Mặc dù đã gần nửa đêm, nhưng trong Công ty người mẫu Khải Lệ, mười hai mĩ nhân xuất sắc được chọn cho trận chung kết vẫn đang gian khổ huấn luyện.
“An Tâm Khiết, luyện tập xong, cô đi đến phòng Lưu tổng một chút, có chút vấn đề về vòng chung kết muốn cùng thảo luận với cô.” Khi sắp kết thúc huấn luyện, giáo viên huấn luyện đi tới nói với cô.
“Vâng”. Mặc dù cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng lần tuyển chọn người mẫu này của Công ty Khải Lệ chủ yếu là do Lưu tổng giám đốc trợ, đối với yêu cầu như vậy, An Tâm Khiết không có cách nào từ chối.
Vội vã tắm rửa một cái, cô mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an cùng tâm tình có chút tò mò lập tức đi tới trước cửa phòng Lưu tổng. “Lưu tổng, không biết muộn như vậy còn gọi tôi đến, có chuyện gì vậy?”
“Đừng nóng vội, uống một ngụm nước chanh đã. Huấn luyện có cực khổ lắm không?”
“Cảm ơn, huấn luyện không cực khổ chút nào.” Cô ôm ấp khát vọng, một mình lẻ loi đi tới Khẩn Đinh tham gia dự thi, cùng với các giai nhân khác cạnh tranh, cô không hề có kinh nghiệm của một người mẫu, so với bất kì ai đều muốn nỗ lực.
Cô cho rằng Lưu tổng là vì vòng đấu mới tìm cô nói chuyện, liền không hề nghi ngờ hắn, cô uống nước trái cây do Lưu Tổng đưa cho.
“Ta thấy rằng An tiểu thư đúng là một người mẫu tiềm năng, một người đẹp nhất, rất có thực lực đoạt giải quán quân, chỉ cần có người ở sau lưng đẩy cô lên, trợ giúp cô một chút tài chính cùng khích lệ…” Đôi mắt hí chứa đầy tà sắc của Lưu tổng dán chặt lên đường cong lả lướt của thân thể cô.
“Lưu, Lưu tổng… Ngươi vừa cho ta uống…là cái gì?” An Tâm Khiết bỗng nhiên cảm giác được miệng lưỡi khô khốc, đầu choáng váng mắt hoa lên, Lưu tổng bắt đầu tiến lại gần cô, cô bất ngờ ý thức được: mình bị người ta hạ độc!
Không kịp nghĩ gì, khi tay của Lưu tổng chạm đến thân thể cô, cô dốc hết toàn bộ khí lực, dùng giày cao gót hướng về ngón chân của Lưu tổng, làm ông ta đau đớn kinh hô trong nháy mắt buông ta ra, cô vội vã hướng cánh cửa bỏ chạy.
Thế nhưng cơ thể của cô ngày càng trở nên suy yếu, ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ, cô quá hoảng sợ, quên không la lên, cũng không còn sức để la lên, chỉ một lòng muốn chạy thoát khỏi bàn tay ma quỷ đó.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, làm An Tâm Khiết vô cùng hoảng sợ.
Cô hoảng hốt chạy bừa, nhìn thấy cánh cửa một gian phòng khép hờ, còm mơ hồ thấy số phòng là 2101, liền liều lĩnh đẩy cửa đi vào, xoay người khóa cửa lại.
Tựa vào cánh cửa, nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng của mình, lòng bàn tay và trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, nhưng ngoài cửa lại không có bất kì tiếng động nào khiến nàng sợ hãi truyền tới.
Nàng an toàn rồi sao? An Tâm Khiết nặng nề tới cực điểm bước đến, căn cứ vào trí nhớ sờ soạng hướng chiếc giường lớn trong phòng đi tới.
Mặc dù ý thức của nàng đã mơ màng ở dát biên giới, nhưng nàng cảm thấy được bản thân đã an toàn.
Cũng may bạn cùng phòng vì nàng mà để cánh cửa mở, bằng không, có lẽ nàng sẽ thực sự bị kẻ vô nhân tính đó xâm chiếm…
Mang theo suy nghĩ vui mừng đó, An Tâm Khiết lấy chút sức lực cuối cùng bò lên giường, rơi vào hôn mê.
Trang Minh Tuấn đứng trước phòng 2107, mang theo hơi men nồng đậm nhẹ nhàng gõ cửa: “Ái Linh, mở cửa”.
Hắn vốn cùng bạn gái Cát Ái Linh đến Khẩn Đinh nghỉ phép, không nghĩ tới gặp Công ty Khải Lệ tổ chức thi tuyển người mẫu tại Khẩn Đinh, hầu hết người ở ban tổ chức đều là bằng hữu của hắn, thịnh tình không thể từ chối, hắn đành cùng họ tới quán ăn đêm uống mấy chén.
Cửa phòng không có động tĩnh, hắn đành phải tự mình lấy chìa khóa mở cửa.
Có lẽ cô ấy đang tức giận.
Mặc dù trên đường nhận được vài cuộc gọi từ cô, nhưng hắn lại không thể dời đi, vốn là muốn hai người có một buổi tối lãng mạn, không nghĩ tới ngày đầu tiên, hắn đã để cô một mình ở trong phòng, cũng khó trách cô ấy sẽ tức giận.
Trang Minh Tuấn xoa nhẹ huyệt thái dương đau nhức, nhìn Cát Ái Linh nằm trên giường đưa lưng về phía hắn không hề nhúc nhích, hắn quyết định sẽ chăm sóc cô thật tốt .
“Bảo bối, xin lỗi, anh về trễ”. Hắn nhẹ nhàng tới cạnh giường, bật ngọn đèn nhỏ.
“Chói quá!” An Tâm Khiết đang trong tình trạng hôn mê cảm nhận được ánh sáng của đèn giật mình tỉnh dậy.
Theo bản năng, cô đưa tay che mắt, ánh sáng chói khiến cho cô càng thêm choáng váng mê man, cả người khó chịu.
“Làm sao vậy? Không muốn anh bật đèn?” Gương mặt Trương Minh Tuấn khôi ngô tươi cười hiện ra một tia sủng ái, lập tức tắt ngọn đèn nhỏ đi.
Thân thể hắn to lớn ngồi bên mép giường, lập tức hạ nửa thân người xuống chiếc giường mềm mại, hắn vươn tay nắm lấy bả vai mượt mà của cô. “Vẫn còn giận anh sao? Ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một cái?”
Người nào? An Tâm Khiết cố sức muốn mở mắt ra, để làm rõ xem ruốt cuộc người nam nhân đột nhiên xông vào phòng mình là ai, cũng tại tác dụng của thuốc quá mạnh khiến cô cả người vô lực, không có cách nào kháng cự.
Thấy cô không phản ứng gì, Trang Minh Tuấn tưởng rằng Ái Linh vẫn đang giận mình liền nhẹ nhàng ôm nàng vào lồng ngực, hơi thở ấm nóng thổi vào bên tóc mai của cô.
“Ái Linh, được rồi, hôm nay là anh sai, là anh lạnh nhạt với em, song từ giờ trở đi, anh sẽ bồi thường thật tốt cho em…”
Những lời êm ái nồng ấm tràn đầy cõi lòng, lại thêm sức mạnh của rượu thúc dục, hắn lúc này chỉ cảm thấy máu trong người đang sôi trào, muốn cùng Ái Linh hảo hảo ôn tồn một phen*.
Ái Linh? Đó là ai?
Cảm giác hoảng sợ hiện lên trong đầu, An Tâm Khiết muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện chính mình không còn chút sức lực nào.
Cô ra sức giãy dụa, muốn thoát ra khỏi lồng ngực rắn chắc như sắt thép của hắn, nhưng động tác của cô đều vô lực, lại làm cho Trang Minh Tuấn tưởng rằng cô đang cự tuyệt sự ve vãn của hắn, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.
Làm sao bây giờ? Hai tay của hắn đã bắt đầu di chuyển trên thân thể cô, khiến cô cảm thấy hoảng sợ và tuyệt vọng.
“Ái Linh, bảo bối, anh cam đoan tối nay anh chỉ thuộc về một người là em…” Hắn kích tình khiêu khích, tay bắt đầu kéo khóa âu phục trên thân thể cô.
Không, ta không phải là Ái Linh! Ngươi lầm rồi!
Nước mắt ngập trong hốc mắt, An Tâm Khiết không thể tin được, lại sẽ bị người ta xâm phạm nhay trong phòng của mình.
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, cô tin tưởng hắn đã đi nhầm phòng, hiểu lầm cô là người khác, nhưng mà cô rõ ràng đã khóa chặt cửa phòng, người xa lạ sao có khả năng đi vào?
“Buông ra, ngươi buông ra, ta không phải…” Cô sợ hãi đến cực điểm, toàn thân phát run, đồng thời trong nháy mắt cũng lấy lại chút minh mẫn, tiếp theo là lời kháng nghị khàn khàn yếu ớt.
Nhưng sự chống cự của cô lại bị hắn thình lình chiếm đoạt bằng một nụ hôn nồng nhiệt.
Vì sự giận dữ và kháng cự của bạn gái, Trang Minh Tuấn một lòng thầm nghĩ phải khơi dậy sự nhiệt tình của cô, muốn đem tình cảm của hắn truyền lại đến người trong lòng.
Cho nên, cô càng tỏ ra chống cự, hắn lại càng muốn hảo hảo yêu cô.
* “Hảo hảo ôn tồn một phen” : Ta nghĩ là mọi người đều hiểu a, ai không hiểu thì … tự tìm hiểu á ^^ ( Đỏ mặt, cúi đầu).
Bi phẫn cùng vô lực, nước mắt cô dàn dụa trên mặt, tinh thần An Tâm Khiết lần thứ hai bởi vì tác dụng của thuốc mà trở nên hỗn độn mơ hồ, chẳng lẽ tại đây cô sẽ mất đi sự trong trắng của mình dưới tình huống hiểu lầm này?
“Bảo bối, đừng khóc.” Hắn hôn lên nước mắt của cô, hắn dịu dàng giúp cô lau đi nước mắt. “Anh bảo đảm chuyện này sẽ không xảy ra một lần nữa, bảo đảm sẽ không để em cô đơn trong phòng nữa…”
Nước mắt và sự yếu đuối của cô đã hòa tan trái tim hắn, khiến hắn hôn cô càng tinh tế dịu dàng hơn.
Cảm nhận được sự run sợ trên thân thể cô, Trang Minh Tuấn khẽ vuốt cánh tay cô, bờ môi đặt lên khóe mắt cô đầy thương yêu, từng chút từng chút hôn lên nước mắt của cô.
Trong từng nụ hôn của hắn chứa đầy thâm tình, An Tâm Khiết bất lực tuyệt vọng, nhưng dục vọng lại không ngừng lan tràn, kéo dài…
Nam nhân lưu luyến nhu tình, không cách nào xoa dịu nội tâm đau xót của cô.
Bởi vì tác dụng của thuốc, đối với những việc phát sinh trước mắt, cô thất sự đã bất lực, không còn cách nào kháng cự lại.
Chuyện này căn bản là thuộc về ban đêm của đôi tình nhân, không gian tràn ngập nhu tình mật ngọt cùng tình cảm lưu luyến, nhưng hai người hoàn toàn không nhận thức sự xa lạ của nhau, chậm rãi bắt đầu.
***
Khi An Tâm Khiết từ trong trạng thái hỗn loạn hồi phục lại sức lực, cô liền giãy dụa ngồi dậy.
Cô ôm chặt chiếc chăn, bỏ mặc nước mắt không ngừng chảy dài trên má.
Trang Minh Tuấn đang ngủ say nghe thấy tiếng khóc của cô giật mình tỉnh giấc, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn về phía cô thân thiết: “Bảo bối, làm sao vậy?”
Vừa nghe thấy tiếng nói của hắn, An Tâm Khiết hoảng sợ mở to hai tròng mắt, đôi tay siết chặt chiếc chăn.
Trang Minh Tuấn mở đèn bàn, mỉm cười nhìn về phía bảo bối trong lòng ____ trong nháy mắt, hắn sững sờ tại chỗ. “Ngươi là ai? Làm sao lại ở trong phòng ta?”
“Những lời này nên là do ta hỏi ngươi…” An Tâm Khiết vừa định lên án bỗng liếc qua đồ đạc bố trí trong phòng, lời nói trong nháy mắt nuốt trở lại trong miệng.
Đây không phải là phòng của cô! Vậy đây ruốt cuộc là đâu? Cô…tại sao lại ở chỗ này?
Đau đớn bén nhọn cùng uể oải lan dần trong thân thể đang hoảng sợ của cô, tất cả trách cứ và lên án, đều bị sự nhận thức về địa vị chặn đứng, điều này khiến nàng cơ hồ như muốn ngất xỉu, làm cô nhất thời không biết nói gì.
Trang Minh Tuấn quấn chiếc khăn lông xuống giường, nhanh chóng mặc y phục vào, sự tức giận hiện lên trên từng góc cạnh trên khuôn mặt hắn.
“Ngươi… Như thế nào lại ở trong phòng ta?” Trong đầu hiện ra kí ức triền miên đêm qua, hắn càng thêm tức giận, cũng có chút không biết làm thế nào. “Ái Linh….Cô ở chỗ nào, Na Ái Linh?”
Hẵn chửi thô tục, xoay người tìm điện thoại di động, vội vã gọi tìm tung tích bạn gái.
Ái Linh…Hắn thực sự đem nàng trở thành người khác.
Ôm chặt chăn, nước mắt An Tâm Khiết không ngừng rơi xuống.
Làm sao bây giờ? Hóa ra đều không phải là ai lọt vào xâm phạm mà là chính cô đã đi nhầm phòng, bị xem như một người khác…
“Ngươi vẫn còn ở nới này làm gì, còn không mau đứng lên mặc quần áo!” Trang Minh Tuấn đang gọi điện phẫn nộ trừng mắt nhìn cô một cái.
An Tâm Khiết hoạt động chậm chạm, thân thể suy yếu, mang theo uổn khúc và nhục nhã xuống giường.
Cô ngồi xổm ở cạnh giường, ngón tay run rẩy mặc áo.
“Ái Linh, là anh…Em đang ở đâu…Ngày hôm qua em quay về nhận làm con thừa tự…Chứng kiến anh cùng cô gái khác nằm ở trên giường?” Trang Minh Tuấn thở ra một ngụm khí lạnh, ánh mắt phảng phất tia giết người, trừng mắt nhìn An Tâm Khiết đang chậm rãi đứng lên.
“Không…Sự tình đều không phải như em nghĩ đâu…Em hiện tại ở nơi nào? Ái Linh, em hãy nghe anh nói…” Trang Minh Tuấn tắt máy điện thoại di động, biểu tình bất khả tư nghị*, gắt gao nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của An Tâm Khiết, cảm giác tức giận bùng nổ nhanh chóng trong lòng hắn.
Bởi vì sự xuất hiện của cô ta, hắn có thể sẽ cùng bạn gái chia tay.
* Bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng được.
Hắn cố gắng kiềm chế bản thân không đưa tay lên bóp chết cô, thầm nghĩ mau chóng làm cho rõ cuối cùng chuyện gì đã xảy ra.
Ruốt cuộc đã khiến hắn rơi vào tình cảnh khó giải quyết, hắn nên nói thế nào mới có thể cùng Cát Ái Linh giải thích rõ được?
“…Ta đã gặp ngươi.” Trang Minh Tuấn cắn chặt răng, cố gắng nhớ lại. “Ngươi là một trong những cô gái tham gia cuộc thi lần này!”
Trong chớp mắt, trên mặt Trang Minh Tuấn xẹt qua tia sáng tỏ, vẻ mặt khinh bỉ.
Hắn nắm chặt hai tay, thân thể cứng nhắc thẳng tắp.
Nhớ tới sự việc đêm quá, cô đầu tiên là làm cho hắn tắt đèn, sau đó cự tuyệt ham muốn của hắn rồi lại nghênh đón…Nhất thời cảm giác chán ghét trong thân thể chỗi dậy.
“Ngươi biết được ta và người trong ban tổ chức có quen biết, hay đã biết ta là ai… Cho nên mới dùng cách thức ngu xuẩn này, chủ động hiến thân, muốn dựa dẫm vào ta tìm một ít lợi ích, đúng không?”
Trang Minh Tuấn khinh miệt quay đầu ra, hai tay ôm trước ngực cười lạnh. “Đáng tiếc là ngươi đã quá xem thường ta! Từ trước đến nay đối với món hàng chủ động đưa đến tận cửa như ngươi, ta chẳng thèm nhìn một cái!”
” Ngươi … Ngươi nói cái gì?” Từ đêm qua đến sáng nay, An Tâm Khiết luôn trong tâm trạng sợ hãi cực độ, nhất thời không có cách nào tiêu hóa được sự lên án ác độc của hắn.
” Bây giờ, ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta!” Hắn bước tới gần An Tâm Khiết.
Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi, tại sao cô còn dám biểu hiện ra bộ dáng bị người ta làm hại, vẻ mặt vô tội yếu đuối?
” Ngươi không nên nói như vậy! Vì ta cho rằng đây là phòng của ta, không nghĩ tới ngươi sẽ xuất hiện, ta… Ta bị người ta hạ thuốc mê, cho nên đầu óc mơ hồ…” Thật vất vả để làm rõ sự trong sạch của An Tâm Khiết, bởi vì hắn đang tới gần khiến cô hoảng sợ co hai bờ vai lên.
” Đi nhầm phòng? Bị người ta hạ thuốc mê? Những lí do buồn cười này mà ngươi cũng nói ra được sao? Ngươi bị người ta hạ dược cho nên mới đóng giả thành bạn gái của ta? Thực sự là quá buồn cười!” Không thèm nhìn đến cử chỉ sợ hãi của cô, Trang Minh Tuấn cứng rắn kéo bả vai của cô, lôi cô đẩy tới cửa.
Mở cửa phòng, hắn dùng lực đem An Tâm Khiết đẩy ra khỏi gian phòng.
” Cho ngươi môt lời khuyên, về sau nếu muốn lợi dụng thân thể của mình, tốt nhất nên nắm rõ người ta có muốn hay không!”
“Ngươi hiểu lầm rồi! Ta thật sự không có.Ta…” An Tâm Khiết ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt chứa đầy châm biếm của hắn, nước mắt rơi xuống tràn ngập nhục nhã, bởi vì những lời lẽ khinh miệt sỉ nhục mà cảm thấy đau khổ tột cùng, toàn thân cô run lên.
Cô phải làm thế nào mới có thể giải thích rõ được hoàn cảnh và tình trạng của mình?
Nam nhân này đã cướp đi tất cả của cô, vậy mà cô ngay cả một lời nói trách cứ đều không thể nói ra!
Tại sao cô lại làm chính mình suy bại đến mức bi ai, tại sao lại đến mức thống khổ như vậy?
Nhưng cô còn có thể trách ai sao? Ai bảo cô dễ tin người, cuối cùng uống phải thuốc mê, đi nhầm phòng?
Trang Minh Tuấn nhìn khuôn mặt thương tâm tuyệt vọng của cô, hắn quyết định đóng cửa phòng.
Mặc kệ nữ nhân này có bao nhiêu thống khổ đều không thể làm giảm bớt sự căm phẫn cùng nôn nóng của hắn.
An Tâm Khiết mang theo nước mắt mờ mịt ngẳng đầu lên, nhìn lên cửa phòng là phòng số: 2107 ____ Một phút này, tiếng khóc của cô như vỡ ra.
Toàn thân cô sụp xuống, đau đớn không ngừng, trong lòng khổ sở, dữ dội đến mức muốn xé rách cả người nàng.
Nhưng cô cuối cùng cũng nhịn xuống, bởi vì khóc căn bản không thể giảm bớt sự đau đớn trong nội tâm của cô.
Cô không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại đây, cô phải rời khỏi nơi này, rời khỏi cái nơi tràn ngập hoảng sợ và cực kì bi ai này, nơi đã cướp đi niềm vui cùng hạnh phúc của cô.
Nếu như có thể, cô muốn quên đi tất cả sự khó chịu này, quên việc cô đã bị làm cho nhục nhã, tất cả kí ức đều đã là của đêm qua…
|
Năm năm sau.
Trong căn nhà trọ cũ loang lổ, một cậu nhóc mặt mày thanh tú đang ra sức leo lên giường, liên tục lay động cô gái trẻ đang say giấc.
“Mẹ, mau rời giường!” Thấy cô gái không hề động tĩnh gì, cậu nhóc ghé vào bên tai cô hô to: “Đại mèo lười mẹ, người nhanh thức dậy đi, Tiểu Nhiên muốn đi nhà trẻ!”
“Đứng ầm ĩ!” Cô gái lấy tay bịt tai lại, nhắm chặt mắt như cũ. ” Tiểu Nhiên ngoan, ngươi đi tìm dì Dung Dung hoặc dì Nguyệt Nhã ở dưới lầu đưa ngươi đi vườn trẻ. Ba lô mẹ đã chuẩn bị hết ở trên bàn rồi, đừng quên mang theo.”
” Mẹ không đưa người ta đi vườn trẻ sao? Cậu nhóc không vui miệng méo xệch. “Ngày hôm qua cũng là nửa đêm mẹ mới về sao?”
“Mẹ phải nuôi sống chính mình, còn muốn nuôi dưỡng Tiểu Nhiên nhà ta, nên không được lười biếng, phải cố gắng làm việc a.” An Tâm Khiết đưa tay xoa nhẹ hai thái dương đau nhức, nhẹ nhàng mở hai mắt, ôm lấy cậu con trai bảo bối.
“Được rồi, con biết rồi.” An Tâm Khiết thơm một cái lên má của bảo bối, cười rất thoải mái. “Ai bảo mẹ không có lão công, con không có baba, chúng ta một nhà hai miệng ăn đều phải dựa vào mẹ đi làm kiếm tiền? Con có thể hiểu, mẹ mau ngủ thêm đi!” Cậu nhóc bốn tuổi, dùng ngữ khí của người trưởng thành tha thứ cho mẹ.
Nhưng khí hắn trèo xuống khỏi chiếc giường của mẹ, lại toát ra vẻ tiếc nuối cùng không muốn.
Đã ba ngày rồi hắn và mẹ chưa cùng đi nhà trẻ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ!
Lục Dung Dung là tỷ muội tốt cùng phòng với An Tâm Khiết, cô cũng là người mẫu trong Công ty, thấy An Ngẫu Nhiên mang theo vẻ mặt cô đơn ra khỏi phòng, cô nhịn không được thở dài một tiếng.
An Tâm Khiết liều mạng làm việc, mặc kệ công việc có bao gian khổ, cô ấy đều sẽ nhận hết, căn bản đem chính mình trở thành siêu nhân, hai mươi tư tiếng đồng hồ cố gắng không ngừng.
Cũng bởi vì cô ấy luôn cố gắng và chăm chỉ, nên dù đã sinh được một cậu nhóc vẫn có thể làm người mẫu, tìm được một nơi sống yên ổn cho mình.
” Tiểu Nhiên, tối nay chúng ta đi tới nhà chú Mạch, ăn hán bảo mà ngươi thích nhất còn có bánh khoai, được không?” Chỉ tiếc rằng vì công việc quá bận rộn mà cô ấy không thể chăm sóc tốt cho con mình.
” Vâng!” Vừa nghe nói được đi ăn thứ mình thích, An Ngẫu Nhiên lập tức nheo mắt lại, vẻ mặt tươi cười rực rỡ.
“Thật láu lỉnh.” Lục Dung Dung xoa nhẹ đầu Tiểu Nhiên. “Nhanh đi ăn bữa sáng, cơm nước xong, chúng ta lập tức xuất phát.”
“Dung Dung, cảm ơn ngươi.” An Tâm Khiết vẫn ở trên giường, vẻ mặt buồn ngủ hướng về phía cửa. “Thật may còn có ngươi ở cùng nhà với ta, bằng không ta thật sự không có thời gian giành cho việc khác, không thể cùng lúc nhận nhiều công việc như vậy.”
“Sao lại khách khí vậy? Ta biết ngươi muốn cho Tiểu Nhiên một cuộc sống thật tốt, cũng muốn hắn hưởng nên giáo dục tốt nhất.” Lục Dung Dung gật đầu hiểu rõ. “Được rồi, mấy ngày nay ngươi đã đi sớm về khuya, ta chưa có cơ hội để chúc mừng ngươi!”
“Chúc mừng?” An Tâm Khiết chớp đôi mắt xinh đẹp.
“Công ty quảng cáo LEC kí hợp đồng a! Ngươi không phải đã kí hợp đồng một năm làm người đại diện sao?” Lục Dung Dung cầm tay cô. “Thật sự là tốt quá, từ nay về sau ngươi có thể ra nhập đội ngũ người mẫu chính thức.!”
Bởi vì An Tâm Khiết luôn giữ mình trong sạch, lại đã sinh con, cho nên cô rất hợp cho quảng cáo TV lần này, cũng vì thế mà công việc cùng thời gian rảnh không cố định, có chụp ảnh thì thông báo, thường là làm việc suốt đêm.
“Còn sớm mà… LEC cũng là vì cắt giảm kinh phí, mới có thể kí hợ đồng với ta, một người mẫu chưa ai biết đến.” An Tâm Khiết lắc đầu khiêm tốn.
Nhưng để có được quảng cáo lần này, cô đã phải ra sức thể hiện, thời gian tập luyện khổ cực không nói tới cũng được.
“Chính là, ngươi còn vượt qua cả Lưu Đình Đình, người đại diện trước đây của LEC, ngươi có thể thay thế cô ta, đã thấy được thực lực của ngươi được thừa nhận rồi!”
“Có được thừa nhận hay không, còn phải xem ngày mai khi quay chụp quảng cáo” An Tâm Khiết cười khổ. “Tổng cộng phải quay chụp ba phiên bản, căn cứ vào sự đặc sắc của từng nơi, Châu Á, Châu Âu và các châu lục khác mà phát các mục quảng cáo khác nhau. Lần này ta phải hợp tác với đạo diễn người Mỹ gốc Hoa Trang Minh Tuấn, hắn từ trước tới nay đều yêu cầu những đề xuất hay.”
“Trang Minh Tuấn?” Sắc mặt Lục Dung Dung có chút trắng. “Ta nghe tiền bối nói trước đây đã từng hợp tác với hắn, hắn thật sự rất khó đối phó, với người mẫu yêu cầu rất cao. Ngươi… Tự giải quyết cho tốt.”
“Ta biết.” Lần đầu tiên đại diện cho quảng cáo, An Tâm Khiết rất mong bản thân có thể biểu hiện trạng thái tốt nhất, nhưng mà nghĩ đến những lời nói của mọi người, đạo diễn quảng cáo lại giống như ác ma, lòng cô khó tránh khỏi thấp thỏm, lo lắng.
Trang Minh Tuấn…Hắn rốt cục là một người như thế nào?
Có người nói tính cách người này rất quái dị, rất khó làm chung. Cô rất muốn tìm một ít thông tin về hắn để nghiên cứu, nhưng cô thật sự là rất bận rất mệt mỏi, thay vì tốn thời gian đi tìm hiểu thái độ đối nhân xử thế của đạo diễn, không bằng nghỉ ngơi thật tốt trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, khiến tâm trạng mình trở nên tốt nhất, đi nghênh tiếp mỗi lần khiêu chiến.
Cho dù đối phương có bá đạo và hà khắc, cô vẫn tin tưởng chỉ cần cô làm việc chăm chỉ nghiêm túc, thì nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, sẽ hoàn thành tốt công vệc.
Nghĩ như vậỵ, vẻ mặt An Tâm Khiết tốt hơn, liền nộ ra sự tự tin, cô cười thoải mái.
Một mình nuôi dưỡng đứa nhỏ không có cha chỉ biết dựa vào mẹ, đứa nhỏ trong sáng và rất kiên cường, đó chính là lí do mà cô kiên cường đến ngày hôm nay!
Vì Tiểu Nhiên, vì bản thân mình, quảng cáo quay chụp ngày mai, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
|