Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 175: ĐỂ LẠI THƯ TRỐN ĐI
Ads Đôi đồng tử lềnh bềnh những tia sáng hệt như làn nước thu, đáy mắt cô phủ dày một loại cảm giác ưu thương, thật đậm, không thể tan.
Dòng nước từ trong vòi chậm rãi chảy xuôi xuống, cột nước trong veo ấy rơi vào đầu ngón tay mềm mại không xương của Kiều Tâm Du, xuyên qua giữa kẽ tay, dần dần cọ rửa đi những vệt máu khô khốc.
Bàn tay trắng muốt dính vào một giọt nước ấy dường như trong suốt, như có thể nhìn được từng mạch máu dưới da, dương như cô có thể cảm nhận được dòng máu đang chảy trong huyết quản mình.
Đúng! Chính đôi tay này đã hại chết đứa con trong bụng Lương Tử Ngưng!
Kiều Tâm Du giống như nổi điên, cô ra sức chà xát hai tay của mình. Đổ đầy dung dịch rửa tay lên bàn tay, dùng toàn bộ sức lực của mình đè nắn, nhào nặn ra rất nhiều lớp bọt nhẵn nhụi mềm mại, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa sạch, lấy ra một lo dung dịch khử trùng từ phòng bếp, đổ trên tay, cảm giác được một luồng nhiệt nóng ào tới, bèn liều mạng chà xát. . . . . .
Hai bàn tay trắng nõn của cô dần dần sưng đỏ vì bị chà xát mạnh, dường như nó đã bị nứt nẻ.
Nhưng, cô vẫn không dừng lại, bất kể dù tẩy hay rửa thế nào, cũng rửa không sạch tội ác trên tay cô.
Hạnh phúc thật sự rất giống những hạt cát chảy trong lòng bàn tay, càng dùng sức bắt chúng lại, thì lớp cát chảy xuôi xuống theo từng khe tay càng nhanh.
————
Nhâm Mục Diệu đợi đến khi Lương Tử Ngưng giải phẫu hoàn thành, sau khi biết không còn gì đáng ngại, hắn vội chạy nhanh về công ty. Bởi vì hôm nay đột ngột rời đi, nên công việc của hắn càng thêm chất đống. Khi hết bận rộn, hắn ngẩng đầu lên đã thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ tối đen như mực, ánh đèn nê-on sáng không ngừng lóe lên. Từ góc nhìn này, cảnh đêm tráng lệ ấy như những ngôi sao đêm của bầu trời đã rơi xuống trên mặt đất.
“Tâm Du, Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu bước nhanh vào biệt thự, bầu không khí lạnh lẽo khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy bất an, hắn đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Kiều Tâm Du.
Phòng ngủ, phòng làm việc, phòng vệ sinh, phòng bếp. . . . . . nơi có thể tìm hắn đều đã tìm hết nhưng không hề nhìn thấy cô.
“Tâm Du! Anh đếm tới ba, em mau ra đây cho anh!” Nhâm Mục Diệu cao giọng, rống to trong phòng ngủ.
Cân nhắc đến chuyện tôn trọng quyền riêng tư của chủ nhân, tất cả người làm đều sống riêng tại một biệt viện phía sau biệt thự, vì thế dù âm giọng có lớn đến cỡ nào, phía sau cũng nghe không được.
Đôi mắt nhuộm đầy sương lạnh của hắn liếc thấy một phong thư trên đầu giường, hắn bước nhanh tới, mở ra —— trong đó là tờ giấy đăng kí kết hôn hắn đã buộc cô kí, cùng với một phong thư.
Nét chữ xinh đẹp tinh tế, mỗi một đường bút đều dùng sức viết ra, cứ như đây là từng lời được khắc vào trái tim cô, là suy nghĩ trong lòng cô.
“Mục Diệu:
Mặc dù đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng lúc cầm bút lên em vẫn không ngờ nó lại nặng như vậy, khi viết em cũng không nghĩ nó lại khó khăn như thế.
Nghĩ kĩ lại, việc chúng ta gặp nhau, yêu nhau, giống như một giấc mộng kì ảo, không chút chân thật.
Lần đầu tiên gặp nhau, anh đã làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy với em, vốn em cho rằng sau ngày đó, cuộc sống toàn một màu xám của em sẽ càng thêm trở nên âm u không có ánh mặt trời. Kết quả... đó lại là sự bắt đầu của một bước ngoặt trong cuộc sống. Dần dần em nhận ra được những đáng yêu đằng sau cá tính bá đạo của anh, dần dần hiểu rõ anh ngoài mặt lạnh lùng tàn nhẫn còn có cả nhiệt tình... Tất cả tất cả, dần dần hòa tan đi khoảng cách giữa em và anh, tâm của em không tự chủ được muốn đến gần anh. Ngay lúc đó, em có một hi vọng vô cùng nhỏ bé, rằng chỉ cần có thể im lặng thích anh ở trong lòng là tốt rồi. Nhưng, anh ngày càng đối xử tốt với em, khiến em hoàn toàn không giữ được trái tim mình.
Anh biết không? Thích căn bản không phải chỉ là chuyện của hai người.Lương Tử Ngưng không phải là vật cản giữa hai chúng ta, bởi vì cho dù không có cô ấy đi chăng nữa, thì sau này trong cuộc sống cũng sẽ có thể xuất hiện Lương Tử Ngưng thứ hai, Lương Tử Ngưng thứ ba. Điều này có thể nói rõ, tình yêu của chúng ta thật sự rất mong manh, căn bản là chịu không nổi bão táp mưa sa. Chuyện lần này dường như chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ, vậy mà anh, và em, cũng không chịu đựng được.Em mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, anh nói em ích kỷ cũng được, nói em mềm yếu cũng không sao, nhưng em thật sự muốn buông tay.
Bởi vì không có cách nào ngừng yêu anh, cho nên em đành lựa chọn cách rời đi. Chỉ có như vậy... Tình yêu của em dành cho anh mới có thể dần dần lắng xuống.
Còn nữa, nhớ chăm sóc Lương Tử Ngưng thật tốt!
Xin lỗi, sự xuất hiện của em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh, hi vọng sau khi em rời đi, cuộc sống của anh sẽ có thể khôi phục lại bình yên như trước.”
“Ngu ngốc! Đứa ngốc này!” Lông mi đen của Nhâm Mục Diệu nhíu chặt, đôi con ngươi đen thăm thẳm thật giống như một hồ băng. Ngón tay thon dài của hắn dùng lực, đem tờ giấy mềm bóp chặt lại thành một khối.
Vậy là ý gì, thâm tình thổ lộ với hắn một phen, sau đó đem tàn cuộc vứt bỏ lại cho hắn, chia tay mà không nói trước một lời?
Đem lòng của hắn trộm đi, sau đó lại sảng khoái phủi mông một cái chạy lấy người?
Làm gì có chuyện tốt như thế!
“Kiều Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu nghiến răng nghiến lợi nói.
————
Thuốc mê dần dần tan, từng cơn từng cơn đau đớn khoan vào tim lan đến tận xương, Lương Tử Ngưng dần dần tỉnh táo lại.
Yếu ớt mở ra đôi mắt, cảnh sắc mơ hồ có vẻ ngày càng rõ ràng, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn quen thuộc, cô hơi sững sờ, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười khổ, “Phải chăng mình vẫn còn đang nằm mơ, mình sắp chết rồi, nên ông trời mới cho mình một giấc mộng đẹp trước khi ra đi này.” Giọng nói yếu ớt - nhỏ như tiếng muỗi kêu, như được xuyên thấu qua từ một màn sương mù dầy đặc, lại có vẻ như không chân thật.
Đôi mắt lạnh như băng của Nhâm Dịch Tuấn đang ngắm nhìn cảnh đêm sáng chói ngoài cửa sổ, vừa nghe được tiếng động, hắn lập tức đem tầm mắt chuyển dời sang Lương Tử Ngưng, chân mày kiếm của hắn nhếch lên, “Em đã tỉnh?”
“Dịch Tuấn, thật là anh sao?” Cảm giác mơ hồ nơi đáy mắt giống như làn sương dần dần tiêu tán, cô thấy rõ hắn, hơn nữa còn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo toát ra từ người hắn, giờ cô có thể khẳng định, cô vẫn chân thật tồn tại.
Lương Tử Ngưng kích động muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân cô giống như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng nề không thể tưởng, căn bản là không cách nào nhúc nhích.
“Không nên cử động, em vừa mới giải phẫu.” Thanh âm lạnh lẽo lãnh đạm của Nhâm Dịch Tuấn vang lên. Dù là lời quan tâm, nhưng khi nó được thốt ra từ trong miệng của hắn, lại cực kì lạnh lùng.
Nhưng với Lương Tử Ngưng thì cảm động không thôi, cô chậm rãi mở ra bàn tay phải đang nắm thật chặt của mình, máu đỏ bên trong đã khô, USB màu bạc cũng bị lây dính vết máu, bởi vì nắm quá chặt, USB trong tay cô đã gây ra mấy vết hằn sâu, thứ dưới lớp da tay mỏng manh kia chính là nhiệt huyết của cô.
“Tất cả tài liệu cơ mật của tập đoàn Nhâm Thị đều nằm trong đây.” Lương Tử Ngưng nhếch lên đôi môi trắng bệch của mình, lộ ra nụ cười hạnh phúc khi hoàn thành sứ mệnh. Cô muốn tự tay giao nó về trong tay hắn, nhưng, cô bây giờ, ngay cả chút hơi sức để giơ tay lên cũng không có.
|
Chương 176: CON ĐÃ KHÔNG CÒN
Ads Đôi mắt tối tăm của Nhâm Dịch Tuấn bỗng dưng bừng sáng, hắn cầm lên chiếc USB nhỏ nhắn nhẹ tênh trong tay cô, nhưng đối với Lương Tử Ngưng mà nói, nó lại ngàn vạn nặng nề.
“Dịch Tuấn. . . . . .” Lương Tử Ngưng yếu ớt gọi tên hắn.
“Yên tâm đi! Sau khi thành công, chúng ta lập tức sẽ kết hôn.” Lới nói lãnh đạm, không nghe ra được bên trong có mấy phần thành ý.
Trên mặt Lương Tử Ngưng lộ ra ánh sáng hạnh phúc, bởi vì cô rất hiểu cá tính của Nhâm Dịch Tuấn, chỉ cần hắn đồng ý cam kết, hắn nhất định sẽ thực hiện.
“Dịch Tuấn, em tin rằng không bao lâu nữa, một nhà ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau .”
Đôi con ngươi đen của Nhâm Dịch Tuấn bị một màng sương lạnh phủ lên, lẳng lặng nói: “Đứa bé đã không còn.”
“...” Đôi mắt hơi suy yếu của Lương Tử Ngưng bỗng chốc trợn to, gương mắt trắng bệch hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó là chuyển biến thành ưu thương tột cùng, cánh môi trắng bệch run rẩy không dứt, lắc đầu, “Không đâu, con của chúng ta rõ ràng đang ở trong bụng em, con không bị sao cả, anh gạt em...”
“Em tỉnh táo một chút đi!” Nhâm Dịch Tuấn hướng về phía cô quát, “Đứa bé thực sự đã không còn! Em không muốn thừa nhận cũng được, nhưng đó là sự thật!”
“Là Kiều Tâm Du! Chính người đàn bà đê tiện đó đã hại chết con chúng ta, Dịch Tuấn, anh trả thù cho con của chúng ta có được không, em muốn người đàn bà kia phải sống không bằng chết. . . . . .” Lương Tử Ngưng đem ưu thương bi phẫn tích tụ đầy trong đáy lòng chuyển hóa thành hận ý, lửa nóng hừng hực bừng cháy trong mắt cô, hận không thể ăn tươi nuốt sống Kiều Tâm Du.
Nhâm Dịch Tuấn thấy Lương Tử Ngưng âm ngoan hiểm ác như thế, chân mày khẽ chau chặt, lãnh đạm nói: “Chuyện này cũng chỉ là ngoài ý muốn. . . . . .”
“Không phải là ngoài ý muốn, chính Kiều Tâm Du đẩy em xuống . . . . . . Là cô ta hại chết con của chúng ta. . . . . .” Lương Tử Ngưng liến thoắng không ngừng, thần trí cô dường như có chút tan rã.
“Em đừng nói nữa! Duyên phận của chúng ta với đứa bé này đã cạn, em không cần phải đau lòng nhiều như thế. Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều đứa khác.” Nhâm Dịch Tuấn cố nán lại an ủi cô, vỗ vỗ phía sau lưng cô.
Từng giọt lệ theo đôi mắt được thắp sáng bởi ngọn lửa đen tối của cô dần dần tuôn trào, “Dịch Tuấn. . . . . . Chẳng lẽ anh không hận cô ta sao? Chính cô ta đã giết chết con của chúng ta, chẳng lẽ anh còn muốn bảo vệ cô ta sao? Em đã ở bên cạnh anh chăm sóc anh bao lâu nay, chẳng lẽ lại thua kém một người chỉ mới gặp anh vài lần, số lần lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay?”
Đôi con ngươi của hắn lóe lên tia sáng đen, Nhâm Dịch Tuấn không muốn ở đây bàn luận về vấn đề rối rắm này với cô, chậm rãi nói: “Em vừa mới giải phẫu, sức khỏe còn rất yếu, nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Nhâm Dịch Tuấn đắp chăn cho cô, vén sợi tóc rơi lạc trên trán cô qua, “Đừng suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
Lương Tử Ngưng bị vẻ dịu dàng bất ngờ của Nhâm Dịch Tuấn làm dời đi lực chú ý, cô giống như một cô gái nhỏ ngây thơ đang say đắm với mối tình đầu, gương mặt cô ửng hồng, thẹn thùng gật đầu, nhắm mắt lại.
Đôi con ngươi của Nhâm Dịch Tuấn bỗng chốc thoáng qua một tia sáng đen, tay hắn nắm chặt chiếc USB lạnh như băng, thứ được đổi lấy bằng sinh mạng của chính con hắn. Hắn sẽ bắt Nhâm Mục Diệu trả giả lại tất cả, cũng sẽ bồi trả lại gấp bội cho cô.
Chỉ cần là thứ của Nhâm Mục Diệu, hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn để đoạt lấy.
Chẳng hạn như tập đoàn Nhâm Thị, và Kiều Tâm Du.
————
“Rầm ——” một xấp giấy tờ bị ném mạnh trên sàn nhà.
“Cút! Chuyện nhỏ thế này mà cũng xử lý không xong! Các người ở đây làm gì thế hả, chẳng lẽ tôi trả lương cao như vậy chỉ để thuê một đám Phế Vật à!” Nhâm Mục Diệu như một ngọn núi lửa đang bộc phát, lửa nóng ngùn ngụt hướng về cô Thư Kí mà bùng cháy
Đầu cô Thư Kí cúi xuống đất đến không thể thấp hơn được nữa, cả người không nhịn được mà phát run, môi cắn chặt, nước mắt lăn qua lăn lại trong hốc mắt.
Gần đây, tổng giám đốc giống như đã ăn phải thuốc nổ, thỉnh thoảng cứ nổ tung. Thân là thư ký, cô chính là người đầu tiên trực tiếp hứng phải uy lực của đại pháo này.
“Bộp! Bộp! Bộp!” Đinh Hạo Hiên vỗ tay nghênh ngang bước tới, “Tiểu Diệu Diệu, giờ tôi càng ngày càng phát hiện ra rằng cậu chẳng những có thể ‘xuất khẩu thành thơ’, mà còn có thể đối phó với cấp dưới thật quyết đoán, thật sự là cường thế hung hãn, tuyệt đối có thể bảo vệ thân phận uy nghiêm của tổng giám đốc. Xem ra tôi nên học tập cậu một chút.” Hắn nghiêng mắt nhìn những tờ giấy trắng lả tả rơi trên đất, thở dài một tiếng, “Cậu thật sự sáng dạ, dùng giấy lót đất sao?”
Đôi mắt âm u lạnh lẽo hung tợn của Nhâm Mục Diệu nhìn lướt qua thư ký, “Đứng đây e sợ làm gì nữa? Còn không mau cút ra ngoài, bảo đám người giỏi phá hoại kia làm lại giấy tờ khác! Hôm nay nếu không thể đưa cho tôi một bản kế hoạch hoàn hảo, thì ai cũng đừng mơ tới tan ca.”
Thư ký như lấy được lệnh đặc xá, bỗng dưng ngồi xổm người xuống, vội vã nhặt giấy tờ rơi đầy trên đất lên, ôm một xấp giấy rồi đi ra ngoài.
Đinh Hạo Hiên kinh ngạc nhìn động tác thần tốc của thư ký, thật bội phục năng lực dạy dỗ cấp dưới của Nhâm Mục Diệu, “Nhâm Mục Diệu, cấp dưới của cậu được lắm đó.” Hắn thở dài, nói ra lời hâm mộ từ đáy lòng.
“Đều là một đám ngốc!” Lửa giận của Nhâm Mục Diệu không hề giảm đi chút nào, “Cậu lăn tới nơi này làm gì? Nhàn nhã như vậy, có phải tập đoàn Đinh Đạt phá sản rồi không?”
“Tôi - Anh Minh Thần Võ, trí dũng song toàn, dưới sự lãnh đạo của Đinh tổng giám đốc, công ty chỉ có thể phát triển không ngừng. . . . . .”
“Đủ rồi! Cậu có thể cút!” Nhâm Mục Diệu không có hứng thú nghe hắn nói bốc nói phét, tự thổi phồng mình lên.
Đinh Hạo Hiên dừng lại màn thổi phồng bản thân, sải bước qua, đi tới bên sofa ngồi xuống, càng đuổi hắn đi, thì càng có nghĩa là không muốn hắn đi, “Ai nói tôi không có chuyện để nói?”
“Vậy cậu có chuyện gì thì mau nói đi, có rắm thì thả nhanh chút!” Nhâm Mục Diệu hiện giờ như đã ăn phải thuốc nổ, gặp người là phun.
“Tiểu Du Du không phải chỉ ra ngoài giải sầu sao! Cậu cần gì phải biến công ty thành địa ngục.”
Đôi mắt tối đen lạnh như băng nhảy lên, tia sáng lạnh bắn ra bốn phía, “Cậu tốt nhất nên nhân lúc tôi còn chưa ra tay, nhanh chóng mà cút ra ngoài đi!”
“Tôi tốt bụng muốn giúp cậu mà!” Hai tay Đinh Hạo Hiên khoanh trước ngực, ngước đầu lên, dáng vẻ cao ngạo tự mãn, “Còn nhớ chuyện Tiểu Du Du trốn đi lần trước, là ai đưa ra kế hoạch thành công lừa gạt cô ấy trở về không!?.”
Nhâm Mục Diệu hếch mày, bán tín bán nghi hỏi: “Cậu thật sự có cách?”
“Nhìn tôi là biết!” Đinh Hạo Hiên tràn đầy tự tin nói, “Nhưng mà muốn Tiểu Du Du quay về, còn cần cậu hết sức phối hợp mới được, hi sinh chút chút chuyện.” Đinh Hạo Hiên nháy mắt với Nhâm Mục Diệu.
|
Chương 177: DÙNG CÁI CHẾT ĐỂ UY HIẾP
Ads Nhâm Mục Diệu có cảm giác, lời đươc ‘bay’ ra từ miệng Đinh Hạo Hiên chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì, đôi mày tuấn của hắn hếch lên, “Hy sinh nho nhỏ?” Nhâm Mục Diệu vừa nghĩ tới vụ tai nạn xe cộ lần trước, cùng với những khốn khổ vì phải giả vờ tàn phế, hàng hàng vạch đen lập tức xuất hiện trên trán hắn. “Lần trước cậu bắt tôi giả bộ tàn phế, lần này không phải cậu định ép tôi sống đời thực vật chứ?”
“Nếu cậu đồng ý, tôi rất vui lòng. Chỉ tiếc Tiểu Du Du không đần đến nỗi bị một chiêu lừa tới hai lần!” Đinh Hạo Hiên dùng bả vai đụng đụng Nhâm Mục Diệu, ném ánh mắt đa tình về phía hắn, “Lần này chúng ta sẽ dùng chiêu dữ dội chút! Một mũi tên bắn rơi hai con chim!”
————
“Tâm Du, cháu mau đưa dĩa ‘Dấm đường lý tích’ này đến bàn 14 đi!” Đầu bếp luồn dĩa đồ ăn tràn ngập hương vị qua cửa sổ vận chuyển.
Rời khỏi biệt thự nhà họ Nhâm, Kiều Tâm Du căn bản không biết phải đi đâu. Không biết biệt thự nhà họ Nhâm đã trở thành nhà của cô từ lúc nào rồi, rời đi bến đỗ an toàn đó, cô cũng chỉ có thể ngây ngô phiêu bạc khắp đại dương rộng lớn.
Nếu đã quyết định bỏ đi, Kiều Tâm Du cũng không muốn bị Nhâm Mục Diệu tìm được. Cho nên cô không liên lạc với Phương Đình, mối quan hệ giữa Phương Đình và Nhâm Mục Diệu đã chẳng mấy tốt đẹp gì, bọn họ không cần phải vì chuyện cô ra đi mà trở nên tồi tệ hơn nữa. Cô càng không thể trở về nhà cậu, vất vả lắm mới thoát khỏi bà mợ độc ác, và người chị họ tràn ngập suy nghĩ xấu xa, cô không thể trở về cái biển lửa ấy được.
Kiều Tâm Du bây giờ như nhành hoa lục bình, lênh đênh không bến đỗ. Bởi vì cô từng ngồi tù, giấy tờ nhân thân không tốt, cho dù có bằng cấp chính quy thì xã hội vẫn không chịu nhìn nhận cô, xã hội này chính là đem mọi sắc thái quan điểm cùng với cách nhìn người đều theo số đông. Kiều Tâm Du đã nếm trải tất tần tật hơi ấm ý lạnh của đời người. Rồi một cơ hội tình cờ chợt tới, tại quán trọ bình dân này, bọn họ vừa đúng thiếu hụt một nhân viên phục vụ, Kiều Tâm Du lập tức chớp lấy cơ hội, xin ở lại nơi này làm việc.
Quán ăn tuy nhỏ, nhưng ông bà chủ rất tốt với Kiều Tâm Du, họ cung cấp phòng trọ cho cô ở tạm. Người không có nơi nương dường như cô, giờ tạm thời đã có một chỗ nghỉ chân.
“Vâng! Cháu tới ngay!” Kiều Tâm Du thắt mái tóc dài đen nhánh sáng chói thành bím đuôi ngựa, lộ ra cổ trắng như sứ ngọc, theo bước đi, đuôi ngựa dài nhỏ sau gáy không ngừng rung chuyển, như ẩn hiện một khung cảnh vui tươi của mùa xuân.
Kiều Tâm Du bưng dĩa “Dấm đường lý tích” nóng hổi nhanh chóng đưa đến bàn 14, “Món ‘dấm đường lý tích’ của quý khách đây.”
“Kiều Tâm Du!” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, giọng điệu xen lẫn vài tia kinh ngạc.
Kiều Tâm Du hơi sững sờ, cô không ngờ mình có thể bị người quen bắt gặp tại đây, cúi đầu, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt được trang điểm kĩ càng. “Kiều An Mạn?” Chân mày khẽ cô chau chặt.
“Kiều Tâm Du, không ngờ đấy thật sự là mày sao. . . . . .” Kiều An Mạn đứng lên, tỉ mỉ quan sát Kiều Tâm Du từ trên xuống dưới, “Sao mày lại ở đây khi mà. . . . . .”
Đôi mắt sáng trong của Kiều Tâm Du xoay chuyển, lập tức giấu đi vẻ kinh ngạc trong đáy mắt, lạnh lùng nói: “Xin lỗi! Tôi không có thời gian ôn chuyện cũ với cô, tôi còn có việc gấp, đi trước nha!”
“Ối chà! Cô gái này là ai vậy?” Người đàn ông mang dáng dấp lưu manh đứng bên cạnh Kiều An Mạn lên tiếng, dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn Kiều Tâm Di.
Kiều An Mạn dùng tay vỗ vỗ người hắn ý bảo hắn ngồi xuống, “Đừng nói là anh để ý tới cô ta đó nha? Người đàn bà này trước đây là tình nhân của một đại gia giàu có, chắc anh ta chơi nhiều quá hóa chán rồi, nên cô ta mới bị đạp ra khỏi nhà, lưu lạc tới tận đây! Chẳng lẽ mặt hàng này anh cũng thích?” Kiều An Mạn cố ý cao giọng, để các vị khách xung quanh đều nghe thấy.
Trong giây lát, tầm mắt mọi người đều dời sang phía Kiều Tâm Du, cô khẽ sững sờ, cảm thấy giờ phút này mình như con cá bị phơi trên bờ cát, hứng đủ mọi luồng sáng nóng bức từ mặt trời.
“Bẩn thế này ư?” Tên đàn ông ngồi đối diện Kiều An Mạn lắc đầu, “Còn lâu anh mới thèm! Em tương đối hợp khẩu vị anh hơn. . . . . .” Hắn nhấc tay, nâng lấy cằm Kiều An Mạn, tự tay đút cho cô ta một muỗng “Dấm đường lý tích”.
Kiều Tâm Du nhấp môi, dùng sức nháy mắt hai cái, đáy mắt cô từ khi nào đã ẩm ướt, đi hỏi những vị khách nam mới vừa bước vào: “Chào mừng quý khách, xin hỏi các anh muốn dùng gì?” Cô lấy giấy bút ra khỏi tạp dề.
“Em thật sự là ‘gái’?” Người đàn ông hói đầu dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn chằm chằm Kiều Tâm Du, quan sát ngũ quan xinh xắn của cô, tầm mắt bỉ ổi không ngừng luồn lách khắp người cô, dường như chỉ mong xuyên thủng qua váy áo cô, mong muốn thấy được dáng người bên trong.
Kiều Tâm Du lạnh lùng nói: “Không có món ăn này.” Giọng nói không kiêu ngạo không tự ti, mang theo một phần bền bỉ bất khuất.
“Này em! Thằng kia không nuôi em nữa, thì hãy để anh nuôi em nhé! Đi theo anh, em sẽ được ăn những món ngon còn được uống rượu ngoại nữa đấy!” Tên đàn ông còn lại đột nhiên đứng lên, khoác một tay lên vai Kiều Tâm Du.
“Á ——” Kiều Tâm Du hoảng hồn, lập tức lùi về sau hai bước, tiện tay nhặt lấy chai bia trên bàn, đôi tay run rẩy sẵn sàng ứng chiến, “Ông đừng có qua đây. . . . . . ông, ông qua đây, tôi sẽ. . . . . . Tôi sẽ. . . . . .”
Kiều Tâm Du biết mình căn bản không đối phó được hai gã đàn ông ‘người cao ngựa lớn’ này, cô vung tay lên, “Xoảng——” chai bia đập mạnh vào bàn ăn bên cạnh, Kiều Tâm Du cầm một mảnh thủy tinh đặt ngay lên cổ mình, “Ông qua đây, tôi sẽ. . . . . .”
“Phụt!” Tên đàn ông mập phì nhổ nước miếng lên sàn nhà, vẻ mặt dữ tợn lưu manh gớm ghiếc, từng bước đến gần Kiều Tâm Du, “Đàn bà thúi, mày dâm đãng đến vậy, tao không tin mày có thể tiếp tục giả vờ thanh cao!”
Những người ngồi trong quán ăn nhỏ vẫn tiếp tục dùng cơm, ôm chặt lấy quan niệm ‘nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện’, ở đây nhiều người như vậy mà không một ai dám đứng lên nói hộ một câu.
Một người đàn ông trẻ tuổi thật sự không thể tiếp tục ngồi im mà nhìn nữa, hắn ném đôi đũa trong tay, chuẩn bị đứng lên, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị cô gái bên cạnh, không biết là vợ hay bạn gái, lắc đầu lập tức kéo hắn ngồi xuống.
Đôi mắt trong veo của Kiều Tâm Du xuất hiện ánh sáng bi thương, lấp lánh sáng chói, dường như có thật nhiều ngôi sao đang chiếu rọi, “Ông. . . . . . Ông đừng có ép tôi!” Giọng cô run rẩy, không che giấu được nỗi sợ hãi.
Kiều An Mạn uống một hớp nước chanh, dáng vẻ hưng phấn như đang chờ xem kịch vui, “Cô ta không có can đảm đó đâu, chắc chắn sẽ không dám xuống tay.”
Bàn tay cầm mảnh kiếng bể của Kiều Tâm Du khẽ run, cô cắn môi dùng lực, mảnh thủy tinh sắc bén bắt đầu phá vỡ làn da hoàn mỹ không tì vết, máu tươi theo chiếc cố trắng nõn bắt đầu chảy...
...
|
Chương 178: CÔ ĐƠN, KHÔNG AI NƯƠNG TỰA
Ads Một vệt máu uốn lượn hệt như vết nứt của một chiếc bình sứ, tuôn chảy mạnh mẽ như nước sông, nhỏ giọt xuống chiếc áo trắng, đỏ như một đóa hồng mai trong tuyết, chói mắt, rung động lòng người.
Đôi con ngươi trong suốt của Kiều Tâm Du bị phủ dưới một màng sương dày, khiến tầm mắt cô mơ hồ, nhưng dù gì cô cũng không muốn thấy cái thế giới tàn nhẫn, dơ bẩn này. . . . . .
“Anh còn dám đi lên phía trước một bước, tôi lập tức đâm miếng thủy tinh vào sâu bên trong!” Đáy mắt cô đầy vẻ lẻ loi căm phẫn và tĩnh lặng, bờ vai gầy yếu, thân thể nhu nhược. Không ai nghĩ cô gái nhỏ nhoi yếu đuối như cô lại có một thế giới nội tâm mạnh mẽ như vậy .
Người chung quanh ai nấy đều đứng hình nhìn vào khí chất thanh nhã nơi cô gái.
Tên đàn ông ‘óc đầy bụng phệ’ kia giật mình, hắn chỉ muốn tìm con gái vui đùa một chút, không ngờ lại gặp họa.
“Hừ! Đàn bà thúi, hôm nay bỏ qua cho cô!” Ngón tay hắn chỉ vào Kiều Tâm Du, tức giận mắng một câu, xoay người rời đi.
“Xoảng!” một tiếng, mảnh kiếng dính vết máu rơi xuống trên sàn nhà rồi vỡ nát, Kiều Tâm Du thoáng chốc cảm thấy hơi sức toàn thân như bị rút sạch, thân thể mềm nhũn khuỵu xuống, ngồi bệt trên nền đất, vùi đầu vào hai đầu gối, chặn tất cả ánh sáng rơi vào trong đôi mắt mình.
Vết thương dài nhỏ trên cổ vẫn còn đang nhỏ giọt. . . . . .
Mọi người xung quanh thỉnh thoảng đưa mắt tới nhìn cô, bọn họ phỏng đoán cô gái yếu đuối này vì bị đau, nên ngồi ở đó mà khóc lớn.
“Sao, chuyện gì xảy ra vậy?” Đang trong phòng bếp bận rộng, bà chủ và ông chủ quán ăn vì thấy sảnh trước quán mình khác thường nên chạy ra, nhìn thấy Kiều Tâm Du xụi lơ ngồi chồm hổm trên đất bèn nói, “Tâm Du, sao vậy?”
Kiều Tâm Du nghĩ mình còn phải làm việc, vội ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng qua một tia sáng cứng cỏi, lập tức khôi phục vẻ trong suốt thường ngày, dường như chuyện vừa rồi căn bản không hề phát sinh qua trên người cô.
“Con đi làm việc tiếp ngay!” Khóe miệng Kiều Tâm Du khẽ cong lên, một nụ cười nhạt, lịch sự, tao nhã xuất hiện lại trên mặt.
“Tâm Du, cổ con sao vậy? Sao lại chảy máu?” Bà chủ ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, cỡ tuổi không sai biệt lắm với mẹ Kiều Tâm Du, sau khi tiếp xúc với cô một thời gian, bà đã thích cô gái này từ tận đáy lòng.
Kiều Tâm Du xoa nhẹ cổ, như để kiểm chứng vết thương và đau đớn. Tại sao máu chảy nhiều đến thế mà cô lại không cảm thấy đau? Có lẽ, vì quá đau, nên cô đã vô cảm đi rồi chăng!
Khóe miệng cô cong lên thành một nụ cười nhạt, dáng vẻ như không có gì, nói “Con không sao cả, ông bà mau đi làm việc tiếp đi, ngoài này có con là đủ rồi.”
“Con nhóc này” Bà chủ cau mày, “Đã vậy rồi mà còn không mau đi bệnh viện băng bó, ngộ nhỡ bị nhiễm phong đòn gánh, thì phải làm sao bây giờ?”
Bà chủ đối với Kiều Tâm Du mà nói chỉ là một người không quen không biết mà thôi. Nhưng sự quan tâm của bà dành cho cô lại chân thành tha thiết đến thế, thoáng chốc lòng của Kiều Tâm Du cảm thấy ấm áp, lỗ mũi đau xót, một dòng nước ấm hướng thẳng lên trên rồi chảy xuống, hốc mắt cô ngập đầy nước trong, “Vết thương nhỏ thôi, không sao!” Giọng cô đã có chút nghẹn ngào.
“Tính khí con nhóc này thật bướng bỉnh!” Bà chủ đưa tay tháo tạp dề trên người Kiều Tâm Du xuống, “Đừng để bà và ông lão kia lo lắng, mau đến bệnh viện băng bó đi! Yên tâm, tiền lương hôm nay bà sẽ theo lẽ thường mà tính cho con.”
“Cám ơn!” Kiều Tâm Du cầm áo khoác lên, khi đang muốn đi ra ngoài thì . . .
“Đi một mình vào ban đêm không an toàn đâu, để tôi đi với cô!” Kiều An Mạn vốn đang ngồi yên bên kia, đột nhiên đứng lên, khoác tay Kiều Tâm Du bước ra ngoài.
————
Sương đêm mang theo ý lạnh cùng với ẩm ướt hòa tan vào không khí, đem cả màn đêm vốn đã đen lại càng thêm đen, càng thêm lạnh. . . . . .
Mà ánh đèn yếu ớt càng làm nổi bật lên cảnh tượng xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son, phù hoa lộng lẫy càng khiến nơi đáy lòng mọi người trống không và thiếu thốn.
Câu Lạc Bộ Hoàng Đình vẫn đầy người như mọi khi, âm nhạc nổ vang, ánh đèn chói lóe, dưới tác dụng của rượu cồn, mọi người ném đi tất cả đè nén cùng những lo lắng, cố gắng chơi đùa, không khí ngày một tăng cao.
Nhưng, trên lầu hai Câu Lạc Bộ Hoàng Đình, trong căn phòng cao cấp nhất, không khí lại trầm lặng, gương mặt đẹp trai tiêu chuẩn của ba người đàn ông đầy vẻ u ám, mây đen phủ lên đôi mắt của bọn họ.
Khí lạnh từng chút từng chút ào đến đôi mắt Nhâm Mục Diệu khiến đôi mắt hắn mờ mờ ảo ảo, ngửa đầu uống cạn một ly Whisky cay xè, “Vẫn không có chút tin tức?”
Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng, bực bội lúc này.
“Không có.” Mày kiếm đen như nhuộm của Ám Dạ Tuyệt nhíu chặt, “Chỉ có thể tiếp tục điều tra, cần thêm chút thời gian nữa. Nhưng cô ấy đã từng nộp đơn vào một công ty, rồi lại vì quá khứ đã từng ngồi tù, nên không có công ty nào đồng ý thuê” Ám Dạ Tuyệt đưa một xấp tài liệu cho Nhâm Mục Diệu xem.
Nhâm Mục Diệu lật vài tờ, đều là công việc thiết kế, cô ấy đã từng xin việc tại vị trí thiết kế Búp Bê, thiết kế Ly Tách. . . . . .
Đôi mắt đen bỗng dưng thoáng qua một tia sáng, “Chúng ta đăng tin tuyển dụng đi!”
“Tiểu Du Du không có đầu óc sao? Biết đó là tập đoàn Nhâm Thị và tập đoàn Đinh Đạt còn tự chui đầu vào lưới à!” Đinh Hạo Hiên lập tức hiểu ý Nhâm Mục Diệu, hắn hết sức phản đối, “Tôi vẫn cảm thấy chủ ý tôi đề ra là tốt nhất!” Hắn chống cằm, khóe mắt dâng lên ý cười, vẻ mặt mờ ám nhìn Nhâm Mục Diệu.
“Ai nói là tập đoàn Nhâm Thị và tập đoàn Đinh Đạt?. Không phải còn có tập đoàn Kim Khống của Ám Dạ Tuyệt sao. . . . . .”
Tổ chức Ám thuộc về hắc đạo, nhưng thân phận của Ám Dạ Tuyệt không phải chỉ như thế, hắn còn nắm trong tay một thế lực khổng lồ - tập đoàn Kim Khống, mà người biết chuyện này không phải là thành viên của tổ chức ngầm, thì cũng chỉ có thể là Nhâm Mục Diệu và đinh Hạo Hiên.
“Này! Cái tên chết bằm nhà cậu, vì đuổi bắt vợ, mà cả tập đoàn Kim Khống của Ám Dạ Tuyệt cũng không tha. Nhưng công ty người ta là đầu tư cổ phiếu, cho vay, lập quỹ . . . . . Cậu đinh để Tiểu Du Du đi phỏng vấn xin việc gì? Thiết kế gì trong đó?”
Nhâm Mục Diệu lại đảo đảo ly rượu, uống một hơi cạn sạch, “Tôi muốn đầu tư, mở một công ty vàng bạc đá quý.” Đây vốn là suy tính từ lâu của hắn, giọng lạnh nhạt.
“Công ty vàng bạc đá quý?” Đinh Hạo Hiên nhíu mày, “Nghề này có lợi nhuận cao vậy sao? Không phải là vì Tiểu Du Du mà cậu nhảy vào nghề này đấy chứ?” Đinh Hạo Hiên đột nhiên thoáng suy nghĩ qua.
“Không được sao?” Nhâm Mục Diệu nói, ngữ điệu lạnh lùng thẳng thắn.
|
Chương 179: TIẾP NHẬN KẾ HOẠCH
Ads Ám Dạ Tuyệt đứng một bên trầm mặc không nói gì, rồi hắn mở miệng nói nhỏ: “Trong thời gian ngắn mà muốn thành lập một công ty vàng bạc đá quý thì có chút khó khăn. Để đối phó với Nhâm Dịch Tuấn, cậu đã chi một số tiền đáng kể rồi!” Lý trí phân tích, quyết đoán quả quyết, đã khiến cho người đàn ông tà mị này đứng ở vị trí ranh giới giữa chính và tà, người này dường như có thể rung chuyển toàn bộ thế giới.
“Nhâm Mục Diệu, cậu sẽ không vì chuyện không tìm ra được Tiểu Du Du, mà đem chuyện của tên Nhâm Dịch Tuấn kia quên khuấy đi mất chứ? Hắn vốn ở trong bóng tối, tùy thời có thể nhả tên ra bắn lén cậu.” Đinh Hạo Hiên có chút nghi ngờ, cắn môi một cái, “Mà cái tên Nhâm Dịch Tuấn này không phải đã gặp được vài cổ đông của tập đoàn Nhâm Thị sao, sao còn chậm chạp mãi không chịu ra tay? Làm hại chúng ta cứ phải ở đây canh gác đại pháo, không biết nên hướng nó về phía nào để bắn. Tiểu Diệu Diệu à, cậu suy tính một chút về kế hoạch ấy đi..., mặc dù sẽ tổn hại một chút xíu đến khí khái đàn ông của cậu, sẽ làm cho cậu chịu một chút ít nho nhỏ uất ức, và một chút xíu nhếch nhác. . . . . . Nhưng cậu nên biết, phải trải qua mùi vị khổ đau rồi, thì mới có thể đứng trên thiên hạ!”
(*): nguyên văn convert “Nhưng là ngươi phải tuyệt đối tin tưởng nếm trải trong khổ đau, phương vị Nhân Thượng Nhân!”, mình không hiểu hết ý và cũng không edit sao cho suông được, nhưng mình nghĩ edit như trên là khá đúng, hiểu chung chung là “phải nếm trải tư vị của đau khổ, sau khi ấy ta mới chính là ngươi cao nhất trong thiên hạ”
Đinh Hạo Hiên giống như đang diễn giảng, lời hay ý đẹp, cả người hùng hồn, ngực phập phồng, hận không thể trực tiếp nhảy lên bàn, quơ múa đôi tay điều động không khí.
“Ha ha. . . . . .” Đôi môi mỏng của Nhâm Mục Diệu nâng lên thành một nụ cười nhạt tà ác, căn bản cũng không lo lắng đến khả năng Đinh Hạo Hiên có ý đồ xấu.
Giọng nói trầm thấp, nhè nhẹ vang lên, “Tôi cảm thấy cũng nên thử một lần?” Ám Dạ Tuyệt bỗng nổi hứng, muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc hoảng hốt của Nhâm Mục Diệu, con người vẫn luôn kiêu ngạo, tự cao tự đại kia.
“Không được! Bắt tôi phải . . . . . . hèn nhát, yếu đuối như vậy! Tôi kiên quyết phản đối!” giọng Nhâm Mục Diệu kiên định, một khi hắn đã quyết định, thì dù có tám con trâu cũng không thể níu kéo trở lại.
“Đã vậy thì hẳn là cậu đã có biện pháp khác rồi, không cần tới hậu phương là tôi và Ám Dạ Tuyệt nữa đúng không!?” Đinh Hạo Hiên nháy mắt với Ám Dạ Tuyệt, “Chúng ta đi thôi, không cần bày mưu tính kế cho cậu ta nữa!”
Ánh mắt Đinh Hạo Hiên sáng lóe nháy về phía Ám Dạ Tuyệt.
“Ừ!” Ám Dạ Tuyệt đương nhiên hiểu ý Đinh Hạo Hiên, đôi môi mỏng khẽ nâng lên, một nụ cười hư ảo chợt xuất hiện.
Ám Dạ Tuyệt lần đầu tiên đứng cùng một chiến tuyến với Đinh Hạo Hiên.
Ám Dạ Tuyệt và Đinh Hạo Hiên mặc dù là huynh đệ tốt của Nhâm Mục Diệu, nhưng hắn đã làm ra nhiều chuyện có lỗi với Kiều Tâm Du như vậy, tổn thương cô ấy thật sâu, khiến hai tên bạn tốt đều không chịu nổi, không nhịn được muốn thay Kiều Tâm Du dạy dỗ hắn một phen. Lần này coi như là cùng chung mối thù rồi.
Thân thể cao to bỗng dưng đứng lên, đôi chân thon dài chạy đến phía cửa ——
“Đợi đã!” Nhâm Mục Diệu đột nhiên mở miệng gọi hai người kia.
Mũi chân Đinh Hạo Hiên có chút nhẹ đi, thoáng di động, lập tức xoay người, khóe miệng toét ra thành một nụ cười hào phóng tùy ý, “Tôi chờ lời này của cậu mãi!”
“Tôi còn muốn cân nhắc chút. . . . . .” Đôi con ngươi thâm thúy lấp lánh những tia sáng mờ mờ cùng với đen tối.
“Cậu từ khi nào lại làm việc lề mề như thế, cứ à à ờ ờ, lắm mồm vạn dặm, phân vân lưỡng lự hả?” Đinh Hạo Hiên nói rất nhanh như tiếng bắn súng máy, “Nếu muộn hơn Nhâm Dịch Tuấn một bước, làm sao có thể cướp được thứ mình muốn trở về? Chẳng lẽ cậu muốn mất đi tập đoàn Nhâm Thị cùng với Tâm Du sao?” Đinh Hạo Hiên hậm hực nói, hận không thể lấy chày gõ lên đầu hắn ta, cho hắn ta tỉnh táo lại.
Chân mày thẳng như kiếm của hắn nhíu chặt, “Được! Mọi việc cứ theo kế hoạch của cậu mà làm!”
“Nói sớm chút đi!” Đinh Hạo Hiên hí ha hí hửng nói: “Thật ra thì tôi đã thay cậu phát ra tin tức của tập đoàn Nhâm Thị xong hết rồi, lần này tốt lắm, cuối cùng cũng không uổng công, còn có thể kiếm hời một chuyến. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu vốn cho là tình nghĩa bạn bè đã khiến Đinh Hạo Hiên tích cực như thế, nào ngờ. . . . . . Hắn ta đã sớm có suy nghĩ muốn kiếm hời một khoản!
“Tôi cho phép cậu tha hồ đưa tin, nhưng tôi sẽ không phối hợp diễn xuất!”
Lần trước bày ra màn tai nạn xe cộ giả đó, nào là tin tức cùng với hiện trường, Đinh Hạo Hiên vốn muốn Nhâm Mục Diệu đích thân ra diễn, nhưng hắn bướng bỉnh, không chịu thỏa hiệp. Thái độ và giọng nói khi ấy cũng kiên trì y như bây giờ, giằng co mãi không có kết quả, Đinh Hạo Hiên mới nghĩ ra cách tìm thế thân.
Nhưng, lần này hắn kiên quyết để Nhâm Mục Diệu tự thân tự lực, giúp Kiều Tâm Du ‘sửa chữa’ hắn ta.
“Cậu không phối hợp diễn xuất sao có thể đạt tới hiệu quả như thật đây? Làm sao khiến Tiểu Du Du tin tưởng, cả cái tên Nhâm Dịch Tuấn kia nữa!” Đinh Hạo Hiên hí hửng nói: “Coi như là thể nghiệm cuộc sống đi, yên tâm, sẽ không làm cậu mất thể diện đâu.”
“Cậu cảm thấy sau khi tôi bị hai người ‘chỉnh’ như vậy, sẽ còn mặt mũi sao?” Cánh môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm thấp ảm đạm bay ra.
Đinh Hạo Hiên ngước đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt khiếp người của hắn, hỏi ngược lại: “Mặt mũi của cậu quan trọng, hay Tiểu Du Du quan trọng?”
“. . . . . .” Tia sáng đen trong đôi mắt hắn bỗng dưng mờ đi.
————
Kiều Tâm Du không dám đi bệnh viện, bởi vì một khi cô bước vào, bệnh viện sẽ ghi chép lại bệnh án của cô, sau đó sẽ dễ dàng bị Nhâm Mục Diệu tìm được. Cho nên, cô đến hiệu thuốc gần nhà mua chút thuốc tiêu viêm, rượu cồn cùng với băng gạc.
“Cô làm ơn đừng theo tôi nữa.” Từ khi Kiều Tâm Du bước ra khỏi quán ăn, Kiều An Mạn cứ đi theo.
Kiều Tâm Du rất hiểu rõ cô gái này, chuyện không có lợi với cô ta, cô ta tuyệt đối không làm. Giờ phút này Kiều Tâm Du cảm giác mình giống như bị một con sói gian xảo đi theo, chờ thời cơ đẩy cô vào bẫy rập.
“Vẻ ngoài xinh đẹp như cô bị đàn ông vây quanh cả ngày. Giờ đi một mình vào ban đêm rất nguy hiểm, tôi đi theo cô, không phải là vì an toàn của cô sao!” Giọng chanh chua lộ ra sự bất mãn mà Kiều An Mạn dành cho cô.
Kiều An Mạn luôn ghen ghét Kiều Tâm Du, từ lúc tiểu học đến cấp hai, chỉ cần là nam sinh cô thích, mới đầu còn tưởng họ tiếp cận cô là vì để ý cô, nhưng sau mới biết, nguyên nhân những nam sinh kia đến gần cô là vì cô chính là chị họ của Kiều Tâm Du, họ làm thế để có thể nhờ cô đưa thư tình cho Kiều Tâm Du, hay biết được sở thích của cô ta. Cô biết, chỉ cần Kiều Tâm Du còn ở đây, cô vĩnh viễn bị người khác phớt lờ.
Mầm móng ghen ghét dần dần mọc rể, nảy mầm trong lòng cô, mỗi lúc càng quấn chặt tim cô một cách rối rắm, cho nên hồi còn ở nhà, cô luôn cố ý gây khó khăn và hành hạ Kiều Tâm Du, để khiến lòng mình sảng khoái thoải mái.
Việc khiến cô tức giận nhất chính là Kiều Tâm Du đã đoạt đi Phương Đình.Khí chất nho nhã, nụ cười ấm áp, khuôn mặt anh tuấn. . . . . . Mỗi một điểm nhỏ của hắn cũng khiến cho Kiều An Mạn không khỏi mê muội, bị hắn hấp dẫn thật sâu. Nhưng, hắn vẫn giống như những nam sinh kia, trong mắt chỉ có Kiều Tâm Du.
|