Sủng Em Đến Tận Trời
|
|
Chương 6.2
“Em không hiểu, em thật sự không hiểu.” Nhân Nhân đối với Lương Chấn Y lắc đầu nói.
Bọn họ đại diện cho V. J tham dự tiệc rượu tài chính và kinh tế ở khách sạn. Nhân Nhân nghĩ mãi mà không rõ, hỏi Lương Chấn Y đứng bên cạnh. “Em vẫn nghĩ là anh thích Hà Phi, là em ảo giác sao? Anh làm sao có thể tàn nhẫn với cô ấy như vậy. Anh có biết cô ấy cả buổi chiều khóc thương tâm đến thế nào không?”
Lương Chấn Y không yên lòng, cô ấy khóc sao? Đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên một thoáng u buồn. Anh nói khẽ với Úy Nhân Nhân: “Em rất thiên vị Ôn Hà Phi.”
“Anh thì không chắc?” Nhân Nhân không phủ nhận. Cô quả thật là thích Hà Phi, Hà Phi đôi khi có chút ngốc, phản ứng không đủ linh hoạt, vô tâm lại liều lĩnh, thường chọc cho cô vừa tức vừa buồn cười; nhưng cô vẫn coi trọng Hà Phi, vẫn cho rằng cô nhóc kia đủ cố gắng, tương lai khẳng định có triển vọng, chỉ cần sửa lại tính tình là tốt rồi.
Lương Chấn Y đem ly rượu không giao cho nhân viên phục vụ, không chút để ý nói: “Hà Phi còn quá non. Cô ấy có tài hoa, nhưng không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế. Em rõ ràng thiên vị cô ấy đã muốn rước lấy không ít lời ghen tị sau lưng. Hôm nay nếu anh dễ dàng tha thứ cho lỗi của cô ấy, tương lai, bất luận cô ấy biểu hiện có xuất sắc đến đâu, sau lưng đều sẽ bị người ta nói được rất khó nghe, bất luận cô ấy cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng bị lời đồn đại nhấn chìm. Úy Nhân Nhân ——” Lương Chấn Y ánh mắt chuyên chú, nhìn Nhân Nhân vẻ mặt hoang mang, thấm thía nói. “Anh sẽ không ở lại công ty mãi. Ngày nào đó em thăng chức, hoặc là anh rời đi, em có thể tưởng tượng đến lúc đó Ôn Hà Phi ở cùng với đồng nghiệp đỏ mắt ghen tị như thế nào không?”
“Cho nên anh mới. . . . . .” Nhân Nhân minh bạch rồi, bừng tỉnh đại ngộ. Lương Chấn Y một phen khổ tâm, cố ý quá nghiêm khắc, đúng là vì giúp Hà Phi Phòng ngăn lại lời đồn đại. Nhân Nhân che miệng lại, nhớ tới buổi chiều hôm nay chuyên viên kế hoạch luôn luôn cùng Hà Phi không tốt, nghe được giám đốc xử trí, tất cả trái lại lại đứng về phe Hà Phi, lúc này mới sáng tỏ Lương Chấn Y là cỡ nào dụng tâm lương khổ. Chính là khổ tâm phen này đều làm cho cô cùng Hà Phi hiểu lầm. Nhìn lại Lương Chấn Y mặt nhìn như lạnh lùng, giờ mới giật mình thấy, phía dưới khuôn mặt lạnh nhạt kia, hóa ra cất giấu tâm tư dịu dàng đến thế nào.
Nhân Nhân bật cười, anh là vì nghĩ cho Hà Phi mà suy trước tính sau như vậy. A, Lương Chấn Y quả nhiên thật sự thích Hà Phi. “Em thực sự được lợi không nhỏ nha.” Cô mỉm cười nâng ly kính anh. Trách không được anh có thể làm tổng giám đốc, mà cô lại chỉ có thể làm trưởng phòng. Lương Chấn Y quả thật chu đáo so với cô tưởng nhiều lắm.
Lương Chấn Y nhìn ra xa ngoài cửa sổ sắc trời u ám. “Đêm nay hình như đặc biệt lạnh.” Anh như nghĩ tới cái gì nói ra một câu.
“Không khí lạnh tràn về nha, lạnh chết người.” Nhân Nhân cố ý cường điệu. “Hà Phi đáng thương, nhất định còn ở lại công ty nghĩ cách. Cô nhóc kia cả ngày chưa ăn gì cả, vừa vội vừa khóc lại còn đói, thực thê thảm.” Cô cố ý nói như là Hà Phi phải chịu nhiều tủi thân.
Lương Chấn Y thở dài, thấp nói: “Hi vọng. . . . . . cô ấy có thể ghi nhớ bài học này.”
“Chỉ sợ còn chưa kịp ghi nhớ bài học đã bỏ mình rồi.” Cô cười tủm tỉm vừa lòng nhìn Lương Chấn Y không được tự nhiên kéo kéo caravat, trong mắt hiện lên một chút bất an. Ha ha. . . . . . Xem ra anh cũng biết đau lòng nha.
Tiệc rượu diễn ra đến một nửa, Lương Chấn Y dặn dò Nhân Nhân thu xếp mọi chuyện, rồi rời đi trước.
Đi qua đại sảnh khách sạn, anh bị một bóng dáng trông quen quen hấp dẫn ánh mắt, ngừng lại cước bộ.
Trước quầy lễ tân là một nam một nữ đang đăng kí phòng khách sạn, người nam ôm sát eo người nữ, thái độ trông vô cùng thân mật. Người nữ một thân ăn mặc hở hang, cử chỉ thô lỗ, rất giống như là gái làng chơi.
Làm Lương Chấn Y kinh hãi là người nam kia, khuôn mặt anh sẽ không bao giờ quên, mặt gầy, mắt nhỏ dài. Anh đã từng gặp qua người này, hơn nữa khắc sâu ấn tượng.
Anh ta đúng là bạn trai Ôn Hà Phi, tên đàn ông may mắn làm anh ghen tị đến chết.
Cùng bảo vệ chào hỏi qua, Lương Chấn Y đến nửa đêm quay trở lại công ty.
Trên tay anh mang theo một túi đồ ăn, đèn phòng kế hoạch vẫn sáng, nhưng là không thấy bóng Hà Phi đâu. Anh xoay người đi ra, bước hướng văn phòng cuối hành lang, quả nhiên, đèn sáng. Không chút nào ngoài ý muốn, anh dưới chân bàn tìm được Ôn Hà Phi đã muốn ngủ mơ mơ màng màng. Anh chống tay lên mép bàn, khom người nhìn lại cô gái đáng thương bên dưới.
Cô hiển nhiên khóc mệt cũng đã kiệt sức, thân mình cuộn lại, tay vẫn còn nắm chặt cuốn vở thiết kế nhàu nhàu nhĩ nhĩ, tài liệu quăng tứ tung. Vừa ngủ, lại vừa lạnh đến run lên. Thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu này của cô, Lương Chấn Y cực đau lòng, nhíu mày, vì mình buổi chiều nghiêm khắc với cô mà cảm thấy áy náy.
Anh khom người cẩn thận ôm cô ra, Hà Phi rên lên, theo bản năng liền tiến sát vào lồng ngực ấm áp kia, rì rầm nói mơ vài câu vô nghĩa, rồi lại ngủ mê mệt.
Anh đem cô nhẹ nhàng đặt xuống chiếc sô pha dài màu đen trước tường, cởi ra áo vét, đắp lên thân mình phát run của cô. Ôn Hà Phi thực tự nhiên co vào trong áo, thỏa mãn than một tiếng.
“. . . . . . Hán Quần. . . . . .” Cô mơ mơ màng màng nói. “. . . . . . Ai. . . . . . Mình xong rồi. . . . . .” Nhíu mày, lại mệt mỏi ngủ thiếp đi, mơ hồ không biết phía trên đầu có một đôi mắt cỡ nào thâm tình đang nhìn cô.
Lương Chấn Y thương cô mỏi mệt, ngồi xổm phía trước sô pha nhìn kỹ vẻ mặt cô ngủ say. Anh đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô đã khô nước mắt. Mí mắt cô sưng to, rõ ràng là đã khóc rất nhiều. Anh muốn ôm cô vào lòng để trấn an, lại sợ làm cô bừng tỉnh. Lương Chấn Y ngồi xuống sô pha, sức nặng của anh làm sô pha lún sâu xuống, thân mình Hà Phi lọt vào trong sô pha, quay một cái, co người lên, ôm chặt áo vét ấm áp.
Anh mỉm cười, đổ người qua nhìn xuống vẻ mặt cô ngủ say, vừa lòng thấy khuôn mặt cô vốn vì rét lạnh mà tái nhợt giờ dần dần hồng hào lên. Khuôn mặt dần dần phiếm hồng của cô là đáng yêu đến cỡ nào, cánh môi trơn bóng của cô thực mê người, đặc biệt là khuôn mặt khi ngủ kia của Hà Phi không có chút nào đề phòng quả thực đáng yêu đến khiến anh muốn xâm phạm cô. Trời ạ, thân thể anh vì khát vọng ôm cô mà đau đớn, kìm lòng không được cúi thấp mặt, môi cực nóng của anh tham lam sát qua má cô. Tim anh đập thình thịch, khuôn mặt mềm mại biết bao, thân thể nháy mắt nóng bừng. Đáng chết, anh chết tiệt nhiệt huyết sôi trào.
“Gì thế!” Cô bỗng nhiên kêu lên quay sang, môi hai người bất ngờ chạm nhau. Lương Chấn Y đồng tử co lại, nghĩ cô tỉnh lại, nhưng không có, cô chỉ là nhíu chặt chân mày. Sợ cô mở mắt, anh muốn bứt ra, Hà Phi lại đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ anh, ôm lấy anh. Cô thỏa mãn thở dài một tiếng, làm hại thân thể của anh căng cứng, thống khổ nhắm mắt lại. Đây là tra tấn cỡ nào ngọt ngào lại tàn nhẫn nha!
Thật ấm áp nha. . . . . . Hà Phi là nghĩ ôm lấy gối ôm, mơ hồ đem cả người anh ôm vào lòng.
Lương Chấn Y cười chua xót, thân thể căng cứng, dục vọng phấn khởi, lúc này không thể động đậy. Khuôn mặt anh thống khổ căng chặt, nắm chặt hai tay, tim đập như gõ trống. Bộ ngực mềm mại đầy đặn của cô dán sát vào trong ngực anh, anh nhịn không được cúi người, đè cô xuống, Hà Phi rên lên, ôm anh càng chặt hơn. Thân thể hai người đè lên nhau, nơi nóng rực phấn khởi của anh để ở nơi mềm mại nhất của cô.
Gần như thế, gần sát đến như thế. Muốn chết, anh kích thích đến cực điểm, tâm hỏa thiêu đốt, anh hô hấp trở nên nặng nề dồn dập.
Lương Chấn Y thống khổ nhắm chặt hai mắt, mặc kệ, anh buông tha cho giãy giụa, thân mình đổ sang một bên, dứt khoát đem cả người cô ôm vào lòng. Anh thở dài, vì cảm giác thân mật tuyệt vời này. Một cái ôm này của anh vốn là bất kể giá nào, Hà Phi nếu tỉnh, anh đành phải nhận lỗi; không nghĩ tới ngủ đến mơ hồ Hà Phi không những không tỉnh, lại còn không chút nào rụt rè đem khuôn mặt lạnh cóng chôn sâu vào trong ngực ấm áp của anh. Tóc trên đầu cô sát qua cằm anh, thân thể của cô chặt chẽ tiếp xúc với thân hình cường tráng cực nóng của anh. Lương Chấn Y buộc lòng phải căng chặt thân thể, nhẫn nại thống khổ bị dục vọng tra tấn. Đáng chết, anh nóng đến chảy mồ hôi.
Anh cười khổ, là Hà Phi rất không biết bảo vệ mình, hay vẫn là triệt để ngu ngốc? Bị anh ôm như vậy cũng không tỉnh. Hay là vì quá mệt mỏi? Hôm nay cô chịu đủ.
Trên sô pha thật dài, bọn họ quay người vào nhau, cánh tay anh cường tráng ấm áp ôm ngang lưng cô, cô lại hồn nhiên chưa phát hiện ra là ai đang che chở cô ngủ say.Mặt của cô dán vào trong ngực anh, cô cũng không có cảm giác; tim của anh đập lớn tiếng như vậy, cô lại không có nghe thấy. Cô chính là ngây ngốc ngủ ngon thỏa mãn, đã quên mình đang ở công ty, trong mộng còn tưởng rằng ngủ trên giường ấm áp, ôm chăn lông vũ, nào biết cái chăn lông vũ này đúng là Lương Chấn Y.
Lương Chấn Y thực áp lực ôm chặt cô. Nếu không sợ dọa phải cô, thật muốn xúc động rút hết quần áo cô, vùi vào trong cơ thể cô thỏa mãn dục vọng của mình. Anh ôm Hà Phi, nhắm mắt lại, thống khổ rên rỉ, trời ạ, anh có thể tưởng tượng cô trần truồng lõa thể có bao nhiêu mê người. Làn da trắng nõn của cô, anh tưởng tượng bộ ngực cô rất tròn đáng yêu, tưởng tượng đùi cô thon dài mĩ lệ, tưởng tượng cái cổ mảnh khảnh của cô, eo nhỏ tuyệt vời, bụng trơn mềm. Anh tưởng tượng đến chính mình thỏa mãn vuốt ve thân thể của cô, nghĩ đến cả người nóng lên, miệng đắng lưỡi khô, quả thực mau phát điên vì dục vọng rồi.
Hà Phi đáng thương, hồn nhiên không biết gối ôm ấm áp này đã muốn nóng đến sắp nổ mạnh, còn duỗi thẳng chân, vắt ngang qua thắt lưng Lương Chấn Y. Thân thể anh lập tức có phản ứng, dục vọng phấn khởi, lại thêm lần nữa anh thực sẽ không để ý tới mà muốn cô.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Chính là vẫn ẩn nhẫn dục vọng, chỉ ôm chặt cô. Mồ hôi đẫm lưng, lý trí cùng dục vọng kéo co, anh vừa thống khổ vừa vui sướng. Hưởng thụ lúc đêm khuya ngắn ngủi lại vô cùng thân thiết, bỗng nhiên hi vọng cô vĩnh viễn đừng tỉnh, cứ như vậy làm cho anh thỏa sức ôm ấp. Lương Chấn Y bi ai nghĩ.
Anh quả thực là đứa ngốc, bạn trai của cô bất trung, anh lại còn cẩn thủ đúng mực, không dám lỗ mãng. Không, ôm chặt lấy Hà Phi, anh cẩn thận như vậy chỉ là bởi vì rất thích cô, giậu đổ bìm leo, chỉ sợ cô tỉnh lại sẽ bị cô oán hận chán ghét. Có lẽ là rất thích, quá yêu, người ta liền khó tránh khỏi trở nên đặc biệt yếu đuối. Càng thêm thật cẩn thận nơm nớp lo sợ, như là sợ hãi kinh động đến cái gì, ở trước mặt người yêu, Lương Chấn Y cũng chỉ là cái đứa ngốc ưu sầu.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bóng đêm mĩ lệ, trăng non nhìn như lưỡi câu, trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu ra bóng dáng bọn họ, anh thấy được chính mình kinh sợ nhát gan, đối mặt cô gái mà mìnhyêu, sự cẩn thận của anh buồn cười đến cực điểm. Nhưng cô cũng mơ hồ, hồn nhiên chưa biết tình ý của anh. Cho dù Úy Nhân Nhân phát hiện, Phương Tuấn Mẫn cũng đã phát hiện, duy một mình cô là ngây ngốc xem nhẹ.
Làn tóc mềm mại của cô quấn quanh cổ anh, Lương Chấn Y nhiệt huyết sôi trào, mạch đập như bay. Bao bọc cô, anh có chút không biết làm sao, nên làm thế nào đem tình cảm thể hiện ra ngoài mà không hù dọa cô? Nên vạch trần chuyện bạn trai cô sao? Có nên xúc động cho thấy tâm ý không?
Ánh trăng trong trời đêm sáng chói mắt, Lương Chấn Y sầu muộn thở dài. Nhưng là. . . . . . làm thế nào đem lời yêu nói ra miệng? Trưởng thành trong trí nhớ chính là lời cha mẹ chỉ trích tức giận mắng chửi nhau, muốn làm thế nào bày tỏ tình yêu với cô gái trong lòng? Ấm áp thân ái tình cảm anh chưa từng cảm thụ được, tự nhiên cũng sẽ không bày tỏ phân tình ý ấm áp dưới đáy lòng kia. Anh chỉ có thể ngây ngốc dùng phương thức của chính mình bảo vệ cô, cô có thể hiểu không? Cô có thể hiểu được chứ?
Lương Chấn Y không yên, Hà Phi thích bạn trai cô bao nhiêu? Anh không thể biết, tình cảnh này, anh vừa động tâm, đồng thời, lại thương cảm mơ hồ ý thức được chính mình bất lực. Chỉ sợ tình yêu đích thực làm anh tránh không được tư vị bị tổn thương.
Sắc trời xanh lam, đèn sáng. Một ly cà phê bốc khói, yên tĩnh đặt trên bàn. Hà Phi vẫn ngủ dưới chiếc áo vét ấm áp trên ghế sô pha mềm mại. Cô cuộn mình, khẽ ngáy.
Lương Chấn Y ngồi ở trước bàn, một đêm chưa ngủ, canh giữ cho Ôn Hà Phi. Lật xem bản kế hoạch, xem kỹ tiến độ của cô, phát hiện mỗi một ý tưởng đều bị gạch chéo, rõ ràng cô đã muốn rơi vào ngõ cụt, không tìm thấy giải pháp.
|
Châm một cây thuốc lá, giữa mịt mờ sương khói, anh cầm bút ở trên cuốn vở viết xuống mấy chữ.
Sáng sớm, Hà Phi đột nhiên bừng tỉnh, trông thấy ngoài cửa sổ sắc trời xanh tím. Tiêu rồi! Ôm lấy đầu nhảy xuống sô pha, đáng chết, cô lại ngủ thiếp đi! Sao lại thế này? Đột nhiên phát hiện áo vét trên người, cô chộp tới quan sát, đây là?
Đợi chút, cô lại nhìn trừng trừng sô pha, mình làm sao có thể ngủ ở chỗ này? Chạy đến trước bàn, thấy đã lạnh ngắt cà phê, trên gạt tàn có vết giụi tàn thuốc lá, giật mình hiểu ra, kinh hô ra tiếng. “Shit!”
Lương Chấn Y đã tới, mà cô nhưng lại ngủ như chết. Lại thoáng nhìn một gói to trên bàn, cô nghi hoặc mở ra, bên trong có mì đã nguội, còn có rất nhiều đồ ăn vặt, cơm nắm, đồ uống, ngay cả Red Bull tăng lực cũng đều có.
Hà Phi ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên cổ họng nghẹn lại, lệ dâng lên, nhìn về phía cửa khép chặt. Anh đã đi rồi, anh đã đợi bao lâu?!
Cô hoảng hốt ngồi trước bàn, ngây ngốc cầm lấy áo vét anh, thấy văn kiện ban đầu vốn tán loạn trên mặt đất văn giờ ngăn nắp đặt ở trên bàn, tay run run chạm vào cuốn vở thiết kế mở ra, thấy chữ viết của anh, nghiêm chỉnh nằm giữa chữ viết hỗn loạn tạp của cô——
Còn nhớ rõ hôm phỏng vấn V. J anh nói gì với em không?
Đương nhiên nhớ rõ, anh nói quảng cáo chính là lừa gạt, bất luận sản phẩm tốt hay xấu, chính là lừa gạt con mắt người tiêu dùng. Lừa?! Hà Phi mắt trợn to, đúng vậy, làm sao chỉ vì không có điều tra thị trường mà sợ nghĩ không ra kế hoạch? Cô có thể lừa, lừa bên Hán Quần. Đột nhiên bừng tỉnh, rõ ràng thông suốt, thoáng chốc các loại ý tưởng nảy lên trong đầu.
Hà Phi tức khắc tinh thần phấn chấn, ngồi ở vị trí của Lương Chấn Y, xoay mở Red Bull uống một ngụm lớn, lại cầm lấy cơm nắm mãnh liệt cắn, thoáng chốc axit dạ dày ra cuồn cuộn, thật đói! Cô thật sự rất đói, ngấu nghiến ăn, cũng không biết vì sao chóp mũi chua chua, nước mắt liền rơi xuống. Cô nghẹn ngào, ôm chặt áo vét anh, vừa ăn vừa sụt sịt, quẹt lệ ẩm ướt mặt.
Cô thực ngốc, cô trách lầm anh, anh dịu dàng khiến cô cảm động khóc nức nở.
|
Chương 6.3
Trong cao ốc thương mại, bên Hán Quần đang nghe Úy Nhân Nhân thuyết trình kế hoạch. Cô hùng hồn trình bày, nói đến thần thái phấn chấn.
“Chúng tôi cho rằng quý công ty nên tranh thủ khách hàng ở mọi độ tuổi, bất luận là vợ chồng mới cưới, độc thân quý tộc, giới thượng lưu, hoặc là dân nghệ sĩ. Chúng tôi sẽ đưa ra một cải cách chấn động toàn bộ nghiệp giới, kết hợp móc xích với siêu thị lớn, đưa ra cho người mua một ý tưởng trang trí hoàn hảo. . . . . .” Úy Nhân Nhân sinh động giải thích đồ án vốn cắt dán từ trên tạp chí xuống chắp vá lại mà thành, phóng to máy chiếu lên. “Khách hàng không cần đích thân tới quý công ty, chỉ cần đến siêu thị chọn lựa phong cách muốn trang trí, thảo luận với nhân viên siêu thị, sau đó Hán Quần sẽ phái chuyên viên tới tận nhà định giá, dùng đồ dùng gia đình của Hán Quần phối hợp với vật trang trí, tư vấn miễn phí. Khách hàng không cần mất rất nhiều tiền mời nhà thiết kế mà chỉ cần bỏ một số tiền duy nhất mua sắm gia cụ lại được hưởng lợi giá trị kèm theo vô tận. . . . . .” Cô cuối cùng tự tin tổng kết một câu: “Ước chừng thị trường ít nhất là hai trăm triệu.”
Hai trăm triệu? Bên Hán Quần nghe được trừng to mắt, có người đặt câu hỏi: “Công ty cô đã làm kế hoạch thị trường chưa? Đã tiếp xúc cùng các cửa hàng nào rồi?”
Úy Nhân Nhân liếc Hà Phi một cái. Cô trừng to mắt, sợ hãi mặt tái mét. Đương nhiên là không có, chỉ một buổi tối, cùng quỷ tiếp xúc chắc? Úy Nhân Nhân đương nhiên biết tài liệu trong tay tất cả đều là Hà Phi chém gió.
May mắn cô trình độ diễn xuất cùng công phu đe dọa người cũng là một chín một mười, Úy Nhân Nhân đảo mắt, hé ra tươi cười xinh đẹp cấp vô địch vũ trụ. “Ha ha. . . . . . Đấy là tất nhiên. . . . . .” Cô cười tủm tỉm, đọc ra số liệu báo cáo Hà Phi viết mò loạn bậy. Cô nói không chút nào chột dạ, Hà Phi phục sát đất. “Vì không để ý tưởng mới toanh này bị lộ ra ngoài, phân phối thị trường cùng tư liệu, thậm chí là việc tiếp xúc với các siêu thị, tất cả đều được chúng tôi bí mật tiến hành, cam đoan lợi ích của Hán Quần tuyệt đối được bảo đảm.”
Ha ha a. . . . . . Úy Nhân Nhân cười sáng lạn, quả thực phải tự bội phục chính mình thông minh. Nếu là nặc danh, liền không thể chứng thực. Nếu là cơ mật, Hán Quần càng không thể đi kiểm chứng tính thực tế của tư liệu. Ai, Nhân Nhân ơi là Nhân Nhân, trên đời này còn có ai thông minh hơn ngươi nữa? Ha ha ha ha. . . . . .
“Ừ, công tác chuẩn bị làm thực chu đáo!” Các quản lí nhìn vừa lòng liên tục gật đầu.
Hà Phi da đầu run lên, xấu hổ phân phát tư liệu, mồ hôi lạnh nhỏ giọt. Quả thật thực chu đáo, cắt dán chắp vá những tư liệu kia hại tay cô sắp đứt mất. Cô liếc nhìn trưởng phòng một cái. Trưởng phòng kia công phu mặt lạnh lừa chết người không đền mạng quả thật làm cô sùng bái.
Viên Nhân Nhân tươi cười tràn ngập tự tin, tài ăn nói lưu loát, cùng công phu lừa chết người không đền mạng, hù bên Hán Quần ngốc lăng, không có người biết kế hoạch này chỉ là từ một buổi tối nước tới chân mới nhảy.
Hán Quần vốn nghiêng về quảng cáo Thái Cực, giờ lại phát hiện ý tưởng của V.J có thể bao quát nhóm đối tượng tiêu dùng tới mọi tầng lớp, lập tức châu đầu ghé tai, tham lam trợn to mắt, mặt mày hớn hở thảo luận.
Cuối cùng tổng giám đốc của bọn họ cùng Úy Nhân Nhân bắt tay. “Úy tiểu thư –” ông già đầu hói kia cười tủm tỉm nắm chặt Nhân Nhân thon thon ngọc thủ. “Chúng ta ngay lập tức ký hợp đồng.”
“Cái gì?!” Ký hợp đồng? Hà Phi kinh hô, Nhân Nhân giẫm cô một phát, sợ cô lộ ra dấu vết.
“Ha ha. . . . . .” Nhân Nhân nhàn nhạt cười, một bộ dáng không chút nào ngoài ý muốn, thần sắc tự nhiên cùng tổng giám đốc bắt tay. “V.J nhất định sẽ toàn lực làm việc, cam đoan làm quý công ty vừa lòng.” Chậc chậc chậc, sao ta lại tài giỏi như vậy? Cô choáng váng nghĩ.
Một gã đàn ông cao gầy, vẻ mặt hoảng hốt đứng trong văn phòng Phương Tuấn Mẫn.
Phương Tuấn Mẫn cười hì hì, nhưng là hàm răng trắng lóe sáng, từ trong mắt gã đàn ông kia xem ra giống như là dã thú ăn thịt người.
Trần Dĩnh đem hình ghi trên TV ngừng lại, trong hình ảnh là người đàn ông kia đêm khuya quanh quẩn ở phòng kế hoạch, lén lút động chạm ngăn kéo của Hà Phi.
“Du Thiên Hạm.” Chủ tịch Phương cười tủm tỉm nhìn anh. “Cậu không nghĩ tới là trong phòng kế hoạch lại lắp camera sao?” Đúng là để tránh cho loại hành vi xấu xa này.
“Chỉ bằng cái băng này, Du Thiên Hạm, anh sẽ phải vào tù.” Lương Chấn Y lạnh nhạt nói. Thiên Hạm sợ hãi mắt ửng đỏ. Lúc V.J cùng nhân viên ký hợp đồng cũng đã ghi rõ hậu quả để lộ bí mật.
Du Thiên Hạm quả thực vô dụng, thế nhưng đã rớt xuống nước mắt, hai chân như nhũn ra, run lẩy bẩy giống như lá rơi trong gió.
“Tha cho tôi, nói thật, tôi không phải là muốn giúp Thái Cực, tôi chỉ là...” Anh thần sắc ảm đạm. “Chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . . Tôi đã nghĩ trưởng phòng sẽ đem vụ Hán Quần cho mình, không nghĩ tới. . . . . .” Anh ánh mắt ai oán. “Từ sau khi Ôn Hà Phi tới, trong mắt trưởng phòng cũng chỉ có cô ta, tôi nhất thời ghen tị mới. . . . . . Tôi sợ sẽ bị Hà Phi qua mặt. . . . . .”
Phương Tuấn Mẫn nghe xong ha ha cười. “Làm ơn, cậu làm gì mà phải sợ một cô gái chứ? Đáng sao? Rơi xuống tận mức này.”
Lương Chấn Y ánh mắt lạnh lùng quan sát anh. “Tôi có thể không truy cứu, nhưng anh sẽ bị đuổi việc.”
Du Thiên Hạm nghe xong mặt trắng bệch. “Giám đốc Lương. . . . . .” Nghẹn ngào.
Bỗng nhiên di động vang lên, Lương Chấn Y tiếp lấy điện thoại, đầu kia một phen tiếng nói phấn khởi rống đến.
“Thành công, thành công . . . . . .” Hà Phi ở đầu kia vì hưng phấn mà cùng trưởng phòng thét chói tai. “Chúng em đã lấy được hợp đồng, oa, em thật không dám tin. . . . . .” Tiếng nói của cô trở nên nghẹn ngào.
Lương Chấn Y khóe mắt cong cong, dịu dàng khẽ nói vào điện thoại: “Chúc mừng.”
Cúp máy xong, anh quay sang Trần Dĩnh: “Chuyển hợp đồng Hán Quần sang cho tôi.” Đồng thời nhìn lại Du Thiên Hạm. “Còn ở chỗ này làm gì?” Anh lạnh lùng nói. “Nhanh chóng đi thu thập đồ dùng đi.”
Du Thiên Hạm thõng vai, ủ rũ đi về hướng cửa. Trần Dĩnh khinh thường cách làm tiểu nhân như vậy, ở sau lưng anh hừ một tiếng.
Phương Tuấn Mẫn khụ khụ, nhìn Chấn Y liếc mắt một cái.
“Đợi chút ——” Lương Chấn Y gọi lại Du Thiên Hạm, anh quay đầu, nghe Lương Chấn Y lại nói: “Nếu đồng ý ký một thư cam kết cam đoan không tái phạm, tôi có thể lại cho anh một cơ hội.”
Phương Tuấn Mẫn lấy ra thư cam kết đã được chuẩn bị tốt từ trước. “Đúng thế đúng thế. Cậu là con trai duy nhất, trong nhà còn có mẹ phải phụng dưỡng, mau tới đây ký, tôi tha cho cậu một lần.”
Thiên Hạm không thể tin được Boss lại nhân từ. “Thật. . . . . . Thật sự?”
“Hừ!” Trần Dĩnh không cho là đúng. “Rất dễ dàng cho anh ta.” Cô nhíu mày lạnh nhạt nói. “Bậc tiểu nhân này, chủ tịch còn dùng anh?” Cô đối với sự độ lượng của Phương Tuấn Mẫn thấy thực nhàm chán.
Phương Tuấn Mẫn nhún nhún vai. “Đây là ý tứ của giám đốc em.”
Du Thiên Hạm vội vàng chạy tới, lập tức ký tên.
Sự tình xử lý tốt, Lương Chấn Y dặn dò Trần Dĩnh: “Đem băng giám thị cất vào hồ sơ.” Anh nghiêm mặt cảnh cáo Du Thiên Hạm.”Cùng với ghen tị Ôn Hà Phi, không bằng đem tinh thần tập trung vào làm việc.”
“Vâng, vâng!” Thiên Hạm xấu hổ, liên tục gật đầu, nghĩ rằng anh có gan lớn như con trời cũng không dám tái phạm.
Lương Chấn Y cùng Du Thiên Hạm lần lượt rời đi, Trần Dĩnh sắp xếp văn kiện, khom người lấy ra băng giám thị. Phương Tuấn Mẫn mỉm cười nhìn bóng lưng cô cao gầy yểu điệu, động tác của cô tao nhã. Anh chú ý thấy Trần Dĩnh có một đôi chân dài phi thường xinh đẹp, bộ đồ công sở màu đen, cắt may gọn gàng, thực phù hợp với tính tình nghiêm túc thận trọng của cô.
Lúc Trần Dĩnh xoay người cầm lấy thư cam kết trước bàn anh, Phương Tuấn Mẫn ánh mắt mang ý cười, nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc mĩ lệ của cô. “Em rất máu lạnh nha.” Đối với lạnh nhạt của cô anh đã khắc sâu ấn tượng.
“Đối với loại tiểu nhân, không đáng mềm lòng.” Trần Dĩnh rút ra văn kiện, Phương Tuấn Mẫn bỗng nhiên đè lại tay cô, Trần Dĩnh ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp nhìn thủ trưởng, thấy anh nhếch miệng cười, hàm răng trắng dưới ánh nắng chợt lóe. Đồng tử cô co rụt lại, thấy trong mắt anh lóe ra tia sáng, đó là ánh mắt đặc hữu khi đàn ông theo đuổi phụ nữ.
Trần Dĩnh nhíu mày. “Chủ tịch.” Tiếng nói lạnh đủ để đóng băng ánh mắt nhiệt tình của anh: “Xin anh buông tay ra.”
Phương Tuấn Mẫn mỉm cười. “Từ khi em vào công ty, anh đã hẹn em không dưới mười lần.” Anh bám riết không tha hỏi cô. “Đây là lần thứ mười một, tối nay có rỗi không? Có thể có vinh hạnh cùng em dùng bữa tối?”
“Đây là lần trả lời thứ mười một của tôi.” Trần Dĩnh dùng sức một cái, rút ra văn kiện, trừng nhìn ánh mắt mang cười của anh, đáp ngắn gọn hữu lực. “Tôi thích một mình ăn cơm.” Cùng lắm là chịu được một con mèo bầu bạn.
Anh vẻ mặt tổn thương làm cho đôi mắt xinh đẹp của cô đột nhiên sáng lên.
Phương Tuấn Mẫn mở tay ra. “Chưa thấy qua cấp dưới nào cứng đầu giống em như vậy.”
Trần Dĩnh lạnh lùng nhíu mày, lườm anh một cái. “Chủ tịch Phương, tôi là tới làm việc, không phải đến để hẹn hò.”
Phương Tuấn Mẫn cười ha ha, không thèm để ý Trần Dĩnh cho anh biển nguy hiểm chớ gần. “Nói chuyện đừng như tát nước vào mặt nhau như vậy chứ.”
Trần Dĩnh đem văn kiện cất vào cặp tài liệu, trước khi đi bỏ xuống một câu: “A, mất hứng thì đuổi việc tôi đi!”
Anh cười đến lớn tiếng hơn nữa, không có cách nào với cô. “Phản, phản rồi, kiêu ngạo đến như vậy.” Rồi hướng phương hướng cô rời đi nói vọng tới: “Anh sẽ hỏi lần thứ mười hai nữa. . . . . .”
Trên hành lang, Trần Dĩnh nghe thấy, chỉ hừ một tiếng “Nhạt nhẽo”, lập tức ấn xuống nút thang máy, hoàn toàn không đem Phương Tuấn Mẫn để vào mắt.
Bình yên vượt qua sóng gió Hán Quần, ở trong lòng Ôn Hà Phi, bóng dáng Lương Chấn Y dần dần lớn dần. Cô phát hiện nhiều khi mình nhìn Từ Thiếu Khâm nhưng lại nhớ tới Lương Chấn Y.
Cô phát hiện mỗi khi ở công ty cùng Lương Chấn Y chạm mặt, cho dù chỉ là sát bên người mà qua, cô sẽ tự nhiên mà rung động.
Cô bắt đầu lo được lo mất, cùng bạn trai hẹn hò thì không yên lòng. Cô thử cố gắng làm việc, ý đồ muốn che giấu trong lòng không yên, nhưng là cô bi ai phát hiện, cô lúc thường thường lơ đãng sẽ nhớ tới Lương Chấn Y đêm hôm đó dịu dàng.
Từ Thiếu Khâm dần dần cũng phát hiện Hà Phi khác thường. Đêm trước khi bay điSan Francisco, anh ta lấy ra nhẫn đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Hà Phi.
Trên chiếc nhẫn có nạm kim cương. Ánh kim cương lấp lánh trong đôi mắt kinh ngạc của Hà Phi.
“Đây là. . . . . .”
Từ Thiếu Khâm chủ động đem nhẫn đeo lên ngón áp út của cô. “Anh đã thông suốt rồi, anh sẽ không ép em, anh sẽ chờ em tự nguyện giao chính mình cho anh.” Anh hôn lên đầu ngón tay Hà Phi. “Em nguyện ý chờ anh trở về sao? Hà Phi, gần đây em rất hờ hững với anh, anh rất sợ...” Anh ủ ê. “Lòng em có phải có người khác hay không?”
Hà Phi đột nhiên tránh đi ánh mắt của anh, kích động luống cuống. “Không. . . . . . Không có. . . . . .” Vì sao lại chột dạ? Cô cũng không có làm chuyện gì có lỗi với Thiếu Khâm, thế mà lại bị ánh mắt tra xét của bạn trai làm kinh hoảng.
“Chiếc nhẫn này đại biểu cho tâm ý của anh.” Anh nắm chặt tay Hà Phi. “Anh ở Mĩ nhất định sẽ học hành thật chăm chỉ để lấy đến tấm bằng. Hà Phi, anh sẽ cho em một tương lai thật tốt đẹp. Em nguyện ý chờ anh sao?”
Hà Phi cúi thấp mặt, nhìn chiếc nhẫn lóe ra lấp lánh, bỗng nhiên cảm thấy chính mình do dự thật là đáng giận.
“Em. . . . . . Em. . . . . . Chúng ta thật sự thích hợp sao?” Rốt cục hỏi ra hoang mang của mình.
“Anh biết bố mẹ anh quá hăng hái dọa sợ em . . . . . .” Thiếu Khâm nắm chặt tay cô, không ngừng kể ra quá khứ ngọt ngào trước đây. “Em còn nhớ rõ lúc trước anh theo đuổi em đã từng nói gì không?” Ánh mắt của anh lấp lánh, Ôn Hà Phi là cô gái duy nhất anh để ý. “Anh sẽ chăm sóc em cả đời, anh tuyệt sẽ không phụ em. Ngày mai anh phải ra nước ngoài rồi, duy nhất không yên tâm chỉ là em. Đáp ứng anh, chờ anh trở lại. Đáp ứng anh được không? Em sẽ chờ anh chứ? Hà Phi.”
Không nghĩ tới lòng cô không yên đã muốn rõ ràng đến mức làm cho bạn trai nhìn ra, Hà Phi áy náy, bất chấp bỏ xuống mơ mộng viển vông với Lương Chấn Y, rút về siết chặt tay nói: “Em...Anh yên tâm...Em sẽ không thay lòng, em chờ anh...” Trước kia lựa chọn Từ Thiếu Khâm, Hà Phi nguyện ý chịu trách nhiệm, cùng Thiếu Khâm đi tới cuối cùng.
Thiếu Khâm nhẹ thở ra, cách bàn ăn, ôm bạn gái. “Có lời cam đoan của em, anh yên tâm.”
|
Chương 7.1
Đầu đông gió lạnh tràn về. Ngày trời âm u ấy, Từ Thiếu Khâm chia tay người thân rời đi Đài Loan. Thực lòng mà nói, anh thật không nỡ rời Hà Phi. Tình cảm của anh với cô là nghiêm túc, đáng tiếc Hà Phi luôn hi vọng sau khi kết hôn mới thân mật, anh đường đường một gã đàn ông khỏe mạnh, đương nhiên đành phải tìm một chỗ khác để phát tiết.
Từ Thiếu Khâm ở sân bay chia tay người nhà, Ôn Hà Phi phải đi làm, không tới tiễn đưa. Mang theo lòng luyến tiếc với Hà Phi, dưới trời đông rét mướt, anh một mình bay đi San Francisco xa xôi.
Ở công ty, Ôn Hà Phi đứng trước cửa kính mờ sương, cảnh sắc xám xịt làm cho cô thấy không rõ lắm màu trời.
Cô thở dài, thời gian này tâm tình buồn bực, cũng giống như hôm nay sắc trời âm u. Cô nhìn xa xa phía chân trời, Thiếu Khâm hẳn là đã lên máy bay rồi. Cô nhớ tới buổi sáng lúc Úy Nhân Nhân thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô thì đã hét ầm lên ——
“Này! Em làm cái trò gì vậy?” Nhân Nhân bắt lấy bàn tay Hà Phi đeo nhẫn nhìn chằm chằm. “Thực tính gả cho cậu ta?”
Hà Phi nhún nhún vai. “Anh ấy đi du học, hi vọng em chờ anh ấy trở về, cho nên. . . . . . Á!” Úy Nhân Nhân ra sức muốn tháo nhẫn của cô ra, dọa đến Hà Phi thét chói tai, vội vã rụt tay về.
“Cởi ra, mau cởi ra!”
“Làm gì chứ!” Hà Phi cản lại Nhân Nhân. “Vì sao phải cởi ra?”
“Ngốc thế!” Nhân Nhân trỏ trán Hà Phi. “Đồ đầu heo, không có chuyện gì sao lại đeo nhẫn. Không nơi nơi công bố với người thì em sẽ chết chắc?” Ngu, sao phải cắt đường lui của chình mình chứ?
Hà Phi nghe xong nhíu chặt mày. “Em có chết rồi, chờ anh ấy trở về, bọn em sẽ kết hôn.” Cô giống như trần thuật sự thật, trên mặt không hề có biểu tình hưng phấn, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Nhân Nhân nhức đầu, vỗ vỗ cái trán. “Ai da! Đứa ngốc này. Em có biết đối với chính mình tốt một chút hay không?” Cô dạy bảo Hà Phi. “Em còn trẻ, trên đời đàn ông còn đầy, làm sao lại cứ khăng khăng Từ Thiếu Khâm, nhỡ đâu có người rất tốt thì sao? Có người càng thích hợp thì sao? Chị đã nghe em kể về cái cậu Từ Thiếu Khâm ấy rồi, chị cảm thấy cậu ta một chút cũng không tốt.” Cô lay lay cánh tay Hà Phi đeo nhẫn. “Em đeo chiếc nhẫn kia chạy rong khắp nơi, ai còn dám theo đuổi em hả? Đàn ông thích em đều bị cái nhẫn này dọa chạy!”
“Chị nói vớ vẩn gì thế, lại không có người thích em.” Hà Phi nhíu mày.
Nhân Nhân nhịn không được đối cô rít gào. “Ai nói không có, Lương Chấn Y kia kìa!”
Hà Phi kinh ngạc. “A? Cùng anh ấy có liên quan gì?” Cô không rõ.
Úy Nhân Nhân lườm cô: “Đương nhiên là có liên quan, liên quan rất lớn. Em không cảm giác thấy sao, tổng giám đốc thích em đó!” Hai tên trì độn này! Úy Nhân Nhân dứt khoát tốt bụng giúp bọn họ một phen. Cô nhìn như thế nào cũng cảm thấy hai người này rất xứng đôi, không ở cùng nhau rất đáng tiếc.
Không nghĩ tới lời của Nhân Nhân cũng không thể khiến Hà Phi thông suốt. “Chị. . . . . . Chị không nhầm chứ?” Hà Phi chỉ ngốc hề hề nói câu này, cũng không cho là thật. “Làm sao có thể, anh ấy chưa bao giờ nói thích em”
Úy Nhân Nhân mắt trợn trắng, nhịn không được rống cô: “Anh ấy có thể nói như thế nào? Cả công ty người nào không biết em Ôn Hà Phi có bạn trai yêu nhau đã năm năm, em muốn anh ấy nói như thế nào? Tổng giám đốc cũng không phải là mấy thằng nhóc choai choai mới lớn đi chơi cái trò cướp bạn gái người ta. Không nắm chắc mười phần, chị xem anh ấy cũng không dám tùy tiện hành động.” Úy Nhân Nhân thở dài. “Giờ thì hay rồi, nếu em đeo cái nhẫn chết tiệt này, cùng anh ấy liền thật sự không có khả năng!”
Nước mưa đánh lên cửa sổ, trên cửa kính mơ hồ phản chiếu ảnh Hà Phi ngẩn người.
Chuông tan tầm vang lên, Hà Phi thở dài, cùng mọi người vào thang máy xuống lầu, đi ra khỏi cao ốc. Cô đứng lặng trước sảnh, mưa rất lớn, trên đường bọt nước bắn tung tóe. Cô muốn sang bên đường đi xe buýt, lại bị trận mưa rào này cản lại đường đi. Hà Phi co vai, cân nhắc có muốn đội mưa chạy qua đường không.
Một chiếc xe Benz màu đen bỗng nhiên đứng ở trước đường, cửa kính xe kéo xuống, vừa nhìn thấy mặt, Hà Phi hoảng hốt đem tay trái để đằng sau lưng, giấu đi chiếc nhẫn.
Bên trong xe Lương Chấn Y ra hiệu đi lên xe, lại chỉa chỉa bầu trời đang mưa.
Hà Phi không yên chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, bỗng nhiên cảm thấy chính mình giấu đi tay trái thực buồn cười. Hà Phi, mày làm cái trò gì vậy? Cô thở dài, đem tay trái duỗi trở về. Nhìn Lương Chấn Y, cô lắc đầu cự tuyệt ý tốt của anh. Bỗng nhiên thật chán ghét chính mình như vậy, chán ghét bị anh đảo loạn tâm. Thiếu Khâm vừa mới đi, cô ngay lúc này lại bị Lương Chấn Y mê hoặc, từ đáy lòng cô dâng lên cảm giác tội lỗi.
Thấy Hà Phi lắc đầu cự tuyệt, Lương Chấn Y đáy lòng giấu không được một trận thất vọng. Thật sâu nhìn Hà Phi đứng sau màn mưa, xoay người cầm lấy ô, mở cửa xe, bung ô, chạy tới.
Anh đem ô đưa tới tay Hà Phi, vì thế nhìn thấy trên ngón áp út của cô một chiếc nhẫn kim cương. Mắt anh tối lại, như không có việc gì nhét ô vào trong tay Hà Phi, sau đó nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, nhìn thấy ánh mắt đạm đạm kinh hoảng của cô. Anh mỉm cười với cô, trong lòng khổ đắng tràn ra khắp tâm can, nhưng anh chỉ cười nhạt một câu: “Nhẫn rất đẹp.” Đem thương tâm che giấu rất khá, cô căn bản không phát hiện.
Hà Phi thần sắc thê lương, không nhìn anh, gật gật đầu, nắm chặt ô, nhẫn lạnh như băng dưới cái nhìn chăm chú của Lương Chấn Y, nháy mắt nhưng lại giống như lửa thiêu ngón tay cô.
Hà Phi co quắp nói: “Em có thể đợi mưa tạnh rồi qua phố, anh đưa ô cho em, vậy anh. . . . . .”
“Không sao cả.” Thật sự không sao cả, anh cười khổ. Trong lòng cô có người khác, cũng không sao cả, ngay từ đầu anh đã biết rõ tình thế bất lợi, là chính anh muốn rơi vào, là anh tự mình đa tình nhịn không được đối tốt với cô.
Tim của anh đã sớm ướt đầm đìa, chút mưa này thì có là cái gì.
Chiếc nhẫn trên tay Hà Phi giống như một lời nguyền rủa, nhắc nhở anh đa tình. Lương Chấn Y đem ô giao cho Hà Phi, xoay người nói lời tạm biệt. Anh cởi áo khoác, trùm lên trên đầu, đội mưa trở lại bên trong xe, đóng cửa xe chạy nhanh rời đi. Chỉ có chính anh biết, cảm giác thương tâm, tư vị thất vọng, là cỡ nào đau lòng người. Cơn mưa xối xả giống như trăm ngàn cây châm, cùng lúc đâm xuống trong lòng anh. Kính chắn gió bị mưa làm cho mơ hồ, tầm mắt của anh cũng đi theo mờ mịt . . . . . . Là anh tự mình đa tình, đích thật là anh tự đi tìm khổ. . . . . . Tình yêu đau khổ này, thật dày vò người khác.
Hà Phi nắm chặt cán ô, nắm đến đầu ngón tay biến trắng. Đáy lòng tự hỏi, anh thực thích cô sao? Có một khoảnh khắc, nhìn đến bóng lưng anh đội mưa đi, rất muốn liều lĩnh đi theo anh. Giọt mưa ai oán theo mép ô rơi xuống, tiếng mưa rơi ào ào bao phủ cả thành phố này.
Hà Phi có rất nhiều thứ muốn nói với anh, cuối cùng vẫn chỉ là nhìn xe của anh chạy nhanh rời đi trước mắt mình, nhanh chóng nhập vào dưới màn mưa mù mịt. Lời nói của cô, nhiệt tình của cô, tất cả đều nghẹn lại ở cổ họng, muốn nói mà nói không nên lời.
Cô bỗng nhiên không vội vàng sang phố mà lại ngẩn ngơ đứng ở giữa dòng người đi đường. Trên ngón tay trái có nhẫn kim cương Thiếu Khâm tặng, trong bàn tay phải có ô Lương Chấn Y đội mưa đưa tới. Lúc anh đem ô nhét vào trong tay cô thì cán ô vẫn còn lưu lại độ ấm bàn tay của anh.
Ông trời! Hà Phi bàng hoàng, bỗng nhiên cảm thấy tiền đồ mờ mịt. Con đường tình của cô sao lại thế này?
Kỳ thật đáy lòng Hà Phi rất rõ ràng, một chiếc ô này, so với chiếc nhẫn kia càng làm ấm lòng hơn. Nhưng là anh cũng không nói, anh yêu cô, anh thích cô, anh cũng không tỏ vẻ gì.
Cô cũng không dám hỏi, hỏi tâm ý anh. Trong lòng cô đã sớm có một người, làm sao có tư cách để mà hỏi được.
Thứ tình cảm hỗn loạn này quấy rầy đến cuộc sống bình yên của Hà Phi.
Hà Phi vì tâm loạn mà buồn rầu, vì tình mà ưu sầu, đến cạn sạch sức lực.
|
“Bà ngoại. . . . . .” Chôn mặt trên đầu gối ấm áp của bà ngoại xem tivi, Hà Phi vừa gội đầu, bà ngoại giúp cô sấy tóc. Cô đột nhiên hỏi: “Bà lúc trước vì sao quyết định gả cho ông?”
Bà ngoại vuốt tóc của cô. “Cháu cùng Thiếu Khâm xong rồi?” Bà thực hưng phấn. “Thế là tốt nhất, nếu thực nó ra nước ngoài, cùng nó cắt đứt không còn một mảnh!”
Hà Phi trừng mắt liếc bà một cái. “Bọn cháu rất tốt.” Cô ngượng ngùng nói. “Cuối tháng này Hội Trường Thanh của bà không phải muốn đi A Lý Sơn(*) chơi sao? Tuần đấy lại đúng là vào Giáng sinh, cháu định qua thăm Thiếu Khâm.” Nếu không gặp bạn trai, chỉ sợ lòng của cô sẽ dao động, hiện tại cô liền thường nhịn không được nghĩ đến Lương Chấn Y, thực phiền não muốn chết. “Visa đều làm xong hết rồi.”
(*): một ngọn núi ở Đài Loan
Ôn bà bà thực khiếp sợ. “Cái con nhóc này, Thiếu Khâm tuần trước bảo cháu đi qua thì cháu không phải là cự tuyệt sao?” Hà Phi lười biếng nói: “Ai bảo bà muốn đi A Lý Sơn chơi, cháu đây một người ở nhà buồn chết được, một tuần, xin luôn nghỉ đông đi tìm anh ấy, thuận tiện cho anh ấy bất ngờ.” Hà Phi làm cái mặt quỷ. “Anh ấy luôn chê cháu quá lạnh nhạt với anh ấy đó.”
Ôn bà bà nhíu mày trừng mắt liếc cháu gái một cái. “Nghiệt duyên!” Từ Thiếu Khâm này thật đáng ghét, toàn quấn quít lấy cháu gái yêu quí của mình.
“Bà ngoại, bà lại nói lung tung rồi nha. . . . . .” Cô nghiêm lại mặt.
“Bà nói cho cháu biết, con nhóc.” Cô vuốt tóc Hà Phi, giọng khàn khàn cúi đầu nói. “Bà vì sao quyết định phải gả cho ông ngoại cháu, rất đơn giản, cháu cứ như vậy tự hỏi mình, lúc cháu bất lực nhất thì ai là người đầu tiên cháu nghĩ đến? Còn có, thời điểm cháu thê thảm nhất, cháu cảm thấy người kia nhất định sẽ không bỏ rơi cháu, vậy thì đúng rồi, gả cho người kia liền trăm phần trăm không thành vấn đề!”
Hà Phi không có lên tiếng, Ôn bà bà vỗ vỗ đầu cô, còn nói: “Ha, giống như bà ngoại nói, cháu cẩn thận ngẫm lại, lúc cháu bất lực nhất thì cháu nghĩ đến là Từ Thiếu Khâm sao? Thời điểm cháu thê thảm nhất, cháu có tự tin tuyệt đối nó sẽ không bỏ rơi cháu mặc kệ cháu sao? Ha, nếu thật sự là nó, thì cháu phải gả cho nó thôi! Nếu không, con nhóc chết tiệt này, cháu mau mau chia tay với nó, đỡ phải phí thời gian như vậy, mọi người đều già đi.”
“Cháu không biết. . . . . .” Khuôn mặt Lương Chấn Y cùng Từ Thiếu Khâm trùng điệp cùng một chỗ, chiếm cứ toàn bộ đầu óc cô. Hà Phi thở dài. “Có lẽ là tại cháu mải mê làm việc, lâu lắm không cùng Thiếu Khâm ở chung, có lẽ đi Mỹ một chuyến này thì tốt rồi. . . . . .”
“Tốt cái gì?” Ôn bà bà hỏi ——
Có thể tốt tốt trấn an chính mình tâm phiền ý loạn suy nghĩ lung tung. Hà Phi nhắm mắt lại, không có đáp lời.
|