Kế Hoạch Bắt Cừu
|
|
|
|
KẾ HOẠCH BẮT CỪU Tác giả: Mạc Thiểu Niên Chương 12: Cách Tuyển Người Vòng Vèo Ads Vừa khéo mai lại là thứ bảy.
Mười ngày nữa Tô Y Thược sẽ tốt nghiệp, dạo này các sinh viên đều gấp rút tìm việc làm, đương nhiên cô cũng không ngoại lệ. Tuy Tống Thanh có ý muốn kéo cô về làm ở công ty của hắn, nhưng cô sẽ không lựa chọn tiếp tục cuộc sống ở nhà họ Tống nữa, cô đã quyết định sẽ chuyển ra ngoài sau khi tốt nghiệp rồi.
Sáng nay Lục Hân phải ra sân bay, nghe nói, trừ Đại thần ra, thì ông anh mà cô ấy sùng bái nhất đã từ Mỹ về.
Tô Y Thược tắt máy tính, định ra ngoài một vòng xem có thể tìm được công việc gì phù hợp không, hai cô gái khác cùng phòng đã ra ngoài hẹn hò.
Hôm nay có rất nhiều công ty đến đại học A tuyển người. Đại học A là trường đại học tốt nhất của thành phố A, đây đúng là đất tiềm tàng nhiều nhân tài ẩn dật, nên Y Thược cũng chỉ mang tâm trạng đi thử một vòng xem có công việc nào phù hợp với mình hay không thôi.
Sau này cô sẽ sống một mình, mọi chi phí cũng sẽ phải tự lo. Mấy hôm trước cô đã đi tìm phòng ở, rất vừa ý một căn hộ có hai phòng, một phòng khách, cách đường chính khá xa, hơn nữa điều kiện cũng không tệ, rất phù hợp với cô, có điều, giá thuê nhà không thấp, mà cô lại không muốn dùng tiền của nhà họ Tống.
Những chiếc bàn nhỏ nối nhau thành một hàng dài, Tô Y Thược chậm rãi đi dạo xung quanh, mấy công ty này phần lớn đều là những công ty đang phát triển, nằm ở bậc trung, nhưng cũng có một vài nơi có tiền đồ khá khả quan, có lẽ hôm nay tới đây vì muốn chiêu mộ thêm một số nhân tài có thể thúc đẩy sự phát triển của công ty.
Trong lúc tìm kiếm công ty phù hợp với mình, cô bất chợt dừng lại trước một công ty có quy mô nhỏ, vì cô nhìn thấy một người nhìn rất quen…
Là cô gái mà cô đã gặp ở trong hẻm tối hôm đó.
Cô ấy mặc một bộ váy công sở đúng truyền thống, tóc buộc đuôi ngựa, hôm nay cô ấy trang điểm có vẻ rất nhã nhặn, bớt đi vẻ quyến rũ của tối hôm đó, nhưng lại làm tăng thêm cảm giác nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, giỏi giang.
“Công ty Mộc Tố” – Tô Y Thược thầm đọc tên công ty.
Công ty này có đãi ngộ rất hậu hĩnh, nhưng lại rất ít người xếp hàng, vì trong mấy công ty bậc trung, thì công ty này khiến người ta có cảm giác không có tiền đồ phát triển lắm.
Vì thế, trừ những người có nhu cầu, cần tiền gấp ra, nhưng người có năng lực đều không muốn bắt đầu sự nghiệp của mình ở một công ty nhỏ như thế này, tất cả đều muốn tiến thẳng đến những công ty mà có thể làm bàn đạp đẩy họ lên tầng lớp thượng lưu. Những người có thể vào được đại học A chắc chắn cũng không phải những người xuất thân từ những gia đình bình thường.
Vì thế, Quan Thanh ngồi ở vị trí người phỏng vấn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô đã bao giờ bị người ta ruồng rẫy thế này đâu chứ?
Nếu cô mà là một trong những người đến phỏng vấn hôm nay, thì cô cũng sẽ không chọn công ty này, không hiểu nổi suy nghĩ của ông chủ nữa, chẳng lẽ thế này có thể thu hút được cô ấy sao?
Các vị cùng bị điều xuống đây ngồi xung quanh đều cảm thấy ấm ức trong lòng, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của chị Thanh cũng không dám ho he tiếng nào.
Cô đã ngồi phơi nắng ở đây vài ngày rồi, sao cái vị tiểu tổ tông kia còn chưa đi ra chứ…
Vì muốn lừa người ta về làm người nhà mình, mà bỉ ổi đến mức đăng ký thêm một công ty nhỏ, thậm chí còn không tiếc điều một thư ký chủ bài là cô đây xuống công ty nằm ở tầng thấp nhất đó. Làm gì có ông chủ nào như vậy chứ?!!!
Lại còn nói hoa nói mỹ rằng, sợ cô bị bầu không khí không trong lành của tầng lớp thượng lưu nhiễm bẩn, nên mới cho cô xuống dưới để hít thở bầu không khí trong lành hơn. Hít hít cái cục cứt ấy chứ hít à!!!
Tô Y Thược đang thầm băn khoăn xem có nên đi tới chào một tiếng hay không.
Bây giờ thì cô cũng tin lời nói lúc trước của cô ấy rồi. Hẳn là cô ấy chỉ tiện đường đi qua thôi, với cái người chẳng có thứ gì trong tay như cô, thì người khác giúp cô còn có thể vì mục đích gì được chứ? Cô khẽ cười tự giễu cợt.
Vì thế, địa vị của Quan Thanh trong lòng Tô Y Thược bất tri bất giác được nâng cao hẳn.
Quan Thanh đang vô cùng chán nản, đảo mắt nhìn đám người đi lại trước mặt, đột nhiên nhìn thấy Tô Y Thược đang do dự xem có nên chào hỏi Quan Thanh một tiếng hay không, nhiệt độ trên mặt cô ấy đang từ âm hai mươi độ, bỗng chốc biến thành gió xuân ấm áp. Chỉ tiếc là Tô Y Thược không phát hiện ra nụ cười giảo hoạt của cô ấy.
Trong đầu Quan Thanh lập tức lên kế hoạch chi tiết.
“Này này, bạn học ở đằng kia ơi.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Y Thược ngẩng đầu nhìn qua, rồi lại nhìn bốn phía, sau đó chỉ chỉ vào mình.
“Đúng đúng, chính là em đấy.” Tô Y Thược vốn đang nghĩ xem có nên đi qua chào không, thì Quan Thanh đã chào trước, khiến cô không thể không qua. Không biết cô ấy gọi cô làm gì.
“Có duyên quá, chúng ta lại gặp nhau rồi. Em học ở đây à?” Quan Thanh đã biết rõ rồi còn giả vờ hỏi.
“Vâng, chào chị.” Tô Y Thược lãnh đạm đáp.
“Cô có muốn đến công ty bọn chị không? Chẳng có ai đến cả…” Quan Thanh dùng ánh mắt lấp lánh nước nhìn Tô Y Thược, cô quyết định phải áp dụng biện pháp đánh vào lòng thương cảm trước.
Điều khiện của công ty Quan Thanh thực sự rất ưu việt, đủ để cô nộp nốt tiền thuê nhà còn thiếu, nhưng cô cũng biết kiểu công ty này thường giống phù dung, sớm nở tối tàn. Có điều, bây giờ cô cũng chỉ có thể chọn công ty dạng này thôi, dù sao cô cũng chỉ là một sinh viên nghèo không có năng lực.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì Tống Thanh đi tới.
Tống Thanh cũng không cần phải tham gia hội chợ việc làm kiểu này, nhà họ Tống có công ty riêng, sau khi tốt nghiệp, hắn sẽ vào thẳng công ty của Tống Cao Tường. Vừa nhìn thấy Tô Y Thược đang đứng trước bàn một công ty, nghĩ cô đến để phỏng vấn, hắn lập tức đi tới muốn khuyên cô.
“Em đứng đây làm gì?” Tống Thanh cũng không đồng ý để cô làm việc bên ngoài. Trong suy nghĩ của hắn, cô hoàn toàn không cần phải tìm việc làm, hắn có thể nuôi cô mà.
“Tìm việc.” Tô Y Thược không muốn tranh cãi nhiều với Tống Thanh, coi như không thấy hắn.
“Đơn xin việc.” Tô Y Thược chợt quay sang nói với Quan Thanh.
Quan Thanh sững người, sao tiểu tổ tông này lại đồng ý dễ dàng thế? Nếu là một người có đầu óc, chắc chắn sẽ không chọn công ty này của cô đâu…
Tuy trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng cô ấy vẫn đưa ngay đơn xin việc lên, rất sợ Y Thược đổi ý.
“Không cho!” Tống Thanh giật lấy tờ đơn trong tay Tô Y Thược, xé nát, ánh mắt nhìn Tô Y Thược đầy vẻ kiên quyết.
Quan Thanh nhìn hắn đầy căm phẫn, trong lòng thầm ân cần hỏi han cả mười tám đại tổ tông nhà hắn.
“Sao em phải đi xin việc bên ngoài chứ? Anh… nhà họ Tống có thể nuôi em mà?!!!” Những lời này, đối với Y Thược thì là sự chăm sóc của anh trai dành cho em gái, nhưng người ngoài nhìn vào, lại thấy có một ý nghĩa khác.
Ít nhất với một người từng trải như Quan Thanh thì cô ấy hoàn toàn không nghĩ như vậy. Tình cảm của Tống Thanh dành cho Tô Y Thược không bình thường, nhưng Tô Y Thược có vẻ rất chán ghét người thanh niên này.
Tô Y Thược chưa từng thấy Tống Thanh tức giận đến bốc hỏa thế này bao giờ, nên nhất thời đứng sững người tại chỗ.
Hành động của cô rõ ràng là muốn sau này tự sống một mình, khiến Tống Thanh vô cùng lo lắng, cũng không nhận ra mình vừa thất thố.
“Bạn học này… Chị sẽ không bạc đãi cô đâu, cô xem, phúc lợi của công ty chị tốt cực kỳ ấy. Cô tìm đâu ra được một công ty như công ty của bọn chị chứ?” Quan Thanh giận dữ, người thanh niên này muốn cướp người của ông chủ à? Mơ đi! Dù cho cô có phải phơi nắng đến đen cả da mấy ngày nay, thì cô cũng phải lôi kéo Tô Y Thược bằng được!!!
“Không cần.” Tô Y Thược trả lời Tống Thanh, rồi lại tiện tay cầm một tờ đăng ký khác trên bàn.
Tống Thanh cau mày, còn định nói gì đó thì xung quanh chợt vang lên tiếng huýt sáo.
“Nhìn kìa, là Tống Tâm Di đấy.” Giọng một nam sinh vang lên đầy hào hứng.
Một đám người đang đi về phía này, đi đầu là Tống Tâm Di, hoa hậu giảng đường của đại học A. Thật ra, Tống Tâm Di còn kém hơn Tô Y Thược một chút, nhất là về khí chất, nhưng mọi người đều biết nhà cô ta rất giàu có, trong trường, cô ta cũng chơi thân với nhiều sinh viên nữ, cho nên mọi người đều đẩy cô ta lên làm hoa hậu giảng đường. Tô Y Thược lại rất lãnh đạm với mọi người, trừ Lục Hân ra, cô rất ít khi tiếp xúc với người khác.
“Ôi chà, tình cờ ghê. Anh đứng đây làm gì vậy?” Tống Tâm Di đứng bên cạnh Tống Thanh, tuy cô ta đang cười, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Tô Y Thược đầy khinh bỉ.
Tống Thanh là anh trai của Tống Tâm Di, anh trai ruột thịt.
“Tôi đi trước.” Dưới sự quấy rầy của Tống Tâm Di, cuối cùng Tô Y Thược cũng điền xong vào tờ đơn đăng ký. Cô không thích cả hai anh em họ.
Quan Thanh nhận lấy tờ đăng ký của Tô Y Thược, mỉm cười đầy mãn nguyện. Các đồng chí bị hạ cấp điều xuống đây cũng thu lại ánh mắt của mình, yên tâm rồi!
Đang lúc Quan Thanh vui vẻ, thì tờ giấy trong tay lại bị người ta giật mất!
“Ôi cha, Y Thược, sao cô lại vào dạng công ty này chứ?” Tống Tâm Di vừa dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Y Thược, vừa chỉ vào tờ đơn đăng ký trong tay, hơn nữa, còn đưa cho mấy sinh viên nữ đi cùng cô ta, mấy cô gái kia đều lén cười thầm, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn Tô Y Thược đang đứng im lặng ở đằng kia.
“Di nhi, em vừa phải thôi!” Tống Thanh quát.
“Dạng công ty này à?! Có cái rắm gì liên quan đến cô chứ?! Chỉ là một cái bình hoa mà dám khinh thường bà đây à?! Mau quay về bụng mẹ cô mà dưỡng thai cho tốt vào, đừng để đến lúc sinh ra lần nữa mà vẫn bại não như bây giờ!” Quan Thanh giật lại tờ đơn đăng ký. Mẹ kiếp, muốn chết à?! Dám chọc vào chị đây!
Mọi người trầm mặc, quả nhiên, không thể chọc vào chị Thanh được.
|
KẾ HOẠCH BẮT CỪU Tác giả: Mạc Thiểu Niên Chương 13: Anh Trai Của Lục Hân Ads Cô… cô…” Tống Tâm Di không ngờ sẽ bị mắng, nhất thời tức giận đến không nói được lời nào, chỉ trợn trừng mắt nhìn Quan Thanh.
“Tôi rất ổn!” Quan Thanh lập tức khiêu khích ngược lại.
Tống Tâm Di tức nghẹn đến đỏ bừng cả mặt mũi.
“Phụt…” Không biết ai cười trước, nhưng mấy nữ sinh đi cùng Tống Tâm Di cũng mím chặt môi, buồn cười lại không dám cười.
Tống Tâm Di muốn giữ gìn hình tượng tiểu thư khuê các của mình, đương nhiên không thể nói những lời thô tục như Quan Thanh, mặt cô ta nhìn y như bị táo bón, trợn mắt hung hăng lườm Tô Y Thược, rồi xoay người đi mất. Cô ta vốn chỉ ỷ vào việc Tô Y Thược không cãi lại mới dám nói, bây giờ có Quan Thanh ở đây, cô ta làm sao dám thô lỗ nữa.
Tống Thanh nhìn Y Thược, thấy cô không tức giận mới nói câu xin lỗi rồi đuổi theo Tống Tâm Di.
Trải qua tiết mục nhỏ vừa rồi, hình tượng của Quan Thanh trong lòng Tô Y Thược chớp mắt nhảy lên hàng Ngự tỷ!
“Cái con nhóc đó thèm bị chửi đây mà. Lần sau cô cứ làm như chị, chửi chết con nhóc đó đi, xem nó còn dám ừ hử tiếng nào không.” Quan Thanh tức giận nói, chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà lại dám ra vẻ chị hai trước mặt cô à?!
Tô Y Thược khẽ cười, chỉ là cô lười phải tranh cãi thôi mà.
“À, đúng rồi, tiểu Y Thược, đây là tiền lương tháng đầu của em.” Chờ mấy người râu ria đi hết, Quan Thanh lập tức biến thành con cừu nhỏ, khiến những đồng nghiệp đi cùng cô đều ngẩn người sửng sốt.
Tô Y Thược cũng hết hồn với tốc độ biến sắc mặt của cô ấy, còn không phản ứng kịp.
“Vậy bọn chị đi trước nhé. Gặp lại ở công ty sau nhé, moah moah ~~” Quan Thanh vừa nháy mắt vừa vẫy tay với Tô Y Thược. Chỉ một giây sau, với tốc độ gió cuốn mây tan, cô ấy và mấy người kia đều biến mất sạch sẽ không còn một hạt bụi. Đùa sao, lỡ đột nhiên cô lại đổi ý thì làm sao bây giờ.
Có điều, Tô Y Thược còn chưa biết phải liên lạc với cô ấy như thế nào, cũng chưa từng nghe thấy có công ty nào lại chủ động ứng trước tiền lương cho nhân viên, chuyện này có phải hơi kỳ quái không?
Sau khi chia tay với đám người kia, Quan Thanh lập tức chui vào một góc, vội vàng lôi điện thoại ra: Alo, ông chủ, xong việc rồi! Có điều, có một cậu thanh niên tên Tống Thanh tới quấy rối!
—————————–
Sau khi nhận được tiền, Tô Y Thược cũng không quay về ký túc xá ngay, mà đi tới bưu điện để gửi tiền cho viện trưởng.
Khi cô từ bưu điện về, trời cũng đã sẩm tối.
Tô Y Thược dừng bước ở trước một con hẻm nhỏ, ở cách cô khoảng năm bước chân, có hai mẹ con quần áo rách tả tơi, mặt cô bé kia rất bẩn, lại lộ ra vẻ trưởng thành không hợp với lứa tuổi. Người phụ nữ ôm cô bé không động đậy, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Trước mặt hai người có đặt một chiếc bát nhỏ, trong đó có một vài đồng xu lẻ.
Đột nhiên Tô Y Thược có cảm giác khó chịu đến mức không thở nổi, mắt hơi cay cay. Khi mà cô và người mẹ đã mất của mình sống nương tựa vào nhau, có phải mẹ cô cũng từng ôm cô như vậy không?
“Đây là chỗ của ông, ai cho chúng mày ăn xin ở đây? Cút ngay cho ông. Mất cả hứng! Hừ!” Một tên thanh niên trẻ tóc nhuộm vàng nhổ nước bọt vào hai người.
Người phụ nữ kia dường như đã quen với cảnh này, liền ôm cô bé lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng tên tóc vàng kia dường như vẫn chưa hết tức, lại tung chân đạp đổ cái bát con kia, khiến người phụ nữ vội vàng ôm con gái, lùi lại phía sau.
Tiếng tiền xu rơi leng keng trên mặt đất.
Người qua đường cứ đi qua đi lại, không ai đưa tay ra giúp đỡ.
Ngực Tô Y Thược có cảm giác như bị người ta đâm mạnh một dao, ánh mắt bất giác hiện lên vẻ tàn nhẫn, cô có nên dạy bọn chúng một khóa đạo lý làm người không?!
Cô nhấc chân, thong thả nhặt một đồng xu lăn đến bên cạnh mình lên, rồi đi về phía tên tóc vàng và hai mẹ con kia.
“Tiền của chị này.” Tô Y Thược bước tới trước mặt người phụ nữ đang ôm con gái, đưa tiền cho chị ta.
Chị ta như không nghe thấy, chỉ ngẩn người nhìn Y Thược.
“Ôi cha, con nhỏ này nhìn không tồi nhỉ.” Tên tóc vàng nhìn dáng vẻ dịu dàng yếu đuối của Y Thược, liền không sợ chết lên tiếng trêu ghẹo.
Tô Y Thược chậm rãi nhặt hết số tiền rơi trên đất lên, sau đó đặt vào tay người phụ nữ kia.
“Đi đi.” Cô còn rút thêm năm trăm tệ trong ví ra đưa cho chị ta.
Lúc này người phụ nữ mới giật mình, nhận tiền từ tay Tô Y Thược, vội vàng cảm ơn cô, nhưng cũng hơi lo lắng, nhìn cô yếu ớt như vậy, làm sao có thể đối phó được với đám lưu manh kia chứ.
Tên tóc vàng nhìn thấy tờ nhân dân tệ, sự tham lam ánh lên trong mắt, không ngờ cô gái này lại lắm tiền như vậy.
Bây giờ y chỉ ước hai mẹ con kia mau mau biến đi, để y và người đẹp kia ở lại đây cùng nhau, chưa biết chừng…
Hai mẹ con hơi lo lắng nhìn Tô Y Thược, nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu, ý bảo mình không sao, ra hiệu cho họ mau chạy đi.
Cuối cùng người phụ nữ kia cũng đành ôm con đi. Chờ hai người đi khuất, tóc vàng liền nhìn Tô Y Thược với ánh mắt thô bỉ.
“Cút.” Giọng nói lạnh lùng không hề giống vẻ dịu dàng vừa nói với hai mẹ con kia, Tô Y Thược dường như biến thành một người khác hẳn, toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh lẽo khiến người ta không chịu nổi chỉ muốn chạy trốn.
Tiếng nói lạnh băng của cô cũng khiến tóc vàng sợ hãi, nhưng lại tự trấn an mình, một con nhóc con thì có gì phải sợ chứ: “Lại đây lại đây, hầu ông đây vui vui vẻ vẻ một chút.” Tên tóc vàng vừa nói vừa muốn túm lấy tay Tô Y Thược.
Tô Y Thược kinh tởm nghiêng người đi, tránh bàn tay bẩn thỉu của tóc vàng.
“Tự mày cút, hay để tao phải tiễn?” Tô Y Thược lạnh lùng hỏi.
“Mẹ kiếp, ông đây đã nhẹ nhàng thì đừng có lên mặt!” Thấy cô vẫn dùng giọng điệu đó để nói chuyện với y, tóc vàng như bốc lửa, định dùng bạo lực.
Tô Y Thược chỉ thảnh thơi đứng ở đó, ngáp dài một cái, nhàm chán thật!
Lần này thì tóc vàng thực sự bị nhổ lông, chỉ muốn lao tới giết chết Tô Y Thược ngay lập tức. Y rút con dao găm ở bên hông ra, lao về phía Tô Y Thược.
“Chuyện gì thế này?” Một giọng nói dịu dàng vang lên ngay sau lưng Tô Y Thược.
Tô Y Thược quay lại, một người thanh niên lặng lẽ đứng ở cách đó không xa, thấy cô quay lại liền khẽ mỉm cười.
Đây là nụ cười chân thành nhất mà Tô Y Thược đã từng nhìn thấy, lãnh đạm, nhưng lại thấu đến tận đáy lòng.
Trong một khoảnh khắc, trong lòng cô chỉ còn lại nụ cười kia, anh trong ký ức cũng giống thế này, chỉ khẽ cười một tiếng là có thể xoa dịu nỗi đau trong tim cô…
“Cha, anh hùng cứu mỹ nhân à? Thằng nhóc nhà mày còn không biết tự lượng sức mình, không cẩn thận đã không cứu được người đẹp, còn khiến mình bị thương thì không hay ho gì đâu!” Trong lòng y lại chửi thầm: hôm nay là ngày gì mà hai ba lần gặp mấy kẻ thích xen vào việc của người khác thế!
“Em không sao chứ?” Người thanh niên hỏi.
Tô Y Thược vẫn chìm đắm trong nụ cười của hắn.
Lục Thần Hi thấy cô cứ ngẩn người nhìn mình, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua mình, không biết đang nhìn cái gì.
Trong tình huống này mà vẫn ngẩn ra được, Lục Thần Hi nên nói là cô ngốc nghếch hay là đáng yêu đây? Vì hắn thấy trên địa bàn của mình xuất hiện chuyện này nên mới đi tới đây.
“Ông khuyên mày mau mau mà cút đi, tao cũng không phải người mày có thể chọc vào đâu.” Tên tóc vàng vừa nói vừa vênh váo vỗ ngực, mặt đầy vẻ khinh thường nhìn Lục Thần Hi.
Khóe miệng Lục Thần Hi hơi hạ xuống, giễu cợt: “Vậy xin hỏi đại danh của anh đây là?” Giọng nói lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Vừa nghe hắn hỏi, tên tóc vàng lại càng hăng máu hơn: “Mày không cần phải biết tên của ông mày đây làm gì. Mày đừng có đứng đây làm chướng mắt tao, cút đi!”
“Anh đi đi. Cảm ơn anh.” Tô Y Thược nói với Lục Thần Hi.
Trên mặt Lục Thần Hi lộ vẻ khó hiểu, cô gái này điên rồi sao?
Nhìn dáng vẻ thư sinh yếu ớt của hắn, Tô Y Thược không mong hắn xen vào chuyện này, dù sao, mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, cô vẫn tự giải quyết được.
Thấy hai người vẫn nhì nhà nhì nhằng, tên tóc vàng đã hết kiên nhẫn, chợt thấy đám người đi từ đằng xa tới, sắc mặt y càng lộ vẻ gian trá.
|
“Đại ca, đại ca!” Đột nhiên tóc vàng hô to lên gọi đám người ở đằng xa kia.
Người đàn ông cầm đầu thấy tóc vàng gọi ông ta vui vẻ như vậy, không kịp nói với đám tay chân một câu, chạy ngay về phía này. Những kẻ bị bỏ lại càng không hiểu nổi hành động của ông ta.
Gọi quân cứu viện đến sao? Tô Y Thược nở nụ cười châm biếm.
“Đại ca, bọn họ dám coi thường em, anh báo thù giúp em đi!” Tên tóc vàng vừa nói vừa làm nũng với người đàn ông trung niên vừa chạy tới.
Người đàn ông trung niên là anh ruột của tóc vàng, nhưng vì từ nhỏ đã gia nhập tổ chức xã hội đen, hơn ba chục năm thu tiền phí bảo kê, nên tất cả mọi người trong bang đều gọi ông ta là bác Vân
Nhìn vẻ lạnh lùng trong mắt tóc vàng, Tô Y Thược hiểu ngay, vẻ nhiệt tình này của y chỉ là giả vờ thôi.
“Chú Vân.” Lục Thần Hi nhẹ nhàng chào hỏi người đàn ông trung niên kia.
Lão Vân thấy hắn vừa nhìn đã biết ông là ai, lại không hề sợ hãi khi gặp biến cố, cũng cảm thấy hắn không hề đơn giản, chỉ e thằng em trai lão lại chọc vào người không nên chọc rồi.
“Cậu là?” Lão Vân quan sát Lục Thần Hi kỹ càng, cứ cảm thấy nhìn rất quen, nhưng lại không nhớ ra là ai.
“Anh, anh bảo ra ngoài đi dạo thôi mà đi lâu vậy? Cái ‘thói quen’ mù đường này của anh có thể cố gắng sửa chữa được không thế?” Đây là giọng của Lục Hân – Tô Y Thược thầm nghĩ, ánh mắt cũng hướng về phía phát ra âm thanh.
Cả khu này đều do bang Vân Long quản lý, tất nhiên là trùm của cả khu này. Mà Lục Trấn Hải, bố của Lục Hân, chính là bang chủ bang Vân Long, đương nhiên lão Vân chỉ vừa nghe giọng đã biết cô chủ nhỏ đến, lập tức cung kính đứng sang một bên.
|