Ông Chủ Kiêu Ngạo
|
|
"Sao rồi? Em ghen sao!" Tề Ngạo Vũ liếc nhìn nàng, ngồi xuống ghế đá trong chòi nghỉ. Thấy đôi môi đỏ mọng của nàng bĩu lên, vẻ mặt ghen tuông, rất đáng yêu.
"Em......" Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời lại đỏ lên, a, hắn không chịu cho để cho nàng chút mặt mũi nào. (BB: mặt chị làm bằng gì mà mỏng dữ, nãy giờ đỏ hoài, coi chừng có ngày biến thành Quan công)
Thật là, hắn hiện nay vô cùng sủng ái nàng nha, có cái gì để ghen chứ.
Hắn có cảm thấy nàng rất không biết chừng mực hay không? Nàng đột nhiên có chút kinh hoảng, "Xin lỗi, người ta, ưm......" Cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng bị chặn lại.
Tề Ngạo Vũ tinh tế liếm mút hương vị ngọt ngào từ đôi môi nàng, phạm vi dần dần mở rộng, nụ hôn dần dần chuyển sang mặt và cổ, bàn tay to vụng trộm tiến sâu vào bên trong quần áo, yêu thương say đắm vuốt ve bộ ngực sữa do mang thai mà trở nên càng thêm đẫy đà của nàng.
Cả người run lên, cảm giác ấm áp dễ chịu dâng lên, nhanh chóng lan khắp toàn thân, nàng không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
"Không cần giải thích, anh cho phép em ghen! Chẳng qua......" Hắn dùng chóp mũi cọ xát mũi nàng, dùng ngữ điệu bướng bỉnh khẽ nghiền ngẫm: "Những người phụ nữ đó là thuê đến để cùng anh đi xã giao, ứng phó với một số người làm ăn háo sắc, không có ý nghĩa đặc biệt gì cả. Loại dấm chua này rất không đáng để ăn." Hắn không có thói quen giải thích hành vi của mình nhưng lại càng không thích trong lòng nàng có vướng mắc.
Hóa ra...... Vân Nhu Y sau khi phát hiện bản thân vô duyên vô cớ ăn nhầm dấm chua, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ nay càng đỏ hơn, có chút thẹn quá thành giận, nũng nịu nói: "Sao lại nói người khác là người làm ăn háo sắc, anh cũng không phải thế sao, bằng không em cũng sẽ không có ......" Nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười hứng thú dạt dào của hắn, nàng đột nhiên nói không được nữa, cái đầu nhỏ nhắn chui vào trong ngực hắn, đánh chết cũng không chịu ngẩng lên, chỉ lộ ra một đôi tai đỏ lựng. (BB: hết mặt rồi tai, haizzz, chị không khác gì đầu heo quay tẩm gia vị)
Hắn vui vẻ cười ha ha, tâm tình thiếu chút bị nàng xoay như dế, "Được rồi, được rồi, anh thừa nhận rất "sắc" với em là được, đừng trốn nữa. Thật là, đã sắp làm mẹ người ta, sao lại còn mau xấu hổ như vậy!"
"Ai giống anh, da mặt dày có thể sánh bằng Vạn Lý Trường Thành, đạn bắn cũng không thủng" Câu này là do lúc trước, khi Tôn Lăng Tiêu bị bắt thay thế tổng tài đại nhân đi Hongkong họp, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm như đang niệm chú, vừa vặn bị nàng học được .
"Không được học mấy câu nói bậy bạ của bọn Tôn Lăng Tiêu!" Tề Ngạo Vũ khẽ khiển trách.
Cứ cái đà này, chắc chắn một ngày nào đó, hắn phải tìm thời gian "dạy dỗ" bọn Tôn Lăng Tiêu, A Uy một chút. Sao có thể ở trước mặt Vân Nhu Y nói mấy lời không đứng đắn như thế, phá hư hình tượng "Hoàn mỹ" của hắn!
Nàng mới định mở miệng phản bác, hắn lại thêm vào một câu, "Dưỡng thai!"
"Ưm......" Nàng vội vỗ về bụng to, "Cục cưng ngoan, vừa rồi mẹ là nói đùa với cha, con nghìn vạn lần không thể học nhé!"
Tề Ngạo Vũ nhịn không được vì tính ngây thơ của nàng mà cười ha ha.
Vân Nhu Y trừng mắt với hắn, không biết xảy ra chuyện gì mà hắn lại cười khoái trá như thế!
Tề Ngạo Vũ bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp, tảng băng lớn trong hắn cũng dần tan ra, hắn hôn lên gò má non mềm của vợ, vỗ về cái bụng tròn tròn của nàng, cảm nhận được con trai vô cùng khỏe mạnh đang vận động trong đó, "Chúng ta một nhà ba người......"
"Bốn người! Đừng quên con chúng ta còn có ông nội"
Tề Ngạo Vũ khẽ biến sắc, nàng thầm thở dài, bàn tay nhỏ bé nâng mặt hắn lên, "Đừng oán trách ba nữa, anh bây giờ cũng sắp làm cha, đương nhiên có thể cảm nhận được ba quan tâm anh như thế nào. Ông trước kia là rất có lỗi với mẹ anh, nhưng người chết cũng đã chết rồi, anh có trách cứ ba như thế nào cũng không thay đổi được chuyện gì cả! Chưa hết, nhiều năm trôi qua như vậy, ba vẫn không tái hôn, đem vị trí nữ chủ nhân Tề gia vĩnh viễn bỏ trống. Đây không phải chỉ có thể giải thích rằng...... ông rất thành tâm nhưng lại chỉ có thể dùng phương thức này để bù đắp lại cho mẹ sao? Hơn nữa...... Em cảm thấy ba rất quan tâm đến anh. Tuy rằng biểu hiện lãnh đạm lại cứng nhắc, nhưng việc này cũng không thể toàn bộ trách ông, bởi vì ông cũng lớn lên như vậy"
|
"Nhìn lên có thể không hạnh phúc bằng người khác, nhưng nhìn xuống anh hạnh phúc hơn nhiều người!" Nàng bất giác thở dài, có chút ảm đạm thấp giọng nói: "So với em, anh quá hạnh phúc"
"Y Y......" Hắn biết nàng nhất định là nhớ tới cha mẹ vô tình của nàng.
Vân Nhu Y vội lắc đầu bỏ qua những hồi ức không vui, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười lấy lòng với Tề Ngạo Vũ, "Ba bây giờ đối xử với em rất tốt, thực sự quan tâm đến em! Người ta nói, cái gì đã qua thì cho nó qua đi. Đừng mãi cố chấp với những chuyện trong quá khứ, quá khứ hãy cứ để nó ngủ yên, được không? Ba đã lớn tuổi rồi, tình trạng sức khỏe cũng không như trước ......"
"Anh......" Hắn khó xử.
Băng dày ba thước không phải một ngày mà có thể tan, quan hệ cha con bọn họ căng thẳng không phải một hai ngày, bảo hắn bây giờ cải thiện, hắn cũng không biết phải làm như thế nào! Nhưng mà...... Nhìn ánh mắt cầu xin của nàng, trái tim hắn không tự giác mà mềm nhũn, "Được rồi, anh sẽ cố"
Nàng nghe vậy khẽ thoải mái, nét mặt vui cười xinh đẹp rốt cuộc kìm nén không được, nàng quay người ôm hắn, "Em rất vui, cám ơn anh!"
"Người nên cám ơn là anh", hắn nắm chặt hai tay, mặt cũng vùi vào mái tóc thơm ngát của nàng.
|
Chương 8.2 Sưu tầm "Thiếu phu nhân, đã đến giờ trà chiều!"
Tiểu Bình —— không thể nhầm được, Vân Nhu Y gối đầu trên chiếc gối êm ái ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng nói dịu dàng, vậy là Tề Ngạo Vũ đã đưa Tiểu Bình quay về. Nàng đẩy toa ăn màu bạc từ bếp đi ra, phía trên toa ăn được đặt ấm trà, hoa quả cùng mấy miếng bánh ngọt nhỏ.
Vân Nhu Y đang nghiêng người dựa vào ghế sofa dài trong phòng thưởng thức video dàn đồng ca nhi đồng Ý đang hợp xướng.
"A, thời gian trôi qua nhanh thật, mới dùng xong cơm trưa, chỉ chớp mắt lại đã đến giờ uống trà chiều rồi" Dùng điều khiển tạm dừng video, chậm rãi ngồi thẳng lưng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, Vân Nhu Y thoải mái mà thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Ưm, vẫn là Tiểu Bình pha trà hoa quả ngon nhất"
"Thật sao?" Mắt Tiểu Bình sáng lên, cười híp mắt, "Nếu thiếu phu nhân thích, tôi đây......"
Một tiếng ho nhẹ vang lên, nhắc nhở sự xuất hiện của người thứ 3 đã cắt ngang cuộc tán gẫu của hai người.
"Ba? Người...... Mời ngồi!" Ra hiệu bảo Tiểu Bình đi ra ngoài, Vân Nhu Y thay ông châm trà, hỏi: "Người tìm con có việc gì?"
"Ưm......" Tề Nhạc do dự một chút, sau đó ngồi vào phía đối diện. Dường như ông có nhiều lời muốn nói nhưng lại khó có thể mở miệng, "Ta......"
"Ba, chúng ta là người một nhà, người lại là ba chồng con, có gì cần, người cứ việc nói. Tuy rằng con không khôn khéo như Thành Tiệp, nhưng nếu là việc con có thể làm, con nhất định sẽ không chối từ"
Vân Nhu Y thân thiết lại lương thiện, đôi mắt to đen láy nghiêm túc nhìn ông, bộ dạng chân thành đó làm cho Tề Nhạc cảm thấy chột dạ và áy náy.
Tiến thoái lưỡng nan, ông đành cắn răng kiên quyết nói: "Y Y, ta nghĩ, Thành Tiệp ái mộ Ngạo Vũ con hẳn là đã biết!"
"Hả?"
Nàng có dự cảm nhưng lời nói ông nói sau đây, nàng tuyệt đối sẽ không thích.
"Thành Tiệp là đứa trẻ vô cùng kiêu ngạo, trước kia nó đã thầm mến Ngạo Vũ đến bây giờ vẫn là cuồng dại không thể dứt" Nhìn thấy nàng ta dáng vẻ sầu thảm làm cho Tề Nhạc càng thêm không đành lòng, "Y Y, ba không phải không thích con. Thật ra sau khi ở chung, ta biết con là một đứa trẻ ngoan hiếm có, chỉ là, sức khỏe của con..... con cũng hiểu mà...... Thành Tiệp thì lại khác với con, thân thể nó khỏe mạnh lại khôn khéo giỏi giang, vừa vặn có thể bù lại sự thiếu sót của con, nó có thể thay thế con giám sát người hầu, quản lý việc nhà, nó cũng có đủ mánh khóe xã giao xứng với vị trí bạn gái giúp cho Ngạo Vũ chu toàn ở các bữa tiếc."
"Cho nên......" Nắm chặt bàn tay nhỏ bé dần dần chuyển sang trắng bệch, Vân Nhu Y cảm thấy sâu trong ngực có chút đau đớn, ngay cả khi hít thở cũng có chút khó khăn.
"Ta muốn con giúp ta khuyên Ngạo Vũ, để cho nó chấp nhận Thành Tiệp......"
"Đừng có mơ, ta không đồng ý!"
Giọng nói lạnh lùng giống như roi da quất mạnh vào không khí phát ra, hai người đồng thời bị chấn động, Tề Nhạc âm thầm kêu "hỏng bét".
Buổi chiều Tề Ngạo Vũ không có việc gì làm, đem toàn bộ công việc giao cho Tôn Lăng Tiêu đáng thương, quyết định tan ca sớm trở về uống trà chiều với Vân Nhu Y, quả thật không nghĩ tới lại gặp được một cảnh tượng đáng giận như vậy.
Bức phụ nữ khuyên chồng cưới vợ bé? Loại chuyện này cũng chỉ có Tề Nhạc mới làm ra được.
Vân Nhu Y vừa thấy Tề Ngạo Vũ, không khỏi khẽ thở ra nhẹ nhõm, cảm giác tủi thân chua xót lập tức dâng lên, hơi nước tràn ngập trong mắt khiến mắt đỏ hoe, nhưng đến một giọt nước mắt cũng không dám rơi xuống. Trái tim Tề Ngạo Vũ co rút đau đớn, ánh mắt càng thêm sắc bén như đao, chém thẳng vào Tề Nhạc đang vô lực ngồi im trên ghế.
|
"Nếu nói đến việc giám sát người hầu, quản lý việc nhà, hai mươi năm qua quản gia Nguyên đều đã làm rất tốt. Về phần giao tiếp xã giao, trước khi cưới Y Y tôi đều có thể tự mình ứng phó, không có lý gì bây giờ lại không tự làm được. Y Y muốn đánh đàn thì đánh đàn, muốn đọc sách thì đọc sách, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, bằng năng lực của Tề Ngạo Vũ tôi, tuyệt đối có thể cho vợ tôi có một cuộc sống thảnh thơi an nhàn như nàng mong muốn." Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vân Nhu Y, cúi người mút lấy môi cánh hoa run run của nàng, vừa ôn tồn lại vừa an ủi lưu luyến một chút, sau đó, hắn xoay người nhìn thẳng cha mình, "Phí công cho Y Y khi thỉnh thoảng ở trước mặt tôi thay ông nói lời hay, nói ông đối xử rất tốt, chiếu cố nàng rất tốt, không nghĩ tới ông lại là ‘Chiếu cố’ nàng bằng cách như vậy!"
"Ta......" Tề Nhạc đối với Vân Nhu Y vô cùng áy náy, nhưng ông cũng là vì bọn họ mà suy nghĩ. "Ngạo Vũ, con bình tĩnh một chút, ta không phải muốn phá hoại tình cảm vợ chồng các con, nhưng mà con đang là thanh niên, là người đàn ông tinh lực dư thừa, nếu cứ một mực chỉ biết Vân Nhu Y thân thể yếu đuối nhiều bệnh tật......"
"Thể lực Y Y chỉ là không khỏe một chút, không đến mức bị kêu là nhiều bệnh! Chỉ cần chịu khó bỏ tâm tư chăm sóc, tình trạng sức khỏe có thể cải thiện" Dám xoay chuyển tình trạng khỏe mạnh của vợ hắn sang bệnh tật, Tề Ngạo Vũ thiếu chút nữa nổi điên mà trở mặt, "Hơn nữa, chúng tôi ở trên giường phối hợp rất tốt, chẳng qua, đây là chuyện khuê phòng tư mật của vợ chồng chúng tôi, không liên quan đến ông" (BB: câu này hay, chuyện khuê phòng tư mật của 2 người mà ở đây ai cũng biết, cái này ứng với câu ai cũng hiểu chỉ 1 người hêm hiểu nha =]]]]]]]]])
"Thành Tiệp xinh đẹp, dáng người yểu điệu, đối với con lại......" Ông không cách nào hiểu được vì sao Tề Ngạo Vũ lại chán ghét Thành Tiệp đến thế.
"Người phụ nữ kia như thế nào là chuyện của cô ta, không liên quan đến tôi" Tề Ngạo Vũ không kiên nhẫn cắt ngang lời Tề Nhạc, lửa giận dưới đáy mắt lạnh lùng càng lúc càng bùng cháy, "Ông muốn tôi cưới vợ sinh con, tôi cũng đã cưới vợ, bây giờ cũng sắp sinh con. Ông rốt cuộc còn có gì thấy chưa thỏa mãn? Tôi đã trưởng thành lâu rồi, có nhân cách và tư tưởng độc lập, không phải là con rối mà ông có thể nắm ở trong tay tùy ý sai khiến!" Thở mạnh một hơi, nói tiếp: "Ông lại đã quên bài học mẹ tôi máu chảy đầm đìa sao? Nói cho ông biết! Vì sợ con trai bị di truyền sự lạnh lùng nhẫn tâm của ông, cho nên lúc lâm chung, mẹ muốn tôi thề với bà, thề tuyệt không làm cho chuyện ngày xưa của bà tái diễn. Tôi nói như vậy, ông hiểu chưa?"
Tề Nhạc choáng váng, sau một lúc lâu vẫn không nói ra được lời biện hộ nào, đành phải cắn răng lảo đảo biến mất ở phía sau cửa, bên trong phòng nhất thời quay lại vẻ yên tĩnh như lúc đầu......
"Ngạo Vũ" Y Y vùi mặt vào trong ngực chồng, vội vàng hít lấy hơi thở ấm áp.
Vân Nhu Y cảm thấy mình rất hạnh phúc, nàng vốn là bị bắt đến để gán nợ, thế mà nhờ vậy mới có được một người chồng yêu mình chân thành. Trong lòng như trút được gánh nặng, tâm lý hoảng sợ dần dần hạ xuống.
Vân Nhu Y biết mình sẽ không bao giờ phải lo lắng về những người phụ nữ có điều kiện tốt hơn mình nữa, bởi vì các nàng ấy đều không cách nào chiếm được Ngạo Vũ .
"Ngoan, không có việc gì" Trái tim do quá sức yêu nàng mà trở nên đau xót, hắn nhịn không được cúi đầu hôn nàng, dịu dàng lướt khẽ qua môi, sau đó ngọt ngào rơi xuống mặt, mắt, mũi nàng.
Nàng sống động yêu kiều giống như một cây đuốc sáng bừng, nhanh chóng châm lên ngòi nổ trong hắn, ầm một tiếng, nháy mắt đã khiến hắn bạo phát dục vọng, Tề Ngạo Vũ ép người nàng về phía sau, đem nàng đẩy vào sô pha mềm mại......
Bàn tay to như lửa nóng quyến luyến xoa nắn đường cong lung linh của nàng, vội vàng ở trên người nàng khơi dậy dục vọng, nhưng khi tay chạm đến chiếc bụng tròn vo của nàng, hắn giống như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ, động tác trong nháy mắt như đóng băng.
"Aaaaaaa........ trời ơi!" Nằm ở trên thân thể nàng run rẩy, hắn nhắm chặt hai mắt giống như đang chịu đựng sự thống khổ rất lớn, mạch máu trên trán lộ rõ, những giọt mồ hôi lớn không ngừng chảy xuống khuôn mặt đỏ bừng.
"Ngạo Vũ đáng thương" Nàng khẽ thở dài, đau lòng lau mồ hôi trên mặt hắn, "Đều do em vô dụng."
"Hư...... cho anh một chút thời gian......" Hắn cắn chặt răng nói, xoay người ngồi dậy, đem nàng đặt lên đùi, ôm chặt lấy, mặt vùi vào hõm vai của nàng, từng hơi từng hơi hấp thụ hơi thở thơm ngát để bình phục bản thân.
Tay nhỏ bé non mềm ôn nhu khẽ vuốt ve cơ bắp căng thẳng của hắn, nàng cắn cắn đôi môi như cánh hoa có vẻ khó xử, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Qua một hồi lâu sau, hắn rốt cục thở ra một hơi, khôi phục bình tĩnh.
"Ngạo Vũ, thật ra ba nói cũng đúng, anh là người tinh lực dư thừa......" Nàng còn chưa nói xong, hắn dường như đã biết nàng muốn nói gì .
"Nói bậy!" Hắn khẽ quát khiển trách, rất không hài lòng trừng mắt với nàng, "Em có biết mình đang nói cái gì không? Đây là lời người vợ nên nói sao? Em thật sự hy vọng anh đem những động tác vô cùng thân thiết sử dụng ở trên người Thành Tiệp sao?"
"Em...... Nhưng mà......"
|
"Em muốn anh hôn môi Thành Tiệp, mút bộ ngực đầy đặn của cô ta, dùng ngón tay của anh thâm nhập vào cô ta......" (Yu: Trắng trợn quá, anh ơi, hức...; BB: cái đó gọi là biến dấm chua thành thuốc bổ não á Yu)
"Không muốn, không muốn, anh là của em, chỉ mình em, em không muốn anh chạm vào người phụ nữ khác, không muốn!" Nàng bịt tai cự tuyệt không muốn nghe những lời miêu tả tà ác của hắn. Lo lắng cùng mặc cảm khiến cho trái tim vốn dĩ không được khỏe mạnh của nàng cũng hùa theo giúp vui, một cơn đau đớn thình lình xảy ra khiến nàng nhất thời nghẹn ngào, đau đến mức khuôn mặt trắng bệt, nói không nên lời, hơi thở cũng đứt quãng......
"Y Y " Hắn thấy nàng ôm ngực, khom thắt lưng, nhất thời sợ hãi, hận không thể có nhiều hơn một đôi tay.
Ôm nàng lại vỗ vỗ an ủi, đau lòng nói, "Y Y, anh vừa rồi là...... nói đùa, đúng, là nói đùa. Em đừng khẩn trương như vậy. Ngoan, không đau, không đau......"
"Ngạo Vũ, xin lỗi" Trái tim đau đớn có chút dễ chịu, nàng liền ôm hắn khóc nấc, "Em biết mình rất ích kỷ, nhưng mà, em chỉ nghĩ đến việc anh cùng người phụ nữ khác...... Lòng em rất khổ sở, em không muốn anh có người phụ nữ khác, em thật sự chịu không nổi!" (Yu: thêm em nhé chị, chen chân được không *chớp chớp mắt*; BB: *lôi Yu ném ra ngoài* chỗ vợ chồng người ta đang sướt mướt tự nhiên lại bay vô làm kì đà, Yu ngoan, cứ yên lặng ở đó làm bóng đèn là được rồi)
"Nếu chịu không nổi, vậy không cần chịu" Một tay vòng qua thắt lưng nàng, tay kia ôn nhu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, yêu thương âu yếm hôn lên những giọt nước mắt lưng tròng của nàng.
"Anh chỉ là của em, em không muốn chia sẻ anh với ai khác", nàng chu cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, nỉ non.
"Được, anh chỉ là của em, chúng ta không chia sẻ với nhau với bất kì ai khác"
"Em rất yêu rất yêu anh......" Nàng thâm tình tuyên bố khiến hắn suýt nữa ngừng thở.
Vân Nhu Y sửng sốt, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào hai mắt đang mở to kinh ngạc của hắn, lệ lã chã rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trong nháy mắt bỗng nhuộm thành đỏ thẫm, nàng sao có thể...... Oa, xấu hổ muốn chết! Nàng cuống quít chôn đầu vào trong ngực hắn, thật sự không dám đi ra ngoài gặp ai nữa nha, "Không có, không có, em cái gì cũng chưa nói, anh cái gì cũng chưa nghe được!"
"Y Y!" Nói đùa sao, chuyện trọng yếu như vậy, sao lại có thể không nghe thấy chứ? Kéo khuôn mặt đang trốn tránh của nàng ra, "Đừng trốn, mau ra đây! Em vừa mới nãy có phải nói...... em yêu anh hay không?"
"Em......" Dưới cái nhìn nóng bỏng chăm chú của hắn, cả người nàng đều sắp bị thiêu cháy.
Thần thánh ơi, xin hãy phát huy thần lực vĩ đại của ngài, làm cho con tàng hình đi!
Không chịu nói thật phải không?
"Được rồi" Hắn làm bộ phải thả nàng lại sô pha, "Em đã không yêu anh, như vậy anh phải đi tìm......"
"Không được!" Hắn nói còn chưa hết, cánh tay mảnh khảnh đã nhanh chóng ôm ghì lấy hắn, lớn tiếng nói to: "Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh, Ngạo Vũ, anh không thể tìm người phụ nữ khác, bằng không trái tim em sẽ đau lắm đau lắm!" Chồng cũng sắp chạy mất, làm sao còn cố giữ chút thể diện nho nhỏ đó được nữa chứ?
"Được, được, anh không tìm người phụ nữ khác, vĩnh viễn cũng sẽ không tìm" Phản ứng của nàng khiến cho hắn rất hài lòng. Hắn vui sướng ôm nàng thật chặt, nhưng tuyệt đối chú ý không để nàng bị ôm chặt đến khó thở.
"Thật sao?" Thấy hắn ra sức gật đầu, lúc này Vân Nhu Y mới buông tảng đá lớn trong lòng xuống, tâm trạng nhanh chóng chuyển sang vui vẻ, miệng cười xinh đẹp giống như xuân tới đồng bằng, trăm hoa đua nở.
Nàng biết hắn thích làm "chuyện kia" biết bao, hơn nữa, nghe nói tính thú khi đã nổi lên nếu không được thỏa mãn đàn ông sẽ rất thống khổ, giống như lúc nãy, hắn không phải là bị đau đến mồ hôi chảy đầy lưng sao? (BB: nguyên cả truyện dài gần chục chương đến giờ em mới thấy chị khôn ra được chút xíu)
Chồng mình mỗi ngày vụng trộm tắm nước lạnh, khi phát hiện ra chuyện đó, lương tâm nàng có chút áy náy, "Gần đây không khí lạnh, tắm nước lạnh rất khó chịu......"
"Tắm nước lạnh đương nhiên là khó chịu, nhưng việc này chỉ là tạm thời thôi" Hôn một chút lên môi anh đào hồng nhuận của nàng, hắn ôn nhu vỗ về bụng nàng, "So với em mang thai mười tháng, cuối cùng, còn phải nhận hết khổ sở mới có thể sinh đứa nhỏ ra, chút bất tiện nho nhỏ ấy đã là cái gì." (BB: woa, hâm mộ anh quá, có ai nói với em câu này, em sẽ gật đầu cái rụt đem hắn về giữ chặt bên cạnh....làm cu li =]]]]]]]]])
"Ngạo Vũ, Ngạo Vũ......" Nàng cúi đầu, ôn nhu khẽ gọi, ngón tay nhỏ bé vô ý thức ở trên ngực hắn vẽ vòng tròn, tuyệt không chú ý tới cơ thể hắn lại bắt đầu căng thẳng. "Anh có cái gì muốn với em sao?"
"Đương nhiên là có!" Hắn cắn chặt răng, giống như đang cố gắng chịu đựng cái gì đó. (Yu: *vỗ vỗ đầu* Tội nghiệp anh quá à~~~; BB: cho anh chừa cái tật không chịu mặc áo mưa)
"Nói cái gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời, hai mắt to long lanh khẩn trương quan sát hắn.
"Hôm nay có một đợt không khí lạnh rất mạnh" Thường ngày hay "hưởng thụ" kiều thê, nhưng bây giờ...... Nghĩ đến loại thống khổ của mình vừa nãy, hắn rất không chí khí cầm bàn tay nhỏ bé của nàng cọ xát, có chút lúng túng nói: "Anh không muốn bây giờ phải đi tắm nước lạnh!"
"Anh......" Mắt to tròn mở to nhìn hắn, nàng cắn cắn môi, nhịn không được nói lớn: "Cho lạnh chết tên đại sắc lang nhà anh đi!" Nắm đấm nhỏ bé phẫn hận hung hăng đấm vào bụng hắn một cái. "Đáng ghét!"
"Ai ô......" Hắn kêu to, biểu tình rất vô tội.
Hắn chẳng qua chỉ là ăn ngay nói thật, nàng tức giận cái gì chứ!
|