Con Dâu Nhà Giàu
|
|
Chương 101: Cảnh giác Bởi vì bên Tàu chỉ có ta – ngươi, hơn nữa phân bậc tuổi tác để edit sát sao với đứa lu bù nhiều việc như tớ thìlà không thể, vì thế với các nhân vật là bạn học cùng lớp Chu Thiến sẽxưng hô là mình- cậu ngang hàng nhé. Tớ không có nhớ đc ai bao nhiêutuổi đâuJ) Bởi vì sau đó mọi người đều thực hànhcùng nhau nên tổ 6 người của Chu Thiến cũng dần thân thiết. Chỉ làTrương Bân và Tiểu Mạt như đôi oan gia lúc nào cũng cãi nhau. Nhưng mỗikhi Chu Thiến nhìn bọn họ lại luôn có cảm giác thật khác lạ. Trong 6 người này, Trương Bân 25 tuổi,Vương Vĩ và Lưu Văn Chí đều 21, con ngựa cao to Vương Lâm nhỏ tuổi nhất, mới 20. Tuổi Chu Thiến cũng là lớn nhất, khi cô nói tuổi của mình,ngoài Tiểu Mạt, bốn người còn lại đều giật mình. Vương Vĩ có chút thấtvọng: - Mình còn nghĩ là cũng bằng tuổi bọn mình Trong lòng Chu Thiến ai oán, cô vốn bằng tuổi bọn họ mà, giờ lại thành chị cả… Tiểu Mạt ở bên khẽ an ủi: - Nhưng giờ cậu xinh đẹp thế này, lần làm ăn này cũng không lỗ Chu Thiến dở khóc dở cười. Hôm nay mọi người cùng hẹn ăn cơm 6 người bọn họ thường cùng đi ăn cơm, Lý San cũng hay tham gia chỉ có Triệu Viện Viện thì rất hiếm khi tham gia cùng. Vẫn là con phố nhỏ kia. Bởi vì đến sớm nên tìm được một cửa hàng ổn, thêm Lý San là 7 người, chiếm một cái bàn lớn. Lúc mới đầu cùng ăn cơm, đám con trailuôn muốn trả tiền cho con gái, đại khái là thấy đi ăn cùng nhau mà đểcon gái trả tiền thì rất mất mặt. Sau này Chu Thiến kiên quyết từ chối.Chu Thiến nói: - Một năm này chúng ta chắc hẳnsẽ đi ăn cùng nhau rất nhiều, không thể lúc nào cũng bắt mọi người mờiđược. Mọi người không ngại nhưng mình cũng ngại. Chúng mình không phảilà người không biết xấu hổ, về sau sẽ không dám đi với mọi người nữa. Cánh con trai thấy hai cô kiên quyết như vậy thì cũng không kiên trì. Nhiều người cùng ăn vừa tiết kiệm lại vừa vui. Trong lúc chờ đồ ăn mang lên, mọi người bàn tán chuyện rất vui vẻ. Tiểu Mạt nói: - Gần đây không thấy Triệu Viện Viện nhỉ. Lý San lau đũa bát rồi nói: - Từ sau khi phân tổ cô ấy ít đi cùng bọn mình hẳn. Chắc là có bạn mới rồi. Lưu Văn Chí thấy Lý San lau đũa thì đưa đôi đũa trong tay qua, cười tủm tỉm nói: - Lau giúp mình đi Tiểu Mạt nói: - Lưu Văn Chí, cậu quá lười rồi, tự mình không lau được sao? Sao lại coi Lý San như nha hoàn thế Trương Bân ở bên xen vào: - Người ta không bảo cô lau, cô lắm miệng cái gì. Lý San còn chưa nói thì cô đã xù lông rồi Lưu Văn Chí thích Lý San, Trương Bân sớm đã phát hiện. Giờ Lưu Văn Chí chẳng qua là đang tìm cơ hội gần gũi với Lý San mà thôi. Tiểu Mạt lườm anh nói: - Trương Bân, ngày nào anh khônggây phiền phức với tôi thì không thoải mái à. Tôi ở đây nói chuyện anhcũng xen miệng vào làm gì. Cái gì là xù lông? Anh đừng tưởng tôi khôngbiết anh mắng tôi là gà mái. Bên kia, Chu Thiến, Vương Lâm, Vương Vĩphì cười. Trương Bân nhìn cô bưng miệng cười như đang chỉ: “Thì ra cô tự mình hiểu lấy”. Tiểu Mạt lại bắt đầu nhướng mày. Lý San vốn hiền lànhvội hòa giải: - Được rồi, mọi người đừng ầm ỹ nữa cho tôi nhờ, chẳng phải là lau đôi đũa sao? Đến lấy đi này Cô vương tay đưa cho Lưu Văn Chí, Lưu Văn Chí cười cầm lấy, không quên lấy lòng: - Lý San thật hiền lành Lý San không khỏi đỏ bừng mặt. Lúc này Tiểu Mạt cũng nhìn ra, phì cười một tiếng. Trương Bân khẽ nói thầm vào tai cô: - Giờ mới nhìn ra, ngốc quá đi! Tiểu Mạt nổi trận lôi đình, xem ra muốn đánh người đến nơi, Chu Thiến vội đè cô lại, cười nói với Trương Bân: - Trương Bân, sao cậu lại thế, nói chuyện với mọi người đều tốt sao cứ trêu chọc Tiểu Mạt hoài. Lưu Văn Chí là người thích ồn ào nhưng bởi vì vừa được Trương Bân giúp nên không nói gì chỉ nhìn Trương Bân cười ái muội. Vương Lâm, Vương Vĩ cũng hứng thú nhìn Trương Bân, Trương Bân lại nhàn nhã uống trà không nói gì. Tiểu Mạt nổi giận đùng đùng tiếp lời: - Đúng thế, sao cứ phải trêu tôi? Chẳng phải chỉ gọi anh là gậy tre thôi sao? Có cần phải thế không? Quá nhỏ mọn! Trương Bân bưng chén trà, khóe môi khẽ cười làm như không nghe thấy cô nói gì. Chu Thiến tỏ vẻ bất đắc dĩ bưng trán. Côgái này tâm tư còn không thông suốt sao! Cũng được, Trương Bân có vẻ rất thần bí, không biết rõ về anh ta, nếu Tiểu Mạt không hiểu thì không nên nhắc nhở cô ấy. Dù sao giờ quan trọng nhất là việc học rồi thi vào công ty. Nghĩ vậy, Chu Thiến chuyển đề tài, trở về chuyện khi nãy: - Đúng là đã lâu rồi chưa đi cùng Triệu Viện Viện. Trương Bân như vô tình mà liếc nhìn cô một cái rồi nói: - Ba người cùng tổ với Triệu Viện Viện có một người rất thân với tôi, nghe cậu ta nói, Triệu Viện Việnhình như… Anh đột nhiên ngừng lại. Tiểu Mạt lập tức quên ân oán khi nãy, vội hỏi: - Hình như cái gì? Trương Bân nhìn cô, cười cười, tiếp tục nói: - Hình như Triệu Viện Viện quá đa nghi, người khác đưa ý kiến, tuy ngoài mặt đồng ý nhưng thực tế vẫn làm theo suy nghĩ của mình cho nên quan hệ với người trong tổ cũng khôngtốt. Lý San ngạc nhiên nói: - Vì sao thế? Có người chỉ lỗi sai cho mình chẳng phải tốt hơn sao? Lúc này đồ ăn bưng lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Chu Thiến và Tiểu Mạt nhìn nhau, cùngnghĩ đến chuyện lần trước Chu Thiến góp ý với cô ấy. Chu Thiến nghĩ chắc lần đó thi được giáo viên khen vẽ đẹp thì chắc chắn nghĩ rằng mình làđúng. Cô ấy sẽ không cho rằng mình cố ý hại cô ấy chứu? Nghĩ vậy, tronglòng Chu Thiến không thoải mái. Cho đến giờ cô đều cho rằng mình khônglàm gì xấu, mình chỉ là có ý tốt, không muốn cô ấy quá vất vả mà thôi,không ngờ lại bị hiểu lầm. Cô đột nhiên lại nhớ tới chuyện Trương Bân bị tráo dụng cụ nên hỏi: - Nghe nói lần trước cậu đã thựctập làm trợ lý cho các thầy, vốn rất có cơ hội vào công ty nhưng ngàythi xét tuyển lại bị người trái dụng cụ nên kết quả không tốt. Rốt cuộcđã xảy ra chuyện gì? Nói ra, mọi người đều dừng đũa, 6 cặp mắt đều nhìn Trương Bân. Thật ra mọi người đều rất tò mò chuyện này nhưngtrước kia không thân nên không tiện mở miệng hỏi. Giờ Chu Thiến hỏi đến, ai nấy đều muốn biết để tránh mình sau này cũng bị như vậy. Trương Bân bị ánh mắt mọi người bủa vây, cười khổ, buông đũa nói: - Chuyện quá khứ mình không muốnnhắc lại. Tuy rằng không đồng ý với Triệu Viện Viện nhưng cũng có thểhiểu suy nghĩ của cô ấy. Nếu lúc đó mình cũng có tính cảnh giác cao nhưcô ấy thì giờ đã không ở đây. Nhưng cô ấy cũng hơi thái quá, ý tốt ý xấu đều không biết phân biệt… Nhưng mình nhắc nhở mọi người, lớp chúng tacó 38 người nhưng chỉ có 15 người được chọn. Người khác nghĩ gì chúng ta không biết. Không thể không đề phòng người khác, bất kể là quan hệ tốtđến đâu cũng không nên quá mức tin tưởng, tài liệu, dụng cụ học tập đềunên cẩn thận. Anh thở dài, nhìn về phía trước: - Vào công ty vừa có lương cao,phúc lợi tốt, còn có cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sau, với chúngta mà nói có khác nào một sự mê hoặc? Mọi người vẫn nên cẩn thận mộtchút đi!
|
Chương 102: Gặp lại Triệu Hi Tuấn Lần kiểm tra thứ 3, tổ Chu Thiến 6 ngườiđều được loại tốt, Lý San, Hồ Giai Giai cũng loại tốt nhưng tổ TriệuViện Viện thì không ổn lắm. Có hai người chỉ vừa đủ qua, Triệu Viện Viện cũng được loại tốt. Kết quả, mấy học sinh nam đến tìm giáo viên nói làTriệu Viện Viện không chịu thảo luận cùng bọn họ, ảnh hưởng đến thànhtích của bọn họ nên muốn đổi người Vấn đề là giờ đổi người nhưng không aimuốn cùng tổ với Triệu Viện Viện cả. Giáo viên khó xử, đành tìm gặpriêng Triệu Viện Viện, Triệu Viện Viện cũng sợ bị cô lập nên đồng ý vềsau sẽ phối hợp, thường xuyên trao đổi ý kiến cùng tổ viên Mà từ sau tối đó, Triệu Hi Thành cũngkhông thấy xuất hiện nữa. Mỗi đêm quay về, Chu Thiến đều không nhịn được mà nhìn về góc tối đó, nhìn thấy chỗ đó có xe đâu thì sẽ bước nhanhhơn. Khi thấy nơi đó trống rỗng thì trong lòng lại có cảm giác mất mát. Tiểu Mạt phân tích cảm xúc mâu thuẫn này của cô: - Lý trí nói cho cậu là tuyệtkhông được dây dưa cùng anh ta, phải nhanh chóng cắt đứng đoạn tình cảmnày. Nhưng tình cảm của cậu lại không thể hoàn toàn quên anh ấy, cậuluôn không nhịn được mà nhớ đến anh ta. Cô gái à, không thể hoàn toàntách lý trí và tình cảm ra được… Cô vỗ vỗ bả vai Chu Thiến: - Nhưng mà chúc mừng cậu, giờ lý trí chiếm thượng phong, cậu vẫn có hi vọng! Chu Thiến nhướng mi nhìn cô, cô nhóc kia, chuyện của mình thì u u mê mê, chuyện của người khác thì lại rành mạch. Chẳng lẽ thực sự là người ngoài tỉnh táo, người trong cuộc u mê? Lúc này, hai người đang đi làm ở quánbar. Giờ chính là lúc đông nhất. Trong quán bar ánh đèn mờ ảo, không khí đậm mùi rượu. Góc nào cũng đông kín khách ngồi. Tiếng nhạc đinh tainhức óc, người người nói cười, tiếng ly chạm nhau… Tất cả hòa một chỗkhiến không khí quán bar nóng hừng hực. Hai người hiện giờ được rảnh rỗi nên đứng ở chỗ sang nói chuyện phiếm. Tiểu Mạt tiếp tục nói: - Mình nhớ trên một quyển sách có nói, muốn quên một người thì tốt nhất là yêu một người khác. Thiệu Lâm, nếu giờ cậu lại yêu thì sẽ yêu người thế nào nhỉ? Chu Thiến lắc đầu: - Nếu là để quên một người mà yêu một người thì chẳng phải quá bất công với người mới đó? Hơn nữa, giờmình làm gì có tâm tình nào mà yêu ai. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là học giỏi, thi vào công ty, về phần yêu đương gì gì đó chẳng quá quantrọng. Hơn nữa chuyện này cũng rất phiền toái, không có tỉ lệ thành công nhất định, rất hao phí tâm sức. Hơn nữa mình còn chưa li hôn, lấy thânphận là vợ người khác mà đi yêu ai thì chẳng phải là quá thiếu đạo đứcsao? - Giờ không phải chỉ là nói thôisao? Hơn nữa nếu hai người li hôn, chẳng lẽ cậu không yêu ai nữa? Mìnhchỉ muốn biết sau này cậu sẽ tìm người như thế nào thôi. Chu Thiến nghĩ nghĩ nói: - Mình mong có thể tìm một ngườibình thường một chút, có thu nhập ổn định, toàn tâm toàn ý với mình, coi trọng gia đình, coi trọng tâm hồn mình Tiểu Mạt không nói gì, trong lòng lại nghĩ, đó chẳng phải là người hoàn toàn khác với Triệu Hi Thành? Đây là ý gì? Đang nói thì ở bàn bên cạnh có khách ra dấu hiệu. Chu Thiến nhìn nói: - Bên kia có khách gọi, mình qua xem sao Chu Thiến đi tới, khách yêu cầu thêm mộtchai rượu. Chu Thiến đến quầy bar lấy rượu, đặt vào khay, vừa xoay người lại đụng phải một vòm ngực cứng rắn. Chu Thiến vội đỡ chai rượu, luônmiệng xin lỗi. Bên tai lại truyền đến tiếng cười quen thuộc. Chu Thiếnngẩng đầu thì thấy một đôi mắt phượng sáng bừng đang nhìn mình. Lúc này, đôi mắt đẹp đang mỉm cười nhìn cô. Chẳng phải chính là Triệu Hi Tuấn! - Hi Tuấn! Chu Thiến vừa mừng vừa sợ: - Em cố ý tới tìm chị sao? Sao biết chị ở đây? - Là anh nói cho em. Hôm nay tới tìm chị là có việc vui muốn nói với chị. Chu Thiến cười: - Được, em ngồi trước đi, chị đưa rượu cho khách rồi tới tìm em Triệu Hi Tuấn duỗi chân, ngồi ở bên quầy bar nhìn cô cười nói: - Được, không vội, em chờ chị Chu Thiến đưa rượu cho khách rồi tim Tiểu Mạt trước, nói chuyện này cho cô. Tiểu Mạt thường xuyên nhắc đến HiTuấn, nếu lần này Hi Tuấn đến mà không nói thì khi về phiền muốn chếtmất. Tiểu Mạt biết đương nhiên rất vui mừng, sung sướng đi theo Chu Thiến đến gặp Triệu Hi Tuấn. Triệu Hi Tuấn ngồi trước quầy bar, cảngười mặc quần áo bình thường màu đen, tóc dài buộc gọn sau đầu, đội mũi đen lụp sụp che kín mặt. Lúc này, ngón tay thon dài trắng nõn đang cầmchiếc ly thủy tinh chân dài. Dưới ánh đèn quầy bar, chất lỏng trong lyrực rỡ. Anh nhìn chất lỏng mà khẽ cười, khiến người ta có cảm giác thậtthần bí, cao nhã. - Đúng là Hi Tuấn… Tiểu Mạt nhìn anh cảm thán: - Bất kể là góc độ nào cũng thật đẹp trai… Lúc này, có một cô gái mặc đồ hở hang điđến bên anh, bàn tay móng sơn đỏ choét vuốt lên bờ vai anh. Cảnh này tuy bọn họ nhìn đã quen nhưng nếu là Hi Tuấn thì lại cảm thấy khó chịu. Sau đó Hi Tuấn không quay đầu, chỉ khẽnghiên người nói gì đó, cô gái kia như ăn phải ruồi mà phẫn nộ rời đi.Chu Thiến kéo Tiểu Mạt đi tới: - Hi Tuấn, đây là bạn chị, Tiểu Mạt, lần trước đã gặp rồi đó Triệu Hi Tuấn cười chào hỏi: - Hi! Không bất ngờ, mặt Tiểu Mạt đỏ bừng lên. Chu Thiến kéo Tiểu Mạt đang trợn mắt há mồm ngồi xuống, sau đó tò mò hỏi Hi Tuấn: - Hi Tuấn, vừa rồi em nói gì với cô gái kia mà mặt cô ta nhìn kinh vậy? Triệu Hi Tuấn nhìn cô, nhíu mày nói: - Em bảo cô ta là em đang đợi bạn trai Sau đó nháy mắt nhìn cô. Chu Thiến im lặng một hồi mới nói: - Hi Tuấn, em quá giỏi Bên kia, Tiểu Mạt đang cười lăn lộn. Chu Thiến chờ Tiểu Mạt bình thường lại mới hỏi tiếp: - Em không phải bảo có chuyện vui sao? Là chuyện gì? Triệu Hi Tuấn hơi nâng vành mũ, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của mình, lúc này khuôn mặt anh tràn ngập ý cười: - Em ký hợp đồng với một công ty quản lý, có phải là việc vui không? Chu Thiến bảo bartender cho hai ly rượu. Một đưa Tiểu Mạt, sau đó quay đầu nói với Hi Tuấn: - Cuối cùng em có thể theo đuổi giấc mơ của mình, đó là việc rất đáng mừng, đáng để uống một ly. Tiểu Mạt cuối cùng cũng vượt qua được tâm lý ngượng ngùng, nâng ly rượu nói: - Nào, cụng ly vì tương lai đại minh tinh của Hi Tuấn nào!
|
Chương 103: Tình hình gần đây của Hi Tuấn Dưới ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc ầm ỹ, mùirượu càng lúc càng nồng. Mọi người dưới tác dụng của rượu đều trở nênđiên cuồng. Có người bắt đầu cao giọng ồn ào, có người không kiêng nể gì cười lớn, có người còn ôm ấp tình nhân mà đùa cợt. Triệu Hi Tuấn nhíu mày nhìn cảnh khó coi này: - Chị dâu, sao lại làm việc ở chỗ phức tạp này? Khi anh nói cho em biết… em thật không tin vào tai mình,càng không thể tin được rằng anh cũng để mặc chị làm Chu Thiến nhấp một ngụm rượu nhỏ, buông chén xuống rồi nói: - Việc buổi tối cũng không dễtìm, dù có tiền công cũng thấp. Nhưng em yên tâm, anh em đã nói với ôngchủ ở đây, sẽ để ý bọn chị, không sao đâu. Lúc này Triệu Hi Tuấn mới cười: - Em bảo mà, sao anh mặc kệ chị được. Đang nói lại có khách vẫy tay yêu cầu, Tiểu Mạt đứng lên nói: - Hai người nói chuyện đi, mình đi xem sao Nói xong đi về phía vị khách kia. Tiểu Mạt đi rồi, Chu Thiến nói: - Nhưng bọn chị cũng không làm ởđây lâu, cũng chỉ khoảng nửa năm thoi. Nửa năm này kiếm chút tiền tíchlũy. Đến lúc bọn chị thực tập nghe nói cũng có lương, đến lúc đó chắccũng đủ dùng. Triệu Hi Tuấn nhìn cô dưới ánh đèn, đôimắt cô có vẻ cứng rắn, trong lòng anh không khỏi cảm thán. Cô đã khôngcòn là dây leo phụ thuộc vào người khác nữa rồi. Giờ cô như một ngọn núi đón gió mà đứng, dẻo dai như hoa cúc dại, không còn vẻ nhu nhược nhưnglại có một phong tư mê người. Cũng không biết như thế nào, nhìn cô nhưvậy, trong lòng anh có cảm giác chua xót. Anh thấp giọng nói: - Ai có thể ngờ, thiên kim Tống gia, con dâu trưởng Triệu gia lại nói được những lời như vậy… Chu Thiến lơ đễnh cười cười: - Thiên kim Tống gia, con dâutrưởng Triệu gia, chẳng qua đó chỉ là hào quang trong mắt người khác,không có tiền tài chống đỡ thì cũng chỉ là người thường. Hi Tuấn, emđừng lo lắng cho chị. Không có hào quang đó chị sống càng tự do. Mà nóilại, em kí hợp đồng này cha em không phản đối sao? Cô có thể tưởng tượng vẻ mặt của Triệu lão gia tử, nhất định là thần sắc khiến mọi người sợ run. Triệu Hi Tuấn nhẹ nhàng nói: - Em đã rời khỏi Triệu gia… Nói xong, vô thức sờ lên mặt: - Cha biết quyết định này thìkhông nói nhiều, tát em một cái rồi nổi cơn lôi đình đuổi em đi… Lão gia tử này, lớn tuổi vậy rồi mà ra tay vẫn nặng như vậy, giờ vẫn có cảmgiác đau… Dưới vành mũ, mi mắt anh buông xuống, lông mi dày nhưng không dấu được sự ảm đạm trong mắt. Chu Thiến biết tuy anh nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng anh vốn là thiếu gia từ nhỏ sống an nhàn sung sướng,giờ đột nhiên mất đi gia đình làm chỗ dựa chắc hẳn rất bàng hoàng. Ánhmắt cô trở nên rất nhu hòa, dịu dàng nói: - Cha em chẳng qua là nổi giận,nhất thời không chấp nhận thôi, chờ sau này ông thấy được thành tựu củaem nhất định sẽ thay đổi định kiến, đồng ý với em. Triệu Hi Tuấn nhướng mắt, hai mắt rạngrỡ, khuôn mặt như có ánh sáng chói lóa khiến người ta không dám nhìnthẳng. Anh hơi hơi cười, nhẹ nhàng nói: - Chị dâu, vẫn luôn là chị có thể trấn an được sự lo lắng của em, cảm ơn chị vẫn luôn ủng hộ em… Chu Thiến cười: - Giờ chúng ta cùng cảnh ngộ rồi. Em hãy cố gắng làm siêu sao, chị cố gắng thành stylist nổi tiếng. Triệu Hi Tuấn gật đầu, nụ cười càng lúc càng sáng rỡ: - Được, đến lúc đó em sẽ mời chịlàm stylist cho em, lúc em nhận giải thưởng nhất định sẽ nói: “Cảm ơnstylist của tôi, cô Tống Thiệu Lâm!” - Ha ha… Chu Thiến bật cười, nụ cười như hoa xuândiễm lệ. Triệu Hi Tuấn như không phòng bị trước, trong lòng đột nhiên có sự vui sướng, ấm áp tràn đầy. - Đúng rồi, giờ em ở đâu? Ở công ty có quen không? - Công ty sắp xếp cho em ở trongkí túc xá, rất tiện. Cũng đang bàn kế hoạch ra đĩa hát cho em, giờ đanghuấn luyện rất chặt chẽ. Chính vì còn chưa nổi tiếng nên nhà trọrất bé, đồ dùng đều cũ. Còn cả quần áo thì đều phải tự mua, phòng tựdọn, tối đói phải tự nấu, nếu không làm thì đành phải ra ngoài ăn. Tómlại đều phải tự mình làm, không ai giúp được, cũng không có ai hầu hạcậu, thật sự … không quen cho lắm… Ở trong công ty, anh vẫn là người mới,bởi vì được công ty coi trọng, cho nên bị những người mới khác xa lánh.Còn các sư ca, sư tỷ đã nổi tiếng đâu coi anh ra gì. Thầy giáo huấnluyện cũng mắng anh tơi bời. Anh không còn là nhị công tử Triệu gia được người người hầu hạ nữa. Giờ anh chỉ là người mới Triệu Hi Tuấn khôngđược người nể trọng. Nhưng chuyện này cậu cũng sẽ không nóicho cô gái tươi cười trước mặt này. Cô nói rất đúng, mất đi ánh sángkia, bọn họ đều là người bình thường nhưng anh không muốn để cô thấy sựchật vật của mình. Anh chỉ mong cô nhớ mãi hình ảnh đẹp đẽ của anh. Chonên anh chỉ lẳng lặng cười, nhẹ nhàng bâng quơ cho qua. Chu Thiến nhờ người phục vụ lấy giấy bút, nói với Hi Tuấn: - Em viết địa chỉ cho chị,sau này chị tìm em Sau đó mở to mắt chờ đợi cậu. Triệu Hi Tuấn đành phải đầu hàng dưới đôi mắt trong suốt này của cô, bất đắc dĩ nói địa chỉ của mình. Cho dù anhthực sự không muốn cho cô biết, giờ anh đang ở nơi chật hẹp, không cóngười hầu kẻ hạ như khi còn ở Triệu gia. Không lâu sau, Tiểu Mạt làm xong lại gianhập câu chuyện, ba người cùng hàn huyên. Chu Thiến kể chuyện ở trườngcùng với cách phân tổ của giáo viên khi thực hành. Tiểu Mạt thì hào hứng kể chuyện cạnh tranh ở trường, sự đào thải tàn khốc và sự hãm hại củabạn học. Triệu Hi Tuấn nghe mà mở to mắt, rất lấy làm lạ. Không nghĩ đến ở trường dạy làm stylist cũng có chuyện này. Mãi đến khi quán bar đóng cửa, ba ngườimới lưu luyến mà chia tay. Trước khi chia tay, Chu Thiến cười hỏi HiTuấn chuyện kinh tế thế nào? Triệu Hi Tuấn im lặng một hồi rồi mới đáp: - Ngay hôm sau em đi, tất cả tàikhoản ngân hàng đều đóng băng. Nhưng cũng may trước đó em có cổ phần ởquan bar kia, hơn nữa ở công ty cũng có tiền lương, tạm thời thì khôngthành vấn đề. Chị dâu, đúng như chị nói đó, bất kể em làm gì cũng đềuphải trả giá. Cho nên em đã chuẩn bị tư tưởng tốt, chị đừng lo lắng. Chu Thiến gật gật đầu nói: - Cuộc sống có gì khó khăn, em cứ nói với chị, có lẽ chị không giúp được gì nhưng cũng có thể nghĩ cách cùng em Cô thoáng dừng rồi tiếp: - Hi Tuấn, tuy rằng giờ chị không phải là chị dâu em nữa nhưng thế nào thì chị vẫn là bạn em, cho nênđừng băn khoăn. Sau này gọi chị là Thiệu Lâm đi, đừng gọi chị dâu Một chiếc tắc xi đi qua, Triệu Hi Tuấn vẫy tay ngăn lại: - Em đi đây, có chuyện gì gọi điện nhé Anh lên xe, vẫy tay qua cửa kính, sau đó taxi rời đi. Tiểu Mạt nhìn bóng xe càng lúc càng xa nói: - Còn có thể gọi taxi hẳn là sống không tệ… Chu Thiến lại nghĩ, chỉ sợ Hi Tuấn lớn như vậy còn chưa đi xe bus bao giờ, thực sự không thể yêu cầu anh sống như bọn cô được. Hai cô đi đến trạm chờ xe bus, vừa vặnđón chiếc xe cuối ngày. Chu Thiến và Tiểu Mạt ngồi ở chỗ ần cửa sổ. ChuThiến nhìn qua cửa xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài, bên tai lại nghe TiểuMạt nói: - Mình luôn cảm thấy Hi Tuấn có chút khác lạ Chu Thiến quay đầu, ngạc nhiên nói: - Khác lạ? Có gì khác - Trước kia Hi Tuấn hăng hái, giơ tay nhấc chân đều có vẻ cao quý như hoàng tử nhưng hôm nay cảm thấy cậu ấy tinh thần sa sút nhiều, ánh mắt cũng không còn khí thế bức người như trước - Thế sao? Chu Thiến nhíu mày, cả tối cô đều để ý đến việc khác nên không chú ý: - Chắc vì cậu ấy vừa rời gia đình. Tiểu Mạt thở dài: - Hi vọng là thế, cảm giác giờ Hi Tuấn dù đẹp trai nhưng thiếu đi hương vị trước kia Chu Thiến lặng yên, trong lòng lại vì những lời này của Tiểu Mạt mà có chút bất an.
|
Chương 104: Trả giá Tuần thứ ba học thủ pháp trang điểm cơbản, trang điểm cô dâu. Trường học yêu cầu mỗi học sinh phải mua một bộtrang điểm chuyên nghiệp, bao gồm: phấn má, phấn mắt và cọ trang điểm,tính ra khoảng hơn 3 ngàn tệ một bộ. Đám học sinh ai nấy đều oán thán.Học phí Yêu Ti Lệ đã là đắt nhất, thế nhưng dụng cụ còn phải tự mìnhmua, nhưng giở hợp đồng ra xem, quả thực dụng cụ trang điểm bọn họ phảitự mua. Đám học sinh chẳng có cách nào, điều kiện tốt thì mua luôn ở trong trường, điều kiện kém thì tự ra ngoài mua. Chu Thiến hỏi Trương Bân, Trương Bân nói cho cô rằng mua ở trường thì đầyđủ nhất, chuyên nghiệp và chất lượng cũng tốt nhưng hơi đắt. Chu Thiếnnghĩ mãi, khẽ nghiến răng mua ở trường, cũng may trong tài khoản còn mấy vạn tệ. Bọn họ nghe Trương Bân nói như vậy thìđều quyết định mua ở trường. Nhà Vương Vĩ không tệ, gọi điện thoại chogia đình là có tiền mua. Vương Lâm, Lưu Văn Chí trong nhà hơi kém nhưngvẫn làm ra tiền. Lưu Văn Chí cắn răng nói: - Coi như đầu tư cho tương lai, về sau vào làm trong công ty là kiếm lại được mà Lý San lo lắng nhưng cuối cùng đem tiền tiết kiệm ra: - Cũng chẳng còn cách nào, đều bị trường rút ruột… Trương Bân vốn đã có nên không cần mua. Lý San và Triệu Viện Viện ở Kí túc xá, một giường trên một giường dưới nên cũng hiểu biết hoàn cảnh của cô ấy. Lý San nói: - Hình như hoàn cảnh nhà TriệuViện Viện không tốt lắm, có lần mình thấy cô ấy gọi điện trong kí túc xá về nhà xin tiền nhưng hình như không được, còn thấy cô ấy khóc nữa. Trong lòng Chu Thiến không khỏi cảm khái. Hơn ba ngàn tệ, ở Triệu gia chẳng đủ mua một bộ quần áo, còn chưa đủmột ván bài Triệu phu nhân thua nhưng ở đây lại đủ khiến mọi người sứtđầu mẻ trán. Chênh lệch giàu nghèo thật quá lớn… Sau đó, Chu Thiến thấy sắc mặt Triệu Viện Viện vẫn không tốt, đáy mắt đen sì, vừa nhìn đã biết là do quá lo âu.Cô cũng hơi buồn, nghĩ đến quan hệ trước kia của hai người cũng không tệ nên có lòng muốn giúp. Có lần gặp Triệu Viện Viện ở toilet, không nhịnđược nói: - Triệu Viện Viện, cậu còn chưa mua dụng cụ đúng không, mình có thể… Chu Thiến vốn định nói cô có thể cho vay. Cô cảm thấy đều là vì giấc mơ của bạn bè, giờ cô có chút tiền có thểgiúp cô ấy. Nhưng còn chưa nói xong,Triệu Viện Viện đã cảnh giác, lạnhlùng cắt lời: - Cảm ơn cậu quan tâm, mình tự thu xếp được. Chu Thiến nổi nóng, mình có lòng tốt mà lại bị đối phương đề phòng nên xoay người bỏ đi, mặc kệ cô ấy. Không lâu sau, trường học phân phát dụngcụ trang điểm, vô số đồ rực rỡ, chuyên nghiệp. Trong đó có một bộ cọtrang điểm gồm 18 cọ lớn nhỏ. Nhìn rất đẹp, rất xịn. Thầy Trương Cường nói: - Để hiệu quả trang điểm đạt được cao nhất thì sử dụng đồ trang điểm tốt, cọ tốt là một phần rất quantrọng. Chúng ta phải hiểu rõ công dụng của những loại cọ này, sau đó sửdụng chuẩn xác. Đó không phải là bí mật mà là kĩ xảo mà mỗi stylist đềubiết. Chu Thiến để ý đến Trương Bân đang cầmmột cây cọ lớn ngẩn người, vẻ mặt ảm đạm biết anh nhất định lại nhớ tớichuyện bị đổi đồ. Sau khi học xong, sáu người tụ họp, vẻ mặt Trương Bâncô đơn nhớ tới chuyện đó, cầm đồ trang điểm trong tay nói: - Đây là cọ má hồng, quan trọngnhất là độ mềm của lông, cọ tốt đều là dùng lông dê thượng đẳng mà làm,nhằm làm cho màu má và màu da trở nên tiệp màu, không khiến người khácthấy quá khác biệt. Hôm kiểm tra đó, khi dùng đến cọ má hồng, lúc thửlên tay có cảm giác hơi ráp nhưng vì quá vội nên không để ý nhiều, chỉnghĩ là tại mình. Cuối cùng khiến má hồng của người mẫu vô cùng thêthảm, mất hết điểm… Anh thở dài một hơi, nói: - Các chiến hữu, từ giờ trở điphải luôn để ý dụng cụ của mình, đừng giao cho bất kì ai. Nhất là trướckhi kiểm tra thì nhất định phải để ý cẩn thận. Những lời này khiến mọi người nhìn nhau,vẻ mặt lo lắng. Việc học dần trở nên phức tạp, không phải chỉ học ghinhớ là xong. Mấy hôm trước, giáo viên còn giảng kỹ xảo trang điểm mắt.Thầy Trương nói: - Lúc trang điểm mắt phải sử dụng cọ mắt, sau đó trang điểm phối màu mắt hợp lý, cọ từ giữa sang trái,đây là điều cơ bản Thực hành cũng là trang điểm mắt. ChuThiến để ý thấy đồ Triệu Viện Viện mua đều là mua ở quán nhỏ, khôngthành một bộ. Lý San nói: - Mấy thứ đó giá rẻ nhưng chất lượng rất kém Cho nên lúc thực hành, các học sinh trong tổ cũng không muốn dùng đồ trang điểm của cô, đành phải dùng của mình,rất lỗ. Triệu Viện Viện bị các bạn trong tổ xem thường. Nhưng với việcnày Chu Thiến chỉ thờ ơ, cũng chẳng muốn làm Lã Đồng Tân lần nữa Bởi vì đều mới học, trang điểm mắt lạirất khó cho nên thời gian này, bất kể ai mắt cũng đều như bị người đánhcho tím bầm. Trương Bân đã học qua 1 năm nên tốt hơn nhiều. Chu Thiến và Tiểu Mạt tuy đã làm trang điểm nhưng bình thường đều giúp khách dưỡngda là chính, ít khi có cơ hội trang điểm nên cũng không tốt lắm. ChuThiến vừa hỏi thầy vừa hỏi Trương Bân, vừa nhân thời gian rỗi luyện tập, ngay cả buổi tối lúc làm việc ở quán bar cũng tranh thủ luyện tập. Vẽrồi xóa, vẽ rồi xóa. Tiểu Mạt ở bên thấy mà không đành lòng nói: - Thiệu Lâm, cậu đừng làm nữa,mắt cậu đỏ hết lên rồi. Chắc hẳn là dị ứng, cứ mãi như thế là khôngđược. Lau nước lạnh đi. Chu Thiến nhìn kỹ, quả đúng là thế, sởlên còn hơi rát, trong lòng cũng hơi sợ. Phải biết rằng vùng da quanhmắt rất mỏng, không cẩn thận thì sẽ bị nhăn. Cô vẫn không muốn còn trẻđã có nếp nhăn nên mới dừng lại. Trước khi ngủ dùng khăn lạnh đắp mặtnhưng đến sáng tỉnh lại thấy mắt vẫn sưng đỏ. Đến khám ở phòng khám gầnđó, bác sĩ nói không có vấn đề nhưng trong thời gian ngắn không thểtrang điểm. Tiểu Mạt nhìn mắt cô mà đau lòng nói: - Học tập thế này cũng phải trả giá quá đắt… Chu Thiến thấy bác sĩ nói không sao nên cũng không để ý, thậm chí còn cười an ủi Tiểu Mạt: - Chẳng qua là khó coi mấy ngày thôi, không sao Trong lòng cô vẫn rất vui vẻ vì cô đã nắm bắt tốt cách trang điểm mắt. Chắc hẳn kiểm tra được loại ưu là khôngthành vấn đề, nghĩ vậy trong lòng lại thoải mái. Nhưng hôm sau, Chu Thiến rời giường mởcửa lại thấy ở ngoài có một hộp thuốc mỡ. Bên cạnh có một tờ giấy viết:“Bôi lên da mắt, ba ngày là khỏi”. Chữ viết rất quen, liếc mắt là cô đãbiết của ai. Cô cầm thuốc mỡ, nhẹ mở ra, thuốc màu xanh nhạt, tản ra mùi bạc hà thơm mát, thấm vào lòng. Nhất thời cô giật mình đứng đó, ngơ ngácnhìn tuýp thuốc mỡ, trong lòng cảm giác lẫn lộn: chua chát mặn đắng giao tạp nhưng lại có chút ngọt ngào.
|
Chương 105: Chứng bệnh nghĩ mình bị hãm hại Mấy ngày kế tiếp là học trang điểm đơngiản, phối đồ trang sức trong cuộc sống bình thường, trang điểm cô dâuhiện đại và truyền thống. Từ đánh phấn, kẻ mi, vẽ mắt, má hồng, tô môiđều rất nhiều kiến thức. Chu Thiến lại phát huy tinh thần chăm chỉnghiên cứu của mình. Nhưng lần này Tiểu Mạt ở bên gắt gao coi chừng,thấy khi làn da bắt đầu có vấn đề thì lập tức ngăn lại nên không cóchuyện bị dị ứng nữa. Đến thứ sáu kiểm tra, mắt Chu Thiến vì đã bôi thuốc mỡ Triệu Hi Thành đưa tới nên đã khỏi lại. Mấy ngày này, mắtcô khiến các tổ viên cười không biết bao nhiêu lần nhưng trong lòng cũng rất bội phục cô. Vương Vĩ nhìn mắt cô mà sùng bái. Lưu Văn Chí thấy vậy thì cười, lén nói với Trương Bân: - Tiểu tử này đúng là khác người Trương Bân hiểu thì cười nhưng không nói gì. Lần này, trường học đã tìm người mẫu chomỗi người, sau đó quy định trong thời gian nhất định phải trang điểmxong. Chu Thiến bị chỉ định trang điểm cho người đi phỏng vấn xin việccòn Tiểu Mạt thì bị chỉ định trang điểm cho cô dâu Hàn Quốc. Người mẫu của Chu Thiến là cô gái hơn 20tuổi, da dầu hơi đen, lông mi thưa, có mụn đầu đen. Chu Thiến đầu tiênbảo người mẫu rửa sạch mặt, bôi dung dịch kiềm dầu sau đó có cậy bớt mụn đầu đen nhưng vì sợ sẽ khiến làn da đỏ lên nên không làm nhiều. Sắc mặt quan trọng nhất là tinh thần. Đẹp nhưng khiến người khác không nhận ra là mình trang điểm, tuyệt đốitránh trang điểm quá dày. Người mẫu này thoạt nhìn không có tinh thần,Chu Thiến tỉa lông mày cho cô dựa theo kết cấu khuôn mặt, nhìn qua sángsủa hơn nhiều. Màu da người mẫu đen, dùng phấn trắng quá sẽ rất giả cho nên Chu Thiến chọn màu phấn tiệp với màu da nhất, chỗđen quá thì đánh phấn đậm lên để da được đều màu. Hơn nữa cũng rất chú ý vành tai và cổ, tuyệt đối không thể để cổ với mặt hai màu. Như vậy, da người mẫu đã sáng lên nhiều. Ánh mắt không quá sắc nét, phải vẽ mắtmới đẹp hơn được. Cho nên Chu Thiến chọn vẽ mắt nâu vàng. Sau đó lại gắn mi giả, ánh mắt đẹp hơn nhiều. Má thì không thể quá nổi, vì da cô ấy vốn nâu nên Chu Thiến chọn màu đồng, tô lên xương gò má. Môi không nên quáđậm, vì đi phỏng vấn sẽ làm phân tán sự chú ý của người phỏng vấn nênChu Thiến chọn màu hồng nhạt, để ý vẽ viền môi, cũng đẹp hơn rất nhiều. Bởi vì còn chưa học phối hợp trang phụcnên chỉ cần trang điểm xong là được, so với thời gian chỉ định thì cònthừa 10 phút. Người mẫu nhìn gương vui mừng, chưa từng nghĩ mình cũng có thể xinh đẹp như vậy mà nhìn lại không như đã trang điểm thì rất vuivẻ. Chu Thiến thấy cô vui mừng như vậy thì cũng có cảm giác như đã thành công. Giáo viên đánh giá nhìn tác phẩm của côthì liên tục gật đầu, lại hỏi cô một số vấn đề chuyên nghiệp. Chu Thiếnđều đáp trôi chảy, giáo viên rất vừa lòng, nhìn cô tán thưởng, tất nhiên Chu Thiến đạt loại tốt. Chu Thiến vui vẻ liên miệng cảm ơn. Mà Tiểu Mạt tuy hơi lâu nhưng vì ở bênChu Thiến nên cũng chăm chỉ luyện tập mà cũng được điểm tốt. Trương Bâncó thực lực, đương nhiên loại tốt. Vương Vĩ, Vương Lâm loại khá. Lưu Văn Chí là loại tốt nhưng chấm vớt. Bởi vì khi thầy giáo nhìn tác phẩm củaanh thì trầm ngâm hồi lâu mới do dự cho ưu. Lý San cũng loại khá, vốn ủrũ nhưng thấy lần này cũng nhiều bạn học được loại khá, cảm thấy mìnhkhông phải kém cỏi nhất, vẫn còn cơ hội nên mới thở phào. Mà Triệu Viện Viện là người có thành tích kém nhất. Bởi vì đồ dùng của cô quá kém nên má, mắt trang điểm lên nhìn không đẹp, mắt thì như bị đánh, má thì như mông khỉ, người mẫu cũng tái mặt. Giáo viên nhìn tác phẩm thì thẳng thắn nói nguyên nhân là do dụngcụ của cô nhưng nghĩ thành tích trước đó của cô cũng không tệ nên vẫncho qua. Có điều vẫn tế nhị nói: - Muốn trang điểm tốt thì nênchuẩn bị đồ dùng cho tốt trước. Nếu em còn muốn tiếp tục làm nghề nàythì giai đoạn đầu nên đầu tư một chút Những lời này khiến Triệu Viện Viện cúiđầu, sắc mặt trắng bệch. Bọn Chu Thiến ở cách đó không xa nhìn cô, trong lòng cũng không thoải mái. Kiểm tra xong, mọi người lần lượt rờikhỏi phòng thực hành. Chu Thiến và Tiểu Mạt đi về được một quãng thì Chu Thiến đột nhiên nhớ đã để quên dung dịch kiềm dầu ở trường. Cô nhớ tớilời Trương Bân thì hơi hoảng, vội nói với Tiểu Mạt: - Mình quên một thứ, cậu ở đây chờ nhé Tiểu Mạt nói: - Để mình đi cùng Chu Thiến cười lắc đầu: - Không sao, hôm nay cậu vẫn không khỏe, đừng chạy. Mình đi nhanh thôi, không lâu đâu Chu Thiến chạy tới phòng thực hành, vừađịnh đẩy cửa vào thì nghe thấy có tiếng khóc ri rỉ bên trong. Chu Thiếnnhẹ nhàng đẩy cửa đã thấy Triệu Viện Viện gục xuống bàn khóc. Chu Thiếnthở dài, trong lòng nghĩ đến an ủi nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt cảnh giáctrước đó cô ấy nhìn mình, lời nói lại nghẹn lại. Cô đi đến bàn mình lấy đồ, kiểm tra cẩn thận, xác định không có ai động chạm thì cất vào túi, chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa quay đầu lại thấy Triệu Viện Viện hai mắt rưng rưng, lạnh lùng nhìn cô nói: - Giờ cậu vừa lòng chưa, cậu cố ý quay lại xem mình thê thảm thế nào đúng không? Cậu xem được rồi đó! Vừa lòng chưa Chu Thiến nghe xong, giận vô cùng, hừ lạnh nói: - Mình quay về lấy đồ để quên. Trong lòng mình cậu vốn chẳng quan trọng đến mức đó. Triệu Viện Viện cười lạnh một tiếng, liền xoay người đi. Trong lòng Chu Thiến có lửa giận vô danh, cô bước đếnbên cô ấy, trầm giọng nói: - Triệu Viện Viện, tôi vẫn coi cô là bạn, tự hỏi cũng chẳng làm chuyện gì quá đáng với cô, sao cô nói tôi như vậy. Triệu Viện Viện đứng lên, thân mình gầy yếu vì khóc nhiều mà hơi run, điều này khiến cô ta có vẻ đáng yêu - Coi tôi là bạn? Vậy sao cô muốn tôi đi sai đường? - Chỉ sai đường? Chu Thiến bất ngờ nhưng lập tức hiểu ra: - Cô nói chuyện kiểm tra phác họa? - Đúng Triệu Viện Viện bị phẫn. - Tôi cũng luôn coi cô là bạn nhưng không ngờ cô vì muốn vào công ty mà muốn hại tôi - Hại cô? Chu Thiến phì cười: - Bạn học Triệu Viện Viện, có phải cô mắc chứng bệnh hoang tưởng luôn nghĩ mình bị hãm hại Triệu Viện Viện đứng lên: - Cô đừng có chối. Thầy giáo nóitôi phác họa đẹp, hơn nữa cũng được điểm tốt chứng tỏ phương pháp củatôi là đúng. Cô cũng được loại tốt, chưa biết chừng là dùng cách của tôi nhưng cậu lại muốn tôi không làm như thế. Đó chẳng phải hại tôi thì làthế nào? May mà tôi không tin cô.
|