Em Gái Ah ... Em Yêu Anh !
|
|
Chắc chị cũng không nhớ ,tối qua mình đã nói gì với tôi đâu đúng không.? Chị nhớ ! Roy khá bất ngờ trước câu trả lời của Rain.Nhìn Rain Roy nói. Tôi thật sự không hiểu ,tại sao chị lại như vậy.Tại sao chị chốn tránh tôi,tại sao từ chối tôi.Đễ bây giờ ,chị lại nói nhớ. Rain nghĩ đến lúc này cũng không cần giấu Roy nữa.Đã một năm qua đi,Rain nhận ra mình yêu Roy,Rain muốn thử một lần mạnh mẽ cang đảm nói hết tất cả,giống như lời Giàu đã từng nói,đễ xem cái kết nó như thế nào.Như vậy Rain mới có thể quên Roy mà không thấy hối tiếc. Em thật sự muốn biết lý do sao.? Phải ! Thật ra chị thấy mình không sứng với em. Hi,yêu thì làm gì có chuyện sứng hay không ở đây chứ.? Nếu như người em yêu,là một người của ngàn người khác thì em có chấp nhận được không.? Roy bắt đầu hoang mang không hiểu Rain muốn nói gì.Rain thì đôi mắt bắt đầu nhòa đi. Chị nói rõ ra đi,đừng mập mờ như vậy ,điều đó làm tôi bực đấy. Chị làm gái,chị đang bán thân nuôi miệng vậy em có yêu không.? Rain nhìn thẳng vào mắt Roy đễ chờ xem phản ứng Roy như thế nào. Tim Rain như muốn ngừng đập,nó đang huy vọng , một điều mà trước giờ nó chưa từng mơ ước hay nghĩ đến,đó là sẽ có một trái tim khác chấp nhận cùng nó chung nhịp. Roy chết lặng khi nghe câu nói của Rain,lúc này Roy không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.Roy không khinh thường hay côi rẻ những con người làm nghề đó,nhưng Roy chưa từng nghĩ,mình sẽ yêu và sống cùng một người như vậy.Bạn sẽ làm sao khi người bạn chân trọng,chỉ mình bạn muốn chiếm hữu,hàng đêm sẽ cùng chăn hoa với nhiều người khác nữa. Roy quay người đi hướng khác không dám nhìn vào mắt Rain,gì đôi mắt đó làm Roy bối gối,nó như đang cầu xin Roy thương hại. Roy thật sự không biết trả lời Rain như thế nào..Roy im lặng sự im lặng đáng sợ.Nó làm lòng Rain tan nát,có lẽ Rain đã biết trước sự việc nó như thế này,nhưng sao giờ lòng Rain lại đau như thế.Rain cười chát đắng,cố ngăn hai hàng nước ở mi mắt Rain đứng lên nói. Sau giờ em đã biết,em cũng không thễ chấp nhận được đúng không.? Giờ thì em đã biết lý do tôi từ chối em rồi đó. Rain đứng trước mặt ROY , đưa tay lên lao vội những giọt nước động lại trên má mình Rain nói. Nhưng có điều này tôi muốn nói với em. En gái ah..em yêu anh.! Nói xong câu mình cần nói Rain bước vội ra khỏi phòng,thì từ phía sao Roy đã vội ôm chầm lấy Rain. Nếu em đã nói lên câu đó,vậy em còn định đi bỏ anh thêm lần nữa sao.? Rain như không tin vào hiện tại,không biết mình có đang mơ không,câu Roy vừa nói Rain có nghe lầm không,Rain muốn khẩn định lại điều đó lần nữa. Roy ,Roy vừa nói gì.,? Anh yêu em.! Anh chấp nhận,anh mặc kệ em đã và đang làm gì,nghề đó như thế nào,anh chỉ cần biết,em đã nói yêu anh,thì anh phải giữ em lại.Anh không đễ em chốn anh nữa đâu. Roy ah ,anh sẽ không hối hận chứ ? Roy buông tay ra xoay người Rain đối mặt với mình,đưa tay lên Roy lao những giọt nước mắt của Rain ,Roy nói,ngọt ngào. Không ,nếu anh đễ em đi thì đó mới là điều làm anh hối hận. Giờ thì kễ anh nghe mọi truyện về em đi,anh muốn biết tại sao em lại làm nghề đó. Roy ân cần,nắm tay Rain đi lại bên chiếc giường,đễ Rain ngồi xuống mình cũng ngồi cạnh Rain ,đôi bàn tay Roy vẫn giữ chặc tay Rain,như sợ Rain sẽ bỏ chạy. Rain nhìn sự ân cần,nhẹ nhàng của Roy,làm Rain thấy tim mình ấm ấp,Rain bắc đầu nói tất cả về mình cho Roy nghe. Roy im lặng lắng nghe,Roy cảm nhận được sự cay đắng mà Rain đã phải chảy qua.Roy thấy chua xót gì có những đoạn Rain kễ trong nghẹn ngào,giờ thì Roy mới hiểu tại sao Rain lại có đôi mắt bắt cần với cuộc Sống,tại sao mùi nước hoa Rain xài lại quen thuộc như vậy,tất cả là gì Rain đi làm tận bên sin,nước hoa cũng được mua từ bên đó.Nghe Rain kễ xong Roy thấy mình yêu Rain nhiều hơn,yêu sự mạnh mẽ,yêu một con người sống trong môi trường xấu nhưng Rain không phải là người xấu. Em đừng mặt cảm,anh sẽ ở bên em có anh rồi,anh sẽ không đễ em phải chịu khổ như vậy nữa đâu. Đang nói chuyện cùng Rain thì tiếng chuông điện thoại của Roy vang lên.Móc điện thoại ra Roy giật mình,đó là số của Lakbi,giờ Roy mới nhớ sáng giờ Roy bỏ học mà không cho nhỏ hay,nhìn lại thời gian trên điện thoại Roy thấy giờ đang là giờ tan học.Lúng túng Roy cầm máy đứng lên nói với Rain. Em ngồi đây anh ra nghe điện thoại cái. Nói xong chưa kịp đễ Rain phản ửng gì thì Roy đã đi ra khỏi phòng,bước ra phia ngoài bang công nghe máy. Alo,anh nghe nè xã. Bên kia giọng nhỏ lè nhè như khóc. Sao hôm nay anh không đến đón em,không đến trường giờ cũng không rước em.? Anh xin lỗi ,anh có việc đột xuất nên quên nói với em. Việc gì,việc gì quan trọng hơn việc học? Em đang ở đâu ? Đang ở trường chuẩn bị về chứ đâu. Được rồi em đợi chút anh đến rước em về. Nói xong Roy tắt máy,bước vào trong,nói với Rain. Cũng trưa rồi,em ở đây,anh đi mua gì về cho em ăn,chắc cũng đối rồi đúng không ? Rain gật đầu cười nhẹ,Rain cũng không quan tâm Roy vừa nghe máy ai,mặc dù Rain có cảm giác Roy đang giấu mình chuyện gì đó,nhưng chưa khẩn định được nên Rain không hỏi gì. Roy bước ra ngoài,chỉ đễ lại cho Rain một câu. Đợi anh về.
|
Tời ơi cuộk tìh éo le r, Roy sẽ về đội của ai hay cả hai z tg
|
Nếu như bạn bạn sẽ chọn ai.
|
Roy đến trường rước nhỏ. Em lên xe đi anh đưa về. Sau anh không đi học ,có chuyện gì vậy hả ,? Không có gì em không cần lo. Anh sau thế,anh giấu em chuyện gì đúng không ? Chở nhỏ sau lưng ,Roy bắt đầu thấy mệt mỏi với những câu hỏi của nhỏ.Không biết là gì Roy đã nhận được tình cảm từ Rain hay là Roy chưa bao giờ yêu nhỏ nên Roy thấy chán nhỏ.Roy im lặng không trả lời câu hỏi của nhỏ,đưa nhỏ về đến nhà. Anh vào nhà ăn cơm với em rồi hả về. Anh có chuyện bận đi gấp,em vào ăn đi,có gì anh gọi cho em sau. Mắt nhỏ bắc đầu ngắn lệ,nhỏ nói. Anh lạ quá,anh hết cần em rồi đúng không ? Em đừng suy diễn lung tung ,vào nhà đi anh về. Nói rồi Roy đề máy chạy đi ,đễ nhỏ đứng đó nhìn theo trong nước mắt. Roy chạy đi thật nhanh gì sợ Rain đối,trong đầu Roy bây giờ chỉ có mỗi mình Rain.Roy ghé mua hai hộp cơm,rồi đi thẳng về nhà nghĩ.Mở cửa bước vào Roy thấy Rain đang nằm ngũ trên giường ngon lành,nhìn Rain ngũ Roy tiến lại gần,thật gần đễ nhìn kĩ gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mông.Roy thì thầm bên tai Rain. Tại sau với tuổi đời đôi mươi mà em lại phải chịu nhiều áp lực như vậy hả.? Có anh rồi anh sẽ bảo vệ em. Hôn nhẹ lên tráng Rain,Roy đứng dậy bước lại bàng,ngồi xuống ghế đốt điếu thuốc,Roy bắt đầu thấy khó sử. Làm sau đây,mình không thể mất Rain,cũng không bỏ Lakbi được.Một người mình yêu,một người yêu mình cho mình tất cả ,mình đã lấy đi đời con gái của Lakbi nếu bây giờ bỏ nhỏ thì mình chẳng khác nào thần điểu.Còn Rain mình làm sau đễ giúp cho em âý rời xa chốn bùng nhơ đó đây.Roy ơi là Roy mày thấy hậu quả mày làm chưa,giờ muốn ở cũng không được,mà bỏ cũng không xong. Từ lúc Roy thì thầm bên tai Rain đã dậy nhưng vẫn giã vờ ngũ đễ xem Roy làm gì.Rain thấy dáng dẻ suy tư của Roy,điều đó làm Rain bắt an. Anh đang suy nghĩ gì thế.? Roy giật mình trả lời ú ớ. Ah không,anh có nghĩ gì đâu đang chờ em dậy ăn nè,anh đối quá rồi. Nghe Roy nói vậy,Rain cũng không tiện hỏi thêm gì.Cả ngày hôm đó hai người họ cùng nhau tâm sự,Roy khóa luôn cả điện thoại gì sợ Lakbi gọi.Đêm đến Rain thấy Roy đứng chầm tư ngoài ban công suy nghĩ,Rain bước ra tay ôm chầm lấy Roy từ phía sau. Anh , có gì nói em nghe đi,đừng giữ trong lòng mình như vậy. Roy vẫn im lặng vì thật sự không biết nói như thế nào với Rain.Rain là một người rất đễ ý người khác,nên thái độ của Roy nguyên ngày hôm nay Rain cũng đón ra được phần nào. Có phải anh đang quen với ai khác nữa đúng không ? Roy giật mình trước câu hỏi của Rain,Roy không nghĩ Rain sẽ tin tế đến nỗi như vậy. Không anh chỉ đang suy nghĩ xem làm cách nào đễ có thể nuôi vợ anh thôi. Em tự lo được đâu cần anh nuôi em. Anh không muốn em làm nghề đó nữa,chúng ta yêu nhau nên anh muốn mình phải bảo vệ cho em. Anh sẽ nghĩ học,anh đi làm đễ lo cho em,tạm thời em về ở với anh,anh muốn mỗi ngày mở mắt ra điều được nhìn thấy em. Anh còn học ,còn gia đình,không thể gì em mà bỏ học.Em nói anh biết mình yêu anh ,chấp nhận tình cảm của anh không phải đễ yêu câu hay mong đợi anh phải lo hay bảo vệ cho em.Bây giờ anh tiếp tục học,em hứa với anh em sẽ không qua sin làm nữa,e sẽ xin một công việc đàng hoàn làm đễ chờ đợi anh ra trường. Không anh không đễ em phải làm bắt cứ việc gì nữa,như vậy là đủ rồi.Nghe anh,về ở với anh,hãy đễ anh làm cho em hạnh phúc,anh sẽ bù đắp tất cả mất mát của em trong thời gian qua,được không em. Roy ôm chầm lấy Rain,nước mắt rời dài trên má,Roy sợ mình lại mất Rain lần nữa. Rain thật sự hạnh phúc khi Roy yêu mình như vậy,nhưng Rain chấp nhận đề nghị của Roy thì không phải Rain đang phá hoại con đường tương lai của Roy sau.Nhưng nếu như xa Roy ,Rain lại không làm được,nên Rain đã chấp nhận lời đề nghị của Roy. Cả hai đi vào trong,phá cửa phòng Roy bắt đầu thực hiện những cái hôn xâu của mình với Rain,lần này Roy không mơ,người Roy đang gần gũi là Rain người Roy luôn nhung nhớ dù đang ngủ cạnh Lakbi. Rain cũng đáp trả bằng ngọt ngào,Roy bắt đầu cởi bỏ những thứ dướn díu,cả hai hòa hộp vào nhau,Roy đưa môi mình đến đâu Rain uốn lượn đến đó,đường công cơ thể Rain làm Roy chết mê thêm,Rain quả thật là một cô gái biết cách làm hài lòng bạn tình.Roy nhẹ nhàng đưa lưỡi vào âm đạo của Rain,tiếng ghên nhẹ nhàng ngọt ngào của Rain làm Roy như đê mê,Roy ngấu nghiến những tiếc dịch tình của Rain,Rain co chân ưỡn ngực hai tay bấm lấy đầu Roy như muốn vò nát nó ra,Roy càng nhiệt huyết hơn,đưa tay vào xâu bên trong âm hộ Rain,Rain càng khoắn khích ghên la ,tay Roy không ngừng nhịp,cho đến khi Rain co người siết chặc Roy lại ,Roy biết Rain đã đến cao chào,cửa mình Rain co bốp liên hồi ,đợi đến khi nó ngừng hẳn Roy mới từ từ rút tay mình ra,rồi hôn lên chỗ đó của Rain.Roy chồm người lên ôm Rain đễ cho hai thiên thần nhỏ của cả hai cọ vào nhau,Roy nhẹ nhàng đến khi mình hương phấn cực điểm thì hôn siết Rain thì thầm vào tai nàng . Anh yêu em ! Khi hai người ân ai nhau xong cả hai mệt lã người,Roy vẫn nằm trên mình Rain thở hổn hển,Rain đôi mắt nhắm hích nhưng miệng thì mỉm cười trong hạnh phúc. Anh định nằm vậy luôn ah ? Em nằm im đi ,đễ anh nghe tiếng tim của hai đứa mình nó đang nói gì kìa. Nghe Roy nói Rain mở mắt tay đánh nhẹ vào vai Roy nói. Anh này giỡn hoài,dậy vào vệ sinh,còn ngủ nữa,anh không buồn ngủ sau ? Em mệt lắm rồi này. Biết Rain mệt nên Roy không đùa nửa mà ngồi dậy,ẩm hẳn Rain vào tolet . Anh làm gì vậy hả.? Không phải em nói mệt sau,anh sẽ tắm cho em. Được rồi thả em xuống đễ em tự làm. Yên đó cho anh,giờ em là vợ anh rồi,phải nghe lời anh biết không ? Rain ngoan ngoãn đễ Roy ân cần tắm cho mình,tắm xong Roy choàng khăn bế Rain ra giường rồi mình cũng lên nằm cạnh Rain,cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau Roy lại bỏ học,Lakbi gọi cho Roy chỉ toàn là thuê bao,nhỏ cứ thấp thỏm lo sợ,muốn đi tìm Roy nhưng nhỏ hoàn toàn bất lực khi cả hai yêu nhau gần năm,mà Roy chưa bao giờ đưa nhỏ về nhà ra mắt ba mẹ,bây giờ nhỏ mới nhớ ra,một năm qua tình yêu của Roy giành cho mình nó không hoàn hảo như mình mông. Roy chưa bao giờ nói yêu nhỏ sau lần ân ai đó nữa. Roy đưa Rain về nhà cô đễ lấy đồ đạt,đễ về nhà mình ở,đừng xe trước nhà,Rain bước xuống xe,đi thẳng vào nhà thu dọn đồ,cô và nội Rain đứng nhìn bắt ngờ cô Rain lên tiếng dạng hỏi. Con đi đâu ,mới về đã được mấy ngày đâu mà đi. Con không lên Sài Gòn ,con dọn lại nhà bạn ở. Nội Rain ngạt nhiên hơn nữa,gì trước giờ bà chưa bao giờ nghe Rain nói là mình có bạn. Bạn nào,con nhỏ bán nam bán nữ đậu xe trước đợi mầy á hả.? Tuy Rain trước giờ được tự do đi làm,nhưng với cô và nội thì họ nghĩ Rain sẽ chọn cho mình một người con trai bình thường đễ chung sống,chứ không phải là một đứa con gái giả trai như vậy.Họ nghĩ nếu đễ Rain đi cùng một người như vậy Rain sẽ không có tương lai.Nên cả hai cố sức khuyên ngăn,và cảng chở không cho Rain đi,nhưng Rain vẫn cương quyết mậc kệ lời nói của hai người. Nội đừng nói khó nghe vậy,tuy Roy là một cô gái,nhưng Roy yêu con thật lòng và hứa sẽ bảo vệ chăm sóc con cả đời. Mầy nghĩ nó lo cho mầy nổi sau,mầy nhìn nó đi,bao nhiêu tuổi đời,nó làm được việc gì đễ lo cho mầy,hay là mầy phải lo ngược lại cho nó.? Nội không cần quan tâm,Roy có lo cho con hay không,nhưng con muốn nội biết, con yêu Roy,con muốn sống cùng người con yêu,con mệt mõi và ngán ngẩm với công việc con đang làm rồi,con muốn có cuộc sống bình yên. Cô Rain đứng nhìn hai bà cháu cải với nhau,cô Rain cũng lắc đầu gì biết tính của Rain trước giờ đã muốn làm gì thì nói thế nào Rain cũng bỏ ngoài tai.Thấy mẹ mình nói vô ích nên cô Rain lên tiếng. Má nói nó trước giờ có gì nó nghe không mà má nói làm gì,kệ đễ nó đi đi. Quay sang Rain cô nói. Cô nói với con điều này,một khi con đã muốn đi thì sau này có khổ hay bị nó hắt hủi,thì cũng đừng bao giờ về đây nữa,côi như ta không có đứa cháu như con. Nói rồi cô Rain đi thẳng ra sau nhà.Nội Rain cũng không biết nói gì nữa nên chạy ra trước cửa chỗ Roy đang ngồi,Roy ngồi băng đá,hai tay nắm vào nhau đễ lên đầu gối chồm người ra phía trước,đầu thì ngoái vào phía trong nhà trong Rain,thấy nội Rain đi ra mặt đằng đằng xác khí Roy vội vàng đứng dậy cuối đầu chào lễ phép,nhưng chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì nội Rain đã lên giọng. Mầy con cháu nhà ai ? Ở đâu lại đây rồi gủ ghen cháu tao đi với mầy hả.Tao nói cho mầy biết cháu tao có mạnh hệ gì thì tao không tha cho mầy đâu.! Roy chỉ biết đứng im lặng không trả lời được câu gì.Giờ Roy mới biết Rain phải chịu khổ sở như thế nào khi sống và chịu đựng một người bà như vậy.
|
Rain từ nhà bước ra tay mang theo túi đồ,Rain thật sự thất vọng gì gia đình mình không hiểu và cũng chẳng chấp nhận cho mình..Bước ra đến cửa Rain thấy Roy đang gục đầu trước lời sĩ vã của nội mình.Chưa khi nào Rain thấy Roy đáng thương đến vậy. Nội đừng trách mắng Roy , con lớn rồi chẳng ai dụ hai kêu réo con cả,chỉ gì con thấy mình cần làm vậy,con muốn là chính mình.Con xin lỗi nội và cô hãy tha lỗi cho con gì con làm hai người không hài lòng. Lên tiếng kêu Roy đi ,nước mắt Rain bắt đầu rơi,cảm giác bị người thân yêu ruồng bỏ thật sự rất tệ. Trên đường chở Rain về,tay Roy lúc nào cũng cầm chất tay Rain. Roy cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của người mình yêu rơi trên vai aó mình. Em đừng buồn ,rồi anh sẽ làm tất cả đễ cô và nội thấy việc em chọn anh là đúng chứ không sai. Anh sẽ cho em hạnh phúc nhất khi sống và ở bên anh,hãy tin anh. Rain ôm chặt Roy hơn,nói trong nước mắt. em đã không còn gia đình giờ em chỉ còn mõi anh thôi,em trao anh nữa cuộc đời còn lại của mình,mãi bên em anh nha. Cảm ơn em đã tin anh,đã về với anh. Tới nhà Roy ,Roy xuống xe tay xách đồ của Rain tay còn lại nắm tay Rain đi vào nhà.Ba Roy đang ngồi ở phòng khách,Roy bước vào đứng trước mặt ba mình cuối đầu xin phép.Rain đứng bên cạnh gục ghè. Ba hôm nay con dẫn bạn về,nhà bạn con có chuyện,nên con muốn xin ba cho bạn con ở lại nhà mình được không ba. Ba Roy nhìn cô gái đứng cạnh con mình,rồi chuyển mắt qua Roy hỏi. Bạn con ở đâu ? Dạ ở cách nhà mình khoản nữa giờ đồng hồ đi xe ba. Nhìn qua Rain ông hỏi. Con tên gì.? Dạ con tên Rain.! Con làm nghề gì ? Dạ con làm nhân viên phục dụ thôi ạ.! Con lại đây gia đình biết không ? Dạ cũng biết ạ ! Nghe qua cách nói chuyện dạ thưa của Rain ,ba Roy khá hài lòng.Ông là một người có chúc nghiêm khắc,nhưng lại là người sống rất có tâm. Con cứ ở lại đây,gia đình ta cũng không khá giả gì,chỉ cơm canh đạm bạc ,mông con sẽ thích nghi được.Ông cười hiền. Dạ con cảm ơn bác. Rain nhìn Roy cười hạnh phúc gì từ nay Rain có thể ở cạnh Roy rồi. Cảm ơn ba,ba nghĩ ngơi con vào trong thưa với mẹ. Roy nắm tay Rain đi thẳng vào trong,nhà Roy không quá lớn,nó nằm đơn độc ở tận xâu trong cánh đồng xanh mênh mông,nhà được cắt theo kiểu cổ xưa,trong nhà cũng được trang trí toàn bằng gỗ,thoáng mát.Nhà không có lầu nhưng có ba căng phòng rộng rãi.phòng Roy nằm ở cuối cùng gần gian bếp.Tấp vào phòng đễ đồ đạt,Roy đẳng Rain ra nhà sau chào hỏi mẹ mình. Mẹ Roy đang ngồi rửa lại mớ rau chuẩn bị cho buổi cơm trưa,thấy Roy bước vào đi cùng một người lạ,bà cũng rất kinh ngạt gì trước giờ Roy chưa tuần đưa bạn về nhà ,cho dù là bạn học,nhưng hôm nay lại đi cùng một cô gái mà trước giờ bà chưa gặp hay nghe Roy nhắc đến bao giờ.Roy rất thương và kính trọng mẹ,với mẹ Roy cũng gần gũi hơn so với cha. Thấy mẹ đang ngồi rửa rau Roy chạy ào lại ngồi xuống ôm chầm lấy bà ,nói với vẻ nhõng nhẽo. Mẹ con nhớ mẹ quá.! Nhóc con cũng biết nhớ bà già này sau,ta tưởng con bỏ ta bỏ cái nhà này luôn rồi chứ ? Mẹ lại nói vậy nữa rồi,sau con có thể bỏ mẹ được cơ chứ. Vậy hôm qua nay con đi đâu mà không về nhà? Nhà bạn con có chuyện nên con ở lại với nó đêm qua,mà quên xin phép mẹ.ah mà mẹ này mẹ cho bạn con ở lại nhà mình nha mẹ. Bà nhìn Rain cười hiền hỏi. Con là bạn của thần nhóc nhà bác ah ? Rain ngồi xuống cuối đầu lễ phép trả lời. Dạ con là bạn Roy,bác cho con ở lại với gia đình mình nha bác. Trước giờ Roy nhà bác có dẫn ai về nhà bao giờ đâu,hôm nay nó chịu đưa con về đây thì chắc con cũng là người đặt biệt đối với nó,thôi thì con muốn ở lại bao lâu cũng được,thêm người thêm vui mà. Roy ôm mẹ hôn nức nở,gì chỉ có bà là hiểu Roy nhất. Roy đang hôn mẹ thì tiếng chuông điện thoại làm Roy ngưng lại,tay móc điện thoại từ túi quần ra,Roy giật mình khi giồng chữ lưu tên My love,đó là số của Lakbi,Roy đứng dậy cầm điện thoại đi vội ra khỏi chỗ đó.Rain nhìn theo lộ rõ vẻ khó hiểu,mẹ Roy thấy vậy lên tiếng chắn an. Con yên tâm Roy trước giờ không đưa ai về nhà ,hôm nay nó đã dẫn con về đến đây bác nghĩ con đối với nó rất quan trọng ,gì thế con hãy tin tưởng nó. Nói rồi bà cười hiền,hỏi Rain về thân thế gia đình.Rain cũng lại gần bà hơn phụ bà làm những việc còn lại đễ chuẩn bị dùng cơm.Mẹ Roy rất hài lòng về Rain ,bà thấy sự tỉ mỉ khi Rain phụ bà việc bếp núc,cách nói chuyện cũng vô cùng lễ phép. Roy chạy ra phía bờ sông tay cầm máy nữa muốn bắt nữa không,nhưng Roy biết tính nhỏ nếu Roy không nghe máy nhỏ sẽ gọi mãi thế nên Roy buộc lòng phải nghe. Alo ! Anh nghe nè em. Anh đang ở đâu hả,sau sáng nay lại nghĩ,còn không cho em hay nữa,thật ra đã sãy ra chuyện gì rồi anh nói với em đi.? Lakbi nói nhưng tiếng nức nghẹn trong điện thoại,Roy biết nhỏ đang khóc gì lo cho mình,nhưng điều đó của nhỏ chưa bao giờ làm Roy hai lòng hay vui sướng mà nó luôn làm Roy thấy mệt mỏi hơn khi nghe. Em làm ơn nính đi có được không ,việc gì phải khóc,tôi chỉ là không đến đón em thôi,em có cần làm quá lên vậy không ? Vậy tại sau hôm qua giờ em gọi anh không được ,anh nói đi.? Có phải tôi làm gì cũng cần thông báo với em không ? Roy anh thay đổi quá,trước kia anh có bao giờ hỏi lại em như thế đâu,anh luôn trả lời những câu hỏi của em mà.! Anh xin lỗi ! Biết mình có lỗi ,Roy thở dài rồi nhẹ giọng lại với nhỏ. Em ăn uống gì chưa đó ? Em chưa ,em muốn mình gập nhau,hai ngày rồi mình chưa gập được anh ,em nhớ,anh xuống nhà em nha. Roy đảo mắt vào nhà thấy Rain đang bưng mâm cơm ra,Roy không muốn đễ Rain ở nhà một mình với lại mới là ngày đầu tiên đưa Rain về nên Roy trả lời với nhỏ. Em ăn cơm đi ,rồi côi nghĩ ngơi,mai anh qua rước em đến trường,giờ anh đang ở nhà phụ mẹ có việc rồi không đi được đâu ,vậy thôi nha anh bận rồi. Nói rồi Roy tắt máy không đợi nghe tiếng trả lời từ nhỏ.Roy nhắm mắt hít một hơi thật xâu,Roy không biết mình có quá tàn nhẫn với nhỏ không,nhưng Roy lại thấy mình có lỗi với Rain, Roy thấy mình đang lừa dối tình cảm Rain dành cho mình,đang hổn độn với mớ suy nghĩ trong đầu thì Roy đừng lại khi nghe tiếng Rain từ phía sau. Anh sau vậy,nghe máy ai mà có vẻ căng thẳng vậy ? Ah không,chỉ là người bạn bình thường thôi.mình vào ăn cơm đi em ,đễ ba mẹ đợi. Roy kéo tay Rain vào nhà,Rain cũng chỉ biết im lặng gì nghĩ có lẽ Roy không muốn mình lo nên chưa cho mình biết mọi chuyện,đến khi nào cần thiết chắc Roy sẽ nói. Buổi cơm đầu tiên ở nhà Roy rất vui,cả nhà ai cũng rất chân thật ,từ ba mẹ Roy đến cô em gái của Roy cũng rất thích Rain,họ làm Rain cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết,Rain chưa bao giờ thấy hạnh phúc như hôm nay.Có lẽ đây là cái được gọi là mái ấm gia đình mà Rain hằng mơ ước. Sáng hôm sau Roy dậy chuẩn bị đi học thì Rain cũng dậy theo. Anh đi học em ở nhà nha,hay em đi cùng anh luôn đi ? Sau đươc anh vào học em ở đâu ? Ở gần trường anh có một quán cfê không gian yên tỉnh ,em vào đó ngồi chờ anh.Anh học xong anh ra với em liên. Vậy được không anh ? Được mà ! dù gì ở nhà cũng mình em ,như vậy anh sợ em buồn,nên em cứ đi với anh ,trưa anh về mình cùng về nha em. Nghe Roy nói Rain cũng không còn cách nào đễ từ chối nên cũng Rain ở đó rồi chạy xe đến nhà rước Lakbi,đến trước cổng nhà nhỏ Roy đã thấy nhỏ đứng đó từ lúc nào. Em lên xe đi ! Nhỏ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Roy mà lòng không khỏi đau,nhỏ có cảm giác người mình yêu thay đổi rồi.Nhỏ nhẹ ôm Roy từ phía sau đầu tựa vào vai Roy nhỏ nói.. Anh hết yêu em rồi đúng không ? Roy nhíu mày,răng cắng chặc môi.Roy thấy xót xa khi nghe câu hỏi của nhỏ. Roy biết nhỏ yêu mình nhiều như thế nào,Roy biết nhờ có nhỏ mà thời gian qua Roy mới sống và vượt qua được nỗi nhớ về Rain.Và bây giờ Rain đã chở về,Roy đã tham lam giữ Rain bên mình,nhưng lại vô tình quên mất mình hiện giờ là người yêu của một người khác. Anh phải làm sao đây,anh không thể mất Rain thêm lần nữa,nhưng càng không thể bỏ rơi em,nhưng anh im lặng mà ra đi thì em sẽ như thế nào.. Roy không trả lời câu hỏi của nhỏ mà nói đúng hơn là Roy không biết nên trả lời như thế nào.Thấy Roy im lặng nhỏ nói tiếp. Có phải em đã nói đúng rồi không.? Cho em biết cô ta là ai,em có thể gặp được không ? Lakbi ah,cho anh chút thời gian ,anh sẽ nói mọi chuyện với em trong lúc thật sự cần thiết. Nghe Roy nói tim nhỏ nhói lên ,nước mắt cũng lưng tròng,nhỏ đã chắc chắn được rằng Roy thật sự thay lòng. Được em sẽ chờ câu giải thích từ anh. Đến trường nhỏ ôm cập đi vội vào lớp,Roy chỉ biết nhìn theo cuối đầu miệng lẩm bẩm hai từ xin lỗi. Roy vào lớp thì bị Trúc với Nghĩa chặn lại hỏi đủ điều.. Anh ,hai hôm nay tại sau nghĩ học khai mau.! Nói đã xảy ra chuyện gì rồi.? Roy đi lại bàng ngồi xuống,vẻ mặt mệt mỏi nói với hai cô bạn thân. Anh gập lại Rain. Trúc nghe Roy nói thì la lên hỏi. Cái gì ! Anh gặp lại chị ta sau ? uhm ! Vậy chị ta nói gì với anh,mà cả năm rồi không liên lạc sau tự dưng lại gặp được chứ.? Chuyện dài lắm,anh sẽ kể em nghe sau,còn chuyện quan trọng bây giờ là. Nghĩa nhìn Roy lắc đầu lên tiếng. Là anh muốn tiếp tục tình cảm với chị ta ,đúng không ? Roy gật đầu,Trúc thì há mồm ngạc nhiên . Nghĩa lại nói tiếp. Anh không biết nói với Lakbi như thế nào,và cũng không thể từ bỏ chuyện tình với chị Rain.Phải vậy không .? Roy không thể ngờ Nghĩa lại hiểu nổi lòng mình như vậy. Nếu em biết rõ vậy thì em có cách nào giúp anh tháo gỡ không ? Roy đang hy vọng nhận được lời góp ý hay từ Nghĩa thì lại nhận được một điều ngược lại. Em xin lỗi,em đón được những chuyện xảy ra với anh và làm anh phiền muộn,nhưng em không có cách nào đễ giúp được anh cả. Giây ai cột thì chỉ có người đó mới biết cách đễ tháo gỡ thôi. Em nghĩ anh nên tự mình giải quyết sẽ hay hơn. Nghĩa vỗ vai Roy rồi lặng lẽ bước vê ̀bàng mình,Trúc thì lắc đầu miệng lãi nhãi. Hỏi thế gian tình là gì ,mà khuyến thới gian kể khóc người cười.. Roy đồng ý .Thế là Roy chở Rain ra quán cfe gần trường,đễ
|