Chọc Phải Người Đàn Ông Hồ Ly
|
|
Chương 5 Hai người cứ ôm như vậy một hồi lâu, anh mới nghiêm túc nhìn về phía Chiêm Hiểu Đường, mang trên mặt một tia nụ cười cô cũng không hiểu.
Chiêm Hiểu Đường bị anh nhìn hai gò má ửng hồng, cúi đầu không dám nhìn thẳng anh, anh vuốt khuôn mặt đỏ bừng của cô, êm ái nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ còn đau không?" Cô chỉ lắc đầu một cái, chôn ở trong lồng ngực của anh, không nói được lời nào.
"Mới vừa rồi hai người chúng ta. . . . . ." Hồi lâu, Chiêm Hiểu Đường còn dựa vào trên người anh, ngửi được từng hồi xạ hương tản mát ra từ trên người anh.
Mặc dù mệt vô cùng, nhưng cô lại vẫn đắm chìm trong cảm giác kỳ quái kia khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái: "Hành vi kia của chúng ta coi như là gì?"
Cô đơn thuần thậm chí còn không hiểu vừa mới hai người thân mật, đại biểu loại hàm nghĩa nào, chỉ biết là cô cũng không ghét làm cái chuyện khiến người thấy xấu hổ này với anh, thậm chí còn có một chút thích.
"Thoải mái sao?"
"Ừ." Chiêm Hiểu Đường thẹn thùng gật đầu một cái, "Thì ra là người đàn ông và phụ nữ ở chung một chỗ sẽ kỳ diệu như vậy, khó trách các chị sẽ thích ước hẹn với người đàn ông như vậy."
"Lần trước nghe vị chủ nhà kia nói qua em có hai người chị, nhưng vì cái gì nhiều ngày như vậy cũng không gặp qua họ? Tôi còn nghe nói họ luôn khi dễ em, là thế phải không?"
"Hai người chị này của tôi, một người hơn tám tuổi, một người hơn chín tuổi, đều không có liên hệ máu mủ gì với tôi, là sau khi ba tái hôn đem chị về, mẹ chết không lâu, ba liền lấy vợ mới, sau đó hai người họ cũng trước sau qua đời, chỉ còn lại tôi và hai chị, họ thường không ở nhà, muốn đi sòng bạc, muốn đi uống rượu hoặc là đi vũ trường, đi đến nhà người đàn ông khác qua đêm, về phần khi dễ, không có việc gì, tôi đã quen."
"Bảo bối. . . . . ." Anh thương tiếc nhìn cô, ở trên trán cô đặt xuống một cái hôn, "Thật xin lỗi, anh không biết, không nên nhắc đến điều này với em."
"Anh không cần phải nói xin lỗi, cũng không phải là lỗi của anh." Chiêm Hiểu Đường cười rực rỡ một tiếng với anh, hiển nhiên không hề để ở trong lòng. "Vậy còn anh? Anh bao nhiêu tuổi rồi? Người ở chỗ nào? Chưa từng nghe anh nói chuyện của mình, tôi đều cho là anh là người trong kẽ đá đến rồi."
Nelson cười cười, "Không có gì đáng nói nha, anh phía trên có năm người anh, phía dưới có sáu em trai và ba em gái, cả ngày lẫn đêm đều gây gổ, nói trắng ra đúng là một đám người không có lương tâm gì."
"Cha anh cưới rất nhiều vợ sao"
"Không có, chỉ một! Hai người đến bây giờ tình cảm vẫn tốt khiến cho người ta ghen tỵ, anh trai lớn nhất ba mươi tư tuổi, em trai nhỏ nhất 24 tuổi! Em trai út của tôi chính là một người ngu ngốc, từ sáng đến tối cũng chỉ biết giả bộ đáng yêu, hai mươi tư tuổi cũng chỉ có chí thông mình của người bốn tuổi, chỉ là ngu ngốc nhất thủy chung là anh- em trai thứ bảy, đây là công nhận của cả nhà!"
Chiêm Hiểu Đường trợn to mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt này, trong đầu hiện lên nghi vấn "Cả nhà bọn họ mọi người đều là quái vật sao?".
"Vậy cha anh không phải mỗi ngày đều phải rất cố gắng làm việc? Nếu không làm thế nào nuôi sống cả nhà người các anh? Mẹ anh còn thương, chỉ nghe các anh khóc có thể đều muốn điên rồi, còn phải cho các anh tắm tã."
Nelson cười ha ha, nhà bọn họ có thể cái gì cũng thiếu, duy chỉ có không thiếu tiền, ít nhất thay tã, bú sữa gì, hình như đối với mẹ anh cũng không sao.
"Không đúng! Thế nào lại là mười lăm, anh gạt người a, nếu như thực là mười lăm anh chị em, làm sao tuổi có thể kém ít như vậy?"
"Bởi vì có mấy cặp sinh đôi." Anh miễn cưỡng trả lời.
Mà trong đầu Chiêm Hiểu Đường lại không kìm hãm được liên tưởng đến trường hợp người một nhà bọn họ tụ chung một chỗ sẽ như thế nào, dáng dấp anh đẹp trai như vậy, những anh chị em kia của anh khẳng định tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa trong đó còn có vài người dáng dấp giống nhau như đúc.
Nelson nhìn bộ dáng Chiêm Hiểu Đường hoàn toàn si ngốc, cảm thấy rất là đáng yêu, thổi nhẹ chóp mũi của cô một chút, "Tình huống nhà anh tương đối đặc biệt, sau này em sẽ từ từ biết."
"Sau này?" Chiêm Hiểu Đường ngẩng mặt lên, khuôn mặt tràn đầy chờ mong nhìn chăm chú vào Nelson, "Anh nói là sau này sao?" Giữa bọn họ chẳng lẽ còn có thể có sau này?
"Đúng vậy, anh muốn dẫn em đi dặp cha mẹ anh, còn phải dẫn em đi gặp anh em của anh, để cho bọn họ đều biết ân nhân cứu mạng của anh, anh nói rồi sẽ báo đáp em, mặc kệ em không lạ gì, mà anh còn đều nghe theo làm, lần trước mặc dù dùng chiếc nhẫn giúp em thanh toán tiền thuê phòng, thế nhưng còn chưa kịp báo đáp một phần ngàn em cứu anh một mạng, huống chi trả tiền phòng còn có một nửa là vì anh, em nói vậy còn dư lại 999 phần ngàn, anh làm như thế nào trả lại em cho phải đây?"
"Báo đáp tôi?" Vẻ mặt Chiêm Hiểu Đường trong nháy mắt trở nên còn khó coi hơn so với khóc, "Nelson, chẳng lẽ anh tốt với tôi chỉ là bởi vì tôi cứu mạng của anh, chứa chấp anh bị thương, chỉ là vì báo đáp tôi, anh mới có thể làm như vậy?" Cô dùng sức tránh khỏi ngực của anh, tức giận nói: "Tôi không cần anh báo đáp, rốt cuộc tôi còn phải nói bao nhiêu lần, tôi căn bản cũng không cần!"
Chiêm Hiểu Đường cảm thấy lòng của mình, đột nhiên giống như là ngã bệnh, bắt đầu còn kích động khác thường, sau lại chỉ bởi vì trong miệng anh khạc ra hai cái chữ kia, thoáng qua đau xót nặng nề.
Nelson duỗi ra ngón tay, lại chà xát lỗ mũi Chiêm Hiểu Đường: "Bé ngốc, anh - Nelson phải báo đáp một người, có trên vạn phương pháp, em cảm thấy anh có tất yếu phải vì cảm kích đối phương liền đối với người kia vừa ôm vừa hôn sao? Anh đối với em tốt chỉ là bởi vì. . . . . ."
"Bởi vì sao. . . . . ." Chiêm Hiểu Đường khẩn trương hỏi đến, vô hạn khát vọng đáp án của anh.
"Chỉ là bởi vì anh muốn đối tốt với em, vui vẻ đối tốt với em, chỉ đơn giản như vậy, biết không?"
Chiêm Hiểu Đường nhìn Nelson, ngây ngốc cân nhắc lời của anh, muốn cô tốt, vui vẻ đối tốt với cô, đây là ý gì? Cái hiểu cái không, tim đập mạnh và loạn nhịp, đầu gối lơ đãng vừa cử động, lại ngoài ý muốn đụng phải một cỗ thô sáp, Chiêm Hiểu Đường chợt ah một tiếng sợ hãi kêu: "A, nó lại đã dậy."
Nelson xấu xa cười một tiếng, "Đúng vậy a, nó sợ em cô yên tĩnh, huống chi cô gái nằm xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, không lợi dụng thật tốt, chẳng phải phí của trời?"
Chiêm Hiểu Đường nheo lại mắt, cắn răng nói nhỏ: "Tôi rốt cuộc biết nó tại sao luôn sưng lên."
"Tại sao?"
"Bởi vì anh là chủ nhân rắp tâm không tốt!"
Nelson cười to, đem lấy cô lần nữa vòng ôm lấy, " Tiểu bé bỏng của anh, hôm nay anh sẽ chúc mừng em một chút tốt rồi, rốt cuộc em cũng thông suốt."
Trong quán rượu, trai thanh gái lịch, ánh đèn mập mờ, hơi thở tràn đầy một cỗ chán chường.
Lạp Á và A Lỵ Tát ngồi ở trên quầy bar, uống Kê Vĩ Tửu, chờ các loại đàn ông đến gần giấy tính tiền.
Nơi này là nơi tốt xấu lẫn lộn, hơn nữa là lẫn vào chút hắc đạo không thể gặp nhân vật quang chính, buôn lậu thuốc phiện, hít thuốc phiện , đang chạy trốn, vào nhà cướp của, mạnh mẽ cướp bóc. . . . . . Nhiều không kể xiết, cũng thường sẽ có tổ chức hắc đạo nào đó ở bên trên chỗ này phát ra truyền đơn đuổi giết bọn họ.
Hai tỷ muội đang nhàm chán ngồi, thương lượng chuyện làm thế nào đem em gái của bọn họ bán đi, đột nhiên truyền đơn bay đến trước bàn của họ, Lạp Á vừa cầm lên nhìn, to lớn là lệnh truy nã trên đường, phía trên vẽ một khuôn mặt người đàn ông anh tuấn, ngũ guan giống người phương Đông, một đầu tóc đen dài đến bả vai, có chút cảm giác tán mạn suy sút, nhưng là
|
Lại có loại khí thế không nói rõ được.
"Thật khốc! Lên giường với người đàn ông như vậy khẳng định rất mất hồn." Lạp Á thở dài nói, đưa đến trước mặt A Lỵ Tát một cái xem thường, nhưng A Lỵ Tát cũng không nguyện ý đem ánh mắt rời khỏi trên tấm Lệnh Truy Nã, không khó nhìn ra cô cũng mê muội giống nhau với nngười đàn ông bề ngoài xuất sắc này.
"Nhìn phía dưới, treo giải thưởng mười triệu Đô-la, chỉ cung cấp đầu mối chính là hai mươi vạn Đô-la! Trời ạ, người đàn ông này đến tột cùng là trên người có lai lịch gì? Làm sao đáng nhiều tiền như vậy?" A Lỵ Tát kinh ngạc nói.
"Mười triệu, đủ chúng ta tiêu xài cả đời, không, tám đời!" Lạp Á một hồi cảm thán.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ ấm áp chiếu vào trên mặt Nelson, anh miễn cưỡng vòng vo cái đầu, ôm thật chặt bảo bối của anh, vừa dùng lực, làm cho Chiêm Hiểu Đường cũng tỉnh rồi.
Cô từ từ mở mắt ra, trước mắt là gương mặt xinh đẹp phóng đại, ngẩn ra, chuyện đã xảy ra đêm qua như mơ giống như trong sương mù, mơ hồ, lại chân thật như vậy đã phát sinh.
Chiêm Hiểu Đường an tĩnh mà nằm ở trong khuỷu tay của anh, cảm thụ nhịp đập của trái tim anh, điều này làm cho cô nhất thời cảm thấy an tâm, nếu như mỗi ngày tỉnh lại, đều có anh đang bên cạnh, cũng có thể giống như bây giờ cảm thấy hơi thở của anh, thật là hạnh phúc như thế nào?
Nghĩ như vậy, trên mặt Chiêm Hiểu Đường không khỏi đỏ lên, từ trong đáy lòng tràn ra đầy ấm áp, cô ngửa đầu nhìn anh, lông mi thật dài, sống mũi rất thẳng, góc cạnh rõ ràng, hình dáng A Lý Hán đây tất cả cũng làm cho cô vô cùng động lòng.
Cô không biết mình làm sao, mặc dù cứ nằm ở bên cạnh anh như vậy, trong đầu lại vẫn tràn đầy đều là anh, hình như trừ anh ra, cái gì cũng không chứa nổi.
Cô cố gắng nhớ lại lần gặp nhau với anh, cố gắng nhớ lại triền miên đêm qua, cảm thấy trước mắt tất cả giống như một giấc mộng không có thật, có lẽ chờ tỉnh mộng, tất cả cũng chưa từng xảy ra.
"Thật không phải là nằm mơ sao?" Cô nghi ngờ hung hăng bấm một cái trên mặt anh.
Chỉ nghe một tiếng kêu đau, Nelson lập tức liền tỉnh táo lại, mê mang nhìn thẳng vào mắt với cô.
"Quả nhiên không phải nằm mơ." Chiêm Hiểu Đường chợt nhớ tới mình thanh ngâm không chút kiêng kỵ như vậy, trên mặt càng thêm đỏ.
"Thế nào?" Nelson dịu dàng nhìn cô.
"Không có gì." Chiêm Hiểu Đường muốn xoay người, Nelson lại ôm thật chặt cô không để cho cô nhúc nhích.
"Nelson." Cô đỏ mặt.
"Cái gì?"
"Có thể hay không lấy nó ra ngoài. . . . . . Như vậy. . . . . . Thật kỳ quái nha." Chiêm Hiểu Đường cử đôgj thân thể, đến lúc mới vừa rồi sao vừa động cái kia, mới phát hiện phân thân của anh vẫn còn chôn sâu ở bên trong mình.
Tối hôm qua sau khi bọn họ tán gẫu một lát, lại làm hai lần, mà anh liền để nửa dưới người mình đặt ở trong cơ thể cô, ôm cô ngủ.
Chiêm Hiểu Đường vừa cử động như vậy, anh lập tức lại cảm thấy, đêm qua là một đêm mỹ diệu đến cỡ nào, nghĩ đến tư vị ngọt ngào của cô, phía dưới nhất thời lại bắt đầu đầy máu sưng lên.
Theo vật kia to lên, Chiêm Hiểu Đường không khỏi một hồi tê dại, gắt giọng: "Ghét, tối ngày hôm qua không phải mới. . . . . ."
"Ngày hôm qua thì ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, đến đây đi bảo bối, anh không biết mình cũng có thể cần cù như vậy."
Dĩ nhiên, vị Lục vương tử này khắp nơi gây chuyện thị phi, thuở nhỏ liền có thiên phú nổi bật xuất chúng, bất luận làm chuyện gì đều siêu việt hơn người thường rất nhiều, vô luận là làm cái gì, max điểm 100%, chỉ cần hợp cách, anh cũng sẽ lập tức thu tay lại, chỉ là, ngược lại lực phá hoại của anh cũng phải đạt điểm tối đa .
"Hiện tại không được!" Chiêm Hiểu Đường nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đẩy mặt của anh ra kêu lên, "Em đã trễ rồi!"
"Vậy thì thế nào?" Anh luôn luôn không có quan niệm thời gian gì, chưa bao giờ cho là đã trễ là chuyện nghiêm trọng cỡ nào.
"Hôm nay lại đến trễ, em nhất định sẽ bị đuổi." Cô cơ hồ muốn khóc, ngày mai sẽ là thời điểm phát tiền lương, nếu hôm nay bị đuổi , tiền lương nhất định sẽ bị giảm một nửa, nói không chừng trực tiếp cũng không cho.
"Vậy thì bị đuổi, cũng không phải là có chuyện gì mà không được!" Anh vẫn như cũ ôm chặt cô, vừa giở trò, vừa xem thường cười nói, căn bản không có ý tứ muốn thả ra.
"Như vậy em sẽ chết đói được hay không được?"
"Sẽ không, anh nghèo nàn chỉ còn lại tiền, sẽ để cho anh đến nuôi em tốt lắm." Nuôi một người tình bé nhỏ cảm giác rất mất hồn.
"Không nên nói đùa!" Chiêm Hiểu Đường lần này thật là nước mắt lưng tròng rồi, chưa đến hơn mười ngày nữa chính là ngày đóng học phí, cô còn trông cậy vào lần phát tiền lương này dùng để nộp học phí.
"Em cảm thấy anh đang nói đùa?" Nelson chợt chăm chú nhìn cô, "Nhìn ánh mắt của anh, anh nói đều là thật, nói muốn nuôi em sẽ nuôi em, anh là người đàn ông tuân thủ lời hứa."
Xác thực, anh là người đàn ông tuân thủ lời hứa, nhưng điều kiện tiên quyết là dưới tình huống anh nhớ.
Chiêm Hiểu Đường ngây dại, trong lòng là lạ, không biết là cảm động còn là tình cảm gì, cô đương nhiên mà đem cái chuyện ‘ bao nuôi ’ này hiểu trở thành cầu hôn.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng với người đàn ông này cả đời, mặc dù cô biết đại khái sẽ cùng anh xảy ra chút gì, nhưng. . . . . . Cả đời. . . . . . Có khả năng sao?
"Cái đó. . . . . ." Ngón tay của Chiêm Hiểu Đườngvẽ vòng vòng ở trên lồng ngực nở nang của anh, "Em là người phụ nữ thứ mấy rồi?"
"Hả?"
"Em, em là nói. . . . . . Em, anh, cái đó, cái này. . . . . ." Đầu của cô thấp hơn rồi, đỏ mặt bừng bừng , căn bản cũng không có ý thức được động tác mình vẽ vòng vòng khiến hạ thể của người đàn ông trước mắt này càng thêm nhanh chóng bành trướng.
Anh cắn đầu ngón tay út của cô, vừa hôn vừa xấu xa cười nói: "Em cứ nói đi?"
Trước kia anh quả thật có qua mấy người phụ nữ không sai, chỉ là cái này cũng chỉ là nhu cầu phát tiết bình thường của mình, không liên quan đến tình yêu, một người đàn ông ba mươi tuổi nếu còn là một xử nam không phải quá kỳ quái rồi hả? Trước kia anh mỗi lần anh làm chuyện này giống như là đang làm nóng thân thể của mình, chưa từng bao giờ tự biến hóa vì tình cảm, chỉ vì đơn thuần tiết dục,
Nhưng duy chỉ có đối với cô, anh lần đầu tiên cảm nhận được khẩn trương, kích động thậm chí còn hoàn toàn say mê không thêt khống chế được.
Vừa nghĩ đến điều này, anh lại lập tức liền đem cô ép đến ở trên giường, điên cuồng hôn cô, so với ngày hôm qua cẩn thận hơn một chút, hôm nay lại mang theo một phần cuồng dã. . . . . .
Anh ôm cô bò lại trên giường, tỉ mỉ lau hạ thể cho cô, không để cho cô chịu một hồi xấu hổ.
Ánh mặt trời, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trên người bọn họ, ấm áp như vậy.
|
hương 6 "Hiểu Đường."
"Hả?"
"Có người đến, hơn nữa còn là hai, em nói có thể là chị của em hay không đây?" Nelson mỉm cười nhìn cô.
Cái gì? Chiêm Hiểu Đường cả kinh, "Làm thế nào? Làm thế nào? Làm thế nào? Mau! Anh trốn nhanh lên một chút, nhanh một chút!"
"Tại sao? Họ không cho em hướng lui tới với đàn ông sao? Nhưng không phải là em nói cho anh biết chính họ cũng sẽ qua đêm ở nhà người đàn ông sao?" Anh cười đến càng sáng lạn hơn.
Thật mê người, Chiêm Hiểu Đường bụm mặt, than thở khuôn mặt đẹp như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút ngất xỉu, hai giây sau thần chí mới hoàn toàn thu hồi lại, lôi kéo anh, "Anh đi nhanh một chút, họ mới sẽ không trông nom em lui tới với người nào, nhưng em không muốn bị họ nhìn thấy cái dáng vẻ này của em, em không muốn!"
"Không sao, dù sao sớm muộn gì anh đều muốn gặp họ, cái dáng vẻ này cũng rất đẹp, không cần sợ bị nhìn, họ nếu dám khi dễ em nữa, anh liền giúp em khi dễ trở lại." Anh còn cười, lười biếng nằm ở trên giường, một tay chống thân thể.
"Hiểu Đường."
Đang lúc hai người lôi kéo, ngoài cửa trước sau đưa vào hai cái đầu, trong nháy mắt, không khí giống như là đọng lại, tất cả mọi người trầm mặc, Nelson cũng không nghĩ đến hai người chị cư nhiên cửa không gõ sẽ trực tiếp xông vào phòng Chiêm Hiểu Đường.
Không thể nghi ngờ, xuất hiện tại bên trong phòng bọn họ chính là Lạp Á và A Lỵ Tát, trong lúc các cô nhìn Nelson cơ hồ lộ ra trọn vẹn, không khỏi nuốt nước miếng của mình một cái, tiếp cận vóc người hoàn mỹ, tiếp cận diện mạo hoàn mỹ.
Đợi chút, giống như có chút quen mặt. . . . . . A Lỵ Tát đang nghĩ ngợi, liền bị Lạp Á kéo mạnh đi ra ngoài.
Bọn họ chạy đến gian phòng của mình, Lạp Á mới dừng lại, nhìn về phía cửa một chút, nhẹ nhàng đóng cửa lại, khẩn trương nhìn mặt của A Lỵ Tát, "Bấm ta ta một cái."
A Lỵ Tát không lên tiếng, đem hết tất cả sức lực của mình dùng sức bấm một cái trên cánh tay của cô chị, khiến cho cô chị đau đến oa oa kêu to, ngay sau đó tính trả thù bấm lại A Lỵ Tát mấy cái.
Hai người đùa giỡn một hồi mới yên tĩnh lại, Lạp Á chăm chú nhìn A Lỵ Tát, nói: "Em có phát hiện hay không?"
"Cái gì?"
"Người đàn ông kia."
"Anh ấy rất tuấn tú, cũng rất mê người."
"Không phải cái này!" Lạp Á muốn điên rồi, "Ngẫm lại, dùng cái đầu này suy nghĩ lại cho tốt!"
A Lỵ Tát vỗ tay một cái, "Đúng rồi, em ấy không còn là xử nữ rồi, chúng ta không thể đánh chủ ý của mình lên em ấy rồi."
"Đúng. . . . . ." Lạp Á trước gật đầu, sau lại lật xem thường la ầm lên: "Không đúng! Không phải như thế, ngu ngốc! Người người đàn ông kia! Mười triệu, mười triệu Đô-la! Chỉ cần cung cấp đầu mối chính là hai mươi vạn Đô-la, không nghĩ đến sao? Ngu ngốc!"
A Lỵ Tát nghe xong thần sắc chậm chạp nửa ngày, khó trách cô cảm thấy gương mặt đó quen mặt như vậy, mười triệu Đô-la! Thượng Đế, hai mươi vạn. . . . . .
"Em quả thật không thể tin được."
Cô cảm thấy mình sắp ngất mất, giống như nhìn thấy vô số núi vàng vúi bạc đè xuống mình, một đống Đô-la hấp dẫn lòng người đung đưa ở trước mặt.
Lạp Á suy nghĩ một chút, ổn định tâm tư, "Rất tốt, như vậy hiện tại chúng ta cần hợp tác, hiểu chưa? Em! Đúng, chính là em, trừ em ra không có người khác, em đi xem bọn họ trước, chị đi tìm người."
"Tìm ai?"
"Chị tin tưởng đầu mối này có thể đổi về hai mươi vạn Đô-la, hai mươi vạn!"
"Nhưng anh ấy hình như là người yêu của Hiểu Đường, chúng ta làm như vậy có phải có chút không nhân đạo hay không? Bọn họ tìm được anh ấy nhất định sẽ giết anh ấy, mà em chính là đồng lõa." A Lỵ Tát có chút không nhẫn tâm.
"Em không phải muốn cuộc sống xã hội thượng lưu sao? Em không phải muốn sao? Chúng ta còn thiếu nhiều tiền như vậy, hoặc là em muốn bị bán vào kỹ viện hoặc là không còn đường lui? Không cần lãng phí thời gian, cái người ngu ngốc này!" Nói dứt lời, Lạp Á đẩy cửa liền nhẹ chân nhẹ tay chạy.
"Chuyện chính là như vậy." Đôi môi Lạp Á thản thản nhiên nhiên, hơi khô, cũng có chút khẩn trương.
Mỗi giải thưởng truy nã thành phố treo lên đều cần trải qua trung gian quan trọng ở giữa, như vậy hiện tại, ngồi ở đối diện Lạp Á là người đàn ông trung niên bụng bự chính là người phụ trách trung gian quan trọng ở giữa, lúc này mặt ông ta nghiêm túc, nhưng nội tâm đã cuộn trào mãnh liệt.
Mồ hôi lạnh trên đầu ông ta theo ánh sáng càng không ngừng chảy xuống, treo giải thưởng cao nhất tìm người đàn ông tồn tại giống như ác ma trong truyền thuyết kia , không ngờ nhanh như vậy liền có tin tức.
Ông ta không nhẫn nại được kích động nội tâm, sua khi lần nữa xác nhận, liền xoay người rời đi gian phòng này sang căn phòng thu hẹp khác, cầm điện thoại di động lên ấn xuống mấy mã số.
Nhưng mã số kia vừa mới ấn xong, một thanh dao găm sáng loáng liền chống đỡ đến cái hông của ông ta, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, dao găm né qua xương sườn, cắm thẳng vào phổi, người đàn ông kia một tiếng la lên cũng không có liền ngã xuống đất không dậy nổi, cặp mắt mở lớn như chuông đồng, co giật mấy cái, quả nhiên hít vào một hơi.
Người đến đem dao găm ở trên thân người đàn ông chà chà, nói với một cái bóng đen sau lưng: "Dọn dẹp sạch sẽ." Sau đó, liền đi về phía gian phòng nhỏ.
Tinh thần Lạp Á đang thấp thỏm ngồi ở bên trong, đôi môi một lần lại một lần thản nhiên.
"Cô nói, người người đàn ông kia ở tại nhà của cô?" Thanh âm ưu nhã từ sau người truyền đến.
Lạp Á vừa quay sang nhìn, lại là Ngải Luân, cái người là bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả phụ nữ, cô nghi ngờ nhìn về phía sau anh ta, không có bóng dáng người đàn ông trung niên kia.
"Ông ta ý đồ liên kết với cảnh sát, dùng chuyện lần này bắt hết cả một tổ chức nào đó, cho nên đi đến địa phương."
Lạp Á che miệng, thiếu chút nữa kêu lên, tức là nói, người đàn ông kia ở mấy phút trước đã chết? Thân thể cô run rẩy, hàm răng vô duyên vô cớ run lẩy bẩy.
"Treo tiền thưởng là mười triệu Đô-la, đối với bất kỳ người nào mà nói, đều là sự dụ hoặc trí mạng, nếu như xác định cậu ta thật sự ở tại nhà của cô, như vậy cô có thể lấy được mười vạn tiền thưởng."
"Mười vạn?" Lạp Á khó có thể tin nhìn anh ta, "Không phải hai mươi vạn sao?"
Ngải Luân mặt không thay đổi liếc cô một cái, cúi đầu.
Thanh âm của Lạp Á lập tức thấp xuống, "Như vậy, không thể nhiều hơn một chút sao?"
"Khấu trừ cô nợ tôi năm vạn, cô có thể lấy được năm vạn khác."
Thì ra là người đàn ông xú danh rõ ràng chính là anh? Cái đó là màn che giả? Lạp Á lần nữa khó có thể tin nhìn anh ta, người đàn ông ưu nhã cao quý giờ phút này xem ra cũng là dữ tợn đáng sợ như thế.
"Tôi nhớ được buổi trưa ngày hôm qua mới hơn hai vạn một chút."
"Hiện tại, cô có thể lấy được 4 vạn! Có ý kiến gì không?"
Bốn vạn? Lạp Á cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi! Nhưng cô thật sự không dám nói thêm nữa, không thể làm gì khác hơn là khép miệng thật chặt, mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn.
Phòng khách đơn sơ, thức ăn đơn giản, Nelson da mặt dày và Chiêm Hiểu Đường đỏ hết mặt.
|
A Lỵ Tát đứng ở một bên, ân cần cho bọn anh thêm sữa tươi và trứng gà luộc, cô như vậy khiến Chiêm Hiểu Đường cảm thấy rất lo lắng, chị của cô nhưng cho tới bây giờ không biết làm chuyện như vậy, luôn luôn đều là do cô diễn vai chính cô bé lọ lem, chẳng lẽ Nelson thật có mị lực lớn như vậy?
Nelson vừa ăn đồ, vừa cảm thấy A Lỵ Tát này rất là cổ quái, thế nào không giải thích được khẩn trương thành cái dạng kia, vẫn càng không ngừng ngó ra ngoài cửa sổ, quan sát cẩn thận, còn có thể phát hiện ra hai chân cô ấy không ngừng run rẩy.
"Cái đó. . . . . ." A Lỵ Tát xoa xoa tay, không biết là có hay không nên nói cho bọn anh biết chuyện tình, nhưng lại cảm thấy luôn khó có thể mở miệng.
Khi cô rốt cuộc quyết định muốn nói thì cửa lại kéo ra, Lạp Á đi vào.
Cười đến không thể tự nhiên như vậy, sau khi chào hỏi với Nelson, cực kỳ thân thiết đem thiệp mời để đến trước mặt Chiêm Hiểu Đường, "Thời điểm vừa mới trở về, gặp phải mấy người của khách sạn, bọn họ đưa cho chị cái này, để cho chị chuyển giao cho em, hi vọng người cả nhà chúng ta cùng đi, là một bữa tiệc, tối hôm nay, em biết Mạc Lạp tiên sinh vẫn có cảm tình đối với em." Cô cố ý tăng thêm câu nói phía sau kia, hình như là muốn nói cho Nelson nghe.
Mạc Lạp là họ hàng xa của ông chủ khách sạn, đảm nhiệm đầu bếp ở phòng bếp, trừ đi thân thể của và diện mạo của anh không nói, trên căn bản coi như là một người tốt, dĩ nhiên, Chiêm Hiểu Đường chưa bao giờ biết anh có ý tứ đối với mình, mà trên thực tế, anh đối với mình cũng không có ý tứ gì, chỉ là Lạp Á cần nói những lời này mà thôi, cô cảm thấy nên dùng phép khích tướng đối với người đàn ông.
Khách sạn? Nói đúng là, người phụ nữ làm Chiêm Hiểu Đường làm bị thương cũng sẽ ở? Nelson nghĩ ngợi, hoàn toàn đem chuyện tình mình vẫn còn bị người đuổi giết quên mất không còn một mống.
Lạp Á đang trăm phương ngàn kế mà nghĩ nói những gì, tốt có thể thuận nước đẩy thuyền khuyên Nelson cũng cùng đi tới, không ngờ chính anh lại mở miệng, "Xin hỏi, tôi có thể đi cùng không?"
"Dĩ nhiên có thể, đương nhiên là không có vấn đề, tất cả liền giao cho tôi xử lý là tốt, chúng tôi sẽ chuẩn bị tất cả thật tốt, hai người chỉ cần đi đến đó là tốt rồi." Lạp Á mừng rỡ nói, thiếu chút nữa cảm động đến liền muốn khóc lên, nếu như cô không làm được tất cả chuyện này, chình là bỏ lỡ tính mạng của cô.
Đêm nay, màn đêm buông xuống, ban đêm không có sao, tất cả đều có vẻ an tĩnh như vậy, yên tĩnh thậm chí có điểm quỷ dị, có thể nghe thấy trong không khí mơ hồ xuyên đến sát khí và máu tanh.
Nelson mặc xong một thân quần áo được cắt may đẹp đẽ, dáng người thon dài cao lớn khiến cho anh nhìn qua so với ban đầu càng thêm đẹp trai, phóng khoáng, trong ánh mắt lời nói thường nhìn qua ngược lại càng thêm hấp dẫn, mê người.
A Lỵ Tát ở một bên nhìn thiếu chút nữa chảy nước miếng, đáng tiếc một người đàn ông ý vị tốt như vậy lại có thể ở chung một chỗ với tiểu nha đầu nhà mình hình dáng không ra gì, không khỏi hoài nghi ánh mắt và tiêu chuẩn của anh.
"Đã xong chưa? Hiểu Đường?" Anh ở trong phòng mè nheo hơn một giờ với Chiêm Hiểu Đường.
"Xong rồi, nhưng cảm giác là lạ." Chiêm Hiểu Đường từ từ mở cửa ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn , vốn là ngũ quan tương đối thanh tú, hôm nay hơi trang điểm nhẹ, giống như đổi thành người khác, có chút lấp lánh động lòng người, thấy thế Nelson cũng có chút ngây dại.
Mắt phượng hẹp dài, sống mũi khéo léo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng đến làm cho người ta không khỏi muốn vuốt ve, ngay cả A Lỵ Tát nhìn cũng ngu, không cách nào nhớ được người này chính là cô gái ngày thường trong nhà có chút dơ dáy.
"Công lao của chị!" Lạp Á cười, tuy nhiên không phải tự nhiên, chuyện tình vịt con xấu xí biến thiên nga cho đến bây giờ cô cũng không thích, cho nên trong lòng không thể tránh mà có chút ghen tỵ.
Lạp Á đẩy cô ngồi xuống, trọng tâm cô không yên liền ngã xuống phía trước, Nelson vội đỡ lấy cô, si mê nhìn, "Không sao chứ? Công chúa của anh."
"Không có. . . . . . Không có việc gì! Anh không phải muốn buồn nôn như vậy." Cô một tiếng nũng nịu, mặt đã nhuộm hồng, miễn cưỡng mới đứng thẳng người.
Đối với cô mà nói, giày cao gót là loại đồ có thể mưu sát cô.
Không tính là vóc người cao gầy lại vô cùng cân xứng, đi đôi giày cao gót cao ba tấc, cũng không sai biệt một trăm 70 centimet lắm, vừa lúc có thể đem đầu tựa vào bờ vai của anh, một bộ lễ phục màu đỏ để lộ lưng thon dài xinh đẹp như ngọc, tóc dài màu đen mềm mại khoác lên sau lưng, hiện ra một người con gái phương đông phương mới đặc biệt quyến rũ làm sao, cái rảnh nhỏ trước ngực như ẩn như hiện đủ để khơi lên dục vọng của bất kỳ một người đàn ông nào.
Đồ hở lưng? Đó chính là. . . . . . Không mặc áo lót? Nội tâm của Nelson đột nhiên có một loại rục rịch.
"Như vậy, chúng tôi đi gọi xe, nửa giờ sau lên đường." Lạp Á cười, kéo A Lỵ Tát một trước một sau lần lượt đi mất.
"Được, làm phiền các cô rồi." Nelson ưu nhã cười một tiếng, đợi sau khi các cô đi xa, không có ý tốt nâng lên eo thon của Chiêm Hiểu Đường, từng bước từng bước ép cô từ từ ngã phía sau.
Chiêm Hiểu Đường giống như đánh hơi được hơi thở nguy hiểm, nhưng lại đứng không vững, hai tay chỉ có thể nắm anh thật chặt, "Anh muốn làm gì? Không cần loạn, em chính là thật vất vả mới ăn mặc đẹp, khó được mới có thể ăn mặc xinh đẹp như vậy, hơn nữa nửa giờ sau muốn đi. . . . . ."
"Làm loạn? Làm sao lại như vậy? Anh thật là không nghĩ đến muốn làm, nhưng mà nếu tiểu thư Chiêm Hiểu Đường nhắc nhở anh, như vậy hình như không làm chút gì, cũng rất xin lỗi tiểu thư Hiểu Đường của chúng ta rồi." Vừa nói chuyện, anh đã đem cô ép về phía phòng ngủ, Nelson đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ lên, liền cười tà ác đối với cô, nói: "Nửa giờ, nhưng mà cái gì cũng đủ!"
Một cái tay của anh vòng chắc hông của cô, một cái tay cách lớp vải may nhẹ nhàng nhu nắm bộ ngực của cô. . . . . .
Nelson thở thật dài ra, ở trong cơ thể cô lại động mấy cái, mới lưu luyến không rời đem phân thân của mình từ trong cơ thể cô rút ra.
Lần nữa sửa sang lại quần áo xong, Nelson cẩn thận đỡ cô đi ra ngoài, không quên cười nhạo hai tiếng, "Chậm một chút! Đi quá nhanh căn bản không khác nào một con vịt, chậm một chút cũng sẽ không như thế nào, thật rất giống con vịt!"
"Không nói lời nào, không ai bảo anh câm." Cô rất bất đắc dĩ, cũng có chút lúng túng, giày cao gót đối với cô mà nói, thật sự là rất xa lạ, hơn nữa vừa có một chút yêu đau nhức. . . . . .
|
Chương 7 Ngoài cửa dừng một chiếc xe Jeep có vài phần nhìn qua có điểm cũ kỹ, thấy thế nào cũng không giống xe đi tham gia bữa tiệc khiêu vũ.
Hai chị em Lạp Á ngồi ở ghế trước, Nelson và Chiêm Hiểu Đường ngồi ở ghế sau.
A Lỵ Tát mỉm cười nói: "Tại sao lâu như thế?"
Lạp Á khởi động động cơ, cười như không cười nhìn Chiêm Hiểu Đường vẫn chưa hết đỏ mặt, "Không nên quá tiêu hao thể lực!" Nói xong trên mặt Chiêm Hiểu Đường vừa đỏ lên, có chút buồn bực liếc anh ở bên người một cái.
"Làm cái gì? Làm gì mà nhìn anh?" Nelson ở trên xe, cơ hồ một khắc đều không ngừng ngắm nhìn Chiêm Hiểu Đường, làm cho cô thấy cả người cũng không được tự nhiên.
Ánh mắt kia là lạ, thậm chí mang theo ti giảo hoạt, cũng không biết anh lại có tư tưởng xấu gì rồi.
"Hiểu Đường." Anh êm ái gọi một tiếng, sau đó đưa thân thể nhích lại gầnbên người cô, "Em hôm nay thật là đẹp!"
"Vậy sao? Cám ơn." Cô hơi đỏ mặt, đang ngượng ngùng, lại cảm giác có thứ gì đó cọ xát vào bắp đùi, sau đó lại cọ đến bên trong bắp đùi.
Chiêm Hiểu Đường lập tức đè lại tay của anh, sợ hãi nhìn đến mặt anh, nhưng thế nhưng anh lại rất dễ dàng mà dùng một tay bắt được hai tay nhỏ bé yếu ớt mềm mại của cô tay, một cái tay khác lại tiếp tục xâm chiếm xuống dưới hạ thân của cô.
Phía trước là hai chị, Chiêm Hiểu Đường không dám phát ra tiếng vang gì, chỉ có thể trầm mặc chống cự, hai chị em Lạp Á giống như sau khi nghe tiếng động, vội vàng chuyển người ngắm nhìn bọn họ, nhưng chỉ thấy bọn họ giương lên vẻ mặt cười và nửa người trên quần áo chỉnh tề không hề khác thường, căn bản không nhìn đến phía dưới hai người một mảnh cảnh xuân.
Vạt dưới lễ phục của Chiêm Hiểu Đường đã bị anh vén đến bụng, da thịt trắng noãn như ngọc vẫn bị anh trêu đùa như vậy, hai ngón tay không ngừng trêu chọc ở trên đỉnh nhị hoa thơm, thỉnh thoảng cách quần lót lại đưa ngón tay vào, trêu chọc khiến cho bản thân cô bất lực, nhưng lại phải đè nén không dám lên tiếng.
Ái dịch cuồn cuộn không dứt từ trong cơ thể cô chảy ra ngoài, ngón tay nhẵn mịn của anh ở trong cơ thể cô cũng dễ dàng đâm vào hơn, động tác lật khuấy.
Anh cắn dái tai của cô, nhỏ giọng nói: "Thật là nhớ muốn."
"Ghét. . . . . . Không cần khi dễ em nữa." Cô liếc mắt nhìn hạ thân của anh, một tòa cái lều nhỏ đã chống lên thật cao, khóe miệng của cô nhẹ nhàng lướt qua một nụ cười mờ ám, đưa tay chậm rãi đến phía trên cái lều nhỏ của anh. . . . . . Không ngờ cô cũng sẽ lớn mật như thế, Nelson cả kinh, cô đã tự nhiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhành cầm lấy, ngay sau đó từng trận tê dại truyền khắp toàn thân anh.
"Cái người này cô bé chết tiệt. . . . . ." Trong lòng anh thầm mắng, nhưng lại xác thực thật thoải mái, thoải mái khiến cho anh không muốn ngăn lại hành vi ác ma này của cô.
Mặc dù là cách vải vóc, nhưng trong lòng bàn tay cảm thấy được vô cùng nóng bỏng, cô nhẹ nhàng nắm lấy một lần nữa, phát hiện hình như hạ thể của anh ở trong tay của cô lại lớn lên không ít.
Tay của phụ nữ cũng kỳ diệu như vậy, Nelson thật muốn đem vật nhỏ này hung hăng áp đảo dưới thân thể, mặc cho anh chừng trị.
"Tốt lắm!" Anh không vội vàng lấy tay của cô ra, tiếp tục trêu đùa nữa anh sẽ không nhịn được phải phóng ra, dù sao đây chính là nơi công cộng, còn có hai người xem trước mặt anh bọn họ tùy thời cũng có thể quay đầu quan sát.
Anh cũng không phải là mãnh nam AV, mới khôngở trước mặt mọi người biểu diễn ham mê, mà bây giờ Chiêm Hiểu Đường đã có chút không khỏi bội phục anh hơn, cư nhiên có thể thu phóng tự nhiên như vậy, một giây trước còn một bộ dáng hận không đem cô cho ăn sống nuốt tươi, giờ khắc này lại đã ra vẻ đạo mạo đứng lên rồi.
Xuống xe, Lạp Á và A Lỵ Tát không theo chân bọn họ cùng đi vào, nói là còn có chuyện gì khác, liền đem xe lái đi tránh người.
Quả nhiên là có vấn đề, an nhìn thấy môi của A Lỵ Tát giống như đang nói..., cẩn thận.
Anh quản khỉ gió gí, binh đến tướng chặn, nước đến lấy đất ngăn, chuyện như vậy anh luôn luôn rất rộng rãi, lo lắng duy nhất, chính là sợ cô gái nhỏ bên cạnh này sẽ gặp nguy hiểm.
Một đường đi vào khách sạn, hai người cơ hồ đều là tiêu điểm của ánh mắt, người đàn ông anh tuấn tiêu sái, giữa lời nói thường có chứa mấy phần cuồng dã; người phụ nữ thanh thuần ngượng ngùng, đúng như trà xanh trong ngày mùa hè, mát mẻ, thanh nhã, mà một bộ nhiệt liệt đỏ rực, đem cô trang trí phải mê người và quyến rũ như vậy, gió nhẹ thổi qua, tóc dài màu đen tung bay làm lay động lòng người, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Trong phòng khách của khách sạn, ánh đèn sáng choang, âm nhạc nước Mỹ tấu vang, mọi người mặc cao quý, hoa lệ, tay nâng ly cao cổ, ưu nhã bàn luận viển vông, trên bàn ăn khổng lồ bày đầy các loại cao lương mỹ vị.
Tay chân của Chiêm Hiểu Đường cũng có chút lạnh lẽo, nói thật, đến bây giờ cô đều không biết mình làm sao lại bị mời đến trường hợp như vậy, nơi này là chỗ cô đi làm, thường chỉ mặc quần áo đơn giản có chút ít mộc mạc ở đây rửa nền lau thủy tinh, hôm nay cũng là ăn mặc gọn gàng xinh đẹp như thế, đến chỗ này tham gia bữa tiệc khiêu vũ.
Những nhân viên nữ phục vụ kia đã từng nhạo báng qua cô, thấy cô không khỏi kinh ngạc con mắt trừng lớn, không thể tưởng tượng nổi bàn luận xôn xao.
Nelson giống như bầu trời sinh ra vốn là sinh ra trong những trường hợp như vậy, tất cả lời nói và cử chỉ đều là hài hòa ưu nhã như vậy, trong đám người hình như vĩnh viễn đều là một người bắt mắt nhất, mặc dù anh hết sức muốn giữ vững khiêm tốn, căn bản chưag từng có cố ý thể hiện rõ bất kỳ cử động nào của mình, nhưng mà anh chỉ vừa xuất hiện, bất kể là khiêm tốn hay không, liền nhất định đều trở thành tiêu điểm của mọi người.
Đến chỗ này cơ bản đều là danh nhân nổi tiếng của tầng lớp trên, hoặc là nhân vật chính trị quan trọng, hoặc là con của các thương nhân, hoặc là cậu ấm tiểu thư gia thế hiển hách, vậy mà những người đó đều đã bị anh che mất ảm đạm không có ánh sáng, chỉ có đảm đương làm nền.
Anh lấy cho mình và Chiêm Hiểu Đường ly rượu, hơi mỉm cười nói: "Loại địa phương này còn chán ghét như vậy."
"Ghét tại sao còn phải tới?"
"Người làm em bị thương tên là gì? Là người vừa nhìn anh si mê chảy nước miếng sao?" Anh giơ chén lên, gật đầu cười một tiếng về phía ả phụ nữ cách đó không xa.
Chiêm Hiểu Đường theo tầm mắt của anh nhìn lại, quả nhiên là Lâm Đạt, dáng người cao gầy đầy đặn mặc một bộ lễ phục màu đen đến gối, cũng có mấy phần vẻ thùy mị, giống như cũng là một người phụ nữ hấp dẫn, gương mặt mặc dù không phải là khiến người ta chảy nước miếng, nhưng khí chất đó cũng làm cho không người nào có thể sao lãng.
Kể từ Chiêm Hiểu Đường bọn họ vừa tiến đến, ánh mắt của cô ta cũng chưa dời đi khỏi thân thể của bọn họ, quan sát hồi lâu cô mới phát hiện người phụ nữ mặc áo đỏ lại là Chiêm Hiểu Đường, sắc mặt tại chỗ liền thay đổi, thiếu chút nữa giận đến hộc máu.
Thấy Nelson chào hỏi về phía mình, cô ta lập tức đạp giày cao gót, lắc mông đi tới, vừa đi còn ném ánh mắt quyến rũ, cô ta thật sự không cảm thấy một cái người hạ đẳng cũng có thể câu dẫn người đàn ông cô sẽ không đoạt được về tay, huống chi là người đàn ông xuất sắc như thế, anh mới là hoàng tử chân chính, người tình trong mộng của phụ nữ, mà cái người Ngải Luân đó, nếu như hiện tại đứng ở trước mặt anh, dĩ nhiên là không có một chút vẻ vang rồi.
Nelson cũng không có cự tuyệt quyến rũ của cô ta, thân sĩ mà nhìn cô ta.
"Anh có thể gọi em là Lâm Đạt." Lâm Đạt cười đến có chút ngượng ngùng, phần này nhiều năm đều chưa từng có, hôm nay lại không tự chủ được lộ ra bộ dạng thiếu nữ ngượng ngùng, khiến cho mình cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
"Vậy sao? Nhưng cô tên là gì có quan hệ gì với tôi sao?" Nelson hình như không quan tâm thân sĩ thế nào ... Từ ngữ, cố ý nói hơi lớn một tiếng, trong ánh mắt mang theo sự khinh bỉ rõ ràng, bỗng dưng nhướng mày, "Kỳ quái, thế nào bay đến một con ruồi? Ong ong gọi, ghê tởm chết người." Vừa nói còn một bên lấy tay tại chính mặt của mình khoa trương giơ giơ lên.
Phục vụ một bên hay là khách nghe cũng cố nén cười, nhất là Chiêm Hiểu Đường, vì nhịn cười cũng suýt nữa nội thương.
Điều này khiến cho mặt Lâm Đạt một cái liền xanh lá một nửa, xanh biếc có chút dọa người, cô ngơ ngác nhìn cái này người mỹ nam này vừa mới còn thân thiết như vậy, có vẻ mặt vô cùng không dám tin, cũng không đợi cô nói gì, Nelson rất thân mật mà ôm người Chiêm Hiểu Đường liền đi.
Không đến 5 phút, bữa tiệc khiêu vũ chính thức bắt đầu, âm nhạc tuyệt vời tung bay ở mỗi góc đại sảnh khách sạn, mỗi khách quý liền rối rít muốn mời bạn gái của mình khiêu vũ, ánh mắt Nelson có một tia bướng bỉnh nửa người cúi chào với Chiêm Hiểu Đường, nói: "Tiểu thư xinh đẹp, anh có thể mời em nhảy một điệu không? Xin em không nên keo kiệt hai tay của mình, khẳng khái đặt vào trên tay của anh thôi."
Chiêm Hiểu Đường có chút lúng túng, "Em. . . . . .em không biết khiêu vũ."
Nelson đến gần Chiêm Hiểu Đường, giọng điệu ở bên tai cô nhẹ nhàng, "Không sao, anh dạy em."
Rốt cuộc cũng không phải Chiêm Hiểu Đường làm chủ, Nelson đã lôi kéo Chiêm Hiểu Đường vào trong sàn nhảy mặt nhảy lên, mặc dù chân của Chiêm Hiểu Đường mấy lần dẫm lên chân của Nelson, nhưng trên mặt của Nelson thủy chung là nụ cười mỉm như ánh mặt trời ấm áp, chỉ thỉnh thoảng ánh mắt của anh mới có thể lộ ra đau đớn, điều này làm cho Chiêm Hiểu Đường không khỏi mỉm cười.
|