Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
|
|
Thấy Hạ An Nhiễn cũng đang định làm theo lời bà ngoại, Tô Mộc Thần không nhịn được bèn hỏi. Vừa rồi, anh nghe chữ được chữ mất, chỉ nghe thấy cái gì mà duyên phận với rời đi…
“Bà ngoại bảo chúng ta thắp nhang.”
Hạ An Nhiên rút ra hai nén nhang, cầm bật lửa trên bàn đốt, sau đó đưa cho Tô Mộc Thần.
Tô Mộc Thần nhận lấy, nhìn thoáng qua nén nhang, khóe miệng hơi cong lên.
“Bà ngoại bảo anh dâng hương có phải cũng coi anh là người nhà đúng không?”
“Anh nghĩ thế nào thì tùy.”
Hạ An Nhiên lười để ý đến lời nói của anh, cô đến trước bàn bát tiên quỳ xuống, thành kính dâng hương. Tô Mộc Thần cũng làm theo cô, quỳ xuống lạy ba lạy sau đó cắm nhang vào bát.
Cậu của Hạ An Nhiên tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Đối với tiệc cưới ở thành phố B, mọi người vẫn làm theo phương thức truyền thống. Đó là thuê một đầu bếp ở nhà hàng đến nhà mình nấu nướng, người trong nhà có thể phụ giúp thêm, cách này vừa giữ thể diện cho gia đình lại vừa tiết kiệm được một khoản không nhỏ.
Nhưng do khách mời của nhà trai và nhà gái đều rất đông, cho nên cậu Hạ An Nhiên quyết định đặt thêm đồ ăn ở nhà hàng.
Nhà hàng này là nhà hàng bốn sao tại thành phố B – Kim Bích Huy Hoàng.
Cậu cô là điển hình của người nông dân chân chất, hàng ngày vẫn cặm cụi với mấy sào ruộng, vụ thì trồng lúa, vụ thì trồng rau, cho nên thức ăn trên bàn hội tụ đủ hương sắc vị. Bây giờ cũng sắp đến tuổi về hưu, anh họ kết hôn xem chừng đã tiêu tốn không ít vốn liếng tích cóp nửa đời người của cậu.
Phòng tân hôn, sính lễ, lại còn tiệc rượu nữa…
Người Trung Quốc thường có câu “Dưỡng nhi đãi lão, tích cốc phòng cơ” [1], nhưng thực ra là nuôi con nuôi đến già. Hạ An Nhiên gần như có thể tưởng tượng ra bản thân mình sau này, biết đâu bố mẹ cô cũng sẽ giống như cậu hiện tại, chuẩn bị đồ cưới, tiệc cưới cho cô…
[1] Nuôi con mong cậy lúc già, tích thóc phòng lúc mất mùa thiếu ăn.
Ngoại trừ tiệc rượu cuối năm của công ty, Tô Mộc Thần chưa bao giờ ngồi ăn cùng bàn với nhiều người như vậy. Họ hàng nhà anh không nhiều, cho dù là lễ mừng năm mới có tụ tập cùng nhau, trên bàn cơm cũng luôn luôn chỉ bàn mấy chuyện công việc, chứ không huyên náo như thế này, thật thú vị.
Tô Mộc Thần để lại ba cái phong bì, một của cậu, một của mợ, cái còn lại là của bà ngoại. Đó là thành ý của anh.
—-bamholyland.com—-
“Hai đứa con tối nay ở đây ngủ hay ra khách sạn trong thành phố?”
Ăn cơm xong, Hạ Lý Kim Hoa phu nhân không nhịn được hỏi.
“Anh ấy ra khách sạn, con ở đây với bà ngoại.”
“Ở đây không đủ phòng.”
“Vậy để lát nữa nói sau.”
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Tô Mộc Thần, anh vốn muốn duy trì dáng vẻ hiền hòa của mình, nhưng vì bị cậu và mọi người liên tục chuốc rượu, nên dáng vẻ ấy bây giờ chẳng khác gì một con sâu rượu.
Hạ An Nhiên nghĩ một lúc, rồi vào trong bếp rót một chén mật ong, lén lút đưa cho Tô Mộc Thần.
Quả nhiên là uống nhiều rồi, chưa lại gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
“Cảm ơn.”
Tô Mộc Thần cầm lấy chén mật ong trong tay Hạ An Nhiên, uống hai ngụm. Bây giờ cả người anh nóng ran, đúng là rượu trắng hơn ba mươi độ có khác, không thể coi thường, so với rượu đỏ chỉ có hơn chứ không có kém.
“Lát nữa tôi đưa anh vào nội thành thuê phòng nhé?”
Hạ An Nhiên hỏi anh.
“Hả?”
Tô Mộc Thần nhìn cô.
“Ở đây không đủ phòng.” Hạ An Nhiên nói, “Hơn nữa, tôi sợ anh không quen, chẳng phải anh không mang theo quần áo để thay sao, ở nội thành vẫn hơn.”
Tô Mộc Thần suy nghĩ một chút. Cũng phải, mặc dù bây giờ là cuối thu, nếu như hơi lười, quần áo mặc hai ngày cũng không thành vấn đề, nhưng trước mặt người nhà vợ, thật sự là…
|
Hơn nữa, Tô Mộc Thần cũng là người ưa sạch sẽ, anh không thể chịu đựng được quần áo mặc hai ngày không thay.
“Ừ! Nhưng bây giờ anh không thể lái xe.”
“Say rượu lái xe đương nhiên không được, chẳng khác nào tự sát.” Hạ An Nhiên gật đầu tán thành.
—-bamholyland.com—-
Mặc dù không say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, nhưng Tô Mộc Thần lại thấy rất đau đầu, cuối cùng Hạ An Nhiên không còn cách nào khác đành phải dìu anh đến phòng của mình hồi nhỏ nghỉ tạm.
Đi vào nội thành thuê phòng còn có anh họ và chị dâu mới của Hạ An Nhiên, lúc anh họ đang định lên phòng gọi em gái nhà mình thì phu nhân Hạ Lý Kim Hoa quát không cho anh lên, bắt đợi ở dưới. Anh họ sờ sờ cái mũi, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Đợi đến khi Tô Mộc Thần tỉnh rượu đã là hơn bốn giờ chiều.
***
Sau khi đặt một phòng trong khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, Hạ An Nhiên dẫn Tô Mộc Thần đi dạo.
Thật ra, cũng đã lâu lắm rồi cô chưa đi dạo trong thành phố B, trước đây mỗi lần về quê cô đều về thẳng nhà bà ngoại, cho nên ấn tượng của cô về nơi này vẫn dừng lại thật lâu trước đây.
Thành phố này đã phát triển không ít, nhưng cơ bản vẫn không thay đổi nhiều, cô vẫn có thể tìm được những nơi cô cần.
Hạ An Nhiên định mua xong quần áo cho Tô Mộc Thần thì bắt xe về, nhưng cái tên đàn ông vô sỉ này lại lấy cớ không biết đường, bắt cô dẫn anh đi tìm quán cơm, sau đó lại dẫn anh trở về khách sạn.
Vừa về đến khách sạn thì trời lại đổ mưa.
Hạ An Nhiên trợn trừng mắt oán giận nhìn Tô Mộc Thần. Tô Mộc Thần chỉ có thể sờ mũi, bảo cô ở lại chờ một chút, khi nào ngớt mưa anh sẽ đưa cô về.
Thành phố B nằm bên cạnh Nguyệt Hồ. Mặc dù Nguyệt Hồ không có dáng vẻ giống như Động Đình Hồ [2], nhưng vẫn rất đẹp, mà khách sạn Kim Bích Huy Hoàng được xây dựng ngay cạnh nó.
[2] Hồ nước ngọt lớn thứ hai Trung Quốc, phía bắc Hồ Nam.
Mỗi căn phòng trong khách sạn này đều chọn thiết kế cửa sổ sát đất, chỉ cần kém rèm ra, từ trên cao có thể nhìn xuống Nguyệt Hồ mênh mông bát ngát.
Hạ An Nhiên tựa vào cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, những hạt mưa rơi trên tấm kính thủy tinh, từng giọt từng giọt chậm rãi trượt xuống, tạo thành những dòng nhỏ nối tiếp nhau.
Sắc trời ngày càng tối, mưa càng nặng hạt, đập vào cửa kính lộp bộp.
Chẳng biết vì sao, sáng nay lúc nghe bà ngoại nói như vậy, cô đột nhiên có cảm giác lo lắng, lo lắng cho Duệ Duệ, không biết bé có ngoan ngoãn ăn cơm không, có ai dỗ dành bé không, bé có chịu đi ngủ không.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Tô Mộc Thần từ phía sau đi tới, trong tay cầm một chiếc ly thủy tinh đế cao, trong ly là một ít rượu đỏ tỏa ra mùi thơm ngát.
“Muốn uống không?”
Anh hỏi.
“Buổi trưa anh còn uống chưa đủ hay sao?” Hạ An Nhiên lạnh lùng hỏi một câu, “Xin miễn cho, tôi không thích chuyện say rượu làm bậy.”
Tô Mộc Thần khẽ cười một tiếng, cô nàng Hạ An Nhiên này, đúng là biết đả kích người khác.
“Cho dù không say rượu, muốn làm thì vẫn có thể mà…”
Tô Mộc Thần cười, ghé vào tai cô thì thầm, thanh âm trầm thấp, mê hoặc vô cùng.
“Hôm nay tôi không có ý định thất thân. Cảm ơn.”
Hạ An Nhiên đẩy Tô Mộc Thần ra, đi đến sofa ngồi xuống, nhìn Tô Mộc Thần nói.
|
ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI Tác giả: Nhan Ngữ Hâm Chương 47 Ads Edit: Chun
Hạ An Nhiên đã thẳng thắn thể hiện thái độ như thế, nếu như vẫn còn có người quấn quýt dây dưa thì chính là đồ mặt dày.
Tô Mộc Thần nhún vai, tựa vào chỗ Hạ An Nhiên vừa đứng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra mưa càng lúc càng lớn.
“Sợ là đêm nay không về được, dù sao thời tiết cũng mát mẻ, sáng mai anh đưa em về sớm.”
Tô Mộc Thần nói.
Hạ An Nhiên liếc nhìn anh một cái, vừa nãy anh mới uống thêm rượu, cô đương nhiên không thể trông mong anh có thể lái xe đưa cô về. Nhưng nếu muốn gọi taxi cũng phải chờ đến lúc ngớt mưa, hơn nữa từ đây về chỗ bà ngoại lại hơi xa, rất khó gọi xe. Vả lại mọi người ở quê thường ngủ sớm, cô về tới nhà chắc chắn đã khuya, đánh thức mọi người dậy cũng không tiện.
Nhưng mà cô không tin tưởng Tô Mộc Thần.
Cơn mưa tối nay dường như không có ý định tạnh, càng về khuya mưa rơi càng nặng hạt, những giọt mưa đập vào tấm kính thủy tinh phát ra âm thanh lộp bộp không ngừng.
Hạ An Nhiên đành phải ở lại, tắm xong cô mặc bộ quần áo ngủ bảo thủ của khách sạn, ngoài cổ và bàn chân, chút xíu da thịt cũng không lộ ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô, Tô Mộc Thần rất muốn cười, anh nào phải kẻ cướp chứ.
Hạ An Nhiên dùng tốc độ ánh sáng leo lên giường, chui vào chăn, kéo lên đến tận cổ không hở chỗ nào, đem cả người mình quấn lại như một con nhộng.
Tô Mộc Thần vén chăn chui vào, cố gắng không chạm đến cô. Anh sợ nếu chẳng may mà chạm vào cô, cô sẽ hét ầm lên mất. May mà cái giường này khá lớn, chăn cũng to, cho dù muốn chạm vào cũng không thể, còn chưa đến nỗi bắt chước Lương – Chúc, để mười tám cái chén ở giữa…
Hạ An Nhiên nằm quay lưng về phía Tô Mộc Thần, cánh tay gối lên đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Muốn nói chuyện chút không?”
Tô Mộc Thần mở miệng hỏi. Bây giờ mà ngủ thì vẫn còn sớm, vừa nằm xuống cũng không thể ngủ được ngay, mấy chương trình trên ti vi cũng không có gì thú vị, chi bằng nói chuyện phiếm với nhau.
“Nói cái gì…” Hạ An Nhiên nhàn nhạt nói, giọng nói vẫn còn rất tỉnh táo.
“Em nói xem, nếu không có Duệ Duệ, chúng ta sẽ gặp nhau như thế nào?”
Tô Mộc Thần hỏi.
Mặc dù Hạ An Nhiên chẳng thích thú gì khi nói chuyện phiếm với anh, nhưng nếu anh đã hỏi như vậy, cô cũng nên nghiêm túc suy nghĩ.
Mối liên hệ duy nhất giữa họ là Duệ Duệ. Nếu như không có bé, có lẽ họ sẽ gặp nhau theo một cách nào đó hoặc cũng có thể sẽ không bao giờ gặp nhau.
“Ai mà biết được.”
Cô nào có nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ biết Duệ Duệ là một đứa trẻ đáng yêu, nếu như sau này cô cũng có một đứa con như thế hẳn là một chuyện rất tuyệt vời.
Cũng phải, Tô Mộc Thần khẽ thở dài.
“Nếu như không có Duệ Duệ, anh vẫn sẽ thích em.”
Đúng vậy, nếu như không có Duệ Duệ mà bọn họ vẫn gặp nhau, Tô Mộc Thần nghĩ có lẽ anh vẫn sẽ thích Hạ An Nhiên. Đối với nhiều người, ba mươi tuổi vẫn còn rất trẻ, thế nhưng ở cái tuổi này kết hôn cũng là một sự lựa chọn đúng đắn. Tô Mộc Thần càng nghĩ càng cảm thấy trống rỗng.
Ở cái tuổi này của anh, nhiều người sẽ chọn tiếp tục lưu luyến bụi hoa. Nhưng cuộc sống như vậy có thể lúc đầu sẽ rất đặc sắc, nhưng càng về sau sẽ càng khiến con người trở nên trống rỗng hơn.
Khi nghe được câu này của Tô Mộc Thần, Hạ An Nhiên khẽ run lên. Cô không quen nghe những lời nói như thế này.
“Tôi buồn ngủ rồi…”
Hạ An Nhiên lẩm bẩm một tiếng, mượn cớ trốn tránh anh.
“Ha ha…” Tô Mộc Thần khẽ cười, cũng không vạch trần cô.
Mặc dù nói vậy nhưng Hạ An Nhiên vẫn không thể ngủ được. Lúc cô khó ngủ hay trở mình liên tục, lật đi lật lại vài lần không biết sẽ ngủ từ lúc nào. Nhưng vào tình cảnh này cô đương nhiên không thể tùy tiện xoay người, cho nên cô lại càng tỉnh.
Sớm biết như vậy trước khi đi ngủ cô đã uống một ly rượu vang rồi. Đợi đến khi buồn ngủ thì trực tiếp nằm lên giường đi tìm chu công là xong.
Đang suy nghĩ vu vơ thì đằng sau truyền đến âm thanh loạt xoạt.
Vì có đèn ngủ ở đầu giường nên cả căn phòng chìm trong ánh sáng lờ mờ.
“Anh làm gì đấy?”
Hạ An Nhiên ngồi dậy, kéo cao chăn lên, cẩn thận nhìn Tô Mộc Thần đang bò dậy khỏi giường.
“Em sợ gì chứ?”
Tô Mộc Thần cười. Bây giờ mà cô vẫn còn thần hồn nát thần tính, anh có phải cầm thú đâu mà tùy tiện nhào tới.
Chẳng qua là anh không ngủ được, muốn uống một ly rượu vang mà thôi, đương nhiên rượu này cũng không thể uống nhiều, rất dễ xảy ra chuyện bất ngờ. Nhưng nếu uống một hai ly thì lại rất dễ ngủ.
“Tôi cũng muốn một ly.”
Bây giờ mà cô không uống một chút rượu sợ là sẽ không ngủ được, chỉ uống một chút xíu thôi.
“Ừ.”
Tô Mộc Thần đứng lên đi lấy rượu.
|
Rượu vang vừa vào bụng, Hạ An Nhiên liền cảm thấy dễ chịu. Mặc dù tửu lượng của cô không cao, nhưng uống vài ba ly cũng không thể khiến cô say được.
Hạ An Nhiên thuộc tuýp người rất yên tĩnh khi say rượu. Chỉ cần đặt lên giường là ngủ, không lật qua lật lại. Cô cũng sẽ không giống như Tô Mộc Thần, lời nói lúc say đến sáng hôm sau tỉnh dậy chẳng nhớ gì cả.
—-bamholyland.com—-
“Dễ chịu hơn không?”
Tô Mộc Thần nhìn Hạ An Nhiên, quả nhiên uống rượu cũng có điểm tốt, vẻ mặt phòng bị của cô lúc trước bây giờ cũng dịu đi nhiều.
“Có cái gì mà không dễ chịu chứ…” Hạ An Nhiên nheo mắt nhìn anh, “Hay là anh có âm mưu gì?”
“Đối với những người phụ nữ xinh đẹp, đàn ông đương nhiên không thể không có cảm giác được.” Tô Mộc Thần cười dịu dàng, “Đây là bản năng của đàn ông.”
“Với em, anh đương nhiên cũng có cảm giác, nhưng mà không đến mức mất kiểm soát đâu.”
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn Tô Mộc Thần một cái. Đúng là đàn ông! Hừ
“Tôi biết, đàn ông là loại không có khí tiết nhất. Nghiên cứu khoa học đã chỉ ra rằng, một người đàn ông cùng lúc có thể thích rất nhiều người phụ nữ, cho nên về cơ bản đàn ông chỉ là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi.”
Hạ An Nhiên gật đầu nói, biểu hiện vô cùng thấu hiểu những thói hư tật xấu của đàn ông.
“Thế nhưng nghiên cứu khoa học cũng chỉ ra rằng, phụ nữ tàn nhẫn hơn đàn ông rất nhiều. Ngay cả khi đã kết hôn, nếu gặp được người đàn ông khiến trái tim mình rung động, họ vẫn sẽ không ngần ngại mà bỏ lại tất cả ở phía sau.”
“Nhưng đàn ông ở bên ngoài này nọ chiếm đại đa số.”
“Như nhau cả thôi. Em chưa kết hôn, anh cũng vậy, cũng không có chuyện ở bên ngoài này nọ.Không bằng để sau khi kết hôn xong rồi lại thảo luận vấn đề này, được chứ?”
“…”
Hạ An Nhiên không ngờ đột nhiên anh lại nói như vậy, có chút phản ứng không kịp, ngây ra.
Tô Mộc Thần cũng ngẩn ngơ. Nhưng nói ra cũng tốt, giảm bớt được phiền phức sau này.
“Em thấy thế nào?”
Hạ An Nhiên sững sờ, trong đầu cảm giác như có một tiếng nổ lớn làm cô trở tay không kịp.
Đây có tính là cô đang được cầu hôn không? Còn chưa yêu cơ mà…
“Có thể…cho tôi một ly nữa không…”
Hạ An Nhiên lắp bắp.
Tô Mộc Thần bật cười.
Được rồi, Tô Mộc Thần cảm thấy mình không nên cười mới đúng. Lần đầu tiên trong đời cầu hôn người ta, vậy mà kết quả lại thế này…
Anh rót thêm cho cô.
Hạ An Nhiên nhấp một ngụm, sau đó ngửa cổ uống hết ly rượu. Sau khi uống xong, cô cảm thấy bình tĩnh lại.
“Tôi từ chối.”
Cô nói.
Ba chữ này cô nói thật hùng hồn.
Nụ cười trên môi Tô Mộc Thần cứng đờ.
“Lý do?”
Tô Mộc Thần cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, sau đó mở miệng hỏi.
Hạ An Nhiên nhìn anh. Bởi vì uống rượu nên sắc mặt cô hơi hồng, đôi mắt vốn trong trẻo, lạnh lùng giờ đây phủ lên một lớp sương mờ ảo xinh đẹp, tĩnh lặng đến mị hoặc khiến trái tim Tô Mộc Thần run lên.
Trong đầu anh bất giác nhớ đến một câu của vị công tử hào hoa Lý Ngư thời nhà Thanh – Phụ nữ quan trọng nhất là sức quyến rũ, chỉ cần có ba bốn phần nhan sắc là có thể bù được bảy tám phần rồi.
Những lời này không sai, huống chi Hạ An Nhiên cũng không phải chỉ có ba bốn phần nhan sắc.
“Anh là gian thương.”
Không sai, Tô Mộc Thần là gian thương, cho nên từ lúc quen biết anh đến giờ cô lúc nào cũng phải chịu thiệt.
Gian thương chỉ biết hưởng lợi từ người khác, không bao giờ có chuyện ai hưởng được tí lợi lộc nào từ anh ta cả.
Tô Mộc Thần dở khóc dở cười, anh thật không nghĩ tới cô sẽ lấy lý do này để từ chối.
“Gian đến mức nào?”
Tô Mộc Thần hỏi.
“Nói không được,” Hạ An Nhiên lắc đầu, “Cảm giác vậy thôi. Hơn nữa anh quá mưu mô.”
Hạ An Nhiên trả lời không rõ ràng, bởi vì cô căn bản không biết phải trả lời thế nào, nhưng đó là cảm giác của cô.
Được rồi, thành thật mà nói, cô thích loại đàn ông nho nhã, dịu dàng, giống như mấy nam sinh mặt trắng nhỏ. Nếu đặt Tô Mộc Thần và loại đàn ông như vậy ở cùng một chỗ, cô chắc sẽ phải thật nghiêm túc suy nghĩ.
Tô Mộc Thần cười, hơi khom người kề sát cô.
“Rất mưu mô?”
“Đúng.” Hạ An Nhiên nhìn ly rượu, “Anh muốn chuốc say tôi rồi định làm gì sao?”
Tô Mộc Thần cười nhạt không nói, anh không phải loại người vô liêm xỉ như vậy.
|
ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI Tác giả: Nhan Ngữ Hâm Chương 48 Ads Khi Hạ An Nhiên tỉnh dậy, trên chiếc giường lớn chỉ còn mình cô, đưa tay sờ vị trí đã lạnh lẽo bên cạnh, hẳn là anh đã rời giường rất lâu rồi.
Trong lòng có chút hốt hoảng, cảm giác giống như sáng sớm tỉnh lại sau một đêm say rượu loạn tính, người bên cạnh đã sớm rời đi rũ bỏ trách nhiệm.
Hạ An Nhiên ngồi dậy, chiếc chăn trượt xuống, trên người cô vẫn mặc bộ áo ngủ tối hôm qua, sau một đêm cổ áo hơi lộn xộn, lệch sang một bên để lộ bờ vai trắng ngần.
Vừa ngủ dậy nên Hạ An Nhiên vẫn chưa tỉnh hẳn, cô nghĩ đến đêm qua hình như nghe thấy câu hỏi gì đó, rồi cô mơ mơ màng màng trả lời, nhưng bây giờ nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc anh đã hỏi gì và cô đã trả lời thế nào.
Rèm cửa che hết cửa sổ sát đất, cả căn phòng là một mảng mờ tối, xem ra còn sớm.
Hạ An Nhiên đưa tay với điện thoại di động của mình trên tủ đầu giường.
Cạch một tiếng, cửa mở ra, Tô Mộc Thần ăn mặc chỉnh tề đi vào, trên tay cầm một cái túi.
“Dậy rồi?” Anh nói, “Lúc anh ra ngoài thấy em ngủ ngon như vậy không nỡ đánh thức. Anh đi lấy quần áo cho em, nhận tiện định đưa dì và mọi người đến, nhưng họ nói lát nữa có xe rồi. Dì bảo tiệc rượu phải mười một giờ mới bắt đầu, em cứ ngủ tiếp đi.”
“Ồ.”
Hạ An Nhiên lên tiếng, đưa tay muốn lấy cái túi trên tay Tô Mộc Thần.
Tô Mộc Thần đến gần cô, Hạ An Nhiên theo bản năng rướn người về phía trước khiến vạt áo hơi mở ra.
Tô Mộc Thần thấy vậy liền đưa tay ra khép cổ áo của cô lại.
Động tác của anh vô cùng dịu dàng, không hề có ý xấu. Nhưng Hạ An Nhiên lại hơi ngượng ngùng, khi nhìn thấy đồ lót của mình trong túi khuôn mặt của cô lại càng đỏ hơn.
Tô Mộc Thần rút tay lại, sau đó đi về phía cửa sổ, kéo rèm ra. Sau một đêm mưa, bầu trời như được gột rửa, vô cùng trong xanh, những tia nắng lấp lánh chiếu vào phòng.
Anh ngồi xuống sofa, mở ti vi lên xem.
Hạ An Nhiên cầm túi quần áo đứng dậy đi vào phòng vệ sinh thay đồ.
—-bamholyland.com—-
Tiệc cưới ở đâu cũng giống nhau, cô dâu chú rể đi từng bàn một mời rượu khách khứa. Tô Mộc Thần cảm thấy rất gượng gạo, mặc dù anh không ngại cùng nhiều người ngồi chung một bàn, nhưng vấn đề ở chỗ mọi người nói chuyện anh nghe không hiểu gì hết. Nếu nói chậm anh còn có thể đoán ý, nhưng mà rượu vào rồi, còn có thể nói chậm được sao?
Tô Mộc Thần cuối cùng chỉ có thể ngồi một bên lơ mơ, thỉnh thoảng gắp thức ăn mà thôi.
“Em không nói chuyện với mọi người à?”
Tô Mộc Thần thấp giọng hỏi người ngồi bên cạnh. Từ lúc bắt đầu tiệc rượu đến giờ cô vẫn chỉ chăm chú ăn, không nói tiếng nào.
“Anh muốn trở thành trung tâm à?”
Hạ An Nhiên hỏi ngược lại. Họ hàng nhà cô những người đến tuổi dựng vợ gả chồng đã chẳng còn ai, anh họ hôm nay cũng thành lập gia thất rồi, cả nhà chỉ còn trơ ra mỗi mình cô. Bây giờ mà cô lên tiếng, chắc chắn họ sẽ chĩa mũi nhọn vào cô, cô không có ngốc như vậy đâu.
Tô Mộc Thần chợt hiểu ra, gật đầu. Không rầu rĩ nữa, tiếp tục lặng lẽ ăn cơm.
Hạ An Nhiên cho dù trái trốn phải tránh cũng không thoát được. Lúc anh họ và chị dâu mời rượu đến bàn cô, anh họ vô cùng nhẹ nhàng hỏi một câu “An Nhiên định lúc nào cưới đây?”
Câu hỏi ngay lập tức nhận được sự chú ý của mọi người, tất cả vây quanh Hạ An Nhiên và Tô Mộc Thần nhao nhao hỏi. Cứ như thể bắt hai người họ định ngày luôn.
Tô Mộc Thần rất muốn dứt khoát nói một câu, “Chỉ cần Hạ An Nhiên đồng ý, cháu sẽ lập tức báo cho mọi người biết.” để thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình, nhìn Hạ An Nhiên mặt mày nhăn nhó ứng phó với họ hàng thân thích anh cũng đau lòng.
Cứ nghĩ đến buổi tối còn có một bữa tiệc rượu nữa Hạ An Nhiên lại cảm thấy đau đầu.
Trưa uống rượu, tối lại uống rượu. Không chỉ như vậy, sau khi cơm no rượu say, thanh niên trẻ tuổi sẽ đi KTV, người lớn nhất định sẽ tụ tập chơi cờ, đánh mạt chược.
Hạ An Nhiên tìm đại một lý do, kéo Tô Mộc Thần trốn về phòng. Thứ nhất cô không muốn bị người ta hỏi tới hỏi lui mấy chuyện chung thân đại sự. Thứ hai, cô đi giày cao gót cả ngày, chân đau muốn chết rồi.
Ở tiệc rượu Tô Mộc Thần cũng bị chuốc mấy chén, anh không có ý định đi KTV cùng mọi người. Dù sao thì anh cũng không thân quen với họ, với lại đa số đều là người thành phố B nên ngôn ngữ hơi bất đồng.
Hạ An Nhiên vào phòng cởi giày, sau đó cuộn tròn như một con mèo trên sofa.
“Đau chân à?”
Tô Mộc Thần ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt như được giải thoát của cô liền nhíu mày hỏi.
“Ừm.”
Hạ An Nhiên gật đầu.
“Giày quá cao, tất cả trọng lượng cơ thể đều dồn vào cổ chân và bàn chân.”
Tô Mộc Thần liếc nhìn giày cao gót của cô, đôi này không biết mấy phân đây? Gót giày lại mảnh như vậy, đây không phải tự hành hạ chính mình sao.
“Ờ.”
Hạ An Nhiên nhìn anh ậm ừ một tiếng.
Cô lại nghĩ đến đêm qua Tô Mộc Thần nói gì đó, rốt cuộc là nói gì đây, cô nghĩ mãi không ra.
“Ngày mai chúng ta về thành phố C à?”
Tô Mộc Thần thấy Hạ An Nhiên nhìn anh, liền hỏi. Hôm nay đã là chủ nhật rồi, đêm nay chắc không về được. Vậy sáng sớm mai nhất định anh phải quay về.
“Tôi ở đây thêm hai ngày nữa.”
|