Chuyện Tình Hoàng Gia
|
|
-Anh cũng đi leo núi.-Lăng Hạo kiên quyết nói, giọng nói vang vọng khắp phòng nhạc -Lăng Hạo... đến anh cũng muốn đi sao?-Hạ Đồng bất đắc dĩ nói -Vì có Dương Tử đi cùng anh mới muốn đi cùng em.-chỉ cần nói đến Dương Tử cũng đi, máu nóng cũng sôi lên -Lăng Hạo... vì bất đắc dĩ thôi.-Hạ Đồng khẽ thở dài, đi đến cạnh anh -Chủ nhật em đi đúng không?-Lăng Hạo mặc kệ lí do gì -Ừm.-cô khẽ gật đầu -Vậy thì chủ nhật anh đến đón em đi.-Lăng Hạo nói, ngồi xuống chiếc ghế cạnh ô cửa sổ -Lăng Hạo...-Hạ Đồng gọi tên anh, vốn chỉ định chỉ có cô cùng Bạch Mai, sao lại có thêm Dương Tử và Lăng Hạo chứ? -Em không muốn anh đi cùng sao? Hay là em vẫn còn yêu Dương Tử?-Lăng Hạo tức giận hỏi, cô luôn không cho anh đi cùng, là vì sợ anh ngăn cản cả hai người họ sao? -Lăng Hạo... không phải... được rồi, là em sai... chủ nhật anh đến đón em.-Hạ Đồng hòa dịu nói, sau đó tiến lên vòng tay qua cổ anh, ôm lấy anh từ phía sau -Hạ Đồng... anh không muốn nổi giận với em càng không muốn không tin em... chỉ là anh rất sợ, anh sợ em sẽ rời xa anh...-Lăng Hạo giọng khàn khàn, nhìn về nơi xa xăm bên ngoài cửa sổ -Lăng Hạo... Cô hiểu tâm trạng anh, bản thân cô cũng quá ích kỉ khi chỉ nghĩ cho bản thân mình. -Xin lỗi Lăng Hạo... không phải em không muốn anh đi... là em không tốt không suy nghĩ cho anh, anh đừng giận nữa. -Hạ Đồng... em có biết ngày nào anh cũng lo sợ, lo sợ em sẽ đổi ý, sẽ không yêu anh bên anh nữa, nghĩ đến em ở nhà Chính, tâm anh như bị ai đó cào xé, nghĩ đến em mỗi ngày đối diện với Dương Tử anh sợ hãi không thôi.-giọng anh mang chút bất lực, nơm nớp lo sợ -Yêu anh, em không nghĩ là sai lầm, cũng không muốn làm anh buồn bã thất vọng.-Hạ Đồng nói, sau đó nghiêng mặt hôn vào má anh Lăng Hạo trong lòng ấm áp, sau đó áp sát má mình vào má cô, một tay vuốt mái tóc đen dài suôn mượt của cô, trong lòng được trấn an. Dù ra sao, có thế nào, Lăng Hạo cũng không để mất cô, càng không thể cô rơi vào tay Dương Tử, chỉ là anh vẫn lo sợ, anh biết trong lòng cô, anh vẫn chưa chiếm trọn trái tim cô, anh sợ đến một ngày cô quay đầu nói yêu Dương Tử, bên cạnh Dương Tử. Nếu chuyện đó xảy ra, bản thân anh cũng không biết mình sẽ ra sao? Sẽ làm gì? Chỉ mong là Hạ Đồng cô sẽ bên anh như lúc này, đừng phản bội anh. Hạ Đồng khẽ nhắm mắt, trong đầu rối ren, rốt cục mọi chuyện đến bước này là đúng hay sai? Là yêu hay nhất thời nông nỗi? Đến bao giờ cô mới hiểu rõ đây???
|
Chương 134.1: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (1). Bầu trời chủ nhật trong vắt những đám mây trắng trôi lềnh bềnh trên nền xanh, cây cối xanh tươi dưới ánh mặt trời cả từng cơn gió nhẹ. Hạ Đồng diện mặc chiếc quần jeans dài xanh sẫm, chiếc áo T-shirt nữ màu trắng có trang trí dòng chữ kiểu màu đen "You should remember... I love you", đôi giày thể thao nữ đế cao màu trắng và xanh đậm. Hạ Đồng đứng trước cổng nhà Chính chờ Lăng Hạo đến đón mình đi, tối qua anh kiên quyết bắt cô chờ anh đến đưa đi chứ không chịu cho cô đi cùng người khác. Nhưng mà điều cô không ngờ chính là chuyến đi leo núi vốn định chỉ có cô và Bạch Mai bây giờ lại có thêm nhiều người, đông vui đến thế. Dương Tử và Lăng Hạo đi thì không nói, ngay cả Khiết Đạt và Đình Hiên cả chị Sa Sa cũng muốn theo cùng, cũng may anh Thiên và chị Tuyết Ny tận dụng chủ nhật mà hẹn hò nếu không cuộc đi chơi này sẽ rất náo nhiệt cho xem. -Hạ Đồng...-Lăng Hạo dừng chiếc Lamborghini trắng mui trần trước mặt cô, khuôn mặt nở nụ cười sáng lạng -Lăng Hạo, anh đến rồi sao?-Hạ Đồng tươi cười, sau đó mở cửa ngồi vào ghế phụ Lăng Hạo chòm người qua chu đáo thắt dây an toàn vào cho cô. -Mọi người đang đợi chúng ta, mình mau đi thôi. -Ừ. Lăng Hạo gật đầu một cái sau đó cười nham nhở nghiêng mặt hôn vào môi cô một cái. Hạ Đồng ngây một chút, sau đó liếc sang nhìn anh, mặt đỏ ửng. -Phải có quà sáng cho anh chứ? -Đáng ghét.-Hạ Đồng mặt đỏ như trái cà chua
-Anh đáng ghét vẫn có người yêu anh đấy thôi. -Anh... còn không đi nữa là em cho anh ở nhà.-Hạ Đồng không khách sáo -Được, được.-Lăng Hạo hòa hoãn nói Chiếc xe chầm chậm lăn bánh chạy đi, cơn gió thổi qua như cuốn trôi làn khói đen kia, cũng như một thứ sắp bắt đầu. ... Nơi hẹn gặp mặt để đi là trạm xe buýt, bởi vì lúc đầu theo kế hoạch thì Hạ Đồng cùng Bạch Mai hai người đi xe buýt cho tiện, ai ngờ có thêm đám người kia, nhưng mà quyền quyết định vẫn do cô và Bạch Mai chọn. -Mọi người lên xe trước đi, Hạ Đồng nói cậu ấy đang cùng Lăng Hạo đến.-Bạch Mai sau khi nói điện thoại với Hạ Đồng xong, nói với mấy người kia -Đúng là chậm chạp. Sa Sa hậm hực nói, sau đó kênh kiệu lên xe buýt trước nếu không phải cho an toàn cùng dễ sai khiến Bạch Mai thì cô ta làm sao chịu đi cùng còn lên chiếc xe buýt này. -Được rồi, lên xe chờ hai người họ vậy.-Khiết Đat vươn vai một cái, khoác vai Dương Tử lên xe Đình Hiên cũng không nói nhiều, bước lên xe. Bạch Mai trong lòng lo lắng không thôi, sao lại rủ thêm nhiều người đến thế chứ? Càng nhiều thì kế hoạch của cô ta không phải khó thực hiện sao? -Bạch Mai, xin lỗi mình đến trễ, mau mau lên xe đi.-Hạ Đồng từ xa chạy đến gấp gáp nói -Không sao, mọi người vừa lên thôi, mình lên.-Bạch Mai nở nụ cười nói Được, chỉ còn cách liều mạng vậy. -Ừm. Hạ Đồng khoác tay Bạch Mai lên xe, bỏ Lăng Hạo ở phía sau, ánh mắt anh khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm Bạch Mai, không hiểu sao anh lại lo lắng cho Hạ Đồng? Anh quá đa nghi khi nghĩ Bạch Mai muốn làm hại cô hay là...? Mặc kệ, hôm nay đã đi chơi thì phải chơi vui vẻ. Hạ Đồng lên xe buýt, liền cười hì hì, thứ nhất vì cô mà mọi người phải đợi, thứ hai vì bầu không khí không được vui vẻ cho lắm. -Xin lỗi mọi người, em đến trễ bắt mọi người phải đợi.-Hạ Đồng nói xong gập người một cái -Được rồi, không phải lỗi do em, đừng hở một chút lại xin lỗi.-Lăng Hạo bước lên xe, thuận tay ôm lấy cô vào lòng sau đó kéo cô ngồi xuống ghế cạnh mình -Nếu không phải hai người đến trễ thì nãy giờ đã đi rồi.-Sa Sa lên tiếng không vui -Thế thì cô đừng đi nữa? Bây giờ muốn xuống xe còn kịp.-Lăng Hạo không nể nang -Cậu... -Lăng Hạo... đừng làm mất vui, là chúng ta đến trễ trước.-Hạ Đồng không muốn hai người cãi nhau, xoa dịu anh nói -Nghe em vậy.-Lăng Hạo nhún vai Dương Tử im lặng nhưng vẫn nhìn hai người ngồi ngang mình, trong lòng phức tạp không thôi. ... Xe buýt cuối cùng cũng dừng lại ở trạm dưới chân núi, đoàn người xuống xe, Hạ Đồng đeo chiếc balô trên lưng, vui vẻ xuống xe vươn vai hít lấy bầu không khí trong lành. -Đến rồi, chúng ta leo núi thôi.-Bạch Mai sáng khoái nói, sau đó khoác tay Hạ Đồng đi -Được, leo đến khi nào đến đỉnh thì thôi.-Hạ Đồng cũng rất vui vẻ, giơ tay phải lên cao sau đó cùng Bạch Mai đi lên những bậc thang bằng đá để lên núi Phía sau vài người lắc đầu, đúng là hai cô gái đầy nhiệt huyết. Cũng may núi này dễ leo, đường cũng không gồ ghề khó đi, quang cảnh cũng trong lành, thích hợp cho chuyến dã ngoại trên núi. Hạ Đồng và Bạch Mai dẫn đường trước, cả hai hầu như vừa đi vừa cười đùa không biết mệt mỏi là gì, mấy người phía sau cũng im lặng đi theo. -Cậu nói xem, vì sao lại bắt tớ đi cùng?-Đình Hiên có điều không hiểu khoác vai Dương Tử Đột nhiên hôm qua Dương Tử lại điện thoại rủ anh hôm nay đi leo núi, lúc đầu còn tưởng tên này đùa ai mà ngờ lại là thật, anh lại càng khó hiểu vì sao lại muốn anh đi cùng? -Nổi hứng thôi.-Dương Tử im một lúc mới đáp -Nổi hứng? Cho dù nổi hứng cũng có cần đi leo núi không? Tớ còn định làm con ngoan ở nhà, lại bị cậu lôi theo.-Đình Hiên không hài lòng với câu trả lời của Dương Tử -Cậu làm trai ngoan? Bao giờ cậu thành như Khiết Đạt thế?-Dương Tử liếc nhìn Đình Hiên -Hừm, cậu đang xem thường tớ hay là xem thường Khiết Đạt hả?-Đình Hiên rõ cáu -Cả hai.-nói xong hất tay Đình Hiên ra khỏi vai mình thong thả đi về phía trước -Ách, tên này đúng là không thay đổi tính tình gì cả. Sa Sa thấy Dương Tử đi một mình tách ra khỏi Đình Hiên liền nhanh nhẹn chạy lên, khoác tay Dương Tử. Miệng cười kiều diễm, nói: -Anh có mệt không? Em có đem khăn giấy với nước suối, có muốn uông không? -Không cần.
|
Nói rồi lấy tay ra khỏi tay Sa Sa đang khoác mình. Mặt Sa Sa nhất thời tối sầm, nhưng sau đó lại nở nụ cười sáng lạng, mặt dày lần nữa đi đến khoác vai Dương Tử. -Anh không mệt không muốn uống nước không sao cả, khi nào muốn uống nước nói em. -Phiền quá.-Dương Tử sắc mặt lạnh băng, ánh mắt đen giăng một mảng băng dày không do dự hất tay Sa Sa ra -Tôi cảnh cáo cô nếu còn bám theo tôi thì đừng trách sao tôi cho cô trở về ngay.-Dương Tử chỉ tay cảnh cáo Sa Sa, sau đó không thèm đếm xỉa đến Sa Sa bước đi tiếp Sa Sa mím môi, hai tay nắm chặt vì tức giận mà run lên. Sa Sa cô thì có gì không tốt bằng con nhỏ Lâm Hạ Đồng kia chứ? Cái gì cô ta cũng hơn vì sao anh lại yêu con nhỏ đó? Hết một Huỳnh Ân Di bây giờ lại là Lâm Hạ Đồng, được lắm, để Trịnh Bạch Mai xử lý xong thì anh nhất định là của cô. Lăng Hạo nhìn hai cô gái trước mặt, cau mày không thôi, anh còn định leo núi sẽ đi cạnh cô trò chuyện với cô ai mà ngờ suốt chặn đi cô chỉ lo nói chuyện với Bạch Mai, xem anh như vô hình. -Hạ Đồng, cậu xem phía trước có mấy cây nấm đẹp quá kìa.-Bạch Mai chỉ tay về phía gốc cây lớn, bên dưới gốc cây là những chiếc nấm, nấm màu đỏ chấm trắng, nấm màu hồng xanh, nấm trắng... -Nhìn thật là đẹp.-Hạ Đồng nhìn thấy những chiếc nấm đủ màu sắc lại bắt mắt kia, liền bị thu hút không nghĩ nhiều mà đến xem Bạch Mai khẽ cười, không gấp gáp đi đến. Hạ Đồng nhìn những cây nấm, quả thật rất đẹp nha, cô chưa từng thấy loại nấm nhiều màu như thế này. Nhìn thật thích!!! Nhưng mà người ta nói nấm càng đẹp càng có màu sắc thì nấm đó là nấm độc, vậy mấy cây nấm này có độc hay không? Hạ Đồng trong lòng buồn bã, nấm tuy đẹp nhưng lại có độc, cô dù sao vẫn là không nên chạm vào nó, lỡ như xảy ra chuyện gì thì rất mất công, vả lại nhìn thôi cũng được rồi. Hạ Đồng đứng thẳng người lên, ánh mắt bị thu hút, nhất thời kinh hãi, hai mắt mở to hoàn toàn bất động, ngay tức khắc, cô kinh sợ hét lớn: -Áááaaa... Con rắn thân màu đỏ bò trên thân cây lè chiếc lưỡi dài ra, tiếng kêu xè xè, ánh mắt nó, y như muốn cắn lấy cô mới chịu. Hạ Đồng tuy là một cô gái mạnh mẽ, không sợ con gì cả, chỉ sợ con ma cùng con rắn mà thôi. Con rắn lè chiếc lưỡi dài sau đó nhanh như chớp phóng lại phía cổ cô, Hạ Đồng sợ hãi lùi về sau.
|
Chương 134.2: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (2). Hạ Đồng thấy con rắn phóng về phía mình thì kinh sợ lùi về sau, miệng không ngừng la hét vì sợ. Đột nhiên có một bàn tay săn chắc vươn ra chụp lấy con rắn độc kia, nhanh thoăn thoắt bóp lấy miệng nó không cho nó cơ hội cắn mình, rồi lại như chớp đập mạnh đầu nó xuống hòn đá trước mặt, ngay sau đó con rắn đỏ chết queo. Hạ Đồng đến khi hoàn hồn rồi mới nhìn người con trai đó, không nghĩ ngợi nhiều nhào vào lòng anh. -Lăng Hạo... Lúc nãy cô sợ đến mức tim suýt nhảy ra ngoài, thấy con rắn cứ phóng về phía mình cô rất sợ, cứ ngỡ sẽ bị nó cắn không ngờ được Lăng Hạo cứu một mạng. -Không sao rồi, cẩn thận một chút đừng ham chơi nữa.-Lăng Hạo khẽ thở dài vỗ vai cô Nếu lúc nãy anh không nhanh chân thì cô đã bị con rắn cắn mất rồi, nhưng mà nói đi thì phải nói lại nếu không phải Bạch Mai kêu cô lại xem mấy cây nấm độc thì đã không gặp nguy hiểm rồi. Trịnh Bạch Mai rốt cục cô có toan tính gì??? -Khụ khụ... Khiết Đạt thấy cảnh chướng mắt ho khan vài tiếng, sau đó tiến lên, tốt bụng nói một câu: -Có biết hai người làm tôi thấy cô đơn hay không? Khiết Đạt đã nhớ Thi lắm rồi còn thấy hai cái người này ôm nhau lại càng tăng thêm nỗi nhớ Thi. Đúng là chướng mắt!!! Hạ Đồng giật mình, mặt lặp tức đỏ lên, sau đó đẩy Lăng Hạo ra. -Hai người hãy đợi đến nơi rồi muốn làm gì thì làm, có biết bao nhiêu người nhìn thấy mà buồn trong lòng không?-Đình Hiên cũng lên tiếng trêu -Hai tên này, có im không?-Lăng Hạo trừng mắt -Khiết Đạt, tớ thấy chúng ta không nên chọc đến Hạ Đồng nếu không có người chịu không nổi mà đánh chúng ta.-Đình Hiên nói dứt câu thì cùng Khiết Đạt cười lớn Hạ Đồng xấu hổ cúi gầm mặt, không dám ngẩng đầu lên. Dương Tử nãy giờ quan sát, ánh mắt đen tuy không có biểu cảm gì ngoài lạnh lẽo nhưng mà trong lòng nhức nhói không thôi, anh quên mất cô đã có Lăng Hạo bảo vệ còn cần gì đến anh. Lúc nãy nghe tiếng hét của cô, trong lòng Dương Tử như bị cào xé muốn đến cứu cô nhưng mà lại chậm một bước. Đoàn người lại tiếp tục đi, qua từng cơn dốc, qua từng tán cây xanh um tùm, qua từng con suối nhỏ, cuối cùng cũng đến một nhà trọ trên núi. Chỉ là trong quá trình đi cũng chỉ có Hạ Đồng và Bạch Mai luyên huyên lâu lâu Khiết Đạt và Đình Hiên nhập cuộc chỉ có ba người kia là im lặng đi theo. Bà chủ nhà trọ là một người phụ nữ già, mái tóc trắng búi cao, khuôn mặt hiền từ nhân hậu, khi cười thì có vài nếp nhăn hiện lên trên khuôn mặt già dặn kia. -Cô cậu muốn đặt phòng trọ sao? -Dạ phải, bà cho cháu chúng cháu bốn phòng đôi đi ạ.-Hạ Đồng cười tươi nói -Được được, ta sẽ chuẩn bị ngay.-bà cụ nói -Vâng. -Bà à, có khách sao?-một ông cụ hai mắt nheo nheo vài nếp nhăn ngay khóe mắt bước từ trong nhà ra -Ông, mau dẫn mấy cô cậu này đến phòng đi, bốn phòng đôi.-bà cụ nói với ông cụ -Được, cô cậu đi theo lão, lão đưa cô cậu đến phòng mình.-ông cụ nói -Wow, thật là ngượng mộ hai ông bà, nhìn hạnh phúc quá đi.-Hạ Đồng chắp hai tay, ánh mắt đầy hâm mộ Cô không cần một tình yêu ai ai cũng ghen tị muốn có, cũng không cần phải ai ai cũng biết rộn ràng cả lên, chỉ cần như hai ông bà này thôi, cho dù đến già vẫn bên cạnh nhau, lo lắng chăm sóc yêu thương nhau. -Nếu em muốn anh không ngại sau này sẽ bên em đến già.-Lăng Hạo thấy cô cười đến híp mắt, tiến lên đứng cạnh cô nói -Em mới thèm...-Hạ Đồng ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại khác, bên cạnh Lăng Hạo cũng tốt, ít nhất anh quan tâm cô -À, ông bà, cháu nên kêu ông bà bằng gì?-Hạ Đồng không đếm xỉa đến Lăng Hạo nói với bà cụ -Cứ kêu lão là ông Phùng bà Phùng được rồi.-bà Phùng cười nhân hậu -Vâng bà Phùng, bọn cháu ở đến sáng mốt sẽ về chuyện ăn uống phiền bà và ông rồi.-Lăng Hạo nói chen vào, thuận tay ôm lấy Hạ Đồng -Các cháu đừng khách sáo, ở trên này lâu lâu mới có khách đến nên hai lão buồn lắm, bây giờ có các cháu đến lão vui vẻ hơn nhiều, đến tối lão sẽ làm một bữa ngoài trời đãi các cháu. -Thế thì thích quá, cảm ơn ông bà trước.-Bạch Mai vui vẻ đáp lời -Được rồi, các cháu mau đi theo ông lão đi, ông lão sẽ đưa các cháu đến phòng mình.-bà Phùng nhắc -Dạ. Nói rồi tất cả đều vào trong nhà đi theo ông Phùng, theo phân chia thì Dương Tử và Khiết Đạt một phòng, Lăng Hạo và Đình Hiên, Hạ Đồng và Bạch Mai còn Sa Sa thì ở một mình. Hạ Đồng đặt chiếc ba lô xuống giường, ngay sau đó thả mình lên chiếc giường êm ái, thoải mái la lên một tiếng: -A, cuối cùng cũng được nghỉ lưng. -Hạ Đồng, trời cũng sập tối rồi, cậu thay đồ đi, ông bà Phùng nói sẽ chuẩn bị bữa ăn đêm ngoài trời cho chúng ta đó.-Bạch Mai lấy quần áo từ trong túi ra -Được được, cậu thay đồ xong đến tớ.-Hạ Đồng nhắm mắt quơ tay bảo Bạch Mai thay đồ trước đi -Được, tớ thay xong đến cậu. Hạ Đồng nghe tiếng Bạch Mai dứt tiếp đó là tiếng bước chân, lại đến tiếng đóng cửa cũng biết Bạch Mai đã vào nhá tắm, cô mệt mỏi vẫn nhắm mắt lại, thật sự là rất mệt. Cô thiếp đi lúc nào chẳng hay, đến khi Bạch Mai từ trong nhà tắm đi ra, kêu Hạ Đồng vài tiếng lại không thấy trả lời, nên đi đến xem thử, thì ra cô đã ngủ.
|
Bạch Mai trong đầu chợt lóe sáng, như bị ma sai quỷ khiến không do dự cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn, từng bước đi về phía Hạ Đồng. Nếu có trách thì trách cô xui xẻo, chọc ai không chọc lại chọc Kim Sa Sa lòng dạ thâm hiểm. Bạch Mai cầm con dao giơ cao, nhìn Hạ Đồng đang ngủ say, muốn hạ tay lại không đành. "Bạch Mai, tớ không nghĩ cậu lại chịu làm bạn mình đó, tớ rất vui." "Bạch Mai, dù thế nào tớ cũng trân trọng tình bạn này, mãi mãi thế này nhé." "Tớ nói cậu nghe, cho dù mọi người trong trường vì cậu làm bạn với mình mà miệt thị cậu thì cậu đừng tiếp tục làm bạn mình nữa, chỉ cần biết tớ luôn xem cậu là bạn thân nhất." "Trịnh Bạch Mai, dù ai ăn hiếp cậu thì tớ cũng sẽ không để họ ức hiếp cậu nữa, tớ biết trong trường tớ không có một lời nói gì nhưng mà cậu yên tâm cậu là bạn mình, mình sẽ bảo vệ cậu." Trong đầu Bạch Mai lại nhớ đến từng câu từng chữ mà Hạ Đồng nói với mình, trong lòng dâng trào mtộ cảm xúc, có phải là tình bạn hay không? Hạ Đồng tốt với cô ta như thế làm sao cô ta nỡ lòng xuống tay. Nhưng mà Hạ Đồng không chết thì là ba mẹ của cô ta chết. Bạch Mai cắn môi, sau đó để con dao về vị trí cũ, cuối cùng vẫn không ra tay được. Thôi thì làm theo kế hoạch định sẵn vậy. ... Dương Tử cùng Khiết Đạt ở cùng phòng, tâm trạng Dương Tử có chút mất mác cùng khó chịu, mở toang cửa sổ nhìn cảnh núi. Lúc nghe cô nói muốn giông như ông Phùng bà Phùng thì anh cũng suy nghĩ mình và cô cũng thế, sinh một đám con sau đó chọn một nơi yên tĩnh xinh đẹp để sống, tránh xa cuộc sống phồn hoa, cùng nhau sống đến già không chia lìa. Nhưng mà làm sao có thế, cô đã là bạn gái Lăng Hạo, lúc Lăng Hạo nói cùng cô sống trọn đời, cô chỉ đỏ mặt cúi đầu nói không thèm, trong lời nói rõ ràng có nũng nịu, người ngu cũng biết cô thầm đồng ý. Lúc ấy anh chỉ ao ước mình có thể đứng trước mặt cô, hỏi cô có chịu cùng anh sống đến cuối đời, như ông Phùng bà Phùng dù đã già nhưng vẫn bên cạnh nhau, anh sẽ nghe được câu đồng ý của cô. -Lại nghĩ đến Hạ Đồng sao?-Khiết Đạt đi đến đứng cạnh Dương Tử nhìn ra bên ngoài -... Dương Tử chỉ im lặng không đáp. -Thấy những cảnh như thế nếu cậu là tảng băng cũng phải dao động thôi.-Khiết Đạt khẽ thở dài Dương Tử vẫn im lặng. -Dương Tử, cậu nên... -Buông tay? Đừng nhắc đến hai từ đó nữa.-Dương Tử cắt ngang lời Khiết Đạt -Dương Tử, đừng cố chấp nữa... -Khiết Đạt, cậu đừng nói nữa... dù thế nào, tớ cũng không buông. Dương Tử nói xong liền xoay người cầm đồ vào nhà tắm. Khiết Đạt thở dài, đúng là cứng đầu, dù nói sao cũng không chịu buông tay, làm thế cũng chí nhận đau khổ thôi.
|