Nguyệt Lại Vân Sơ
|
|
Phương Thanh nghe những lời như thế thì trong lòng giật thót. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía người nói chuyện. Chỉ thấy kia Cực Thiên Lệnh chủ ngồi an vị cách đó không xa, hai tay ôm đầu tựa hồ khổ não vạn phần. Vì bê bết máu tươi làm cho gương mặt nó vốn đã hung ác lại càng đáng sợ. Nó nhận thấy có người đi vào bèn ngước mắt nhìn, lập tức cười nói: “Hà hà, hay, cuối cùng còn có một khối có thể sử dụng.”
Tức giận bùng cháy như lửa, Phương Thanh nào còn có tâm tư suy ngẫm chiêu thức. Nàng cứ thế vung kiếm chém thẳng tới.
Mắt thấy kiếm phong kia sắp chém trúng đầu Lệnh chủ thì lại bị một ma lực vô hình cản lại. Lệnh chủ ngửa đầu, thong thả cười nói: “Kiếm này là dùng ma lực của ta gọt rũa thành, há có thể làm thương tổn ta?”.
Nó vừa dứt lời bèn vung tay lên. Phương Thanh lập tức cảm giác lòng bàn tay bị đâm đau, nhưng lại không sao cầm nổi kiếm. Nàng tự biết không địch lại liền bỏ Tang Uyển kiếm mà lui người lại đến bên cạnh Lâm Xuyên. Giờ này khắc này, tâm niệm của nàng đã sớm thành tro bụi, ý chí chiến đấu mềm nhũn. Nàng hoàn toàn không để ý đến tình cảnh của mình, đưa tay ôm lấy Lâm Xuyên, cẩn thận nhìn vết thương.
Phương Thanh nhìn Lâm Xuyên trong lòng, trong thoáng chốc cảm giác như chính mình đang trở lại thời điểm khi lần đầu tiên thấy hắn. Lớp vảy đỏ loang lổ phủ khắp da thịt hắn, kinh mạch dưới lớp vảy ẩn hiện đan xen huyết sắc. Hai tròng mắt hắn khép hờ, hơi thở thoang thoảng yếu ớt như tơ. Ngực phập phồng như có như không, chỉ sợ hô hấp một lần nữa là sẽ yên lặng vĩnh viễn.
Lệnh chủ nắm Tang Uyển bảo kiếm đứng dậy, cũng không thèm công kích mà chỉ cười nói:
“Thật vô dụng, bổn tọa vừa rồi không cẩn thận bóp chết ma loại của hắn. Lúc này tâm mạch hắn nát hết không còn cứu được”.
Phương Thanh cả kinh, trong óc chợt tỉnh táo. Nàng đưa tay ấn trên lồng ngực của hắn mà ra lệnh: “Uyên Trừng! Kính Ánh!”.
Tuy nhiên, đáp lại nàng là ánh sáng cả phòng lập lòe. Đang sáng sủa rạng rỡ bỗng nhiên nhấp nháy.
“Bổn tọa không phải đã nói không cứu được sao.” Lệnh chủ thong thả đi tới bên cạnh bọn họ mà tức giận than thở: “Thật vất vả mới tìm được thân thể hợp ý, bổn tọa cũng rất đau lòng a. Chỉ trách hắn không nên đối nghịch với bổn tọa . . . Tuyệt cảnh, ngươi hẳn là không có ngốc như vậy chứ?”.
Phương Thanh im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi mở miệng, “Hắn là đồ đệ của ta, điều hắn làm đều là do ta dạy dỗ. Tự nhiên so với hắn thì ta càng ngốc!” Nàng vừa nói dứt liền đứng dậy, ma khí quanh thân dày đặc, đột nhiên sinh ra hàn ý. Một lớp băng sương hơi mỏng phủ lên lông mày và lông mi nàng càng tôn lên sự lạnh lẽo trong thần sắc của nàng.
Lệnh chủ thấy thế, bất đắc dĩ thở dài, “Quả thật là thầy trò. Vào thời khắc quan trọng đều gửi gắm hy vọng tại ma loại sao. . . Đừng đần độn!”
Nó vừa nói dứt, trên người chợt tràn dâng một luồng chấn khí quét ra tứ phía. Phương Thanh chợt thấy ngực căng thẳng, dường như bị một cỗ lực lượng vô hình chèn khắp toàn thân, nửa người không thể động đậy.
“Ta là chủ nhân của Cực Thiên, thống ngự quần ma. Muốn thao túng ma loại là cực kì đơn giản. Lấy sức mạnh của ma loại chống đối lại ta thì thật là quá ngây thơ!” Lệnh chủ vừa nói vừa đi tới trước mặt Phương Thanh, nhẹ nhàng nhấc người của nàng lên “Trong vòng ma chướng của ta thì phép tiên bị phong bế, ma loại bị quản chế. Quyền sinh quyền sát, tất cả đều trong tay ta. Ta đã đồng ý với tiểu tử kia, hứa giữ lại diện mạo cho các ngươi. Hôm nay, ngươi liền đi theo hắn thôi!”.
Phương Thanh lúc này đã sớm mất hết can đảm, càng không có nửa phần ý định phản kháng. Nàng từ bỏ giãy dụa, đôi mắt nhắm lại.
Lệnh chủ lạnh lùng cười một tiếng, đang muốn dùng sát chiêu. Đột nhiên, mấy đạo hồng quang cắt qua không khí gây ra tiếng vo ve rất nhỏ. Lệnh chủ thấy trên cánh tay đau nhức nên không thể không buông lỏng tay ra. Nó cúi đầu, chỉ thấy vết thương của mình là ba miếng vảy đỏ dính vào. Nó hơi kinh ngạc, trên mặt lại hiện ra sự vui vẻ. Nó nhìn về phía người công kích mình mà khen ngợi: “Bị thương nặng đến thế mà còn có thể gây ra vết thương cho bổn tọa. Coi như có thể dùng đươc . . .”.
Phương Thanh phục hồi tinh thần mãnh liệt, nàng nhìn theo ánh mắt của Lệnh chủ.
Lâm Xuyên vốn dĩ gần chết lại đứng lên. Con ngươi hắn đỏ thẫm như máu, đã sớm mất vẻ tỉnh táo. Hiển nhiên ý thức không rõ ràng mà chỉ là dựa vào một ý niệm chấp nhất để ra tay công kích.
“Lâm Xuyên!” Phương Thanh không khỏi hô lên thành tiếng.
Lâm Xuyên nghe được một tiếng kêu gọi kia, thân thể có hơi chấn động. Huyết sắc trong mắt hắn hơi hơi nhạt đi, trong âm thanh yếu ớt thầm giấu sự ôn nhu: “Sư phụ. . .”. Một tiếng gọi này đã gợi lại bao nhiêu tâm tư. Trong lòng Phương Thanh mềm nhũn, chỉ không ngừng rơi lệ xuống. Mắt thấy hắn lại sắp ngã, nàng nhanh chân chạy tới đỡ hắn vào trong lòng.
“Lâm Xuyên. . . Lâm Xuyên. . .” Nàng không biết chính mình có thể làm gì, chỉ có thể nhiều lần gọi tên của hắn.
Hắn gắng gượng tỉnh táo, cẩn thận tinh tế nhìn nàng, thử hỏi thăm dò: “Sư phụ? . . . . . . Trí nhớ. . . của người ….”.
Nàng rơi lệ gật đầu, nghẹn ngào nói không ra lời.
Hắn khẽ nhướn mày, cố hết sức nắm lấy cổ tay của nàng mà nói đứt quãng: “Đi. . . mau . . . Rời đi. . .”.
Nàng rưng rưng lệ mà cười, lắc đầu bảo: “Ta không đi đâu cả”.
“Không được. . .” Ngữ khí của hắn đặc biệt kiên định “Ta. . . xin người. . . chạy mau. . .”
Nàng vui vẻ rạng ngời “Ta thật vất vả khôi phục trí nhớ thì chàng lại muốn ta đi, đây là đạo lý gì vậy?” Nàng khẽ nâng gương mặt hắn nói tiếp “Chúng ta không phải đã ước hẹn sao? Chàng đi đâu thì ta đến đó . . .”
Lâm Xuyên đã không còn sức nói chuyện, chỉ là nhìn nàng, khắp nơi đau đớn.
“. . . Đồng ý với ta, bất kể sinh tử, sẽ không xa rời nhau.” Phương Thanh dứt lời, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của hắn.
Huyết khí tanh ngọt, chậm rãi thấm vào răng môi. Sự đau thương xen lẫn nỗi mừng rỡ, đã gián tiếp vuốt ve an ủi, làm cho người ta rơi lệ.
Hắn chậm rãi nhắm mắt, theo đuổi tâm tư của mình. Tình thế như thế nào thì hắn đã hoàn toàn không muốn suy nghĩ. Nội tâm mãnh liệt và khát vọng đã sớm vượt qua một thoáng ý nghĩ hy sinh bản thân. Đồng sinh cộng tử, có gì không thể? Đôi lòng cùng vui vẻ, đã không tiếc nuối. . .
Một bên, Lệnh chủ nhìn hai người bọn họ, lại cũng im lặng. Nó đứng yên chỉ chốc lát, rồi cất bước tiến lên. Nhưng thấy rõ trong lúc nó đi đó thì huyết nhục trên người không ngừng rơi vãi. Xương trắng chen lẫn dần dần mà lộ hết làm sự đáng sợ càng nhiều hơn lúc trước.
“Tình yêu chân thành thật sự khiến cho người ta không đành lòng. Nhưng mà bổn tọa đã không còn thời gian nhẫn nại nữa, cũng không còn thời gian để mà lựa lựa chọn chọn!”
Lệnh chủ nói xong liền giơ tay chụp vào Phương Thanh, muốn đoạt thân thể nàng. Đúng vào lúc này thì Thương Hàn tung người mà đến. Hắn cao giọng hô: “Minh quang động chiếu, kính giới khai giải!”.
Chùm sáng mạnh mẽ như một tấm lá chắn, trong nháy mắt cản tay Lệnh chủ lại.
Lệnh chủ nhìn thấy Thương Hàn thì lên tiếng bật cười “Ha ha, thì ra là ngươi! Tới rất đúng lúc!”.
Đang khi nó nói chuyện thì ma chướng bên trong phòng trở nên dày đặc. May mà Thương Hàn thân thể ở nơi khác nên ma chướng cũng không thể áp chế pháp thuật của hắn. Thương Hàn xuất vờ một chiêu rồi thối lui đến bên cạnh Phương Thanh và Lâm Xuyên. Hắn nhìn thoáng qua tình thế của Lâm Xuyên mà cũng không nói gì, cũng không bàn bạc cứ đưa tay liền chụp lên ngực Lâm Xuyên trực tiếp hô: “Tiềm tịch! Kính Ánh!”.
Phương Thanh nghe hắn hô một tiếng này thì ngạc nhiên: “Sư huynh. . . huynh. . .”.
Thương Hàn nhướng mày, cũng không nói gì, chỉ là lạnh lùng bảo: “Đi!”.
Hắn vừa dứt lời thì vẫy tay gọi một trận cuồng phong cuốn lấy hai người Lâm Xuyên và Phương Thanh đưa ra ngoài cửa. Tiện đà hắn đứng dậy, chắn cửa.
Lệnh chủ đầy vẻ khinh miệt mà nói: “Hừ! Chẳng qua chỉ giống như kính ảnh hư ảo mà vẫn còn gắng sức xuất ra ‘Kính Ánh’ pháp, coi như bổn tọa không buồn giết ngươi thì ngươi cũng chống đỡ được bao lâu!”.
Đúng như Lệnh chủ nói, thân hình Thương Hàn dần dần mơ hồ, một số gần như trong suốt. Nhưng thần sắc hắn lại lộ vẻ coi thường, hắn nhìn kẻ trước mắt kia cơ hồ chỉ còn lại có khung xương mà nói: “Sau khi ta chết, mà cuối cùng ngay cả một thân thể ngươi có thể đoạt xác cũng không được . . . Cuối cùng là ta thắng!”.
Lệnh chủ nghe vậy thì cắn răng trợn mắt. Hắn vung kiếm cắt hư ảnh kia ra, khàn giọng giận dữ hét: “Tiện chủng! Bổn tọa sao lại thua ở trên tay ngươi!” Nó mắng xong liền tung người ra ngoài, nhằm thẳng hướng Lâm Xuyên và Phương Thanh đi tới.
Lâm Xuyên chịu Kính Ánh thuật, đúng là mạch sống hồi phục trong một thời gian. Phương Thanh biết Lệnh chủ tất là hướng về phía thân thể Lâm Xuyên mà đến, cuống quít nghĩ muốn ngăn cản. Nhưng với nàng hôm nay thì có thể lấy cái gì để ngăn cản?
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì kiếm khí cứng rắn đồng thời với ánh sáng kính quang, phô thiên cái địa mà đến. Âm thanh nữ nhân trang nghiêm lay động khắp vòm trời:
“Yêu ma vô sỉ! Đối thủ của ngươi là ta!”
Ngay khi đang nói, một đạo kiếm quang như sét đánh xuống, cứ như thế nhằm một cánh tay của Lệnh chủ chém tới. Lệnh chủ hơi sợ hãi, nhanh chóng lui lại tránh né, cắn răng bảo: “Thiên Vân. . .”.
Người vừa tới, đúng là Thiên Vân trưởng lão của Dịch Thủy Đình. Bà dẫn một đám đệ tử phi thân mà đến, trường kiếm trong tay, gương sáng lơ lửng trên không, khí thế thật phi phàm. Bà đánh giá một lượt kẻ trước mắt rồi khinh thường nói: “Hừ, hay cho một bộ dáng quỷ quái, sao coi ngươi là người được! Còn không mau nhận lấy cái chết!”.
Lệnh chủ giận dữ, đang muốn tấn công thì nghe phía sau có người mở miệng, nói tôn kính: “Lệnh chủ không cần để ý tới bọn họ, tạm thời đoạt xác trước!”. Lệnh chủ nghe vậy thì quay đầu lại. Chỉ thấy Dạ Điệt hai tay nâng một khối thân thể, đúng là Thương Hàn.
Thiên Vân thấy thế, đang muốn ra chiêu ngăn cản. Cũng không nghĩ có một cỗ ma lực cường đại đã quét ra bốn phía, hóa thành ma chướng chí cường làm nhiễu loạn tiên pháp.
“Bổn tọa lại lưu lạc đến nỗi phải dùng khối thân thể này sao?” Lệnh chủ nhìn Thương Hàn hơi thở yếu ớt, cười nhạt.
“Chúa thượng yên tâm. Thuộc hạ đã sớm lại khống chế được ma loại trong cơ thể hắn, tạm ngăn chặn tâm mạch hắn. Lúc này chẳng qua hắn bị hôn mê thôi. Càng may mắn Bảo Kính của hắn đã trừ được nên Lệnh chủ đoạt xác sẽ không bị trở ngại. Tình thế như vậy, xin chúa thượng lấy đại cục làm trọng!” Dạ Điệt nói cung kính. Lệnh chủ cười thoải mái vài tiếng, quay người vung kiếm triệu xuất ra trăm ngàn yêu ma tạm thời ngăn cản đám người Thiên Vân. Ngay sau đó, trên người của nó dấy lên ngọn lửa đen tối tăm, trong nháy mắt đã đốt sạch cốt nhục thân thể không còn nguyên vẹn của bản thân. Tam hồn lục phách cùng với Tinh Nguyên nội đan hóa thành một đạo u quang nhập vào trong cơ thể Thương Hàn.
Thấy đoạt xác đã xong, Dạ Điệt cũng không ở lại lâu. Hắn giương hắc bào lên phun ra màn sương đen như tấm trướng, bỗng nhiên làm biến mất bóng dáng của hắn và Thương Hàn. Mọi người thấy tình trạng đó đều giận dữ. Nhưng trong nháy mắt đã thất lạc bóng dáng bọn họ nên truy theo không kịp.
~ Hết Chương 32~
Tác giả lảm nhảm:
[ Na Chích: quả nhiên là tiền truyện siêu dài . . . . . . Thương Hàn đúng là có số làm nam chính mà, ngươi tính xem nam chính chính của truyện phải làm thế nào đây! ]
[ Lâm Xuyên: T_T không phải con ruột mà! ]
[ Thương Hàn: = = ngươi thấy rõ rồi chứ, nghe nói con ruột còn bị ngược kinh hãi hơn. ]
[ Hồ Ly: . . . . . . Mua ha ha ha ha. . . . . . sao ai cũng hiểu tôi vậy nhỉ. . . . . . làm tôi ngượng quá đi ~~~]
[ Na Chích: ta PIA! ! ! ]
*PIA: giết =)))
|
Kết thúc
Một giấc ngủ thật dài và sâu biến những việc trong quá khứ thành hư không nhạt nhòa như ảo cảnh trong mơ. Lúc Lâm Xuyên mơ màng tỉnh dậy thì hoảng hốt do không biết mình đang ở đâu. Trong khi hắn còn đang cực kì mông lung thì một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến:
“Tiểu Xuyên Nhi.”
Tiếng gọi ấy khiến hắn bất chợt tỉnh táo hoàn toàn. Hắn lo lắng không yên nhớ lại lão đầu Cực Thiên, bộ mặt dữ tợn ấy tựa như đang ở ngay trước mắt. Bất chấp việc thân thể không còn chút sức lực, hắn lập tức ngồi dậy đề phòng.
Nghi Huyên đang ngồi bên giường thấy thế thì giật mình, vội vàng bắt lấy tay hắn, khuyên nhủ: “Đừng động đậy nhiều, cẩn thận vết thương lại nứt ra”.
Lâm Xuyên nhìn nàng, sự mông lung khí hiểu trong lòng vẫn còn, cũng không biết cảnh vật hắn đang thấy là thật hay ảo. Hắn chần chờ, tiếng nói hơi khàn khàn gọi nàng: “Nghi Huyên sư thúc. . . . . .”.
Nghi Huyên mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, nói: “Không có việc gì, đừng lo lắng”.
Sự dịu dàng và thân thuộc trong giọng nói khiến Lâm Xuyên bình tình trở lại. Nỗi lòng yên ổn xong hắn mới phát hiện, đây là phòng ngủ của hắn ở Dịch Thủy Đình.
Thì ra, ngày ấy ở Hủ Tức Cốc, lệnh chủ Cực Thiên đã đoạt lấy thân thể của Thương Hàn rồi chạy mất. Thiên Vân trưởng lão mang đệ tử truy kích, cuối cùng không tìm được tung tích. Mọi người xét thấy vết thương của Phương Thanh và Lâm Xuyên cần phải nhanh chóng chữa trị nên quay về Dịch Thủy Đình trước để bàn bạc kỹ hơn.
“Ngươi đã ngủ mười ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại. Mà cũng phải nói đến, ngày đó ít nhiều cũng nhờ Thương Hàn sư huynh ra tay dùng thuật Kính ánh ngự thương thay ngươi mới giúp ngươi thoát khỏi cái chết. Sau đó Chưởng môn và các bị trưởng lão hợp lực chữa thương cho ngươi, mới có thể cứu được ngươi. . . . .” Nghi Huyên kể lại.
Lâm Xuyên nghe vậy thì hỏi: “Hiện giờ Thương Hàn sư bá sao rồi ạ?”.
Nghi Huyên lộ vẻ bi ai, lắc đầu, “Không tìm thấy. . . .”.
Lâm Xuyên nhíu mày, không kìm được cũng bắt đầu đau buồn. Hắn và Thương Hàn không phải thân thiết, nhưng đứng trước ranh giới sống chết, Thương Hàn lại xả thân cứu hắn. Phần ân tình này, có thể hồi báo thế nào đây?
Thấy hắn như vậy, Nghi Huyên cười cười: “Tiểu Xuyên Nhi, ngươi đừng quá lo lắng. Tuy Thương Hàn sư huynh chưa rõ tung tích, nhưng cũng chỉ là bị đoạt thân xác, vẫn còn đường sống”.
“Bị ma vật đoạt thân xác, làm sao còn đường sống. . . . .” Nhớ tới những chuyện mình từng gặp phải, Lâm Xuyên thật sự không thể ôm hy vọng gì.
Nghi Huyên thấy hắn có vẻ tự trách, vội vàng lấy một vật ra, xòe bàn tay cho hắn xem.
“Ngươi xem.” Nghi Huyên cười nói, “Đây chính là đường sống”.
Lâm Xuyên nhìn bảo kính kia, kinh ngạc nói: “Tiềm Tịch?”.
Nghi Huyên gật gật đầu, “Chính xác mà nói thì đây là một phần của Tiềm Tịch. Sau khi ngươi quay về Dịch Thủy Đình, Chưởng môn và các trưởng lão đã cởi bỏ thuật Kính ánh Thương Hàn sư huynh thi triển trên người ngươi. Tiềm Tịch thực sự giờ đã bị ngươi hấp thụ, ở trong cơ thể ngươi bảo vệ tâm mạch. Miếng bảo kính này là tiểu kính sư huynh luyện ra”.
Lâm Xuyên nhìn bảo kính, yên lặng nghe nàng nói.
“Kính còn người còn. Tuy bảo kính không lớn nhưng dù sao cũng là Tiềm Tịch, cũng có nội đan của sư huynh. Ta đã bẩm việc này với Chưởng môn, Chưởng môn hỏi ý kiến Thượng Dương Chân Quân, Chân Quân nói, tuy là tinh hỏa nhưng một đốm lửa vẫn có thể làm cháy rụi đồng cỏ. Nếu có thể cường hóa sức mạnh của tiểu kính này, ngày sau nhất định sẽ có cách cứu sư huynh. Tựa như đã cứu sư tỷ vậy. . . . .” Nghi Huyên cúi đầu nhìn tiểu kính trên tay mình, giọng điệu cực kì kiên định.
Nghe nàng nhắc đến hai chữ “sư tỷ”, Lâm Xuyên chấn động mạnh, không kiềm chế được sự vội vã, ngắt lời nàng mà hỏi: “Sư phụ của ta. . . . .”.
Nghi Huyên nghe hắn hỏi thì thu tiểu kính lại, tươi cười: “Yên tâm, tỷ ấy khỏe lắm. Đúng rồi, ta quên chưa nói với ngươi, thật ra trước kia sư tỷ chỉ chết về thể xác, Thương Hàn sư huynh cố ý làm vậy để lợi dụng ma lực vãn hồi mệnh số vốn đã suy kiệt của tỷ ấy. Để phòng ngừa trường hợp xấu nhất, huynh ấy giữ lại nội đan của sư tỷ, khi ấy huynh ấy đã giao nội đan lại cho ta, rồi ta đi theo sư phụ hành động thì tái ngộ các ngươi, đương nhiên lập tức trả nội đan cho sư tỷ”. Nghi Huyên nói xong, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nói có lẽ ngươi không tin, sư tỷ nhập nội đan xong chỉ cần một ngày đã khỏe mạnh như hổ. Nghỉ ngơi hồi phục vài ngày liền lĩnh mệnh của Chưởng môn, mang các đệ tử đi trừ ma”.
“Cho nên. . . . . .” Vẻ mặt Lâm Xuyên mang chút mất mác, “Nàng hiện không ở Dịch Thủy?”.
Lúc này Nghi Huyên mới hiểu ra mình nói không khéo léo, nàng vội vàng giải thích: “À, thật ra thì tỷ ấy rất muốn ở lại chăm sóc ngươi. Có điều thật sự là. . . . ngươi không biết đâu, từ ngày đó, Cực Thiên Phủ tụ tập vô số yêu ma làm loạn. Không chỉ DỊch Thủy chúng ta mà cả Cửu Nhạc đã bắt đầu chuẩn bị chiến tranh rồi”.
Trận chiến giữa Cửu Nhạc và Cực Thiên là không thể tránh, chỉ e thế gian lại có một kiếp nạn sắp ập đến. . . . . .
Lâm Xuyên nghĩ đến đây, thở dài một tiếng: “Thứ cho ta lúc này không thể ra chiến trường. . . . . .”.
Nghi Huyên cười, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Không cần lo lắng. Hiện giờ không giống năm đó. Cực Thiên tuy mạnh nhưng Cửu Nhạc chúng ta không hề yếu hơn! Hơn nữa, Thiên Ảnh Các và Vạn Khởi Môn mới thành lập cũng đã xuất chiến, hai vị Chưởng môn cũng rất lợi hại. Trận chiến này nhất định có thể tiêu diệt hoàn toàn ma đạo.
Khuyên nhủ an ủi của Nghi Huyên làm Lâm Huyên thoáng thoát khỏi u sầu. Hắn nhẹ nhàng cười rồi gật đầu: “Sư thúc nói rất đúng”.
Nghi Huyên thấy hắn cười thì cũng yên tâm hơn. Nàng đỡ hắn nằm xuống, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt. Ngủ lâu như vậy chắc là đói bụng rồi, có muốn ăn gì thì nói cho ta biết”.
Lâm Xuyên cười, đáp lời nàng: “Không dám phiền sư thúc, ăn gì cũng được”.
“Nói chuyện với ta còn khách khí vậy. . . . . .” Nghi Huyên nói xong, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, mặt hiện lên vẻ xảo quyệt. Nàng cúi người ra vẻ rất nghiêm túc nhìn Lâm Xuyên, nói: “À mà, sau này ngươi thành thân với sư tỷ, bối phận của chúng ta tính thế nào nhỉ?”.
Nàng vừa dứt lời, Lâm Xuyên đỏ bừng mặt, “Sư. . . . . sư thúc. . . . ngươi, ngươi nói gì vậy?”.
“Ha ha, chẳng lẽ ta nói sai sao?” Nghi Huyên cười vui vẻ, “À, nhưng mà tục ngữ nói ‘xuất giá tòng phu’, vị trí sư thúc này của ta hình như rất vững chắc rồi!” Nàng vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lâm Xuyên, vẻ mặt vô cùng vui sướng.
Trong lòng xấu hổ cùng quẫn khiến Lâm Xuyên không biết nói gì mới tốt.
Nghi Huyên thấy hắn xấu hổ như vậy thì cũng không trêu chọc hắn thêm nữa. Nàng áp chế ham muốn trêu chọc của mình xuống, cuối cùng nói một câu: “An tâm nghỉ ngơi đi, sư tỷ nhất định sẽ trở lại sớm thôi”.
Lâm Xuyên nghe vậy, lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Nghi Huyên đi rồi, hắn muốn ổn định tinh thần nhưng trong lòng vẫn không ngừng dậy sóng.
Trí nhớ tuy rằng mơ hồ, nhưng có một số việc, muốn quên cũng không quên nổi. Hắn nhớ rõ, nàng nói với hắn: bất kể sống chết, sẽ mãi không rời xa nhau.
Thời khắc đó, người nói nhưng lời này không phải là nàng lúc mất trí nhớ. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thân là sư phụ như nàng sẽ nói với hắn lời này. Càng không ngờ, khi đó nàng còn hôn hắn. . . . .
Hắn nghĩ đến đây, không kiềm chế được sự rung động mãnh liệt trong lòng, chỉ muốn nhìn thấy nàng để hỏi cho rõ.
Tâm tình như vậy khiến hắn không thể nào dễ chịu, nhưng từng ngày từng ngày trôi qua, nàng vẫn chưa trở về. . . .
Chớp mắt đã đến đầu hạ. Trên núi Thúy Hà sương khói mênh mông trôi lững lờ, làn sương nhuộm trên tầng cây xanh um, từ xa trông lại thật giống như một đám mây ngũ sắc ánh tía.
Thân thể Lâm Xuyên đã khôi phục rất nhiều, đã có thể xuống giường đi lại. Trong thời gian đó, Chưởng môn Vân Ẩn Thượng Nhân và mấy vị trưởng lão cũng tới thăm hắn. Tuy chiến tranh giữa tiên và ma vẫn còn đang trong giai đoạn nước rút nhưng các bị trưởng bối chưa bao giờ nhắc đến trước mặt hắn, chỉ dặn hắn chuyên tâm tĩnh dưỡng.
Tuy hắn cảm thấy hơi mất mác bởi sự vô dụng của mình, nhưng thời gian dần trôi cũng đã dần thấy buông lỏng. An tâm dưỡng thương xong, hắn cũng thử nghĩ cách luyện thuật ngưng kính, khôi phục đạo hạnh.
Tiết trời đầu hạ chính là lúc phong cảnh trên núi đẹp nhất. Hắn chọn một nơi yên tĩnh, vận khí ngưng kính, rồi còn luyện một bộ kiếm. Do vết thương còn chưa lành hẳn nên chỉ những động tác đơn gian cũng khiến hẳn mỏi mệt. Hắn nghỉ một lát rồi đứng dậy trở về.
Ngày hè mát mẻ, làn gió thổi qua ngọn cây, tia nắng xuyên qua tán lá lấp lánh. Những cây hoa nhài ẩn mình trong những tán cây xanh biếc, hương thơm thoang thoảng theo gió. Hắn bước nhàn nhã thong thả, trong đầu lại nhớ về những lời nàng từng nói:
“. . . . . . Sớm sáng chiều tàn, thời gian như thoi đưa, những điều tốt đẹp trên đời này nếu không thể nhìn thấy, chẳng phải rất đáng tiếc hay sao?”
Hắn không tự chủ được dừng bước chân, tỉ mỉ nhìn cảnh vật xung quanh mình. Ngay lúc hắn nhập thần, chợt có người đến, từ xa đã cất tiếng gọi: “Lâm Xuyên sư huynh!”.
Lâm Xuyên nhận ra giọng nói này, hắn quay đầu lại nhìn người đang chạy tới, tươi cười: “Lâu rồi không gặp, Trường Cần”.
Trường Cần mặc một chiếc áo cũ kĩ còn dính máu loang lổ. Tay vẫn còn cầm binh khí, vẻ phong trần còn chưa tán đi, hiển nhiên là trở về từ chiến trường. Nhưng tâm trạng hắn lại rất vui vẻ, chạy nhanh tới cạnh Lâm Xuyên, tỉ mỉ đánh giá: “Sư huynh hiện giờ khỏe hẳn chưa? Đệ định lĩnh mệnh xong sẽ về chăm sóc huynh, nhưng bọn Cực Thiên Phủ đó thật đáng giận. Hầu hết đệ tử đều đã ra ngoài trừ ma, đệ cũng không thể không đi được á! Sư huynh đệ kể cho huynh nghe, thật là mệt chết mà! Khó hơn những nhiệm vụ thường ngày hàng trăm lần ấy! Những yêu ma kia không biết thoát từ đâu ra, giết mãi cũng không hết. . . .”.
Trường Cần bắt đầu thao thao bất tuyệt. Tình cảnh bất đắc dĩ quen thuộc dâng lên trong lòng, Lâm Xuyên chỉ còn biết vỗ vỗ cai Trường cần, nói xen vào: “Đệ vất vả rồi”.
Trường Cần ngừng nói, ngượng ngùng cười cười, “Đệ vừa đến phòng huynh thì các sự đệ bảo huynh ra ngoài rồi, đệ tới đây tìm thử. Ha ha, nhìn huynh không có việc gì thì đệ yên tâm rồi”.
Lâm Xuyên cũng cười, gật đầu nói: “Ừ”.
Trường Cần muốn nói gì đó, lại bỗng chợt nhớ ra: “À đúng rồi, vết thương của huynh vừa lành, đừng ở ngoài lâu. Chúng ta về thôi”.
Lâm Xuyên nhìn khắp nơi, nói: “Không sao, ta còn muốn ngắm cảnh một lúc”.
Trường Cần nhìn theo tầm mắt hắn, do dự một chút, cân nhắc đắn đo rồi mới nói: “Nếu sư huynh muốn đi dạo xung quanh, chi bằng ra phía sau núi đi dạo xem sao”.
Phía sau núi. . . . . .
Lâm Xuyên nghe thấy ba chữ kia, lòng hơi hơi kinh sợ. Nơi kia trong trí nhớ của hắn tuyệt đối là cấm địa không thể chạm tới. Hắn nhớ lại và năm sau khi Phương Thanh qua đời, hắn chưa bao giờ đặt chân tới phía sau núi, cũng quên mất phải xây lại căn phòng nhỏ đã bị hủy kia.
|
Nghĩ đễn đây, hắn cười tự giễu. Chuyện đã tới giờ, còn có gì phải trốn tránh chứ? Hắn và nàng không phải đều còn sống sao. Cũng đến lúc phải bù đắp quá khứ.
Trường Cần thấy hắn không nói gì thì hơi lo lắng, “Sao vậy? Huynh không muốn đi sao?”.
Lâm Xuyên lắc đầu, cười đáp: “Không phải, chúng ta đi thôi”.
Sự đồng ý của Lâm Xuyên khiến Trường Cần rất vui vẻ. Hắn tươi cười đi trước dẫn đường, vừa đi vừa kể lể bọn yêu quái Cực Thiên Phủ tác quái ra sao. Không lâu sau thì hay người đã tới nơi. Khi nhìn thấy cảnh vật ở đây, Lâm Xuyên sững sờ tại chỗ, hồi lâu đều không hồi thần.
Vài cây hoa quế được trồng xung quanh một gian nhà gỗ nhỏ. Căn nhà kia, dường như lớn hơn căn phòng trong trí nhớ của hắn một chút. Những bức tường lẽ ra phải loang lổ rêu nay lại rất sạch sẽ. Phòng bếp giờ thay bằng ruộng rau xanh mướt, mái hiên che nắng với những giàn dây leo quấn quanh. Dù hiện giờ đã qua thời gian nở hoa những vẫn còn thấy những chấm đỏ điểm xuyết giữa nền xanh, tỏa ngát hương thơm.
Trường Cần đứng bên cạnh cẩn thận quan sát vẻ mặt Lâm Xuyên, cười nói: “Thật ra rất lâu trước đây mọi người đã cùng nhau xây lại phòng ở ở nơi này rồi. Vẫn dựa trên quy định cũ, huynh đệ xuất lực, tỷ muội xuất tiền. Theo những lời sư huynh đã nói lúc trước, xây thêm mấy gian phòng và cả ruộng rau. Vốn muốn làm cho huynh vui vẻ, nào ngờ, huynh chưa từng đến nơi này xem một lần. . . .”. Nói đến đây, Trường Cần lại thở dài thườn thượt, “Mặc dù hơi thất vọng một chút, nhưng mọi người cũng hiểu tâm trạng của huynh cho nên cũng không dám nhắc đến. Đừng thấy bề ngoài đơn sơ mà đánh giá, bên trong rất sạch sẽ đó. Mỗi ngày chúng đệ đều thay phiên quét dọn. . . . ầy, gần đây thì do bận quá nên chưa có thời gian. . .”. Trường Cần cúi đầu cười cười, “Tóm lại, hiện giờ đã là sau cơn mưa trời lại sáng rồi, sư huynh không sao, Phương Thanh sư bá cũng không có việc gì, căn phòng này cũng ổn thỏa, không thể tốt hơn á!”.
Nghe thấy những lời ấm áp thân thiết như vậy khiến Lâm Xuyên không biết phải làm sao. Hốc mắt không nén được mà thấy cay cay, tầm mắt cũng mờ đi. Phản ứng như thế khiến hắn cũng thấy xấu hổ. Hắn vội vàng cúi đầu, ho nhẹ vài tiếng. Đến khi bình ổn xúc động trong lòng mới ngẩng đầu lên, chân thành đáp: “Cảm ơn đệ. Đã làm các đệ lo lắng rồi”.
Trường Cần vừa nghe, cười vỗ vai hắn, “Ha ha, chờ câu này của huynh lâu lắm rồi!”.
Lâm Xuyên cũng cười, hắn sớm biết, có thể vào Dịch Thủy Đình chính là điều may mắn nhất đối với hắn. Dịch Thủy không chỉ là ân nhân, sư môn mà còn là gia đình ấm áp nhất của hắn.
Nói chuyện vài câu, ngẩng đầu lên thấy sắc trời đã muộn, Trường Cần thở dài: “Ai da, muộn quá rồi, đệ còn chưa đi gặp Chưởng môn. . . sư huynh cứ từ từ ngắm cảnh, đệ sẽ gọi mấy sư huynh đệ đến ăn mừng một phen”.
Lâm Xuyên gật đầu đồng ý.
Chờ Trường Cần đi rồi, hắn bình ổn tâm tình, đẩy cánh cửa gỗ của căn nhà ra.
Giống như Trường Cần nói, nhiều ngày nay chiến sự kịch liệt, căn phòng thiếu người quét dọn, cửa vừa mở ra đã thấy bụi bay mù mịt dưới ánh sáng chiếu vào của mặt trời. Lâm Xuyên mang theo thành kính mà chậm rãi bước vào phòng. Bài trí trong phòng khác trước kia rất nhiều nhưng vẫn gợi lại cảm giác quen thuộc từ góc sâu nhất trong lòng hắn. Vốn chỉ là một căn phòng một gian duy nhất này đã chia thành nhiều gian. Hắn đi tới trước chiếc bàn trong phòng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua mặt bàn, làn bụi mỏng dính trên tay, gợi ra cảm xúc mềm mại trong lòng.
Nếu muốn tới đây ăn mừng thì phải quét dọn lại sạch sẽ mới được.
Nghĩ vậy, Lâm Xuyên phủi phủi bay, quay người đi tìm đồ quét dọn. Đang lúc hắn định bước đi thì lại nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Hắn tưởng là Trường Cần, bèn không quay đầu lại mà hỏi: “Về đúng lúc lắm, chổi với khăn để ở chỗ nào?”.
Người đứng ngoài cửa hơi ngạc nhiên, lại mang theo chút phiền não, thành thành thật thật trả lời: “Ta không biết á”.
Giọng nói của nữ trong sáng lại mang theo chút lười biếng kia nháy mắt như một chiếc búa gõ vào lòng Lâm Xuyên. Hắn cuống quýt quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Người đứng ở cửa đương nhiên là Phương Thanh. Nàng mặc một chiếc áo màu xanh đậm, cánh tay và chân quấn một tấm da màu đen càng tăng thêm vẻ nghiêm nghị. Mái tóc dài buộc nghiêm chỉnh đằng sau, lưng đeo bảo kiến, trang phục trên chiến trường là miễn phải bàn.
Tim Lâm Xuyên đập loạn nhịp, không biết phải nói câu gì đầu tiên.
Phương Thanh thấy hắn chậm chạp không nói thì cười bước đến. Vừa muốn vào cửa, nàng đột nhiên lảo đảo, “ai nha” một tiếng, trượt chân chuẩn bị tiếp xúc mới mặt đất.
Lâm Xuyên kinh hãi, vội vàng vọt tới, tiếp được nàng vào lòng, “Sao vậy? Bị thương ở đâu?”. Lòng hắn tràn đầy lo lắng, liên tục hỏi.
Phương Thanh vẻ mặt ai oán địa ngẩng đầu lên, nói: “Vấp phải bậc cửa. . . . .”.
Lâm Xuyên bỗng thấy cực kì bất đắc dĩ, nặng nề thở dài, khẽ trách nàng một câu: “Thế cũng nói ra được”.
Phương Thanh cười, cũng không đứng dậy, đầu dựa vào bờ vai hắn, nói: “Sao vừa gặp đã mắng ta chứ?”.
Lâm Xuyên nhăn mày, đáp: “Ai bảo nàng không cẩn thận như vậy, nếu ngã thật thì làm sao?”.
Phương Thanh vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn, cãi lại: “Không phải không cẩn thận. . . . mà là mệt mỏi. . . .”.
Nghe nàng nói thế, Lâm Xuyên không có cách nào có thể trách cứ thêm nữa. Nàng dù có mạnh mẽ trở lại thì cũng làm bằng máu bằng thịt, khổ chiến lien tục, sao có thể không mệt chứ. Hắn ôm chặt nàng thêm một chút, nhẹ giọng nói: “Đừng cố chống đỡ, có chuyện gì nhất định phải nói cho ta biết”.
Phương Thanh nghe thấy những lời này thì vùi đầu vào ngực hắn, làm nũng: “Mệt mỏi quá, đói quá. . . . ta muốn ăn gì đó, còn muốn ngủ một giấc. . . . .”.
Lâm Xuyên nở nụ cười, nửa như dỗ dành mà đáp: “Được”.
Giọng nói của Phương Thanh chợt nhỏ lại, cũng nhẹ hơn, nghe thật vô cùng dịu dàng. “. . . . Nhưng mà càng muốn gặp chàng”.
Lâm Xuyên giật mình, hơi hơi đỏ mặt. Cũng không trả lời, chỉ gật gật đầu.
Phương Thanh cười, nhẹ nhàng kéo tay hắn đặt lên ngực mình. Lâm Xuyên hoảng sợ, cảm xúc mềm mại kia làm hắn cực kì bối rối, “Nàng làm gì?”.
Phương Thanh chẳng chút xấu hổ, thản nhiên nói: “Ta sống lại rồi”.
Nghe nàng nói vậy, Lâm Xuyên mới cảm giác được nhịp đập đều đặn dưới bàn tay mình. Trong lồng ngực nàng không hề lặng yên trống trải nữa, tiếng tim đập vững vàng làm cho lòng hắn ấm áp, sưởi ấm bàn tay hắn. Vui sướng hiện rõ lên khuôn mặt hắn từ khóe mắt đến đuôi mày. Hắn cười, gọi nàng một tiếng: “Sư phụ”.
Phương Thanh nghe thấy thế thì hai gò má ửng đỏ, nàng ngẩng lên nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Trong lòng chàng không chỉ coi ta là sư phụ, đúng không?”.
Cách nói kỳ quái làm hắn hơi mơ màng, nhưng lại hiểu ra rất nhanh, nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười, “Ta coi thế nào không quan trọng, sự phụ chính là sư phụ”.
Phương Thanh nghe vậy, hơi cau mày. Nàng nghĩ nghĩ, nói một cách rõ ràng và trực tiếp: “Ta không coi chàng là đồ nhi”.
Lời nói thẳng thắn dứt khoát như thế khiến Lâm Xuyên ngượng ngùng. Nhớ lại những việc đã làm ở Cực Thiên Phủ, ôn tồn ngọt ngào như in sâu trong đầu hắn. Nghĩ vậy, hắn cố ý hỏi nàng: “Từ khi nào nàng bắt đầu có suy nghĩ không an phận với ta hử?”.
“Suy nghĩ không an phận?” Phương Thanh bị từ này dọa sợ.
“Đúng vậy, suy nghĩ không an phận.” Lâm Xuyên nhấn mạnh lại một lần.
Phương Thanh nhíu mày, cãi lại: “Vậy còn chàng? Thân là đồ nhi, làm chuyện kia với ta, thế là sao?”.
Lâm Xuyên biết nàng nói chuyện kia là chuyện gì, không khỏi có chút xấu hổ. Nhưng hắn vẫn không lui bước, cố biện giải: “Ta chỉ đóng kịch vậy thôi, để giấu diếm yêu ma ở Cực Thiên Phủ, làm gì có thật sự làm chuyện kia với nàng. . . . hơn nữa, lúc ấy cũng là nàng ôm ta trước . . . .”.
Phương Thanh ngẩn ra, á khẩu không trả lời được.
“Nói tóm lại. . . . ” Lâm Xuyên cười nói, “Đồ nhi ngưỡng mộ sư phụ là chuyện cực kì bình thường, chưa nghe qua sự phụ thèm muốn đồ nhi bao giờ”.
“Thèm muốn?” Phương Thanh lại một lần nữa bị cách dùng từ của hắn dọa.
“Đúng vậy.” Lâm Xuyên nói.
Phương Thanh ngây ngô nhìn hắn một lát, mới chậm rãi mở miệng nhận thua, “Được rồi. . . . có lẽ thật sự là ta thích chàng trước. . . .”.
“Từ khi nào?” Lâm Xuyên cười sung sướng, khiêu khích nhiều như vậy, chỉ vì muốn nghe câu này của nàng.
Ý cười trong mắt hắn khiến chần chơ và e lệ trong lòng nàng bỗng trở nên vô nghĩa. Nàng thở dài, cũng cười lên, nhẹ giọng trả lời: “Có lẽ, là từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng. . . . .”.
Không vui cuồng nhiệt và mãnh liệt như tưởng tượng, thì ra, lưỡng tình tương duyệt, chính là cảm thụ cực kì dịu dàng và ngọt lành của trái tim, chầm chậm thấm vào nội tâm khiến rung động như kéo dài bất tận. . . .
Hắn ôm chặt nàng, nói: “Không phải mệt nhọc sao? Lên giường ngủ đi”.
Nàng gật gật đầu, lại càng dựa vào sát hơn, tay khẽ nắm chặt vạt áo hắn, khép lại hai mắt. Trong mông lung, nàng cảm giác thấy mình được đặt lên giường một cách nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấp của hắn gần sát bên tai, “Tỉnh lại muốn ăn gì không?”.
Nàng lấy giọng mũi nửa tỉnh nửa mơ mà đáp: “Cháo trắng, bánh mật hoa quế. . . .”.
Câu trả lời đơn giản vô cùng, nhưng trải qua sinh ly tử biệt, muôn trùng đau khổ, có gì có thể trọn vẹn hơn, thỏa đáng hơn câu trả lời như thế? Dịu dàng cực hạn, toàn tâm toàn ý, bớt đi ngàn vạn ngôn từ, chỉ dùng tấm lòng chân thành của mình để đáp lại:
“Được.”
——— Hoàn chính văn ———
Min: Phương Thanh sư phụ chắc luyến đồng trầm trọng rồi, lần đầu gặp nhi đồng Lâm Xuyên mới còn đang quấn tã mà đã “thèm muốn” con nhà người ta rồi, trẻ không tha già không thương a ~~~~~
p/s: còn 2 ngoại truyện nữa nhé ^^
|
Ngoại truyện [ 1 ]
Dường như mùa đông năm đó so với bất cứ năm nào trong dĩ vãng đều lạnh hơn. Tuyết phủ trắng ngần làm Dịch Thủy Đình nhuộm thành một mảnh trắng xóa. Mà ngay cả trên hồ Lân Thúy đều kết một lớp băng thật dầy, đúng thành “Chỉ thủy minh kính” . .
Phương Thanh không thích mùa đông. Mặc dù nàng đã luyện thành kính pháp tầng thứ mười hai, sớm không sợ lạnh. Nhưng cái mùa tiêu điều xác xơ này vẫn làm nàng có loại cảm giác nao nao buồn rầu . Nhất là khi thảo phạt xong ma vật cuối cùng, mỏi mệt làm người yếu đuối. Đầy người dính phải máu tươi khiến nàng thật không dễ chịu, cũng chán ghét cuộc sống của mình. .
Lúc nàng trở lại môn phái, sa sút tinh thần, bước chân cũng thong thả nặng nề khác thường. Nàng không tình nguyện đi tới đại điện để phụng mệnh chưởng môn.
Có điều khi đi tới Diễn Vũ Tràng trước điện, lại nghe thấy những tràng tiếng cười đặc biệt vui vẻ, trong cái rét lạnh của mùa đông đã lộ ra sự ấm áp dịu dàng khác thường. Nàng hơi kinh ngạc, ngước mắt chỉ thấy ở trong đình bên cạnh Diễn Vũ Tràng đang tụ tập một nhóm sư tỷ muội. Nàng từ nhỏ toàn tâm tu luyện, lại không giỏi nói năng, nên cũng rất ít giao thiệp cùng những sư tỷ muội này. Mặc dù nhìn dáng vẻ bọn họ vừa nói vừa cười náo nhiệt khiến cho khó tránh khỏi hơi hâm mộ, nhưng dù sao không quen nên nàng cũng không tùy tiện gia nhập. Nàng cúi đầu than nhẹ, rồi tiếp tục đi tới đại điện.
Đúng lúc ấy thì một âm thanh trong trẻo hô gọi tên nàng: “Phương Thanh sư tỷ!”.
Nàng hơi kinh ngạc, lập tức dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía đám người kia.
Người gọi nàng, là sư muội nhỏ hơn nàng vài tuổi, tên là Nghi Huyên. Tuy là đồng môn, nhưng khác sư phụ, lúc đầu cũng thật xa lạ. Nhưng mấy năm trước trong trận ở Mặc Lưu Sơn, bọn họ đang lúc cùng nhau lạc đường nên bởi vậy mà thành thân thiết.
Chờ Nghi Huyên cười đi tới, Phương Thanh mới phát hiện, nàng ta ôm trong lòng một đứa bé, không quá hai ba tuổi tuổi. Nhìn trang phục thì là bé trai. Vào lúc mùa đông giá rét, nó mặc một cái áo bông dày nên trông có vẻ tròn vo. Gò má của nó bởi vì rét lạnh mà hơi ửng đỏ, xem ra lại khờ khạo mà rất đáng yêu. .
“Sư tỷ ngươi đã về rồi”. Nghi Huyên hỏi han một câu, lại dỗ đứa bé trong lòng “Tiểu Xuyên Nhi, gọi sư phụ đi”.
Phương Thanh lúc này mới nhớ ra lai lịch đứa nhỏ này. Mấy năm trước ở trên Mặc Lưu Sơn, nàng đã từng cứu một đứa trẻ bị ma vật làm hại, đồng thời nhận vào tông môn, gọi là “Lâm Xuyên”. Mấy năm nay, nàng thường xuyên chinh chiến thảo phạt ma vật bên ngoài, không rảnh trông nom nên liền đem đứa nhỏ này gửi cho môn phái nuôi dưỡng. Hôm nay gặp lại thì thành ra có chút xa lạ. Nàng nhìn vào ánh mắt đứa bé kia, thấy nó có vẻ cực kỳ sợ hãi nên không thể làm gì khác hơn là chờ xem phản ứng của nó.
Có vẻ như bị vết máu dính trên thân nàng làm khiếp sợ, đứa bé mấp máy môi nhìn nàng chỉ chốc lát rồi quay đầu gục ở trên vai Nghi Huyên, hiển nhiên là tránh né nàng.
Nghi Huyên thấy thế, bật cười bảo: “Lại gì nữa rồi, sợ cái gì nha, là sư phụ của con đó!”.
Phương Thanh hơi xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là gượng gạo cười cười.
Lúc này, các sư tỷ muội khác cũng tụ lại đây, bắt đầu mồm năm miệng mười.
“Sư tỷ ngươi cả năm ở bên ngoài, trẻ con sợ người lạ cũng không có gì kỳ quái. Phải từ từ mới được!” Nói như vậy, là sư muội nuôi lấy đây.
“Không sai.” Mặc Mính đứng ở một bên, về bối phận thì nàng là sư tỷ của Phương Thanh. Nàng vừa nói , vừa lấy cục đường từ túi vải bên hông đưa cho Phương Thanh “Cái này cho muội, dùng để dụ trẻ con rất được!”.
“Cái gì vậy, kẹo thì có ích lợi gì. Mấu chốt là xem mặt đó, nhìn ai trời sinh hiền lành thân thiết thì trẻ con thích nhất!” Hạ Vi tuổi còn nhỏ hơn sáp lại, ỏn ẻn nói với đứa bé kia “Lại đây, Tiểu Xuyên Nhi, cho dì ôm một cái!” .
“‘Dì’ cái gì, là sư thúc! Ngươi đã nghe ai gọi ‘Sư dì’ bao giờ chưa!” Mạn Lễ đến giờ vẫn chưa lên tiếng khinh thường phản bác một câu, tiếp theo cũng dùng cách nói cực kì nịnh nọt mà dỗ đứa trẻ” “Đừng để ý đến sư thúc Hạ Vi! Lại đây, sư bá Mạn Lễ ôm con đi ngắm nai con nào!”.
“Trời lạnh như thế này thì nhìn hươu nai cái gì, lạnh chết đi được thì biết làm sao bây giờ?” Người ngắt lời Mạn Lễ là Mỹ Uyên có bối phận cao một chút.
Hạm Yên xưa nay giao hảo cùng Mỹ Uyên vội vàng nói theo: “Đúng thế. Chẳng bằng đến phòng ta, uống trà nóng ăn bánh ngọt thật là tốt!”.
“A, ý kiến hay!” Nghi Huyên gật đầu, lại hỏi đứa bé kia “Tiểu Xuyên Nhi, chúng ta đi ăn bánh ngọt nha, có được hay không?”.
Đứa bé lúc này mới ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng khi ánh mắt chạm đến Phương Thanh thì lại gục đầu co rúm lại.
Phương Thanh nhìn phản ứng của nó như thế mà không khỏi phiền muộn. Mình thật sự đáng sợ như vậy sao? Trong lòng nàng tràn đầy bất đắc dĩ, đang muốn lên tiếng cáo từ. Nghi Huyên lại mở miệng nói với nàng: “Sư tỷ phải đi gặp chưởng môn à? Đi nhanh về nhanh, chúng ta đi cùng uống trà!”.
“Ta cũng đi?” Phương Thanh có hơi bất ngờ lại thấy hơi vui vẻ. .
“Đương nhiên rồi”. Nghi Huyên nói “Đây là đồ nhi của tỷ, theo lý tỷ nên chăm sóc nha. Tuy nói tỷ bận rộn nên muội giúp tỷ mang trông nom cũng được. Nhưng một mực như vậy cũng không thể nào nói nổi? Có lẽ ở chung nhiều hơn thì có lợi.” .
” … “
Nàng vừa nói xong, các sư tỷ muội khác cũng nói theo.
“Không sai không sai! Đồ nhi phải trông từ nhỏ thì trưởng thành mới nghe lời!”
“Nói đúng! Chờ nó lớn vài tuổi, chúng ta sẽ dạy nó cầm kỳ thi họa, nhất định có thể nuôi dưỡng thành một thiếu hiệp tuấn tú!”
“Cầm kỳ thi họa tự chúng ta cũng có biết à?”.
Mọi người ngươi một câu ta một câu, có nâng có giáng, có giúp đỡ nghe mà rất náo nhiệt. Náo nhiệt, ấm áp hoà thuận vui vẻ như vậy khiến Phương Thanh không tự chủ được mỉm cười. Sau khi nàng gặp chưởng môn, thay đổi trang phục liền uống trà nói chuyện phiếm cùng bọn họ. Mặc dù là nàng dù thế nào cũng không sao chen miệng vào nói một câu, nhưng cho dù chỉ là nghe thì cũng có sự thân ái hòa thuận. Nàng cũng thử làm thân với đứa bé kia, nhưng cuối cùng không học nổi sự thân thiết dịu dàng của sư tỷ muội , dù như thế nào cũng không sao khiến đứa bé kia thân cận nàng. Nàng cũng đành phải từ bỏ , toàn bộ phó mặc nó cho các sư tỷ muội.
Rồi sau đó mấy năm, ma vật Cực Thiên Phủ bị tiên gia truy kích và tiêu diệt, cuối cùng từ từ mai danh ẩn tích. Thiên Hạ Thái Bình, thế đạo dần dần hưng thịnh, rốt cục nàng cũng không phải lại ra ngoài chinh chiến. Khi chiến thắng trở về, sư môn tán dương sự dũng mãnh của nàng, ban thưởng danh xưng “Hiền giả” cho nàng.
Thời gian yên ổn tiếp theo, nàng đã mỏi mệt nên mỗi ngày chỉ ở trong phòng tĩnh dưỡng. Chưởng môn nghĩ tới nàng mấy năm vất vả nên cũng không can thiệp. Thi thoảng tinh thần nàng tốt hơn một chút thì cũng cùng các sư tỷ muội họp nhỏ. Nhưng mỗi một lần, nàng luôn rời đi nhất . Có lúc các sư tỷ muội thấy nàng thiêm thiếp nên sợ nàng bị thương, cưỡng ép kéo nàng khám bệnh, nhưng ngược lại cũng cũng không phát hiện được gì. .
Chỉ có chính nàng biết, năm đó khi nàng cứu đứa trẻ đã bị ma vật ăn vào nội đan, mệnh chỉ còn như một sợi chỉ. Nàng lấy thuật pháp “Kính Ánh” của bản môn giúp chống lại vết thương nên mới không chết. Hiện nay, Bảo Kính kia vẫn tồn tại trong cơ thể nàng, bệnh tật từ ma chủng hại, nỗi khổ do đau đớn dần dần vượt khỏi sự chịu đựng của nàng . Theo sự lớn lên của nó, mức độ dây dưa mỗi ngày nhiều hơn làm nàng cũng dần dần có cảm giác lực bất tòng tâm. Nhưng chuyện này, trừ sư muội Nghi Huyên ra thì toàn bộ người trong môn phái không biết, nàng cũng không muốn nhắc tới trước bất kỳ ai. Nếu đã cứu được thì tội gì nàng phải gánh vác. Huống kia Bảo Kính kia tạm thời cũng không lấy ra được, thôi đành thuận theo tự nhiên.
Cũng không biết thời gian bình thản này kéo dài bao lâu. Một ngày kia, trời đã sáng bạch mà nàng lại lười đứng dậy. Nàng nằm ở trên giường, mệt mỏi nghe chim hót ngoài cửa sổ. Cũng không biết bao lâu như vậy, đột nhiên, ngực nàng có hơi tức, lại sinh ra hơi đau đau. Nàng mở mắt, nhíu mày. Loại cảm giác này, nàng cũng không xa lạ. Từ sau khi dùng “Kính Ánh” thuật, phàm là đứa bé kia có căn bệnh gì, hoặc là tâm tư mãnh liệt dẫn động ma chủng thì nàng hoặc ít hoặc nhiều đều cảm ứng được.
Cũng không biết hôm nay lại là làm sao vậy. . . .
Nàng nhớ lại, từ từ ngồi dậy. Lúc tinh thần tỉnh táo, nàng mới phát giác ngoài cửa có người, hơn nữa tựa hồ đã đến đã lâu rồi. Nàng suy nghĩ một chút, rồi vẫn không tình nguyện xuống giường, chậm rãi mở cửa phòng ra.
Đến khi thấy người ngoài cửa thì quả thực nàng lại bị dọa cho hoảng sợ. Thời gian thấm thoắt, trong lúc nàng chẳng quan tâm thì đứa bé ngày xưa hôm nay trưởng thành, đã là thiếu niên tuấn tú. Nó đang quỳ ở ngoài cửa, thấy nàng mở cửa thì ngước mắt nhìn rồi lại cúi đầu, cung kính nói: “Đệ tử Lâm Xuyên, đến vấn an sư phụ”.
Nàng ngây người, vội nói: “Đừng quỳ, mau đứng lên đi”.
Lâm Xuyên cũng không đứng dậy, tiếp tục nói: “Đệ tử cuối cùng cảm thấy, nhiều năm qua đã lơ là với việc kính sư, xin sư phụ trách phạt”.
“Hả?” Nàng suy nghĩ một chút, đáp: “Không sao. Ngươi đứng lên trước đi”.
Lúc này nó mới đứng lên, đáp: “Đa tạ sư phụ”.
Chưa bao giờ nàng gặp chuyện như vậy nên cũng không biết tiếp theo phải nói gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng nhìn hắn. .
Thấy nàng không mở miệng, hắn cũng có chút xấu hổ. Đợi chốc lát, cuối cùng hắn do dự mà mở miệng: “Nếu sư phụ không có gì căn dặn, xin cho đệ tử cáo lui. . .” Hắn dừng một chút, lại nhẹ nhàng giải thích một câu “Đệ tử còn có giờ nghe giảng . . .” .
Giờ nghe giảng? Nàng ngẩng đầu nhìn qua sắc trời. Lúc này giờ nghe giảng cũng qua hơn phân nửa, hắn liền một mực quỳ ngoài cửa như vậy? Trong lòng nàng lập tức tràn đầy áy náy, nàng hỏi: “Tại sao ngươi không gọi ta dậy?”.
Hắn vẻ mặt nghiêm túc, đáp: “Đệ tử không dám quấy nhiễu sư phụ”.
Nàng không nói gì, lại trầm lặng. .
Hắn cẩn thận nhìn nàng một cái, ôm quyền bái chào: “Đệ tử cáo lui.” .
Nàng gật đầu, đồng ý. Đưa mắt nhìn hắn đi xa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, có lẽ không biết làm thế nào chung sống với nó . . . .
Nàng mang theo vẻ bất đắc dĩ lui về trong phòng, tiếp tục lại nằm trên giường. .
|
Không nghĩ tới, lúc hoàng hôn thì hắn lại tới thỉnh an. Rồi sau đó, ngày ngày như thế. Sau nửa tháng, nàng không tiếp nhận nổi. Nàng đắn đo rất lâu, cuối cùng nói với hắn: “Thật ra thì ngươi không cần hàng ngày đến thỉnh an”.
Hắn nghe xong lời này, đáp rất nghiêm túc: “Sư phụ như cha mẹ. Phụng dưỡng thăm hỏi, không dám lười biếng”.
Nàng cũng không biết như thế nào mới có thể khiến hắn bỏ đi ý nghĩ đó, lòng tràn đầy ai oán mà nói nhỏ: “Hoàng hôn cũng được, mỗi ngày sáng sớm ngươi đến làm ta không ngủ ngon á. . .” .
Những lời này dẫn làm hắn khẽ chau mày “Đệ tử sợ hãi. Đệ tử tự nhận cũng không lên tiếng quấy nhiễu, sư phụ nói thế là có ý gì?”.
Nàng nhất thời hơi chột dạ. Nghĩ mình mặc dù thân là sư phụ, nhưng cũng không từng giáo dưỡng hắn một ngày. Nay hắn kính cẩn như thế nên nàng vẫn còn ngại này ngại kia, tựa hồ là có hơi quá phận . Nhưng mà. . . .
“Ngươi mặc dù chưa từng lên tiếng quấy nhiễu, nhưng ta biết ngươi quỳ ở ngoài cửa thì há có thể an tâm?” Nàng nói thành thật.
Hắn càng nhăn mặt hơn, chỉ nói: “Đệ tử quỳ cũng là theo chức trách phải làm. Sư phụ cần gì phải lưu tâm?”.
Nàng không còn lời nào để nói, trong lòng bất đắc dĩ. .
Hắn thấy nàng như thế, chỉ coi là nàng ngầm đồng ý. Hắn giãn hàng mi, khẽ cười nói: “Sư phụ không cần lo lắng cho đệ tử. Xin sư phụ dùng bữa trước đi”.
Nàng vô phương, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Nói cho cùng, từ sau khi hắn nói muốn “Kính sư” thì sớm muộn gì đều thỉnh an, đều đem tới đồ ăn sáng và bữa tối. Lúc sáng sớm vội vàng nên hắn cũng không ở lại lâu. Nhưng lúc hoàng hôn, tất nhiên hắn hầu hạ nàng ăn xong. Mặc dù nàng không có thói quen này, nhưng đến giờ cũng không tiện nói gì nữa .
Dịch Thủy Đình ẩm thực thanh đạm, chiều nay nấu ăn là canh tể thái đậu hũ và đậu sào. Nàng không thích các món rau cỏ, cũng không ưa đậu hũ nên chỉ ăn vài miếng cơm liền bỏ bát.
Thấy nàng như thế, hắn yên lặng thu thập xong bát đĩa mới cung kính hỏi nàng: “Không biết ngày mai sư phụ muốn ăn gì?”.
Nghe hắn hỏi như thế, nàng chỉ cười cười, lắc đầu “Không có gì”.
Hắn nhìn những món thức ăn cũng không động đến một nào, bèn cau mày bảo: “Sư phụ nếu có món ưa thich thì xin nói cho đệ tử, để đệ tử chuẩn bị”.
Nàng không tự chủ được có chút xấu hổ. Người tu tiên, thanh tâm quả dục. Chuyện kiêng ăn như vậy, vốn không nên có. Huống chi việc nhỏ như thế, căn bản không đáng giá nhắc tới. Nàng than nhẹ một tiếng, chỉ nói với hắn: “Việc nhỏ mà thôi, không cần phiền”.
Sau khi hắn nghe xong, nghĩ ngợi chỉ chốc lát rồi nói: “Nếu là việc nhỏ, thì nói ra có sao đâu? Sư phụ không nói, đệ tử làm thế nào biết? Huống chi khẩu vị ẩm thực, tuy là việc nhỏ. Nhưng từ nhỏ thấy lớn, nếu như ngay cả cái này cũng không thể chu toàn thoả đáng thì đệ tử làm sao sống được? Sư phụ nghĩ ‘Không cần phiền’, quả thực khiến đệ tử gặp khó khăn. Xin sư phụ thông cảm, hiểu cho đệ tử”.
Hắn nói thế này làm nàng có hơi giật mình lăng. Chưa từng có người nào quan tâm đến sở thích nàng như thế, càng chưa có người nào không chịu buông tha cứ hỏi về cảm nhận trong lòng như thế. Trước đó chưa từng có. .
Hắn nhìn nàng, nghiêm túc lại hỏi một lần nữa: “Ngày mai sư phụ muốn ăn gì?”.
Nàng chần chờ chỉ chốc lát, cuối cùng rụt rè mở miệng, đáp: “Bánh hoa quế”.
Hắn vừa nghe, sắc mặt hơi đổi, cau mày nói buồn bã: “Sư phụ xét cho, hôm nay là đầu mùa hè, không có hoa quế!”.
|