Sủng Em Đến Tận Trời
|
|
Dưới ánh đèn ấm áp, Hà Phi mặc vào chiếc áo lông cừu, rúc vào trong cổ áo mềm mại, sau đó cô mỉm cười ngã ập xuống sàn nhà, nhìn chằm chằm chiếc đèn tuýp màu vàng cam trên trần nhà. Cô nghĩ đến, nếu là cô không đi San Francisco, cô rất có thể cứ như vậy ngây ngốc cùng Từ Thiếu Khâm kết hôn, hoàn toàn không biết tư vị chân chính của tình yêu, một loại tư vị ngọt đến tận trong tâm khảm, cảm nhận được một loại tình cảm kích động nào đó.
Cô nhớ tới Lương Chấn Y cùng cô chen chúc ngủ trên chiếc giường đơn, có mấy lần trong mộng cô thiếu chút nữa ngã xuống giường, nhưng là không có một lần ngã đau, cuối cùng sẽ luôn có một cánh tay, ở một khắc nguy hiểm đó ôm cô trở về.
Mà khi Lương Chấn Y hôn sâu cô thì cô liền hưng phấn nóng hôi hổi như gặp nước sôi, khi anh tiến vào chỗ sâu trong cô, cô sung sướng đến dường như muốn tan chảy. Hà Phi chưa bao giờ biết mình thì ra cũng sẽ nhiệt tình như vậy, thân thể của cô thật thích Lương Chấn Y vuốt ve, những thứ này đều là chuyện lúc cùng ở một chỗ với Thiếu Khâm chưa từng phát sinh.
Cô ngọt ngào lại mỉm cười suy nghĩ, chuyện Lương Chấn Y muốn nói với cô là chuyện gì? Hà Phi nhíu mày, cô cảm thấy lúc anh rời đi cười vô cùng giảo hoạt, anh rốt cuộc là muốn nói gì với cô?
Cô lại nghĩ tới, may mắn cô không có bỏ lỡ anh, nếu không làm thế nào hiểu được cảm giác hiện tại này. Hà Phi mơ hồ cảm thấy Lương Chấn Y sắp sửa nói với mình một chuyện rất hạnh phúc. Bởi vì ánh mắt mỉm cười của anh nói như vậy.
Sau khi từ San Francisco trở lại, Lương Chấn Y mở hộp thư thoại, tất cả đều là điện thoại ba gọi tới, nói muốn gặp anh gấp. Lương Chấn Y tắt thư thoại, gọi điện thoại cho Phương Tuấn Mẫn, hẹn anh ta ngày mai gặp mặt.
Anh tắm rửa, sửa sang lại hành lý, uống chút rượu liền ngủ.
Anh trằn trọc khó ngủ, đột nhiên cảm thấy giường trở nên thật to thật to, lại tưởng niệm chiếc giường đơn chật chột ở San Francisco kia. Anh bật cười, hoặc có lẽ thật ra là anh tưởng niệm cảm giác ôm lấy Hà Phi. Anh thở dài, trời ạ, thật hi vọng mỗi ngày ôm lấy cô mà ngủ. Lúc ở San Francisco anh không cần đến chất cồn liền vẫn có thể ngủ rất ngon.
Thân thể mềm mại của Hà Phi là thuốc ngủ tốt nhất.
Giờ phút này một người ngủ, anh thấy thực hư không.
|
Chương 10.1
Sáng sớm, cha Lương Chấn Y liền tới nhấn chuông cửa.
“Ba?” Lương Chấn Y mở cửa. Vào phòng tắm tắm rửa, cạo râu, tinh thần sảng khoái thay quần áo.
“Chấn Y, tuần sau ba muốn ra tòa.” Lương Tinh Vũ cũng không quan tâm con trai có đang nghe hay không, bận rộn cầm lên đủ loại văn kiện. “Luật sư của ba nói, chỉ cần con đồng ý ra tòa giúp ba làm chứng mẹ con luôn ở bên ngoài chung chạ, cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm đến chúng ta, cả ngày đi chơi mạt chược tiêu tiền như nước. . . . . .” Ông lấy ra công văn của tòa án. “Ngày hôm nay, con cứ việc nói hết ấm ức lúc còn nhỏ với thẩm phán, thế là ba có thể ly hôn với bà ta. Kiện tụng đã ba năm, phiền chết được!”
Lương Tinh Vũ ngẩng đầu, thấy con trai đang mặc vào áo khoác. “Này, ba đang nói với con đấy, con có nghe hay không hả?”
Lương Chấn Y đang đứng trước gương, nhàn nhã cài khuy tay áo. Mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, trong ánh nắng, anh nhìn qua vẻ mặt phấn chấn, khôi ngô tuấn tú. “Ba, con đang định cầu hôn với một cô gái.” Anh nói.
Lương Tinh Vũ rất là kinh hãi, đột nhiên bật dậy, vô cùng kích động cầm cánh tay của Chấn Y, nghiêm túc quan sát anh.
“Con trăm ngàn lần phải nghĩ cho thật kĩ. Nói thật, ” ông hít sâu một cái. “Con trai à, hôn nhân là một chuyện vô cùng đáng sợ, ba chính là ví dụ tốt nhất. Một mình con không phải đang sống rất tốt sao?”
Lương Chấn Y biết cha đối với hôn nhân thất vọng ê chề. Anh mày rậm nhẽ nhíu. “Con đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Lương Tinh Vũ gấp gáp. “Từ từ, nó là một cô gái tốt sao? Ba là nói, nó có thể phung phí tiền của con hay không? Nó là thật lòng yêu con sao? Nó đáng tin sao? Đây cũng không phải là nói đùa, nếu như không thích hợp, một khi kết hôn xong muốn chia tay là cực kì khó khăn, con nhất định. . . . . .” Còn chưa kịp nói xong, Lương Chấn Y đã phất tay bỏ đi.
“Con có hẹn với chủ tịch Phương, chuyện với mẹ tự hai người giải quyết đi!” Anh cũng không muốn tiếp tay làm việc xấu.
Buồn cười, ba mẹ sốt ruột muốn ly hôn, anh nhưng lại vội vàng muốn kết hôn.
Vừa nghe Lương Chấn Y muốn cầu hôn với Hà Phi, Phương Tuấn Mẫn mừng như điên. Anh ta mang Lương Chấn Y đi cửa hàng đá quý quen thuộc để chọn nhẫn kim cương.
“Mua nhẫn cứ hỏi ta là được rồi. Số nhẫn kim cương ta đem tặng đếm cũng không hết đâu!” Cô gái bán hàng cười đến mắt híp tịt, gật đầu lia lịa.
Lương Chấn Y xem xét kiểu dáng.
Phương Tuấn Mẫn thành thạo như người trong nghề giải thích cho anh nghe. “Để quyết định giá trị kim cương phải dùng 4C để đánh giá, Colour, Clarity, Cut, Carat!” Anh nói vô cùng chuyên nghiệp, cô gái căn bản là không chen miệng vào nổi.
Lương Chấn Y không có để ý tới những thứ kia. Giữa cả một hàng kim cương lấp lánh, anh chỉ nhìn chằm chằm một chiếc nhẫn kim cương màu vàng rực rỡ. Hà Phi nói, màu vàng đặc biệt đẹp mắt.
Cô gái cười toe toét, Phương Tuấn Mẫn kinh hô.
“Ai da, cậu thực biết hàng. Cái này gọi là fancy colour, loại màu vàng này rất đắt nha.”
Ngay cả Phương Tuấn Mẫn luôn luôn hào phóng nghe giá tiền cũng không khỏi rú lên. Lương Chấn Y mày cũng không nhíu liền mua chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp kia.
Phương Tuấn Mẫn cười híp mắt. “Cậu thực yêu cô ấy nha, chi mạnh tay như vậy?!”
Lương Chấn Y nhạo báng anh ta. “Số nhẫn kim cương trước đây cậu mua tặng đem cộng lại, ước chừng còn vượt qua số tiền này.”
“Nói cũng đúng!” Phương Tuấn Mẫn không sao cả cười. “Cậu mà đem chiếc nhẫn này dâng lên, mình đảm bảo, không có một người phụ nữ nào từ chối được. Cô ấy nhất định sẽ tiếp nhận lời cầu hôn của cậu.”
Chỉ hy vọng là như thế. Lương Chấn Y hít sâu một cái, kéo kéo cà vạt. Anh chỉ cần mua một bó hoa, sau đó ở giữa trời đêm sao sáng, đạp ánh trăng đi gõ cửa nhà cô. Anh tưởng tượng ra vẻ mặt Hà Phi khi nhìn thấy chiếc nhẫn, anh tưởng tượng ánh mắt lấp lánh như biết nói của cô, chỉ mong cô nói, cô nguyện ý.
Lúc đêm khuya, gió lạnh thổi vào ban công. Cảm thấy lạnh, Hà Phi vội vàng kéo xuống cửa sổ ban công. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Hà Phi phủ thêm áo khoác, trước khi ra mở cửa cô chần chừ mấy giây.
Bà ngoại ngày mai mới trở lại, đã trễ thế này, mặt cô đỏ lên, vô cùng có thể là Lương Chấn Y tới. Cô hốt hoảng kéo xuống khăn quấn tóc, vuốt vuốt tóc, lúc này mới mở cửa. Một trận mùi rượu nồng nặc tràn vào, Hà Phi cau mày, bóp mũi, kinh ngạc sững sờ đứng ở trước cửa.
Cô đời này lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông cũng có bộ dáng chật vật như vậy, cô cũng lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông rơi lệ. Hà Phi giật mình, không thể tin vào hai mắt của mình.
Gương mặt quen thuộc như vậy, một Từ Thiếu Khâm luôn kiêu ngạo tự phụ, giờ quần áo xốc xếch, mùi rượu nồng nặc, mà nước mắt. . . . . . nước mắt từ khóe mắt đỏ sẫm của anh ta tuôn rơi.
“Anh sao lại. . . . . .” Hà Phi khiếp sợ. “Anh không phải là ở Mĩ sao?”
Từ Thiếu Khâm chợt tựa như đứa bé nước mắt lưng tròng nhìn lại Hà Phi, giọng nói đùng đục, ý nghĩa mơ hồ. Anh ta nhìn khuôn mặt trắng sáng của Hà Phi, phát hiện mình chưa bao giờ cần cô như trong giờ phút này.
“Anh đã sớm trở lại. . . . . . Anh mỗi ngày đều tới. . . . . . Hà Phi. . . . . . Em. . . . . . tha thứ cho anh. . . . . .” Anh ta vẻ mặt thống khổ dường như một giây kế tiếp sẽ sụp đổ mất. Nghĩ đến mất đi cô, sách anh ta cũng đọc không nổi nữa, mất ăn mất ngủ, cả người gầy thật nhiều.
Hà Phi nhíu mày. “Anh. . . . . . Anh đến vừa đúng lúc, tôi đã dọn lại một chút đồ đạc muốn trả lại cho anh.” Không, sẽ không thể tiếp nhận anh ta. Ở cùng với Lương Chấn Y, cô mới phát hiện lúc trước khi anh ta vẫn ở bên cạnh mình cũng không chút vui sướng. Hà Phi bức mình không thể mềm lòng. Ánh mắt kiên định, Thiếu Khâm thấy thế lòng nổi lên chua xót. Cô nói: “Chúng ta không có khả năng.”
Từ Thiếu Khâm yếu đuối dựa vào bên cạnh cửa, lời của Hà Phi làm cho mắt của anh càng đỏ hơn. Anh hít sâu một cái, quay mặt với cô nói: “Nhưng anh. . . . . . anh yêu. . . . . .” Anh ta chợt rất thống khổ há to mồm, Hà Phi trợn trừng hai mắt, lui lại từng bước. Anh ta . . . . . . Anh ta muốn làm gì,
Từ Thiếu Khâm dịch dạ dày cuồn cuộn. “Anh. . . . . . Ọe ——”
“A. . . . . .” Trong lòng la hét điên cuồng! Trời ạ, anh ta nôn ra đây. Hà Phi thét chói tai, vội vàng né tránh, vẫn bị uế vật bắn lên cánh tay.
“Anh làm cái trò gì vậy hả?” Cô té xỉu đến nơi rồi, Từ Thiếu Khâm che miệng lại, thân thể lại oặt ngã vào người cô. Hại cô tiếp tục la hét, đẩy cũng đẩy không ra.
Trăng sáng lộ ra, hàng cây bên đường bị gió đêm dịu dàng vuốt ve, vui vẻ đong đưa. Đạp lên bóng cây đang khiêu vũ, Lương Chấn Y vòng vào khu nhà chỗ Hà Phi ở, ngẩng đầu, chìm trong bóng trăng, nơi người trong tim kia ở có ánh đèn ấm áp.
Phủ trắng trên ban công, hoa nhài nở rộ, thật giống như cũng đang hoan nghênh anh đến.
|
Cửa tòa nhà rộng mở, Lương Chấn Y ôm bó hoa lên lầu. Tiếng bước chân vang vọng giữa cầu thang vắng lặng, càng đến gần chỗ ở của cô, tim của anh lại càng thấp thỏm, đôi mắt lại càng dịu dàng. Anh cảm giác được đến hạnh phúc. Chờ cửa nhà cô cửa mở ra, anh sẽ hỏi cô, gả cho anh được không?
Tưởng tượng cô sau khi nghe được, tưởng tượng đôi mắt lấp lánh của cô, tưởng tượng hình ảnh cô ngửa mặt ha ha, tưởng tượng khuôn mặt cô tràn đầy vui vẻ, ánh mắt tựa như đang nằm mơ.
Lúc ấn xuống chuông cửa, Hà Phi đang ở trong phòng tắm sấy tóc.
Lương Chấn Y mỉm cười nhìn cánh cửa màu đỏ thẫm mở ra, bên trong nhà chiếu ra ánh sáng ấm áp, từng chút một chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, mà vẻ mặt tươi cười ấy, trong nháy mắt đông cứng lại.
Tất cả hạnh phúc mong đợi nhìn thấy người ra mở cửa biến hóa thành vẻ mặt cứng đờ. Hạnh phúc nhưng lại giống như bọt nước, trong nháy mắt biến mất giữa đôi mày chau lại.
Từ Thiếu Khâm nhìn chằm chằm chàng trai mặc tây trang, đang cầm hoa tươi trước mắt. Từ Thiếu Khâm ánh mắt mông lung, chiếc áo dính uế vật kia đã sớm bị anh ta ném xuống đất. Anh ta đang ở trần, mặt đỏ hồng, cố gắng muốn nhận rõ người vừa mới tới.
“Anh. . . . . . tìm ai?” Anh không biết người đàn ông cao lớn này.
Lương Chấn Y nhìn vào phía sau Từ Thiếu Khâm. Bên trong cũng không có bóng dáng của Hà Phi, nhưng là anh nghe thấy tiếng máy sấy ầm ĩ. Anh kiềm chế sắc mặt, giống như có một con dao sắc bén cắm vào lồng ngực, đâm vào trái tim mềm mại của anh. Ánh mắt tối sầm, thanh âm khổ sở hỏi Từ Thiếu Khâm.
“Hà Phi có ở đây không?” Anh cũng phải hỏi cho rõ ràng, mặc dù anh cảm thấy phỏng đoán đáng sợ này nọ như xoáy nước muốn nhấn chìm anh, mặc dù anh cảm thấy đau đớn đang ở trong lòng lan tỏa.
Từ Thiếu Khâm mắt say u mê, khẩu khí hàm hồ. “Cô ấy đang tắm! Anh có chuyện gì? Tìm cô ấy làm cái gì?” Anh ta ợ một hơi rượu rất là mất lịch sự.
Lương Chấn Y vẻ mặt trang nghiêm, sắc mặt rất khó nhìn, thối lui. “Không có chuyện gì.” Xoay người xuống lầu, mỗi một bước đều giống như giẫm đạp lên chính lòng mình vậy.
Lúc sắp đi ra ngoài, Lương Chấn Y chợt dừng bước, nhắm mắt lại, hít sâu một cái. Vẫn sợ bị thương, vẫn không muốn có tình cảm, một khi rơi vào võng tình, cảm giác sợ hãi này vẫn cứ phải đến.
Tình yêu thật vĩ đại, cũng có lúc cũng rất tàn khốc. Anh vừa mới giống như lên thiên đường nhẹ nhàng bay bổng, trong nháy mắt lại bị kéo xuống địa ngục, cảm giác này giết anh không kịp trở tay, quả thực là đáng sợ.
Anh không muốn phỏng đoán Từ Thiếu Khâm vì sao lại áo quần lại xộc xệch; anh không muốn đoán Hà Phi vì cái gì mà đang tắm. Hình ảnh kia thật đáng sợ, anh không muốn suy nghĩ tiếp nữa.
Nhưng khi anh đi ra khỏi khu nhà, bước vào dưới ánh trăng xinh đẹp, anh lại bắt đầu cảm thấy chói mắt. Bóng đêm thật đẹp, anh lại cảm thấy rất thương cảm. Gió đêm lành lạnh, thổi qua mặt, thế nào cũng giống như quất đau anh. Ngồi vào trong xe, một bó hoa hồng nở rộ, chói mắt mà như đang cười nhạo đôi mắt anh đong đầy u buồn.
Lương Chấn Y rầu rĩ bới mái tóc đen, kéo xuống cà vạt, xoay mở nhạc. Đổ vào ghế ngồi, mệt mỏi thở dài. Cảm giác này tựa như đột nhiên bị cuốn vào dòng nước xoáy đen đặc. Anh vẫn cứ nghĩ đến nghi vấn làm người ta đau đến thấu xương kia, anh biết là không nên nhưng lại không từ bỏ được hình ảnh hiểu lầm như khoét đục tâm can kia. . . . . .
Sợ nhất chính là ngây ngốc rộng mở trái tim như vậy, giống như hoa hồng nở rộ, không chút nào đề phòng nghênh đón ánh nắng ấm áp. Lại không biết rằng, một lòng hướng về ánh sáng, cánh hoa cũng sẽ bị phơi nắng mà tổn thương.
Trong chớp mắt, một lòng muốn yêu cũng sẽ yếu ớt mà bị thương, trái tim khô héo.
Ôn Hà Phi sấy khô tóc, kin kít chùi gương phủ mờ sương, nhìn vào kính xoa xoa mắt, mặc quần áo tử tế, là chiếc áo lông cừu Lương Chấn Y mua cho cô, đi ra khỏi phòng tắm.
Từ Thiếu Khâm say rượu nằm trên ghế sa lon, mùi rượu ngất trời, cô cau mày oán trách. “Hôi quá đi mất!” Chạy đi kéo rèm, mở cửa sổ ra, không nhịn được chạy ra ban công, tì tay lên lan can, hít vào một hơi không khí mới mẻ.
Bên trong xe Lương Chấn Y từ từ kéo xuống cửa sổ xe, ánh mắt đen láy nhìn thấy Ôn Hà Phi đang chân không đứng trên ban công. Ánh trăng chiếu vào trên người cô, chiếc áo lông cừu anh tặng dán lên thân thể tuyết trắng, cùng với một chiếc quần vải lanh đỏ thẫm rộng thùng thình. Mái tóc dài xõa ở sau vai, cô ngước lên bầu trời, chỉ cách một khoảng cách ngắn ngủi, cô lại không nhìn thấy anh. Cô nhìn lên trời sao, vẻ mặt hồn nhiên lại ngây thơ.
Ngay tại trong ánh mắt thâm tình của Lương Chấn Y, cô xoay người đi vào bên trong, mái tóc tung bay. Anh phảng phất có thể ngửi thấy được hương thơm hoa nhài, tiếc nuối mà tràn đầy đầu mũi. . . . . .
Hà Phi vừa vào trong nhà liền hỏi Từ Thiếu Khâm đang say bí tỉ: “Sao vừa rồi tôi nghe thấy tiếng chuông cửa vậy?”
Từ Thiếu Khâm lờ đờ ngồi dậy, ói cũng đã ói, men say hơi lui đi, anh ta khổ sở nương nhờ ở nhà cô.
“Thật xin lỗi.” Anh ngượng ngùng lúng túng. “Anh không phải cố ý uống rượu say.”
Hà Phi thở dài một hơi, giúp anh rót chén nước uống cho tỉnh rượu, sau đó. . . . . . “Anh đi đi.” Cô lấy ra một hộp giấy. “Trong này đều là đồ của anh, bao gồm cả những bức ảnh của chúng ta mấy năm nay, anh đem đi đi.”
Từ Thiếu Khâm bắt lấy cổ tay Hà Phi. “Hà Phi,” anh vô cùng nghiêm túc giải thích. “Đàn ông đều có dục vọng, anh cùng cô gái đó chẳng qua là thuần túy chỉ là phát tiết dục vọng mà thôi, trong lòng anh –” anh ta tóm chặt ngực. “Anh thật sự yêu em mà! Em phải tin tưởng anh!” Đây là thật, anh muốn kết hôn cũng chỉ có Hà Phi.
Hà Phi nheo mắt lại, rút tay ra. “Tôi thật là nghe không hiểu nổi!” Cô không chút vui mừng trừng mắt nhìn anh. “Cái gì mà dục vọng hả? Ý của anh là anh yêu tôi, rồi lại cùng đứa con gái khác làm loạn, đây là chuyện không có liên quan gì sao? Ông trời ạ!” Cô liếc mắt xem thường. “Tôi bây giờ mới biết quan niệm của chúng ta khác nhau nhiều như vậy, tôi thật là. . . . . .” Cô nhức đầu đi ra mở cửa. “Anh trở về đi thôi, tôi mặc kệ anh nghĩ thế nào, đối với tôi mà nói, bởi vì dục vọng mà có thể cùng những người khác làm loạn, là chuyện cực kì bẩn thỉu!”
Từ Thiếu Khâm sắc mặt khó coi. “Anh hứa sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa, anh hứa với em. Anh có thể vì em mà thay đổi, anh có thể thề, Hà Phi ——” anh ngẩng đầu lên nhìn cô thật sâu. “Em không hiểu, anh thật sự thật sự rất yêu em.”
Hà Phi bình tĩnh nhìn lại anh, đột nhiên lại thấy thực cảm khái. “Kỳ quái, anh cả ngày lẫn đêm nói anh yêu tôi, nhưng tôi lại càng ngày càng cảm thấy, anh yêu căn bản là chính bản thân mình. Anh muốn phát tiết dục vọng, cứ thế làm bậy cùng cô gái khác, hoàn toàn không cảm thấy tôi sẽ thương tâm; anh muốn mở nhà hàng, sẽ bắt tôi phải nghỉ việc phối hợp anh, nói là vì tốt cho tôi, thật ra thì cũng là vì để thuận lợi cho anh; còn có ——” cô không chịu nổi trợn mắt rống lên. “Anh vĩnh viễn vĩnh viễn không nhớ được tôi không ăn cay! Còn có ——”
|
“Có ăn cay hay không rất quan trọng sao?” Anh ta ngắt lời cô. Mắt tức thì trợn to, kinh hãi thấy Hà Phi xông đến thở phì phò chỉ vào mặt anh ta mà mắng.
“Còn có chính là anh lúc nào cũng ngắt lời của tôi! Từ Thiếu Khâm, yêu trong miệng anh nói ra từ đầu tới cuối căn bản chỉ có chính anh!”
“Nếu như. . . . . . anh tiều tụy hốc hác như vậy vì em đều không gọi là yêu, thế cái gì mới coi là yêu?” Anh phản bác lại cô.
Hà Phi nhìn anh ta, nhớ tới Lương Chấn Y, chiếc áo lông cừu khiến cho cô cả thân thể ấm áp dễ chịu.
Cô mân miệng nói: “Tôi chỉ biết có người, cho tới bây giờ chưa từng nói một câu anh yêu em, một câu cũng không có. . . . . .” Cô nhíu mày nghiêm mặt nói. “Nhưng là rất kỳ quái, tôi có thể cảm giác được, vô cùng tinh tường cảm giác được, anh ấy yêu tôi. Anh ấy rất yêu, rất yêu tôi!”
Từ Thiếu Khâm nghe mà như đưa đám. “Mà em. . . . . . em cũng yêu anh ta?” Anh dè dặt hỏi, nơm nớp lo sợ.
Hà Phi lại đáp phải như đinh đóng cột: “Đúng vậy, tôi yêu anh ấy. Tôi yêu anh ấy! Tôi thật sự yêu anh ấy!”
Từ Thiếu Khâm có tư cách gì để mà ai oán, đây hết thảy là từ tay anh tạo thành.
Ôn Hà Phi đáy lòng cực hiểu rõ, người nào lúc cô bất lực nhất khích lệ cô; người nào lúc cô thương tâm nhất ấm áp bên tai thầm thì trấn an bàng hoàng bất an của cô; là người nào, vừa gọi điện thoại, liền ngàn dặm xa xôi bay tới gặp cô.
Trên đời này sẽ không còn người nào sủng cô giống như Lương Chấn Y vậy.
Ôn Hà Phi vẻ mặt quyết tuyệt, giọng nói quả quyết, đáp án như đinh đóng cột, làm Từ Thiếu Khâm hoàn toàn tỉnh ngộ. Hà Phi đã không thể nào quay đầu lại.
Anh thương tâm rơi lệ, giống như một đứa trẻ không ai giúp đỡ, Hà Phi đột nhiên không biết nói cái gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, ngước nhìn trước mắt chàng trai đã cùng cô trải qua biết bao năm tháng thanh xuân, không khỏi cũng thấy mũi chua chua.
“Chúng ta. . . . . . đều tự đi tìm người thích hợp hơn với mình đi. Mấy năm qua. . . . . . vẫn là cám ơn anh.”
Nghe thấy lời của cô, anh giống như càng khổ sở hơn, đem mặt chôn vào trong lòng bàn tay.
Hà Phi thở dài. “Chờ anh hết say rồi lái xe trở về sau.” Sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa lại đang là lúc anh kích động thương tâm.
Trời tờ mờ sáng, Từ Thiếu Khâm nằm ngủ trên ghế sa lông; mà ở ngoài phòng, Lương Chấn Y đau khổ đợi một đêm vẫn không thấy Từ Thiếu Khâm rời đi. Đến rạng sáng bốn giờ, Lương Chấn Y nổ máy, chiếc xe Benz màu đen, ở dưới sắc trời tím nhạt, nhập vào con đường yên tĩnh vắng lạnh, rời đi chỗ ở của người trong lòng.
|
Chương 10.2
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Úy Nhân Nhân cùng các đồng nghiệp chen chúc ở trước bảng thông báo công ty. Trương Thiến nhai kẹo cao su, nheo mắt lại đọc tờ thông báo phát ra từ phòng nhân sự kia.
“Tổng giám đốc Lương Chấn Y chuyển sang đảm nhiệm cố vấn tiêu thụ V.J New York. Tiệc chia tay sẽ tổ chức tại. . . . . .” Trương Thiến xem xong rồi rất là thô tục chửi một tiếng, cùng với nhân viên trực tổng đài than thở.
“Công ty người đẹp trai lại độc thân đã ít thì chớ, tổng giám đốc lại còn đi!”
Cô gái trực tổng đài rất là đau lòng. “Tổng giám đốc không phải là vẫn không đồng ý sao? Như thế nào sau cái nghỉ đông quay về liền chịu đi. Anh ấy không thật là nỡ bỏ được chúng ta sao? Thật vô tình á. . . . . .”
Úy Nhân Nhân nhìn chằm chằm tờ thông báo thấp giọng rủa. “Khốn kiếp, tổng giám đốc uống nhầm thuốc à?”
Phía sau truyền đến một tiếng hít không khí.
Úy Nhân Nhân quay đầu lại. “Hà Phi?” Cô kéo đi Hà Phi vẫn đang trừng trừng nhìn bảng thông báo, cười híp mắt nói: “Ai nha, có mang quà về cho trưởng phòng hay không hả?” Cô hỏi, chọc chọc vào eo nhỏ của Hà Phi. “Cà phê chị nhờ em mua hộ có cầm đến không? Thế nào, chơi vui chứ hả? Hà Phi?!”
Úy Nhân Nhân chọc chọc cô, cô không có cảm giác; nhéo nhéo tay cô, cô không có phản ứng. Cô chẳng qua là nhìn chằm chằm tờ thông báo kia, giống như bị một tia sét đánh trúng đầu, ánh mắt kinh hãi, chân như mọc rễ xuống đất.
Anh ấy? Anh ấy muốn đi New York?! Bởi vì quá mức kinh ngạc, đầu Hà Phi trống rỗng, quả thực như có người đóng đinh cô xuống đất, không chút nhúc nhích ngây ngốc nhìn tờ thông báo kia. Là thật sao? Cô vô cùng kinh hãi, nhìn xem mà mơ mơ hồ hồ, tâm tư loạn cào cào.
“Ê!” Úy Nhân Nhân vẫy vẫy tay trước mặt cô. “Xin nghỉ xong về biến thành ngu ngốc rồi à?”
Cô chỉ ngây ngốc quay mặt lại nhìn Nhân Nhân. “Trưởng. . . . . . Trưởng phòng. . . . . .” Thanh âm cô yếu ớt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, hỏi: “Công ty chúng ta có phải là có đến hai Lương Chấn Y không? Trùng tên trùng họ?!” Không thể nào, anh ấy không thể nào đi New York, bọn họ vừa mới vui vẻ như vậy từ San Francisco trở lại, anh ấy còn nói có chuyện phải nói cho cô, anh làm cô cảm thấy anh vẫn nợ cô một lời hứa hẹn, anh muốn ở cùng một chỗ với cô. . . . . . Đúng không?
Úy Nhân Nhân trừng mắt nhìn cô một cái, giống như câu cô hỏi có bao nhiêu ngu ngốc. “Oa oa! Hà Phi, em bị thiểu năng đấy à?” Cô chỉ chỉ chữ viết phía trên. “Tổng giám đốc Lương Chấn Y, chẳng lẽ công ty cũng có hai tổng giám đốc chắc?” Cô cười tủm tỉm lấy cùi chỏ thúc thúc Hà Phi. “Ê, không bỏ được nha?” Cô ghé miệng lại gần, kề sát vào lỗ tai Hà Phi lỗ tai thì thầm nói: “Nhất định là vì em đi San Francisco gặp người yêu làm anh ấy chịu phải đả kích quá lớn nên mới có thể đột nhiên quyết định đi New York đó. . . . . .”
Không phải như thế! Bên tai Úy Nhân Nhân thầm thì trách móc, Hà Phi ngơ ngẩn nhìn tờ thông báo, hốc mắt đỏ ửng, lệ hướng đáy lòng rơi, một trận chua xót. Sự thật vừa vặn ngược lại, cô tiếp nhận tình cảm của anh, bọn họ rất vui vẻ ở chung mấy đêm, da thịt thân thiết, giọng nói dịu dàng của anh vẫn còn ở lại dưới đáy lòng cô, vì sao anh lại đột nhiên ra quyết định như vậy?! Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu!
Hà Phi vô tâm làm việc, chỉ ngồi xử lí vài dự án đang đợi giải quyết. Vốn là hôm nay bà ngoại trở về, cô muốn mời Lương Chấn Y tới bữa tối, thức ăn cũng đã chuẩn bị đủ. Cô ngày hôm qua đã tạm thời bổ sung lại kĩ thuật nấu mấy món ăn, chuẩn bị hôm nay ra tay khoe tài. Cảm xúc uể oải bao phủ lấy Hà Phi, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác bị lừa gạt, hoang mang không hiểu vì sao.
Lương Chấn Y chẳng qua là vui đùa với cô một chút sao? Nhưng anh ấy rõ ràng không phải là hạng người như thế. Hà Phi thế nào cũng nghĩ không ra, anh ấy rõ ràng có thể không đi New York, nhưng vì sao anh lại vẫn đi?
“Chết tiệt!” Hà Phi muốn hỏi cho rõ ràng.
Rốt cục ở lúc sắp tan làm, thừa dịp trên hành lang không có người nào, giống như thường ngày, cô lén lút chạy vào phòng làm việc của anh. Cô mở cửa, ghé đầu nhìn vào bên trong.
Lương Chấn Y nghe thấy tiếng động, ngẩng mặt lên nhìn cô. “Hà Phi?” Anh như không có việc gì khép lại văn kiện. Nhìn cô thần sắc có chút lo sợ đi vào, đóng cửa lại.
Hà Phi lưng dựa vào cửa, ánh sáng hoàng hôn rọi vào phòng làm việc, chiếu lên khuôn mặt khôi ngô của anh. Ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt sâu xa khó hiểu, hôm nay cảm giác anh thực xa xôi.
“Ưm. . . . . . Em. . . . . .” Cô muốn hỏi anh tại sao muốn đi New York, lại ngập ngừng không thốt nên lời.
Lương Chấn Y nhìn khuôn mặt của Hà Phi, không khỏi liền nghĩ đến đêm hôm qua Từ Thiếu Khâm quần áo xộc xệch. Đôi mắt đen thẫm thoáng qua một mạt u buồn, nhưng rất nhanh liền bị ánh mắt lạnh nhạt che giấu đi.
“Em nhìn thấy thông báo rồi?” Anh thử không suy nghĩ nữa, trời mới biết anh đã nghĩ đến mau nổi điên.
“Vâng.” Cô muốn xin anh đừng đi, lại ngắc ngứ không nói ra miệng. Tại sao sau khi trở lại Đài Loan anh ấy đột nhiên trở nên xa lạ như vậy, Hà Phi quả thực nghĩ đến San Francisco tất cả cũng chỉ là một tràng mộng đẹp. Cô gãi gãi tóc, miễn cưỡng nặn ra thanh âm. “Anh lúc nào thì quyết định vậy?”
“Ngày hôm qua, anh đã nói chuyện điện thoại với chủ tịch Phương.”
Hà Phi trong mắt lóe lên một tia tức giận, nắm chặt hai tay lại. Nói cách khác —— anh ta căn bản chưa từng suy nghĩ đến cô?
“Còn có việc sao?” Anh hỏi. Cố ý dùng thanh âm lạnh lùng hờ hững để che giấu thất vọng thương tâm.
Hà Phi nắm đấm càng nắm càng chặt, anh ta coi cô là cái gì? Thái độ lạnh lùng của anh làm bụng cô giống như thiêu như đốt, như một cây đuốc đốt lên đến tận đỉnh. Cô ngẩng phắt đầu, gầm thét: “Anh là đồ khốn kiếp!”
Úy Nhân Nhân gõ cửa đi vào, liền kinh hãi nghe thấy tiếng gầm rống này. Cô cương cứng ở cửa, sắc mặt lúng túng, nghẹn họng trân trối, cô có. . . . . . có nghe lầm hay không, con nhóc đần độn của cô mắng Lương Chấn Y khốn kiếp?! Còn chưa lấy lại được tinh thần, Hà Phi đã quay đầu xông qua rời đi.
Nhân Nhân nhắm mắt đi vào đóng cửa lại. “Ờ. . . . . . Đây là dự án hôm nay phải ký kết.” Cô nơm nớp lo sợ đặt văn kiện lên bàn Lương Chấn Y, rất sợ bị giận cá chém thớt.
Lương Chấn Y trầm mặc lật xem văn kiện, Úy Nhân Nhân vẫn là không nhịn được cả gan hỏi một câu: “Anh cùng Hà Phi sao vậy?”
Lương Chấn Y ký tên, không có đáp lời, sắc mặt tối tăm.
Nhân Nhân liều chết lại hỏi: “Không phải là rất thích Hà Phi sao, thật chịu đi New York?”
Lương Chấn Y khổ sở cười một tiếng, dừng bút, cho cô một câu rất đáng giá nghiền ngẫm.
“Chính là vì quá thích cô ấy, cho nên. . . . . . anh đi New York.” Anh đã nghĩ rất nhiều, anh phải suy xét cho thật rõ ràng, anh làm một cái quyết định anh tự nhận là tốt nhất. Anh chỉ là cần chút thời gian bình tĩnh lại.
Nhân Nhân nghe mà không hiểu gì cả, Lương Chấn Y ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi nhíu mày. “Còn không hiểu?”
Cô rất bất đắc dĩ nhún nhún vai. “Có lúc thật không hiểu anh là đang suy nghĩ cái gì. Anh làm chuyện gì để cho cô ấy nổi giận vậy?”
“. . . . . .” Lương Chấn Y cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt bàn màu nâu tối, khổ sở nói: “Anh làm cái gì?” Chuyện anh vẫn muốn làm chỉ có sủng ái cô, nhưng là tình yêu thật quá cực khổ. Hà Phi có hiểu hay không – đàn ông cũng có thời điểm không biết phải làm sao? Có mấy lời căn bản không hỏi ra miệng được.
|