Ký ức có khi là những kỉ niệm ngọt ngào không thể nào quên nhưng nó có khi là những nỗi buồn khiến ta day dứt, khổ đau.
Người ta nói, trên đời này thứ bền vững nhất, khó quên lãng nhất chính là ký ức. Dù là ký ức hạnh phúc hay đau thương, nó đều ghi khắc vào trong tâm trí ta, mãi mãi không rời.
Vậy mà ký ức của anh lại như một sợi dây mong manh, dễ dàng bị đứt lìa, rồi chìm vào quên lãng. anh thường hỏi tại sao? Nhưng trả lời anh chỉ là bóng tối của sự tìm kiếm. Có phải bởi vì những ký ức bị buồn kia tràn ngập tình yêu của anh dành cho em, tràn ngập sự nhớ nhung và đau khổ. Cho nên anh chọn cách quên lãng.
Nếu ký ức của anh là sợi dây mong manh, vậy thì ký ức của em là một sợi tơ dài và dai. Nó không phai tàn theo năm tháng, cũng không dễ dàng bị đứt lìa. Bởi vì không lúc nào anh không nhớ đến em. Nỗi nhớ em chiếm trọn tâm trí anh, tình yêu dành cho em chứa đầy trong tim anh, khiến anh đau nhức từng đêm từng đêm. Nước mắt lăn dài trên mặt, rơi vào miệng, anh mới hay, thì ra tình yêu không chỉ có vị ngọt của hạnh phúc mà còn vị đắng của trái tim...
Chương 1.. Mong manh những ký ức
Thiên Bình, tên đầy đủ là Trần Ngọc Thiên Bình, ra đời trong một gia đình nghèo khó. Mẹ nó mất từ lúc sinh ra nó, nên cả cuộc đời của nó đã không thể cảm nhận được hơi ấm từ sự yêu thương của một người mẹ. Đôi khi nó nhìn những đứa trẻ khác được mẹ ôm ấp, quát mắng, yêu thương mà cảm thấy chạnh lòng. Bố nó thì phải làm việc cơ cực để kiếm tiền nhiều hơn để nuôi nó ăn học trưởng thành. Vì thế bản thân nó lúc nào cũng cố hết sức để học tập để phụ lòng bố cũng như người mẹ đã mất. Vậy nên suất học bổng toàn phần của trường Đại học Hoa Sen là kết quả trong suốt 12 năm phấn đấu của nó....
Có chút gì đó của quá khứ, có chút gì đó của hoài niệm,... chúng đang về trong cô, cùng nhau tạo thành một bản giao hưởng nhỏ của thời gian của cái cảm xúc mỏng manh trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Cô chợt nhớ về một người, một hình bóng ùa về trong tâm trí Cô. Cô nhớ, Cô luôn nhớ như rằng mọi thứ chưa bao giờ phai nhạt.
|