Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 10: Bắt gặp mua thuốc
Ads Nhâm Mục
Diệu không ngờ cô sẽ phối hợp như thế, khóe miệng nhếch lên một nụ cười
tà mị, vung tay ném chiếc chăn làm cản trở xuống đất.
Trên giường, một vết máu đỏ thẫm đập vào mắt hắn.
Chân mày hắn khẽ nhíu lại có chút nghi ngờ, không phải cô đã trải qua lần đầu tiên rồi sao, như thế nào còn cái này?
Kiều Tâm Du ngây ngô nhìn ánh sáng lộng lẫy phát ra từ chiếc đèn thủy tinh treo
trên trần nhà, ánh mắt dại ra như con rối không có linh hồn.
Hắn tách
hai chân cô ra. Hắn vốn tưởng là chất dịch, hóa ra đều là máu. Hành động của hắn tối hôm qua… vì sao trong lòng hắn cư nhiên có cảm giác tự
trách với một hung thủ giết người như cô.
Hắn không phải hi vọng thấy cô đau đến không muốn sống, đem cô hành hạ đến dở sống dở chết đấy sao?
Cô cảm giác được đau đớn khẽ nhíu mày lại, sau đó tiếp tục duy trì bộ dạng thẫn
thờ, lãnh đạm hỏi: “Anh nhanh lên một chút có được không?”
Nhậm Mục Diệu xoay người rời giường, đi vào nhà tắm.
Rất nhanh
sau đó, hắn quay lại trong tay cầm theo chiếc khăn mặt nóng . Thời điểm
hắn muốn chạm vào cô, thân thể cô run rẩy, nói: “Anh không cần phải làm
vậy!” Cô cuộn mình đứng lên ngăn cản hắn.
“Tôi cũng
không phải chưa từng chạm qua? Cô còn xấu hổ?” Không đợi sự cho phép của cô, hắn nhẹ nhàng kéo cô lại gần, lau vết máu khô trên người cô.
Kiều Tâm Du bởi vì ngượng ngùng bất giác đỏ mặt, khinh miệt cười một tiếng “Anh
đang toan tính cái gì vậy? Thưởng một cái tát sau đó lại cho một viên
kẹo để ăn sao?”
Hắn đột
ngột dừng tay lại, ném chiếc khăn mặt đi: “Tôi sợ cô không còn giá trị
lợi dụng, Nhâm Mục Diệu tôi chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn. Cô nên đến
bệnh viện khám qua một chút, tôi không thích đùa bỡn một thân thể tàn
tạ!”
Ném xuống những lời lạnh như băng xong, hắn tắm rửa, thay âu phục rồi rời đi không nói thêm tiếng nào.
———-
Mặc dù thân thể mềm yếu bất lực nhưng cô vẫn còn vấn đề muốn giải quyết.
Lần đầu
tiên chịu tốn tiền đi đến bệnh viện Phương Thị tiêm mũi tiêu viêm, mua
thuốc uống và dĩ nhiên cô không quên uống cả thuốc tránh thai.
Quan hệ
thân mật như vậy mà hắn không dùng bất kỳ biện pháp nào. Cho nên để
phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, việc này nhất định cô phải làm .
Hi vọng sau đó thuốc tránh thai còn có tác dụng.
“Tâm Du, tại sao em lại ở chỗ này?” Sau lưng truyền đến âm thanh ấm áp, ôn hòa.
Kiều Tâm Du giật mình hốt hoảng nhét thuốc trong tay vào túi xách, nhưng tay run lên làm một hộp thuốc lăn xuống mặt đất.
Cô lập tức cúi xuống nhặt lên, trên mặt thoáng chốc đỏ ửng, đứng tại chỗ không dám nhìn thẳng anh.
Mặc y phục
trắng, toàn thân anh tỏa một loại hào quang lấp lánh giống như vị thần,
ngũ quan thanh tú, vóc người to lớn, còn có khí chất nhã nhặn ôn hòa lập tức thu hút tất cả ánh mắt trong đại sảnh.
“Viện trưởng Phương.” Sau lưng, tiểu y tá nhắc nhở anh, cô không muốn thấy viện trưởng say sưa nhìn một cô gái như thế.
“Cô đem
phần tài liệu này cho chủ nhiệm khoa ngoại, tôi có việc rời đi một lát.” Phương Đình cầm văn bản trong tay đưa cho tiểu y tá, sau đó nhẹ nhàng
nói với Kiều Tâm Du: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”
|
Chương 11: Nói dối hắn
Ads Hoa viên
phía sau bệnh viện vắng vẻ, đìu hiu. Trên hai cây bạch quả cao lớn chỉ
còn trơ trọi vài chiếc lá vàng úa, vài chiếc nhẹ nhàng rơi xuống rải đầy khắp mặt đất. Hai người chậm rãi đi tới nơi có những tán lá đẫm sương
che phủ.
Sự tĩnh lặng bao phủ hai người, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở nhè nhẹ.
Phương Đình muốn phá vỡ sự lúng túng và trầm mặc của Kiều Tâm Du nhưng lại không biết nên nói về đề tài gì.
“Tại sao em mua thuốc đó?” Phương Đình không nhịn được hỏi.
Kiều Tâm Du dừng bước, có chút hoảng sợ quay đầu đi hướng khác, tránh né ánh mắt
của anh. “Bởi vì em sợ “đại di mụ” tới, đau bụng làm ảnh hưởng tới cuộc
thi sắp tới.”
“Đại di mụ” đối với Kiều Tâm Du quả thật chính là một nỗi đau đớn khiến cho cô toàn thân bất lực, sắc mặt trắng bệch nôn mửa liên tiếp, hiện tại ngay cả
thuốc giảm đau cũng không thể xoa dịu.
Cô thật sự không biết nói dối, trong lòng bàn tay tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, nói chuyện cũng qua quýt.
“Cuộc thi
quan trọng nhưng thân thể cũng quan trọng không kém, loại thuốc dùng
nhiều vẫn là không tốt. Lần sau anh sẽ chuẩn bị cho em một ít thuốc bắc
để điều trị thân thể”. Phương Đình dịu dàng nói, nét mặt tràn đầy sự
quan tâm với cô.
Nhẹ nhàng nói một tiếng “Cám ơn!” Chột dạ khiến Kiều Tâm Du không dám ngẩng đầu.
“Tối hôm nay có rảnh không?”
Khuôn mặt
Kiều Tâm Du cứng đờ, thoáng hiện một tia buồn bã: “Thật xin lỗi! Em gần
đây không có thời gian, em muốn nghiên cứu cho kì thi sắp tới”
“Nha đầu
ngốc.” Anh thở dài một tiếng, đưa tay kéo cô ôm vào ngực: “Đã nói với em không cần nói với anh ba chữ đó. Cố gắng lên! Phải tin tưởng bất kể em
làm cái gì anh cũng sẽ ủng hộ em.”
“Vâng!”
Kiều Tâm Du nghẹn ngào gật đầu, nước mắt không nhịn được trào ra. Đã lâu lắm rồi, trái tim lãnh lẽo của cô mới có cảm giác ấm áp.
Mùi thuốc khử trùng trên người anh nhàn nhạt, thấm vào tận tim gan.
Ở trong
ngục năm năm, cô chịu đựng đủ bao nhục nhã. Mỗi ngày phải làm việc tay
chân gian khổ nhưng cô vẫn kiên trì chương trình học chính quy. Bởi vì
là tội phạm đang bị cải tạo, cô vấp phải trắc trở khó khăn khi tìm việc
làm. Cô không vì điều này mà gục ngã, ngược lại càng thêm chăm chỉ đi
học chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Cô cố gắng như thế, chỉ mong sống thật tốt để mẹ ở trên thiên đường được an tâm.
Kiều Tâm Du lặng lẽ rơi lệ, khi nước mắt từ khóe mắt lăn xuống trên chiếc áo blue trắng của anh, anh đẩy Phương
Đình ra, “Thật xấu hổ, làm dơ y phục của anh.”
Phương Đình hé miệng cười một tiếng tựa như trong nháy mắt làm bùng cháy lên ngọn
lửa rực rỡ, xoa xoa đỉnh đầu của cô, “Không sao, bờ vai của anh mãi mãi
cho em dựa vào.”
Kiều Tâm Du le lưỡi: “Nếu bị tiểu y tá trong bệnh viện thấy, em chịu không nổi.” Cô nhìn đồng hồ đeo tay vội vàng nói: “Đến lúc em phải đi học phụ đạo
rồi.”
Khóe môi nhếch lên một nụ cười nhưng đáy mắt lại ngấn lệ quang.
Phương Đình thu lại nụ cười trên mặt, nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa, lo lắng
nói: “Em bình thường không biết nói dối, tại sao lại muốn giấu diếm anh? Tâm Du, anh đối với em mãi không thay đổi.”
Âm thanh trong trẻo chậm rãi lan tỏa trong bầu không khí lạnh lẽo cuối thu.
|
Chuong 12:
Cuối thu,
trời tối rất nhanh. Mới vừa rồi, chân trời vẫn còn ráng đỏ, trong nháy
mắt màn đêm đã kéo đến. Hơi lạnh mùa thu nhàn nhạt nhẹ nhàng lan tỏa
trong không trung.
Kiều Tâm Du vì tiết kiệm nên ngồi xe buýt, nhưng từ bến xe bus về biệt
thự còn một
khoảng cách rất dài, cô chậm rãi đi bộ trở về.
Đi rất lâu, chân của cô đã sắp tê rần, cuối cùng trong bóng tối thấy
thấp thoáng
một bóng dáng mờ nhạt. Biệt thự đứng tĩnh lặng trong bóng tối, không có
một tia sáng nào phát ra chứng tỏ không có người trong nhà.
Hắn vẫn
chưa về? Cũng đúng! Hoa hoa công tử như hắn chắc chắn nuôi không ít phụ
nữ bên ngoài, hắn làm sao có thời gian chú ý đến một mình cô. Nghĩ vậy,
Kiều Tâm Du trong lòng thở phào nhẹ nhỏm.
Vừa mở cửa bước vào nhà, một tiếng quát lớn thô bạo từ trong phòng khách thình lình vọng ra: “Tại sao đến bây giờ cô mới về?!!”
Bộp bộp!
Chồng sách dày trong tay Kiều Tâm Du rơi xuống đập vào chân nhưng cô vẫn sửng sốt ngây người tại chỗ, không dám di chuyển một bước.
Nhâm Mục
Diệu bật đèn, trong khoảnh khắc, ánh sáng rực rỡ tràn ngập từng ngóc
ngách trong phòng. Đương nhiên cũng làm cho Kiều Tâm Du thấy được cơn
thịnh nộ đè nén đã lâu trên mặt hắn.
“Tôi không nghĩ anh sẽ về sớm thế này”. Kiều Tâm Du hốt hoảng ngồi xuống nhặt sách lên, thay dép đi trong nhà vào.
Nhâm Mục
Diệu lười biếng tựa vào ghế sa lon, khuôn mặt tuấn mĩ không tì vết quay
lại, tròng mắt đen dâng lên một tia châm biếm lạnh lẽo, ánh mắt chuyển
động nhưng lạnh đạm, tà mị lạnh như băng hỏi ngược lại: “Như thế nào?
Chỉ mong tôi không ở đây sao? Tôi đến hay đi không đến lượt cô quản! Hóa ra lòng ham muốn của cô lớn như vậy, tôi không thỏa mãn được cô, cô còn phải ra ngoài tìm tên đàn ông khác?
“Tôi không có, tôi không có.”
Lời nói của hắn giống như một cây gai đâm vào trái tim cô, khiến nó ứa
máu. Tại sao làm tổn thương thân thể của cô, lại còn chà đạp lên chút tự tôn thương
cảm ít ỏi của cô nữa.
Đôi mắt
chim ưng hung tợn nhìn quyển sách trong tay cô: “Cô lại còn đọc sách?
Giả bộ ngốc sao?” Nhâm Mục Diệu đứng lên, đưa tay muốn cầm lấy quyển
sách trong tay cô.
Kiều Tâm Du ngay lập tức lui về sau hai bước, tránh được hắn, đem sách
giấu sau
lưng: “Không có gì, anh sẽ cảm thấy không hứng thú.”
Cô càng
tránh né, ngược lại càng khơi dậy hứng thú của hắn. Nhâm Mục Diệu dùng
sức một cái túm lấy cô, đoạt lấy quyển sách trong tay cô nhưng kéo theo
túi xách cũng rơi trên mặt đất.
Mấy quyển
sách thi nghiên cứu Anh ngữ một lần nữa rơi xuống mặt đất nhưng thuốc
trong túi xách cũng lăn ra ngoài. Nhâm Mục Diệu nhếch môi cười lạnh,
trong mắt đều là âm lãnh và sắc dục: “Cô cư nhiên đi mua thuốc tránh
thai?”
Kiều Tâm Du sắc mặt tái nhợt, âm thanh run rẩy khẽ nói: “Tôi không uống
cái này,
ngộ nhỡ tôi mang thai thì phải làm sao bây giờ?”
Nhâm Mục
Diệu nghe được 2 chữ mang thai, lửa giận lập tức liền bùng lên, trên
trán nổi đầy gân xanh, một tay dùng lực nắm lấy cằm của cô. Hắn hài lòng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, tái nhợt. Trong miệng của hắn bật ra một tiếng cười lạnh, hết sức giễu cợt nói:
“Tôi chính là muốn cô mang thai!”
|
Chương 13: Cừu hận từ đâu tới
Ads Kiều Tâm Du tưởng rằng chính mình nghe nhầm, mày liễu nhíu lại: “Vì sao?”
Muốn cô sinh đứa nhỏ để trói buộc hắn?
Cô không rõ trong lòng hắn rốt cục nghĩ như thế nào, hắn là ma vương tới từ địa
ngục, toàn thân tràn ngập hơi thở chết chóc. Cô có thể cảm giác được sự
căm phẫn, muốn đem cô đẩy vào vực sâu vạn kiếp bất phục của hắn.
Cô vẫn không hiểu đến tột cùng là mình đã làm gì sai? Vì sao lại dẫn đến sự trừng phạt cùng phẫn nộ của hắn?
“Anh đến
cùng là muốn đạt được cái gì từ trên người tôi! Suy cho cùng cô muốn như thế nào?” Cô không sợ hãi mà hướng về phía hắn la hét cuồng loạn, một
lần nói ra hết những bất mãn, kìm nén chặt trong tim từ lâu.
Đôi mắt sâu thẳm của Nhâm Mục Diệu hiện lên một tia hàn băng, không chút lưu tình
nào đem Kiều Tâm Du ném về sofa: “Điều tôi muốn vô cùng đơn giản.”
Hắn nhướng
lên mày kiếm hung tợn lạnh lùng, mâu quang hệt như thanh kiếm sắc bén,
hận không thể đâm xuyên qua cô, chậm rãi nói, “Tôi muốn cô sống không
bằng chết.”
Lời nói
lạnh như băng giống như nước đá mùa đông hắt lên người Kiều Tâm Du, máu
huyết toàn thân cô đông cứng, một chút cũng không thể cựa quậy, réo rắt
thảm thiết mà cười nhạt một tiếng: “Sống không bằng chết? Nói đi, anh
muốn tra tấn tôi đến sống không bằng chết như thế nào?”
Ngữ khí của cô hững hờ thản nhiên giống như đang nói đến một chuyện không liên quan đến mình, phần bình tĩnh thong dong này làm cho hắn bị kìm hãm lại, tựa hồ như hắn đưa cho cô một vấn đề rất đơn giản.
“Anh muốn như thế nào mới có thể buông tha tôi?” Cô ngẩng đầu hướng hắn hét to.
Khóe miệng
Nhâm Mục Diệu gợi lên nụ cười tà ma, bàn tay xoa nhẹ lên bụng cô, nụ
cười ma quỷ châm lên lửa giận trong mắt hắn: “Mang thai đứa nhỏ của tôi, sau đó để tôi giết chết!” Đôi mắt sắc bén mang theo thị huyết âm lệ
hiện lên, bàn tay bóp chặt vào phần bụng của cô.
Đau! Kiều Tâm Du bị đau đến kêu thành tiếng.
Giống như trong bụng của cô thực sự có cục cưng mà hắn đang cực lực muốn bóp chết.
“Anh!” Cô nghiến răng nghiến lợi mắng: “Anh là ma quỷ giết người không thấy máu.”
Ba! Nhâm
Mục Diệu tốc độ nhanh như chớp đã cho cô một cái tát, đôi mắt không chứa một tia nhiệt độ: “Tôi là ma quỷ! Đều là do cô đã đẩy tôi vào địa
ngục!!!”
Kiều Tâm Du cảm thấy một trận ong ong bên tai, cả khuôn mặt nóng rát, một cỗ chua
sót trong miệng tràn ra. Chất lỏng đỏ tươi từ khóe miệng cô chảy xuống.
“Tại sao?
Anh phán tôi tội chết nhưng cũng nên nói cho tôi biết đến tột cùng tôi
đã phạm tội gì chứ!” Khuôn mặt thanh lệ đã sưng lên.
Bị đánh đối với cô mà nói giống như ăn cơm bữa. Khi còn bé thì là những đòn đánh
đập của mợ, trong nhà giam thì có sự hành hung của giám ngục, bây giờ
còn có trận đánh hung ác của hắn.
Trong cuộc
sống, cô luôn luôn đóng vai một nhân vật phải chịu đòn. Khi nào cô mới
có thể thoát khỏi hoàn cảnh bi thương này? Khi nào cô mới không cần phải đau khổ như thế?
Đôi mắt tăm tối của hắn phát ra tia lạnh hận không thể đem cô lăng trì đến đau đớn
nói: “Cô chẳng lẽ đã quên vào một buổi tối của năm năm trước, là cô…”
Tay của hắn bóp chặt chiếc cổ mịn màng của cô: “Chính cô đã đâm chết Tử
Oánh cùng với đứa nhỏ của chúng ta, hơn nữa ba ngày sau sẽ là hôn lễ của chúng ta, chính cô đã phá hủy tất cả.”
Gân xanh
nổi lên đầy trán, đôi mắt hung bạo trợn lên thêm thập phần dữ tợn, hai
tay dùng thêm sức, có thể nghe được từ chiếc cổ non mềm của cô truyền
đến tiếng cách cách cùng với tiếng rắc rắc của xương cốt.
Bừng tỉnh
đại ngộ. Thì ra hết thảy mọi thứ đều có liên quan đến tai nạn xe năm năm trước, nhưng đây là lỗi của cô sao? Xe là do Kiều An Mạn điều khiển,
gây tai nạn cũng là cô ta, nhưng mợ không muốn cho con gái mình cả đời
bị hủy nên đã ép cô gánh tội thay.
Thì ra nguyên bản đau khổ cô phải chịu đều không phải là thứ cô đáng phải nhận.
Đôi mắt
Kiều Tâm Du rạng rỡ, phát ra thanh âm của sự thống khổ, cảm giác mình
gần như không thể hô hấp được nữa. Từ từ nhắm hai mắt lại chờ đợi sự
giải thoát, như vậy đau khổ sẽ kết thúc, như vậy có thể được trông thấy
mẹ nơi thiên đường.
|
Chương 14: Ác độc
Ads Nhâm Mục
Diệu thấy vẻ mặt trắng bệch của cô, bàn tay sắc bén tỏa ra sự hung ác
rét lạnh từ từ nới lỏng ra, trên khuôn mặt tuấn dật mang theo ý cười tà
mị: “Cô muốn chết! Không dễ dàng như vậy.”
“Khụ khụ.”
Cô mãnh liệt ho một hồi: “Anh không phải muốn tôi đau khổsao? Vì sao
không trực tiếp bóp chết tôi!” Cổ họng một trận nóng rát, cất tiếng nói
từng chữ tựa như bị giày vò, tiếng nói đau đớn lộ vẻ cực kỳ thô khàn.
“Chết! Quá
tiện nghi cho cô, tôi muốn cô sống không bằng chết (Heo: cha này có câu
này mà nói mãi. Phong: chuẩn chuẩn, đổi câu mới đi anh ơi =]]), từ từ
hành hạ cô mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng tôi!” Lời nói rõ ràng
từ trong kẽ răng hắn phun ra, quấn quanh lấy cô giống như lưỡi dao sắc
bén muốn đem cô chém ngàn vạn nhát đao.
Kiều Tâm Du ho khan, vẻ mặt từ từ ửng đỏ giống như cô gái thẹn thùng, sau đó chậm
rãi đứng lên nhàn nhạt nói: “Tôi rất mong chờ!” Thanh âm không có một
tia hoang mang giống như con rối không có linh hồn hoàn toàn thỏa hiệp
với hắn.
Cô vượt qua hắn, cúi người xuống nhặt đồ đạc rơi trên mặt đất. Thời điểm bàn tay
nhỏ nhắn của cô đụng tới thuốc tránh thai. Nhâm Mục Diệu tiến nhanh lên, đôi giày da được đánh bóng loáng nặng nề dẫm lên tay cô: “Việc này
ngươi không cần phải vội.”
Kiều Tâm Du bị đau cắn chặt cánh môi mềm mại, nhịn xuống ý muốn kêu đau. Cô biết rõ Nhâm Mục Diệu lúc này chính là ma quỷ, coi đau đớn của người khác là
niềm vui. Nếu đã không thể thay đổi việc hắn trả thù, vậy theo dự tính
ban đầu cô cũng sẽ không để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược yếu đuối của mình.
Cô giống như đóa hoa mai ngạo nghễ đứng giữa trời đông gió lạnh thấu xương, gió càng mạnh mẽ cô càng không khuất phục.
Nhâm Mục
Diệu thấy gương mặt ôn nhã thanh lệ của cô không có một chút nhăn nhó,
không có chút thất vọng nào, bạc môi giương lên tia cười tà mị tăng thêm một chút lực đạo nơi bàn chân.
Nghe được thanh âm nơi đầu khớp xương thanh thúy răng rắc, phía dưới chính là thanh âm hộp thuốc tránh thai bị giẫm lên.
“Yên tâm
thuốc này tôi không dùng.” Thanh âm thanh u (đẹp và tịch mịch) của cô
hơi hơi run nhưng cô vẫn tận lực duy trì sự bình tĩnh.
Nhâm Mục
Diệu nhấc chân lên, đôi mắt bỗng dưng mở lớn, giờ phút này bàn tay nhỏ
nhắn mềm mại của cô tụ máu nổi lên những vết xanh đen, toàn bộ bàn tay
đều sưng phồng lên.
Từ đầu đến
cuối Kiều Tâm Du không nhìn hắn dù chỉ một cái, cương ngạnh đứng lên,
chầm chậm giống như âm hồn tiến về phía lầu hai.
Cô không sợ hãi, không kiêu ngạo không siểm nịnh đã khơi dậy sự phẫn nộ lớn hơn trong lòng hắn.
Mày kiếm
đen đậm của Nhâm Mục Diệu nhíu chặt lại, từ trong sâu thẳm đôi mắt hiện
lên u quang phẫn nộ: “Cô còn chưa thực hiện xong nghĩa vụ đâu.” Rồi sau
đó đi ra phía trước ôm lấy Kiều Tâm Du, vác cô lên vai hướng tới phòng
ngủ lầu hai.
Mạnh mẽ đá tung cánh cửa phòng ngủ.
Đem Kiều
Tâm Du ném xuống, tự cởi bỏ áo sơmi với tốc độc cực nhanh: “Nhớ kỹ, cô
hiện tại chính là dùng thân thể của mình để trả nợ.”
“Không! Tôi không muốn.” Kiều Tâm Du chỉ cần vừa nghĩ đến những việc mình đã trải
qua, đối với cô mà nói đó chính là một cơn ác mộng, đau đớn đến mức cô
nghĩ chính mình sẽ lập tức chết đi, cô có thể chấp nhận sự thống khoái
bị mất mạng bởi một đao nhưng chịu không nổi sự tra tấn như cầm thú của
hắn.
Cô hoảng
hốt nhảy xuống giường muốn tìm một chỗ để trốn. Thế nhưng mới bước được
hai bước đã bị hắn một túm bắt quay lại: “Cô chính là công cụ phát tiết
của tôi.”
“Không, không cần!” Kiều Tâm Du hoảng loạn lắc đầu, đôi mắt trong suốt đã hiện lên những tầng nước.
“Tôi đây
hôm nay sẽ làm cho cô được mở mang kiến thức để biết cái gì là hành vi
cầm thú.” Lời nói của hắn giống như băng lạnh đâm thẳng vào trong lòng
cô.
|