Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả
|
|
Tây Tử nói gì, Hồ Quân có chút nghi ngờ thật ra thì gia đình anh xem Tây Tử như con gái ruột của mình. Tây Tử nói muốn chuyển nơi công tác, cũng không muốn nhờ vả, việc đó được gia đình anh đánh giá rất cao.
Lúc ấy gia đình anh mới nói: “Ừ, Tây Tử nói cũng đúng, không cần có quan hệ với nhà chúng ta, vợ con vẫn có công việc tốt, chỉ cần vợ con làm việc nghiêm túc, cẩn trọng, ba vĩnh viễn ủng hộ nó.”
Lúc ấy Hồ Quân cũng không hiểu rõ, những năm gần đây sự nghiệp kinh doanh của anh rất tốt, còn về phương diện khác lại thấy Tây Tử với anh có những điểm rất giống nhau, đều thuộc kiểu ngay thẳng.
Có những việc trước tiên phải nhịn, chuyện ngày hôm nay Hồ Quân không thể làm lớn chuyện. Nếu làm ầm ĩ quá, về sau khi Tây Tử công tác ở đội 17 sẽ khó làm việc, vì vậy đành chiều theo yêu cầu của cô ta, thản nhiên nhận lời trả tiền, nhưng Tây Tử không phải kiểu cô gái dễ bị bắt nạt.
Hồ Quân suy tính rất chu đáo, giọng điệu khá lạnh lùng. Trong suy nghĩ của Hồ Quân anh không có chuyện bị lừa thua thiệt như vậy. Từ nhỏ đến giờ chưa từng có, đời này cũng không thể có, vì vậy người phụ nữ này nghĩ muốn được lợi hả, cũng được lắm! Hiện tại để cho cô ta đắc ý đi, sau này tôi sẽ tính sổ sau, phải trả gấp mười lần mới hả dạ, cô hãy cầu Bồ Tát phù hộ cho mình đi.
Cô ta đâu biết rằng sau khuôn mặt tươi cười của Hồ Quân đang che giấu toan tính không tốt, cô đã từng buông lỏng cảnh giác trước nụ cười này của Hồ Quân, nhìn rất dọa người, phải nói chính xác hơn đây là con nhà giàu hai mặt.
Cô ta đá lông nheo theo thói quen: “Anh là anh rể của cô ta phải không?”
Tây Tử có vẻ nhỏ tuổi hơn, ngồi với Kỳ Kỳ ở bên kia, nên không đoán được tuổi. Nhưng lúc nãy vừa nghe Kỳ Kỳ gọi Hồ Quân là anh rể, đương nhiên cô ta sẽ nghĩ hai chị em này còn có một người chị nữa, cho nên người đàn ông đứng đầu này chắc chắn là anh rể bọn cô.
Hồ Quân không có lòng nói chuyện phiếm cùng bà ta, cười sảng khoái mở lời: “Tiền không thành vấn đề, hai mươi ngàn thì hai mươi ngàn, sự việc phát sinh lần này xem như chúng ta cùng nhau kết giao bạn bè, xin hỏi chị làm ở đâu?”
Người đàn bà này không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, vừa nghe hỏi đến, liền nhớ lại tiệm massage của mình, nở nụ cười, từ trong túi xách lấy ra danh thiếp đưa cho Hồ Quân: “Anh là anh rể của hai cô em này à, hai mươi ngàn, đưa mười ngàn tệ cũng được, về sau anh hãy dẫn bạn đến chỗ em, ở đó sẽ phục vụ các anh “OK” luôn”
Nói xong, còn cố ý nhỏ giọng nói: “Có một em rất xinh đẹp, so với các em vợ anh còn mềm mại trắng nõn nà hơn......”
|
Nhìn mặt cô ta rất giống tú bà, Hồ Quân nhìn kỹ danh thiếp một chút, trên danh thiếp ghi tiệm massage Hoa Tụy, tên rất dễ nghe, chỉ là nhìn nhan sắc của người phụ nữ cũng có thế biết là nơi không thể phù hợp, khí độc trong mắt Hồ Quân bốc lên vù vù.
Cười đem danh thiếp nhét vào trong túi, lấy ví tiền từ trong túi ra, thật sự là không có nhiều tiền mặt, còn cố ý ra máy ATM rút ra mười ngàn tệ, đưa cho bà ta.
Kia là xấp tiền còn nóng hổi, nước mắt của Kỳ Kỳ tuôn chảy, lần này biết lỗi rồi, đau lòng, uất hận nói: “Cô ta nhân cơ hội để lừa gạt chúng ta, tiền này đủ mua được hai cái Iphone 4s.”
Cô ta nhìn Kỳ Kỳ cười: “Cô bé phải ghi nhớ ngày hôm nay! Nhờ cô có một anh rể tốt như vậy, nếu việc này đến tai trường cô, tương lai của cô sẽ bị hủy ngay, mười ngàn tệ chưa chắc giải quyết được” “Vô liêm sỉ” Kỳ Kỳ mắng một câu, Tây Tử vội vàng lôi kéo cô lại: “Được rồi, Kỳ Kỳ, chuyện kết thúc rồi.” Tây Tử không ngờ chuyện này có thể giải quyết dễ dàng như vậy, cô ta chủ yếu chỉ muốn tiền, mới làm ồn ào lớn chuyện, nếu cô biết cô ta muốn tiền, đã sớm đưa rồi đâu cần kéo dài lâu như vậy.
Kết thúc vụ án đi ra ngoài, Hồ Quân nhìn vợ và cô em vợ không còn chút sức lực, suy nghĩ phút chốc. Ở đây từ xế chiều đến giờ chắc tinh thần cũng mệt, bây giờ đã tám giờ, có lẽ cũng chưa uống nước. Anh vừa đưa mắt nhìn, thấy đối diện không xa là quán ăn KFC, không suy nghĩ liền dẫn hai chị em đến đó ăn một chút.
Tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Hồ Quân rút ra hai tờ 100 tệ đưa cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ mắt khẽ cong, cầm qua bên kia chọn món ăn, Hồ Quân gọi cô lại dặn dò: “Lấy cho chị em một ly sữa tươi.”
Kỳ Kỳ đồng ý một tiếng, chạy qua bên kia, Hồ Quân nghiêng đầu nhìn Tây Tử một chút, bắt đầu mắng cô: “Em thật ngốc, có chuyện như vậy cũng không gọi điện thoại cho anh. Còn nữa, em cũng là cảnh sát cơ mà! Hãy đi tìm kiếm chứng cứ sau lưng người phụ nữ đó, phải biết suy nghĩ, làm sao em lại ngốc đến thế ở nơi đây này đối phó cho khổ vậy......”
Hồ Quân nói một loạt, vào lúc này Tây Tử cũng không cãi lại, chủ yếu do Tây Tử quá mệt mỏi, miệng khô như vậy. Hồ Quân đang trách cô bỗng dừng lại, tại sao vợ không có lên tiếng, ngược lại anh cảm thấy đau lòng, cũng không dám trách cô nữa.
Kỳ Kỳ bưng khay thức ăn tới, uống ngụm cola, bắt đầu ăn năn: “Chị, em xin lỗi chị! bảo đảm sau này em sẽ không bao giờ ham món lợi nhỏ nữa.”
Những lời này Tây Tử không tin, Tây Tử liếc cô một cái, búng một cái vào trán của con bé: “Em có thiếu tiền, thì nói với chị! Tại sao em vì cái điện thoại biến thành người như vậy.”
“…”
|
Kỳ Kỳ quá đau lòng, xem như cô tiêu đời. Ngày hôm nay cô tốn 3000 tệ mua điện thoại di động, nộp tiền phạt hai ngàn, đưa cho người đàn bà kia mười ngàn tệ, chỉ trong vòng buổi trưa, cô xài hết mười lăm ngàn tệ. Cô không nói được lời nào, vì vậy khi chị họ mắng cô, cũng chỉ có thể bĩu môi ngồi nghe.
Hồ Quân thấy Tây Tử giáo dục em gái, nhìn rất ra dáng một người chị, nhưng con bé kia lại nhìn anh nháy mắt, ý nhờ anh nói giúp một tay.
Hồ Quân tằng hắng một cái, đem sữa tươi mở ra, đưa đến miệng Tây Tử: “Được rồi, uống ngụm sữa đi, em cũng đừng mắng con bé nữa, của đi thay người, nói không chừng còn là chuyện tốt.”
Kỳ Kỳ tội nghiệp gật đầu, Tây Tử liếc cô một cái: “Sớm muộn gì em cũng vì tham tiền mà gây họa lớn” nhận lấy sữa tươi, uống vài ngụm ăn cái hamburger cô cảm thấy no lắm rồi.
Ra khỏi quán KFC, Hồ Quân kêu taxi, trực tiếp đi đến cửa hàng điện thoại mua cho Kỳ Kỳ cái iphone 4s sao đó đưa cô về túc xá rồi hai vợ chồng mới về nhà.
Về đến nhà, Tây Tử đi nhanh về phòng mình, bỏ lại Hồ Quân mặt lạnh đứng ở bên ngoài, không thèm để ý đến anh, Hồ Quân cũng không còn cách nào khác, nhìn vợ đóng cửa lại, mới cầm điện thoại gọi cho Hồ Tử.
“Hồ Tử, tôi là Hồ Quân, ở phía tây thành phố kia có một tiệm massage tên Hoa Tụy cậu có biết không?”
Bên kia Hồ Tử nghe xong liền vui vẻ: “Giờ là sao đây? Anh Quân, anh mới kết hôn còn chưa được mấy ngày liền chịu không nổi rồi à, có phải tìm chỗ để giải quyết vấn đề kia không? Chẳng qua anh Quân mà đến đó không phải em đây sẽ rất mất mặt sao, hiện giờ ở đây cũng có mấy em rất tốt, nếu cần em đây sẽ giới thiệu cho......”
“Cậu cút đi cho tôi, chớ lắm mồm.”
Hồ Quân chặn không cho cậu ta nói hưu nói vượn nữa: “Bà chủ ở đó gọi là Hoa Tụy ......”
Hồ Quân đem chuyện buổi chiều hôm nay nói tóm tắt một lần, bên kia Hồ Tử nghe xong cũng muốn bốc hỏa, cô ta cả gan dám vuốt râu hùm hả.
Quẳng điện thoại xuống, chợt nhớ tới nhóc con mê tiền, hai mắt luân chuyển. Suy nghĩ trong lòng, được rồi, sắp có chuyện để làm! Anh Quân nói, không được gấp gáp, phải từ từ, từng dao từng dao xẻ thịt, phải làm cho người phụ nữ kia tiêu đời, ai bảo cô ta dám bắt nạt cô gái kia.
|
Hồ Quân mới đặt di động xuống chưa bao lâu thì Tây Tử đã bước ra từ cửa nhà tắm. Dĩ nhiên là vừa mới tắm xong, tóc còn ướt nhẹp, trên người mặc một chiếc áo T shirt, ở dưới thì mặc một chiếc quần hoa rộng thùng thình. Nói thật, khi ở nhà cô bé này không hề có chút hấp dẫn nào, thậm chí còn không bằng lúc cô mặc cảnh phục, ít nhất khi đó eo ra eo, mông ra mông.
Nhưng dáng người khuất sau bộ quần áo thùng thình này quả thực không tồi, lửa nóng trong lòng Hồ Quân không tự chủ được lại bốc ra, không khỏi âm thầm thở dài, tiếp tục như vậy, anh sẽ trở thành một tên biến thái mất.
Tây Tử đi tới ngồi xuống, mở tờ chi phiếu trong tay ra, đặt ở trên khay trà: “Trong này có một vạn rưỡi, sáng mai tôi sẽ đi lấy nốt hai ngàn trả cho anh......”
Tây Tử còn chưa nói xong, lửa nóng trong người Hồ Quân vèo một cái biến thành lửa giận Cô bé này nhất định muốn ngăn cách rõ ràng với anh vậy sao, thật sự không muốn thân thiết với anh như thế hả? Dù sao thì bây giờ hai người bọn họ cũng đã trở thành vợ chồng, hơn nữa có câu, một đêm vợ chồng trăm năm ân ái, thế mà cô bé này một chút ân ái với anh cũng không có.
Sắc mặt Hồ Quân trầm xuống, nhìn qua khá nham hiểm, bắt đầu nóng nảy, nhặt tờ chi phiếu trên khay trà lên, xé ‘roẹt’ tờ chi phiếu làm đôi, đi tới góc nhà quẳng vào trong thùng rác, quay người mở cửa, vào phòng ngủ chính, xong đóng sầm cửa lại.
Từ đầu tới cuối không hề nói với Tây Tử một câu nào, Tây Tử sửng sốt thật lâu, cúi đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ mình phân chia rõ ràng với ta là không đúng sao? Dù sao hai người cũng không phải là vợ chồng thật sự, nói trắng ra, thì chính là đắp lửa sống qua ngày, đêm đó......
Tây Tử nghĩ đến buổi tối hôm đó, đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng không giải thích được, đủ để thấy rõ, cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng sẽ bị kích thích ở phương diện này, kí ức về nó không sâu sắc, nhưng cũng không dễ dàng quên đi.
Tây Tử đứng lên đi vào trong phòng của mình, nằm ngửa ở trên giường, mới vừa nhắm mắt lại, trước mắt thoáng hiện lên dáng vẻ của Hồ Quân khi anh xuất hiện ở đội 17. Thực ra chuyện này không lớn nhưng trong lúc cô gặp khó khăn, không biết phải xử lý như thế nào, thì Hồ Quân chợt xuất hiện khiến cô cảm thấy rất yên tâm, cảm giác có chỗ để dựa dẫm vào, thật sự rất kỳ diệu.
Hơn nữa thông qua chuyện này, cô đã thay đổi cách nhìn về anh. Anh rất lý trí rất trầm ổn, làm cho người khác tin tưởng và nghe theo. Vốn dĩ cô tưởng rằng anh sẽ dùng thân phận Phó Cục trưởng của anh gây áp lực để giải quyết, nhưng không, anh chỉ tự mình giải quyết, cũng không làm lớn chuyện. Không thể không nói Hồ Quân xử lý như vậy rất hợp ý Tây Tử.
Trên thực tế, cô rất không ưa hành vi phách lối của mấy kẻ con nhà giàu, cũng bởi vì chút thành kiến vốn có này mà cô không có cảm tình với Hồ Quân.
|
Tây Tử không hề phát hiện ra, Hồ Quân đang từ từ từng chút từng chút một thay đổi quan niệm của cô, cái đó gọi là con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến, đoán rằng Hồ Quân chưa cần dùng tới nước chảy đá mòn, không sớm thì muộn anh cũng sẽ thu phục được cô dâu nhỏ của anh.
Sau khi Hồ Quân tắm rửa xong, ngồi ở trên giường vẫn còn hờn dỗi, cô bé này đúng là người phụ nữ khó khăn nhất trên thế giới. Anh đối xử tốt với cô thì cô hoài nghi anh có tâm địa bất chính. Anh tốn chút tiền vì cô, cô lại một mực phân chia rõ ràng với anh. Ba vợ anh nói rất đúng, bướng bỉnh đến chết. Nhưng cô bé này đâu chỉ bướng bỉnh, quả thật là có thể tức chết anh. Nhưng Hồ Quân phát hiện ra, anh cũng thật đê tiện, cô càng bướng bỉnh, anh càng yêu thích.
Ngày hôm sau là Thứ hai, hai người cùng trả phép đi làm, ăn một miếng bánh sống qua ngày, rất nhiều chỗ cần thích ứng, buổi trưa buổi tối có thể ăn ở cơ quan hoặc bên ngoài, nên bữa ăn sáng cũng không cần thiết lắm.
Trước kia lúc Tây tử sống một mình, đều xuống dưới lầu mua bánh rán và sữa đậu nành. Nhưng Hồ Quân không thế, anh rất coi trọng bữa sáng. Tây Tử cũng không để ý đến anh, dù sao sau khi ngủ dậy, xuống lầu ra khỏi chung cư là cô có thể tùy tiện giải quyết, đi làm dễ dàng hơn, thời gian đi trên đường đủ để ăn bữa sáng.
Nhưng Hồ Quân không biết trúng gió cái gì, lúc Tây Tử vẫn còn mơ màng, anh đã tới gõ cửa, gõ mấy cái, Tây Tử không thèm đểý tới, bắt đầu đập cửa rầm rầm, rất cố chấp.
Tây tử mở mắt nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới bảy giờ, tức giận xuống đất kéo cửa ra, Hồ Quân một thân áo mũ chỉnh tề đứng trước cửa nhìn cô cười: “Ăn sáng, ăn xong rồi anh đưa em đi báo danh, ngày đầu tiên đừng để tới trễ “
Tây Tử ngẩn người một lúc, thật lòng có chút không muốn phụ lòng tốt của anh, cũng không lên tiếng, đi vào rửa mặt thay quần áo, vào phòng ăn, trên bàn ăn bày rất nhiều món, cháo thịt nạc, bánh bộn mỳ, bánh bao hấp, còn có mấy món ăn nhẹ nữa, đầy đủ sắc hương vị.
Tây tử trợn tròn hai mắt, chỉ chỉ: “Đây là anh làm?”
Hồ Quân đi tới giúp cô kéo ghế, ngược lại rất thành thực: “Không phải, dì trên nhà Diệp Trì làm......”
Tây Tử vừa nhét cái bánh bao nhỏ vào miệng, thiếu chút nữa phun ra, vài hớp nuốt xuống: “Bữa sáng của người ta mà anh cũng lấy đi, người ta làm sao bây giờ?”
Hồ Quân húp một hớp cháo: “Không có chuyện gì, bây giờ Thời Tiêu đang nghén, ăn cái gì cũng không ngon miệng. Diệp Trì là nô dịch của vợ nó, vợ nó ăn không vô nó cũng không nuốt trôi. Tiểu Hồng Kỳ cũng không ở đó, rất lãng phí, vừa lúc có lợi cho chúng ta rồi.”
|