Phượng Ẩn Thiên Hạ
|
|
Nói xong, cô nương tên Băng Nhu kia liền ôm lấy tỳ bà gẩy lên từng ầm điệu, uyển chuyển mềm mại, vừa đàn vừa hát. Một khúc hoàn thành, Băng Nhu thẹn thùng, xấu hổ cáo lui. Một chiếc thuyền hoa khác cũng trôi lại đây, lúc này là một cô nương ở Mẫu đơn các, đứng trên đài thêu bắt đầu khiêu vũ. Hoa khôi ở thanh lâu cũng vì Cơ Phượng Ly hiến nghệ, khiến Hoa Trứ Vũ có cảm giác không nói nên lời. Thì ra, ở Vũ Đô, Cơ Phượng Ly lại được hoan nghênh như vậy, nhớ tới hôm đó, nàng được gả cho Cơ Phượng Ly, không biết đã làm cho bao nhiêu cô nương hận không thể dùng thiên đao vạn mã băm vằm nàng. Hoàng Phủ Vô Song vẫy tay, là có một thị vệ nhanh chóng bước tới. “Đây là chuyện quái gì vậy?” Hắn nghiêm mặt, gào hỏi. Thị vệ kia vô cùng sợ hãi nói: “Điện hạ, hôm nay là trận thi đấu tài nghệ giữa các hoa khôi thanh lâu Vũ Đô, người vừa mới đánh đàn tỳ bà, là Băng Nhu cô nương hoa khôi Ôn Nhu phường. Người đang khiêu vũ, là hoa khôi Mẫu Đơn các, Liễu Y Y cô nương. Còn có Lan Nhi cô nương ở Di Hồng lâu và Miên Miên cô nương Kê Thúy viện. Người thắng cuộc chính là người nhận được phần thưởng có giá trị cao nhất. Cho nên những cô nương thanh lâu này mới chặn thuyền của Cơ tướng, hiến nghệ vì Cơ tướng, hy vọng sẽ nhận được sự ưu ái của Cơ tướng, đoạt được phần thưởng lớn nhất.” “Sao bản điện hạ lại không biết chuyện này?” Hoàng Phủ Vô Song trừng mắt quát. “Tiểu nhân từng nói với điện hạ, nhưng điện hạ không để ý.” Thị vệ kia quỳ xuống mặt đất, cực kỳ oan uổng nói. Thật ra việc này cũng không thể trách tên thị vệ kia, chắc là do Hoàng Phủ Vô Song đã đổ hết tâm trí vào mấy chiếc hoa đăng, cuối cùng mọi tội lỗi lại đổ lên người tên thị vệ. Hoàng Phủ Vô Song trừng mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, nói: “Nguyên Bảo, ngươi căng tai lên, mở to mắt nhìn xem hoa khôi nào khá hơn, lát nữa sẽ chọn lấy một người.” “Nô tài tuân mệnh!” Hoa Trứ Vũ kéo dài giọng nói, tuy ngữ điệu rất khiên tốn, nhưng không có chút vẻ nô tài nào. Lan nhi cô nương ở Di hồng lâu đánh đàn, Miên Miên cô nương Kê Thúy viện thổi tiêu. Đợi tới khi bốn hoa khôi thanh lâu biểu diễn xong, Hoa Trứ Vũ mỉm cười nói: “Băng Nhu cô nương Ôn Nhu phường, khúc Điệp luyến hoa kia nghe có vẻ náo nhiệt, nhưng thật ra lại rất mềm mại, có sự phấn khởi, lại ngầm có ý sầu oán, giọng hát nàng ta rất hay, ý thơ cũng rất hợp với không khí. Xét về tương đối mà nói, tiếng tỳ bà lại hơi kém. Nhưng, nếu so với điệu múa của hoa khôi Mẫu Đơn các, vẫn hơn được một bậc. Còn nữa, tuy tiếng đàn của Lan nhi cô nương Di hồng lâu khá êm tai, nhưng không sánh được với lời ca của Băng Nhu. Miên Miên cô nương tiếng thổi tiêu cũng không tệ, có thể ngang bằng với tiếng tỳ bà của Băng Nhu cô nương.” Hoa Trứ Vũ đem ưu nhược điểm của bốn cô nương nói qua một lần. Hoàng Phủ Vô Song chớp chớp mắt, nói: “Nói như vậy, ta nên lựa chọn Băng Nhu cô nương à? Nguyên Bảo, ngươi đi ra ngoài nói, bản công tử đưa tặng Băng Nhu cô nương năm trăm lượng bạc.” Hoa Trứ Vũ đang định nói, thì thấy bên thuyền Cơ Phượng Ly có một thị vệ đi ra, cao giọng hô: “Cơ tướng nhà ta tặng một gốc cây Mặc Lan cho Băng Nhu cô nương Ôn Nhu phường.” Không ngờ Cơ Phượng Ly lại ra tay trước, Hoàng Phủ Vô Song tức tới phát hỏa, lạnh giọng nói: “Không đưa cho Băng Nhu nữa, đưa cho Miên Miên cô nương Kê Thúy viện một ngàn lượng bạc.” Hoa Trứ Vũ bước ra khỏi khoang thuyền, đứng ở đầu thuyền, cao giọng hô: “Công tử nhà ta thích tiếng tiêu của Miên Miên cô nương Kê Thúy viện, đưa tặng Miên Miên cô nương một ngàn lượng bạc!” Hoa Trứ Vũ hô xong, thì có một thị vệ của Hoàng Phủ Vô Song cầm ngân phiếu một ngàn lượng qua đó. Một ngàn lượng bạc cũng không phải số tiền nhỏ, chắc hẳn Kê Thúy viện sẽ rất hân hoan, không ngờ Miên Miên cô nương kia lại không vui mừng chút nào, vẻ mặt buồn bã vô cùng. Quả nhiên, người chiến thắng cuối cùng là Băng Nhu. Phần thưởng của ai cao, người đó sẽ thắng. Một ngàn lượng bạc của Hoàng Phủ Vô Song lại không đáng giá bằng một gốc Mặc Lan của Cơ Phượng Ly, tuy nói Mặc Lan cũng là trân phẩm, nhưng không đáng giá như vậy. Rõ ràng, trong mắt dân chúng Vũ Đô, một lời tán thưởng của Cơ Phượng Ly có thể sánh bằng một ngàn lượng bạc. Hoàng Phủ Vô Song biết được kết quả, tức giận vô cùng, phân phó thị vệ đi ra ngoài hô lớn: “Công tử nhà ta cho Miên Miên cô nương một ngàn lượng bạc nữa, không biết đến bây giờ, ai là người thắng cuộc?” Chỉ thấy một thị vệ đứng trên con thuyền màu trắng nói: “Cơ tướng nói, phần thưởng của Miên Miên cô nương cao hơn, dĩ nhiên là Miên Miên cô nương thắng.” Lời vừa nói ra, Miên Miên cô nương Kê Thúy viện vui mừng bật khóc. Hoàng Phủ Vô Song cảm thấy chán nản, vốn hắn muốn tranh giành với Cơ Phượng Ly, nhưng đối phương khinh thường không thèm tranh với hắn. Trong lòng tức giận không có chỗ không chỗ bộc phát, bỗng trước mặt hắn hiện lên hình ảnh chiếc hoa đăng vẽ hình người, đang chậm rãi trôi gần tới con thuyền của Cơ Phượng Ly. Hoa đăng hắn tự tay làm trôi tới bên thuyền Cơ Phượng Ly, hắn vội bật dậy chỉ vào hoa đăng kia nói: “Nguyên Bảo, ngươi mau mang hoa đăng kia về đây.” Hoa Trứ Vũ khó xử nhìn ra ngoài, chỉ thấy mặt hồ mênh mông, sóng xanh dập dờn, tuy khoảng cách chiếc hoa đăng kia rất gần. Nhưng nàng lại không biết bơi lội. Nhìn hoa đăng chậm chạp trôi trên mặt hồ, nàng lập tức thi triển khinh công, chạy xẹt qua mặt hồ. Mỗi khi hai chân chạm đất, lại nhẹ nhàng điểm bàn chân đặt lên trên một chiếc hoa đăng, khẽ cúi người xuống lấy lực, rồi bật người nhảy lên cao. Chiếc áo màu xanh bay bay trong gió, giống như cánh bướm bay lượn, đi được một đoạn thì đã đến rất gần chiếc thuyền trắng, nàng lại vận lực lần nữa, lần này bởi vì phải xoay người, lực đạo lớn hơn một chút, ấn chìm một chiếc hoa đăng vào trong hồ, mới bắt được chiếc hoa đăng vẽ hình người vào tay. Vừa bắt được hoa đăng, liền nhìn thấy chiếc thuyền trắng trước mặt, Hoa Trứ Vũ nhẹ nhàng nhảy lên trên mép thuyền, thân ảnh lay động như hoa như sương, định lao vào mặt hồ lần nữa. “Không được đi!” Chỉ nghe thấy có một giọng nói thanh thúy truyền ra từ trong khoang thuyền, “Ngươi đạp hoa đăng của tiểu thư nhà ta xuống hồ, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, nói đi là đi luôn sao?” Hoa Trứ Vũ nghe vậy liền dừng lại, còn chưa kịp quay người, đã nghe thấy tiếng gió đánh úp lại, một chiếc dây thừng bay về phía cổ chân nàng. Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, một tay nâng hoa đăng, tay kia cho xuống dưới bắt ngay lấy sợi dây thừng, khẽ dùng chút lực, bay lên chiếc thuyền trắng. “A? Trên hoa đăng của ngươi, sao lại có bức họa của tiểu thư nhà ta.” Tiểu nha hoàn lấy dây thừng đánh lén nàng đang trừng mắt hỏi
|
Chương 58 Tiểu nha hoàn trừng mắt hỏi. Hoa Trứ Vũ như hạc lạc bình sa bay xuống vị trí đầu thuyền. Cánh tay áo bị gió đêm thổi tung lên, phấp phới trong không trung. Ở phía đầu thuyền tỏa ra ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn ngọc lưu ly hình ngũ giác, khiến cả thân người nàng ngời sáng. Tiểu nha hoàn nhìn thấy trang phục của Hoa Trứ Vũ chỉ là trang phục hạ nhân, khí thế đang lên rất cao, nhưng đợi đến khi nhìn thấy rõ hình dạng Hoa Trứ Vũ, lại không tự chủ được lui về sau hai bước, không biết là kinh ngạc vì vẻ xinh đẹp của Hoa Trứ Vũ, hay là vì khí thế bức người kia. “Đây là bức họa tiểu thư nhà ngươi? Vậy tiểu thư nhà ngươi chính là Ôn Uyển.” Hoa Trứ Vũ nâng hoa đăng lên, cười hỏi. Quả nhiên, không phải thân thể Ôn Uyển không khỏe, mà là có hẹn trước nên mới cự tuyệt Hoàng Phủ Vô Song. Nếu nha hoàn của nàng ta xuất hiện trên thuyền Cơ Phượng Ly, vậy có thể khẳng định Ôn Uyển cũng ở trên thuyền này. Không biết nếu Hoàng Phủ Vô Song biết được tin này, sẽ tức tới mức nào. “Mới vừa rồi, ngươi đã đạp hoa đăng của tiểu thư chìm xuống dưới hồ, ngươi phải giúp tiểu thư nhà ta vớt lên.” Tiểu nha hoàn lạnh giọng nói, đôi mắt chăm chú nhìn xuống mặt hồ, trong mắt tràn đầy tiếc hận. Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua mặt hồ, chỉ thấy trên mặt hồ trôi đầy những hoa đăng đang tỏa sáng, chiếc hoa đăng kia đã sớm chìm đến đáy hồ, muốn nàng vớt lên kiểu gì? Nhìn vẻ mặt của tiểu nha hoàn, chắc chiếc hoa đăng kia là thứ do đích thân Ôn Uyển làm. “Cho dù có vớt lên được, chỉ sợ cũng không dùng được nữa, không bằng, ngươi mang hoa đăng này tới cho tiểu thư nhà ngươi đi.” Nói thẳng ra, chuyện này là nàng không đúng, không nên đạp hoa đăng của người ta xuống hồ. Dù sao hoa đăng trong tay nàng chính là của Hoàng Phủ Vô Song làm cho Ôn Uyển, đưa cho nàng ta là thích hợp nhất. “Phi, nói cho ngươi biết chiếc hoa đăng này của ngươi với những hoa đăng mấy tên xú nam nhân kia làm cho tiểu thư, sao có thể sánh được với hoa đăng tự tay tiểu thư nhà ta làm? Hơn nữa, tiểu thư nhà ta cũng không tùy tiện nhận hoa đăng của người khác.” Tiểu nha hoàn nhìn lướt qua hoa đăng trong tay Hoa Trứ Vũ, cất giọng ngạo mạn nói, tiểu thư nhà nàng, không thiếu nam nhân muốn tặng hoa đăng. Hoa đăng do Hoàng Phủ Vô Song làm, cũng không được tính là tinh xảo, nhưng cũng là tâm huyết của hắn, vậy mà lại bị một nha hoàn ghét bỏ, còn bị gọi là xú nam nhân, có thể đoán nếu Hoàng Phủ Vô Song nghe được, nhất định sẽ sút thẳng tiểu nha hoàn này xuống hồ. “Nếu vậy, tại hạ xin được cáo lui. Việc vừa rồi, quả thật là tại hạ không đúng. Nhưng là, ngoài chiếc hoa đăng này, thật sự tại hạ không còn thứ gì có thể bồi thường, có lẽ công tử nhà ta sẽ có thứ bù đắp cho Ôn tiểu thư.” Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, thản nhiên nói. “Từ đã, chiếc thuyền này không phải chỗ ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ngươi phải đoán được câu đố của tiểu thư nhà ta.” Tiểu nha hoàn ngân nga nói. Hoa Trứ Vũ nghe thấy vậy liền dừng lại, tựa người vào hàng lan can bằng gỗ hoa lê, quay đầu nhìn về phía tiểu nha hoàn, khóe môi hơi nhếch, đôi má lúm đồng tiền trên mặt xoáy càng lúc càng sâu. “Tốt lắm, nếu trên thuyền đã có quy định như vậy, tại hạ cũng không ngoại lệ, xin mời ra đề bài!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, đôi mắt trong suốt, như bảo thạch lấp lánh, tươi cười rạng rỡ, giống như đóa hoa mùa xuân. Xung quanh có không ít thuyền hoa vây quanh xem náo nhiệt, mấy du khách đều tập trung ở phía đầu thuyền mình quan sát. Tiểu nha hoàn bị nụ cười của Hoa Trứ Vũ làm cho ngẩn ngơ, hồi lâu mới khôi phục tinh thần, giơ tay chỉ vào mấy chiếc hoa đăng phía đầu thuyền. Hoa Trứ Vũ lững thững đi đến trước một chiếc hoa đăng, đem kéo tờ giấy dán bên trên xuống, chỉ thấy trên mặt giấy viết: “Trùng nhập phượng oa bất kiến điểu, thất nhân đầu thượng trường thanh thảo. Tế vũ hạ tại hoành sơn thượng, bán cá bằng hữu bất kiến liễu.” Đây là một bài thơ, mỗi một câu có một chữ, bốn chữ ghép lại thành một từ. Cũng không quá khó, không cần nghĩ ngợi nhiều, nàng liền nói: “Phong hoa tuyết nguyệt.” Tiểu nha hoàn ngẩn người, không ngờ Hoa Trứ Vũ trả lời nhanh như vậy, lúc đầu nàng nhìn thấy câu đố này còn phải vát óc suy nghĩ bao lâu. “Ngươi đoán tiếp câu này đi!” Tiểu nha hoàn chỉ vào hoa đăng bằng lụa mỏng hình mái vòm. Hoa Trứ Vũ kéo tờ giấy xuống, tập trung nhìn xuống, là câu đố đoán chữ, có nội dung là: Cổ nguyệt chiếu thủy thủy trường lưu, thủy bạn cổ nguyệt độ xuân thu. Lưu đích thủy quang chiêu cổ nguyệt, bích ba thâm xử hảo phiếm chu.” Hoa Trứ Vũ không cần nghĩ ngợi nhiều liền đáp: “Đây là chữ Hồ.” “Còn cái này, nếu ngươi đoán được, thì không cần bồi thường hoa đăng kia nữa. Câu này cả tiểu thư nhà ta cũng không đoán ra!” Tiểu nha hoàn nói. Hoa Trứ Vũ nghiêm túc cầm lấy câu đố kia, câu đố là: Hàn trắc trọng trọng điệp điệp, nhiệt tắc tứ tán phân lưu, huynh đệ tứ nhân hạ huyện, tam nhân nhập châu, tại thôn lý chích tại thôn lý, tại thị đầu chích tại thị đầu.” Hoa Trứ Vũ suy nghĩ rất lâu, tiểu nha hoàn đắc ý nói: “Thế nào, không đoán được chứ gì!” Hoa Trứ Vũ trâm tư hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ cười. Câu này cũng không khó, chẳng qua nói đáp án là một chữ, nhưng cũng không phải là một chữ. Chẳng qua chỉ là một bộ thủ thiên bàng, do đó mới khó đoán. “Đáp án là chữ điểm.” Hoa Trứ Vũ cười nói. Mỗi câu đều có chứa chữ “Điểm”, vả lại mỗi câu đều chỉ ra “Điểm”, do đó, đáp án của câu đố này chính là một chữ “Điểm”. “Điểm?” Tiểu nha hoàn sửng sốt, ngây ngốc một hồi, rồi bừng tỉnh lại nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, trong mắt không giấu được vẻ khâm phục. Hoa Trứ Vũ đứng yên trên mũi thuyền, cảm giác được đằng sau bức rèm che kia, phía trong khoang thuyền đang có một ánh mắt sáng quắc dừng trên người nàng, giống như muốn nhìn thấu con người nàng. “Oanh nhi, ngươi thật vô lễ.” Một giọng nói mềm mại truyền ra từ khoang thuyền, sau đó bức rèm che được một bàn tay trắng nõn vén lên, một cô nương mười bảy, mười tám tuổi bước ra ngoài. Nàng ta mặc một chiếc áo dài màu lam nhạt áo dài và la quần đồng màu, trên hông thắt một chiếc đai màu bạc, trên đai có mang một chiếc đồng tâm kết thả xuống đong đưa theo tà váy, lay động theo gió. Một mái tóc đen búi theo kiểu Mã Trâm, làn da trắng như tuyết, gương mặt như ánh trăng, hàng mi đen nhánh, đôi mắt như làn thu thủy, trên môi chỉ nở nụ cười hờ hững, ôn nhu mà uyển chuyển hàm xúc. Đây là lần đầu tiên Hoa Trứ Vũ nhìn thấy Ôn Uyển thật sự, mấy lần trước, những chuyện nàng gặp phải, đều có liên quan tới cô gái này, nàng không nhịn được đánh giá nàng ta từ đầu đến cuối. Xem ra danh hiệu Nam Triều đệ nhất tài nữ của Ôn Uyển cũng không phải chỉ có hư danh, quả nhiên, mỹ mạo khuynh thành. Mấy hoa khôi thanh lâu vừa rồi hiến nghệ cũng rất xinh đẹp, nhưng có lẽ vì các nàng lưu lạc chốn phong trần, nên vẻ đẹp cũng mang theo một vẻ phong trần, có phần lả lướt. Mà vẻ đẹp của Ôn Uyển, là vẻ đẹp đoan trang, uyển chuyển hàm xúc, có khí chất của một tiểu thư khuê các. “Vị công tử này, tiểu tỳ đã vô lễ đã đắc tội với công tử, mong công tử đừng để trong lòng.” Ôn Uyển vén tà áo thi lễ với Hoa Trứ Vũ, giọng nói đều đều. Ánh mắt thu thủy chuyển động, nhìn về phía tiểu nha hoàn quát lên, “Oanh nhi, mau nhận tội với vị công tử này!” Oanh nhi nghe thấy Ôn Uyển nói vậy, vội vàng, cuống quít đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, nói: “Xin lỗi công tử!” “Ôn tiểu thư không cần khách khí, mới vừa rồi là tại hạ không cẩn thận đạp hoa đăng của tiểu thư vào trong hồ, thật có lỗi, tại hạ cáo lui trước.” Hoa Trứ Vũ một tay nâng hoa đăng, hai chân đặt trên sàn thuyền khẽ nhún, xoay một vòng trên lan can, định nhảy xuống dưới. Nàng đã nhìn thấy thuyền của Hoàng Phủ Vô Song dần dần tiến về phía này, lúc này không cần phải băng qua nước hồ, cũng có thể trực tiếp nhảy về phía đó. Hoa đăng trong tay, vẫn nên cầm về, để Hoàng Phủ Vô Song tự tay tặng cho Ôn Uyển vậy. Nhưng cũng không biết, nếu Hoàng Phủ Vô Song nhìn thấy Ôn Uyển xuất hiện trên thuyền Cơ Phượng Ly, sẽ cáu giận tới mức nào! “Vị tiểu ca đừng đi vội, huynh đã đoán được câu đố của tướng gia, tướng gia có thưởng! Tiếp theo……..” Chỉ nghe thấy trên sàn tàu có những tiếng leng keng, rồi một giọng nói trầm khàn vang lên. Vừa nghe giọng của người này, Hoa Trứ Vũ đã có thể nhận ra nội lực của hắn rất hùng hậu, chính là của một võ lâm cao thủ. Hoa Trứ Vũ đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy trên đầu thuyền đã xuất hiện thêm một người đàn ông thô kệch, người đàn ông kia giơ tay lên, mấy khối kim loại lóe màu sáng bạc bay tới tập kích những huyện đạo quan trọng của nàng. Cái gì gọi là ban thưởng, rõ ràng là muốn thử võ công của nàng. Hoa Trứ Vũ nhíu mắt lại, một tay nâng hoa đăng, thầm vận chân khí, thân mình nhoáng cái đã bay lên giữa không trung, giống như cánh chim sơn ca, thoát khỏi mấy đĩnh bạc ném tới. Sau đó, thừa dịp rơi xuống, tay phải vung lên, tay áo bay bay trong gió, hướng về phía mấy đỉnh bạc đang bay loạn.
|
May mà, quần áo nàng mặc hôm nay, có ống tay áo rất rộng, nếu không, nàng cũng không thể lấy được mấy đỉnh bạc này. “Đa tạ Cơ tướng ban thưởng!” Hoa Trứ Vũ cất tiếng nói trong trẻo, cũng đúng lúc thuyền của Hoàng Phủ Vô Song tiến lại gần, Hoa Trứ Vũ vững vàng bay xuống phía đầu thuyền. Lúc này mọi người mới biết, thì ra câu đố cuối cùng là của Cơ tướng nghĩ ra, Hoa Trứ Vũ có thể giải đáp được, khiến những người đứng trên thuyền hoa xung quanh nhìn nàng đầy tán thưởng. Hoa Trứ Vũ đứng trên mũi thuyền, quay đầu nhìn lại, đã không thấy người đàn ông thô kệch vừa tập kích nàng đâu nữa. Trên chiếc thuyền trắng, chỉ có hai người đang đứng đón gió. Bóng đêm thê lương, hơi nước trên mặt hồ bốc lên rất lớn, nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn thấy rất rõ một người con trai mặc chiếc áo dài màu trắng, đúng là đương triều Tả tướng, Cơ Phượng Ly. Mi đẹp như vẽ, tà áo trắng phiêu dật trong gió, mái tóc màu đen dài như suối chảy, toàn thân một vẻ thanh lịch, tao nhã không gì sánh được. Lúc hai chiếc thuyền lướt qua nhau, đúng lúc gió đêm thổi mạnh, tung bay tà áo choàng dài của hắn, lộ ra một bộ quần áo theo kiểu Hành Vân bình thường. Hắn thản nhiên nhìn Hoa Trứ Vũ gật đầu, trong đôi mắt sâu thẳm như đêm, tỏa ra ánh sáng mênh mông như mặt trăng trên cao. Chiếc thuyền trắng ngày càng xa dần, nàng mơ hồ nhìn thấy hắn cầm một cây sáo ngọc trong tay, thổi lên một khúc nhạc xinh đẹp trong trẻo. Tiếng sáo giống như khúc nhạc nơi tiên giới, vờn quanh làn nước hồ mênh mông, triền triền, miên miên, rung động lòng người. Hai bóng người một trắng một xanh, đứng dưới ánh trăng mông lung, hài hòa như một đôi người ngọc khai sinh giữa trời đất. Hoa Trứ Vũ nhìn chiếc thuyền trắng dần dần đi xa, hàn ý che dấu trong mắt, rất lạnh, vô cùng lạnh. Làm nàng vén bức rèm che lên, liền nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của Hoàng Phủ Vô Song, giống như hắn vẫn luôn đứng bên cạnh bức rèm che, tận mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Sự tức giận khiến ngũ quan tinh xảo xinh đẹp trên khuôn mặt tuấn tú của hắn phủ một tầng tăm tối dày đặc, hai hàng lông mày nhíu chặt lại như sắp bị đốt cháy. Hắn cuộn chặt tay lại, phía trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Tình cảnh này càng khiến Hoa Trứ Vũ tin rằng, nắm tay của hắn có thể đấm về phía nàng bất kỳ lúc nào. Ánh mắt đảo qua một vòng, liền nhìn thấy không ít thái giám và thị vệ nằm rên rỉ trong khoang thuyền, trên mặt đầy những vết xanh tím. Vẻ mặt này, hình như đã trút hết nỗi lòng, nhưng sự tức giận vẫn còn chưa tiêu tan. Thái tử điện hạ từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bây giờ đã hoàn toàn bị đả kích. Hoa Trứ Vũ cũng không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, thì đúng lúc này, Hoàng Phủ Vô Song nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy Hoa Trứ Vũ ngã về phía ván thuyền. Hai bàn tay vốn đang nắm chặt, thì lúc này đang gắt gao đặt trên cổ Hoa Trứ Vũ. “Ngươi nói xem, bản điện hạ có chỗ nào không bằng Cơ Phượng Ly? Bản điện hạ là Thái Tử, có phụ hoàng, mẫu hậu sủng ái ta, thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của ta. Nhưng tại sao, nàng lại vì hắn cự tuyệt bản điện hạ, ngươi nói xem, ta nên làm gì bây giờ?” Hoàng Phủ Vô Song khàn giọng hét lên, chỉ một lát sau, giọng nói thô trầm đã từ từ khàn đặc lại. Hắn vừa gào thét, vừa dồn sức vào tay, Hoa Trứ Vũ bị hắn siết chặt làm hai gò má đỏ bừng, không thở nổi. Nàng sợ nếu nàng không ra tay chặn hắn lại, sẽ bị hắn bức chết. Nàng vừa nghĩ, vừa nhìn Hoàng Phủ Vô Song đang nhìn nàng. Nàng nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nở ra một nụ cười dịu dàng. Dưới ánh đèn đuốc lay động trong khoang thuyền, nụ cười của nàng đầy diễm lệ, có một loại mị hoặc mê người khó nói nên lời. Hoàng Phủ Vô Song chỉ cảm thấy mình giống như bị sét đánh, đột ngột nhận ra mình đang làm gì, suýt chút nữa đã hại chết người trước mắt. Cảm giác lạnh thấu xương xông lên, hắn khẽ run rẩy, chậm rãi buông lỏng tay ra. Hắn thở hổn hển nằm vật xuống mặt thuyền, trong đầu hiện lên hình ảnh Hoa Trứ Vũ đang cười. Đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, có một loại ý nhị không nói nên lời, giống như một dòng suối mát tiêu hủy toàn bộ tức giận trong lòng hắn, trong lòng hắn chấn động, vội vàng đứng bật dậy, nhìn về phía cổ Hoa Trứ Vũ, chỉ thấy nàng đang cúi đầu, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy những dấu tay màu đỏ trên cổ nàng. Hắn tự mỉa mai chính mình, cảm thấy mình đã phát cuồng thật rồi, hắn là người hắn đích thân sai người tới thiến, cho dù có đẹp đến mấy, cũng là đàn ông. À không đúng, phải nói, là bất nam bất nữ. “Sao vừa rồi ngươi không phản kháng, bản điện hạ biết ngươi có võ công, có thể đánh bại ta, cũng có thể giết ta!” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi hỏi. Hoa Trứ Vũ ngồi trên thuyền, lười biếng cười nói: “Ta là nô tài của điện hạ, nếu điện hạ muốn trút giận, cũng phải cam tâm tình nguyện, nào dám phản kháng, càng không có khả năng phản kháng!” Hoàng Phủ Vô Song nhìn nàng, chậm rãi nói: “Nguyên Bảo, rốt cuộc, ngươi tiến cung có mục đích gì?” Hắn đã phái người đến Túy Tiên phường dò hỏi, nhưng không tra ra được lai lịch Hoa Trứ Vũ. Chẳng lẽ sự thật giống như lời nàng nói, nàng chỉ là một lãng tử giang hồ không có gia đình? Nhưng khi hắn nhìn thấy khí chất trên người Hoa Trứ Vũ, hoàn toàn không giống con nhà bình dân, những đệ tử tục gia hay là giang hồ lãng tử. “Đừng nói ngươi vì muốn phụ tá ta, ngươi chỉ vì tham vọng của chính mình!” Mặt hắn trầm xuống, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Hoa Trứ Vũ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Vô Song, phát hiện ra hắn cũng không hề hồ đồ, liều lĩnh như nàng tưởng tượng, hắn cũng biết đi thăm dò lai lịch của nàng. Mà hiện tại, sắc mặt của hắn trầm như vậy, còn mím chặt môi, đầy vẻ nghiêm túc, lại có vài phần uy nghiêm. “Nô tài muốn báo thù.” Hoa Trứ Vũ nửa thật nửa giả nói, chỉ có như vậy, mới có thể làm hắn tin tưởng nàng. Hơn nữa, dựa vào tình hình tối nay, có thể dễ dàng nhận ra Hoàng Phủ Vô Song và Cơ Phượng Ly xung khắc với nhau như nước với lửa. “Kẻ thù là ai?” Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày hỏi. “Không dám giấu điện hạ, chính là Cơ Phượng Ly, ban đầu nô tài tới Vũ Đô là muốn ám sát hắn, nhưng thuộc hạ của hắn có rất nhiều người tài giỏi, nô tài đành phải đến nương nhờ Túy Tiên phường. Không ngờ lại gặp được điện hạ, ngẫu nhiên vào trong cung, bây giờ, nô tài đã quyết tâm trợ giúp điện hạ, lật đổ Cơ Phượng Ly.” Hoa Trứ Vũ nói. “Bản điện hạ cũng nhận ra!” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn. Lời nói của Hoàng Phủ Vô Song, khiến Hoa Trứ Vũ cả kinh. Hắn nhận ra? Nhận ra nàng có thù oán với Cơ Phượng Ly? Chẳng lẽ biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao? Vậy chẳng phải Cơ Phượng Ly cũng có thể nhận ra? “Mới vừa rồi, lúc thuyền của bọn họ đi xa, trong ánh mắt của ngươi, chỉ có hận ý, rất đậm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Cơ Phượng Ly. Nếu bản điện hạ không nhận ra được thì đúng là thằng ngốc.” Hoàng Phủ Vô Song phát tiết xong, tâm trạng cũng tốt lên nhiều, cầm lấy đũa trúc, bắt đầu dùng bữa. Bọn thị vệ đang quỳ rạp trên mặt đất nhìn thấy liền đi tới hầu hạ. Nhưng hắn lại vung tay lên, cho bọn họ lui hết ra ngoài. Hoa Trứ Vũ nghĩ, sau này, mình nên tự học cách che giấu cảm xúc, nếu mới nhìn thấy Cơ Phượng Ly mà đã như vậy, thì nếu nhìn thấy Viêm Đế, nàng nghi ngờ mình sẽ đột ngột biến thành thích khách xông lên giết chết hắn! “Điện hạ có biết người vừa tập kích nô tài là ai không?” Hoa Trứ Vũ chậm rãi hỏi. Hoàng Phủ Vô Song hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi đừng thấy bề ngoài Cơ Phượng Ly chỉ là một thư sinh yếu ớt, nhưng từ khi hắn vào triều làm quan, đã thu phục được không ít phần tử cặn bã trong chốn giang hồ về phục vụ cho triều đình. Người mới tập kích ngươi, là một thuộc hạ của hắn, người trong giang hồ gọi hắn là Đồng Thủ. Nghe nói cũng là hậu nhân danh môn, nhưng không biết đã phạm vào chuyện gì, bị người trong võ lâm đuổi giết, nên mới chịu quy hàng triều đình. Chắc Cơ Phượng Ly nghĩ bản điện hạ không có nổi một thuộc hạ tài ba, nên mới phái Đồng Thủ kia đi thử võ công của ngươi, chắc hắn cũng đoán ra được thuyền này là của bản điện hạ.” Hoàng Phủ Vô Song đập đũa xuống bàn, cảm thấy không ăn nổi thứ gì nữa, lạnh lùng nói: “Hắn muốn giúp Nhị đệ lên làm hoàng đế, nhưng cũng nên nhìn xem Nhị đệ có năng lực này không.” Hoàng Phủ Vô Song có một hoàng đệ, tên là Hoàng Phủ Vô Thương, bé hơn hắn nhiều, do một cung nữ trong hậu cung sinh ra, lúc bé bị ngã gẫy chân, trước nay chưa bao giờ được sủng ái. Đãi ngộ giữa hắn và Hoàng Phủ Vô Song có thể nói là người trên trời kẻ dưới đất, Hoàng Phủ Vô Song năm tuổi đã được làm Thái Tử, nhưng còn Hoàng Phủ Vô Thương, cho đến bây giờ còn chưa được phong hiệu Vương gia. Nói như vậy, việc Hoàng Phủ Vô Song đối địch với Cơ Phượng Ly không hoàn toàn chỉ vì Ôn Uyển, mà còn liên quan đến tranh chấp trong triều đình. Đương nhiên, những điều này cũng chỉ do Hoàng Phủ Vô Song phỏng đoán, việc đại thần kết bè kết cánh với hoàng tử tranh giành ngôi vị hoàng đế, chính là tử tội, Nếu Hoàng Phủ Vô Song có chứng cớ, thì đã sớm chạy tới chỗ lão hoàng đế buộc tội Cơ Phượng Ly. Nhưng cho dù thế nào, bây giờ Hoàng Phủ Vô Song cũng không nghi ngờ nàng nữa, nàng đã có thể yên ổn ở trong cung, những chuyện về sau, có thể dần dần tính toán. Bóng đêm càng lúc càng sâu, làn gió lạnh thê lương xuyên qua khung cửa sổ thổi vào trong khoang thuyền, làm Hoa Trứ Vũ khẽ rùng mình.
|
Chương 59 Thái giám Đông cung cũng là một phần của hoàng cung, do tổng quản kính sự phòng quản lý, từ sau khi Nguyên Bảo bị phân đến Đông cung vẫn luôn được sai đi làm công việc quét dọn, cũng không có giao tiếp nhiều với bên ngoài, nên những người biết hắn không nhiều. Còn Hoa Trứ Vũ, sau cái đêm du ngoạn Thanh hồ, Hoàng Phủ Vô Song đã thăng nàng lên thành thái giám tùy thân, cũng coi như được thăng chức. Tuy mỗi ngày vẫn phải làm những việc vụn vặt như bưng trà rót nước, nhưng vẫn có thể nghe ngóng được những việc trong triều. Có một ngày, Hoàng Phủ Vô Song vừa ra khỏi ngự thư phòng, chắc do đã bị nhóm Thái Phó lải nhải phát phiền, nên kéo Hoa Trứ Vũ với vài tên tiểu thái giám đi đến ngự hoa viên giải sầu. Mới đi được nửa đường, liền nhìn đến phía trước có mấy tiểu thái giám vây quanh một con ngựa cao lớn, đang đi về phía này. Hoàng Phủ Vô Song vừa thấy tình cảnh này, cuống quít dẫn mấy tên tiểu thái giám đứng gọn vào một bên đường, cúi đầu yên lặng. Chưa đầy một nén hương sau, đã nghe thấy tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, còn có một giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo: “Thái Tử ca ca, sao huynh lại ở đây!” Hoa Trứ Vũ ngước mắt, chỉ thấy phía trên con ngựa màu tuyết trắng đang đi tới kia là một thiếu niên, thiếu niên kia cùng lắm mới có mười lăm, mười sáu tuổi, bộ dáng cũng không thể coi là đẹp, nhưng không có sự kiêu căng như Hoàng Phủ Vô Song, rất dễ gần. Nhưng, có vẻ như thiếu niên này từ nhỏ đã luôn ốm yếu, bệnh tật, sắc mặt tái nhợt, trong mắt cũng đầy vẻ hư nhược. “Ta còn đang không hiểu, phụ hoàng vốn luôn ngồi xe ngựa đi lại trong cung, chưa bao giờ cưỡi ngựa, sao hôm nay lại cưỡi ngựa như vậy, chẳng lẽ là muốn đi săn bắn? Nhưng ta chưa từng nghe ai nhắc tới chuyện đó! Thì ra là tên tiểu tử nhà ngươi, còn không xuống mau!” Hoàng Phủ Vô Song bước đến trước mặt thiếu niên, một tay ghì chặt lấy đầu con ngựa trắng. Thiếu niên kia cũng không ngờ Hoàng Phủ Vô Song lại giữ ngựa của hắn lại, gương mặt vốn đang tái nhợt càng thêm trắng bệch, hắn nhìn Hoàng Phủ Vô Song, khẽ hỏi: “Thái Tử ca ca, huynh định làm gì vậy?!” “Vô Thương, lá gan của ngươi bắt đầu lớn từ khi nào vậy, ngươi nghĩ ai cũng có thể tùy tiện cưỡi ngựa trong cung sao? Ngoài bản Thái Tử với phụ hoàng, ngươi được phép cưỡi ngựa sao, còn không xuống mau.” Hoàng Phủ Vô Song vừa nói, vừa giơ tay áo lên, ra vẻ như sắp túm Hoàng Phủ Vô Thương lôi xuống. Hoàng Phủ Vô Song bị đám Thái Phó làm cho bực bội, đang không có chỗ phát tiết, đủ có thể thấy, Hoàng Phủ Vô Thương sẽ gặp xui xẻo. Những thị vệ đi theo sợ hãi, cuống quít xông lên ngăn lại, có người thận trọng bẩm báo: “Thái Tử điện hạ, chân Nhị điện hạ đi lại không tiện, là Hoàng Thượng đặc chuẩn cho Nhị điện hạ cưỡi ngựa trong cung!” “Đi lại không tiện, không phải còn có kiệu sao?……” Hắn chưa nói hết câu, liền sững sờ đứng yên tại chỗ. Cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đầu óc muốn nổ tung. Cưỡi ngựa trong cung, là đặc quyền các hoàng đế triều đại trước ban cho Thái tử, các hoàng tử không có đặc quyền này. Nhưng cũng không phải không có ngoại lệ, và những ngoại lệ kia đều xảy ra biến cố. Vĩnh đế tiền triều từng ban cho Tam hoàng tử của mình đặc quyền này, sau đó không lâu, Thái Tử bị phế, lập Tam hoàng tử kia lên làm tân Thái Tử. Cho nên, có thể nói việc ban cho hoàng tử đặc quyền cưỡi ngựa trong cung là đại diện cho việc phế bỏ Thái Tử, cũng là tuyên bố ngầm của hoàng đế. Hoàng Phủ Vô Song sững sờ đứng ở nơi đó, ánh nắng đầu hạ tuy không có mãnh liệt, còn có cả một tầng lá cây dày đặc che kín, nhưng khi chiếu lên khuôn mặt hắn, có thể nhìn thấy trên trán hắn đang chảy mồ hôi lạnh. “Được, được lắm, nếu phụ hoàng đặc biệt ân chuẩn, vậy ngươi đi đi!” Hắn phất phất tay, trên môi nở nụ cười lạnh, trong mắt có một tia lạnh lẽo. Không chờ Hoàng Phủ Vô Thương rời đi, hắn đã đi trước một bước. Hoa Trứ Vũ và mấy tiểu thái giám cuống quít chạy theo sau, trước khi rời đi, Hoa Trứ Vũ còn lặng lẽ nhìn qua Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Vô Thương không được sủng ái này, chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn trên ngựa, nhìn về phía Hoàng Phủ Vô Song vừa rời đi, con ngươi màu đen của hắn, lộ ra một cỗ khí thế xuất trần. Đông cung. Toàn bộ cửa sổ chạm trổ bằng gỗ hoa lê đang mở rộng, tuy đang là đầu hạ, nhưng gió đêm vẫn có phần lành lạnh, mỗi lần phần phật thổi qua, đều làm những cánh cửa sổ kia phát ra âm thanh kẽo kẹt. Hoàng Phủ Vô Song ngồi gần bên một khung cửa sổ, nhìn về phía dãy phòng sau hoa viên, trên đầu không mang ngọc quan, một mái tóc đen rơi xuống, nhẹ nhàng phiêu đãng theo gió đêm. Từ sau khi trở về, đến bữa tối hắn cũng không dùng, chỉ yên lặng ngồi ở đó, tính ra, cũng đã gần hai canh giờ. Hai canh giờ liền ngồi yên không nhúc nhích cũng không khó, nhưng đối với Hoàng Phủ Vô Song thì lại có phần kỳ quái. Thường thường, nếu như gặp chuyện không vui, Hoàng Phủ Vô Song sẽ đến bãi đất trống sau hoa viên đánh bao cát, hoặc coi các tiểu thái giám như bao cát mà đánh đấm một trận. Khiến trong cung gà bay chó sủa, nhưng hắn lại không làm gì, chỉ yên lặng ngồi ở nơi đó, không tức giận, không ra oai, nhưng lại khiến những cung nữ, thái giám nơm nớp lo sợ. Giống như bầu trời âm u, không biết lúc nào sẽ nổ sấm. Hoa Trứ Vũ là thái giám tùy thân của Hoàng Phủ Vô Song, chủ giận không ăn cơm, nàng cũng không thể ăn cơm. Chủ giận ngồi ngẩn người, nàng cũng phải ngẩn người theo. Nhưng nàng có thể hiểu được, vì sao Hoàng Phủ Vô Song lại trở nên như vậy. Mọi chuyện hôm này nàng cũng đã nhìn thấy, nếu là nàng, cũng sẽ cảm thấy khổ sở. Nếu Viêm Đế sớm làm như vậy, thì Hoàng Phủ Vô Song đã cảm nhận được mối nguy hiểm cận kề, nhưng trước nay hắn chỉ nghĩ mẫu thân mình là hoàng hậu, nghĩ tới huynh đệ của mình là người tàn tật, thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ là hắn. Ánh trăng thản nhiên trèo lên trên cao, tỏa ra vô số sợi bạc quấn quít quanh cửa sổ. Những nhánh dây hoa trắng bò quanh gốc cây, càng hắt lên ánh sáng tịch mịch, như đồng cảm với khuôn mặt giá rét của Hoàng Phủ Vô Song. Có một tiểu thái giám không biết tâm trạng Hoàng Phủ Vô Song đang cực xấu, trên đầu đầy mồ hôi vội vã chạy tới, trên cánh tay còn có một con chim ưng, mở miệng tranh công: “Điện hạ, mấy hôm trước ngài bảo nhóm nô tài hầm ưng, quả thật là rất vất vả, điện hạ nhìn xem, nhất định con này sẽ vượt qua con của Cao công tử.” Bọn công tử quý tộc Nam Triều, rảnh rỗi không có việc gì làm, đều tự đi tìm thú vui cho mình, thí dụ như: Xúc cúc, hầm ưng…… Việc hầm ưng đòi hỏi phải có kỹ thuật cao, sau khi chọn được con ưng tốt, ngay từ đầu phải thuần phục dã tính của nó, phải bỏ đói nó. Đem ưng đặt lên trên cánh tay, mấy ngày liền không được cho con ưng kia ăn gì, cũng không cho nó ngủ. Chỉ cần vừa mơ màng, là phải lay cho con ưng tỉnh lại. Quá trình ‘hầm’ này xảy ra trong vòng mấy ngày, nên một người không thể làm được, mà phải có vài người thay phiên nhau. Hầm ưng như vậy, thì khi đến ngày phóng ưng, mọi người sẽ đến ngoại ô. Lúc thả ra, nó sẽ rất dũng mãnh, dù là con thỏ hay con báo nào, cũng không thoát khỏi cặp mắt nhạy bén của nó. Lúc đầu Hoàng Phủ Vô Song còn cảm thấy mới lạ, còn tự mình hầm, nhịn ăn hai ngày đã không chịu nổi, liền giao cho mấy tên tiểu thái giám làm thay. Bây giờ, tiểu thái giám này đã nhịn ăn liên tục mấy ngày, cảm thấy đã có kết quả, liền chạy tới tranh công với Hoàng Phủ Vô Song. Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy lời của tiểu thái giám, chỉ thở hắt ra một hơi, mệt mỏi quay người lại, đôi mắt ảm đạm đột ngột trở nên lợi hại, giống hệt như con chim ưng đang đậu trên tay tiểu thái giám. “Thả nó đi!” Hoàng Phủ Vô Song xoay người nhảy ra khỏi lan can cửa sổ. Tiểu thái giám nhất thời cảm thấy choáng váng, tay chân luống cuống thả con ưng trên cánh tay ra ngoài, con ưng kia được tự do, lập tức vỗ cánh bay xa. Hoa Trứ Vũ khẽ nhíu mày, xem ra, Hoàng Phủ Vô Song cũng không định làm một người xúc cúc hầm ưng sống qua ngày nữa. Vào trong điện, Hoàng Phủ Vô Song đang ra lệnh bày thức ăn, làm mấy tiểu thái giám cuống quít bưng món ăn lên. Hoàng Phủ Vô Song ngồi gẩy gẩy hạt cơm, vừa hỏi: “Giang Bắc không mưa, khiến hạn hán kéo dài, một hạt thóc cũng không thu được, phụ hoàng đang muốn mở quốc khố cứu giúp nạn dân, hôm nay Thái Phó hỏi bản điện hạ có thể làm được việc này không, các ngươi cảm thấy bản điện hạ có nên đi không?” Hoa Trứ Vũ trầm mặc, Hoàng Phủ Vô Song làm Thái Tử nhiều năm, nhưng chỉ giúp Hoàng Thượng xử lý một số việc vụn vặt, những chuyện đại sự, vẫn chưa cho hắn nhúng tay vào. Nếu lần này hắn có thể hoàn thành việc phát chẩn, tin rằng Viêm Đế sẽ không coi hắn chỉ là một đứa bé ngỗ nghịch như trước. Nhưng, việc phát chẩn, không hề đơn giản, bởi một khi có hạn hán hay nạn úng, thường đi kèm với sự bạo loạn của nạn dân. Hoa Trứ Vũ ở Tây Cương nhiều năm, những chuyện như vậy đã nhìn thấy không ít. Nhưng, những chuyện kiểu này, cần phải có một đại thần trong triều tiến cử, Hoàng Thượng không thể đích thân tuần du, nhưng Thái Tử thì có thể. “Mặc kệ, lần này không đi không được.” Hoàng Phủ Vô Song không đợi mấy tiểu thái giám kia đáp lời, liền buông đũa xuống, kiên định nói. Hôm nay ở ngự thư phòng, có vài vị Thái Phó nhắc nhở hắn chuyện này, nhưng hắn chỉ cảm thấy họ thật phiền phức. Còn bây giờ, hắn lại cảm thấy vô cùng quan trọng. Có lẽ, hắn bị hình ảnh Hoàng Phủ Vô Thương cưỡi ngựa trong cung kích thích, khiến hắn cảm thấy, mình cũng nên làm chuyện gì đó! “Không biết nô tài có thể đi cùng điện hạ không?” Hoa Trứ Vũ lẳng lặng hỏi. Hoàng Phủ Vô Song ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, lại chỉ nhìn thấy một đôi mắt trong suốt như dòng nước mát, còn có vẻ trầm tĩnh mà cứng cỏi, khiến tâm trạng đang rối bời của hắn dần ổn định trở lại. Hắn xiết chặt hai hàng lông mày, liếc nhìn Hoa Trứ Vũ nói: “Đương nhiên là phải dẫn theo ngươi, có tội cũng phải để ngươi chịu trước tiên!” Ngày thứ hai, lúc lâm triều, Viêm Đế hạ chỉ, ra lệnh cho Bộ Hộ chuẩn bị hàng hóa và tiền bạc, giao cho thống lĩnh cấm quân Trương Nham hộ tống, Thái Tử Hoàng Phủ Vô Song làm khâm sai, đi tới Giang Bắc phát chẩn. Từ kinh thành tới Giang Bắc, nếu đi thẳng một mạch, cũng mất khoảng mười ngày đi đường. Riêng thị vệ đi theo Hoàng Phủ Vô Song đã rất đông, chậm chạp như thế, lúc tới được Giang Bắc, cũng mất tới nửa tháng. Tới ngày thứ mười hành trình, đã nhìn thấy hoa màu hai bên đều đang khô cạn, héo úa, xem ra đã sắp tới Giang Bắc, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng. Buổi chiều, bọn họ ở lại trong dịch trạm, những hàng hóa và ba mươi vạn lượng phát chẩn được hơn một trăm quan binh canh giữ. Dịch trạm này là nơi hẻo lánh, ngày thường cũng ít người lui tới, nằm ngay vị trí ngoại ô. Dưới ánh trăng u ám, không ngừng có tiếng ve truyền tới, tiếng động cũng có phần ghê người.
|
Dùng xong bữa tối, Hoàng Phủ Vô Song nằm bẹp xuống giường ngủ thiếp đi, tuy được ngồi xe ngựa, nhưng đi liên tục trong vòng mấy ngày, cũng khiến hắn mệt chết đi. Hoa Trứ Vũ cũng rất mệt, huống hồ, nàng còn không được ngồi xe ngựa. Thái giám tùy thân đi theo lần này chỉ có nàng và Cát Tường, đãi ngộ hoàn toàn giống với những quan binh và thị vệ khác, được cưỡi ngựa đi theo. Nhưng, dù Hoa Trứ Vũ đã rất mệt, lại không hề buồn ngủ chút nào, càng đến gần Giang Bắc, nàng càng lo lắng về số ngân lượng phát chẩn kia hơn, không biết có thể bị cướp đoạt hay không. Tuy nàng đã tìm hiểu ở đây không có thổ phỉ, nhưng, nhiều ngân lượng như vậy, làm người ta không thể yên tâm. Bóng đêm càng lúc càng tĩnh mịch, nàng bước ra khỏi phòng, đi tuần tra hậu viện trạm dịch một phen. Tình hình còn tốt hơn so với tưởng tượng của nàng, có một nửa quan binh đang nghỉ ngơi, một nửa khác cầm theo đao kiếm cẩn thận tuần tra. Những người vừa hết phiên chưa ngủ lại được, đang túm năm tụm ba nói chuyện dưới gốc cây. Trương Nham nhìn thấy nàng đến, liền đứng dậy hỏi: “Bảo công công, không biết điện hạ đã nghỉ ngơi chưa?” Hoa Trứ Vũ thanh thanh nói: “Đã ngủ được rồi, trước khi ngủ còn ra lệnh cho bản công công tới nói với Trương tướng quân một tiếng, ban đêm phải tăng cường cảnh giới!” Trương Nham vuốt cằm nói: “Bản tướng hiểu, mong điện hạ yên tâm.” Hoa Trứ Vũ gật đầu, Trương Nham này, nhìn qua võ công cũng không tệ, thuộc hạ của hắn, cũng là những binh sĩ nổi bật trong quân đội, nếu là những thổ phỉ bình thường, sợ là cũng không dám mơ tưởng tới những ngân lượng này. Nhưng, Hoa Trứ Vũ không ngờ, đêm đó, ba mươi vạn ngân lượng đã không cánh mà bay. Lúc Hoàng Phủ Vô Song nghe được tin tức, vội vàng bật dậy, cũng không rửa mặt chải đầu, liền xông ra ngoài. Mặt trời vừa mới dâng lên phía đường chân trời, soi sáng mọi chỗ trong sân. Nhưng trong sân lúc này lại rất trống trải, ngay cả mấy chiếc xe ngựa chở hàng hóa và ngân lượng cũng không thấy. Các quan binh nằm rạp trên mặt đất, không biết đã trúng khói mê, hay là Mông Hãn dược, hôn mê bất tỉnh. Hoàn toàn không phải do thổ phỉ quá lợi hại. Cát Tường bưng tới một chậu nước, hắt vào người Trương Nham cho tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy khoảng sân trống rỗng và vẻ mặt tức giận của Hoàng Phủ Vô Song, cuống quít quỳ rạp xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ. Nhưng cầu xin có ích lợi gì đây? Hoa Trứ Vũ nhìn quanh một vòng, vẫn chưa nhìn thấy dấu vết gì, còn nếu có tiếng đánh nhau, thì nàng đã nghe được. “Các ngươi đều là lũ ngu ngốc, không mau chia ra tìm, đi theo vết bánh xe tìm cho ta, có đào sâu ba thước cũng phải lôi được bạc ra.” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng nói, giọng nói thô ráp tràn đầy sát khí. Bọn quan binh vừa được hắt tỉnh, vác theo cả người ẩm ướt vội vàng chạy ra ngoài tìm kiếm. Vết bánh xe đi theo rất nhiều hướng, khi đuổi tới điểm cuối cùng, chỉ tìm được mấy chiếc xe ngựa, còn ngân lượng thì không tìm ra. Chỗ này là nơi rừng núi hoang vu, ở gần đây chỉ có ba trấn nhỏ, trong vòng một đêm, cũng đủ để đi đến một trong ba trấn đó. Mấy chiếc xe ngựa chỉ là thứ dùng để đánh lạc hướng, thổ phỉ bình thường không thể làm được như vậy. Bọn họ ở lại dịch quán hai ngày, nhưng vẫn không có tin tức gì. Ba mươi vạn ngân lượng. Đã hai ngày liền, Hoàng Phủ Vô Song ăn không ngon ngủ không yên, giống như muốn biến đám quan binh này thành bạc ngay lập tức. Đến phút cuối cùng, Hoàng Phủ Vô Song chỉ có thể cam chịu số mệnh viết một lá thư, gửi về xin Viêm Đế phát chẩn ngân lượng lần nữa. Nhưng nếu làm như vậy, Viêm Đế sẽ rất tức giận. “Điện hạ, hay là che giấu chuyện này lại!” Tuy Hoa Trứ Vũ còn đầy nghi vấn việc ngân lượng bị mất tích, nhưng, cho dù thế nào, nếu chuyện này mà để Viêm Đế biết được, thì hoàn toàn bất lợi với Hoàng Phủ Vô Song. “Che giấu, ngươi nói thật dễ nghe, người bảo bản điện hạ biết đào đâu ra ba mươi vạn lượng bạc?” Hoàng Phủ Vô Song nắm chặt tay, ảo não nói. “Điện hạ, chúng ta có thể đi mượn!” “Mượn?” Hai mắt Hoàng Phủ Vô Song sáng ngời, nhưng lập tức lại trở nên ảm đạm, “Có thể đi đâu mượn đây, đừng nói người ta có chịu hay không, mà làm gì có ai có nhiều ngân lượng tới mức đó!” “Thật ra, có một người, chúng ta có thể tới xin hắn giúp đỡ.” Hoa Trứ Vũ suy tư một lát, chậm rãi nói, “Không biết ngài đã nghe qua cái tên Nam Bạch Phượng Dung Lạc chưa?” Hoàng Phủ Vô Song hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là một tên chuyên dùng danh tiếng mua chuộc người khác sao, ngươi nhắc tới hắn làm gì?” “Điện hạ, nô tài có nghe một người huynh đệ kể qua, người này rất có danh tiếng trên giang hồ, nghe nói hắn chính là người phú khả địch quốc đấy.” Cát Tường vừa nghe thấy Hoa Trứ Vũ nhắc tới Dung Lạc, liền hăng hái nói, “Còn nghe nói người này có một khu nhà ở – Tây Giang Nguyệt. Đúng rồi, Tây Giang Nguyệt cách nơi này cũng không xa, Nguyên Bảo nói rất đúng, điện hạ có thể tìm hắn giúp đỡ.” “Tây Giang Nguyệt, là thanh lâu, đổ phường (chỗ bài bạc), hay là tửu lâu?” Hoàng Phủ Vô Song nghi ngờ hỏi. “Không không, chỉ là một lầu các, nằm bên bờ sông Tùng Giang, nghe nói sáu ngày đầu tiên của tháng, sẽ có rất nhiều người cần giúp đỡ cầm bái thiếp đến Tây Giang Nguyệt, mỗi ngày, hắn sẽ phái thuộc hạ thu nhận bái thiếp. Cho dù là bất kỳ ai cầm bái thiếp tới, chỉ cần có khó khăn hay gặp phải những chuyện không thể làm được, đều có thể viết vào đó. Chỉ cần là việc hắn có thể làm, hắn sẽ tiếp nhận bái thiếp của người đó.” Cát Tường chậm rãi nói. Những lời của Cát Tường, Hoa Trứ Vũ cũng từng nghe Đan Hoằng nói qua, đó là lần đầu tiên Đan Hoằng kể về tứ đại tuyệt thế nam tử với nàng, nàng còn nhớ rõ mình đã gượng gạo cười hỏi: “Nam Bạch Phượng, dựa vào cái gì hắn có thể xếp ở vị trí thứ nhất, tuy bản tướng quân không có tài cán gì, nhưng cũng là vì nước vì dân, trấn thủ biên quan, anh dũng giết địch. Tại sao lại xếp hạng sau hắn? Thật không công bằng!” Đan Hoằng cười nói: “Nam Bạch Phượng tuy không trấn thủ biên quan, nhưng cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt cho dân chúng.” Lúc ấy Đan Hoằng từng nhắc tới Nam Bạch Phượng Dung Lạc ở Tây Giang Nguyệt, phàm là người có oan ức hay tai họa gì, mà tự mình không thể giải quyết, đều có thể tới xin hắn giúp đỡ, mà hắn, chỉ cần là việc có thể làm, thì đều nhận lấy bái thiếp, giúp người đó hoàn thành. Giúp đỡ cho một gia đình, chính là giúp cho nhân dân trăm họ, giúp đỡ nhân dân trăm họ, còn thực tế hơn việc trấn thủ biên quan của nàng nhiều. “Điện hạ, nô tài cảm thấy có thể thử một lần, Nam Bạch Phượng này, nếu đã có danh phú khả địch quốc. Ba mươi vạn lượng đối với hắn có lẽ chỉ là chuyện nhỏ.” Hoa Trứ Vũ ngân nga nói. “Chúng ta mượn ngân lượng thì phải trả lại thế nào? Đến lúc đó không có khả năng hoàn trả, thì chẳng phải phụ hoàng cũng sẽ biết sao, thế không bằng trực tiếp viết thư gửi về cho phụ hoàng mở quốc khố mang ngân lượng tới.” Hoàng Phủ Vô Song cau mày nói. Hoàng Phủ Vô Song nói không sai, tuy mượn ngân lượng để phát chẩn thiên tai, nhưng, đến lúc đó cũng phải mang bạc trong quốc khố đi trả nợ, đến lúc đó, Viêm Đế vẫn sẽ biết chuyện Hoàng Phủ Vô Song làm mất ba mươi vạn lượng tiền phát chẩn. Kết quả hai việc này hoàn toàn giống nhau. Nhưng, nếu không dùng tới bạc trong quốc khố, thì vẫn có thể che giấu được chuyện này. “Điện hạ, chúng ta cứ đi mượn trước, nếu thật sự có thể mượn được, giải quyết việc quan trọng trước mắt. Đến lúc đó, sẽ nghĩ cách khác kiếm ngân lượng, cũng có thể tìm ra số ngân lượng bị mất không biết chừng.” Hoa Trứ Vũ mơ hồ nhận ra chuyện mất ngân lượng lần này không hề đơn giản, hoàn toàn không giống như do những thổ phỉ bình thường làm. Chuyện này khơi dậy sự hiếu thắng trong lòng nàng, nàng nhất định phải giải quyết chuyện này cho gọn gàng, sạch sẽ. Hoàng Phủ Vô Song cảm thấy Cát Tường và Hoa Trứ Vũ nói cũng có lý, liền đồng ý tới Tây Giang Nguyệt mượn bạc. Lại hai ngày nữa trôi qua, đã sang ngày mùng sáu, mấy người bọn họ hỏi thăm dân chúng địa phương, giục ngựa chạy về hướng “Tây Giang Nguyệt”. “Tây Giang Nguyệt” nằm ở một trấn nhỏ vùng ngoại ô, cách đó không xa chính là sông Tùng Giang, bởi vì năm nay có đại hạn, lòng sông sớm đã khô cạn. Lúc đoàn người Hoa Trứ Vũ đến “Tây Giang Nguyệt”, trời đã gần tối. Ánh mặt trời phía tây như thiêu như đốt, có một lầu các ba tầng tọa lạc ngay dưới ráng chiều, trông yên tĩnh mà thanh thản. Thủ vệ nghe nói bọn họ là người tới đưa bái thiếp, không nói gì nhiều, lập tức cho bọn họ vào trong. Hoa Trứ Vũ vừa đi vào liền nhìn thấy, bên trong không phải chỉ có mấy người bọn họ đến đưa bái thiếp, mà có tới hơn mười mấy người. Mười mấy người này, có già, có trẻ, có nam, có nữ, có người mặc lăng la tơ lụa, cũng có người mặc bố y đi giầy rơm, có thể nói dạng người gì cũng có. Những người này đều yên lặng xếp hàng, từng người bước vào trong đưa bái thiếp, những người đứng trong xem qua một chút, phán đoán xem chủ nhân của họ có thể làm được hay không. Nếu có thể làm được, sẽ nhận lấy bái thiếp kia, còn không sẽ trực tiếp từ chối. Đợi đến phiên Hoa Trứ Vũ, ánh chiều tà đã hoàn toàn chìm sâu vào đường chân trời, ráng chiều đỏ hồng đã biến thành một tấm màn đen mông lung. Một tên sai vặt tới dẫn bọn họ vào một căn phòng trên lầu hai Tây Giang Nguyệt. Căn phòng rất lớn, ở giữa có một chiếc bàn đá cẩm thạch, trên mặt bàn có một ngọn nến đang cháy, ánh sáng ảm đạm. Ánh nến nhảy nhót liên hồi, chiếu về phía một người đang ngồi ngay ngắn phía sau bàn. Người kia mặc một bộ quần áo màu xám, tấm lưng còng xuống, trông qua đã rất già. Trước mặt ông ta có một chiếc túi lớn, còn ông ta đang cầm bái thiếp trên mặt bàn nhét vào túi lớn đó. “Mấy người, mang bái thiếp qua đây đi!” Ông ta ngẩng đầu, mỉm cười với bọn họ, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở rộ giống như hoa cúc. Ánh nến chiếu sáng gương mặt ông ta, khiến Hoa Trứ Vũ nhìn thấy rất rõ, trong lòng khẽ rung động, bởi vì, nàng nhận ra ông ta, đó là người đã cứu nàng ở ngoài thành Lương Châu ngày đó. Nàng còn nhớ rất rõ, vị chủ nhân thần bí ngồi trong xe ngựa kia gọi ông ta là A Quý. Cho dù thế nào nàng cũng không ngờ được, A Quý lại là người phụ trách thu nhận bái thiếp. Nói vậy, chủ nhân của ông ta chính là Dung Lạc? Trong lòng Hoa Trứ Vũ ngập tràn nghi ngờ, nhưng, nàng cũng không thể tới chào hỏi ông ta. Bởi vì thân phận của nàng bây giờ đã không còn giống như hôm đó, thân phận hôm đó, nàng không thể tiết lộ cho ai biết, nếu không, sẽ dẫn tới họa sát thân. Cho nên, nàng chỉ có thể tạm thời chôn sâu sự cảm kích của mình vào trong lòng.
|