Người Tình Nguy Hiểm
|
|
Chương 7.3
"Nếu có thể, anh muốn xem cả đời." Hôn tay cô, một đôi mắt anh tuấn thâm thúy lửa nóng.
Lòng của cô rung động, hắn đang tuyên thệ với cô sao? Rút tay bị hắn hôn về, Tương Bình cảm thấy cả người không được tự nhiên.
"Mỗi ngày đều xem người, có cái gì đẹp!"
"Đương nhiên mặt đẹp, không chỉ mặt, mỗi một chỗ của em anh đều cẩn thận thưởng thức, tỷ như vành tai của em, ngực của em, rốn của em, cùng với của em —" hắn cúi gần bên tai cô nói nhỏ đáp án.
"Đừng nói nữa!" Tương Bình mặt đỏ khô nóng đánh hắn, đại sắc lang sóng cuồng không kềm chế được này!
Tuy rằng biết rõ hắn là muốn xem bộ dáng thẹn thùng của cô, cho nên cố ý chọc cô, nhưng Tương Bình lại thiếu kiên nhẫn trộn lẫn chung với hắn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô không thích vui đùa luôn bị Lôi Đình Lạc đùa ngang ngược, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, cuối cùng luôn bị hắn khiến cho cảm xúc cao vút.
Kỳ thật ngay từ đầu cô đã cố ý đón ý hùa theo hắn, nếu hắn muốn nhìn cô cười, cô sẽ cười cho hắn xem, nhưng Lôi Đình Lạc hình như thấy được hư tình giả ý sau tươi cười của cô, từng bước một lấy ra mặt nạ của cô, khiến tính tình chân thật của cô không thể tránh né, không có toan tính chăm sóc, hắn ngược lại cao hứng. Người đàn ông này thật là khiến người không thể nắm lấy được!
Giữa trưa, dùng cơm xong, Lôi Đình Lạc thay đổi quần áo tính ra ngoài.
Ngồi ở trước bàn trang điểm, Tương Bình cố gắng tự hỏi nên dùng lý do gì thuyết phục Lôi Đình Lạc mang cô đang đi theo, cô biết Lôi Đình Lạc muốn bàn bạc với người mua lớn nhất Đài Loan, trường hợp này bình thường không thể thiếu trường hợp nóng nảy, Lôi Đình Lạc khẳng định sẽ không để cô giao thiệp với trường hợp nguy hiểm, nhưng chỉ có đi theo hắn, cô mới có thể biết ám hiệu tiếp xúc và địa điểm giao dịch của hai bên mua bán.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết phải chờ tới khi nào?
Cô đang sốt ruột tìm không thấy lý do, không thể tưởng được Lôi Đình Lạc đi đến phía sau cô, cúi người ở bên tai cô nói: "Bây giờ đi ra ngoài mặc nhẹ nhàng một chút, tốt nhất mặc quần dài."
Cô kinh ngạc, nhìn hắn trong kính nghi hoặc nói: "Em cũng đi?"
"Không muốn sao?"
"Em muốn đi." Cô kiên định nói.
Nhẹ hôn lên má cô. "Vậy mau chuẩn bị đi!"
Thật không ngờ thuận lợi như vậy! Cô nhanh chóng thay đổii quần dài và áo, một thân trang phục gọn gàng không giống với trang phục thục nữ mọi khi, mà dáng thon thả của cô cũng bày ra không sót dưới bộ trang phục này.
|
Lúc này Lôi Đình Lạc từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô "Nhìn dáng vẻ này của em cũng thực sự làm anh động lòng, thoạt nhìn rất có hương vị nữ cảnh (cảnh sát)."
Hai chữ nữ cảnh tự dưng thốt ra làm cho cô run sợ. "Anh nói bậy bạ gì đó?" Đẩy tay hắn ra, cô ngồi vào trước bàn trang điểm giả bộ chải đầu, cảm thấy lo lắng có làm cho hắn nhìn ra cái gì hay không?
Vì nhẹ nhàng, cô quyết định không mang trang sức gì, ngay cả đồng hồ quả quýt ngày thường hay mang cũng có ý cất lại, nhưng mới để vào trong hòm liền bị Lôi Đình Lạc ngăn cản, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đừng tháo xuống." Hắn nhẹ giọng mệnh lệnh, từ trong tay cô tiếp nhận, lại mang lên cho cô lần nữa. "Đáp ứng anh, mọi lúc mọi nơi đều mang đồng hồ quả quýt này, trừ bỏ anh, đừng để cho bất luận kẻ nào chạm vào đồng hồ của em."
Vẻ mặt cô khó hiểu, đối với vẻ kiên trì nghiêm túc của hắn sinh ra nghi hoặc, muốn từ ánh mắt của hắn tìm ra thứ dấu vết để lại gì, không thể tưởng được hắn lại gợi cảm cười nói: "Đây là vật tình yêu anh tặng cho em, không thể lấy xuống, nếu em không đeo, hoặc để cho những người khác chạm, anh sẽ ghen, biết không? Sẽ ăn dấm chua rất lớn." Hắn làm như sủng nịch lại mang theo uy hiếp xấu lắm, khiến cô không thể kháng cự, đành phải nương theo.
Đi theo Lôi Đình Lạc, cô rốt cuộc có cơ hội xem trộm tin tức mua bán giao dịch, vì tránh né cảnh sát lùng bắt, bọn họ sử dụng ám hiệu riêng để xác nhận thân phận lẫn nhau, cảnh sát vẫn không thể phá hoại tổ chức mua bán này, nhưng nếu có ám hiệu, tình huống sẽ khác.
Đối phương đến đây mười mấy người, mỗi người đều mang súng, từ kỷ luật nghiêm cẩm của bọn họ để phán đoán, nhìn ra được đều từng được huấn luyện, cũng không hồ đồ, ở sau lưng bọn họ khẳng định có tổ chức khổng lồ.
"Lão đại, chúng tôi bắt được một người nằm vùng." Một gã thủ hạ bẩm báo.
Lão đại đối phương híp mắt hung ác sắc bén, trầm giọng nói: "Mang lại đây."
Tương Bình cảm thấy kinh ngạc, nguyên lai bên trong người của đối phương cũng có nằm vùng, nói như vậy là đồng hành với cô rồi.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ chộp tới một gã đàn ông, hung hăng đem hắn đẩy ngã trên mặt đất. Gã đàn ông đó vẻ mặt hoảng sợ, hai tay bị dây thừng trói chặt, không ngừng mà nhìn quanh bốn phía.
"Lá gan không nhỏ, dám đến nằm vùng." Lão đại đối phương lộ ra sắc mặt độc ác, ngồi xổm trước mặt gã đó lạnh lùng chất vấn."Mày tiết lộ ra bao nhiêu tin tức? Người tiếp ứng với mày là ai?"
Người đàn ông đó phun nước miếng lên mặt đối phương, lập tức bị đánh một quyền, làm gẫy răng, miệng chảy đầy máu loãng.
"Dẫn nó đi xuống!" Lão đại đối phương quát, hai gã thủ hạ lập tức tiến lên bắt hắn, lại không nghĩ rằng người đàn ông đó đột nhiên phản kích, không biết khi nào hắn buông lỏng dây thừng ra, cầm dao nhỏ đâm bị thương một gã thủ hạ trong đó, cũng lấy quyền cước đánh tên còn lại.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lôi Đình Lạc tiến lên dễ dàng chế phục hắn, không chút do dự hướng đầu hắn nả một phát súng.
Tức thì máu bắn tung toé văng khắp nơi, người đàn ông a một tiếng rồi ngã xuống đất.
Tương Bình bị một màn trước mắt này khiếp sợ đến nói không ra lời, Lôi Đình Lạc không lưu tình chút nào giết hắn, giống như giết một con kiến, mà hắn chính là lạnh lùng nhìn người liếc mắt một cái, không có biểu tình gì.
|
"Hừ! Có lợi cho hắn, đem hắn đến phía sau núi chôn." Lão đại đối phương hướng những người khác hạ lệnh.
Lôi Đình Lạc thu hồi súng, hướng đối phương lạnh nhạt nói: " Bên anh lẫn người vào nằm vùng, điều đó sẽ liên lụy chúng tôi."
"Thật xin lỗi, đây là sơ suất của chúng tôi nhưng anh yên tâm, chúng tôi sẽ thu thập tàn cục."
"Chờ mấy người sạch sẽ rõ ràng hãy bàn lại vụ mua bán này, chúng tôi đi." Hắn xoay người, thủ hạ khác cũng rời đi theo.
Tương Bình vẫn kinh hồn chưa định để cho Lôi Đình Lạc ôm lên xe, dọc theo đường đi, cảnh tượng máu bắn tung toé văng khắp nơi kia ở trong đầu cô không biến mất được.
Cô rốt cục thấy được sự tàn nhẫn và vô tình của Lôi Đình Lạc, nếu cho hắn biết mình cũng là nằm vùng, chỉ sợ cũng là loại kết cục này. Ông trời! Cô làm sao có thể gặp phải người đàn ông tội ác tày trời này?
Lôi Đình Lạc đã thấy hết toàn bộ khiếp sợ và cảm xúc xoay chuyển của cô, đừng nói cô vừa lên xe liền thái độ lạnh nhạt, ngay cả thân mình đều bài xích hắn, không chịu tới gần.
Hắn thở dài, nhỏ giọng nói: "Nếu không giết hắn, hắn sẽ phải chịu khổ hình tàn bạo vô cùng, đến lúc đó muốn chết đều không được."
"Hả?" Cô quay đầu nghi hoặc trừng mắt hắn.
"Ở trong tổ chức bọn họ, nếu bắt được nằm vùng, vì muốn tra ra đối phương biết bao nhiêu và tiết lộ bao nhiêu cơ mật, sẽ dùng các loại thủ đoạn tàn nhẫn bức cung, khiến cho người nọ sống không bằng chết, nhưng tuyệt đối không chết được, chờ bức cung ra bọn họ mới có thể giết người. Muốn giải trừ nỗi thống khổ của hắn, cách duy nhất chính là khiến cho hắn không báo động trước mà chấm dứt sinh mệnh." Lôi Đình Lạc chậm rãi nói xong.
"Anh. . Là vì như vậy, cho nên giết hắn?"
Hắn không trả lời, chỉ là trầm mặc nhìn phía trước, Tương Bình ở bên cạnh nhìn hắn, thực kỳ dị, cô tựa hồ cảm ứng được tâm tình của hắn, chấm dứt sinh mệnh một người đúng là một loại lựa chọn bất đắc dĩ không thể làm sao.
Cô lại bị mê hoặc lần nữa, rốt cuộc hắn là cái hạng người gì? Hắn vừa chính vừa tà, thực khiến cho người ta không rõ cũng đoán không ra thế nào…
Cô bắt đầu hoài nghi một chuyện.
Trong một tháng nằm vùng này, cô thu hoạch không ít tin tức, bởi vì tất cả đều quá thuận lợi, khiến cô nảy sinh ý tưởng kỳ quái, có đôi khi cảm thấy Lôi Đình Lạc là cố ý tiết lộ cơ mật cho cô, nhưng lại nhìn không ra Lôi Đình Lạc có gì khác thường, có khả năng hay không. Tương Bình tự lắc đầu với mình, giễu cợt mình đa tâm vô nghĩa. Hắn là phần tử hắc đạo, chính tà bất lưỡng lập (không cùng chung), có lẽ là cô quá khẩn trương, đối mặt người đàn ông nguy hiểm này, ngay cả mình đều trở nên bị thần kinh.
"Tương Bình?"
"Vâng?" Cô hoàn hồn, cục trưởng kêu to kéo suy nghĩ của cô quay về.
"Sao lại ngẩn người, vừa rồi tôi nói cô nghe được không?"
"Thực xin lỗi, tôi không để ý." Cô áy náy xin lỗi.
"Không sao, cái này cũng khó trách, mặc cho ai nghe xong tin tức như vậy đều sẽ cao hứng không tập trung."
Cô buồn bực, không hiểu ý tứ của cục trưởng.
|
Chương 8.1:
"Tôi nói cô làm rất tốt, hành động càn quét lần này phá và bắt được một lượng lớn thuốc phiện cùng tội phạm, cấp trên cực kỳ cao hứng, sau khi nhiệm vụ kết thúc cô liền chuẩn bị thăng chức, về phần tôi, rất hy vọng đạt được vị trí cục trưởng tổng cục." Cục trưởng vui cười.
"Bắt giữ tội phạm là chức trách tôi nên làm, thăng chức hay không không sao cả."
"Nói cũng không phải nói như vậy, chúng ta thăng chức cũng là phúc của nhân dân, có nhân tài vĩ đại như cô đảm nhiệm chức vụ quan trọng, có thể cống hiến cho nhân dân càng nhiều, nữ tổ trưởng trong giới cảnh sát từ trước đến nay rất ít, tôi nghĩ thăng cô làm tổ trưởng sẽ khích lệ những nữ cảnh viên khác."
"Cám ơn cục trưởng." Cô đạm cười.
"Rất nhanh thôi, chờ cô hoàn thành nhiệm vụ lần này, tôi lập tức đề cử cô thăng chức với cấp trên, mặt khác — không biết chuyện con chip kia, cô tiến hành như thế nào?" Cục trưởng dương ánh mắt chờ đợi, hy vọng nghe được tin tức tốt.
"Ở trong đoạn thời gian tôi nằm vùng này, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Lôi Đình Lạc có tiến hành hoặc nói tới gì về chuyện con chip, tôi suy nghĩ.. . Có lẽ con chip kia căn bản không ở trong tay hắn."
"Sẽ không, tuyệt đối ở trên tay hắn."
"Nhưng chỗ tôi có thể tìm đều tìm, ngài nói trước khi tôi mất trí nhớ từng nói bị Lôi Đình Lạc đánh cắp con chip, nhưng tôi đoán có lẽ... Tôi nói cũng không chính xác."
"Không có khả năng, ở trong trạng thái của cô lúc đó sẽ không phải nói sai."
Tương Bình sửng sốt hạ."Không cần phải nói sai?"
Cục trưởng tạm dừng một lát, lập tức sửa miệng cười nói: "Ý của tôi là. . . Cô là cảnh viên trung trinh, sẽ không tính sai, không cần xem Lôi Đình Lạc, theo tôi thấy hắn là cố ý giấu con chip rồi, nếu cô thêm chút thủ đoạn với hắn, dùng vũ khí của phụ nữ rót canh mê với hắn, nghĩ biện pháp moi ra tin tức con chip."
Tương Bình mím môi dưới."Kỳ thật tôi ở nơi đó sưu tập tình báo đã đủ nhiều, kế tiếp năng lực của tôi không thể đạt được, tôi căn bản không thể gặp Chu Siêu một mình, đương nhiên cũng không có biện pháp tìm ra tổng bộ tổ chức của trùm thuốc phiện; mà con chip kia ngay cả bọn họ cũng không biết tin tức, hẳn là sẽ không cần lo lắng rơi vào tay người có dã tâm, hơn nữa tôi lo lắng từ lâu rồi đã bị lộ thân phận."
"Lôi Đình Lạc hoài nghi cô?"
"Không biết. . . Trước mắt hẳn là còn không có." Cô không thể khẳng định.
"Không có là được, chỉ cần hắn đối tốt với cô giống như trước, cũng không cần nghĩ nhiều lắm, so với suy nghĩ điều này, không bằng bỏ thêm chút công phu tìm ra tin tức con chip."
"Nhưng —"
|
"Đừng nói nữa." Cục trưởng vẫy tay ngăn lại, nghiêm khắc mệnh lệnh. "Nhất định phải tìm ra con chip, đây là mệnh lệnh của cấp trên, con chip tuyệt đối ở trong tay Lôi Đình Lạc, khẳng định hắn giấu con chip ở một nơi rất ẩn mật, tôi lệnh cho cô nhất định phải tìm ra."
"Vâng . . ." Tương Bình nuốt vào lời còn muốn nói, tuy rằng không cùng ý kiến, nhưng mệnh lệnh của cấp trên khó trái.
Cục trưởng dịu sắc mặt đi, cười chụp bả vai của cô. "Tôi cũng không muốn nghiêm khắc đối với cô như vậy, chỉ cần cô tìm con chip ra giao cho tôi, tôi nhất định xin phép cấp trên cho cô nghỉ phép dài hạn, đến lúc đó cô muốn ra nước ngoài hay là làm một chuyện gì cũng có thể, tôi biết nhiệm vụ này gây cho cô áp lực rất lớn, nhưng đây không chỉ vì chính nghĩa, cũng vì cha cô, đừng quên đây là tâm nguyện chưa xong của ông ấy nha! Hơn nữa sau khi nhiệm vụ kết thúc cô cũng có thể hợp lại với Đinh Húc Nhâm, như vậy không phải tốt lắm sao?"
Nói tới Đinh Húc Nhâm, trong lòng cô căng thẳng, mình không phải thân hoàn bích, huống chi tất cả với hắn cô căn bản nghĩ không ra, đã không có khả năng nối lại tình cũ với hắn. Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ để trong lòng nói không nên lời.
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp tra ra tin tức của con chip."
"Thế này mới đúng, tôi chờ tin tức tốt của cô."
Chấm dứt cuộc nói chuyện, tránh né tầm mắt người khác lặng lẽ rời đi, tâm tình của cô càng trầm trọng .
Cô không rõ là con chip đã mất tích vì sao nhất định phải tìm ra, nếu sợ nó rơi vào tay người dã tâm, như vậy không cần tìm ra không phải rất tốt, vì sao cục trưởng kiên trì nhất định phải tìm ra con chip?
Cô càng ngày càng sợ hãi ở bên cạnh Lôi Đình Lạc, càng lâu đáy lòng lại càng cảm thấy bất an, cô sợ sự ôn nhu săn sóc của hắn sẽ làm mình trầm mê, cũng lo lắng cho mình lâu ngày sẽ sinh tình. Cô cực kỳ rõ ràng mình nên phòng thủ đúng mực, một khi đối với cảm tình của hắn liền muốn ức chế nó, nhưng cô không biết ở trong ngực Lôi Đình Lạc, mình còn có thể chống đỡ bao lâu?
※※※
Tất cả người đứng đầu của tổ chức đang tập hợp ở hội nghị triển khai ba tháng một kì, thảo luận ích lợi phân phối, đây là thời khắc mẫn cảm nhất cũng là dễ dàng xúc động nhất, hiện trường tràn ngập không khí nóng nảy.
"Chu lão đại, buôn bán càng ngày càng khó làm, nếu ích lợi lại rơi chậm, các anh em sẽ có ý kiến."
"Đúng vậy, lão đại, ngài nói muốn hạ một thành, một thành này là không ít tiền!"
Chu Siêu mắt lạnh trừng, tạm thời áp chế ồn ào, hắn chậm rãi nói: "Thu vào của một quý này đã bị giảm bớt, so với quý trước thiếu gần ba thành, mấy người buôn bán như thế nào?"
"Không có biện pháp nha lão đại, lần này vài cái "Sạp" của chúng ta đều bị cảnh sát truy bắt, có thể nói là hàng mất binh thiệt."
"Hiện tại các cậu làm thế nào, đã vậy còn quá sơ suất bị cảnh sát giam!" Chu Siêu vẻ mặt bất mãn, mắt ác đảo qua, bắn về phía Hùng Bưu bình thường thích lớn tiếng thét to nhất hôm nay lại thần kỳ im lặng. "Hùng Bưu, cậu có lời gì muốn nói?"
|