Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
|
|
Hạ An Nhiên trả lời, cô đã xin nghỉ cho nên ngày mai sẽ không cùng anh về thành phố C.
“Anh chăm sóc Duệ Duệ thêm hai ngày nữa, khi nào về tôi sẽ tới đón.”
“Ừ.”
“Anh…” Hạ An Nhiên nghĩ mãi cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, cô cảm thấy nếu không có được đáp án sẽ giống như bị mắc xương cá ở cổ họng vậy, rất khó chịu, “Tối qua tôi có nói gì không?”
“Hả?”
Tô Mộc Thần khẽ nhướn mày, khóe môi cũng cong lên thích thú. Anh chậm rãi áp sát, thấy Hạ An Nhiên muốn né tránh liền lập tức đưa tay kéo cô vào lòng. Khuôn mặt Hạ An Nhiên dính sát vào ngực anh, cả người bị anh khóa chặt.
Mùi vị nam tính tràn ngập khứu giác, Hạ An Nhiên không dám động đậy, cả người cứng ngắc trong lòng anh.
“Em nói, em muốn gả cho anh.” Tô Mộc Thần cười tủm tỉm nói.
“Không thể nào…”
Hạ An Nhiên thanh minh, cô làm sao có thể nói ra những lời ấy. Cho dù có thực sự thích đối phương đi chăng nữa, cô cũng không thể nào mở miệng nói như vậy được.
“Vì sao không thể?” Tô Mộc Thần hỏi ngược lại, nụ cười bên môi càng ranh mãnh hơn.
“…”
Hạ An Nhiên không thèm nói chuyện với Tô Mộc Thần nữa, bởi vì những điều anh nói căn bản không đúng, anh đang trêu đùa cô mà thôi.
Tô Mộc Thần thấy cô im lặng, cũng không nói gì nữa, chỉ cười cười rồi điều chỉnh lại tư thế ngồi, ôm Hạ An Nhiên càng chặt hơn.
Thực ra tối qua cô không nói những lời này, nhưng lại nói những lời khác. Tô Mộc Thần nghĩ, say rượu quả nhiên là thời điểm tốt nhất để lừa gạt.
Tối qua rốt cuộc cô đã nói cái gì chứ?
Được rồi, dù sao đầu óc mơ hồ nói linh tinh còn tốt hơn là “làm” linh tinh…
—-bamholyland.com—-
Tiệc rượu tối kết thúc coi như hôn lễ cũng hoàn thành.
Cả ngày Tô Mộc Thần bị chuốc không ít rượu, may mà phòng ở khách sạn này cũng sạch sẽ, cho nên sau khi tiệc rượu kết thúc anh liền ở lại nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ về.
Còn Hạ An Nhiên đi theo xe hoa về nhà bà ngoại.
Uống rượu vào nên dễ ngủ hẳn. Đặt lưng xuống là ngủ thẳng đến sáng.
Tô Mộc Thần bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập. Dường như người gọi có chuyện gấp, chuông vừa dứt lại lập tức vang lên.
Tô Mộc Thần đưa tay với điện thoại ở tủ đầu giường, nhấn nút trả lời.
“Alô…”
“A Thần,” là Tư Đồ Tự, nhưng dường như giọng nói có chút bất ổn.
“Sao vậy? Khoảng mười giờ tớ đến công ty.” Tô Mộc Thần ngáp một cái, mò mẫm đồng hồ đeo tay ở tủ đầu giường, bây giờ mới bảy giờ bốn mươi phút mà thôi.
“A Thần,” giọng nói Tư Đồ Tự càng trở nên hốt hoảng, “Duệ Duệ…Duệ Duệ mất tích rồi…”
|
ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI Tác giả: Nhan Ngữ Hâm Chương 49 Ads Sau khi nhận được điện thoại của Tư Đồ Tự, Tô Mộc Thần không ngủ nổi nữa, vội vàng thay quần áo, sau đó gọi điện báo tin cho Hạ An Nhiên. Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không cho cô biết, chỉ sợ đến lúc đó sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu thôi.
Dư luận xôn xao, đây là cụm từ duy nhất Tô Mộc Thần có thể nghĩ tới.
Hạ An Nhiên vừa nghe thấy tin dữ liền hoảng hồn, ngay cả giọng nói cũng phát run, liên tục truy hỏi “Sao lại như vậy”.
Tô Mộc Thần lái xe đến đón Hạ An Nhiên, mới đến đầu làng đã thấy cô đứng đó, sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối bù.
“Tại sao có thể như vậy?”
Vừa lên xe, Tô Mộc Thần phát hiện mắt cô hồng hồng như muốn khóc, ngực phập phồng lên xuống, tâm trạng cũng bất ổn.
“Em đừng kích động, Duệ Duệ nhất định sẽ không sao…”
Lúc này Tô Mộc Thần cũng không biết nói gì để an ủi cô. Tin tức này đối với họ mà nói giống như một trái bom. Hơn nữa, anh biết đối với Hạ An Nhiên, Duệ Duệ có ý nghĩa lớn đến mức nào. Trong tình huống này, anh rất muốn dỗ dành cô, nhưng lại chẳng biết nói gì.
Cuối cùng, anh chỉ biết cài dây an toàn lại cho cô, sau đó lái xe với tốc độ nhanh nhất trở lại thành phố C.
Cho dù lái xe nhanh thế nào đi nữa, về đến khu nhà của Tư Đồ Tự cũng gần mười giờ.
Tư Đồ Tự lúc này đang sốt ruột đợi Tô Mộc Thần và Hạ An Nhiên đến.
Đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy Hạ An Nhiên, nhưng lúc này anh lại phát hiện thì ra ngũ quan của Duệ Duệ cũng có nét giống cô như vậy.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? A Tự…” Tô Mộc Thần hỏi.
Tư Đồ Tự vô cùng hoảng hốt, anh không biết nên giải thích với Tô Mộc Thần như thế nào. Hai ngày nay, Duệ Duệ đều ngủ cùng anh, trước khi đi ngủ nhóc con mập mạp đáng yêu kia còn ngọt ngào gọi anh “Chú Tự”.
Sáng sớm nay lúc anh dậy, Duệ Duệ vẫn còn ngủ ngon lành nên anh không đánh thức bé, muốn bé ngủ thêm chút nữa. Đợi đến khi anh làm vệ sinh cá nhân xong, quay lại phòng định gọi Duệ Duệ dậy ăn sáng rồi đưa bé đi nhà trẻ thì không thấy đâu nữa.
Đúng vậy, anh không thấy nữa.
Lại còn là đột nhiên biến mất.
Anh vô cùng hoảng loạn, rõ ràng lúc trước còn ngoan ngoãn ngủ trên giường. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc anh đi vào nhà vệ sinh mà một người đang sống sờ sờ trước mặt đột nhiên biến mất, quan trọng là anh không biết phải ăn nói với Tô Mộc Thần và Hạ An Nhiên như thế nào.
Những lời như vậy họ có thể tin sao?
Nhưng mà dù không tin, Tư Đồ Tự vẫn nói ra sự thật.
“Thật đấy, chưa đến mười phút, hơn nữa cửa nhà cũng không có dấu vết mở ra. Tớ thật sự không biết sao lại như vậy…”
Tư Đồ Tự ôm đầu, chuyện này thực sự rất kì lạ, anh cũng rất muốn nói anh không tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt như vậy, không tin không được.
“Sao có thể như vậy…”
Hạ An Nhiên tuyệt đối không tin, làm sao có thể vô lý như vậy được. Duệ Duệ vẫn luôn rất ngoan, chưa bao giờ tùy tiện chạy lung tung. Sáng sớm ngủ dậy chỉ hơi nóng nảy một chút, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo tí thôi…
Sao có thể đột nhiên biến mất…
Trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, giống như mất đi cái gì đó vô cùng quan trọng, trống rỗng làm cho lòng người hoảng loạn.
Bảo cô làm sao tin tưởng đây…
“A Tự sẽ không nói dối…” Tô Mộc Thần cũng hiểu được việc này rất khó chấp nhận, nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng bạn tốt. Bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, A Tự không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ, cũng sẽ không tùy tiện đùa giỡn quá đáng như vậy.
Cho nên nói cách khác, Tư Đồ Tự thật sự không nói dối, nhưng muốn anh tin rằng Duệ Duệ tựa như không khí mà biết mất, thật sự…
Sắc mặt Hạ An Nhiên rất khó coi. Lập tức đứng lên chạy ra ngoài.
Cô nghĩ có lẽ bởi vì…hai ngày nay Duệ Duệ không nhìn thấy cô, nhớ cô, cho nên lén trốn ra ngoài cũng chưa biết chừng. Nhất định là như vậy! Ngay từ đầu cô nên đưa Duệ Duệ về cùng, không nên giao bé cho Tô Mộc Thần…
Có lẽ, Duệ Duệ nhớ nhà, cho nên thừa dịp Tư Đồ Tự không chú ý lén chạy ra ngoài. Có lẽ,…
“An Nhiên…”
Tô Mộc Thần vội đuổi theo, sắc mặt cô trắng bệch như vậy, chạy ra ngoài lúc này khiến anh vô cùng lo lắng.
Hạ An Nhiên hồn bay phách lạc trở lại phòng trọ. Tô Mộc Thần đi phía sau cô, mấy lần muốn khuyên can, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Anh biết đối với cô Duệ Duệ vô vùng quan trọng, bây giờ trong lòng cô nhất định đang rất khó chịu.
Hạ An Nhiên thất thểu lên lầu, mở cửa nhà trọ.
|
Trước đây luôn cảm thấy nơi này quá nhỏ, nhưng giờ đây lại trống trải đến đáng sợ. Dường như còn có thể nghe thấy giọng nói mềm mại đáng yêu gọi “Mẹ” của Duệ Duệ.
Hạ An Nhiên vào phòng ngủ, giường đệm vẫn gọn gàng, phảng phất trong không khí còn có mùi thơm ngọt ngào của Duệ Duệ.
Thế nhưng, cô luôn cảm thấy Duệ Duệ dường như sẽ mãi mãi không trở về nữa.
—-bamholyland.com—-
Tô Mộc Thần đã báo cảnh sát, cũng đã đăng thông báo tìm người, nhưng lại chẳng thu được kết quả gì. Không ai nhìn thấy Duệ Duệ cả.
Hạ An Nhiên vẫn ở lại nhà trọ, nhưng tâm trạng cô vô cùng tồi tệ, mỗi ngày Tô Mộc Thần đều tới, đợi đến lúc cô ngủ rồi mới về nhà mình.
Tư Đồ Tự tâm trạng cũng không tốt, luôn cảm thấy vô cùng áy náy.
Mỗi ngày trôi qua đều trở nên khó khăn đến cùng cực.
Mùa đông năm nay dường như càng lạnh hơn, thành phố C rất ít khi có tuyết rơi, vậy mà bây giờ đâu đâu cũng phủ một lớp tuyết trắng.
Hạ An Nhiên cầm tách trà, ngồi trên sofa trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào ti vi, nhưng dường như chẳng thấy gì cả.
“Chắc Duệ Duệ sẽ không trở về…”
Cô lẩm bẩm một câu khiến Tô Mộc Thần ngồi bên cạnh ngây người.
“Đã làm nhiều chuyện như vậy mà Duệ Duệ vẫn chưa về, có lẽ con thực sự sẽ không trở về nữa…” Hạ An Nhiên chậm rãi nói, “Thực ra, chuyện này rất khó tin, một người đang sống sao có thể cứ như vậy biến mất. Đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, giống như một giấc mộng vậy, rất khó tin.”
“Em đột nhiên cảm thấy có thể tin những lời bà ngoại nói.”
Hả?
Tô Mộc Thần nhìn cô, cô muốn nói đến những lời bà ngoại nói hôm anh họ cô kết hôn sao?!
Bà ngoại An Nhiên là người ăn chay, hơn nữa cũng tin Phật. Nghe nói là còn có thể mời thần linh, ở thành phố B cũng có tiếng tăm, bình thường cũng có người đến tìm bà xem bói, cầu thần phật.
Có người gọi bà là “Bà cốt”, cũng có người nói là bịa đặt mê tín, nhưng đa số mọi người vẫn tin tưởng.
Những điều này Tô Mộc Thần không biết, nhưng anh thấy thường thì các vị lão nhân có ánh mắt rất cơ trí, có những chuyện hiểu rất rõ ràng.
“Trước đây bà ngoại nói gì?” Tô Mộc Thần hỏi.
“Bà nói duyên đến sẽ hội ngộ. Rời đi không có nghĩa là hết duyên, mà là đang chờ để được nối tiếp…”
“Duệ Duệ có duyên phận với hai chúng ta.”
Hạ An Nhiên nghĩ, có lẽ ngày đó bà ngoại muốn nhắc nhở cô, một ngày nào đó cô sẽ không gặp Duệ Duệ nữa, chỉ là cô không biết mà thôi.
“Tôi không nên ở lại đây nữa. Mỗi ngày trước khi đi ngủ luôn cảm thấy lúc tỉnh dậy sẽ nhìn thấy Duệ Duệ ở trong lòng mình, nhưng khi thực sự tỉnh lại, đối mặt với mình chỉ là một khoảng trống rỗng, hư không mà thôi…”
Hạ An nhiên nói, ngày ngày đều ôm hy vọng chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc tỉnh lại chỉ thấy mảnh gối ướt đẫm mà thôi.
“Cũng tốt.”
Tô Mộc Thần gật đầu. Nếu tiếp tục như vậy cô nhất định sẽ không chịu nổi mà sinh bệnh, dọn ra ngoài cũng là chuyện tốt.
Anh định hỏi cô có muốn chuyển về nhà anh không, nhưng nghĩ đến lúc trước cô và Duệ Duệ cũng từng ở đó một thời gian, nếu bây giờ mà về, chắc cô sẽ lại nghĩ đến Duệ Duệ.
Hạ An Nhiên không nói chuyện, chỉ lẳng lặng cầm tách trà ấm áp trong tay.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói khẽ khàng, vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
“Mẹ.”
Hạ An Nhiên ngây người, tách trà trên tay rơi xuống đất vỡ tan.
Tô Mộc Thần đứng bật dậy, cùng Hạ An Nhiên đi về phía cửa.
Dáng người nhỏ bé, khuôn mặt trắng hồng, mập mạp đang đứng trước cửa, miệng mỉm cười ngọt ngào.
—-bamholyland.com—-
“An Nhiên, An Nhiên?!”
Trong lúc hoảng hốt, dường như có người nào đó vỗ nhẹ gò má cô, sau đó hơi thở nóng rực phả vào mặt, nhẹ cắn lên môi cô.
Hạ An Nhiên vừa mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười, dọa cô giật mình, vội vàng lui ra sau.
“Quả nhiên là người đẹp ngủ trong rừng.”
|
Một khuôn mặt dịu dàng đầy ý cười hiện ra trước mắt cô.
“Ơ?”
Suy nghĩ của cô có chút trì trê, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
“Gần đây em hay ngủ thật đấy,” Tô Mộc Thần hơi nhíu mày, “Cuối tuần này anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra chút nhé? Ngủ nhiều như vậy không tốt đâu.”
“Tô Mộc Thần…” Hạ An Nhiên ngơ ngác gọi một tiếng.
“Sao vậy? Còn chưa tỉnh ngủ?”
Tô Mộc Thần nhíu mày.
“Nếu không bây giờ đi nhé!”
“Không cần đâu…”
***
Hạ An Nhiên nhìn Tô Mộc Thần bên ghế lái.
“Vừa rồi em nằm mơ, vẫn hơi hoang mang chút thôi.”
Cô nhớ ra rồi, người đàn ông trước mắt này là chồng cô, cô năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi, hai năm trước cô có cuộc phỏng vấn với con rùa vàng này, sau đó bị anh tính toán lừa gạt thành công đem về nhà.
“Mơ thấy gì?”
Tô Mộc Thần nhẹ hôn lên mặt cô, thắt dây an toàn lại cho cô.
“Hơi dài, nhưng rất chân thật, anh muốn nghe không?” An Nhiên hỏi.
“Em nói đi…”
“Em mơ thấy mình nhặt được một đứa trẻ rất dễ thương…”
Hạ An Nhiên tỉ mỉ kể lại những cảnh trong mơ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy giấc mộng kia thật sự quá chân thật, giống như đã từng xảy ra với cô vậy. Khiến cho cô trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.
Cuối cùng cô cũng có thể cảm nhận được cái gì gọi là “giấc mộng Nam Kha” như cổ nhân thường nói.
Nghe Hạ An Nhiên kể lại giấc mơ của mình, Tô Mộc Thần cười vô cùng dịu dàng.
Gần đây An Nhiên ngủ hơi nhiều, kinh nguyệt tháng này cũng trễ hai tuần rồi, có lẽ đứa bé đến rồi…
[HOÀN]
|
|