Mình viết ngay. Nhưng sợ đăng lên bạn ngủ rồi.hihi
|
|
Thấy nó bỏ đi ngay trong giờ mà không xin phép cô chạy theo níu tay nó lại - Trong giờ học e muốn đi là đi hả_ cô tức giận vì thấy nó tự làm đâu mình nên mới la nó - Vậy cô cho e xin nghỉ học thêm luôn đi cô_nó nói mà giọng lạnh như băng Cô không nói gì mà bỏ tay nó ra rồi đi vào lớp. Vì cô không muốn nó nghỉ, cô vẫn muốn mỗi ngày được nhìn thấy nó, mặc dù bản thân cô cũng không biết mình có yêu nó không.NNhưng cô thừa biết tại sao hôm nay nó lại vậy. Cô biết là vì cô. Cô chỉ muốn thử xem nó có tình cảm gì với cô không, nhưng không ngờ lại làm nó thành ra vậy. Nó thì bây giờ đi thẳng về nhà. Chạy thẳng lên phòng nằm khóc. Nó khóc như chưa bao giờ được khóc, rồi nó nhớ ra nên đi nhanh xuống nhà lấy 1 chai rượu mạnh mang lên phòng. Nó uống... uống như thể sợ người ta giành mất của nó. Uống được 1 lúc thì nó phần vì mệt, phần vì say nên nó ngủ quên. Khi mở mắt ra nó có cảm giác như nó không thể tự điều kiển cơ thể mình. Đang suy nghĩ miêng mang thì có tiếng nói làm nó giật mình - Dạy rồi đó hả, cô nấu cháo rồi nè, để cô đút cho e ăn nhe_ cô Loan từ từ đi lại - Sao cô lại ở đây??? Nó ngạc nhiên - Ừhm, thí có người khóa trái của rồi lo uốnh rượu tới ngủ quên. Nhi nó gọi mãi không lên tiếng nên gọi cho tui qua đây_ cô chọc nó - Phiền cô quá, để cô và mọi người phải lo_ nó ngượng cười nói với cô - Khách sáo nữa, thôi ngồi dậy cô đút cháo cho ăn nè_ cô vừa nói vừa đưa muỗng cháo lên _ e tự ăn được mà - thôi ngoan đi nhóc con_ cô đẩy tay nó ra khi nó định lấy tô cháo - ăn đi, rồi nói cho cô biết tại sao lại ra nông nỗi vậy. Dù có muốn yêu ai thì cũng phải học cách yêu bản thân mình trước có biết không_ cô nhỏ nhẹ nói với nó Nghe cô nói tới đây nó đã khóc nức lên, nó nói trong nước mắt - cô ơi e cứ tưởng chỉ cần quên được cô Trinh là e sẽ không khổ nữa,e cứ tưởng người con gái này sẽ không làm e phải khóc, phải đau vì họ. Cô ơi nhiều lần e muốn quên đi cô ấy, nhưng e không ép bản thân mình được. Mỗi khi e muốn quên thì cô ấy lại xuất hiện, lại khẳng định lại vị trí của mìnhtrong lòng e - Thôi nín, nín đi e. Tuấn của cô mạnh mẽ lắm mà_ cô ôm nó vào lòng an ủi. - E không đủ sức để mạnh mẽ nữa rồi cô ơi, e thấy đau lắm Nó cứ khóc, cứ khóc đến khi ngất đi. Cô hốt hoảng gọi Nhi lên đưa nó đi bệnh viện. Khi tĩnh lại nó ngửi thấy mùi xác trùng thì biết mình đang ở đâu rồi - Will...will tĩnh rồi nè cô_ Hào thấy nó tĩnh thì mừng rỡ gọi cô Nghe nó tĩnh cô Loan và 2 đứa kia chạy lại - tĩnh rồi hả, làm gì làm cũng phải lo cho bản thân chứ mậy_Như nói như đang giận nó - Tao biết rồi, tao xin lỗi mà_ nó cười cười rồi trả lời. - cũng trễ rồi, cô và mọi người về đi, e không sao đâu_ nó nhìn đồng hồ rồi quay qua nói với mọi người - Để tụi tao ở lại chăm sóc mày_3 đứa kia đồng thanh - Trời ơi,tui tự lo được mà, mai còn đi học thêm kìa không lo_ nó nhướng mày lên và nói Vậy là cô và tụi kia đi về hết, nó nằm đó 1 mình. Nó bắt đầu thấy nhớ cô, nó nhớ lúc cô bên cạnh, lúc nó và cô cùng nhau cười đùa. Nó nằm đó thở dài. Nó thật sự yêu cô, nó yêu cô nhiều hơn nó vẫn tưởng. Điện thoại rung lên phá tan dòng suy nghĩ của nó. - Cô xin lỗi vì đã nỗi nóng với e, tay sao rồi, còn đau không hả??? Tn từ cô, nó thấy cô nt hỏi thăm mình thì rất vui mừng. Nhưng nó không rep tn của cô. Đợi mãi nó không trả lời cô nhắn cho nó thêm 1 tin nữa - Cô trước giờ luôn vậy, cô không biết cách quan tâm người khác, đừng buồn cô nữa có được không??? Đây là lần đầu cô nt mà nó không trả lời, trước giờ luôn được nó cưng chìu hết mực nên khi nó vậy cô rất khó chịu - e không giận, không buồn gì cô cả. Cô ngủ đi, mai còn đi dạy nữa. Đừng có thức khuya_ nó không cầm lòng được nên rep tn cô_ nó luôn luôn mềm yếu trước cô, nó không thể nào không quan tâm cô được. Nó không ngờ mình lại yêu cô nhiều đến thế dù cô chưa bao giờ cho nó chút hi vong hay niềm tin nào cả Vừa trả lời tn cô xong thì nó nghe tiếng chân người bước vào phòng - Là ai đó??? Nó lên tiếng hỏi
|
chài ơi dừg ngay khúc gây cấn tg ít có ác lắm nà T-T
|
Tg à cho tiếp ik...nghiện truyện này thật rồi đó..
|