Chị, Em Yêu Chị
|
|
Mong các bạn đừng hiểu lầm rằng mình ko có trách nhiệm. Là vì nhiều bạn hỏi chuyện này ở web nào và nhiều bạn đọc rồi cũng vô đây bình luận rằng mình đã đọc truyện này rồi. Mình chỉ là chỉ web cho các bạn vào đó đọc nhanh hơn, nếu mà các bạn ko tìm được truyện thì mình sẽ đăng truyện tiếp. Và cuối cùng nagisa muốn nói rằng nếu bạn nào đã đọc truyện nay rồi thì làm ơn đừng vào đây bình luận lung tung, nếu có thì hãy đăng phần tiếp theo của truyện. Thành thật cảm ơn
|
|
Thùy linh hôm nay cả ngày đắn đo, ko biết Hương Ly bao giờ sẽ tỉnh lại cũng ko biết cô ta đang ở đâu. Chẳng lẽ cứ để cô ta như thế tỉnh lại, Thiên Hương mà biết được chuyện sẽ giận mình đến chết mất. - " Giám đốc, nghe nói cô Hương Ly bị mệt, em có thể đến thăm không?" Thùy Linh mở lời nói với Thiên Hương - " Thăm???" - " Vâng, dù sao cũng từng cộng tác, em muốn đến thăm 1 chút" - " Uhm.. bây giờ Hương Ly đang nằm ở bệnh viện, hết giờ chị sẽ đưa em đi" Thiên Hương thấy Thùy Linh có lòng cũng gật đầu đồng ý - " Vâng, cảm ơn chị" Thùy Linh nói xong liền rời khỏi phòng giám đốc. Thiên Hương hơi nheo mắt, Hương Ly bị mệt cũng ko ảnh hưởng lắm đến Thùy Linh, cũng ko biết mệt nặng hay nhẹ, tự nhiên đến thăm làm gì? Cũng có thể là Thùy Linh có lòng **************** Thiên Hương và Thùy Linh vào phòng bệnh, Thùy Linh còn cầm theo 1 bó hoa, nhìn Hương Ly nằm trên giường bệnh, tự nhiên cô cảm thấy hối hận, đáng lẽ nên mạnh tay hơn 1 chút, bây giờ cô ta sắp tỉnh Thiên Hương biết được thì làm sao? - " Có lẽ hôm nay sẽ tỉnh thôi, bác sỹ nói khi ngã có va đập đầu vào đất nên hiện tại bị hôn mê" Thiên Hương nói, đương nhiên ko đem chuyện Hương Ly bị bóp cổ đến nghẹt thở ra báo cáo với Thùy Linh - " Thế ak, mong là cô ấy sớm tỉnh lại" Thùy Linh trái lương tâm mình nói ra, chỉ mong Hương Ly có thể nằm lâu hơn 1 chút, hoặc cứ nằm vậy luôn cũng được - " À, em ở lại 1 chút, chị đi lấy nước" Thiên Hương rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn Thùy Linh và hương Ly đang hôn mê trong phòng, tự nhiên thấy có chút im lặng. Thùy Linh đi đến bên giường bệnh ngồi xuống, nhìn kĩ khuôn mặt của Hương Ly. Ông trời thật ưu ái, tặng cho cô ta khuôn mặt thực xinh đẹp, còn tặng luôn cho cô ta trái tim người cô yêu, thật không công bằng. - " Tôi hối hận, hôm qua tại sao không dùng nhiều sức 1 chút, thì hôm nay nhìn thấy cô không phải nằm đây, mà là nhìn thấy di ảnh của cô rồi. Cô có thể đừng tỉnh lại được không? Tôi cái gì cũng không bằng cô, tôi không hề so đo, thế nhưng cô lại có được thứ tôi ngày đêm ao ước cũng không có. Vậy nên, cô có thể chết ngay đi được không?" Thùy Linh trong lòng cay độc nói, tay đưa lên cầm ống oxi của Hương Ly rút ra. Hương Ly mở mắt, nhìn thấy người ngay trước mắt là Thùy Linh liền ngồi dậy mỉm cười - " Cô mong tôi chết thế ak? Cô nghĩ tôi chết vì cái lý do vớ vẫn là bị cô bóp cổ ak? Cô nghe cho rõ đây, tôi yêu Trần Thiên Hương và Trần Thiên Hương yêu tôi, chúng tôi yêu nhau, có chết cũng sẽ như thế, còn nữa, chị Hương không phải là cái thứ gì của cô cả, mà là người yêu của tôi. Người yêu của Vũ Hương Ly" Hương Ly nhấn mạnh từng chữ, cô muốn Hương Ly nghe rõ, sau này đừng dùng thủ đoạn đê tiện chia cách cô và Thiên Hương - " Vậy sao? Bây giờ cô định nói tất cả cho chị ấy biết chứ gì?" Thùy Linh hơi lo lắng, trong lòng chắc chắn rằng Hương Ly nhất định đem chuyện mình làm hại cô ta nói với Thiên Hương, chung quy thật sự lần này mình gặp hạn rồi. - " Không, tôi không nói" Hương Ly nghe câu nói của Thùy Linh thừa biết tâm tư người này đang lo lắng mình sẽ nói với Thiên Hương. - " Tại sao??" Thùy Linh có chút ngạc nhiên, cô không tin Hương Ly thật tốt như vậy? - " Thật ra tôi hiểu cô làm vậy với tôi chỉ là vì tức giận thay cho chị Hương, cô cũng thực sự tốt với chị ấy, mà chị Hương cũng rất yêu quí cô từ trước đến nay. Tôi không muốn phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp của 2 người, vì thế lần này tôi sẽ coi như không có gì, chỉ mong sau này cô Linh có thể trở lại mối quan hệ bình thường với tôi như trước kia, đừng can hệ gì giữa tôi và chị Hương nữa" Hương Ly nói, Thùy Linh hơi cúi mặt, thật sự là cô ta tốt như vậy sao? Hay là giả vờ thánh thiện, nhưng tạm thời cứ tạm chấp nhận yêu cầu của Hương Ly, nói cho cùng cũng là con đường cuối rồi. - " Được, cứ như vậy đi. Cô nghỉ ngơi đi, tôi về đâu" Thùy Linh đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh,không được mấy phút thì Thiên Hương quay lại. - " Ơ, em tỉnh rồi, Linh cũng về rồi sao?" - " Vâng, cô ấy về rồi, chị nhìn này thật chu đáo, còn đem cả hoa đến nữa" Hương Ly đem bó hoa lên khoe với Thiên Hương, còn cười thật tươi, khuôn mặt so với hoa kia còn đẹp hơn nhiều. Thiên Hương nhìn Hương Ly thật lâu, khuôn mặt cười thật xinh đẹp, cũng may đã tỉnh lại rồi, thật tốt. - " Chị nhìn gì lâu thế? Lúc em nằm không phải chị đã nhìn chán rồi ak?" Hương Ly cười nói, dang hai tay ra như muốn được ôm. Thiên Hương liền đến ngay bệnh cạnh ôm lấy người kia, nhẹ nhàng nói. - " Lúc ngủ với lúc tỉnh phải khác chứ, nhìn Hương Ly cười lúc tỉnh dậy thật xinh, chị rất thích" Hương Ly nghe lời thủ thỉ ngọt ngào của Thiên Hương, trong lòng cũng cảm thấy ngọt theo, thế nhưng vẫn tiếp tục trêu đùa. - " Thích á? Chỉ thích thôi ak?" - " Không, chị rất yêu" Thiên Hương nói xong, đem môi mình đặt lên môi người kia, sau đó là cả 1 nụ hôn dài, nói như thế nào cũng không hết ngọt ngào....
|
Thiên hương đưa Hương Ly về nhà, thực ra giám đốc bắt người yêu nằm lại bệnh viện nhưng Hương Ly nhất quyết ko chịu, nhất định đòi về nhà. - " Chị ơi, em muốn ăn mì, chị đi nấu mì đi" Hương Ly về nhà là đòi ăn, rất tự nhiên nằm trên sofa đọc báo sai bảo Thiên Hương. - " Muốn ăn thì lăn vào bếp, em nhé" Thiên Hương cũng ngồi xuống sofa, từ tốn rót 1 ly nước uống. - " Ơ, em là bệnh nhân mà" - " Xuất viện rồi thì còn là bệnh nhân với tình nhân cái gì nữa, ban nãy chị bảo em ở bệnh viện thì em không nghe" Hương Ly nhìn khuôn mặt từ tốn ngồi uống nước của Thiên Hương nhưng trên môi vẫn có ý cười, biết ngay người này đang định trêu mình. Muốn trêu em sao? Không dễ đâu. Vừa nghĩ đến, Hương Ly liền bật dậy đè Thiên Hương đang ngồi xuống dưới thân mình. - " Bệnh nhân thì không phải, nhưng tình nhân thì có phải đấy, bây giờ chị muốn nấu mì cho em ăn hay để em "ăn" chị đây?" Hương Ly nói xong, trên môi nở nụ cười đắc thắng. Giám đốc à giám đốc, chị dù có phong độ đến đâu thì vẫn bị em đè xuống thôi. Thiên Hương thật ghét cái ghế sofa này, ở trên cái ghế này ko biết có bao nhiêu lần mình bị áp đảo, hay là tại phong thủy đặt xấu? Có lẽ nên thay đổi chỗ kê sofa, mà không, nên mua luôn bộ sofa mới, có thể sẽ sai đổi được đại cục. -" Thôi được rồi, mời cô xuống, tôi đi nấu mì ngay đây" - " Chết rồi, bây giờ em không muốn ăn mì nữa, chị Hương xinh đẹp thế này, tóm lại ăn mì không bằng" Hương Ly nổi hứng, muốn trêu chọc Thiên hương thêm 1 chút nữa. Nhìn Thiên hương nhỏ bé nằm dưới thân mình khác xa hẳn so với lúc ngồi trên ghế giám đốc, thực sự ai cũng có 2 mặt nha. - " Thôi xuống đi chị đi nấu mì ngay mà" Thiên Hương thành khẩn đầu xin, cầu mong Hương Ly có thể xuống ngay cho co đi nấu mì. - " Thôi được rồi, bây giờ em đang đói cũng không "làm ăn" được gì cả" Hương Ly từ từ xuống khỏi người Thiên Hương, ko quên nói theo 1 câu mờ ám ********************* Hà My quan sát Hoàng Anh, từ lúc đi ra ngoài đến giờ, mặt mũi cứ thẩn thờ ra, ko chịu nói 1 câu nào, cứ ngồi trên ghế suốt chẳng làm gì cả, khiến cho mình cũng cảm thấy chán nản theo. Hà My chán đến nỗi ngồi đếm cả số lần chớp mắt của Hoàng Anh, đến khi đếm chán rồi mới mở lời. - " Này, chị hôm nay bị làm sao thế Hoàng Anh??" Hoàng Anh nhìn người này cứ lăn qua lộn lại làm trò từ nãy đến giờ, liền chau mày 1 cái, sau đó vẫy vẫy tay - " Lại đây" Hà My liền đến bên cạnh Hoàng Anh ngồi xuống. - " Huh..???" - " Em nói xem,từ bỏ người mình yêu đã rất lâu rồi, mà trong lòng có chút đau xót cũng không có chút nào hối tiếc, thì là làm sao?" Hoàng Anh đâm chiêu suy nghĩ thì ra là vấn đề này, thực ra cô nói chịu khổ để Thiên hương được hạnh phúc cũng ko thực sự chính xác. Lúc ra về trong lòng cảm thấy rất bình thường, ko có chút gì nuối tiếc, còn có cảm nhận Thiên Hương dù chọn mình hay ai khác cũng ko còn quan trọng nữa. - " Woa...Hoàng Anh đang viết tiểu thuyết ak??" Hà My chính xác là trong trường hợp nào cũng có thể đùa được. Áp sát vào Hoàng Anh hỏi thăm liền lập tức nhận được 1 cái lườm. - " À, à, xin lỗi. Thực ra nghiêm túc nói về vấn đề này thì cũng hơi khó, theo kinh nghiệm nghiên cứu chuyện tình cảm của em, với lại theo em nghĩ thì có 2 trường hợp. Thứ nhất, chị chưa từng có tình cảm với người kia, hoặc hiểu lầm thành tình yêu nên khi từ bỏ mới cảm thấy rất bình thường. Còn trường hợp thứ 2..." Hà My khoanh tay trước ngực, ngồi vắt chân lên ghế, tuôn ra 1 tràn rất có lý lẽ, chỉ thiếu cặp kính nữa là có thể thành nhà bác học tình cảm. Hà My nói câu nào Hoàng Anh điều tiếp thu câu ấy, nhưng có lẽ là ko phải, cô thật sự có tình cảm với Thiên hương mà, ko thể nói là ko yêu hoặc hiểu lầm thành tình yêu được. Có lẽ trường hợp này sai rồi, Hoàng Anh chau mày, đưa tay lên xoa xoa cằm. - " Trường hợp thứ 2 thì sao?" Hà My tự nhiên thấy lạ, sao Hoàng Anh lại hỏi mình mấy cái này? Không phải là có người yêu rồi đấy chứ? - " Chị yêu ai hả?" - " KHông" - " Có thật là không không????" Hà My nghiêm túc hỏi, không hiểu sao nghĩ đến Hoàng Anh có người yêu lại khó chịu như thế. - " Có hay không thì sao?" - " Có thì đây không nói nữa" - " Không có, tự nhiên quan tâm nên hỏi thôi" - " Thật không?" - " Thật, thế trường hợp thứ 2 là gì?" =.= (vừa ý chị My nhà mình) Hà My soi xét khuôn mặt tò mò của Hoàng Anh, sau đó nói tiếp. - " Trường hợp thứ 2 là chị đã yêu người khác rồi" Hà My nói, cái này đánh trúng tâm lý của Hoàng Anh rồi. Hoàng Anh quay sang nhìn người bên cạnh, tự nhiên rùng mình 1 cái. Không phải, không phải đâu, liền đứng dậy khỏi ghế. - " Logic đấy, nhưng mà chẳng cái nào đúng cả, đi ngủ thôi" Hoàng Anh nhanh chân về phòng ngủ. "Chị đã yêu người khác rồi" suy luận của Hà My cứ bay bay trong đầu cô. Nghe xong cái suy luận ấy, lại nhìn thấy Hà My, tự nhiên thấy nóng nóng mặt cả tai. Thật vớ vẩn
|
nagisa đang busy thì để hoanglazy519 up tiếp cho mấy bạn đọc nhé
|