Sủng Em Đến Tận Trời
|
|
Chương 1.2
Liên tục ba ngày hưng phấn đến mất ngủ, Hà Phi nằm mơ đều cười đến không khép miệng lại được, không thể tưởng cô thỏa được nguyện vọng vào làm ở công ti lớn như vậy.
Trước tiên cô gọi điện thoại cho bạn trai, tuyên bố tin tức tốt này.
Từ Thiếu Khâm nghe xong cô trải qua cuộc ứng tuyển đầy cam go, rất là ngạc nhiên. “Thật hay giả vậy? Bọn họ chịu nhận em?! Xem ra vị tổng giám đốc kia không vạch trần lời nói dối của em hả?” Từ Thiếu Khâm không thể tin được, bạn gái thực là vào được đại công ti này; lúc trước biết cô ứng tuyển vào V.J anh còn cười cô ngớ ngẩn.
“Tuy rằng chỉ là cái trợ lý nho nhỏ –” Hà Phi hai tròng mắt tỏa sáng, với tương lai tràn ngập tin tưởng. “Tin tưởng một ngày kia, bằng năng lực của em, nhất định có thể lên làm thiết kế viên. Dựa vào ý tưởng quay phim quảng cáo của em. . . . . .”
Từ Thiếu Khâm nắm chặt điện thoại. “Em thật giỏi nha, thứ Hai anh sẽ tự mình đón em đi làm.”
“Không cần! Rất xa, anh dậy đi nổi sao?”
“Cứ nói đùa!” Từ Thiếu Khâm vỗ ngực: “Bạn gái của Từ đại gia ta ngày đầu tiên đi làm, đương nhiên muốn đích thân đưa đón, anh đi mượn cho em một chiếc danh xe trăm vạn, thứ Hai đưa em xinh đẹp đến đó, thần thần khí khí vào công ti.”
“Kiêu ngạo như vậy?” Hà Phi nghe xong cười ha ha. “Em chỉ là một tiểu trợ lý, không cần phải vậy chứ?” Trong lòng lại vì lời của anh mà cảm thấy ngọt ngào.
“Nhất định phải, nhất định phải, bảy giờ sáng anh đến đón em.” Từ Thiếu Khâm kiên trì đến mười phần.
“Không nên không nên, công ty ở đường Tín Nghĩa, nếu anh thật muốn đón em thì 6 rưỡi đến.”
“Được.” Từ Thiếu Khâm không nhiều lời, chỉ một câu, liền cúp điện thoại.
Kết quả Từ Thiếu Khâm bảy giờ mới đến.
Hà Phi gấp đến độ muốn tắt thở, cùng bà ngoại nói tạm biệt, chạy lên xe.
“Anh có biết hôm nay đối với em có bao nhiêu trọng yếu không? Anh có thể không cần đưa em! Nếu muốn đưa, vì sao không dậy sớm một chút?” Cô không nhịn được rít gào, tức chết cô rồi.
Từ Thiếu Khâm khởi động xe, không kiên nhẫn quay lại kêu lên: “Anh còn không phải vì tốt cho em? Xem anh đặc biệt mượn chiếc xe thể thao này, cực cool đấy, em tranh thủ mà thưởng thức đi!” Tùy tiện trấn an cô vài câu, dồn sức nhấn ga, chạy đi như bay.
Thưởng thức? Hà Phi tức giận đến giận sôi lên, thế nào mà còn có tâm tình thưởng thức?
“Anh lần nào cũng như vậy, cà lơ phất phơ, em giờ cũng bị anh hại chết!” Cô không ngừng cúi đầu xem đồng hồ, rên rỉ, “Xong rồi xong rồi, sắp đến giờ rồi, em bị anh hại chết rồi! Năm trước sinh nhật của em anh cũng vậy, nói mang em đi ăn cơm, kết quả cùng bạn bè đi ca hát, rồi cũng quên cả thời gian. . . . . . Anh vì sao luôn quên thời gian? Anh có biết em coi trọng công việc này biết bao nhiêu không?” Hà Phi khẩn cấp đến đỏ cả mắt.
Từ Thiếu Khâm mạnh mẽ đạp chân ga, liều mình vượt qua những chiếc xe khác, Hà Phi nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía. Anh phiền chán chửi: “Anh cam đoan đưa em đến đúng giờ, em câm miệng! Nhiều lời chết!”
Nhiều lời? Anh không áy náy mà còn chê cô nhiều lời? Hà Phi trợn mắt nhìn bạn trai, lại nổi trận lôi đình. “Anh còn mắng em?!”
“Rầm!” Một chiếc xe hơi màu đen không cẩn thận cọ xát lên xe bọn họ, Từ Thiếu Khâm khẩn cấp phanh lại xe, hại Hà Phi thiếu chút nữa đập vào kính thủy tinh chắn gió.
Được lắm, Từ Thiếu Khâm nổi giận đùng đùng xuống xe tranh cãi, hoàn toàn đã quên Hà Phi ở phía sau đang gấp đến độ mau té xỉu.
“Thiếu Khâm!” Hà Phi thấy xe chỉ bị xước qua một chút, xuống xe ngăn lại Từ Thiếu Khâm đang cùng người to tiếng. “Đừng ầm ỹ, xe lại không sao cả. Mau đưa em đi công ty. Em không còn kịp rồi!”. Cô vội vàng thúc giục.
Đối phương là một thiếu niên huyết khí phương cương, cùng Thiếu Khâm chửi loạn lên, hai người bắt đầu đẩy nhau, chỉ trích đối phương kỹ thuật kém, chạy xe loạn.
Trong hỗn loạn Hà Phi bắt lấy Thiếu Khâm, thử kéo anh vào xe. “Không cần ầm ỹ!” Cô tóm lấy cánh tay của bạn trai, miễn cho anh kích động lại cùng người đánh nhau. “Được rồi được rồi, cũng không phải thực nghiêm trọng, anh mau đưa em đi làm!”
“Em đừng cản anh!” Từ Thiếu Khâm vung tay một cái, Hà Phi mang giày cao gót vừa trượt, cả người liền ngã sấp xuống đất.
Đau! Cô nhíu mày, đè lại mắt cá chân bị thương, lại cúi người nhìn bộ đồ mới bị bẩn, nghe bạn trai vẫn còn dáng vẻ kiêu ngạo mở mồm cùng đối phương tranh cãi, xe của hai người chắn trên đường, cản trở giao thông, phía sau tiếng còi xe ầm ĩ.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, cảnh sát giao thông cũng đến đây, còn có người vây quanh xem náo nhiệt, Hà Phi chật vật đứng dậy, chen lách qua đám người, đi cà nhắc bắt taxi.
Cô ngồi vào trong xe, chán nản che lại mặt, cô sao lại xui xẻo như vậy. Cúi đầu xem đồng hồ, đã 8 giờ rưỡi, cô đến muộn, một thân bẩn thỉu, lại bị trật chân, hơn nữa còn rất muốn khóc. . . . . .
“Tiểu thư, đi đâu?” Lái xe đợi một lát, rốt cục quay đầu hỏi cô.
Đi đâu? Hà Phi ngạc nhiên, ngẩng mặt, bỗng chốc cũng không biết nên đi đâu, sững sờ nhìn lái xe.
Lái xe không kiên nhẫn thúc giục. “Cô nói mau! Muốn đi đâu?”
Một thân chật vật, ngày đầu tiên đi làm lại đi muộn, cô còn dám đi V.J sao? Hà Phi thần sắc ảm đạm, cúi thấp mặt. Không, cô chỉ muốn về nhà mà khóc một trận cho thỏa. Cô nói ra địa chỉ nhà.
“Oh.” Lái xe bật đèn xi nhan quay lại.
Taxi chạy nhanh rời đi, Từ Thiếu Khâm không biết bạn gái đã rời đi, vẫn còn cùng đối phương tức giận kêu gào mắng nhiếc.
Hôm nay sáng sớm hội nghị của V.J các trưởng ban ngành đều đến đông đủ, chờ thành viên mới vào tự giới thiệu.
Tám giờ bốn mươi lăm phút. Sặc, nhân viên mới này VIP thật, chỉ là cái trợ lý nho nhỏ, nhưng lại làm cho mọi người chờ?
Có người bắt đầu xì xào bàn tán, Lương Chấn Y tuyên bố bắt đầu báo cáo sáng, thư ký Trần Dĩnh ghi lại sắp xếp một ngày lộ trình, đồng thời ghi lại cả tiến độ các dự án được báo cáo.
Lương Chấn Y lật xem tin vắn, vẻ mặt chuyên chú, nghe chủ quản ngành báo cáo tiến độ công việc.
Đúng chín giờ, chỗ ngồi của nhân viên mới để không.
Lương Chấn Y đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn không ra cảm xúc. Anh sang sảng tuyên bố: “Hội nghị là đến đây, Thư ký Trần –” anh dặn nói. “Nói với Ôn tiểu thư không cần đến đây nữa.”
Bỗng nhiên một trận hét lên –
“Tôi đến đây –”
Hà Phi vọt vào phòng hội nghị, thiếu chút nữa va vào Thư ký Trần. Mọi người ghé mắt, nhưng thấy thành viên mới này quần áo bẩn thỉu, tóc tán loạn, khom người thở hổn hển, bộ dáng thập phần chật vật. ” Tôi. . . . . . Tôi đến đây, thực xin lỗi. . . . . .”
Hà Phi cuối cùng vẫn quyết định đến một chuyến, đánh cuộc vận khí, đáng tiếc vận kém, Lương Chấn Y chỉ nhìn cô liếc mắt một cái, cũng không để ý tới.
Anh hướng cấp dưới nói: “Tan họp.” rồi đứng dậy cất bước bước đi.
“Đợi chút. . . . . . Chờ. . . . . . Chờ!” Hà Phi tình thế cấp bách cuối cùng dang tay chặn đường anh đi, tay nhỏ bé với lên cánh tay anh.
Lương Chấn Y dừng bước, vẻ mặt sâu xa khó hiểu, lạnh lùng dò xét ánh mắt bối rối của Hà Phi.
Thư ký Trần khẩn trương tiến lên nói với Hà Phi: “Ôn tiểu thư, tổng giám đốc vừa rồi hạ chỉ thị, cô không cần đến đi làm.”
Hà Phi kinh hãi đứng, sững sờ nhìn lại Lương Chấn Y, mà một đôi mắt sâu không thấy đáy kia của anh cũng đang quan sát cô.
Hà Phi thấp thỏm nói: “Thực xin lỗi. . . . . . Tổng giám đốc, tôi bị tai nạn xe cộ, tôi cam đoan lần sau nhất định đúng giờ.” Cô một hơi nói xong, lại khổ sở phát hiện anh một bộ thờ ơ; mà ánh mắt anh nhìn cô sắc bén khiến cô lông tơ dựng đứng.
Lương Chấn Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, giống như sao giữa trời đêm, đôi mắt to phảng phất như sắp khóc, tay nhỏ bé ngăn ở trên cánh tay mơ hồ đang run rẩy, đương nhiên cũng chú ý tới mắt cá chân đang sưng đỏ của cô.
Nhưng anh lại chỉ lạnh lùng gỡ tay cô, ánh mắt hờ hững nhìn cô; cho dù là giọng nói trầm ấm có lực, nhưng lại nói lời thực tổn thương người.
“Cô cho cô là ai?” Anh lạnh như băng làm mặt Hà Phi nháy mắt trắng bệch. “Truyền thông chú ý tốc độ, không tha một chút mảy may sai lầm, càng không có cơ hội lần thứ hai, công ti chúng tôi không cần cô.” Ngữ khí của anh cứng rắn mà nghiêm khắc, từ thái độ cứng rắn của anh xem ra, anh hiển nhiên sẽ không sửa đổi quyết định.
Phòng hội nghị trong một lúc yên tĩnh, mọi người trầm mặc, chỉ nghe lời nói lạnh như băng của Lương Chấn Y quanh quẩn trong không trung, như kim châm lỗ tai Hà Phi, cũng đâm tự tôn của cô bị thương.
Thư ký Trần khuyên nhủ Hà Phi: “Cô đi đi!”
Lúc Lương Chấn Y sắp bước ra cửa thì Hà Phi lại lên tiếng ngăn lại anh.
“Khoan đã!” Lần thứ hai, ngón tay nhỏ bé kia níu lại cánh tay anh, còn khư khư dùng sức níu thật chặt.
Lương Chấn Y không khỏi liếc mắt, một đôi mày rậm nhíu lại, ánh mắt như đao trừng nhìn cô.
“Buông tay.” Anh nói ngắn gọn.
Dù sao công việc chắc chắn là mất rồi, Hà Phi ngểnh mặt nghênh đón ánh mắt lạnh như băng của anh, mở to mắt nổi lên lá gan nói với anh.
“Quảng cáo. . . . . . Quảng cáo chính là. . . . . . Chính là bất luận tốt xấu, đem sản phẩm thành công đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài!” Dùng lời anh đã nói phản kích anh. “Anh được coi trọng vì làm giám đốc, không thể bởi vì tôi không chống lại được việc ngoài ý muốn liền phủ nhận tôi, đến ngày tôi công thành danh toại, chỉ sợ anh hối hận không kịp!” Cô dũng cảm nói xong, Lương Chấn Y nhưng lại chú ý tới hai chân cô không có khí thế phát run lên.
Mọi người nghe lời nói dõng dạc này, đều cười trộm.
|
Lương Chấn Y nghe xong, cũng không đáp lại, đôi mắt đen dưới đôi lông mày rậm dày chuyên chú dừng ở cô.
Không thấy anh nói chuyện, Hà Phi nghe tiếng cười từ những người xung quanh khiến sắc mặt càng hồng; nhưng một đôi mắt to không chịu thua vẫn thẳng tắp nhìn anh, biểu tình phi thường nghiêm túc. Đôi tay nhỏ nắm chặt, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, vẫn kiên trì tiếp tục cố gắng thuyết phục anh. “Đúng vậy, tôi là quỷ tha ma bắt đến muộn, nhưng là. . . . . . nhưng là người luôn luôn có lúc phạm sai lầm, giống như động đất vậy, ai có thể dự đoán được lúc nào xảy ra? Anh hãy coi như vừa mới xảy ra động đất, tôi tuy đến muộn, nhưng tôi thành tâm thành ý nghĩ đến quý công ty, anh xem tôi một thân chật vật, còn không biết xấu hổ xông tới, chứng tỏ tôi có biết bao nhiêu thành ý. Hôm nay anh cho tôi một cơ hội, mặt khác cũng là cho mình một cơ hội, nhân tài khó được, anh kiên trì giữ nguyên tắc chỉ sợ tổn thất thật nghiêm trọng, tương lai tôi có thể là một đại sư quảng cáo, ai mà biết được?” Ngữ khí kích động của cô làm anh nhíu mày.
Đại sư? Tiếng cười càng lớn, đại sư quảng cáo? Không ngờ cô còn nói ra mồm được, thư kí Trần lại nhịn không được, dùng bản báo cáo che mặt lại cười. Ôn Hà Phi này thoạt nhìn có vẻ giống như công chúa gặp nạn đi?
Tất cả mọi người cười nhạo Hà Phi, chỉ có Lương Chấn Y không nói cũng không cười, chỉ nhìn chằm chằm cô, sắc mặt của anh vô cùng tối tăm khó coi, ánh mắt như băng làm thần kinh cô run lên.
Còn không được sao? Hà Phi hết lời, cắn cắn cánh môi, lại vùng lên nói: “Dù sao anh cũng không có gì tổn thất, cùng lắm tôi không cần nhận lương, thử dùng tôi một tháng, nếu tôi thực kém như vậy, cách chức tôi đều được, nhưng ít ra cho tôi một cơ hội chứng minh năng lực, anh lại có gì ——”
“Cô lập tức câm miệng ——” rốt cục mở miệng, thanh âm nồng đậm như rượu, cúi mắt nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng kia, nhíu mày nói. “Tôi chỉ cho cô một cơ hội.”
Hà Phi giật mình ngây ra, lập tức câm miệng. Thành công sao?! Ánh mắt bỗng sáng lên, nhìn lại vẻ mặt anh sâu xa khó hiểu, phỏng đoán ý tứ của anh.
Lương Chấn Y nhìn sâu cô một cái, lập tức cất bước rời đi. Cái nhìn ngắn ngủi kia, ánh mắt ấm áp, Hà Phi nháy mắt mấy cái nghĩ đến nhìn lầm, ánh mắt lướt qua trong chốc lát phảng phất còn mang theo ý cười, cười?
“Đi thôi, ‘đại sư’!” Thư ký Trần nhìn Hà Phi còn đang sững sờ. “Tôi mang cô đi quen thuộc hoàn cảnh.” Khó gặp được bông hoa dại không biết xấu hổ lại không sợ chết như vậy.
Hà Phi nhìn lại thư ký Trần, hai chân như nhũn ra, suy yếu hướng về phía cô xác định. “Anh ta. . . . . . Ý tứ của anh ta có phải . . . . . Tôi có thể ở lại?” Là như thế này sao?
“Đại sư, cô nhìn không ra anh ấy tha thứ cô sao?” Trần Dĩnh trêu chọc cô, mọi người rốt cục nhịn không được cười to.
Hà Phi không lưu tâm, hoan hô ra tiếng. Phù, nguy hiểm thật!
Bên ngoài, Lương Chấn Y dừng bước, lắng nghe bên trong ồn ào, còn có tiếng cười của cấp dưới.
“Thật là ngu ngốc.” Miệng anh khẽ nhếch, hiện lên tia tươi cười. Quỷ liều lĩnh này đến tột cùng là quá lớn mật bạo gan hay là trời sinh mắt trên đỉnh đầu? Bất luận như thế nào, tiểu nữ tử gan dạ sáng suốt hơn người này, xác thực làm anh thay đổi cách nhìn.
|
Chương 1.3
Đi làm ngày đầu tiên, Hà Phi được mở rộng tầm mắt. Ở V. J, nghiệp vụ có bao nhiêu dọa người, mỗi đồng sự của cô đều đầy tài năng, cô xem mà hoa mắt hỗn loạn.
Có người mới vào như tiểu muội văn thư Trương Thiến, mũi miệng đầu lưỡi lỗ tai đều có xuyên lỗ, tóc màu tím, quần ngắn thấy cả quần lót; có thư ký Trần Dĩnh mặc đồ đen hiệu Issey Miyake, giả vờ lãnh huyết, nói chuyện cay nghiệt, thích hừ người, động một tí là liền hướng Hà Phi hừ một tiếng, hoàn toàn xem thường cô, chỉ kém không lấy giày cao gót cao dọa người giẫm lên cô.
Còn có vài tên chuyên viên quảng cáo cao to trâu bò, mùi nước hoa nồng chết người, bọn nam nhân này người người tự cho mình là siêu phàm, thích dùng cằm nhìn người.
Cũng có mồm to, thích rít gào như trưởng ban Úy Nhân Nhân, cô mặc một bộ công sở Chanel, cái đầu nhỏ xinh, động tác gọn gàng, bước đi nhanh nhẹn. Hà Phi mới đi làm một ngày đã bị cô rống bốn, năm lần, cô thường treo bên miệng một chữ một từ chính là ——
“Mau, mau, mau, mau, mau!” Gấp đến chết người còn không đền mạng. Hà Phi đưa đề án chậm một chút, cô liền không lưu tình chút nào đem văn kiện bốp lên đầu cô “Mau ——” như sư tử rống.
Làm cả buổi, mắt cá chân bị thương của Hà Phi đã muốn sưng như móng giò Vạn Loan(*), ai cũng sai cô làm việc, hơn nữa thích kêu cô đại sư, rõ ràng cười nhạo cô.
Hừ! Hà Phi ngồi ở trong phòng, lại sắp xếp các bản kế hoạch, lật xem đề án quảng cáo mà những kẻ tự cho mình là siêu phàm nọ kia đã viết.
“Ai! Để cho ta làm, cũng viết rất tốt!” Cô cẩn thận xem kỹ ngôn ngữ cách viết chính quy. “Thì ra là thế, như vậy cũng được. . . . . .” Bất tri bất giác, đã qua thời điểm tan tầm. Hà Phi đã đói bụng, lúc này mới phát hiện ngoài cửa sổ sắc trời đều đã tối sầm, vì thế thu thập đồ đạc, kéo lê thể xác và tinh thần mệt mỏi rời đi.
Vừa ra công ty liền thấy Từ Thiếu Khâm đang cầm hoa chờ ở trước tòa nhà.
“Hà Phi?” Anh ta vừa thấy Hà Phi, lập tức chạy lại.
Hà Phi không để ý đến anh, quay đầu bước đi, cà nhắc cà nhắc thập phần chật vật.
Anh ta đuổi theo. “Bảo bối, lên xe đi, chân của em làm sao vậy?”
“Anh còn có mặt mũi hỏi?!” Hà Phi trừng anh một cái, vung tay đuổi anh. “Tránh ra, tránh ra!”
Thiếu Khâm ngăn lại bạn gái, cười lấy lòng, kéo cô bước hướng về xe đỗ bên đường.
“Đừng tức giận, đã đói bụng chưa? Anh ở đây chờ em từ trưa, thật đáng thương, giống như thằng ngốc vậy.”
Hà Phi giãy giụa, sa sầm mặt không muốn để ý đến anh. “Anh đói bụng chính mình tự đi ăn, anh tránh ra !”
Từ Thiếu Khâm nhanh lôi kéo cô, nói năng ngọt xớt cầu xin. “Ai nha, cười một cái thôi, đừng tức giận . . . . . . Ngoan, em tha thứ cho anh, em biết anh hễ nóng nảy là cái gì cũng quên mất, đừng tức giận nha!”
Hà Phi vẫn là xị mặt, hai tay vòng ngực hừ một tiếng. Nhớ tới chuyện buổi sáng, cô lại bốc hỏa, không giết anh cũng đã là a di đà Phật.
Thiếu Khâm lại lên tiếng chịu tội. “. . . . . . Nếu không anh quỳ xuống cho em!” Nói xong liền muốn quỳ, Hà Phi bật cười. Vừa thấy bạn gái mỉm cười, anh ta liền thừa thắng xông lên, nói sang chuyện khác. “Muốn đi ăn ở đâu? Này, hoa hồng tặng em.”.
Hà Phi cầm lấy hoa hồng, cơn tức tan thành mây khói, bạn trai lời ngon tiếng ngọt, giống như thôi miên, cô mềm lòng, lại không đành lòng nhẫn tâm giận anh ta.
Từ Thiếu Khâm vội vàng xin tha. “Ai, buổi sáng phát hiện em đi mất, hù chết anh, nếu mất đi em, anh sống thật không có ý nghĩa. Hà Phi à, em đối với anh rất quan trọng, không có em anh làm sao bây giờ? Em biết anh đối với em là thật tâm chân ý, anh dù tính tình không tốt, em cũng đừng so đo với anh, anh đây không phải đang cầm hoa hồng để van cầu em tha thứ sao? Dù sao công việc của em cũng có mất đâu! Đừng tức giận anh . . . . . .”
Hà Phi nở nụ cười, cơn giận của cô đến nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ khẽ mắng anh. “Toàn ba hoa!” Lấy bó hoa hồng đánh anh, đóa hoa rơi lả tả, Lương Chấn Y vừa vặn chạy xe qua, thấy bên đường một màn này.
Hà Phi ngạc nhiên, cách hoa cùng cửa kính xe, cùng anh trong khoảnh khắc đối mặt.
Lương Chấn Y ghé mắt, một đôi mắt sắc nhọn như ưng, khiến cô toát mồ hôi lạnh, nhất thời choáng váng, trong lòng giống như bị cái gì kéo một chút, lồng ngực nóng lên.
Lương Chấn Y liếc cô một cái, không có chào hỏi, lái xe chạy qua, chiếc xe Benz màu đen hòa vào dòng xe cộ.
Từ Thiếu Khâm phát hiện bạn gái kỳ quái, hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Hà Phi đột nhiên hoàn hồn, thấp giọng giải thích: “Tổng giám đốc của em, anh ta rất hung dữ đó!” Nhịn không được oán giận. “Buổi sáng thiếu chút nữa bị anh ta khai trừ. . . . . .” Cô cằn nhằn nói liên miên về buổi sáng khủng bố vừa trải qua.
Từ Thiếu Khâm nổ máy, cùng Hà Phi hớn hở đi nhà hàng ăn cơm. Hà Phi mỉm cười cùng bạn trai nói chuyện phiếm, cũng không có suy nghĩ đến cùng, mới vừa rồi đáy lòng khác thường xôn xao kia là cái gì?
Ánh mắt lợi hại của Lương Chấn Y, vì sao xuyên thấu cửa kính xe, thẳng tắp tiến vào lòng cô, khiến cô lưng đổ mồ hôi?
Cảm xúc xa lạ kia, biển lòng nhộn nhạo, nhưng Hà Phi trì độn cũng không có vì thế mà làm phức tạp.
Ban đêm, Lương Chấn Y ngồi một mình trong phòng khách, lật xem lý lịch Ôn Hà Phi. Cô cao 1m58, cân nặng bốn mươi hai, là một cô gái thật nhỏ nhắn. Lương Chấn Y mỉm cười, buổi sáng lúc cô tóm cánh tay anh lại có lực như vậy. Xúc cảm từ đầu ngón tay cô chụp lên bắp thịt, tay cô run run, vẻ mặt gấp gáp nói chuyện , má nộn hồng, tóc xoăn như mây. Nhìn lại mắt của anh còn thật sự nghiêm túc, giống như phải xuyên qua đồng tử của anh tận đến nội tâm. Khi đó mặt dù anh nghiêm mặt lạnh lùng, nhưng không cách nào cứng rắn đối với cô.
Đêm hôm đó, Lương Chấn Y giống như bình thường ngồi một mình ở phòng khách vắng vẻ, đốt một điếu thuốc, uống một bình rượu. Cục đá đánh vào cốc thủy tinh, nước rượu màu hổ phách chiếu ngược lên mặt của anh.
Anh bỗng nhiên thấy ánh mắt của chính mình, sâu giống như biển, yên tĩnh lạnh lùng như vậy.
Thế giới tĩnh lặng phảng phất chỉ còn một người, anh hơi say, đổ xuống sô pha.
Ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, ánh sao thưa thớt, Lương Chấn Y nới ra caravat, chân dài nhấc lên sô pha, bỗng nhiên cảm thấy ghế sô pha này cũng giống như chiếc thuyền lay động, đung đưa tiến vào biển sâu tịch mịch, chỉ có anh một người độc hành.
Anh có sự nghiệp hoàn hảo, vật chất mỹ mãn, mọi thứ thuận lợi, tiền đồ rộng mở nhưng anh chẳng mảy may ngạc nhiên vui mừng. Lương Chấn Y nhắm mắt lại, nhớ tới lúc chạng vạng, khi Ôn Hà Phi cười đem hoa hồng đánh lên khuôn mặt người nào đó. Bên trong xe, má của anh lại một khô nóng, tựa như hoa hồng là đánh trên mặt của anh.
Lúc bàn tay nhỏ bé kia tóm lấy cánh tay Lương Chấn Y, khoảnh khắc đó, bừng tỉnh tâm ma của anh, cũng cùng lúc bắt ra tịch mịch anh chôn sâu trong lòng; còn có nhiệt năng thân thể đã mất từ lâu, khát vọng ở chỗ sâu bên trong của anh.
Từ khi Ôn Hà Phi xuất hiện, cuộc sống màu xám đơn điệu của anh bắt đầu rực rỡ tràn ngập sắc màu; ánh mắt mĩ lệ của cô dường như nhập vào trong trí óc anh thật sâu, làm anh tâm phiền ý loạn.
Lương Chấn Y men say nằm ở sô pha, bỗng nhiên hi vọng được vùi mặt vào làn tóc như mây kia. Cảm giác thấy ngứa ngáy, ở cổ anh, ở sườn mặt anh, ở trên da anh, anh nghĩ, thân thể nóng lên.
(*) Móng giò Vạn Loan đây
|
Chương 2.1
Một năm sau thư ký Trần Dĩnh công ty V.J vẫn chung tình với “Issey Miyake”, rất có dáng vẻ ba kiếp đều mặc Issey, vẫn thích hừ người; tổ trưởng Úy Nhân Nhân vẫn là lớn giọng, chân tay lanh lợi, như cũ mặc “Chanel” mắng chửi người.
Lương Chấn Y dẫn dắt một đám cấp dưới, thành tích chói mắt, ngay cả tổng công ty ở nước Mĩ cũng điều người đến thực tập quản lý với anh.
Về phần Ôn Hà Phi gan lớn lại thẳng như ruột ngựa thì sao? Thành tích của cô như thế nào? Có làm ra cái gì ra trò?
Ở góc văn phòng. Mặt bàn xếp đầy hồ sơ, cao như núi, phía sau núi truyền đến tiếng Hà Phi sôi nổi nói.
Chỉ thấy cô ngồi ở trước bàn, tai phải giắt cái bút, tay trái lật lật sổ ghi chép, vai kẹp điện thoại, thỉnh thoảng lại dùng tay phải ném văn kiện vào xe đẩy. Hách! Hóa ra đến V.J một năm, đã luyện được thiên thủ thần công, chỉ còn kém không lấy đến cả chân dùng.
Một đám đàn ông vây quanh cô.
“Được rồi sao?”
“Muốn họp rồi.”
Hà Phi nháy mắt muốn bọn họ chờ, vừa nhanh chóng trả lời điện thoại.
“Vâng vâng vâng, tôi biết chỗ khó xử của anh, nhưng chỗ chụp ảnh rõ ràng là chúng ta trước đã định, anh dù muốn đổi, lịch làm việc của ngôi sao cũng không thể đổi!”
Đám đàn ông chỉa chỉa tài liệu đầy bàn, Hà Phi vẫy vẫy tay, tiếng nói ôn nhu. “Anh Lưu à, chúng ta thật sự không thể đổi ngày, không phải đã sớm ký kết sao, anh có ký tên . . . . . .” Đòi mạng, nói nửa ngày vẫn là không thỏa thuận được.
Đám đàn ông bắt đầu ho khan, thở dài, trừng mắt.
Hà Phi cực cuống, rốt cục mất đi tính nhẫn nại, hung hăng rống với điện thoại: “Tôi mặc kệ cái gì bị trùng thời gian, anh ngày mai nếu không cho chụp, tôi sẽ kiện anh, tôi đem cái kia hủy đi, anh không mở cửa, tôi đem cửa đá vụn!” Quăng điện thoại. “Phù! Tức chết ta!” Lấy xuống bút gài sau tai, cầm lấy tài liệu, bắt đầu đặt câu hỏi. “Vụ Phúc Hưng là của ai?”
“Của ta.” Lý mập ú đứng ra.
Hà Phi ngòi bút gõ gõ hồ sơ, mặt lạnh nói. “Ừ, Phúc Hưng bán mỳ sợi vừa cứng vừa khó ăn, anh còn cường điệu nó ngon miệng? Anh không bằng cường điệu nó vừa dai vừa co dãn còn hơn.”
Bị mắng, Lý mập ú sờ sờ cái mũi cầm lại hồ sơ.
Hà Phi lại lấy ra một khoản khác, chỉ chỉ trỏ trỏ bên trên. “Vụ xưởng rượu Men Hoa là vụ của ai?”
“Là của ta!” Thiên Hạm ẻo lả đứng ra.
Hà Phi đối với hồ sơ gật đầu. “Kịch bản gốc không sai, rất thú vị.” Cầm lên tài liệu, Thiên Hạm đón lấy. “A——” cô ngẩng đầu nói với anh. “Bất quá. . . . . . Anh tìm cô gái siêu thanh thuần để đẩy mạnh tiêu thụ rượu, sức thuyết phục không tốt bằng sao nữ gợi cảm, nếu là ta, sẽ tìm Chung Lệ Đề!” Thiên Hạm dậm chân ừ một tiếng, vẻ mặt tan nát bị thương.
Hà Phi lại rút ra một cái hồ sơ. “Kẹo dẻo Tinh Tinh này . . . . .”
“Của ta.” Một tên nam tử loắt choắt bước ra khỏi hàng.
Hà Phi đem văn kiện giao cho anh, buông tay không chút lưu tình phê bình. “Tiên sinh à, kịch bản của anh cũng quá cũ, để hai vợ chồng dưới sao băng hứa nguyện, sau đó lấy ra kẹo dẻo Tinh Tinh ăn, nguyện vọng liền được thực hiện, haiz, ai tin đây?! Không được không được, kịch bản của các anh đều cũ rích rồi.” Thật sự là, viết tệ muốn chết!
Ba người đàn ông ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thình lình cùng hít sâu —— “Cô cho cô là ai a?! Ôn, trợ, lý!” Cùng nhau kêu gào rống, rống đến Hà Phi trốn vào gầm bàn, giơ cao hai tay đầu hàng.
“Bình tĩnh, bình tĩnh. . . . . .” Cô nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
Ba người khóe mắt run rẩy, tức giận đến nổi gân xanh. Có lầm hay không? cùng lắm chỉ là đến chỗ cô lấy cái tờ trình vắn tắt hồ sơ, lại dám giáo huấn bọn họ? Muốn chết, đầu heo! Thực nghĩ đến cô là đại sư sao? Chỉ là một trợ lý nho nhỏ, cũng dám phê bình bọn họ?!
Bên cạnh bàn lóe ra một đôi mắt to cười hắc hắc. “Các vị tiền bối, hậu sinh chính là cho điểm ý kiến, các ngài không thích cũng không cần phải lớn tiếng như vậy thôi!”
“Ai!”
“Ta… ai!”
“Ta… ai… hừ!”
Hừ một tiếng, ba người thở phì phì quay đầu rời đi, sớm muộn gì cũng bị Ôn Hà Phi thẳng như ruột ngựa này làm tức chết!
Ai. . . . . . Hóa ra lăn lộn một năm, Ôn Hà Phi như cũ không có tiền đồ là một tiểu trợ lý không phất lên được.
Hà Phi mệt mỏi xoa mắt, nằm úp sấp trên cái bàn chất đống văn kiện. “Ai. . . . . .” Nhịn không được thở dài. Có nên hay không từ bỏ đi? Giãy giụa làm trợ lý một năm rồi. Thiếu tiền lương, hai phần công tác, mỗi ngày mệt muốn chết, rốt cuộc có đáng giá hay không? Cô không rảnh ngẫm nghĩ, ở đầu kia Úy Nhân Nhân đã gọi, sư tử rống điếc tai.
“Ôn, Hà, Phi, cô nếu không đưa ghi chép hội nghị tới, tôi đem cô đá đến Urugoay đi, cô lập tức đưa lại đây cho tôi!”
Thanh âm ma quỷ xuyên vào não, úi, Hà Phi nhảy lên! Trước rút ra ghi chép hội nghị sau co giò chạy! Vô ý xô phải xe đẩy, ngã xuống kiểu chó ăn phân, quỳ rạp trên mặt đất, bản ghi chép bay vèo đi.
Chỉ thấy đầu bên kia Úy Nhân Nhân một cái chân dài, đáp lên trên ghế, tay dài duỗi ra, ố! Tiếp được. Lợi hại lợi hại, Chanel quần áo đủ linh hoạt, mặc váy bó mà thân thủ vẫn mạnh mẽ như thường.
Đau quá. . . . . . Hà Phi nằm trên mặt đất chật vật run run. Cộp, cộp, cộp, xa xa nhìn thấy thư kí Trần xinh đẹp, một đôi giày đen cao gót thong thả đi đến, đứng ở trước mặt cô. Hà Phi nhìn lên cao hơn, quả nhiên thấy thư ký Trần Dĩnh nhíu mi, tao nhã đứng, tao nhã vươn ngón tay hoa sen, tao nhã chạm vào bên môi, ánh mắt mỉm cười, quả nhiên hướng cô phát ra một tiếng ——
“Hừ.” Trần Dĩnh châm biếm cười nhìn Hà Phi quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Đại sư, cô nằm trên mặt đất tìm linh cảm sao?” Tiếng nói tao nhã, khắc nghiệt như băng.
Hà Phi một trận rét lạnh vù vù, lập tức dưới đáy lòng trăm ngàn đao giết qua Trần Dĩnh.
Văn phòng cười vang.
Hà Phi đứng dậy, nhìn lại cái xem thường, đây là cô tự lập tự mình cố gắng, tự sinh tự diệt ở V.J.
Không ở thiên đường, so với địa ngục còn thảm. Da mặt không đủ dày, thật đúng là làm không được một năm.
Cô làm việc giống như bị hung ác lột đi một tầng da, thật vất vả, buổi chiều đuổi không kịp hồ sơ, trốn ở phòng trà uống chén cà phê . Trời lạnh, Hà Phi mặc áo lông trắng cổ chữ V, mặc váy bó xanh lá cây, đang cầm cốc cà phê lạnh ngắt run rẩy.
“Ôn Hà Phi.” Úy Nhân Nhân tóm được cô.
Úy Nhân Nhân nheo mắt lườm cô, làm Hà Phi một trận run rẩy. Đáng chết, cô lại vướng vào họa gì vậy? Đang buồn bực, Úy Nhân Nhân chọc chọc chóp mũi cô, từng chữ từng chữ gằn nói: “Cô, uống, xong, chủ tịch muốn gặp cô.”
“Hả?” Cà phê trong tay thiếu chút nữa rơi. “Chủ tịch? Tôi làm sai cái gì?!” Hà Phi thần sắc kinh hoảng, thiếu chút nữa sợ đến hồn phi phách tán.
Úy Nhân Nhân ngẩng đầu chống cằm, nheo lại ánh mắt suy tư. “Sai lầm lớn không có, sai lầm nhỏ liên tiếp là thật.” Cô nhún nhún vai, vẫy vẫy tay rời đi. “Tự giải quyết cho tốt đi, Lương tổng sẽ mang cô đi lên.”
Shit! Chẳng lẽ là vì lần trước cô cùng Trịnh Đạo trở mặt? Hà Phi nhíu mày ra sức suy nghĩ, hay vẫn là vì cô mắng biên tập tạp chí Tân Dĩnh? Cô hạ xuống cà phê bưng ở hai tay, rốt cuộc là vì chuyện gì đây? Chủ tịch triệu kiến người xác định chắc chắn là vì sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, Hà Phi khẩn trương, há miệng vắt óc suy nghĩ.
“Ôn Hà Phi.” Một đôi giày đen bóng đứng ở trước cô.
Hà Phi rụt vai yếu ớt đáp lại: “Vâng.” Lương Chấn Y đến đây. Ô ô... Lúc này chết chắc rồi! Giám đốc sẽ không phải là đuổi việc cô chứ?
Lương Chấn Y nhìn cô cúi đầu rụt vai, ông trời, cô xem ra thật căng thẳng, bộ dáng như sắp té xỉu đến nơi.
Anh giương mày rậm, nhẹ giọng nói: “Cô theo tôi lại đây.”
Hai người đi vào thang máy, một khoảng lặng im làm người ta lúng túng, chỉ nghe tiếng chuyển động của thang máy.
“Ách. . . . . .” Hà Phi thử thăm dò anh. “ Anh có biết chủ tịch vì sao lại muốn gặp tôi không?” Cô hi vọng biết trước, để có điểm chuẩn bị tốt tâm lý.
Lương Chấn Y nghiêng người liếc cô một cái, cô hôm nay mặc áo lông trắng cổ chữ V, lộ ra xương quai xanh gầy. Đáng chết, cô làm lồng ngực anh căng thẳng. Lương Chấn Y lập tức dời tầm mắt, đáp ngắn gọn. “Không biết.”
“Vì chuyện gì vậy? Mắng đạo diễn hay là mượn chỗ chụp? Tôi không phải cố ý nổi giận, có lúc bọn họ thật sự bị mắng chửi mới bằng lòng hợp tác, kỳ thật tôi đều là vì. . . . . .”
“Câm miệng.” Lãnh đạm ngắt lời cô phỏng đoán linh tinh. “Nói với tôi cũng vô dụng.” Đáng chết, anh nghĩ đến xương quai xanh xinh đẹp của cô, còn có bộ ngực rất tròn dưới áo lông trắng, nghĩ đến tâm phiền khí nóng. Cũng không phải tiểu tử ra đời chưa lâu, như thế nào mỗi lần vừa thấy cô liền nhịn không được miên man suy nghĩ. Bởi vì dục vọng, vẻ mặt của anh càng trở nên thêm lãnh khốc dọa người, khó có thể thân cận.
Làm chi cục cằn như vậy?! Hà Phi nói thầm dưới đáy lòng. Cô lườm anh một cái, thấy tay kia của anh đút ở túi quần, trên mu bàn tay có một chút lông tơ. Đánh giá anh cùng với tây trang, vĩnh viễn luôn là chỉnh tề ngay ngắn như vậy, giống như con người của anh cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm khắc đến làm cho người sợ hãi. Không cần ngẩng đầu cũng biết sắc mặt của anh có bao nhiêu lạnh lùng, Hà Phi gãi gãi đầu, thật vô tình, công ty lớn như vậy mà lạnh giống như tủ lạnh.
Thang máy dừng lại, cửa mở ra, lộ ra một hành lang thẳng tắp tràn đầy ánh sáng. Hà Phi trong lòng căng thẳng, hít một mồm lớn, vẫn là nhịn không được hướng anh cầu cứu.
“Chủ tịch thực đáng sợ sao?” Da đầu tê dại, bất giác lại bắt đầu nhiều lời. “Ông ấy tốt nhất đừng mắng tôi, anh có biết tôi bị người mắng sẽ nóng nảy, không biết sẽ nói ra cái gì chết tiệt –”
“Đừng đạp chủ tịch là được.” Anh nói. Nhớ tới lúc trước cô hung hãn đạp máy bán nước, mắt anh hiện lên thấp thoáng ý cười.
Hà Phi nghe xong kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu trừng anh, vẻ mặt của anh vẫn như mọi khi, nhưng là, anh vừa mới nói gì đó? Anh nói đùa cùng cô?! Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Lương Chấn Y cúi đầu nhìn cô. “Đi thôi.” Cánh tay dài duỗi ra, nhẹ nhàng đáp lên lưng nhỏ gầy của cô, đẩy cô ra thang máy.
|
Chương 2.2
Ôn Hà Phi lần đầu tiên nhìn thấy chủ tịch V.J, cô còn tưởng rằng làm chủ tịch đều là ông già béo phục béo phịch, nhưng là đến khi gặp thật lại dọa cô nhảy dựng người. Chủ tịch thật sự khác xa với tưởng tượng của cô. Không, phải nói là hoàn toàn ngược lại.
Đó là một người đàn ông mặc quần áo thường ngày, gương mặt hơi vuông tầm hơn ba mươi tuổi. Anh xem ra không anh tuấn như Lương Chấn Y, nhưng lại có một loại khí chất ung dung tôn quý.
Phòng làm việc của anh rất lớn, chất đầy tạp chí lá cải, trên mặt đất tán loạn đĩa trò chơi, ở cửa sổ tràn ngập cây vạn niên thanh, leo lên toàn bộ bệ cửa sổ. Ánh mặt trời từng mảng lớn hạ xuống sàn nhà bằng gỗ.
Vừa thấy Lương Chấn Y, anh ngay tức khắc chào đón. “Hai người tới rồi!” Thanh âm của anh thật nhẹ nhàng.
Hà Phi không dám lên tiếng, giống như phạm nhân chờ hình phạt, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Lương Chấn Y, trong lòng bất an không yên.
Chủ tịch vỗ vỗ vai Chấn Y, cúi đầu nhìn lại Hà Phi, liếc nhìn cô một cái, ngẩng đầu nhìn lại Lương Chấn Y, ánh mắt lóe ra, nhíu mày, chỉ hỏi anh một câu: “Chính là cô ấy?”
Hà Phi nghe Lương Chấn Y thuần hậu trả lời: “Phải.”
Theo sau là một trận trầm tĩnh.
Hà Phi đầu cúi thấp hơn, cảm giác trên đỉnh có hai đôi mắt đang hung hăng đánh giá cô. Mím chặt môi, muốn mắng sao? Cũng tốt, mau mau mau, chết sớm siêu sinh sớm.
“Ôn Hà Phi!” Chủ tịch bỗng nhiên hô lớn tên cô, Hà Phi chấn động, nháy mắt cả người đã bị bắt lấy. Cô kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, sao. . . . . . Sao lại thế này? Chủ tịch nghiêm nghị quan sát cô, ánh mắt cô hoang mang, bị nhìn đến mồ hôi lạnh ứa ra.
“Chúc mừng——” anh bỗng nhiên lớn tiếng nói với cô. “Chúng tôi quyết định tuyển cô làm thiết kế viên chính, cô thăng chức !” Dùng sức vỗ vỗ vai cô.
Cái gì?! Hà Phi há hốc, choáng váng. Anh. . . . . . Anh nói cái gì? Anh không mắng cô, ngược lại cho cô thăng chức? Cô dại ra, mở to hai mắt, thiết kế viên? Cô được thăng lên thiết kế viên?
“Trời ơi. . . . . .” Cô hít một hơi, không thể tin được.
Thấy biểu hiện ngốc nghếch của cô, Chủ tịch Phương Tuấn Mẫn bật cười, dùng sức lay lay cô, hỏi: “Cao hứng chứ? Chấn Y ra sức đề cử cô đấy, Lucky lady! Hi vọng cô đáng giá.” Hướng về phía cô đang ngây người, cao giọng cổ vũ. “Biểu hiện cho tốt vào!”
Cái gì? Lương Chấn Y đề cử?! Hà Phi còn không có hoàn hồn, một cái cốc thủy tinh tinh xảo đã nhét vào trong tay cô, chủ tịch có chút tính trẻ con hét lên: “Đến, chúng ta cụng ly!” Trung khí mười phần, hăng hái ngàn vạn.
Anh giúp cô đổ đầy nước rượu màu hổ phách, cũng lấy một cái cốc đưa Lương Chấn Y, hưng phấn mà nâng chén tuyên bố.
“Chúc mừng quảng cáo đại sư tương lai. Cụng ly!” Cốc chạm vào cốc rượu của Hà Phi, phát ra thanh thúy tiếng vang, Hà Phi thế này mới chân chính tỉnh lại.
Không phải là mơ!
Rượu trong chén sóng sánh, cô biển lòng xao động cuồn cuộn. Đây là sự thật trăm phần trăm, cô đột ngột ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt đen thâm thúy, trong mắt tia sáng ấm áp làm cô tim đập nhanh. Lương Chấn Y đối diện cô mỉm cười.
Ánh mắt anh như mực, thẳng hắt vào trái tim cô. Anh đưa ly chạm nhẹ ly của cô, keng một tiếng, cúi ngắm vẻ mặt khờ ngốc đáng yêu của cô, ôn nhu nói: “Chúc mừng, Hà Phi. . . . . .” Kêu tên cô, âm thanh trầm thấp giống như kêu tên con mèo mà anh cưng chiều. Giọng nói ôn như của anh giống như khẽ vuốt trên má cô, Hà Phi thất thần, tim đập chậm nửa nhịp.
Chủ tịch nhìn lại Chấn Y, nhìn ra được anh đặc biệt thiên vị Ôn Hà Phi, Phương Tuấn Mẫn kéo kéo cánh tay Chấn Y hô lớn: “Cụng ly!” Ngẩng đầu hào sảng uống cạn, đáy lòng cười thầm, thật khó nhận ra đây chính là một Lương Chấn Y lạnh lùng thường ngày nha.
Lương Chấn y cũng một ngụm uống cạn rượu trong ly, lại không biết Phương Tuấn Mẫn đã nhìn thấu tâm sự của anh.
Này, đều, là, thực, ! Hà Phi nở nụ cười, mắt lấp lánh. Chân chính hết khổ! Vui mừng lan ra, trời ạ, cô rất cao hứng. Ngửa đầu hướng tới hai cái nam nhân cao lớn, quên mất thân phận chính mình, cũng hào sảng nâng chén kêu lên.
“Chúc V.J kiếm được nhiều tiền, chúc ta một bước lên mây!” Cô vui đến chết mất, cũng bắt chước bọn họ một ngụm uống cạn rượu trong ly.
“Nói đúng lắm, nói đúng lắm!” Chủ tịch ôm vai bọn họ cười ha ha.
Rượu cay nồng rót vào dạ dày, Hà Phi cười nhếch miệng, thần kinh căng thẳng rốt cục thả lỏng.
Cô thở ra một hơi, thẳng thắn nói: “Thật sự là, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng bị mắng!”
Cô cúi đầu cười, đuôi tóc vô ý phất qua ngực Lương Chấn Y. Anh bị một trận ngứa ngáy, thiếu chút nữa nhịn không được ôm cô vào lòng.
Tiếng cười sang sảng của Chủ tịch quanh quẩn bên lỗ tai Hà Phi, mùi nước hoa trên người Lương Chấn Y thoang thoảng tiến vào mũi cô. Có thể cảm giác độ nóng trên người anh, giống như lò sưởi sưởi ấm thân hình gầy yếu của cô, ý, hình như không còn lạnh nữa rồi.
Sau khi Chủ tịch nhiệt tình ân cần cổ vũ xử lý xong một bình rượu, cô cùng Chấn Y sóng vai rời đi.
Hà Phi bước đi lảo đảo. Phù, rượu kia thực mạnh, cả dạ dày như bị thiêu đốt, cả người cô nóng quá.
Tiến vào thang máy, Hà Phi vẫn còn cao hứng, vẫn lộ vẻ tươi cười đắc ý.
Lương Chấn Y lén nhìn trộm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, mắt khẽ giương lên cười. Thang máy khởi động, Hà Phi loạng choạng không xong, anh đúng lúc đưa tay đỡ lấy cô.
“Cẩn thận.” Anh nhíu mày, lo lắng cô ngã bị thương.
Cô quay sang đến, xấu hổ hướng về phía anh cười, vỗ vỗ cái trán, khẽ nhíu cái mũi nhỏ xinh.
“Không xong, tôi có chút say, rượu thật mạnh nha.” Rút về cánh tay bị anh bắt lấy, lui về phía sau dựa vào vách thang máy. Có chút chóng mặt choáng váng, là rượu gì? Mạnh như vậy?!
Phương chủ tịch chạy ra văn phòng theo sau bọn họ, thấy bốn bề vắng lặng, ngay tức khắc tiến vào thang máy, mở ra nắp điện báo, nhanh chóng đè xuống nút báo khẩn cấp, đắc ý cười nhếch miệng.
Hừ hừ hừ, đừng nói tôi không giúp cậu, Chấn Y, dù là ai đều nhìn ra được cậu thích Ôn Hà Phi.
Thang máy đột nhiên ngừng!
“A!” Hà Phi kinh hô, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Lương Chấn Y duỗi ra bàn tay to, lập tức kéo lại cô, tình thế cấp bách liền đem cô kéo tiến trong lòng. Cô đột nhiên va phải một bức tường rắn chắc ấm áp trong ngực, Hà Phi mở to mắt, thoáng chốc trái tim kịch liệt đập, dựa vào trước ngực anh.
Hương vị của anh chui vào chóp mũi, hơi thở ấm áp của anh ở gáy cô làm cô một trận tê dại run rẩy. Hà Phi hoảng hốt, đôi tay nhỏ đặt trước ngực anh nắm chặt, sao lại thế này? Cô chưa từng tim đập nhanh như vậy, chưa từng hô hấp dồn dập như vậy, chưa từng ngay cả lông tơ đều run rẩy như vậy, giống một luồng điện chạy vào trong cơ thể, chấn động tâm khảm.
Lương Chấn Y cũng không nói gì, luyến tiếc buông tay, ôm chặt eo cô, mặc cô mềm mại dán vào ngực, đuôi tóc chạm vào thân.
Trong thoáng chốc, cảm xúc phức tạp đồng thời đánh sâu vào hai người.
Hà Phi mặt đỏ bừng, đứng vững vàng liền vội vàng lui thân rời đi, mặt đỏ tai nóng, tim đập như nổi trống. Bình tĩnh, bình tĩnh lại! Cô ôm lấy mặt, đòi mạng, nóng đòi mạng! Đáng chết, cô sao lại thế này?! Nhất định là say!
Thang máy dừng lại, đèn tuýp trên đầu cũng tắt, chỉ còn sót lại một cái đèn nhỏ chiếu sáng.
Lương Chấn Y trầm mặc quỷ dị, Ôn Hà Phi ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh cũng đang đang nhìn mình, tia sáng trong mắt anh khiến cô tim đập nhanh hơn. Ánh mắt anh sắc bén, giống như một con thú đang nhìn con mồi, ánh mắt cực nóng giống như muốn cắn nuốt cái gì.
Hà Phi bối rối, lui về phía sau, lại lui về phía sau chạm đến vách tường, thở một hơi, không dám nhìn thẳng mắt anh, dời đi tầm mắt, vì tránh đi loại không khí quỷ dị xấu hổ này, cô đánh vỡ trầm mặc.
“Thang máy. . . . . . Thang máy trục trặc sao?” Cô có chút khó thở. Người đàn ông này làm cô tim đập thình thịch, làm cô run run, cô chán ghét mình như vậy, giống như bị mê hồn. Anh chỉ với một ánh mắt nhưng lại hại cô hoảng hốt hồn phi phách tán, thật ngớ ngẩn!
Lương Chấn Y nhìn cô cúi đầu nắm chặt tay, thân mình cứng ngắc, xem ra thực căng thẳng. Sợ anh như vậy sao?
Đột nhiên giơ tay về phía cô ——
“Anh muốn làm gì?” Hà Phi sợ hãi vội cúi người trốn anh, lập tức phát hiện thì ra Lương Chấn Y chính là muốn ấn máy bộ đàm. Muốn chết! Cô thở sâu bắt buộc chính mình thả lỏng. Bình tĩnh, Ôn Hà Phi!
“Alô?” Bảo vệ nghe máy.
Lương Chấn Y nhìn lại khuôn mặt đang đỏ bừng của Ôn Hà Phi! Ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cùng lúc nói với bảo vệ: “Thang máy tầng A trục trặc, chúng tôi bị nhốt ở trong.”
“Được rồi, các anh đừng hoảng hốt, chúng tôi lập tức xử lý ngay.”
Trong lúc chờ đợi, hai người bị vây ở trong một không gian nho nhỏ. Thực im lặng, cũng thực xấu hổ, Hà Phi chảy mồ hôi, tim đập cuống cuồng, cực kỳ khẩn trương. Bởi vì anh là thủ trưởng? Không không không. . . . . . Bởi vì anh là đàn ông?! Nhưng là khi ở cùng một chỗ với Thiếu Khâm cũng chưa từng kích động như thế a. Hà Phi thấp rủa một tiếng, bưng lấy cái đầu đang rối loạn, nhắm mắt lại. Thật choáng váng, rượu chết tiệt, tác dụng sau thực mạnh.
“Sợ như vậy?” Anh đánh vỡ trầm mặc, tiếng nói trầm thấp cũng giống như rượu vậy, thuần hậu mê người. Anh mỉm cười, bỗng nhiên thực hưởng thụ chuyện ngoài ý muốn này. “Đừng sợ, thang máy rất nhanh sẽ tốt rồi.” Anh nói, lại âm thầm hi vọng thang máy này tốt nhất trục trặc thêm mấy giờ. Anh thích cùng cô một chỗ, thích như vậy nhìn cô đỏ bừng mặt, cho dù dục vọng khao khát cô thực mãnh liệt khiến anh thống khổ.
Hà Phi nghe xong lời của anh, đột nhiên ngẩng đầu dũng cảm nói thẳng: “Tôi không sợ, chính là anh làm cho người ta thật khẩn trương.”
Anh nghe xong ngạc nhiên, không khỏi bật cười.
“Phải không?” Không biết là mình làm cái gì làm cô khẩn trương. Lương Chấn Y quan sát khuôn mặt hồng hồng của cô, yêu thích cô bĩu môi, còn có cái miệng nhỏ nhắn nữa. Chết tiệt! Thầm nghĩ, nếu cô biết ý tưởng hiện tại trong đầu anh, cô mới thực nên khẩn trương.
|