Tình Yêu, Điều Kì Diệu
|
|
Tôi! Mặc dù gia đình không phải hàng giàu có gì, nhưng cuộc sống vẫn rất sung túc, đầy đủ.Tôi luôn sống trong sự bao bọc của người thân.Nhưng điều đó không làm tôi cảm thấy thoải mái và hạnh phúc.Ngày nào cũng là ăn, học, chơi và ngủ. Suốt ngày tôi vùi đầu vào đống sách vở, không thì là cái laptop, điện thoại. Rất hiếm khi tôi bước chân ra khỏi cổng, hay đúng hơn là cửa nhà.Thêm cái tính lười bẩm sinh của tôi thì không phải thuộc dạng”Công tử bột” thì cũng là “Gà công nghiệp”. Một ngày học mệt mỏi lại đến, tôi bước vào lớp với bộ dạng không- thể -mệt -mỏi hơn.Lúc nào cũng vậy, tôi chưa bao giờ cười đùa thoải mái hay vui vẻ gì, toàn là cái bộ mặt cau có không có tí cảm xúc nào.Bản tính tôi không phải thế, nhưng cuộc sống biến tôi thành vậy mất rồi! Cô bước vào lớp, dẫn theo một người bạn mới: - Nào, hôm nay chúng ta chào đón một người bạn mới nhé, em giới thiệu đi Cô bạn rụt rè: - Chào các bạn, mình là Trang,mong các bạn giúp đỡ Tôi chỉ khẽ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.Mới chỉ lướt qua mà tôi đã không có cảm tình rồi.Người đâu thấp còi suy dinh dưỡng,đứng chắc chỉ đến cằm tôi, đã thế lại cứ khép nép làm tôi càng không ưa. Ấn tượng duy nhất là làn da ngăm ngăm, dù không trắng trẻo hồng hào nhưng mà…..tạm được!!(ngăm ngăm da trâu, nhìn lâu mới đẹp ^^). Sẽ chẳng để tôi phải bận tâm nếu cô không nói: - An! Bạn ấy sẽ ngồi cạnh em, nhơ giúp đỡ bạn đấy! Tôi tròn xoe mắt giật mình: - Dạ???! Sao lại…. - Cả lớp còn mỗi bàn em trống chỗ thôi mà, em không thích thì biết làm sao! Tôi thở dài ngao ngán. Không phải là tôi ghét hay có ác ý gì, chỉ là không thích khi bị mất tự do như thế. Cậu ấy bước đến chỗ tôi, nhìn rồi cúi nhẹ đầu(vốn dĩ đầu vẫn cúi -.-),nói: -Tớ ngồi nhé! Không thèm để ý, tôi quay mặt đi. Nhưng chưa ngồi nóng chỗ, tôi đã bảo cậu ấy: - Ấy, khoan, ngồi vào trong! Tất nhiên là cậu ấy không làm trái lời tôi, vừa là lính mới, vừa nhút nhát sẵn. Cả buổi hôm ấy chúng tôi không nói với nhau một lời nào. Tôi cũng muốn bắt chuyện cho đỡ “tự kỷ” ,nhưng thấy cậu ấy chăm chú học, với lại cái” tôi” cao quá nên lại thôi. Sau 1 tuần, tình hình vẫn chưa có gì khả quan. Vẫn lạnh lùng, vẫn rụt rè, vẫn chẳng nói với nhau lời nào… Và có lẽ sẽ như vậy mãi nếu không có ngày hôm ấy… Sáng hôm ấy có tiết kiểm tra, xui thế nào tôi lại dậy muộn, vơ vội đống sách vở rồi đến trường. Đến lớp vừa kịp tiết kiểm tra, nhưng khi sờ đến hộp bút thì….Than ôi!! Nó biến đâu mất . Tôi vội quay ngang quay dọc tìm, rồi hỏi mượn (tất nhiên là không hỏi Trang),nhưng chỉ thất vọng thêm.Đúng vào lúc đang sôi máu thì Trang chìa cây bút trước mặt tôi, nói: - Cậu dùng đi, không là không kịp làm đâu Tôi giật ngay lấy cái bút, cắm cúi viết.Cũng may là kịp giờ nộp. Cả buổi hôm ấy tôi ngồi chẳng thèm ghi bài, im ỉm như đứa tự kỷ. Hết giờ, tôi đặt vội cây bút lên bàn rồi chạy biến không ngoái đầu lại. Tôi chưa bao giờ có khái niệm” cảm ơn” hay”xin lỗi” với bạn bè của mình. Tôi cũng không thích mấy câu kiểu “Tớ thích cậu” hay”anh yêu em” gì gì đó, nghe là thấy sến nổi da gà!! Vì vậy, đứa bạn nào nghe được lời cảm ơn hay xin lỗi của tôi thì quả là may mắn ! Tôi! Chưa bao giờ thích để lộ cảm xúc của mình!
|
Trưa hôm ấy, đang chuẩn bị về thì trời bỗng đổ mưa to. Tôi đành chôn chân tại hiên trường. Tôi cũng chẳng suốt ruột hay vội vàng gì, vì tôi thích mưa. Cái mùi ngai ngái của mưa, bong bóng mưa nổ tí tách, và không khí mát lạnh trước cơn mưa. Đang đứng thì tôi bỗng nghe tiếng càu nhàu của ai đó: - Lại mưa nữa!! Là Trang. Cậu ấy đứng cách tôi chừng 3 bước chân, khẽ chau mày thở dài. Không hiểu có sức hút gì mà lại khiến tôi nhìn chăm chú gương mặt ấy đến thế.Nhìn thật kĩ, thật lâu, thật chăm chú…cái cảm giác ấy…thật khó tả. Bắt gặp ánh mắt kia, tôi ngượng ngùng quay đi, tim không khỏi đập nhanh, cố xua đuổi những cảm giác kì lạ ban nãy. Vừa quay sang thì lại giật mình khi thấy khuôn mặt cậu ấy nghiêng nghiêng nhìn. Cậu ấy cũng giật mình mà cúi thấp đầu. Tôi khó chịu hỏi,cố che đi sự bối rối của mình: -Sao đứng đây??? - Vậy sao cậu đứng đây?! Tôi dở khóc dở cười trước câu hỏi của chính mình. Tự dưng hỏi 1 câu hết sức thừa thãi, nói là “hỏi cho có” thì cũng không sai. Tôi lại hỏi: - Hồi nãy… à… cậu có việc gì phải đi gấp à?? Cậu ấy hơi ngạc nhiên. Không lạ, vì đến tôi còn bất ngờ nữa lá! Không biết lí do gì khến một đứa bất cần đời như tôi, chưa bao giờ quan tâm người khác, luôn tạo khoảng cách với mọi người như tôi, hôm nay lịa hỏi câu đó với con bé chưa hề tiếp xúc lần nào. Tôi cũng chẳng biết mình hỏi câu đó làm gì, và tại sao lại hỏi nữa! Im lặng hồi lâu, cậu ấy hỏi lại: - Cậu không thấy suốt ruột khi chờ đợi như vậy à?? Gì vậy???Còn chưa trả lời câu hỏi của tôi nữa mà!? Tôi tỉnh bơ: - Vội gì chứ! Tôi thích đứng ngắm mưa - Mưa có gì tốt đâu? _chau mày khó hiểu - Cậu…có vẻ không thích mưa_ liếc trộm - Mưa thì chẳng làm được việc gì cả!! _cúi đầu buồn bã Tôi bật cười : -Gì chứ??? Làm việc??? >< Làm gì chứ, thiếu gì lúc!! Cậu ấy chỉ lặng lẽ cúi đầu. Tôi cũng hơi áy náy, không biết là mình có nói sai gì không nữa. Chiều hôm đó, đang đi qua bờ đê thì thằng Dương nhìn thấy Trang, nói bảo: -Ê mày, hình như.. cái Trang!!! Tôi nhìn qua chỗ nó chỉ. Cái gì???Cậu ấy…đi cấy!???O_o. Hơi ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn bình thản: -Kệ, đi thôi! Thằng Dương vẫn chưa chịu xoay chủ đề, bắn liên thanh: - Nhà nó nghèo mà tội nghiệp lắm. Bố mất sớm., mẹ nó làm lụng vất vả nuôi hai chị em nó, mà lại còn đau ốm liên miên nữa chứ. Em nó mới học lớp 6 mà đã đi làm thuê kiếm tiền, nó thì thay mẹ…. Tôi không chịu được nữa, gắt lên ngắt lời nó: - Thôi đủ rồi, tao quan tâm mấy cái đấy làm gì??? Mà sao mày tìm hiểu kĩ thế, nếu thích thì nói với tao tao giúp! Nó không dám nói nữa, dỗ: - Thôi, làm gì nóng thế, tao chỉ tiện mồm thôi mà! Tối đó, tôi cứ nghĩ mãi cậu ấy. khuôn mặt lúc nhíu mày, dáng người nhỏ bé gò lưng cấy lúa…,lời nói của thằng Dương bỗng dưng lại làm tôi suy nghĩ. Có lẽ, đó là lí do cậu ấy không thích mưa chăng? Vì mưa, sẽ chẳng thể giúp mẹ được gì nữa! Cả buổi học hôm nay cậu ấy nghỉ. Lí trí nói với tôi” rộng chỗ, đỡ phiền!” nhưng trong tâm can tôi thì bồn chồn không yên. Tâm trạng này khiến tôi khó hiểu, càng cố xua đuổi những ý nghĩ về cậu ấy, thì lại càng lo lắng hơn.
|
Chiều hôm ấy, không biết vì sao tôi lại đứng trước cửa nhà cậu ấy. Khó khăn lắm mói hỏi được thằng Dương, tại nó cứ vặn vẹo mãi. Thú thực, tôi cũng chẳng hiểu mình đang làm cái gì nữa! Tự cảm thấy mình thật điên rồ, những điều tôi làm quả thật là rất thừa thãi và lãng phí thời gian. Nhưng sao tôi vẫn… Tôi mạnh dạn bước vào trong. Đó là một căn nhà cấp 4 nhỏ nhắn, ụp xụp, cũ. Chợt gặp Trang từ trong nhà bước ra, tôi ngập ngừng, bối rối, không biết nói gì, cậu ấy lên tiếng: - An?? Cậu tới có việc gì không? - À, ừm.. sao sáng nay lại nghỉ học Ánh mắt chùng xuống, đau khổ: - Mẹ tớ ốm… Tôi cũng được nghe về bệnh tật của mẹ cậu ấy, nên cũng thông cảm. Tôi đi thẳng vào vấn đề: - À…đây là vở ghi sáng nay… Cậu ấy nhận vở, nhìn tôi không chớp mắt. Tôi vừa ngại vừa khó chịu, cáu: - Nhìn gì?? Mặt tôi có gì hả?? Tôi đâu phải người ngoài hành tinh?? Thức tỉnh, cậu ấy lại trở về vẻ khép nép thường ngày. Tôi nói: - Ghi bài cho đủ, sáng mai trả vở tôi! Giữ cho sạch sẽ không tôi… Buông xong lời hăm dọa, tôi quay về, còn ngoái lại nói: - Là cô nói tôi mang tới đấy!! không phải tôi tự nguyện Cũng chẳng biết sao tôi lại nghĩ được cái cớ “củ chuối” như thế. Có đứa ngu nó mới tin lời tôi. Giáo viên dù quan tâm học sinh tới đâu thì cũng khó để ý tới mấy việc nhỏ nhặt ấy! Mà thôi, nói để chữa thẹn ý mà! Đi nhanh nhưng tôi vẫn kịp nghe lời cảm ơn hết sức ngọt ngào từ cậu ấy! Vốn là tự nguyện, nhưng bản thân tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa. Tại sao phải lo lắng cho con người ấy? Tại sao phải thấy trống vắng? Dường như tôi không còn là chính tôi nữa! - Đây! Trả cậu! Còn nguyên đai nguyện kiện nhá! Cảm ơn cậu! Hì- Cười tươi Nhìn bộ dạng cậu ấy tôi cũng suýt bật cười, nhưng phải kiềm chế. Mặt vẫn lạnh, tôi giật lấy quyển vở, giả bộ soi xét xem còn sạch sẽ không, nói: - Không ai cảm ơn 2 lần đâu! Tối đó, tôi bật cười khi nghĩ về nụ cười tươi rói của cậu ấy. Rồi lại nghĩ về từng hành động, cử chỉ của con người ấy. Nhớ những lúc hăng hái phát biểu, những lúc sôi nổi tham gia các phong trào. Cô bé nhút nhát những ngày đầu giờ đã hòa nhập thật tốt với chúng tôi.Nghĩ nhiều quá nhỉ??? Không biết như thế…..có được coi là “tơ tưởng” không nhỉ??? Gì?? “Tơ tưởng”?? Có lẽ nghĩ hơi xa rồi! Cũng nhanh thật, gần một tháng cậu ấy vào lớp, cũng từng ấy thời gian chúng tôi ngồi cạnh nhau. Dù không nói chuyện nhiều, nhưng qua cách cư xử và biểu hiện thì tôi chấm 10/10! Không những thế, cậu ấy khá thông minh và hoạt bát. Lần nào kiểm tra miệng điểm cũng cao, bà kiểm tra nào cũng 9,10, lại còn sôi nổi trong các phong trào nữa. Nếu cậu ấy được đầu tư về thời gian và học thêm nhiều hơn thì chắc chắn sẽ còn giỏi hơn nữa! Rồi từ ngày gặp câu ấy, tôi chẳng thấy mình giỏi nữa. Dù là vẫn thuộc top đầu của lớp, vẫn hay tham gia các sự kiện…nhưng sao tôi thấy mình thật nhỏ bé! Tôi tự thấy xấu hổ về mình, thấy mình là đứa nhát gan..vì tôi chưa bao giờ sống thật với bản thân! Cuộc sống lúc nào cũng là những gam màu xám xịt của một kẻ giả tạo!
|
|
Mong các tiền bối đọc và nhận xét :))
|