Chọc Phải Người Đàn Ông Hồ Ly
|
|
Chiêm Hiểu Đường ngồi xổm bên chân ông chú chủ nhà lấy lòng, thay ông ta đấm xuống, trên mặt đầy tràn nụ cười nịnh hót, "Đại thúc, chú người tốt như vậy, giúp cháu mấy ngày đi, cháu có thể rửa chén cho chú, quét dọn gian phòng, xoa bóp, đấm bóp, còn có thể tốt rất nhiều chuyện."
Chủ nhà bất đắc dĩ cười khổ, "Hiểu Đường, tôi cũng vậy không phải là không muốn giúp cô, nhưng cô mỗi lần đều như vậy, tôi cuối cùng không thể vĩnh viễn đều đối với cô thư thả thêm?"
Trên mặt cười Chiêm Hiểu Đường, không giảm mà lại tăng, "Nếu chú cũng đã giúp cháu nhiều lần như vậy, cần gì phải quan tâm nhiều hơn một lần nữa, đại thúc chú sẽ thấy giúp cháu một lần nữa, coi như một lần cuối cùng, có được hay không?"
"Làm sao có thể không lo lắng? Nếu như không làm việc, sẽ đói chết, hơn nữa tôi cảm thấy có chút việc làm, cuộc sống mới có thể tương đối phong phú!" Nói xong, Chiêm Hiểu Đường đột nhiên giống như là nhớ tới cái gì, từ trong túi áo lấy ra một đĩa CD cho anh, "Đúng rồi, đây là tôi vừa mới mua." Cô giơ cánh tay lên, tư thế giống như kéo đàn vi-ô-lông về phía anh: "Chính là khúc đàn vi-ô-lông, rất êm tai."
"Em thích Vi-ô-lông?"
"Đúng vậy." Chiêm Hiểu Đường nở nụ cười, nụ cười có lúm đồng tiền tinh khiết và tự nhiên, giống như đóa hoa Bách Hợp nở rộ ở mùa xuân, làm cho người ta nhìn hoa mắt, "Tôi thích giai điệu của nó, cao quý ưu nhã như vậy, mỗi một bài hát, từng giai điệu tôi đều cảm thấy thật thân thiết, xinh đẹp làm sao! Tôi quả thật không có cách nào đối với anh hình dung tôi yêu thích nó, tôi thậm chí cảm thấy, chỉ cần là người thích vi-ô-lông, cũng sẽ không phải người xấu." Cô thần thái phấn khởi nói, hoàn toàn đắm chìm trong yêu thích của mình đối với vi-ô-lông.
Nếu không phải trong nhà nghèo quá, cô cũng sớm đã ghi danh đi học vi-ô-lông rồi, mà bây giờ mình cũng chỉ có thể thỉnh thoảng mua đĩa CD, say sưa ở trong âm điệu phát ra, điều này đối với cô mà nói, đã coi như là một loại hưởng thụ vô cùng xa xỉ rồi.
Chỉ cần là người thích vi-ô-lông cũng sẽ không phải người xấu? Nelson không khỏi nghĩ tới anh hai của anh, người đó cao cao tại thượng thường kéo đàn vi-ô-lông luôn tự cho mình là đúng, đoán chừng cô bé này chưa gặp qua anh, nếu không cô cũng sẽ không nói câu nói này rồi. Người đó khẩu phật tâm xà, giết người không thấy máu, khiến cho người ăn một bụng thua thiệt hèn hạ không thể nuốt xuống, dối trá, ma quỷ vô sỉ! (yen: Ca nè thú vị quá ha!)
"A!" Chiêm Hiểu Đường chợt xấu hổ, "Trời ạ, tôi như thế nào lại nói những thứ này với anh? Thật không không biết xấu hổ."
"Đúng vậy a, em cái vật nhỏ này cư nhiên cũng thích âm nhạc, thật là không nhìn ra." Anh đột nhiên rất muốn trêu chọc cô.
"Anh cái người này! Cái gì gọi là "Tôi cũng sẽ thích âm nhạc?" đây là thái độ của anh với ân nhân cứu mạng sao? Mấy ngày trước còn kêu khóc phải báo đáp tôi, hôm nay cư nhiên liền đổi thành sắc mặt này, tôi nên sớm ném anh trên đường cái cho chó ăn!" Chiêm Hiểu Đường giận đến muốn giơ chân, người đàn ông đáng chết, thân thể tốt hơn liền thay đổi, trước kia vẫn còn rất khách khí, nói thật đáng yêu.
"Người nào khóc kêu phải báo đáp em, tôi chỉ là lúc ấy nhìn em không có tiền trả tiền thuê phòng, đáng thương mới giúp em một chút, chiếc nhẫn kia có đủ trả tiền thuê phòng hay không tôi cũng không biết, hơn nữa tôi làm vậy không phải hoàn toàn vì em, phải biết hiện tại tôi cũng ở nhà của em, nếu em không trả nổi tiền thuê phòng bị đuổi ra khỏi cửa, tôi cũng vậy sẽ không có nơi ở, còn nữa không phải em cũng căn bản cũng không trông cậy vào tôi báo đáp sao?"
Nhìn mặt cô một hồi xanh một hồi trắng, Nelson cảm thấy vô cùng thú vị, lại cười nói: "Được rồi, không nên nổi giận, tôi chỉ cảm thấy rất tò mò, thế nào em cũng sẽ yêu thích âm nhạc? Tôi còn tưởng rằng em chính là một cô bé!"
"Tháng mười hai năm nay là tôi hai mươi tuổi rồi."
"Tháng mười hai?" Nelson bấm đầu ngón tay, nói đúng là, còn hơn bốn tháng mới đến 20 tuổi, hiện tại cũng chỉ là một cô bé mười chín tuổi.
Bây giờ tiểu nha đầu trổ mã cũng tốt như vậy sao? Anh liếc mắt sơ lược một cái, nhìn vóc dáng của cô, từ trên xuống dưới chừng 165 centimet, so với mình thấp hơn gần hai mươi phân, còn rất xứng, da không tồi, mặt đương đương, trong sáng , hơn nữa còn là kiểu mình thích nhất trắng nõn, cá tính cũng rất tốt, mặc dù bề ngoài không phải cực kỳ đẹp mắt, tuy nhiên càng nhìn càng muốn nhìn, nhìn thế nào cũng không chán.
Không tệ, thật không tệ, không biết vì sao, Nelson đối với cô gái nhỏ này đã càng nhìn càng thuận mắt, thấy thế nào liền thích thế đó, không khỏi thích.
Mùa xuân, mùa xuân, mùa xuân của anh chẳng lẽ là thật sẽ đến?
Chiêm Hiểu Đường là cô gái rất đơn thuần, thế nào cô cũng không nghĩ đến, người đàn ông này mặc dù là vẻ mặt ôn hòa cười với cô, tuy nhiên đã một bụng đầy ý nghĩ xấu đánh chủ ý với mình rồi.
Đột nhiên rất nhớ cái hôn lúc vừa mới gặp cô, "Nha đầu, tới đây!" Nelson ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía cô.
Nha đầu? Chiêm hiểu Đường tâm lý run lên, lúc nhỏ, ba cũng thường gọi mình như vậy.
"Làm gì?" Chiêm Hiểu Đường cực kỳ khó chịu nhìn anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
"Ngồi xuống, đến chỗ này." Anh dùng bộ dáng như mới vừa rồi như không thể nhúc nhích tay vỗ vỗ bên giường gần chỗ của mình nhất.
Chiêm Hiểu Đường tất nhiên có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, "Làm gì? Tôi phải đi."
"Một ngày không đi cũng sẽ không sao." Anh nhìn đôi môi hồng hào của cô, hai cánh môi khẽ đóng khẽ mở, thật giống như kẹo đường mềm mại chờ đợi anh thưởng thức, lần trước thuần túy là vì chặn lại miệng của cô để ngăn cô lên tiếng làm bại lộ hành tung của cả hai, căn bản là không có thưởng thức tốt cô, chẳng qua cảm thấy rất thơm rất ngọt để cho người ta rất lưu luyến thôi, về phần lần này. . . . . .
"Tại sao có thể không đi?" Chiêm Hiểu Đường nói xong cũng từ trên giường đứng lên.
Vừa muốn đi, liền bị anh chặn ôm ngang trở về, "Tôi bị thương, em nên chăm sóc cho tôi."
"Anh làm gì đấy? Buông tôi ra!" Chiêm Hiểu Đường bị anh ôm đến sít sao, cả người cũng vùi ở trong ngực của anh, hơn nữa nửa người trên của anh còn để trần.
Cô dùng sức giãy giụa, bất luận như thế nào cũng không tránh thoát khỏi kiềm chế của anh.
Anh hôn lên môi của cô, trằn trọc trở mình, tỉ mỉ mút vào.
"Anh làm gì đấy?" Cô hàm hồ không rõ, nức nở nghẹn ngào, nhưng mới vừa hé miệng, liền bị lưỡi dài của anh thừa cơ mà chui vào. Chiêm Hiểu Đường chỉ cảm thấy thân thể có chút mềm yếu, nụ hôn này dịu dàng như vậy, nhiệt tình như vậy, để cho cô thoải mái không nguyện kháng cự, khi anh hôn cả người cũng giống như tan chảy ra.
Lý trí dần dần dời xa mình, thậm chí không tự chủ được liền có một chút tư vị đáp lại.
"Trước kia không thử qua sao?" Anh càng thêm ôm sát eo nhỏ của cô, một tay đã dò vào trong áo sơ mi của cô, vuốt ve lên sống lưng tinh tế bóng loáng. . . . . .
Chiêm Hiểu Đường không nhịn được phía dưới thân thể khẽ động, cái khẽ động này quá mạnh, đầu gối không cẩn thận liền đụng phải vết thương bên trái của anh.
Nelson kêu đau một tiếng, động tác liền dừng lại, Chiêm Hiểu Đường cũng chợt tỉnh táo lại, nhìn mình cư nhiên ngồi trên người của người đàn ông, cơ hồ lộ ra cả thân, lại nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của mình, đột nhiên kêu to một tiếng, liền từ trên người anh nhảy xuống.
Vừa mặc quần áo, vừa mắng: "Đáng đời, ghét, đại sắc lang!"
Sau đó từng trận nóng hừng hực đốt nóng trên mặt, xấu hổ không chịu nổi, hừ một tiếng nghiêng đầu liền chạy ra khỏi phòng.
"Đáng tiếc. . . . . ." Nelson thở dài, ngay sau đó khóe miệng hiện lên một đường cung xinh đẹp, "Buổi chiều trở về nhớ mang chút điểm tâm ngọt ngào, cơm tối muốn ăn cay, nếu như có canh uống tôi sẽ càng vui mừng."
"Nằm mơ!" Trước khi ra cửa thì Chiêm Hiểu Đường rống lớn một tiếng về phía anh.
|
Chương 3 "Thế nào đến trễ như vậy?"
Chiêm Hiểu Đường đứng buồn buồn, cau mày, muốn cô trả lời thế nào? Hoà giải một người đàn ông vận động ở trên giường, cho nên mới chậm? Cô mới nói không nói ra.
Đứng trước mặt cô, là con gái của ông chủ khách sạn, tên là Lâm Đạt, dáng dấp không tệ, mắt to, lông mày nhỏ nhắn, nhiều son dầy phấn, đầu nhuộm thành *** tóc quăn, váy cực ngắn trễ ngực, bước đi càng thêm"Sóng lớn mãnh liệt".
Mà chỗ này, cũng là nơi cô đi làm lâu dài, mỗi sáng sớm và buổi chiều đều đây giúp một tay rửa chén quét sân.
Đây là một khách sạn vô cùng phong phú nổi tiếng ở khu thành thị, ông chủ là người Đài Loan, cho nên mới thuê cô, trừ ông ra thì con gái một khuôn mặt nữ công Phương Đông.
Mặc dù cô vẫn rất cố gắng làm việc, chưa bao giờ sẽ đi muộn hoặc là xin nghỉ, nhưng Đại tiểu thư này không biết là chuyện gì xảy ra, luôn không có việc gì cũng gây phiền phức cho cô, lần này tốt lắm, tám trăm năm mới đi muộn lần thứ nhất, lại còn vừa vặn bị tóm.
"Phải biết, gia có gia quy, quốc có quốc pháp, cửa hàng cũng có quy củ của cửa hàng."
Chiêm Hiểu Đường ngẩng đầu nhìn cô một cái, mặt uất ức, đổi lại là nhân viên khác, lười biếng cũng tốt, đi muộn cũng tốt, vô cớ xin nghỉ cũng tốt, cười đùa đánh chửi vài ba câu cũng liền cho qua, nhưng duy chỉ đến thời điểm phiên cô, làm sao lại như vậy.
"Nhìn cái gì vậy? Không phục sao?"
"Không có."
"Không có? Vậy mới vừa rồi cô trừng cái gì?"
"Tôi thật sự không có."
"Còn dám mạnh miệng?" Lâm Đạt vung tay lên, một cái tát giáng xuống.
Chiêm Hiểu Đường che má phải nóng bỏng, trong miệng mơ hồ có mùi máu tươi, không biết là uất ức hay là thật đau đớn, nước mắt lập tức liền dâng lên, ngẹn ngào nói: "Tôi thật sự không có!"
"Còn dám nói?" Lâm Đạt lại giáng thêm mấy cái tát nữa, có lẽ là đau tay, xoay người lấy một cây gậy to bằng ngón út thô bạo đánh lên trên người cô, mỗi một cái đều giống như lửa đốt, đau đến nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống đất, nhưng cô không muốn chạy cũng không muốn tránh, càng không muốn cầu xin tha thứ, chỉ quật cường đứng tại chỗ, bởi vì cô ta đánh chửi.
Vậy mà cô càng như vậy, Lâm Đạt càng giận hơn, cây gậy trên tay cũng càng ngày càng nhanh, càng ngày càng dùng sức, từng dấu vết hồng đến bắt mắt lần lượt xuất hiện trên cổ của cô, trên cánh tay, lên trên một chút, thậm chí trên mặt, nhưng cô đều không hừ một tiếng, chỉ cắn môi thật chặt, mặc cho cây gậy của cô ta đánh lên thân thể của mình, mặc cho nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Đau đớn như vậy có lẽ còn chưa bằng 1% của Nelson đi? Cô nghĩ thế, cho dù là như vậy cũng đã khiến cho cô đau muốn chết rồi, mỗi một cái cơ hồ cũng có thể làm cho toàn thân cô cũng co rúm lại .
Lâm Đạt vừa đánh vừa chửi nói: "Nếu như mà tôi là cô, tôi cũng không muốn sống rồi, cũng không nhìn một chút gương mặt mình là đức hạnh gì, cư nhiên cũng dám ra cửa? Cha mẹ đoản mệnh của cô thế nào lại sinh ra loại người như cô? Có hai người chị, còn đều là rõ ràng xú kỹ nữ, có chị tất sẽ có em, tương lai cũng chỉ là người bán thịt."
Hình như đánh mệt, cũng mắng mệt mỏi, Lâm Đạt đứng ở một bên thở hổn hển.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn đi tới, ánh mắt thâm thúy, lộ vẻ không ai bì nổi mỉm cười, anh ta cười nói: "Thôi đi, dù sao cũng xả giận, cần gì làm với người không hiểu biết?"
Lâm Đạt làm nũng nhìn về phía anh ta, "Vèo" một tiếng liền bật cười, ngay sau đó ôm cánh tay của anh ta liền tránh ra khỏi bên người cô. Lúc chuẩn bị đi, người đàn ông kia còn quay mặt về phía Chiêm Hiểu Đường quan sát một phen, có chút xem thường cong miệng, "Thế nào trong khách sạn của em có loại phụ nữ hạ đẳng này? Không sợ xúi quẩy?"
"Không có biện pháp, cha em muốn, nhìn vẻ mặt đau khổ của cô ta sẽ làm cho em chán ghét vô cùng."
"Đó cũng là, em cho rằng mỗi người phụ nữ Phương Đông đều có vẻ mặt thùy mì như em sao?"
Hai người cười cười nói nói liền đi xa, Chiêm Hiểu Đường đứng nguyên tại chỗ, không thể nói là uất ức còn khổ sở, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn.
Một bên các nhân viên nhìn đủ náo nhiệt rồi, cũng đều cười trộm tản đi, cũng chỉ là những người đứng xem bàng quan (thờ ơ) thôi, dù cô bị đánh đến chết ở chỗ này, chỉ sợ ngay cả một người thay cô đau lòng cũng sẽ không có.
Kìm lòng không được, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Nelson, nếu như anh nhìn thấy mình như vậy, sẽ như thế nào? Sẽ an ủi mình mấy câu sao? Có thể bảo vệ cô hay không?
Chiêm Hiểu Đường nghĩ vậy, có chút ngây người, lập tức lại lắc đầu, ra lệnh mình không nên suy nghĩ bậy bạ.
Chiêm Hiểu Đường! Mày nghĩ rằng mày là ai? Dáng dấp lại xấu xí, ăn mặc lại rách rưới, người nào sẽ thích mày, không nên nghĩ, không giải thích được mộng đẹp công chúa đi!
Sau đó lại nghĩ đến buổi sáng xảy ra mập mờ với anh, tay tự nhiên vuốt ve môi bị anh hôn qua, trên mặt một hồi nóng, thả tay xuống, nghiêng đầu chạy vào toilet.
Đúng lúc hai nữ phục vụ ăn mặc gọn gàng xinh đẹp cũng đi ra, nhìn thấy cô, len lén cười vài tiếng rồi mới rời đi.
Cô biết bọn họ là đang cười mình cổ hủ, giống như thói quen, cũng không nói gì, đi vào bên trong vốc nước rửa mặt, nhưng không dám đụng vào mấy cái vết thương kia.
Nhìn mình trong gương, gương mặt tái nhợt và tiều tụy, tóc rối bù xốc xếch, mắt sưng đỏ vô hồn, áo sơ mi bạc màu được giặt sạch và quần jean, nhưng đã là quần áo tốt nhất của cô, đôi tay vốn là trắng noãn hôm nay lại có chút thô sáp.
Lần đầu tiên có cảm giác đau lòng của mình, cô khóc, khóc đến rất thương tâm, chưa từng có như vậy.
Kể từ sau khi bố mẹ mất, gần mười năm rồi, đều là tự mình một người sống sót đến bây giờ, bất kể bị uất ức gì, bất kể khổ sở khó chịu cô độc như thế nào, đều chỉ có thể tự mình gánh vác một mình, chịu đựng một mình, ngay cả đối tượng có thể bày tỏ cũng không có, một bả vai để có thể dựa vào cũng không có, đột nhiên cô không biết mình còn sống đến tột cùng là vì cái gì.
Cô bé nào không muốn có một mái nhà ấm áp, cô bé nào không thích quần áo xinh đẹp, không thích hoa hồng, không thích búp bê vải đáng yêu?
Ai không muốn mỗi ngày ăn mặc thật xinh đẹp trước khi ra khỏi cửa? Ai không hi vọng có cuộc sống nhẹ nhõm tự tại, tự mình muốn đi làm việc?
Nhưng cô sống được thật quá mệt mỏi, mệt mỏi muốn buông tha tất cả, khóc đủ rồi, cũng giống như mệt lả, nhưng tâm tình thay đổi tốt hơn rất nhiều.
Cô thở một hơi thật sâu, nhìn mình trong gương, nói: "Cười một cái!"
"Nếu như mà tôi là cô, tôi đã sớm không làm ở chỗ này rồi, không nhìn ra cô ta là cố ý gây khó khăn cho cô sao?" Thanh âm của một người con gái truyền đến từ sau lưng, Chiêm Hiểu Đường xoay người lại, là trưởng ban La Toa, là người xinh đẹp nhất trong cái khách sạn này, nhân viên phục vụ cực kỳ có khí chất, cũng là người mà Chiêm Hiểu Đường thưởng thức nhất ở chỗ này, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nói chuyện với cô câu nào.
Chiêm Hiểu Đường ngơ ngác nhìn cô ấy.
"Chị của cô có lẽ biết vấn đề ở đâu, trong các cô có một người quyến rũ bạn trai trước, cũng là bạn trai đầu cô ta yêu ba năm."
Thì ra là như vậy! Chiêm Hiểu Đường lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách cô ta đối với mình cuồng loạn như vậy.
Mới vừa rồi cùng rời khỏi với cô ta chính là bạn trai mới? Chỉ là bên người cô ta liên tục đổi bạn trai.
"Người đàn ông kia tên là Ngải Luân, nổi danh mỹ nam, nói năng ưu nhã, gia thế hiển hách, cơ hồ tất cả phụ nữa cũng lấy chung đụng với anh ta là vinh dự lớn, lần này lại còn coi trọng người phụ nữ này, càng ngày càng không biết thưởng thức rồi." La Toa nói.
"Anh ta chính là. . . . . ." Chiêm Hiểu Đường kêu lên: "Ngải Luân trong truyền thuyết kia chính là anh ta?"
Bạch mã hoàng tử trong lòng của vô số phụ nữ nhân, cái tên xuất hiện trong miệng phụ nữ nhiều nhất, cư nhiên chính là anh ta? Một người không có nhân phẩm như vậy!
Ngay từ mấy năm trước, Chiêm Hiểu Đường đã nghe qua không ít tin đồn có liên quan đến anh ta, đều nói anh ta là người đàn ông bí mật, cũng không phải là người gốc Athen, lại có rất ít người biết anh ta rốt cuộc đến từ nơi nào, có người nói là nước Pháp, có người nói là Italy cũng có người nói là Iraq, nhưng mà những thứ này Chiêm Hiểu Đường cũng không quá quan tâm, bởi vì những chuyện này căn bản không hề có quan hệ với cô.
Hiện tại có cơ hội gặp được người thật, mặc dù gương mặt dáng dấp không tệ, nhưng sau lại có đối lập, đột nhiên Chiêm Hiểu Đường cảm thấy anh ta chẳng qua cũng chỉ như thế.
"Cô cũng cảm thấy anh ta rất tuấn tú mê người sao?" Chiêm Hiểu Đường hỏi.
La Toa nhún vai một cái, "Đích xác là một anh chàng đẹp trai, ít nhất gương mặt dài không sai, mặc dù quá mức hoa tâm, nhưng ly kỳ chính là, cư nhiên anh ta làm cho chưa từng có nữ nhân nào oán hận, bình thường những phụ nữ đã từng qua lại với anh ta không khỏi khen, cho nên anh ta lợi hại, cư nhiên có thể thành thạo qua lại không ngớt với phụ nữ như vậy."
Không biết có phải nguyên nhân do Nelson hay không, kể từ sau khi anh xuất hiện, trong mắt Chiêm Hiểu Đường, tất cả những người đàn ông khác đã trở nên cũng chỉ thường thôi.
"Cô cũng thích anh ta? Nhưng nghe nói anh không phải cô cự tuyệt qua anh ta rất nhiều lần rồi sao?" Chiêm Hiểu Đường hỏi. Tin này đã từng trở thành một cái tin giật gân.
La Toa cười cười, không nói một từ, rửa tay xong liền đi ra ngoài, lúc sắp đi để lại một lọ thuốc mỡ, "Thử cái này một chút đi, hiệu quả rất tốt."
Chiêm Hiểu Đường sửng sốt một chút, vội lớn tiếng nói: "Cám ơn tiểu thư La Toa."
Gây nhiệt trên chợ, người đến người đi.
Hai cô gái quần áo ngăn nắp, nhiều son dầy phấn, một trước một sau liều mạng chạy, vừa chạy vừa còn thỉnh thoảng nhìn về phía sau, oán trách lẫn nhau.
Người chạy ở phía trước, một đầu tóc ngắn quăn màu vàng kim, đeo thắt lưng; sau đó là cái váy ngắn đáng yêu, thời điểm chạy uốn lượn thật mạnh mẽ.
|
Người trước mặt lớn tiếng mắng: "Đều do em, cái người đần độn A Lỵ Tát này!"
"Điều này có thể hoàn toàn trách em sao? Chị cũng không có một chút xíu trách nhiệm?"
Người trước mặt đột nhiên ngừng lại, "Em còn dám nói như vậy? Nếu không phải là em chơi bẩn bị bắt đền, chúng ta lại xui xẻo như vậy sao?"
"Lạp Á, chạy mau á..., bây giờ không phải là lúc nói chuyện này." Sau đó cô em kéo cô chị lại bắt đầu chạy rất nhanh lên phía trước, thở hồng hộc nói: "Nếu như không phải là chị thua thảm như vậy, em sẽ bốc lên cái nguy hiểm đó sao?"
"Trời ạ! Nghe một chút! Cái người này là đồ phụ nữ vô sỉ nói gì? Chẳng lẽ cũng chỉ có một mình chị thua sao? Chẳng lẽ em thua không coi là ít? Cái người này là cái đồ phụ nữ vô sỉ tiện nhân, hiện tại làm liên lụy tới chị, lại còn muốn đem tất cả sai lầm cũng đổ lên trên người chị?"
"Đừng nói được không? Em cầu xin chị đừng nói! Chạy mau đi, chẳng lẽ chị nghĩ bọn họ không đuổi theo chúng ta sao?"
"Vậy thì đuổi theo tốt lắm, dù sao là em chơi bẩn, có quan hệ gì với chị? Con mẹ nó chị chạy hết nổi rồi, đều tại em, đều tại em, tất cả đều là em làm hại!"
A Lỵ Tát đang muốn phản bác, đột nhiên lại dừng lại, nhìn sau lưng Lạp Á, lẩm bẩm nói: "Em nghĩ, chúng ta quả thật không cần chạy nữa."
Lạp Á hình như cũng cảm thấy xét đến, theo tầm mắt A Lỵ Tát xoay người lại, quả nhiên, hai gã đại hán vạm vỡ đứng ở phía sau của cô, mỗi người cầm một cây cầu bổng, hung tợn nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Vừa nhìn chính là cao thủ đánh đấm, lưng hùm vai gấu, mỗi người đầu đều vượt qua 190 centi mét, khí thế bức người, đem hai chị em bị dọa sợ đến muốn chết.
"Ách. . . . . . Các anh hãy nghe tôi nói, chuyện này một chút xíu quan hệ với tôi cũng không có, thật, các anh nhất định phải tin tưởng tôi, đều là người phụ nữ này như vậy, không có quan hệ gì với tôi." Lạp Á cuống quít phủi sạch tất cả quan hệ, đẩy cô em gái về phía trước.
"Lạp Á! Cái người khốn kiếp này, làm sao chị có thể đối đãi với của em gái của chị như thế? Làm sao chị có thể vô sỉ như vậy?" A Lỵ Tát la mắng, cũng đã bị đẩy tới trước mặt bọn hắn, chân lập tức liền mềm nhũn, cà lăm nói: "Không, không nên tới! Tôi sẽ báo cảnh sát. . . . . . Không nên tới, tôi kêu người, có nghe thấy không? Đừng cho là tôi đang nói đùa."
Lạp Á nhân cơ hội muốn chạy, nhưng một người người đàn ông trong đó cực nhanh chặn lại đường đi của cô.
Hai chị em lúc này mới phát hiện ra, trong cuống quít, cư nhiên chạy tới nơi vắng vẻ này không có một bóng người, nhất thời hối hận không thôi, ngay sau đó lại bắt đầu oán trách lẫn nhau .
Hai người đàn ông này đưa mắt nhìn với nhau, liền cất bước đến gần bọn họ, nhưng lại không còn là hung thần ác sát mới vừa rồi, mà là cười cười quan sát họ, nói thật, xác thực cũng là hai mỹ nhân xinh đẹp.
"Có gì có thể thương lượng tốt nha, đúng không? Vị tiên sinh này." Lạp Á thay đổi khiếp đảm mới vừa rồi, quyến rũ mà đến gần một người đàn ông trong đó, trêu đùa xoa bộ ngực của hắn, thổi một hơi lên lỗ tai, rên rỉ: "Ngài mới vừa rồi dữ như vậy, người ta thật là sợ."
"Tiểu vi phạm lệnh cấm!" Người đàn ông nhân cơ hội ở trước ngực cô sờ soạng một cái, Lạp Á cũng nhân cơ hội rên một tiếng.
Bốn người liền bắt đầu điên cuồng ở bên trong đường hầm ****.
Hai chị em làm hết sức dùng kỹ xảo chính mình đã học được lấy lòng hai người đàn ông này, vọng tưởng dùng thân thể của mình đổi lấy cơ hội thoát thân an toàn.
Một giờ sau, hai tên tay chân rốt cuộc thỏa mãn ham muốn, kéo quần lên, một gã nói: "Mặc dù các cô để cho chúng tôi rất vui vẻ, chỉ là công nhập vào của công, tư thuộc về tư, hôm nay chúng tôi còn phải báo cáo hai người các cô với ông chủ, nhưng mà chúng tôi không đánh phụ nữ, cho nên không muốn không nể tình."
"Liền. . . . . . Không thể dàn xếp một chút sao?" A Lỵ Tát ngồi yên trên mặt đất, mặc dù biết rõ rất mong manh, lại vẫn ôm lấy một tia hi vọng cuối cùng.
Hai người đưa vẻ mặt lẫn nhau, trầm ngâm một chút, một người trong đó lại nói: "Cũng không phải là không thể, chỉ là hai người các cô phải bảo đảm, ít nhất trong vòng ba ngày là có thể trả sạch toàn bộ tiền, gần đây ông chủ buôn bán không được tốt, đang nóng tính, ba ngày sau nếu như các cô còn không trả được, vậy chúng tôi không còn biện pháp nào, đến lúc đó thiếu cánh tay là không chạy thoát được đâu."
"Thời gian ba ngày, giết chết tôi rồi cửa cũng không tìm ra nhiều tiền như vậy, không thể dư dả hai ngày nữa sao?" Lạp Á hỏi.
"Không cần được voi đòi tiên!" Một người đàn ông khác nói: "Nói ba ngày đúng ba ngày! Tính cả tiền lãi, ba vạn tám ngàn Đô-la (nghĩa là 308.000 $ các nàng ạ)."
"Cái gì?" Lạp Á kêu lên: "Không phải một vạn hai (102.000 $) sao?"
"Đừng quên, đây là lãi suất cao." Nói dứt lời, hai người hừ lạnh một tiếng, cất bước tránh ra.
Trước khi đi, một người trong đó còn dừng bước chân lại, bỏ xuống một câu, "Ông chủ thích xử nữ, ông ấy có thể bỏ đến ba vạn mua một xử nữ, chỉ cần diện mạo, vóc người không phải quá tệ, ông chủ cũng sẽ thích."
Nhìn bóng dáng hai người đi xa, A Lỵ Tát tức chết mất dường như mềm nhũn ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "Xử nữ? Đùa gì thế? Loại năm này, đi nơi nào tìm xử nữ? Trừ cô gái nhỏ ở vườn trẻ!"
Họ cũng biết ông chủ kia thủ đoạn lợi hại, tin đồn không ai gặp qua tướng mạo của ông ta, chỉ biết là một người xấu xa, vô sỉ, dùng mọi nhân vật thủ đoạn hung ác, giết người đốt nhà đối với ông ta mà nói căn bản là chuyện thường như cơm bữa. Chơi bẩn, thiếu nợ không trả, riêng hai thứ này, thì có thể làm cho họ bị chặt không biết mấy lần, hai người rất rõ ràng hậu quả như thế, nhưng ba vạn tám ngàn Đô-la, đem các cô bán sợ cũng không lấy được số tiền này!
Ngay cả quỷ nhiều chủ ý nhất Lạp Á lúc này cũng là hoàn toàn không có biện pháp có thể nói câu nào.
"Hôm nay cuối cùng là tránh được một kiếp, không phải sao?" A Lỵ Tát tự an ủi mình.
"Đúng rồi!" Lạp Á tựa như chợt nhớ tới cái gì, mắt mở cực lớn, nâng lên nụ cười ác ý, "Chị nghĩ, trời không tuyệt đường người nha!" A Lỵ Tát nghi ngờ nhìn cô.
Lạp Á bất đắc dĩ nhìn cô một cái, "Em quên Hiểu Đường sao?"
A Lỵ Tát đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó do dự, "Nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng với nhị gì hết? Dù sao sớm muộn gì nó đều phải đi bước này, còn không biết sẽ tiện nghi xú đàn ông nào, thay vì như vậy, không bằng bán tốt hơn?"
|
Chương 4 "Này, làm gì?" Nelson miễn cưỡng nhận điện thoại, sau đó liền nghe điện thoại bên kia tiếng hét rất dài, vì vậy lập tức đem điện thoại cách xa mình khoảng ba thước.
Nhưng cho dù như vậy, thanh âm trong điện thoại vẫn lớn đến dọa người, cách xa 30cm, vẫn có thể nghe được rõ ràng.
"Cái người đần độn này, ngu ngốc, nhược trí, đầu óc tối dạ, người ngu ngốc, rốt cuộc chịu nghe điện thoại sao?"
Gương mặt Nelson co giật một hồi, người em trai này, thật là càng ngày càng không biết lớn nhỏ rồi, cũng chỉ là anh có thể đoán được , hôm nay vừa mở điện thoại, liền phát hiện có hơn bốn trăm thông báo cuộc gọi nhỡ, trong đó hơn ba trăm cuộc đều là cậu ta gọi đến.
"Anh sợ không có điện, đương nhiên là muốn tiêu dùng tiết kiệm."
"Nói dóc! Anh lại làm chuyện khốn kiếp gì? Có biết em bị người đuổi đến thảm hay không? Thiếu chút nữa sẽ chết không ngẩng đầu lên được, anh xem ra tốt rồi, nói không chừng đang ngâm mình ở trong hương dịu dàng ngay cả mình họ gì tên gì đều không nhớ rồi chứ? Sao anh không chết luôn đi hả?"
Sau đó liền nghe tiếng súng truyền đến từng hồi, sau đó nữa là tiếng thở dốc nồng đậm và tiếng bước chân hoảng loạn của cậu ta.
Ngu ngốc quả nhiên là ngu ngốc, đoán chừng mới vừa rồi là nấp ở một chỗ nào đó, đột nhiên bấm điện thoại, thanh âm lớn liền bại lộ ẩn thân của mình.
Nelson chờ sau khi cậu ta lại ẩn nấp thật kỹ, mới từ từ nói: "Rõ ràng mặt dài giống nhau, nhưng tại sao trí thông minh chênh lệch nhiều như vậy chứ?"
"Con mẹ nó anh nói châm chọc cái gì? Có biết bao nhiêu người vây em hay không? Ít nhất năm mươi! Mẹ nó đều đeo súng có tốt hay không?" Đại khái đã có kinh nghiệm, cậu ta bắt đầu học được hạ thấp giọng nói tới nói lui.
Tiếp đó lại nghe vô số đạn trường một hồi lại một hồi bay tới, sau là giống như thanh âm bạo phá, vài phần tạp âm còn lại là tiếng động của máy bay trực thăng.
"Con mẹ nó anh rốt cuộc lại trêu chọc người nào? Thậm chí máy bay, đại pháo, ống phóng Rocket cũng xuất động! Đến cùng là anh đã làm cái gì?"
Rõ ràng có thể cảm giác được tức giận ở bên kia điện thoại, nhưng gương mặt Nelson còn không lo lắng, "Hoa Cách Nạp thân ái của anh, chú không thể sửa đổi một chút tính khí nóng nảy kia sao?"
"Anh đến nhìn một chút, em là lần thứ mấy chịu oan ức thay anh? Nếu như có thể lựa chọn, em muốn gương mặt giống anh nhau như đúc sao? Nói chuyện với anh có thể tìm được chút lương tâm của anh hay không?"
Nelson thở dài, thấy tính khí người em sinh đôi như vậy là không sửa đổi được rồi, "Bây giờ chú ở chỗ nào?"
"Ba Cách Đạt!"
Ba Cách Đạt? Nelson nghiêm túc hồi tưởng một chút, gần đây hình như mình không có đi qua nơi đó, đúng rồi! Một người đứng đầu đảng Đầu Mục giống như chính là Ba Cách Đạt, trong lúc vô tình anh nhìn thấy bọn họ buôn bán phụ nữ, đột nhiên tinh thần trọng nghĩa dâng lên, cứu bọn họ đáng thương, sau đó không cẩn thận lại đụng phải thuyền buôn ma túy của bọn họ, không cẩn thận làm chìm thuyền, không cẩn thận lại gặp phải mấy chiếc thuyền vận chuyển vũ khí, sau đó lại không cẩn thận làm một chiếc thuyền trong đó bị cháy, sau đó liền nổ tung, sau đó một chiếc lại tiếp một chiếc, kết cục cuối cùng là toàn bộ báo hỏng.
Sau đó liền bị truy sát, sau đó liền được Chiêm Hiểu Đường đáng yêu cứu. . . . . . Đột nhiên nghe bên trong điện thoại truyền đến thanh âm đánh nhau, không tới hai phút lại yên tĩnh lại, ngay sau đó là thanh âm cậu ta ép hỏi.
Xem ra là hình như bắt được một tù binh.
Anh nghe thấy bọn họ nói mấy phút, sau đó không lâu Hoa Cách Nạp lại nhận điện thoại, "Có phải anh giết Nhị Đương Gia của bọn họ hay không? Anh ta chính là em trai người đứng đầu băng đảng Đầu Mục."
Em trai của băng đảng xã hội đen? Nelson lại nghiêm túc nhớ lại, bình thường anh sẽ không giết người, từ trước đến giờ anh cũng hiểu rất đúng mực, chỉ biết làm cho người nằm trên mặt đất đến đứng lên cũng không nổi nữa, chẳng lẽ là lỡ tay?
Vì vậy hỏi: "Hình dáng của em trai lão đại của bọn họ thế nào?"
Hỏi xong, lại nghe thấy đbên kia iện thoại một đống thì thầm, hình như là đang ép hỏi, ngay sau đó Hoa Cách Nạp lại nhỏ giọng nói từng câu từng chữ vào điện thoại: "Thân cao một 180 centi mét, cân nặng đại khái tám mươi kg, đầu trọc, một bên má trái có hai vết dao, một lần vô địch quyền anh thế giới."
Lần nữa Nelson suy nghĩ một chút, sau đó rất tự nhiên nói: "Gặp qua!"
Anh bị đứt rời mấy cái xương sườn chính là lễ vật do anh ban thưởng, cho nên có chút ấn tượng, nhưng khi đó anh chỉ là phế tay chân của anh, tuyệt đối tuyệt đối không có hạ sát thủ, làm sao sẽ chết được?
"Anh bảo đảm, anh chỉ là phế anh ta, anh bị oan uổng rồi."
Sau một trận trầm mặc, bên kia lại nói: "Anh thật giống như. . . . . . Hại bọn họ tổn thất trực tiếp ba tỷ Đô-la, còn không bao gồm tổn thất gián tiếp, anh đến tột cùng đã làm gì? Lão đại!"
Ba tỷ? Có nhiều như vậy sao? Dù Lục vương tử Điện hạ không có thói quen lo lắng lúc này cũng không khỏi có chút đau lòng, nhưng mấy giây trôi qua lại khôi phục bản tính, vô cùng không có chú theo chân bọn họ nói chuyện tốt một chút, anh thật sự không giết Nhị Đương Gia của bọn anh?" Anh nhàn nhã lắc lắc đầu ngón tay, ha ha cười.
Đầu bên kia điện thoại lần nữa rơi vào trầm mặc lâu dài, giây lát, truyền đến tiếng đằng đằng sát khí, "Anh đi chết." Sau, liền cúp.
"Thật là, như thế nào tính khí nóng nảy giống em gái lớn như vậy? Tuyệt đối không giống như là sinh ba, hai người này nhất định là nhặt được ở đống rác, không cẩn thận đúng lúc dáng dấp giống như mình." Nelson than thở, lắc đầu, lần nữa nằm trở về không lo lắng, không lo lắng cho người em ruột bị mười mấy người cộng thêm máy bay ống phóng Rocket vây đánh chút nào.
Thời điểm Nelson chán đến chết, tiện tay liếc nhìn bộ sách bên trong gian phòng Chiêm Hiểu Đường, muốn tìm một cuốn sách giải trí tiêu khiển, tiêu hao chút thời gian nhàm chán, nhưng tìm khắp toàn bộ nhà, cũng chỉ có bài thi và mấy bộ phụ đạo sách.
"Học sinh rất chăm chỉ, không tệ." Nelson không khỏi cảm thán, tay không có chỗ để, đột nhiên nhớ tới triền miên buổi sáng, khóe miệng không khỏi hiện lên mỉm cười, cô gái nhỏ mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng các bộ vị trổ mã ngược lại thật sự là không tệ, hơn nữa bộ ngực, đầy đặn, mượt mà, kiên trì, đẫy đà, quả thật quá mất hồn rồi.
Đợi chút, Nelson chợt gõ gõ đầu, chuyện gì xảy ra? Trước kia có bao nhiêu thiếu nữ đảo quanh trước mặt anh, xinh đẹp hơn so với cô, có khối người khiêu gợi hơn so với cô, nhưng vì cái gì hiện tại anh cố tình vẫn muốn chỉ là cô?
Đáng ghét, chẳng lẽ mấy ngày nay anh chưa từng thấy qua những phụ nữ khác, chưa thỏa mãn dục vọng, cứ như vậy quan tâm cô gái nhỏ hôm nay nhìn thấy duy nhất?
Nelson lắc lắc đầu, muốn đem bóng dáng của Chiêm Hiểu Đường từ trong đầu của mình trừ tận gốc, nhưng là lúc ẩn lúc hiện trong đầu, làm thế nào bóng dáng của cô cũng không đi.
Nelson không thể làm gì khác hơn là chấp nhận, chợt ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, cư nhiên cũng đã trễ như thế, cô gái nhỏ kia vẫn còn chưa trở về?
Trải qua sống chung mấy ngày nay, Nelson đã sớm quen với việc Chiêm Hiểu Đường ở bên cạnh anh chạy tới chạy lui, mới đầu cảm thấy phiền chết đi được, sau lại tập mãi liền thành thói quen, thời điểm không có cô, thậm chí có một loại cảm giác không hiểu không biết giống ai, nhìn ra phía cửa vô số lần, cô gái nhỏ này, cũng không biết trong nhà có người lo lắng cho cô sao? Trời đã tối rồi một cô gái cũng không biết về nhà, đáng đánh!
Đột nhiên Nelson cảm giác mình thật sự buồn cười, Hoàng tử Điện Hạ đa tình lại có thể biết nhớ nhung như vậy, lo lắng với một cô gái nhỏ bình thường không có gì lạ, nói ra chắc là bị người nhà hung hăng khi dễ chết.
Chiêm Hiểu Đường quỳ trên mặt đất nghiêm túc lau sàn nhà hành lang.
Không biết là buôn bán quá tốt hay là có người cố ý trêu cợt, hôm nay lượng công việc của cô lập tức nhiều rất nhiều, thời điểm một mình cô làm xong trời đã hoàn toàn tối, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cư nhiên đã trải qua chín giờ, bụng cũng đã sớm đói đến không còn bất kỳ cảm giác gì.
Mới vừa đứng lên, đột nhiên cô cảm thấy có chút choáng váng, lảo đảo thiếu chút nữa không đứng vững, nhìn bốn phía trống rỗng, trong lòng lại một trận mất mát, nhưng nghĩ đến trong nhà còn có người chờ đợi mình, trong lòng cô lại một trận ấm áp.
Mấy ngày gần đây, chỉ cần Chiêm Hiểu Đường về đến nhà, thì có đôi mắt dịu dàng nhìn chằm chằm mình, chưa từng có cảm giác trải qua, Chiêm Hiểu Đường cảm thấy, hình như nhà của mình sau khi bố mẹ qua đời lâu như vậy rồi cũng đã giống như nhà chính thức rồi, mặc dù là cái người lười lại khiến người chán ghét, hơn nữa còn là siêu cấp vô địch đại sắc lang, chỉ là đối với những cử chỉ thân mật của Nelson với Chiêm Hiểu Đường, Chiêm Hiểu Đường cự tuyệt đáy lòng cũng không cảm thấy ghét.
|
Cứ như vậy, mệt mỏi rã rời cô còn một lòng nghĩ đến tên phiền toái đó ở trong nhà, chạy đông chạy tây, chạy mấy con phố, mới mua được cơm cà ri vị cay Ấn Độ, bánh trứng ngọt và canh xương, đều là do buổi chiều anh đòi muốn ăn gì đó, nhưng tốn không ít tiền lương của cô.
Nhưng không biết vì sao, cô chính là nguyện ý làm như vậy vì anh.
Hôm nay bóng đêm thật đẹp, thời điểm trước kia luôn là bởi vì cái nguyên nhân như vậy, cô chưa từng có thưởng thức qua bóng đêm thật tốt, nếu là vào lúc này, Nelson có thể cùng với cô cùng nhau là tốt, trong đầu mới vừa hiện lên cái ý niệm này, Chiêm Hiểu Đường đã cảm thấy kỳ quái, mới quen có mấy ngày, làm sao lại đột nhiên nghĩ đến muốn Nelson cùng mình xem trăng sáng?
Nhưng là vừa nghĩ tới nếu như quả thật có cảnh tượng này, trong lòng Chiêm Hiểu Đường liền lại cảm thấy đặc biệt mong đợi và ngọt ngào.
Tăng nhanh bước chân về đến nhà, vừa vào nhà, mở đèn, nhưng nhìn thấy tên kia từ trên giường ngồi dậy, nước mắt lưng tròng, giống như con chó con nhìn đến mặt cô, "Cô rốt cuộc trở lại, tôi cho là tôi sẽ sống cả đời đói chết ở chỗ này."
Vừa thấy được anh, trong lòng đã nói không ra thoải mái và tự tại, nhưng cô còn cố ý chu miệng lên , "Đều là anh muốn ăn, để cho anh đang sống đói bụng mà chết tốt lắm." Nói xong, liền đưa thức ăn cho anh.
Nelson vui mừng mở ra, đều là mùi vị anh thích, mặc dù nhìn qua không phải nuốt nước miếng như vậy, nhưng ăn vào trong miệng, cũng là mỹ vị không thể tưởng tượng nổi, không biết là thật đói bụng, hay là bởi vì duyên cớ do cô, tóm lại anh cảm thấy chưa bao giờ nếm qua mỹ vị như thế, mỗi một miếng cũng cảm thấy hạnh phúc khác thường.
Vốn là trên đường ngửi những mùi thơm của thức ăn này, tất cả con sâu thích ăn trong bụng Chiêm Hiểu Đường đều bị quyến rũ ra ngoài, bây giờ nhìn thấy anh ăn vui vẻ như vậy, liền cũng quên khổ cực của mình, chỉ là rất hưởng thụ, rất thõa mãn nhìn anh.
Ngay cả dáng vẻ ăn cơm cũng ưu nhã như vậy, sẽ là một người thiếu gia nhà có tiền chứ? Chiêm Hiểu Đường nghĩ, không biết là người như thế nào, cũng không biết có bạn gái rồi hay không? Nói không chừng, đã trải qua kết hôn từ lâu rồi chứ. . . . . . Ngừng! Cô nghĩ những thứ này làm cái gì? Chiêm Hiểu Đường cuống quít lắc đầu một cái, đem ảo trưởng trong lúc vô tình hiện ra toàn bộ vứt bỏ, đối với cô mà nói, tình yêu chính là thứ xa xỉ đến mức không thể xa xỉ hơn nữa.
Có lẽ, chờ vết thương của anh hoàn toàn tốt, sẽ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua, vừa nghĩ như thế, trong lòng không khỏi lại có chút mất mát.
"Ăn no rồi!" Nelson vui vẻ cười, "Không đói bụng, thì ra cũng là một chuyện hạnh phúc như vậy."
"Hiểu Đường."
"Làm gì?"
"Tôi cũng không phải là ác ma, có cần thiết cách xa tôi như vậy sao?"
"Hừ!" Chiêm Hiểu Đường hé mắt nhìn nghiêng mặt của anh, cách anh càng ngày càng xa, sau đó móc ga giường và thảm mỏng từ trong tủ quần áo ra, trải ra mặt đất.
"Hiểu Đường." Nelson tâm không chết như cũ kêu lên.
"Đừng có gọi lớn như vậy."
"Bảo bối làm sao? Tâm tình không tốt?" Nelson nói chuyện, lúc này mới phát hiện ra bên mặt phải của cô có hơi sưng đỏ, vội hỏi tới: "Mặt làm sao?"
"Không có gì. . . . . ." Nói xong ba chữ này, một bụng uất ức liền dâng lên.
Nelson cảm thấy rất không đúng, dùng sức lực, đột nhiên lật người xuống giường, đi tới trước mặt cô, lấy tay nâng mặt của cô lên, rõ ràng còn mơ hồ lộ ra vết ngón tay.
Anh bỗng nhiên cảm thấy không khỏi tức giận một hồi, nhỏ giọng: "Ai đánh hay sao?"
"Không có việc gì!"
"Cái gì gọi là không có việc gì?" Anh nắm bả vai của cô, vừa lúc đụng phải chỗ đau của cô, vì vậy một tiếng bị đau, anh vội vã buông cô xuống, một tay lấy áo choàng của cô kéo xuống, khắc sâu vào tầm mắt chính là từng vết thương kia khiến cho anh nhìn thấy mà đau lòng, trong bụng đau nhói, không hỏi cô gì nữa, cẩn thận ôm cô vào trong ngực, ngay sau đó trong con ngươi thoáng qua một ánh sáng lạnh.
"Đau không?" Nelson cẩn thận bôi thuốc cho cô trên cánh tay rồi lui xuống, "Bên trong cũng bị thương đến chứ?"
"Ừ." Anh không có nói chuyện, cũng không để ý cô phản đối rất tự nhiên đem áo sơ mi của cô vén lên, không dưới mười mấy vết thương khiến cho trong lòng anh trừng trận đau đớn, có thể là do có quần áo, ngược lại vết thương bên ngoài không có nghiêm trọng.
Từ bụng bằng phẳng hướng lên trên, sau đó là? Áo lót màu trắng, nụ hoa mê người, thuốc mỡ lạnh lẽo thông qua ngón tay của anh từng điểm từng điểm vẽ loạn ở trên người của cô, trừ thỉnh thoảng đau đớn, hơn nữa là một chút ngứa tê dại.
Anh một bên bôi thuốc, một bên dịu dàng hôn lên làn da bóng loáng nhẵn nhụi của cô.
"Ghét! Cũng biết anh không phải có ý tốt. . . . . ." Cô trên miệng tuy là nói như vậy, nhưng là cũng không có ngăn cản động tác của anh, ngược lại có chút hưởng thụ dáng vẻ lại rất xấu hổ.
"Cũng không phải là bây giờ mới biết tôi không có ý tốt, bảo bối."
Thật may là nơi này không có bị thương, anh để thuốc mỡ xuống, hai tay đặt lên hai bộ ngực đầy đặn, thở dài nói: "Thật mềm, sờ rất thoải mái."
Êm ái hôn như mưa rơi vào trên mặt của cô, sau đó nhẹ nhàng ở vành tai nhạy cảm của cô, chọc cho cô không khỏi một hồi run rẩy, hai tay tự nhiên chui vào bên trong áo lót của cô. . . . . .
|