Chuyện Tình Hoàng Gia
|
|
-Nhìn cô gái này quen lắm? Hình như đã gặp ở đâu rồi? Mấy học viên trong lớp bắt đầu bàn tán, xì xầm to nhỏ với nhau. Trong lòng Thi thầm cầu mong cho bọn người này không nhớ cô là người đã náo loạn ở trường lần trước. -A, là cô ta. Cô ta là người đánh hai anh năm mười hai, là người quen với anh Khiết Đạt. -Đúng rồi, không biết cô ta có quan hệ gì với anh Khiết Đạt hay không? Lặp tức một loạt lời bàn tán sôi nổi trỗi lên, Thi mất mặt không dám nhìn đám người phía dưới. Hạ Đồng thầm cười, hóa ra không phải Thi đã quen Khiết Đạt thì sẽ là thục nữ... -Cả lớp trật tự. Cô cũng nói cho các em một vấn đề. Là em Khiết Đạt xin cho em Thi vào đây học, em ấy nói nhờ vả cô và các em có gì giúp đỡ Thi.-cô giáo nói, đồng thời nhìn Thi, trong lòng cũng có chút dè chừng với Thi Dù sao đây là trường tư lớn nhất ở thành phố này, mà lại thuộc sở hữu của ba dòng tộc Dương-Lăng-Vương, chuyện mà Khiết Đạt nhờ cô giáo chú ý đến Thi cũng làm cô giáo kiêng dè với Thi. -Oa... chính anh Khiết Đạt mở miệng... khó tin quá... -Đây rốt cục là ai sao anh Khiết Đạt quan tâm quá vậy? Một trận tranh cãi lại nổi lên sôi nổi, Thi đứng trên đây sắc mặt cứng đơ, rõ ràng tối qua đã dặn anh đừng có làm cho mọi chuyện thêm rắc rối còn gì? -Được rồi, Thi em muốn ngồi chỗ nào, cô cho em quyết định. -Vâng. Thi mỉm cười sau đó quải cặp đi xuống, có người nhìn cô ngưỡng mộ, có người nhìn cô đầy dò xét, đa số họ bảo cô giáo thiên vị cho cô. -Chỗ này ạ. Thi chỉ vào chiếc bàn trống cạnh Hạ Đồng. -Vậy thì em cứ ngồi chỗ đó.-cô giáo không phản đối -Cảm ơn cô. Thi nói, sau đó ngồi xuống bàn đồng thời nháy mắt với Hạ Đồng. _Reng... reng... reng... Chuông reo giờ giải lao vang lên đều đặn, tất cả đứng lên chào cô sau đó dôn ập vở để xuống căn tin, chỉ là ngay chỗ bàn Thi lặp tức có một đám đông bu lại. -Thi, cậu với anh Khiết Đạt là sao thế? -Có phải cậu là em anh ấy không?
-Cậu với mình làm bạn đi, Thi. Hạ Đồng bị xô ra bên ngoài, nhìn đám đông kia, cái đám người này đúng là không thể dùng từ gì miêu tả bọn họ rồi? -Giải tán.-Thi bị làm phiền bực bội lớn tiếng, tất cả im thin thít -Lam Dạ Thi là bạn gái tôi. Đột nhiên giữa không trung vang lên một giọng nói cắt ngang lời Thi định nói gì đó. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cánh cửa nhìn hai người con trai bước vào. -Làm sao tin được? Thà tin anh Khiết Đạt có em gái còn có lí? -Anh ấy đào hoa như thế, thay bồ như thay áo làm gì có bạn gái chính thức? -Chắc lại đùa giỡn? Đám nữ sinh đa số không tin, bởi vì Khiết Đạt nổi tiếng là một playboy, nếu nói anh có bạn gái thì là chuyện rất khó tin. Thi không tức giận với đám nữ sinh mà ngược lại chĩa mũi dao nhọn về phía Khiết Đạt. Khiết Đạt giật mình, anh lại làm sai gì sao? Rõ ràng là không? -Tôi nhắc lại, Lam Dạ Thi là bạn gái của tôi.-Khiết Đạt rành mạch nói từng chữ một Tất cả như bị đóng băng, sau đó nước mắt như nước mà khóc lóc. -A, anh Dương Tử có bạn gái ngay cả anh Khiết Đạt cũng có. -Chúng ta làm sao đây? Hai nam sinh ưu tú nhất có bạn gái rồi? -Nếu mà anh Lăng Hạo cũng có thì chúng ta làm sao sống nổi? Hạ Đồng hơi chấn động khi có người nhắc đến Lăng Hạo. Đã mấy ngày rồi cô vẫn chưa gặp lại anh từ sau đêm hôm đó, anh có sống tốt không? Có vui vẻ như trước không? -Ồn quá, im lặng hết. Dương Tử cau mày lạnh lùng quát, bởi vì anh nhận ra sự thay đổi của Hạ Đồng, là vì có người nhắc tên Lăng Hạo sao? Hay là cô còn mong nhớ hắn? -Hạ Đồng...-Dương Tử gọi tên cô -Hả? Anh gọi em có gì không?-Hạ Đồng giật mình, ngước nhìn anh -Mình đi ăn thôi.-Dương Tử quàng vai cô -Ừ. Hạ Đồng cười trừ, mong anh không nhận ra sự thay đổi của cô. Thi đi ngang Khiết Đạt, lườm anh một cái, nói một câu. -Ai bảo anh hết cô này rồi cô khác, ngay cả anh nói em là bạn gái của anh chẳng ai tin. -Hở? Khiết Đạt lúc đầu ngạc nhiên, rồi nhìn Thi đi phía sau Dương Tử và Hạ Đồng, lại cười to, thì ra nãy giờ cô giận anh là chuyện này, có xem là cô đang ghen không? -Thi, đợi anh. Khiết Đạt nói với theo, sau đó đuổi theo Thi. --- Căn tin --- Dương Tử nhìn thức ăn trên bàn, mày nhíu lại, rồi giãn ra nhìn cô. Thịt bò nướng, sandwich, nước ép táo, pancake, hamburger, budding. -Hạ Đồng, hồi sáng em vừa ăn cơm rang trứng xong?-Dương Tử liếc sang cô -Đã tiêu hóa hết rồi.-Hạ Đồng cười nhăn răng, sau đó không nghĩ ngợi cùng Thi ăn Dương Tử không còn lời lẽ gì để nói với cô. -Thi, em đừng ăn nhiều như Hạ Đồng, sẽ như heo đó.-Khiết Đạt ngăn lại -Em béo lên anh không thương nữa sao?-Thi hỏi anh -Không, anh vẫn thương em.-Khiết Đạt vội nói -Thế thì không sao rồi.-Thi nói sau đó bỏ miếng thịt bò nướng vào miệng. Khiết Đạt hoàn toàn cứng họng. Hai người con trai thì ngồi nhìn hai cô gái ăn. Cả hai ai cũng như ai đều bị hai cô gái nói đến không thể nói nữa. -AAA... anh Lăng Hạo... -Nhìn đẹp trai quá đi... Căn tin đều bị tiếng hò hét của nữ sinh làm ồn ào cả lên, Hạ Đồng dừng động tác ăn lại, mãi một lúc mới tiêu hóa hết hai từ Lăng Hạo mà đám nữ sinh kia kêu, ngẩng đầu nhìn ra cửa. Một thân đồng phục đen xuất hiện ở cửa, dáng người cao lớn đứng xung quanh đám nữ sinh, ánh mắt trầm tĩnh sau chiếc kính gọng đen, vẻ mặt man mác nỗi buồn. Hạ Đồng nhìn Lăng Hạo, ngây ngẩn cả người. Đây là hình ảnh của Lăng Hạo khi lần đầu tiên cô nhìn thấy anh...
|
Chương 140: Tỉnh lại - Mất đi người thân.
Vì sao nét mặt ấy, lại như rằng lần đầu tiên khi Hạ Đồng nhìn thấy Lăng Hạo? Nỗi buồn sâu trong đôi mắt của anh vì sao lại càng nhiều thêm? Lăng Hạo nhìn về phía bốn người họ, ánh mắt dừng hẳn trên người Hạ Đồng... có chút tâm tư tình cảm, có chút mong nhớ. Hạ Đồng không né tránh ánh mắt anh nhìn mình, nở nụ cười đáp lại anh. Đối với cô giờ đây cô chỉ mong mình và anh vẫn có thể vui vẻ như trước. Lăng Hạo rất nhớ cô, nhớ đến phát điên, những kỉ niệm của anh cùng cô như một cuộn phim quay ngược lại hiện ra trong tâm trí anh. Khi chia tay, thứ người ta nuối tiếc nhất là kỉ niệm, chứ không phải con người!!! Dương Tử cau mày nhìn Lăng Hạo, rồi nhìn Hạ Đồng, nụ cười của cô có thể tùy tiện cười với ai là được sao? Nó chỉ thuộc về anh. Dương Tử ho vài tiếng, làm Hạ Đồng sực tỉnh, cô quên mất Dương Tử cũng có mặt ở đây. -Căn tin ồn quá, chúng ta lên phòng hội trưởng. Dương Tử nói xong thì nắm lấy tay cô rồi kéo cô đi. Rõ ràng giọng anh có vẻ không vui, Hạ Đồng thầm nghĩ, bản thân lại làm gì sai nữa rồi? Hạ Đồng bị Dương Tử kéo đi qua Lăng Hạo, Hạ Đồng có quay đầu nhìn Lăng Hạo, anh cũng quay người nhìn cô, ánh mắt rõ ràng hiện lên tia cười giễu, ưu thương cứ nhìn mãi. Đến khi cô đã bị Dương Tử kéo đi khuất, không còn nhìn thấy Lăng Hạo, rõ ràng cô nghe có tiếng bàn ghế bị đạp đỗ, chỉ là... không biết có phải hay không? -Dương Tử...-Hạ Đồng dừng lại, gọi Dương Tử Nhưng mà Dương Tử không thèm để ý đến cô, vẫn kéo cô đi. Hạ Đồng không nói thêm, im lặng để anh kéo mình đi, cô còn không biết mình gây ra lỗi gì nữa. Hạ Đồng bị anh đặt lên ghế sô pha trong phòng nghỉ, cô ngước nhìn anh, ánh mắt long lanh. Dương Tử vẫn ngó lơ cô, đi đến bàn hội trưởng xem hồ sơ. Cả quá trình anh không nói chuyện với cô dù là nửa chữ, mà cô thì chỉ nhìn anh, cứ nhìn anh cặm cụi xe tập hồ sơ trong tay. Nhìn từng đường nét cương nghị trên gương mặt đẹp đẽ của anh. Anh giống như một món quà chính tay Thượng Đế ban tặng... Chỉ là món quà này, không biết thuộc về ai... ??? -Nếu em có thời gian rãnh rỗi nhìn anh hay là em đi tìm Lăng Hạo nói chuyện phiếm? Giọng nói còn chua hơn cả giấm, lời nói rõ ràng là cực không vui. Hạ Đồng đột nhiên thông suốt, hóa ra... haha đúng là trẻ con... -Thì ra nãy giờ anh ghen... anh còn có thời gian nói mỉa em sao?-Hạ Đồng buồn cười nhìn anh -Không phải thành toàn cho em sao?-Dương Tử không ngẩng đầu nhìn cô nhìn tập hồ sơ, giọng nói ngày càng thấp -Nếu như thành toàn cho em thì lúc nãy em đã không để anh kéo em tới đây. Em là bạn gái anh, chẳng lẽ còn không tin em thực sự yêu anh?-Hạ Đồng đứng dậy đi vòng phía sau anh Anh biết chứ, nhưng mà chính anh cũng không ngăn được bản thân mình, làm sao anh nhịn được khi thấy cô có thể cười với hắn? -Tin tưởng em, cũng như tin tưởng anh có được không?-Hạ Đồng vòng tay ôm lấy anh từ phía sau -Đến cả anh cũng không tin mình... -Không cần mãi mãi, chỉ là lúc này thôi.-Hạ Đồng dùng tay chặn môi anh lại, mỉm cười ngọt ngào nói -Được, chỉ lúc này. Dương Tử dịu dàng hôn lên ngón tay của cô, sau đó áp sát mặt mình vào mặt cô - - - Cô gái nhẹ nhàng mở đôi mắt mình ra, mọi thứ trước mắt cô đều xa lạ, nó như một giấc ngủ rất dài, dài đến mức cô cứ nghĩ bản thân không bao giờ tỉnh lại. -Tỉnh rồi, tỉnh rồi. Tiếng la phấn khích của một người nữ vang vọng, ngay sau đó một người đàn ông đi đến cạnh giường cô gái, chăm chút kiểm tra cho cô. Huỳnh Ân Di nằm trên chiếc giường lớn mơ màng nhìn cảnh vật xung quanh, từng hơi thở yếu ớt của cô tưởng chừng chỉ là một cơn gió, rất nhẹ, nhẹ như một chiếc lông vũ rơi xuống mặt hồ. -Dương... Tử... Ân Di mấp máy đôi môi tím tái của mình, có chút vướng ngại khó khăn khi nói ra. -Cô mau điện cho chủ tịch, bảo cô ấy tỉnh rồi.-bác sĩ Lưu phấn khích nói
|
Nhìn bệnh nhân mình theo dõi suốt ba năm trời có thể tỉnh dậy, mà trong khi chính ông cũng muốn từ bỏ niềm hi vọng thì ông làm sao không kích động cho được. Chủ tịch Dương nói đúng, chưa thử làm sao biết thành công hay không? Ân Di yếu ớt nằm trên giường, hai tay muốn cử động nhưng chỉ nhúc nhích được không có sức để nâng tay lên. Như một giấc mộng kéo dài vô tận, Ân Di cứ nghĩ bản thân đã ngủ rất lâu đến không thể tỉnh. Dương Tử... anh có sống tốt không? Có còn nhớ đến cô không? -Bác sĩ Lưu, chủ tịch muốn nói chuyện với ngài.-y tá cầm điện thoại vào đưa cho bác sĩ Lưu -Ừ, cô trông chừng cô ấy đi. Nói xong bác sĩ Lưu cầm điện thoại ra ngoài nghe máy. -Chủ tịch. [...Đã tỉnh rồi sao?...] -Phải, chăm sóc nghĩ dưỡng tốt sẽ khỏi nhanh thôi.-bác sĩ Lưu đáp [...Chăm sóc tốt cho cô ấy, vài ngày nữa ta sẽ cho người đến chăm sóc...] -Vâng tôi biết rồi. ... Trụ sở tập đoàn Thiên Tử Chủ tịch Dương ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng chủ tịch, ánh mắt nheo lại làm lộ vài nếp nhăn trên khóe mắt. Tay gõ lên thành ghế, tâm trạng khó nắm bắt. -Cuối cùng cũng tỉnh rồi.-chủ tịch Dương có chút phiền muộn nói ra câu này -Chủ tịch, Ân Di cô ấy... !?-thư ký Trương đứng phía sau ông lên tiếng -Đã tỉnh rồi, đã tỉnh rồi... -Thế còn thiếu gia? Người trong nhà Chính nói cậu ấy cùng Lâm Hạ Đồng... -Không phải ta đã nói nếu Ân Di tỉnh lại thì cứ coi như Lâm Hạ Đồng không may mắn. -Chủ tịch, nói sao thì thiếu gia cũng không vui được, cậu ấy chỉ vừa hạnh phúc thôi mà. Tôi e lại...-thư ký Trương có chút dè chừng Chủ tịch Dương phiền muộn thở dài, ông vừa nghe tin Dương Tử cuối cùng đã yêu Hạ Đồng, cũng đã vui vẻ như trước, ông còn nghĩ sẽ tác hợp cả hai, bởi vì ông nợ đứa cháu này quá nhiều, nhưng chưa gì hết đã có tin Ân Di tỉnh lại. -Thư ký Trương, ông báo cho bà quản gia đến chăm sóc Ân Di, còn về Lâm Hạ Đồng thì, xóa nợ cho ba cô ta, dù Dương Tử có đồng ý hay không thì cuối cùng cô ta vẫn sẽ hoàn thành. -Vâng, tôi sẽ đi ngay. Thư ký Trương đáp, sau đó lui ra ngoài. Chủ tịch Dương không biết tất cả chuyện mình làm là đúng hay sai? Vì sao chính ông lại làm cháu mình đau khổ? Hay là ông quá độc tài? -Ta đã già rồi, vẫn là nhường cho lớp trẻ... - - - Tan trường, Đình Hiên liền đến biệt thự như đã nói, mặt trời lặn để lại màn trời vàng rực tô màu hồng nhạt đẹp đẽ. Đình Hiên đi vào trong, phát hiện đồ đạc trong phòng khách đã bị đập phá nằm lăn lốc trên bàn, thoáng nghĩ là Bạch Mai gây ra, trong lòng không khỏi thở dài. -Bạch Mai... tôi có mua thức ăn, em ra ăn đi.-Đình Hiên đặt gói thức ăn lên bàn, vừa nói bừa dọn dẹp đống đồ đạc kia Nhưng đáp lại chỉ là khoảng không im lặng. Đình Hiên không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cô giận mình nên không chịu ra ăn. Dọn đồ xong Đình Hiên đi vài trong phòng mong thuyết phục Bạch Mai chịu ra ngoài ăn. -Bạch Mai... Đình Hiên mở cửa phòng ra, trong phòng trống trơn không một bóng người, mở cửa phòng tắm cũng không có ai. Lòng Đình Hiên như bị lửa đốt, không ngừng gọi tên cô, mà đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Anh ngồi xuống giường hai tay ôm đầu mình, mệt mỏi mà nhắm mắt. Không phải anh đã cảnh cáo cô không được bỏ trốn hay sao? -Bạch Mai... em trốn là đồng nghĩa em nhận mình làm, vì sao không ngoan ngoãn nghe anh? Nói sao thì Đình Hiên vẫn không tin là Bạch Mai làm, nhưng mà cô bỏ trốn tức đồng nghĩa cô thừa nhận là mình làm hết.
Khu vui chơi
Hạ Đồng cùng Thi dắt tay Tiểu Lạc đi vào khu vui chơi, Dương Tử và Khiết Đạt đi phía sau cả hai cô. Chỉ là cả hai vừa vào khu vui chơi thì liền thu hút đám con gái.
-Đã bảo hai anh ở nhà rồi, xem xem...-Thi cau có liếc Khiết Đạt
Thi cùng Hạ Đồng biết trước hai anh mà đi cùng thế nào cũng có tình trạng như thế này mà, nên cả hai đã bảo hai anh không được đi cùng vậy mà kết quả...
-Làm sao anh an tâm để em đi một mình.-Khiết Đạt làm dáng vẻ mình vô tội
-Dù sao cũng lâu rồi chưa đi chơi, coi như giải khuây đi.-Dương Tử trầm ấm nói
-Chị hai... mình chơi tài lượn đi.-Tiểu Lạc hứng khởi chỉ về trò chơi tàu lượn
-Được...
Hạ Đồng mặc méo xẹo, cười không nổi.
Chơi tàu lượn xong Hạ Đồng phải chạy vào toilet ói một trận, Tiểu Lạc lại rủ cô chơi thảm bay, thế là đầu cô quay cuồng không biết trời đất đâu nữa. Rồi chơi gấp thú, Dương Tử siêu lắm nha được tới hai con mặc dù chơi đến hàng chục lần. Khiết Đạt cũng không tệ gấp được một con kitty rất dễ thương cho Thi.
Màn đêm buông xuống, khu vui chơi tràn ngập ánh đèn sáng bưng, bọn họ ngồi trên băng ghế đá, uống nước nghĩ mệt.
-Chị hai... Tiểu Lạc muốn ăn kẹo bông gòn.
Đang ngồi uống nước thì Tiểu Lạc chỉ về phía cổng khu vui chơi, sau đó nhanh thoăn thoắt chạy đi.
-Tiểu Lạc, chờ chị hai chị hai mua cho em.-Hạ Đồng vội đuổi theo
Hạ Đồng ra ngoài cổng mua kẹo bông gòn cho Tiểu Lạc, vừa xoay qua thỉ con gấu bông vủa Tiểu Lạc bị rơi ra đường. Tiểu Lạc liền chạy ra nhặt lấy, dây giày Tiểu Lạc lại sứt ra, thằng nhỏ ngồi lại buộc.
-Tiểu Lạc vào đây chị hai buộc cho.-Hạ Đồng đi ra kéo Tiểu Lạc
-Chị hai, em buộc mau lắm.-Tiểu Lạc không đứng lên
-Em...
-Cô ơi, cô đưa dư tiền.-bác bán kẹo bông gòn la lớn nói với cô
-Tiểu Lạc vào đi em, chị hai đi lấy tiền thừa, phải nhanh lên.-Hạ Đồng nghĩ đang đèn đỏ nên không ai chạy lên đâu nên cũng an tâm đi vào lề đường lấy tiền thừa
|
Chiếc xe hơi lao về phía Hạ Đồng, người trong xe kinh hoảng khi Hạ Đồng lại bỏ đi, tốc độ lại quá nhanh nên không dừng lại, chỉ còn... được, cứ coi như cho cô ta hiểu cảm giác mất người thân là thế nào.
_Rầm.
Một tiếng vang lớn đằng sau lưng Hạ Đồng truyền đến, Hạ Đồng cầm tiền thừa được thói lại mà ngây ngẩn, hơi thở cô gấp rút, không dám quay đầu lại.
Cô chỉ nghe được có người kêu lên mai gọi xe cấp cứu ngoài ra không nghe gì bởi vì mọi thứ lúc ấy với cô như sụp đổ.
Hạ Đồng khó khăn quay đầu nhìn, thấy cảnh tượng trước mặt cô suýt nữa là té ngã không đứng vững. Cô thở từng hơi nặng trịch, ánh mắt vô hồn không dám tin.
-Tiểu... Lạc... Tiểu... Lạc.... Tiểu Lạc...
Hạ Đồng lao về phía đám đông, nhìn Tiểu Lạc nằm trong vũng máu hơi thở cô như bị rút cạn, mọi thứ trước mặt cô đều đen tối u ám.
Dương Tử, Khiết Đạt và Thi kinh hoảng chạy ra ngoài cổng, chỉ nhìn thấy Hạ Đồng ngồi bệt xuống đất ôm Tiểu Lạc đầy máu trong lòng, tiếng khóc thê tâm của cô làm người khác cũng chua xót theo.
- - -
Trong bệnh viện, Hạ Đồng ngồi trên ghế, ánh mắt ảm đạm nhìn phòng phẫu thuật hiện đèn đỏ. Đã hai tiếng rồi, vì sao vẫ chưa ra?
-Hạ Đồng...
Từ lúc Tiểu Lạc xảy ra, Hạ Đổng cứ không nói không rằng, như một bức tượng gỗ vô hồn.
-Dương Tử...
Khiết Đạt gọi Dương Tử, sau đó đi đến chỗ khác nói chuyện.
-Lúc nãy Đình Hiên điện thoại nói Bạch Mai mất tích rồi.-Khiết Đạt nói
-Thật là đúng lúc.-Dương Tử lãnh đạm mở lời, toàn thân đều bị hàn khí bao quanh
-Camera ở khu vui chơi quay được, chiếc xe đó đích thị là xe của Bạch Mai.-Khiết Đạt nói tiếp
-Lặp tức đi tìm Trịnh Bạch Mai.-Dương Tử giọng ngoài lạnh lẽo thì chẳng còn gì, sau đó quay người đi lại phía Hạ Đồng
Khiết Đạt khẽ thở dài, như vậy cũng đủ thấy Dương Tử nhất định truy cứu chuyện này tới cùng, dù có là bạn bè ngăn cản Dương Tử chỉ e là cũng không được.
Dương Tử đau lòng nhìn Hạ Đồng, sau đó ôm cô vào lòng để đầu cô tựa vào ngực mình.
-Tiểu Lạc sẽ không sao đâu, em an tâm đi.
-Là ai làm?
Hạ Đồng nói, không có cảm xúc, không chút sức sống, làm sao cô không biết lúc nãy Khiết Đạt nói gì?
-Bạch Mai mất tích, chiếc xe đó tuy đã chạy mất khi xảy ra tai nạn nhưng điều tra được là xe của Bạch Mai.-Dương Tử ôm bờ vai của cô
Anh cảm nhận được cơ thể cô run rẩy từng đợt ngày càng mạnh mẽ.
Trải qua một thời gian dài, đèn đỏ kia cuối cùng cung tắt, bác sĩ cùng y tá đi ra.
Hạ Đồng vội vã đi đến kéo áo bác sĩ. Lời nói run rẩy hói:
-Bác sĩ, em tôi... thế nào rồi?
-Bệnh nhân mất máu quá nhiều, lại là trẻ em nên không chịu nổi... đã tử vong.-bác sĩ giọng đều đều
Cả thế giới như sụp đổ, Hạ Đồng tưởng chừng không thể nổi, liền lao về phòng phẫu thuật. Nhanh chóng ba người kia cũng đuổi theo.
Hạ Đồng vào thì thấy Tiểu Lạc nằm trên bàn mổ bị khăn trắng che lại, Hạ Đồng bước từng bước không vững vàng đi đến, kéo tấm vải trắng ra.
-Tiểu Lạc... em mau tỉnh lại đi... không được ngủ... không được ngủ... em có nghe không? Mau tỉnh dậy...-Hạ Đồng ra sức lay tay Tiểu Lạc
Nhưng mà cánh tay Tiểu Lạc đã lạnh ngắt, không cử động không mở mắt, nằm im lìm...
Thi đau lòng rơi nước mắt, dựa vào người Khiết Đạt, không thể nhìn thêm cảnh tượng đau lòng này.
Hạ Đồng thở từng hơi rối loạn, trước mắt tối sầm, cơ thể không còn sức lực mà ngất đi.
Dương Tử vòng tay đỡ lấy cô, Hạ Đồng cảm thấy vòng tay này dù rất ấm nhưng mà lòng cô lại lạnh ngắt, rất lạnh, lạnh không còn cảm giác.
|
Chương 141: Chỉ cần xuất hiện lúc cô cần anh nhất. -Là cô làm? Lăng Hạo giơ tay bóp cô Sa Sa, ánh mắt giăng đầy tơ máu như muốn ăn tươi nuốt sống Sa Sa -Cậu, nói... cái gì đấy?-Sa Sa khó thở dùng sức gỡ tay Lăng Hạo ra -Còn không nhận? Là cô tông chết Tiểu Lạc đúng không?-Lăng Hạo tăng lực thêm -Khụ, khụ... cậu mau buông tay ra... Sa Sa bị Lăng Hạo bóp cổ đến sắp không được nữa, sắc mặt tái nhợt không huyết sắc. Lăng Hạo hung hăng xô Sa Sa té xuống sàn. Được buông tha, Sa Sa hít một ngụm không khí vào lòng ngực mình. -Cậu điên gì thế?-Sa Sa quát -Tiểu Lạc là cô đụng chết đúng không?-Lăng Hạo ánh mắt nguy hiểm nhìn Sa Sa -Cậu... cậu nói cái quái gì thế? Tôi làm sao biết?-Sa Sa chột dạ, nhưng vẫn hếch mặt lên nói -Không phải cô nói chỉ muốn Hạ Đồng rời khỏi Dương Tử sao? Vậy sao cô lại hại chết Tiểu Lạc làm Hạ Đồng đau lòng, nói không chừng cái chết của Ân Di cũng do cô gây ra. -Lăng Hạo cậu đừng nói bậy, thằng nhỏ đó chết liên quan gì đến tôi, cái chết của Ân Di cảnh sát đã xác minh là ca nô bị trục trặc rồi còn gì.-Sa Sa mím môi, lo sợ trong lòng -Tốt nhất là như thế. Kim Sa Sa, đừng để tôi biết là cô lái xe, nếu không một mạng đổi một mạng. Lăng Hạo bỏ lại lời cảnh cáo đó thì bỏ đi trong màn đêm. Sa Sa thấp thỏm lo sợ trong lòng, cô ta nhất định không thể xảy ra chuyện, không thể để Lâm Hạ Đồng vui vẻ bên Dương Tử, Dương Tử là của cô ta. --- Bar Louis --- _Bốp Một tiếng đấm chói tai vang lên làm tiếng nhạc vốn sôi động tắt hẳn, tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng vang. -Ngay cả một cô gái cậu cũng không quản lí được để cô ta đi làm loạn.-Dương Tử túm cổ áo Đình Hiên, lời nói lãnh đạm u ám như Ma Vương tối cao -Dương Tử, tin tớ lần này, không phải Bạch Mai làm.-Đình Hiên không phản kháng -Không phải? Cao Đình Hiên, chẳng lẽ cậu còn không thấy sao? Bằng chứng rành rành trước mắt cậu kìa.-Dương Tử quát lớn -Dương Tử, xe đó là của Bạch Mai nhưng chúng ta chưa chứng minh được người lái xe là Bạch Mai mà. -Còn không phải cô ta? Cô ta làm Hạ Đồng chưa đủ đau khổ hay sao? Tiểu Lạc là mạng sống của Hạ Đồng, bây giờ Tiểu Lạc chết rồi, Hạ Đồng cũng không thiết sống. Dù cậu có là bạn tôi, thì Trịnh Bạch Mai nhất định tôi không bỏ qua dễ dàng. Dương Tử dứt câu liền hạ nắm đấm, không nhân nhượng giáng thẳng xuống mặt Đình Hiên. Mà Đình Hiên không phản kháng, để Dương Tử đánh mình, trong lòng Đình Hiên đang rối bời, nửa tin nửa ngờ, Bạch Mai có thể gây ra chuyện đó sao? -Dương Tử, đừng đánh nữa...-Khiết Đạt thấy tình thế không tốt liền can ra -Cậu cản tớ, tớ đánh luôn cậu.-Dương Tử hất tay Khiết Đạt ra -Em cũng nên nghe Đình Hiên nói chứ? Chưa chắc là Bạch Mai.-Thiên cũng vội đến ngăn -Còn không phải? Cô ta vừa mất tích thì xe của cô ta tông Tiểu Lạc, còn nói không phải?-Dương Tử như phát điên, ai nói cũng không nghe -Chẳng lẽ đánh Đình Hiên thì giải quyết được sao?-Khiết Đạt cũng phát bực, xô Dương Tử ngồi xuống chiếc ghế sô pha -Quản lý, đuổi tất cả hết đi.-Thiên nói với quản lý Nhanh chóng tất cả mọi người trong bar đều bị bảo vệ mời ra ngoài, nhanh chóng cả quán bar lúc nãy vốn nhộn nhịp ồn ào nay yên ắng tĩnh lặng. Tất cả nhân viên cũng rất biết điều, lui đi hết không dám ở lại xem. -Điều quan trọng là tìm ra Bạch Mai, như thế mọi chuyện mới sáng tỏa.-Khiết Đạt nói, mong Dương Tử bình tĩnh lại Dương Tử ngồi trên ghế sô pha, lí trí dường như bị ăn mòn, anh làm sao bình tĩnh được khi nhìn Hạ Đồng bây giờ không có một chút sức sống, cả ngày không nói không rằng nằm trên giường bệnh. _Choang Chai rượu vang nằm trên bàn bị Dương Tử một tay làm vỡ nằm trên sàn, chết lỏng màu đỏ sóng sánh văng tung tóe, cứ như máu chảy. -Cao Đình Hiên tôi nói cậu biết, nếu điều tra là Trịnh Bạch Mai gây ra, cho dù là cậu ra mặt tôi cũng không nể nang. Tốt nhất là không phải cô ta.-Dương Tử ánh mắt như loài sói hoang chỉ muốn nhào đến giơ vuốt tấn công Đình Hiên -Được, chỉ cần là Bạch Mai làm, tôi sẽ không can thiệp vào để cho cậu xử lý.-Đình Hiên đứng lên, lau vệt máu trên miệng mình -Hai người cậu thật là... đều là bạn cả mà, hà tất phải thế...-Thiên bất đắc dĩ nói -Đến cả người con gái của mình cũng không bảo vệ được, thì nói gì đến yêu cô ấy. Đột nhiên phía cửa truyền đến một giọng nói, đầy chế nhạo khinh bỉ. Dương Tử ánh mắt sắc lạnh âm u nhìn về phía cửa. Con người lặp tức càng u ám càng lạnh lẽo thêm. Lăng Hạo dựa người vào thành cửa, bỏ điếu thuốc trên tay xuống đất dẫm chân lên dập tắt, hai tay bỏ vào túi quần, từng bước tiến lại Dương Tử. -Tình yêu của mày, bao giờ cũng là đau khổ của người mày yêu. Dương Tử, đã bao giờ mày nghĩ, đó là lí do mày không có được tình yêu không?-Lăng Hạo nhếch mép cười nhạt Dương Tử hai tay siết chặt nghe răng rắc, cả người tản ra mùi vị nguy hiểm khó lường. -Lăng Hạo... đã là lúc nào mà còn nói kích nhau?-Đình Hiên không vui nói -Đó là sự thật, à, có lẽ trong mắt các người, lời nói của tôi bao giờ cũng chói tai.-Lăng Hạo không để ý, cười như không -Không phải như lúc trước tốt lắm sao? Chúng ta từng là một nhóm rất vui vẻ mà, vì sao nói trở mặt là trở mặt?-Thiên lên tiếng
|