Chuyện Tình Hoàng Gia
|
|
Chương 70: Điệu nhảy
Hạ Đồng phải thu hết mới đi vào trong phòng tiệc, trong phòng tiệc tối om chỉ còn duy nhất chiếc đèn chùm pha lê hắt màu vàng nhạc chiếu vào giữa sàn nhảy, một ánh đèn tròn chiếu vào giữa sàn, hình như tới tiết mục khiêu vũ nhỉ? Cũng hay, cô cũng muốn xem khiêu vũ.
Hạ Đồng đi đến chiếc sô pha lúc nãy, lại thấy Dương Tử đang đứng nhìn mình, Hạ Đồng chớp chớp mắt nhìn anh, nhìn cô làm gì chứ? Không lẽ vì chuyện lúc nãy? Cô tiêu rồi.
Hạ Đồng gục đầu đứng bên cạnh anh, không ngừng cầu trời khẩn phật, cô chỉ là nạn nhân thôi mà.
Đang định kiếm một lí do để giải thích cho anh, thì Dương Tử đã tiến lên đứng đối diện cô, Hạ Đồng không biết chuyện gì ngẩng đầu nhìn anh.
Dương Tử vẫn như cũ, không biểu lộ cảm xúc nào, cũng không nói một câu nào, chỉ vươn một bàn tay to lớn ra trước mặt cô.
Hạ Đồng hiểu chút chút chuyện, đừng nói là bắt cô khiêu vũ với anh nha!!!
Đừng mà, hôm nay là lần đầu cô nhìn thấy người khác khiêu vũ đó, làm sao nhảy với anh? Chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ!!!
Hạ Đồng cô, thà làm con gà mái nhiều chuyện còn hơn làm con công biết khiêu vũ.
Hạ Đồng lắc tay đến lắc đầu, cô không được, không được mà.
Nhưng mà Dương Tử lại mặc kệ cô, bàn tay đang ở trước mặt cô di chuyển nắm lấy tay phải cô, kéo cô ra giữa sàn nhảy, đứng giữa ánh đèn tròn màu hồng duy nhất ở giữa sàn.
Dương Tử đặt tay phải của cô lên vai anh, táy trái đặt ngay bờ ngực rắn chắc của anh, còn tay phải của anh đặt lên vai cô, táy trái của anh đặt lên eo cô.
Hạ Đồng mếu máo nhìn anh lắc đầu nhỏ, cô không biết khiêu vũ mà, nhất định sẽ làm trò cười đó.
Điệu nhạc êm dịu từ từ vang lên, điệu nhạc nhẹ nhàng, êm tai đến nhường nào, Dương Tử bắt đầu nhịp đầu tiên, Hạ Đồng như gà mất tóc lúng túng nhảy theo nhịp của anh.
Nếu trong phim, chắc chắn đây là màn hạnh phúc mà bao khán giả xem chờ đón ở một cặp nam nữ nào đó, nhưng mà trong tình trạng của cô, lại là bi kịch!!!
Không ngoài dự đoán của cô, chưa nhảy đến nhịp thứ năm, Hạ Đồng đã giẫm lên chân anh hai cái.
-Xin lỗi, xin lỗi...-Hạ Đồng mếu máo nói
Dương Tử vẫn im lặng quan sát cô, không mảy may chút tức giận, chỉ nhìn bằng ánh mắt lạnh như băng.
Hạ Đồng cố gắng bắt kịp nhịp của anh, nhưng mà lại thành ra liên tục giẫm lên chân anh, còn là không ngừng.
-Xin lỗi, xin lỗi...-ngoài hai từ xin lỗi, bây giờ cô không biết nói gì hơn
Cô đã nói cô không biết khiêu vũ mà, ngay cả nhìn người khác khiêu vũ cũng trong buổi tiệc hôm nay mới thấy.
-Tập trung vào.-Dương Tử chau mày nói
-Xin lỗi, tôi quả thật không biết nhảy.-Hạ Đồng gục đầu lí nhí nói
Dù là một người lạnh lùng, bình tĩnh như Dương Tử cũng bị cô làm khó chịu, chưa được nửa điệu nhạc, cô đã giẫm lên chân anh những mười lăm cái, cái chân của anh sớm muộn cũng bị cô giẫm nát.
Hạ Đồng nhảy cùng anh đã căng thẳng muốn chết, còn nghe thêm bên ngoài những tiếng cười khúc khích, đắc ý của những ả tiểu thư, cô đúng là sống không nổi mà!!!
Hạ Đồng cắn cắn môi, cô không biết nhảy thật mà, quả thật cô không phải cố ý giẫm vào chân anh đâu, nhưng mà cô căn bản khiêu vũ là gì cũng không biết.
Dương Tử chau mày vẫn tiếp tục khiêu vũ, chỉ là ánh mắt đen nhìn Khiết Đạt đang đứng bên ngoài xem, ám chỉ vài cái, Khiết Đạt liền hiểu chuyện, nháy mắt một cái, sau đó đi đến nhân viên điều chỉnh nhạc.
Điệu nhạc vốn đang rất êm ả, rất nhẹ nhàng vang lên, lại đột nhiên dứt dần, cô chỉ biết mình đang cúi đầu sắp khóc ra nước mắt thì Dương Tử hơi đẩy người cô ra, nắm một tay cô, sau đó gập người một cái.
Hạ Đồng cũng nhanh chóng gập người chào một cái, chạy theo Dương Tử vào vị trí ghế sô pha lúc nãy.
Cô đã bảo đừng chọn cô mà, bây giờ thì thấy rồi đó, mất mặt, bao nhiêu người cười cô, bộ cô chưa đủ nhục nhã hay sao?
Tiếng cười khúc khích, hả hê cùng những lời xì xầm, Hạ Đồng sắp phát điên lên rồi, bộ cô không biết nhảy làm họ vui lắm sao? Có gì mắc cười lắm sao?
Hạ Đồng không chịu đựng được nữa, đứng lên nhìn tất cả mọi người trong phòng tiệc, dõng dạc nói lớn:
-Các người chưa từng thấy người khác không biết khiêu vũ hay sao mà cười? Đáng vui lắm sao? Tôi không biết khiêu vũ giẫm lên chân bạn nhảy đó, các người cứ cười đi, sẽ có ngày tôi khiêu vũ tốt hơn các người cho xem.
Hạ Đồng bực tức nói xong liền bỏ đi vào toilet, Dương Tử khóe môi hơi giương lên một đường, lại không phải tức giận, không phải lạnh nhạt, mà là thích thú, thỏa mãn.
-Bày đặt ra vẻ gì chứ?-lại có một giọng nữ mỉa mai cố ý nói lớn
Lời nói tuy không quá lớn nhưng tới tai Dương Tử, anh nheo mắt, khuôn mặt không có biểu cảm gì, anh đứng lên, từng bước thật chậm đi lại phía cô gái kia.
Mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, ưu nhã, nhưng lại làm mọi người tập trung về anh.
Dương Tử đứng trước cô gái đó, khoé môi nhàn nhạt nụ cười, như ẩn như hiện, khuôn mặt lại lạnh lẽo như tảng băng nghìn năm không tan.
Cô gái đó thấy anh dừng trước mặt mình lại nghĩ bản thân may mắn được anh chú ý đến, nhưng không thể phủ nhận khí thế bức người của anh.
-Anh Dương Tử.-Ân Ân lại không biết sống chết gọi tên anh
-Tên của tôi có thể để cô tùy tiện gọi sao?-Dương Tử trước sau vẫn lạnh lùng nói
-Không phải em chỉ....-Ân Ân biết mình nói sai liền sửa lời
-Lúc nãy cô nói gì?-Dương Tử không dài dòng hỏi
-Hả?-Ân Ân có chút khó hiểu, cô ta lúc nãy chỉ gọi trực tiếp tên anh, ngoài ra nói về partner của anh, không lẽ...
-Lúc nãy nói gì, lặp lại thử xem.-Dương Tử vẫn không nóng đi chút nào, ngược lại càng lạnh hơn
-Em... em...
Ân Ân đột nhiên lắp ba lắp bắp, cô ta nghĩ partner của anh chỉ đi cùng anh để anh không đi một mình thôi, cô ta làm sao biết anh lại quan tâm như vậy chứ?
-Thế nào? Lúc nãy vừa nói gì sao bây giờ không nói lại?-Dương Tử khoé môi hơi nhếch lên
-Em...em... chẳng qua...
-Bản thân nên xem lại mình có đủ tư cách nói người khác hay không, còn nữa, tốt nhất đi mà xin lỗi cô ấy.-Dương Tử nói xong câu đó liền quay người bước đi trở về chiếc ghế sô pha ngồi
Ân Ân như chết trân, cô ta dù gì cũng là một thiên kim tiểu thư danh giá, hôm nay trước mặt mọi người bị anh làm mất mặt như vậy, còn bắt cô ta phải xin lỗi, cô ta còn dám nhìn ai.
Hạ Đồng đi vào toilet liền xả nước trút giận, tức chết cô mà, Hạ Đồng đi vào trong phòng toilet nhỏ bên trong, chưa đến ba phút, bên ngoài đã có vài tiếng xì xào.
-Đến khiêu vũ là điều cơ bản khi đi dự tiệc cô ta còn không biết, không hiểu sao lại được làm partner cho anh Dương Tử.-người 1 (N1) vừa vặn nước vừa nói
-Cậu không biết lúc nãy tớ buồn cười đến nhường nào đâu, khiêu vũ lại không ra khiêu vũ, nhìn y như một con vịt vậy.-N2 nói xong tiếp đó liền là tiếng cười khúc khích
-Như vậy lúc nãy còn mạnh miệng, để tôi xem bao giờ cô ta nhảy tốt hơn bọn mình.-N3 giọng khinh khỉnh nói
-Thứ nghèo mạc mà cũng muốn tham dự tiệc sang trọng, đúng là làm trò cười mà.-N4 nói tiếp
Hạ Đồng ngồi bên trong hai tay siết chặt, cô thì có gì để họ soi mói chứ, cô có làm gì họ sao, sao ai cũng gây sự với cô hết vậy?
Hạ Đồng mím môi, sau đó mở cửa ra, bốn người kia nghe tiếng mở cửa thì giật mình, nhìn thấy cô liền im thin thít, không biết làm gì ngoài nhìn nhau.
Hạ Đồng không nói gì cũng không nhìn họ, đi đến la-bô mở nước rửa tay.
Ba cô gái sựng người lại khi Hạ Đồng đi ra, lại có chút lo sợ, không dám nói gì cả.
Hạ Đồng vẫn bình thản rửa tay như thể không nghe thấy gì cả, rửa tay xong lấy khăn giấy lau tay sau đó vứt vào sọt ra rồi bỏi ra ngoài một mạch không đếm xỉa đến họ.
Ba cô gái kia vẫn đứng yên, bọn họ đâu biết cô lại ở bên trong chứ? Bọn họ không sợ cô, chỉ sợ Dương Tử.
Hạ Đồng quay trở lại phòng tiệc, không mấy vui vẻ ngồi bên cạnh Dương Tử, cô biết trước đi cùng anh thế nào cũng như vậy mà.
Vẫn đang bực tức thì một dĩa pancake được đặt trước mặt cô, Hạ Đồng ngước nhìn phục vụ, thì phục vụ chỉ mỉm cười thân thiện rồi bước đi, Hạ Đồng nhớ cô đâu có kêu, vả lại, Dương Tử không cho cô ăn mà.
-Cái này...-Hạ Đồng chỉ tay vào dĩa pancake trên bàn hỏi
-Cho cô, ăn đi.-Dương Tử không có biểu hiện gì mở miệng
-Thật sao?-nhanh chóng Hạ Đồng cười tươi rối, không còn buồn bực nữa
-Không ăn thì trả lại.-Dương Tử hơi nhoài người ra phía trước, định cầm lấy dĩa pancake
-Ăn, tôi ăn mà.-Hạ Đồng nhanh tay cầm lấy dĩa pancake, cười hì hì
Dương Tử hơi cong môi mỏng cầm ly champagne phục vụ vừa đưa uống một ngụm nhỏ. Anh biết rõ, tâm hồn cô chỉ chứa toàn ăn uống!!!
Hạ Đồng quên hết mọi chuyện lúc nãy, vui vẻ ăn pancake, anh cũng không xấu như cô nghĩ a, không sao cô được ăn uống thoải mái là được rồi.
Hạ Đồng đang ăn rất vui vẻ thì phát hiện có người đứng trước mặt mình, Hạ Đồng ngẩng đầu lên, cô không quen cô ta nha.
-Xin lỗi.-Ân Ân không phục nói
-Hả!?-Hạ Đồng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngờ nghệch nhìn Ân Ân, sao lại xin lỗi cô chứ?
-Xin lỗi.-Ân Ân khó chịu lặp lại
-À, không sao, không cần xin lỗi.-Hạ Đồng xua xua tay
Ân Ân không nói gì, cau có quay gót rời đi, không quên liếc cô một cái, Hạ Đồng nhìn cô ta, cô lại làm sao gì nữa sao? Hình như không nha!!!
Hạ Đồng bỏ một miếng pancake vào miệng, sau một phút thông não liền xoay qua nhìn Dương Tử.
-Có phải anh làm không?-Hạ Đồng nhìn anh hỏi
-Lo ăn đi.-Dương Tử không trả lời câu hỏi của cô
-Anh làm đúng không?-Hạ Đồng hỏi lại
Dương Tử không trả lời chỉ dùng ánh mắt đen sâu hun hút trả lời thay, cô có thể thấy ba chữ trong đó "Lo ăn đi."
Hạ Đồng cúi thấp đầu lo ăn, tại sao cô gái đó lại xin lỗi cô? Chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất cô ta hối hận vì cùng bọn họ ức hiếp cô, thứ hai là anh làm không ai khác.
Nhưng mà, nếu là trường hợp thứ hai, thì lí do gì anh phải làm như vậy? Đáng lí theo tính của anh, anh sẽ cười lạnh, trơ mắt nhìn cô bị bọn họ nói, không thôi sẽ nói với cô "Không liên quan đến tôi."
Hạ Đồng ăn một lúc thì hết dĩa pancake mà vẫn không hiểu ra tại sao anh lại kêu cô gái đó xin lỗi cô, nhưng mà kệ đi, cô quan tâm làm gì, dù sao người chịu thiệt cũng không phải là cô.
-Đi.-Dương Tử đột ngột đứng lên, chỉ nói một từ
-Hả!? Đi sao? Nhưng chưa hết tiệc mà.-Hạ Đồng đứng lên, nhìn anh nói
-Có đi không?
-Đi, đi mà.-Hạ Đồng gật đầu liên tục, cô không dám ở thêm đâu, chắc chắn sẽ có thêm chuyện rắc rối.
Dương Tử không nói gì sảy bước đi, Hạ Đồng cũng nhanh chân đuổi theo anh, hầu như mọi người đều nhìn khi cô và anh rời đi.
---*---*---*---*---*---*---*--- Thông Báo:
Có thể sau này mình không thể post đều đều mỗi ngày 1 chương được nữa, lí do là năm nay mình học lớp 9 rồi nên bài vở cũng rất nhiều, nếu sau này một ngày hay hai ba ngày mới có chap thì m.n cũng biết nhé.
|
Chương 71: Tiệc sinh nhật nhỏ.
Hạ Đồng lên chiếc BMW đen ngồi vào ghế phụ, sau khi thắt dây an toàn việc đầu tiên cô làm chính là tháo đôi giày cao gót ra.
Dương Tử ngồi bên ghế lái nhíu mày nhìn cô, sau một lúc mới mở miệng:
-Cô có phải là con gái hay không?
-Anh nói cái gì? Anh thử mang đi rồi biết đau chân thế nào?-Hạ Đồng bĩu môi nói
-Tôi là con trai.-Dương Tử đa phần là lạnh không hề có chút độ ấm nào
-Anh nói tôi có phải con gái không, vậy anh thử mang giày cao gót vào sẽ biết đau chân thế nào?-Hạ Đồng chớp mắt nhìn anh
-Tôi là con trai.-Dương Tử vẫn duy trì thái độ như cũ lặp lại
-Tôi biết, chỉ là anh thử mang vào sẽ biết đau chân ngay thôi.-Hạ Đồng vẫn không hiểu ý anh, chỉ nói theo ý mình
-Tôi là con trai.-quả thật Dương Tử bị cô chọc mặt mày cũng đen lại, nhiệt độ bên trong xe lạnh gấp bội phần bên ngoài
-Nhưng ý tôi...
-Cô thử nói câu đó xem, tôi lặp tức cho cô xuống xe.-Dương Tử lạnh lẽo nhìn cô, con ngươi đen láy như bắn ra băng lạnh
-Tôi chỉ ví dụ thôi mà.-Hạ Đồng chu mỏ xụ mặt xuống
-Không được ví dụ.-Dương Tử lạnh mặt nói
-Ờ.
Hạ Đồng ờ một tiếng, cô nói sai gì chứ? Rõ ràng cô đang giúp anh hiểu ra, cô mang giày cao gót đau chân thế nào mà, sao lại mắng cô chứ?
Dương Tử khởi động máy chạy đi, bầu không khí trong xe im lặng, u ám đến đáng sợ, Hạ Đồng cảm thấy vô cùng áp lực, vô cùng áp lực!!!
Cho đến khi Hạ Đồng nhìn phía trước thấy có một cửa hàng, hơi liếc qua nhìn anh, sau một lúc suy nghĩ mới nhỏ giọng lên tiếng:
-Dừng xe lại được không?
-Lại sao nữa?-Dương Tử nhíu mày nhìn cô
-Anh dừng lại đi.-Hạ Đồng chớp chớp mi mắt nói
Dương Tử không nói gì dừng xe lại theo ý cô, Hạ Đồng tháo dây an toàn xuống xe, băng qua đường, đi vào cửa hàng bánh kem Cake World.
Dương Tử ngồi trong xe chốc chốc nhìn sang cửa hàng Cake World bên đường, nãy giờ cô đã vào mười phút rồi, tại sao vẫn chưa ra?
Cho đến khi điện thoại anh reo lên một hồi chuông dễ nghe, Dương Tử lấy máy ra, mắt hơi nheo lại, trượt tay lên màn hình sau đó đưa sát tai, mắt nhìn sang cửa hàng Cake World.
Dương Tử đã bắt máy nhưng không lên tiếng, chờ người đầu dây bên kia nói trước.
Rốt cục người đầu dây bên kia cũng mở lời trước:
[...Dương Tử, anh có thể vào đây một lát không?...]-Hạ Đồng đầu dây bên kia hỏi
-Có việc gì?-Dướng Tử không nóng không lạnh lên tiếng
[...Không có gì to tát cả, chỉ là tôi có một thứ cho anh thôi...]-Hạ Đồng giọng nói cực nhẹ nhàng
-Lại bày trò gì nữa đây?-Dương Tử hơi nhíu mày
[...Anh vào sẽ biết thôi, anh mau vào đi...]-Hạ Đồng nói xong câu đó thì cúp máy
Dương Tử cất điện thoại vào túi quần, ánh mắt đen nhìn Cake World, con gà mái này lại bày trò gì nữa đây?
Dương Tử ngồi trên xe một lúc cũng mở cửa đi xuống, băng qua đường một cách dễ dàng.
Hạ Đồng đứng bên trong Cake World nhìn ra bên ngoài thông qua lớp cửa kính trong suốt, thấy hình dáng cao lớn của Dương Tử, đôi môi nhỏ hằn lên nụ cười.
Hôm nay, cô sẽ cho anh biết thế nào là một buổi tiệc sinh nhật đúng nghĩa của nó.
Dương Tử vừa mở cửa ra liền có dây kim tuyến bắn ra về phía anh.
Dương Tử cau mày lại, nhìn cô đang đứng đối diện mình, rồi nhìn nữ nhân viên phục vụ vừa bắn dây kim tuyến vào người mình.
Khuôn mặt vẫn như cũ, ánh mắt dán lên người cô, không hề di chuyển.
-Anh mau ngồi xuống đây đi.-Hạ Đồng chớp mắt nhẹ chỉ vào chiếc bàn tròn cạnh cửa kính
Dương Tử vẫn không nói gì chỉ đi đến ngồi vào chiếc bàn cô chỉ.
Hạ Đồng mỉm cười, sau đó lấy chiếc nón sinh nhật hình chóp đều màu hồng ra đội lên, trang trí dòng chữ Happy Birthday.
Dương Tử loáng thoáng hiểu chuyện.
"...Happy birthday to you ! happy birthday to you! happy birthday..happy birthday..happy birthday to you!
Happy birthday to you! Happy birthday to you!
Happy birthday.. happy birthday.. happy birthday to you!..."
Hai nhân viên phục vụ nữ đẩy một xe bánh kem ra, hát khúc hát mừng sinh nhật.
Hai nhân viên đặt chiếc bánh kem xuống bàn, sau đó hơi gập người bỏ vào trong.
Dương Tử nhìn chiếc bánh kem, chiếc bánh hình tròn, không lớn lắm, chiếc bánh được vẽ thành một khuôn mặt, lại rất ngộ nghĩnh.
{ Hình ảnh minh họa, tg hết cách miêu tả rồi hihi \(-_-)/ )
Hạ Đồng vui vẻ cười híp mắt lại, sau đó đứng nhẹ người lên, nhìn anh cười tươi, sau đó hát:
"... Mừng ngày sinh nhật một tuổi mới an lành Mừng ngày sinh nhật một tuổi mới trọn niềm vui Tiếng cười ngất ngây niềm vui sướng đang đong đầy Mừng một tuổi mới chan hòa tuyệt vời với lời ca
Happy birthday to you Happy birthday to you Hát mừng khúc ca lời chúc phúc luôn đậm đà Mừng một tuổi mới không cay đắng, không ưu phiền Ngày mai tươi sáng,tình dâng lai láng như nắng mai mùa xuân Happy birthday to you Happy birthday to you Hát mừng khúc ca một tuổi mới bao ngọc ngà Nào bạn cùng hát với tôi khúc ca vui. Chúc mừng sinh nhật Happy birthday to you
Nào cùng thổi nến đi bạn ơi Nguyện cầu cho tương lai mãi rạng ngời Nguyện cầu cho hạnh phúc mãi đẹp tươi Hôm nay và mai sau luôn sáng ngời... " [ Bài: Chúc mừng sinh nhật ]
Hạ Đồng hát xong liền vỗ tay, nhìn anh vẫn không thôi cười, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ dưới ánh đèn.
Dương Tử hơi cong môi, nhưng lại không nói gì, nhìn cô hát xong mới mở miệng:
-Cái gì đây?
Thật ra anh định nói "Vì sao làm cho tôi bữa tiệc sinh nhật này?" nhưng khi nói lại là ba chữ kia.
-Tiệc sinh nhật cho anh.-Hạ Đồng vui vẻ đáp, ngồi xuống đối diện anh
-Vì sao?
-Bởi vì thích.
Thật ra cách trả lời này cô học hỏi từ anh cả thôi.
-Không sao, tôi cho cô ăn sinh nhật với riêng tôi.-Dương Tử cong môi mỏng nói
Hạ Đồng thật muốn hộc máu với anh, cái gì chứ? Cho phép cô ăn riêng với anh, thế giới này sao lại có một tên vừa biến thái, vừa tự tin như tên heo đực này nhỉ?
-Mau thổi nến, cầu nguyện đi..-Hạ Đồng nhanh chóng lấy lại nụ cười, không sao, hôm nay sinh nhật anh, cô không làm anh mất vui vậy.
-Không.-Dương Tử lạnh lẽo phun ra một từ
-Sao chứ?-Hạ Đồng không hiểu, sinh nhật ai cũng thổi nến cầu nguyện điều mình muốn, tại sao anh không cầu nguyện chứ?
-Không nghe rõ sao?
-Không, ý tôi, tại sao anh không cầu nguyện?-Hạ Đồng nghiêng đầu hỏi
Dương Tử hơi im lặng, đến một lúc mới trầm giọng nói:
-Bởi vì, không còn gì để tôi muốn có.
-Wow, hâm mộ anh nha, nếu là tôi, tôi chắc chắn cầu nguyện thứ tôi muốn ngay, có khi cả trăm cái, anh không có thật đáng khâm phục. Mà cũng đúng, anh như vậy, còn cần gì chứ.
Hạ Đồng tròn mắt nói, người nhoài về phía trước, hai tay chắp trước mặt, vẻ mặt đầy hâm mộ.
-Dẹp đi.-Dương Tử cau có vươn một bàn tay ra, một ngón tay chĩa vào trán cô, đẩy cô
-Nói sao chứ anh cũng phải cầu nguyện, sinh nhật ai cũng có một lần một năm thôi, anh không cầu nguyện thì đáng tiếc lắm.
Hạ Đồng cười tít mắt, cô nghe người làm ở nhà Chính nói sinh nhật anh luôn buồn, cho nên cô mới hi sinh túi tiền này làm cho anh một buổi tiệc sinh nhật nhỏ, anh không biết điều, cô lặp tức ụp mặt anh xuống bánh kem.
|
Chương 72: Tỏ tình với Dương Tử.
"Nhất định phải ước nguyện liên quan đến em, nhất định phải về em."
...
Dương Tử không nói gì thêm, im lặng nhìn chiếc bánh kem trên bàn, bản thân anh đã mất đi hai thứ quan trọng, anh còn gì để cầu mong có gì nữa chứ?
-Mau lên đi.-Hạ Đồng giục
Dương Tử cũng có lòng tốt toại nguyện cho cô, ánh mắt đen cuối cùng cũng nhẹ khép lại.
Hạ Đồng thấy anh cuối cùng cũng cầu nguyện, vui vẻ hẳn. Mỗi con người, ai lại không có sinh nhật, nếu đã ăn sinh nhật, nhất định phải cầu nguyện.
Không lâu sau, Dương Tử cũng mở mắt ra, thật ra lúc nãy anh cũng không biết cầu nguyện điều gì, chỉ biết bản thân nghĩ đến lần sinh nhật vui vẻ cuối cùng của mình.
Trong đầu chỉ còn câu nói đó, cùng khuôn mặt nhỏ của người con gái đó.
"Nhất định phải ước nguyện liên quan đến em, nhất định phải về em."
Giọng nói êm ả, dễ nghe đến biết bao, vậy mà bây giờ anh muốn, cũng không thể nghe được.
Vậy mà lúc trước anh nói, anh không sợ không nghe được giọng nói của cô, bởi vì cô sẽ bên cạnh anh mãi mãi, nhưng mà, cuối cùng bản thân anh lại nhận ra một điều, không phải cái gì cũng sẽ không mất đi, con người cũng vậy, mất rồi mới biết sự quan trọng của người đó.
Ngày đó, người con gái đó đã rời xa anh, xa mãi, có phải con người ta khi sống, cho dù thế nào cũng phải trải qua một lần đau khổ nhất trong đời mình, vậy thì anh đã trải qua hai lần, hai lần đều làm lòng anh như bị đâm thủng, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nát.
-Bây giờ thì cắt bánh kem thôi.-Hạ Đồng thích nhất là màn này, miệng cười chúm chím, phá ngang dòng hồi tưởng của anh.
Dương Tử vẫn im lặng im lặng và im lặng, còn Hạ Đồng hí hửng tay cầm con dao cắt bánh, cẩn thận cắt từng miếng bánh ra.
-Của anh. Còn cái này của tôi.-Hạ Đồng đặt chiếc dĩa đựng chiếc bánh kem được cắt thành hình tam giác
Còn dĩa của cô lại đựng chiếc bánh kem lớn bằng ba cái bánh kem của anh.
-Cô là ma đói đầu thai hay sao, lúc nãy vừa ăn pancake xong vẫn còn ăn nhiều như vậy?-Dương Tử nhìn dĩa bánh của cô, sau đó nhìn cô
-Rõ ràng lúc nãy anh cho tôi dĩa pancake quá ít chứ đâu phải tôi ăn nhiều, vả lại cái bánh này tôi bao chứ bộ? Không ăn tôi lỗ rồi sao?-Hạ Đồng vừa bỏ một miếng bánh kem vào miệng vừa nói
-Sau này đừng kêu cô bằng gà mái nữa, đổi sang heo nái đi.
Dương Tử rõ ràng đang châm biếm cô mà, được lắm.
-Không được, heo nái với heo đực là một cặp, tôi không muốn đâu. Hay là vầy, tôi sẽ không kêu anh bằng heo đực mà đổi thành gà trống đi.
( Rõ ràng gà trống dễ nghe hơn heo đực nha )
Dương Tử sắc mặt u ám nhìn cô, Hạ Đồng đang ăn rất ngon lại thấy lạnh sống lưng, loại cảm giác này chỉ do anh gây ra thôi. Hạ Đồng nuốt nước bọt, cô lại nói sai nữa sao?
-Hì hì, anh ăn đi.-Hạ Đồng nhìn anh cười như con ngố
Dương Tử vẫn nhìn cô, không hề có ý định dời mắt đi, chỉ nhìn, nhìn và nhìn.
-Ah, hay là anh uống coffee cho thông họng đi.-Hạ Đồng nhanh chóng lảng qua chuyện khác, đẩy ly coffee latte qua cho anh
Dương Tử vẫn ngồi im bất động.
Nếu được cô chỉ muốn hỏi anh một câu "Rốt cục anh có phải là người máy hay không? Hay là người ngoài hành tinh mới đáp xuống trái đất? Còn không thôi mấy dây thần kinh cảm xúc của anh bị đứt hết rồi?"
Dương Tử cuối cùng cũng không chú ý đến cô nữa, đổi sang ly coffee latte, cầm lên uống một ngụm.
Hạ Đồng hơi thở hắt ra, đúng là sớm muộn bị anh dọa chết mà, người yếu tim như cô cũng nhanh đi vì anh mà. Hạ Đồng khẽ lắc đầu nhỏ, tiếp tục chuyên tâm ăn bánh của mình.
-Tôi biết cô rất vui khi ăn sinh nhật riêng với tôi. Có phải có ý với tôi rồi đúng không?
Dương Tử vừa thốt ra câu này, Hạ Đồng lặp tức ho một tràng vì sặc.
-Anh đang kể chuyện hài sao?-Hạ Đồng với tay lấy khăn giấy ho vài cái hỏi
-Giống sao?-Dương Tử tiếp tục uống ngụm coffee
-Không, nó không vui chút nào.-Hạ Đồng đúng là nên đập vào mặt anh một cái để anh cảnh tỉnh mà.
-Nếu để ý tôi cứ nói, chỉ là sợ cô bị từ chối đi nhảy cầu hay tự tử thôi.
-Tôi có nên xem anh đang kêu tôi tỏ tình với anh không? Sao không nói ngược lại, anh thích tôi?
-Có khả năng sao?
Quả thật không có khả năng này nha, chỉ là cô biết anh đang đùa, hạ thấp bản thân cô xuống, cho nên cô mới nâng mình lên thôi.
-Đúng, tôi thích anh, cho nên, tôi quyết định tỏ tình.-Hạ Đồng gật gật đầu nhỏ
-Nói đi, tôi sẽ nghe.-Dương Tử hơi cong môi
-Hmmm... Dương Tử, anh có biết, tôi để ý anh lâu lắm rồi không? Anh không biết đâu, ngay từ khi gặp anh, tôi đã biết, anh là nửa còn lại mà tôi cần tìm, vậy anh có đồng ý lời tỏ tình này của tôi không?
Hạ Đồng nói xong nghiêng đầu nhìn anh chớp mắt, dáng vẻ rất ư là đáng yêu.
Dương Tử nhìn cô, như đang xem xét, sau một lúc mới lên tiếng:
-Không có thành ý, lời nói quá sến súa, không làm tôi động lòng, từ chối.
-Huhu... tôi đi nhảy cầu thang đây. =="
Hạ Đồng nhìn anh giả bộ hic hic vài cái.
Dương Tử không trả lời, nhoài người về phía trước, mặt anh cách mặt cô một gang tay.
Hạ Đồng nhìn anh, khoảng cách này quá gần, đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ mặt anh như vậy, khuôn mặt ấy, cô cho dù có kề sát vẫn có cảm giác rất cách xa, mãi mãi không chạm vào được.
Khuôn mặt ấy, lại đẹp một cách mị hoặc, mọi thứ trên khuôn mặt ấy như được chạm khắc tinh tế không sai sót, nét đẹp của một thiên thần, cũng đồng thời giống ác ma.
Ác ma đội lớp thiên thần!!!
Trái tim cô không hiểu sao vì sao lại đập loạn nhịp!!!
Đến một lúc, Dương Tử mới thu người lại dựa vào ghế, nhìn cô cong môi mỏng, nói:
-Cô nhìn sao, vận không thể lọt vào mắt tôi.
-Tôi nhìn sao vẫn rất đáng yêu, tuy tôi không xinh đẹp nhưng cũng dễ nhìn, tuy tôi ăn nhiều nhưng con gái ú ú dễ thương, còn nữa, tuy tôi ngu ngốc nhưng tôi cũng hữu dụng mà.
Hạ Đồng chu chu mỏ nói một tràng, khuôn mặt nhỏ sáng lạng, đôi mái hồng bầu bĩnh trông y như một đứa trẻ.
-Bây giờ tôi mới biết cô không những nhiều chuyện mà còn tự tin vô đối.-Dương Tử vươn tay ra chĩa một ngón tay đến trán cô
-Tôi nói đúng mà.-Hạ Đồng phồng mang trợn má
-Bánh kem đang chờ cô thưởng thức kìa.-Dương Tử thu tay lại chỉ vào dĩa bánh của cô
Hạ Đồng cười hì hì sau đó cúi đầu ăn nốt phần ăn của mình.
Hóa ra, ở cùng anh, cũng có lúc thoải mái vui vẻ đến vậy!!!
Dương Tử khóe môi hơi nâng lên, không phải nụ cười lạnh, cũng không phải cái nhếch mép, chỉ đơn thuần nâng lên một đường tuyệt mĩ, nhưng lại quá nhàn nhạt, khó có thể thấy.
***
"Sinh nhật vui vẻ, anh lớn hơn một tuổi rồi, phải trưởng thành hơn, đừng bắt em chăm sóc anh nữa." giọng nói êm ả trong trẻo của một cô gái vang lên, không khó nhận ra sự vui vẻ hạnh phúc trong lời nói đó
"Từ trước đến giờ anh đã trưởng thành rồi, với lại phải nói anh chăm sóc em chứ?" chàng trai lời nói nhẹ nhàng, ánh mắt đầy nét dịu dàng
"Cái gì chứ? Rõ ràng anh lật lọng, em chăm sóc anh cơ mà." cô gái bất mãn nói
"Được được, là anh nói sai. Em chăm sóc anh, em chăm sóc anh." chàng trai hòa hoãn, ôm lấy cô gái vào lòng đầy cưng chiều
"Như vậy mới được, sau này mỗi năm, em sẽ cùng anh ăn sinh nhật, cùng anh ăn bánh kem, cùng anh hát bài chúc mừng sinh nhật, còn cùng anh cầu nguyện, cho nên sau này ngoại trừ em ra, cấm anh ăn sinh nhật với cô gái khác."
Cô gái ngước nhìn chàng trai, lời nói mang theo tuyên bố chiếm hữu, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh sáng lạng.
"Được, anh hứa." chàng trai cúi người cọ chiếc mũi vào chiếc mũi cô gái
Cô gái mỉm cười, nụ cười rất hạnh phúc.
...
Vậy mà hôm nay, anh lại làm sai lời hứa. . .
|
Chương 73: Tỏ tình thất bại.
Chiếc xe Lamborghini dừng bên kia đường, ánh mắt của người con trai vẫn dõi theo hai người qua lớp kính của xe, hai tay lại vô thức siết chặt, tại sao, anh lại cảm thấy khó chịu khi cô ở bên hắn? Rõ ràng anh chỉ muốn lợi dụng cô mà? Tại sao khi nhìn hai người bọn họ trong đó, anh lại khó chịu đến thế?
-Cho xe chạy đi.-Lăng Hạo trầm giọng ra lệnh
-Vâng, thiếu gia.-tài xế cung kính đáp sau đó cho xe chạy đi
Ánh mắt anh, vẫn không dời khỏi hai người, cho đến khi, xe chạy xa dần Cake World.
--- Quán bar Louis ---
_Xoảng
Một chai champagne văng xuống nền sàn, chất lỏng màu đỏ bắn ra tung tóe, những mảnh thủy tinh vỡ vụn nằm trên sàn.
-Mày dám cả gan qua địa bàn của anh Lăng Hạo gây sự?-một tên mặt mày dữ tợn, tóc nhuộm đỏ chót dựng đứng lên, nắm cổ áo một tên con trai
-Tứ Trạch, mày không biết tao là người của anh Dương Tử sao? Mày dám làm gì tao, anh Dương Tử sẽ không tha cho tụi mày.-tên con trai bị túm cổ áo, lớn giọng nói
Lăng Hạo đang đứng dựa vào quầy bar, khóe môi hơi nhếch lên, dập tàn điếu thuốc trong tay, dáng người cao lớn đứng thẳng lại, đi đến phía bọn họ, mỗi bước đi, đều mang theo sự lạnh giá, lại nguy hiểm như con sói.
-Thả nó ra.-Lăng Hạo khóe môi nhếch lên, rất khó nắm bắt tâm tư
Tứ Trạch có chút bất mãn nhưng cũng không dám cãi, thả tay đang túm cổ áo Uy Vũ.
Lăng Hạo nhìn Uy Vũ cười như không, khẽ thở dài một cái, sau đó "bốp" một cái, Uy Vũ bị anh đánh té lăn lộn xuống sàn, máu cũng trào ra.
-Tao chính là không đặt Dương Tử vào mắt.
Lăng Hạo đứng nhìn Uy Vũ từ phía trên, một chân đạp lên bụng Uy Vũ.
-Anh em của tao, mày cũng dám đánh, dám qua địa bàn tao gây sự.-Lăng Hạo tăng sức ở chân
Uy Vũ bị đạp đau khẽ la lên.
Hôm nay tâm trạng anh đã không tốt, vậy thì chẳng sao, Uy Vũ là cái bao cát tốt nhất anh đang cần.
Lăng Hạo lại như con sói dữ, hung hăng đánh đấm Uy Vũ, không hề lưu tình, mổi nắm đấm đều như muốn lấy mạng Uy Vũ.
-Hình như hôm nay anh Lăng Hạo tâm trạng không tốt, rất ít khi thấy anh ấy đánh người như vậy.-một đàn em nói nhỏ với Tứ Trạch
-Từ ba năm trước anh ấy ít khi đánh một người nhiều như vậy, cho dù đánh người cũng chỉ là Dương Tử. Rốt cục anh ấy đang gặp chuyện gì bực chứ?-Tứ Trạch nói
-Mình cũng đừng hỏi anh ấy, nếu không bản thân sẽ rước họa vào thân.-một tên khẽ thở dài
Cả đám chỉ biết đứng nhìn Lăng Hạo điên cuồng đánh Uy Vũ, cho đến khi thấy sắp có án mạng mới ngăn lại. ( mấy anh ít ác quá )
...
Người ta nói mỗi con người sẽ gặp được tình yêu đích thực đồng thời khắc tinh của đời mình, vậy thì Lâm Hạ Đồng cô nói rằng, cô đã gặp khắc tinh đời cô, cô nói chín, bảo đảm anh mười, một người lanh trí, đủ kế như cô, lại luôn bại trong tay anh, có phải là khắc tinh không chứ?
Dương Tử... khắc tinh... Dương Tử... khắc tinh...
Có phải kiếp trước cô làm gì nên tội nên kiếp này gặp phải tên máu lạnh, lại điên, lại biến thái, vô liêm sĩ như anh không?
Hạ Đồng quả thật không muốn chửi anh nhưng mà không chửi không được, dám trước mặt mọi người nói cô tỏ tình bị anh từ chối, còn la lớn, có phải cô chưa đủ nổi tiếng hay không?
Hạ Đồng ngồi trong xe, không ngừng liếc anh, nếu được cô lặp tức giết anh tại chỗ.
Mười phút trước...
Sau khi ăn no xong, Hạ Đồng cùng anh rời khỏi Cake World, cả hai băng qua đường, cô lại không muốn về nhà vội, liền kéo anh trước khi anh lên xe, khuôn mặt nhỏ làm mặt cún con, nói:
-Đi đâu nữa đi.
-Không.-Dương Tử lại lạnh lùng phán một chữ
-Đi đi mà.-Hạ Đồng nắm chặt cánh tay anh, lay lay
-Không.-Dương Tử vẫn duy trì thái độ như cũ
-Đi đi.-Hạ Đồng lay lay tay thêm
-Không.
-Đi đi, huhu, tôi khóc đó.-Hạ Đồng hức hức vài cái, y như khóc
Dương Tử dùng ánh mắt đen lạnh như băng nhìn cô, không chút cảm xúc, chỉ lạnh và lạnh. Anh định trừng phạt cô nhưng lại phát hiện xung quanh có vài người đứng lại nhìn cả hai, ngày càng đông.
Một loạt lời bàn tán ùa đến.
Hạ Đồng, sóng lưng lạnh toát, cô chẳng qua muốn đi chơi thôi, không ngờ nhanh chóng làm người nổi tiếng như thế.
Dương Tử vẻ mặt đang u ám, đột nhiên lại hơi cong môi, khuôn mặt hoàn toàn là tà ý.
-Lúc nãy chúng ta đã nói rõ rồi mà, tôi không yêu cô đừng đi theo tôi.-Dương Tử hơi đẩy tay cô ra
Hạ Đồng hoàn toàn hoảng hốt, anh nói cái quái gì vậy? Đang diễn hài sao?
-Anh...
-Chúng ta nói rõ rồi, cô cũng đừng tìm tôi nữa, lời tỏ tình của cô, tôi không thể nhận.-Dương Tử lớn tiếng hơn
-Cái gì? Anh... tôi... rõ ràng... đâu phải...-Hạ Đồng chỉ cô rồi chỉ anh, lời nói không hoàn chỉnh, chẳng đâu vào đâu
Đang xảy ra chuyện gì vậy? Ai nói cho cô biết đi? Anh đang nói cái gì thế?
-Thì ra là tỏ tình bị từ chối.
-Con gái bây giờ đúng là hết nói. Con trai từ chối vẫn bám díu theo.
-Đúng là bọn trẻ hết cách nói.
Hàng loạt lời bàn tán của mọi ngừi xung quanh vang lên, đều lọt vào tai cô.
Nói thật, lúc đó cô chỉ có hai suy nghĩ. Một là đào một cái hố để trốn xuống, hai là đạp vào mặt anh vì dám nói những lời không có thật, gán ghép cho cô.
-Tôi... anh... không có, không phải... anh ta...-Hạ Đồng không biết nói sao, lời nói cứ chẳng đâu vào đâu
-Được rồi, tôi hiểu tâm trạng khi bị từ chối, tôi sẽ cho cô đi một đoạn, chúng ta nói chuyện rõ hơn.-Dương Tử hơi gật đầu, khóe môi hơi cong lên, sau đó đẩy cô ngồi vào ghế phụ
Dương Tử thì ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe BMW chạy đi, cũng tương đương đám người kia giải tán.
Hạ Đồng ngồi trên xe, bản thân vẫn chưa lấy lại hồn phách, cho đến một lúc mới như điên hét lên:
-Áááaaaaaaaa............
-Im lặng đi.-Dương Tử không nhìn cô vẫn láy xe
-Anh rõ ràng đang bịa chuyện, làm gì có chuyện tôi tỏ tình bị anh từ chối.-Hạ Đồng quay qua trừng anh
-Cake World.-Dương Tử chỉ nói hai từ
Cái gì chứ? Rõ ràng chuyện trong Cake World là giỡn mà, sao anh lại đem ra? Không phải chứ, cô lại bị anh chơi rồi.
-Cái đó rõ ràng tôi chỉ đùa, làm gì có thật.-Hạ Đồng nghiến răng nghiến lợi
-Nhưng mà làm sao bây giờ, tôi lại xem là thật.-Dương Tủ quay qua nhìn cô, khẽ nâng môi mỏng
-Dương Tử...-cô quát lớn
-Anh rõ ràng đang chơi xỏ tôi.-Hạ Đồng như điên hét, cô lại bị anh cho làm "người nổi tiếng" rồi.
-Cô dám nói không có nói những lời giống như tỏ tình đi?
-Có nhưng...
-Có là được rồi, tôi chỉ cần biết cô từng tỏ tình thôi.-Dương Tử càng đắc ý hơn
-Anh... anh...-Hạ Đồng đúng là bị anh làm cứng họng, lại không ngừng vò đầu bứt tóc mình, cô nên đập đầu chết sớm thì hơn.
Dương Tử chỉ cong môi một đường rõ rệt, đối với hạng người ngu si tứ chi phát triển, lại lắm kế như cô, anh không vô lại cũng không được.
Quả thật cô đã gặp khắc tinh rồi, khắc tinh, khắc tinh, khắc tinh...
Suốt quãng đường về nhà Chính, bầu không khí trong xe ám khí rất nặng, một phần do hàn khí của anh, một phần do sự tức giận, hối hận chuyện trong Cake World của cô.
Về đến nhà Chính, Hạ Đồng liền bực bội xuống xe, đời cô nên làm xám hối vì lỗi lầm kiếp trước gây ra để không bị tên heo đực này quấy phá nữa rồi.
|
Chương 74: Học tập theo truyện cổ tích "Heo đực phụ tình".
Sáng hôm sau, Hạ Đồng sau khi thay đồng phục xong liền xuống bếp phụ giúp chị Ly bày thức ăn lên, tối hôm qua cô nằm suy nghĩ, rốt cục cũng hiểu vì sao thua anh? Không phải cô không nhiều trò như anh, mà là cô làm gì cũng không chịu suy nghĩ cả nên mới hết lần này đến lần khác bị anh nắm tẩy.
-Thiếu gia, chào buổi sáng.-chị Ly thấy Thiên cùng Dương Tử từ trên đi xuống, nói
Thiên thì mỉm cười thay cho lời chào, còn Dương Tử là khuôn mặt lạnh te để thay thế.
Bây giờ cô hiểu, anh em không cùng cha hoặc mẹ, khác nhau điểm nào rồi. Một người quá dịu dàng, dễ gần, còn một người như tảng băng ở Nam Cực, ngàn năm không tan mà.
-Hai anh ăn sáng ngon miệng.-Hạ Đồng bưng hai phần ăn lên bàn
-Em ăn cùng đi.-Thiên đề xuất
Hạ Đồng lại im lặng, như đang ngẫm nghĩ gì đó, đến một lúc mới lên tiếng.
-Em đến trường ăn được rồi.
-Sao lại để đến trường? Mau ngồi xuống ăn cùng đi.-Thiên quả quyết nói
Hạ Đồng lại im lặng một hồi mới trả lời:
-Em thấy để em vào trường ăn thì hau hơn.
-Được rồi, anh không ép em.
Dương Tử nhíu mày nhìn cô, nãy giờ anh quan sát cô, hình như có gì đó không ổn, từ khi nào con gà mái này lại trả lời chậm chạp như vậy?
-Lâm Hạ Đồng, hôm nay, tôi cho phép cô ngồi ăn cùng. Ngồi xuống.-Dương Tử nói nhưng lại giống ra lệnh hơn.
Hạ Đồng im lặng một hồi, mới đáp:
-Không cần, tôi đến trường ăn sau.
-Thế nào?-Dương Tử cau mày lại nhìn cô
Cô lại im một lúc, mới nói:
-À, tôi đổi ý rồi, tôi ăn.
Sau đó cô ngồi xuống đối diện Dương Tử. Chị Ly cũng đem phần ăn lên cho cô.
Hạ Đồng thoải mái ăn, nhưng nếu là ngày thường cô đã nói liên tục rồi, tại sao hôm nay chỉ cắm đầu ăn một từ cũng không nói, dù cô mê thức ăn đến chừng nào, thì cái miệng của cô làm sao không nói trong vòng năm phút được chứ? Điều đó, làm anh rất thắc mắc.
-Hạ Đồng, em bị đau họng hay sao mà không nói chuyện gì hết vậy?-Thiên hơi lo lắng hỏi
-Không có.-Hạ Đồng đáp xong vẫn ăn tiếp.
-Vậy sao em không nói gì hết, có phải em bị làm sao rồi không?-Thiên hỏi tiếp
-Không phải, tối qua, em vừa xem một truyện cổ tích nên học hỏi.-Hạ Đồng nói, đồng thời ngước đầu nhìn Dương Tử
Anh cũng nhìn cô.
-Là truyện cổ tích gì?
-Một con gà mái nông cạn thiếu suy nghĩ mắc lừa con heo đực, gà mái đùa giỡn tỏ tình với heo đực, nào ngờ con heo đực này không nói lý lẽ lại đi nói với mấy con vật khác gà mái thích nó, bị nó từ chối còn bám theo. Cho nên sau này em không muốn giống như con gà mái, em phải suy nghĩ thận trọng trước khi nói.-Hạ Đồng nói xong liền liếc anh một cái
Dương Tử không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, lắng nghe.
-Truyện cổ tích đó tên gì?-Thiên hỏi
-Heo đực phụ tình.-Hạ Đồng cố ý nói lớn
-Anh phải xem mới được.-Thiên vẫn tưởng chuyện cô kể có thật, nói
Người ngu cũng biết Lâm Hạ Đồng cô đang nói mỉa Dương Tử anh.
-Vậy thì tôi cũng phải lên xem mới được.-Dương Tử nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng
Hạ Đồng im một lúc, sau khi ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ xong mới đáp:
-E là xem lại không hay bằng trực tiếp xem hay mình là nhân vật.
-Vậy thì tôi phải thực hành rồi.
-Cứ thoải mái.
Dương Tử nheo mắt nhìn cô, sau đó đặt bộ đồ ăn xuống, tao nhã cầm khăn lau miệng mình, không lâu sau đứng lên.
Cô cứ tưởng anh đi ngay, ai mà ngờ anh lại dừng lại sau lưng cô, cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô, vừa đủ cả hai nghe.
-Thực hành làm sao thiếu con gà mái như cô được, tôi không ngại cùng cô làm "người nổi tiếng" lần nữa đâu.
Dương Tử nói xong câu đó rồi nhếch môi bỏ đi ra ngoài.
Hạ Đồng tay vẫn đang bỏ thức ăn vào miệng lại vì câu nói của anh dừng lại, sau ba phút thông não, cô điên cuồng trút giận vào dĩa thức ăn trước mặt mình.
Anh vừa nói cái gì chứ? Lần nữa sao? Lâm Hạ Đồng cô sẽ không để anh có cơ hội đó nữa đâu.
Thiên là người ngoài cuộc đương nhiên không hiểu gì, càng không biết Dương Tử nói gì với cô, chỉ biết nhìn cô đang trút giận vào dĩa thức ăn, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
-Anh đưa em đến trường.-Thiên ấm giọng nói
-Không cần đâu anh Thiên, em phải lên lớp, hôm nay có tiết kiểm tra Văn, để khi khác đi ạ.-Hạ Đồng nhìn anh nói xong rồi xách cặp ra ngoài
-Lại khi khác, đến bao giờ mới được đây.-Thiên như cười giễu bản thân mình, khẽ lắc đầu, là anh đơn phương tình nguyện, làm sao trách cô?
Hạ Đồng chạy xe đến trường, vừa dắt xe vào bãi xong, Hạ Đồng thong thả đi lên lớp, chỉ là đi đến đâu cô cũng nghe những tiếng xầm xì, cô nhìn họ, họ lại im làm lơ như đang nói chuyện phiếm với nhau nhưng cô biết, cô là nội dung của cuộc thảo luận đó.
Hạ Đồng phải cố gắng xem như không nghe gì hết, tốt nhất giả ngu như không phải nói cô mới có thể dẹp lời ra tiếng vào đi vô lớp. Ngồi vào bàn của mình, Hạ Đồng chăm chỉ lấy bài ra xem, tối qua đi sinh nhật của anh cô quên béng hôm nay mình có tiết kiểm tra Văn.
Về đến nhà Chính lo suy nghĩ, lo tập trung vào chuyện học hỏi truyện cổ tích "Heo đực phụ tình" làm cô hoàn toàn quên sạch, kết quả hôm nay vào đến lớp cô phải học bài.
-Không hiểu sao lại có người mặt dày như cô ta.-một giọng nữ sinh điêu ngoa vang lên giữa lớp học
Hạ Đồng xem như không nghe thấy vẫn tiếp tục xem bài.
-Trên đời này thứ người gì cũng có, chẳng hiểu sao mọi thứ xấu xa cô ta có đủ.-người khác khinh khỉnh nói tiếp
Hạ Đồng hơi ngước đầu nhìn họ, thì ra là Nguyên Nhã cùng một nữ sinh khác cùng lớp. Chắc Nguyên Nhã ghét cô từ chuyện tối hôm qua chứ gì.
Hạ Đồng hơi cười nhạt, sau đó cuối đầu xem bài tiếp, đây chính là cuộc sống của những kẻ giàu có khinh thường người khác.
-Chắc tối qua tưởng mình được làm partner của anh Dương Tử nên lên mặt, dù có ăn mặc sang trọng, trang điểm xinh đẹp đến đâu, thì bản chất nghèo hèn vẫn còn ở trong người thôi.-Nguyên Nhã miệt thị, cười khỉnh
-Những kẻ người khổ luôn như vậy, bám díu những công tử nhà giàu, mong kiếm lợi lộc chứ có tốt gì.-nữ sinh đi cùng Nguyên Nhã khinh thường
Hạ Đồng hai tay cầm quyển tập siết chặt lại, nhưng không nói gì, tiếp tục xem bài, những chuyện này, cô quá quen thuộc rồi.
Họ nói là chuyện của họ, còn nghe hay không, quan tâm hay không lại là chuyện của cô.
Hạ Đồng quả thật không hiểu, cô thì làm gì họ? Cô đã giành giựt thứ gì của họ chứ. Bản thân cô cũng muốn bình bình an an mà sống qua ngày thôi, khó lắm sao?
-Đúng là thứ mồi chài.
Nguyên Nhã cùng nữ sinh kia bị thái độ phớt lờ của cô chọc tức, lại không thể làm gì, trong đầu nảy ra một ý định, hoàn toàn xấu xa.
Tiết Văn đến, Hạ Đồng cất tập vở vào cặp, lúc nãy xem chưa kĩ gì hết, bị tiếng ồn của Nguyên Nhã cùng bạn cô ta quấy rầy, cô là thiên tài cũng không học được.
Cô Thu dạy Văn bước vào lớp, việc đầu tiên chính là nhắc nhở học sinh không được sử dụng tài liệu, sau đó mới phát bài.
Hạ Đồng nhìn tờ đề kiểm tra trong tay, ít nhất cô biết làm ba câu trên tám, mấy câu kia làm đại cũng được.
Hạ Đồng bắt đầu làm, lại không hay, mình sắp bị vu oan.
Làm hết hai câu, Hạ Đồng như vào đường cùng, vò đầu bứt tóc mà không ra, đến khi cây viết bị cô làm cho nghẹt mực cô mới thò tay xuống học bàn tìm cây viết khác.
Bàn tay lại chạm vào một thứ gì đó, y như một tờ giấy.
Sao lại có tờ giấy trong hộc bàn của cô?
Vẫn chưa kịp định thần, giọng nói của Nguyên Nhã đã vang lên trước:
-Thưa cô, bạn Hạ Đồng xem tài liệu.
-Hạ Đồng sao em dám?-cô Thu lớn tiếng la
-Em... em không có... không phải đâu....-Hạ Đồng lắp ba lắp bắp lời nói không hoàn chỉnh
-Còn nói không, trên tay em đang cầm gì hả?-cô Thu càng lớn giọng hơn
-Em... em quả thật không có... không phải của em...-Hạ Đồng buông tờ giấy xuống giải thích
-Còn chối, chứng cứ còn sờ sờ trước mặt, em khỏi biện minh.-cô Thu đứng trước mặt cô, tức giận nói
-Em không có, quả thật em không biết tờ giấy này ở đâu ra.
Hạ Đồng lắc đầu kịch liệt, bản thân cô còn không biết nó từ đâu nằm trong hộc bàn mình nữa, là cô vô ý bỏ vào hay có người cố ý bỏ vào? Nếu có người cố ý vậy là ai được chứ? Không lẽ Nguyên Nhã!??
Hạ Đồng nhìn Nguyên Nhã đang ngồi cười khúc khích, khinh khỉnh trên môi, ánh mắt lộ ra tia hung ác cùng thỏa mãn, hài lòng.
Hạ Đồng cũng hiểu được chuyện, hóa ra, ép cô vào thế cùng, làm cô bị vu oan, làm cô bị la mắng là niềm vui của họ.
-Thưa cô, em không có. Cô tin em đi.-Hạ Đồng ánh mắt tĩnh lặng nói
-Làm sao tôi tin em được? Mau theo tôi lên phòng giáo vụ.-cô Thu không chịu tin cô, gằn giọng nói
-Cô...-Hạ Đồng không phục
-Thế nào? Không biết phép tắc sao? Hay là ỷ lại là trợ lý của hội trưởng nên không nghe tôi.
-Không phải...
Hạ Đồng hiểu rõ, cô Thu đang nói mỉa cô, căn bản không ai tin cô, ngay cả giáo viên trong trường cũng không tin cô. Rốt cuộc thì đến khi nào chuyện này mới kết thúc đây?
Hạ Đồng không nói nữa, im lặng đi ra khỏi lớp, đi theo cô Thu lên phòng giáo vụ.
|