Sủng Em Đến Tận Trời
|
|
Chương 7.2
Một tháng sau khi Từ Thiếu Khâm xuất ngoại, thuận tiện các case cũng đều kết thúc, Hà Phi trước đêm Noel xin bảy ngày nghỉ đông, xuất ngoại thăm bạn trai.
Mang theo một vali hành lý, một quyển hướng dẫn du lịch, Hà Phi một mình bay đi San Francisco. Đây là lần đầu tiên cô xuất ngoại, có chút sợ hãi, ngồi trong khoang máy bay giữa trời đêm bay đi, muốn từng chút từng chút một vứt bỏ bóng dáng Lương Chấn Y. Tình cảm rối rắm vô cùng phiền muộn, cô tính cùng bạn trai ôn lại quãng thời gian vui vẻ trước đây. Nghĩ tới tâm tư đơn thuần lúc trước, giờ lòng rối loạn khiến cô sợ hãi. Hà Phi tưởng tượng lúc bạn trai nhìn thấy cô lúc ấy có bao nhiêu cảm động, nghĩ mà mỉm cười. Thiếu Khâm từng viết thư tình cho cô, Hà Phi trong lúc hành trình nhàm chán lấy ra ngồi xem lại, cô một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, bọn họ cũng đã từng có những năm tháng tốt đẹp.
Cô tự nói với mình mơ mộng với Lương Chấn Y chính là nhất thời ý loạn tình mê, rất nhanh đều sẽ trôi qua, lòng của cô rốt cuộc cũng sẽ bình tĩnh lại.
Trải qua chuyến bay mười mấy giờ, máy bay cuối cùng hạ cánh xuống sân bay San Francisco.
Hà Phi lên taxi đi đến chỗ ở của bạn trai, cùng lúc này, Đài Loan là lúc sáng sớm, Lương Chấn Y một mình ngồi ở phòng khách, trong gạt tàn nằm ngổn ngang cả đống tàn thuốc.
Lương Chấn Y mất ngủ, nghĩ đến Hà Phi, nghĩ đến đau lòng. Xin phép nghỉ của cô là anh tự mình phê chuẩn, tính thời gian, cô hẳn là đã nhìn thấy bạn trai, bọn họ lại thân mật ôm nhau. . . . . . Anh ghen tị phát cuồng, bắt lấy gạt tàn xúc động ném vào vách tường, mảnh nhỏ bắn ra, xước qua khuôn mặt anh. Anh âm u đứng trước tường siết chặt nắm tay, tuy rằng vẫn nhắc nhở chính mình đừng suy nghĩ nữa, lại vẫn không nhịn được nghĩ đến Hà Phi đầu vùi vào vòng tay ôm ấp của một người đàn ông khác, nghĩ đến ngực phảng phất như bị thiêu đốt. Ngọn lửa ghen tị hung mãnh cắn nuốt anh, anh lại chỉ có thể gặp nguy mà không thể thoát.
Tắc xi chạy nhanh vào trong khu nhà ở, cây cối hai bên đường đều được trang hoàng đèn nê ông, xe đứng ở trước một khu nhà màu lam.
Hà Phi trả tiền, đẩy cửa ra, duỗi chân đang bước xuống xe, đột nhiên mắt trợn trừng, đóng mạnh cửa xe lại.
Lái xe không hiểu, dùng tiếng Anh liên tiếp hỏi Hà Phi.
Hà Phi thần sắc kinh hoàng, nhìn một đôi nam nữ đi qua trước mắt, xuyên qua cửa kính xe, người nam ôm chặt eo người nữ. Cô gái cười ngã vào lòng gã đàn ông, bọn họ hôn môi, tiếng cười thực suồng sã.
Hà Phi dùng tiếng Anh non nớt xin lái xe chờ cô, sau đó đẩy cửa xe ra, đuổi theo đôi nam nữ kia. Cô thở hổn hển, lồng ngực căng cứng, nhìn người nam hôn tai cô gái kia, lại thỉnh thoảng hôn môi với cô ta, tay anh bồi hồi quanh cặp mông cô gái. Lúc bọn họ sắp bước vào nhà thì Hà Phi rốt cuộc đuổi kịp, giữ chặt lấy người nam. Anh ta bị lực đạo hung mãnh kia kéo lấy, mắng một tiếng quay đầu sang.
Đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ nhà ai còn phát ra bài hát Giáng sinh. Đêm vui vẻ này, Hà Phi trong mắt lại bốc cháy hừng hực lửa giận. Cô không nhận nhầm người, trừng mắt nhìn người con trai đang kinh ngạc trước mắt, phẫn nộ cùng thất vọng toàn bộ viết ở trên khuôn mặt khiếp sợ của cô.
“Từ, Thiếu, Khâm!” Cô cắn chặt răng kêu tên anh ta.
Thiếu Khâm giống như gặp quỷ, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng đẩy cô gái bên cạnh vừa kiếm được từ quán bar ra. Cô gái tức giận đến liên tiếp phun ra lời thô tục.
Dưới cái nhìn phẫn nộ của Hà Phi, Từ Thiếu Khâm vội vàng giải thích. Lời nói chột dạ qua quít kia lại giống như đao nhọn lạnh lẽo làm cho tâm địa ôn hậu của cô càng thêm đau đớn.
“hà Phi? Em. . . . . . Em không phải là không thể tới sao?” Anh ra vẻ không có gì cười với cô. “Để anh xem sao? Anh thật là cao hứng. . . . . .” Ấp úng giới thiệu cô gái sắc mặt xanh mét bên cạnh. “Đây. . . . . . Đây là. . . . . . Là bạn bè bình thường. . . . . .”
Hà Phi nheo lại mắt, không có hé răng, vẻ mặt sợ hãi của Thiếu Khâm nhìn ra lại thấy buồn cười.
Đại khái biết lời mình nói có bao nhiêu vớ vẩn, chột dạ, anh đơn giản nói thẳng: “Ai da, em hãy nghe anh nói ——” anh giữ chặt cánh tay Hà Phi, thấp giọng giải thích. “Em đừng nghĩ lung tung, anh là đàn ông thôi, đương nhiên là có dục vọng. Anh rất nhớ em, cô ta chính là tạm thời thay thế em theo giúp anh qua đêm, chính là giải quyết dục vọng của anh. Hiện tại em đến rồi là tốt nhất, anh lập tức bảo cô ta cút!” Từ Thiếu Khâm quả thực lập tức rống lên với cô gái kia, dùng tiếng Anh bảo cô ta trở về. Cô gái kia tức giận đến giơ ngón giữa lên với anh rồi mới rời đi.
Anh quay đầu dắt tay Hà Phi, cười hì hì hỏi: “Hành lý của em đâu?” Nhìn ra xa tắc xi ở bên đường. “Ở trong xe à, anh giúp em lấy.”
Anh tự biên tự diễn đi tới tắc xi, Hà Phi chính là nhìn anh, thủy chung không lên tiếng. Đến tận tới lúc này mới biết được chính mình có bao nhiêu ngu ngốc. Yêu một kẻ như vậy, anh ta nhưng lại có thể dõng dạc nói anh ta tịch mịch liền cùng một cô gái xa lạ lên giường. Thực đáng sợ, đây là người đàn ông cô yêu năm năm, tính phó thác chung thân? Mà cô đây, nhưng lại vì một gã đàn ông như vậy đau khổ áp lực lòng mình? Thường thường lại còn phải chịu lương tâm dằn vặt? Quá ngốc! Cô là cỡ nào ngu ngốc ?!? Nhìn Từ Thiếu Khâm, lưng Hà Phi thoáng một trận lạnh lẽo, giả như không có một chuyến tới đây, không phát hiện một màn này, cô còn muốn ngây ngốc cùng người này tiêu tốn bao lâu? Cả đời sao? Ông trời, cô ngu ngốc đến có đi chết đi! Bà ngoại sớm đã sớm nhìn ra anh không đáng tin, cô lại vẫn. . . . . . Cảm giác sợ hãi, quá nhiều phẫn nộ lại quá nhiều thương tâm.
Hà Phi nhìn Thiếu Khâm cùng lái xe nói nói mấy câu, nhìn anh khom người vào trong xe, tính cầm lấy hành lí, cô bỗng nhiên chạy lên, một phen đẩy ra anh.
“Đừng đụng vào đồ của tôi!” Cô rít gào.
“Hà Phi?” Thiếu Khâm bị đột nhiên đẩy thiếu chút nữa té ngã. Anh ổn định thân mình, hoảng sợ nhìn bạn gái chui vào bên trong xe.
Một khắc lúc Hà Phi đóng cửa xe, Từ Thiếu Khâm đúng lúc giữ lấy cửa. Anh thấy Hà Phi cố ý muốn đóng cửa, đành phải vội vàng quát: “Bảo bối. . . . . . Hà Phi. . . . . . Đừng tức giận anh, Hà Phi, bình tĩnh bình tĩnh, em muốn đi đâu? Đã trễ thế này, mau xuống xe! Xuống xe. . . . . .” Anh thật sự sợ mất đi cô.
Hà Phi kéo cửa xe không được, dứt khoát đá anh một cước, anh đau đến buông tay, cô tức khắc đóng cửa, muốn lái xe chạy quay về sân bay. Xe khởi động, chậm rãi chạy rời đi, Hà Phi kéo cửa kính xe xuống, dùng sức tháo xuống nhẫn ném đi. Cô lạnh lùng nhìn Thiếu Khâm đuổi theo xe, nghe anh lớn tiếng la lên tên của cô.
Lúc này đây cô không có mềm lòng, lúc này đây cô quay mặt qua chỗ khác chăm chú nhìn con đường phía trước. Mắt của cô đỏ, không phải bởi vì anh phản bội, mà là vì mình mà cảm thấy bi ai. Đã tốn thời gian dài như vậy, lại yêu phải một tên khốn, rất ngốc, thật sự rất ngốc.
Trở lại sân bay, Hà Phi mới ý thức tới chính mình xúc động, đã trễ thế này, ở một nơi xa lạ, cô thầm nghĩ rất nhanh bay trở về Đài Loan. Nhân viên bán vé lại bất đắc dĩ giải thích với cô, vé máy bay của cô không có cách nào đổi ngày, rất nhiều người Hoa vội vàng quay về Đài Loan qua Giáng sinh, đã nhiều ngày còn chưa có vé.
Nửa đêm, Hà Phi vừa đói lại vừa mệt, chật vật kéo hành lý ở trong sân bay lạc lõng. Không khí trong trẻo lại lạnh lẽo, ngoài sân bay sương đêm mù mịt.
Từ đáy lòng Hà Phi nói không ra lời bi thương khổ sở, không nghĩ tới chính mình sẽ có thời điểm thê thảm như vậy. Cô có thể lại đi tìm Thiếu Khâm, tối thiểu có thể bình an vượt qua đêm nay.
Không, cô tức giận kéo nhanh hành lý. Đời này lại không muốn cùng anh ta có liên quan gì. Đi loanh quanh trong sân bay vắng vẻ, bốn phía chỉ còn lại vài du khách nằm cuộn mình trên sô pha chờ hừng đông.
Cô bi ai nghĩ, mình là chẳng phải cũng nên tìm cái góc qua một đêm? Cô hoảng sợ bối rối, một chút chủ ý cũng không có.
Nhân viên công tác đẩy máy hút bụi ù ù làm sạch thảm, Hà Phi nhìn hé qua khuôn mặt xa lạ, không biết nên đi con đường nào. . . . . . Đáy lòng có chút mờ mịt, càng nhiều hơn lại là cảm giác bất lực sợ hãi. Kì nghỉ này chân chính thê thảm.
Cũng không biết làm như thế nào, cô ngây ngốc đến trước điện thoại công cộng, Lấy ra thẻ tín dụng đút vào trong máy, nhịn không được quay số về Đài Loan, chuyển được đến số di động của Lương Chấn Y. Hà Phi nắm chặt ống nghe, cúi thấp mặt, nước mắt tí tách rơi.
Đúng vậy, bà ngoại nói đúng vậy. Tại thời điểm chật vật như vậy, cô người thứ nhất nhớ tới là Lương Chấn Y, là anh. Hiểu đến không thể hiểu rõ hơn. Cô cuối cùng ở thời điểm bất lực nhất, sẽ nhớ tới anh. . . . . .
|
Điện thoại không có người tiếp, Hà Phi nghẹn ngào, bất lực cầm lấy điện thoại, nước mắt rơi càng nhiều. Trong lòng tha thiết khẩn cầu anh, khẩn cầu anh nghe, tùy tiện nói cái gì đó đều được, chỉ cần nghe thấy thanh âm của anh, lòng cô khẳng định sẽ không bối rối sợ hãi như vậy.
Giữa đêm tối tăm, một sợi quang học phi như bay, vượt qua sông hồ, thiên sơn vạn thủy, ngàn dặm xa xôi, xuyên qua hai quốc gia, giữa mấy nghìn vạn điện tuyến phức tạp đến được tới di động Lương Chấn Y.
Tiếng chuông điện thoại chói tai ở lúc sáng sớm vang lên, Lương Chấn Y lười nghe.
Anh một đêm chưa ngủ, lại uống nhiều rượu, mệt mỏi ngồi đờ đẫn ở sô pha, mặc cho điện thoại kêu vang.
Đợi không được anh đón nghe, Hà Phi chạm vào máy điện thoại lạnh như băng, siết chặt điện thoại, nghẹn ngào bất lực khóc nức nở.
Cô rốt cuộc từ bỏ, định buông ống nghe.
“A lô?” Lương Chấn Y đón điện thoại.
Dường như nghe thấy âm thanh, Hà Phi vội vàng kéo ống nghe về bên tai.
“A lô?”
Là anh, âm thanh quen thuộc, từ một nơi xa xôi truyền vào tai cô. Hà Phi nhất thời im lặng, lắng nghe giữa đường dẫn rè rè giọng nói thuần hậu trầm thấp của anh vọng lại.
“A lô?” Lương Chấn Y bật đèn, nhìn lại số gọi đến trên di động, là dãy số của nước ngoài. Thoáng chốc hiểu được, kích động nắm chặt điện thoại, xúc động liền kêu ra cái tên anh luôn nhung nhớ: “Hà Phi?!”
Một tiếng nức nở kinh động anh, là cô? Thật sự là cô?!
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Lại là khóc nức nở, đầu bên kia Hà Phi vì anh hỏi han lo lắng mà cảm động nói không nên lời, nước mắt lưng tròng, từ khi nào mà bắt đầu, mình hóa ra là ỷ lại anh như vậy.
Tiếng gọi của anh, thần kỳ làm cả tòa sân bay trong nháy mắt trở nên ấm áp, làm quốc gia xa lạ tức khắc trở nên quen thuộc thân mật. Tựa như anh kiên định làm bạn ở bên người cô, cho cô dũng khí cùng sức mạnh. Lòng cô cảm động đến loạn một đoàn. Cô khóc không ngừng, đã quên đây là điện thoại quốc tế cỡ nào đắt đỏ, cô lại chỉ nhớ rõ khóc với anh, khóc đến Lương Chấn Y ở đầu bên kia điện thoại tâm cũng tan nát.
Anh đè nén xuống lo lắng, tỉnh táo lại thấp giọng trấn an cô. “Em đừng sợ, đừng hoảng hốt. . . . . . Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì. . . . . .”
Cô nói, Hà Phi trấn định lại, khóc nức nở kể ra cảnh ngộ đêm nay. Cô cái gì cũng đều nói, nói mình có bao nhiêu ngốc, nói Thiếu Khâm có bao nhiêu đáng giận, nói cô bị kẹt ở sân bay, không biết làm sao, cô đem chuyện khó khăn của cô, đem sợ hãi của cô toàn bộ nói hết.
Anh vẫn lẳng lặng nghe, kiên nhẫn nghe giọng nói thút thít của cô, câu cú hỗn loạn của cô.
Sau đó, thực trấn định giúp cô giải quyết từng việc một.
Anh nói ban đêm San Francisco rất lạnh, muốn cô đầu tiên đem hành lý mở ra, tìm ra áo khoác ấm mặc thêm vào, đừng để bị cảm lạnh; anh lại bảo cô đi tìm sô pha ở cửa ra gần nhất ở yên đấy; anh muốn cô tỉnh táo lại đem nước mắt lau khô, anh dặn dò cô đừng ra sân bay, đừng cùng người lạ nói chuyện.
Sau đó hỏi rõ ràng cô mặc quần áo gì, hành lý là màu gì, cuối cùng anh dịu dàng cam đoan.
“Em đừng sợ. Anh có bạn ở phố người Hoa mở nhà trọ, anh lập tức gọi anh ấy đi đón em, sắp xếp cho em vào ở trong nhà trọ. Không có việc gì, em đến chỗ anh ấy, tắmnước nóng, ăn một bữa cơm thật ngon, ngủ một giấc, cái gì cũng đều không cần nghĩ, không cần khóc . . . . . .”
Anh nói cô không cần khóc, an ủi của anh lại hại cô nước mắt đã muốn ngừng lại rơi xuống tiếp. Thời khắc này lòng cô mờ mịt đã lâu rốt cuộc thanh sáng, rõ ràng cảm nhận được quan tâm của anh, tim cô loạn nhịp.
“Được. . . . . . Được. . . . . .” Hà Phi nghẹn ngào nói với anh. “Em nghe lời anh. . . . . .”
Lương Chấn Y yêu thương cô thấp giọng dặn dò. “Mặc ấm một chút.”
“Được.”
Anh muốn cúp máy, lại luyến tiếc. “Anh muốn gọi điện thoại cho bạn.”
“Vâng. . . . . .” Cô thật sự không nghĩ cúp máy. “Em. . . . . . Như vậy. . . . . . Tạm biệt.”
“Tạm biệt. . . . . .” Lương Chấn Y do dự, không thực cúp điện thoại, muốn chờ cô treo trước. Cô cũng do dự, chờ anh treo, hai người không nói gì, lặng yên vài giây, sau đó, anh lại nghe thấy cô thương tâm nói một câu làm anh tim đập nhanh –
“Em rất nhớ anh. . . . . .” Thật sự. . . . . . Thật sự rất nhớ anh, hận không thể có anh ngay tại bên cạnh. Tại đây lúc thời điểm bất lực mới nói ra lời bốc đồng như vậy, thật sự có chút giảo hoạt, cô ý thức được điểm ấy, đỏ mặt, muốn gác điện thoại.
“Đợi chút!” Lương Chấn Y thấp giọng nói. “Hà Phi, giáng sinh vui vẻ.” Anh thốt lên. “Anh thật cao hứng, em gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.” Hà Phi xoa mắt, mỉm cười, ngọt ngào đã quên sân bay lạnh thế nào. “Giáng sinh vui vẻ.” Thật sự vui vẻ, nghe thấy thanh âm của anh, là món quà giáng sinh tuyệt vời nhất ông trời ban cho cô.
|
Chương 7.3
Sáng sớm, Lương Chấn Y chạy như bay đến đập cửa nhà Phương Tuấn Mẫn, chuông cửa vang không ngừng.
Lúc người giúp việc đánh thức Phương Tuấn Mẫn từ ổ chăn dậy thì Lương Chấn Y đã muốn đợi không kịp nhảy bổ vào trong phòng anh.
Phương Tuấn Mẫn nhất thời chưa tỉnh, đột nhiên thấy Lương Chấn Y, cuối cùng so với Chấn Y còn hoảng hốt hơn.
“Xảy ra chuyện gì? Công ty bị cháy? Hay là bị ăn trộm?!” Phương Tuấn Mẫn ngồi bật dậy, sắc mặt kinh hoảng, nghĩ rằng Lương Chấn Y vội vàng tìm đến như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện cực kỳ nghiêm trọng, lập tức liên tưởng đến rất nhiều chuyện khủng bố, không nghĩ tới anh chính là một câu ——
“Mình muốn xin nghỉ đông.”
A? Như thế nào cũng không nghĩ đến Lương Chấn Y sáng tinh mơ tới cửa quấy rầy chỉ vì chuyện này? Phương Tuấn Mẫn choáng váng một giây, mặc vào áo ngủ, xuống giường trừng mắt anh. “Cậu. . . . . . Cậu vì chuyện này mà dựng mình dậy?” Việc này gọi điện thoại là được thôi. “Được được được, mình đương nhiên đồng ý. Mãi gọi cậu đem ngày nghỉ tích góp lại nghỉ đông cho hết đi, là cậu không cần. Giờ muốn nghỉ, mình cầu còn không được!” Phương Tuấn Mẫn ngáp một cái. May mắn không phải chuyện gì kinh thiên động địa.
“Còn có, mình còn có việc.” Người giúp việc bưng trà tiến vào, Lương Chấn Y bới mái tóc đen, ánh mắt lóe ra thấp giọng một câu. “Muốn nhờ cậu. . . . . . giúp mình lấy cái vé máy bay.”
“Vé máy bay?” Phương Tuấn Mẫn dụi dụi mắt. “Được thôi ——” Lương Chấn Y hôm nay là lạ nha, cẩn thận xem xét Lương Chấn Y, thấy anh mày nhíu chặt, thần sắc tối tăm, giống như là đang lo âu chuyện gì. Phương Tuấn Mẫn hỏi anh: “Vé đi lúc nào? Bằng quan hệ của cậu còn đặt không được?”
Lương Chấn Y quay sang, bình tĩnh nhìn lại Phương Tuấn Mẫn. “Muốn đi San Francisco, hôm nay, càng sớm càng tốt.”
“Đùa nhau chắc?” Anh kinh hãi. Mấy ngày nay đúng là ngày lễ, Phương Tuấn Mẫn nghẹn họng nhìn trân trối. “Ê, đừng có nháo, muốn đi chỗ nào cướp vé? Mình xem cậu mấy ngày nữa lại ——”
“Không được!” Lương Chấn Y đi tới, đè lại hai vai Phương Tuấn Mẫn, ánh mắt kiên định, vẻ mặt dị thường nghiêm túc. “Mình chưa từng cầu xin cậu cái gì.”
“Ừ, nha . . . . .” Quái lạ, anh bị Lương Chấn Y làm cho nghẹn miệng, trong lòng một trận ngứa ngáy.
Lương Chấn Y ánh mắt sắc bén, cố chấp thấp giọng nói: “Cho dù là cướp lấy, hay mất nhiều tiền hơn nữa đều được. Giúp mình!”
Phương Tuấn Mẫn gãi gãi đầu, thanh thanh cổ họng. “Ờ. . . . . .” Ảo não suy tư. “Để mình nghĩ xem có ai hôm nay muốn đi San Francisco. . . . . .” Anh khổ nghĩ, nhịn không được ngẩng đầu tò mò hỏi: “Ê, chuyện gì mà cậu hôm nay không đi không được à? Chậm vài ngày không được sao? Cậu đi San Francisco làm gì vậy?”
Lương Chấn Y trầm mặc, Phương Tuấn Mẫn thấy anh sắc mặt tối tăm, thức thời xua xua tay. “Quên đi, quên đi, không nói thì thôi, mình giúp cậu ngẫm lại có biện pháp nào có thể lấy được vé máy bay không. Ờ. . .” Anh cố gắng suy nghĩ. Anh đưa không ít quà tặng đắt tiền cho tiếp viên hàng không, không biết các cô có giúp được hay không. Đang nghĩ tới, bỗng nhiên nghe thấy Lương Chấn Y trả lời anh ——
“Ôn Hà Phi ở đấy. Cô ấy xảy ra chuyện, mình thực lo lắng.”
Phương Tuấn Mẫn bừng tỉnh đại ngộ. “Ồ ——” Trách không được tên bạn lo lắng như vậy, là Ôn Hà Phi hả? Thật không dễ dàng nha, hai người kia thông suốt rồi? Anh tức khắc nhảy xuống giường vồ lấy điện thoại, nghĩa khí mở ra danh bạ.
“Được! Việc này mình không thể không giúp, nhất định đem cậu đưa đến San Francisco gặp Ôn Hà Phi!” Anh hưng phấn kẹp lấy điện thoại, đi quấy rầy một đám bạn cũ.
Lúc hừng đông Hà Phi bình an được người đàn ông trung niên để ria mép nói tiếng Quảng Đông từ sân bay đón tới một nhà trọ nho nhỏ kiến trúc kiểu Trung Quốc trên phố người Hoa.
Nhà trọ có cái tên rất hay, kêu là “Nhà trọ Hòa Bình”. Trên lan can cửa sổ còn buộc lá cờ, là quán ẩm thực Trung Quốc ở phố người Hoa. Ông chủ là chú Hồ tính tình hào sảng, cầm chìa khóa tự mình giúp Hà Phi mang hành lí lên lầu, đưa tới một gian phòng ở tầng trên cùng. Ông đẩy ra cánh cửa màu đỏ, không gian nho nhỏ, bố trí đơn giản, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Chú Hồ nói: “Chấn Y đột ngột nói với chú muốn phòng, thực xin lỗi, chỉ còn thừa lại gian phòng này. Có chút nhỏ, nhưng mà cái gì cũng đều có đủ hết.”
Hà Phi sợ hãi theo chú Hồ vào phòng, thảm màu đỏ, ánh mặt trời bị rèm cửa sổ che lại.
“Cám ơn chú.” Lòng cô tràn đầy cảm kích. “Thế này là tốt lắm rồi.”
Chú Hồ đem hành lý “cộp” một tiếng đặt lên trên thảm.”Lễ giáng sinh, lần nào khách sạn cũng đầy cả, cháu chịu khó đi!”
Hà Phi gật đầu. “Vậy. . . . . . Vậy sao phòng này không có người ở?” Có chút tò mò hỏi.
Ông chủ liền quay đầu sang, thực quỷ dị thầm thì với cô: “Đúng vậy!” Ông nheo lại mắt, thần sắc quỷ dị khiến Hà Phi trong lòng một trận sợ hãi, ông lại nói: “Phòng này trước kia có người chết, có chuyện ma quái!”
Hà Phi sắc mặt trắng nhợt, hoảng sợ bắt lấy cánh tay ông chủ. “Thật. . . . . . Thật vậy sao?” Đang hoảng hốt nhìn quanh bốn phía thì lại nghe thấy chú Hồ tuôn ra sang sảng tiếng cười. “Là giả, ha ha ha ha ha. . . . . .” Anh mạnh vỗ vỗ lưng Hà Phi. “Cháu xem phim kinh dị nhiều quá đấy!” Ông nháy mắt mấy cái. “Chấn Y cùng chú giao tình rất tốt, chú nào dám thuê phòng có ma cho cháu ở chứ?!” Ông đi qua xoay mở lò sưởi. “Cậu ấy muốn chú giúp cháu thêm hai cái chăn, sợ cháu bị lạnh, còn nói cháu có thể sẽ đói, trên bàn có thực đơn, muốn ăn cái gì cứ việc nói.” Chú Hồ thấy không có việc gì, bước ra hướng cửa. “Chú đi đây, có việc gì cứ gọi máy nội bộ.”
Hà Phi tiễn ông đi ra ngoài, chú Hồ cuối cùng với cô nháy mắt mấy cái. “Chú lần đầu tiên thấy Chấn Y cưng chiều người ta như thế, cô nhóc, cháu thực may mắn ——” Thấy mặt Hà Phi đỏ bừng, ông cười tủm tỉm rời đi.
Hà Phi đá rơi giày cao gót, đi bộ một ngày, gót chân đều bị mài rách. Cả người cô đau nhức, kéo thân mình mỏi mệt tiến vào phòng tắm, nước nóng luồn qua mái tóc, chảy xuống thân mình mệt mỏi đến cực độ. Cô khoan khoái thở dài một hơi, tắm qua, ánh mặt trời sáng rực, mặc vào áo ngủ, kéo ra rèm cửa sổ. Hà Phi ngồi ở trên giường, nhìn bên ngoài ánh nắng sáng lạn.
Đôi mắt vì lúc trước khóc mà đau nhức muốn chết, nhưng là lúc này nhìn trời xanh mây trắng, nhìn ánh nắng kia tràn ra một mảng lớn, cô lại nhớ đến một đôi mắt đen thâm thúy, vô cùng nhớ ánh mắt dịu dàng của anh.
Lúc đoàn người bắt đầu chen chúc nhau ở phố người Hoa, trong tiệm cơm có người đánh nhị hồ luyện hát hí khúc, kia thanh âm xướng khúc bén nhọn cao vút làm cô rất nhớ tiếng nói trầm thấp khàn khàn của anh.
Hà Phi ngã xuống giường, xoay người ôm chặt lấy gối đầu. Cô thở dài, nhắm mắt lại, một trận chua xót.
Cô rất nhớ Lương Chấn Y, rất nhớ anh. Hóa ra khoảng cách sẽ làm sâu sắc tình cảm. Hóa ra té ngã, mới biết được đáy lòng chân chính muốn; cô tưởng niệm không phải là Từ Thiếu Khâm, mông lung bóng dáng trong đầu cô, vẫn là Lương Chấn Y. Cô thở dài, tốt lắm, cô không cố kỵ nữa. Cô cảm thấy nhẹ nhàng bay bổng, tình yêu của cô, tự do rồi . . . . . .
Nếu Lương Chấn Y giờ phút này ngay tại bên cạnh, cô biết mình sẽ không chút do dự chạy nhào vào vòng tay của anh!
|
Chương 8.1
Trong lúc Hà Phi ở phố người Hoa mơ màng ngủ, khi cô khép lại đôi mắt vì khóc đã mỏi, khi người cô chìm vào chiếc giường đơn, Lương Chấn Y đang bay cao trên ba vạn thước.
Anh bị vây ở trong cabin chật chội, tiếng trẻ con khóc ầm ĩ, người bên cạnh cằn nhằn việc nhà, đủ loại lời nói đan xen. Anh nhìn một mảnh nắng chói chiếu vào trong máy bay cùng với mây trắng đang phi vùn vụt. Tai anh vọng lại tiếng khóc của Hà Phi ở trong điện thoại, nghĩ đến âm thanh bất lực của cô, lòng anh như lửa đốt, hận không thể trong chớp mắt bay tới nơi, vươn tay kéo cô ôm vào lòng che chở.
Thứ tình cảm dịu dàng, thứ tâm tình nóng lòng yêu chiều này, tại đây, trong chuyến bay này, tra tấn anh đến khốn khổ. Anh ăn không ngon, ngủ không yên. Anh chỉ biết nghĩ đến Hà Phi. Lúc tiếp viên hàng không bưng tới bữa ăn, anh lại nghĩ Hà Phi không biết đã ăn chưa? Lúc ngoài cửa sổ máy bay thay đổi cảnh sắc, bay vào một mảnh trời đêm, anh nhìn thấy những ngôi sao nhỏ ở rất gần, lại nhớ tới ánh mắt lấp lánh của Hà Phi. . . . . . Lương Chấn Y ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi trong cabin, nhớ đến khuôn mặt khả ái của cô.
Cô ngủ có ngon không? Cô có được bình an đón tới quán trọ không?
Thì ra nhớ một người là như thế này, tràn đầy phiền muộn.
Lúc máy bay hạ xuống phi trường thì đã là nửa đêm. Mười mấy giờ bay, Lương Chấn Y xách lên hành lý giản đơn, đi thẳng đến nhà trọ.
“Ai da!” Chú Hồ thấy Lương Chấn Y tới, hưng phấn cười ha ha chào đón. “Sao lại thế này?” Ông cười nói. “Sợ chú không chiếu cố tốt bạn gái nên tự mình đến kiểm tra à?”
Lương Chấn Y khóe mắt cong cong. “Cô ấy có khỏe không?” Anh nào có tâm tình nói đùa, chỉ vội vã hỏi Hà Phi.
“Rất tốt!” Chú Hồ tìm chìa khóa phòng, đưa cho Lương Chấn Y. “Đại khái là quá mệt mỏi, một ngày còn chưa có xuống lầu, cũng không gọi cơm ăn. Chú đoán con bé ngủ say, không dám đi đánh thức.” Chú Hồ huých khuỷu tay Lương Chấn Y một cái. “Này, các cháu không phải là cãi nhau chứ? Ngày hôm qua lúc chú đi đón thì mắt con bé sưng to như hột đào vậy!” Ông khoa trương miêu tả Hà Phi có bao nhiêu chật vật.
Lương Chấn Y lười giải thích, nhìn thấy trên quầy đặt một chậu hoa hồng. Nhìn thêm vài lần, chú Hồ lập tức đem cả chậu hoa ấn vào tay anh.
“Mua rồi đem hoa cho bạn gái nhận tội đi!” Ông cười hớ hớ đẩy Lương Chấn Y lên lầu. “Đi đi đi, mau đi nhìn bạn gái đi!”
Phong trần mệt mỏi chạy tới, rốt cục đến lúc gặp mặt, Lương Chấn Y lại thấp thỏm trong lòng, chần chừ đứng ngoài cửa. Trầm mặc hồi lâu mới lấy dũng khí gõ cửa —— Không có tiếng trả lời, anh cầm chìa khóa mở cửa đi vào.
Trong gian phòng có hương thơm nhàn nhạt, máy sưởi rầm rầm kêu. Ánh trăng ẩn hiện xuyên thấu qua rèm cửa sổ, Lương Chấn Y trong lòng sợ hãi, rốt cuộc thấy được người anh mong nhớ. Cô cuộn mình trên giường, tóc đen gợn sóng tán loạn trên chiếc giường trắng.
Cô ngủ rất say. Lương Chấn Y nhẹ ngàng đặt hoa hồng lên bàn nhỏ, hành lý đặt ở một bên.
Anh cởi áo khoác, cẩn thận vòng qua giường, đối diện với nửa bên mặt cô đang ngủ say, ngồi xuống bên giường.
Đây là lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt ngủ của Hà Phi.
Từ phương xa tiếng ô tô rít lên, tiếng rì rầm lúc ban đêm, gió thổi lay động rèm cửa sổ, bóng đen phất phơ qua khuôn mặt trắng nõn của Hà Phi. Mãi cho đến giờ khắc này, nhìn thấy cô bình an không có việc gì, căng thẳng trong lòng anh mới rốt cuộc trầm tĩnh lại. Đuôi mắt khóe mi của anh đều tràn đầy dịu dàng, ẩn ẩn nhàn nhạt vui vẻ, nhìn cô ngủ ngây thơ vô tội, nghe hơi thở nhẹ nhàng của cô, còn có bàn chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra kia.
Tim của anh bị tình cảm cuồn cuộn ở ngực chiếm cứ tràn đầy, tan chảy đến tận trong lòng.
Hơi cúi người, không kìm lòng được, tay đặt lên bàn chân đáng yêu của cô. Bàn chân nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay ấm áp của anh. Anh cảm động đỏ vành mắt.
Không thể tin được khi nhìn thấy cô không có việc gì lại mừng rỡ đến mắt chan chát. Chạm lên bàn chân trơn bóng của cô, không liên quan gì đến dục vọng, thay vào đó là một loại tình cảm khác ấm áp đánh thẳng vào anh. Một loại cảm xúc yêu thương cô khiến anh nhiệt huyết sôi trào, lồng ngực phát nóng lên.
Lại một lần chỉ biết ngây ngốc nhìn cô ngủ. Lại một lần chăm chú nhìn cô, cảm thụ thứ tình cảm kích động trong lòng. Không dám đánh thức cô đang ngủ say, Lương Chấn Y chờ cô tỉnh lại. Anh nghĩ khi cô mở mắt ra, câu đầu tiên anh nên nói là gì? Tình cảm đối với cô, thực sự không có ngôn ngữ nào có thể bộc lộ hết được. Yêu chiều đối với cô cũng không phải chỉ mấy lời nói nông cạn là có thể biểu đạt xong.
Khi cô mở mắt ra nhìn thấy anh thì cô sẽ như thế nào? Khiếp sợ? Hốt hoảng? Mừng rỡ? Hay là. . . . . . Hay là khó chịu. . . . . .
Cô sẽ vui mừng vì anh chạy tới sao?
Lương Chấn Y sợ hãi phỏng đoán, mình có phải là quá kích động rồi không? Cuối cùng tỉnh táo lại mới phát hiện, chẳng qua là cô vừa mới gọi một cú điện thoại, anh lại từ ngàn dặm xa xôi bay tới tìm cô.
Anh cười khổ. Lương Chấn Y, mày có phải là quá tự mình đa tình rồi không?
Ánh trăng thê lương, gian phòng mờ tối. Yêu phải Ôn Hà Phi, từ trước đến nay một Lương Chấn Y tỉnh táo tự chế chợt lạc đường, sợ hãi nhìn thấy vẻ mặt cô lúc mở mắt.
Khát vọng yêu cô đến như vậy, khát vọng này khiến anh cảm thấy sợ hãi. Lương Chấn Y phát hiện mình hóa ra cũng không đủ kiên cường. Nếu Hà Phi từ chối tình cảm của anh, dù cho chỉ là một ánh mắt không vui, anh hoài nghi mình sẽ không chịu đựng được.
|
Chương 8.2
Ngủ yên trong ánh mắt thâm tình của Lương Chấn Y, đến sáng sớm, có lẽ là ý thức được một tầm mắt nóng bỏng nào đó, hoặc là cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng hơi thở xa lạ bên cạnh, Ôn Hà Phi mờ mờ mịt mịt từ trong mộng tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, trong khung cảnh lờ mờ tối, nhìn thấy một bóng đen đang ngồi bên mép giường. Người kia đang nhìn lại cô, bóng dáng rất quen thuộc. Một đôi mắt thâm thúy đang dịu dàng nhìn cô, Hà Phi chớp chớp làn mi dài, là mơ sao? Cô u mê.
Khoảnh khắc cô mở mắt kia, Lương Chấn Y nín thở, tim đập loạn. Đáy lòng anh thấp thỏm, trầm mặc nhìn cô, vẫn như anh đã nhìn cô như thế cả một đêm. Anh yên lặng quan sát vẻ mặt Hà Phi ngẩn ngơ, suy đoán phản ứng của cô.
Nhưng Ôn Hà Phi chẳng qua là vẫn còn ngái ngủ, mờ mịt nhấc người dậy. Lương Chấn Y tim đập nhanh, mắt tối lại. Nhìn thấy anh, cô không mỉm cười, cũng không cau mày. Không kinh ngạc, cũng không có sợ hãi.
Cô chỉ là rụt rè vươn tay ra, đầu ngón tay của cô đụng vào gương mặt anh. Anh lập tức giữ chặt lấy cổ tay cô, làm lòng bàn tay cô áp lên mặt anh. Hà Phi không kịp rút tay về, ánh mắt chợt sáng lên, lúc này mới chân chính tỉnh lại. Không phải là mộng! Cô thở hắt ra, đây không phải là mộng! Cổ tay bị anh nắm lấy, cô kinh ngạc vì nhiệt độ ở bàn tay anh.
“Anh. . . . . .” Là Lương Chấn Y. Thật, là thật. Tim cô đập loạn, người cô lúc ngủ vẫn nghĩ đến giờ đây lại rành rành ở trước mặt, cô cơ hồ mừng đến phát khóc.
Lương Chấn Y bao lấy bàn tay nhỏ ấm áp trên má anh. Trên cằm anh, râu mới mọc châm nhói lòng bàn tay cô.
Hà Phi ánh mắt lấp lánh, ngây ngốc ngửa mặt nhìn anh, đột nhiên quên mất ngôn ngữ, chỉ là chóp mũi khả ái phiếm hồng.
“Anh. . . . . .” Lương Chấn Y thấp giọng giải thích. “Lo cho em, thế nên. . . . . .” Chết tiệt, anh nên nói cái gì bây giờ? Thật ra cần phải nói chẳng qua chỉ là một câu “Anh yêu em”.
Gió thổi tung màn cửa sổ, ánh bình minh chớp hiện trong mắt Hà Phi. Cô chớp chớp mắt, thấy rõ ràng mặt của anh.
Môi cô run rẩy, không thể tin anh đặc biệt tìm tới. Giọng nói của cô không che giấu được kích động, còn có cảm xúc phức tạp nào đó. “Anh. . . . . . Anh đã tới bao lâu rồi?”
Anh nhìn nét mặt yếu ớt của cô, một trận đau lòng. “Cũng lâu rồi. Trời đã sáng rồi. . . . . . Em. . . . . . ngủ có ngon không?” Chết tiệt, toàn nói những lời linh ta linh tinh. Anh chân chính muốn, là gắt gao khóa cô vào trong ngực.
Là quá khiếp sợ hay là quá cảm động? Hà Phi chóp mũi phiếm hồng, sau đó, hốc mắt cũng đỏ.
Lương Chấn Y nhíu mày, cô ấy không phải là muốn khóc đấy chứ?
Trong ánh rạng đông mờ sáng, đôi mắt đen đặc của anh dưới đôi mày rậm chuyên chú nhìn cô. Cô mặc áo ngủ màu trắng rộng thùng thình, ngồi ở trên giường. Ánh mắt cô lấp lánh, Lương Chấn Y phát hiện, đó là nước mắt ngân ngấn ở trong mắt cô.
Ôn Hà Phi rút tay về, bưng lấy mặt, nước mắt liền rơi xuống.
“Em thật không dám tin. Anh. . . . . . Anh đã đến rồi. . . . . .” Thanh âm của cô rạn vỡ. “Em thật mừng quá!”
Ông trời, những lời này quả thực làm cho anh vui đến điên rồi. Anh một cái vươn tay liền kéo cả người cô ôm vào lòng.
Lòng Hà Phi khẽ động, vội vàng ôm lấy tấm lưng dày rộng của anh, tham lam hít lấy hơi thở ấm áp trên người anh. Cảm xúc kích động nào đó trong huyết mạch vọt lưu, cô ôm anh thật chặt, chôn mặt vào ngực anh, buồn buồn nói: “Anh là đặc biệt đến xem em?”
Mệt mỏi của cô, bất lực của cô, đều ở đây, trong vòng tay vững chắc của Lương Chấn Y mà tan thành mây khói. Hết thảy lo lắng sợ hãi đều đã đi xa. Cánh tay cường tráng rắn chắc của anh vững vàng che chở cho cô; vòng tay mạnh mẽ đáng tin cậy của anh, dường như là chỗ an toàn nhất trên đời này.
Hà Phi ở trong ngực anh run rẩy, Lương Chấn Y tim đập loạn lại càng loạn. Anh cúi đầu, vén tóc hai bên má cô, hôn tai cô, má của cô ngay lập tức phát nóng. Anh kéo cô ngồi lên trên đùi anh, nhẹ nhàng nâng lên cằm của cô. Vẻ mặt cô mê man, anh nóng bỏng nhìn lại vào mắt của cô. Ánh mắt của anh lấp lánh, tim đập như điên.
“Anh vẫn. . . . . .” Lương Chấn Y giống như là thực khó khăn thực vất vả, anh rốt cục khàn khàn nói: “Rất. . . . . . thích em.” Thích đến không biết làm thế nào cho phải, giờ phút này nhìn cô, chạm vào cô quả thực giống như nằm mơ.
Giọng nói trầm thấp nồng đậm của anh cũng tựa như mộng, Hà Phi nghe được, tim đập thình thịch.
Cô ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt này. Khuôn mặt đáng yêu của cô cau cau lại cái mũi, ánh mắt sáng rực, thanh âm nhưng có chút thấp thỏm. “Thật. . . . . . Thật sao?”
Trước mắt tối sầm, cánh môi chợt nóng, đôi môi nóng bỏng đói khát của anh đặt lên môi cô, cho cô một nụ hôn dài. Hà Phi chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, bị cái hôn đột nhiên tới không chút nào báo trước này làm rung động. Lưỡi anh đói khát đoạt lấy mềm mại trong miệng cô, thăm dò vào tiếp xúc cùng với ấm áp của cô. Đáy cổ họng anh gầm lên thanh âm trầm thấp mà nguyên thủy. Cô là ngọt ngào mê người như vậy, mê hoặc anh đến hồ đồ. . . . . .
Nụ hôn này làm cô tan tác!
Nụ hôn này quá sức thân mật. Anh ôm mặt của cô, hơi hơi nhấc cô lên trên người để hôn cô thêm sâu hơn, dùng toàn bộ sức nóng của anh bao phủ cô. Hà Phi dưới nụ hôn nóng bỏng nguyên thủy mà ngang ngược của anh, mắt huyễn tâm động. Anh tựa như ngọn lửa thiêu cô tan chảy, người của anh nóng tựa như thanh sắt đỏ lửa, ái muội siết chặt cô, hại cô hưng phấn đến run rẩy, hại cô đê mê đến buông vũ khí đầu hàng, như nhũn ra trong cái ôm nóng bỏng của anh. . . . . .
Hà Phi nhắm mắt lại, cảm thụ anh nhiệt tình thân mật ma sát trong miệng cô. Mùi của anh khoan khoái sạch sẽ như vậy, mà miệng của anh lại lần nữa che lại miệng cô, không cho cô cơ hội thở dốc, lại càng không để cho cô thanh tỉnh lại. Anh dùng nhiệt tình cùng quyến rũ thôi miên cô, hại cô chỉ có thể vô lực hưởng thụ dụ hoặc ham muốn cùng ngọt ngào anh đem đến.
Anh hôn đến mức cô không còn chút nào lực chống đỡ, xụi lơ nằm trong ngực anh. Anh dính chặt vào thân thể cô, dục vọng kích vào ngực, anh nghe thấy mình hưng phấn ngâm khẽ. Lương Chấn Y dưới đáy lòng sung sướng than nhẹ. Đây là chuyện anh vẫn khát vọng làm, bất chấp mọi thứ mà mặc sức ôm hôn cô, miệng của anh bắt đầu một loại hôn dường như muốn đem Hà Phi cắn nuốt. . . . . .
Dục vọng giống như tia chớp đánh vào bọn họ. Hà Phi dùng sức níu chặt lấy lưng anh, rụt rè cũng học anh dùng đầu lưỡi vẽ lên đôi môi nóng bỏng của anh. Đầu lưỡi ấm áp của cô ở bên trong miệng anh. Trời ạ! Anh hưng phấn than nhẹ. Càng thêm nóng bỏng thăm dò đôi môi ngọt ngào của cô, càng thêm nồng nhiệt đòi hỏi, tham lam hút vào hơi thở ngọt ngào của cô, lại lần nữa đưa lưỡi nhấm nháp cô. . . . . .
Thật sự là. . . . . . có chút quá đáng. Hà Phi sắp hít thở không thông. Cô mở to mắt, thở hổn hển dời mặt đi, có chút sợ hãi trốn tránh đôi môi nóng bỏng của anh.
Anh cũng không cho cô cơ hội ngừng nghỉ. Lúc cô lui về phía sau, anh cố chấp cúi người kéo lấy cô, tay phải chế trụ cổ tay trái của cô. Hà Phi mở to hai mắt, trên mặt cô vẻ ngẩn ngơ lại mê hoặc khiến anh không khỏi lộ ra mỉm cười, mà ánh sáng trong mắt anh lại làm cô mê mẩn khẽ nâng đầu lên. Dục vọng hừng hực không che giấu trong mắt anh làm tim cô đập nhanh hơn, hơi thở rối loạn, yếu ớt đến gần như té xỉu.
Dục vọng của anh dâng trào, tình cảm của anh mãnh liệt. Lúc này anh sẽ không kiềm chế khát vọng đối với cô.
Anh thâm tình vươn tay ra, ngón cái tách ra cánh môi kia bởi vì hôn mà trở nên ướt át đỏ tươi. Hà Phi thở hổn hển mềm yếu ngã xuống giường, anh lập tức thuận thế đè lên thân thể mềm mại của cô.
Thế giới dường như trong một khắc này mà khuynh đảo. Trong không khí tràn ngập mùi hương động tình. Bọn họ cùng dùng một đôi mắt nhiệt tình trao lời, anh nói thâm tình đối với cô, cô đáp lại là tâm động đối với anh.
Cô vô lực mà ngẩn ngơ nhìn vào mắt anh bởi vì dục vọng mà đen sâu thăm thẳm. Cô ở dưới đáy lòng gào thét. Cô biết lý trí của cô đã bị anh thôi miên. Giờ phút này, cô xác thực biết, bất luận anh làm cái gì đối với cô, bất luận anh muốn bắt cô ra sao, cô yếu ớt đến không có cách nào chống cự lại anh. Cô cảm giác mỗi sợi lông trên người mình cũng đang hưng phấn kêu gọi anh. Cô như hòa tan trong tầm mắt nóng bỏng của anh. . . . . .
Sợ đè lên đau cô, Lương Chấn Y lấy khuỷu tay chống lên thân mình, thân thể cường hãn kích động đặt lên trên thân thể mềm mại của cô. Khát khao cùng ấm áp trong mắt anh làm cô mê mẩn. Ở dưới thân hình cường tráng của anh, tim cô đập như bay, run rẩy không ngừng. Mơ hồ ý thức được chuyện gì đó sắp xảy ra, bụng cô khẩn trương hưng phấn tựa như thiêu đốt, cô nên làm gì bây giờ? Không, cô không biết làm gì cả. Cô phát hiện ở dưới cái nhìn nóng bỏng của anh, cô chỉ có thể vô năng run rẩy.
Anh nhìn cô thật sâu, ngưng mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của cô. Anh cúi đầu, đầu lưỡi thăm dò vào chỗ sâu ngọt ngào của cô, nghe cô rên rỉ, anh lùi về, chọc vào sâu hơn. Miệng của anh bắt đầu trở nên thô bạo, bọn họ hôn môi trở nên càng thêm dã man thân mật.
Cô vui thích, anh nhiệt tình đoạt lấy, thân thể của bọn họ chặt chẽ dây dưa. Đây là sự tiếp xúc thân mật nhất, là cỡ nào thần kỳ, bọn họ không hề có khoảng cách, bọn họ dung thành một thể.
Ánh nắng leo lên tấm lưng trần trụi của Lương Chấn Y, sưởi ấm thân thể đang kích tình ôm nhau trên giường.
Khi Lương Chấn Y chế trụ bàn tay Hà Phi đang siết chặt, khi cô ở dưới sự chuyển động cấp tốc của anh, khi cô ở lúc cao trào mà hét lên thì anh che lấy cánh môi ướt át của cô, ở chỗ sâu ấm áp của cô phóng thích ra bản thân, đem tình cảm phong bế từ lâu nhất tịnh cùng giao cho cô.
|