Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 75
Ads Anh nhẹ nhàng vung qua trán của cô, ôn nhu nói: "Không có việc gì."
Mặc kệ đám người kia sống hay chết, cho dù là trời sập xuống tới, trung tâm duy nhất của anh luôn luôn là vợ yêu của anh.
Nhưng mà lúc này, đám người bỗng dưng lập tức giải tán, đám người tan ra, điều này làm cho Ân Dập Diễm nhìn càng thêm rõ ràng.
Người đàn ông bên trái kia đang giơ cái ghế, chân bàn vẫn đang không ngừng nhỏ máu xuống, mà cái tên đàn ông nằm trên mặt đất kia, rất nhiều máu, bộ dạng hoàn toàn thay đổi. Đôi mắt của anh trợn to, như không cam lòng.
Oa Oa ngửi được mùi máu tươi trong không khí, bất an hỏi: "Có phải có chuyện gì hay không, Diễm! Mau nói cho em biết!"
Ân Dập Diễm nhăn mày, trong lòng rất không vui, làm sao mà sau ngày kết hôn, liền nhìn thấy máu tanh?
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía sau, lập tức vài người mặc áo đen bí mật đi theo ở trong góc tường xông tới, đó là cận vệ của anh.
"Ân thiếu gia."
Đôi mắt đen nhánh chần chừ nhìn vũng máu trên mặt đất, sau đó vung tay lên, một tờ chi phiếu lặng yên rơi xuống đất.
Lập tức, ôm Oa Oa, xoay người rời đi.
Ăn ý nhiều năm, khiến cho những người cận vệ kia rất nhanh hiểu được: lau sạch vũng máu trên mặt đất, sau đó dùng số tiền này, dán miệng những người đã từng nhìn "hiện trường phạm tội".
Chính vì cái gọi là: vung tiền như rác. Nói như vậy cũng không có gì hay hơn thế.
Vì sợ người phụ nữ của mình trông thấy cảnh tượng đáng sợ, không tiếc dùng tiền làm phí dán miệng.
Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?
Sợ là người cứng rắn nhất cũng sẽ có nhược điểm.
Đi thẳng ra cửa chính sòng bạc, Ân Dập Diễm mới buông tay che hai mắt cô ra, để cho cô nhìn thấy ánh sáng.
Thấy đã buông ra, Oa Oa liền vội hỏi anh: "Diễm, có phải là đã xảy ra chuyện? Em ngửi được. . . . . . em ngửi được mùi máu."
Cô có chút bối rối, thân thể nhỏ run rẩy, sợ có án mạng gì.
"Không có cái gì, đừng lo lắng. Bọn họ chỉ dùng cà chua hắt đối phương, có màu đỏ mà thôi." Anh khéo léo trả lời.
Đúng là màu đỏ, chỉ có điều, là màu đỏ khác nhau.
Bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống, cô còn tưởng rằng có án mạng, thật tốt là không phải.
Lúc này, bụng réo lên, xấu hổ nhìn người đàn ông đang nín cười, bất mãn nói: "Cười cái gì a! Em đói bụng, muốn ăn cơm ——"
Ân Dập Diễm mập mờ nháy mắt mấy cái, nói: "Anh cho rằng. . . . . . Đêm qua, anh đã cho em ăn no ."
Ánh mắt của anh như ngọn lửa, trực tiếp nhìn chằm chằm ngực cô. Ánh mắt kia, rõ ràng đang nói: khẩu vị của em thật lớn.
Khuôn mặt Oa Oa đỏ lên, tức giận nói: "Mặc kệ, em muốn ăn cơm! Ăn cơm anh làm!"
Sắc mặt anh cứng đờ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
"Làm sao vậy?"
"Anh sợ. . . . . . anh làm cơm quá ngon, em sẽ muốn ăn nhiều, anh không có nhiều thời gian như vậy."
Cô vừa nghe, vội vàng khoát khoát tay."Không, hôm nay chỉ là đột nhiên muốn ăn cơm anh làm mà thôi, không cần nghĩ nhiều! Đi thôi đi thôi, em đói bụng ——"
Biết rõ không lay chuyển được cô, Ân Dập Diễm vụng trộm thở ra, nở ra nụ cười ấm áp, nói: "Đi, cho em nếm thử tài nấu nướng của anh!"
|
Chương 76
Ads Trên đường về nhà trùng hợp đi ngang qua một cửa hàng, Oa Oa đi vào tùy mua vài thứ, sau đó quàng tay Ân Dập Diễm, cười sáng lạn: "Diễm, hôm nay xem anh đó!"
Trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, anh tiếp nhận cái gói đồ nặng nề này.
Lúc về đến nhà, thái độ Oa Oa kiên quyết không đi quấy rầy đàn ông tốt nấu cơm, vui vẻ vào phòng ngủ xem tv.
Lúc này Las Vegas đang là mùa thu, nhìn lên, mây trên bầu trời là một tầng màu vàng rực rỡ, nhìn rực rỡ chói mắt.
Thật là đẹp, đáng tiếc chính là. . . . . .
"Oà……..!"
Chính là hơi lạnh chút.
Có cái chăn ấm áp dễ chịu, Oa Oa buồn ngủ, nhưng mà —— đầu óc chợt "Đinh" một cái, cô nghĩ đến, có một người đàn ông đang ở trong phòng bếp cố gắng.
Không nỡ rời khỏi cái chăn ấm áp dễ chịu, cô đành phải dùng chăn bao lấy chính mình, quấn một vòng, sau đó nhảy đến phòng bếp.
Cô vụng trộm kéo khe hở nhỏ ra một chút. . . . . .
"Ơ? Người đâu?" Có lẽ là khe hở kéo quá nhỏ, cô tiếp tục kéo lớn một chút.
Lần này cô nhìn rõ ràng, thấy rõ ràng, triệt để ——
Người đàn ông kia vẻ mặt sát khí, nhíu mày, nhìn một đống dưa chuột.
Đột nhiên, anh giơ tay lên, băm băm băm ——
Nhưng không băm trúng.
"Shit!" Cô nghe anh chửi một câu tiếng Anh.
Anh không cam lòng, tiếp tục băm.
Ngay sau đó đất cát tung bay, dưa chuột tán loạn khắp nơi, và âm thanh băm dưa chuột.
Sau nửa ngày qua đi, người đàn ông kia lau mồ hôi, đem dao để trở lại vào giá, khí thế, động tác kia, vẻ mặt, trận thế đại hiệp đem dao để trở lại vào trong nơi cất dao chỉ có trong phim võ hiệp mới có thể xuất hiện!
Oa Oa thở hốc kinh ngạc —— cô không ngờ, người đàn ông ở trên giới thương trường, oai phong một cõi, kêu mưa gọi gió —— thậm chí ngay cả cơm cũng sẽ không làm, khó trách lúc cô nói sau này anh nấu cơm, sắc mặt lại mất tự nhiên như vậy.
Còn nói cái gì làm cơm quá ngon, hừ, ai sẽ tin?
Tiếng cô hít thở quá lớn, khiến người kia không thể không nghe thấy.
"Khụ ừ, cái kia. . . . . ." Người đàn ông nói không được tự nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng.
"Diễm. . . . . . Anh làm cơm. . . . . ."
Anh cắt đứt lời của cô: "Đáng chết, đều do cái dao kia, chả sắc gì cả, làm anh không băm được dưa chuột!"
"Băm? !"
Cô như là nghe thấy như là chuyện bình thường, kinh hô .
"Đương nhiên, không phải băm, vậy còn có thể là cái gì?" Anh thưởng cho cô một cái liếc mắt. (chết cười với cái anh này, dưa chuột mà băm, haha)
Ân Dập Diễm không cảm thấy kỳ quái, dưa chuột lớn như vậy, không phải dùng để băm, chẳng lẽ lại là xay?
Lúc đó Oa Oa cảm thấy vô lực, từ từ nói ra: "Diễm, anh không biết nấu ăn." Đây là câu nói thật.
Sắc mặt Ân Dập Diễm lại lần nữa đỏ ửng.
Qua một lúc, anh cởi tạp dề xuống, quăng ra, động tác cực kỳ phóng khoáng. Vẻ mặt tự nhiên mà nói: "Chúng ta đi ra ngoài ăn, anh đột nhiên nhớ tới, nơi này có một quán ăn, món ăn chỗ đó không tệ!"
A, Ông trời ——
Thật sự là chết vì sĩ diện mà.
Oa Oa tùy cho anh giúp mình thay đổi quần áo, sau đó lại ôm vào trong xe.
Trên đường đi, cái người đàn ông sĩ diện kia như ông già rên rỉ hát, tay đặt lên cửa sổ xe bên cạnh, tay phải cầm lái, thỉnh thoảng lại gõ vài cái.
Xem ra rất nhàn nhã .
Nhưng kỳ thật không phải vậy.
Nhìn khuôn mặt trẻ con của người đàn ông kia chính là ai?
Người đàn ông có cái vẻ mặt khẩn trương kia là ai?
Người đàn ông kia thoạt nhìn bất an không yên, là ai?
|
Chương 77
Ads Vẻ mặt Oa Oa đen thui nhìn anh: "Diễm, nói thực ra, anh có phải không biết nấu cơm hay không?"
Ngón tay của anh cứng đờ, khóe miệng dừng lại."Buồn cười! Đường đường là đàn ông cao 1,7m, nấu cơm cũng không biết làm, thật sự là trò đùa!"
Giải thích chính là che dấu. Những lời này nói không sai.
Đã có người thích sĩ diện, cô theo ý của anh, liền xem như không biết chuyện này là được!
Xe đến một khách sạn gọi là"Mạn Đà La ký" dừng lại, Ân Dập Diễm lập tức từ trong xe đi ra, đến trước cửa xe, nịnh nọt nói với cô: "Xuống đi, cẩn thận. Thời tiết hơi lạnh rồi, anh dìu em."
Oa Oa liếc anh một cái, chỉ có trong lòng người có quỷ, mới có thể xem như không có gì mà xum xoe.
Hừ, không biết nấu cơm cũng không sao, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm đâu.
Đi trên thảm đỏ thật dài, hai người tới cửa "Mạn Đà La ký", bồi bàn tiến lên, cung kính nói: "Tiên sinh, tiểu thư, xin lấy thẻ khách hàng ra."
Đúng là nhà hàng cao cấp năm sao, cái gì cũng phải xem.
Oa Oa cũng không muốn biết, tại sao anh có thẻ khách hàng, dù sao trong lòng anh, cho dù là chuyện lớn đến thế nào, anh đều có thể giải quyết.
Anh là chồng của cô sao! Bàn tay nhỏ bé vô thức vuốt ve chiếc nhẫn.
Nhưng, ngón áp út lại chống trơn , trên mặt cũng không có vật đó. . . . . .
"Diễm, anh đi vào trước, em lập tức tìm anh!"
Nói xong, cô bối rối chạy đi, để lại Ân Dập Diễm ngây người ở đằng kia. Một lát sau, anh đi vào "Mạn Đà La ký", chọn bàn.
"Rõ ràng đeo ở trên ngón tay, sao lại không thấy. . . . . ."
Cô lật qua lật lại, cơ hồ tìm khắp chiếc xe, nhưng như thế nào cũng không thấy.
Đầu cô đầy mồ hôi, đó là chứng minh tình yêu của họ, cô làm sao có làm mất? !
*
Ân Dập Diễm đang ở gần cầu thang chọn chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống, chờ vợ yêu của anh.
Anh âm thầm may mắn Oa Oa không có truy cứu vấn đề anh có biết nấu cơm hay không.
Ừ, anh không biết nấu cơm, thì làm sao? Ai quy định là đàn ông, nhất định phải biết nấu cơm ? !
"Tiên sinh, xin hỏi nơi này có người sao?"
Liền lúc anh đang đắc ý, một giọng nữ trong trẻo cắt ngang anh.
Anh không có để ý tới, cứ thế tiếp tục suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Cô gái kia chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một lần nữa: "Tiên sinh, tôi có thể ngồi ở chỗ này không?"
Cô gái này thực phiền, nói nhiều như con chim, ầm ĩ, thật sự là phiền chết.
Anh nhíu mày, đôi mắt như chim ưng nhìn cô gái, ý bảo cô hãy đi đi.
Nhưng hiển nhiên, cô gái kia hiểu lầm ý của anh, còn lộ ra nụ cười càng thêm quyến rũ lòng người, cho là thật liền ngồi xuống.
Không đợi anh mở miệng, cô nói: "Tiên sinh hình như là đang đợi người, là của anh. . . . . ."
"Vợ."
Nói đến vợ của mình, anh dịu dàng cười. Thấy cô ấy thiếu chút nữa thất thần.
Vợ yêu của anh a, là bảo bối kiếp này của anh, bảo bối anh cầu được a. . . . . .
Oa Oa vừa tiến đến thì đã nhìn thấy bọn họ . . . . . . tình cảm nồng nàn nhìn nhau?
Cô gái kia là ai?
Lòng ghen tỵ lập tức bộc phát.
Anh không phải với cả phụ nữ đều không nói chuyện, còn xem các cô ấy như cỏ rác sao? Cô là người ngoại lệ duy nhất.
Nhưng bây giờ chuyện gì xảy ra? Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận.
Diễm khốn kiếp! Lại để cho cô bị cắm sừng!
Oa Oa nghiến răng nghiến lợi, ép lòng ghen tỵ của mình vào, bước nhanh đi về hướng hai người kia.
Thở sâu, lần đầu cô lộ ra nụ cười rất quyến rũ, với Ân Dập Diễm : "Anh yêu, anh không phải là hẹn với em sao! . . . . . . Cô gái này là ai ——"
Nói xong, cô có thể nghe được thanh âm cắn răng của mình.
"Oa Oa, à, thật ra cô ấy là. . . . . ." Ân Dập Diễm vội vàng giải thích .
"Anh câm miệng!" Một tiếng cắt đứt lời của anh, xoay người hỏi cô gái kia: "Cô là ai? !"
|
Chương 78
Ads "Tôi là ai lại không quan trọng, dù sao vị tiên sinh này đang đợi vợ của anh ấy, cũng không phải chờ cô, cô ở đây ghen tuông cái gì?"
Vẻ mặt cô gái xem thường.
Phì! Vợ của anh không phải là cô ta chứ! ?
Cô là vợ chính thức cũng không nói gì, liền ngay cả vợ lẽ cũng không tính cô gái kia dựa vào cái gì xen vào?
Cái gì vợ lẽ!
"Nói như vậy, cô biết vợ của anh ấy là ai a?"
"Đương nhiên! Dù sao cũng không phải cô!" Cô gái mặt không đỏ, hơi thở không gấp mà nói dối.
Mẹ nó, Oa Oa trong lòng nhịn không được lại mắng một câu nữa.
Cô gắt gao cắn môi, trừng mắt nhìn cô gái kia, cô tức giận, giận người đàn ông kia sao có thể đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt?
Trước tiên là Bắc Xuyên Hạ Tử, rồi về sau đến Kiều Khả Y, hiện tại, lại đây một cô gái xa lạ?
Cô muốn điên rồi ——
Cuộc sống như vậy, đến khi nào đây?
Cô cũng không có nhiều thời gian như vậy mà đi đối phó với mấy người đẹp của anh.
Mà vị nam chính kia, nhìn vợ yêu của anh.
A, đây chính là lần đầu tiên cô ghen vì anh .
Một khắc có tính lịch sử như vậy, anh sao có thể không nhìn?
Anh sờ cằm, vẻ mặt hứng thú nhìn bảo bối của anh.
Chậc, thật sự là càng xem càng đáng yêu!
"Vậy tên vợ anh ấy là gì?" Oa Oa cố ý ra một vấn đề khó khăn hỏi cô ấy một chút.
Cô ấy ấp úng, không thể cho ra đáp án dễ chịu: "Cô ấy tên, tên. . . . . ." Nói nửa ngày vẫn không nói được, cuối cùng chật vật rời đi.
Oa Oa cười âm hiểm, nhìn Ân Dập Diễm, thấy anh sửng sốt mồ hôi lạnh ứa ra.
Sư tử ngoan ngoãn đi ra, biến thành con thỏ nhỏ.
"Hắc hắc. . . . . ." Anh giả bộ vô tội, cười ngây ngô .
Oa Oa liếc nhìn anh: "Ít cùng em chơi trò giả bộ làm con voi cắm lá hành lên mũi đi!"
Anh ha ha cười, nịnh nọt nói: "Kiến thức tăng lên thấy rõ, không tệ không tệ!"
"Ý của anh là ——trước kia kiến thức của em không nhiều lắm?"
"Ha, không có không có, tiểu nhân không dám, kính xin đại nhân độ lượng, bỏ qua cho tiểu nhân một lần."
Oa Oa hừ một tiếng, cơm cũng không có ăn, thuê xe đi trở về.
Để lại Ân Dập Diễm khóc không ra nước mắt, anh rốt cuộc biết, cái gì gọi là cầm lấy tảng đá tự đập gãy chân của mình .
Mặc kệ vì sao, để cho cô gái xinh đẹp kia ngồi xuống chính là anh không đúng!
Sau đó, vài ngày liên tiếp Oa Oa không có để ý đến anh, khiến cho anh cũng được nếm mùi đau khổ.
Cứ như vậy, cô ở Las Vegas vui vẻ chơi vài ngày.
Mọi người có thể thấy được một hình ảnh chính là: một cô gái mới cưới đi chơi khắp Las Vegas, mỗi khi cô đi đến đâu, đằng sau sẽ có một người đàn ông hào hoa phong nhã đi theo, sau lưng người đàn ông cũng luôn có một đám người áo đen đi theo.
Nếu như gặp được chuyện khó giải quyết, ví dụ như: quên mang tiền, hoặc là không đủ tiền, cô gái kia làm loạn, gặp phải chuyện gì đó. . . . . . Không tới vài giây đồng hồ, mỗi lần chứng kiến, người đàn ông kia thay cô giải quyết tất cả.
Ân Dập Diễm vẫn muốn tìm cô xin lỗi, hứa sau này mình không bao giờ sẽ cùng cô gái xa lạ nói chuyện nữa, tuy ngày đó cũng không phải lỗi của anh.
Có thể Oa Oa vẫn không chịu cho anh cơ hội.
|
Chương 79
Ads Mỗi ngày Oa Oa chơi mệt mỏi mới về đến nhà, anh chờ, bình thường là bóng lưng của cô, âm thanh đóng cửa.
Anh nhìn trời, cảm thán nói, "Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ, tuần trăng mật như vậy, còn là lần đầu tiên tôi thấy. . . . . ."
Cuộc sống liên tục như vậy đến ngày bọn họ trở lại thành phố Z, Ân Dập Diễm vẫn đi theo Oa Oa, sợ cô đi mất.
Oa Oa lúc anh còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền nói cho anh biết: ngay lập tức anh đến công ty đi làm.
Được rồi, cô thừa nhận, thật sự cô khiến cho anh không có đủ thời gian nghỉ ngơi, cô rất xấu, rất đáng giận.
Ai bảo anh trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, không mượn chuyện này trừng phạt sao được?
Vì vậy, sau khi xuống máy bay, khuôn mặt tuấn tú của Ân Dập Diễm đau khổ, khổ sở đi vào văn phòng.
Bị cô gái sai khiến làm cái này làm cái kia đã thật sự rất uất ức rồi, có thể anh không có biện pháp, cô gái kia là tình cảm chân thành duy nhất cuộc đời này của anh, không nghe không được.
Cũng bởi vậy, cả thế giới, cả công ty biết Ân Tổng giám đốc đã trở lại, cũng có một số người tránh không được đau đớn bị mắng một trận.
. . . . . . Bạo quân này, cũng chỉ có ở trước mặt Oa Oa là biến thành con cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, thu hồi móng vuốt.
Nhìn người đàn ông hô mưa gọi gió, đều cho rằng sẽ sai khiến cấp dưới như sai khiến cô gái vậy, nhưng lại không như vây, lại bị cô gái bắt nạt .
Xế chiều hôm nay, Nam Cung Ngạo biến mất đã lâu đột nhiên xuất hiện ở trong phòng làm việc của anh, chỉ vào mũi của anh nói: "Tên nhóc xấu xa! Mình thật muốn đem cô ấy mang đi, đi cho thật xa, cho cậu không tìm được cô ấy nữa !"
Dáng đi của anh ta xiêu vẹo, thất tha thất thểu, như đứng trên đám mây, có thể nhìn ra, tên đó uống nhiều quá.
Ân Dập Diễm cho tất cả mọi người lui ra, không chút hoang mang: "Dù sao bây giờ Oa Oa đang ở trong tay của mình, cậu muốn mang cô ấy đi? Mình nghĩ là rất khó."
"Không phải là cậu gặp được cô ấy sớm hơn mình một chút ư, có cái gì. . . . . . cùng lắm thì !" Nam Cung Ngạo nói: "Tình yêu, không có đến trước và sau, chỉ, chỉ có hai người bằng lòng. . . . . . Con mẹ nó cậu có hiểu hay không? !"
"Hai người cũng đâu có bằng lòng." Một câu của anh là tan mộng của Nam Cung Ngạo.
Nam Cung Ngạo chán chường cười, nấc lên, nói: "Cậu biết rõ mình cũng yêu cô ấy. . . . . ."
"Thì làm sao? Ngạo, xin lỗi. Mình sẽ không tặng Oa Oa cho bất cứ ai cả, cho dù cậu là bạn bè của mình cũng vậy."
Nam Cung Ngạo trước mắt một mảnh mông lung, rốt cuộc đứng không vững, ngồi xuống trên mặt đất một lúc.
Anh ôm đầu khóc: "Vất vả lắm mình mới gặp một cô gái làm động lòng, lại bị cậu đoạt đi rồi. . . . . . Đáng chết, vì sao cậu luôn tìm được trước mình!"
Hai người lúc còn rất nhỏ, đều là Ân Dập Diễm tìm được trước anh ——bạn gái đầu tiên của anh bị anh ta đoạt đi; người đứng nhất của anh bị anh ta đoạt đi; phần thưởng người đứng đầu của anh bị anh ta đoạt đi; người thứ nhất của anh. . . . . .
Cái gì cũng là bị anh ấy đoạt đi, Ân Dập Diễm từ nhỏ hào quang cũng rất chói mắt.
Cô giáo vườn trẻ yêu mến anh ta, bạn học yêu mến anh ta, em gái học lớp dưới trong trường cũng ngưỡng mộ anh ta, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, luôn có rất nhiều người ngưỡng mộ anh ta, yêu anh ta.
Vì cái gì Nam Cung Ngạo anh không có được những hào quang này? !
Hôm nay, cô gái đầu tiên làm anh rung động cũng không chịu tặng cho anh, còn khi kết hôn, thậm chí còn kêu anh làm phù rể, cái này sao anh có thể chịu nổi.
Anh cảm thấy tim anh như bị xé thành từng mảnh, rồi bị người đến chà đạp.
Tim anh rất đau.
Ân Dập Diễm rũ mắt xuống, giọng nói bình tĩnh: "Ngạo, mình vẫn biết cậu yêu Oa Oa, nhưng người cô ấy yêu là mình, mình hi vọng cậu có thể chúc phúc cho bọn mình."
"Chúc phúc. . . . . . Đúng vậy a, mình hẳn là chúc phúc các cậu. . . . . . Chúc phúc các cậu. . . . . ." Nam Cung Ngạo thống khổ ho khan, từ không thành câu.
Văn phòng đột nhiên an tĩnh lại, lúc này, vẻ mặt Oa Oa tung tăng như chim sẻ tiến vào.
Cô không có chú ý tới không khí trầm trọng lúc này."Diễm, em nghĩ đến một biện pháp rồi! Nếu như anh có thể mua cho em cái này, em liền tha thứ anh, như thế nào. . . . . . A? Nam Cung Ngạo, sao anh lại nằm ở đây?"
Cô thả quyển tạp chí trong tay xuống, đi qua, mắt nhìn xuống Nam Cung Ngạo: "Anh làm gì thế sao nằm ở trong này?"
Giọng nữ quen thuộc gọi anh trở lại, cố gắng đè xuống cảm giác đau đầu như muốn vỡ tung, anh chậm rãi mở mắt ra. Mở mắt ra, anh thật sự cho rằng đang nằm mơ!
Cô đứng ở trước mặt mình!
Cũng nhịn không được nữa, xúc động ôm lấy cô.
"Ôi chao —— anh sao lại ôm tôi thế?" Cô hỏi.
Nam Cung Ngạo ăn nói không rõ: "Anh. . . . . . Chúc phúc hai người, chúc phúc hai người. . . . . . Anh chán ghét mà chúc phúc hai người!"
Mùi rượu nóng rực phun bên cổ cô, cùng với mùi rượu nồng, Oa Oa quay đầu lại nhìn Ân Dập Diễm: "Diễm, anh ấy làm sao vậy?"
Anh nhìn lại Oa Oa, mắt sáng như đuốc: "Không có việc gì, để cho cậu ấy ôm một chút là được rồi, một lần cuối cùng."
Cô nghe theo, từ đó Nam Cung Ngạo ôm gần năm phút.
Ân Dập Diễm biết, đây là lần cuối cùng, Nam Cung Ngạo tuyệt đối sẽ buông ra.
Sau năm phút, Nam Cung Ngạo buông Oa Oa ra, lúc này anh mới tỉnh táo.
"Thực xin lỗi." Anh mỉm cười, sau đó từ từ đứng dậy, đi ra cửa."Diễm, mình chúc các cậu hạnh phúc."
"Cám ơn." Ân Dập Diễm vuốt cằm.
Khiến cho anh chúc phúc đàn ông của cô, tình cảm này, dấu thật sâu ở trong lòng là được rồi, không cần để cho cô biết, anh đã từng yêu cô sâu sắc, trái tim của anh thương yêu cô sâu sắc, chúc phúc cô. . . . . .
Thân hình cao lớn như Ân Dập Diễm biến mất ở hành lang . . . . . .
|