền Nghiêm Hi và anh cũng đã ý thứ về vấn đề này.
Tay nghề Lưu Thế Hiền khá tốt, mỗi lần thấy Lưu Thế Hiền bận rộn trong phòng bếp nửa ngày, bưng ra một món ăn lại Nghiêm Hi ăn đến mức say sưa, trong lòng mình cũng có cảm giác chua chua. Nói không rõ là cái gì, chỉ là hơi giống với vợ mình, làm gì cũng chỉ thích việc chồng mình làm, bao gồm cả việc chồng vào bếp nấu ăn.
Nói thử xem, khi đó Lưu Thế Hiền là người đàn ông làm mồi cho hai người phụ nữ này. Đây được coi là gì, đây được coi là một người đàn ông níu kéo dạ dày hai người phụ nữ, từ đó đồng thời nắm bắt được trái tim của hai người phụ nữ? Đây là suy nghĩ của Lãnh Diễm sau khi trở về từ từ ngẫm lại.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, nhìn thấy Chu Châu không chớp mắt vui vẻ ăn món ăn Lưu Thế Hiền làm, anh khá hâm mộ, rất hâm mộ. Có thể khiến người phụ nữ của mình nhìn mình như vậy, đó quả thật là một chuyện hạnh phúc dường nào!
Sáng nay, chuyện nấu ăn rất khốc liệt. Nghiêm Hi không biết làm, Lãnh Diễm cũng sẽ không làm. Vậy làm sao bây giờ? Đi ra ngoài ăn? Chuyện như vậy Nghiêm Hi sẽ không nói. Vậy hai người không nấu ăn cũng không đi ra ngoài ăn là sao? Chẳng lẽ anh muốn đói chết sao!
Lãnh Diễm vô cùng phản đối: “Chúng ta tự nấu, anh tin tưởng chỉ số thông minh của cả anh và em cũng đã hơn ba trăm, anh không tin không giải quyết được một bữa cơm.”
Nói đến thông minh, chỉ số thông minh của hai người rất cao, Lãnh Diễm còn cao hơn cả Nghiêm Hi, 180, mà Nghiêm Hi là 140, trí thông minh cao như vậy hai người liền tranh luận với nhau về một bữa cơm.
Vốn Nghiêm Hi còn đang ở trong phòng bếp, kết quả Lãnh Diễm đứng bên kia một lúc thì làm rơi vỡ trứng gà, một lúc cho quá nhiều dầu. Nghiêm Hi vừa nhìn, cả phòng bếp đầy vỏ trứng gà, lòng đỏ trứng gà vàng vàng trên đất, bên trên còn có thêm một lượng dầu ăn. Không được. Nghiêm Hi liếc mắt nhìn Lãnh đại gia đang quơ múa cái xẻng, lắc đầu một cái, hết cách rồi. Quá khốc liệt! Bây giờ không nhìn nổi nữa, chỉ có thể nhón chân lặng lẽ đi ra ngoài.
Lãnh Diễm ở trước mặt mồ hồ đầm đìa, trời nóng bức khiến anh không hề dễ dàng, chỉ là muốn nấu ăn thôi mà. Khi đó nhìn thấy Lưu Thế Hiền hạ bút thành văn*, còn tưởng rằng rất dễ dàng, cùng lắm anh chỉ cần làm đơn giản một chút cũng có thể làm được, nào biết rằng sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Thật ra thì, bọn họ không hề có kinh nghiệm nấu nướng, máy hút khói trong phòng bếp cũng không biết mở, trực tiếp mở ga nấu nướng. Cả phòng bếp nháy mắt trở nên ngập khói, anh ho khan sặc sụa, chợt nhớ tới cô vợ nhỏ phía sau mình, vội vàng quay đầu lại dặn dò: “Khụ khụ, nhanh đi ra ngoài đừng để bị sặc.”
A? Người đâu?
Đâu có thấy người đâu, Nghiêm Hi người ta nhìn thấy tình cảnh như vậy đã chạy ra ngoài từ lâu. Lãnh Diễm tức giận, cô nói anh làm cơm cho cô, kết quả cô còn chạy trước.
Quay đầu nhìn lại thứ trong nồi hoàn toàn không thể nhận ra là thứ gì, Lãnh Diễm càng đen mặt, cả trán cũng bị hun đến mức đen lên. Anh ném xẻng đi ra ngoài, trong phòng khách Nghiêm Hi đang tìm mấy video dạy nấu ăn. Hai người không nấu cơm cũng không sao, mấy video dạy nấu ăn, trông khá đơn giản.
Lãnh Diễm phía sau lên tiếng: “Em được lắm, một mình em không ngừng chiến đấu hăng hái với nồi niêu xoong chảo, kết quả mình em đào ngũ. Em đúng là người không có lương tâm, cũng không nghĩ vì ai anh mới làm như vậy!” Anh bước lên bóp cổ Nghiêm Hi, lắc qua lắc lại, nhưng không thể dùng sức, vậy cũng chỉ dùng sức lắc lắc, đến mức khiến cô nổ đom đóm mắt, thấy cô hơi mơ màng mới buông tay.
Nghiêm Hi nhăn mũi, không hài lòng lẩm bẩm: “Ngốc hết nói, anh nấu cơm cũng không chuẩn bị trước một chút, tối thiểu phải có một quyển sách dạy nấu ăn, anh nhìn em đây.” Nói xong cô giơ bản ghi chép đi vào phòng bếp.
Kết quả cô chưa đi vào liền chạy ra kêu to: “Lãnh Diễm, vào nhìn xem anh làm được chuyện tốt gì này!”
Lãnh Diễm không hiểu, anh làm gì rồi hả? Không phải chỉ biến trứng gà rán thành trứng đen sao?
Thở một hơi thật dài, xem ra Lãnh Diễm anh đời này cũng không phải là tài năng vẹn toàn, ít nhất anh cũng không thể vào phòng bếp.
Đi tới bên cạnh Nghiêm Hi, cô nhóc này đang bĩu môi phùng má nhìn anh, không hiểu. Nghiêm Hi bĩu môi, ám hiệu anh đi vào phòng bếp mà xem. Lãnh Diễm bước thêm hai bước, nhìn vào, tối đen, cả căn phòng đều đầy khói đen!
“Khụ khụ, chuyện này?” Lãnh Diễm không cẩn thận bị sặc, ho đến mức rớt nước mắt.
Nghiêm Hi cũng không rõ: “Anh hỏi em thì em biết hỏi ai, Lãnh Diễm, anh đã làm gì?”
Cuối cùng hai người anh nhìn em em nhìn anh, khói mù bên trong quá nhiều, không dám đi vào, dù có đi vào cũng không biết nguyên nhân. Lãnh Diễm vỗ đùi, lấy điện thoại di động gọi người quản lý cao ốc đến. Người quản lý cao ốc bên kia vừa nghe điện thoại, hừ, vị đại gia này có lẽ đã đốt phòng bếp rồi, nhanh chóng đến xem.
Vừa vào phòng, một nam một nữ đang ngồi yên trong phòng khách, quản lý không kịp chào hỏi chạy thẳng vào trong phòng bếp nhà Lãnh Diễm. Bởi vì hắn là quản lí, cho nên không thể không biết mọi bố cục bố trí trong nhà, cho nên chạy thẳng, không hề trễ nãi.
Lãnh Diễm và Nghiêm Hi nhìn vào trong phòng bếp, bên trong thỉnh thoảng còn vang lên tiếng ho khan của quản lý, sau đó hai người anh nhìn em em nhìn anh, ánh mắt kia rõ ràng đang hỏi: “Có nên đi vào nhìn xem người nọ sống hay chết hay không?”
Nghiêm Hi bĩu môi, hết cách rồi, Lãnh Diễm ngồi yên, cô phải làm.
Kết quả cô còn chưa đứng lên, Lãnh Diễm lập tức đè cô lại: “Được rồi, em ngốc nghếch, để anh đi xem.” Nói rất hiên ngang lẫm liệt khiến Nghiêm Hi không giải thích được, còn tưởng rằng anh sẵn sàng hy sinh.
Lúc này trong phòng bếp không có động tĩnh gì, quản lý đi ra, mặt hun khói đến mức sắc mặt thay đổi, nhìn hai người trong phòng khách bất đắc dĩ cười cười: “Tôi nói hai vị tổ tông, hai người không biết làm cơm thì thôi, ít nhất kiến thức an toàn phòng bếp cũng nên biết chứ? Hai người nói xem hai người cũng không biết tắt bếp, cũng may là tôi đến nhanh, nếu như muộn một bước có lẽ cả căn nhà này cũng cháy rồi.”
Quản lý dẫn hai người đi vào, hai người vừa nhìn, toàn bộ dụng cụ trong bếp đều thay đổi. Quản lý chỉ vào cái nút trên máy hút khói nói với hai người: “Thấy không, đây là khói dầu, lúc nấu nướng sẽ sinh ra khói dầu, sau này nấu nướng phải mở, nếu không cả phòng sẽ đầy khói dầu.”
Hai người ngoan ngoãn gật đầu.
Quản lý tiếp tục: “Sau này nấu nướng xong nhớ phải tắt bếp. Lần này là do hai người đi ra ngoài mà không tắt bếp, cho nên mới dẫn đến bốc cháy.”
Nghiêm Hi liếc mắt nhìn Lãnh Diễm, ánh mắt cười cười, nhưng cũng không bật cười thành tiếng. Hai người vừa nhìn quản lý vừa ngoan ngoãn gật đầu.
Quản lý hài lòng, hai học sinh ngoan, vừa cẩn thận dặn dò một hồi, vỗ vỗ tay đi ra.
Hai học sinh ngoan ngoãn đưa tiễn ông thầy, Nghiêm Hi nhìn Lãnh Diễm vẻ mặt không vui, buồn cười cũng không dám cười, chỉ có thể xoay người về phòng khách.
Lãnh Diễm không kiên nhẫn đi theo, dang tay ôm lấy cả người Nghiêm Hi, cọ cọ liên tiếp lên khuôn mặt trắng hồng của cô. Dám cười anh, anh cọ hết khói than trên mặt lên mặt cô, xem cô còn dám cười anh nữa không.
Nghiêm Hi đen mặt, không thể không nói Lãnh Diễm có lúc thật ngây thơ hết mức.
Cuối cùng bữa sáng còn chưa xong, Lãnh Diễm nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, sắp mười một giờ. Thôi được rồi, bữa sáng bữa trưa kết hợp vào một bữa.
Hai người vào phòng tắm rửa mặt, sau khi Lãnh Diễm sửa sang lập tức trở thành một quý công tử tao nhã, Nghiêm Hi chọn bừa một chiếc áo sơ mi phối với quần short mát mẻ, đôi giày nhỏ nhắn xinh xắn muốn kéo Lãnh Diễm ra ngoài như vậy. Lãnh Diễm cũng không cản cô, từ nhỏ cô đã thích mặc quần áo đơn giản.
Hai người lái xe chạy thẳng tới khách sạn sáu sao của mình, đầu bếp ở đó năm đó Lãnh Diễm chỉ chọn được một người trong số một ngàn người. Vốn dĩ người này được tuyển chọn đặc biệt vì Nghiêm Hi, ai ngờ Nghiêm Hi rời đi, anh cũng không muốn lãng phí tài năng chuyển đầu bếp này đến khách sạn, không ngờ nhờ đó buôn bán cực kỳ thuận lợi.
Thức ăn đầu bếp này làm, rất hợp khẩu vị Nghiêm Hi.
Vào phòng ăn, trưởng ca đã biết hai vị này đến, dẫn thẳng hai nhân vật quan trọng đến bàn chuyên dụng, vị trí này là vị trí tốt nhất để ngắm phong cảnh bên ngoài, mỗi lần anh tới đây đều chọn vị trí này để ngồi, bình thường cũng không dám để khách ngồi.
Vốn bữa cơm này có thể ăn thật ngon lành, ai biết rằng còn chưa bê món ăn ra Lãnh Diễm đã nhìn thấy Phong Trác Hạo.
Người đàn ông này trông rất quen, hình như…
Lãnh Diễm nheo nheo mắt, nhớ tới một lần ở trong bệnh viện thành phố G, không mấy thiện cảm, ánh mắt chuyển động nhìn Phong Trác Hạo đang đi về phía phòng ăn, Lãnh Diễm cười híp mắt nhìn Nghiêm Hi.
“A, Lãnh tiên sinh, sao hôm nay trùng hợp vậy?” Giọng nói trầm thấp sau lưng phá vỡ không khí yên tĩnh giữa Lãnh Diễm và Nghiêm Hi.
Lãnh Diễm quay đầu lại nhìn hắn, nhíu mày không vui: “Chúng ta quen nhau sao?”
Phong Trác Hạo đi thẳng tới, giống như nhìn thấy người quen, thả cậu con trai trong tay vào trong lòng Nghiêm Hi, cười quyến rũ với cô: “Giúp một việc.”
Nghiêm Hi nhìn Nhục Đoàn Tử từ trên trời rơi xuống, sững sờ, cô chưa từng ôm trẻ con, mặc dù cậu bé này khoảng chừng bốn, năm tuổi nhưng vẫn khiến tay chân Nghiêm Hi cứng đờ, chỉ có thể mở to trừng mắt với Nhục Đoàn Tử bé nhỏ.
Phong Trác Hạo khẽ mỉm cười, kéo một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó đưa tay ra ôm lấy con trai mình, đặt trên chân, lúc này mới nhìn thẳng vào Lãnh Diễm đang tức giận, khẽ mỉm cười: “Lãnh tiên sinh không nhận ra tôi sao? Chúng ta đã từng gặp nhau ở thành phố G!” Nói xong quay đầu lại nhìn Nghiêm Hi, “Cô Nghiêm, chúng ta cũng đã gặp nhau, đúng chứ?!”
Nghiêm Hi sững sờ, thấy ánh mắt hơi nghi ngờ của Lãnh Diễm đang nhìn Phong Trác Hạo mỉm cười, gật đầu: “Vâng, lại gặp nhau rồi.” Ngày hôm qua vừa gặp nhau ở nhà Tiếu Thâm, sao có thể trùng hợp như thế, hôm nay còn gặp sao?
Phong Trác Hạo thỏa mãn gật đầu: “Cho nên chúng ta là bạn bè, ngồi chung với nhau cũng không việc gì đúng không?” Phong Trác Hạo nhìn thoáng qua Nghiêm Hi, rồi lại nhìn Lãnh Diễm vẻ mặt không vui, tâm trạng khá tốt, sao anh lại ham chơi như vậy, thật sự cảm thấy trêu chọc anh bạn trẻ này cũng không tệ.
|
Nghiêm Hi giật giật mắt, người này đúng là không nể nang mặt mũi gì cả, rõ ràng đã ôm cậu bé ngồi bên cạnh rồi, bây giờ mới hỏi có thể ngồi hay không.
Lãnh Diễm nhếch khóe miệng, cười nhạt: “Nếu như tôi nói không thể, vậy có thể nhờ anh ôm cậu bé rời đi không?”
Nụ cười trên mặt Phong Trác Hạo rất ngây thơ vô tội, liếc mắt nhìn con trai trong ngực, sau đó hai người đồng thanh nói: “Không thể.” Nhục Đoàn Tử nghĩ, sao người này không thích ba nó như vậy? Có thể vì ba đưa nó đến nên người này mới không thích không? Nhưng nó rất bé bỏng đáng yêu mà!
Kết quả là Nhục Đoàn Tử quyết định giải quyết ông chú khó tính trước mặt, quơ quơ móng vuốt múp míp nhỏ bé. Phong Trác Hạo biết rõ ý định của con trai, hết sức thận trọng cọ cọ vào người Lãnh Diễm. Kết quả Nhục Đoàn Tử lập tức biến thành con bạch tuộc, dính chặt lên người Lãnh Diễm không buông, hai tay cùng ôm lấy cánh tay Lãnh Diễm ra sức cọ cọ.
Lãnh Diễm kinh hãi, cố gắng rút tay, nhưng cậu bé nhỏ bé chợt như một lực sĩ đầy sức mạnh cọ cọ chui nhanh vào trong ngực Lãnh Diễm: “Haha, chú à, chú có thích cháu không?”
Dù sao Nghiêm Hi cũng không nhịn được, lập tức bật cười, cậu bé Nhục Đoàn Tử cười ngốc nghếch với Lãnh Diễm cứng đờ người đến ngốc thực sự rất giống nhau.
Phong Trác Hạo rất hài lòng về con trai mình, trong lòng kiêu ngạo, ngoài mặt cũng rất đắc ý.
Lãnh Diễm nhìn thẳng tới, nhưng dù gì anh cũng có mười bảy năm kinh nghiệm trông trẻ, không đến nỗi tay chân vụng về. Nói thật, mười bảy năm trước, khi anh nhìn Nghiêm Hi như vậy cảm thấy khá dễ dàng, đừng nhìn bây giờ Nghiêm Hi gian ác, trước đây khi còn bé cô là một cô công chúa nhỏ xinh đẹp dễ thương.
Lãnh Diễm rất bình tĩnh ôm con trai Phong Trác Hạo, chỉ chốc lát sau trên mặt cũng rất thong thả bình tĩnh, vừa nói chuyện với Nghiêm Hi đồng thời cũng không quên trả lời vấn đề của cậu nhóc trong lồng ngực. Cậu nhóc đùa nghịch đồng hồ trên tay anh một hồi, Lãnh Diễm để mặc cho nó nghịch, mặt điềm tĩnh nói chuyện với Nghiêm Hi, mà ba của đứa bé đang ngồi bên, trực tiếp bỏ qua không nhìn.
Phong Trác Hạo hơi thất vọng, xem ra người đàn ông Lãnh Diễm này thật sự không đơn giản, ngay cả việc chăm sóc trẻ con cũng tốt hơn anh!
Đó là con trai anh! Phong Trác Hạo vừa mới biết Nhục Đoàn Tử chưa được mấy ngày, còn chưa có kinh nghiệm, cho nên đi đâu đều dẫn viên thịt nhỏ này theo. Không ngờ, vốn tưởng rằng anh đã rất lợi hại, kết quả một người ngoài còn lợi hại hơn anh!
Ngược lại Lãnh Diễm không hề hay biết có gì khác thường, sau khi đồ tây được dọn lên, Lãnh Diễm cắt một miếng nhỏ cho cậu nhóc nghịch không chán trong ngực. Nhục Đoàn Tử cũng không nhăn nhó, há mồm thật to nuốt vào, hoàn toàn quên mất nét mặt người ba bên cạnh mình như đang ăn thịt người.
Phong Trác Hạo lạch cạch từng nhát lên đĩa đồ tây, dáng vẻ như muốn biến bò bít tết trở thành thịt người. Nghiêm Hi hơi kinh sợ, chủ động mở miệng nói chuyện với anh: “Sao hôm nay Phong tiên sinh lại ra ngoài vậy?” Nghiêm Hi hỏi một câu, hôm qua vừa mới gặp lần đầu, hơn nữa Phong Trác Hạo còn là người nhà họ Nghiêm, hôm qua Lý Lệ cũng vừa đến nhà họ Nghiêm, thế mà hôm nay cô lặng lẽ ra ngoài ăn cơm bất ngờ gặp phải Phong Trác Hạo. Có phải là hơi…trùng hợp không?
Phong Trác Hạo thu hồi vẻ bực bội trên mặt, nhướn mày kinh ngạc nhìn Nghiêm Hi, cô nhóc này hết sức thông minh!
“Thuận đường!” Phong Trác Hạo nói hai chữ.
Nghiêm Hi cúi mắt, nhìn chằm chằm dao xiên thịt trong tay, Lãnh Diễm đối diện vẫn lạnh lùng bỗng lên tiếng : “Thôi đi, cậu cả nhà họ Nghiêm, chúng tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy, anh nói là thuận đường tới, trùng hợp vậy sao? Chúng tôi vừa ngồi xuống đúng lúc anh đi vào? Còn có hơn một lần như thế, khéo vậy? Tôi và Hi Hi vừa trở về thành phố A anh lập tức xuất hiện trước mặt chúng tôi, hơn nữa còn có ý định như vô ý giúp Hi Hi loại trừ cái miệng xấu xa!” Tay Lãnh Diễm không ngừng cắt bò bít tết trong dĩa, Nhục Đoàn Tử trong ngực anh hình như rất thích ăn bò bít tết loại này, hết cách rồi, phần thịt anh cắt đều đút cho cậu nhóc này, mình còn chưa được ăn miếng nào, ngoắc ngoắc trưởng ca tới, mang ra thêm một phần bò bít tết.
Phong Trác Hạo cũng đã đàm phán trên thương trường vài chục năm, có thể dễ dàng bị Lãnh Diễm ngăn chặn khí thế như vậy sao?
Không được, nhưng nghĩ đến ông cụ trong nhà, Phong Trác Hạo hơi nhức đầu, sao có thể bảo cô nhóc này nhận nhà họ Nghiêm đây?
Thoáng nhìn thấy được Lãnh Diễm, mắt Phong Trác Hạo chợt lóe sáng, có cách rồi!
Cười ha ha, cười hiền lành, nói với Lãnh Diễm : “E rằng Lãnh tiên sinh đã biết nguyên do, đã như vậy, chúng ta cũng nên thẳng thắn nói rõ, ông cụ trong nhà hi vọng cô Nghiêm đến một lần.”
Nghiêm Hi đối diện khẽ ngẩng đầu lên, nhìn hai người đàn ông này, trong mắt lấp lánh, nhưng tâm trạng hình như được giấu rất kĩ, không nhìn ra là đang vui hay buồn. Lãnh Diễm nhìn chằm chằm Nghiêm Hi, sau đó cúi mặt, nhẹ cười, hơi châm chọc, “Phong tiên sinh, sao anh lại nói với tôi những chuyện này, ông cụ nhà anh muốn gặp Hi Hi, không phải tôi. Anh nói với tôi những điều này…có tác dụng gì không?” Lãnh Diễm cố ra vẻ kinh ngạc, nhíu mày, buông dao nĩa trong tay xuống, không ăn nữa, Nhục Đoàn Tử trong ngực cũng ngẩng đầu lên nhìn ba mình đang ở đối diện.
Phong Trác Hạo không chút hoang mang khẽ mỉm cười: “Tôi nghĩ chúng ta đều là người thông minh, không cần phải nói thẳng ra cũng hiểu đúng không?”
Lãnh Diễm nháy nháy mắt, vừa hay nhìn thấy Nghiêm Hi bên kia đang nhìn mình, chuyển mắt sang, vừa nhìn thấy Nghiêm Hi đang do dự, Lãnh Diễm chợt hiểu rõ suy nghĩ của Nghiêm Hi, cô nhóc này muốn đi nhưng không dám.
Thật ra ngay từ lúc anh bảo Lãnh Tiểu Tam đi điều tra quan hệ giữa Nghiêm Tử Hoa và nhà họ Nghiêm cũng đã chắc chắn chín mươi phần trăm. Sau đó Phong Trác Hạo luôn cố ý như vô tình xuất hiện bên cạnh Nghiêm Hi, anh nắm chắc thêm năm phần trăm, còn năm phần trăm còn lại chỉ cần đơn giản bỏ qua không tính.
Bây giờ còn tự mình tìm tới?
Lãnh Diễm nhíu mày, lẳng lặng nhìn Phong Trác Hạo. Hai người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau khoảng mười giây, xung đột ánh mắt, Nhục Đoàn Tử khịt khịt mũi, hình như có mùi lửa cháy!
Vốn mắt Lãnh Diễm còn hơi lạnh lùng khẽ cong lên, vẻ mặt ngoài cười trong không cười lên tiếng: “Tại sao, năm đó là các người để mất Hi Hi, bây giờ nói Hi Hi là đứa bé nhà các người, muốn tôi để Hi Hi trở về sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!”
Phong Trác Hạo lạnh lùng, lần nữa lên tiếng hoàn toàn không còn giọng tùy tiện lúc nãy, giọng nói trở nên trầm thấp vừa cẩn thận vừa chững chạc: “Vậy ý cậu là?”
Lãnh Diễm giơ cằm lên, cười thản nhiên: “Mặc kệ chuyện năm đó là như thế nào, vẫn luôn là do các người không bảo vệ tốt Hi Hi, nói đến cuộc sống đen tối mười bảy năm trước của Hi Hi, là nhà họ Nghiêm các người thiếu cô ấy. Bây giờ trái lại còn muốn Hi Hi đến nhà họ Nghiêm sao? Chuyện này hình như không được hợp tình hợp lý!”
Phong Trác Hạo hơi nheo mắt, một lúc lâu mới nở nụ cười, anh đã hiểu ý tứ Lãnh Diễm, là muốn ông cụ tới đón Hi Hi.
Cười ngẩng đầu lên: “Như thế, rất tốt!” Bọn họ vốn dĩ cũng tính toán như vậy.
Lãnh Diễm hơi giật mình, mà Phong Trác Hạo đã búng ngón tay về một góc khuất nào đó, Lãnh Diễm nhìn sang, một ông cụ đầu tóc trắng bạc với một quản gia đang đứng lên từ phía sau.
Nói thật, Lãnh Diễm yêu cầu là một việc, nhưng thật sự nhìn thấy ông cụ đã đến từ trước, đó là chuyện khác. Nhìn Nghiêm Hi đối diện hình như đang kinh ngạc, trong lòng Lãnh Diễm cảm thấy rất an ủi, xem ra nhà họ Nghiêm vẫn rất xem trọng Hi Hi, cho dù mình không đề cập tới yêu cầu đó, ông cụ nhà họ Nghiêm cũng sẽ tự mình tới đón cháu gái thất lạc nhiều năm của mình. Như vậy, rất tốt!
Phong Trác Hạo đứng dậy đỡ ông cụ, từ từ đến bên chỗ Lãnh Diễm. Lãnh Diễm nhanh chóng đứng dậy chào hỏi: “Ông Nghiêm.” thái độ rất kính cẩn.
Nghiêm Đình chống gậy nhìn người đàn ông cao lớn ưu tú bên cạnh Phong Trác Hạo, gật đầu một cái, rất hài lòng.
Sau đó chuyển tầm mắt, thấy Nghiêm Hi vẫn đang cúi đầu không nói lời nào, biểu hiện trên mặt ông cụ vẫn rất bình tĩnh. Chỗ này là nơi công cộng, không thích hợp để ông làm chuyện kế tiếp, nghiêng đầu nhìn về phía Phong Trác Hạo nói: “A Hạo, dẫn bọn họ đi trước, đây là nơi công cộng.”
Phong Trác Hạo kính cẩn gật đầu, đưa tay ôm con trai trong lòng Lãnh Diễm. Ai ngờ cậu nhóc lắc đầu, tay chân bám lấy người Lãnh Diễm, sửng sốt không muốn rời lồng ngực ấm áp của Lãnh Diễm. Lãnh Diễm bất đắc dĩ cười cười với ông cụ, ý rất rõ ràng: Tôi cũng không nghĩ sẽ như vậy, không phải tôi muốn lừa bán con cháu nhà họ Nghiêm, mà do tôi và con cháu nhà họ Nghiêm rất có duyên.
Không phải là có duyên hay sao? Năm đó Nghiêm Hi cũng chính là dáng vẻ theo đuôi Lãnh Diễm như vậy!
Ông cụ khẽ mỉm cười, không có gì đáng ngại, ông còn hết sức cảm kích người trẻ tuổi này, không có cậu ta hết lòng chăm sóc Hi Hi nhiều năm, đứa nhỏ Hi Hi này…
Đoàn người người trước người sau đến một căn phòng Phong Trác Hạo đã sắp xếp trước, Nghiêm Hi đi sau lưng Lãnh Diễm, dọc đường đi đều im lặng không nói. Lãnh Diễm một tay ôm Nhục Đoàn Tử, một tay nắm tay Nghiêm Hi, dáng vẻ một nhà ba người, lúc vào thang máy còn nghe người khác sợ hãi than: “Đúng là người một nhà xinh đẹp!”
Lãnh Diễm nhìn Nhục Đoàn Tử trong ngực, thật sự rất xinh đẹp, Phong Trác Hạo cũng đẹp trai đến mức khiến người khác tức giận, con trai anh ta sinh ra dĩ nhiên cũng không kém, hơn nữa anh và Nghiêm Hi cũng khá hời hợt. Ừm! Lãnh Diễm rất thỏa mãn, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh con trai của anh với Nghiêm Hi trong nháy mắt cũng có thể giết người, chỉ cần suy nghĩ cũng cảm thấy hãnh diện!
|