12 Chòm Sao Và Mối Thù Hai Thế Giới
|
|
Chapter 8
- Có thấy gì không?- Nhân Mã tò mò - Không! Họ bay lên trên rồi! Tớ chả thấy gì cả!- Thiên Bình nhăn mặt.
Bỗng, bóng đêm vụt qua, cảnh vật tối đen. Vài giây sau, tiếng la hét vọng xuống từ trên tầng cao vời vợi làm thanh động cả đất trời.
- HẬU!!!- tiếng hét chói tai đến não lòng vang lên khiến mọi việc dừng lại ngay tức khắc Từ trên cao, một cánh trắng thiên thần cùng bộ váy áo trắng tinh từ trên cao rơi xuống mặt đất như một cánh hồng rụng rơi trong gió, tiếp theo sau là hai cái bóng vụt xuống đất trong chớp mắt.
Đỡ lấy Tiên hậu, đôi mắt Tiên đế thẫn thờ nhìn gương mặt phúc hậu nhưng đầy đau đớn. Người nghe tiếng vỡ của trái tim mình trong lòng ngực. Bóng đen phóng vụt xuống đất, đôi mắt đỏ vô cảm bỗng đong đầy yêu thương và chua xót. Quên mắt rào cản của lòng căm thù, hắn bước đến quỳ thụp xuống bên cạnh Tiên đế.
- Tiên hậu... Sao nàng lại làm thế?- hắn nhìn Tiên hậu với ánh mắt u buồn- hắn đáng phải chết! Sao nàng lại đỡ cho hắn??? - Đây.. là.. cách tốt nhất..-Tiên hậu thều thào, đưa bàn tay run rẩy lên không trung.
Tiên đế nắm bộp lấy tay người, quỷ vương cũng thế. Hai người lại nhìn nhau với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, nhưng rồi đưa mắt về phía Tiên hậu.
- Hai người... đừng vì ta mà gây chiến... tàn sát sinh linh vô tội...Tiên đế, chàng hãy giúp ta...
Tiên đế khum xuống bên cạnh người, khuôn miệng xinh xắn thì thầm điều gì đó.
- Tiên hậu... Ta không thể để mất nàng!! - Ta cầu xin chàng... Đó là cách tốt nhất...
Sắc mặt ngày càng xanh xao cùng đôi mắt ngập dần đầy bóng tối của Tiên hậu làm Tiên đế xót xa.
Bỗng đứng dậy, giọng nói dứt khoát, vô cảm:
- Quỷ vương, xin lỗi!
Tiên đế đứng lặng thinh, nhắm nghiền mắt lại, thân mình tỏa ra ánh sáng xanh lập lòe như ngọn lửa. Phía dưới, ánh sáng xanh từ người Tiên hậu tuôn chảy trong không trung như dòng suối chảy lắc léo, rồi tuôn vào người Tiên đế. Ánh sáng chói lòa vụt qua Alig như một quả bom có sức công phá lớn vừa phát nổ, vạn vật ngưng đọng trong vài giây, ánh sáng mờ dần rồi tắt hẳn.
Các thiên thần ngơ ngác bởi bọn yêu ma chợt biến mất, bầu trời Alig bỗng trong xanh, màu đen u tối dần biến mất không để lại một dấu vết gì, bóng đêm không còn ngự trị. Quỷ vương và Tiên hậu tan biến vào hư vô. Tiên đế đứng bất động, ánh mắt dại đi, đưa ánh mắt ảm đạm nhìn mông lung nơi tít xa, đâu đó trên khóe mắt, một giọt nước mắt chực tuôn trào...
Ở Human, yêu ma cũng biến mất. Một vòng tròn bảo vệ được hình thành.
- Đại Xử, ta về thôi! - Tiên đế...- Đại Xử ngạc nhiên- Tiên hậu và Quỷ vương... - Chết rồi!
Đó quả là câu trả lời thích đáng, nhưng vẫn đọng lại trong Đại Xử một nỗi băn khoăn... "Chết rồi!"- câu trả lời thật phũ phàng. Nhưng ai biết đằng sau đó là một trái tim đang rỉ máu, một vết thương sâu thẫm đang hình thành trong lồng ngực người... Bờ cõi đã sạch bóng quân thù, đổi lại cho Tiên đế một cái giá quá đắt: sinh mạng của người mình yêu. Dùng sinh mạng của mình để đổi lấy bình yên cho thế giới này, "Mỹ Cự, nàng lại không chịu nghe lời ta nữa rồi!"
Số phận sao nghiệt ngã, tình yêu... là cái gì chứ? có thể khiến bậc quân vương uy hùng kia phải bi lụy, đau thương...
"Mã nhi... ta xin lỗi..! Ta không thể trở về với con... thứ lỗi cho ta..!!"
Nhân Mã giật mình thảng thốt, vội vàng quay đầu tìm kiếm.
- Mẫu hậu!!!
Thiên bình ngạc nhiên:
- Gì vậy, Mã? - Tớ... tớ nghe thấy tiếng Mẫu hậu... - Cuộc chiến kết thúc rồi...- Xử Nữ khẽ nói
Giật phắt người, Nhân Mã phóng đến cạnh anh, đưa mắt kiếm tìm. Chiến trường đã vãn, chỉ còn lại những thiên thần. Tiên đế kia rồi, Đại Xử kia rồi, nhưng...
- Mẫu hậu? Mẫu hậu đâu rồi? Anh Xử có thấy Mẫu hậu của em không?
Xử Nữ buồn bã nhìn Nhân Mã:
- Anh rất tiếc....
Cô nắm chặt lấy đôi vai Xử Nữ mà lắc, nước mắt giàn giụa:
- Sao anh lại nói thế chứ?? Mẫu hậu của em... Mẫu hậu!!!!- Nhân Mã hét lên.
Quỳ thụp xuống đống đất đá, nước mắt cô tuôn chảy trên đôi gò má bé nhỏ, đôi mắt long lanh trong ánh chiều. Úp mặt khóc nức nở, đôi vai run run, bóng dáng bé nhỏ như bị nhòe đi trong ánh nắng chiều vàng...
- Mẫu hậu... người đã hứa sẽ trở về với con... người đã hứa mà...!!...
* * *
- Đó là lý do tại sao Edar từ lúc đó đến nay không thể bước vào Human được nữa!- Thiên Bình rành rọt- Mà phải lật đổ Alig rồi, thần chú mới được phá vỡ! - Đúng- Nhân Mã bức xúc.
Thiên bình mơ màng:
- Tiên hậu... tớ rất ngưỡng mộ bà ấy... bà đem lại hòa bình cho Alig, lại rất xinh đẹp và tài ba...- chợt ngó Nhân Mã-..à.ừm.. xin lỗi vì gợi lại quá khứ đau buồn của cậu...
Cô mỉm cười tươi rói, gương mặt đầy tự hào:
- Không sao đâu! Tớ thấy mình rất may mắn khi được làm con của Mẫu hậu! Chỉ cần tớ biết Mẫu hậu ở trên cao luôn dõi theo tớ, tớ đã thấy rất vui rồi!... Một ngày nào đó, tớ sẽ đích thân giết chết tên Quỷ vương kia, trả thù cho Mẫu hậu!!
Nhân Mã nghiến răng, khuôn miệng xinh xắn phát ra tiếng ken két. Cô rất căm thù Edar, đặc biệt là Quỷ vương, nỗi căm hờn như thấm vào xương tủy, vào từng giọt máu tuôn chảy trong người, cho nên Nhân Mã luôn canh cánh ý muốn trả thù cho Mẫu hậu của mình...
Thiên bình tròn mắt nhìn cô, reo lên:
- Tớ ủng hộ cậu hết mình!! Tớ cũng rất ghét Edar đó! - Nhưng...
Thiên Yết đứng đó nãy giờ, giờ mới lên tiếng. Từ "nhưng" như một cái đập chắn ngang, cảm xúc của hai cô nàng cứ thế bị chặn lại, mất cả hứng.
- Chẳng phải Quỷ vương đã tan biến rồi sao? Nếu hắn chết rồi, cậu sẽ trả thù ai đây? - Ơ?... Cậu thật ngớ ngẩn!- Nhân Mã xua tay- Hắn đã sống sót sau vụ ấy, bây giờ vẫn nhởn nhơ ở Edar đó thôi, hắn chưa thể chết được.
Nghe Nhân Mã phán một câu hùng hồn, Thiên Yết cười khanh khách rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. Cậu chàng là thế, đi cũng như đến, không nói một lời nào, khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên và tò mò.
Thiên Bình và Nhân Mã ngây người ra "Thế là thế nào?". Ý Thiên Yết là sao? Hai cô nàng với khuôn mặt khó hiểu nhìn theo bóng cậu.
- Sao lại cười? Đồ vô duyên!!- Thiên bình hậm hực
* * *
Mặt trời vừa mới nhú lên khỏi đường chân trời, chiếu sáng rực rỡ làm bừng lên khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp đầy sức sống. Đâu đây tiếng vỗ cánh của chú chim cùng tiếng hót gọi bầy lảnh lót. Đâu đó chồi non vừa mới nhú lên khỏi mặt đất, hé chồi non xanh mơn mởn, đung đưa cùng làn gió man mát thổi qua... Một khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp! Nhưng, bên kia cửa hang, nơi bóng tối ngự trị, không bao giờ có được khung cảnh như thế này...
Ở Edar lúc này, mặt trời đã lên cao nhưng ánh mặt trời không thể chiếu rọi tới như Alig, chỉ le lói chút ánh sáng. Nhưng với bóng tối dày đặc nơi đây, chút ánh sáng yếu ớt ấy cũng đủ làm bừng lên không gian ảm đạm.
Kim ngưu ngồi tĩnh lặng bên chiếc còng quá khổ. Cô thở dài, cảm giác tù túng này khiến cô khó chịu. Ở đây chỉ mấy ngày, nhưng Kim Ngưu cảm thấy mình như bị giam cầm gần cả một năm trời... Lặng lẽ... cô đơn... Bỗng ngước mắt lên cao, ánh mắt đỏ rực cùng mái tóc đỏ tung bay, từng tia nắng mặt trời yếu ớt vào buổi sáng chiếu vào làm khung cảnh càng thêm ma mị, khiến tên con trai càng thêm đẹp đẽ. Vẫn dáng ngồi ấy từ đêm hôm đến giờ, Bạch Dương trầm ngâm nhìn về phía tia sáng phát ra, mắt ánh lên niềm hy vọng...
Kim Ngưu bất giác mỉm cười, bấy nay cô đã quen với sự hiện diện của cậu cùng đôi mắt đỏ rực luôn hướng về mình. Trái tim chợt rung động, Bạch Dương khiến cô cảm thấy bình yên trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế này.
"Giá như... ánh mắt đó cứ mãi hướng về mình như thế này nhỉ?"- Kim Ngưu buộc miệng.
"Ơ?"- Cô bất giác đưa tay lên che miệng thảng thốt, không tin là mình đã thốt lên câu đó. Đôi má Kim Ngưu ửng đỏ, cô nhắm chặt mắt lại, cầu mong cho Bạch Dương đừng nghe thấy...
"Phịch!"- Tiếng động vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Bạch dương phóng xuống đất như chim cắt vồ mồi. Đôi cánh ác quỷ dang rộng ra giữ cân bằng rồi vội thu lại ngay. Đôi cánh màu đen tuyền cùng sắc đỏ của lửa, rộng lớn hơn thân mình, rắn chắc và mạnh mẽ. Những chiếc sừng màu đen chỉa ra trên thân cánh như những chiếc ngà voi màu đen hiếm có. Với những chiếc sừng này, chỉ cần sượt qua thôi cũng đủ làm người khác đổ máu. Đôi cánh mang một cái gì đó cổ xưa và hung tợn, đem lại cho chủ nhân nó vẻ mạnh mẽ đầy uy quyền.
Đôi mắt đỏ vẫn sáng rực, Bạch Dương nhẹ nhàng bước đến cạnh Kim Ngưu.
- Cô bị sao vậy?- cậu hỏi.
Kim Ngưu bối rối, lặng im không nói gì. Biết nói gì đây?
Nhìn chăm chăm vào đôi má đỏ, Bạch Dương đưa tay gỡ từng ngón tay xinh như búp măng của cô che trên mặt, chau mày:
- Cô bị bệnh à? Sao mặt đỏ thế kia?
Kim Ngưu tròn xoe mắt, cậu ta không biết là cô đang mắc cỡ sao? Toàn hỏi những câu ngớ ngẩn.
- Không... chỉ là... tôi mắc cỡ thôi!- Kim Ngưu lí nhí - Mắc cỡ ư?
Cô quay đi ngại ngùng, nhưng rồi trấn tĩnh lại. Thì ra là Bạch Dương không nghe thấy. Cậu ngồi phịch xuống bên cạnh cô, vài giây sau, cậu thở dài:
- Human các cô thật là rắc rối!
Kim Ngưu ngạc nhiên:
- Rắc rối ư? - Đúng! Có chi những mớ cảm xúc này nọ. Thật phức tạp! Cứ bình thường, suy nghĩ đơn giản vậy có tốt hơn không? Human thật rắc rối! Vì những thứ cảm xúc điên rồ như thế nên mới trở nên ngu muội, dễ sai khiến và bị thao túng! - Ngu muội ư?- Kim Ngưu tức giận- Không có cảm xúc, đó không phải là sống, đó chỉ là tồn tại! Chúng tôi muốn sống chứ không muốn tồn tại! Chúng tôi sống theo cảm xúc của mình, đó là cách khiến chúng tôi hạnh phúc!
Bạch Dương lặng thinh nhìn khuôn mặt đỏ gay vì tức giận của cô:
- Hạnh phúc ư? Những cảm xúc như thế khiến cô bị đẩy vào hoàn cảnh thế này, cô đang hạnh phúc ư? - Tôi... tôi...- Kim Ngưu bối rối.
"Bị đẩy vào hoàn cảnh thế này, tôi không muốn, nhưng... Ngư thì muốn..."
- Ngư Ngư...- Kim Ngưu lí nhí, nghĩ tới Song Ngư, cô lại thấy đau lòng, có lẽ bị đẩy vào hoàn cảnh thế này là cách cô có thể bù đắp lại cho Song Ngư chăng? Làm sao để khiến cô ấy khỏi đau buồn nữa?...
Trên khóe mắt đọng lại một giọt nước mắt. Bạch Dương nhẹ nhàng đưa tay đón lấy giọt nước mắt đang chực rơi xuống khiến Kim Ngưu giật mình, cô không nhận ra mắt mình đang ươn ướt.
Bạch Dương nhìn giọt nước mắt đọng lại trên ngón tay đầy những vết sẹo của mình. Giọt nước mắt trong vắt ánh lên trong nó khung cảnh xung quanh, cả đôi mắt đỏ của Dương. Lúc trước cậu đã nhìn thấy giọt nước mắt tương tự, là nước mắt của Song Ngư. Nước mắt của Song Ngư và Kim Ngưu, trông giống nhau, thì người ta vẫn nói: "Giống nhau như hai giọt nước" cơ mà! Nhưng thực ra trong mỗi giọt nước mắt, chúng đều ẩn chứa những nỗi niềm khác nhau, ẩn chứa cái lý do mà nó rơi xuống...
Tựa mình vào bức tưởng lởm chởm đá, Bạch Dương ngước mắt lên cao. Phía trên, bọn yêu ma bay đầy trời, cậu thở dài:
- Tình cảm là một thứ xa xỉ...
Kim Ngưu lặng ngắm Bạch Dương, im lặng, cô nghe tiếng tim mình đang đập trong lồng ngực, đôi má càng ửng đỏ. Mái tóc nâu tung bay khi cơn gió lạnh ập tới, Kim Ngưu khẽ rùng mình, cảm giác lạnh tê tái đến rợn người.
"Ừ... Tình cảm là một thứ xa xỉ..."- cô nghĩ. Một con người và một ác quỷ, liệu có thể có tình yêu không?
Trái tim Kim Ngưu lúc này đập liên hồi, cô sợ cái sự ngăn cách đó quá... Con người, thiên thần và ác quỷ... dù xuất thân và hình dáng khác nhau, nhưng tâm hồn cũng vẫn giống nhau đó thôi! Cớ sao lại không được đến với nhau..??
Kim Ngưu bỗng thấy trước mặt tối sầm, ngước mắt lên, đôi cánh Bạch Dương đã ôm lấy cô che chở, không cho cơn gió ác nghiệt thổi đến. Đôi cánh của Bạch Dương rộng lớn và mạnh mẽ, bên cạnh cậu, cô luôn cảm thấy bình yên, Bạch Dương luôn đem lại cho cô cảm giác được che chở và bảo vệ... "Tại sao trái tim lại cảm thấy dễ chịu đến thế..."- cô tự hỏi lòng mình dù biết rõ câu trả lời.
- Lạnh à?- Bạch Dương hỏi, mắt nhìn vào đôi mắt trong veo của Kim Ngưu, trong ánh mắt ẩn hiện niềm yêu thương. Rõ ràng là trong lồng ngực Bạch Dương, tim cậu cũng đang đập liên hồi.
Kim Ngưu đỏ mặt, tim càng đập nhanh hơn, đột nhiên cô cảm thấy ghét những cảm xúc của mình, "Tại sao lại cứ đỏ mặt như thế chứ?"....
Cả Kim Ngưu và Bạch Dương lúc này đều im lặng, hai trái tim cùng chung một nhịp đập, cả hai đều biết rõ tình cảm của mình... Nhưng thành kiến về chủng tộc khiến cả hai cảm thấy mệt mỏi...
Trong bóng tối, đâu đây tiếng thở dài buồn rười rượi thoảng qua theo tiếng gió...
|
Chapter 9
RÀO!!- tiếng gió lốc thổi đến làm những bụi cây đã xơ xác lá nay càng xơ xác thêm. Từng chiếc lá rụng rơi, xoáy tròn trong không trung rồi rơi xuống đất.
Song tử bước ra từ cơn lốc, lặng lẽ bước về phía Chính điện.
- Ngươi làm chết cây của ta đó!- tiếng nói khẽ vọng trong không gian làm Song tử giật mình, quay đầu nhìn lại.Nam nhân vận y phục màu xám cùng chiếc áo choàng dài chấm đất, mái tóc nâu cứ lắc lư theo theo gió vẫn chưa tan biến, khuôn mặt tức giận nhìn chàng, trên tay là bụi cây xanh rờn nhưng xơ xác, dưới đất vung vãi toàn lá cây. - Ma Kết à? haha... xin lỗi nhé!- Song tử gãi gãi đầu, cười trừ Đặt bụi cây xuống bên cạnh, Ma Kết chăm chút từng chiếc lá. anh đã quen với việc này, bao nhiêu cây cối có trong Edar này đều xơ xác, héo hon, tất cả là tại Song tử. - Ngươi làm ơn mai mốt đi đâu về đâu nhẹ nhàng dùm ta! Cây cối của Bảo bình bị ngươi phá hoại hết cả!
Song Tử không nói gì thêm, quay đầu định bước đi. Cậu đang vội, không muốn tiếp chuyện lâu. Nhưng bước chân chưa kịp chạm đất, cậu bỗng khựng lại sau câu nói của Ma Kết:
- Dạo này ngươi có vẻ vội vàng nhỉ?
Ma Kết vẫn tiếp tục công việc của mình, không buồn nhìn Song tử. Nhìn Ma kết, ánh mắt cậu dè chừng.
- Ngươi nói vậy là ý gì?
Đôi tay Ma Kết dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
- Không gì cả! Chỉ là dạo này ta thấy hành tung của ngươi có vẻ bí ẩn, ngày nào cũng có việc rời Edar nhỉ?...- Ma Kết nói đầy ẩn ý - Hình như ngươi không biết, ta là gió. Quỷ vương giao cho ta nhiệm vụ nắm bắt tình hình. Đi đây đó để quan sát, đó là việc của ta mà! Ma Kết cười khẽ: - Nắm bắt tình hình ở cung điện Alig ư? ngày nào cũng thế cơ à? Moi tin từ cô công chúa của Alig sao?
Song tử khựng người nhìn Ma kết, cậu không tin vào tai mình. Hành tung của mình, cậu đều rất cẩn thận cơ mà? Sao hắn lại biết? Ma Kết đã nắm thóp được chàng. "Không ngờ tên này lại nguy hiểm đến thế", tay vo lại thành nắm đấm, Song Tử liếc nhìn Ma Kết với ánh nhìn sắc bén, anh chỉ cười khẩy.
Quay người bước đi, mái tóc trắng tinh tung bay. Song Tử không nói thêm lời nào, chỉ bước đi. Cậu biết, gây sự với Ma Kết không phải là điều đúng đắn, huống hồ hắn lại là trợ thủ đắc lực của Quỷ vương, chống chọi với hắn không tốt cho kế hoạch sau này... Tấm áo choàng bay bay, bước chân Song Tử như không chạm đất. Bóng người dần mất hút trong bóng tối.
Ma kết lặng thinh, ánh nhìn vô cảm, "Cánh tay trợ thủ của Edar, không ngờ ngươi lại yếu mềm như thế"- Ma kết thở dài, anh không trách Song Tử. Mỗi người đều có bí mật cho riêng mình. Anh cũng vậy! Và những bí mật ấy không thể tuân theo các quy luật của hai thế giới này. Ma Kết biết, Edar này một ngày nào đó sẽ lụi tàn, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi... Tất cả sự thù hận và thành kiến này, đều do hắn- Quỷ vương tạo nên thôi...
Màu đỏ của váy áo lấp ló trong bóng tối, một cô bé lấm lét núp sau góc khuất. Ma Kết lắc đầu, là Tiểu Nguyệt- cô bé con của một ác quỷ có thế lực trong triều. Cả thân người cô bé từ trên xuống dưới là một màu đỏ- màu đặc trưng của gia tộc Vô Nguyệt, mái tóc cột hai chùm được uốn thành từng lọn, mặc bộ váy ngắn màu đỏ cùng đôi mắt to tròn láo liên cũng màu một màu đỏ. Một ác quỷ đáng yêu, nhưng thực chất bên trong chả đáng yêu tý nào, đầy quỷ quyệt và tinh ranh.
"Chắc lại theo dõi Song tử nữa đây!"- Ma Kết nghĩ, lắc đầu ngán ngẩm rồi tiếp tục công việc của mình.
Nhưng, anh đã đoán sai! Người mà con bé theo dõi không phải là Song Tử. Lấp ló trong góc khuất, đôi mắt Tiểu Nguyệt ánh lên sự ranh mãnh, khóe miệng nhếch lên kiêu ngạo.
Vừa thoáng thấy thân ảnh lướt qua trước mặt, con bé bước ra, gọi to:
- Song Ngư!
Song Ngư vừa đi đâu về với bộ dạng mệt mỏi, bất giác quay đầu nhìn lại. Những suy nghĩ trong cô bị cắt ngang bởi tiếng gọi đầy kiêu ngạo, Song Ngư tức giận:
- Cái gì???
Trước mặt cô là con bé chỉ chừng 150 tuổi, thấp hơn cô cả một cái đầu. Mặc bộ váy ngắn củn cỡn, cái sự khinh người đầy thách thức hiện rõ trên khuôn mặt khiến cô chỉ muốn biến nó thành đá rồi đập bỏ không thương tiếc.
- Vừa đi gặp tình nhân về, bơ phờ thế kia ư? Hắn si tình chứ nhỉ?- Tiểu Nguyệt cười nham nhở đầy ẩn ý.
Hiểu ý, Song Ngư giật phắt người, không ngờ việc đi gặp Sư Tử con bé lại biết.
- Ngươi theo dõi ta ư?- cô tức giận - Thế thì sao nào??
Song Ngư giận dữ bước đến nắm lấy cổ áo Tiểu Nguyệt, trừng mắt:
- Ngươi... - Ta thế nào?- vẫn vẻ kiêu ngạo, con bé biết đã nắm thóp được cô.
Không để Song Ngư kịp hành động, Tiểu Nguyệt phẩy tay, Song Ngư như bị đẩy mạnh ra xa với sức mạnh vô hình. Một luồng khí mạnh xoáy tròn trong không khí, vây quanh lấy cô, một loại bùa chú cổ xưa với những nét vẽ nguệch ngoạc cũng bay lượn xung quanh, vây chặt lấy thân mình, cô không thể cử động. Con bé cười nhếch mép:
- Kể từ bây giờ, biết điều thì vâng lệnh ta. Nếu không thì...- Tiểu Nguyệt bỏ lửng câu nói, đôi mắt sắc bén lướt qua Song Ngư với vẻ ngạo nghễ.
Tiếng cười lảnh lót bật ra vang động chốn u uất tối tăm. Dòng tộc Vô Nguyệt nổi tiếng là quỷ quyệt và hung ác, là một trong những cánh tay đắc lực của Quỷ vương, có quyền thế trong triều. Vì vậy, việc Tiểu Nguyệt khinh người như thế là lẽ đương nhiên.
Con bé bước đi, bỏ lại Song Ngư đang vùng vẫy trong đám bùa chú.
"Ngươi... một ngày nào đó... ta sẽ khiến ngươi không còn có thế kiêu ngạo được nữa..."- Cô liếc mắt nhìn theo bóng Tiểu Nguyệt dần khuất xa...
* * *
Chiếc lá vàng bất chợt rụng cuốn vì quá già cỗi, một cơn gió thổi đến bật tung chiếc lá lên không trung, chiếc lá nhỏ nhoi cuốn theo chiều gió, chỉ còn thấy một đốm màu vàng cam bé nhỏ nơi tít xa.
Đưa tay đón lấy những chiếc lá héo hon khác đang sắp bị cuốn đi, Thiên bình ngắm những cọng gân lá khô cằn cỗi và giòn rụm, chỉ cần bóp nhẹ cũng đủ khiến nó gãy ra thành nhiều mảnh nhỏ. Cô trầm ngâm, tia nắng chiều ánh lên trong đôi mắt một nét lung linh huyền ảo. Bỗng, một cơn gió heo may thổi tới, chiếc lá trên tay bay vèo, Thiên bình mỉm cười: "Mùa thu đã đến rồi!"
Ừ! Mùa thu đã đến thật rồi! Tiết trời thu trong xanh hơn, mang vẻ trong trẻo lạ thường. Mùa thu, khi mà đất trời và cả con người cùng đồng điệu, tâm hồn ta quyện chặt lấy thiên nhiên. Bầu trời trong xanh hơn, dòng chảy của sông cũng êm đềm hơn và lòng người cũng mang nét gì đó dễ chịu...
Mò mẫm trong đám dị thảo cao ngang gối dưới chân, nét mặt Thiên bình đầy hào hứng, vì cánh đồng màu tím ngắt đầy dị thảo này có nhiều loài thảo mộc hữu ích. Thiên bình không hiểu sao mình lại rất hứng thú với thực vật thế này. có lẽ vì Xử nữ chăng? Xử nữ là đất, nhưng lại rất yêu quý cây cối. Anh đã khiến cô có sở thích này hay vì tình yêu khiến cô thích những thứ mà người cô yêu thích? Nghĩ đến đấy, Thiên bình phì cười, tự vỗ đầu mình, "Khùng quá rồi!", nhưng vẫn có ý định sẽ hái cho Xử Nữ một bụi cây.
Lẫn trong màu tím của cánh đồng cùng màu sắc của những dị thảo xung quanh, một ánh sáng lóe lên, lướt ngang qua tầm mắt Thiên bình. Ngạc nhiên, cô đưa tay vạch cỏ sang hai bên, một vật sáng lóa phản chiếu ánh sáng muôn màu, đẹp như một viên kim cương nằm chễm chệ trên đám cỏ. Thiên Bình tò mò nhặt lên, một viên thạch anh quý hiếm màu xanh biển được chạm khắc công phu hình sóng biển lung linh.
"Ơ? Cái này... là của anh Xử đây mà!"- Thiên bình thầm nghĩ và nhặt nó lên.
Viên đá quý lấp lóa ánh sáng mặt trời huyền ảo. Ngắm nghía nó thêm một tý nữa, cô mỉm cười đứng dậy.
"Chắc anh Xử đánh rơi, phải mang về trả thôi!"- Thiên Bình hí hửng
|
Chapter 10
- Cái đó... là của ta!!
Một giọng nói thuần khiết vang lên giữa tiếng gió rít làm Thiên Bình giật mình. Cánh đồng này ở nơi hẻo lánh, khuất sau ngọn núi đá hiểm trở, cả Alig này chỉ mình cô và Xử Nữ biết. Người nào nữa đây?
Quay đầu nhìn lại để thỏa tò mò, Thiên Bình ngạc nhiên khi trước mắt là một nữ nhân với mái tóc màu xanh lá cây bay phấp phới, màu xanh nổi bật giữa nền cỏ màu tím biếc. Thân người tỏa ra tử khí nhưng tại sao Thiên Bình lại không hề hay biết? Có lẽ cô nàng vì đã quá mê mẩn với thiên nhiên mà mất cảnh giác.
Ngửa lòng bàn tay ra khoảng không trước mặt, nữ nhân lập lại câu nói, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Thiên bình cùng viên đá trên tay, thần thái lạnh như băng.
- Cái đó là của ta!
Thiên bình nhăn trái:
- Cái này... là của ngươi ư?- Thiên Bình hỏi ngược lại, cái này là của Xử nữ cơ mà? Làm sao là của cô ta cơ chứ? - Đúng! Khôn hồn thì trả lại đây!- cô ta nói, cánh tay vẫn đưa ra phía trước.
Thiên Bình nắm chặt viên đá.
- Không!! Điều gì khẳng định nó là của ngươi? Đây là một vật đã có chủ, và ta biết chủ nhân của nó không phải là ngươi!! - Nhiều lời!! Ta nhắc lại lần nữa: Trả nó lại cho ta!- Cô ta hét lên.
Thiên bình cười khẩy:
- Ngươi đừng quên nơi đây là Alig, Edar các ngươi tốt nhất là đừng tỏ ra ngông nghênh như thế!!
Nữ nhân tức giận, vung tay làm phép, rễ cây từ dưới chân Thiên Bình phóng vụt lên chộp lấy viên thạch anh nhưng cô theo phản xạ rụt người lại, cái rễ cây chệch mục tiêu đâm vào cổ tay làm viên thạch anh bay tít lên cao. Không dừng lại, nó lao vút lên cao hòng chụp lấy viên đá, Thiên Bình sau khi bị rễ cây đâm trúng, đau điếng ôm lấy cổ tay nhưng nhanh như chớp, cô vung tay, cái rễ cây bị biến thành đá rồi vỡ tan. Viên thạch anh bay lên cao, lóe lên trong một giây rồi rơi tự do xuống dưới. Thiên Bình đưa tay ra khoảng không, viên đá rơi xuống tay một cách nhẹ nhàng.
Nở nụ cười nửa miệng, cô chế giễu:
-Bảo Bình! So với tinh khí bị mất đi một nửa của ta, ngươi còn kém quá đấy!
Bảo Bình điên tiết, chẳng nói chẳng rằng, cô ra sức tấn công bằng đòn hiểm hóc. Dây leo xung quanh phóng về phía Thiên Bình hòng trói lấy cô. Mái tóc Bảo bình lúc này chỉa ra như những thanh kiếm sắc bén, ánh mắt giận dữ, cô phẩy tay, lá cây biến thành những chiếc phi tiêu sắc nhọn với phiến lá mỏng như lưỡi dao lam, phi về phía Thiên Bình với tốc độ khủng khiếp.
Thiên Bình né đòn nhanh như chớp, mặt khác đông cứng không khí thành tia nhọn như mũi tên bắn trả đòn. Cánh đồng dị thảo xinh đẹp trở nê tan hoang, xơ xác bởi băng tuyết. Bỗng, Thiên Bình sơ ý bị một sợi dây leo to bằng cổ tay trói chặt lấy cổ chân, lôi cô lên cao. Thừa cơ hội, những dây leo khác cũng quấn lấy thân mình. Thiên Bình cố sức vùng vẫy nhưng không thể thoát ra, cô bị trói quá chặt đến nỗi không thể cử động được. Bảo Bình lúc này leo lên nhánh cây to khỏe, cành cây vươn cao, đưa cô lên không trung, đứng đối diện với Thiên Bình. Bảo Bình trả lại nụ cười kiêu ngạo:
-Bây giờ thì ai kém hả?
Khác với suy nghĩ của Bảo Bình, Thiên Bình vẫn nhếch mép cười:
-Ngươi đã quên thứ này ở trong tay ta à?
Vừa nói, Thiên Bình lắc lắc cổ tay bị trói chặt của mình, viên thạch anh màu xanh biển sáng lên trong ánh chiều. Cô nói tiếp:
-Ta chỉ cần…- Thiên Bình nói lấp lửng, tay nắm chặt lấy viên đá, định bóp nát nó ra. -Ngươi!!- Bảo Bình hét lên.
Dây leo quấn quanh người Thiên Bình vội thu lại rồi chui xuống đất trong chớp mắt, Thiên Bình đang ngơ ngác thì bị rơi huỵch xuống đất, đáp trên những thân cỏ mềm mại.
-Ui da…- Thiên bình nhăn mặt- Ngươi làm cái gì vậy??
Bảo Bình đáp nhẹ xuống đất, hăm dọa:
-Ngươi mà làm gì viên đá đó. Ta sẽ nghiền nát ngươi ra thành trăm mảnh!!!
Thiên Bình hiểu chuyện, phủi y phục đứng dậy, cười khẩy:
-Vậy ư?
Nói rồi vung tay, cả thân người Bảo bình bịđông thành đá, duy chỉ đầu là không bị đóng băng.
Bảo Bình tức giận hét lên:
-Ngươi… ta đã tha chết cho ngươi!! Đồ đểu cáng!!! -Học từ ngươi đó!- Thiên Bình cười ha hả rồi quay người bước đi. Mái tóc màu xanh ngọc bích cứ tung bay. -Viên đá…- Bảo Bình hét lên, cố sức vùng vậy nhưng khổng thể thoát ra khỏi tảng băng đóng trên thân mình
Thiên bình đáp, chân vẫn bước đi:
-Ngươi cứ coi như là ta mượn đi!
Thiên Bình cười nhẹ, băn khoăn “cái này… quan trọng với ngươi thế sao?”
Tà váy áo tung bay, cô lặng lẽ bước đi, ánh nắng chiều vẫn gay gắt, len qua tán cây chiếu rọi… Mùa thu thật đẹp!
* * *
Như một thói quen đã định hình từ rất lâu. Cứ mỗi đêm, khi mặt trăng lên cao tỏa ánh sáng vằng vặc giữa trời, Ma Kết lại có mặt bên cạnh gốc cây già, như thường lệ, đôi mắt anh ngà ngà như người say hướng về mảnh trăng khuyết trên cao.
- Ngày nào cũng ra đây ngắm trăng, đó giờ ta không biết anh lãng mạn như vậy đấy!
Ma Kết vẫn ngồi lặng thinh, dường như cái giọng nói bất ngờ này không làm anh giật mình nữa. Anh đã quen với nó, người ấy là thế, âm thầm và lặng lẽ, lúc đi cũng như lúc đến, có vẻ hắn rất thích khiến người khác giật mình.
Đôi môi khẽ cử động, Ma Kết trả lời với giọng trầm trầm, anh không muốn tiếng nói của mình phá vỡ vẻ đẹp của khung cảnh nơi đây:
- Chỉ là muốn cảm thấy yên bình thôi!
Từ trong bóng tối, một nhân ảnh lặng lẽ bước ra, từng bước chân nhẹ nhàng như không chạm đất, không một tiếng động. Chiếc áo choàng nổi bật lên giữa cái nền tối tăm của buổi đêm.
Dừng bước bên cạnh Ma Kết, người ấy ngước mắt lên cao. Ánh trăng nhảy múa trên tấm áo choàng, chiếu rọi lên mái tóc, chảy tràn xuống gương mặt thanh tú để cuối cùng đọng lại trong đôi mắt một nét huyền ảo. Ma Kết không buồn chào hỏi, chỉ đưa mắt nhìn mông lung. Lát sau, anh lên tiếng, thanh âm vang vọng trong không gian vốn đã tĩnh lặng:
- Ở bên ấy, đã đạt được mục đích của mình chưa? - Vẫn chưa!- Người ấy đưa mắt nhìn Ma Kết, đáp gọn- Chuyện đại sự không phải ngày một ngày hai. Thế bên đây thế nào rồi?
Ma Kết nhún vai:
- Vẫn thế thôi! Nhưng ta không nghĩ là có thể quản lý thêm được nữa trong lúc cậu đi như thế này! - Một thời gian nữa thôi, rồi anh sẽ thấy!
Ma Kết không nói gì thêm, người ấy cũng im bặt. Trăng đêm nay sáng quá, sáng hơn bất cứ đêm trăng nào anh từng ngắm. Dáng trăng tròn vành vạnh, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, cứ như mặt trăng vui mừng khi gặp lại cố nhân. Có lẽ vì sự xuất hiện hiếm có của người ấy chăng?
- Bảo Bình vừa nãy mới đi đâu về, anh biết không?- Người ấy khẽ nói - Bảo Bình ư? - Anh yêu Bảo Bình? Thế thì hãy quản ả chặt hơn đi!
Ma Kết ngạc nhiên, cái sự lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt:
- Cậu... đã biết ư? Từ lúc nào vậy? - Chuyện đó không cần anh phải quan tâm. Dạo này hành tung của ả rất bất bình thường. Trên người tỏa ra thứ linh khí của Alig. Anh không biết ư?
Ma Kết ra chiều khó hiểu, dạo này anh không gặp Bảo Bình. Chuyện triều chính khiến anh tất bật, ít khi có thời gian rỗi cho cô ấy. Thường ngày dù bận đến mấy, Bảo Bình cũng đến gặp anh, nhưng gần đây thì không. Đôi khi anh cũng thấy hơi bất thường, dạo này Bảo Bình có vẻ rất bận rộn.
- Nếu có một biểu hiện của sự phản bội. Ta sẽ...- Người ấy bỏ lửng câu nói, mặc cho Ma Kết nghĩ sao thì tùy. - Cậu...- Ma Kết tỏ vẻ không hài lòng, ít nhiều đây cũng là người anh yêu, người ấy không chút kiêng nể gì sao?
Người ấy chợt thở dài, không nhìn mặt trăng nữa mà đưa mắt về phía bóng tối, màn đêm vẫn giăng giăng nơi tít xa.
- Ta biết, nhưng ta khuyên anh nên phân biệt được đại sự với tình cảm yêu đương tầm thường. Mù quáng quá rồi một ngày nào đó sẽ hối hận.
Rồi không nói gì thêm, lặng lẽ lui về phía bóng tối đen mịt. Người ấy là thế, đến cũng như đi, cứ âm thầm và lặng lẽ như thế. Ma Kết nhìn theo bóng dáng dần khuất xa nơi cánh rừng hoang vu, lòng trào dâng một cảm xúc khó tả...
|
Chapter 11 Viên thạch anh sáng bóng trên tay, Thiên Bình trầm ngâm ngồi bên khung cửa sổ hướng ra Đông cung. Chuyện hôm ấy khiến cô phải suy nghĩ nhiều...
“Cái này sao lại quan trọng với ngươi như thế?”- Thiên Bình băn khoăn-“Nhưng nếu cái này là của ngươi thì chẳng phải là ta ăn cướp rồi ư?”
Nắm chặt viên đá trong tay, Thiên Bình nhảy bộp xuống đất rồi phóng vụt đi, Đông cung tĩnh lặng văng vẳng tiếng bước chân nặng nề đầy suy tư...
Đêm tối...
Xử Nữ ngồi lặng bên ngọn đèn trụ, những con đom đóm bên trong lập lòe một sắc xanh ánh lên gian phòng vắng. “Cạch!”- cửa mở, Thiên Bình bước vào.
- Thiên Bình, sao em không gõ cửa? Thật bất lịch sự!
“Ơ?”- Thiên Bình xấu hổ, đứng phắt lại trước cửa phòng, có lẽ nỗi suy tư trong cô quá lớn khiến Thiên Bình quên mất cả phép lịch sự thông thường.
- Em... em xin lỗi!
Thiên Bình vội xin lỗi rồi bước ra ngoài. Bên ngoài, mặt trăng đã lên cao, ánh sáng hắt vào phòng những vệt sáng dài đến tận bàn Xử Nữ. Những khóm hoa lưu ly bên ngoài cũng in bóng dưới nền gỗ.
- Không sao! Em cứ vào, có chuyện gì không?
Thiên Bình nghe thấy, không chần chừ, cô quay người bước vào. Cánh cửa khép kín, gian phòng lại ánh lên sắc xanh huyền ảo, ngọn gió đêm cũng thôi không lùa vào. Thiên Bình đến trước bàn Xử Nữ, lôi ra viên thạch anh và đặt nhẹ nhàng xuống trước mặt.
- Em nghĩ cái này là của anh đánh rơi!
Xử Nữ hết nhìn gương mặt khó hiểu với đôi lông mày chau lại của Thiên Bình, lại nhìn xuống vật trước mặt. Viên thạch anh hình sóng biển ánh lên trong mắt Xử Nữ màu xanh biếc, sáng chói như vì tinh tú. Đôi mày anh chau lại, ngạc nhiên:
- Cái này...
Mò mẫm trong túi mình, Xử Nữ lấy ra viên thạch anh khác y hệt cái trước mặt.
“Ơ?”- Thiên Bình cảm thán rõ rệt.
Hai viên thạch anh lóng lánh giống nhau như hai giọt nước, chúng cứ như mảnh ghép của nhau vậy!
“Cạch!”- Xử Nữ đặt hai mảnh ở cạnh nhau và đẩy nhẹ, hai mảnh khớp vào nhau ở mấu chốt nối. Một ngọn sóng dài kỳ diệu với vô số ánh bạc tỏa sáng, bầu trời đêm hiện hữu trên những bức tường gỗ ánh bạc chói sáng.
Không nghi ngờ gì nữa, Xử Nữ lặng người trong vài giây rồi bật dậy.
- Cái này... em lấy ở đâu?- Xử Nữ nhìn chằm chằm vào Thiên Bình, hỏi. - Từ...- Thiên Bình ngập ngừng, cô vẫn chưa tin vào mắt mình. - Từ đâu??- Xử Nữ nắm chặt lấy hai vai cô, sốt ruột hét lớn. - Từ... Bảo bình!!- Thiên Bình buột miệng.
Cô bất ngờ với câu hỏi cùng hành động bất ngờ của Xử Nữ. Thở hắt ra một hơi, Xử Nữ ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt không hài lòng, anh đưa tay bóp bóp trán.
- Em hãy đem cái này trả về cho chủ nhân của nó đi! - Cái gì?- Thiên Bình nhăn trán- Anh có biết em khó khăn lắm mới lấy được nó không? - Anh biết, nhưng vật này không phải là của ta. - Nhưng... - Anh nói là đem trả đi!!- Xử Nữ thét lớn, đôi mắt trợn lên giận dữ.
Thiên Bình sợ hãi cụp mắt xuống, vội thu người lại, cô chưa bao giờ trông thấy Xử Nữ như vậy, cái ánh nhìn như cái móc sắt khiến cô run rẩy. Đôi mắt bỗng ứa nước, Thiên Bình ngơ ngác nhìn dáng người to lớn đáng sợ.
Như vừa nhận ra điều gì đó, đôi mắt Xử Nữ đột nhiên trở về với vẻ bình thản và khôn ngoan thường ngày, khuôn mặt bỗng chốc hóa hiền lành. Đôi tay anh vụng về đưa về phía dáng người run rẩy của Thiên Bình.
- Thiên Bình... anh xin lỗi!!
Nắm chặt lấy mảnh ghép thạch anh, Thiên Bình quay đầu phóng nhanh ra khỏi phòng với gương mặt giàn giụa nước mắt mặc cho tiếng gọi thất thanh của Xử Nữ.
* * * Thiên Bình ngồi vắt vẻo trên cành Sồi hướng về phía cánh đồng dị thảo, từ đêm qua tới giờ, mọi nghi vấn trong cô dường như đã sáng tỏ: Bảo Bình là em gái thất lạc của Xử Nữ! Nhưng cô không hiểu, hai thế giới trái ngược, thậm chí là căm thù nhau lại có những mối quan hệ rắc rối thế này sao? Và tại sao Xử Nữ lại dấu cô? Đối với Xử Nữ, cô không là gì cả ư?... Ánh mắt đó, đôi tay đó, con người đó đêm hôm qua cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Bình khi cô nói về chuyện ấy. Thật ra, cô không hiểu gì về Xử Nữ cả...
Bình minh đã rạng từ lâu, mái tóc xanh phất phơ cũng đã xuất hiện giữa những ngọn dị thảo tím mọc chi chít, chắc là để đòi lại vật đã mất. Thiên Bình nở nụ cười vô vị rồi phóng xuống đất, bước về phía mái tóc xanh biếc.
- Ngươi biết điều đấy!- Bảo Bình cất tiếng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền hướng về phía mặt trời. - Có người bảo ta trả ngươi.- Thiên Bình lắc lắc viên đá trước mặt.
Bảo Bình quay đầu nhìn Thiên Bình, đôi mắt hé ra ánh nhìn căm ghét, cô vẫn chưa nguôi chuyện hôm qua.
- Hắn ta biết điều hơn ngươi đấy! - Nhưng...- Thiên Bình nói- Ngươi phải cho ta biết một chuyện.
Bảo Bình chau mày, lại trò điều kiện vớ vẩn, cô cắn chặt môi, nhưng rồi phải hạ giọng:
- Chuyện gì?
Thiên Bình yên lặng, lát lâu sau, cô lên tiếng:
- Ngươi và Xử Nữ có mối quan hệ như thế nào?
Thiên Bình hỏi, cô chỉ muốn xác minh những điều mình nghĩ, mối quan hệ giữa hai người họ thật huyễn hoặc, khó tin. Dù mọi việc đã trải ra trước mắt nhưng Thiên Bình vẫn muốn nghe lời khẳng định cuối cùng. Cô tin sẽ nghe được câu nói ấy từ Bảo Bình. Nhưng cô đã lầm, Bảo Bình ngạc nhiên, hỏi:
- Ta và Xử Nữ? Tên thần đất ấy à? Chẳng là gì cả!
“Cái gì? Chẳng là gì cả??”- Thiên Bình ngạc nhiên. Tại sao? Nàng cứ nghĩ Bảo Bình sẽ trả lời khác, câu trả lời giống với suy nghĩ của cô. Bảo Bình đang muốn che dấu ư?
- Ngươi đang nói dối?- Thiên Bình nói, tay nắm chặt lấy viên thạch anh. - Việc gì ta phải dối ngươi? - Thế ta hỏi ngươi: tại sao ngươi lại có viên thạch anh này? Nếu ngươi nói thêm một câu xảo trá nào nữa, ta sẽ đập nát nó ra!! - Ta...- Bảo Bình hét lớn- Đó là kỷ vật của ta!!!
Thoáng ngập ngừng, Bảo Bình lại nói:
- Đã lâu rồi, ta cứ có cảm giác mất mát khôn tả, ta cứ đi tìm một hình bóng đã mất. Mặc dù không rõ đó là ai, dáng người, cả khuôn mặt cứ chìm trong một màu đen bất tận... duy.. – Mắt Bảo Bình sáng lên- duy chỉ có một ánh sáng lóe lên trong màn đêm, một đôi mắt sáng ngời như ánh sao... rất đẹp! rất tuyệt mĩ!...Đôi mắt đó luôn hướng về ta, chất chứa yêu thương, nhưng... cũng rất... đau đớn...!
Bảo Bình ngập ngừng, đôi mắt long lanh bỗng tối sầm lại. Chưa bao giờ cô nói chuyện này với bất cứ ai, đằng này một Alig mà cô thù ghét lại khiến cô bật ra những suy tư trong mình. Nhưng khi nói ra rồi, cảm thấy rất dễ chịu...
- Vì thế..- Bảo Bình nói lớn- viên thạch anh này là hy vọng duy nhất để kiếm tìm người ấy... Ta xin ngươi! Hãy trả lại cho ta..!!
Đôi mắt trầm uất của Bảo Bình khiến Thiên Bình lặng người. Ngắm nhìn viên thạch anh lần cuối, tâm hồn Thiên Bình trào dâng một cảm xúc khó tả. Cô bước đến cạnh dáng người nhỏ nhắn của Bảo Bình, chìa ra viên đá.
Bảo Bình lấy lại viên thạch anh từ tay Thiên Bình, lòng hoan hỉ lạ thường. Bỗng, Thiên Bình nắm chặt lấy đôi tay run rẩy của cô, thốt lên với một giọng tha thiết và trìu mến nhất:
- Ta hứa sẽ giúp ngươi tìm lại người ấy!
Trong phút chốc, Bảo Bình thấy người mình đông cứng, không phải vì đôi tay giá lạnh của Thiên Bình, mà là vì ánh nhìn cùng giọng nói ấy. Trong phút chốc, một ngọn lửa bùng lên trong sâu tận tâm hồn, thiêu đốt ranh giới khắc nghiệt giữa hai thế giới đối lập. Đã từ lâu, Alig là một thứ tồi tệ, đầy cám đỗ và nghiệt ngã, nó làm thui chột đi những Edar cao quý – đó là những gì Bảo Bình được dạy sau khi bước chân vào thế giới Edar tăm tối. Từ khi mẹ cô mất đi, Bảo Bình lại một lần nữa thấm thía hơn những gì Quỷ vương dồn vào đầu cô, cùng với sự ruồng bỏ của người cha Alig mà cô không bao giờ biết mặt khiến Bảo Bình càng căm ghét thế giới Alig. Nhưng ngay bây giờ, tại nơi đây, Bảo Bình cảm thấy mọi căm thù dần tan biến, lời nói của Quỷ vương bỗng trở nên vô nghĩa.
- Ngươi... ngươi nói sao? Giúp ta ư? Tại sao?- Cô ngạc nhiên. - Cảm giác mất mát một người nào đó rất đau đớn- Thiên Bình ngập ngừng- Và... có một người mà ta rất yêu thương cũng đang bị dày vò... Ta không muốn ngươi và người đó cứ mãi quanh quẩn với nỗi đau này...
Thiên Bình không nói gì thêm, lặng lẽ quay người bước đi. Dù Bảo Bình có là Edar đi chăng nữa, cũng vẫn có những nỗi đau của riêng mình...
- Ngươi giúp ta bằng cách nào chứ?- Bảo Bình nói vọng khi Thiên Bình đã khuất xa. - Chưa biết! Nhưng nhất định ta sẽ làm được!-Thiên Bình trả lời với nụ cười loáng thoáng trên gương mặt.
Viên thạch anh trên tay, vẫn lung linh và sóng sánh màu trời. Bảo Bình nhắm nghiền mắt, thở dài. Đã bấy lâu nay, cô luôn tìm kiếm nhưng người ấy vẫn chìm trong một màn sương dày đặc nơi cô không thể nào tìm thấy. Một Alig xa lạ như Thiên Bình làm sao giúp cô được?
Nhẹ nhàng hé mở đôi hàng mi, ánh sáng mặt trời đã chiếu rọi trong không gian cùng làn gió thốc tháo trượt mướt qua da. Đột nhiên, Bảo Bình cảm thấy dễ chịu, chưa bao giờ cô cảm thấy như thế, cô không biết tại sao, nhưng cô biết đã tìm được một cánh cửa mới cho riêng mình...
|
Chapter 12
Giờ này mặt trăng đã lên, làn gió mang mùi hăng nồng cùng cái lạnh thấu xương len lỏi qua từng mái ngói, khóm cây. Ở góc Tây cung, có hai bóng đen ngồi co ro dưới tán cây Lay-ơn màu xanh lục bảo.
- Chúng ta phải đợi đến khi nào nữa đây? - Xíu nữa thôi! Khi mặt trăng lên tới đỉnh đầu, thiên thần giữ cửa sẽ đổi gác một lần! Thiên Yết thở dài, ngán ngẩm nhìn lên bầu trời. Mặt trăng chỉ vừa lấp ló trên ngọn cây trong khi cái lạnh của gió đêm cùng sương ùa về càng nhiều. Xíu của Nhân Mã chắc khoảng 2-3 giờ nữa.
Sáng hôm nay, Alig nhộn nhịp khác thường, treo đèn kết pháo khắp nơi. Vì hôm nay Tiên đế từ Human trở về. Sau cuộc nói chuyện “thân mật” nảy lửa giữa Nhân Mã và Tiên đế, Hôn ước đã được ấn định và tất nhiên, Nhân Mã không ưa gì tin này. Quyết định bỏ trốn lại một lần nữa được cô duyệt.
Sau khi thuyết phục Thiên Yết bỏ trốn khỏi cung với mình, Nhân Mã xách theo bao nhiêu là đồ đạc để chạy trốn cái Hôn ước nhạt nhẽo, cô không cho ai biết, kể cả Thiên Bình. Nhân Mã sợ cô sẽ nói với Xử Nữ và mọi chuyện sẽ đổ vỡ. Theo kế hoạch thì tối nay sẽ trốn đi, nhưng lại dính phải các thiên thần giữ cửa nên phải ngồi đây hóng giờ đổi gác.
- Tại sao chúng ta không dùng phép lên mấy thiên thần đó để ra ngoài mà phải ngồi đây hứng gió chứ?- Thiên Yết xoa lấy xoa để đôi bàn tay lạnh ngắt. - Cậu cũng biết Phụ vương phong ấn năng lực của tớ rồi mà? Với lại như vậy, Phụ vương sẽ biết mà đi tìm chúng ta đấy! - Trước sau gì cũng đi tìm thôi mà! - Xùy xùy... cậu nhiều lời quá! Chờ xíu có chết ai đâu?- Nhân Mã phẩy phẩy tay.
Cô khoanh tay trước ngực, đúng là lạnh thật! Nghĩ đến Thiên Bình, Nhân Mã chợt giật mình, dạo này cô không thấy Thiên Bình, mỗi lần qua Đông cung tìm là y như rằng, Thiên Bình mất tăm.
- À, Thiên Yết nè. Cậu và Thiên Bình, có quan hệ gì vậy?- Nhân Mã buột miệng hỏi. - Hả?- Thiên Yết giật mình- quan hệ gì? - Tớ thấy hay người thân thiết lắm, cứ ở bên cạnh Thiên Bình, cậu cứ như khác hẳn... Cậu và Thiên Bình có quan hệ gì?
Thiên Yết mỉm cười:
- Có thể nói là... đã từng rất thân! - Rất thân mà lại là đã từng ư?- Nhân Mã nhăn trán khó hiểu. Ít câu nói nào của Thiên Yết mà cô hiểu được trọn vẹn. - Thật ra... tớ và Thiên Bình đã là bạn thân từ lúc nhỏ!
Nhân Mã tròn mắt, Thiên Yết vào cung từ năm 10 tuổi cơ mà?
- Lúc nhỏ, khi chiến tranh hai thế giới chưa nổ ra, tớ đã vào cung với thân phận một nô hầu. Lúc ấy tớ đã gặp Thiên Bình! - Thiên Yết mỉm cười, đưa ánh nhìn lên tít cao vời vợi, nụ cười mà Nhân Mã cho rằng là nụ cười long lanh nhất của tất cả các nụ cười trước đây của cậu ấy cộng lại- một cô bé ăn mặc y chang con trai, xíu nữa tớ đã nhầm đấy! Nếu không vì nụ cười quá tỏa nắng của cậu ấy... Với cây kiếm băng luôn trên tay, Thiên Bình luôn miệng bảo sẽ cố gắng luyện tập để bảo vệ Alig...
“Ơ?”-Nhân Mã tròn mắt-“Đó...chẳng phải là... mình sao?”
Lúc nhỏ, Nhân Mã thích mê cây kiếm băng của Thiên Bình với những bông hoa tuyết lóng lánh trên tay cầm. Sau khi năn nỉ nỉ non Thiên Bình cho mượn, thế là cả tuần sau, Nhân Mã thả sức dụng kiếm khắp cung. Kết quả: cung điện trắng xóa một màu tuyết, bị Tiên đế la rầy mà vẫn không chịu bỏ cái tật.
Trong khi đó Thiên Bình thì khác hẳn, dịu dàng từ bé. Suốt ngày ở bên Đông cung học múa, học đàn, rất ra dáng thiếu nữ mặc dầu chỉ mới mấy tuổi đầu. Nhân Mã đã từng ghen tỵ với cô, nhưng rồi sau một buổi quậy phá, bé con Nhân Mã quên hết sạch! Thiên Yết lấy ra từ túi áo một nón thông to bằng ngón tay cái, bên trên đính vụng về một mặt cười bằng lá thông chi chít, cậu chìa ra cho Nhân Mã.
- Đây! Thiên Bình đã tặng tớ khi tớ sắp rời đi.
Lặng nhìn nón thông vẫn giữ nguyên nét vụng về của bàn tay con nít qua thời gian. Lá thông như sợi mì khô cứng nay không còn màu xanh mà chuyển sang màu xám trắng. Những ngày thơ bé loáng thoáng ẩn hiện trước đôi mắt Nhân Mã một màu trắng tinh khôi.
Từ ngày Nhân Mã nhận ra ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn tò mò của người lạ nhìn mình dưới gốc cây Linh Lan cổ thụ, cô đã xem cậu bé bí ẩn là một điều thú vị và quan trọng trong cuộc sống đầy niềm vui của mình. Ngày nào cũng vậy, như thường lệ, khi mặt trời đậu trên ngọn cây Sồi non sau Chính điện. Nhân Mã lại xách cây kiếm băng giá ra chơi, cùng lúc đó, cậu bé bí ẩn cũng lấp ló sau thân cây to lớn. Một lần, Nhân Mã đã thử mỉm cười và lán xán lại gần. Hai đứa con nít đã luôn bên nhau kể từ khi ấy, nhưng cậu bé có vẻ ít nói, lặng lẽ, ít khi nào hé môi. Trong những cuộc rong chơi, Nhân Mã là người nói nhiều nhất, còn người khách của chúng ta chỉ đi theo sau và giương đôi mắt to ngắm nhìn.
- Ngày tớ rời đi, Thiên Bình chìa ra một nón thông tí tẹo với mặt cười trên đấy. Cậu ấy bảo rằng thế giới của tớ vắng lặng quá, nhưng không cần nhiều người để khuấy động nó lên, chỉ mình cậu ấy thôi là đủ! Thiên Bình còn nói cậu ấy muốn nhìn thấy nụ cười luôn hiện lên trên gương mặt tớ, giống như nón thông này vậy! - Ra cậu bé ấy là cậu!!- Nhân Mã reo lên. - Hả?- Thiên Yết ngạc nhiên. - À, không có gì!
Nhân Mã thoáng mỉm cười, Thiên Yết- cậu bé mà Nhân Mã nghịch ngợm gọi là “nặc nô” ấy đang ở trước mặt mình bằng xương, bằng thịt khiến “Bang chủ”- tên Nhân Mã tự xưng lúc bé - rất vui. Những kỷ niệm thơ ấu cứ như cơn gió đêm ùa về ngày một mãnh liệt. Nhân Mã chợt nhận ra, thứ quan trọng trong cuộc sống đầy niềm vui của mình đã ở bên cạnh mình suốt thời gian qua mà cô chả hề hay biết...
Nhưng từ khi gặp Thiên Yết, hai đứa chỉ biết nhau qua những chiều rong chơi, cậu ít hé môi, ít nói chuyện, và chỉ lặng lẽ như cái bóng. Hai đứa con nít chỉ gọi nhau qua những cái tên thú vị của Nhân Mã, và cô cũng không nhắc gì về điều đó. Bây giờ, Nhân Mã chỉ tiếc một điều, Thiên Yết lại nhầm cô với Thiên Bình... Tại sao? Có lẽ cây kiếm băng đã khiến cô bé nghịch ngợm ngày nào của Thiên Yết mang tên Thiên Bình. Đó là lý do khiến Thiên Bình trở nên đặc biệt trong mắt cậu ấy...
Nụ cười trên gương mặt Nhân Mã bỗng trở nên gượng gạo.
“Thật ra, cô bé với thanh kiếm băng đó không phải là Thiên Bình đâu, là tớ đấy!”- Nhân Mã định nói vậy, nhưng một tiếng hô to bỗng bật lên cắt ngang dòng suy nghĩ.
- ĐỔI GÁC!!
Cứ mãi chìm trong mạch chuyện của Thiên Yết cùng những suy nghĩ của mình. Nhân Mã và cả Thiên Yết không nhận ra mặt trăng đã lên cao, giờ này, mặt trăng ở tít trên đỉnh đầu, tỏa ra thứ ánh sáng êm dịu làm bóng in thẳng góc xuống mặt đất. Các thiên thần bắt đầu đổi gác cho nhau.
- Ta đi nào!- Thiên Yết vụt đứng dậy, xách thêm mớ đồ lỉnh kỉnh của Nhân Mã. Nhân Mã cũng vội đứng dậy, bước theo sau, lòng trào dâng một nỗi tiếc nuối khôn tả...
* * *
Đôi mắt Nhân Mã nheo lại, cố định hình mọi vật trong đêm tối. Thiên Yết tìm thấy một cành cây khô đét lẫn trong đám lá cây dưới chân. Cậu nắm một đầu và vuốt nhanh, thân cây bỗng vụt cháy thành một ngọn đuốc cháy sáng, soi rõ mọi vật xung quanh.
Nhân Mã thở phào, cuối cùng cũng có ánh sáng. Cứ mãi mò mẫm trong đêm tối tăm thế này, không bị lạc cũng bị loài dã thú ăn thịt. Nhân Mã quay đầu nhìn về phía cung điện Alig lần cuối, cô thở hắt ra một cái, tự dưng thấy hối hận về quyết định của mình. Nhưng, quyết không quay đầu, cố nhồi nhét những ý nghĩ vui vẻ vào đầu, cô cố không phải bận tâm.
“Giống như một chuyến phiêu lưu thôi mà!”- Nhân Mã tự động viên mình.
- Ở đây âm u quá. Có khi nào... chúng ta ra khỏi Alig rồi không?- Nhân Mã nói.
Bóng đêm lùi đi nhường chỗ cho ánh sáng phát ra từ ngọn đuốc trên tay Thiên Yết. Tán rừng thưa hiền hòa ban sáng nay trở nên tối tăm, bóng đêm khiến khu rừng hun hút như vô tận. Lâu lâu, tiếng vọng não nề vang lên từ một góc đá nào đấy làm Nhân Mã giật mình. Nghĩ lại, đây không phải là quyết định sáng suốt nhất của cô. Tiếng gió đêm lùa qua tán lá nghe não nề quá, cứ như mang trong mình một nỗi trầm uất thê lương. Lá cây cứa vào nhau nghe sột soạt mỗi khi cơn gió lạnh thổi về, trong thoáng chốc, cành lá đơn độc nay trơ khấc, chỉ còn lác đác vài chiếc lá khô.
- Chúng ta đi được một đoạn khá xa rồi đấy!- Thiên Yết nói, giọng nói cậu lúc này khiến Nhân Mã cảm thấy an tâm và an toàn hơn bao giờ hết. - Ừ, nhưng cậu có chắc là ở đây có ngôi làng nào không? Khu rừng này trông hoang vắng quá! - Chắc mà! Tớ đã nhiều lần đi ngang qua đây. Dân làng sống tụ tập thành nhiều làng nhỏ nối tiếp nhau.
Nhân Mã không nói gì thêm, cảm thấy yên tâm hơn. Chỉ cần tin tưởng thôi mà, nhưng với bóng đêm trùng điệp này, tin tưởng có lẽ là chưa đủ. Nhân Mã mím chặt môi, cố nhướng mắt tìm một tia sáng dù nhỏ nhoi nhất nhưng cũng đủ le lói tia hy vọng. Bỗng,
“CỐP!”- một tiếng động lớn vang lên trước mặt, ngọn đuốc sáng của Thiên Yết bỗng rơi bộp xuống đất, tia lửa bắn ra tung tóe.
- Thiên Yết?- Nhân Mã thảng thốt- Thiên Yết, cậu đâu rồi??
Cô vụt chộp lấy cây đuốc đang bắt đầu lịm đi dưới mặt đất khô cằn, hốt hoảng huơ huơ tìm kiếm. Sau tiếng động lớn kỳ lạ, Thiên Yết bỗng biến mất như bọt bong bóng, Nhân Mã bắt đầu hoảng loạn, sợ hãi tột cùng, lồng ngực cô lúc này như vỡ tung.
Buổi đêm tĩnh lặng bỗng ào một tiếng cuồng phong. Một trận gió lớn bỗng kéo đến, lá cây rơi rụng rồi xoáy vào Nhân Mã, bỏ lại sau lưng những thân cây trơ khấc lá. Ngọn đuốc trên tay cô chợt bùng tắt, ngay tức khắc, màn đêm vây lấy thân hình đang run rẩy của cô còn tiếng thét bị lấn át bởi tiếng gầm rú của cơn gió.
Lúc ngọn đuốc bị hút và hất văng ra rồi rớt bộp lên thảm lá khô nơi tít xa cũng là lúc cơn cuồng phong dần tan biến, đống lá bị cuốn lên không trung nay rơi lả tả, đáp trên những tảng đá to, cả trên những nhánh lá khô đét. Bóng dáng Nhân Mã cũng tan biến trong cơn mưa lá kỳ dị giữa đêm. Mọi vật lại trở về với dáng vẻ tĩnh lặng bình thường, không để lại một dấu vết.
* * *
Edar hàng đêm vắng vẻ thế mà đêm nay có vẻ ầm ĩ hơn. Đám yêu ma kêu gào liên tục trước cửa Chính điện khiến Tiểu Nguyệt tò mò. Nghe nói Song Tử vừa đem về một con mồi đáng giá.
Có mặt ngay từ lúc Song Tử vừa bước vào Chính điện, Tiểu Nguyệt đã bắt đầu sốt ruột, con mồi khiến Quỷ vương tỏ ra hài lòng như thế là ai chứ? Vì không được tham gia vào triều chính, lại bị cấm lén phén tới gần Chính điện, Tiểu Nguyệt hậm hực đi đi lại lại, khuôn miệng cứ lép nhép không ngừng. Gương mặt trẻ con búng ra sữa nhếch mép kiêu ngạo, con bé tự cho mình cái vị trí quan trọng trong triều đình Edar.
Bọn yêu ma vừa dứt tiếng kêu gào đã thấy Song Tử bước vội ra từ Chính điện. Buổi thiết triều đã vãn, Tiểu Nguyệt vội chạy theo. Cơn gió Song Tử lúc nào cũng vậy, đi mà cứ như lướt trên mặt đất khiến Tiểu Nguyệt chạy theo muốn hụt hơi.
- Anh Song!!
Vừa nghe tiếng gọi, Song Tử đứng phắt lại, quay đầu tìm kiếm. Tiểu Nguyệt mới vừa lê từng bước nặng nhọc đến, thở hổn hển.
“Lại con bé này!”- Song Tử ngán ngẩm khi chỉ vừa nhận ra sắc đỏ từ xa.
- Hộc..hộc... anh làm em muốn hụt hơi- Tiểu Nguyệt nói, giọng nói đứt quãng vì mệt. - Có chuyện gì?- Song Tử hờ hững hỏi. - À, em nghe nói anh vừa bắt được một Alig... Ai thế?
Giương đôi mắt vô cảm nhìn con bé, Song Tử đáp gọn, giọng nói cũng chẳng biểu cảm hơn ánh mắt là bao.
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm! - Gì chứ? Em không quan tâm sao được? - Ngươi chỉ cần quan tâm những việc mà những cô bé bằng tuổi ngươi quan tâm tới ấy! Việc triều chính ngươi không cần nhúng tay vào!- Song Tử phán. - Này!!!- Tiểu Nguyệt hét lên, đôi mắt đỏ rực một màu lửa cháy, xem ra cậu đã chọc giận con bé- Đừng tưởng em là con nít chứ!! - Thì ngươi là con nít mà!- Song Tử nhún vai.
Nắm chặt đôi tay thành nắm đấm, xem ra Tiểu Nguyệt nộ khí ngất trời. Nhìn bộ dạng đó của con bé, Song Tử chỉ cười khẩy, rồi quay người định bước đi trước. Cậu biết, Tiểu Nguyệt là một con bé đầy tham vọng, với quyền thế của gia tộc, cái vẻ hống hách tự cao đó càng tô đậm cái bản chất xấu xa.
Đôi mắt giận dữ sắc bén của Tiểu Nguyệt lia theo từng bước chân nhanh như cắt của Song Tử, khẽ mím môi, con bé lên tiếng mặc cho bóng Song Tử dần khuất xa.
- Đúng thế! Em là con nít! Nhưng em biết anh đang dấu những gì trong cái vẻ bình tĩnh không ngoan ấy- Tiểu Nguyệt khẽ cười- Một bí mật hết sức ngọt ngào liên quan đến cô công chúa nhỏ của Alig.
Song Tử đứng khựng lại trong vài giây, chiếc áo choàng đen vẫn đung đưa theo chiều chuyển động. Cậu chau mày quay lại nhìn Tiểu Nguyệt, con bé chống nạnh đứng đó, thân mình ngoẹo hẳn về một bên, đôi mắt láo liên nay thu lại trong cái nhìn ngạo mạn. Song Tử không tin vào tai mình, tại sao mọi bí mật của cậu dù luôn cố gắng để che dấu, nhưng cuối cùng là kẻ nào cũng biết?
- Anh nghe không lầm đâu, Song Tử!- Tiểu Nguyệt nói, đôi môi khẽ nhếch lên. Xem ra con bé biết đã có được điều mình muốn.
Gương mặt đầy ngạc nhiên của Song tử lại trở về với vẻ can trường hàng ngày. Cậu ghì đôi mắt cương quyết nhìn Tiểu Nguyệt.
- Ngươi biết từ khi nào? - À, chuyện này anh không cần phải quan tâm!- Tiểu Nguyệt bước đến cạnh Song Tử, nói với cái kiểu ve vãn trơ trẽn.
Con bé lại nói:
- Anh chỉ cần biết: Em đã nắm thóp được anh rồi, cơn gió của em ạ! Nếu...- Tiểu Nguyệt ngập ngừng đầy ẩn ý- Nếu Quỷ vương biết được, sẽ ra sao đây? - Ngươi muốn gì?- Song Tử hỏi, thanh âm lãnh đạm như cái nhìn cậu lúc này.
“Con bé này, đúng là nguy hiểm hơn ta tưởng”- Song Tử nghĩ.
Tiểu Nguyệt lại khẽ cười nhếch mép, tất cả chỉ chờ có thế. Sau những gì con bé làm, mục đích cuối cùng chỉ là nghe được câu nói ấy của cậu. Lượn lờ trước mặt, con bé trơ trẽn:
- Anh không nhận ra mục đích của em sao? Đúng là vô tâm mà! Chỉ cần... luôn nghĩ đến em, thì tất cả sẽ chỉ là bí mật của hai ta thôi!
|